Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 376

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 376: Sát Phá Lang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Lục Khinh Doanh đang nóng ruột muốn khoe tài hoa của trượng phu, mắt thấy mặt trời sắp lặn, khuê nữ đã dỗ đi ngủ sớm, yến hội trong cung sắp bắt đầu, mà Cát Thu Yên ngay y phục cũng chưa thay, trốn lý trong phòng không chịu ra,

Gọi tới ba lần, nhưng nữ nhân đó không chịu động đậy, đến khi ngay cả Tịch Nhục hôm nay cũng trang điểm lộng lẫy muốn cùng đại nha hoàn nhà khác đấu một trận, phòng Cát Thu Yên vẫn đen xì xì.

Vân Tranh vào phòng Cát Thu Yên, thấy nàng lủi thủi ngồi trong góc, cái khăn tay sắp bị nàng vặn đứt rồi, thở dài: - Rốt cuộc là sao, nói nhanh lên, thời gian sắp hết rồi.

Cát Thu Yên tức thì nhào tới, ôm lấy cánh tay Vân Tranh nước mắt tức thì tuôn ào ào: - Phu nhân có Thanh Ngọc Án, Tịch Nhục cũng có Nguyên Tịch, chỉ thiếp thân không có thơ, không đi nữa.

Đúng là tạo nghiệt, Vân Tranh muốn húc đầu vào tường: - Thường ngày nàng thích nhất châu báu cơ mà, hôm qua ta tặng nàng một hộp trân châu để hôm nay đeo rồi đấy thôi.

- Thiếp thân không cần châu báu, lão gia làm cho thiếp một bài thơ, không cần hay như của phu nhân, chỉ cần thơ của lão gia là được.

Vân Tranh hết cách: - Nàng mau thay y phục đi, ta làm thơ, nàng trang điểm xong thì thơ sẽ xong.

Lục Khinh Doanh đứng ngoài nghe thấy thế thì chạy vào, nhéo Cát Thu Yên một cái: - Có nhanh lên không, tụ hội nào cũng đưa ngươi theo, cho ngươi đủ thể diện rồi, còn được nước lấn tới, ngươi nhìn khắp Đông Kinh đi, có thiếp thị nhà ai uy phong như ngươi không? Vừa nói vừa vươn cổ nhìn trượng phu viết thơ tình cho tiểu thiếp.

Trong phòng Cát Thu Yên có sẵn giấy bút, Vân Tranh ngồi xuống bàn trang điểm của nàng, nghĩ một chút viết:

"Bách chi hỏa thụ thiên kim tiệp, bảo mã hương trần bất tuyệt. Phi quỳnh kết bạn thí đăng lai, nhẫn bả đàn lang khinh biệt. Nhất hồi dương nộ, nhất hồi vi tiếu, tiểu tỳ phù hành khiếp.

Thạch kiều lộ hoạt tương điếu niếp, hướng a mẫu đê đê thuyết. Đát nga thử dạ hối hoàn vô? Phạ nhập nghiễm hàn cung khuyết. Bất như quy khứ, nan trù trù tích, tổng thị đoàn viên nguyệt."

Lục Khinh Doanh vừa thấy trượng phu viết xong, muốn đưa tay lấy, nhưng bị Cát Thu Yên thân thủ nhanh nhẹn cướp mất, còn nhảy lên giường cẩn thận thổi khô mực, một tay giữ yếm lót lẩm nhẩm đọc.

Đẩy trượng phu ra khỏi phòng không cho nhìn con hồ ly không biết xấu hổ đó thay quần áo, Lục Khinh Doanh thắc mắc: - Bài Nguyên Dạ Đạp Đăng này đâu phải viết về Thu Yên, mẹ cô ấy mất sớm, sao nói được lời đó, huống hồ Thu Yên dù có chạy trên băng cũng như bay, làm sao trượt ngã được.

Không đợi Vân Tranh trả lời, giọng Cát Thu Yên đã truyền ra: - Trượt được, lần trước chẳng biết ai đổ nước ra sân, làm thiếp thân trượt ngã, lão gia nhìn thấy còn đỡ.

Vân Tranh nhún vai bỏ đi trước, không muốn xen vào chuyện ghen tuông của nữ nhân, ra xe ngựa, thấy Vân Nhị mặc bộ gấm bào, trời rét run lại còn phe phẩy cái quạt, bên cạnh là hai tên đồng đảng Tô Thức, Tô Triệt nhi tử hộ bộ thương táo Tô Tuân, hai thằng này gài một đóa cung hoa lớn, tay cũng quạt gấp, liên tục xòe ra gấp vào, giống lưu manh hơn là phú gia thiếu gia.

- Nam nhân nhà nào đi gài hoa không? Vân Tranh dù có thể chấp nhận chúng khi nam hiếp nữ cũng không thể chấp nhận hành vi này, thô bạo giật mấy bông hoa ném đi, kệ hai khuôn mặt ấm ức, bảo Vân Nhị: - Dám gài hoa đánh gãy chân. Sau đó sang nhà Địch Thanh hội họp, mọi năm sự kiện thế này ông già đáng thương không đi, năm nay có Vân Tranh làm bạn nên muốn xem cho biết.

Đám Lục Khinh Doanh sẽ vào cung cùng hoàng hậu các phi tần và quý phụ huân quý tụ hội, Vân Tranh thì tới cổng Tuyên Đức, tham gia yến hội với hoàng đế và bách quan, nên đi đường khác nhau.

Xe ngựa hai nhà Vân Địch đi song song, mở cửa sổ trò chuyện với nhau.

- Nghe nói ngươi làm một bài từ tuyệt hay cho phu nhân, chậc chậc, thật giỏi, lão phu xem sách còn được, chứ cầm bút làm thơ thì chẳng khác giết người, tối nay nếu có người chế nhạo lão phu thì nhờ ngươi.

Cũng đoán được lão bà không đợi nổi đến tối mà, chưa gì đã khoe toàn thế giới, Vân Tranh hào phóng đề nghị: - Hay là để tiểu tử làm cho Địch công một bài trước, khi đó dùng tạm.

- Thôi, lão phu phải giữ thể diện, không biết làm thơ không mất mặt, nhận của người khác là của mình mới mất mặt.

Không biết vì sao Vân Tranh thấy mặt nong nóng, tiết tháo của Địch Thanh tốt hơn mình một chút.

Mặt trời mới lặn chưa lâu, đèn lồng gài đan xen trong thập lý đào hoa đã thắp sáng, hương hoa đào là của Vân gia, nhưng đèn lồng đủ màu treo trên cây là do các nhà các hộ tự chế tác.

Dưới ánh đèn, nhưng bông hoa bằng lụa như sống lại, phản chiếu ánh sáng nhu hòa, đi dưới không ngờ còn có cánh hoa rụng xuống, Vân Tranh ngạc nhiên vô cùng, thế này thì đẹp quá mức rồi.

- Ha ha ha, thập lý đào hoa sao có thể thiếu cánh hoa rơi lác đác, lão phu cũng là hộ sống trong ngõ này mà, phải đóng góp chứ.

- Khi lão phu còn nhỏ, trong thành có danh thắng tên là đào hoa đàm, mới đầu của tướng quốc Triệu Phổ, bọn ta hay leo tường vào đào hoa đàm chơi, bắt cá, rất khoái hoạt. Về sau nhà Triệu Phổ dần suy bại, nó bị đông nam đại thương cổ mua mất, đổ đất lấp đầy đầm nước, chặt hết đào, xây nhà cao, thế là Đông Kinh thiếu đi một chỗ chơi.

- Khi còn nhỏ thích nhất là đứng dưới gốc cây lắc cho cây cho hoa rụng xuống, gọi đó là hoa vũ, đáng tiếc tâm cảnh đó không bao giờ quay lại nữa, tóc trắng đã mọc rồi.

Vân Tranh mỉm cười, vươn tay ra ngoài chụp lấy cánh hoa lụa, nắm tay hỏi: - Địch công đoán xem, là chẵn hay là lẻ?

Địch Thanh cười ha hả, không chút do dự hô: - Tất nhiên là lẻ, lão phu không bao giờ đặt chẵn, họa vô đơn chí phúc bất trùng lai mà.

Vân Tranh xòe tay ra, quả nhiên là ba cánh hoa, lẻ rồi, lấy trong lòng ra một vị thọ tinh làm bằng bạc: - Ha ha ha, của Địch công đây, năm mới tuổi mới, hạnh phúc tràn ngập, may mắn tràn trề. Hôm nay Nguyên Tiêu, ngay cả quan nha cũng phong ấn, thế nên tất nhiên không nói chuyện quốc quân đại sự, đưa qua cửa xe một vò rượu nhỏ: - Đây là rượu mà tiểu tử chôn trong vườn ở Thục trước khi xuất chinh, chuyết kinh đào lên mang hết tới, chưa chôn đủ năm, hơi rượu còn gắt, không ngon lắm song thích hợp với mùa đông, Địch công nếm thử xem.

Địch Thanh phá lớp si niêm phong, mở nắp tu một ngụm, nhắm mắt hồi lâu thốt lên: - Có thứ này không bằng chúng ta chẳng tới Tuyên Đức môn nữa, cáo lỗi với bệ hạ một tiếng là xong, uống rượu với loại người đó vô vị lắm, trong nhà có thịt hươu, tiểu thiếp của ta không ngờ có môn thủ nghệ này, không cần nhiều gia vị vẫn dậy hương thịt, một ít vị than một ít vị ngọt, dai mềm vừa đủ, rất hợp nhắm rượu, hay chúng ta quay về.

- Tiểu tử cũng đâu tham già chút ngự tửu, chúng ta chẳng hợp với đám người đó, nhưng mà không xuất hiện không được, phải để cho thiên hạ thấy triều đường hài hòa.

- Tết mà, phải có không khí của Tết, nếu chúng ta xa cách quá không hay, trước kia ngài cô độc quá lâu, lần này uống cho thoải mái, chúng ta làm thơ thì không bằng người ta, nhưng uống rượu thì hẳn không thua được.

- Vậy thì hẹn dịp khác, dù sao mùa xuân chưa thực sự tới. Địch Thanh gật đầu: - Ta có thể uống ba vò Ngọc Thanh Đống của bệ hạ, còn ngươi?

- Chừng chừng đó, loại rượu đó nhạt thếch, tiểu tử tính là tính lượng nước có thể chứa thôi.

Trong lúc trò chuyện, xe ngựa đã đi ra phố, người qua người lại càng náo nhiệt hơn thường ngày, thanh lâu treo đèn sáng rực, vô số nữ tử ăn mặc hở hang nắm dây lụa, mua xoay tròn trên không trung, có Hằng Nga bôn nguyệt, có Tây Tử phùng tâm, thậm chí có nữ tử đầy đặn đóng Dương Quý Phi cứ lướt qua đầu mọi người.

Vân Tranh thấy đám nam nhân phía dưới hưng phấn reo hò cuồng nhiệt, chả hiểu, mấy nữ tử xoay vòng vòng thôi mà, có gì hay ho đâu. Địch Thanh mới đưa tay chỉ chỉ, Vân Tranh nước mắt nhìn, té ra những nữ tử ấy không mặc quần trong, thi thoảng váy tốc cao, còn lộ ra cặp mông trắng trẻo, chẳng trách đám nam nhân phía dưới điên cuồng như vậy, thò chân đá đít Hầu Tử một cái, tên đó mải nhìn làm xe đi chệch hướng...

***

Mai là tết ông Công ông Táo, cúng bái tùm lum, mình xin nghỉ một ngày nhé.

*****

Trăng đã lên, mang theo một vầng sáng bàng bạc thanh mát, trăng hôm nay rất đẹp, nhưng bị lu mờ bởi hoa đăng dưới mặt đất, cung hằng phải nhường bước trước sự phồn hoa của nhân gian. Hoa đăng khắp nơi, hai bên đường không chỉ mỗi phường tạo hoa đăng theo một chủ đề, mà từng nhà từng hộ đều có ngọn đèn riêng, nào là đèn kéo quân, đèn cá chép, đèn thỏ ngọc, đèn khổng tước, đều sống động như thật, mỗi người ra đường đều mang theo chiếc đèn nhỏ, vừa ngắm hoa đăng rực rỡ muôn màu, còn khoe nhau hoa đăng của mình, cười nói vui vẻ, tưng bừng chỉ hơn Giao Thừa chứ chẳng kém.

Lúc này người gần như đều đổ về phía hoàng thành, tạo nên đợt sóng thủy triều cuốn tất cả chỉ còn cách nương theo nó đi về phía trước, được cái là nam nữ đều có điểm đến riêng, cho nên không đi cùng nhau, nếu không, tha hồ mà vui.

Xe ngựa của hai nhà vốn đi song song, nhưng ra đường lớn thì Vân Tranh phải vượt lên, vì đường quá mức đông, hôm nay có thể nói là toàn bộ người Đông Kinh đều ra đường ngắm hoa đăng, nên đừng nói là xe ngựa, người đi còn khó khăn.

May mà ở tuyến đường lớn đường dẫn tới Tuyên Đức môn có sai dịch nha môn chuyên ngăn thành đường riêng, nên xe hai nhà đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Tuyên Đức Môn đã bị cấm quân phong tỏa rồi, phải đợi lát nữa quan gia tuyên bố toàn dân chung vui mới rút đi, bách tính sẽ thực sự được thấy quan gia và bách quan uống rượu chung vui, coi như vô cùng thân dân rồi.

Tới nơi xe ngựa được cấm quân dẫn đi, Vân Tranh phất tay một cái, Hầu Tử và Hàm Ngưu hô lớn một tiếng rồi vui sướng chạy biến mất, vừa nãy xem nữ tử múa lụa còn chưa đã, giờ phải bù lại, bọn chúng sớm nghe nói Mã Tam Nương của Yến Xuân lâu sẽ biểu diễn Phi Thiên, đám nữ nhân hở mông bay đi bay lại chỉ làm nóng không khí thôi, lát nữa còn nhiều màn kích thích hơn nhiều.

Vì hai lão bà ghen tị với nhau cho nên Vân gia tới đã hơi muộn, không ít văn võ đã tụ tập bên ngoài Tuyên Vũ môn chào hỏi chúc tụng nhau rộn ràng.

Vân Tranh vừa chơi đùa quạt gấp vừa cùng Địch Thanh chào mấy vị đồng liêu, chợt đi qua một đám quan viên trẻ, đám người này nhìn y với vẻ mặt đầy thù hận, chẳng cần hỏi cũng biết là ngự sử ngôn quan rồi, Vân Tranh xoạch một cái, gấp quạt lại, xỉa vào mồm tên gần nhất: - Hôm nay lão tử tâm tình tốt, chớ nói ra những lời không hay, lão tử mất hứng thì các ngươi mất răng.

Tên kia mặt đỏ bừng bừng, định nói vài câu gỡ thể diện, nhưng đồng liêu bên cạnh vội vàng kéo đi, nghe nói Vân Tranh vào đêm trăng tròn cực kỳ thích giết người, hồi ở Quảng Nam từng hóa thành sói ăn thi thể kẻ địch mà mình giết ban ngày.

Địch Thanh tặc lưỡi nhìn Vân Tranh: - Lão phu là Phá Quân, thế mà uy phong không bằng Tham Lang nhà ngươi, thế có kỳ không cơ chứ?

Vân Tranh mỉm cười, nói cho cùng y không sinh ra và lớn lên nơi này, không có cảm giác ăn sâu vào máu thịt, dù lý trí phân tích ra cả trăm lý do đám người này ghét mình, vẫn không hiểu nổi làm sao mình lại có giá trị thù hận cao như thế, ngẩng đầu nhìn trăng còn chưa lên giữa trời, chỉ sao lấm tấm trên màn lụa đen: - Có Phá Quân, Tham Lang thì phải có Thất Sát mới trọn bộ Sát Phá Lang, chỉ là không biết Thất Sát Tinh nay ở phương nào?

- Nghe đồn người tinh thông tử vi nhất Đại Tống ta là lão hoạn quan Trần Lâm, thực ra trước kia còn có một tên là Lôi Duẫn Cung, nhưng tên này vì trộm bảo bối trong hoàng lăng nên đầy ra đảo Sa Môn ngoài Đông Hải rồi, giờ ngươi muốn tìm Thất Sát, chỉ còn cách hỏi Trần Lâm thôi.

Cứ tưởng là sẽ phải trải qua một loạt ghi thức dài lê thê buồn ngủ, ai ngờ lại rất đơn giản, khi hoàng đế xuất hiện, mọi người tung hô vạn tế, coi hoàng đế là Táo công, tế bái một hồi, sau đó ai nấy tìm quan viên thân thiết uống rượu làm thơ.

Khen chưa dứt lời đã muốn chửi rồi, ai mà ngờ đám bại não lại tổ chức tiệc trên tường thành hoàng thành chứ? Mẹ ơi cái chỗ này mà Trung Thu trăng thanh gió mát thì tuyệt đấy, chứ giữa tháng Giêng, hoa đào chưa nở, chim én chưa về, lạnh cắt da cắt thịt khác quái nào đi đầy, dù vị trí đẹp có thể ngắm hoa đăng toàn thành, dù cung nữ xinh đẹp, Vân Tranh chẳng có hứng nhìn.

Cái gọi là chung vui cùng dân nghe hay ho lắm, thực ra hoàng đế thì ngồi trên tường thành, bách tính ở dưới chân thành, chẳng qua đem ít thức ăn trong cung ra chia sẻ, ăn cùng một món uống cùng thứ rượu với hoàng đế, nên gọi là chung vui.

Cơ mà bách tính còn sướng chán, họ có tường thành, nhà cửa tránh gió, có một đống lửa cực lớn đốt trước cổng Tuyên Đức sưởi ấm, còn quan lại ở trên tường thành uống gió.

Nếu đã là ác nhân, vậy có quyền ưu tiên lựa chọn vị trí, một chỗ khuất gió sau ụ thành, âm u, thoải mái chính là lựa chọn của Vân Tranh và Địch Thanh, định nhân lúc trăng sáng sao thưa thảo luận tử vi, nên đi nhờ Trâu Đồng Minh mời Trần Lâm tới cùng uống rượu.

Thứ rượu hoàng đế ban cho càng uống càng lạnh, cứ hình dung mùa đông rét cóng tay mà còn nốc bia vào thì hiểu rồi, cho nên Vân Tranh cống hiến ra rượu của nhà mình, không cần nhiều, mỗi người một vò cùng với một gói thịt trâu khô đặc sản Đậu Sa trại là đủ uống tới khi yến hội kết thúc.

Chỉ là nhìn Trần Lâm vừa uống vừa ho, ho càng tợn thì uống càng dữ, Vân Tranh hơi hối hận, chẳng may ông già này chết quay ra đó thì xúi quẩy.

- Ha ha ha, hầu gia chớ lo, cha gia mạng dai lắm, ai cũng nghĩ cha gia nên chết lâu rồi, mà vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi, ít nhất hôm nay sẽ không làm cụt hứng của hầu gia đâu. Ánh mắt đó Trần Lâm gặp nhiều rồi, xua tay trấn an Vân Tranh: - Nói tới tử vi đấu số, huyền ảo vô song, nghiên cứu cả đời cũng chẳng thế thấu được một phần, thọ mệnh con người vài chúc năm ngắn ngủi muốn thăm dò tinh không vĩnh hằng thì không tự lượng sức rồi.

- Cho nên bất kể là ai tự xưng tinh thông tử vi đấu số, chẳng qua chỉ hiểu được chút vỏ ngoài thôi, phàm là kẻ nói mình biết hết thiên cơ, mười phần mười là lừa đảo.

- Cha gia biết hai vị muốn hỏi vì sao lại bị gán cho hai sát tinh là Phá Quân và Tham Lang, người ta nói Địch soái là Phá Quân cũng có lý.

Địch Thanh chắp tay một cái, tỏ ý cung kính lắng nghe.

- Phá Quân nhập miếu, trung hậu thiện lương, tính cách cương trực, có nghị lực, tranh cường háo thắng. Thiên phú thụ mệnh, chức vị hiển hách, sự nghiệp có thành tựu, thêm vào tử vi ở vị cung, thế nào cũng có tiền tài rơi xuống bất ngờ, hoặc được quý nhân phù trợ. Nếu như cùng cung với Văn Khúc, sẽ nếm trải hết gian khổ nhân gian, nếu cùng Văn Xương nắm tay, cả đời bần cùng, hãm địa, gia sát.

- Ngài được Phạm Trọng Yêm tán thưởng, từ mặt đất vọt lên trời, công thành đoạt trại không ai cản nổi, còn về phần ngài cùng triều với các vị Văn Khúc, nếm đủ chua cay, tất nhiên là Địch công tự hiểu.

- Đại trưởng phu chỉ cần chói lọi nhất thời, khiến tổ tông hài lòng, thê tử vô ưu là được, còn chịu khổ thì đáng lắm, nam nhân mà, khổ cực là gì. Địch Thanh cầm vò rượu lên mời Trần Lâm, xem ra rất hài lòng với số mệnh của mình:

Trần Lâm ôm vò rượu vào lòng, là đại tổng quản cung đình, là đại bạn của quan gia, trong cung tất nhiên ông ta uy phong, bách quan không ít người nể sợ, nhưng đa phần khinh bỉ, lại thêm kỵ húy sợ bị người ta dèm pha có quan hệ với nội thị, thực ra đây là lần đầu ông ta đường hoàng ngồi uống rượu cùng bàn với quan viên: - Thiên hạ thanh minh, cho nên tinh đấu rõ ràng, nếu Sát Phá Lang xuất hiện đồng loạt, đó là dấu hiệu của thiên hạ đại loạn, ba ngôi sao này thường mờ tỏ bất định, hoàn toàn không rõ như bây giờ.

- Vừa rồi đã nói Phá Quân, giờ tới Tham Lang, ha ha ha, cha gia cho rằng Vân hầu là người giống Tham Lang nhất trên lịch sử, thậm chí có thể gọi là mang mệnh Tham Lang đích thực.

- Tham Lang, là ngôi sao phức tạp nhất, khó diễn giải nhất, nó thuộc mộc, chủ họa cũng là chủ phúc, là thọ đồng thời cũng là tài, cho nên khó nắm bắt. Háo tửu, háo sắc, ham cờ bạc, làm việc không có kiên nhẫn, thường dục tốc bất đạt. Tham Lang có dục vọng cầu tri thức lớn, có tinh thần sống tới giờ học tới già, chỉ là vì thiếu kiên nhẫn, học thức rộng nhưng không thực sự tinh thâm.

*****

Vân Tranh nuốt nước bọt, y vốn không coi thường mấy thứ số tử vi, nhưng nghe Trần Lâm nói không khỏi chột dạ, con bà nó, hay lão già này nghiên cứu mình, rồi cố ép tử vi vào cho khớp?

- Tham Lang không kỵ chém giết thích đoạt kiếp, lại có tính đề kháng cao, cho nên còn gọi là sao giải nạn. Loại sao này thất thường, khi tốt khi xấu, tốt thì ân huệ cho người khác, khi có sai lầm, khiến người ta hận tới thấu xương. Làm việc vội vàng, may là được cái khéo bù đắp, có thể ở cùng với kẻ có oán thù, lâu, oán thù sẽ tự hóa giải.

- Loại mệnh cách này thường mang đồ mưu lớn, hùng tài đại lược, là kỵ húy của người cầm quyền, nhưng Vân hầu xuất thân từ Thục, Thục chủ tây, cùng với đông phương giáp ấn Thanh Long của bệ hạ bổ trợ cho nhau, tạo thành điềm lành Long Hổ tương tề.

Vân Tranh mồm cứ há ra nửa ngày trời, mãi mới tìm được chỗ phản biện: - Công công nói ta háo sắc là sao, ta có mỗi hai lão bà, chỗ này không chuẩn rồi.

- Hầu gia, cha gia nói ngài háo sắc chứ không phải ngài phóng đãng, mọi người thường nhầm, phóng đãng là thấy nữ nhân là nhào tới, suốt ngày tầm hoa vấn liễu, mà háo sắc là loại chỉ hân thưởng nhân gian tuyệt sắc, xem thường bách hoa. Theo đó mà xét, ngài tự hỏi lại bản thân đi, dám nói là mình không háo sắc không?

Vân Tranh tuy cảm thấy cùng một thái giám thảo luận nữ nhân thật kỳ quái, có điều ông ta nói hình như cũng đúng, mình ở cạnh hai lão bà căn bản không có chút ý chí nào, làm bậy càng không phân biệt đêm hay ngày, ở cùng Hoa Nương cũng vậy, lần nào cũng tự bảo nên cầm được buông được, nhưng ở bên cạnh là quên hết.

Hiện Tiếu Lâm đang cung chức ở Ngũ thành binh mã ti, hôm nay phải trực không đi được, Hoa Nương thì chưa đủ thân phận vào cung, hôm đầu năm tới lại ở trong xe, sau đó cùng đám Lục Khinh Doanh đi dâng hương, chẳng gặp được nàng.

Chủ đề này càng nói càng dao động, bản thân không đủ kiến thức để phản bác, không tranh luận nữa, hỏi tiếp: - Công công, vậy Thất Sát ở đâu?

Trần Lâm hào sảng ném một miếng thịt trâu khô lớn vào mồm, nhìn ông ta ở độ tuổi này mà còn nhai nổi thịt trâu, uống rượu mạnh thì đủ biết còn sống lâu lắm.

- Thất Sát chết rồi, cha gia tuy chưa gặp Lý Nguyên Hạo, nhưng dựa vào hành vi của người này, thì đó chính là Thất Sát. Nay Thất Sát mới đang ấp ủ hình thành, xu thế ở đông bắc, một hai năm nữa có thể thấy rõ hơn.

Địch Thanh buồn bã: - Mệnh số tuy xa xôi, nhưng Lý Nguyên Hạo thân tử đạo tiêu, thực làm người ta tiếc nuối, nhân vật như vậy chết đi, làm thế gian thiếu một phần đặc sắc.

Ba người cùng nâng vò rượu cụng một cái, ngửa cổ uống ngụm lớn, tuy không nói ai, nhưng ngụm rượu này uống vì Lý Nguyên Hạo, có loại kẻ thù làm người ta hận không thể giết cho sớm, không ngại dùng trăm phương ngàn kế đẩy vào chỗ chết, nhưng đồng thời cũng không thể không thán phục.

Nhất vận nhị mệnh tam phong thủy, ba thứ này rất có thị trường trong giới sĩ đại phu Đại Tống, nếu như mệnh Tham Lang của mình có vẻ không tệ, lại còn bổ trợ với đế vương, Vân Tranh thấy không cần phản bác làm gì, chỉ cần là có lợi với mình là được, mà Tham Lang, nghe đã thấy oai rồi.

Tiết Nguyên Tiêu thì tất nhiên là không thiếu thơ, Âu Dương Tu năm nay làm ra đại tác phẩm trong đời ông ta là (Sinh tra tử, nguyên tịch), khiến mọi người vỗ tay không ngớt.

Khứ niên nguyên dạ thì, Hoa thị đăng như trú. Nguyệt thướng liễu tiêu đầu, Nhân ước hoàng hôn hậu.

Kim niên nguyên dạ thì, Nguyệt dữ đăng y cựu. Bất kiến khứ niên nhân, Lệ thấp xuân sam tụ.

.........

Năm ngoái đêm nguyên tiêu Chợ hoa đèn sáng rực Ngọn liễu mảnh trăng treo Hoàng hôn người hẹn ước

Năm nay đêm nguyên tiêu Trăng với đèn như trước Chẳng gặp người năm qua Tay áo đầm lệ ướt

Không ngờ lại tận mắt chứng kiến tác phẩm lớn ra đời, Vân Tranh rất kích động, một câu " Ngọn liễu mảnh trăng treo, hoàng hôn người hẹn ước ", đủ làm người ta ngâm nga trong văn đàn hơn nghìn năm, chỉ là không biết vị phu tử này đang nhớ ai? Râu đã dài tới ngực rồi mà còn có tâm tư trộm ngọc thâu hương à? Trộm ngọc thâu hương phải là chuyện Tham Lang như mình làm, ông ta tranh cái gì?

Nhận mọi người khen ngợi xong, Âu Dương Tu nâng chén thở dài: - Nghe nói sáng nay Vân hầu vì phu nhân mà làm ra bài (thanh ngọc án, nguyên tịch), mỹ diệu tuyệt luân, lão phu cũng nhờ thế mà gợi cảm hứng. Không biết Vân hầu ở đâu, có thể ra đọc cho mọi người mở rộng tầm mắt không?

Vân Tranh vốn ngồi trong bóng tối, hôm nay không định chường mặt ra làm gì, không ngờ vẫn không thoát, thấy hoàng đế đã nâng chén vàng nhìn về phía mình.

- Ha ha ha, Trâu công công có kể với trẫm, lúc nãy an bài công việc trong cung, có nghe thấy hoàng hậu khen ái thê Lục thị của Vân khanh là "hoa tươi rực nở say muôn khách", Lục thị cũng khoe bài (Thanh Ngọc Án) do Vân hầu vì nàng mà sáng tác, khiến cho các quý phu nhân thất thần hồi lâu, Vân khanh, ra đọc cho mọi người thưởng thức đi.

Con bà nó ở đây uống rượu còn đi hóng hớt chuyện đám phụ nhân làm cái gì, rõ ràng ý đồ bất lương, Vân Tranh biết không tránh nổi nữa, chửi rủa trong lòng một hồi, đi ra nói: - Đó chẳng qua là trò chơi nhỏ trong khuê các với chuyết thê, sao sánh với kiệt tác của đại học sĩ, không đáng nói, không đáng nói.

Triệu Trinh căn bản không cho Vân Tranh trốn tránh, cười nói: - Mỹ văn như thế sao lại khóa trong khuê các, Đồng Minh, ngươi đọc ra đi, để Nguyên Tiêu năm nay thêm một giai thoại.

Trâu Đồng Minh đi ra, ấp ủ tâm trạng một lúc, ngân nga: - Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, ... Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, Đăng hỏa lan san xử.

Bài thơ vừa đọc ra, xung quanh yên ắng không ít, hai câu thơ cuối thì lại được mọi người liên tục nhẩm đi nhẩm lại, cảm khái vô cùng, những ánh mắt nhìn về phía Vân Tranh thêm phức tạp.

- Đúng là một bài từ phú quý. Trước khi Âu Dương Tu đang tán thưởng không thôi kịp lên tiếng, Hàn Kỳ đã lên tiếng xác định tính chất cho bài thơ này: - Nói tới thi từ côi lệ, không thể nói tới Liễu Vĩnh, Liễu Tam Biến, thế nhưng loại thi từ này không ích gì cho Đại Tống, chỉ làm người ta trầm mê trong ngọc ấm hương mềm. Chính Liễu Tam Biến cũng nói, chẳng qua là làm vài câu thơ hoe lệ đổi lấy chút hư danh thôi, nay người xưa đã đi, muốn nghe những những thứ thơ hào nhoáng phù phiếm, chỉ còn trông vào Vân hầu thôi.

- Hàn đại nhân nói đúng lắm, câu từ đẹp, nhưng vô nghĩa, nay quốc gia đang nhiều việc rối ren, lại đi làm bài thơ như thế này, thật không biết nói sao cho phải.

- Chỉ là thứ hoa hữu sắc vô hương mà thôi, quả nhiên chỉ nên khóa trong khuê phòng.

Tức thì có vô số người phụ họa Hàn Kỳ, cũng coi như là tự lý do để cân bằng tâm lý, nếu không thứ võ nhân thô bỉ ấy còn làm thơ hay hơn cả mình thì biết dấu mặt vào đâu, sau này ai dám lấy thân phận võ nhân của y ra miệt thị nữa, thế nên bài thơ này không thể khen, phải đàn áp nó.

Thường ngày là người nghiêm khắc, nếu trên triều đường, Hàn Kỳ sẽ không nói lời đó, hôm nay ở trên tửu hội nên không kiêng dè, ông ta coi thường nhất là loại người như Liễu Tam Biến, thấy Vân Tranh làm ra bài thơ không tệ, bản tính ghen tị không phục của văn nhân bộc phát, nói cũng chỉ là nói thế thôi, không ngờ những kẻ kia phụ họa, làm tình hình xấu đi, bản thân biến thành tiểu nhân.

Triệu Trinh không hài lòng với lời bình của Hàn Kỳ, song chỉ hơi nhíu mày một cái, cầm cốc rượu lên uống, xem Vân Tranh ứng phó ra sao.

- Lão Hàn, nói thật, ta cũng thấy văn thơ không có tác dụng nhiều với Đại Tống, nhưng tuyệt đối không phải vứt đi như ông nói đâu. Vân Tranh biết thế nào cũng có phiền phức mà, đủng đỉnh ứng phó, Hàn Kỳ chỉ trích thơ của y, còn y khéo léo kéo toàn bộ thi phú thiên hạ vào: - Ông có biết thực lực của một quốc gia chia làm hai loại, một gọi là thực lực cứng, một gọi là thực lực mềm không, ông chỉ trách thi từ là thứ vô dụng thì quá không công bằng.

Quả nhiên Âu Dương Tu phẫn nộ ngay, ông ta dựa vào thi từ kiếm cơm, Hàn Kỳ nói câu đó khác gì lật thuyền của người ta, thế nên lớn tiếng nói: - Nguyện nghe Vân hầu nói kỹ hơn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<