Vay nóng Tima

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 320

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 320: Oan gia hẹp lộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

Lang Thản phe phẩy quạt đi trước, chỉ là người sau lưng càng ngày càng ít, làm hắn nhớ tới chuyện trước kia cùng đồng song đi thanh lâu, ngày tháng đó thực sự xa xôi quá rồi, khi đó hắn chỉ là tên tiểu đệ đi theo Triệu Tử Tinh và Chu Đồng, giờ đã là lão đại, đứng trên con phố se se gió lạnh, nghe tiếng ca uyển chuyển, lòng cảm khái muôn trượng, thầm lắc đầu, nơi này đúng là mười dặm kim phấn.

Quay đầu lại, chỉ còn mười mấy tên bộ hạ thành thực nhất, xem ra phải do mình đích thân an bài cho đám này rồi, tới bên một khách du lịch, chắp tay hỏi: - Huynh đệ, Đông Kinh có chỗ nào chơi hay chút?

Người kia cũng nhiệt tình giới thiệu: - Nếu huynh đệ ngươi túi tiền rủng rỉnh thì nhất định phải đi Phàn lâu, đêm nay có màn múa thủy tú của Thẩm gia nương tử, hay nhất là từ Phàn lâu có thể nhìn vào đại nội. Thời gian trước quan gia đóng cửa Phàn lâu, nhưng bị ngự sử ngôn quan chặn lại, nghe bảo quân gia tức giận lắm, cho nên chẳng biết bao giờ Phàn lâu không mở được nữa, huynh nên đi khẻo sau này không còn cơ hội.

- Nếu như huynh muốn nghe ca hát, kiến nghị tới ngõ ở đường Chu Tước, chim yến nơi đó béo hay gầy đều đủ cả, cho dù là khẩu vị của huynh đặc biệt một chút, muốn tìm nữ tử dị tộc, cũng có người an bài thỏa đáng.

Lang Thản tất nhiên là loại túi tiền dư dả, chắp tay cám ơn người kia, đi tìm một hành khách đứng bên đường, đây là những người chuyên kiếm sống bằng nghề dẫn khách, nhưng bọn họ không chèo kéo người ta giống ở Thành Đô, chỉ khi nào có khách gọi mới tới, ăn mặc thống nhất buộc cái khăn đỏ trên trán rất dễ nhận.

Rải tiền ra, hành khách tên Đinh Lục kia khéo léo thu hết tiền vào úi, khom lưng tạ ơn, dẫn cả đám người rầm rộ kéo tới Phàn lâu.

Lang Thản còn chuyên môn thuê một người rảnh rỗi đứng tại chỗ, cầm tấm biển viết kỵ hiệu tập hợp của Vũ Thắng quân, nếu bộ hạ của mình có tới thì dẫn đến Phàn Lâu, một đoàn người mang theo giấc mộng đẹp nhất ngồi chiếc xe lừa kéo chỉ Đông Kinh mới có.

Cái lầu cao quá, làm cái mũ Ngưu Đại đội lên đầu làm bộ nho nhã rơi mất mới nhìn thấy hết được toàn bộ, Đinh Lục cười toe toét giúp Ngưu Đại nhặt mũ lên: - May mà các vị chọn tiểu nhân, nếu không bằng này người vào Phàn lâu không kiếm được chỗ ngồi đâu, tiểu nhân chuyên dẫn khách tới Phàn lâu, mời các vị đợi xem thủ đoạn của tiểu nhân.

Đúng là có rất nhiều khách đang đứng ngoài nhón chân lên đợi có chỗ, Lang Thản hào sảng ném ra một nắm tiền đồng, Đinh Lục nhận tiền xong lắc mình vào Phàn lâu, vừa đi vừa gọi hỏa kế, nói mình dẫn tới một nhóm hào khách.

Trời tối, thời tiết càng thêm lạnh, lúc này ở Thục chỉ mặc thêm một cái áo dày chút là đủ, Đông Kinh đã có người vội vàng mặc áo lông rồi, chẳng hiểu lạnh đến thế hay muốn khoe khoang, dù sao thì còn phe phẩy quạt thì trông hơi ngu, Lang Thản đang định thu quạt lại thì thấy mấy tên ăn mặc bóng bẩy cầm cái quạt còn to gấp đôi mình đi qua, trong đó lại còn có một người quen.

Để ý một chút, nghe thấy tên đó đang phét lác với mấy tên đồng bọn đầu bóng: - Biết không, ca ca ta kỳ thực cũng là đô ngu hầu của Vũ Thắng quân đấy, chẳng qua là không cần lên trận giết địch thôi, nhưng phần công lao này thì toàn quân đều có phần, chỉ cần ngồi đợi là đủ.

- Ái dà, Cao huynh bất kể thế nào cũng phải giới thiệu cho bọn huynh đệ cái cửa này nhé, nay công lao Vũ Thắng quân nhiều tới mức đếm không xuể nữa, triều đình còn biết thưởng cái gì nữa đây, chẳng qua là thêm chút tiền, còn không bằng san sẻ cho chúng ta, bao nhiêu tiền bọn huynh đệ cũng mua, Cao huynh nhất định phải giúp đỡ.

Lang Thản nghe vậy mặt tối sầm, nhìn mấy bộ hạ của mình, cứ tưởng bọn họ sẽ nổi giận, không ngờ ai nấy mắt sáng rực rỡ, Ngưu Đại còn kéo tay hắn nói: - Quân hầu, ngài xem, có giúp được thuộc hạ bán quân công với giá tốt tốt chút không?

Bực minh gạt tay Ngưu Đại đi, nhìn thấy Đinh Lục đã đi ra, đang vẫy tay gọi, mặc xác tên ngu hầu Vũ Thắng quân kia, sải bước vào Phàn lâu, theo hướng Đinh Lục chỉ ra thiên tỉnh, mắt nhìn không xuể mấy trăm nữ cơ đứng hai bên, đều dung mạo không tệ, một thân váy hồng gợi cảm, khoác hờ hững áo sa ngắn, lấp ló những cánh tay trắng trẻo, đôi mắt lúng liếng đa tình.

Lang Thản chỉ đưa mắt nhìn một cái vậy thôi, nhưng đám Ngưu Đại thì chảy cả nước dãi rồi, đến khi Lang Thản kiếm được chỗ ngồi ở tầng hai, quay đầu nhìn còn chưa tới mười tên bộ hạ.

"Con bà nó, nếu như tướng chủ dẫn đại quân đi qua nơi này, lão tử đảm bảo còn chưa tới ba thành binh lực, chẳng trách cấm quân ở kinh sư lại ăn hại như vậy, Vũ Thắng quân mà tới đây thì lòng quân cũng tan rã hết."

Chỗ ngồi nơi này quây thành từng gian hở hai đầu, một bên nhìn ra khung cảnh ngoài phố, một bên xem màn biểu diễn ở thiên tỉnh, bất kể gian nào cũng đều có tầm nhìn như nhau, rất khéo léo, kiểu kiến trúc này Thành Đô không có.

Đám người Lang Thản vừa ngồi xuống, một loạt chiếc đĩa mang món điểm tâm nho nhỏ được đưa lên, toàn là món chiêu bài của Phàn lâu, nhưng rất ít, nhón một hai miếng là hết, thấy Đinh Lục đang khao khát nhìn mình, sao không hiểu ý, phất tay.

- Ngươi giúp ta gọi món, mọi người đều đói cả rồi, ăn không ngon đừng trách ta lấy đĩa ném ngươi.

Đinh Lục mừng lắm, hôm nay đúng là gặp được hào khách rồi, uy phong gọi hỏa kế tới gọi món, bách vị canh, đầu canh, tân pháp am tử canh, tam thúy canh, nhị sắc yêu tử, hà khuẩn, kê khuẩn, sa ngư lưỡng thục, bạch nhục, thang cốt đầu, nhũ xuy dương, Lang Thản nghe không hiểu món nào ra món nào, dù sao mình cũng rất nhiều tiền, quan gia thưởng cho cả đống.

Nghe người ta đồn thổi về Phàn lâu nhiều rồi, cái gì mà lầu cao năm tầng nguy nga, láo toét, chỉ có hai tầng thôi, chủ lâu của Linh Tê các tới ba tầng, còn cao hơn cái này, gì mà có thể nhìn thấy hoàng cung nội viện, còn bố láo hơn, nhìn thấy được mỗi cái tường cao màu đỏ, Lang Thản có chút thất vọng.

Nói tới biểu diễn ở sân khấu giữa lầu cũng chỉ là lợi dụng ánh sáng, khoe đường cong lấp ló sau áo sa mỏng thôi, xung quanh nhồn nháo, đâu ai tới đây thực sự nghe đàn nghe hát.

Không lâu sau hỏa kế hai cánh tay, đầu vai mang theo mười mấy cái đĩa xuyên qua đám đông đi tới, từng món từng món để lên bàn, vốn nghĩ mấy cái đĩa kia ít là để nhử khách gọi món, sao giờ gọi cũng chỉ có thưa thớt mấy miếng? Đang định nổi giận thì Đinh Lục khom người nói: - Đại gia đừng giận, thức ăn tuy ít, nhưng chủng loại nhiều, đảm bảo mọi người ăn no thì thôi.

Lang Thản lấy bình nước đeo bên hông ra, nhưng bên trong toàn là rượu, đám Ngưu Đại cũng thế, trước khi xuất phát chuyên môn xin tham quân, dọc đường thèm lắm cũng không uống, chuyên để lại lên kinh sư khoe khoang.

Vừa rút nút, tức thì hương rượu ngào ngạt, làm Đinh Lục đang định giới thiệu vài loại rượu ngon ở kinh thành liền nuốt ngay vào.

Lang Thản rót rượu ra chén đẩy tới trước mặt hắn: - Hôm nay ngươi vấ vả, thưởng cho một chén.

Đinh Lục cẩn thận nhận lấy, chỉ sợ sánh rượu quý ra ngoài, nhấp một ngụm, hai mắt trợn trừng, rượu này vào miệng như có lửa, chớp mắt đã chóng mặt, lảo đảo mấy cái mới đứng vững: - Đây là rượu gì mà lại mạnh như thế?

Cả đám cười rộ lên đắc ý, không trả lời.

Ngưu Đại cho nguyên một con chim cút vào mồm, tên khốn này cứ vậy nhai, đến xương cũng không không nhả ra, còn nhồm nhoàm nói, con chim cút này nướng mềm xương, nhai rất thích.

Rồi tháo bình nước, vẫn là thứ rượu kia, riêng hơi rượu thôi đã làm Đinh Lục thèm thuồng, hắn mới uống một chén đã mê rồi, nhưng không dám xin thêm.

*****

Những người này đều là quân hán, trán đóng dấu, chỉ có người đứng đầu tựa hồ là quan thân, đai lưng đen, đeo một cái yêu bài của dịch quán, rất dễ nhận ra.

Ở trong dịch quán thì tất nhiên phải là quan, mà dịch quán của Đông Kinh không phải loại quan viên bình thường cớ thể ở được, làm nghề dẫn khách này, Đinh Lục tất nhiên kiến thức rộng rãi, quân sĩ hắn thấy nhiều rồi, nhưng cái đám Phủng Nhật quân mà không mặc đồng phục thì chẳng ai nhận ra nổi, còn đám người này luôn có thói quen đặt tay bên hông, đó là thói quen của người lúc nào cũng sẵn sàng tuốt vũ khí, đám hộ vệ của thế gia cũng như vậy.

Đám hộ vệ đó cùng hung dữ hơn quân tốt, cứ đó mà suy quân tốt có động tác này thì có nghĩa là đã ra trận giết người nhiều rồi, thuộc dạng không nên trêu trọc vào thì hơn.

Ngưu Đại thấy một tiểu cô nương đứng dưới lầu, giọng rất đáng yêu đang rao bán tôm gừng và cua rượu, thò đầu ra gọi: - Tiểu nha đầu, cho đại gia mười suất.

Tướng mạo hắn vốn đã xấu xí, uống rượu xong dấu săm trên trán càng đỏ như máu, cực kỳ hung dữ, làm tiểu cô nương sợ hãi, thiếu chút nữa ném giỏ trúc bỏ chạy.

Không dám bán, vội vàng quay người đi, thông thường loại người này chuyên ăn không trả tiền, nào ngờ vừa đi mấy bước Đinh Lục chạy theo chặn đường: - Chạy cái gì, không định làm ăn nữa sao, muốn lão nương ở nhà chết đói à, đám người đó tuy xấu xí hung dữ một chút, nhưng nói lý, mau lên trên bày thức ăn, tối nay ngươi may đó, một khách thôi là bán hết hàng rồi, khéo một chút, có khi còn được thưởng.

Chỉ cần là người buôn bán vặt trên vỉa hè, không ai là Đinh Lục không quen, tiểu cô nương rụt rè nói: - Đinh ca ca, bọn họ trả tiền thật chứ?

Đinh Lục phiền hà phẩy tay: - Ngươi không muốn thì ta gọi người khác.

- Không không, để muội. Tiểu cô nương nhìn giỏ trúc còn đầy nguyên, cắn răng đi lên lầu.

Một tráng hán cười hô hố nói với Ngưu Đại: - Có nhãn quang đấy, tiểu nương tử này là người ta vừa mắt nhất tối nay, trông vòng eo kìa, thật nhỏ, chậc chậc..

Thường ngày nghe mấy lời thô bỉ như vậy nhiều rồi, quá đáng hơn cũng nghe thấy rồi, đôi khi vì bán thêm được nhiều món ăn, tiểu cô nương còn cố ý khoe ra vòng eo dương liễu nức tiếng của mình, nhưng hôm nay cảm giác như dê lọt vào bầy sói, chỉ sợ áo mặc không đủ dầy, cổ cáo cài chưa đủ cao.

- Má mịn chưa, bóp một cái là chảy ra nước đấy, tin không?

Tiểu cô nương sợ lắm rồi, mặt tái xanh tái xám, vẫn cố kìm nước mắt, quỳ một bên hầu hạ những người này ăn uống.

Một nắm tiền ném tới, tiểu cô nương vội nâng váy hứng lấy, không ngờ khiến đôi chân nhỏ lộ ra ngoài, nữ tử Đông Kinh thích mặc váy xòe, loại váy này rất thích hợp khoe eo lưng, làm vóc dáng tha thướt, yêu cầu là không được mặc quần bên trong, nếu không sẽ làm váy phồng lên khó coi. Tiểu cô nương vừa lộ chân ra, một đại hán nhìn thấy, thế là ném một nắm tiền, còn chơi ác cố tình ném cao, tiêu cô nương nhấc váy cao hơn, váy kéo tới gần gối...

Lang Than vung tay bợp cho mỗi tên khốn kiếp một phát: - Kẻ nào kẻ nấy đủ tuổi làm cha người ta rồi, còn giở trò thô bỉ, thưởng tiền thì thoảng cho đàng hoàng, đừng chà đạp người ta.

Đinh Lục ghé tới thì thầm: - Đại gia nhầm rồi, đây là loại váy thất gian phá của Biện Lương, mặc váy này chuyên môn để khoe chân đấy, thú vị của nó là ở đó, ngay cả những tiểu thư danh gia cũng mặc.

Không ngờ phong khí của Đông Kinh và Thành Đô khác nhau lớn như vậy, Lang Thản cũng hứng lên ném một nắm tiền: - Thưởng!

Tiểu cô nương thấy những người này chỉ nói mồm, không động chân động tay, dần dần thoải mái hơn, nàng được thưởng tới mấy trăm đồng rồi, bằng tiền nàng kiếm được cả tháng, vừa đi qua đi lại bóc tôm gỡ cua, vừa khe khẽ hát bài Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh, hát không hay như trên sân khấu, nhưng giọng vui tươi, đám Ngưu Đại vỗ tay liên hồi.

Thế nhưng bọn họ huyên náo reo hò khiến đám người khác ở cách vách rất bất mãn.

Một hán tử mặc thanh bào đi tới, chắp tay nói với Lang Thản: - Các vị quân hầu, Hồng Lư tự đang tiếp đãi khách Tây Hạ, phiền các vị yên tĩnh, để chúng tôi nói chuyện. Để bồi tội, tiền rượu thịt hôm nay cứ tính lên người tại hạ, được chăng?

Người ta nói chuyện khách khí, Lang Thản tất nhiên nể mặt, chắp tay nói: - Bọn ta ở biên châu mới về, vừa rồi có chút buông thả, giờ xin kiềm chế bớt, còn về phần rượu thịt, không cần lang quân tiêu phí.

Hán tử thanh bào thấy Lang Thản là người hiểu lễ nghĩa, chắp tay định lùi về phòng, không ngờ một người Tây Hạ đứng bật dậy, chỉ mặt Ngưu Đại chửi bằng tiếng Tây Hạ, phẫn nộ xông tới đánh người.

- Con mẹ nó, đồ ngựa què. Ngưu Đại cũng chửi lại bằng tiếng Tây Hạ, vừa rồi bị chửi là con lợn rừng, nếu trên ngựa thì hắn sợ chứ, giờ ở mặt đất, phun ngay nửa con cua nhai dở vào mặt người Tây Hạ.

Mấy người Tây Hạ khác xông ra ngăn cản, nhưng tên kia bị bã cua phun vào mặt cuồng nộ rồi, bất chấp tất cả lao vào Ngưu Đại, hai tên ôm nhau lăn ra đất, đấm đá vật lộn, làm đĩa thức ăn rơi loảng xỏng.

Lang Thản biết Ngưu Đại vốn là người Giáp Tử doanh, nhìn tình hình thì tám chín phần là từng tới Tây Hạ, không ngờ bị người ta nhận ra ở đây, đúng là xui xẻo.

Hán tử thanh bào hô mấy lần nhưng hai tên điên không dừng tay, khổ sở đi cầu cứu Lang Thản: - Quân hầu, đó là sứ giả Tây Hạ, làm lớn chuyện lên phiền hà lắm.

Lang Thản lắc đầu: - Hai người này xem ra có thù oán, không ai cản nổi, chúng ta đừng xen vào, cứ coi như là xung đột cá nhân đi.

Hán tử thanh bào cuống lên, một quân tốt phổ thông làm sao lại có thù với sứ giả Tây Hạ, lúc này Ngưu Đại bị người ta đè lên, nhưng hắn cũng với tay vơ được một cái bát canh, đập cật lực vào đầu tên kia, thế là máu tươi tung tóe, người tây hạ đó co giật mấy cái không động đậy nữa.

Số người Tây Hạ còn lại thoáng sững sờ rồi đồng loạt nhào về phía Ngưu Đại, Lang Thản phất tay, người Vũ Thắng quân xông tới, hắn mang về kinh sư toàn là người thiện chiến, không sợ họ thua thiệt.

Hán tử thanh bao giận run, chỉ mặt Lang Thản: - Ngươi, ngươi không ước thúc bộ hạ, lại còn, lại còn.. Thượng quan của ngươi là ai, đừng hòng thoát tội.

Lang Thản phì cười: - Thượng quan của ta khuấy động Tây Hạ, tới giờ vẫn còn chưa khôi phục nguyên khí, mà hình như có ai hỏi tội đâu, cứ thoải mái gửi văn thư tới đi, nói không chừng tướng chủ nhà ta đem chùi đít.

Hán tử thanh bào chợt nhớ tới một người: - Ngươi là người của Vũ Thắng quân, tướng chủ là Vân Tranh?

Lúc này đám Tôn Tam cũng tới, vừa thấy huynh đệ bị người ta đánh, chẳng cần biết ba bảy hai một, vỡ luôn cái ghế gỗ lim nện một phát, máu tươi lênh láng, quân sĩ Vũ Thắng quân lúc này đã áp đảo về số lượng, trận chiến nhanh chóng thành một chiều.

Đinh Lục chưa bao giờ thấy chuyện có người đánh chết người không chạy, mà còn đàng hoàng đứng lên gọi chưởng quầy tới thương lượng chuyện bồi thường, hắn biết sai dịch phủ Khai Phong sắp tới rồi, vội thúc giục đám Lang Thản chạy mau, Lang Thản cho hắn một nén bạc, còn nói hôm nay rất hài lòng, lần sau tới Đông Kinh lại tìm hắn.

Nhìn những vị khách tốt nhất của mình bị sai dịch áp giải đi, Đinh lục và tiểu cô nương lòng cứ thấp thỏm không yên, thấy cái người râu xồm rất thích trêu trọc mình khi đi qua còn cười một cái, tiểu cô nương đa sầu đa cảm còn rớt nước mắt.

Lang Thản không rảnh để ý tới tâm tình của tiểu cô nương, là quan viên, ưu đãi duy nhất của hắn là không bị còng, cho nên hắn chắp tay đi sau cùng, lòng tính toán liên hồi, hôm nay đúng là tai bay vạ gió, ai ngờ đi ăn chơi một bữa lại gặp phải kẻ thù cũ của tướng chủ, nhưng đã gặp rồi thì xử lý, chẳng có gì để oán trách, giúp tướng chủ dứt điểm cái nhân quả này đi cũng tốt, tránh sau này tướng chủ lên kinh có kẻ lấy nó ra gây khó dễ.

Trên đường phố đã tụ tập rất đông người, vỗ tay reo hò bọn họ, Đông Kinh có rất nhiều người ngoại tộc, đến làm ăn, đi sứ, thậm chí thành gia lập nghiệp luôn ở Đại Tống cũng có, người dân ở đây không kỳ thị dị tộc lắm, nhưng đối với người Tây Hạ thì khác, đám người đó vì trên chiến trường liên tục đánh thắng Đại Tống, nên mỗi lần sang đây luôn ngông nghênh ngang ngược.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-865)


<