Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 318

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 318: Thăm dò
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Nghe viên lại già nói vậy, tiểu lại không cười nữa, thi lễ một cái rồi chạy đi, chuyện này có bí thư các xử lý, mình làm tròn chức trách là được, chạy thêm một chuyến cũng không chết ai.

Viên tiểu lại kia chạy đi rồi, những người khác tụ cả lại bên cạnh lão lại, hỏi chuyện xa xưa, lão lại không từ chối: - Lão phu sắp về quê dưỡng lão, nhưng đường của các ngươi còn dài, chúng ta làm cái việc hầu hạ người ta, nghĩ ít làm nhiều, bớt nghe ngóng chuyện không liên quan đó là đạo giữ mạng, còn nữa, hãy ghi nhớ các loại quy củ, dù là mới hay cũ...

Lại nói tiểu lại kia chạy hơn ba trăm bậc thang tới bí thư các, đem chuyện ở đại môn bẩm báo cho một viên quan trẻ, viên quan trẻ nghe xong ngạc nhiên lắm, hắn không nhớ Đại Tống có quy củ nào như vậy.

Tiểu lại cũng không nói là lão lại bảo với mình, tình hình đã kể xong, cáo lỗi trở về, ở trong quan thự, chuyện nhắc nhở người khác rất ít xảy ra trừ khi là quan hệ tới mức nào đó, vì đôi khi nhiều lời một câu gây ra phiền toái không đáng có.

Viên quan trẻ nghĩ mãi không ra có quy củ nào như vậy, cho rằng đám binh sĩ nhà quê kia đang cố ý gây chú ý với bệ hạ, là trò nịnh bợ thôi, không thấy ai chú ý đến mình, thế nào chúng cũng tự giải tán.

Trong triều đường cách đó không xa không khí căng thẳng, Triệu Trinh mặt đanh lại, cầm tấu sớ của Dư Tĩnh, đi qua đi lại, chỉ mặt bách quan: - Nông Trí Cao chịu tội đã là định cục, nhưng ba vạn tinh nhuệ của trẫm thì làm sao quay về được đây, chẳng lẽ muốn họ đi qua vùng dịch? Cái nguy hiểm này trẫm không dám mạo, trẫm hỏi các ngươi ai dám? Hôm nay phải thảo luận cho ra nhẽ, ngày nào đại quân chưa về Đông Kinh thì trẫm chưa yên tâm.

- Khởi bẩm bệ hạ, đại quân xuất, tất nhiên là máu chảy thành sông, huống hồ lần này là hùng sư tinh nhuệ của chúng ta, cho nên đi tới đâu đầu người lông lốc tới đó, vạn địch chiến tử không chỗ chôn thây, phương nam khí hậu ẩm thấp nóng nực, thi thể thối rữa, dễ xảy ra dịch bệnh.

- Thành Ô Sào lại là vùng hai quân sinh tử tương tranh, xem từ chiến bao có thể thấy, một hẻm núi nhỏ động viên tới mười vạn quân sĩ dân phu, quyết chiến hàng tháng trời, ngay voi chiến cũng xuất trận, sự thảm liệt ra sao khỏi nói cũng biết.

- Nay dựa vào tướng sĩ anh dũng, Địch soái không ngại gian khổ tới ky mi châu giương thiên uy hiển hách của Đại Tống, Vân tướng quân một mình cầm chân Nông tặc, ấy là đạo thần tử đó.

- Chiến đấu lâu ngày, lại gặp mưa lớn hoành hành, mưa xong thời tiết chuyển ấm, dịch bệnh bùng phát, vi thần đoán chừng Địch soái cũng đã dự liệu được tình huống này diễn ra, cho nên mới mạo hiểm phân binh, để mình Vân tướng quân ở lại, muốn lập kỳ công, chỉ là không ngờ tới bệnh dịch bùng phát nhanh chóng như thế, đây chẳng phải lỗi con người, mà là thiên phạt, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, không thể quyết định qua loa đại khái. Bàng Tịch chắp tay nói một hồi tràng giang đại hải, nghe rất thấu tình đạt lý, rốt cục ý nghĩa ở đúng một câu cuối, chưa đưa ra được bất kỳ quyết định gì:

Nhưng mục đích Bàng Tịch đạt được rồi, Triệu Trinh quả nhiên là thích những lời cải lương tình cảm tha thiết đó, không hung hăng như vừa rồi nữa, đau khổ nhắm mắt lại: - Đại quân của trẫm nay tác chiến trong mưa gió, bôn ba chốn man hang, mỗi lần nghĩ tới là lòng trẫm như dao cắt, dè đâu xảy ra chuyện như thế, , không những nằm ngoài dự liệu tướng sĩ tiền phương, cũng nằm ngoài dự liệu của trẫm. Chẳng lẽ tại vì trẫm không đủ đức hạnh, không xứng đáng được nhận đại thắng, nếu như có thể dùng chiếu thỉnh tội để trời cao miễn đi tai họa này, trẫm không ngại hạ mười đạo chiếu chỉ, trẫm sẵn lòng tắm rửa tịnh thân mấy năm tự tu tỉnh.

Bách quan liền làm một tràng than khóc, muốn thỉnh tội thay hoàng đế, không khác gì trò phường chèo.

Hàn Kỳ đi ra cười lớn: - Bệ hạ cần gì phải sầu lo, chuyện này cũng chẳng phải lửa cháy ngang mày, chỉ cần Địch soái trú ở ky mi châu một năm, đợi dịch bệnh tan đi là bình an trở về, lần xuất chinh này là đại thắng triều ta, chẳng qua đại quân về muộn một năm thôi, cũng cần có cường quân trú lại biên cương cho hai vùng Lưỡng Nam ổn định lại, gây dựng được quân đội địa phương, âu là chuyện vẹn toàn.

Văn Ngạn Bác nhíu mày: - Đâu đơn giản như thế, làm sao biết được khi nào bệnh dịch mới lui, vũng Lĩnh Nam bốn mùa không phân, chẳng giống đất bắc chỉ cần một mùa đông lạnh là dịch bệnh bị đầy lùi, không ai có thể khẳng định nơi đó còn dịch bệnh không, thần sợ nhất đại quân đem dịch bệnh về đất bắc.

- Ngoài ra vi thần muốn hỏi một câu, vì sao Vũ Thắng quân không rút lui, chẳng lẽ bọn họ không sợ dịch bệnh mà Địch soái lại sợ? Không biết an phủ sứ Dư Tĩnh có nói rõ không?

Triệu Trình sực nhớ ra, thế là vội vàng lật tấu chương xem, xem tới phần cuối mới thở phào, đưa Trâu Đồng Minh để truyền cho quần thần.

- Biện pháp của Vân Tranh chính là điều lệ quản lý vệ sinh, năm xưa nhờ vào nó mà nổi danh ở Tây Hạ, có điều khó sao chép, vì Vũ Thắng quân từ trên xuống dưới đã có thói quen chấp hành nghiêm ngặt điều lệ này, nên mới có thể ở lại vùng dịch, bao vây Nông Trí Cao. Tây quân không làm được điều ấy, khi phát hiện ra bệnh dịch, Vân Tranh đã yêu cầu Quảng Nam quân rút lui, nên họ tránh được kiếp nạn.

Văn Ngạn Bác khóe miệng giật giật mấy cái lui xuống, không ai dám tùy tiện quyết định một việc liên quan tới tính mạng toàn quân, phải để hoàng đế quyết.

Đại điện yên tĩnh vô cùng, nhưng ở tấu viện lại rất náo nhiệt, số người đi tới xem đám quái nhân Vũ Thắng quân ngày một nhiều, thậm chí còn xuất hiện người bán hàng rong xách giỏ bán quả khô.

- Xem kia, nỏ bọn họ đeo trên lưng rất lạ, đao lại gài bên sườn, thế là sao nhỉ?

- Nhìn cái tên đeo chùy xích cao lớn như dã thu kia kìa, mắt đỏ như dã thú, chắc là giết nhiều người nên thành như thế, có phải là dân man di không?

- Mông bọn họ đều có miếng vá lớn, sương quân thật là nghèo, quần áo lành lặng cũng không có, thật đáng thương.

- Nhưng chiến mã của người ta đều là bảo mã đó, chưa tới năm tuổi, chỉ tiếc là lông xơ xác quá, chắc là không được ăn no.

Nhìn đám người đứng trơ trơ ra như gỗ, dù xung quanh nói gì cũng không phản ứng, lâu dần đám đông cũng mất hứng thú, Đông Kinh Biện Lương không thiếu trò vui để xem, ở lại đây xem mấy tên binh sĩ, chẳng bằng tới Dịch Mã Kiều ngắm kỹ nữ, không thì tới Tướng Quốc tự xem nữa tử đấu vật, gọi vài cái bánh, một cốc trà, chẳng phải khoan khoái hơn sao.

Trên triều đường đùn đẩy một hồi, không ai dám đưa ra ý kiến, đều học Bàng Tịch, nói đây là chuyện trọng đại cần bàn bạc kỹ lưỡng.

Phu Văn các học sĩ Vương Xử đột nhiên khởi tấu: - Bệ hạ muốn ra quyết định kỳ thực cũng dễ thôi.

Vương Xử chính là lão sư của Triệu Trinh, nhìn Triệu Trinh lớn lên từ nhỏ, ông ta có nhận thức rõ ràng về đứa học sinh này, bản tính nhu nhược do dự tới thời khắc quan trọng đã bại lộ hết ra rồi.

Triệu Trinh thấy lão sư ra mặt, mừng rỡ nói nhanh: - Ái khanh có cớ gì hay, mau mau nói.

Vương Xử cầm triều vật đứng giữa đại điện, ông già gần bảy mươi tuổi, giọng nói khỏe khoắn hơn cả học sinh: - Địch Thanh xuất thân tội tù, lên tới chức Xu mật phó sứ là dựa vào quân công hiển hách, thân kinh bách chiến, từng đao từng thương kiếm được, vinh diệu không cần nghi ngờ.

- Vân Tranh càng nhiều sự tích mang tính truyền kỳ, lão thần phục nhất vẫn là có thể biến sương quân vô dụng thành hùng sư bách chiến bách thắng, không thua sương quân. Loại bản lĩnh này, phóng mắt nhìn khắp triều đường không ai có.

- Cả hai đều là rường cột nước nhà, bệ hạ cân nhắc cẩn trọng cũng là nên làm, chỉ là sao không hỏi người từ tiên phương về, bọn họ mới có phán đoán trực quan nhất? Theo như thần đoán tướng sĩ tiền phương hẳn là có quyết định rồi.

Triệu Trinh xem lại tấu chương lần nữa, phát hiện Dư Tĩnh nhắc tới người đưa tin là đô ngu hầu Vũ Thắng quân, còn khen ngợi người này mấy câu, vốn tưởng Dư Tĩnh muốn tiến cử nhân tài, giờ liên hệ với lời Vương Xử, liền thấy không đơn giản rồi, nếu chỉ đưa tin, sao cần tướng quân đưa tin, tiền phương chiến sự đang khẩn trương, là lúc cần dùng người mới đúng.

Chưa đợi Triệu Trinh lên tiếng, Hàn Kỳ đã hỏi ngự sử trực ban: - Tín sứ tiền phương đâu?

*****

Ngự sử chắp tay ra ngoài hỏi bí thư xử, viên quan trẻ kia không báo tin lên, nghe đại thần trên triều hỏi tới hoáng thì ú a u ớ, vội chạy đi tìm, liên tục cầu khẩn đám người kia đừng có đi mất, không thì mình nguy, ngự sử cẩn thận đi theo.

Khi ngự sử tới tiền viện thì mặt trời đã ngả về phía tây, nhìn thấy quân trận trước cổng tấu viện thầm thở phào, nhưng khi ánh mắt đám Lang Thản đồng loạt quét qua, làm hắn bất giác muốn bỏ chạy, lùi lại mấy bước, vội vàng nói: - Mau mau cởi giáp theo ta tiến cung.

Đợi mất nửa ngày trời, lại bị xung quanh quấy nhiễu, có ai không khó chịu, viên ngự sử xui xẻo nhận hết ánh mắt chất chứa căm tức của đám giết người, có sợ cũng là bình thường.

- Quân lệnh phát ra từ đâu? Lãng Thản trầm giọng hỏi:

- Lệnh phát từ tham tri chính sự.

- Bọn ta là thân quân thiên tử, cầm giáo xuất chinh, chiến sự chưa bình, không tùy tiện cởi giáp, muốn bọn ta cởi giáp, đưa ra lệnh thiên tử. Lang Thản tuy khom người nhưng giọng dứt khoát:

Viên ngự sử lần đầu tiên gặp chuyện này, thường ngày lời các vị tướng quân là đủ, có điều lại không dám tranh luận với đám người mang ánh mắt sát nhân đó, đành tự nhận xui xẻo, cắn răng chạy lần nữa.

- Khởi bẩm bệ hạ, quân trận không phải thiên tử không thể giải tán, dũng sĩ không có thiên tử lệnh không cởi giáp.

Hàn Kỳ nghe ngự sử đó bẩm báo thì nheo mắt lại, song không nói gì cả, Triệu Trinh thì hứng thú lắm, chỉ là không nghĩ ra quy củ này từ đâu, các quan cũng châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán. Vương Xử thở dài rời hàng nói: - Bệ hạ, đây là kim thạch luật, do thái tổ, thái tông ban ra, binh xuất, mang hổ phù tướng lệnh, binh về, không thiên tử lệnh không cởi giáp! Người đời đã quên kim thạch lệnh, nhưng quân pháp còn quy định đó.

Triệu Trinh gật đầu liên hồi, thấy luật này đúng là nên tuân thủ, có thể giương uy cho thiên tử, hắn bị quần thần bắt nạn nhiều rồi, hiếm khi nào được hả dạ thế này, ưỡn ngực uy nghiêm nói: - Lệnh tín sứ nhập cung, trẫm duyệt quân xong đích thân hạ lệnh cởi giáp.

Một hoạn quan bước ra đại điện, dài giọng hô: - Bệ hạ có lệnh, Vũ Thắng quân đô ngu hầu, thừa phụng lang Lang Thản nhập cung bệ kiến.

Tiếng hô này cứ thế nối nhau truyền đi, thẳng tới tấu viện, đám viên lại trong phòng nghe thấy tới tấp chắp tay với lão lại, bội phục vô cùng.

Lang Thản quỳ một gối xuống, nắm hai tay hô: - Thần Lang Thản tiếp chỉ. Đứng dậy quát bộ hạ: - Lên ngựa, ba người một hàng theo quân trận xét duyệt.

Cả đám đấm tay vào ngực, hô "vâng", ai nấy lên ngựa, tiểu lại nhận thư tín chạy ra đích thân dẫn bọn họ đi qua cửa cung, võ sĩ đứng ở cổng rút đao khỏi vỏ, giám thị.

Đoàn người đi theo mã đạo trải cát vàng rất dài, xung quanh cùng điện nguy nga lộng lẫy, nhưng không ai nhìn ngang ngó dọc. Quan gia hôm nay không vấn chính ở Tử Thần điện, mà là ở Thùy Củng điện, quân trận không được phép đi vào từ đại môn mà đi qua cửa phụ.

Triệu Trinh đang háo hức tò mò, nhìn thấy một đoán người toàn thân giáp đen, chỉ hở hai con mắt lạnh lẽo thì hơi giật mình, đám hộ vệ càng vội vàng bước tới bao vây quanh quan gia, thị vệ trưởng toát mồ hôi lạnh, ai ngờ là đám người như thú dữ nếu, nếu không thế nào cũng ngăn cản, không để bệ hạ triệu chúng vào.

Đám người này mới thực sự xứng với câu võ trang tới tận răng, giáp mặt kéo lên chỉ lộ ra hai đôi mắt càng âm u khiến người ta sởn gai ốc, trường thương trong tay toàn bộ đặt ngang theo cách xung trận, ba người sáu ngựa một hàng, đi ngang qua khe hẹp giữa quân trận Phủng Nhật quân, không giống bị người ta giám thị, mà giống như hai hàng binh sĩ kia sợ hãi tránh đường, vô cùng bắt mắt, bọn họ vẫn chưa xuống ngựa.

Lang Thản nhớ kỹ lời dặn của Vân Tranh và Tô tiên sinh, phải thể hiện ra sự kiêu hãnh của quân nhân, ngoài ra phải giữ đúng lễ nghi, chuyện này ngoài hắn không ai chấp hành chuẩn xác được, ngoại trừ đưa tin, hắn còn phải xem phản ứng của bách quan với Vũ Thắng quân, cũng là Thiếu niên quân sau này. Hắn là một trong số ít những người biết được tính toán tương lai Vũ Thắng quân của hai vị thượng cấp, đồng thời cũng hoàn toàn tán đồng kế hoạch đó, linh hồn của Thiếu niên quân chính là tướng chủ, là đám sĩ tử bọn họ, không phải ở binh tốt.

Triệu Trinh rất muốn đi xuống bậc thềm xem cho rõ đội hùng sư này, nhưng Vương Xử ngăn lại.

Bàng Tịch và Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác thì không có nhiều cố kỵ như vậy, trực tiếp đi ra, còn rút đao đám Lang Thản ra xem, đao có rất nhiều vết mẻ nhỏ ở lưỡi, làm đao như lưỡi cưa, gật đầu hài lòng, đao thế này mới là lợi khí giết người, chứ không phải là thứ đao bóng loang loáng, lưỡi đao phẳng lỳ, thứ đao đó làm ra chỉ để trưng cho đẹp mắt thôi.

Triệu Trinh đợi các đại thần xem hết mới hít một hơi, hô to: - Xuống ngựa.

Ba mươi người đồng loạt đầm ngực, nghiêng người xuống ngựa, đều tăm tắp.

- Trẫm cho phép các ngươi cởi giáp. Triệu Trinh phất tay ba mươi hoạn quân bê khay tới trước mặt đám Lang Thản.

Chiến giáp Vũ Thắng quân nặng hai mươi cân, thêm vào yêu đao, cường nỏ, trường mâu, cùng đủ thứ linh tinh như đạn thuốc nổ, ống tên, dao găm, băng cá nhân.. v.. v.. v.. cộng lại phải nặng tới năm mươi quân. Đám hoạn quan cầm khay mặt đỏ bừng bừng, hai tay gồng hết sức, đến khi Ngưu Đại cởi đôi chùy xích ra ném lên, thì khác nào cọng cỏ đè chết lừa, cái khay choang một cái rơi xuống, đồ trên đó văng tung tóe, vội vàng quỳ xuống bò lồm ngồm nhặt.

Triệu Trinh chẳng trách mà còn ngửa cổ cười lớn, đây chỉnh là thân binh của trẫm, ngoài trẫm ra không ai sai bảo được, nghĩ thôi đã thấy lòng rạo rực, nếu một ngày trẫm chỉ huy vạn người thế này ra trận, không biết uy phong thế nào.

Khi ba mươi cái khay đặt chỉnh tề trước mặt Triệu Trinh, đám thị vệ mới thở phào, tay rời chuôi đao, lùi lại, không vây quanh Triệu Trinh nữa.

Triệu Trinh đi dọc theo những cái khay, thi thoảng lại nhặt một thứ lên xem, thủ lĩnh thị vệ bên cạnh giải thích, gật gù liên tục, cảm thán: - Quả nhiên là tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy.

Hàn Kỳ đột nhiên lên tiếng: - Bệ hạ, tướng chết ở biên ai là thiên chức, học văn không thành, chỉ đành bán võ, dùng máu thịt đổi quân công mong phong thê ấm tử, Đại Tống ta mỗi năm tốn sáu phần tiền lương cho quân đội, nuôi binh ba năm dùng một ngày, nên quốc triều không nợ nần gì họ, cho họ cơ hội lấy công đền nợ nước, là vinh hạnh của võ nhân rồi.

Triệu Trinh cảm thấy câu này không phải không có lý, nhìn Lang Thản hỏi: - Ngươi chức văn thừa phụng lang, nhưng lại tác chiến biên thùy, có phải là do học vấn không đủ không?

Lang Thản chắp tay đáp: - Bẩm bệ hạ, Vũ Thắng quân cô vô số người học rộng tài cao, vi thần so với họ đúng là học vấn chưa đủ, ví như Vân đô giám, Tô tham quân, Chu phụng hóa lang, Ngô tham sự lang, đều có học vấn hơn xa thần, tướng sĩ trong quân cũng chỉ biết được chữ to như quả dưa hấu thôi, đúng là hơi kém cỏi.

- Đám người vi thần nghe nói năm nay bệ hạ mở khoa khảo, trong quân có không dưới hai mươi người muốn tham gia, cho nên đô giám phái vi thần ngày đêm lên kinh hỏi rõ, chỉ cần chính sách triều đình đã quyết, chúng thần sẽ nhanh chóng vì bệ hạ quét sạch loạn thần, để về kinh tham gia đại thí.

Triệu Trinh mới sực nhớ chuyện sĩ tử nhập quân ở đất Thục, cười hỏi: - Chức vị các ngươi nay đều đã hơn tân khoa tiến sĩ, vì sao vẫn muốn tham gia khoa khảo?

Lang Thản vái lạy cái nữa: - Vân đô giám nói nếu trong quân không có vài tiến sĩ thì không còn mặt mũi nào về gặp ân sư Bành Lễ tiên sinh nữa.

- Bành Lễ tiên sinh, a, không ngờ các ngươi còn là đồng môn của trẫm, được, nếu các ngươi có thể trở về trước đại khảo, trẫm cho các ngươi rời cương vị tham gia khảo thí!

- Vũ Thắng quân kiêu dũng, không phụ lòng trẫm, Trâu Đồng Minh, thưởng! Những người khác tới dịch quán nghỉ ngơi, ngươi theo trẫm.

Triệu Trinh phất tay cho những binh tốt kia lui, định dẫn Lang Thản vào hậu điện, định hỏi xong mới ra Thủy Củng điện cùng văn võ bàn bạc.

Hàn Kỳ vẫn nhìn chằm chằm quân tốt Vũ Thắng quân vẻ mặt biến đổi không chừng, ông ta là một trong những người đề phòng võ nhân nhất, giờ võ nhân lại muốn tham gia khoa cử làm tiến sĩ sao?

HẾT!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<