← Hồi 315 | Hồi 317 → |
Từ sau khi Vân Tranh nói chuyện với Dư Tĩnh, Vũ Thắng quân thực thi điều lệ vệ sinh càng thêm nghiêm ngặt, Dư Tĩnh mỗi ngày mang tấm thân bệnh tật không ngừng tuần thị ba tòa doanh trại, bắt gặp quân tốt vi phạm lệnh cấm, xử phạt càng mạnh tay hơn cả Vân Tranh, Dương Điền mấy lần hỏi nguyên nhân, Dư Tĩnh đều lảng đi, làm ông ta vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Có điều chuyện như vậy không thể che dấu được bao lâu, chuyện thành Ô Sao không ngừng vận chuyển thi thể ném đi đã bị quân tốt biết được, Dương Điền tuy vẫn chưa hiểu nguyên nhân vì sao, nhưng gặp Dư Tĩnh, sắc mặt càng khó coi.
Thành Ô Sào ngừng xây dựng, Vũ Thắng quân cũng không quấy nhiễu thành trì nữa, hai bên giống như hàng xóm thân thiện, ai lo việc người nấy, không can thiệp vào nhau...
Nông Trí Cao tóc đã bạc hết, đứng cạnh mẫu thân A Nông, trông còn già hơn cả mẹ mình.
- Đó là sự trừng phạt của Bố Lạc Đà với chúng ta, ngài trừng phạt chúng ta bỏ núi lớn tới thành thị, chúng ta là con cháu đại ngàn, sinh ra ở đó lớn lên ở đó, dựa vào núi non mà sống, lần này chúng ta vứt bỏ núi cao nên bị ngài trừng phạt: Nông Trí Cao khẩn thiết nói: - Mẫu thân hãy dẫn con dân vào núi đi, đừng nghĩ tới chuyện báo thù cho con, tòa thành này là vinh diệu cũng là nghiệt chướng của con, con ở lại quyết chiến với Đại Tống.
- Chúng ta đã thể hiện lực lượng của mình rồi, lần sau con tin rằng hoàng đế Đại Tống sẽ không vứt bỏ kim thư và tiến công của chúng ta sang một bên nữa, cái chết của con để người Tống không dám xem thường sơn tộc chúng ta cũng là một thắng lợi.
Nông Trí Cao nhìn một đứa bé cho thức ăn vào mồm, nhưng lại có nước xanh lè từ mông đít phun ra, đau khổ nhắm mắt lại, người như thế quá nhiều, trong thành quá nhiều.
- Mẫu thân, mau đi đi, hãy đưa những người chưa bị ôn dịch vào núi, không ở lại thêm chút nào nữa.
A Nông ôm nhi tử một cái rồi vội vàng đi chuẩn bị, bà ta chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán, người Liêu không sợ chết, chỉ sợ cái chết của mình vô nghĩa.
Tiếu Lâm giống như con thằn lắn bám sát vách núi, ngẩng đầu nhìn cái cầu treo làm bằng dây leo lắc lư bên trên, ông ta quan sát suốt một ngày không thấy Nông Trí Cao rời thành, nhìn xuống hẻm núi đã đen xì, liền phất tay, sợi thừng liền bị kéo căng, ông ta bám vách đá leo lên, bóng dáng chẳng mấy chốc biến mất trong sương mù.
Toàn thân ngâm trong nước vôi chẳng dễ chịu chút nào, Tiếu Lâm vẫn kiên trì ngâm một tuần hương, còn vùi đầu vào trong đó thổi bong bóng mới rời thùng nước vôi, nhảy sang thùng nước nóng có pha cồn, đây là đoạn ông ta thích nhất, còn uống một ngụm rượu, toàn thân như tỏa ra hương rượu vậy.
- Không nhiều người chết như ngươi nghĩ đâu, một lão bà tử cao lớn dẫn hơn vạn người khỏe mạnh đi rồi, người nào cũng rất tinh thần, không giống có bệnh, ngươi tính sai rồi. Tiếu Lâm lau mình bằng cồn xong, ngồi xuống bàn ăm bữa cơm nóng hổi, báo cáo:
Vân Tranh vẫn cầm cuốn sách đọc, giọng nói từ sau cuốn sách truyền ra: - Ta chưa bao giờ hi vọng một bệnh dịch giết được cả thành, phá hỏng cái cầu đá là để bọn chúng không thể mang được nỏ tám trâu, máy ném đá đi mà thôi, chứ không phải ta muốn giết hết người Liêu, nên nhớ lần này có lỗi của triều đình, ta hi vọng rằng hai bên đều có được bài học của mình, đừng tùy ý đánh nhau nữa.
- Ta muốn để lại một tòa thành chết để đám quan văn Dư Tĩnh xem, để bọn họ thổi phồng mức độ đáng sợ của ôn dịch, chiến công của chúng ta thêm lừng lẫy. Còn những người kia đi càng tốt, hẳn không bao lâu nữa Nông Trí Cao sẽ rời thành mang tàn quân chiến đấu với chúng ta, kết thúc cuộc chiến dai dẳng này.
- Tướng chủ, sao không nhân lúc Nông Trí Cao sĩ khí đi xuống mà công thành? Lương Tiếp ngốc nghếch hỏi một câu:
- Đuổi thằng ngốc này ra ngoài cho ta. Giọng Vân Tranh tiếp tục từ sau cuốn sách truyền ra, Hàm Ngưu và Hầu Tử liền cười hì hì xoa xoa tay, Lương Tiếp rất tự giác chạy mất:
Một phong thư dầy ném tới trước mặt Tiếu Lâm.
- Ông là người có phúc lớn đấy, Hoa Nương sinh cho ông một khuê nữ, ta vốn định mở ra xem cô ấy viết cái gì mà nhiều thế, nhưng thôi vậy.
- Ta, ta... ta có con rồi sao? Tiếu Lâm rơi cạch đũa xuống bàn, sững sờ nhìn phong thư trước mặt, toàn thân tựa hồ không cử động được nữa.
- Ừm, sống cho tốt, nên nhớ giờ ông không chỉ sống cho bản thân đâu đấy. Vân Tranh đứng lên, vẫn cầm cuốn sách đọc, thong thả bước ra ngoài lều:
- Vân Tranh, cám ơn ngươi.
Giọng Tiếu Lâm từ đằng sau lưng truyền tới, Vân Tranh không đứng lại.
- Ta muốn tắm... bẩn quá, trên người nhất định có bệnh, người đâu, chuẩn bị lại nước vôi, vừa rồi ta ngâm chưa kỹ... Cũng chưa uống đủ rượu... Trời ơi, tay áo có mùi, phải tắm, phải tắm... Lấy tỏi cho ta, nhiều vào...
Nghe thấy Tiếu Lâm điên điên khùng khùng hò hét trong lều, Vân Tranh bật cười nhẹ, bỏ cuốn sách xuống, nhìn bầu trời, trời hôm nay hình như có vẻ trong xanh hơn thì phải.
Cũng không quá bất ngờ, dựa vào phản ứng của Tiếu Lâm, chẳng cần hỏi cũng biết quan hệ giữa hai người đó đã có tiến triển trọng đại, đôi chút hụt hẫng, nhưng đa phần là thấy nhẹ lòng, ba người bọn họ dây dưa không rõ ràng mãi không có lợi cho ai cả, Hoa Nương đã chủ động đưa ra quyết định khó khăn kết thúc chuyện đó, Vân Tranh sẽ chúc phúc cho nàng, thực lòng là thế.
Khóe mắt nhìn thấy Hầu Tử đang ở bên lấm la lấm lét nhìn mình, Vân Tranh lạnh nhạt buông một câu: - Hàm Ngưu, đánh Hầu Tử một trận, đau vào, hắn nhìn đểu lão gia ngươi.
Chu Đồng, Ngô Kiệt đi tới, thấy Hàm Ngưu đuổi đánh Hầu Tử thì đều cười ha hả, chỉ nghĩ rằng Hầu Tử lại ăn vụng thịt của Hàm Ngưu rồi.
- Tướng chủ, trận địa tiền phương đã bố trí xong, khi nào vào trạng thái phòng ngự? Chu Đồng chắp tay báo cáo:
- Nhanh thôi, khả năng vài ba ngày nữa, bọn chúng mở cổng thành cũng phải vượt qua đống bùn lầy mới tới được, không được phép có sai sót, giết được bao nhiều người ta không quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể bọn chúng tiếp xúc với chúng ta, tốt nhất là bắn chết hết trong hố, sau đó đổ đất chôn cho chặt.
Chu Đồng thấy Vân Tranh giọng điệu rất hời hợt, vội nói: - Tướng chủ, chúng ta cần cái đầu Nông Trí Cao, không thể chôn, nếu không làm sao xác định được đã giết hắn hay chưa?
Vân Tranh lắc đầu: - Ngươi thông minh, không cần ta giải thích, tự suy nghĩ đi, Nông Trí Cao hay Hoàng Trí Cao cũng thế thôi, biên cương loạn không phải vì dã tâm của một Nông Trí Cao, Đại Tống chưa tới mức sợ một kẻ như thế ...
Phi kỵ tám trăm dặm mệt mỏi cuối cùng cũng đem được tấu chương của Dư Tĩnh tới Đông Kinh Biện Lương, tín sứ lần này không phải là khoái cước bình thường, mà là một đội kỵ binh vũ trang ba mươi người.
Kỵ sĩ đi đầu lưng gài một lá cờ không lớn, cũng chẳng đẹp đẽ gì, thậm chí sờn rách, áo choàng trên người kỵ sĩ toàn bụi bặm, nhưng một người hai ngựa vẫn làm người ta kinh ngạc đưa mắt nhìn.
Kỵ sĩ đi đầu chính là Lang Thản, khuôn mặt anh tuần thái quá kia chẳng hề bận tậm đám đông xung quanh, với hắn chỉ còn nhiệm vụ, những thứ khác không là gì.
Cuối thu chính là lúc thời tiết tốt để người Đông Kinh đi tới Tướng Quốc tự ngắm cúc, rất nhiều sĩ tử phong lưu, quý nữ yêu kiều ngồi trong màn che ngâm thơ vẽ tranh, trên đường toàn là những chiếc xe ngựa đẹp đẽ, theo sau là phó tòng áo xanh mũ nồi, chẳng những tướng mạo ưa nhìn, ngay cung cách đi lại cũng rất quy củ, không tới gần xe ngựa, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để nghe chủ nhân sai bảo.
Nông dân gồng gánh lên chợ, thương cổ đánh xe la, quý nhân thong thả rời thành, trong đám đông thậm chí có cả người dị tộc tóc vàng mắt xanh mặc tham sam trông rất lạ mắt, tướng thủ vệ cổng thành lười nhác ôm thương nhìn dòng người qua lại, đúng là khung cảnh thái bình thịnh thế.
- Hỏa tốc tám trăm dặm! Địch soái đột kích ky mi châu, Vũ Thắng quân vây khốn thành Ô Sào.
Tiếng vó ngựa như sấm, búi cuốn mù trời, chiến mã bọc giáp xuất hiện tựa mãnh thú phá tan yên bình của vùng đất lành chốn nhân gian.
← Hồi 315 | Hồi 317 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác