Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 309

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 309: Khác biệt lớn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Địch Thanh sớm nhận được tin báo từ Dư Tĩnh, biết Vũ Thắng quân đang xuất phát tới chiến khu, nay nghe thám mã tới báo, không nghĩ họ tới nhanh như vậy, lệnh phó tướng Trương Ngọc rời trại nghênh tiếp.

Tôn Tiết cũng đi cùng Trương Ngọc, ở Quy Nhân Phô nếu như không phải Vũ Thắng quân phát động công kích, mình đã chiến tử rồi, vẫn chưa có cơ hội cám ơn Vân Tranh.

Đại đội kỵ binh tới trước cổng đại doanh, người đi đầu không phải Vân Tranh, người đó không xuống ngựa, vỗ ngực rầm một tiếng báo danh: - Mạt tướng Vũ Thắng quân mã quân đô ngu hầu Lương Tiếp, xin được nhập doanh.

Kỵ binh không nhập doanh chưa xuống ngựa, không phải là vô lễ, Trương Ngọc nghiêm nghị hô lớn: - Lương tướng quân có thể nhập doanh.

Nhìn kỵ binh Vũ Thắng quân đi qua trước mặt, ba vị tướng quân không ai không nuốt nước bọt, Trương Ngọc lẩm bẩm: - Đây mà là sương quân sao, trang bị cỡ này e là Phủng Nhật quân cũng không bằng.

Tôn Tiết cười khẩy: - Đem so với Phủng Nhật quân có khác nào chửi vào mặt người ta, trong đám đó liệu còn mấy kẻ dám cầm đao lên trận.

Ba người vừa nói vừa đi vào quân doanh, lúc này Lương Tiếp đã cởi mũ trụ, nách kẹp mấy cái hũ không lớn đi tới, cười to: - Ái chà, ba vị tướng quân, vừa rồi đừng trách, quân pháp yêu cầu như thế, Lão Lương ngồi trên ngựa mà nhấp nha nhấp nhổm, làm phiền ba vị ra đón, không dám nhận, không dám nhận.

Trong bốn người thì Mã Kim Hổ và Lương Tiếp là người quen cũ, từng kề vai tác chiến, nhìn cái hũ dưới nách Lương Tiếp thì mừng lắm, giành lấy hai cái: - Lâu rồi mới được thấy thứ này.

- Ha ha ha, đảm bảo ngon hơn thứ Mã huynh uống lần trước, tay nghề đám huynh đệ lên nhiều rồi, tiểu đệ không có gì hiếu kính, chỉ mỗi thứ này tạm được, mong ba vị ca ca đừng chê, coi như bồi tội chuyện thất lễ vừa rồi.

Mã Kim Hổ chạy đi tìm Dương Văn Quảng rồi, trong đại doanh không cho phép có rượu, nhân lúc cấm lệnh chưa truyền tới cho Vũ Thắng quân, tranh thủ làm vài ngụm.

Trương Ngọc vỗ lớp si niêm phong ra, hơi rượu bốc lên làm hắn kinh ngạc: - Thật thơm, đúng là rượu ngon.

Theo thói quan hớp một hơi lớn, tức thì người lảo đảo, suýt nữa rơi cả vò rượu, vừa đứng vững lại giơ ngón cái lên với Lương Tiếp rồi hớn hở chạy đi, giao việc an bài cho Tôn Tiết, cái này phải cho Địch soái uống thử, hành quân bên ngoài không được uống rượu, nhưng quân nhân thì ai cũng thích rượu, chỉ cần không uống quá nhiều thì không sao.

Tôn Tiết xếp chỗ cho đám Lương Tiếp xong, cung kính chắp tay thi lễ: - Trận Quy Nhân phô nếu không có Lương huynh anh dũng xung phá trận địch, Tôn Tiết đã chiến tử sa trường, ân này không dám quên.

Lương Tiếp đỡ lấy: - Chúng ta cũng nhau tác chiến, hôm nay ta cứu huynh, mai huynh cứu ta, đều là chuyện thường tình, Tôn huynh không cần như thế.

Trương Ngọc ôm vò rượu vào trướng soái Địch Thanh, đem tình hình đội tiên phong của Vũ Thắng quân báo cáo trước.

Ước lượng bản đồ một hồi, Địch Thanh gật gù: - Không tệ, tiền phong doanh của Vũ Thắng quân một ngày hành quân trăm dặm, ba ngày nhận tin tới nơi, xem ra không hẳn là đám nhát gan sợ địch.

Trương Ngọc rót cho Địch Thanh một chén rượu, nghi hoặc hỏi: - Đại soái, ti chức vẫn chưa hiểu, cả Trọng Dung cũng cho rằng Vũ Thắng quân sẽ không tới Tây Bình châu tác chiến, vì sao đại soái khẳng định họ sẽ tới?

- Vũ Thắng quân lần này xuất chiến không do lệnh Xu mật viện, mà dựa vào cửa của hoàng hậu nương nương, quân đội thế này cơ bản là tới kiếm quân công thôi.

Địch Thanh hớp một hơi cạn chén rượu, thứ rượu quỷ quái, cắn chặt răng không để phun ra ngoài, mất một lúc thở hắt ra: - Ngươi sợ rằng Vũ Thắng quân tới cướp chiến công của chúng ta?

Trương Ngọc lắc đầu, nói khéo: - Cái đó thì không, bọn họ tuy có chút trục lợi, nhưng quân công thì do đao thương kiếm được, không chiếm đoạt của các huynh đệ. Ti chức chỉ lo, Vũ Thắng quân không nghe lệnh đại soái, làm cục diện rối loạn.

- Trương Ngọc, mục đích lần này tác chiến này là chúng ta phải tận lực lợi dụng Nông Trí Cao làm suy giảm các thế lực bất thuần, bên khinh bên trọng cần phải phân biệt rõ, ngươi nhớ cho kỹ, khi tác chiến không cân nhắc tới chính sự, Vân Tranh đã tới đây thì y chính là minh hữu của chúng ta, không được phép khinh thường.

Trương Ngọc chắp tay cúi đầu đi ra, chỉ biết thở dài, hắn hiểu tình cảnh của đại soái nhà mình.

Mười một năm trước Địch Thanh dẫn đám tướng ta bọn họ lên kinh tiếp kiến quân gia, vừa vặn gặp lúc Đông Hoa môn công bố bảng, xướng danh, nhiều người trong số bọn họ hâm mộ những người được đề danh bảng vàng, Địch Thanh cổ vũ họ sau này phấn đấu, cũng có thể thành hảo nam nhi như thế.

Không ngờ câu nói ấy thành bùa đòi mạng của Tiêu Hoàng, một vị tướng quân chiến tích hiển hách chỉ vì một lần chiến bại thiệt quân mà bị Hàn Kỳ chém đầu như cỏ rác, Địch soái cầu xin còn bị người ta lấy chính câu nói năm xưa ra mỉa mai:" Xướng danh ngoài Đông Hoa Môn mới là hảo nam nhi, hắn thì là thá gì chứ."

Tới nay Trương Ngọc vẫn còn nhớ khi đầu Tiêu Hoàng treo trên cổng thành, đại soái khóc chảy cả nước mắt nước mũi.

Bất tri bất giác Trương Ngọc đi qua quân doanh Vũ Thắng quân, bọn họ đang bận rộn dựng trại, đáng giận nhất là trong quân trại còn dựng thêm một bức tường, tách biệt với đội quân khác.

"Sĩ tử làm xương, dũng sĩ làm thịt." Tám chữ đó lóe lên trong đầu Trương Ngọc, lúc này nhìn Vũ Thắng quân, hắn chỉ thấy lớp sương mù trước mặt, không còn rõ ràng nữa.

Lương Tiếp chỉ làm theo lệnh của Vân Tranh, tuy thấy trong quân doanh lại còn lập trại là không hay, nhưng tướng chủ đã yêu cầu thì hắn chấp hành không sai chút nào.

Đi cùng Lương Tiếp còn có Tôn Đại Chí, tác dụng của hắn là tận lực giữ huynh đệ lại quân doanh trước khi tướng chủ tới, chức thừa phụng lang ở quân doanh vẫn rất đáng tiền, ít nhiều khiến Tây quân nể mặt.

Cứ tưởng Vũ Thắng quân tới sẽ bị người ta lạnh nhạt, ai ngờ trừ Địch Thanh ra thì các tướng khác đều tới quân doanh của họ một chuyến.

Trong đó Mã Kim Hổ tới chăm chỉ nhất.

Dương Văn Quảng bị Mã Kim Hổ kéo theo, nhưng vào quân doanh Vũ Thắng quân thì thất kinh, vì khác hẳn với đống hỗn loạn bẩn thỉu ngoài kia.

Sạch, quá sạch, đừng nói là chất thải vương vãi, ngay cả rác rưởi cũng không có, những bao lương thực đều xếp chỉnh tề, xe cộ xếp thành từng hàng lối ngay ngắn.

Về phần lều thì càng đều tăm tắp như một, đi ngang qua chuồng ngựa, thấy rất ít phân ngựa, chiến mã được tắm rửa sạch sẽ cúi đầu ăn cỏ khô, bên cạnh có máng nước sạch.

Nước trong máng ngựa trong tới mức làm Dương Văn Quảng không nhịn được đưa tay vốc một ít uống thử, hoàn toàn không có mùi kiềm như nước hắn uống.

- Thế nào, chỉ huy sứ đã biết vì sao ti chức thích tới quân doanh Vũ Thắng quân chưa?

Dương Văn Quảng không trả lời, vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh, có hai quân tốt đang ra sức ép thứ gì đó lạ lắm, giống như cái ống sắt cắm xuống đất, chỉ cần ép cái cán sắt dài ba xích xuống, là có nước sạch ào ào chạy ra, thuận theo ống trúc chảy vào môt cái ao, sau đó mới từ cái ao có cát sỏi, chảy vào máng trong chuồng ngựa. Xa xa bày một hàng bếp lò, bên trên có rất nhiều cái ấm bốc khói nghi ngút, thi thoảng lại có binh sĩ ra đó lấy nước cho vào cái ấm sách tay nhỏ hơn.

Lán bên trái có rất nhiều vải sa màu trắng treo trên cán đem phơi, một số binh sĩ luộc vải sa trong nồi.

Mã Kim Hổ huých vai Dương Văn Quảng đang nhìn tới thộn mặt: - Số vải đó luộc xong dùng để băng bó vết thương đấy, đừng thấy đơn giản chỉ là nhúng vào nước sôi, khi dùng hiệu quả tốt lắm, ít nhất vết thương không bị thối rữa, ở Hoàn Châu cũng làm thế.

Lúc này Tôn Đại Chí biết tin chạy ra đón: - Dương tướng quân, Mã tướng quân tới rồi, sao không vào lều nghỉ, để ti chức thỉnh giáo hai vị tướng quân yếu quyết tác chiến với Nông tặc.

Dương Văn Quảng liếc thấy Tôn Đại Chí mặc nho phục thì mặt vô cảm như sắt đá: - Chẳng có yếu quyết gì hết, lên chận thì chẳng qua chỉ xem ai liều mạng hơn thôi.

*****

Mã Kim Hổ vội vàng bước lên cười hì hì nói lảng đi: - Thời gian qua các huynh đệ tổn thương nghiêm trọng, doanh hậu cần đã chật kín rồi, không biết thừa phụng lang có thể viện trợ một chút không, nể mặt lão ca ca đây, để họ còn đường về Hoàn Châu.

- Vốn nên như thế, doanh hậu cần sở dĩ ngồi xe lớn theo tiền phong doanh tới đây là hỗ trợ cứu chữa các huynh đệ, công tác chuẩn bị đã xong rồi, Lương tướng quân cũng đã bẩm báo với Địch soái, chiều nay bắt đầu tiếp nhận thương binh. Mã tướng quân yên tâm, Vũ Thắng quân tác chiến không so được với Tây quân, nhưng ở đạo hậu cần, không phải hạ quan tự khen, không có mấy quân so được với Vũ Thắng quân.

- Đâu phải là không có mấy, mà là tuyệt đối không có. Mã Kim Hổ mừng lắm: - Thừa phụng lang nói thế thì mỗ yên tâm rồi, đi di chuyển huynh đệ sang ngay đây, nhanh chân còn có vị trí tốt.

Nói xong lại kéo xệnh xệch Dương Văn Quảng đi, không để hắn ở lại đắc tội với người ta.

- Kim Hổ, ngươi không phát hiện ra à, quân doanh bọn chúng chỗ nào cũng phát ra tà khí, ta không nói rõ được, nhưng rất lạ. Người lạ, chiến mã cũng lạ, con ngựa cúi đầu ăn cỏ khô thôi mà mắt xanh lè, làm ta nhìn rợn người. Dương Văn Quảng vừa rời quân doanh là nói luôn:

Mã Kim Hổ chán nản: - Lạ gì, ngựa ăn cỏ khô mà cũng thấy lạ, phải biết nói gì với ngài đây, chẳng qua là vì sạch thôi, sạch sẽ thì ăn ngon, không có gì lạ hết. Vân Tranh thích sạch, nên yêu cầu quân tốt phải sạch sẽ, người đọc sách mà, khác với binh sĩ chúng ta, có nhiều sở thích lạ một chút có gì mà lạ.

- Thôi trước tiên chúng ta mau về bảo thương binh tắm rửa sạch sẽ rồi đưa tới, trên người có chấy rận là người ta không nhận đâu...

Dương Văn Quảng đi một lúc, chợt dừng lại: - Hiểu rồi, y cố ý tạo ra loại không khí này để tách biệt với chúng ta.

- Dương gia ta từ gia tổ, gia phụ đều quyên mình vì nước, ta không hiểu người đời vì sao vẫn khinh thường bọn ta, xem ra là vì tân quân xuất hiện, tác chiến không thua kém chúng ta, nhưng dễ khống chế hơn, chẳng lẽ tương lai không có đất dụng võ cho võ tướng chân chính? Đám văn thần muốn tước bỏ vinh diệu cuối cùng của võ tướng chúng ta hay sao?

Mã Kim Hổ vò đầu bứt tai: - Ti chức không đọc sách như chỉ huy sứ, không hiểu ngài nói gì cả, nhưng nếu thấy người ta có cái hay thì học theo đi.

Dương Văn Quảng buồn bã nói: - Đó là bí kỹ bất truyền, đời nào y chịu chỉ chúng ta.

- Ha ha ha, chỉ huy sứ nhầm rồi, đã bảo ngài không hiểu Vân Tranh mà, cũng phải, con người y dễ bị hiểu lầm lắm, trước kia đại soái nhà ti chức cũng nghĩ thế, thấy quân của bọn họ khác lạ, phái ti chức đi thăm dò, kết quả ti chức giả ngốc hỏi gì họ đáp nấy, cuối cùng ti chức hỏi nhiều quá, người ta bực mình ném nguyên cho cuốn sách, cái gì nhỉ, điều lệ quản lý tiêu chuẩn gì gì đó, Hoàn Châu quân cũng học theo người ta đấy, hiệu quả cực tốt. Sau đó đại soái đem in phát cho toàn quân, hình như trong bọc hành lý của ti chức được lão bà nhét vào một quyển.. Chưa nói xong đã thấy Dương Văn Quảng chạy ù đi, vội vàng gọi với theo: - Này, lấy sách thôi, đừng đụng vào tiền dấu riêng của ti chức nhé.

Trương Ngọc đang cực kỳ phẫn nộ, đám người Vũ Thắng quân khinh người quá lắm, yêu cầu thương binh không được có chấy rận, nhìn sĩ tốt bị cho vào thùng nước vôi hành hạ, xông tới rống lên: - Dừng tay! Ngươi đang làm cái gì?

Tên quân tốt kia chẳng sợ, mặt đeo miếng vải trắng, giọng ồm ồm: - Khử trùng, sát khuẩn! Tướng chủ nói, phương nam ẩm thấp, dễ sinh ôn dịch, tất cả thương binh vào doanh phải triệt để khử trùng mới tiếp nhận, nếu ngài nghĩ bọn tiểu nhân ngược đãi tướng sĩ thì nhầm rồi.

Trương Ngọc nghiến răng ken két: - Ta biết tướng chủ các ngươi thích sạch, nhưng đây là binh sĩ bị thương, không phải lúc tuân theo quy củ khốn kiếp đó.

- Đây là quy củ giành cho tất cả mọi người, dù tướng chủ bị thương cũng phải trải qua cửa này, có điều tướng chủ thì không bao giờ có chấy rận đâu. Quân tốt này từng đi Thanh Đường, Tây Hạ, chuyện tương tự gặp đã nhiều, bình tĩnh ứng phó: - Tướng quân ngài đừng ngăn cản nữa, nếu không thì nhận huynh đệ về chờ chết đi.

Trương Ngọc nhìn quanh, muốn tìm lý do nào đó ủng hộ mình phản bác lại, quân tốt này hẳn không phải binh sĩ bình thường, mà là y quan, trong quân doanh đây là loại người không ai muốn đắc tội, kể cả tướng lĩnh cao cấp, nhất là khi đánh trận.

Chợt hắn nhận ra điều khác biệt, bộ hạ của mình bị lột trần truồng ném vào thùng nước vôi, nhưng Hoàn Châu quân thì không, bọn họ chỉ dùng miếng khăn lau toàn thân một lượt là được tiếp nhận.

Vội vàng đi tới, thấy Mã Kim Hổ đang chăm chú kiểm tra đầu bộ hạ, hình như bắt chấy, thi thoảng lôi ra vài người, bảo binh sĩ giúp thương binh đi thanh trùng.

- Mã Kim Hổ, chuyện này là thế nào, có phải là bọn chúng xem thường chúng ta không?

Mã Kim Hổ xua tay: - Không có chuyện đó, thế này là ưu đãi rồi đấy, trước kia nếu có lượng người lớn vào quân doanh của họ còn phải cách ly mười lăm ngày cơ.

Trương Ngọc ngớ ra: - Vì sao?

- Phòng dịch, tức là phòng ngừa ôn dịch ấy. Mã Kim Hổ chỉ mấy quái quân đeo khăn trắng: - Đừng nghĩ họ làm nhục huynh đệ, đây đúng là quy củ, ngài biết họ lấy cái gì lau người cho binh sĩ không?

Trương Ngọc bấy giờ mới hít hít, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vừa rồi tức giận không chú ý, hoang mang hỏi: - Chẳng lẽ là rượu?

- Gần đúng, nhớ loại rượu chúng ta uống hôm nọ không, nó chính là cặn từ thứ người ta dùng để lau người khử trùng đấy, gọi là cồn. Tuy không nói là đắt như vàng, giá cũng không rẻ hơn bạc là bao, Hoàn Châu mua mười thùng thôi đại soái nhà ti chức cũng đau lòng muốn chết, hạ lệnh chỉ dùng với tướng sĩ trọng thương, huynh đệ thương nhẹ không có phần đâu, ở đây mới có nhiều như thế, quý lắm đấy.

Trương Ngọc hít một hơi mới bình tĩnh lại nổi, thứ rượu hôm đó uống là thứ thượng phẩm, vậy mà còn không đủ tư cách lấy ra lau người, thứ "cồn" đó tuyệt đối không rẻ chút nào, giờ sao dám cho rằng người ta xem thường huynh đệ được.

Là phó tướng, tất nhiên phải báo việc này cho Địch Thanh biết, Địch Thanh vừa đi tuần về, nghe xong sững người, mũ trụ cầm trên tay hồi lâu quên bỏ xuống.

- Lão phu hiểu rồi, một đội quân vạn người, đủ ăn đủ mặc đã khó, còn trang bị vũ khí tốt nhất, chiến mã tốt nhất, dùng thứ "cồn" đó để trị thương, là thú nuốt vàng, ăn thế nào cũng không biết no.

- Bất kể gọi là Thiếu niên quân hay Vũ Thắng quân, bọn họ vẫn là sương quân mà thôi, triều đình không cung cấp bao nhiêu tiền, toàn bộ phải tự kiếm.

- Có điều một đội quân như vậy định sẵn là sớm nở tối tàn, Vân Tranh hẳn cũng đã nhận ra điều đó, nên liên tục đem tiễu phỉ, lại liên tiếp đại thắng, sĩ khí cao ngất, chiến lực cao nhất, chính là lúc đem dùng thế nên mới có hai trận đại thắng ở Ôn Tuyền quan và Quy Nhân Phô, dùng mấy nghìn người đoạt được Tân Dương... Tiếc thay, Vũ Thắng quân là đội quân chỉ dùng một lần.

Trương Ngọc tự nhận không ngốc, nhưng những lời này hắn nghe mà như đi trong sương mù, không hiểu vì sao Vũ Thắng quân là đội quân chỉ dùng một lần.

Địch Thanh thấy Trương Ngọc ù ù cạc cạc thì giải thích: - Loại quân đội này không mục đích, không ý chí, chỉ có dùng tiền bạc và đãi ngộ cao mới thúc đẩy được, chỉ tiền mới khiến họ liều mạng tác chiến. Lòng tham là thứ tăng trưởng, nếu ở Thục tiễu phỉ, một hai trăm đồng là thỏa mãn, tới Quảng Nam phải bốn trăm, giờ trải qua đại thắng, hừ, Vân Tranh không trả họ một quan tiền, chớ hòng khống chế.

- Vân Tranh sẽ bị lòng tham của bộ hạ đè chết, khi chỉ cần có cuộc chiến đem lại thu nhập ít hơn, Vũ Thắng quân tan rã. Nói tới đó thở dài: - Lão phu cứ nghĩ Đại Tống có một cường quân bảo vệ con dân không sợ ngoại địch xâm phạm, kết quả chỉ là ảo tưởng.

Nhìn võ rượu hôm nọ Trương Ngọc mang tới, cầm lên lắc thử thấy bên trong còn rượu, cầm lên tu một ngụm hết sạch, phất tay bảo Trương Ngọc ra ngoài, thả mình xuống giường ngáy như sấm.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<