← Hồi 002 | Hồi 004 → |
Đang nói nửa chừng thì sợ không còn hồn vía nào nữa, vì chẳng thấy Hạ Kiên Cường đâu, ngẩng đầu lên phát hiện nó đã tót tới chỗ mấy cô gái từ bao giờ, đang xòe tay xin dâu ăn, tức thì trên cây, các tiểu cô nương thả dâu xuống như mưa, thậm chí có cô gái thích thú bế nó lên, hôn cái má trắng trẻo phúng phính.
Vân Tranh vỗ trán, quên mất bây giờ y đâu phải là chàng trai cao lớn gần mét tám, chỉ là thiếu niên gầy còm yếu ớt thôi, Hạ Kiên Cường còn là thằng bé ba tuổi kháu khỉnh đáng yêu, không lo bị người ta đề phòng, đang chuẩn bị đi tới thì cảnh tiếp theo càng làm y há mồm, Hạ Kiên Cường chẳng biết thế nào mà xin được hai cái bát cơm trong giỏ của một thiếu nữ chạy về, đưa cho Vân Tranh một cái, nhìn đám thiếu nữ hái dâu chỉ chỏ phía mình cười hỉ hả, hai bọn họ lúc này trông chắc chắn chẳng khác ăn may là bao, Vân Tranh xấu hổ đỏ mặt.
– Thầy, ăn thôi, em còn nhỏ, người ta không trách đâu. Hạ Kiên Cường cầm đũa ăn như chết đói, còn không quên cổ vũ Vân Tranh:
Trẻ con cũng là nhiều cái lợi, có trời mới biết thằng nhãi này cùng đám thiếu nữ kia giao tiếp thế nào, còn kiếm về được được hai quả trứng.
– Hay là thầy lấy đại cô kia đi, bọn em làm bạn gái thầy bay mất, giờ em giúp thầy lừa một cô, thầy nhìn cô bé kia xem, tuy mặt có vài nốt rỗ, nhưng rất xinh đẹp, em hỏi rồi, nhà cô ấy chắc cũng khá, cưới cô ấy là chúng ta có thể ăn ngon mặc đẹp ...
Vân Tranh tức khí giơ chân đá một phát, vừa rồi mình còn lo cho nó, nó thoáng cái muốn bán mình đổi cái ăn, quên béng mất thằng nhóc này giờ chỉ còn ba bốn tuổi, bị đá lăn lông lốc mấy vòng, cuống quýt chạy tới đỡ: – Kiên Cường, em có sao không, thầy xin lỗi, lỡ chân.
Nhưng đã quá muộn rồi, Hạ Kiên Cường ngoạc mồm khóc váng trời đất, thế là đám thiếu nữ hùng hổ xông tới, bao vây Vân Tranh, chửi bới ầm ầm, có tiểu nha đầu chín mười tuổi còn giơ chân đá y, Vân Tranh tuy không hiểu người ta nói gì nhưng chắc chắn chả có gì hay ho, không dám chống trả, ôm đầu chịu đòn.
Một thiếu nữ cao ráo bế Hạ Kiên Cường lên đi thẳng vào trong thôn, Hạ Kiên Cường dựa đầu vào giữa hai bầu ngực thiếu nữ, nháy mắt với Vân Tranh. Vân Tranh ngứa răng chỉ muốn cho nó thêm cái đá nữa nhưng không dám, chắp tay xin lỗi thì người ta không hiểu, đòi lại cũng không được, đành đi theo.
Đó là thôn trại nằm giữa thung lũng khá lớn, ba phía bao phủ bởi núi, nhấp nhô chừng trăm kiến trúc, đều là kiểu nhà sàn làm bằng trúc, đa phần nhà không có bờ rào gì cả, chỉ thấy vài luống rau, mấy con lợn nhỏ đen xì xì, vài con gà cũng còi cọc không kém. Có lẽ đang giờ làm việc, trong thôn khá yên ắng, nam ít nữ nhiều, vài con chó lười biếng cuộn đuôi quanh người ngáp dài ngáp ngắn, nhìn thấy đoàn người đi qua chỉ ngẩng đầu sủa mấy cái cho có, lại tiếp tục phơi nắng.
Vân Tranh ôm một chút hi vọng cực kỳ mong manh, chẳng mong thấy được cảnh nhà nối nhau san sát, ống khói nhà máy phun cột khói đen xì, chỉ mong thấy được chút dấu hiệu nào đó của cuộc sống hiện đại, thậm chí là đống rác thải sinh hoạt chất đống y cũng mừng, nhưng chẳng có gì cả, thậm chí không nhìn thấy cột điện, không nhìn thấy cần ăng ten, ngay cả cái thôn nghèo nhất cả nước bây giờ cũng phải nhìn thấy cái xe máy, vài ba cái cột điện xiêu vẹo rồi.
Thiếu nữ hái dâu tới một kiến trúc lớn nhất, đứng ở cửa líu la líu lo một hồi, lát sau có ông già chắc phải sáu bảy chục tuổi, râu tóc bạc phơ, đầu quấn vải đen đi ra, nhìn Vân Tranh một lượt, không ngờ dùng khẩu âm Quan Trung hỏi: – Hán gia lang, vì sao lưu lạc tới nơi này?
Đúng là kiểu cách nói chuyện thời xưa, dù gì cũng gặp được người nói tiếng Hán rồi, Vân Tranh lóng ngóng chắp tay thi lễ đáp: – Tại hạ và đệ đệ thất tán cùng người nhà, lạc trong rừng đã nhiều ngày mới lưu lạc được tới đây, xin hỏi lão trượng đây là đâu?
– Vùng này gọi là Đậu Sa huyện, đây là Đậu Sa trại.
Vân Tranh đã từng du lịch qua thị trấn Đậu Sa, vậy ra đây chính là diện mạo nguyên thủy của Đậu Sa cổ trấn, không xa nơi đây hẳn là Đậu Sa hùng quan, lạch trời hiểm yếu bóp chẹt đường vào Thục, chỉ có mỗi con đường cổ xưa nhất Ngũ Xích Đạo có từ đời Tần, nối Vân Nam với Tứ Xuyên.
Nơi này cách quê y xa, xa lắm.
Ông già nhìn Vân Tranh quần áo rách rưới luộm thuộm, mặt mày nhem nhuốc, lại nhìn Hạ Kiên Cường "sợ hãi" trốn trong lòng thiếu nữ, thở dài: – Ngũ Xích đạo càng ngày càng không bình an nữa, năm ngoái có hổ xuất hiện, thương cổ nửa năm không dám qua lại, rồi lại có cường nhân chiếm núi không người xưng đại vương. Ài, xem huynh đệ các ngươi thân không còn một đòng, vậy tạm ở lại trại rồi tính kế lâu dài sau. Chỉ là ấu đệ còn nhỏ, có gì không phải nên bảo ban, không nên động chân động tay, huynh đệ phải hòa thuận.
– Dạ dạ ... Ông già nói trúng tiếng lòng Vân Tranh, thế là khỏi xin ở nhờ, rối rít vâng dạ cám ơn, tuy y còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng phải nhịn lại, từ từ tìm hiểu sau tránh người ta nghi ngờ, nhất là câu ngu xuẩn kiểu như " đây là triều đại nào?" Thì tuyệt đối không nên hỏi:
Dân phong nơi này vô cùng thuần phác, thuần phác tới mức làm Vân Tranh không biết phải nói gì, trong trại có một cái nhà trúc cũ nát không ai ở, nghe nói hai huynh đệ bọn họ gặp nạn tạm an gia ở đây, hương thân xung quanh người thì cho ít gạo, củi người cho ít đậu, người thì cho chăn gối, tuy sờn cũ nhưng sạch sẽ. Ông già kia là tộc trưởng thì tặng một cái nổi sắt, hai cái bát và túi muối, ở đây mà nói vậy là quý lắm rồi.
Thiếu nữ cao ráo kia giúp Vân Tranh dọn dẹp căn nhà, còn đốt ngải thảo xông một lượt, Hạ Kiên Cường kinh hoàng nhìn con rết to tướng chạy ra, rồi đủ các loại sâu bọ côn trùng từ các khe hở chạy tán loạn, quá đáng nhất là có con rắn to bằng cổ tay nó rơi bịch từ nóc nhà xuống, khiến hai huynh đệ mặt cắt không ra máu.
Tộc trưởng cười khà khà: – Đừng sợ, nó là rắn trông nhà đấy, do sơn thần gửi tới trông nhà giúp chúng ta, chuyên môn ăn chuột với sâu bọ, nhà không có nó không ở được, chủ cũ bỏ đi hai năm rồi, vậy mà nó vẫn ở đây, được được, thế là có điềm trước.
Một tiểu cô nương chừng mười tuổi nhanh như cắt tóm con rắn, động tác vô cùng thuần thục, xoa đầu nói gì đó với nó rồi ném trở lại vào nhà, con rắn thoắt cái lại biến mất. Thiếu nữ cao ráo miệng líu lo gì đó, đi bắt con chó vàng đặt trước người Vân Tranh rồi đỏ mặt chạy mất, đám thiếu nữ vỗ tay reo hò, tộc trưởng vuốt râu gật gù, Vân Tranh chẳng hiểu gì cả.
Ánh tàn dương héo hắt chiếu xuống con sông như dải lụa quấn quanh sơn trại, từng cột khói cao bốc lên từ những căn nhà sàn, lúc này chỉ có tiếng ếch nhái kêu ộp oạp ở bên sông, chó sủa lác đác thì không có âm thanh nào nữa. Trong ngôi nhà trúc cũ nát, lửa đỏ nổ tí tách, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt hai người, mùi thơm của gạo phả nhẹ khắp nhà.
Hai bát cháo loãng, không thịt không rau, chỉ thêm chút muối, đó là bữa tối đầu tiên của họ, nhưng dù sao cũng là nấu nướng đàng hoàng, hơn nhiều rau dại quả rừng ăn mấy hôm qua, lại thêm bụng đói cồn cào, ăn ngon lành.
Hạ Kiên Cường bê bát cháo húp sạch sành sanh, lại còn dùng lưỡi liếm sạch mép bát, nhìn căn nhà chỉ có bốn vách tường, chẳng có đồ đạc gì, cũng chỉ có một gian độc nhất, vậy mà nó lẩm bẩm: – Nơi này cũng không tệ.
Vân Tranh chỉ ậm ừ, dặn dò Hạ Kiên Cường rằng từ nay nó chính thức đổi sang họ Vân, tên Vân Kiên Cường, như thế đỡ được nhiều chuyện phiền hà, Vân Kiên Cường hưng phấn nắm, nói tía lia suốt bữa ăn, ăn xong vừa rời bát là lăn ra ngáy như con lợn.
Nhà không có giường, ít nhất cái nhà này không có, mọi sinh hoạt diễn ra xoay quanh cái bếp lửa đặt ở giữa nhà, Vân Tranh trải trăn đệm đặt Vân Kiên Cường đã ngủ say vào đó vào đó rồi thở dài.
← Hồi 002 | Hồi 004 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác