Vay nóng Tima

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 298

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 298: Ôn Tuyền quan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Shopee

Dù biết rằng đại quân của Dương Văn Quảng sắp tới Cổ Lâu trại nhưng Vân Tranh không vì đây là một người mà mình ngưỡng mộ mà nhường nhịn, khi hành quân, chú trọng một thứ là vô lý.

Thôi Đạt đã không còn béo như trước kia nữa, mấy tháng qua chạy đi chạy lại giữa Thành Đô và Quế Châu tới hai lượt, muốn béo cũng không nổi.

Vũ Thắng quân tuy có thói quen ăn của địch, nhưng lần này ra trận theo lệnh triều đình, nên việc gì phải làm theo quy củ, Thôi Đạt là người lo hậu cần.

Hắn là một trong số ít người biết Vũ Thắng quân muốn gì, đại quân của Vân Tranh đi trước chinh phạt, hắn theo sau nhanh chóng vận chuyển chiến lợi phẩm mang về Thục hoặc mấy ấp lớn đổi thành tiền, đó là thủ đoạn Vũ Thắng quân dựa vào để sống, không được phép có sai sót.

Thủ hạ của Thôi Đạt cũng có hai trăm quân tốt của Vũ Thắng quân, quá nửa là lão binh sống sót trở về từ chiến trường, bọn họ giúp Thôi Đạt đảm bảo an toàn cho vật tư.

Tương Âm là một trạm mà Thôi Đạt cẩn thận lựa chọn, nó nằm ở hạ du Tương Thủy, tiến về phía trước là Động Đình Hồ sóng nước bao la, tới phía tây chưa tới một trăm năm mươi dặm là Nhạc Châu, men Kinh giang bắc thượng tới được phủ Giang Lăng. Giang Lăng tây khống chế Ba Thục, bắt nối Tương Hán, là nơi trọng yếu Trung Nguyên thông Lĩnh Nam, xưng là trọng trấn đông nam.

Tuy lập trạm ở Nhạc Châu, Giang Lăng thì thuận tiện hơn, nhưng bất kể Vân Tranh hay Tô Tuân đều phản đối, dù là bí mật ai cũng biết, Vũ Thắng quân cũng không nên làm quá trắng trợn.

Chiến lực của Vũ Thắng quân không cao, cho nên dựa dẫm nhiều vào vũ khí, vũ khí trang bị của Vũ Thắng quân vốn cực nhiều, chưa kể lương thảo, thế nên vật tư bọn họ mang theo còn nhiều hơn cả toàn quân của Địch Thanh, khó trách người ta nhầm Vũ Thắng quân mới là cấm quân, còn quân của Dương Văn Quảng là sương quân.

Nhìn y phục mà đối đãi thì không chỉ có thương nhân mà quan viên hồ đồ của Đại Tống cũng thế.

Nếu viên quan Cổ Lâu Trại kia mà biết lai lịch Dương Văn Quảng, nhất định sợ chết khiếp, chính vì cho rằng họ là sương quân nên mới ngông nghênh như vậy.

Chiến tranh ăn nhau ở hậu cần, đó là tín niệm của Vân Tranh, y chẳng hi vọng gì được triều đình hỗ trợ nhiều, càng không đặt lòng tin vào đám quan cung ứng hậu cần địa phương, tin vào đám người đó chưa tới được Quế Châu đã chết đói, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết hậu cần cung cấp cho sương quân sẽ thế nào, bình thường sương quân trong địa hạt còn ăn chẳng đủ no, hi vọng gì bọn họ lương tâm thức tỉnh quan tâm tới sương quân nới khác tới.

Cái gì chưa nói, Vũ Thắng quân chắc chắn là đội quân lễ độ nhất Đại Tống, dọc đường hành bất kể gặp phải đãi ngộ thế nào cũng tươi cười, vì Vân Tranh đã dặn:" Ngươi có thể chửi tổ tiên mười tám đời nhà chúng trong lòng, ngoài mặt thì phải cười, đám vương bát đản đó thành sự không đủ, bại sự có dư, chúng ta không cần dựa vào bọn chúng, nhưng cũng đừng để bọn chúng làm hỏng việc của chúng ta."

Chẳng khó từ ngày đầu tướng chủ tới Giáp Tử doanh thì họ đã quen đóng kịch rồi, cho nên Bành Cửu tươi cười đón thương tào Nhạc Châu, thương tào lên thuyền không thấy tướng chủ Vũ Thắng quân đâu, mặt tối sầm: - Tương chủ của các ngươi uy phong quá nhỉ.

Bành Cửu vội giải thích: - Bẩm thượng quan, tướng chủ ti chức đi tới cuối thuyền thị sát, nhất thời không về được, cho nên ti chức mới bạo gan ra đón, có chỗ nào thất lễ xin thượng quan thông cảm.

- Không gặp chủ quan, chớ mong lấy lương thảo.

Bành Cửu mặt nhăn nhó: - Ngài vạn vạn lần đừng như thế, tướng chủ nhà ti chức nóng tính lắm, lại là tòng lục phẩm xá nhân, người ta là quan văn, chỉ là xui xẻo một chút mới phải tới đây quản lý đám thô nhân ti chức.

- Á. Thượng tào nghe tới đối phương là quan văn thì thay đổi thái độ ngay: - Không biết quý tướng chủ là?

- Tướng chủ họ Vân tên Tranh, tự Trường Sinh, môn hạ Bành Lễ tiên sinh đất Thục, đồng môn Lữ Giới Phổ, sau lại bái Bảo Chương cát thị chế Lỗ Thanh Nguyên tiên sinh làm tọa sư.

Thương tào toát mồ hôi, toàn là nhân vật không phải quan lớn cũng là bậc hồng nho, khom lưng nói: - Té ra là đệ tử danh gia, thất kính, nếu đã thế ngươi nhận số lương thảo này là được.

Bành Cửu không vì thế mà vênh mặt, càng lễ phép dùng ấn của Vân Tranh đóng dấu nhận lương, tiễn thương tào đi. Khi mở mấy cái bao tải ra nhìn qua, bên trong chỉ có nửa gạo thô, nửa vỏ chấu, chẳng trách dân phu bê lên thuyền nhẹ như không.

Nhìn thương tào vội vàng rời đi, Bành Cửu chẳng truy cứu, chẳng tranh biện.

- Ngu hầu, thứ này làm sao mà ăn nổi. Một quân tốt vốc một nắm "gạo", bộ dạng cực kỳ tức giận.

Bành Cửu co chân đá một phát: - Con bà ngươi mới ăn no bụng vài ngày đã kén chọn rồi, có điều thứ này không phải để chúng ta ăn, làm sạch đem nuôi ngựa, chúng ta có đủ gạo trắng ăn tới Quế Châu, còn đến Quế Châu rồi, muốn ăn no phải dựa vào đao trong tay.

Quân tốt cười nịnh: - Vậy chúng ta có được đánh cướp không?

- Cướp của Nông Trí Cao thì không thành vấn đề, coi hắn như cường đạo là được, còn bách tính thì tuyệt đối không thể, ngươi biết quân pháp của chúng ta rồi, muốn qua mặt được Tiếu Lâm là không thể.

Tiếp nhận xong "lương thực", đội thuyền lại lên đường, Vân Tranh vì giữ chiến lực cho quân sĩ, chỉ cần hai bên bờ có thể hành quân là lệnh toàn quân xuống thuyền, cũng là để cho chiến mã thích ứng với khí hậu phương nam.

Khi đại quân tới được Toàn Châu thì nghe tin dữ, Quảng Nam tây lộ kiềm hạt Trần Thự sợ Địch Thanh độc chiếm chiến công, trái lệnh tự ý dẫn 8000 binh tốt đánh địch, vì quân kỷ không nghiêm, tướng lệnh không uy, binh bại ở Kim Thành Dịch, chết hơn 2000, toàn quân tan rã.

Còn Nông Trí Cao đánh bại Trần Thự xong tiếp tục rút lui nhanh hơn, quyết đoán bỏ qua Quế Châu, Liễu Châu giàu có, gom binh lực ở một dải Ung Châu, quân Tống rút kinh nghiệm của Trần Thự, cẩn thận tiến binh thu phục Quế Châu, Liễu Châu, đồng thời đẩy tiền tuyến tới Ung Châu, án binh bất động, đợi Địch Thanh tới.

Thế là kế hoạch đón đầu Nông Trí Cao của Vân Tranh tại Quế Châu phá sản.

Khi Vân Tranh đang đóng quân ở Tân Châu tính toán chiến lược mới thì nhận được yêu cầu của Quảng Nam kinh lược an phủ sứ Dư Tĩnh, cố thủ Ôn Tuyền quan, ngăn quân Hoàng Sư Mật từ Nghi Châu rút về, Vân Tranh mừng lắm nếu như đánh bại được quân của Hoàng Sư Mật coi như chặt một cánh tay của Nông Trí Cao, công lao vừa vặn để phân chia, mục tiêu còn thích hợp hơn Nông Trí Cao.

Hoàng Sư Mật vốn là người Hán, vì tham gia khoa cử thất bại, phẫn nộ quy phục Nông Trí Cao, nghiến răng nghiến lợi muốn báo thù đồng tộc, nội loạn Ung Châu do kẻ này tạo ra.

Dưới sự kích động của đám Hoàng Sư Mật và ca ca là Hoàng Vĩ, Nông Trí Cao mới không đánh Giao Chỉ vốn có thù giết cha, lại dốc quân toàn quốc xâm phạm Đại Tống.

Là người Quảng Châu nên Hoàng Sư Mật muốn "áo gấm về quê", thỏa mãn hư vinh, may mà Quảng Châu cuối cùng cũng trụ được.

Vân Tranh hận nhất là loại người này, ngược lại đối với Nông Trí Cao lại không thấy mấy thù hận.

Ôn Tuyền quan, một cái quan ải chẳng đáng nói, tường thành cao có một trượng, hào nước chẳng có, lần trước Nông Trí Cao xâm nhập đã phá hỏng bảy tám phần, nhà cửa ruộng vườn tan hoang cả, bách tính không còn lấy một mống, khi Vũ Thắng quân tiến vào dọn dẹp đất đá, còn khiêng ra ba trăm bộ xương.

Phương nam nóng nực, một năm nắng trải mưa dầm đủ biến thi thể thành xương trắng, núi đồi xung quanh cũng toàn là chó hoang mắt đỏ ngầu và quạ đen bay kín trời.

*****

Tô Tuân chỉ huy đại quân sửa chữa tưởng thành, một số nơi cần gia cố, một số nơi tổn hại quá nặng tốt nhất là phá đi, dùng cọc gỗ lớn thay vào đó.

Đặc tính vũ khí của Vũ Thắng quân quyết định bọn họ không cần một tòa thành kiên cố, chỉ cần một chỗ có thể phòng ngự chặt chẽ, lại có thể nhanh chóng tiến công, Ôn Tuyền quan bất kể ở phương diện nào mà nói đều vô cùng thích hợp.

Vân Tranh và Chu Đồng đứng trên tường thành, quạ trên đầu kêu ầm ĩ, tựa hồ đang vui mừng vì lại sắp có thịt người mà ăn.

- Vị trí không tệ, Ôn Tuyền quan bóp chết yếu đạo giao thông giữa Nghi Châu và Ung Châu, địa thế bằng phẳng, núi hai bên không cao nhưng hiểm trở, đối phương muốn thoát về Ung Châu thì chỉ có một hướng đánh tới, người trước kia chọn nơi này lập quan ải rất có tầm nhìn.

Chu Đồng mặt âm trầm: - Hoàng Sư Mật là đại tộc nơi này, hai vạn thi thể của bọn chúng không đủ trải hết đất đai.

Vân Tranh tiếp tục nói: - Mảnh đất trống kia là ruộng tốt, nhìn xem, lúa hoang mà mọc tốt thế kia, tiếc là không ai thu hoạch, vùng đất này nếu như được chăm sóc sẽ sản xuất tốt lắm đây, triều đình nên di cư bách tính tới, đất đai Quan Trung, Hà Nam đã canh tác mấy nghìn năm rồi, đất đai cằn cỗi...

Không có tiếng nói chung, Chu Đồng nhảy xuống tường, tức giận nhìn Vân Tranh: - Loại đất đai màu mỡ nhờ thi thể người chết trồng ra lương thực mà tướng chủ cũng dám ăn à?

Vân Tranh cười lớn: - Ăn chứ, vì sao không ăn?

Chu Đồng phất tay áo bỏ đi.

Hoàng đế cho Vũ Thắng quân tùy nghi hành sự, văn thư Xu mật viện cũng hàm hồ, nhưng quân lệnh cực kỳ rõ ràng, Dư Tĩnh hạ lệnh giữ bằng được Ôn Tuyền quan, không cho Hoàng Sư Mật rút lui, đợi tới khi đại quân Địch Thanh tới, nói trắng ra là không cho Vũ Thắng quân lâm trận bỏ chạy, dù có đánh tới người cuối cùng cũng phải đánh.

Tám nghìn quân của Trần Thự bị ba nghìn tinh nhuệ đánh cho chạy chối chết, tử thương thảm trọng, cho nên Hoàng Sư Mật cho rằng một đám sương quân như Vũ Thắng quân chẳng chịu nổi một đòn, vì thế hắn không vội đả thông đường lui mà ra sức cướp bóc ở Nghi Châu, bất kể phú hộ hay bần dân đều không buông tha. Mang theo vô số bách tính, làm đội ngũ của Hoàng Sư Mật trở nên cồng kềnh, năm vạn người mang theo hàng hóa rầm rộ kéo tới Ôn Tuyền quan, trong suy nghĩ của bọn chúng, chỉ cần chúng kéo tới, thủ quân nơi đó hoặc sợ vỡ mật hoặc bỏ chạy, cảnh đó chúng thấy quá nhiều rồi.

Vân Tranh thành thật chuẩn bị phòng thủ Ôn Tuyền, không quấy nhiễu địa phương, cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng nào với quan trên, điều này làm vị lão thần Dư Tĩnh vừa mắt với Vũ Thắng quân hơn nhiều.

Quảng Nam an phủ sứ Phan Việt chuyên môn mang lương thảo tới vỗ về Vũ Thắng quân, lúc này Vũ Thắng quân đang đào hào, tổng cộng có ba đường hào, nói cách khác Vũ Thắng quân định nấp trong hầm hào dùng nỏ tiễn tiêu hao quân đội của Hoàng Sư Mật, an phủ sứ hài lòng lắm, cho rằng đây là biện pháp cẩn thận an toàn.

Phan Việt đứng trên quan ải chỉ quân tốt đang đào hào, ai nấy y phục lam lũ, dưới ánh mặt trời nắng gắt vẫn làm việc không oán không than, gật gù: - Vân đô giám thống lĩnh được bộ hạ tới mức này, lão phu bội phục.

Chức danh quan viên của Đại Tống thực sự làm người ta muốn điên cái đầu, cũng may Vân Tranh không cần ghi nhớ, người ta nhớ là được, người ta vênh mặt với mình tức là quan chức cao hơn, cứ gọi một tiếng mình công sẽ không bao giờ là sai: - Minh công quá khen, bệ hạ có ý chỉ, bất kể là núi đao hay biển lửa cũng không thể ngăn được tâm lòng song báo quốc của Vũ Thắng quân, chủ nhục thì thần chết, đây chính là lúc đền nợ nước.

Vân Tranh cũng mặc áo gai, không phải cố tình, mà y Vũ Thắng quân làm việc đều thay loại y phục này, từ trên xuống dưới đều thế, bền chắc là yêu cầu hàng đầu nên rất đơn giản, đã thế ở vai, gối, khuỷu tay còn may thêm một tầng vải dầy bảo hộ, cho nên rất khó coi.

Chẳng cần nói với Phan Việt là giáp trụ, quần áo sạch sẽ đều ở trong doanh, sương quân phải có bộ dạng sương quân, nếu Dư Tĩnh mà biết trang bị Vũ Thắng quân còn tốt hơn cấm quân, có trời mới biết ông ta có đem Vũ Thắng quân đẩy ra tiền tuyến Ung Châu làm tốt thí không?

- Lão phu nhất định đem những điều mất thấy tai nghe ở đây bẩm lên đại soái, Vũ Thắng quân kiên thủ!

Phan Việt đi một vòng khích lệ quân tốt, để lương thảo khao quân lại, chẳng kịp vào quân doanh đã vội vàng đi, Địch Thanh mang theo thiên tử kiếm sắp tới rồi, không được chậm trễ.

Ngô Kiệt từ trong hào leo ra, vẩy bùn đất dính ở chân tay, lấy bầu nước tu một ngụm lớn: - Tướng chủ, chỉ đào được một trượng thôi, đào nữa là có nước, còn cố đào thì thành bùn nhão hết... Nói tới đó nhảy xuống, rống lên: - Đào nữa đi, đào ra suối ngầm thì thôi, con bà nó, sao không nghĩ ra nhỉ, biến thành bùn càng tốt, khỏi tiến công.

Vân Tranh mỉm cười rời khỏi khu phòng thủ của Ngô Kiệt, tới thị sát khu phòng thủ của Lương Tiếp, nơi này hoàn toàn khác, vì Lương Tiếp nắm giữ hai đội kỵ binh, còn Tiếu Lâm dẫn ba trăm kỵ binh tung cú đấm cuối cùng, đây là chiến pháp kỵ binh tam liên kích mà Vân Tranh học được từ Thanh Nghị Kết Kỷ Chương, đã thử nghiệm với cường đạo ở quy mô nhỏ, giờ là lúc chính thức kiểm nghiệm trong đại chiến.

- Kéo cao lên, cao nữa lên, đồ ngu, cái cầu treo này không chỉ dùng làm cầu mà còn dùng cho huynh đệ nấp sau cổng thành chuẩn bị xuất kích, nhất định phải đủ cao, đúng... Rồi, thả xuống!

Theo cùng một tiếng quát của Lương Tiếp, chiếc cầu treo làm bằng gỗ nguyên khối rơi sầm xuống, bụi đất mù mịt, tiếp ngay đó trong bụi đất một đội kỵ binh lao ra rầm rập như bóng ma từ địa ngục, chỉ là phóng qua cầu treo ngựa chùn vó tốc độ chậm đi nhiều. Lương Tiếp nhảy dựng lên chửi bới: - Lão Cẩu, con mẹ nó, không biết dọn đất mềm đi à, vừa rồi đám huynh đệ không phải kỹ thuật tốt thì móng ngựa lún xuống ngã dập mặt rồi.

Lão binh đá đít quân tốt trẻ, rống lên: - Chỉ biết ăn với ỉa, làm việc không dọn dẹp cho sạch sẽ.

Quân binh mà, chẳng thể yêu cầu họ ngồi xuống bàn bạc tử tế được, kệ họ cãi nhau, Vân Tranh không để ý, Vũ Thắng quân chưa bao giờ tác chiến quy mô lớn với sự phối hợp của nhiều quân doanh, cần phải thử nghiệm nhiều.

Chu Đồng nắm nỏ doanh, hắn đang dựa vào cờ hiệu của thám tử đằng xa điều chỉnh vị trí nỏ tám trâu, trước kia Vân Tranh còn muốn lắp thuốc nổ trên nỏ, nhưng vì không thể khống chế thời gian phát nổ đành phải bỏ, uy lực nỏ tám trâu đủ khủng bố rồi, chẳng cần vé rắn thêm chân.

Máy ném đá cỡ nhỏ là vũ khí bí mật của Vũ Thắng quân, nó ném ra các hũ thuốc nổ, thứ này tầm bắn ngắn hơn nỏ tám trâu, nhưng uy lực kinh hồn, chỉ riêng tiếng nổ kinh hồn trên đầu cũng đủ đập tan sĩ khí của địch.

Bành Cửu ở hậu doanh, hắn là đội dự bị cuối cùng của Vũ Thắng quân, lần đầu tham gia đại chiến, Vân Tranh không dám có chút lơ là nào, nói cho cùng phòng ngự chiến mới thích hợp cho tân binh, cũng là đá mài đao khảo nghiệm tâm tư chủ soái có đủ kín kẽ không.

Bành Cửu kéo Vân Tranh ra chỗ kín đáo, báo: - Tướng chủ, chúng ta mất 10 cái bánh và nửa bao gạo.

Vân Tranh thất kinh: - Ở đâu, có phải các huynh đệ ăn vụng không?

Bành Cửu lắc đầu: - Hỏa đầu quân Lão Thiệu nói, buổi sáng làm 200 cái bánh, đến bữa trưa thì thiếu mất 10 cái, kiểm tra kỹ còn phát hiện ra thiếu nửa bao gạo, liền báo cho ti chức.

-Nếu là trước kia thì loại chuyện này quá nhiều, không ai quan tâm, nhưng giờ mỗi bữa đều được ăn no, quân kỷ cũng nghiêm, không ai dám ăn trộm, đây tuy không phải tội lớn, nhưng rất mất mặt.

Vân Tranh nhìn vùng đồng cỏ hoang vu ngoài Ôn Tuyền quan: - Đã tra nơi đó chưa?

Bành Cửu gật đầu: - Tra rồi, vài huynh đệ theo Lãng Lý Cách học truy tung ra đó điều tra, không phát hiện bóng người.

Không xong rồi, hoanh trại hơn vạn người, phòng vệ nghiêm ngặt lại để người ta lẻn vào lấy thức ăn không ai biết, nếu chúng bỏ độc vào thì hậu quả khôn lường, Vân Tranh hạ lệnh: - Nhất định phải tra cho ra trước khi Hoàng Sư Mật tới, nếu hệ thống phòng ngự của chúng ta có sơ hở thì công sức trước giờ vứt đi hết.

*****

Bành Cửu nhận lệnh đi rồi, Vân Tranh chưa yên tâm, về đại trướng sai hầu tử gọi Tô Tuân, Chu Đồng, Ngô Kiệt, Lương Tiếp, Tôn Đại Chí, Hầu Đại Nghĩa tới, xem sai sót ở đâu.

Bộ tướng tề tựu đủ, Vân Tranh ném bản đồ lên bàn: - Có người vào hậu doanh của chúng ta ăn trộm lương thực mà không ai biết, Bành Cửu đang điều tra, ta muốn biết hệ thống phòng thủ của chúng ta sơ hở chỗ nào.

- Không thể! Tôn Đại Chí chủ trì phòng ngự quân doanh, nên hắn đứng lên phản đối:

- Nhưng bánh và gạo đã mất là sự thật, mất bánh thì còn nói là huynh đệ ăn vụng, mất gạo thì vô lý quá rồi, tướng c hủ nói không sai đâu, nhất định là có kẻ đột nhập. Chu Đồng mở bản đồ ra xem:

Hầu Đại Nghĩa gãi đầu: - Vô lý quá, nếu là gian tế thì chỉ có ba mục đích, ám sát đại tướng, rình xem quân cơ, nấp trong bóng tối đợi quân Hoàng Sư Mật tới gây hỗn loạn, loại gian tế nào cũng không đi ăn trộm lương thực, nếu chúng bỏ độc vào thức ăn mới có lý.

Tôn Đại Chí đi đi lại lại, bực tức nói: - Huynh đệ trong doanh ti chức đều là lão huynh đệ của Giáp Tử doanh, lòng trung thành không cần hoài nghi, thám tử thì được Lãng Lý Cách đào tạo, trong vòng ba mươi dặm đều trong tầm giám thị chặt chẽ của họ, ai có thể lẻn vào quân doanh mà thần không biết quỷ không ha chứ, hay có nhầm lẫn?

Vân Tranh lắc đầu: - Nếu là nhân vật cỡ Cao Đàm Thịnh thì hoàn toàn có thể, đừng đánh giá thấp kẻ địch, các huynh đệ, đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta, thận trọng, thật trọng hơn nữa, quyết không thể có sai lầm.

Ba ngày, suốt ba ngày sau đó Vũ Thắng quân lục tung cả quân doanh lên mà không có thu hoạch gì, khi Vân Tranh cho rằng có phải mình quá căng thẳng mà chuyện bé xé ra to hay không thì Bành Cửu lại báo, Lão Thiệu lại mất hai tảng thịt, là thịt mà chuẩn bị thưởng cho huynh đệ làm việc có sáng kiến hữu ích, đã luộc chín cho vào giỏ trúc rồi, đến khi đợi mang thưởng thì biến mất..

- Hoàng Sư Mật chỉ còn cách Ôn Tuyền chưa tới ba trăm dặm, tri phủ Nghi Châu lại lần nữa bỏ thành mà chạy rồi, Ôn Tuyền quan chúng ta là phòng tuyến cuối cùng ngăn Hoàng Sư Mật hợp binh với Nông Trí Cao.

- Trong tình huống này mà ngươi còn mặt mũi nào nói với ta quân doanh có gian tế chưa tra ra sao?

Bành Cửu cắn răng chắp tay sải bước đi ngay, Vân Tranh thở dài, đành bỏ quân báo xuống tới hậu doanh, loại chuyện này rất dễ bị truyền bá thành ma quỷ, nhất là Quảng Nam là nơi truyền thuyết vu cổ hoành hành, tới Địch Thanh khi xuất chinh cũng ném hai trăm đồng tiền giống hết nhau xuống đất làm phép.

Theo như lịch thư nói, Ôn Tuyền quan là vùng đại hung, mấy ngày qua mọi người đào được rất nhiều đồ đồng rỉ sét, tên trên toàn là sinh vật kỳ lạ, tham tiền như binh sĩ Vũ Thắng quân cũng không ai dám lấy, còn cẩn thận chọn chỗ đất khác thắp hương chôn đi. Cho nên Vân Tranh rất lo chuyện ma quỷ làm sĩ khí sụt giảm.

Tới hậu doanh chỉ thấy Lão Thiệu ngồi khoanh chân ở giữa doanh, chỉ tay lên trời thề mình không ăn vụng, quân tốt tụ tập xung quanh, người nói Lão Thiệu không trông coi tốt nhà bếp, người thì thậm thụt kể chuyện kỳ bí, khẳng định liên quan tới quỷ thần.

Vân Tranh đi tới đá đít liền mấy tên, quát: - Ai vào việc nấy cho lão tử, mẹ nó, chỉ mất xíu thức ăn thôi, có khi chó hoang chui vào lấy mất, đừng kiếm cớ lười biếng.

Đám đông vội vàng tản đi.

Lão Thiệu vẫn quỳ, đi tới nắm áo Vân Tranh, nước mắt ngắn dài: - Tướng chủ, tiểu nhân thề không ăn vụng.

Vân Tranh cúi xuống kéo dậy: - Tất nhiên rồi, ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi.

Lão Thiệu từng theo Vân Tranh tới Thanh Đường, Tây Hạ là người cũ rồi, nhân phẩm có thể tin.

- Tương chủ, mấy ngày qua tiểu nhân không dám ngủ, lúc nào cũng giỏng tai lên nghe xem có gì khác thường không, nhưng thức ăn vẫn mất, mà lại giữa ban ngày.

Vân Tranh đi xung quanh, không thấy có gì lạ, trầm ngâm nhìn mười mấy con quạ đậu trên tường thành, bọn quạ này tương đối dạn người, binh sĩ đi qua đi lại cũng chẳng sợ, nhíu mày hỏi: - Mấy ngày qua có quạ tới quấy rầy ngươi không?

Lão Thiệu gật đầu: - Có ạ, chỉ cần tới giờ làm cơm là lũ súc sinh đầy lông đó đậu kín lều, làm trên nóc toàn là phân chim, phải cho người đánh đuổi chứng.

Vân Tranh cho ít gạo vào túi, đưa Lão Thiệu: - Để vào chỗ hôm đó ngươi để gạo, chúng ta đi xa chút xem có chuyện gì.

Lão Thiệu nghi hoặc nhìn Vân Tranh thái một miếng thịt treo trên cột, sau đó theo y nấp sau một cái lều quan sát.

Bành Cửu cũng sán tới thì thầm: - Tướng chủ phát hiện ra điều gì rồi sao?

- Ừm, ta loại trừ rất nhiều khả năng, chỉ còn cái này thôi, giờ quan sát xem đúng không là đủ.

Ba người bọn họ im lặng, mới đầu đám quạ chỉ rỉa lông cọ vuốt, kêu vài tiếng, có vẻ rất thành thật, nhưng chẳng được bao lâu, có một con nhảy xuống nhà ăn, mổ cơm canh rơi vãi, không khác gì chim sẻ.

Lại thêm một lúc nữa không thấy bóng người, đàn quạ sà cả xuống, đập cánh đi lại loạn xạ trên mặt đất, chẳng hề quan tâm tới miếng thịt treo trên cột và túi gạo.

Vân Tranh cười gằn: - Giờ thì ta dám khẳng định là do lũ quạ này làm, rốt cuộc vẫn chỉ là súc sinh, giả vờ quá mức rồi, làm gì có chuyện cả miếng thịt to như thế mà chúng không thấy, ta không tin.

Vừa mới dứt lời bỗng đâu có con khỉ không to nhảy tới, giật ngay lấy túi gạo, con khỉ kêu chít chít mấy tiếng, không ngờ đàn quạ ngậm lấy miếng thịt, sau đó vỗ cánh phành phạch bay đi, con khỉ cũng chui vào bụi cỏ biến mất.

Bảnh Cửu cho còi lên miệng thổi mạnh, nửa bực mình dậm chân: - Thì ra đúng là một đám lông lá hợp mưu với nhau trộm lương thực của chúng ta.

Sắc mặt Vân Tranh thì cực kỳ khó coi, đứng dậy nhìn thấy con ngựa nhảy lên ngay, vỗ mông một cái, lao vút đi, Hầu Tử và Hàm Ngưu thấy vậy đồng loạt kiếm ngựa đuổi sát theo sau.

- Tướng chủ, không thấy con khỉ quỷ sứ đó đâu hết. Một binh tốt chạy tới bẩm báo:

- Không sao, còn đàn quạ nữa.

Vân Tranh vừa nhìn theo hướng đàn quạ bay vừa truy theo.

Vòng qua ngọn núi nhỏ phía nam, đi thêm khoảng năm dặm, có một cái hố cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người, đàn quạ hạ xuống đó.

Quảng Nam đại bộ phận kết cấu địa tầng là đá vôi xám, địa chất như thế bị nước làm sói mòn dễ xuất hiện loại kỳ quan hố trời này, ở Quảng Nam phân bố rất rộng, cũng không có gì kỳ quái.

- Chính là chỗ này, nếu như hố trời không có sông ngầm thì chúng mọc cánh cũng khó thoát.

Vân Tranh vội vội vàng vàng phóng ngựa khỏi doanh trại, tất nhiên khiến người khác chú ý, lúc này ngay cả Tô Tuân cũng tới nơi: - Nếu như đã biết lương thực của chúng ta là bị dã thú lấy mất thì không cần quan tâm nữa, tướng chú, giận bọn súc sinh làm cái gì?

- Bọn chúng không phải dã thú, tiên sinh không nhìn thấy lũ quạ và con khỉ đó phối hợp với nhau, chúng đã được thuần hóa, thuần hóa khỉ không nói, rốt cuộc cao nhân nào có thể thuần hóa cả quạ. Vân Tranh lắc đầu, nghĩ một lúc ra lệnh: - Hầu Tử, chuẩn bị thừng, thang trúc, thật nhiều đèn lồng, đuốc, thám báo xuống đó điều tra. Hàm Ngưu về bảo Chu Đồng, Ngô Kiệt chuẩn bị chiến đấu, đại doanh cảnh giới cấp ba, mở rộng tuyến phòng ngự ra tới đây.

Hầu Tử, Hàm Ngưu nhận lệnh rời đi, nhân lúc đó Bành Cửu đã nhanh chóng sai người chặt cây cối xung quanh, hắn theo Vân Tranh lâu rồi, rất biết phối hợp.

Vân Tranh nhìn đàn quạ bay xà quần, lẩm bẩm: - Không lôi được ngươi ra thề không thôi, trên đời này lão tử không phục nhất là những thứ quỷ quái yêu ma, có câu đố, lão tử sẽ phá bỏ, các ngươi đừng hòng mê hoặc được ta.

*****

Không bao lâu sau Hầu Tử dẫn thám tử tới, những người này toàn thân bọc giáp, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, cứ như pháo đài di động, đây chính là bộ nhân giáp trứ doanh của Đại Tống, cho dù là Vũ Thắng Quân cũng chỉ có 100 bộ giáp này, lần trước bị Vân Tranh lấy mất 50 bộ, y lại bỏ cực nhiều tiền mua từ kho châu phủ khác, mang về bỏ đi những thứ trang sức vô dụng, trọng giáp 60 cân chỉ còn 30 cân, thay chất liệu tốt hơn, sức phòng thủ không giảm còn tăng, chỉ cần quân sĩ cường tráng một chút là mặc được.

Mười mấy ngọn đuốc được châm lên rồi ném xuống hố, nghiêng tai lắng nghe một lúc liền có tiếng đuốc chạm đất, cả cái hố chiếu sáng rõ ràng.

Dưới hố có tiếng thét, nghe như tiếng trẻ con, Tô Tuân vội nói: - Xuống đó nếu không cần, tuyệt đối không được đả thương người.

Bành Cửu phất tay: - Tổ một, xuống!

Sáu thám tử đu thừng từ từ đi xuống, Vân Tranh ước lượng chiều dài dây thừng, tính ra hố này chỉ sâu chừng sáu bảy trượng (~ 20m).

Khi sáu người đầu đã chạm đất vẫy đuốc, Bành Cửu ra lệnh: - Đội thứ hai tiếp tục, đội chi viện sẵn sàng.

Đích thân hắn thay thế một thám tử trong đội hai đu xuống hố.

Mọi người trên miệng hố đều nín thở nghe ngóng động tĩnh phía dưới, đội cảnh vệ đã tạo một vòng vây quanh hố năm trăm bước, phạm vi cảnh giới là ba dặm.

Ước chừng nửa tuần hương sau có tiếng động hỗn loạn, tiếng khỉ kêu, trẻ con khóc, tiếng nữ tử chửi mắng, đàn quạ võ cánh đập loạn xạ, cả tiếng rống thảm thiết của Bành Cửu, nghe như có người bị thương rồi.

Đàn quạ bay nháo nhác từ hố lên, Hầu Tử và Hàm Ngưu có chuẩn bị, tung lưới bắt, từ sau khi chứng kiến võ công khủng khiếp của Cao Đàm Thịnh, Vân Tranh đã sai người lấy gân trâu tốt nhất bện thành lưới, trên đó có rất nhiều móc ngược, chuyên đối phó với các thể loại cao thủ, nha hoàn phó dịch trong nhà đều được dạy cách ném lưới.

Hai con khỉ lông vàng men theo hố leo lên, một con to một con nhỏ, kêu chít chít né tránh đám người vây bắt, vù một cái đã có con chạy mất, con nhỏ hơn xui tận mạng, đụng ngay phải Tiếu Lâm đang vội vàng chạy tới, bị người ta tóm lấy cổ không nhúc nhích được.

Thám tử đầu tiên đã lên, lên tới nơi vẫn còn cười chảy nước mắt, mãi mới nói ra lời: - Tướng chủ, phía dưới có một tiểu cô nương, ba đứa bé, hai con khỉ, mấy chục con quá, đồ của chúng ta đều ở đó, bánh còn chưa kịp ăn hết, chỉ là Lão Bành bị nữ tử đó đá vào lão nhị, đang nằm dưới đó, chắc còn lâu mới kên nổi.

Bị tiểu nữ tử đá vào chỗ hiểm, xong rồi, anh danh cả đời Lão Bành nguy rồi, Vân Tranh biết không nên cười vẫn không nhịn được phì cười, đá đít tên kia: - Con bà các ngươi, sống có lương tâm một chút, huynh đệ gặp nạn mà các ngươi còn cười.

Phía dưới báo hiệu, Hàm Ngưu nhiệt tình đi tới miệng hố kéo thừng, đúng là mẻ lưới to, có một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, ăn mặc kín đáo, tóc xõa xuống, không nhìn rõ mặt, bị trói chặt, ba đứa bé dơ dáy bẩn thỉu, tóc tai lòa xòa, người chỗ áo lá, chỗ da thú, có vẻ sống với khỉ lâu, chỉ biết nhe răng ra kêu chít chít hăm dọa, trong đó hai đứa khóe miệng rỉ máu.

Thám tử thấy tướng chủ sầm mặt thì vội vàng giải thích: - Tướng chủ, không phải bọn tiểu nhân đánh chúng, là chúng cắn vào giáp nên bị thế.

- Đưa về, toàn bộ mọi thứ trong động cũng mang lên, nơi này không phải chỗ cho người ở. Vân Tranh lên ngựa về doanh, chửi Hàm Ngưu: - Còn không về, ngươi mà đợi trêu chọc Lão Bành, cẩn thận người ta báo thù.

Tô Tuân hồi lâu mới nói lên lời: - Không ngờ bốn đứa nhóc con mà làm hơn vạn người khốn khổ suốt ba ngày.

Có lẽ là khuôn mặt lão phu tử của Tô Tuân nhìn hiền hòa, tiểu cô nương kia bị ông ta vỗ vỗ lên đầu cũng không tránh, ba đứa trẻ kia thì mắt nhìn chằm chằm về phía cái hố kêu chin chít liên hồi, làm con khỉ trong lồng cũng kêu ầm ĩ theo.

Đoàn người nhốn nháo đi về Ôn Tuyền quan, Vân Tranh đưa tiểu cô nương và ba đứa bé trai tới hậu doanh, đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi nhà, chuyện xấu đi vạn dặm, thoáng thoáng nghe thấy nhắc tới "Lão Bành" với "lão nhị" sau đó cười ngặt nghẽo.

Vân Tranh đá đít mấy tên rồi bảo với Lão Thiệu: - Đun nước nóng, cho bọn chúng tắm rửa ăn no rồi hỏi chuyện.

Lão Thiệu vâng dạ, tháo dây thừng trên người bọn chúng, vừa lấy tay ra hiệu vừa nói thật chậm với tiểu cô nương: - Nha đầu... Đi tắm sạch sẽ rồi ăn cơm... Tướng chủ hỏi... Trả lời... Hiểu không?

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, thấy bốn xung quanh giáp sĩ hung dữ, giờ có người hiền hòa như Lão Thiệu, thế là lẽo đẽo bám theo, hai đứa nhỏ nhất ôm chặt lấy eo tiểu cô ngương. Tiểu cô nương mỗi tay nắm một đứa, mắt gườm gườm nhìn quanh cảnh giác, nhìn cảnh này làm Vân Tranh nhớ lúc mình cõng Vân Nhị từ trong núi ra, có lẽ không khác chúng là bao.

Không có gì thần kỳ, chẳng cần thiết phải hỏi, Vân Tranh tự đoán ra được, hai con khỉ đoán chừng do bọn chúng nuôi, sống với người lâu có linh tính, mà bốn đứa trẻ con ở rừng núi không có hai con khỉ cũng khó sống, coi như nương tựa vào nhau.

Còn về đàn quạ, có lẽ bọn chúng bắt được vài con quạ nhỏ nhưng không ăn, còn nuôi quạ, thế là cuối cùng quạ trở thành đồng bọn của chúng.

Chuyện kỳ bị đôi khi rất đơn giản, chẳng qua do con người tự mê hoặc bản thân, biến thành thần ma quỷ quái.

Bốn đứa bé tắm rửa xong trông cũng được lắm, ba thằng bé tuy còm nhom, nhưng trông tinh thần khỏe khoắn hơn trẻ con nhà bình thường, tiểu cô nương hơi đen một chút, khuôn mặt có thể xem là thanh tú, đặc biệt đôi mắt rất linh động, bọn chúng đang ăn cơm, món ngon lành đều cắn một miếng rồi đút cho con khỉ, hai thằng bé lớn nhất đều biết dùng đũa, có vẻ bát cơm trắng phau phau có sức dụ hoặc cực lớn với chúng, đầu như cắm vào bát cơm, ăn hết ra sức liếm, tiểu cô nương không ăn mà trông chừng cho cả đám, mắt cứ đảo về phía túi gạo, rải cơm cho mấy con quạ bám theo mình.

Lão Thiệu nhìn cảnh đó vui lắm, rưới vào bát cơm trắng một muôi nước thịt ngọt thơm, đưa cho đứa bé trai lớn nhất, nó đẩy cho tiểu cô nương: - A tỷ ăn đi.

Tiểu cô nương đẩy lại: - A đệ ăn đi, tỷ tỷ cho Đại Hắc ăn.

- Ăn đi, cứ ăn đi, còn nhiều lắm. Lão Thiệu múc cho tiểu cô nương bát cơm đẩy tới:

Tiểu cô nương rất văn nhã, gắp từng miếng cơm cho vào mồm, vừa ăn vừa nhìn lá cờ bay bay ngoài sân, thi thoảng đưa mắt nhìn Vân Tranh đang ăn cơm gần đó, mắt cứ liếc văn thư y đọc.

- Đừng nhìn, đây là cơ mật triều đình, trẻ con không được xem đâu. Vân Tranh húp một ngụm canh nói:

Đứa bé lớn một chút ngẩng đầu lên, cơm dính quanh mồm: - Các ngươi là vương sư?

- Không phải vương sư làm sao cho mấy đứa tắm rửa ăn cơm, nếu là cường đạo thì sớm ném các ngươi vào nồi rồi.

Tiểu cô nương không ngờ đứng dậy, hai tay thu về bên hông phải, người hơi nhún xuống, thi lễ vô cùng tung chuẩn: - Có thể xem ấn tín của tướng quân không?

Vân Tranh đặt bát cơm xuống: - Ấn tín không thể tùy tiện cho người khác xem, hơn nữa muội có xem cũng chắc gì đã hiểu, ăn cơm đi, ăn no rồi thì dẫn đệ đệ ra sau doanh ngủ, Ôn Tuyền Quan sắp đánh trận rồi, lần sau sứ tiết tới, ta bảo họ đưa bọn muội tới nha môn tiết độ sứ, nơi đó có phủ dục viện chuyên nuôi dưỡng trẻ nhỏ mồ côi.

Không biết vì sao Vân Tranh muốn nhìn phản ứng của bốn đứa bé này, thậm chí có ý nghĩ hoang đường chúng cũng gặp cảnh ngộ giống mình và Vân Nhị, thế nên khi nhìn tiểu cô nương thi lễ tiêu chuẩn của nữ tử thời đại này liền thất vọng, tính ăn xong rồi đi.

Đôi mắt đen lay láy của tiểu cô nương nhìn Vân Tranh không rời, đột nhiên cất giọng trong trẻo: - Triệu Nghênh Xuân nữ nhi Thái tử hữu tán thiện đại phu, Khang châu tri phủ Triệu Sư Đán cung thỉnh tướng quân đưa ra ấn tín, tiểu nữ tử có quân tình muốn báo.

Hôm qua chơi khuya thế là cảm lạnh, giờ đầu đau như bố bổ nếu có nhiều lỗi chính tả hơn bình thường, mong các bác lượng thứ

HẾT


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-865)


<