Vay nóng Homecredit

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 280

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 280: Đạo ngự hạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

Khi Lưu Ngọc Thành tới doanh trướng của Vân Tranh thì thấy tên thân binh giống như con khỉ đang mang thức ăn lên, rất nhiều, có vẻ định chiêu đãi mình, tất nhiên rồi, y mà không đoán ra mình sẽ tới mới lạ.

Lưu Ngọc Thành không khách khí, ông ta vội vội vàng vàng tới đây giờ về không kịp nữa, vả lại cái gì của Vân Tranh nhận còn lo chứ đồ ăn của y thì cứ ăn không phải ngại, y còn mỗi điểm này là tin được nữa thôi.

Năm mươi tuổi rồi, răng chẳng còn tốt, Lưu Ngọc Thành vẫn thích món sườn ướp muối của Giáp Tử doanh, vừa ăn vừa hỏi: - Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Vân Tranh rót cho Lưu Ngọc Thành chén rượu: - Mấy người mới tới thấy binh tốt Giáp Tử doanh sống thoải mái quá, nên tụ tập đòi quyền lợi, ngài cũng biết, đó là chuyện không thể, Giáp Tử doanh bách chiến trở về mới có được những thứ đó, nên ti chức cho mấy tên cầm đầu giải ngũ hết, sau đó kể chuyện mưu sinh của Giáp Tử doanh cho số còn lại nghe, giờ tinh thần ai nấy đều rất tốt, còn đang nóng lòng đợi cơ hội lập công vì triều đình.

Lưu Ngọc Thành thở dài: - Ta biết lần này triều đình đối xử với ngươi bất công, thế nhưng ngươi không nên bất mãn, trong số tướng lĩnh cầm quân thắng trận trở về, ngươi vẫn còn khá rồi, ít nhất ngươi vẫn có cơ hội ra trận, xưa nay quan văn luôn đối xử với võ tướng như vậy đấy, không phải chuyên môn nhắm vào ngươi đâu.

- Ti chức hiểu, giờ đang đau đầu đây, thời gian đâu mà bất mãn. Vân Tranh đặt bát cơm xuống: - Chỉ là có chuyện này cần minh công giúp đỡ, đại doanh ở đập Đô Giang quá nhỏ, mình quân xem, bố trí cho bằng đó người đã chật kín chỗ rồi, còn luyện binh, cày cấy gì được nữa, cho nên ti chức muốn an bài một ít ở Hoàn Châu và Tần Phượng lộ, chuyện này không hợp chế độ triều đình, mong minh công giúp cho.

Lưu Ngọc Thành cưởi lớn: - Gia quyến sương quân xưa nay với châu phủ mà nói là gánh nặng vứt đi còn không được, nếu Chủng Ngạc và Phú Bật không phản đối, lão phu cảm kích còn không hết nữa là.

Cứ tưởng lại một phen lao đao vì sương quân bạo loạn, không ngờ tới nơi chẳng những không có chuyện gì, còn có cơ hội giám đi gành nặng cho Thành Đô, Lưu Ngọc Thành rất vui vẻ, hôm đó uống say khướt, hình như còn làm vài bài thơ, sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc còn choang choáng thì nghe thấy tiếng khóc, tiếng gào không ngớt.

Kinh hãi tới tỉnh cả rượu, tóc chưa chải, giày không kịp đi, Lưu Ngọc Thành chạy ra ngoài, thấy ở giáo trường thấy một đống mông với đít lộ ra ngoài ăn đòn, Vân Tranh đứng trên đài cầm cái loa lớn nói: - Cuộc sống tốt đẹp là do tự mình giành lấy, cướp về, đợi không tới, cầu không được, chúng ta là sương quân, trừ cái mạng nát thì chẳng còn cái gì, muốn sống cho ra người thì mang mạng ra mà liều, vì thế không thể không rèn luyện, bây giờ chảy thêm nhiều mồ hôi, tương lai bớt được máu.

- Tất cả vung đao ba trăm cái, bắt đầu! Một... ! Hai!.... Ba!....

Lưu Ngọc Thành ngồi phịch xuống đất, tay ôm ngực, không xong rồi, phải đi thôi, tránh tên khốn kiếp này càng xa càng tốt, nếu không cái mạng già này sớm muộn gì cũng mất.

Giờ ông ta mới thấm thía nỗi khổ của Trương Phương Bình, một cấp dưới thế này, không phải quan trên nào cũng tiêu hóa nổi.

....

Mùa đông tới chẳng thề nào ngăn cản, cứ tới thời điểm nó sẽ tới thôi, khí hậu dưới điều kiện bình thường sẽ có mù, vừa ẩm thấp vừa lạnh, giống như rắn trông nhà trườn qua người, làm Vân Tranh nhớ ngày tháng ở Đậu Sa trại, nếu bỏ đi hết công danh lợi lộc, bỏ đi trách nhiệm phận sự, chỉ đơn thuần là sống thì đó là nơi đáng sống nhất.

Hôm nay Chu Đồng, Ngô Kiệt, Lương Tiếp trở về, mang theo một nghìn ba trăm chiến mã, xem ra chiến sự ở cao nguyên Thổ Phồn đã gay cấn lắm rồi, Vân Tranh nhìn thấy chiến mã nhiều con còn mang theo thương tích, chứng tỏ chủ cũ của nó đã qua đời.

Rất nhiều người trong doanh ra đón, những một nghìn ba trăm con ngựa, đó là chiến công lớn, Vân Tranh lần đầu từ thảo nguyên Thổ Phồn trở về cũng chỉ mang theo được 200 con ngựa thôi.

Chu Đồng qua chuyến rèn luyện này đã trầm ổn hơn, trông có vài phần khí chất võ tướng, lưng thẳng tắp, đao không đeo bên hông như quan văn mà gài sau lưng, chỉ cần đưa tay ra là trường đao có thể thuận thế bổ xuống, có điều nếu không nắm chắc thì đừng làm, nếu không cổ sẽ bị thương.

Có câu chuyện thành, một nông phu đeo lưỡi liềm trên lưng ra đồng thu hoạch lúa, gặp một con thỏ hoang chạy vọt qua chân, mừng rỡ rút liềm ra định giết thỏ, kết quả liềm rút ra thì đầu cũng mất, khỏi bắt thỏ.

- Ha ha ha, yên tâm, lần này ta làm chủ, mới mọi người tới Linh Tê Các ăn hơi ba ngày ... Chu Đồng đang dương dương đắc ý tiếp nhận những lời chúc mừng xung quanh thì nghe Vân Tranh kể câu chuyện chẳng liên quan, không hiểu hỏi lại: - Tướng chủ kể chuyện này làm gì, ti chức đâu phải nông phu, cũng không mang lưỡi liềm.

- Ta kể chuyện này là muốn nói cuộc sống luôn đầy chuyện bất ngờ, ta đã biết việc ngươi làm ở trên thảo nguyên, ngươi quá coi thường nơi đó, mang về quá nhiều chiến mã, ngươi lợi dụng người ta đang gặp khó, yêu cầu mục dân trên tuyết sơn phải cung ứng chiến mã, nếu không cắt tiếp tế là cách làm thiếu nhân đạo. Theo ta bao nhiêu lâu như vậy, ngươi không biết cách dung hòa tình nghĩa vào chuyện làm ăn à?

- Thấy người khác gặp khó khăn lại nhân cơ hội bắt chẹt không phải cao minh mà là ngu xuẩn, ngựa là cái gì, ta chỉ cần ngươi mang về bảy trăm chiến mã, ngươi lại mang về một nghìn ba trăm con, coi như cắt đứt luôn nguồn chiến mã sau này.

- Cho dù ngươi mang về năm trăm chiến mã thôi cũng tốt rồi, ta sẽ vỗ tay khen ngợi ngươi, ngươi có biết vì hành vi của ngươi, ta phải phái thương đội Lương gia mang thêm sáu trăm xe bông lên tuyết sơn tặng miễn phí cho mục dân để bồi tội không, mỗi con chiến mã ngươi đòi thêm, ta phải trả bằng một xe bông đấy. Mong rằng giao tình ta vất vả kiến lập bao năm với thảo nguyên không vì hành vi ngu dốt của ngươi mà hủy trong chốc lát.

Xung quanh đang huyên náo liền im ắng hẳn, một số binh tốt tự biết đây là chuyện mình không nên xen vào, lăng lẽ rời đi.

Chu Đồng không khác nào bị hất nước lạnh vào mặt, nghiến răng nói: - Chẳng lẽ chúng ta không cần chiến mã à, ti chức mạo hiểm mang về vượt yêu cầu của tướng chủ là sai sao?

- Sai, quá sai, hiện giờ bọn họ đang có chiến trận, nguy cấp, chúng ta làm việc phải biết chú ý tới nỗi khổ của người khác.

- Đám người man mọi đó cũng cũng cần quan tâm sao?

Vân Tranh nổi giận đá hắn một cái khụy xuống đất: - Ngươi đọc sách tới ngu người rồi à? Con mẹ nó, bây giờ ngươi nghe cho lão tử, hãy bỏ cái tư tưởng văn nhân cao cao tại thượng của ngươi đi, làm việc dùng đầu óc suy nghĩ, con mẹ nó chứ còn dám cãi, lần sau ngươi lên thảo nguyên còn mang được ngựa về ta quỳ xuống xin lỗi ngươi.

Thấy Vân Tranh thực sự nổi giận, Chu Đồng không dám cãi nữa, hắn không ngu, chỉ vì ham lập công, muốn thể hiện mình hơn Vân Tranh mà nhất thời mê muội, nghĩ lại Vân Tranh nói không sai, chỉ là muốn người kiêu ngạo như hắn nhận sai, nhất là trước mặt đám đông thì hơi khó, nên chỉ im lặng cúi đầu.

Vân Tranh thở dài, giọng dịu hơn: - Ngươi không giết Lại Bát, ta rất tán thưởng, ngươi biết làm sao lung lạc một sơn dân đã nổi dã tâm, phá vỡ lũng đoạn tài vụ của hắn, bằng với đánh gãy sơn dân của hắn, chia sơn dân thành năm thôn mười hai trại đúng là chiêu tài tình, chuyển quyền khống chế tài vụ vào tay Lưu huyện thừa, khiến không ai chỉ trích được chúng ta, rất tốt.

- Còn chuyện chiến mã ngươi làm sai, vậy phải chịu phạt, ngươi đêm số ngựa ta nợ tới cho Phú Bật, một nghìn con là số ta đã hứa trước, không có đường thương lượng. Ba trăm con còn lại mang tới mã tràng ở Lương Sơn làm ngựa giống, ngoài ra an bài nhân thủ của chúng ta vào mã trường...

- Ti chức?.. Chu Đồng ngẩng đầu lên, có chút bất mãn: - Tướng chủ, ti chức vừa mới về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, vì sao lại là ti chức?

- Ngươi là phó tướng, chuyện bôn ba đông tây ngươi không làm thì bản tướng chủ phải làm à? Ba ngày, ta cho ngươi nghỉ ba ngày, ngươi về nhà hay tới Linh Tê Các mặc xác ngươi, ngày thứ tư ta điểm binh mà ngươi không có mặt, ta giao ngươi cho Tiếu Lâm. Vân Tranh chắp tay sau lưng bước đi, bỏ mặc Chu Đồng ngồi bệt trên mặt đất như lợn chết trôi sông:

*****

Tiền Vu Chính là một trong những sĩ tử theo Chu Đồng trong chuyến đi lần này, bất phục vung tay nói: - Chu huynh cho dù làm việc thiếu chu toàn một chút, cũng không nhất thiết phải nặng lời như thế chứ, dù gì bọn ta cũng hoàn thành vượt yêu cầu tướng chủ đưa ra, hơn còn vất vả lên tận thảo nguyên, đâu phải ngồi mát ăn bát vàng.

- Ngươi nói ai ngồi mát ăn bát vàng? Lang Thản lạnh lùng bước tới: - Ngươi có biết những ngày qua ở đại doanh xảy ra chuyện gì không? Đừng nghĩ chỉ ngươi mới khổ cực.

- Được rồi, được rồi, lỗi đúng là của ta, tướng chủ giáo huấn phải lắm, cùng là huynh đệ với nhau cả, không nên bất hòa. Chu Đồng thu lại tâm tình, cười vui vẻ ngăn cản hai người kia: - Huynh đệ ta nói là giữ lời, giờ mời mọi người tới Linh Tê các một chuyến.

- Ta có nhiệm vụ ở doanh, không đi. Lang Thản nói xong quay người đi luôn:

- Hì hì, Lang Thản tính khó gần, xưa nay đều thế mà, mọi người đừng chấp hắn. Khương Triệt đi tới choàng vai Chu Đồng, nói lảng đi: - Nhân tiện nói tới Linh Tế các, có tin động trời đây, các ngươi đi xa về chắc chắn còn chưa biết?

- Tin gì mà động trời, nói nhanh đi, đừng nhử mồi. Chu Đồng huých cho Khương Triệt một phát, trong lòng hắn không t hoải mái, giọng ra vẻ đùa cợt: - Đừng có Hoa Nương gả cho người ta rồi nhé!

Khương Triệt bật ngón cái: - Quả nhiên không hổ danh Chu đại công tử phong lưu nức tiếng Thành Đô, đoán một cái mà trúng tám phần.

- Không thể nào. Đám Chu Đồng, Vu Tiền Chính thất thanh, với họ mà nói không khác gì sét đánh ngang mày, hoa trên cành dù mình không hái được, cũng không muốn nhìn thấy người khác hái.

Tiếu Lâm vốn đang rời đi, nghe thế khựng lại, làm sao có người biết chuyện giữa mình và Hoa Nương được? Đến ngay cả Vân Tranh cũng đâu có biết.

- Tên khốn này nói mau, còn hai phần nữa là gì? Chu Đồng chẹt cổ Khương Triết:

- Không cần tra tấn, ta khai, ngươi chỉ nói đúng tám phần, vì ta biết nam nhân đằng sau Hoa Nương là ai rồi ... Khương Triết vốn định câu kéo thêm, nhưng Chu Đồng siết tay chặt hơn, nói vội: - Ặc, được, ta nói ngay, đó chính là tướng chủ.. mau buông ra ... chết ngạt bây giờ.

Chu Đồng lỏng tay cho Khương Triết thoát ra, nhíu mày, Vân Tranh gần như không tới Linh Tê Các cơ mà, trước nay đâu thấy hai bọn họ có liên hệ gì.

- Ta nói thật, chuyện xảy ra khi các ngươi không có nhà, lúc đó Tào Vinh đô giám mới của Vĩnh Hưng quân tới Thành Đô, bao trọn Linh Tê các để mời tướng chủ. Các ngươi cũng biết đấy, trước nay dù bỏ bao nhiêu tiền, thân phận lớn thế nào chăng nữa cũng không thể mời Hoa Nương bồi tiếp, nhưng hôm đó Hoa Nương đích thân ra mặt hầu hạ tướng chủ, ngồi bên bóc nho cho vào tận miệng tướng chủ, dáng vẻ vô cùng thân mật, chính Tiểu Thúy kể cho ta ...

Tiếu Lâm nghe tới đó thì hai tay xòe ra bóp vào một lúc mới bình tĩnh lại, sau đó thi triển khinh công phóng vút đi, khi chấp nhận Hoa Nương tức là cũng phải chấp nhận điều tiếng bủa vây nàng rồi.

....

Tô Tuân đi theo Vân Tranh, khẳng đinh: - Tướng chủ không cần áy náy, bọn họ trước kia là đồng song của tướng chủ, nhưng bây giờ là thuộc hạ, đám sĩ tử đó kiệt ngạo bất thuần, nếu không dằn mặt, sau này khó sai bảo, hôm nay không dùng tới quân pháp là nương tay rồi.

Vân Tranh thở dài: - Có câu quân pháp là thứ vô tình, một khi nghiêm khắc chấp hành là không có tình nghĩa gì hết, ân tình chỉ xuất hiện khi bộ hạ không vi phạm quân pháp thôi. Nên thời xưa nhiều danh tướng lấy thủ hạ thân cận nhất của mình ra chỉnh đốn quân kỷ.

- Chu Đồng là tên có tính cách sái thoát nhất, cũng là kẻ có tư tưởng riêng nhất trong quân, thích thể hiện, ham lập công, không muốn ở dưới kẻ khác, đó là bản tính không sửa được, tương lai hắn nhất định sẽ rời Thiếu niên quân mà đi, cho nên ta cho hắn cơ hội này, hắn đã tiếp xúc với sơn dân, mã tặc, mục dân cao nguyên, giờ cho hắn kinh nghiệm tiếp xúc với quan lớn, ta không mong gì hắn nhớ tình nghĩa với ta, chỉ mong Đại Tống thiếu đi một tên thư sinh hại người, loại thông minh như hắn gây hại mới là khủng khiếp.

Tô Tuân phiền muộn nói: - Lòng người khó dò, tướng chủ có chuẩn bị trước cũng tốt, Chu Đồng, đúng là không hề hợp với quân ngũ, tự cho mình thông minh, không nghe quân luật, làm ti chức nhớ tới chuyện Mã Tốc làm mất Nhai Đình.

Gia Cát Lượng gạt nước mắt chém Mã Tốc dùng trong trường hợp này là rất thích đáng, nhưng Tô Tuân chỉ nói đúng một phần, Vân Tranh còn có tính toán xa hơn, Thiếu niên quân ngay từ lúc thành lập đã gây chú ý lớn, nếu trên dưới một lòng thì không ai yên tâm, chuyện ngày hôm nay y vốn xử lý khéo léo hơn, nhưng cố tình gây xung đột với Chu Đồng, khiến cấp dưới mâu thuẫn để tiện bề khống chế là đạo ngự hạ bất kể xưa hay nay đều dùng, so với việc để triều đình gài người gây mâu thuẫn, chẳng bằng tự tạo mâu thuẫn để tiện bề khống chế.

....

Mưa phùn liên miên, Lục Khinh Doanh cảm giác mình sắp mốc rồi, trượng phu gần đây rất bận rộn, về nhà một chuyến cũng vội vội vàng vàng, chẳng có thời gian tổ chức hôn lễ với Cát Thu Yên, về nhà ghé tai vào bụng nàng nghe con cử động, đi kiểm tra học vấn của Vân Nhị, xoa đầu Tịch Nhục vài cái, ăn được bữa cơm là lại phải về quân doanh.

Trương phu gầy đi nhiều, cũng phải, hơn bốn vạn cái mồm, ai chẳng lo nát lòng.

- Thu Yên, Thu Yên, ngươi tới giúp ta trở mình đi, Tiểu Trùng tránh ra. Lục Khinh Doanh vừa đuổi Tiểu Trùng đang xí xớn chạy tới, vừa gọi Cát Thu Yên đang bận tối mắt, nàng thích sai bảo Cát Thu Yên:

Vội vội vàng vàng chạy vào, Cát Thu Yên chà cho hai tay nóng lên rồi mới cẩn thận, đỡ Lục Khinh Doanh chuyển sang tư thế dễ chịu hơn, đưa ra một cuốn sổ: - Phu nhân, tơ tằm nhà ta năm nay đã bán hết rồi, có điều Tịch Nhục không vui, nói trong nhà nên giữ lại một ít để cô ấy tự dệt lụa, còn nói Trịnh gia, Lương gia mang gấm lụa đi bán giá cao, nhà mình vất vả để người khác kiếm tiền.

Lục Khinh Doanh cầm cuốn sổ, phê đỏ lên đó, chép miệng nói: - Tịch Nhục bị lão gia chiều hư rồi, từ nhỏ đã bỏ mặc cho cô ấy làm theo ý thích, nói muốn nuôi tằm, thế là lão gia đi mua cả rừng dâu, vì thế mà còn xung đột với hàng xóm. Nuôi tằm chưa đủ, lại muốn ươm tơ, lão gia lại vất vả chạy đi xin giấy tờ, mở xưởng, tuyển người, giờ lại muốn dệt gấm rồi, sau này có khi muốn tự tổ chức thương đội đi bán. Không biết lão gia nghĩ cái gì đây, muốn nuôi thành bà cô già sao?

- Hay, lão gia muốn nạp Tịch Nhục vào phòng? Cát Thu Yên do dự một lúc mới dám hỏi:

Lục Khinh Doanh bật cười, xỉa tay vào trán Cát Thu Yên: - Ta biết mà, tính ngươi cũng bá đạo, không muốn lão gia nạp thiếp phải không? Cho ngươi biết, ngươi cả nghĩ rồi, ngươi còn chưa hiểu lão gia đâu, lão gia không giống nam nhân khác, thấy mỹ nhân là muốn kéo vào phòng, lão gia gần gũi với ai, thì trước hết coi người đó như người thân trong nhà. Tịch Nhục là người tới Vân gia đầu tiên, nghe nói khi đó cô ấy cùng lão gia, Nhị thúc còn sống trong một cái nhà trúc dột nát.

- Lão gia bận ra ngoài kiếm tiền, Tịch Nhục ở nhà chăm lo nhị thúc, tình cảm từ đó bối dưỡng lên, với lão gia mà nói, Tịch Nhục là tiểu muội, tình cảm đó không hề kém Nhị thúc đâu.

- Về sau trong nhà còn có một tiểu nương tử Lam Lam nữa, người ta thực sự là nguyệt thẹn hoa nhường, biết không, Lam Lam chỉ tham gia tuyển tú nữ một lần đã đứng đầu rồi, khỏi nói biết đẹp tới nhường nào. Lão gia nếu thích nữ sắc đã giữ Lam Lam lại, giờ người ta đã là chiêu dung nương nương.

Lục Khinh Doanh ăn nho do Tiểu Trục bóc cho, kiêu ngạo nói: - Cho nên có thể nói, vào Vân gia khó hơn hoàng cung, câu này ngươi nghe giữ trong lòng, đừng mang ra ngoài huyên thuyên. Còn Hoa Nương tỷ tỷ, ài, đó là trường hợp đặc biệt, ta có nói ngươi cũng, đó là người ngươi phải tiếp xúc mới có thể cảm nhận được. Tóm lại, ngươi được gả vào Vân gia cũng là duyên phận cực lớn, phải biết trân trọng.

Cát Thu Yên vâng dạ, thấy Lục Khinh Doanh vươn tay ra chỉ lên bàn trang điểm, vội chạy tới lấy trâm do hoàng hậu thưởng cho, gài lên tóc Lục Khinh Doanh: - Bên ngoài lạnh lắm, phu nhân còn định đi đâu?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-865)


<