← Hồi 105 | Hồi 107 → |
Vân Tranh và Lục Khinh Doanh chẳng khác nào hai con mèo tham ăn mới được thử mùi tanh, chỉ cần có chút thời gian là quấn lấy nhau, cho tới một ngày không hiểu sao lại truyền tới tai Bành Lễ tiên sinh, thế là khỏi nói Vân Tranh bị bạo hành một trận.
Lão tiên sinh rất ít kiên nhẫn với Vân Tranh, y cứ phạm lỗi là đánh, Vân Tranh nhớ mình từng nói với Lâm huyện lệnh "Gia sư chưa bao giờ nói nhiều với học sinh, thường dùng gậy giảng đạo lý." Ai ngờ lại trở thành sự thực.
- Thiếu niên phải giới sắc. Lần này tới Bành Lễ tiên sinh cảnh cáo Vân Tranh một câu như vậy, rồi ra về.
Vân Tranh tự thấy bản thân không phải là ma háo sắc, nhưng mà nghĩ tới thân thể mỹ diệu của Lục Khinh Doanh là toàn thân nóng ran, nàng như trái mật đạo chín mọng, vừa thanh nhã vừa gợi cảm, cái vẻ đẹp của thiếu nữ đang dần chuyển sang thiếu phụ ấy, làn da mịn màng nõn nà ấy, khiến khiến người ta không kìm được ý nghĩ ám muội. Nhất là những lúc nàng sắp lên cao trào, mê đi trong khoái cảm vẫn kìm nén tiếng rên rỉ như khóc ấy mới hấp dẫn làm sao, ân ái xong chỉ cần áp mặt vào ngực nàng, nghe tiếng thở gấp gáp ... không chịu nổi nữa rồi ...
Thế là lão tiên sinh vừa về Vân Tranh kệ cơn đau, kéo vội Lục Khinh Doanh vào phòng.
Vào một buổi sáng âm u mưa phùn liên miên, Lục Khinh Doanh ngồi xe trở về nhà mẹ đẻ, nàng thực sự không cách nào từ chối được yêu cầu của Vân Tranh, y quá nhiều trò, quá nhiều thủ đoạn, đành dùng chiêu này.
- Vân Nhị, gần đây đệ lười quá đấy, đã thuộc (Phong), (Nhã), (Tụng) chưa? Giờ đọc (Vệ Phong) cho ta nghe. Vân Đại nhìn thấy Vân Nhị dắt Vân Tam đi chơi gọi lại nghiêm khắc nói:
Vân Nhị khinh bỉ bĩu môi rồi chạy mất, rõ ràng là tiêu chuẩn của kẻ thú dục không được thỏa mãn nên giận lây người khác, không thèm để ý.
Không chỉ có Vân Nhị tránh Vân Đại, Lão Liêu bẩm báo việc gì cũng nói vắn tắt, có câu trả lời là chạy ngay, tuyệt đối không dám ở lại phòng Vân Đại thêm chút nào.
Tịch Nhục càng khẩn trương, nhìn thấy Vân Đại là bỏ chạy, cứ như sợ Vân Đại trà đạp mình.
- Đứng lại, ngươi chạy cái gì, còn ôm ngực? Ngươi có cái đó à?
Cứ tưởng Tịch Nhục sẽ như trước kia cúi đầu không nói, không ngờ nàng ưỡn ngực lên, giận dỗi đốp chát: - Đương nhiên có, nô tỳ không phải cá mắm.
Vân Đại ngớ ra rồi phì cười, từ cá mắm này nhất định do cái thằng nhóc Vân Nhị dạy, chỉ ghế nói: - Ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi đây, hiện giờ là lúc tằm nhả tơ rồi đúng không? Lão Liêu bảo năm nay ngươi nuôi rất nhiều tằm.
Tịch Nhục kiêu ngạo giơ năm ngón tay ra, năm ngón xòe rất rộng, không phải đại biểu năm nong tằm, mà là tới năm gian.
Lần trước bị chết mất một nong tằm, Tịch Nhục không cho phép Vân Đại và Vân Nhị tới gần phòng nuôi tằm của mình nữa, nói hai huynh đệ họ là khắc tinh của tằm con, còn đáng sợ hơn số mệnh của Lục Khinh Doanh, vì thế mời cả tằm bà bà về làm phép mới yên tâm.
- Thiếu gia, nhà chúng ta nhiều tằm thế bán không có lợi, không bằng kéo hết thành sợi, bán cho phường lụa, lãi thêm hai thành. Nói tới chuyện liên quan tới tằm là cô nương ngốc này trở nên thông minh ngay:
- Được, chỉ cần ngươi thích là đủ, ta tính, bây giờ ngươi muốn kéo thành sợi, sau này ngươi lại muốn mở phường dệt, cuối cùng Tịch Nhục sẽ thành thương nhân tơ lụa. Thiếu gia ủng hộ ngươi, thích làm thì cứ làm.
Tịch Nhục gật đầu, theo thói quen định ôm tay thiếu gia làm nũng một chút, nhưng thấy không ổn, lè lưỡi chạy mất.
Vân Tranh một mình ngồi trong thư phòng đọc sách, bất tri bất giác tới chiều, Lão Liêu tới báo có bộ khoái tên Đoạn Hồng cầu kiến, nghĩ một lúc mới mời vào.
Đoạn Hồng hôm nay không mặc đồng phục bộ khoái, mặt lấm lem cứ như từ công trường về, uống liền ba chén trà rồi mới nói: - Thừa Yên quan triệt để hủy rồi, người chết không nói tới nữa, chuyện này tại hạ đang điều tra, không tin do Lôi công giáng sét xuống, không phải thiên tai mà là nhân họa, giờ khắp Thành Đô ai cũng coi ngài là phúc lành, có thể hóa giải được mệnh cách của Lục tam tiểu thư, sự thực có phải thế không?
Vân Tranh cười tủm tỉm rót thêm trà cho Đoàn Hồng: - Ta cũng suýt bị Lôi công đánh mất mạng, khốn đốn chạy từ trong Thừa Yên quan ra, ai cũng nhìn thấy cả, ta không biết nhiều hơn ngươi đâu.
Đoạn Hồng thở dài: - Biết là ngài sẽ trả lời như thế, Vân thừa phụng, ông trời ở trên nhìn đấy, Trương Cát chết là đáng tội, nhưng nhiều người không đáng chết, trong đó có những vị đạo trưởng đi khắp nơi chữa bệnh cho hương dân không lấy tiền, cứu người vô số, Tử Hư đạo trưởng càng không cần nói tới, giờ họ chẳng những chết đi, còn mang tiếng là kẻ ác, bị người người thóa mạ, ngài nhẫn tâm thế sao?
Vân Tranh lấy làm lạ nhìn Đoạn Hồng khắp lượt: - Ngươi bị ngu à, ta mà nói ra do ta làm có ai tin không, cho dù mọi người tin thì ta sẽ bị ngũ mã phân thây, có ai dại đi nhận tội này, sao ngươi lại nghi cho ta, ta nói rồi, ta cũng suýt chết đấy thôi.
Đoạn Hồng lại uống thêm chén trà nữa: - Trước khi tổ chức thủy lục đạo tràng, Thừa Yên quan bị hương khách vô tình gây ra hỏa hoạn ở đại điện, bị cháy mất một ít, phải thuê người tới sửa. Tên Hạo Nhị ở Linh Tê Các chuyên môn dùng khoản tiền lớn để tiếp nhận việc tu sửa Thừa Yên quan từ nha hành, người làm việc không biết kiếm đâu ra, trong đó có một người cực kỳ cao lớn, trông rất giống người đang ngồi gặm xương ngoài sân nhà ngài...
Tên này cũng điều tra ra trò đấy, Vân Tranh thầm bội phục, cắt ngang: - Khỏi cần nói nữa, bộ đầu của ngươi không tin ngươi, quan trên không nghe ngươi, thực ra tất cả do ngươi suy đoán thôi, ngươi chả có gì cả, nên ngươi rất do dự phải không? Dù sao ai cũng nói như nhau, chỉ ngươi nghĩ khác, vả lại uy thế đó không phải do người làm ra được. Cho nên ngươi tới đây, mong có được đáp án chứ gì?
- Ngài là đệ tử đại nho, là quan thân, còn tại hạ chỉ là bộ khoái nhỏ bé, chẳng thể làm gì được ngài, mấy năm nữa ngài dương danh ở kinh thành, thì tại hạ có muốn bái phỏng cũng thành vấn đề, nếu ngài không chịu nói thì thôi vậy. Đoạn Hồng mệt mỏi uống thêm chén trà nữa rồi đứng lên: - Lần này tại hạ tới còn muốn nói, vụ án Thừa Yên quan đã được nhận định là thiên phạt báo lên hình bộ, không lâu nữa sẽ có quán chủ mới tới, tại hạ tới đây chỉ mong ngài đừng giết người nữa, dừng tay đi.
Nói xong đi luôn, đi rất thản nhiên, đó là sự thản nhiên của người đã làm hết năng lực của mình, không thẹn với lòng nữa.
......
Đậu Sa trại, đã hơn nửa năm từ khi Vân Tranh rời đi, sơn trại trốn rừng núi vẫn ngày ngày vang lên tiếng đọc sách.
Lão tộc trưởng tay cầm gậy trúc đi qua đi lại, nhìn mười đa bứa bé ngồi dưới gốc hương chi nhà Vân Tranh đồng thanh đọc sách, dù ông chẳng hiểu bọn chúng đọc cái gì, nhưng nghe đều đều thế này thì chắc chắn là đúng rồi, đứa nào đọc khác những đứa khác là ăn đòn, cách của ông rất đơn giản.
Vân Đại nói chỉ cần học thuộc lòng Luận Ngữ là có thể thi đỗ đồng sinh, giờ mười ba đứa đều đã thuộc làu làu, sang năm có 7 đứa đủ tuổi đi thi, ông tin trại có 7 đồng sinh nữa, chắc chắn, bời vì người ra đề là Lưu huyện lệnh, mà học vấn của Lưu huyện lệnh còn kém đứa học dốt nhất trong số này, năm sau toàn bộ đồng sinh trong huyện là của Đậu Sa trại ...
- Tộc trưởng, tộc trưởng nguy rồi ...
Có tiếng phụ nhân gọi, lão tộc trưởng giận lắm, hầm hầm ra xem kẻ nào to gan dám la lối lúc bọn trẻ đọc sách, ra ngoài thấy một đám thiếu nữ hái dâu đang khiêng một cái cáng làm tạm về, nằm trên càng chính là Thương Cửu.
- Chuyện gì? Trúng phong? Lão tộc trưởng kiểm tra người Thương Cửu một lượt, không thấy thương tích:
Thương Cửu đang nằm thoi thóm trên cáng, đột nhiên vươn tay ra, chụp lấy tay ông, có rướn người lên, nói đứt quãng: - Đại ca, hắn ... hắn, tra hỏi đệ lai lịch của.. Vân Đại, đệ, đệ ... dứt khoát nói nó là trẻ trong trại ... hắn, hắn ... là đạo sĩ. Nói tới đó kiệt sức buông tay, ngã xuống cáng.
***
Cẩm Quan thành là tên cổ của Thành Đô.
← Hồi 105 | Hồi 107 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác