Vay nóng Tinvay

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 049

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 049: Lừa gạt thiện chí
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Shopee

Tằm của Vân gia đã chín, ba người ngồi quây tròn quanh nong tằm nhìn tằm nhả tơ, Vân Nhị lắc lư đầu theo tằm, chắc mấy chốc hoa mắt chóng mặt. Tịch Nhục rất bận, huynh đệ Vân gia chẳng giúp được gì, bày né tằm ra sao chỉ có Tịch Nhục biết, đây là kỹ năng sinh hoạt nữ hài tử nông gia phải học.

Không chỉ Vân Đại Vân Nhị mà Vân Tam và con rắn cũng ở đây, cái chỗ tối om om có thêm đôi mắt xanh lè rợn hết cả người, ném luôn nó ra ngoài. Từ ba ngày trước, đuốc trong trại không lúc nào tắt, tất cả mọi người đều vì những sinh linh này mà bận rộn, vì không cẩn thận một chút thôi, kén kết không tốt là uổng công vất vả cả mùa xuân.

Thương lão đích thân tới kiểm tra tằm Vân gia, cầm một cái kén lên ướm thử, khuôn mặt già đầy nếp nhăn dãn ra bởi nụ cười: - Kén rất to, Tịch Nhục không lười biếng, là nữ tử cần cù.

Cần cù là lời khen nợi cao nhất của trưởng bối với một nữ tử, Tịch Nhục mặt đỏ phừng phừng vì phấn khích, tuy một đêm không ngủ nhưng tinh thần càng khỏe khoắn. Cùng với việc ngày càng nhiều tằm nhả tơ, càng nhiều né tằm cần bố trí.

Lao động vốn đầy mỹ cảm, tất cả vũ đạo kỳ thực đều bắt nguồn từ lao động, tay Tịch Nhục không ngừng qua lại như thoi đưa, ống tay áo phất lên trong ánh lửa, lúc này trong mắt Vân Tranh, Tịch Nhục đẹp vô ngần.

Mặc dù Vân gia không cần dựa vào tằm kiếm cơm, nhưng không vì thế mà xem nhẹ, con đường tơ lụa lừng danh thế giới từ đâu ra mà có, chính là nhờ những bàn tay chăm chỉ này, thế là cả nhà cùng sắn tay vào việc.

Vân Nhị đã dựa vào đầu Vân Đại ngủ ngon lành, nước dãi thấm ướt cả vai y, Tịch Nhục không biết đã thúc dục Vân Đại mấy lần rồi, y vẫn không chịu về, trong đêm xuân bận rộn này, cho dù không giúp được gì cũng phải ở bên cạnh hỗ trợ tinh thần mới đúng.

Tới khi trời sáng mười mấy nong tằm đều nhả tơ, cả mảng trắng muôn muốt tráng lệ vô cùng, Tịch Nhục mới có thời gian uống ngụm nước, lau mồ hôi. Khi Vân Đại mang tới một bát trứng trần nước sôi, Tịch Nhục ngẩn người, Vân Nhị liếm cái môi đầy lòng đỏ của mình, nói: - Ăn đi cho nóng, ta đã ăn rồi, Vân Đại không thích trứng gà đâu, huynh ấy nói, nó từ trong đít gà chui ra, thối.

Tịch Nhục cẩn thận cầm lấy cái bát, ghé miệng hút một cái, lòng đỏ tanh tanh ngầy ngậy đầy khoang miệng, thật là ngon.

Vân Đại nhìn từng nong tằm một, nói: - Tơ nhà ta không bán, dệt hết thành vải, chúng ta tự mặc, Tịch Nhục cũng cần làm áo cưới.

Hai tay Tịch Nhục cứng lại, nước mắt thoáng cái rơi vào bát nước vẫn còn bốc hơi.

Vân Nhị trừng mắt lên: - Không được gả Tịch Nhục đi, muốn gả cũng chỉ được gả cho đệ. Nói rồi đá cho tên ngốc Vân Tranh một cái, cái đồ đầu gỗ chẳng trách chỉ kiếm được bạn gái xấu đau xấu đớn, nó leo lên người Tịch Nhục thì thầm một lúc.

Tịch Nhục lau nước mắt, cúi đầu nói: - Đại thiếu gia, tằm nhà ta quá ít, không dệt được nhiều lụa, đợi sang năm chúng ta mới may quần áo được không? Vì nàng sợ mình may xong quần áo sẽ bị gả đi.

Vân Đại cũng cảm giác được mình nói lời không nên nói rồi, làm hỏng hết niềm vui của Tịch Nhục, xoa đầu nàng: - Ngươi muốn ở lại trong nhà, ta mong mà chẳng được, muốn ở tới khi nào thì ở.

Nhiều lúc Vân Đại cứ hay quên mất bây giờ mình chỉ là thiếu niên 14 tuổi chứ không phải là ông chú sắp đầu băm râu ria lởm chởm nữa. Tịch Nhục nghe lời ấy đang khóc chớp mắt đã vui sướng ra mặt, Vân Nhị ghen tị lắm, nó bây giờ mà cũng lớn như Vân Đại thì Vân Đại ra rìa, cay cú chạy tới đá chân y liên hồi.

Cái con gà trống của khỉ kia bắt đầu ò ó o loạn lên rồi, cái thứ lười biếng đó, gà nhà người khác gáy chán chê rồi nó mới gáy.

Vân Đại cầm gầu chuẩn bị ra sông lấy nước, kết quả bị Tịch Nhục cố chấp cướp mất, Đại thiếu gia là nam nhân sao có thể đi lấy nước, sẽ bị đám phụ nhâm lắm lời kia cười sau lưng.

- Tịch Nhục, tơ tằm nhà ngươi có bán không? Quan gia sắp thu thuế rồi, đám thương nhân năm nào cũng chèn ép chúng ta không có tiền đóng thuế nên mua rất rẻ, nhà ta nói rồi, có 100 đồng thuế thôi, chẳng là gì, năm nay không bán, đợi khi nào có giá cao nhất mới bán, cho đám thương nhân bất nhân trơ mắt ra nhìn.

Một phụ nhân lên tiếng, tức thì được xung quanh nhao nhao ủng hộ, với các nàng, đây là lúc hả hê nhất, không cười còn đợi bao giờ.

Tịch Nhục cũng cười theo, còn cười rất đắc ý: - Đại thiếu gia nói rồi, nhà ta cũng không bán, làm quần áo cho tiểu thiếu gia, trẻ con da non, quấn áo trong làm bằng vải gai cứng không tốt, áo vải bông thì mặc hay nhăn, làm tơ lụa là thoải mái nhất.

Cửu thẩm háy mắt hỏi: - Trại chúng ta có ngày hôm nay là nhờ phúc của Đại thiếu gia nhà ngươi, Tịch Nhục, ngươi giúp thẩm cảm tạ Đại thiếu gia đi.

Tịch Nhục không hiểu: - Cảm tạ ra sao, ta làm cơm còn không ngon bằng Đại thiếu gia.

Cửu thẩm đánh Tịch Nhục một cái, mắng: - Con ngốc, ai bảo ngươi đi nấu cơm.

- Vậy thì phải cảm tạ ra sao?

- Ý Cửu thẩm là, bà ấy quá già rồi, Đại thiếu gia nhà ngươi không thích, nhờ ngươi chui vào chăn giùm, ha ha ha... Bà nương của Thương Nhĩ nói ra câu này, chẳng những Cửu thẩm cười ná thở, những người khác cũng ôm bụng cười lăn cười bò:

Tịch Nhục biết lại trúng kế đám phụ nhân này rồi, hừm, cả một đám cho trượng phu hài tử rồi, toàn muốn chui vào chăn Đại thiếu gia, không chịu nổi bọn họ trêu ghẹo, chạy lên thượng du lấy nước. Gánh hai thùng đầy nước trở về, khi đi qua cổng trại, Tịch Nhục thấy đội xe của Lương gia, cái cô tiểu thư xinh đẹp kia đứng trên càng xe, nhìn về phía nhà mình, Tịch Nhục cuống lên, thế là bị vấp ngã xuống đất, hai cái thùng nước lăn đi xa, tay cũng bị rách da, nàng rất muốn khóc, không phải vì đau, mà vì cô tiểu thư kia đứng tủm tỉm cười nhìn nàng.

Qua nước mắt mông lung, Tịch Nhục nhìn thấy Tiểu thiếu gia nhảy từ sân phơi xuống, la hét òm sòm, cũng thấy Đại thiếu gia chạy từ trong nhà ra, vội vàng hướng về phía này.

Càng thấy Lương gia tiểu thư lắc eo đi về phía Đại thiếu gia, cảnh đó làm nước mắt chảy ra càng nhiều, lau thế nào cũng không hết, còn làm máu ở tay dính lên mặt.

Nàng biết thân phận mình thấp kém, không xứng với Đại thiếu gia, Đại thiếu gia cười thê tử, thế nào cũng phải là một thiên kim cô tiểu thư.

- Vân thế huynh, lần này trên trời không có ai bay hết, huynh định chạy đi đâu? Lương Kỳ bước sang chặn đường:

Vân Tranh cười khổ, nha đầu mười mấy tuổi đã phiền, lại thích làm người lớn lại càng phiền: - Lương tiểu thư đi thu mua kén tằm à, vậy thì phải tìm tộc trưởng ấy, lão nhân gia mới là người quyết định ở đây, Vân Đại chỉ là tiên sinh dạy học.

- Chưa chắc, muội thấy huynh đamg vội xem nha đầu ngốc nhà huynh thì có, gánh nước mà cũng ngã, đồ ngốc.

- Nếu đã thế sao cô còn cản đường ta. Vân Tranh lành lạnh nói, vòng qua Lương Kỳ, ngồi xuống cầm tay Tịch Nhục lên xem, may, chỉ xước ít da, lấy khăn tay trong lòng, thấm nước chưa chảy hết trong thùng, giúp nàng rửa vết thương, sai đó băng tay lại: - Vén ống quần lên, xem đầu gối có sao không, nói rồi, đừng cậy khỏe, hôm qua đã thức cả đêm phải nghỉ ngơi mà ngươi không nghe... May không sao, về ngủ đi, ta đi lấy nước. Nói xong nhặt thùng nước lên, chắp tay với Lương Kỳ còn đứng ngây ra đó, đi ra sông.

Vân Nhị dẫn theo Vân Tam sủa ầm ĩ chạy tới nơi.

Tịch Nhục thấy mình như muốn bay lên, thiếu gia không để ý tới cô tiểu thư xinh đẹp kia, mà tới giúp mình băng bó vết thương, vết thương này có là gì, từ nhỏ đến lớn bị không biết bao lần, có băng bó gì đâu mà vẫn lớn lên khỏe mạnh đấy thôi. Tịch Nhục cười rất tươi, nhún mình thi lễ với Lương gia đại tiểu thư, vội đi tới đón Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia không đi dép đang chạy vội vàng tới đây, nếu ngã thì không hay.

*****

Thoáng cái xung quanh đã đi hết chỉ còn lại, Lương Kỳ đứng trơ ra đó, làm sao lại có chuyện vô lý như thế, mình, mình mà lại không bằng một con nha đầu ti tiện? Bầu ngực mới nhú lên một chút không ngừng phập phồng, thật vô lý.

- Đại tiểu thư, Vân Đại đã không nể mặt tiểu thư, vậy chúng ta đi, không mua tằm của bọn chúng nữa, mười ngày sau quan phủ thu thuế, xem bọn quỷ nghèo này lấy gì mà nộp. Lương quản gia đi tới sau lưng nói nhỏ:

Lương Kỳ hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn ông ta chằm chằm: - Chuyện cá nhân của ta liên quan gì tới mua kén tằm hay không? Chẳng lẽ mỗi lần bị mất thể diện thì Lương gia không cần làm ăn nữa?

Lương quản gia bị nhìn tới sởn gai ốc, vội vàng vâng dạ, bây giờ chuyện làm ăn của Lương gia ở Đậu Sa quan nắm cả trong tay Lương Kỳ, ông ta nào dám đắc tội.

Thương lão cười ha hả từ trong nhà đi ra, từ xa đã hành lễ: - Đại tiểu thư đích thân tới đây, lão hủ cảm kích vô cùng, xin mời vào nhà uống chén trà đã rồi nói chuyện được chăng?

Lương Kỳ chỉ chớp mắt đã chuyển sang khuôn mặt tươi như hoa: - Tới thời điểm mua kén tằm ròi, Lương gia sao dám chậm trễ, mời tộc trưởng xem, Lương Kỳ mang tới tiền đồng tốt vàng rực, không có một đồng tiền sắt tiền trì nào. Vẫn quy củ cũ, điều kiện ưu đãi này chỉ Đậu Sa trại mới có thôi.

Thương lão vươn dài cổ nhìn rương tiền, đúng là như Lương Kỳ nói, toàn tiền tốt, đưa tay áo ra, Lương Kỳ cười nhẹ ra hiệu với Lương quản gia, ông ta lập tức cho tay vào ống tay áo Thương lão, đó là cách mặc cả của bọn họ, ra giá trả giá thế nào đều nhờ cử chỉ ngón tay thực hiện dưới ống tay áo đó. Chỉ thấy ống tay áo rung lên kịch liệt, sắc mặt Lương quản gia càng ngày càng khó coi.

Một lúc sau Lương quản gia rút tay lại, giọng không hài lòng: - Giá cả Lương gia đưa ra đã là cao nhất Đậu Sa quan rồi đấy, nếu ông không chịu lùi bước, vụ làm ăn này không cần bàn nữa.

Thương lão không bị ông ta dọa, vẫn cười vui vẻ: - Thuận mua vừa bán mà, mọi người không đồng ý cũng uống chén nước hẵng về.

Lương quản gia thấy Thương lão mặt không đổi sắc, thở dài: - Đại tiểu thư, Đậu Sa trại muốn bán với giá ngang với tháng 8 năm ngoái.

Lương Kỳ nhíu mày, tháng ba mùa xuân tằm ăn đủ lớn nhanh thả tơ nhiều, hàng nhiều thì giá giảm, còn tháng tám thời tiết không thuận, tằm ít tơ, cho nên giá cao, chênh lệch là bình thường. Đậu Sa trại kiên quyết muốn bán với giá tháng 8, chẳng lẽ không muốn nộp thuế nữa.

Lúc này Vân Tranh đã gánh nước về, Lương Kỳ nhìn thấy y thì thoáng hiểu ngay, Đậu Sa trại có cái tên yêu quái này tất nhiên là không lo mấy trăm đồng thuế rồi.

- Tháng ba bán tơ mới, tháng năm bán gạo non. Áo vẫn thủng lỗ chỗ, đói tới vàng cả da Ta nguyện lòng quân vương hóa thành ngọn đuốc sáng Đừng chỉ chiếu điện xa hoa, chiếu vào căn nhà trống. Vân Tranh nhìn thấy sắc mặt người Lương gia là biết nguyên cớ, gánh nước đi tới, ngâm một bài thơ, nói: - Lương tiểu thư, bách tính cả năm vất vả đại bộ phận lợi nhuận đều bị thương nhân lấy mất, bài thơ của Nhiếp Di Trung thời Đường này hẳn tiểu thư cũng quen thuộc?

- Vân thế huynh hôm nay lên tiếng cho hương dân, chẳng lẽ không thấy không công bằng à? Cho dù Lương gia hiểu được khó nhọc của hương dân, các thương nhân khác cũng không nghĩ thế, dùng giá thấp nhất cầu lợi lớn nhất là bản tính của thương nhân, còn phúc phận của bách tính, an nguy thiên hạ, tự có quan gia lo lắng, không phải chuyện thương nhân nên suy nghĩ. Đạo lý huynh nói, tiểu muội không thể tiếp nhận, làm ăn không thành, tiểu muội về vậy, nhưng xin nói một lời, cho dù Đậu Sa trại có muốn giữ tơ tới tháng 8 cũng chưa chắc bán được giá cao như vậy đâu.

Vân Tranh vẫn cười: - Thế nào cũng có biện pháp. Tiểu thư đã nói tới quy củ của thương nhân, vậy chúng ta dùng quy củ thương nhân thong thả nói chuyện, đi thong thả, không tiễn.

Lương Kỳ chắp tay với Vân Tranh rồi lên xe ngựa.

Khi xe đi qua bên cạnh người, Vân Tranh đặt thùng nước xuống, nói với Lương Kỳ: - Ta cũng đang định mua tơ tằm, giá cao hơn giá tiểu thư đưa ra.

Lương Kỳ vẫn không đáp, chỉ có tiếng cười dài như chuộc bạ.

Thương lão đợi xe Lương gia đi xa rồi, lo lắng hỏi: - Cháu à, cháu định mua tơ tằm thật sao? Dù chúng ta có gom tiền cả trại lại cũng không đủ đối đầu với thương nhân tơ lụa đâu, đây là chuyện tự chuốc lấy cái chết, bọn họ tuy không dùng đao kiếm, nhưng nhiều thủ đoạn âm hiểm, không đối phó nổi đâu.

Vân Tránh gánh thùng nước lên, vừa đi vừa nói: - Trại chúng ta vừa có chút tiền, tất nhiên không thể lấy ra, nhưng có người rất nhiều tiền, người này mấy tháng trước phát tài lớn, tiền để trong kho tới mốc rồi, lấy ra dùng thì hơn.

- Không được, cháu ngoan à, đừng có suốt ngày hại Lưu đô đầu, người ta có được ngày hôm nay cũng là lấy mạng ra đánh đổi đấy. Trại ta có bán tơ hay không cũng không hề gì, để trong nhà tự dùng cũng được, Lương gia khuê nữ không dọa nổi chúng ta, đừng lãng phí tinh thần, đọc thêm nhiều sách, tương lai làm quan lớn trở về. Thương lão tuy cho rằng Vân Tranh đấu với thương cổ sẽ thắng, nhưng làm thế không thích hợp:

- Gia gia đã nói thế thì cháu thôi vậy, nhưng phải dọa bọn họ một chút, để họ đừng tưởng chúng ta dễ bắt nạt, năm nay chúng ta lấy tơ lụa làm trát nhiễm, tơ trong trại không đủ, cần tới các trại khác mua, cháu nghĩ 300 quan là đủ, cháu vào quan nói với Lưu huyện thừa, bách tính có thêm vài đồng, hắn nhất định sẽ vui vẻ.

Thương lão hài lòng lắm, thằng bé này tới giờ vẫn chịu nghe người khác khuyên nhủ, là đứa bé ngoan.

Về tới nhà Vân Tranh phát hiện Tịch Nhục chăm chỉ mức thái quá rồi, chẳng những không đi ngủ còn dọn xẹp trong ngoài nhà tinh tươm khắp lượt, Vân Nhị cũng được nàng tắm sạch sẽ, đang ngồi ăn cái gì đó.

Thò đầu ra ngoài, hai con lợn đen ụt ịt ăn no nằm phơi bụng lên, con trâu đang thong thả nhai cỏ xanh, chum nước đã đầy ắp, xem ra mình đi gánh nước uổng công.

Vân Tam đang ra sức gặm một khúc xương, món này xưa nay là độc quyền của Tịch Nhục, răng của nàng có thể cắn vỡ cái xương lợn cứng nhất, mút tủy trong xương là món khoái khẩu của nàng, sao hôm nay lại cho Vân Tam?

- Tịch Nhục, ngươi đâu rồi? Vân Tranh lớn tiếng quát:

Tịch Nhục đang lau bếp, nghe Đại thiếu gia gọi cao hứng chạy tới: - Đại thiếu gia đợi một chút, cháo sắp xong rồi. Nói mà không dám ngẩng đầu lên, chỉ cần nhìn Đại thiếu gia là nàng đỏ mặt.

Vân Nhị chạy tới, cô gắng kéo đầu Tịch Nhục lên, bị nàng đánh một cái vào mông rồi chạy mất.

- Vân Đại, cô ấy đánh đệ. Vân Nhị lập tức la váng nhà:

- Đáng đời. Nha đầu này thật là quái, thôi kệ, tuổi này nó vậy, nghĩ không ra thì khỏi nghĩ, Vân Tranh ngáp dài, cả đêm qua gần như không ngủ, giờ ngủ bù là quan trọng nhất:

Kéo chăn ra một cái là ngủ luôn, ngủ trong nhà gạch ít nhất không có mây mù kéo tới làm phiền.

....

- Vân Đại điên rồi, y không xem bản thân có được mấy đồng, cho dù chúng ta mặt kệ cũng xem xem y mua được bao nhiêu. Lương quản gia nghiến răng nghiến lợi nói với Lương Kỳ trong xe:

Lương Kỳ im lặng một lúc vén rèm xe lên: - Chuyện này nhất định phải cẩn trọng, Vân Tranh là kẻ nguy hiểm, đừng coi thường y, ta có dự cảm, chuyện xảy ra ở Đậu Sa quan vừa rồi có liên quan tới y.

Lương quản gia cười nhạt: - Đại tiểu thư, lão nô thừa nhận y có chút khôn vặt, nhưng bạo loạn vừa rồi là do Lâm huyện lệnh và Tiêu chủ bạ tranh đoạt quyền lực gây ra, một tên tiểu tử như y muốn gây sóng gió chưa đủ tư cách.

- Hiển nhiên là vậy, song không có nghĩa là y không dính dáng, cứ xem người hưởng lợi lớn nhất là ai, là Lưu huyện thừa, nhưng hắn dựa vào cái gì mà thắng? Một kẻ bụng không có lấy chút mực nào, dựa vào cái gì không chỉ thoát kiếp nạn, còn trở mình đánh trả thành người thắng cuộc sau cùng? Ta không tin hắn có dũng khí huyết chiến với nạn dân, chuyện này có vấn đề.

Lương quản gia gật gù, với hiểu biết của hắn về Lưu huyện thừa, năng lực của người này chỉ đủ làm tay sai cho người khác, không thể chấp chính một phương, bách tính ngây thơ dễ lừa chứ với người làm ăn tinh minh bọn họ thì sớm nghi ngờ từ lâu.

- Ngươi không phát hiện ra so với trước kia Lưu đô đầu có thêm cái gì sao? Đó là sự xuất hiện của Vân Tranh, dù không có chứng cứ trực tiếp nào, nhưng cẩn thận vẫn là hơn.

*****

Mấy ngày sau đó Lương quản gia không ngừng thăm dò tin tức, kết quả là Đậu Sa trại chỉ mua tơ tằm của mấy trại quanh đó rồi không động tĩnh gì nữa, Lương Kỳ biết bọn họ muốn lấy tơ lụa làm trát nhiễm, cái này không xung đột với chuyện làm ăn của nhà họ, 300 quan với thị trường tơ lụa Đậu Sa quan không là gì cả.

Khi Lương Kỳ thở phào chuẩn bị tập trung tinh lực vào việc ươm tơ thì chợt nghe tin Đậu Sa quan mở một hiệu buôn tơ lụa mới, do Lưu huyện thừa và Đậu Sa trại hợp tác, nay đang tuyển hỏa kế khắp nơi, chuẩn bị đi mua tơ tằm, giá trên biển công bố còn cao hơn Lương gia một thành.

Nghe tin này Lương Kỳ mặt trắng bệch, không vì cái gì khác, suy đoán trước kia của nàng đã đúng, Vân Tranh mà không phải kẻ đứng sau lưng Lưu huyện thừa trong cuộc phân tranh ở Đậu Sa quan thì nàng móc mắt ra.

Đậu sa trại có thể không bận tâm, 300 quan là tới hạn của họ rồi, nhưng nếu như Lưu huyện thừa sử dụng chức quyền của mình giúp Đậu Sa trại kinh doanh, Lương gia không còn mấy con đường lựa chọn nữa, bây giờ bọn họ nâng cáo giá mua tơ tằm, nói trắng ra là muốn cướp đoạt nguồn hàng của Lương gia.

Chỉ trong một đêm Lương gia phái toàn bộ chưởng quầy, hỏa kế cùng gia phó không ngừng tới thôn trại xung quanh mua kén tằm, giá còn cao hơn Lưu huyện thừa đưa ra nửa thành.

Chỉ trong vòng sáu ngày ngắn ngủi, Lương gia đã mua được bảy thành tổng sản lượng tơ tằm của Đậu Sa huyện, ba thành tản mác còn lại bị các nhà khác chia nhau, đều là với giá cao.

Đứng ở thế bất bại Lương đại tiểu thư yên tâm, chọn một ngày nhàn nhã tới Đậu Sa quan cười vào mặt Vân Tranh, nghe nói thời gian qua y đặt hết tâm tư vào hiệu buôn.

Quả nhiên tới nơi thấy Vân Tranh đang chỉ huy người trong trại bố trí cửa hiệu, nhìn cách cục có thể thấy bỏ vốn lớn, trang trí xa hoa, nhất là mấy cái bàn cổ bày ở đại sảnh cực kỳ bắt mắt.

Lương Kỳ che miệng cười trộm, hiệu tơ lụa không bày tơ lụa mà lại bày bàn, chẳng lẽ đi bán bàn?

Rốt cuộc là cô nương thông minh, ý nghĩ hiệu bán bàn vừa nảy ra là bị nàng gạt đi, cố nhịn cười đi vào trước tiên là một tràng chúc mừng Vân Tranh khai nghiệp thuận lợi, sau đó hỏi: - Thế huynh mở tiệm tơ lụa, sao không thấy hàng đâu?

Lưu huyện thừa từ gian trong đi ra, nha dịch giúp hắn bê một bộ bàn ghế hoàn chỉnh, vừa vặn nghe thấy lời của Lương Kỳ, cười ha hả nói: - Chẳng biết cái thứ chết băm chết chém nào đồn bậy, bản quan sớm nhìn trúng đồ gia dụng do Đậu Sa trại làm, vừa chắc chắn lại đẹp mắt, muốn cùng Vân Đại mở hiệu bán đồ gia dụng. Lương gia tiểu thư, mấy tin đồn thất thiệt kia không ảnh hưởng gì tới Lương gia chứ, nếu không ta khó ăn nói với lão thái gia?

Những lời này khác nào sấm nổ bên tai, Lương Kỳ loạng choạng, cắn răng hỏi: - Huyện thừa đại nhân không định mở hiệu tơ lụa sao?

- Mở thế nào được chứ, muốn kinh doanh tơ lụa không chỉ cần kén tằm, còn cần nhiều nhân lực thạo nghề, cái huyện nghèo xa xôi này kiếm đâu đủ người mà mở.

Lương Kỳ nghe tới đó biết bị lừa rồi, quay sang chỉ mặt Vân Tranh mắt tóe lửa: - Huynh huynh...

Vân Tranh hoảng sợ rối rít xua tay: - Không, năm sau, năm sau sẽ mở hiệu tơ lụa... Á...

Chưa nói dứt câu thì tay đau nói, Lương Kỳ bất thình lình ngoạm cổ tay y, đầu còn lắc qua lắc lại như không cắn được một miếng thịt của y thì không chịu thôi.

Những người xung quanh sững sờ, sơn nữ phóng khoáng, làm ra chuyện này không lạ, nhưng Lương đại tiểu thư là khuê nữ Hán gia đàng hoàng, còn là thiên kim tiểu thư, thế này có hơi quá không... Phi lễ vật thị, sai dịch cùng người khác len lén bỏ đi, còn ném cho Vân Tranh cái nhìn ám muội.

- Lương gia tiểu muội, có gì thong thả nói, muội đâu phải cún con, nhìn xem, người ta đang cười chúng ta kia... Vân Tranh cuống quít, ai ngờ được nha đầu điên này giở võ cẩu xực, y không dám vùng tay ra, không cẩn thận làm Lương Kỳ gẫy cái răng nào thì tội lớn, đánh nhịn đau nài nỉ:

Lương Kỳ lúc này mới nhớ ra còn người khác, căm tức nhìn Vân Tranh một cái, khóe mắt không ngờ có vài giọt lệ long lanh, chạy như bay về xe ngựa nhà mình đi mất.

- Vân Đại, ngươi mở hiệu bán bàn thì cứ mở, lại còn bảo với ta muốn mở hiệu tơ lụa gì chứ, khiến tiểu cô nương khóc thảm thiết, ngươi là đồ nhẫn tâm. Lưu huyện thừa mồm thì trách móc nhưng trông có vẻ khoái trí lắm: - Bị cắn cũng đáng đời.

Vân Tranh xuýt xoa kéo tay áo lên, toi rồi, xuất hiện hai hàng dấu răng, chảy cả máu nữa.

- Còn không phải vì giúp huynh năm nay thu đủ thuế, bách tính trải qua tai họa lớn, trong quan tới giờ vẫn còn hoang tàn, nếu không giúp bách tính kiếm thêm được vài đồng, huynh đi đầu mà thu thuế, thu thuế của ai?

- Huynh đệ, ca ca trách sai ngươi rồi, tạ lỗi, tạ lỗi. Lưu huyện thừa biết gần đây Vân Tranh tính khí rất kém, không muốn gặp tai bay vạ gió, chuồn sớm là hơn:

- Trả tiền, đừng hòng lấy không, bốn quan không mặc cả. Quịt tiền của ai chứ làm sao quịt được tiền của Vân Tranh:

Lưu huyện thừa cười ha hả, ném lại 2 đĩnh bạc dẫn đám nanh vuốt nghênh ngang bỏ đi. Thương Cửu cho bạc vào mồm cắn hớn hở: - Vân Đại thế này coi như khai môn cát tường rồi.

Cái thói đời này làm gì thì làm chứ đừng làm người tốt, mình ra sức giúp đỡ bách tính, chả ai biết công lao của mình, họ tự động đem cảm kích tặng cho thần tiên, quan phủ, hoặc là cho Lương gia mua tơ tằm với giá cao, chuẩn xác mà nói bây giờ cả Đậu Sa huyện này sẽ truyền tai nhau Lương gia đại tiểu thư thấy bách tính trải qua khổ nạn chủ động mua tơ tằm giá cao giúp đỡ mọi người, là Bồ Tát sống bao năm mới có, tất cả đều do Vân Tranh ngầm thao tác.

Kết quả làm việc tốt đổi lại cái dấu răng này đây, nhanh chóng về sát khuẩn thôi, chẳng may nhiễm trùng ở thời đại này thì mình là kẻ chết ngu nhất thiên hạ.

Đem cửa hiệu giao cho Thương Cửu trông coi, Vân Tranh trở về Đậu Sa trại, văn nhân làm ăn ở Đại Tống tuy không phải là hiếm có, nhưng tránh để người ngoài biết được thì vẫn hơn, đây gọi là thà để người ta biết chứ đừng để người ta thấy, giống như bưng tai trộm chuông ấy mà.

Tịch Nhục và Vân Nhị đi quanh Đậu Sa quan chơi suốt cả một ngày, người chết thì đã chết, người sống vẫn phải sống, trong quan khôi phục nhanh tới không ngờ, nếu là người ngoài tới đây sẽ chẳng thể nào biết được nó vừa trải qua kiếp nạn khủng khiếp, như Ngũ Câu đã nói, chuyện như vậy xảy ra ở nơi này cũng không phải lần đầu.

Chỉ là nỗi đau không thể hiện ra ngoài mà thôi, nó không ngừng dằn vặt những người sống.

Vân Tranh không đi chơi, đợi Tịch Nhục và Vân Nhị chơi chán rồi cùng về trại, trước khi về viết một lá thư gửi cho Lương gia, vốn định giải thích đàng hoàng, ai ngờ nha đầu đó phản ứng kịch liệt như vậy chứ, tay vẫn còn đau, vậy mà chẳng ai an ủi, Tịch Nhục với Vân Nhị chẳng biết mua được cái gì mà thi thoảng châu đầu vào nhau thì thầm.

Người Lương gia thấy Vân Tranh tới thì ánh mắt gườm gườm như nhìn kẻ thù, cũng phải thôi, riêng tiền mua kén tắm đã phải bỏ thêm ra 1000 quan, cho dù Lương gia xưa nay luôn là nhà giàu thứ hai trong huyện sau Tiêu gia thì cũng không phải là số tiền nhỏ.

Đưa một tờ giấy vào Lương gia thôi mà cũng tốn bao nhiêu công sức, có điều bọn họ rốt cuộc vẫn đưa giúp, gửi giấy cho một cô nương chưa xuất giá thì tất nhiên không thể gấp kín che kỹ, nếu không tổn hại tới danh tiết của người ta. Mặc dù Vân Tranh cho rằng một cô nương cắn tay nam nhân thì chẳng còn danh tiết mẹ gì nữa rồi, nhưng hoàn cảnh đặc thù thế này chú ý một chút vẫn hơn.

" Thương Ưởng vì muốn người ta giúp mang cây cột tới chợ nam mà bỏ trăm lượng vàng. Quách Ngỗi giúp Yến Chiêu vương mua xương ngựa giá nghìn vàng.

Những hiền nhân tiền bối kia chẳng lẽ đều là kẻ ngốc? Bọn họ thực sự tồn thất chừng đó tiền tài sao?

Đậu Sa quan trải qua bạo loạn, bách tính sinh hoạt gian nan, lại gặp lúc quan phủ thu thuế xuân, lúc này cho bọn họ một phần ân tình, đủ để hưởng lợi trăm phần, không mua lấy nhân tâm để củng cố cơ nghiệp thì còn đợi bao giờ? Từ sau bạo loạn, Lương gia vươn lên mạnh mẽ, khó tránh khỏi có kẻ nói mượn họa phát tài, giờ đây bỏ 1000 quan để trừ bỏ đi mối lo về sau, rốt cuộc là có lỗ không?

Vân Tranh cẩn ngôn, mong đại tiểu thư bao dung."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-865)


<