Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 060

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 060: Huyết chiến trước bình minh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Một mạch phi như điên cuồng, Vương Chí Đạo dùng tốc độ nhanh nhất chạy được về tới Tinh Võ Môn.

Vừa mới đẩy cánh cửa tiến vào trong Tinh Võ Môn, hắn thật không ngờ lại phát hiện ra Lưu Chấn Đông, Nông Kính Tôn, Hoắc Đình Giác, Trần Tử Chính, còn có cả Tôn Đại Chu cùng với mấy người lạ mặt nữa đang ngồi cùng nhau trong sân. Nghe thấy được tiếng bước chân của hắn, mọi người đều hướng hắn nhìn đến, trong đó có mấy người lạ mặt còn tỏ vẻ cảnh giác quan sát, thậm chí có người còn đưa tay lên sờ vào cây súng lục đang đeo bên hông bọn họ. Truyện "Tinh Võ Môn "

Mấy người lạ mặt kia thoạt nhìn tựa hồ như là người của Đồng Minh hội được Tôn Đại Chu đưa đến, trong đó có một người Vương Chí Đạo đã nhận ra được, chính là Đỗ Tâm Vũ người mà hắn từng vô tình gặp mặt qua nhưng lại vô duyên chưa từng nói chuyện với nhau. Đỗ Tâm Vũ đang cùng với mấy người lạ mặt kia đang vây quanh một người thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, mặc tây phục, mang mắt kính, đúng tiêu chuẩn một phần tử trí thức mẫu mực, vẻ mặt lại thể hiện rõ là một người trung niên đường hoàng tránh trực. Tựa hồ như người trung niên này là một nhân vật rất trọng yếu của Đồng Minh hội, Đỗ Tâm Vũ cùng mấy người lạ mặt kia đều là đang bảo vệ cho hắn.

Nhìn thấy người vào chính là Vương Chí Đạo, Nông Kính Tôn vội hướng Đỗ Tâm Vũ cười "ha ha" một tiếng, nói: "Các vị, đừng khẩn trương, hắn chính là người các vị muốn gặp, Vương Chí Đạo. Tiểu tử này đúng là thích nửa đêm chạy ra ngoài. May là hắn đã trở về, cuối cùng không có để cho Tống tổng trưởng phải chờ lâu!"

Thì ra những người này chính là vì hắn mà đến đây, Vương Chí Đạo cảm thấy có chút bất ngờ.

Đám người Đỗ Tâm Vũ nghe vậy liền buông lỏng cảnh giác, Nông Kính Tôn nhưng lại hướng Vương Chí Đạo trách cứ, nói: "Vương Chí Đạo, nửa đêm canh ba ngươi lại chạy ra ngoài đi đâu vậy? Ngươi có biết rằng hôm nay Tống tổng trưởng cố ý tạm gác hết mọi công vụ, bỏ ra chút thời gian quý giá đi tới đây muốn gặp mặt ngươi. Ai ngờ đến phòng ngủ của ngươi lại không thấy có người nào trong đó, làm cho Tống tổng trưởng phải ngồi ở chỗ này đợi ngươi đã gần nửa canh giờ rồi."

Tống tổng trưởng, thật đúng là không ngờ tới, một đại nhân vật như vậy cũng muốn chạy tới gặp gỡ mình. Phỏng chừng chính là do tay nghề bắn súng thần kỳ của mình mới khiến cho hắn tự nguyện tranh thủ đến thăm chính mình một chút, có thể hắn cho rằng nếu làm như vậy mới có thể khiến cho mình nhiệt tình thành ý vì Đồng Minh hội mà huấn luyện tốt cho sáu tay súng kia đây mà!

Cảm thấy có chút buồn cười nhưng không dám cười, Vương Chí Đạo sau lại làm ra vẻ mặt cùng bộ dáng nghiêm túc, đối Tôn Đại Chu nói: "Tôn Đại Chu huynh, các vị tới thật không đúng lúc. Xin nghe ta nói, lập tức hộ tống Tống tổng trưởng của các vị quay trở lại Đồng Minh hội đi. Tinh Võ Môn sắp có đại sự phát sinh, ông ấy lưu lại chỗ này sẽ có nguy hiểm!"

Tôn Đại Chu nghe vậy ngẩn ngơ, vội hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì, Tinh Võ Môn sắp có chuyện gì phát sinh sao?"

Hoắc Đình Giác trầm giọng hỏi: "Vương sư đệ, ngươi lại làm ra chuyện gì? Sẽ không phải là gây ra phiền toái cho Tinh Võ Môn đấy chứ? Trần Chân đâu, hắn có phải cùng đi một chỗ với ngươi hay không?"

Vương Chí Đạo thành thật nói: "Ta cùng Ngũ sư huynh đi Hồng Khẩu đạo tràng bắt giữ Thu Dã. Ngũ sư huynh bây giờ đã mang theo Thu Dã đi tới chỗ Đồng Minh hội rồi!"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều thất kinh.

Nông Kính Tôn cả giận nói: "Vương Chí Đạo, các ngươi sao có thể làm như vậy? Sự tình lớn đến như vậy cũng không cùng chúng ta thương lượng một chút, dám tự mình chủ trương, vạn nhất các ngươi xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Ta vốn thấy ngươi thỉnh thoảng rất thông minh, còn tưởng ngươi hiểu biết nhiều sự tình, không ngờ tới ngươi cùng Trần Chân đều giống như nhau hay kích động làm càn..."

Vương Chí Đạo vội cắt đứt lời hắn, nói: "Nông đại thúc, bây giờ không phải là lúc trách móc chúng ta. Lúc ta xông ra bên ngoài, đã giết chết mười mấy tên lính Nhật Bản, mặc dù đã che mặt, nhưng mà có lẽ Sơn Khẩu Dụ Nhân vẫn đoán được ra là ta làm, bây giờ nói không chừng đã chuẩn bị kéo đến Tinh Võ Môn rồi!"

"Ngươi..." Nông Kính Tôn chỉ vào Vương Chí Đạo, tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Hoắc Đình Giác tỏ vẻ rất không thoải mái, hắn nói: "Vương sư đệ, thù của phụ thân ta so với người khác càng muốn báo, nhưng là trong Tinh Võ Môn chúng ta có hơn một trăm người, trong đó có không ít người là phụ nữ trẻ em cùng người già, chúng ta không thể không suy nghĩ cho an toàn của bọn họ. Ngươi cùng Trần Chân làm loạn lên như vậy, chọc giận người Nhật Bản, để cho bọn chúng giết đến tận nhà, vạn nhất làm thương hại đến những người già phụ nữ trẻ em kia, các ngươi còn có thể đắc ý được hay sao? Cho dù các ngươi muốn đi bắt giữ Thu Dã, cùng nên cùng chúng ta thương lượng một chút, cùng nhau nghĩ ra một cái biện pháp an toàn không để lại hậu quả về sau. Chẳng lẽ các ngươi lại cho rằng chúng ta sẽ không ủng hộ các ngươi hay sao?"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Xin lỗi, Nhị sư huynh, ta biết làm như vậy là không đúng. Nhưng là chuyện đã làm ra rồi, bây giờ có hối hận cũng không để làm gì cả. Bất quá có sai có chịu, ta cùng Ngũ sư huynh vô tình nghe được một cái đại âm mưu của người Nhật Bản nhằm vào Đồng Minh hội."

Hắn quay sang Tống tổng trưởng cùng người của Đồng Minh hội nói: "Tống tổng trưởng, Tôn Đại Chu huynh, ta cùng Ngũ sư huynh đã nghe được Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng đám người Thu Dã mật đàm, bọn họ đang lập mưu hạ độc chết Tôn tiên sinh, Hoàng tiên sinh cùng vị Tống tống trưởng này, mục đích là để trợ giúp Viên đại đầu leo lên Đế vị, sau đó lại lợi dụng cái chết của ba vị để khống chế Viên đại đầu, gián tiếp khống chế Trung Quốc. Nghe theo khẩu khí của bọn chúng, hình như là thầy thuốc Thu Dã đã chế ra được một loại độc dược có thể khống chế được thời gian độc phát, hơn nữa đang tìm cách hạ độc đối với các vị, hoặc là đã đem độc dược kia hạ được lên trên người các vị rồi. Cho nên ta đề nghị, các vị nên nhanh chóng đưa Tống tổng trưởng về Đồng Minh hội, tìm thầy thuốc kiểm tra thân thể một chút. Ngũ sư huynh đã mang Thu Dã đến chỗ Đồng Minh hội, phỏng chừng có thể từ trong miệng Thu Dã tra hỏi kỹ ra được chuyện này!"

Đám người Tôn Đại Chu nghe vậy đều kinh hãi, Đỗ Tâm Vũ vội vàng nói với Tổng tổng trưởng: "Tống, nếu như điều hắn nói đúng là sự thật, vậy thì ông sẽ rất nguy hiểm, tốt hơn hết là chúng ta lập tức quay về Đồng Minh hội, tìm một thầy thuốc kiểm tra cho ông một chút đi!"

Tôn Đại Chu cũng vội nói: "Đúng vậy, Tống tổng trưởng, ngài là lãnh tụ trong Đồng Minh hội chúng ta, an nguy so với chúng ta càng trọng yếu hơn, xin mời ngài trước hết theo chúng ta trở về đi thôi!"

Tống tổng trưởng không ngờ lại mỉm cười nói: "Tính mạng mọi người đều là bình đẳng, an nguy của ta không thể nói là so với các ngươi còn trọng yếu hơn, sự an nguy của mỗi một người đều là trọng yếu ngang nhau. Người còn phân ra đẳng cấp khác nhau, đó đã là chuyện trong quá khứ rồi. Trung Quốc mới hiện nay địa vị cùng tính mạng của mọi người đều là ngang hàng. Đại Chu à, ngươi thân sẽ là đại biểu của Đồng Minh hội ở Thượng Hải, phải chú ý khi phát ngôn, cũng không thể lại nói ra những lời như vậy nữa!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Tôn Đại Chu cười khổ, nói: "Tống tổng trưởng, ta đúng là đã nói bậy, ta sẽ kiểm điểm. Nhưng mà ta vẫn nghĩ ngài hay là nên..."

Tống tổng trưởng cắt ngang lời hắn, lại nói: "Ta cùng các người sẽ trở về kiểm tra, nhưng không phải là lúc này. Vương Chí Đạo cùng Trần Chân có thể dò xét nghe ra được tin tức trọng yếu như thế, cũng bắt giữ được Thu Dã, đã lập nên đại công, nhưng là người Nhật Bản rất có thể do chuyện này mà tìm đến tận cửa Tinh Võ Môn gây phiền toái, chúng ta sao lại có thể buông tay đứng ngoài. Cho nên ta muốn lưu lại ở chỗ này, nếu như quả thật người Nhật Bản có đến đây, ta sẽ thân ra mặt cùng bọn họ giao thiệp, hết sức cố gắng đem sự việc này giải quyết trong hòa bình, tránh cho Tinh Võ Môn phải chịu phiền toái."

Giải quyết trong hòa bình? Một ông Tống tổng trưởng này tại sao lại ngây thơ khờ khạo như vậy chứ? Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Tống tổng trưởng, chỉ sợ người Nhật Bản sẽ không để cho ông có lấy một cơ hội ra mặt giao thiệp. Thu Dã chính là một nhân vật trọng yếu trong tập đoàn Sơn Khẩu Dụ Nhân, trên người nằm giữ rất nhiều chứng cớ về tội ác của Nhật Bản, tuyệt đối không thể phơi bày. Sơn Khẩu Dụ Nhân tuyệt đối không thể cho phép Thu Dã rơi vào trong tay chúng ta. Trước mắt hắn còn không có biết được Ngũ sư huynh đã mang Thu Dã đi, hẳn đang nghĩ lầm là ta đã mang Thu Dã đi. Hắn cũng biết được sẽ không có khả năng từ trên người ta mà đòi được Thu Dã về, để phòng ngừa Thu Dã đem những bí mật kia nói ra, Sơn Khẩu Dụ Nhân nói không chừng rất có thể sẽ hội binh đi một nước cờ hiểm, cho quân đội ngụy trang thành thổ phỉ đột kích vào Tinh Võ Môn, chỉ cần sau đó phóng ra một mồi lửa đốt sạch Tinh Võ Môn, đến lúc đó không còn ai có chứng cớ nào có thể buộc tội là bọn hắn làm. Ta tuy đối với Sơn Khẩu Dụ Nhân mới chỉ là thấy qua vài lần, nhưng là ta lại hiểu rõ được tâm tư của người này, hắn nhất định sẽ làm như vậy, quân đội của hắn bây giờ nói không chừng đã bắt đầu lên đường rồi. Ông nếu vẫn còn ở lại chỗ này, nói không chừng rất có thể sẽ thành hồn oan vô tội dưới súng đạn đó!"

Nông Kính Tôn nghe vậy cực kỳ kinh hãi, vội vàng quay sang Tống tổng trưởng nói: "Tống tổng trưởng, ta cảm giác được phán đoán của Vương Chí Đạo rất có đạo lý, ông nếu như xảy ra chuyện ở trong Tinh Võ Môn, chúng ta đúng là không thể đảm đương nổi. Mau mau để Tâm Vũ cùng Đại Chu bọn họ đưa ông trở về đi thôi!"

Tống tổng trưởng thế nhưng lại cương quyết lắc đầu, nói: "Nếu như sự tình đúng như là Vương Chí Đạo đã phán đoán như thế, ta lại càng không thể đi. Vương Chí Đạo cùng Trần Chân là vì Đồng Minh hội chúng ta mà rước lấy đại họa lớn như vậy, chúng ta làm sao có thể lâm trận bỏ chạy! Người Nhật Bản nếu thật sự tới tập kích Tinh Võ Môn như lời Vương Chí Đạo phán đoán, ta mặc dù không có góp được bao nhiêu sức lực, nhưng mà Tâm Vũ cùng Đại Chu bọn họ lại có thể, huống chi bọn họ đều có dùng súng, có thể giúp đỡ được các ngươi!"

Tôn Đại Chu cùng đám người Đỗ Tâm Vũ rất hiểu được tính cách Tống tổng trưởng, biết rõ nếu hắn đã nói như vậy, là tuyệt đối sẽ không rời đi nữa. Chỉ có tốt nhất là không nên khuyên bảo nữa, dành tâm tư để lo lắng xem làm thế nào đảm bảo an toàn cho hắn mà thôi.

Vương Chí Đạo rất buồn bực nhìn Tống tổng trưởng, thầm nghĩ trong lịch sử đã ghi Tống tổng trưởng chính là trong năm nay sẽ bị ám sát chết ở Thượng Hải. Không phải là hắn sẽ bị chết ở trong Tinh Võ Môn đó chứ? Nếu mà đúng như vậy, thì xem như chính mình gián tiếp hại chết hắn rồi. Nhưng suy nghĩ lại thì lại cảm giác được không có khả năng, mặc dù bản thân mình đối với cái chết của Tống tổng trưởng cũng không có hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nhớ được đôi chút là Tống tổng trưởng bị Viên đại đầu cho sát thủ ám sát chết, như vậy cùng với sự tình hôm nay vô luận thế nào cũng không hề có quan hệ! Nhưng là, nếu như người Nhật Bản thật sự bắn chết Tống tổng trưởng, rồi đem sự tình đổ lên trên đầu Viên đại đầu thì sao đây? Lịch sử không nhất định là chính xác đến trăm phần trăm. Vừa nghĩ đến đó, Vương Chí Đạo không khỏi lại cảm thấy kinh hãi.

Chỉ có điều chứng kiến vẻ mặt của mấy người Tôn Đại Chu cùng Đỗ Tâm Vũ, Vương Chí Đạo biết là không có khả năng khuyên được Tống tổng trưởng rời đi. Vì vậy liền lập tức quay sang Hoắc Đình Giác nói: "Nhị sư huynh, nhân lúc này người Nhật Bản còn chưa kéo đến, không bằng chúng ta mau đem hết người già phụ nữ trẻ em trong Tinh Võ Môn an bài một chút, để cho bọn họ tìm một chỗ ẩn nấp, tránh cho đến lúc đó có thể gây thương tổn cho bọn họ!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Hoắc Đình Giác còn có chút do dự, nói: "Làm như vậy có được không? Điều này chỉ là sự phán đoán của ngươi, vạn nhất người Nhật Bản không đến tập kích Tinh Võ Môn..."

Vương Chí Đạo cắt ngang lời hắn, nói: "Phòng ngừa từ trước luôn luôn không bao giờ sai, vạn nhất người Nhật Bản thật sự đến tập kích Tinh Võ Môn thì sao đây?"

"Được rồi, Nông đại thúc, Trần sư phụ, việc này giao cho hai vị đi làm đi! Ta biết ở hậu viện Tinh Võ Môn có một cái hầm ngầm dưới đất dùng làm nơi tị nạn, các vị mau đem người già phụ nữ trẻ em trong Tinh Võ Môn an bài vào trong đó đi. Mặt khác đánh thức Hiểu Huệ dậy, để cho nàng giúp đỡ các vị."

Nông Kính Tôn cùng Trần Tử Chính biết rõ nếu như người Nhật Bản quả thật đến tập kích, như vậy thì đám người già phụ nữ trẻ em sẽ gặp nguy hiểm, nghe vậy không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong đi an bài mọi việc.

"Đại sư huynh, đám đệ tử của ta đâu rồi?" Vương Chí Đạo quay sang hỏi Lưu Chấn Đông.

"Vẫn đang ngủ say trong phòng, ban ngày ngươi dày vò hành hạ bọn chúng như vậy, chỉ sợ bây giờ bọn chúng còn đang ngủ giống như là lợn chết." Lưu Chấn Đông hồi đáp.

"Vậy để ta đi gọi bọn họ thức dậy, mười hai đệ tử kia chính là một đội quân có thực lực, làm sao có thể bỏ qua không dùng!"

Vương Chí Đạo vừa nói vừa chạy đến căn phòng đối diện với phòng ở của hắn. Một cước đá mở tung cánh cửa, rống lên một tiếng thật to: "Mau rời khỏi giường cho ta, địch nhân tập kích rồi!"

Trương Vân Cương cùng cả đám sáu người Đồng Minh hội dù sao cũng là người luyện võ, mặc dù là ban ngày luyện tập mệt đến gần chết, nhưng là tâm trí cảnh giác vẫn không có bị mất đi, nghe thấy Vương Chí Đạo đá cửa hô lên như thế đều bừng tỉnh dậy. Thế nhưng sáu tên lính Anh quốc kia lại vẫn nằm ở trên giường tiếp tục phát ra tiếng ngáy, đối với lời nói của Vương Chí Đạo dường như không có nghe thấy gì. Bố Long Đức thậm chí còn phát ra âm thanh như đang ngủ mê nói: "Huấn luyện viên, chúng ta mệt muốn chết rồi, xin ngươi cho chúng ta ngủ tốt một chút, đừng giở trò chơi huấn luyện cảnh giác gì đó ra nữa..."

Vương Chí Đạo nổi giận, lập tức rút phăng cây súng lục ổ quay đã được nạp đạn lại, hướng lên nóc nhà nổ một phát súng.

"Đoàng" một tiếng súng vang lên, nhất thời khiến cho cả sáu tên lính Anh quốc sợ đến nỗi từ trên giường nhảy dựng lên.

"Huấn luyện viên, xảy ra chuyện gì?" Sáu tên lính Anh quốc đều hét lớn.

Vương Chí Đạo nhưng là lỗ tai lại vừa động, hắn nghe được trên nóc nhà có động tĩnh. Trên nóc nhà rõ ràng có người nấp, những người này thân thủ đều cao minh không phải tầm thường, như thế mà có thể dấu diếm được lỗ tai của mình. Nếu không phải là một phát súng vô tình làm kinh động đến bọn họ, làm bọn họ lộ ra sơ hở, chỉ sợ là chính mình hoàn toàn không phát giác ra.

Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo thần sắc nghiêm trọng, quay sang Trương Vân Cương thấp giọng khẽ quát: "Lập tức rời giường, mang theo vũ khí của các ngươi, có địch nhân tập kích!"

Cảm giác phân biệt thêm một chút, Vương Chí Đạo lại hướng nóc nhà nổ thêm một phát súng, không ngờ có một người toàn thân quấn chặt trong quần áo đen, bịt khăn che kín đầu và mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt, lại lăn từ trên nóc nhà xuống dưới giống như là quả bóng.

Vương Chí Đạo nhảy vụt ra ngoài, quát lên với đám người Hoắc Đình Giác còn đang đứng giật mình: "Mọi người cẩn thận, địch nhân đã tới!"

*****

Hắc y nhân bịt mặt bị Vương Chí Đạo cách một tầng nóc nhà nổ súng bắn trúng ngực, té lăn từ trên nóc nhà xuống sân, sau khi rơi xuống đất vẫn còn chưa chết, cố gắng giãy dụa từ trên người móc ra một nắm ám khí, nhằm hướng đám người Đồng Minh hội ném đến.

Tiếng xé gió "vù vù" nổi lên, hắc y nhân che mặt đã ném ra mấy miếng phi tiêu chữ thập, xoay tít trong không trung mang theo tiếng xé gió quỷ dị bay vụt về hướng đám người Đồng Minh hội, trong đó có một nửa là bay về phía Tống tổng trưởng.

Đang đứng hộ vệ bên người Tống tổng trưởng, Đỗ Tâm Vũ trong mắt tinh quang chợt lóe, cước bộ vừa chớp động, đã tiến tới ngăn cản trước người Tống tổng trưởng, tay phải thọc vào trong túi, lập tức lại rút ra ném đi, chỉ thấy mấy mảnh ám khí đã bay ra chuẩn xác không sai chệch đánh rơi hết xuống mấy mảnh phi tiêu chữ thập của hắc y nhân.

Đợi đến khi ám khí của Đỗ Tâm Vũ đã rơi trên mặt đất, mọi người mới nhìn rõ hóa ra chỉ là vài đồng tiền xu.

"Phi tiêu chữ thập? Mọi người cẩn thận một chút, bọn người này hẳn là Ninja của Nhật Bản Y Hạ phái, bọn họ đều là sát thủ nhất lưu, rất khó đối phó!" Đỗ Tâm Vũ nhìn được mấy mảnh phi tiêu chữ thập bị chính hắn đánh rớt, lập tức cao giọng nhắc nhở.

Gã hắc y nhân che mặt kia sau khi gắng sức ném ra được mấy miếng phi tiêu chữ thập, giãy dụa vài cái liền đoạn khí. Ngay sau đó một chuỗi bóng đen hiện lên nhanh như chớp, liên tục hơn ba mươi hắc y Ninja che mặt hoặc từ trên nóc nhà lao xuống hoặc từ ngoài tường vây ồ ạt nhảy vào.

Vừa nhìn thấy đám người Tinh Võ Môn cùng Đồng Minh hội ở đó, đám Ninja che mặt kia cũng không hề nói một câu, trước hết là dùng phi tiêu chữ thập ném tới, sau đó tất cả đồng loạt xuất võ sĩ đao, hàn quang loang loáng, xông tới chém giết. Truyện "Tinh Võ Môn "

Đám Ninja che mặt kia vận khí quả thực là quá xui xẻo, vốn đang ẩn thân rất tốt, ý định tìm một cơ hội thuận lợi đánh lén, ai ngờ được rằng một phát súng vô tình của Vương Chí Đạo lại làm bại lộ hành tung, không thể không hiện thân ra, đem ám sát biến thành "minh sát"!

"Đỗ tiên sinh, Tôn huynh đệ, các ngươi mau bảo vệ Tống tổng trưởng tránh vào bên trong đi, đám Ninja kia giao cho Tinh Võ Môn chúng ta!"

Hoắc Đình Giác vừa nói vừa đá ra một cước, liền đem cái bàn đá văng ra giữa không trung, ngăn chặn lại hơn một nửa số phi tiêu chữ thập, sau đó đã chuyển thân tới bên cái giá binh khí chuyên để cho đệ tử Tinh Võ Môn luyện võ dựng bên cạnh thao trường, nhanh chóng rút ra một cây bạch lạp trường côn có tính đàn hồi cực tốt. Một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân quét tới, nhằm vào ba tên Ninja che mặt đang xông đến gần nhất, trường côn mang theo tiếng rít gió ác liệt kinh người. Có thể thấy được một Môn chủ Tinh Võ Môn này thực lực đích xác không phải tầm thường.

Ba tên Ninja che mặt thấy trường côn của hắn thế tới hung mãnh, dùng đao chém không lại được, lập tức đồng loạt lăng không lộn ngược người trở lại, tránh được một côn kia. Sau khi rơi xuống đất lập tức lăn tròn một vòng, ba thanh võ sĩ đao nhất tề nhằm Hoắc Đình Giác chém tới. Ninja bên trái chém chân bên trái, Ninja bên phải chém chân bên phải, mà Ninja ở giữa thì một đao vung cao nhằm vào trên đầu Hoắc Đình Giác chém xuống.

Hoắc Đình Giác trong lòng cả kinh, cấp tốc lùi nhanh lại một bước, trường côn trong tay lại một lần nữa quét ngang, nguy hiểm đến vạn phần tránh thoát được một kiếp bị ba đao phân thây.

Ở phía bên kia, Đỗ Tâm Vũ cùng Tôn Đại Chu nghe theo Hoắc Đình Giác an bài, không cần giải thích lập tức nửa như cưỡng bức đem Tống tổng trưởng hộ tống lui vào trong hậu viện. Mà đám vệ sĩ còn lại thì đều rút ra súng ngắn pạc-hoọc giắt đang bên hông, nhằm ngay vào đám Ninja bịt mặt kia.

Bọn họ vừa muốn nổ súng, đám Ninja che mặt kia đã nhanh như gió ném ra một đống lớn ám khí màu đen thẫm.

Đống ám khí màu đen thẫm này còn chưa có đánh tới trên người mấy tay vệ sĩ, đang còn ở giữa không trung đã mãnh liệt bùng nổ, lại kích phát ra ngọn lửa cháy lên tốc độ kinh người lan đến bén lên trên người mấy tay vệ sĩ, khiến cho đám vệ sĩ này trong nháy mắt đã liền biến thành mấy ngọn đuốc sống.

Mấy gã vệ sĩ kêu la thảm thiết, lăn lộn giãy giụa kịch liệt trên mặt đất, nhưng lại không làm sao dập tắt được ngọn lửa đang thiêu đốt, rất nhanh đã bị đốt cháy chết không còn kêu được một tiếng.

Lưu Chấn Đông đang đứng phía sau đám vệ sĩ kia nên may mắn tránh khỏi một kiếp nạn này, nhìn thấy thảm trạng của đám vệ sĩ, không khỏi vừa sợ vừa nổi giận. Gầm lên một tiếng giận dữ, hắn hung bạo xông lên trước, vung lên thiết chưởng hướng tới đầu một tên Ninja che mặt bổ xuống.

Thật không ngờ, nghênh đón hắn chính là một thanh trường đao hàn quang loang loáng. Công phu Thiết Sa chưởng của Lưu Chấn Đông cho dù có rất tốt, thủy chung cũng không có khả năng cùng binh khí đối kháng, không thể không thu hồi lại thiết chưởng, lui lại về sau một bước.

Ngay lúc hắn vừa lùi lại, bốn tên Ninja che mặt đã vọt đến phía trước hắn, bốn thanh trường đao sắc bén đồng loạt nhằm hắn chém xuống.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!" Bốn tiếng súng vang lên liên tiếp, bốn tên Ninja che mặt kia thế nhưng đã bị đạn đồng bay tới bắn thủng đầu.

Người nổ súng hiển nhiên là Vương Chí Đạo, cũng chỉ có hắn mới có tay súng vừa nhanh vừa chuẩn xác như vậy. Lưu Chấn Đông còn đang muốn hướng hắn nói lời cám ơn, lại nghe thấy Vương Chí Đạo quát to: "Đại sư huynh, lấy binh khí, đừng dùng nhục chưởng đối đao ngu xuẩn như thế!"

Lưu Chấn Đông nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không phản bác, thân hình lập tức lùi nhanh đến cái giá để binh khí, rút ra một cây tam tiết côn (1). Rung tay một cái, tam tiết côn đã giống như du long (2) hướng đám Ninja che mặt đánh tới.

Đám mười hai tên đệ tử hỗn tạp của Vương Chí Đạo lúc này mới biết được Vương Chí Đạo không phải là đang giở trò chơi huấn luyện cảnh giác để dọa bọn họ, mà là thật sự có địch nhân tập kích. Trong tâm kinh hãi, bất chấp thân thể còn đau nhức, vội vàng lấy ra súng đạn vốn dùng để huấn luyện bắn súng đang giấu dưới gầm giường, định lao ra khỏi cửa.

Vương Chí Đạo thế nhưng lại ngăn bọn họ lại, trước hết đối sáu tên lính Anh quốc quát to: "Các ngươi sẽ ở lại trong phòng này, bảo vệ chắc vị trí cửa sổ cùng cửa đi, nhìn thấy đám người hắc y nhân bịt mặt liền nhằm bọn chúng nổ súng, không để cho bọn chúng đến gần, nhưng là các ngươi cũng không được xông ra ngoài. Coi như đây là đang đánh chặn kẻ địch, đã nghe rõ chưa!"

Sáu tên lính Anh quốc cảm thấy như đang trở lại trên chiến trường, ánh mắt kích động cùng đồng thanh hô to đáp lại: "Nghe lệnh, chỉ huy!"

"Sáu người các ngươi mang súng đi theo ta!" Vương Chí Đạo chỉ vào tổ sáu người của Đồng Minh hội, để cho bọn họ đi theo mình.

Trương Vân Cương, Cố Như Chương, cùng Mã Trường Văn ba người nhất nhất phục tùng mệnh lệnh, nghe vậy không hỏi lại một câu liền theo Vương Chí Đạo chạy nhanh ra ngoài, còn Chu Quốc Lục cùng Vạn Hiển Thanh có chút do dự, nhưng là nhìn thấy tốp ba người Trương Vân Cương đi theo Vương Chí Đạo xông ra ngoài, cũng đành phải chạy theo ra. Chỉ có Vương Tử Thụ không chịu động, ngược lại còn hỏi: "Huấn luyện viên, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Vương Chí Đạo quát: "Đi đến nội viện. Có rất nhiều người già phụ nữ trẻ em không biết võ công đang ở trong nội viện, chúng ta đến bảo vệ bọn họ! Vương Tử Thụ, nếu như ngươi muốn đi theo ta học bắn súng thì cùng ta đến đó, nếu như ngươi dám tại một thời khắc mấu chốt này cùng ta tranh chấp, ta cam đoan sau khi kết thúc chuyện này việc đầu tiên sẽ làm chính là đem ngươi đuổi ra khỏi Tinh Võ Môn!"

Vương Tử Thụ vẻ mặt trở nên cứng đờ, cuối cùng đành phải lựa chọn phục tùng, đi theo phía sau Vạn Hiển Thanh hướng Vương Chí Đạo đuổi theo.

"Đoàng đoàng" vài tiếng súng nổ, sáu tên lính Anh quốc đang canh giữ ở cửa sổ và cửa đi đều nổ súng nhằm bắn tới đám Ninja che mặt đang công kích Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông. Súng của bọn họ đều là súng trường được sản xuất chính tại Anh quốc, mặc dù không phải phát đạn nào cũng bắn trúng, nhưng dù sao cũng đã từng trải qua chiến trường, mười phát đạn ít nhất sẽ có ba bốn phát trúng mục tiêu. Chỉ chốc lát sau, đám Ninja che mặt đang vây công Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông đã ngã xuống gần một nửa.

Vương Chí Đạo nhìn thấy thế cảm thấy yên lòng, liền dẫn theo sáu người Đồng Minh hội hướng vào hậu viện chạy đi, trên đường đi nếu gặp phải Ninja che mặt, Vương Chí Đạo đều tiện tay nổ một phát súng, mỗi phát đạn đều là xuyên thủng đầu một tên Ninja che mặt. Nhìn thấy vậy đám người Trương Vân Cương bội phục không thôi, ngay cả đến Vương Tử Thụ trên nét mặt cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

Sau khi bắn hết một ổ đạn, Vương Chí Đạo sờ tay vào trong túi, liền phát hiện số đạn Uy Nhĩ Sĩ đưa cho hắn chỉ còn lại có đúng bốn viên. Nhíu nhíu đầu mày, Vương Chí Đạo nhanh chóng đem đạn nạp vào ổ, sau đó đem cây súng lục ổ quay giắt trả về bên hông, rồi hỏi đám người Trương Vân Cương: "Các ngươi mang theo loại súng gì, tổng cộng có bao nhiêu viên đạn?"

Trương Vân Cương liền bày ra trên tay một cây súng pạc-hoọc, trả lời: "Chúng ta mỗi người đều có một cây súng pạc-hoọc, cũng được trang bị cho hai mươi viên đạn. Chỉ có điều tay súng của ta không được, nên không dám tùy tiện lãng phí!"

"Đem cây súng pạc-hoọc của ngươi cho ta!" Vương Chí Đạo không khách khí chìa tay lấy cây súng trên tay Trương Vân Cương. Nếu chính hắn đã thừa nhận tay súng của hắn không được, như vậy không cần phải để hắn cầm theo chỉ làm phí đạn.

Trương Vân Cương rất phục tùng mệnh lệnh, nghe vậy không chút do dự liền đưa ngay cây súng pạc-hoọc trên tay cho Vương Chí Đạo.

Đi tới trước cửa vào nội viện, Vương Chí Đạo đang định xông vào trước, tiếng súng đột nhiên vang lên, vài viên đạn cày tung mặt đất. Vương Chí Đạo vội vàng lăn tránh, nấp vào một bên cửa. Ánh mắt hướng vào trong nội viện tìm kiếm, người nổ súng không ngờ lại ở trên mái nhà. Xem ra trong đám sát thủ được người Nhật Bản phái đến, lại còn có cả mấy tay súng trong đám lính Nhật Bản.

Vương Chí Đạo trong lòng có chút lo lắng, Đỗ Tâm Vũ cùng Tôn Đại Chu chính là đã mang theo Tống tổng trưởng chạy vào trong nội viện rồi, không biết bọn họ có gặp nạn không? Còn có Nông Kính Tôn, Trần Tử Chính hai người có kịp an bài đám người già phụ nữ trẻ em xuống dưới tầng hầm ngầm hay không? Phỏng chừng thời gian như vậy thì không kịp, nào có ai ngờ được đám sát thủ Nhật Bản kia lại có thể đến nhanh như thế!

Vương Chí Đạo cẩn thận phân biệt một chút, đã khẳng định được trên mái nhà tổng cộng có tất cả bảy tay súng, bọn họ dùng súng đều là loại súng trường 38 (3) của Nhật Bản, loại súng trường 38 này mặc dù lực sát thương không quá lớn, nhưng bởi vì lực phản chấn lại nhỏ, nên cho dù người bình thường sử dụng cũng có thể đạt độ chuẩn xác cao.

Vương Chí Đạo một bên quan sát tới vị trí của bảy tay súng kia, một bên đối với đám người Cố Như Chương nói: "Ta đi vào giải quyết hết mấu tay súng kia, các ngươi yểm hộ phía sau lưng cho ta, nếu có địch nhân tiến vào liền nổ súng!"

Vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng súng nổ "đoàng đoàng", quay đầu nhìn sang, chính là phía tường vây bên trái đã có ba Ninja che mặt tung người nhảy vọt vào, Vạn Hiển Thanh cùng Vương Tử Thụ đồng thời nổ súng trước. Nhưng là bọn hắn kỹ năng bắn súng quá kém, một hơi bắn liên tục đến năm sáu phát súng, thế mà lại một phát cũng không có bắn trúng.

Vương Chí Đạo nhìn qua phía Vạn Hiển Thanh cùng Vương Tử Thụ, nhưng không ngờ lại phát hiện ra hai người kia rõ ràng đang nhắm nghiền mắt lại, lập tức không khỏi nổi cơn giận dữ, xông đến chỗ bọn họ, đánh cho mỗi người một cái tát, quát: "Là ai dạy cho các ngươi nhắm mắt lại mà nổ súng, mau mở mắt ngắm vào địch nhân nổ súng lại cho ta!"

Vạn Hiển Thanh bị Vương Chí Đạo một cái tát đánh cho đầu choáng mắt hoa, nghe vậy vội vàng mở to cả hai mắt, ngắm kỹ hồi lâu mới nổ thêm một phát súng, nhưng mà vẫn không có trúng được mục tiêu. Mà Vương Tử Thụ bị Vương Chí Đạo đánh cho một cái tát, thế nhưng lại trợn trừng hai tròng mắt giận dữ, không ngờ lại xoay nòng súng hướng về phía Vương Chí Đạo.

Trong tay hắn chợt nhẹ bẫng, chính là khẩu súng pạc-hoọc trong tay đã bị Vương Chí Đạo đoạt đi. Sau đó Vương Chí Đạo lại lật tay tát cho Vương Tử Thụ một cái nữa, quát lên: "Thời điểm chiến đấu lại dám đem nòng súng chĩa vào người bên mình! Món nợ này trước hết ta ghi nhớ lại cho ngươi, chờ giải quyết xong đám Ninja này sẽ lại tìm ngươi tính sổ. Từ giờ chở đi, ngươi bắn không chính xác, không cho phép cầm súng nữa!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Ba tên Ninja che mặt kia né tránh hồi lâu, thấy những người này tay súng cực kỳ kém cỏi, bây giờ rõ ràng lại còn xảy ra gây sự trong nội bộ, không khỏi cười thầm nghĩ đám người Trung Quốc kia thực là ngu xuẩn, liền móc ra phi tiêu chữ thập, nhằm đám người Trung Quốc đó ném đến.

"Đoàng đoàng đoàng" ba tiếng súng vang lên, chính là Vương Chí Đạo đã bắn ra ba phát, chẳng những bắn rớt ba mảnh phi tiêu chữ thập do ba tên Ninja che mặt ném ra, dư lực viên đạn không giảm lại bay tới bắn trúng ngay vào bộ vị trái tim ba Ninja che mặt kia, khiến cho cả ba tên té nhào xuống đất.

Đem cây súng pạc-hoọc đoạt từ trên tay Vương Tử Thụ đưa cho Trương Vân Cương, Vương Chí Đạo lại nói với hắn: "Cây súng này tạm thời giao cho ngươi cầm, ngươi cùng 009 bọn họ yểm hộ cho ta, ta xông vào trước giải quyết hết bảy tay súng đang ngồi trên nóc nhà kia!"

Nói xong Vương Chí Đạo liền lao vụt vào trong nội viện, ngay lúc tiếng súng vang lên, hắn đã lộn người một vòng trên mặt đất, tránh được viên đạn, đồng thời hướng nóc nhà nã một phát đạn, lập tức đã giải quyết ngay được một tay súng.

Lúc tiếng súng tiếp theo vang lên, Vương Chí Đạo đã nấp được vào sau một hòn giả sơn, lại hướng nóc nhà bắn liền hai phát đạn. Lần này cũng đem hai tay súng đối phương từ trên nóc nhà bắn chết ngã nhào xuống.

Còn lại bốn tay súng thấy Vương Chí Đạo tài bắn kinh người như thế, không khỏi hoảng sợ đều chúi đầu xuống nấp đi.

Nhân cơ hội vừa đưa mắt nhìn quanh một chút, Vương Chí Đạo bỗng nhiên nhìn thấy Ô Tâm Lan. Thật là một cô gái ngu ngốc này, không biết đã chạy ra đây từ lúc nào, nhìn thấy được hắn, thế là ngu ngốc hồ đồ hướng hắn chạy vội tới.

Mà ở phía sau lưng nàng, Vương Chí Đạo đã nhìn thấy, bốn tay súng kia đều đã nhô đầu lên, đều đem nòng súng ngắm ngay vào Ô Tâm Lan đang chạy đến chỗ hắn.

Vương Chí Đạo trong lòng kinh hãi, hướng Ô Tâm Lan lao vụt tới, ôm lấy nàng nhào xuống trên mặt đất lăn một vòng, tiếng súng đồng thời lúc này cũng vang lên, vừa lúc bắn ngay vào vị trí lúc trước của Ô Tâm Lan.

Ôm chặt Ô Tâm Lan lại lộn người thêm một vòng nữa, Vương Chí Đạo đồng thời hướng nóc nhà nổ liền một hơi bốn phát đạn. Từng phát từng phát đều trúng mục tiêu, bốn tay súng kia trên đầu đều bị đạn xuyên qua rồi.

---------------------

Chú thích:

(1)- Tam tiết côn: côn ba khúc, gồm ba đoạn nối lại với nhau.

(2) - Du long: con rồng trong nước, đại khái là lúc đó rồng bơi lội ngoằn ngoèo nhìn không ra hình dáng gì!

(3) - Súng trường 38: loại súng trường của lính Nhật dùng trong Thế Chiến 1, được phát minh vào năm Minh Trị thứ 38 nên gọi là súng trường 38. Loại súng lực bắn yếu nhưng không giật.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<