Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 058

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 058: Bắt sống Thu Dã
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Sau khi ăn cơm xong, một đám mươi hai tên lính Anh Trung hỗn tạp, đã bị Vương Chí đạo hành hạ đến nỗi toàn thân các đầu khớp xương như muốn rời hết ra, trước hết lê lết đôi chân nặng nề vô cùng bò về đến phòng ở, sau đó đổ nhào ngay lên trên giường muốn ngủ đi luôn. Ngay cả Vương Tử Thụ, vốn ý định ban đầu đi tìm Vương Chí Đạo gây phiền toái, cũng không còn đến nửa điểm tinh thần, nằm thẳng ở trên giường có muốn cử động cũng không động nổi.

Vì muốn làm cho mười hai tên lính Trung Anh hỗn tạp này còn có đủ khả năng để thích ứng với bài huấn luyện ngày mai, Vương Chí Đạo bắt buộc bọn chúng rời giường, dạy cho một bộ thủ pháp xoa bóp loại huyết có khả năng nhanh chóng khôi phục được hao tổn trên cơ bắp, lại ra lệnh cho bọn chúng chia thành hai tổ, luân phiên thay đổi lần lượt xoa bóp lẫn cho nhau ít nhất cũng phải hơn nửa giờ, mới cho phép bọn chúng đi ngủ.

Đợi được đến sau khi mười hai tên lính Anh trung hỗn tạp đã ngủ thiếp đi, Vương Chí Đạo vốn đang định trở lại phòng ở của mình tiếp tục luyện công, nhưng thật không ngờ lại phát hiện ra một người mặc y phục dạ hành từ trong một căn phòng lặng lẽ đi ra. Vương Chí đạo đầu tiên là cả kinh, nhưng sau đó nhìn kỹ thân hình của dạ hành nhân kia liền nhận ra hắn chính là Trần Chân, vội vàng tiến đến ngăn cản hắn lại.

"Ngũ sư huynh, huynh ăn mặc kiểu này định muốn đi đâu đây?".

Trần Chân đầu tiên là giật mình kinh ngạc, sau khi nhận ra Vương Chí Đạo, liền thở phào một hơi, lại nói: "Ngươi thật sự là xuất quỷ nhập thần. Ta có việc muốn đi ra ngoài một chút, ngươi không cần phải xen vào việc của ta, hay là trở về chỗ ngươi nghỉ ngơi đi!".

"Có việc phải đi ra ngoài?". Vương Chí đạo ý niệm trong đầu vừa chuyển, lập tức đoán ra được Trần Chân muốn đi làm chuyện gì, liền cau mày nói: "Ngũ sư huynh, huynh sẽ không phải là lại muốn nửa đêm xông vào Hồng Khẩu đạo tràng đấy chứ?".

Thở dài một tiếng, Trần Chân nói: "Đã sớm biết là không thể gạt đuwojc ngươi mà. Không sai, Thu Dã kia hại chết sư phụ, hiện tại lại đang ở trong Hồng Khẩu đạo tràng, ta khôgn thể nào để cho hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Thù của sư phụ không thể không báo, ta phải bắt giữ hắn, để tra ra được ai là chủ sự vụ hắn hại chết sư phụ!".

Vương Chí đạo nói: "THực tế không cần phải tra hỏi, chủ sự vụ hắn hại chết sư phụ nhất định chính là Sơn Khẩu Dụ Nhân, hắn là đại biểu của ngươi Nhật Bản đồn trú ở Thượng Hải, cũng chỉ có hắn mới có quyền lực ra lệnh cho Thu Dã hạ độc lên người sư phụ, để cho Gia Ngũ Lang có thể giành được chiến thắng trong trận luận võ!".

Trần Chân trâm mặc một lúc lâu mới nói: "Ta cũng biết được đây chính là khả năng lớn nhất, chỉ có điều ta còn muốn là chính tai mình nghe từ trong miệng Thu Dã ra được chân tướng sự việc!".

"Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh có biết được hành động đêm nay của huynh hay không?".

"Không có, ta không thể nói cho bọn họ biết được, vạn nhất bọn họ đi Hồng Khẩu đạo tràng gặp chyuện không may, như vậy đối với TInh võ môn sẽ tạo thành đả kích rất trầm trọng".

"huynh nếu gặp chuyện không may, cũng sẽ tạo thành đả kích rất trầm trọng đối với Tinh võ môn!". Vương Chí đạo lờ mờ nói: "Vậy để cho ta cùng đi với huynh đi, đối với những hành động dạng như ban đêm xông vào những chỗ như Hồng Khẩu đạo tràng bắt người, ta so với huynh còn kinh nghiệm hơn nhiều. Chúng ta liên thủ, chắc chắn sẽ bắt được Thu Dã, bình an vô sự trở về!".

"Ngươi so với ta còn kinh nghiệm hơn nhiều?". Trần Chân vẻ mặt hoài nghi trợn mắt nhìn hắn.

"Ta biết huynh nhất định là rất khó tin tưởng lời ta nói, ta cũng không có cách nào khác để giải thích cho huynh, nhưng là ta mong huynh tin tưởng ta, có ta cùng đi với huynh, cơ hội thành công so với việc huynh đi một mình tuyệt đối sẽ lớn hơn rất nhiều!".

"Ngươi không phải đang bị thương hay sao?".

"Một chút thương tích nhỏ này sao có thể ảnh hưởng gì được tới ta, ta đã sớm phục hồi được gần hoàn toàn rồi!".

Trần Chân thở dài nói: "Xem ra cho dù ta có không đáp ứng ngươi, ngươi cũng sẽ âm thầm đi theo mà thôi! Được rồi, chúng ta cùng nhau đi, bất quá ngươi tót nhất đổi lại một bộ quần áo tối màu một chút, ngươi mặc bộ quần áo này rất dễ bị bại lộ mục tiểu".

Thay đổi sang mmoojt bộ quần áo màu đen, Vương Chí đạo cùng Trần Chân lập tức lên đường chạy tới Nhật Bản tô giới, trên đường đi Vương Chí Đạo hướng Trần Chân hỏi rõ ràng tất cả các tư liệu hắn cùng với các thám tử của Đồng Minh hội đã điều tra ra được về Hồng Khẩu đạo tràng. Bao gồm cả bố trí trong Hồng Khẩu đạo tràng, tình hình phòng vệ, chỗ ở của Thu Dã, kể cả thời gian làm việc của các nhân viên trong Hồng Khẩu đạo tràng.

Sau khi đã hỏi rõ được tất cả mọi thứ, Vương Chí đạo hỏi: "Vậy huynh ý định xông vào như thế nào?".

Trần Chân nói: "Các đồng sự trong đồng minh hội của ta đã điều tra được ở hậu viện của Hồng Khẩu đạo tràng có một đoạn tường vây có thể nhảy qua, chúng ta sẽ nhảy qua chỗ đó đi vào, duy nhất có một điều khs khăn là ở chỗ đó người Nhật Bản nuôi dưỡng rất nhiều chó dữ, chúng ta nên nghĩ ra một biện pháp giải quyết đám chó dữ đó".

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Giải quyết đám chó dữ cũng không khó khăn lắm, nhưng mà ta cho rằng từ chỗ tường thấp kia nhảy qua tiến vào không phải là cách hay. Đồng Minh hội các người nhiều lần xông vào Hồng Khẩu đạo tràng điều tra, người Nhật Bản cũng không phải là ngu ngốc, không có khả năng một chút cảnh giác cũng khôgn có. Cho nên ta tin tưởng rằng bọn chúng đã đề cao cảnh giới, chỗ tường vây huynh nói ngoại trừ đám chó dữ ra không chừng còn có cơ quan cạm bẫy khác. Theo lý luận mà nói, những nơi trọng yếu thông thường đều có bố rí cạm bẫy cơ quan tại những vị trí mà những kẻ xâm nhập vốn cho rằng rất bí mật, rất có kahr năng xâm nhập vào được". Truyện "Tinh Võ Môn "

"Vậy ngươi nói xem nên xông vào như thế nào?". Trần Chân hỏi.

"Chúng ta trực tiếp từ cửa chính xông vào!".

"Từ cửa chính?". Trần Chân ngẩn người.

Vương Chí Đạo phân tích nói: "Điều này chính là phân tích từ thói quen của con người mà thôi. Thông thường ở tất cả các địa phương mà yêu cầu có sự cảnh giới phòng bị, các tuyến phòng bị đều là bố trí ở phía sau, hai bên sườn, hay là hai bên cửa sổ, những nơi được nhận định là kẻ xâm nhập có thể tiến vào từ đó. Cảnh giới ở cửa chính, ngược lại lại rất lỏng lẻo, đặc biệt vào lúc nửa đêm, thủ vệ ở cửa chính thông thường trong lúc đó đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa thức, tính cảnh giác giảm xuống mức thấp nhất. Hơn nữa rất ít người lại bố trí cạm bẫy cơ quan khso đề phòng ở ngay cửa chính. Cho nên cửa chính thoạt nhìn thì tưởng là nguy hiểm, trên thực tế lại là chỗ dễ dàng xôgn qua nhất!".

Trần Chân ngạc nhiên đến một lúc lâu, mới cười khổ nói: "Ngươi luôn luôn có thể đưa ra những ý kiến nằm ngoài suy tính của người khác, nhưng khi nghe được rồi thì lại đúng là biện pháp hợp lý hợp tình. Được ròi, sẽ nghe theo lời ngươi, chúng ta từ cửa chính xông vào".

Kiến trúc Nhật Bản có điểm đặc biệt không giống như bình thường. Đại bộ phận kiến trúc nhà dân cùng đạo tràng đều kiến tạo từ các vật liệu đơn giản như vách rơm, tre trúc, đá, giấy, gỗ v. v... , hình thành nên phong cách Nhật Bản độc đáo "Không, gian, tịch". Chỉ có điều Vương Chí Đạo nhận thấy, kiến trúc Nhật Bản hẳn là dạng kiến trúc dễ dàng phá hỏng hay dễ dàng xông vào nhất trên đời này, chỉ cần phóng ra một ngọn lửa là có thể đốt cháy sạch sẽ, hay vách tường bằng ván gỗ cũng chỉ cần là người bình thường cũng có thể phá tan ra để xôgn vào trong. Bất quá những địa phương như Hồng Khẩu đạo tràng này, tất cả đều giống như nhau đều có thêm một vòng tường vây bên ngoài, tường vây bên ngoài này cũng không phải là do ván gỗ chế thành.

Các căn nhà Nhật Bản đối với cách bố trí cửa chính đều rất coi trọng, đặc biệt là những nơi như Hồng Khẩu đạo tràng, cửa chính ra vào đều được xưng danh là "Huyền quan!". Tên gọi có ý nghĩa thiền học theo giáo lý Phật giáo này được người Nhật Bản sử dụng để phân chia ra địa giới giữa khu "trong nhà" cùng "ngoài nhà", hoặc là 2nooji bộ" cùng "ngoại bộ"."Huyền quan có thể coi như là mặt mũi của người Nhật Bản, quy củ rất nhiều. Một người đến chơi đầu tiên phải đứng ở "Huyền quan" cùng chủ nhà chào hỏi nói chuyện, sau khi được cho phép mới có thể cởi giày tiến vào trong nhà.

Hồng Khẩu đạo tràng cũng giống như các đạo tràng Nhật Bản khác, "Huyền quan" đều giống như nhau có hai võ sĩ Nhật Bản đang canh cửa. Chỉ có điều bọn họ có lẽ là cho rằng tuyệt không có khả năng lại có người nào to gan lớn mật dám ban đêm xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, hơn nữa bây giờ đã quá nửa đêm, hai người võ sĩ Nhật Bản canh cửa cũng đã rất mệt nhọc. Mặc dù bọn họ vẫn đứng ngheiem chỉnh ở đó, nhưng mi mắt đã nửa nhắm nửa mở, hiển nhiên đã luyện rất thành thạo công phu vừa đứng vừa ngủ gật!

Vương Chí Đạo cùng Trần Chân quan sát trong chốc lát, thừa dịp trong lúc hai tên võ sĩ Nhật Bản nhắm mắt ngủ gật, liền vô thanh vô tức luồn qua dưới cặp mắt nhắm nghiền của bọn chúng mà xông vào trong, không hề làm kinh động đến bọn chúng.

Tiến nhập vào bên trong Hồng Khẩu đạo tràng, xuyên qua một cái hành lang thật dài vốn được người Nhật Bản gọi là "Thức thai", quả nhiên không có người nào phát hiện ra, đoạn đường thống suốt không hề trở ngại.

Trần Chân thấp giọng cảm thán nói: "Thật đúng là ngươi đoán được không sai, cửa chính quả nhiên là chỗ dễ dàng xông vào nhất, trước kia ta đúng thật là một chút ý nghĩ này cũng chưa từng nghĩ đến. Hy vọng đến lúc đi ra ngoài cũng là dễ dàng như thế này!".

"Chỉ cần bắt sống được Thu Dã mà không gây kinh động đến người Nhật Bản ở nơi này, thì đi ra ngoài cũng sẽ dễ dàng như thế. Thu Dã hắn ở chỗ nào?". Vương Chí Đạo hỏi.

Trần Chân nói: "Căn cứ theo tin tức điều tra được của đồng sự trong Đồng Minh hội, Thu Dã hẳn là đang ở trong nội viện phòng số bảy. Hắn hình như là thầy thuốc rất được Sơn Khẩu Dụ Nhân coi trọng, nên mới được an bài ở lại trong nội viện của Hồng Khẩu đạo tràng".

"Hiểu biết cách hạ độc, còn có thể nắm giữ được thời gian độc phát, thầy thuốc như thế không phải là thầy thuốc bình thường, hắn có lẽ chính là thầy thuốc sát thủ chuyên được Sơn Khẩu Dụ Nhân dùng vào việc hạ độc giết người đó!".

Một mực cẩn thận lục lọi tìm tòi hồi lâu, mới tìm được đến căn phòng số bảy trong nội viện như người của Đồng Minh hội đã nói. Truyện "Tinh Võ Môn "

Trần Chân lập tức muốn xông vào ngay, Vương Chí Đạo vội ngăn trở hắn lại, hạ thấp giọng nói: "Ngọn đèn vẫn còn thắp sáng, lại nhìn thấy ngoài cửa vẫn có để mấy đôi giày, rõ ràng là người ở bên trong còn chưa đi ngủ, hơn nữa khôgn chỉ có một người ở trong, chúng ta trước hết nên xem kỹ một chút rồi mới tính!".

Trần Chân thấp giọng thán phục nói: "Khả năng quan sát của nguwoi so với ta đích thực là nhạy bén hơn rất nhiều, xem ra cho ngươi đi theo ta, đúng là rất tốt!".

Hai người thân thể nằm sấp trên mặt đất, đều đem lỗ tai áp sát vào vách tường làm bằng ván gỗ, liền nghe được rất rõ ràng tiếng nói chuyện bằng tiếng Nhật từ bên trong vọng ra.

Rất may là cả hai người đều nghe hiểu được tiếng nhật, bọn họ nghe được người đang nói chính là Sơn Khẩu Dụ Nhân, chỉ nghe hắn nói: "Thầy thuốc Thu Dã, ta muốn ngươi chế tạo ra dược liệu, ngươi đã chuẩn bị thật tốt chưa?".

Một thanh âm chắc chắn hẳn là của Thu Dã hồi đáp lại: "Sơn Khẩu tiên sinh, ngài yên tâm, đã chuẩn bị rất tốt rồi, tuyệt đối sẽ khôgn xuất hiện vấn đề gì!".

"Lại nói tuyệt đôi, năm trước sau khi ta bảo ngươi đối Hoắc Nguyên giáp hạ độc, ngươi cũng nói rằng Hoắc Nguyên Giáp uống độc dược của ngươi tuyệt đối sẽ bị Gia Ngũ Lang ở trên lôi đài đánh chết. Kết quả là thế nào? Hắn chẳng những đánh ngã được Gia Ngũ Lang, lại còn chống cự được đến bệnh viện mới chết, làm cho đại nHật Bản chúng ta mất sạch hết mặt mũi!".

"Xin lỗi, lần trước là ta đánh giá thấp ý chí cùng sức chịu đựng của Hoắc Nguyên Giáp. Ta thật không ngờ hắn ngay cả phổi cũng bị độc dược làm cho rữa nát ra rồi, vẫn còn có thể phát huy được ra lực lượng lớn như vây, đem Gia Ngũ Lang Quân đánh ngã. Chỉ có điều lần này xin mời sơn Khẩu tiên sinh yên tâm, lần này đây độc dược chính là ta đã dừng tới hơn mười người sống để thí nghiệm lặp đi lặp lại, nên tại thời điểm sử dụng ra tuyệt đối sẽ không lại để xảy ra vấn đề nữa. Nếu mà lại xảy ra điều gì, ta nguyện ý chịu sự trừng phạt nặng nề nhất!".

Quả nhiên đúng là Sơn Khẩu Dụ Nhân chỉ thị cho Thu Dã dùng độc dược hại Hoắc Nguyên Giáp. Vương Chí Đạo cùng Trần Chân thật không nghĩ tới vừa mới tiến vào trong Hồng Khẩu đạo tràng đã nghe được chính miệng Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Thu Dã thổ lộ hành vi phạm tội, vận khí này cũng đúng là thật quá tốt.

Trần Chân sắc mặt xanh lè, nắm tay siết chặt lại, chỉ hận không thể lập tức nhảy vọt vào giết chết ngay Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Thu Dã. Vương Chí Đạo nhưng lại thấp giọng nói với hại: "Ngũ sư huynh, trước hết đừng kích động, bọn họ hình như lại vừa đang thương lượng nhằm hạ độc người nào đó, chúng ta lại nghe thêm một chút!".

Không ngờ bên trong lại vang lên giọng nói của Thuyền Việt Hoành Sơn: "Sơn Khẩu tiên sinh, hai người Tôn cùng Tống trước kia đều là bạn tốt của người Nhật Bản chúng ta, bọn họ cùng những nhật vật đương chức đương quyền Nhật Bản chúng ta đều có giao tình từ khi còn là đầu não của Hắc Long Hội. Chúng ta nếu độc chết bọn hắn như vây, việc này có thể...".

Sơn Khẩu Dụ Nhân cắt ngang lời Thuyền Vũ Hoành Sơn, hắn nói: "Lúc đó khác, bây giờ lại khác. Hiện tại ở Trung Quốc, Viên đại đầu đang là Đại tổng thống, Đại Nhật Bản chúng ta muốn hắn cùng chúng ta hợp tác, thì chỉ có trước hết phải đưa hắn lên làm Hoàng đế mới được. Đám nguwoif Đồng Minh hội Tôn, Tống, hoàng chính là lực cản lớn nhất không cho Viên lên làm Hoàng đế. Muốn cho Viên cùng hợp tác với Đại Nhật Bản chúng ta, chỉ có trước hết thay hắn diệt trừ ba cường đại đối thủ Tôn, Tống, Hoàng kia đi. Chỉ cần chúng ta có thể làm sao được thần không biết quỷ không hay, sau đó có thể đem hết hành vi tội phạm này đổ lên người. Viên đại đầu, làm cho toàn bộ mọi người Trung Quốc phản đối hắn. Khiến cho Viên không thể không cùng Đại Nhật Bản chúng ta hợp tác. Làm được như vậy, chúng ta rất có kahr năng không đánh mà thắng, liền chiếm cứ được Trung quốc. Chúng ta vì Đại Nhật Bản mà lập nên công lao lớn như thế, cho dù sau đó những người kia có biết rõ chân tướng, làm sao có thể trách cứ được các đại công thần chúng ta đây?". Truyện "Tinh Võ Môn "

Vương Chí đạo cùng Trần Chân nghe được kĩnh hãi toát mồ hôi lạnh, không nghĩ tới chuyến đi đêm nay lại thu hoạch lớn nhất vậy, vô tình lại nghe rõ được âm mưu cực lớn của người Nhật Bản. Hạ độc chết Đồng minh hội Tôn, Tống, Hoàng, trợ giúp Viên đại đầu xưng Đế, lại lợi dụng cái chết của Tôn, Tống, Hoàng để khống chế được Viên đại đầu, mượn Viên đại đầu để chiếm cứ Trung Quốc. Một Sơn Khẩu Dụ Nhân kia quả nhiên quá là thủ đoạn độc án âm hiểm. Chỉ có điều không biết âm mưu của bọn kia còn đang trong kế hoạch hay là đã tiến hành rồi?

Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút, liền nói khẽ với Trần Chân: "Ngũ sư huynh, sự tình có nặng có nhẹ có ưu tiên khác nhau, nghe ý tứ của bọn chúng, hình như là đã hoặc đang hạ độc đối với mấy người Tôn tiên sinh. Chúng ta vậy nếu bắt giữ Thu Dạ, sau đó nên trước hết chạy ngay tới Đồng minh hội, vạch trần ngay âm mưu của Sơn Khẩu Dụ Nhân. Chỉ có điều ở đây có có Thuyền VIệt Hoành Sơn là một cao thủ, mà thực lực của Sơn Khẩu Dụ Nhân cũng không thể coi thường, chúng ta không có khả năng có thể khống chế được bọn họ mà không làm kinh động đến những người khác. Cho nên chúng ta có lẽ trước hết nên nhẫn nại một chút, Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Thuyền Việt Hoành Sơn tuyệt không thể có khả năng cùng ngủ lại trong căn phòng này với Thu Dã. Chúng ta đợi đến sau khi hai người bọn chúng rời đi, sẽ tiến vào bắt sống Thu Dã, huynh thấy thế nào?".

Trần Chân còn chưa kịp trả lời, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi!.

*****

Vương Chí Đạo cùng Trần Chân đều biến sắc, cùng quay đầu nhìn lại, nhưng thật không ngờ lại là nhìn thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử, chỉ thấy nàng đứng phía sau cách bọn họ chỉ khoảng hơn một thước. Bởi vì nàng không có đi giày, nên đi đến không một tiếng động, lại có thể che dấu được thính giác của Trần Chân cùng Vương Chí Đạo.

Sơn Khẩu Tuyết Tử rõ ràng đã nhận ra được Trần Chân cùng Vương Chí Đạo, sau khi thét lên một tiếng kinh hãi vội theo bản năng đưa tay lên bưng vội cái miệng nhỏ nhắn lại. Chỉ có điều tiếng hét ấy đã kịp kinh động đến đám người Sơn Khẩu Dụ Nhân.

Chỉ nghe thấy Sơn Khẩu Dụ Nhân thét lớn một tiếng: "Người nào đang ở bên ngoài?"

Sơn Khẩu Tuyết Tử vội vàng hướng Trần Chân cùng Vương Chí Đạo đưa mắt ra hiệu một cái, nhanh chóng đáp lại: "Phụ thân, là con đây, con không cẩn thận bị trẹo chân một chút!"

"Hả, là Tuyết Tử sao? Đã muộn thế này, con không đi ngủ đi còn đi đâu làm cái gì vậy? Bước đi sao lại không cẩn thận như vậy, bị thương có nghiêm trọng lắm không?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân là một người vô cùng âm hiểm nhưng đối với con gái của mình lại cực kỳ yêu thương, nghe vậy liền quan tâm, đi đến kéo cửa mở ra. Còn Vương Chí Đạo cùng Trần Chân đã sớm nhân cơ hội nhẹ nhàng chuồn đến chỗ góc khuất nấp vào. Truyện "Tinh Võ Môn "

Sơn Khẩu Tuyết Tử bỗng nhiên ở chỗ này nhìn thấy được ý trung nhân Trần Chân, vừa vui mừng vừa sợ hãi không tự chủ được mà phát ra một tiếng kinh hô, bất quá tiếng kinh hô vừa ra khỏi miệng liền tỉnh ngộ nhận ra Trần Chân trước mặt đang ẩn ẩn nấp nấp, hơn nữa oan gia này của nàng lại mặc một thân quần áo dạ hành, rõ ràng là đến chỗ này không phải là làm chuyện tốt, một khi bị phát hiện ra chỉ có xong đời. May là nàng phản ứng lại cũng không chậm trễ, lấy cớ bị trật cổ chân mà giấu diếm được đám người Sơn Khẩu Dụ Nhân.

"Tuyết Tử, đã sớm khuyên bảo con vài lần, buổi tối đi ngủ sớm một chút, không nên chạy loạn khắp nơi, con lại hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời. Cái chân bị trật thế nào? Đến đây, đến đây ta xem có nghiêm trọng hay không?"

Chứng kiến vẻ mặt cùng bộ dáng từ ái của Sơn Khẩu Dụ Nhân đối với Sơn Khẩu Tuyết Tử, Vương Chí Đạo cùng Trần Chân quả là rất khó có thể đưa hắn cùng với một Sơn Khẩu Dụ Nhân mới vừa rồi thâm độc ác hiểm kia liên hệ lại thành được một người. Điều này không khỏi khiến cho Trần Chân cùng Vương Chí Đạo đều cảm thán, ác ma chân chính quả thực là có đến hơn một ngàn gương mặt, tại trước mặt những người khác nhau đều có thể tùy thời biến hóa.

Sơn Khẩu Tuyết Tử làm sao có thể dám để cho phụ thân của nàng xem xét "vết thương" trên chân mình, vội vàng từ chối, nói: "Không cần đâu, con chỉ không cẩn thận bị vặn chân một chút thôi, không có việc gì. Đúng rồi, phụ thân, đã khuya thế này, cha như thế nào còn chưa có về phòng nghỉ ngơi, lại còn bận rộn như vậy?"

Thuyền Việt Hoành Sơn, Thu Dã, ngoài ra thật không ngờ tới lại còn có cả Vương Bảo Lực, ba người cùng theo Sơn Khẩu Dụ Nhân vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử, vội vàng cung kính chào hỏi một câu: "Đại tiểu thư, cô khỏe chứ!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân đối Sơn Khẩu Tuyết Tử nói: "Ta chỉ là đang cùng bọn họ bàn bạc vài sự tình công vụ, con cũng biết phụ thân con chính là đại biểu của Nhật Bản đồn trú tại Thượng Hải, công sự bộn bề nhiều việc. Con sau này trong lúc chúng ta đang bàn công việc, tốt nhất không nên trở lại quấy rầy nữa nhé!"

"Xin lỗi, phụ thân, là con gái đã thất lễ rồi!" Sơn Khẩu Tuyết Tử vội vàng nói lời xin lỗi, sau đó lại hỏi: "Phụ thân còn muốn tiếp tục cùng bọn họ bàn công việc hay sao? Như vậy con gái xin đi về trước nghỉ ngơi. Chỉ có điều là phụ thân tốt nhất cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi, thức đêm nhiều đối với thân thể không tốt lắm đâu!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân "ha ha" cười, nói: "Được rồi, ta biết con gái của ta quan tâm đến ta. Yên tâm đi, công chuyện của chúng ta đã bàn bạc xong hết rồi, bây giờ ta cũng trở về nghỉ ngơi thôi. Đi nào, chúng ta cùng đi về!"

Sơn Khẩu Tuyết Tử gật đầu, rất nhanh bất động thanh sắc đưa mắt liếc một cái về chỗ Trần Chân cùng Vương Chí Đạo đang ẩn thân, sau đó cùng với Sơn Khẩu Dụ Nhân rời đi.

Đợi được sau khi Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử rời đi rồi, Thuyền Việt Hoành Sơn cũng quay lại nói với Thu Dã: "Thầy thuốc Thu Dã, ta cũng trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ gặp lại sau!"

Vương Bảo Lực cũng vội vàng cáo từ rồi đi theo hắn.

Đợi được đến sau khi mọi người cùng rời đi, Thu Dã cũng trở vào trong phòng mình đóng cửa lại.

Vương Chí Đạo hạ giọng cười nói với Trần Chân: "Ngũ sư huynh, lòng tốt của Sơn Khẩu Tuyết Tử kia đối với huynh thật sự là không phải tầm thường, rõ ràng biết được chuyến này huynh đến đây có thể là gây bất lợi cho phụ thân của nàng, nhưng nàng lại không hề để ý tới mà vẫn giúp huynh!"

Trần Chân thở dài thấp giọng nói: "Đúng là bởi vì nàng làm như vậy mới khiến cho ta cảm giác càng thấy khó xử, Tuyết Tử đúng là một cô nương tốt, đáng tiếc nàng lại là một người Nhật Bản, chúng ta số mệnh khiến cho nhất định là không có khả năng ở cùng một chỗ với nhau!"

Vương Chí Đạo cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể nói sang chuyện khác, hắn nói: "Bây giờ bọn người Sơn Khẩu Dụ Nhân đã đi rồi, chỉ còn một mình Thu Dã ở đó, đúng là cơ hội tốt để bắt giữ hắn. Ngũ sư huynh, huynh ở chỗ này canh chừng cho ta, để ta đi vào bắt hắn đem ra!"

Trần Chân nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, hỏi lại: "Ngươi có thể làm được không?"

"Yên tâm, ta đã nhìn ra được, Thu Dã kia cũng không phải là người luyện võ, chỉ cần nửa giây đồng hồ là ta có thể chế phục được hắn, tin tưởng ta đi!"

Vương Chí Đạo vừa nói vừa đi tới trước cửa phòng Thu Dã, dùng nước bọt thấm ướt đầu ngón tay, nhẹ nhàng cẩn trọng không một tiếng động đâm thủng một lỗ trên giấy dán cánh cửa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thu Dã đã nằm trên một tấm đệm cỏ, mặc bộ kimono, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.

Nhẹ nhàng đẩy cửa trượt mở ra, Vương Chí Đạo êm như một con báo nhanh nhẹn tiến vào trong, đi tới trước mặt Thu Dã. Thu Dã đúng vào lúc này lại bất ngờ mở mắt ra, đột nhiên chứng kiến ngay trước mặt mình là một người xa lạ, không tự chủ được há hốc miệng ra đang định kêu lên một tiếng. Vương Chí Đạo tay trái vung lên bịt chặt lấy miệng Thu Dã, đồng thời lại dùng ngón tay cái bàn tay phải đè lên động mạch chủ bên cạnh cổ Thu Dã, dùng sức nhấn mạnh một cái.

Động mạch chủ bên cạnh cổ bị bịt nghẽn, Thu Dã chỉ giãy dụa được hai lần, hai mắt đã trợn lên trắng dã, liền chết ngất đi luôn.

Vương Chí Đạo đem Thu Dã nặng tới gần năm mươi kilogram khiêng lên trên vai, đi ra khỏi phòng, làm một thủ thế cho Trần Chân đang đứng cảnh giới ở bên ngoài, ra hiệu cho hắn cùng rời đi.

Cũng thật là không biết có phải lão Thiên gia (1) muốn đùa giỡn với bọn họ hay không, vốn tưởng rằng hành động lần này không còn chỗ sơ hở, nhưng lại liên tục xảy ra những việc ngoài dự kiến. Vừa vác Thu Dã đi ngang qua căn phòng ngủ bên cạnh, cũng không biết bọn hàng xóm của này Thu Dã nửa đêm canh ba còn bò dậy làm gì nữa, không ngờ lại tự nhiên đem cánh cửa trượt kéo mở toang ra. Kết quả, cửa vừa mở ra, một nam nhân Nhật Bản liền vừa vặn cùng Vương Chí Đạo đứng đối mặt nhau!

Miệng há hốc ra, nam nhân Nhật Bản kia chứng kiến bộ dáng của Trần Chân cùng Vương Chí Đạo, đang muốn phát ra một tiếng kêu to. Trần Chân đã nhanh như cắt vụt tiến lên trước, một quyền nặng tựa ngàn cân đã như tia chớp đánh vào trên mặt nam nhân Nhật Bản kia, đem hắn đánh ngất xỉu ngay tại chỗ. Thật không ngờ, vẫn có tiếng thét kinh hãi chói tai vang lên. Chính là trong căn phòng này còn có một người đàn bà, tướng mạo lẳng lơ, bộ kimono trên người tả tơi cùng với đầu tóc còn rối loạn, trên mặt rõ ràng còn lộ ra nét phong tình sau lúc mây mưa. Hiển nhiên y thị vốn là cùng nam nhân kia ở trong căn phòng này hành lạc, sau khi hành lạc xong rồi nam nhân Nhật Bản kia đang định đưa y thị rời đi, không ngờ mở cửa ra lại đụng ngay phải Trần Chân cùng Vương Chí Đạo.

Đột nhiên chứng kiến nam nhân vừa cùng với mình hành lạc bị người khác đánh cho bất tỉnh ngã văng trở về, ả phụ nữ lẳng lơ kia theo bản năng phát ra một tiếng thét chói tai rợn người. Tiếng thét chói tai giữa ban đêm yên tĩnh giống như là một âm thanh báo động vang lên khắp cả Hồng Khẩu đạo tràng. Trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người trong Hồng Khẩu đạo tràng đều bừng tỉnh giấc.

Trong lúc cấp bách, Vương Chí Đạo tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức đem Thu Dã đang vác trên vai ném sang cho Trần Chân, rất nhanh nói với hắn: "Ngũ sư huynh, tên Thu Dã này có quan hệ đến âm mưu hãm hại Đồng Minh hội Tôn, Tống, Hoàng ba vị tiên sinh, nhất định phải đem hắn mang ra ngoài, trước hết đến Đồng Minh hội báo cáo ngay. Nhưng là ta còn không biết Đồng Minh hội ở đâu, cho nên chuyện này chỉ có thể giao cho huynh. Ta sẽ thay huynh lôi kéo người Nhật Bản đuổi theo ra, huynh lập tức mang hắn chạy ra đi. Huynh yên tâm, ta có biện pháp rời khỏi nơi này, sẽ không gặp phải chuyện gì không may đâu!"

Trần Chân biết được tình huống bây giờ đang rất nguy cấp, không được phép chần chừ, nên quyết định rất nhanh, nói với Vương Chí Đạo một câu: "Vương sư đệ, vậy ngươi bảo trọng!" Sau đó lập tức vác Thu Dã lên vai nhằm phương hướng khác chạy đi.

Nữ nhân Nhật Bản lẳng lơ kia đã phá hỏng hành động của bọn họ, vẫn còn đang không ngừng gào thét chói tai, Vương Chí Đạo cảm thấy rất căm tức, liền lật tay tát cho một cái thật mạnh, lập tức đem nữ nhân kia đánh ngất đi luôn, ngã nằm xuống đất bên cạnh nam nhân của y thị.

Đã nghe thấy dồn dập tiếng bước chân hướng nơi này chạy tới, hiển nhiên là người đến không ít. Vương Chí Đạo đem khăn đen đang quấn trên cổ che lên dấu đi khuôn mặt của mình, sau đó rút phăng thanh lưỡi lê ba cạnh giắt ở bên hông ra.

Vương Chí Đạo hướng về phía đám người Nhật Bản đang chạy tới xông lên nghênh đón. Mười mấy người Nhật Bản nghe tiếng kêu mà chạy tới này hiển nhiên đều là võ sĩ trong Hồng Khẩu đạo tràng, phản ứng so với người bình thường đều nhanh hơn. Bọn họ nghe được tiếng phụ nữ hét chói tai như thế, bản năng đều biết đã xảy ra chuyện, mỗi người trên thân chỉ mặc một manh áo ngủ đều đã xông vụt tới. Nhưng nào biết, nghênh đón bọn họ chính là tử thần. Dưới một chiêu thức "nhất kích tất sát" đã từng thiên chuy bách luyện của Vương Chí Đạo, lưỡi lê ba cạnh phối hợp với thân pháp linh hoạt như khỉ cùng bộ pháp nhanh như tia chớp, trái đột phải đâm, trước xuyên sau chọc, mỗi một kích đều xuyên vào thân thể một người Nhật Bản. Dưới rãnh thoát máu đặc biệt của lưỡi lê ba cạnh, mỗi một vết thương trên người đám võ sĩ Nhật Bản đều máu tươi phun trào. Chỉ trong chốc lát, cả hành lang đều đã biến thành một thông đạo đỏ màu máu, trên mặt đất nằm đủ hơn mười thi thể võ sĩ Nhật Bản. Truyện "Tinh Võ Môn " Truyện "Tinh Võ Môn "

Vương Chí Đạo cố ý lưu lại một hai người còn sống, sau đó nhằm một phương hướng khác chạy xông ra ngoài. Thông qua một hai người còn sống kia, hắn đã thành công đem phần lớn sự chú ý của người Nhật Bản trong Hồng Khẩu đạo tràng thu hút lên người hắn, để cho Trần Chân một cơ hội chạy thoát đi.

"Có việc gì sao?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân bị làm bừng tỉnh dậy, vội hướng tên thủ hạ đang hoảng loạn quát hỏi.

Tên thủ hạ đang hoảng loạn này lắp bắp nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, hình như có địch nhân xông vào đây, lại còn giết chết rất nhiều người bên chúng ta!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân trên mặt biến sắc, lại hỏi: "Địch nhân xuất hiện ở chỗ nào?"

Tên thủ hạ kia vội trả lời: "Hình như là ở chỗ thầy thuốc Thu Dã!"

Sắc mặt lại biến, Sơn Khẩu Dụ Nhân bản năng cảm thấy không ổn, lập tức hạ lệnh nói: "Nhanh, mau gọi quân đội đến truy tìm, tuyệt đối không được để cho kẻ địch chạy thoát, khi cần thiết có thể cho bọn họ nổ súng bắn chết địch nhân, nhanh đi!"

"Dạ, dạ! Tôi lập tức chạy đi gọi!" Tên thủ hạ vội vàng chạy đi.

"Thuyền Việt Hoành Sơn, Vương Bảo Lực, các ngươi ở đâu rồi?" Sơn Khẩu Dụ Nhân hét lớn.

Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Vương Bảo Lực đã sớm bị kinh động, nghe thấy tiếng Sơn Khẩu Dụ Nhân quát to vội vàng chạy lại.

"Sơn Khẩu tiên sinh, chúng ta ở đây!"

"Nhanh, hai người các ngươi nhanh lên một chút, mau đến chỗ Thu Dã kiểm tra cẩn thận xem, ta hoài nghi địch nhân chính là vì Thu Dã mà đến!"

Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Vương Bảo Lực lấy làm kinh hãi, vội vàng gật đầu lên tiếng "Dạ!", nhanh chóng hướng phòng Thu Dã chạy đi. Vừa chạy đến cái hành lang đỏ máu kia, thảm trạng của mười mấy khối tử thi làm bọn hắn không khỏi hoảng sợ biến sắc.

Vương Bảo Lực ngồi sụp xuống trên mặt đất xem xét một chút những vết thương trên mười mấy cỗ thi thể, trong lòng kinh sợ, vội vàng nói với Thuyền Việt Hoành Sơn: "Ta nhìn ra được loại vết thương này, đây chính là vết thương do binh khí độc môn của Vương Chí Đạo gây ra, vết thương trên người Liễu Sinh Tông Nhị cùng Thu Sơn cũng đều là giống như thế này!"

"Vương Chí Đạo!" Thuyền Việt Hoành Sơn sắc mặt đại biến, nói: "Hắn nhất định là vì báo thù cho sư phụ của hắn Hoắc Nguyên Giáp mà đến. Con mẹ nó, hắn như thế nào lại biết được Thu Dã ở chỗ này?"

Đi tới căn phòng của Thu Dã, tìm lục khắp nơi cũng không có phát hiện được tăm hơi của Thu Dã, Thuyền Việt Hoành Sơn không khỏi thở dài nói: "Xem ra hắn đã bắt được Thu Dã mang đi rồi!"

"Không!" Đã thấy Vương Bảo Lực hai mắt lóe lên nét âm hiểm, hắn phân tích nói: "Đám thi thể kia máu vẫn còn đang phun ra ngoài, hiển nhiên là mới vừa bị giết. Vương Chí Đạo nếu như có mang theo Thu Dã, nhất định còn chưa thể chạy ra ngoài. Chúng ta chỉ cần đem Hồng Khẩu đạo tràng vây lại thật chặt, cẩn thận tìm tòi, nhất định có thể đem hắn lục soát ra được!"

"Có đạo lý!" Thuyền Việt Hoành Sơn gật đầu nói: "Ngươi đi hướng Sơn Khẩu tiên sinh báo cáo, ta đi bố trí tìm kiếm, tuyệt đối không thể để cho Vương Chí Đạo đem Thu Dã mang ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ phiền toái lớn!"

---------------------

Chú thích:

(1) - Lão Thiên gia: ông Trời

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<