← Hồi 136 | Hồi 138 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Nếu nói về truyền nhân của Tôn Lộc Đường, nổi danh nhất đương nhiên phải là con trai Tôn Đại Chu của lão. Tôn Đại Chu đã được công nhận là một trong những đấu võ gia xuất sắc nhất sau thời Tôn Lộc Đường, mặc dù hắn tự nhận thực lực của bản thân còn không bằng đến một phần mười của phụ thân hắn, nhưng ở thời đại đó mọi người đều cho rằng hắn chính là truyền nhân chân chính nhận được chân truyền của Tôn Lộc Đường. Về phần những truyền nhân khác của Tôn Lộc Đường, nếu có thể đáng để điểm mặt gọi tên thì lại không tính là nhiều, có thể khắc sâu lại ấn tượng cho người khác lại càng rất ít ỏi. Chỉ có điều là một Chi Biến Đường này, trong các đệ tử của Tôn Lộc Đường, cũng được tính là một trong những cao thủ ít ỏi có thể khắc sâu ấn tượng cho người khác.
Chi Biến Đường tại Thượng Hải là một người có tiền tài, Tôn Lộc Đường lúc tuổi già ở lại Thượng Hải, chính là ở tại trong nhà của Chi Biến Đường, cho nên Chi Biến Đường mới có thể ra sức hướng Tôn Lộc Đường cầu giáo võ học chi đạo, cuối cùng trở thành một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Tôn Lộc Đường. Nghe nói, võ thuật của Chi Biến Đường lấy Hình Ý Quyền làm chủ, kình lực trong Hình Ý Quyền của hắn vô cùng cương mãnh bá đạo, trong các Hình Ý danh gia ở Thượng Hải không ai có thể sánh bằng. Lúc tuổi già Tôn Lộc Đường tĩnh dưỡng ở trong nhà Chi Biến Đường, nghiên cứu đan đạo, nếu như mà gặp phải người đến khiêu chiến, trên cơ bản đều là Chi Biến Đường thay thầy luận võ, mà Chi Biến Đường lại không hề phụ sở vọng của Tôn Lộc Đường, đem đám người đến khiêu chiến toàn bộ đều đánh lui, hắn chưa từng thất bại. Truyện "Tinh Võ Môn "
Bởi vậy có thể thấy được, Chi Biến Đường này đích xác là võ công cao tuyệt, so với Tôn Đại Chu cũng không thua kém bao nhiêu.
Nếu so sánh với Hậu Đắc Thắng là một người vóc dáng vừa gầy nhỏ lại vừa yếu ớt, Chi Biến Đường không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là một người cường tráng. Ít nhất cũng là một nam nhi mình cao bảy thước, chẳng những thân cường lực tráng, hơn nữa tướng mạo đường đường, làm cho người khác vừa nhìn đã cảm giác được hắn là một hảo hán tử. Hơn nữa khi Hậu Đắc Thắng lên lôi đài lại "biểu hiện" ra chút chật vật khi đạp lên miếng vỏ dưa hấu, làm cho khán giả theo bản năng đều nghiêng về phía Chi Biến Đường, cho rằng Chi Biến Đường nhất định có thể lấy lực lượng chấn tan đánh nát mà đem Hậu Đắc Thắng trong nháy mắt giết chết ngay.
Chi Biến Đường dưới sự dạy dỗ của Tôn Lộc Đường, chưa hề bao giờ dám khinh thị bất cứ đối thủ nào, nhưng lần này đối diện với Hậu Đắc Thắng, hắn lại không nhịn được mà cảm thấy có chút khinh bỉ. Điều này cũng khó trách, một người luyện võ, lại thiếu chút nữa bị một miếng vỏ dưa hấu làm cho ngã xuống khỏi lôi đài, loại thực lực này vô luận là giải thích như thế nào cũng rất đáng để hoài nghi. Truyện "Tinh Võ Môn "
Nhưng là chỉ rất nhanh sau đó, Chi Biến Đường đã phải trả giá rất đắt cho sự khinh thị của hắn rồi.
Trận đấu vừa được bắt đầu, Hậu Đắc Thắng đã đoạt tiên hướng Chi Biến Đường phát động công kích. Thân thể trực tiếp lủi lên phía trước, duỗi trảo nhằm ngay trên mặt Chi Biến Đường chộp tới.
Chiêu thức rất bình thường, nhưng lại nhanh đến mức khó tin. Chi Biến Đường trong lúc nhất thời khinh thường, bị Hậu Đắc Thắng trảo trúng lên trên mặt, lập tức đã lưu lại năm vết cào đầy máu.
Vừa ra tay đã bị rách mặt, Chi Biến Đường không khỏi vừa sợ vừa giận, đang muốn ra tay phản kích, Hậu Đắc Thắng không ngờ lại nhảy dựng lên, lăng không lộn mình một vòng, đã rơi xuống phía sau lưng Chi Biến Đường, vươn tay chộp ngay lên đám tóc trên gáy Chi Biến Đường, lôi mạnh xuống dưới một phát. Thân thể Chi Biến Đường không khỏi bị kéo ngã ngửa về phía sau.
Chi Biến Đường trong lòng càng cả kinh, chân phải bước lùi một bước dài về phía sau, mạnh mẽ ổn định lại thân thể chống được lực kéo ngã về sau. Mặc dù là như vậy, nhưng tóc ở sau gáy của hắn vẫn bị Hậu Đắc Thắng xé đứt xuống một nắm to.
Hai lần bị nhục, không khỏi làm cho Chi Biến Đường tức giận dị thường, một thức Hoành quyền nhằm về sau quét tới, hổ hổ sinh phong giống như là gió lốc thổi lá rơi. Thế nhưng lại không hề đánh trúng được mục tiêu. Thân thể Hậu Đắc Thắng thụp xuống dưới một cái, lập tức tránh được một quyền này của Chi Biến Đường, cũng từ bên dưới nách gã mà luồn trở ra phía trước, một trảo lại chụp ra. Lần này chẳng những trảo rách phần áo bên hông Chi Biến Đường, lại còn cào ra năm cái rãnh máu thật sâu bên mạng sườn Chi Biến Đường.
Vẫn tiếp tục như thế, Hậu Đắc Thắng lợi dụng tốc độ nhanh đến khó tin cùng tính chất linh tiệp như con khỉ mà luồn trước tránh sau xoay tròn quanh thân thể Chi Biến Đường, nhảy trên lộn dưới, một đôi lợi trảo không ngừng cào chộp, đánh cho Chi Biến Đường chật vật vô cùng, trên người trên mặt không ngừng xuất hiện vết trảo cào rách. Có một trảo thậm chí còn cào lên trên hai mi mắt hắn, thiếu chút nữa đã cào mù cả hai con ngươi mắt.
Lưu Chấn Đông đang đứng dưới lôi đài xem cuộc chiến thấy thế hoảng sợ nói: "Cái con khỉ này tốc độ thật là quá nhanh, thân thể lại rất linh hoạt. Xem bộ dáng Chi Biến Đường không phải là đối thủ của hắn hả! Nếu như ta đoán không lầm, vừa rồi con khỉ kia vô ý dẫm lên trên miếng vỏ dưa hấu hẳn là cố ý mà, mục đích chính là đánh lừa Chi Biến Đường. Lấy tính chất linh hoạt như thế kia của hắn, không có khả năng để cho một miếng vỏ dưa lại có thể làm trượt chân được!"
Ô Tâm Lan rất buồn phiền nói: "Chi đại ca cũng phải thua sao? Thật là kỳ quái, đệ tử của Tôn lão gia tử làm sao lại gặp phải toàn là cường địch?"
Tại Võ thánh đảo Ô Tâm Lan đã từng cùng ba đệ tử của Tôn Lộc Đường sống gần gũi qua một khoảng thời gian, trong lúc đó giữa mấy người đã quen biết nhau rất sâu, đối với cái chết bất ngờ của Quý Công Bác trong lòng nàng vốn rất là khổ sở, bây giờ nhìn thấy Chi Biến Đường tựa hồ như cũng đang gặp phải bất trắc, không khỏi cảm thấy nổi lên lo lắng bồn chồn.
Vương Chí Đạo an ủi nàng nói: "Không cần lo lắng, Chi đại ca hắn sẽ không thua đâu. Hậu Đắc Thắng mặc dù rất linh hoạt, nhưng là thân thể của hắn lại có điểm yếu nhược, lực công kích không thể mạnh mẽ được, chỉ hiểu được một ngón dùng trảo vồ chụp mà thôi. Chỉ cần Chi đại ca có thể tỉnh táo lại, là có thể chuyển bại thành thắng. Hắn bây giờ chỉ cần phải làm có một việc mà thôi!"
Lưu Chấn Đông nghe vậy hỏi: "Hắn cần phải làm cái gì mới có thể chuyển bại thành thắng?"
Vương Chí Đạo hồi đáp: "Đánh trúng đối thủ!"
"Nói nhảm!" Lưu Chấn Đông không cho là đúng nói: "Việc này ai chẳng biết thế, vấn đề là hắn căn bản là đánh không trúng đối thủ đó!"
"Cho nên ta mới nói hắn cần phải tỉnh táo lại. Bây giờ là hắn đang bị Hậu Đắc Thắng làm cho loạn hết tâm trí rồi!" Vương Chí Đạo thở dài nói.
Trên lôi đài trận chiến đấu vẫn tiếp diễn theo tình trạng nghiêng hẳn về một bên, Hậu Đắc Thắng nhanh nhẹn như con khỉ không ngừng lủi đến lăn đi, lợi trảo sắc bén không ngừng vồ chộp lên trên người Chi Biến Đường. Không bao lâu Chi Biến Đường toàn thân đều bị dính thương, ngay cả quần áo cũng đã bị phá rách tan nát không còn nhìn ra bộ dáng, cơ hồ đã biến thành một tên khất cái. Chỉ có điều là khi đã đánh tới lúc này, Chi Biến Đường lại dần dần tỉnh táo trở lại, biết rằng nếu so về đấu tốc độ cùng độ linh hoạt thì mình không có khả năng vượt qua được Hậu Đắc Thắng, chính bản thân mình bây giờ cần nhất là phải dành được một cơ hội, một cơ hội nhất kích đắc thủ. Truyện "Tinh Võ Môn "
Cơ hội này cuối cùng rốt cục cũng tới. Tựa hồ như sau khi nhảy đến lủi đi đã hao tổn thể lực rất nhiều, hoặc là cho rằng Chi Biến Đường đã mất đi ý chí chiến đấu, Hậu Đắc Thắng đến lúc này đột nhiên thay đổi phương thức công kích, nhảy vọt đến trên đỉnh đầu Chi Biến Đường, một đòn Phách quyền nhằm ngay đỉnh đầu Chi Biến Đường nện xuống, ý định tặng cho hắn một đòn nghiêm trọng, chấm dứt chiến đấu.
Nhưng là đúng vào một nháy mắt này, cơ hội Chi Biến Đường chờ đợi từ lâu rốt cuộc đã tới rồi. Hắn thượng bước một đòn Băng quyền mãnh liệt đánh ra nện trúng vào giữa bụng Hậu Đắc Thắng, vừa kịp ngay trước khi Phách quyền của Hậu Đắc Thắng rơi xuống trên đầu mình. Kình lực cương mãnh bá đạo đem thân thể gầy nhỏ của Hậu Đắc Thắng đánh cho lăng không bay vọt ra ngoài, trực tiếp rơi thẳng xuống bên dưới lôi đài, vừa cố đứng lên đã phun ộc ra một miệng máu tươi, chính là đã bị một chiêu Băng quyền lực xuyên thấu vô cùng cường đại này của Chi Biến Đường đả thương trầm trọng nội tạng.
Biến hóa xảy đến đột ngột khiến cho đám khán giả vô cùng kinh hỉ. Vốn hẳn là tiếng vỗ tay phải nhiệt liệt vang lên chúc mừng người thắng cuộc, nhưng là chứng kiến người thắng cuộc đứng trên lôi đài bộ dáng vô cùng thê thảm, kết quả đại bộ phận người xem đều không thể khơi dậy được sự hào hứng mà vỗ tay. Chi Biến Đường đành phải đi xuống lôi đài trong tiếng vỗ tay lẹt đẹt thưa thớt, trong lòng cực kỳ xấu hổ, càng không dám nhìn lại sắc mặt của Tôn Lộc Đường trên bàn trọng tài.
Trên bàn trọng tài Tôn Lộc Đường lắc đầu thở dài nói: "Hắn lẽ ra đã phải sớm đem đối thủ đánh bại rồi mới đúng. Đáng tiếc là hắn không biết khống chế được tâm trí của bản thân, xem ra ta phải tăng thêm phần tu luyện tố chất tâm lý của hắn rồi..."
Vương Chí Đạo bên dưới lôi đài thì cười nói: "May quá, hắn rốt cục cũng tỉnh táo được lại, một kích trí mạng đối thủ, cuối cùng cũng không để cho ta phải thất vọng. Mặc dù thắng rất bi thảm, nhưng là có được kinh nghiệm từ lần này đây, lần sau gặp phải những đối thủ như Hậu Đắc Thắng kia, sẽ không bị đánh cho thảm đến như vậy nữa!"
Dừng một hơi, Vương Chí Đạo nhìn lại một chút danh sách thi đấu, lại thì thào lẩm bẩm: "Trận thi đấu tiếp theo hai quyền thủ lên đài là ai? Hả là Ngũ sư huynh à, đối thủ của hắn là một tiểu Nhật Bản sao. Ngũ sư huynh bây giờ đang ở đâu, tại sao lại không có nhìn thấy hắn?"
Ô Tâm Lan nói: "Ngũ sư huynh cùng Tuyết Tử tỷ tỷ ở cùng một chỗ, không biết đã trốn đi chỗ nào rồi? Không xong rồi, hắn sẽ không quên rằng hôm nay đã đến phiên hắn lên luận võ rồi đấy chứ?"
Lưu Chấn Đông lắc đầu nói: "Điều đó không có khả năng. Ngũ sư đệ há lại có thể là người không biết đại sự như thế này. Sự tình luận võ lớn như thế, hắn làm sao lại có thể quên đi được?"
"Không xong!" Vương Chí Đạo đột nhiên biến sắc, nói: "Tống Hổ Thành đại ca vốn sắp cùng tiểu Nhật Bản luận võ, thì đêm qua đã bị ám toán. Đối thủ của Ngũ sư huynh hôm nay cũng là một tiểu Nhật Bản, các ngươi nói xem hắn có thể cũng bị rơi vào ám toán hay không?"
Lời này vừa nói ra, đám người Lưu Chấn Đông tất cả đều biến sắc. Hoắc Đình Giác vội quay lại hỏi Hiểu Huệ luôn đứng cạnh bên người: "Hiểu Huệ, ngươi có biết Ngũ sư đệ hắn đã đi đâu hay không?"
Hiểu Huệ lắc đầu nói: "Ngày hôm qua hắn đã theo Tuyết Tử tiểu thư đi ra ngoài, cho đến sáng nay cũng không có trở về. Cũng không có nói cho ta biết là sẽ đi tới chỗ nào, chỉ nói rằng đến phiên hắn lên đài thì hắn sẽ kịp trở về. Bảo chúng ta đừng có lo lắng!"
Hoắc Đình Giác sắc mặt trầm xuống, quay lại các sư huynh đệ Tinh Võ Môn đang đứng phía sau nói: "Các đệ tử Tinh Võ Môn, lập tức đi tìm Ngũ sư đệ, nhất định trước khi trận đấu bắt đầu phải tìm được ra hắn đang ở nơi nào. Nhanh đi!"
Đệ tử Tinh Võ Môn nhận được mệnh lệnh, lập tức tản ra hành động ngay.
Vương Chí Đạo nhìn lại Sơn Khẩu Dụ Nhân trên bàn trọng tài, cau mày nói: "Trận đấu tiếp theo sẽ bắt đầu ngay bây giờ, thật lo lắng rằng Ngũ sư huynh sẽ không kịp trở về mất!"
Ô Tâm Lan vội vàng nói: "Như vậy phải làm sao bây giờ, có nên giống như Tống Hổ Thành đại ca vậy, tuyên bố bỏ cuộc trận đấu này?"
Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Biện pháp đồng dạng không thể dùng hai lần. Sẽ khiến cho khán giả hoài nghi, lại càng làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân có được lý do để phản bác, nói không chừng ngay cả Tống Hổ Thành đại ca cũng sẽ vì vậy mà bị vu hãm đó."
"Như vậy nên làm cái gì bây giờ?" Ô Tâm Lan lại hỏi thêm một câu.
"Không có biện pháp, chỉ có khẩn cầu lão Thiên gia phù hộ cho Ngũ sư huynh có thể kịp chạy về đây. Vạn nhất mà hắn không chạy về kịp, chúng ta đành phải chịu nhục thôi!" Vương Chí Đạo nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến khi Đại loa tuyên bố quyền thủ số ba mươi ba Trần Chân cùng quyền thủ số ba mươi tư Thác Bổn Hùng Nhị phải lên góc chuẩn bị trên lôi đài, Ô Tâm Lan rốt cuộc không nhịn được nói: "Nếu không để cho ta lên đài thay thế Ngũ sư huynh tham gia trận đấu này đi!"
Vương Chí Đạo bật cười nói: "Điều này làm sao có khả năng hả. Nếu trận đấu lại có thể tìm người đến thay thế, Vạn Quốc võ thuật đại hội này còn có thể tiếp tục tiến hành hay sao? Sơn Khẩu Dụ Nhân nhất định sẽ kiên trì phản đối."
"Như vậy phải làm sao bây giờ đây? "Ô Tâm Lan lại hỏi thêm một câu nữa.
"Không cần lo lắng!" Vương Chí Đạo quay đầu lại nhìn một chút, cười nói: "Xem kìa, Ngũ sư huynh đã chạy đến!" Truyện "Tinh Võ Môn "
Đám người Ô Tâm Lan, Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã thấy từ xa xa đi tới một người, chính là Trần Chân mà bọn họ đang mong chờ.
Khán giả nhận ra được Trần Chân chính là quyền thủ số ba mươi ba đang muốn lên đài thi đấu, tự động tránh sang hai bên để ra một cái lối đi giúp cho Trần Chân đi đến không hề cản trở.
Trần Chân đi tới trước mặt đám người Vương Chí Đạo, hơi gật đầu chào bọn họ. Vương Chí Đạo nhìn thấy trên vai phải Trần Chân có vết máu, trong lòng thấy cả kinh vội hỏi: "Ngũ sư huynh, huynh bị thương rồi, là tối hôm qua bị người tập kích hay sao?"
Hoắc Đình Giác hỏi: "Ngũ sư đệ, bị thương có nghiêm trọng không? Có muốn trước hết để cho Trần sư phụ xem qua cho ngươi một chút hay không?"
Lưu Chấn Đông thì nổi giận mắng: "Nhất định là tiểu Nhật Bản đã phái người tập kích. Con mẹ nó, bọn chúng tại sao lại có thể hèn hạ vô sỉ như vậy? Ta đây phải lên lôi đài tỷ võ với chúng nó thật sự là rất khuất nhục đó!"
Trần Chân hướng ba người nói lời cám ơn: "Đa tạ ba vị sư huynh đệ đã quan tâm, nhưng mà ta không có việc gì. Trên thực tế đêm hôm qua mục tiêu của kẻ tập kích không phải là ta, mà là Tuyết Tử. Ta vì cứu nàng nên mới bị thương, nhưng bị thương không nặng, lên đánh lôi đài vẫn không có vấn đề gì. Các người không cần phải quá lo lắng cho ta."
"Mục tiêu của kẻ tập kích là Tuyết tử tiểu thư?" Vương Chí Đạo vừa nghĩ đã hiểu được ngay, lại nói: "Có lẽ là thực lực của Ngũ sư huynh quá mạnh mẽ, kẻ tập kích lo lắng sẽ thất thủ, nên mới nhằm Tuyết Tử tiểu thư mà xuống tay, muốn dùng nàng để uy hiếp Ngũ sư huynh. Ngũ sư huynh, Tuyết Tử tiểu thư không có việc gì chứ?"
"Nàng rất ổn, chờ ta đánh xong trận thi đấu này phải đi đến với nàng!"
Trần Chân nói xong, chậm rãi hướng lôi đài đi đến, đi lên góc chuẩn bị, cũng không hề khởi động nhiệt thân, trực tiếp đi tới trung tâm lôi đài, nói với Đại loa: "Không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp hô trận đấu bắt đầu đi!"
Đại loa nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, nhìn lại một chút vẻ mặt của các trọng tài, đành phải đem những lời giới thiệu hoành tráng đã chuẩn bị sẵn nuốt vào trong bụng, trực tiếp tuyên bố: "Trận đấu thứ mười bảy của vòng đấu thứ nhất, Trần Chân đấu với Thác Bổn Hùng Nhị. Trận đấu bắt đầu!"
Thác Bổn Hùng Nhị là một người Nhật Bản thấp lùn nhưng to khỏe. Hắn có lẽ là cảm thấy kinh dị khi nhìn thấy Trần Chân có thể lên được lôi đài, ánh mắt hồ nghi không ngừng quét đi quét lại trên người Trần Chân, phỏng đoán xem Trần Chân có bị thương hay là bị uy hiếp gì hay không.
Trần Chân nhìn ra tâm tư của hắn, lạnh lùng nói: "Không cần phải nhìn nữa, ngươi sẽ rất thất vọng thôi. Đối thủ như cái loại ngươi đó, căn bản là không có tư cách cùng đánh với ta một trận. Đáng tiếc là bởi vì quy tắc của Vạn Quốc võ thuật đại hội, ta không thể không chịu làm bẩn tay mình, đến thu thập ngươi!"
Thác Bổn Hùng Nhị nghe vậy cảm thấy khuất nhục, đang muốn mỉa mai trả lời lại, đã thấy Trần Chân vươn ra một ngón tay, lờ mờ nói một câu: "Một quyền!" Truyện "Tinh Võ Môn "
Thấy Thác Bổn Hùng Nhị kinh ngạc, Trần Chân giải thích nói: "Chỉ cần một quyền, ta đã có thể giải quyết ngươi!"
Thác Bổn Hùng Nhị trên mặt co giật mấy cái, hiển nhiên đã cảm thấy chính mình bị làm nhục nghiêm trọng rồi, hắn bỗng nhiên hét lớn: "Trần Chân, ngươi dám mơ tưởng xem nhẹ ta, ta sẽ cho ngươi hối hận!"
Sải bước xông vọt về phía trước, Thác Bổn Hùng Nhị bàn tay phải duỗi ra, một đòn thủ đao nhằm thẳng vào giữa mặt Trần Chân mạnh mẽ chém xuống. Trần Chân đột nhiên đạp chân tiến lên một bước, sau đó quyền phải xuất ra. Quyền phong xé gió vang lên âm thanh tê tâm liệt phế, quyền phải của Trần Chân ra sau mà đến trước, mãnh liệt đánh trúng lên ngực trái của hác Bổn Hùng Nhị, đúng vào bộ vị tâm tạng.
Không chiêu không thức, một khi xuống tay, nhất kích tất sát!
Thác Bổn Hùng Nhị thân thể kịch chấn, sau khi cứng đờ một lúc lâu, mới đột nhiên há mồm "ọc" một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi, sau đó chậm rãi ngã xuống, khí tuyệt bỏ mình.
Trần Chân xoay người đi về phía bậc thang xuống khỏi lôi đài, khi đi tới trên bậc thang, hắn ngừng lại quay người chỉ tay vào Sơn Khẩu Dụ Nhân đang ngồi trên bàn trọng tài, quát: "Sơn Khẩu Dụ Nhân, ngươi nghe rõ cho ta đây, ngươi nếu như còn muốn làm ra những thủ đoạn hèn hạ gì đó, cứ việc nhằm vào ta mà đến, đừng nhằm vào Tuyết Tử mà xuống tay nữa. Nếu không lần sau ta sẽ đến tận nhà tìm ngươi tính sổ! Trần Chân ta đây nói được thì làm được, ngươi nhớ kỹ cho ta!" Truyện "Tinh Võ Môn "
Khán giả nhất thời tĩnh lặng, một lúc lâu sau mới tỉnh ngộ lại được, liền ầm ầm vỗ tay khen hay làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trần Chân, hai mắt không ngừng lóe ra sát khí.
Tôn Lộc Đường đang ngồi bên cạnh lão thì lại thở dài nói: "Quyền pháp thật là ác liệt, một quyền đã đánh chết đối thủ, hơn nữa đấu pháp lại phù hợp với nguyên lý tối cao trong đánh nhau, đơn giản, trực tiếp, nhất kích tất sát. Không nghĩ tới Hoắc Nguyên Giáp ngoại trừ có Vương Chí Đạo ra, lại còn có Trần Chân là một đệ tử so với Vương Chí Đạo lại còn lợi hại hơn hả!"
Cam Mạc Nhiên ngồi bên cạnh nghe vậy nói: "Trần Chân so với Vương Chí Đạo còn lợi hại hơn, chi sợ chưa chắc hả? Có lẽ thực lực của Trần Chân bây giờ đích xác là mạnh hơn so với Vương Chí Đạo, nhưng đừng có quên rằng, Vương Chí Đạo từ khi xuất đạo đến nay, gặp đến mấy đối thủ cơ hồ thực lực đều là mạnh mẽ hơn so với hắn, nhưng kết quả cũng đều không ngoại lệ, để cho hắn đánh bại hết. Trần Chân là một chiến sĩ thực lực cường đại, nhưng mà Vương Chí Đạo lại là một chiến lược gia giảo hoạt vô cùng hả!
Tôn Lộc Đường nghe vậy cười nói: "Chúng ta đây rửa mắt để đợi xem, một nhà chiến lược Vương Chí Đạo này, làm như thế nào để đánh bại được một chiến sĩ Trần Chân kia!"
Cam Mạc Nhiên cười nói: "Trừ phi bọn họ đánh bại tất cả các đối thủ khác, mới có cơ hội đánh với nhau một trận, chỉ có điều là ta xem ra hy vọng đó không quá lớn hả!"
"Điều đó thì lại chưa chắc, ta đây ngược lại lại có chút xem trọng bọn họ!" Tôn Lộc Đường mỉm cười nói.
Sau khi Trần Chân từ trên lôi đài đi xuống, Vương Chí Đạo thần sắc lo lắng tiến đến hỏi hắn: "Ngũ sư huynh, Tuyết Tử tiểu thư thật sự không có việc gì sao? Hay là để cho chúng ta cùng với huynh đi thăm nàng một chút hả?"
Trần Chân thở dài nói: "Tuyết Tử bởi vì không muốn để cho ta phải chịu địch nhân uy hiếp, nên mới bất chấp mà công kích lại bọn địch nhân đang uy hiếp nàng, nên mới bị thương. Nàng bây giờ đang ở tại Thánh mẫu đại giáo đường, các nữ tu ở chỗ ấy đang giúp nàng trị thương."
Khó trách Trần Chân phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ một quyền đã đem địch nhân đánh chết. Thác Bổn Hùng Nhị gặp phải Trần Chân, thật sự là xui xẻo kéo đến tận nhà, ngay cả nửa điểm cơ hội hoàn thủ cũng không có nổi.
Vương Chí Đạo nhớ lại ở kiếp trước đã từng xem qua sách vở biết được quan niệm tôn giáo của giáo đồ Cơ Đốc giáo, có những giáo đồ Cơ Đốc phi thường thành kính, cho rằng thân thể của mình là thuộc về Thượng Đế, là thần là thánh, không để cho người khác chạm vào, cho dù bị thương ngã bệnh cũng chỉ có tập trung cầu khấn, cự tuyệt đi trị liệu. Điều quỷ dị chính là, có những quốc gia lại rõ ràng là ủng hộ cho loại quan điểm này, để cho người bệnh được quyền tự chủ lựa chọn có điều trị bệnh hay là không điều trị, ngay cả thầy thuốc cũng không thể can thiệp vào.
Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo không khỏi cau mày nói: "Nữ tu sĩ thông thường đều có một loại quan niệm tôn giáo rất ngu xuẩn, ta lo lắng bọn họ sẽ không chân chính trị liệu cho Tuyết Tử tiểu thư. Trần sư phụ đối với trị liệu ngoại thương cực kỳ sở trường. Nhị sư huynh, không bằng cho mời Trần sư phụ đi đến Thánh mẫu đại giáo đường xem qua cho Tuyết Tử tiểu thư một chút đi hả!"
Hoắc Đình Giác gật đầu, phân phó một người sư đệ đứng bên cạnh đi mời Trần Tử Chính, sau đó quay sang Trần Chân nói:
"Ngũ sư đệ, không bằng chúng ta cùng đi với ngươi về Thánh mẫu đại giáo đường xem Tuyết Tử tiểu thư một chút. Dù sao chúng ta đoàn kết cùng một chỗ sẽ an toàn hơn, ta lo lắng Sơn Khẩu Dụ Nhân sẽ không chịu dừng tay, nếu như lại đến ám tập một lần nữa, không chừng trong những người chúng ta sẽ có nguy hiểm."
Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Đoàn kết chính là lực lượng, chúng ta nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, Sơn Khẩu Dụ Nhân cho dù có muốn ám toán, cũng cần phải suy tính xem có đủ thực lực hay không." Vừa nói xong cũng không cần để ý xem Trần Chân có đáp ứng hay không, quay sang Ô Tâm Lan nói: "Ô sư tỷ, mau kêu Chu Điệp theo chúng ta cùng đi đến Thánh mẫu đại giáo đường, trước hết xem Tuyết Tử tiểu thư một chút rồi sẽ nói tiếp."
Vì vậy, ngoại trừ Trương Bảo Tử, mọi người đều cùng đi theo Trần Chân rời khỏi nơi thi đấu, đi về Thánh mẫu đại giáo đường thăm Sơn Khẩu Tuyết Tử. Sơn Khẩu Tuyết Tử thực ra là bị thương rất nặng, bị một thang võ sĩ đao xuyên thấu qua thân thể, may là không có thương tổn đến nội tạng, tính mạng tuy không ngại, nhưng là bởi vì đã bị mất máu quá nhiều, nên đã hôn mê bất tỉnh.
Vương Chí Đạo mặc dù không phải là thầy thuốc, nhưng là ở thế kỷ hai mươi mốt đã xem không ít các chương trình truyền hình hay sách vở về nghề y, cho nên cũng hiểu biết được ít nhiều về những kiến thức cấp cứu sơ cấp, nhìn thấy bộ dáng của Tuyết Tử trên mặt không còn chút huyết sắc, lập tức đề nghị không cần chờ đợi Trần Tử Chính đến nữa, lập tức hộ tống Sơn Khẩu Tuyết Tử đi bệnh viện của người Tây dương để truyển máu. Trần Chân từng du học ở Nhật Bản, đối với kiến thức về truyền máu ngoại khoa cũng có chút hiểu biết cơ sở, nghe vậy lập tức đồng ý.
Vì vậy mọi người không hề để ý đến các nữ tu sĩ ở Thánh mẫu đại giáo đường đang phản đối, lập tức nâng Sơn Khẩu Tuyết Tử lên trên cáng rồi khiêng nàng đến một bệnh viện của người Tây dương ở ngay gần Thánh mẫu đại giáo đường, chính là Quảng Từ bệnh viện nơi Hoắc Nguyên Giáp ngày trước đã qua đời ở đó, bác sĩ chủ trì thật xảo hợp cũng lại là bác sĩ người Anh quốc Bột Trữ Tư.
Bác sĩ Bột Trữ Tư hiển nhiên là nhận ra được đám người Vương Chí Đạo, nghe xong đề nghị của Vương Chí Đạo, hắn nhìn một chút vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử, lập tức chỉ huy các y tá đi lấy mẫu máu của Sơn Khẩu Tuyết Tử để xét nghiêm, tìm ra nhóm máu tương ứng.
May là nhóm máu của Sơn Khẩu Tuyết Tử cũng không qua phức tạp, chỉ là nhóm A thường gặp, Quảng Từ bệnh viện có dự trữ rất nhiều. Sau khi bịch máu được truyền xuống tới, sắc mặt Sơn Khẩu Tuyết Tử chậm rãi hồng nhuận lên, rốt cục thoát khỏi cơn nguy hiểm. Đợi được đến khi Trần Tử Chính chạy đến nơi, trên cơ bản đã không cần đến lão phải ra tay nữa. Điều này làm cho Trần Tử Chính không khỏi cảm thấy hờn giận trong lòng, sau khi xem xét thêm chút tình huống của Sơn Khẩu Tuyết Tử, đưa cho nàng một gói thuốc bổ, lập tức mặt không chút thay đổi quay lưng rời đi, làm cho đám người Trần Chân cảm thấy cũng có chút không thoải mái.
Cứ lăn qua lăn lại một hồi như vậy, Vạn quốc võ thuật đại hội bất tri bất giác đã tiến hành thêm hai trận đấu nữa, hai người thắng lần lượt là Hàn Mạc Hiệp cùng Trần Phát Học. Cả hai đều là rất nhẹ nhàng chiến thắng hai đối thủ vốn chỉ là thuộc cấp hạng bình thường.
Đến khi tới trận tỷ võ thứ hai mươi, thì quyền thủ lại là một người tên là Giác Quang lão hòa thượng, nghe nói rằng vị Giác Quang này vẫn một mực ẩn cư ở nơi thâm sơn cùng cốc tu luyện thần công tuyệt kỹ, đến hôm nay thần công đã đại thành, cho nên mới chạy ra bước chân vào giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, tích lũy công đức. Nếu dựa theo thuyết pháp của nhân gian, lão hẳn được coi là một Thế ngoại cao nhân. Mà đối thủ của vị Thế ngoại cao nhân này lại là một quyền thủ Xiêm La đến đây cùng với Á Sai, gọi là Nãi Bồng Đông. Nghe nói Nãi Bồng Đông này chính là quyền vương của Xiêm La quốc, tung hoành bất bại, so với Á Sai còn mạnh hơn nhiều.
Vương Chí Đạo vừa nghe xong cũng đã dự liệu được kết quả. Đối với những thế ngoại cao nhân trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc mà tu luyện, hắn luôn luôn coi thường không thèm nhìn đến, căn bản là không tin tưởng những người như vậy lại có thể là một cao thủ thực chiến.
Chân chính công phu là chỉ có nhờ đánh ra mà có, nếu trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc để tu luyện, kết quả ngoại trừ việc đem chính mình luyện thành bệnh thần kinh hoặc là trở nên ngu ngốc, căn bản là không có khả năng có thể luyện ra được vô địch thần công. Chỉ có những người xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, bị tẩu hỏa nhập ma, mới có thể tin tưởng những loại ngôn luận hoang đường bịa đặt này.
Kết quả quả nhiên đúng theo lời Vương Chí Đạo đã sớm dự đoán trước. Ngay vừa mới bắt đầu trận chiến, Thế ngoại cao nhân Giác Quang hòa thượng đã bị Nãi Bồng Đông một đòn nện khuỷu tay đánh ngay lên trên đỉnh đầu, lập tức đem đỉnh đầu hòa thượng cao nhân đánh cho lõm xuống, nếu không được cấp cứu kịp thời, chỉ sợ đã toi mạng rồi.
Kết quả như vậy làm cho Ô Tâm Lan cảm thấy rất thất vọng, "Võ hiệp mộng" trong lòng nàng không tự chủ được mà tan biến hết.
← Hồi 136 | Hồi 138 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác