← Hồi 121 | Hồi 123 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Cách giờ khai mạc Vạn quốc võ thuật đại hội chỉ còn lại đúng một ngày cuối cùng, cả Thượng Hải đều là ẩn giấu đao quang kiếm ảnh, khắp nơi sát khí phập phồng. Truyện "Tinh Võ Môn "
Trần Chân cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử vẫn đang ở lại Tống thị Hình Ý Môn, còn Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan thì đã quay về tới Tinh Võ Môn. Sau khi Vương Chí Đạo vừa huấn luyện xong cho sáu tên lính Anh quốc Bố Long Đức, thật không ngờ lại có Tôn Đại Chu, Lý Cảnh Lâm, Chu Quốc Phú, Thái Gia Dương, còn có cả Trần Phát Học đã lâu không gặp, cùng nhau đi đến Tinh Võ Môn bái phỏng.
Nhìn thấy những bằng hữu từng cùng chung hoạn nạn này, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan tự nhiên là trong lòng rất vui mừng. Hoắc Đình Giác không dám chậm trễ, vội vàng nói Hiểu Huệ đi thông báo cho nhà bếp làm mấy món ăn thật ngon, rồi ngay trong sân sau cho bày ra một cái bàn bát tiên lớn, xin mời đám người Tôn Đại Chu cùng nhau ngồi vào.
Sau khi hàn huyên vài câu, đám người Vương Chí Đạo mới biết được Tôn Đại Chu, Lý Cảnh Lâm cùng Trần Phát Học cũng đã lấy được số báo danh để tham gia thi đấu ở Vạn quốc võ thuật đại hội rồi, trong lòng hiển nhiên càng lại cao hứng. Đã được như vậy, vậy thì lực lượng bên phía Trung Quốc lại càng cường đại rồi. Chỉ có một điều là cho Vương Chí Đạo cảm thấy không được hoàn mỹ chính là, Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên, hai vị đại tông sư võ thuật đỉnh cao nhất lại bị Vạn quốc thương hội lấy cớ rằng bọn họ thân phận siêu nhiên, không cho phép hai người bọn họ tham gia thi đấu, chỉ để cho hai người bọn họ đảm nhiệm chức danh trọng tài trong Ủy ban giám khảo của Vạn Quốc võ thuật đại hội.
Rất rõ ràng, lấy Sơn Khẩu Dụ Nhân cầm đầu Vạn quốc thương hội, hẳn là có chút sợ hãi đối với năng lực của hai vị siêu cấp tông sư Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên, thực lực còn muốn ở trên cả Lý Thư Văn này, sợ rằng có dùng hết mọi thủ đoạn cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ giành chiến thắng, cho nên mới không tiếc sức bày ra những lý do tốt đẹp để ngăn cản không cho bọn họ tham gia thi đấu.
Tôn Đại Chu lại nói với mọi người: "Vạn quốc thương hội đã chốt hạ quy tắc tham gia thi đấu của Vạn Quốc võ thuật đại hội rồi, quy tắc phi thường đơn giản, ngoại trừ ra một việc không cho sử dụng vũ khí, còn lại có thể sử dụng bất cứ phương thức tay không nào để đến chiến đấu. Trận đấu không hề có hạn chế thời gian, lấy việc đem đối phương đánh ngã xuống đất sau mười giây đồng hồ không thể đứng lên, hoặc là chủ động nhận thua, để quyết định thắng lợi. Đồng thời bọn họ lại còn cho phép tiếp tục được công kích đối phương đã ngã xuống đất, trừ khi đối phương đã hôn mê!"
Hoắc Đình Giác nghe được nhíu nhíu đầu mày, nói: "Đối phương ngã xuống đất mười giây không thể đứng lên mới có thể tính là thắng, lại còn cho phép tiếp tục được công kích đối phương đã ngã xuống, thoạt nghe thì chính là quy tắc đả đấu của phương Tây, nhưng là so với quy tắc của đấm bốc Tây dương càng tàn khốc hơn. Tại sao không phải lấy việc đánh ngã đối phương, hoặc là đem đối phương đánh hạ lôi đài để tính là thắng? Đã muốn đánh cho đối phương ngã xuống mười giây không thể đứng lên, lại còn cho đánh cả đối phương đã ngã xuống đất, như vậy rất dễ dàng tạo thành thương tổn!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Võ thuật ngoại quốc cũng không có giống như võ thuật Trung Quốc chúng ta vốn coi trọng tu luyện hạ bàn thung công hoặc là năng lực thăng bằng. Bọn họ so với người luyện võ Trung Quốc chúng ta thì dễ dàng ngã xuống đất hơn. Huống chi trong giới võ thuật Trung Quốc từ trước đến này khi thi đấu lôi đài đều là lấy việc đánh ngã đối phương hoặc đem đối phương đánh hạ lôi đài để tính thắng, hơn nữa sau khi đánh ngã được đối thủ thì không hề công kích tiếp nữa. Người luyện võ Trung Quốc đã sớm quen thuộc với loại đả pháp điểm đến là dừng này rồi. Lấy Sơn Khẩu Dụ Nhân cầm đầu Vạn quốc thương hội nhất định là rõ ràng điểm này, cho nên mới đem quy tắc xét thắng sửa theo phương thức đánh nhau dã man của phương Tây, mục đích chính là để đánh loạn tập quán của chúng ta. Càng quan trọng hơn là sau khi ngã xuống đất vẫn có thể tiếp tục công kích, điều này có ý nghĩa là có thể sử dụng những ngón đòn nằm đòn vật của Nhu Đạo, hiện này giới võ thuật Trung Quốc đối với những thứ này cũng không am hiểu nhiều lắm. Nếu như chúng ta không thay đổi được tập quán khi luận võ điểm đến là dừng trước đây, vậy thì đến lúc đó có thể phải chịu thiệt thòi lớn!"
"Không sai, lấy Sơn Khẩu Dụ Nhân cầm đầu Vạn quốc thương hội, đích thật là đã đem thói quen trong giới võ thuật Trung Quốc chúng ta suy tính thật thấu đáo rồi, cho nên mới đưa ra được đủ loại quy tắc bất lợi cho người luỵên võ Trung Quốc chúng ta. Vì muốn đánh ngã người Trung Quốc chúng ta, Sơn Khẩu Dụ Nhân xem như hao tổn tâm cơ ất nhiều." Tôn Đại Chu thở dài nói.
"Nhưng dù sao ta vẫn cảm giác những quy tắc đó đối với Vương Chí Đạo tựa hồ là vô ích. Vương Chí Đạo hình như rất thích ứng với loại đấu pháp này!" Chu Quốc Phú nói.
Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Ta chỉ là có thói quen đánh nhau không hề có quy tắc hạn chế nào mà thôi!"
"Cảnh Lâm tướng quân!" chính là Ô Tâm Lan đang ngoan ngoãn ngồi ở bên người Vương Chí Đạo nghe mọi người nói chuyện, không nhịn được liền hỏi Lý Cảnh Lâm: "Vạn quốc võ thuật đại hội cấm sử dụng vũ khí, vậy thì không phải là ngài không thể dùng kiếm hay sao? Ngài được xưng là 'Kiếm tiên', kiếm chính là tuyệt học mạnh mẽ nhất của ngài. Vậy thì không được dùng kiếm có phải là sẽ rất bất lợi hay không?"
Lý Cảnh Lâm nghe vậy cười ha ha nói: "Ta nếu có thể sử dụng kiếm để tham gia thi đấu, như vậy thì Vương Chí Đạo hẳn là có thể dùng súng rồi. Hắn được xưng là 'Súng thần', dùng súng tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội, vậy thì ngôi Quán quân không phải là cầm chắc rồi hay sao?"
Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông, Tôn Đại Chu, Trần Phát Học cùng đám người Chu Quốc Phú nghe vậy cùng không nhịn được bật cười, hiển nhiên cũng cảm giác thấy Ô Tâm Lan hỏi rất thú vị.
Thấy Ô Tâm Lan trên mặt tỏ ra bộ dáng mờ mịt, Vương Chí Đạo mỉm cười quay sang giải thích cho nàng: "Ô sư tỷ, đối với một người cao thủ chân chính mà nói, binh khí bất quá cũng chỉ là để nối dài và gia tăng cho cánh tay mà thôi. Phải biết rằng từ thời đại viễn cỗ, võ thuật chính là kỹ xảo giết địch được tổng kết ra từ trong thực tế chiến đấu, nguyên bản cũng không có võ thuật xích thủ không quyền, tất cả đều là đao quang kiếm ảnh.
Võ thuật xích thủ không quyền trên thực tế là do khi các chiến sĩ từ chiến trường trở về không thể nào tiếp tục sử dụng binh khí để đánh nhau nữa, nên mới theo bản năng mà ứng dụng cùng phát triển thêm mà xuất hiện ra loại đấu pháp chính là thoát thai từ phương pháp đánh nhau bằng binh khí.
Cho nên mới nói, võ thuật xích thủ không quyền lúc nguyên thủy, tất cả đều là thoát thai ra từ trong 'Binh khí chi đạo'. Tỷ như Hình Ý, nguyên thủy Hình Ý chính là thoát thai từ kỹ nghệ dùng đại thương. Cho nên đối với cao thủ Hình Ý chân chính mà nói, cầm đại thương chính là tung hoành chiến trường, dùng xích thủ không quyền lại là tung hoành trên lôi đài. Cao thủ như Cảnh Lâm tướng quân đây, trong tay có kiếm hay là không kiếm, cũng không có gì phân biệt!"
Ô Tâm Lan nghe được chỗ hiểu chỗ không. Chỉ có điều nàng cuối cùng cũng rõ ràng Lý Cảnh Lâm không nhất thiết phải trong tay có kiếm mới có thể xem như cao thủ đứng đầu, lúc đó mới yên lòng.
Trần Phát Học có chút cười cười nói: "Vương huynh đệ thật sự là kiến văn rộng rãi, lúc trước khi ta lần đầu tiên nhìn thấy Vương huynh đệ, đã cảm giác được Vương huynh đệ rất bất phàm. Bây giờ lại nghe xong những lời này của Vương huynh đệ, mới hiểu được tuy niên kỷ của Vương huynh đệ còn ít, nhưng là kiến thức lại đạt tới trình độ của võ học đại tông sư. Tin tưởng không bao lâu nữa, thành tựu của Vương huynh đệ nhất định sẽ không ở dưới đại tông sư Tôn Lộc Đường lão tiên sinh."
Vương Chí Đạo nghe vậy cảm thấy xấu hổ, vội nói: "Trần sư phụ quá đề cao ta rồi, ta làm sao dám cùng Tôn lão tiên sinh so sánh ngang hàng, nói đùa, nói đùa rồi!" Truyện "Tinh Võ Môn "
Tôn Đại Chu nói: "Vương huynh đệ ngươi không cần khiêm nhường, trên thực tế gia phụ đối với ngươi cũng là rất có tán thành, nói rằng ngươi chính là người có thiên phú võ học nhất mà ông ấy từng chứng kiến! Chỉ có điều là ta vẫn còn tò mò, ngươi còn ít tuổi như vậy, nhưng lại hình như đối với phương diện tri thức võ học không cái gì không biết, không chỗ nào không thông, cơ hồ so với kiến thức của gia phụ còn rộng lớn tinh thâm hơn. Ngươi rốt cuộc là như thế nào mà học được vậy?"
Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, nhưng lại không thể hông trả lời, lập tức dứt khoát lại dở trò nói phét "mất trí nhớ" ra:
"Ta cũng không biết được, những sự tình trước kia phần lớn là ta đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng là trong đầu não lại bảo lưu những trí nhớ về võ học. Mỗi khi ta xem đến một ai đó sử xuất võ thuật ra, theo bản năng trong ý nghĩ lại nảy ra được một chút tri thức về loại võ thuật đó!"
Đám người Tôn Đại Chu nghe được đều nghi hoặc nhìn Vương Chí Đạo một lúc, Lý Cảnh Lâm nói: "Nếu theo thuyết pháp của ngươi, ngươi hẳn là xuất thân từ gia đình võ thuật thế gia rồi. Nhưng là ngươi lại tinh thông thuật bắn súng, vậy có lẽ ngươi thuộc về một đại gia đình quân phiệt tinh thông võ thuật rồi. Đáng tiếc ta lại không biết có đại gia đình quân phiệt tinh thông võ thuật nào có họ Vương!"
Vương Chí Đạo trong lòng lần nữa cười khổ, may là ở phía sau, đã thấy Trương Bảo Tử lớn giọng giải vây thay cho hắn:
"Con mẹ nó, nghĩa đệ, các ngươi đang uống rượu, như thế nào lại bỏ quên ta? May là ta ngủ không được nên mới vừa đi ra, nếu không đã bỏ lỡ mất một mâm rượu thịt này rồi!"
Vương Chí Đạo vội nói: "Đại ca, chúng ta vốn là muốn gọi ngươi, chỉ có điều nhìn ngươi đang ngủ, không muốn quấy rầy ngươi mà thôi. Ngươi đã tỉnh giấc lại rồi, như vậy cùng đến ăn đi!" Truyện "Tinh Võ Môn "
Trương Bảo Tử cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống, bưng lên một chén rượu, lại uống một hơi cạn sạch, than thở nói: "Rượu ngon, đáng tiếc chỉ là một chén nhỏ, không phải bát lớn, uống không đủ đã nghiền!" Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo cười nói: "Đại ca, Vạn quốc võ thuật đại hội ngày mai đã bắt đầu rồi, tốt nhất là không nên uống nhiều rượu đỡ ảnh hưởng sức khỏe!"
"Nói rất có lý. Vậy ta đây tạm dùng chén nhỏ uống là tốt rồi!" Trương Bảo Tử lại đem một chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó lại hỏi: "Được rồi, nghĩa đệ, các ngươi đang thương lượng cái gì, những người này là ai hả?"
Lý Cảnh Lâm, Tôn Đại Chu cùng Trần Phát Học chính là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Bảo Tử, đều bị thân hình như tòa thiết tháp cùng đầu râu tóc trắng của Trương Bảo Tử làm cho có chút kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nghe vậy cũng hiếu kỳ nhìn lại Vương Chí Đạo, hiển nhiên cũng muốn biết một Trương Bảo Tử này là ai.
Vương Chí Đạo cười cười đem tình huống của Trương Bảo Tử hướng đám người Lý Cảnh Lâm giới thiệu một lần, rồi lại giới thiệu đám người Lý Cảnh Lâm cho Trương Bảo Tử.
Trần Phát Học nhíu nhíu đầu mày, nhìn Trương Bảo Tử một lúc mới lên tiếng hỏi: "Ngươi thật sự là Trương Bảo Tử hay sao?"
Trương Bảo Tử hùng hùng hổ hổ nói: "Con mẹ nó, ta cũng không biết ta là ai nữa. Vốn ta đã cho ta chính là Trương Bảo Tử, chỉ có điều bị nghĩa đệ mấy ngày nay khai sáng, ta mới hiểu được rằng chính ta nguyên lai là đã bị tiểu Nhật Bản lừa đảo, bây giờ trí nhớ của ta chính là một đống hỗn loạn, đã không còn nhớ nổi chính ta là ai nữa rồi. Bất quá ta cảm giác được cái tên Trương Bảo Tử này cũng không tệ lắm, nếu ta đã không nhớ rõ chính mình nguyên lai tên gọi là gì, như vậy thì cứ gọi Trương Bảo Tử đi hả!"
Trần Phát Học kinh ngạc một chút, không nhịn được hạ giọng hỏi Vương Chí Đạo: "Cái dạng như hắn này có thể tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội được không? Ngươi có thử qua võ công của hắn hay không? Thực lực của hắn rốt cuộc như thế nào?"
Vương Chí Đạo nói: "Hắn có vẻ đối với võ thuật không quá tinh thông, nhưng dù sao lại được thiên phú ở mặt khác. Cho dù không biết được võ thuật, nhưng lấy vóc người như thiết tháp cùng thần lực của hắn, cũng đủ để sinh ra lực uy hiếp cực lớn rồi, cho nên ta mới để cho hắn cũng tham gia vào Vạn Quốc võ thuật đại hội. Chỉ cần lợi dụng hắn thật tốt, nhất định sẽ gây cho tiểu Nhật Bản một chút phiền toái. Phải biết rằng tiểu Nhật Bản nguyên lai là muốn lợi dụng hắn đến đối phó chúng ta, ta đây lại là sử ra một chiêu 'gậy ông lại đập lưng ông'!"
Trần Phát Học lại nhìn một chút Trương Bảo Tử hình thể to lớn, cảm thấy rất có hứng thú, liền nói: "Có thể có hình thể như vậy, đương nhiên là thần lực kinh người rồi, nói thật, ta còn chưa có thử so chiêu qua cùng những đối thủ hình thể như thế này. Trương Bảo Tử tiên sinh, chúng ta hôm nay đã có duyên đụng nhau, không bằng để cho chúng ta so chiêu qua một chút, dùng quyền hữu hảo luận bàn, như thế nào?"
Đang muốn uống thêm một chén rượu nữa, Trương Bảo Tử nghe vậy ngẩn người, buông chén rượu xuống, trên dưới đánh giá một lúc Trần Phát Học, vốn cân nặng còn không đến một nửa của mình, mới hồ nghi hỏi lại: "Ngươi muốn cùng ta đấu? Ngươi không phải là đã uống say rồi đấy chứ?"
Trần Phát Học vội nói: "Chỉ là hữu hảo luận bàn, điểm đến sẽ dừng là được!"
Vương Chí Đạo cười ha ha nói với Trương Bảo Tử: "Đại ca, ngươi cũng đừng coi thường Trần sư phụ. Trần sư phụ chính là cao thủ đỉnh cao nhất của Trần thức Thái Cực, ngươi nếu khinh thường mà nói, chỉ sợ sẽ không phải là đối thủ của hắn đâu!"
Trương Bảo Tử nghe vậy lập tức cười ha ha nói: "Ta lại không phải là đối thủ của hắn, điều này tuyệt đối không có khả năng! Đến đây đi, để cho ta thử xem ngươi có bao nhiêu lợi hại!"
Nói xong, Trương Bảo Tử buông chén rượu, đi nhanh đi tới đứng giữa sân. Trần Phát Học cũng theo đi tới, mỉm cười đối diện hắn chắp tay nói: "Trương Bảo Tử tiền bối, xin mời chỉ giáo!"
Trương Bảo Tử vốn định lập tức phát động công kích, nhưng lại thấy Trần Phát Học vóc người so với bản thân mình chỉ nhỏ bằng một nửa, thế nhưng lại thần nhàn khí tĩnh, tự tại an nhiên đứng ở đó, ngay cả tư thế cảnh giới cũng không có bày ra, như vậy cũng không thể không biết xấu hổ mà đi động thủ trước, liền khoát tay nói: "Vậy trước hết mời ngươi đi!"
Trần Phát Học nghe vậy cười nói: "Đã như vậy, ta đây xin đắc tội rồi!" Truyện "Tinh Võ Môn "
Nói xong, Trần Phát Học ung dung tự nhiên tiến lên trước một bước, chuyển qua bên phải Trương Bảo Tử, đưa tay lên bên cạnh cổ Trương Bảo Tử xoa một cái. Truyện "Tinh Võ Môn "
Thân thể khổng lồ của Trương Bảo Tử lập tức mất đi thăng bằng, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.
"Đắc tội đắc tội!"
Trần Phát Học nói xin lỗi, còn Trương Bảo Tử thì vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt đỏ bừng nói:
"Không tính, không tính, mới vừa rồi là ta không có chú ý, làm lại đi, làm lại đi!"
Trần Phát Học mỉm cười, nói: "Như vậy xin mời tiền bối chú ý nhé, ta lại muốn công kích ngươi đây!"
Nói xong, Trần Phát Học lần nữa tiến lên một bước, lại tiếp tục chuyển qua bên trái Trương Bảo Tử, chìa tay nhằm trên cổ Trương Bảo Tử tiếp tục xoa một cái.
Vẫn là đồng dạng một chiêu như cũ, Trương Bảo Tử lần này đã có chuẩn bị, hừ lạnh một tiếng, hai đầu gối nửa ngồi khuỵu xuống, lập thế vững vàng. Ngờ đâu một cái xoa tay kia của Trần Phát Học khi chạm tới cổ hắn rồi lại đột nhiên trượt ra phía sau cổ hắn, biến xoa thành gạt. Thân thể Trương Bảo Tử lại một lần nữa không thể khống chế mà mất đi thăng bằng, ngã xuống. Chỉ có điều là lúc này đây là ngã sấp mặt xuống, nếu không phải là hắn phản ứng rất nhanh, chỉ sợ đã ngã dập cái mũi rồi.
"Đắc tội đắc tội!"
Trần Phát Học lại một lần nữa xin lỗi, mà Trương Bảo Tử thì thẹn quá thành giận, bò lên, quát:
"Bây giờ đây đến lượt ta đến công kích ngươi!"
Nói xong, cũng không thèm để ý xem Trần Phát Học có đồng ý hay không, lập tức xông vọt đến, bàn tay khổng lồ chộp cứng lấy cẳng tay của Trần Phát Học, xoay mạnh về phía sau một cái. Vốn tưởng rằng nhất định sẽ đem được cánh tay này của Trần Phát Học mà xoay ngược về phía sau, khiến cho hắn phải nhận thua. Ngờ đâu, cánh tay của Trần Phát Học mặc dù để cho Trương Bảo Tử thành công vặn được về phía sau, nhưng thân thể của hắn lại vừa xoay vừa chuyển, lập tức đã chuyển ngược được lại. Sau đó phản bắt ngược lại cổ tay của Trương Bảo Tử, lại chuyển thân một vòng nữa, kết quả là phản đòn đem cánh tay của Trương Bảo Tử vặn ngược về sau lưng.
Trương Bảo Tử vừa sợ vừa giận, vội vàng dùng sức xoay một cái, muốn lợi dụng thần lực của mình để giãy ra khỏi khống chế của Trần Phát Học, ai ngờ các khớp xương tay tự nhiên đau nhói một cái, sau đó hắn bị Trần Phát Học tá lực quăng đi, thân thể cự đại bay vọt lên trời, lại một lần nữa rơi rầm xuống trên mặt đất.
Tôn Đại Chu đang xem cuộc chiến không nhịn được lắc đầu nói: "Xem ra tay Trương Bảo Tử này thật không không hiểu nhiều về quyền pháp, chỉ là thần lực kinh người mà thôi. Đáng tiếc quyền ngạn có nói 'Lực bất đả quyền', lực lượng cho dù có mạnh đi nữa, cũng không đấu lại được kỹ xảo quyền pháp."
"Lực bất đả quyền là một ý không sai, thế nhưng mà vẫn còn một câu tiếp theo 'quyền bất đả công' đó! Mặc dù lực của hắn cũng chưa đạt được đến mức 'Công', nhưng là nếu hắn hiểu được cách lợi dụng, chưa chắc không thể đánh thắng quyền!" Vương Chí Đạo cười cười phản bác lại một câu, sau đó lớn tiếng nhắc nhở Trương Bảo Tử, nói: "Đại ca, ta dạy cho ngươi một chiêu, ôm thật chặt lấy hắn!"
Trương Bảo Tử liên tục bị Trần Phát Học đánh ngã ba lần, đang lúc nhụt chí, nghe được vậy tinh thần phấn chấn, bản năng làm theo như lời Vương Chí Đạo, song chưởng mở ra nhằm Trần Phát Học ôm lấy.
Trần Phát Học thần sắc không thay đổi, thân mình thụp xuống một cái tránh khỏi một đòn "Song tí hợp bão" - Hai tay cùng ôm - Của Trương Bảo Tử, đồng thời một tay xuyên vào bên dưới hông của Trương Bảo Tử, dùng vai gánh lên một cái, thân thể cự đại của Trương Bảo Tử bị gánh lên, lại một lần nữa ngửa mặt lên trời ngã nhào xuống trên mặt đất.
Tôn Đại Chu thấy thế cười nói: "Dùng sức mạnh ôm cứng lấy đối thủ có lẽ là một hảo chiêu, nhưng là có ôm được hay không vẫn là một vấn đề, lực vẫn là bất đả quyền hả!"
Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Hắn nhất định có biện pháp ôm lấy Trần sư phụ, mặc dù hắn trí nhớ tán loạn, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc!"
Dường như không phụ sự kỳ vọng của Vương Chí Đạo, sau khi Trương Bảo Tử một lần nữa từ trên mặt đất đứng dậy, hắn cẩn cẩn dực dực tiến gần đến Trần Phát Học, sau đó hai tay chậm rãi nhằm Trần Phát Học chộp đến.
Tôn Đại Chu thấy thế không khỏi ngạc nhiên, sau đó lại bật cười nói: "Động tác đưa ra chậm rãi có lẽ sẽ làm cho Trần sư phụ không thể tá lực đả lực được. Đáng tiếc Thái Cực Quyền cũng không phải chỉ có kỹ xảo tá lực đả lực. Năng lực công kích của Thái Cực Quyền trên thực tế cũng không có thua gì năng lực phòng ngự. Bản thân Trần sư phụ năng lực công kích trên thực tế còn muốn mạnh hơn năng lực phòng ngự đó!"
Vương Chí Đạo thần sắc không thay đổi cười nói: "Năng lực công kích của Trần sư phụ đích xác là rất mạnh, đáng tiếc là đối diện với Trương Bảo Tử hình thể cự đại như thế kia, trừ phi Trần sư phụ hạ thủ tàn nhẫn, nếu không rất khó đem hắn đánh ngã được.
Nhưng có điều là hai người bọn họ chỉ là hữu hảo luận bàn, lấy tính cách của Trần sư phụ, thì tuyệt đối sẽ không hạ thủ tàn nhẫn!"
Tôn Đại Chu nghe vậy ngạc nhiên, nhìn Vương Chí Đạo nói: "Ngươi thật đúng là âm hiểm, việc này mà ngươi cũng tính kế được rồi!"
Một bên Chu Quốc Phú không nhịn được cười nói: "Hắn nếu không đủ âm hiểm, có thể nào đùa bỡn được cho tiểu Nhật Bản quay cuồng chứ? Đây là bản tính của hắn hả!"
Chỉ thấy ở giữa sân tình huống quả nhiên đúng như Vương Chí Đạo đã vừa dự đoán xong. Đối diện với bàn tay khổng lồ của Trương Bảo Tử đang chậm rãi chộp tới, Trần Phát Học vốn là có thể một chưởng đánh vào hạ bộ của Trương Bảo Tử, đem Trương Bảo Tử đánh ngã xuống đất. Nhưng là trận này chỉ là thi đấu hữu hảo luận bàn, Trần Phát Học sao có thể hạ thủ tàn nhẫn được, cho nên đem một chưởng đó sửa thành xoa lên dưới nách Trương Bảo Tử, ý định lại một lần nữa đem Trương Bảo Tử xoa ngã.
Thật không ngờ, lúc này đây Trương Bảo Tử lại học được khôn khéo rồi, ngay trước khi thân thể sắp bị mất đi khống chế mà không thể giữ thăng bằng, chân sau của hắn lùi về sau một bước, lập tức đã đứng lại được vững vàng, sau đó hắn đạp mạnh xuống đất một phát lấy đà lao về trước, trong nháy mắt đã vọt được đến trước mặt Trần Phát Học, song chưởng mở ra nhằm Trần Phát Học ôm lấy.
Trần Phát Học trong lòng cả kinh, theo bản năng cong ngón tay thành bán quyền, nhằm lên trên yết hầu của Trương Bảo Tử, vốn là hắn chỉ cần phát lực, là có thể đánh nát được yết hầu của Trương Bảo Tử, ngăn cản Trương Bảo Tử công kích. Chỉ có điều khi các đầu khớp xương ngón tay cong thành bán quyền đã sắp tiếp xúc đến yết hầu Trương Bảo Tử, Trần Phát Học lại nhớ ra đây chỉ là một trận thi đấu hữu hảo luận bàn, không thể hạ thủ tàn nhẫn, lập tức thu hồi lực đạo trở về.
Đáng tiếc Trần Phát Học hạ thủ lưu tình, nhưng Trương Bảo Tử lại không như thế. Trong một nháy mắt Trần Phát Học dừng tay này đã để cho Trương Bảo Tử thành công dùng cả hai cánh tay gắt gao ôm siết lấy thân mình Trần Phát Học.
Bị Trương Bảo Tử ôm lấy, Trần Phát Học mới lãnh giáo đến cái gì gọi là thần lực. Chỉ cảm thấy Trương Bảo Tử cánh tay cự đại hình như giống hai con trăn lớn, quấn lấy hắn cơ hồ không thể nhúc nhích, trên người xương cốt thậm chí rung động "răng rắc". Trương Bảo Tử ôm được một phát này, rõ ràng có ý đồ muốn đem xương cốt toàn thân hắn siết gãy hết.
May là Trần Phát Học thủy chung vẫn là một cao thủ chân chính, lâm nguy bất loạn, thân thể đột nhiên vừa trầm xuống vừa xoay một cái, sau đó rung lên một phát thật mạnh. Thân thể Trương Bảo Tử bị chấn động, lại thành ra đối diện với phía sau lưng Trần Phát Học, song chưởng của Trương Bảo Tử không thể khống chế được mà buông lỏng ra.
"Dừng tay!"
Vương Chí Đạo thấy Trương Bảo Tử còn muốn công kích lần nữa, vội vàng lên tiếng ngăn cản nói: "Đại ca, hay là không nên tiếp tục so tài nữa, ngươi không có khả năng là đối thủ của Trần sư phụ, đình chỉ thôi!"
← Hồi 121 | Hồi 123 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác