Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 049

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 049: Trung Nhật quyết chiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Trần Chân thật không ngờ lại xuất hiện làm cho bọn người Vương Chí Đạo cùng Lưu Chấn Đông đều rất kinh ngạc cùng vui mừng một lúc lâu, liền tiến lên hàn huyên một lúc, mới hiểu rõ được, nguyên lai Trần Chân cùng Tôn Đại Chu trong khi du học tại Nhật Bản đã quen biết nhau. Ngày đó sau khi Trần Chân bị buộc rời đi khỏi Thượng Hải, lại tìm được Tôn Đại Chu, dưới sự giới thiệu của Tôn Đại Chu, đã được biết Tôn tiên sinh cùng Tống tổng trưởng (1), cũng gia nhập vào Đồng Minh hội, cùng Tôn Đại Chu cùng nhau ở Đồng Minh hội vì quốc gia mà ra sức.

Trải qua thời gian một năm, sự việc ngày đó Trần Chân nổi giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng đã theo thời gian mà từ từ phai nhạt chìm lắng xuống, nhưng là Trần Chân lại nhớ mãi không quên phải điều tra ra sự việc Hoắc Nguyên Giáp bị hại. Vì vậy hắn ở dưới sự che chở của Đồng Minh hội, đã bí mật ẩn nấp trốn trở về Thượng Hải, âm thầm điều tra sự kiện Hoắc Nguyên Giáp bị đầu độc.

Dưới sự trợ giúp của Tôn Đại Chu cùng các đồng sự ở Đồng Minh hội, Trần Chân rốt cục phát hiện được tên thầy thuốc Thu Dã ngày đó ở trên yến tiệc của người Nhật Bản đã giả vờ trị bệnh cho Hoắc Nguyên Giáp mà hạ độc, thật không ngờ tới tên này cư nhiên lại vẫn trốn ở trong Hồng Khẩu đạo tràng, không có rời đi khỏi Thượng Hải.

Nếu như dựa theo tính tình trước đây của Trần Chân, hẳn là hắn đã lập tức xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, đem Thu Dã bắt sống đưa ra ngoài, bắt phải khai rõ chủ mưu hãm hại Hoắc Nguyên Giáp. Bất quá sau một năm làm việc trong Đồng Minh hội, Trần Chân tính tình đã bình tĩnh tỉnh táo rất nhiều, tâm trí cũng ngày càng thành thục. Hắn phát giác được Nhật Bản Hồng Khẩu đạo tràng không biết tại sao đột nhiên lại gia tăng thêm rất nhiều quân lính, lại có thêm một nhóm võ sĩ Nhật Bản kéo tới, trong đó có không hề ít người chỉ thoạt nhìn cũng thấy là cao thủ trong cao thủ. Trần Chân biết nếu xem thực lực hiện tại của Hồng Khẩu đạo tràng, thì Hồng Khẩu đạo tràng ngày trước hắn xông vào đã không thể sánh bằng, bên trong cao thủ nhiều như mây, nếu liều lĩnh tiến vào khó có thể đi ra.

Sau khi cẩn thận suy tính, Trần Chân quyết định trở về tìm Tôn Đại Chu hỗ trợ, thương nghị một kế hoạch hoàn mỹ để xông vào Hồng Khẩu đạo tràng bắt giữ Thu Dã. Thật không ngờ sau khi gặp được Tôn Đại Chu, Tôn Đại Chu lại nói cho hắn biết một tin tức: Nhật Bản Liễu Sinh Tân Âm phái sắp tới trước cửa khiêu chiến Tinh Võ Môn, Liễu Sinh Tân Âm phái tông chủ Liễu Sinh Tông Nhị thậm chí còn muốn đích thân ra tay cùng Vương Chí Đạo quyết đấu. Truyện "Tinh Võ Môn "

Trần Chân sau khi nghe được tin này giật mình lo lắng không thôi. Năm đó khi hắn còn đang du học tại Nhật Bản, đã từng có nghe nói qua về Liễu Sinh Tông Nhị kia, cũng đã từng đi đến Liễu Sinh kiếm đạo tràng để nhìn xem người này, mặc dù chỉ là đứng ở xa xa nhìn một chút, còn chưa có chân chính động thủ qua cùng Liễu Sinh Tông Nhị, nhưng là kiếm pháp Liễu Sinh Tông Nhị biểu diễn cho các đệ tử bản môn không ngờ đã khiến cho Trần Chân có ấn tượng sâu sắc, theo bản năng cảm giác được người này đúng thật là một cao thủ kiếm đạo chân chính, Vương Chí Đạo cùng hắn đánh nhau, quả thực đúng là muốn chết.

Sau khi cân nhắc cẩn thận một chút, Trần Chân quyết định trước hết đi tới Tinh Võ Môn, xem một trận quyết đấu kia, sau đó lại nghĩ biện pháp khác bắt sống Thu Dã. Vì vậy hắn ăn mặc hóa trang một chút, cùng Tôn Đại Chu chạy tới Tinh Võ Môn.

Sau khi biết được Thu Dã vẫn còn đang ở trong Nhật Bản Hồng Khẩu đạo tràng, đám người Hoắc Đình Giác người nào cũng vẻ mặt bi phẫn kích động, hận không thể lập tức xong vào Hồng Khẩu đạo tràng đánh giết, đem Thu Dã bắt lại dùng khảo hình tra hỏi, bắt hắn phải cung khai kẻ chủ mưu đã hại chết Hoắc Nguyên Giáp.

"Các vị sư huynh đệ, xin chớ quá kích động, mối thù của sư phụ không thể không báo, nhưng nếu chúng ta quá kích động thì chỉ gây ra chuyện xấu. May là người Nhật Bản còn chưa biết chúng ta đã phát hiện được dấu vết của Thu Dã, chờ cho chuyện tình luận võ ngày hôm nay xong xuôi hết rồi, chúng ta lại bàn kế hoạch một chút, để xem làm thế nào an toàn xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, đem Thu Dã bắt sống ra ngoài!"

"Trần Chân nói đúng, thế lực của người Nhật Bản hiện nay đã tăng lên rồi, Hồng Khẩu đạo tràng lại càng không phải là địa phương mà chúng ta có thể tùy tiện xông loạn vào. Chúng ta nhất định phải bàn lại kế hoạch hành động cho thật tốt, thù của phụ thân không thể không báo. Trần Chân, một năm không gặp, ngươi đã thành thục rất nhiều rồi, không dễ bị kích động như lúc trước đây nữa!", Hoắc Đình Giác cảm thán nói.

"Đa tạ Nhị sư huynh ủng hộ, trong một năm qua ta thật sự hiểu được rất nhiều việc, trước kia đúng thật là ta làm việc vô cùng kích động, rất không để ý đến hậu quả!"

Sau khi đã ổn định được tâm tình đang kích động của đám đệ tử Tinh Võ Môn, Trần Chân quay sang Vương Chí Đạo nói: "Vương sư đệ, nghe nói ngày hôm nay ngươi muốn cùng Liễu Sinh Tân Âm phái tông chủ Liễu Sinh Tông Nhị luận võ? Ngươi có nắm chắc hay không? Liễu Sinh Tông Nhị người này thực lực không phải ngươi có thể so sánh được!"

"Ngũ sư huynh, huynh không cần lo lắng, quyết đấu chân chính thế nhưng lại không nhất định dựa vào thực lực để phân ra sống chết, quyết định sống chết ngoài dựa vào thực lực lại còn có nhiều nhân tố khác, tỷ như trí tuê, kinh nghiệm, vận khí, vân vân. Trên các phương diện đó, ta tin tưởng so với Liễu Sinh Tông Nhị ta lại mạnh mẽ hơn!" Vương Chí Đạo mỉm cười đáp lại.

Trần Chân nghe vậy khẽ nhíu nhíu đầu mày, nói: "Những sự tình ngươi đã trải qua trong một năm vừa rồi ta đã nghe nói qua. Nói về trí tuệ cùng vận khí, đích xác là không một ai có thể so sánh được với ngươi, cho nên ngươi mới có thể liên tiếp tạo nên nhiều kỳ tích. Bất quá nếu nói kinh nghiệm của ngươi so với Liễu Sinh Tông Nhị còn nhiều hơn, thì điều này sao có khả năng. Liễu Sinh Tông Nhị đã xuất đạo hơn hai mươi năm, thân trải qua lớn nhỏ chiến đấu bao nhiêu trận không kể hết, chỉ xem đối thủ chết ở dưới đao của hắn cũng tính được cả trăm người. Ngươi bất quá mới hơn mười sáu tuổi, gia nhập Tinh Võ Môn cũng chưa có được mấy năm, kinh nghiệm như thế nào lại có thể nhiều hơn được so với hắn?"

"Nói nhầm, nói nhầm!" Vương Chí Đạo cười ha ha, nói: "Có lẽ không phải là kinh nghiệm, mà là một loại bản năng đánh nhau ác liệt. Trong nhân loại, có một số người thường thường có một dạng thiên phú đặc thù trên người, tại lúc bất ngờ gặp phải nguy hiểm, thì liền bộc phát ra một loại tiềm năng thần bí, làm cho những người đó theo bản năng mà đưa ra những phản ứng chính xác nhất để ứng phó với nguy hiểm. Ta chính là dạng người có một loại bản năng đánh nhau ác liệt, cho nên trước kia ta gặp phải đối thủ đa số đều có thực lực mạnh mẽ hơn ta, nhưng mà cuối cùng ta đều có thể đánh bại bọn họ, đây chính là nhờ loại bản năng đánh nhau đó!"

Lưu Chấn Đông nghe được cảm thấy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo, nói: "Loại tình huống này hình như sư phụ khi còn sống cũng đã giảng qua cho ta, sư phụ nói trên đời luôn luôn có những cá nhân như thế, phản ứng đối với nguy hiểm đặc biệt linh mẫn, năng lực ứng biến so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm. Bọn họ khi bị nguy cơ đe dọa đến mình thường thường bộc phát ra được lực lượng kinh người, thay đổi được tình huống bất lợi. Người như thế, chính là thiên tài đánh nhau trời sinh, đối với khả năng lĩnh ngộ võ thuật so với người bình thường đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, bất quá những người như vậy đúng là vạn người có một. Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đúng là một người như thế?"

"Xem tình huống đó, vậy thì ta hẳn là đúng rồi, chẳng lẽ Đại sư huynh không cảm giác được ta chính là một thiên tài đánh nhau hay sao!" Vương Chí Đạo cười cười đáp lại.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng cười to, Vương Chí Đạo nghe được một thanh âm mà hắn vô cùng chán ghét: "Tất cả mọi người đã ở đây rồi hả, xem bộ dáng các người đã chuẩn bị tốt rồi đó! Người của Tinh Võ Môn, các kiếm khách tôn quý của Đại Nhật Bản đã tới rồi, mau mở to hai tròng mắt các ngươi ra nghênh đón đi!"

"Vương Bảo Lực, hắn làm sao lại tới chỗ này?"

Vương Chí Đạo nhớ lại khi ở biệt thự của Uy Nhĩ Sĩ, nguyên nhân chính là vì Vương Bảo Lực tố cáo, khiến cho Lý Thư Văn cùng với mình trở mặt thành thù, thiếu chút nữa làm cho mình không có cách xoay xở, không khỏi phát hận nghiến răng ken két. Truyện "Tinh Võ Môn "

Hoắc Đình Giác đáp lại: "Vương Bảo Lực người này vốn là do Tống lão gia tử quản giáo hắn, ngày hôm đó khi chúng ta nghe được sự tình ngươi cùng Lý Thư Văn, hắn tự xung phong nói là có biện pháp giúp các ngươi một chút, chúng ta không biết là âm mưu, mới để cho hắn ra mặt, ai ngờ đến sau khi hắn đến nơi lại đem những chuyện kia nói ra, khiến Lý Thư Văn cùng ngươi trở mặt. Tống lão gia tử ngay lúc đó đã đem hắn đánh bất tỉnh, sau đó lại đưa hắn đuổi ra khỏi Hình Ý Môn, cấm hắn tự xưng là Hình Ý Môn đệ tử. Không ngờ hắn lại có thể đầu nhập vào trong đám người Nhật Bản, đúng là đồ bại hoại!"

Chỉ thấy Vương Bảo Lực dẫn đầu đi vào đúng là đám người Nhật Bản Liễu Sinh Tân Âm phái cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân, tuy nhiên hôm nay trong đó còn có không ít khuôn mặt khác lạ. Bọn họ mặc trang phục so với đám người Liễu Sinh Tân Âm phái thì có chút khác biệt nhỏ, nhưng mà bộ dáng lại rất bưu hãn, vẻ mặt lại càng hung ác, trong đó lại có một thằng cha nhìn giống như một ngọn núi thịt, nhìn tuy là cao, nhưng thân thể thoạt nhìn lại to béo tròn tròn, ít nhất phải nặng đến ba bốn trăm cân, hình thể rất giống với đô vật thủ (2) Vương Chí Đạo đã từng chứng kiến ở kiếp trước.

"Vương Chí Đạo, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt!" Vương Bảo Lực cười hắc hắc bắt chuyện cùng Vương Chí Đạo, nhưng trong ánh mắt lại không che dấu được oán độc ngập trời: "Ngươi đã chuẩn bị hậu sự cho thật tốt chưa? Các bằng hữu Nhật Bản của ta hôm nay đã chuẩn bị tốt để lấy mạng ngươi rồi đó!"

"Vương Bảo Lực, ngươi đúng là đồ bại hoại!" Một tiếng gầm lên giận dữ, chính là đám người Tống Thế Vinh vừa chạy đến. Tống Thế Vinh vừa tiến vào trong Tinh Võ Môn đã nghe được thanh âm la hét của Vương Bảo Lực, không khỏi tức giận đến nỗi sắc mặt xanh xám, đối Vương Bảo Lực quát to: "Vương Bảo Lực, ngươi đúng là đồ vô sỉ bại hoại, như vậy mà lại dám đầu nhập vào người Nhật Bản, ngươi đúng là làm mất hết mặt mũi của Hình Ý Môn cùng người Trung Quốc..."

"Tống Thế Vinh!" Vương Bảo Lực thế nhưng lại lạnh lùng ngắt lời lão nói, đáp trả: "Ngươi đã đem ta đuổi ra khỏi Hình Ý Môn, ta đã không còn là đệ tử Hình Ý Môn nữa, cũng không còn để cho ngươi quản! Ta muốn làm cái gì, muốn đầu quân cho người nào, đều không liên quan đến chuyện của ngươi. Ta khuyên ngươi đã già rồi thì nên giữ gìn khí lực, không nên lại giáo huấn ta, ta nghe đã sớm phát chán rồi!"

"Ngươi..." Tống Thế Vinh lập tức bị uất đến mức không nói nên lời.

Tống Hổ Thành đi cùng Tống Thế Vinh thấy vậy nổi giận, chỉ vào Vương Bảo Lực quát lên:

"Vương Bảo Lực, tên hỗn đản nhà ngươi, dám đối với sư phụ vô lễ như vậy! Ngươi mau đi ra đây cho ta, để ta giáo huấn tên hỗn đản nhà ngươi!"

---------------------

Chú thích:

(1) - Tống tổng trưởng: Tống Giáo Nhân, một người lãnh đạo của Trung Quốc Đồng Minh hội, đồng chí của Tôn Trung Sơn. Sau này Tống Giáo Nhân bị ám sát chết ở Thượng Hải.

(2) - Đô vật thủ: võ sĩ Sumô Nhật Bản.

*****

Đối với lời khiêu chiến đích danh của Tống Hổ thành, vương Bảo Lực tự biết căn bản mình không phải là đối thủ, làm sao có dũng khí ứng chiến, hừ lạnh một tiếng liền quay đầu phớt lờ đi. Truyện "Tinh Võ Môn "

Sơn Khẩu Dụ Nhân đối Tống Hổ Thành nói: "Tống Hổ Thành tiên sinh, Vương Bảo Lực hiện nay là người của Đại Nhật Bản chúng ta, người Trung Quốc các ngươi có câu nói "đánh chó phải nhìn mặt chủ", ngươi nếu nghĩ muốn động chạm hắn, nên hỏi trước một chút xem ta có đồng ý hay không mới được!".

Đang ở trước mặt nhiều người quen biết như vậy bị Sơn Khẩu Dụ Nhân ví như con chó, Vương Bảo Lực cho dù trong lòng tức giận, nhưng mà trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, thậm chí lại còn làm ra trò nịnh nọt tươi cười đối với Sơn Khẩu Dụ Nhân, nhìn thấy vậy đám người Vương Chí Đạo đều cảm thấy muốn nôn mửa.

Tống Thế vinh thở ra một hơi dài, cảm thấy đối với Vương Bảo Lực hoàn toàn tuyệt vọng, liền phân phó Tống Hổ Thành không cần để ý đến Vương Bảo Lực nữa, sau đó đi tới bên cạnh Vương Chí Đạo nói với hắn: "Chí Đạo, rất xin lỗi, ngày đó khi Trần Phát Học tiên sinh đem Vương Bảo Lực giao cho ta, đã yêu cầu ta đem Vương Bảo Lực quán thúc theo dõi, nhưng là Vương Bảo Lực hướng ta cầu xin thảm thiết, còn xin thề nhất định sẽ sửa đổi làm lại cuộc đời, ta nhất thời trong lúc mềm lòng, liền tin tưởng hắn, cho hắn thêm một cơ hội, không nghĩ đến tên hỗn đản này lại... Ôi, đều là do mắt ta mù rồi, nhìn lầm rồi một tên tiểu nhân kia!".

Vương chí đạo vội vàng an ủi lão nói: "Tống lão gia tử, việc này không trách được ngài. Như Vương Bảo Lực kia là loại người tiểu nhân, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, ngài không nên đem chuyện của hắn để ở trong lòng!".

Tống Thế Vinh gật đầu, lại nói tiếp: "Được rồi, cái thanh binh khí kia của ngươi, ta cũng đã cho người đến phòng Tuần bộ Anh quốc Tô giới lấy về rồi, như vậy hôm nay ngươi có thể dùng lại được rồi!".

Tống Thế vinh vẫy vẫy tay, phía sau lập tức có một đệ tử mang thanh lưỡi lê ba cạnh của Vương Chí đạo đưa lên.

Lại được cầm thanh lưỡi lê ba cạnh của mình trong tay, Vương Chí Đạo trong lòng không khỏi cảm động, đưa tay sờ sờ thân lưỡi lê bóng loáng sắc bén, cảm tạ nói: "Đa tạ Tống lão gia tử đã cho người lấy thanh binh khí này về cho ta, không dám dấu ngài, cuộc chiến ngày hôm nay ta sống hay chết, đều là đặt ở trên thân cây lưỡi lê này đó!".

"Ồ, như vậy ngươi có nắm chắc được phần thắng hay sao?". Tống Thế Vinh không nhịn được hỏi.

Vương Chí Đạo mỉm cười, cố ý lấy thanh âm thật to cho đám người Nhật Bản cũng nghe thấy nói:

"Tống lão gia tử xin yên tâm, triết lý thâm sâu của kiếm đạo Liễu sinh phái ta đã sớm nắm rõ như trong lòng bàn tay, trong lòng ta cũng đã sớm nghĩ ra một bộ tuyệt chiêu để khắc chế Liễu sinh phái. Chỉ có điều là, tuyệt chiêu khắc địch đó của ta chính là một chiêu giết người, nếu không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì đối phương không thể nghi ngờ chỉ có chết mà thôi. Vì thế tránh cho lại phát sinh sự tình như Tỉnh Thượng Hùng Nhân ngày đó, ta nghĩ xin mời Tống lão gia tử làm người chứng kiến, lại để cho Liễu Sinh Tông Nhị cùng ta ký vào tờ Sinh Tử Trạng. Tống lão gia tử đức cao vọng trọng, lại thêm rất nhiều lần làm trọng tài cho các sự vụ luận võ thi đấu, hiển nhiên có tư cách này. Ta cũng không muốn để sau đó lại bị người Nhật Bản kiện cáo ra Pháp đình".

Tống Thế Vinh nghe vậy gật đầu nói: "Hẳn là nên làm như vậy, cho dù ngươi không nói ta cũng muốn làm như vậy, ngày đó khi Tỉnh Thượng Hùng Nhân cùng ngươi quyết đấu chính là không để cho hắn ký tên vào tờ Sinh Tử Trạng, nên mới để cho người Nhật Bản có cơ hội đem ngươi kiện ra trước Pháp đình. Ta làm sao có thể để cho việc này lại phát sinh lần nữa!".

Vừa nói, Tống Thế Vinh vừa đi tới trước mặt đám người Nhật Bản, đối với Liễu SInh, Tông Nhị nói: "Liễu Sinh tiên sinh, ngươi đã nghe rồi, nếu như muốn cùng Vương Chí Đạo luận võ, mời ngươi trước hết ký tên lên tờ Sinh Tử Trạng. Sinh Tử Trạng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây, ngươi chỉ cần ký tên vào đây là được. Đương nhiên, nếu như Liễu Sinh tiên sinh mà khiếp đảm, có thể bỏ qua lần luận võ hôm nay, rời khỏi Tinh Võ môn, ta nghĩ mọi người TInh Võ môn sẽ không ngăn cản ngươi đâu!".

Nhìn không ra Tống lão gia tử miệng lưỡi cũng rất lợi hại.

Liễu Sinh Tông Nhị sắc mặt khẽ biến đổi, lại nhìn một chút đệ tử của Tống Thế Vinh đang đưa tới Sinh Tử Trạng cùng bút mực, biết lúc này không thể lùi bước, hừ lạnh một tiếng, tức khắc cầm lấy bút ký tên mình lên tờ SInh Tử Trạng.

Sinh Tử Trạng lại được chuyển tới trên tay Vương Chí Đạo, Vương Chí Đạo rát ung dung ký một chữ tên mình rất to, trong miệng lại cố ý nói: "Bảo cho các đệ tử chuẩn bị hậu sự cho chính mình đi, tránh cho đến lúc đó lại ứng phó không kịp!".

Lời này vừa ra, đám đệ tử Liễu Sinh phái mỗi người đều trợn mắt nhìn hắn, nhất là con gái Liễu Sinh Tông Nhị, Liễu SInh Anh Tử kia, ánh mắt nhìn đến Vương Chí Đạo đã chuyển thành ánh mắt nhìn kẻ thù giết cha rồi.

Nhưng thân là người trong cuộc, Liễu sinh Tông Nhị mặt lại không chút thay đổi, đối với lời nói khiêu khích của Vương Chí Đạo cũng không nói lại một câu, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên một tiếng cười "hắc hắc" quái dị, lại nghe thấy một người Nhật Bản đi cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân dùng tiếng Nhật cười nói với Liễu SInh Tông Nhị: "Liễu Sinh Quân, thoạt nhìn tiểu tử kia rất có vẻ nắm chắc giết được ông, tình huống của ông có chút khôgn ổn đó!".

Liễu Sinh Tông Nhị hừ lạnh một tiếng, lấy tiếng Nhật đáp lại: "Thuyền Việt Hoành Sơn, ông nói như vậy là có ý tứ gì? Nghe sao có chút hả hê?".

"Sao có thể như vậy, ta chỉ là cảm thấy lo lắng thay cho ông mà thôi, tên tiểu tử kia đã biết rõ ông là ai, mà còn dám hướng tới ông khiêu chiến, lại còn muốn ông ký giấy Sinh Tử Trạng, lộ ra bộ dáng mười phần tin tưởng. Điều này làm cho ta không thể không lo lắng thay cho ông đó!".

Thuyền Việt Hoành Sơn thoạt nhìn có vẻ quan hệ cùng Liễu sinh Tông Nhị không tốt lắm, ngữ khí nói chuyện nghe thế nào cũng cảm thấy có chút châm chọc hả hê.

Một tiếng ho khan, lại là Sơn Khẩu Dụ Nhân lên tiếng: "Hai vị, cuộc chiến bây giờ có đông người ở đây đang nhìn xem như vậy, lại có quan hệ đến vinh quang của Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta, các ông cần phải đoàn kết với nhau, nghĩ biện pháp để đánh tụt sự kiêu hãnh của người Trung Quốc xuống, sao có thể ở đây tranh chấp với nhau?".

"Sơn Khẩu tiên sinh, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ khôgn thua, xin ngài tin tưởng ta!" - Liễu SInh Tông Nhị nói.

"Việc này cũng không thể mạo hiểm, đệ tử của ông TInh Thượng Hùng Nhân coi như là nhận được chân truyền của ông, nhưng lại để cho Vương Chí Đạo kia có thể giết chết dễ dàng như vậy, chúng ta làm sao có thể để cho ông mang vinh quang của Đại đế quốc Nhật Bản đi mạo hiểm? Ta tính như thế này đi, ở đây có nhiều bọn võ giả Trung Quốc như vậy, vậy trước hết để cho ta phái ra đệ tử hướng bọn họ khiêu chiến, thắng trước một hai trận, đến lúc đó cho dù ông có thua trên tay Vương Chí Đạo, ít nhất cũn có thể để cho Đại đế quốc Nhật Bản ta còn có chút mặt mũi!".

"Ngươi..."

Liễu Sinh TÔng nhị còn chưa kịp tực giận, Thuyền Việt Hoành Sơn đã phất phất tay, lập tức trong đám võ sĩ Nhật Bản đứng phía sau lưng hắn có một người đi ra, đi đến giữa sân, nói với đám người Tinh Võ Môn: "Ta gọi là Cương Tỉnh Huyết Nhất, chính là đệ tử của Đại Nhật Bản đệ nhất võ đạo gia "thủ lý thủ" (1) tông sư Thuyền Việt Hoành Sơn. Trước khi Liễu Sinh phái cùng các ngươi chính thức luận võ, ta nghĩ hướng TInh Võ Môn cao thủ các ngươi lãnh giáo trước một chút, cho các ngươi kiến thức một chút võ đạo chính thức của Đại Nhật Bản chúng ta. Hoắc môn chủ, Lưu Chấn Đông tiên sinh, nghe nói các ngươi chính là hai người mạnh nhất ở Tinh Võ Môn, vậy mời một trong hai người đến đây, để cho Cương Tỉnh Huyền Nhất ta lãnh giáo một chút!".

Đám người Tinh Võ Môn nghe vậy có chút ngạc nhiên, Lưu Chấn Đông quay sang cùng Hoắc Đình Giác đưa mắt nhìn nhau, cười ha ha nói: "Tiểu Nhật Bản nếu nghĩ muốn tìm hai chúng ta đấu một chút, chúng ta đây sẽ cho hắn thỏa ước nguyện một chút. Nhị sư đệ, ngươi là môn chủ Tinh Võ Môn, một tiểu Nhật Bản này không đủ tư cách để cho ngươi ra tay, hay là để cho ta ra lãnh giáo của hắn một chút đi!".

Hoắc Đình Giác gật đầu nói: "Đại sư huynh, xin mời cẩn thận!".

Tươi cười tư tin, Lưu Chấn Đông đi tới trước mặt Cương Tỉnh Huyền Nhất, ôm quyền nói: "Cương Tỉnh Huyền Nhất có phải không? Ta chính là Tinh Võ Môn Lưu Chấn Đông, ngươi đã chỉ đích danh muốn cùng ta so đấu, ta sao có thể từ chối được. Xin mời chỉ giáo..."

Lưu Chấn Đông lời khách khí còn chưa có nói xong, Cương tỉnh Huyền Nhất đã đoạt tiên phát động công kích, một tiếng quát lớn, tiến lên một bước chính là một quyền hướng trên ngực Lưu Chấn Đông đánh tới.

Quyền thẳng đánh trung bàn, quyền phong ác liệt cương mãnh, hiển nhiên đã qua không ít luyện tập khổ công.

Lưu Chấn Đông nhưng chỉ là chưởng trái đánh ra, đã phong bế được một quyền này của Cương Tỉnh Huyền Nhất. Bất ngờ bên dưới Cương Tỉnh Huyền Nhất chân trước lại bắn vụt ra, mũi chân nhằm bắn thẳng đến tiểu phúc của Lưu Chấn Đông.

Cười lạnh một tiếng, Lưu Chấn Đông vậy nhưng lại không lùi tránh, bụng đột nhien co rụt lại, lại có thể dùng cơ bụng kẹp chặt lại một cước kia của Cương Tỉnh Huyền Nhất, sau đó đột nhiên bắn mạnh về trước, đồng thời một chưởng hướng tới ngực Cương Tỉnh Huyền Nhất bổ tới.

"Phành" một tiếng, Cương Tỉnh Huyền Nhất không chỉ dưới chân bị LưuChaasn Đông dùng "Miên Hoa Đõ" (2) phản hồi lực đạo đánh bị thương, mà còn bị một chưởng của LƯu Chấn Đông đánh vào giữa ngực, ngã gục ngay tại chỗ, trong miệng phun trào máu tươi, đã chết ngất đi rồi.

"KHông biét tự lượng sức!".

Lưu Chấn Đông lạnh lùng bỏ lại một câu, quay về vị trí ban đầu. Tất cả mọi người Trung Quốc ở đây lập tức vỗ tay nhiệt liệt, ra sức hoan hô Lưu Chấn Đông.

"Đệ tử của ngươi thật đúng là để cho Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta có thể diện hả!" Liễu Sinh Tông Nhị thấy thế không khỏi mừng rỡ trong lòng, không nhịn được liền mở miệng đả kích Thuyền việt Hoành Sơn.

---------------

Chú thích:

(1) - Thủ lý thủ: Jujitsu hay còn gọi là nhu thuật.

(2) - Miên Hoa Đỗ: Công phu luyện cho bụng như một khối bông gòn, đánh vào chỉ mềm nhũn lún vào, nhưng sau đó lại có thể phát lực đàn hồi rất mạnh.

*****

Thuyền Việt Hoành Sơn thật không ngờ chính mình vừa phái ra đệ tử đắc ý, vừa mới xuất thủ một chiêu đã bị Lưu Chấn Đông đánh bại ngay, lại nghe được lời Liễu Sinh Tông Nhị châm chọc, không khỏi tức giận đến xanh xám mặt mũi, hừ lanh một tiếng, nói: "Thật là đồ vô dụng, mau đưa hắn đem đi, Nguyên Nhị, ngươi mau đi hướng bọn họ khiêu chiến, đừng để mất thể diện nữa!"

Ở phía sau lưng hắn lại có một tên đệ tử, so với Cương Tỉnh Huyền Nhất còn to khỏe hơn, vừa mới ứng tiếng "Dạ!" thật to, còn chưa có kịp động chân, đã nghe thấy một tiếng "hắc hắc" cười lạnh, lại thấy nói: "Ta thấy nên quên đi thôi! Ta nói Thuyền Việt, Liễu Sinh, hai người các ngươi không cần phải ở chỗ này tranh chấp làm cái gì nữa! Cái gì mà 'thủ lý thủ', 'Liễu Sinh tân âm phái', ở trong mắt Hoa Sơn Tây ta xem ra, cũng đều chỉ như vậy mà thôi, dù có tái xuất chiến cũng chỉ làm cho Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta càng thêm mất hết thể diện mà thôi. Đại đế quốc Nhật Bản chỉ có đô vật thủ chúng ta mới chính là tượng trưng cho thực lực chân chính (1). Ta thấy hai người các ngươi không cần phải tự mình xuất trận hoặc là lại phái đệ tử của mình ra làm cho xấu mặt thêm nữa. Vì vinh quang của Đại đế quốc Nhật Bản, Hoa Sơn Tây ta một người gánh vác tất cả, hết thảy người Trung Quốc có mặt ở đây, Hoa Sơn Tây ta một mình có thể thu thập hết. Các ngươi hay là ngoan ngoãn ngồi im ở chỗ này xem trò vui đi, ta sẽ để cho các ngươi biết, các gì mới là thực lực chân chính!"

Đang nói chuyện chính là ngọn núi thịt nặng có đến bốn trăm cân kia, khi hắn nói đến âm thanh ông ổng oang oang, trên người từng khối thịt béo lại cùng phối hợp rung rinh rung rinh, khiến cho mọi người đều có cảm giác thập phần quái dị.

Hoa Sơn Tây sau khi nói xong cũng không thèm nhìn đến Liễu Sinh Tông Nhị cùng Thuyền Việt Hoành Sơn sắc mặt đang trở nên phi thường khó coi, nhấc đôi chân bước đi trầm trọng vô cùng tiến ra đứng giữa sân, bàn tay béo phì vạn phần đắc ý chỉ vào Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác, Vương Chí Đạo, thậm chí Tống Thế Vinh cùng tất cả mọi ngươi, huênh hoang không hề xấu hổ, nói: "Đám người các ngươi đó, nghe rõ cho ta: Không nên lại cùng một đám những tên vô dụng Liễu Sinh Tông Nhị, Thuyền Việt Hoành Sơn này tỷ võ làm gì nữa. Ngày hôm nay tất cả sự tình tỷ võ với các ngươi đều do Hoa Sơn Tây ta một người đảm nhận hết! Các ngươi có thể tất cả cùng xông lên, hoặc cũng có thể lên từng người từng người một. Dù sao Hoa Sơn Tây ta cũng nói cho các ngươi biết, tất cả những thứ gọi là công phu của các ngươi chỉ là những lời nói dối, lừa mình dối người. Một người muốn có công phu chân chính phải nhìn vào thân thể cùng sức lực của hắn. Vóc dáng yếu ớt mong manh, công phu có giỏi bất quá cũng vẫn chỉ là Đông Á bệnh phu mà thôi. Cường giả chân chính, nghe cho rõ đây, cường giả chân chính, chỉ có chúng ta những đô vật thủ tài năng của Đại đế quốc Nhật Bản mới có thể được coi là cường giả chân chính. Còn các ngươi, đều không được!"

Tất cả mọi ngươi Tinh Võ Môn cùng người của Tống thị Hình Ý nghe vậy không khỏi đều đơ mặt nhìn nhau, nhìn Hoa Sơn Tây kia giống như là một quả núi thịt, cảm giác như là đang nhìn một con vật biết nói, một con lợn béo khổng lồ nói huênh hoang không biết xấu hổ.

Lưu Chấn Đông nhìn thân thể khổng lồ của Hoa Sơn Tây, lắc đầu thở dài, nói: "Trong đời ta đúng thật là còn chưa có thử đánh qua một trận cùng với một thằng to lớn như thế. Nghe khẩu khí của hắn cũng không phải là nhỏ đâu, cư nhiên nghĩ muốn một người khiêu chiến tất cả mọi người chúng ta, này, các người nói xem, chúng ta có theo ý tứ của hắn hay không, cùng tiến lên?"

"Đúng vậy, thân thể hắn to lớn như vậy, một ngày hắn phải ăn không biết nhiều ít bao nhiêu cân cơm mới có thể ăn đến to lớn như vậy? Mẹ của hắn rốt cuộc là như thế nào nuôi dưỡng hắn hả?"

Ô Tâm Lan chính là lần đầu tiên nhìn thấy một người khổng lồ như vậy, lúc trước khi Hoa Sơn Tây và đám người Sơn Khẩu Dụ Nhân xuất hiện cùng nhau, nàng đã cảm thấy kinh ngạc. Lúc này Hoa Sơn Tây một mình đứng ở giữa sân, hình thể cực kỳ to lớn giống như là một tòa bánh bao thịt khổng lồ, làm cho tất cả mọi người đang ở đây thoạt nhìn đều cùng nhỏ bé đáng thương, điều này làm cho Ô Tâm Lan không nhịn được lại một lần nữa kinh hô lên.

Vương Chí Đạo cười nói: "Bọn đô vật thủ hình dáng đều là giống nhau như thế này, hình thể của thẳng này chỉ có trọng lượng là có thể xem như đạt tiêu chuẩn, còn chưa được xem là to lớn đâu. Còn có bọn đô vật thủ còn to lớn hơn hắn nhiều, trọng lượng cũng vượt xa, ta cũng đã kiến thức qua rồi!"

"So với hắn còn to lớn hơn nhiều sao?" Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đang đứng sát một chỗ với nàng nghe vậy đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, trong đầu không tự chủ được cùng hiện lên hình ảnh một khối bánh bao thịt siêu to lớn, đồ sộ giống như một tòa núi nhỏ, Truyện "Tinh Võ Môn "

Đang nấp ở sau lưng đám người Hoắc Đình Giác, Trần Chân thần sắc ngưng trọng nói: "Các người phải cẩn thận một chút, ta khi còn du học ở Nhật Bản từng lãnh giáo qua đô vật thủ rồi, bọn chúng đúng là rất khó đối phó. Bọn chúng trời sinh thân thể to lớn làm cho bọn chúng có lực lượng kinh người, hơn nữa năng lực chịu đòn cũng siêu cường, cho dù lấy lực sát thương quyền cước của ta cũng rất khó đánh ngã bọn chúng. Mỡ dày thịt béo tập trung quanh eo lưng, làm cho trọng tâm của bọn chúng thấp xuống, hạ bàn rất ổn chắc, rất khó bị đẩy ngã. Đừng nhìn bọn chúng thân hình béo ú, nhưng là động tác lại tương đối linh hoạt. Thủ đoạn công kích của bọn chúng ngoại trừ đẩy ngã, quăng ném, ôm siết, đè ấn, còn có thể dùng tay chưởng đánh lên đối thủ. Bị thủ chưởng của bọn chúng đánh vào, lực sát thương không thua gì một cái thiết chưởng của Thiết Sa chưởng cao thủ, nhẹ thì gãy xương, nặng thì là chết! Trong các loại võ giả tại Nhật Bản, thì đô vật thủ có thể là loại hình khó đối phó nhất. Các người nếu nói khinh thường, có khả năng sẽ chịu thiệt thòi lớn đó."

Vương Chí Đạo cười nói: "Đô vật thủ đúng là loại khó đối phó nhất trong các loại vũ giả ở Nhật Bản. Nhưng là bọn chúng cũng không phải là không thể bị đánh ngã. Đô vật thủ có một khuyết điểm trí mạng, chính là một khi bọn chúng bị ngã sấp xuống, sẽ bị cân nặng khủng khiếp của chính bản thân mình đè suy sụp, muốn lại đứng được lên cần phải dùng hết sức. Hơn nữa bọn chúng bởi vì cân nặng quá lớn, tiêu hao thể lực so với người bình thường đều nhanh hơn rất nhiều. Bọn chúng mặc dù có thể coi là khá linh hoạt, nhưng là bộ pháp lại không thể so sánh được với bộ pháp của quyền thủ Trung Quốc. Nếu mà quyền thủ Trung Quốc dùng phương pháp du đấu để đánh với đô vật thủ, chỉ cần không để cho đô vật thủ bắt được, thì sẽ có khả năng chiến thắng!"

"Chúng ta phái ai ra đánh với hắn đây? Ta thực sự là không nghĩ sẽ ra đánh với một quả cầu thịt lớn như vậy!" Lưu Chấn Đông cũng không biết tại sao đối với hình thể như vậy của Hoa Sơn Tây rất là phản cảm, hắn nhìn Hoa Sơn Tây vẻ mặt lộ ra như muốn nôn mửa.

"Để cho ta ra đấu với hắn đi!"

Người ứng chiến lại là Tống Hổ Thành, chỉ nghe hắn nói: "Hôm nay cuộc chiến chính là Trung Nhật chi tranh, chỉ để cho một mình người của Tinh Võ Môn các ngươi ra tay thì thật là không công bằng. Ta vừa lúc có chút ngứa nghề, vậy để cho ta tới xem thử một chút năng lực của Hoa Sơn Tây kia! Sư phụ, xin người cho phép!"

Tống Thế Vinh gật đầu nói: "Ngươi đi đi, hình thể của ngươi mặc dù không bằng hắn, nhưng ngươi vẫn là trời sinh thần lực, hơn nữa 'nội kình bàn căn' của ngươi là hỏa hầu cao nhất trong đám đệ tử của ta, cho ngươi đến đối phó một gã Hoa Sơn Tây kia đúng là thích hợp!"

Hoa Sơn Tây đợi một hồi lâu, lại chỉ thấy có một người Trung Quốc đi tới trước mặt hắn, không khỏi hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Tống Hổ Thành, cất giọng ông ông oang oang nói:

"Thằng bé con, ngươi là ý định muốn một mình ra đấu với ta hay sao?"

Tống Hổ Thành trên thực tế hình thể cũng không thể xem là nho, hắn thân cao gần một thước tám, so với Hoa Sơn Tây thì chiều cao chỉ kém hơn không nhiều, nếu nhìn về độ cường tráng thì trong đám nam nhân Trung Quốc cũng có thể được coi là một tráng hán. Chỉ có điều là nếu so với một tòa núi thịt Hoa Sơn Tây kia, hắn thật đúng là chỉ có thể xem như một thằng bé con. Hai người đứng cùng một chỗ, thật giống như một con lợn béo khổng lồ đứng cùng một chỗ với một con khỉ nhỏ. Truyện "Tinh Võ Môn "

Tống Hổ Thành trong lòng cười khổ, hướng Hoa Sơn Tây ôm quyền nói: "Tại hạ là Hình Ý Môn Tống Hổ Thành, xin mời vị Hoa Sơn Tây này chỉ giáo!"

"Hắc hắc" cười lạnh một tiếng, Hoa Sơn Tây nói: "Cũng được, một thằng bé con nhà ngươi nếu mà không biết sống chết như thế, vậy thì để ta đến thu thập ngươi một chút đây!"

Hoa Sơn Tây hai tay chống lên đầu gối, trước hết giơ chân phải lên dậm xuống thật mạnh, rồi lại giơ chân trái lên giậm xuống thật mạnh, bày ra một thế trung bình tấn nửa ngồi xổm hướng về trước, chính là một điệu bộ nghênh địch của đô vật thủ.

Cùng với hai lần giậm chân của hắn, mặt đất rung động lên hai lần giống như là xảy ra động đất, phiến đá xanh lát sân bị Hoa Sơn Tây giậm chân nứt ra thành bốn năm mảnh.

Tinh Võ Môn cùng Tống thị Hình Ý đệ tử thấy thế mọi người đều không khỏi hoảng sợ, ngay cả Tống Thế Vinh đối với Tống Hổ Thành vốn rất tin tưởng, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt đăm chiêu lo lắng.

Đang đối địch với Hoa Sơn Tây, Tống Hổ Thành nhìn thấy Hoa Sơn Tây chỉ là dậm chân mà đã có uy lực như thế, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, bất quá hắn cũng hề úy kỵ, vẫn lễ phép đưa tay lên nói: "Xin mời ngươi lên trước!"

Hoa Sơn Tây liền tru lên một tiếng "ông ông" thật to, thân hình khổng lồ hướng Tống Hổ Thành lao xuống đến nơi, hai tay to đại nhằm hướng ngực Tống Hổ Thành đẩy tới.

Tống Hổ Thành chợt bước tránh sang một bên, đã chuyển qua bên cạnh thân người Hoa Sơn Tây, tay phải liền phát ra một đòn Pháo Chủy đánh thẳng vào dưới mạng sườn Hoa Sơn Tây.

Thật không ngờ, một quyền thấu cốt xuyên tâm này giống như là đánh vào trên một đống bông gòn, trừ việc làm cho lớp mỡ dày thịt béo của Hoa Sơn Tây rung rinh rung rinh, lại không hề gây ra hiệu quả gì khác.

Hoa Sơn Tây đã quay được người lại, một chưởng liền quét ngang đánh tới. Cẳng tay béo phì vừa lúc quét đến đánh trúng lên bả vai Tống Hổ Thành, khiến cho Tống Hổ Thành cước bộ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã bị một chưởng kia gạt ngã xuống đất.

Trong lòng cảm thấy kinh hãi, Tống Hổ Thành lập tức chuyển tới ngay trước mặt Hoa Sơn Tây, tay phải lại phát ra một đòn Toản quyền đánh thẳng vào dưới cằm Hoa Sơn Tây. Truyện "Tinh Võ Môn "

Gương mặt béo phì run rẩy dữ dội một trận, dưới cằm Hoa Sơn Tây đã trúng phải một Toản quyền của Tống Hổ Thành, thế nhưng lại vẫn chưa có bị thương nặng, ngược lại hắn lại rống lên một tiếng, chồm tới túm một cái đã bắt được đai lưng của Tống Hổ Thành, nhẹ nhàng như chỉ dùng một ngón tay út đã đem được thân thể của Tống Hổ Thành nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Hai tay ôm một phát, thân thể Tống Hổ Thành bị hắn gắt gao ôm siết đến trước ngực ấn vào trong đám thịt béo nhung nhúc. Hai cánh tay càng ôm càng chặt, khiến cho xương sườn Tống Hổ Thành rung động "răng rắc", cơ hồ như muốn đem Tống Hổ Thành dung nhập vào trong thân thể Hoa Sơn Tây.

---------------------

Chú thích:

(1) - Sumô ở Nhật Bản luôn được coi là một môn võ quý tộc truyền thống, võ sĩ Sumô rất được tôn trọng.

*****

Truyện "Tinh Võ Môn " Truyện "Tinh Võ Môn "

Bị ghì siết dính sát vào trong đám thịt mỡ béo trên bộ ngực của Hoa Sơn Tây, Tống Hổ Thành cảm giác ghê tởm suýt muốn nôn mửa, may là song chưởng của hắn còn có thể hoạt động, song chưởng liền vỗ thật mạnh một chiêu "Song phong quán nhĩ" nặng nề cùng đánh lên hai bên tai của Hoa Sơn Tây.

Hoa Sơn Tây bị chấn động mạnh, hai tay đang ôm chặt Tống Hổ Thành không tự chủ được buông lỏng ra, Tống Hổ Thành mới có thể hít thở được một hơi.

Cũng không biết Hoa Sơn Tây như vậy có phải là dạng người có năng lực chịu đòn rất tốt hay không, đã trúng phải một chiêu "Song phong quán nhĩ" tàn độc như thế, nhưng Hoa Sơn Tây bất quá cũng chỉ buông lỏng Tống Hổ Thành ra mà thôi, thực chất cũng không có bị thương tổn gì lớn, ngược lại hắn đã bị Tống Hổ Thành kích phát nổi cơn giận dữ.

Trong miệng phát ra tiếng gầm rú "hảo hảo", Hoa Sơn Tây tiến lên một chưởng đã hướng Tống Hổ Thành đẩy tới, chỉ chớp mắt đã đem Tống Hổ Thành đẩy văng đi xa đến bảy tám bước. Không để cho Tống Hổ Thành kịp đứng vững lại, Hoa Sơn Tây thân thể khổng lồ lại đã đuổi đến nơi, hai tay đều hạ xuống trên hai bả vai Tống Hổ Thành, đem Tống Hổ Thành đẩy ngã nhào trên mặt đất, liền dùng bàn tay trái đè giữ hắn lại, bàn tay phải to đại giơ cao lên, nhằm vào khuôn mặt Tống Hổ Thành hung bạo từ trên nện xuống.

Bàn tay béo phì to đại mang theo tiếng gió mãnh liệt khiến cho Tống Hổ Thành trong tâm thất kinh, thân thể vội giãy mạnh một cái, thoát khỏi được bàn tay trái của Hoa Sơn Tây đang đè giữ hắn, kịp tránh khỏi một chưởng đang nện xuống kia. Bàn tay phải của Hoa Sơn Tây liền nện xuống trên mặt đất, phiến đá xanh lát sân lập tức bị đánh cho nát bấy.

Người Tinh Võ Môn cùng đệ tử Tống thị Hình Ý thấy thế không tự chủ được cùng kinh hô một tiếng.

Nếu mà một chưởng kia nện được trúng vào trên mặt Tống Hổ Thành? Hậu quả làm cho đám người Tinh Võ Môn cùng đệ tử Tống thị Hình Ý không ai dám nghĩ tiếp nữa.

Lại thấy Tống Hổ Thành một thức Lý Ngư Đả Đỉnh, đã vùng đứng được lên, hai đầu gối liền nhún mạnh một cái, thân thể lăng không bay lên, một cước mạnh mẽ hướng đến cái gáy Hoa Sơn Tây đạp xuống.

"Rầm" một tiếng, cái trán của Hoa Sơn Tây đã nặng nề đập xuống mặt đất một phát thật mạnh, lại đánh nát bấy thêm một phiến đá xanh lát sân nữa.

Người của Tinh Võ Môn cũng người của Tống thị Hình Ý vừa mới hô lên khen Tống Hổ Thành một tiếng thật to, cục diện lại chuyển. Chỉ nghe Hoa Sơn Tây lại tru lên một tiếng nữa, song chưởng đẩy một cái thật mạnh lên trên mặt đất, mượn lực đứng lên, lại một lần nữa đối mặt với Tống Hổ Thành.

"Thằng nhóc con, gia gia ta muốn giết chết nhà ngươi!"

Trên trán đã nổi lên một cục sưng u thật to, nhưng là Hoa Sơn Tây vẫn đối Tống Hổ Thành gào lên rất hung dữ.

"Có bản lĩnh thì hãy đến đây!" Tống Hổ Thành cuối cùng cũng lãnh giáo được đến thực lực của đô vật thủ, biết rằng không thể khinh thường, liền bày ra Hình Ý Tam Thể Thức, ánh mắt cảnh giới nhìn chằm chằm vào Hoa Sơn Tây.

Hoa Sơn Tây cước bộ trầm trọng đạp xuống làm mặt đất cũng phải rung rinh rung rinh, mở rộng hai cánh tay phì đại, thân thể giống như tòa núi nhỏ hướng Tống Hổ Thành lao bổ tới.

Tống Hổ Thành nhưng lại làm ra một động tác hoàn toàn ngoài ý nghĩ của mọi người, chỉ thấy hắn cũng mở rộng hai tay, cùng hai tay của Hoa Sơn Tây chạm nhau đấu lại cùng một chỗ, sau đó khuỵu chân quỳ nửa gối, toàn thân dùng lực nhào về trước đẩy tới, rõ ràng đã chuyển thành đấu sức cùng Hoa Sơn Tây.

Đấu sức cùng với Hoa Sơn Tây hình thể khổng lồ, Tống Hổ Thành chẳng lẽ là điên rồi hay sao, cơ hồ tất cả mọi người đều không hiểu được chút nào. Đã thấy Hoa Sơn Tây đem Tống Hổ Thành đẩy lui về sau được hai bước, nhưng sau đó lại không thể đẩy đi được thêm nữa.

Chỉ thấy Tống Hổ Thành hai chân gắt gao kiên cường bám chắc trên mặt đất, hai đầu gối một trước một sau cùng hơi khuỵu xuống, bắp đùi cùng bắp chân đều giống nhau cùng căng phồng lên, cơ hồ muốn đem hai ống quần phá rách bung ra, phía sau gáy hắn cũng căng phồng, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài sợi gân xanh nổi lên. Hắn lại có thể mạnh mẽ cứng rắn đứng vững trước lực lượng của một Hoa Sơn Tây khổng lồ kia.

Hoa Sơn Tây có lẽ thật không ngờ rằng một "thằng nhóc con" kia rõ ràng lại có thần lực như vậy, có thể đứng vững trước lực lượng rất lớn của mình. Cảm thấy quyền uy vô địch của bản thân mình đã bị thách thức rồi, lập tức không nhịn được liền rống to một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân mãnh liệt phát lực hướng về phía trước đẩy tới, thề quyết đem "thằng nhóc con" kia đẩy lộn nhào.

Nhưng mà đúng tại trong một nháy mắt này, Tống Hổ Thành lại đột nhiên đem lực lượng đang đẩy tới phía trước chuyển ngay thành kéo ngược về phía sau. Hắn bắt được bàn tay phì đại của Hoa Sơn Tây, thân thể lại rời khỏi vị trí ban đầu, chếch đi đến bên sườn trái Hoa Sơn Tây, một chân liền dẫm lên mu bàn chân trước của Hoa Sơn Tây, đem Hoa Sơn Tây ném ngược về phía sau lưng mình.

Hoa Sơn Tây đang toàn lực hướng về phía trước đẩy mạnh tới, lại thêm Tống Hổ Thành xuất kỳ bất ý dùng lực lôi ném về sau lưng hắn, khiến cho thân thể khổng lồ của Hoa Sơn Tây không thể khống chế được bay nhào về phía trước. Hai chân bay lên không, khuôn mặt lại nặng nề nện lên trên mặt đất, khiến cho mặt đất cũng chấn động rung rinh giống như đang nổi lên cơn động đất.

Cân nặng càng lớn, ngã lại càng mạnh. Một đứa tiểu hài tử chỉ nặng bốn mươi cân nếu bị ngã như thế, có khả năng một chút thương tích cũng không hề bị. Nhưng là một gã khổng lồ nặng có tới bốn trăm cân mà bị ngã xuống như vậy, trọng lượng cơ thể cực nặng cũng đủ để đem chính cơ thể của mình đè bẹp. Hoa Sơn Tây bị Tống Hổ Thành xuất kỳ bất ý tá lực quật ngã, thân thể ngã nhào về trước ít nhất là một mét, chính hắn lại toàn lực xông tới trước, lại thêm lực lôi ném của Tống Hổ Thành sinh ra trọng lực gia tăng thêm lên trọng lượng cơ thể hơn bốn trăm cân, ba lực lượng rất nặng kết hợp lại, khiến cho Hoa Sơn Tây bị ngã nhào một cái thật nặng chưa từng có, trên người mấy khúc xương sụn lập tức bị đè gãy vài thanh. Hoa Sơn Tây nằm trên mặt đất lăn qua dãy lại hồi lâu, vẫn không thể đứng lên nổi.

Mọi người đầu tiên đều là ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới nghe được đám người Tinh Võ Môn cùng Tống thị Hình Ý đều ồ lên hoan hô, mỗi người đều hướng Tống Hổ Thành cổ vũ nhiệt liệt, chúc mừng hắn đã đánh bại một Hoa Sơn Tây khổng lồ kia.

Tuy nhiên bên phía Nhật Bản, mọi người đều là sắc mặt đều xanh lè. Cho dù Hoa Sơn Tây trong mắt hai người Liễu Sinh Tông Nhị cùng Thuyền Việt Hoành Sơn đều là vô cùng phản cảm, nhưng dù sao Hoa Sơn Tây cũng là đại biểu cho một phía bọn họ xuất trận, lại để cho một người Trung Quốc đánh bại, làm cho bọn họ mặt mũi cũng đều mất hết, nên trong lòng cũng rất khó chịu.

Sơn Khẩu Dụ Nhân lại càng tức giận đến nỗi sắc mặt xám xanh, vốn trông cậy vào một Hoa Sơn Tây này, mong hắn có thể mạnh mẽ khuất nhục sự kiêu hãnh của người Trung Quốc, làm cho bọn hắn thật nở mày nở mặt. Thật không nghĩ đến, chẳng những đệ tử do Thuyền Việt Hoành Sơn phái ra chỉ một chiêu đã bị đánh bại dưới tay Lưu Chấn Đông, ngay cả Hoa Sơn Tây một gã khổng lồ kia cũng lại bị đánh bại dưới tay Tống Hổ Thành. Khuất nhục người Trung Quốc không thành, ngược lại còn bị người Trung Quốc làm cho nhục nhã. Truyện "Tinh Võ Môn "

Sơn Khẩu Dụ Nhân trong lòng cảm giác có một khẩu khí nhục nhã khiến cho hắn khó chịu dị thường, không nhịn được liền quay sang Liễu Sinh Tông Nhị hạ lệnh, nói: "Liễu Sinh Quân, chúng ta nếu lại để thua, thì sau này trước mặt những người Trung Quốc kia thật không thể ngẩng đầu lên được. Cho nên ta đề nghị tốt nhất là lập tức hướng Vương Chí Đạo khiêu chiến, cố gắng nỗ lực hết sức đem hắn giết chết ngay, đè bẹp sự kiêu hãnh của người Trung Quốc!"

Liễu Sinh Tông Nhị trong ánh mắt bất chợt lóe lên, nhưng lại nói: "Ta chính là Liễu Sinh Tân Âm phái nhất phái chi chủ, Vương Chí Đạo bất quá chỉ là một tiểu tử mười sáu tuổi, nếu để ta hướng hắn khiêu chiến, cho dù có thắng cũng không quang vinh. Vương Chí Đạo trước hết cần chứng minh hắn có đủ tư cách làm cho ta phải tự mình ra tay thì mới được, còn nếu không như thế, ta sẽ làm cho người trong nghề cười đến rụng răng ra mất!"

"Các ngươi đã ký vào Sinh Tử Trạng rồi, sao lại còn quan tâm đến nhiều chuyện như vậy làm cái gì?" Sơn Khẩu Dụ Nhân hơi có vẻ giận dữ nói.

"Đó là hai việc khác nhau!" Liễu Sinh Tông Nhị tránh né ánh mắt của Sơn Khẩu Dụ Nhân, quay lại đám đệ tử của mình hạ lệnh: "Thu Sơn, ngươi đi khiêu chiến Vương Chí Đạo cho ta!"

Đệ tử Thu Sơn đứng phía sau lưng hắn lĩnh ý, sau khi "dạ" thật to một tiếng liền tiến ra sân, nắm chắc chuôi võ sĩ đao, hướng Vương Chí Đạo quát to: "Vương Chí Đạo, ngươi đi ra, ta muốn quyết đấu với ngươi!"

Vương Chí Đạo tỏ vẻ kinh ngạc, cau mày nói: "Ta hình như là đã ký Sinh Tử Trạng với sư phụ ngươi, theo ta quyết đấu hẳn phải là sư phụ ngươi mới đúng chứ?"

Thu Sơn quát:" Bát dát, sư phụ ta là ai, sao có thể để tiểu tử ngươi nói khiêu chiến là có thể chấp nhận khiêu chiến! Ngươi căn bản là không có tư cách này, nếu nghĩ muốn làm cho sư phụ ta ra tay, trừ phi ngươi đánh bại ta trước, chứng minh ngươi có tư cách để cho sư phụ ta tự mình ra tay, nếu không thì chính là để cho ta tới giáo huấn ngươi thật tốt!"

Liếc mắt nhìn đến Liễu Sinh Tông Nhị một cái, Vương Chí Đạo khóe miệng lộ ra nét cười, cầm thanh lưỡi lê ba cạnh đi ra, thở dài nói với Thu Sơn: "Ta đã rõ ràng rồi, ngươi thật đúng là đáng thương, bị chính sư phụ của mình tính kế mà còn không biết, lại còn vội vội vàng vàng chạy đi tìm cái chết!"

*****

Thu Sơn cả giận mắng: "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?". Truyện "Tinh Võ Môn "

"Còn không rõ sao?". Vương Chí Đạo "gợi ý", hắn nói: "Ngươi tại sao không chịu dùng đầu óc suy nghĩ cho tốt một chút, ta vì cái gì mà lại có dũng khí khiêu chiến sư phụ của ngươi, là vì ta đã chán sống rồi sao? Không, chính là vì ta đã tuyệt đối nắm chắc chiến thắng. Sư phụ ngươi cũng đã rõ ràng điểm này, nhưng là hắn lại sợ chết, nên mới cố ý phái ngươi đi ra khiêu chiến ta, mục đích là muốn để ta sử xuất ra tuyệt chiêu tất sát kia giết chết ngươi, để cho hắn thấy được đầy đủ chiêu thức của ta, tìm ra phương pháp phá giải. Thật sự là nhẫn tâm quá, chỉ vì thắng lợi của bản thân mình, lại để cho đệ tử của mình đi chịu chết! Mà các ngươi cũng thật là đáng thương a, chính các ngươi tôn kính sư phụ của mình như thần thánh, nhưng lại không hề nghĩ đến, các ngươi ở trong lòng hắn chỉ là những quân cờ có thể bị hắn tùy thời vứt bỏ đi mà thôi". Truyện "Tinh Võ Môn "

Liễu Sinh Tông Nhi sắc mặt đột biến, hắn phẫn nộ quát: "Vươgn Chí Đạo, ngươi đừng mơ tưởng chia rẽ ly gián! Thu Sơn, đừng trúng kế hắn, xuất đao!".

"Thu Sơn, để ta cho ngươi hiểu rõ thêm!". Vương Chí Đạo lại chỉ vào Thu Sơn quát to: "Thực lực của ngươi có thể so được với Tỉnh Thượng Hùng Nhân sao? Tỉnh Thượng Hùng Nhân còn chết trên tay ta dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống đi ra hay sao? Ta cho ngươi biết, nếu mà nói đến ta dùng binh khí động võ, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay nhất định lấy mạng của ngươi! Thu Sơn, hãy nghĩ đến người nhà của ngươi đi, nghĩ đến tương lai của ngươi đi, ngươi thật sự cam tâm để cho gã sư phụ vô tình vô nghĩa kia của ngươi lợi dụng mà mất mạng hay sao? Thu Sơn, nghe ta nói! Ta cho ngươi một cơ hội, mau lùi lại đi, gọi sư phụ của ngươi tự mình ra trận! Nếu không như thế, vậy ngươi mau chuẩn bị nghênh đón tử vong của chính mình đi, ta xuất thủ sẽ khôgn thể tự khống chế được chính mình đâu!". Truyện "Tinh Võ Môn "

Thu Sơn sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch, trên trán toát mồ hôi hột, mấy câu nói đo của Vương Chí Đạo đã làm tâm trí kiên định của hắn trở nên dao động, không tự chủ được, hắn đưa ánh mắt hồ nghi quay đầu lại liếc nhìn Liễu Sinh Tông Nhi một cái.

Liễu Sinh Tông Nhi thấy thế sắc mặt xanh xám, giận dữ hết: "Thu Sơn, ngươi dám đi ngược lại mệnh lệnh của sư phụ hay sao, ta ra lệnh cho ngươi xuất đao!".

Một tiếng hét lên điên cuồng, Thu Sơn rút cuộc cũng đã rút đao ra. Nhưng là hắn còn chưa kịp hướng Vương Chí Đạo bổ tới, Vương Chí Đạo đã cướp được phương vị trước mặt hắn rồi, thanh lưỡi lê ba cạnh nhanh như tia chớp đã xuyên qua cổ họng hắn.

Thu Sơn trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo, bên tai mơ hồ còn kịp nghe Vương Chí Đạo thwr dài: "Đừng trách ta, ta đã khuyên ngươi rồi, đây là con đường do ngươi tự chọn mà thôi!2.

Thanh lưỡi lê ba cạnh được rút ra, máu tươi phun trào như suối, thi thể Thu Sơn nặng nề đổ xuống trên mặt đất. Vươgn Chí Đạo không để cho mọi người kịp hoàn hồn, lại chĩa ngay lưỡi lê ba cạnh vào Liễu Sinh Tông Nhị, điên cuồng quát lên: "Liễu Sinh Tông Nhị, ngươi thất vọng rồi sao? Ta đã không hề sử xuất ra tuyệt chiêu "nhất chiêu tất kia" kia, chính là bởi vì đệ tử của ngươi căn bản không đủ tư cách làm cho ta phải sử xuất ra một chiêu đó. Nếu nghĩ muốn nhìn cho rõ, vậy thì chính mình tiến lên đây đi! Đương nhiên, ngươi vẫn có thể tiếp tục phái đệ tử của ngươi đi tìm cái chết! Ta sẽ không hề ngại giết thêm nhiều người Nhật Bản, ta thực muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc có được bao nhiêu đệ tử cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chịu cho ta giết!".

Liễu Sinh Tông Nhị trên mặt không ngừng co giật, hắn nhìn lại một chút các đệ tử đứng phía sau mình, nghênh đón tất cả đều là những ánh mắt đang né tránh đi, ngay cả con gái hắn Liễu Sinh Anh tử cũng không ngoại lệ. Mà đám người Trung Quốc kia, thậm chí đám người Nhật Bản Thuyền việt Hoành Sơn, ánh mắt nhìn hắn đều là tràn ngập sự coi thường cùng khinh rẻ.

Đột nhiên trong lúc này, Liễu Sinh Tông Nhị đã biết mình tuyệt đối không thể lùi được nữa, lùi một bước sẽ khiến cho cuộc đời của hắn hoàn toàn kết thúc, sẽ khôgn còn ai thèm để ý đến hắn nữa, ngay cả các đệ tử vốn kính sợ hắn như là thần thánh cũng sẽ trở nên xem thường hắn.

Nắm chặt lấy chuôi đao, Liễu sinh Tông Nhị hướng Vương Chí Đạo tiến tới.

Nghênh đón hắn chính là một ánh mắt như âm u, như băng giá. Liễu Sinh Tông Nhị không biết tại sao, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Vươgn Chí Đạo làm hắn phát lạnh trong tim, mơ hồ cảm thấy một thiếu niên bất quá chỉ hơn mười sáu tuổi kia, hình như thật sự có thể giết chết hắn.

Trong tâm một mực ép chính mình phải trấn tỉnh lại, nhưng là Liễu Sinh Tông Nhị lại khôgn có cách nào khống chế được trái tim hắn đang run rẩy, bởi vì Liễu Sinh Tông Nhị đã nhìn thấy, thi thể nằm ở dưới chân Vương Chí Đạo kia, từng là đệ tử Thu Sơn luôn kính trọng hắn nhất, đôi mắt chết còn không nhắm lại vẫn như đang trừng trừng dõi theo hắn. Đối với ánh mắt đã chết ấy, so với ánh mắt sống của Vương Chí Đạo, lại càng làm trái tim hắn thêm lạnh giá.

Điên cuồng quát lên một tiếng, Liễu sinh Tông Nhị trước hết thông qua tiếng thét phát tiết hết những áp lực trong lòng đang làm hắn hít thở khôgn thông, sau đó liền rút đao ra. Nhưng ngay tại trong nháy mắt đó, hắn đã cảm thấy trên ngực chính mình chợt nhói đau, tiếp theo hắn lại thấy được Vương Chí Đạo đã đứng ngay trước mặt hắn, thật gần, cơ hồ như cùng hắn dính sát vào nhau đứng cùng một chỗ.

Nhanh, thật quá nhanh! Chỉ là một chiêu rất bình thường, rất phổ thông, chẳng qua là chỉ bước nhanh về phía trước, lưỡi lê ba cạnh hướng phía trước đâm tới mà thôi. Nhưng là Liễu Sinh Tông Nhị ở dưới một chiêu thức bình thường kia vẫn cứ để cho lưỡi lê ba cạnh đâm xuyên qua trái tim mình.

Trong tâm không cam lòng, Liễu Sinh Tông Nhị không nhịn được cố hỏi Vương Chí Đạo một câu:

"Tuyệt chiêu tất sát kia của ngươi đâu, tại sao khôgn sử ra đi!".

"Ta đã sớm sử xuất ra rồi!". Vương Chí đạo hồi đáp.

"Như vậy rốt cuộc là tuyệt chiêu gì?".

"Công tâm vi thượng!".

Ngạc nhiên một lúc lâu, Liễu Sinh Tông Nhị bỗng nhiên phát ra một tiếng cười to nhưng so với khóc lại còn khó nghe hơn, sau đó ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, nwfm xuốgn bên cạnh thi thể đệ tử của chính mình.

Bốn phía đều trở nên tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, vô luận là bên phía người Nhật Bản hay là bên phía người Tinh Võ Môn, đều bị kết quả này làm cho ngây dại cả kinh. Cho dù bên phía Tinh Võ Môn không ít người đã bị lây thái độ tự tin của Vương Chí Đạo, đối với viẹc Vươgn Chí đạo sẽ đánh bại Liễu Sinh Tong Nhi có tin tưởng nhất định, nhưng mà người nào cũng khôgn ngờ tới, kết quả lại xảy ra nhanh như vậy, Vươgn Chí Đạo vừa xuất thủ đã giết chết ngay Liễu Sinh Tân Âm phái nhất phái chi chủ, Nhật Bản nổi danh kiếm đạo tông sư, Liễu Sinh Tông Nhị. Cho nên bọn họ trong một khắc thời gian cũng đã quên mất khôgn hoan hô!

Đột nhien một tiếng vỗ tay vang lên, nhưng vỗ tay lại là Thuyền Việt Hoành Sơn bên phía Nhật Bản, chỉ nghe hắn cảm thán nói: "Đặc sắc, thật sự là vô cùng đặc sắc, Vương Chí Đạo, bây giờ ngay cả ta cũng không thể không bội phục ngươi, rõ ràng Liễu Sinh Tông Nhi thực lực còn vượt hơn ngươi rất xa, nhưng mà kết quá lại để cho ngươi chỉ một chiêu đã giết chết hắn rồi! Ngươi căn bản là không hề có cái gì là tất sát tuyệt chiêu có thể khắc chế Liễu Sinh kiếm đạo, ngươi chỉ là nhờ hù dọa hắn mà thôi. Từ khi ở biệt thự của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ ngươi bắt đầu hướng Liễu Sinh Tông Nhị khiêu chiến, ngươi đã bày ra cục diện đánh vào tâm lý, cố ý nói ra có tất sát tuyệt chiêu khắc chế được Liễu Sinh kiếm đạo, sau lại bắt Liễu Sinh Tông Nhị ký vào Sinh Tử Trạng, lại một chiết chết đệ tử đắc ý Thu Sơn của hắn, từng bước từng bước một làm cho Liễu Sinh Tông Nhị rơi vào cạm bẫy công tâm của ngươi, làm cho hắn tin rằng ngươi thực sự có cái tất sát tuyệt chiêu gì có thể khắc chế được Liễu Sinh kiếm đjao của hắn. Thật đáng buồn a, người tu luyện kiếm đạo coi trọng nhất chính là tu tâm, Liễu Sinh Tông Nhị kia đường đường là nhất phái chi chủ, thân trải qua lớn nhỏ khôgn dưới trăm trận chiến, tâm chí đã luyện được kiên định vững chắc như bàn thạch, nhưng không ngờ lại bị ngươi liên tục công phá mà tạo thành lỗ hổng, làm cho sức phán đoán cùng phản ứng đều giảm xuống, phát huy thất thường, mới có thẻ để cho ngươi vừa ra tay đã giết được hắn. Nếu như hắn có thể bảo trì tâm tính bình thường khi cùng ngươi đối chiến, ngươi căn bản tuyệt đối không có khả năng có cơ hội chiến thắng!".

Vương Chí Đạo đột nhiên ho khan một tiếng, đưa tay ôm lấy mạn sườn của chính mình, cười khổ nói: "Trên thực tế, Liễu Sinh Tông Nhị vẫn đang có cơ hội chiến thắng được ta, trò mánh lới nhỏ của ta mặc dù có thể khiến cho hắn trong tâm kinh nghi bất định, nhưng mà ta đã sớm bị trọng thương rồi, xương sườn đã bị Lý Thư Văn dánh gãy một cây, thực lực cũng khôgn thể chân chính phát huy. Liễu Sinh Tông Nhị sai là sai ở chỗ hắn không nên phái đệ tử Thu Sơn của hắn xuất trận trước, Thu Sơn chết ở dưới tay ta, mới thực sự là đả kích trí mạng nhất đối với hắn, bởi vì hắn làm vậy đã bị mọi người các ngươi coi khinh, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy tự coi thường bản thân mình. Đây mới thực sự là nguyên nhân chân chính làm cho hắn phát huy thất thường!".

"Phụ thân!".

Liễu sinh Anh Tử đang một mực đứng ngẩn ngơ ở phía sau tựa hồ bây giờ mới tỉnh ngộ lại được, bỗng nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, đặc chạy nhào tới ôm thi thể Liễu Sinh Tông Nhị khóc rống lên.

Vương Chsi đạo trong tâm cũng có chút khôgn đành lòng, không nhẫn nhịn được nói: "Xin lỗi, việc này thật sự là không thể trách ta, nếu mà ta không hạ sát thủ, chính là ta sẽ chết trên tay phụ thân của cô, nên điều này không thể trách được ta!".

Liễu Sinh Anh Tử khôgn biết là có nghe được Vương Chí đạo nói hay không, chỉ một mực cúi xuống ôm lấy thi thể Liễu Sinh Tông Nhị khóc rống lên. Nhưng là các đệ tử còn lại của Liễu Sinh Tông Nhị lại bị chọc giận, chỉ thấy một tên đệ tử rút phăng võ sĩ đao ra, điện cuồng quát lớn: "Các anh em, chúng ta giết Vươgn Chí Đạo, mau vì sư phụ báo thù!".

Các đệ tử Liễu Sinh Tân Âm phái thấy thế đều đồng loạt xuất võ sĩ đao ra.

Đám người TInh Võ Môn cùng Tống thị Hình ý thấy thế trong lòng cả kinh, theo bản năng tất cả đều toàn bộ vọt lên, đứng chặn trước đám đệ tử Liễu SInh Tân Âm phái ánh mắt đang vô cùng kích đọng, đem Vương Chí Đjao che chở ở phía sau.

"Xin lỗi các vị, ta đã đến chậm, các vị còn chưa có bắt đầu luận võ sao?Oh my God! Các vị đây là đang muốn làm cái gì đây, ý định muốn gây ra đại hỗn chiến hay sao?".

Bỗng nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc, chính là Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, chỉ thấy hắn được hơn mười tên lính Anh quốc cao lớn tráng kiện hộ tống tiến vào, chứng kiến được tình huống hiện thời trong Tinh Võ môn, không khỏi ngẩn người.

"oh my god! Trên mặt đất tại sao lại có người chết? Chẳng lẽ các ngươi đã kết thúc luận võ rồi hay sao? Xem ra ta đã thật sự đến chậm mất rồi, không được chứng kiến một màn trình diễn đặc sắc của các ngươi. Nhưng mà các ngươi có thể nói cho ta biết được mỗi ngươi các ngươi đều giương đao tuốt kiếm làm cái gì đây? Chẳng lẽ các ngươi hôm nay không phải là luận võ công bình hay sao?".

Lại nghe Vương CHí Đạo cười nói với hắn: "Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, chúng ta đúng thật là đang luận võ công bình đây, bất quá lần này Sơn Khẩu tiên sinh dường như vẫn còn uốn dùng một chiêu đùa bỡn như lần trước, muốn bắt ta đưa lên Pháp đình! Nhưng mà lần này đây chúng ta đã có chuẩn bị, trước đó chúng ta đã cùng người chết ký vào SInh Tử Trạng. Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, xin mời ngài có thể nói cho ta biết, nếu như Sơn Khẩu tiên sinh lại một lần nữa muốn đưa ta lên trước Pháp đình, không biết tờ SInh Tử Trạng này có thẻ giúp ta thoát tội hay không?".

"Như vậy sao? nếu dựa theo quy tắc trong giới võ thuật của các ngươi, Sinh Tử Trạng đích thực là có được hiệu lực trước Pháp luật!". Vương tử Uy Nhĩ Sĩ lại thở dài, quay sang Sơn Khẩu Dụ Nhân nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, không phải là ta không muốn giúp ông, nhưng sự tình hướng Tinh Võ Môn khiêu chiến là các ngươi nói ra trước, lúc ấy còn có ta ở đó, chính tai ta nghe được. Nếu là các ngươi hứong Tinh Võ môn khiêu chiến, hậu quả nên tự gánh chịu. Nếu như các ngươi vì bất lơi mà trở mặt làm xằng bậy, Sơn Khẩu tiên sinh, như vậy sẽ khiến cho người khác rất coi thường người Nhật Bản các ngươi. Nếu mà ta cũng giúp ông, ngay cả bản thân người Anh quốc chúng ta cũng sẽ bị người khác xem thường! Cho nên xin nghe một lời khuyên của ta, cho người của ông thu đạo lại, trở về đi thôi!".

Sơn Khẩu Dụ Nhân trên mặt co giật vài cái, im lặng một lúc, rốt cuộc mới phất phất tay nói: "Gọi mọi người quay lại, chúng ta đi!".

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<