← Hồi 016 | Hồi 018 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Ngay cả Lưu Chấn Đông cũng hoài nghi mình rồi, Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, thanh tỉnh đầu óc, lại bắt đầu bịa chuyện nói: "Trên thực tế chiêu thức của ta không có quan hệ gì với tiểu Nhật Bản Nhu thuật cổ truyền, đó chính là thủ pháp phân cân thác cốt trong trong võ thuật cổ truyền Trung Quốc, đó là khi ta còn bé, vô tình đọc trong một quyển sách nhặt được, trong quyển sách kia chẳng những ghi lại thủ pháp phân cân thác cốt, lại còn có rất nhiều sát chiêu khác, bộ pháp, thân pháp, quyền pháp, cước pháp, vật ngã, huấn luyện công lực, tập luyện thể lực, huấn luyện binh khí cùng đều đầy đủ một hệ thống võ học. Vốn ta trí nhớ không sâu, sau khi tỉnh lại từ lần hôn mê trước, mọi ký ức từ trước vốn mơ hồ không hiểu sao lại đột nhiên rõ ràng lên, khi đánh nhau với Tỉnh Thượng Khoan, bị hắn đá gãy xương sườn, ý nghĩ lại chịu thêm kích thích, trí nhớ đột nhiên chợt xuất hiện, làm ta sử dụng ra như là bản năng vậy."
Nông Kính Tôn, Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác, cùng với Ô Tâm Lan vừa tiễn lão lang trung trở về cũng nghe được, đều ngẩn mặt nhìn nhau.
Ô Tâm Lan nghe thế không nhịn được hỏi: "Như vậy quyển sách của ngươi đâu? Có thể cho chúng ta xem một chút không?"
Vương Chí Đạo rất xấu hổ nói: "Xin lỗi, trước khi gia nhập Tinh Võ Môn ta rất nghèo, đi ỉa không có giấy chùi đít, nên đã dùng sách kia làm giấy chùi đít rồi!"
Lời này vừa ra, mọi người vẻ mặt đều giống như đang ăn phân vậy, nhất là Ô Tâm Lan, sắc mặt đỏ bừng lên, nếu không có Nông Kính Tôn ở đó, nàng chắc hẳn đã mắng ầm lên rồi.
Vương Chí Đạo cười hắc hắc nói: "Bất quá các người muốn xem cũng không phải là không thể, quyển sách đó ta đã ghi nhớ kỹ trong đầu rồi, ta có thể đem nó viết lại hoàn toàn."
Vương Chí Đạo thầm nghĩ đem bộ Chí Đạo quyền học hệ thống luyện tập của mình viết ra cho đệ tử Tinh Võ Môn tu luyện xong, nói không chừng có thể đem bộ võ học của mình phát dương quang đại sớm cả trăm năm, đến đời sau nhất định cùng mấy loại Thái Quyền, Không Thủ Đạo, Thái Cực Đạo, Triệt Quyền Đạo, trở thành quyền đạo nổi tiếng thế giới.
Lại nghe Hoắc Đình Giác nói: "Tuyệt đối không thể, chưa đồng ý đã học tập võ phái của người khác, đó là tối kỵ trong giới võ thuật, quyển sách kia tuy là ngươi nhặt được, nhưng không thuộc về của ngươi, hơn nữa ngươi đã là đệ tử Tinh Võ Môn, sao có thể học tập võ công môn phái khác?"
Vương Chí Đạo nghe thế sợ run, hỏi: "Đệ tử Tinh Võ Môn hình như không phải chỉ học tập riêng quyền pháp của sư phụ mà?"
"Điều này không giống, các quyền sư kia đều là sư phụ mời đến, bọn họ truyền thụ tuyệt nghệ cho chúng ta đều đã được sư môn bọn họ đồng ý. Nhưng người chủ nhân quyển sách kia không có đồng ý đem nó công khai truyền thụ. Vạn nhất ngày sau môn phái võ công bí mật kia tìm đến cửa, chúng ta phiền toái vô cùng, có lý cũng không nói rõ được."
"Nhưng mà, quyển sách đó do ta nhặt được, như vậy nên thuộc về ta..."
Hoắc Đình Giác ngắt lời hắn, nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy, nhặt được vật gì sao có thể biến thành đồ của ngươi, ngươi đã quên sư phụ dạy ta làm người phải quang minh lỗi lạc, không nhặt của rơi sao? Nhặt được vật gì nên nghĩ biện pháp trả cho lại chủ nhân mới đúng. Bất quá nếu ngươi đã đem sách kia hủy mất thì thôi. Nhưng mà nội dung bên trong ngươi tuyệt không thể làm của riêng, nếu không đến lúc chủ nhân quyển sách phát hiện, nhất định không bỏ qua cho ngươi. Giới võ thuật rất nhiều cấm kỵ, ngươi không thể không tuân thủ."
Vương Chí Đạo sờ sờ cằm, hỏi: "Nhưng mà vấn đề là, nội dung trong quyển sách ta đã luyện, bây giờ nên làm sao? Nhị sư huynh, người không phải muốn phế võ công của ta đi chứ?"
Hoắc Đình Giác suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi còn nhỏ, không biết điều cấm kỵ này, xem như chỉ là vô tâm, phế võ công không cần. Nhưng mà nội dung trong sách kia ngươi không nên luyện nữa, sau này cũng không nên sử dụng mấy chiêu thức đó. Chiêu thức ác độc như thế, phỏng chừng không phải là võ công của môn phái chính tông, chúng ta tốt nhất không nên gặp phải loại phiền phức này. Ngươi nếu muốn luyện võ công, nên đi theo đại sư huynh hoặc là theo ta tập võ công Tinh Võ Môn đi!"
Nông Kính Tôn nói: "Vương Nhị à, lời Nhị sư huynh ngươi nói, ngươi không thể không nghe, hắn cũng là muốn tốt cho ngươi thôi. Nhìn ngươi hôm nay đánh nhau với người Nhật Bản, vừa ra tay đã bẻ gãy một chân một tay người ta, chỉ sợ việc này không tốt. Ngày sau ngươi nếu lại dùng loại võ công đó vô tình lại đem chân tay người khác bẻ gãy, chúng ta đây Tinh Võ Môn sẽ rất phiền tóai."
Lưu Chấn Đông cũng nói: "Đúng vậy, Vương Nhị, sư phụ luôn luôn dạy chúng ta, ra tay nhất định phải có lưu tình, không thể quá ác độc, nếu không sẽ kết thành thù sâu không thể hóa giải. Loại chiêu thức này của ngươi đúng là để lấy mạng, tốt nhất không nên dùng nữa, sau này để ta dạy ngươi võ công chính tông Tinh Võ Môn!"
Vương Chí Đạo bị những người này nóng xong, hoàn toàn hết chỗ nói lại. Vì hắn xem ra, võ công vốn chính là dùng để đả thương giết người, chỉ nói hữu hiệu hay là vô hiệu, không nói đến ngoan độc hay không. Cũng không phải là nói chuyện nhân nghĩa. Người khác muốn đả thương giết mình, mình lại còn hạ thủ lưu tình hay sao? Trừ khi võ công của mình đã tới cảnh giới cực cao, nếu không thì nhất định là chết. Nếu không muốn đả thương người, thì đừng luyện võ. Trong giới võ thuật xưa từng lưu hành lý thuyết Tám đánh Tám không đánh, Vương Chí Đạo xem qua, thấy thực là buồn cười.
Bất quá Vương Chí Đạo biết chính mình không có khả năng thuyết phục những người này thay đổi ý niệm trong đầu, nếu nói ra lý luận của Chí Đạo quyền học này, chỉ sợ sẽ bị bọn họ nói là lý thuyết tà môn ngoại đạo, nói mình chính là đồ đệ tà phái, không chừng còn có thể bị đuổi khỏi Tinh Võ Môn.
Bây giờ Vương Chí Đạo mới thấy hối hận cho lời mình nói dối, nói thế nào không nói, lại hết lần này đến lần khác nói võ công của mình là học từ trong quyển sách nhặt được. Như vậy vừa đúng là làm cho Tinh Võ Môn không cho mình tập võ công này nữa, lại bắt luyện võ công Tinh Võ Môn, thực lực của mình phải chờ tới bao nhiêu năm mới có thể tăng lên bằng mình kiếp trước? Bất luận thế nào, mình cứ len lén tập luyện cho tốt, cho dù bị phát hiện, cùng lắm thì rời khỏi Tinh Võ Môn, dù sao chính mình cũng không phải là đệ tử Tinh Võ Môn, rời đi cũng không có gì. Điều Vương Chí Đạo khó có thể chấp nhận nhất, chính là thực lực yếu kém, đề thăng chậm chạp.
Thật vất vả mới đợi được ba người Nông Kính Tôn rời đi, đã thấy Ô Tâm Lan giương đôi mắt to đen láy nhìn hắn.
Vương Chí Đạo bị ánh mắt thuần khiết trong vắt của Ô Tâm Lan nhìn hắn, trong lòng có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng, hỏi: "Ô sư tỷ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Ô Tâm Lan hỏi: "Ngươi vừa rồi là nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật, ta tại sao nói láo?"
"Nhưng là, ta lại cảm giác được, ngươi đang nói dối."
"Ha ha, Ô sư tỷ, ngươi cảm giác có vấn đề rồi đó, ta sao có thể nói dối sư huynh cùng Nông đại thúc chứ?"
Trong miệng giải thích, nhưng trong lòng lại chấn động, cô gái nhỏ này cảm giác cũng quá nhạy cảm, ngay cả nói dối cũng có thể cảm giác được!
Ô Tâm Lan vểnh mi nhìn Vương Chí Đạo một lúc, rốt cục buông tha không gặng hỏi nữa, chu miêng nói: "Không thừa nhận thì thôi, ta còn có việc phải làm, ngươi tự mình nghỉ ngơi đi. Lúc này ngươi chính mình tự bị thương, không quan hệ đến ta, đừng nghĩ là ta lại chăm sóc ngươi!"
Vương Chí Đạo cười đểu nói: "Ta đây vết thương nhẹ thôi mà, làm sao có thể không biết xấu hổ mà dám phiền toái Ô sư tỷ chăm sóc, ta tự chăm sóc chính mình được mà! Ô sư tỷ, nếu bận cứ đi lo việc mình đi!"
Ô Tâm Lan đi rồi, Vương Chí Đạo thở dài một hơi, xương sườn đau đớn lại bắt đầu tác động thần kinh. Đáng tiếc thời này thuốc giảm đau còn không có, Vương Chí Đạo không thể làm gì đành nằm thẳng trên giường, dùng "nghịch thức thở bụng sâu" từ từ dẹp cơn đau xương sườn.
Đến lúc xế chiều, cơn đau đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ cần không cử động mạnh vùng bụng, vết thương cơ bản không còn cảm giác gì nữa.
Ô Tâm Lan trong miệng tuy nói là không chiếu cố hắn, nhưng đến lúc ăn cơm chiều, lại là tự bưng cơm đến cho hắn, chỉ là không tự mình cho hắn ăn nữa. Mặc dù như thế, Vương Chí Đạo vẫn rất cảm kích, cảm giác được Ô sư tỷ này đối với mình thật tốt.
Ăn cơm tối xong, Vương Chí Đạo lại tập luyện "thở bụng sâu nghịch thức" thêm lần nữa, bởi vì có trí nhớ từ kiếp trước tu luyện khắc khổ, tâm ý dường như cũng được hồi sinh lại, làm cho thân thể mới lại một lần nữa đạt được hiệu quả luyện tập tốt ngoài ý muốn, không bao lâu hắn đã tiến vào cảnh giới "tâm tịnh như nước".
Trong lòng không có nửa phần tạp niệm, cảm quan lập tức biến thành linh mẫn chưa từng có, Vương Chí Đạo lại đạt được cảm giác tu luyện ở kiếp trước, khi bắt đầu cảm nhận được cảm giác không khí lưu động, da dẻ rất mẫn cảm, ngay cả không khí chuyển hướng rất nhỏ cũng có thể cảm ứng được. Lại tiếp tục tĩnh tâm, thính giác cũng bắt đầu trở nên linh mẫn, các loại âm thanh to nhỏ bắt đầu chậm rãi truyền vào trong lỗ tai, cơ hồ cả động tĩnh trong Tinh Võ Môn cũng đều nghe thấy.
Lúc này Vương Chí Đạo nghe được tiếng "hịch hịch" xé gió, tựa hồ như roi da kịch liệt vụt xuống xé rách không khí sinh ra tiếng vang. Thanh âm ở ngoài sân.
Tò mò, Vương Chí Đạo xuống giường, lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thật không ngờ, ở ngoài sân chính là Trần Chân, hắn đang luyện công.
Trên ngươi chỉ mặc một tấm áo lót, tay áo bị vén lên, lộ ra một đôi cánh tay nở nang cứng như sắt thép. Trần Chân đang đánh quyền, tiếng hịch hịch xé gió Vương Chí Đạo vừa nghe như tiếng roi da xé không chính là tiếng xé gió khi hắn đánh quyền ra.
Chỉ thấy Trần Chân tung ra Nhất Đính Trực Quyền, tốc độ nhanh đến mức Vương Chí Đạo cũng cơ hồ không nhìn rõ được bóng dáng nắm tay, tiếng xé gió mãnh liệt chính là do Nhất Đính Trực Quyền bạo phát ra. Giống như Trần Chân này dùng Nhất Đính Trực Quyền đánh tan nát không khí vậy.
Vương Chí Đạo trong lòng khiếp sợ, lấy quyền pháp đánh nát không khí, ở hậu thế chỉ có cao thủ đấu võ đài hàng đầu mới làm được như thế, quyền đầu như vậy, đánh lên trên người, có sức chấn động cùng phá hoại kinh người, loại quyền pháp này so với tính xuyên thấu của quả đấm đơn thuần thì lực sát thương mạnh hơn nhiều. Có thể nói như thế này, nếu đem tính xuyên thấu của quả đấm ví như sức sát thương của viên đạn súng lục, thì loại quyền pháp này tính sát thương chính là đạn pháo, chính thực là nhất kích tất sát. Vương Chí Đạo kiếp trước cũng có thể đánh ra được loại trực quyền phá không này, nhưng không phải là quyền nào cũng được, đánh ra ba quyền mà có một quyền đạt được hiệu quả phá không kinh người cũng đã là rất giỏi rồi. Nhưng mà Trần Chân cơ hồi mỗi đòn trực quyền đều sinh ra hiệu ứng phá không kinh người này.
Chẳng lẽ, Trần Chân này, thực lực so với mình kiếp trước còn mạnh hơn sao?
Vương Chí Đạo nhìn vẻ mặt Trần Chân một chút, trong lòng mới thư thái. Trần Chân vẻ mặt phẫn nộ, toàn thân như bị lửa đốt. Hiển nhiên hắn là đang phát tiết tức giận, trong lòng đang phẫn nộ cùng cực, năng lực có thể phát huy đến mức dị thường. Trần Chân đúng là có biểu hiện như vậy, phỏng chừng là do chuyện tình Hoắc Nguyên Giáp kích động, mới có thể bộc phát ra lực lượng vượt xa người thường. Vương Chí Đạo tin tưởng, nếu như tâm tính mình cũng rơi vào tình huống như vậy, cũng có thể đánh ra nhiều lần quyền pháp phá không hoàn mỹ.
Động tác của Trần Chân dừng lại, ánh mắt hắn tựa hồ bị vật gì trên mặt đất hấp dẫn. Vương Chí Đạo nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện đó là tấm bảng hiệu "Đông Á bệnh phu" người Nhật Bản lúc xế chiều bỏ chạy đã vứt lại ở đây, người Tinh Võ Môn còn chưa ai xử lý nó.
Trần Chân nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, ánh mắt lần nửa bốc lửa bừng bừng giận dữ, đột nhiên tiến đến vác tấm bảng hiệu kia lên vai, rồi sau đó bước nhanh ra khỏi Tinh Võ Môn.
Vương Chí Đạo trong lòng vừa động, nghĩ tới kiếp trước đã từng xem bộ phim đặc sắc về Trần Chân nổi giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, vội vàng đi theo ra ngoài. Loại tình cảnh làm tất cả người Trung Quốc đều nhiệt huyết sôi trào này, chính mình sao có thể bỏ qua.
*****
Thượng Hải ban đêm vẫn ngựa xe như nước, người đến người đi tấp nập. Phố xá đèn hồng xa hoa, nữ lang ăn mặc trang điểm xinh đẹp nở nụ cười mê hồn quyến rũ khách đi đường, cố gắng hấp dẫn bọn họ vào cái giường ấm áp của mình. Tên ăn mày nằm ở góc phố, hâm mộ nhìn quanh. Ngẫu nhiên có mấy tửu quỷ tới lui, bước đi loạng choạng làm cho người ta lo lắng chỉ sợ ngã đập đầu mà chết...
Trần Chân vai vác biển "Đông Á bệnh phu", mắt không thèm nhìn ai, cước bộ kiên định vững chắc hướng Nhật Bản tô giới mà đi. Còn Vương Chí Đạo thì gắt gao theo phía sau hắn.
Tiến vào Nhật Bản tô giới, Trần Chân hướng bốn phía tìm tòi một chút, rất nhanh đã phát hiện ra phương hướng Hồng Khẩu đạo tràng, rõ ràng một kiến trúc Nhật Bản võ đạo tràng.
Vừa đến cửa đã nghe bên trong tiếng quát tháo rung trời, rõ ràng đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng ở bên trong luyện quyền.
Trần Chân một cước đá ra, cánh cửa kiểu Nhật Bản vốn không rắn chắc lập tức nát bấy.
Hồng Khẩu đạo tràng hơn trăm tên đệ tử, tất cả đều mặc đạo phục trắng, sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, mồ hôi như mưa đang diễn luyện. Âm thanh cánh cửa nát bấy làm bọn hắn động tác nhấ tề dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn, vừa lúc thấy Trần Chân vai vác tấm bảng hiệu, thần sắc lạnh lùng đi đến.
Một gã đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng thấy thế, bước lên phía trước hỏi: "Ngươi là ai?"
"Tinh Võ Môn, Trần Chân!" Trần Chân lạnh lùng đáp.
Hồng Khẩu đạo tràng nổi giận nói: "Hồng Khẩu đạo tràng chỉ có tài năng của dân tộc Đại Hòa cao quý mới có thể tiến vào, bọn lợn Trung Quốc sao có thể đặt chân tới, ngươi sao dám đá vỡ cửa xông vào, lập tức đi ra ngoài!"
Trần Chân lạnh lùng nói: "Đây là địa bàn của người Trung Quốc, người Trung Quốc có quyền tiến vào, người Nhật Bản các ngươi hay là chạy về chính quốc đi!"
Hồng Khẩu đạo tràng đệ tử nghe vậy tức giận mắng một tiếng: "Bát dát!"
Một chưởng hướng Trần Chân đánh tới. Nhưng chưởng của hắn vừa chém ra, một chưởng của Trần Chân đã đánh trước lên mặt hắn.
Gã đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng này dưới một chưởng của Trần Chân, thân hình mềm nhũn, ngã đập mạnh đầu xuống, khuôn mặt cùng sàn nhà thân mật tiếp xúc, lập tức chết ngất ngay tại chỗ.
Trần Chân bỏ tấm biển đang vác trên vai xuống, chỉ vào bốn chữ to "Đông Á bệnh phu" nói với đám đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng: "Tấm bảng hiệu này, ta trả lại cho các ngươi!"
Hồng Khẩu đạo tràng đệ tử đều biến sắc, trong đó có một người thoạt nhìn như là giáo đầu, quát lên:
"Bát dát, lên cho ta, giết hắn!"
Tiếng quát vang lên, Hồng Khẩu đạo tràng các đệ tử cùng hướng Trần Chân vọt tới.
Bảng hiệu bay tới, nặng nề đánh lên hai đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng đi trước, sau đó Trần Chân bay lên tung ra một cước, đá lên tấm bảng.
Tấm bảng nát bấy, hai gã Hồng Khẩu đạo tràng đệ tử đỡ lấy bảng hiệu, cũng bị lực đạo cực mạnh này đánh cho bay ngược lại, đụng ngã một đám người phía sau.
Trần Chân lúc này đã vọt vào trong đám các đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng, nắm tay phá không đánh ra, lập tức có hai đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng ngã xuống, trên mặt nở hoa.
Song cước nhanh như điện chớp, Trắc Thích liên hoàn không ngừng đá ra bốn phương tám hướng, tiếng gãy xương tiếng kêu la thảm thiết hòa thành bản giao hưởng, không ngừng có đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng bay ngược ra, rồi ngã vật về sau, không ai có thể đứng lên nổi.
Nhất kích tất sát!
Vương Chí Đạo đứng ở cửa xem cuộc chiến, sợ đến ngây người, đây đúng là chân chính nhất kích tất sát. Dưới quyền cước của Trần Chân lực sát thương kinh người, Hồng Khẩu đạo tràng các đệ tử cơ bản là không còn sức chiến đấu. Hơn nữa Trần Chân thật sự quyền cước chuẩn xác, tốc độ phản ứng cực kỳ kinh người, cơ hồ chiêu chiêu đều đánh trúng, mà Hồng Khẩu đạo tràng các đệ tử lại không ai có thể đánh trúng Trần Chân một quyền.
Đúng là một trận chiến lấy ít địch nhiều hoàn mỹ. Vương Chí Đạo đột nhiên cảm giác được, Trần Chân này thực sự rất mạnh, hoàn toàn có thể so với mình ở kiếp trước. Đáng tiếc là mình sau khi hồi sinh thực lực kém đến quá xa, nếu không thì nhất định phải đánh với hắn một trận cho đã tay.
Không tới hai phút đồng hồ, hơn trăm tên đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng đã có tới phân nửa nằm ngồi la liệt trên mặt đất, chỉ có thể rên rỉ, không thể đứng lên. Chỉ còn mấy tên đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng còn đứng vững kể cả tên giáo đầu kia, đều vẻ mặt hoảng sợ, chằm chằm nhìn Trần Chân giống như nhìn ma quỷ, không ngừng lui về sau.
Trần Chân ánh mắt lạnh băng, cước bộ thong thả mà trầm trọng hướng mấy người đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng tiến tới, mỗi bước giống như búa tạ ngàn cân đánh lên ngực đám đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng, làm bọn hắn mỗi người đều đầm đìa mồ hôi lạnh.
Có lẽ chịu không nổi cảm giác hít thở không thông dưới áp lực kẻ khác, một tên đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng điên cuồng hét lên một tiếng, liều mạng hướng Trần Chân xông tới.
Đáng tiếc chính là, thực lực kém rất xa, nổi giận như thế nào cũng là phí công. Trần Chân chỉ là phóng ra một cước, đã đem người này đá bay ra.
Bóng người chợt lóe, Trần Chân thân mình như điện vọt tới trước mặt giáo đầu kia, tay trái một chụp đã bóp lên cổ hắn, mạnh mẽ một tay đem gã giáo đầu nặng ít nhất bảy mươi cân giơ bổng lên.
Trần Chân hai mắt trừng giận, lớn tiếng hỏi: "Gia Ngũ Lang ở đâu rồi?"
Gã giáo đầu này chưa từng gặp qua người Trung Quốc nào dũng mãnh như vậy, sợ hãi chút nữa đái ra quần. Bởi vì bị bóp cổ, tiếng nói hắn đứt quãng:
"Gia hội trưởng... đi ra ngoài... còn chưa trở về!"
"Còn thầy thuốc Thu Dã kia đâu?" Trần Chân lần nữa lớn tiếng hỏi.
"Ta không biết..." Giáo đầu này vẻ mặt như sắp khóc, đứt quãng nói: "Ta.. ta không biết thầy thuốc Thu Dã..."
Trần Chân quát lên một tiếng, cong khuỷu tay một quyền nặng nề đánh lên bụng giáo đầu.
Gã giáo đầu này thân thể cong gập như con tôm, hai mắt trắng dã, dứt khoát là đã chết ngất rồi.
Trần Chân vứt gã giáo đầu xuống, chỉ vào mấy đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng còn lại đang sợ đến hai chân run rẩy, lớn tiếng quát: "Các ngươi nhớ lỹ, người Trung Quốc chúng ta không phải Đông Á bệnh phu!"
Hồng Khẩu đạo tràng đệ tử đã sớm bị Trần Chân dọa cho vỡ mật, sao có dũng khí dám nói lại Trần Chân, chỉ là ra sức gật đầu. Lúc này đại khái Trần Chân nói bọn hắn không phải do cha mẹ sinh ra, tinh tưởng cũng không ai dám phản đối.
Có tiếng vỗ tay vang lên, Vương Chí Đạo không nhịn hoan hô ầm lên.
"Đánh rất hay, Ngũ sư huynh đánh rất hay!"
Trần Chân nghe tiếng quay đầu, thấy rõ Vương Chí Đạo, không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Vương sư đệ, sao ngươi lại tới đây?"
"Ta là đi theo huynh tới, nếu không như vậy, ta sẽ không nhìn được sư huynh anh dũng thần võ!"
Trần Chân nghe vậy cười khổ một chút, thở dài nói: "Quên đi, chúng ta đi về thôi!"
Vương Chí Đạo nhưng lại cười nói: "Ngũ sư huynh, chỉ sợ chúng ta không đi được!"
Vương Chí Đạo vừa nói xong, vài cái đạo môn bị phá tung ra, vô số lính Nhật Bản cầm súng trường tiến vào, nòng súng ngắm ngay vào Trần Chân cũng Vương Chí Đạo.
Bốn người mặc Nhật Bản võ sĩ phục rực rỡ đi đến, chứng kiến sàn đạo tràng nằm đầy các đạo tràng đệ tử đang rên rỉ, không khỏi đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trong bốn người này trừ người đầu lĩnh Vương Chí Đạo không biết, còn ba người kia đều đã gặp qua, hai người chính là trong đám võ sĩ Nhật Bản lúc chiều đã đến Tinh Võ Môn khiêu khích, mà người kia chính là người Trần Chân muốn tìm, Nhật Bản Nhu đạo hội trưởng Gia Ngũ Lang.
Nhìn thấy Gia Ngũ Lang, Vương Chí Đạo không nhịn được, quay sang Trần Chân nói: "Ngũ sư huynh, tên kia chính là Gia Ngũ Lang, đã hèn hạ hại chết sư phụ!"
Trần Chân nghe vậy, ánh mắt lộ hàn quang sát khí rợn người, trừng mắt nhìn Gia Ngũ Lang.
Gia Ngũ Lang thấy ánh mắt Trần Chân cực kỳ ác liệt có chút kinh hãi, nhưng lại giải thích nói: "Tiểu tử kia, ngươi nói bậy gì đó? Ta và sư phụ ngươi Hoắc Nguyên Giáp luận võ là đường đường chính chính đánh bại hắn, sao lại nói là hèn hạ?"
"Gia Ngũ Lang!", Vương Chí Đạo chỉ vào Gia Ngũ Lang quát: "Ngươi dám lấy tinh thần Võ sĩ đạo Nhật Bản các để thề, là ngươi cùng sư phụ ta luận võ, thật là đường đường chính chính sao?"
Gia Ngũ Lang nghe vậy mặt cứng đờ, trợn mắt há mồm, nhưng lại không nói được câu nào.
Lúc này, một trong hai người Vương Chí Đạo đã từng ở Tinh Võ Môn thấy qua trong đám võ sĩ Nhật Bản lại nhìn Vương Chí Đạo, thấp giọng nói với đầu linh Nhật Bản một câu.
Chỉ thấy người Nhật Bản này trên mặt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Vương Chí Đạo nói: "Là ngươi bẻ gãy một chân một tay Tỉnh Thượng Khoan sao? Ngươi học ở đâu được kỹ thuật bẻ khớp của Nhu thuật cổ truyền Nhật Bản chúng ta?"
Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Không nên lấy công phu Trung Quốc làm của riêng. Võ đạo của Nhật Bản các ngươi, bất luận là Nhu thuật, Đường thủ, hay là Kiếm đạo, đều không có món nào không phải là học từ Trung Quốc rồi sửa đi. Nhật Bản võ đạo có gì, Trung Quốc võ thuật đã sớm có từ lâu. Ta sử dụng, chính là võ thuật Trung Quốc, phân cân thác cốt, chứ không phải là thứ của Nhật Bản các ngươi!"
Người Nhật Bản này nghe vậy cười nhạt nói: "Nhu thuật cùng Đường thủ vốn là Trung Quốc quyền pháp, điều này ta không phủ nhận, nhưng là trải qua mấy trăm năm Nhật Bản chúng ta phát triển cải tiến, đã thành trò giỏi hơn thày, hoàn toàn vượt qua Trung Quốc quyền pháp. Cho nên mới nói, đã hoàn toàn thuộc về võ đạo đại Nhật Bản chúng ta. Như các ngươi là loại người thấp kém, không có tư cách có được loại chí thượng võ đạo này."
"Chó má!" Vương Chí Đạo không khách khí mắng một câu, không để ý tới người Nhật Bản này sắc mặt đang đỏ bầm lên giống như gan lợn, chỉ vào đám đệ tử Hồng Khẩu đạo tràng bị Trần Chân đánh ngã nằm trên mặt đất, nói: "Xem đám người này luyện tập chí thượng võ đạo Nhật Bản, cả trăm người cùng lên một lúc cũng không đánh lại một mình Ngũ sư huynh ta, tất cả đều như rác rưởi. Thấy những thứ rác rưởi này trước mặt, lại không biết điều vẫn khoe khoang khoác lác rằng trò giỏi hơn thày, vượt qua quyền pháp Trung Quốc. Chẳng lẽ người Nhật Bản các ngươi không biết hai chữ "tự thẹn" viết làm sao ư?"
"Nói rất hay!" Trần Chân lập tức cất tiếng khen ngợi, đối với hơn trăm cây súng đang chĩa vào hắn cùng Vương Chí Đạo coi như không có.
Đám người Nhật Bản Gia Ngũ Lang sắc mặt biến thành đen, đen biến thành tái xám, cơ hồ muốn bạo phát. Nhưng người Nhật Bản cầm đầu kia lại ra vẻ không thèm để ý, trên mặt một chút tức giận cũng không có, hắn cười nhạt nói: "Những thứ đệ tử này đúng là còn kém nhiều, bất quá cũng không có nghĩa là võ đạo Nhật Bản chúng ta không giỏi. Ngươi gọi là Trần Chân sao? Hồng Khẩu đạo tràng thuộc về tô giới Nhật Bản, tương đương với lãnh thổ Nhật Bản, các ngươi không được phép tự ý xông tới, chúng ta hoàn toàn có quyền xử bắn các ngươi, nhưng là ta nguyện ý cho các ngươi một cơ hội. Như vậy đi, Trần Chân, ta tới đấu với ngươi một trận, nếu như ngươi có thể chiến thắng ta, ta sẽ tha cho các ngươi ra khỏi Hồng Khẩu đạo tràng, như thế nào?"
Không đợi Trần Chân đáp ứng, Vương Chí Đạo giành nói: "Ngươi muốn hướng chúng ta chứng minh võ đạo Nhật Bản trò giỏi hơn thầy, vượt qua quyền pháp Trung Quốc sao? Vạn nhất ngươi thua Ngũ sư huynh ta, như vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi. Vì bảo tồn mặt mũi, ngươi há lại có thể thả chúng ta sống sót rời đi? Ngươi tốt nhất là trực tiếp giết chúng ta diệt khẩu đi!"
Người Nhật Bản này nghe vậy hừ lạnh nói: "Ta Cung Thành Trường Thuận luôn luôn nói là làm, lời hứa đáng giá nghìn vàng, đã nói ra tuyệt đối không nuốt lời!"
"Gì, ngươi nói ngươi tên gì? Cung Thành Trường Thuận? Ngươi không lẽ là người vừa sáng lập Cương Nhu Lưu Không Thủ đạo (1)?" Vương Chí Đạo nghe vậy lại lấy làm kinh hãi.
Chỉ nghe Nhật Bản võ sĩ đứng sau Cung Thành Trường Thuận quát: "Đây là quán chủ Hồng Khẩu đạo tràng của chúng ta, tiểu tử ngươi nói lăng nhăng gì thế? Còn hồ ngôn loạn ngữ ta cho ngươi ăn đạn!"
Lại thấy Cung Thành Trường Thuận phất tay, không cho hắn nói tiếp, lại nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì, cái gì Cương Nhu Lưu? Không sai, ta đúng mới có ý niệm trong đầu đem võ đạo của ta sửa thành Cương Nhu Lưu, nhưng ta còn chưa công khai, ngươi là từ đâu mà biết?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ta có khả năng tiên tri, đoán!"
Cung Thành Trường Thuận kỳ quái nhìn lại Vương Chí Đạo một lần, lẩm bẩm nói: "Không Thủ Đạo, ừ, tên này không sai, võ đạo đại Nhật Bản chúng ta gọi là "Đường thủ" đúng là có chút không ổn, gọi là "Không Thủ Đạo" tên này rất không sai..."
Vương Chí Đạo nghe vậy vẻ mặt quái dị nhìn Cung Thành Trường Thuận, thầm nghĩ: "Không thể nào, chuyện người Nhật Bản đem Đường Thủ đổi thành Không Thủ Đạo, chẳng nhẽ là chính mình trong lúc vô tình tiết lộ thiên cơ? Thật là quá quỷ dị!"
Cung Thành Trường Thuận ngẩng đầu lên, không hề để ý tới Vương Chí Đạo nữa, nói với Trần Chân: "Ý ngươi thế nào, có dám cùng ta đấu một chút hay không?"
Trần Chân nói: "Tốt, ngươi đã nhất định muốn đấu cùng ta, chúng ta sẽ phân cao thấp đi!"
Cung Thành Trường Thuận khoát tay ra lênh, nói: "Thất Điền, cho người của ngươi thu súng, lui xuống đi!"
Một quan binh Nhật Bản phất phất tay, lính Nhật Bản liền lập tức thu hồi súng, nhất tề lui ra ngoài.
Chú thích của người dịch:
(1) - Cương Nhu Lưu Không Thủ đạo: một hệ phái Karate..
← Hồi 016 | Hồi 018 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác