Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 266

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 266: Huyết chiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Trong tiếng hô lệnh vang dội, từng chiếc công thành xa cao ngất tiến đến đầu tường thành Tế Ninh càng lúc càng gần, quan binh Trung Diện Quân thủ trên đầu thành thậm chí đã có thể thấy rõ mặt mũi dữ tợn của binh lính Thát tử rồi, một gã quan quân liếm liếm môi khô khốc, quay đầu hỏi Mặt Sẹo nói:

- Tướng quân, quân binh Thát tử đã tiến vào tầm bắn, có đánh hay không?

- Chờ một chút.

Mặt Sẹo phất phất tay, thần sắc ngưng trọng.

Khoảng cách càng gần xác suất trúng đích của Hỏa thương càng cao, lực sát thương càng lớn, nếu ở ngoài hai trăm bộ nổ súng, dĩ nhiên có thể sát thương Thát tử binh, nhưng tỉ lệ chính xác sẽ vô cùng thấp, hiệu quả sát thương cũng hết sức hữu hạn, Thát tử binh ở ngoài thành có chừng hai ba vạn, Trung Ương Quân cũng không có nhiều đạn dược như vậy để có thể tiêu hao.

- Hắc hát... Hắc hát...

Âm thanh hô hiệu của binh lính Thát tử ngày càng dồn dập, công thành xa đang chậm rãi tiến lên phía trước không ngờ bắt đầu gia tăng tốc độ, thoắt cái, đã tiến vào trong vòng trăm bộ rồi, khoảng cách này đã vào trong phạm vi công kích của cung tiễn thủ Thát tử rồi, trong lòng Đa Đạc và Mãn Chu Tập Lễ đang ở phía xa quan sát cuộc chiến đồng thời xẹt qua một tia hoang mang, quân Minh đây là muốn làm cái gì?

Lần này Thát tử binh tấn công Bắc môn thành Tế Ninh có chừng bốn ngàn người, rất nhanh liền phân ra hai ngàn Thát tử binh dàn hàng đội hình xạ kích tán loạn, bắt đầu giương cung cài tên hướng đến đầu thành bắn tên, trong khoảnh khắc, từng cánh từng cánh buồm lang nha tiễn tựa như cơn mưa dày đặc trút xuống đầu thành Tế Ninh, Trung Ương Quân trên đầu thành khẩn trương giơ lên ván cửa trước đó đã chuẩn bị tốt.

Mặt Sẹo cũng lui thân tránh sau một tấm ván cửa dày, âm thanh mũi tên nhọn đốc đốc ghim vào ván gỗ vang lên bên tai không dứt, không đến một lát, trên từng tấm ván cửa dùng để ngăn đỡ mũi tên cũng đã cắm đầy mũi tên lông vũ đón gió tích lũy lao đến, từ xa nhìn lại giống như toàn thân trên dưới những tấm ván cửa này đột nhiên mọc ra vô số kim châm, ngoạn mục cỡ nào.

Mưa tên của cung tiễn thủ Thát tử giằng co ước chừng thời gian một nén hương thì ngừng, bởi vì vào thời điểm này Thát tử binh phụ trách công thành đã vọt tới dưới tường thành, ba mươi công thành xa cũng theo thang mây bắc ngang vượt qua thành hào, đã đến gần tường thành rồi, cầu treo từ vị trí cao hơn đang lơ lửng giữa trời từ từ hạ xuống lỗ châu mai.

Trên đầu thành tràn ngập áp lực làm cho người ta hít thở không thông, một trăm năm mươi Hỏa thương thủ nín thở ngưng thần, nâng lên Hỏa thương trong tay nhắm ngay ba mươi công thành xa kia, họng súng đen ngòm phảng phất như mũi nhọn âm u khiến cho lòng người kinh hãi, tựa như ánh mắt của ác ma, còn có thần tình lạnh lùng của ba trăm Hỏa thương thủ xếp thành hàng trên thành lâu, chờ đợi xạ kích.

Trong nhà nhỏ trên tầng cao nhất của công thành xa chen chúc hơn mười binh lính Thát tử, hơn mười binh lính Thát tử này đều là dũng sĩ trăm dặm mới tìm được một, mỗi người thể trạng cường tráng, vẻ mặt hung ác, trong tay bọn họ cầm không phải là loan đao, mà là dao bầu! Tiếng hơi thở ồ ồ của nhóm binh lính Thát tử trong không gian thu hẹp đan lẫn vào nhau, sát khí đậm đặc tràn ngập trong nhà nhỏ.

- Dát dát dát... Cô!

Cầu treo lơ lửng giữa trời từ công thành xa đã hạ xuống một nửa thì đột nhiên đình chỉ, cứ như vậy treo trên không trung.

Do cầu treo chặn mất tầm mắt, quân Minh trên đầu thành không nhìn thấy Thát tử binh trong nhà nhỏ, Thát tử binh bên trong nhà nhỏ cũng nhìn không thấy quân Minh trên đầu thành, nhưng tướng sĩ quân Minh và binh lính Thát tử cũng đều biết, thời khắc cuối cùng tức khắc sẽ đến, tiếp theo đó là một hồi chiến đấu ngươi chết ta sống, chém giết máu tanh!

- Cạch cạch cạch...

Cầu treo treo trên không đột nhiên hạ xuống, nặng nề cập trên lỗ châu mai, dâng lên một tầng bụi mù mỏng, không đợi cầu treo đứng im hẳn, Thát tử binh chen chúc bên trong nhà nhỏ giống như mũi tên nhọn rời khỏi dây cung vọt ra, Thát tử binh lao ra khỏi nhà nhỏ mặt mày dữ tợn, ánh mắt hung hãn nhìn trừng trừng tướng sĩ quân Minh đầu thành, tựa như dã thú nhắm người mà cắn.

- Nổ súng!

Vừa lúc đó, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị vang vọng trên đầu thành Tế Ninh.

- Rầm rầm rầm...

Từng đoàn từng đoàn hồng quang chói mắt lóe sáng, tiếng súng kịch liệt chợt vang, Thát tử binh đang đạp trên cầu treo xông về phía đầu thành ngay lập tức như lá héo trong gió lả tả ngã xuống, bởi vì cự ly gần, Hỏa thương đội quân Minh nhồi vào chính là tán tử, vô số hạt sắt hình thành mưa đạn căn bản cũng không tồn tại cái gì là bắn góc chết, tất cả Thát tử binh trên cầu treo xông lên phía trước toàn bộ đều trúng đạn.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết, nhóm binh lính Thát tử đều từ trên cao hơn mười thước ngã xuống, độ cao như vậy cho dù không bị Hỏa thương quân binh bắn ra tán tử giết chết, cũng bị rơi thành trọng thương.

Ở thời đại này, tại thời đại vũ khí lạnh tàn khốc, trọng thương trên chiến trường đồng nghĩa với tử vong, cho dù có được đồng bạn cứu trở về đại doanh, cũng như thường không thoát được vận mệnh tử vong, lúc này cũng không có y viện dã chiến, y thuật của vu y theo quân càng kém chất lượng đến dọa người, muốn trông cậy vào bọn họ cứu sống hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn thương binh, căn bản không có khả năng.

Không đến một lát, tốp ba trăm Thát tử binh phát động tấn công đầu tiên trên công thành xa đã thương vong hầu như không còn, chỉ có mười mấy Thát tử binh miễn cưỡng vọt lên tới lỗ châu mai, rồi lại bị dân tráng quân Minh dùng trường thương đâm thành cái rây, tuy nhiên, ba mươi cái công thành xa vẫn là tạo thành ba mươi lối đi từ mặt đất đến đầu thành.

Trên sườn núi nhỏ xa xa.

Mãn Chu Tập Lễ hung hăng đấm nói:

- Tốt! Tuy rằng tốp công kích thứ nhất thất lợi, nhưng ba mươi công thành xa lại không hề chịu tổn hại, có ba mươi thông đạo này, các dũng sĩ Mông Cổ có thể liên tục không ngừng giết lên đầu thành, đầu thành có thể có bao nhiêu Nam Minh mọi rợ chứ? Cho dù là lấy một mạng đổi một mạng cũng có thể đem bọn chúng chôn vùi rồi!

Đa Đạc ở một bên cũng có chút hoang mang, gã cũng không ngờ ba mươi công thành xa lại dễ dàng như thế áp sát tường thành rồi, cho dù quân Minh không có Hồng Di đại pháo, nhưng không phải bọn họ còn có Long Vương pháo sao? Bọn họ hoàn toàn có thể dùng Long Vương pháo oanh tạc a, coi như là đánh nổ không được công thành xa, ít nhất cũng có thể nổ phá gây tổn thương cho quân Mông Cổ chen chúc dưới công thành xa đi?

Tuy nhiên rất nhanh, Đa Đạc liền hiểu quân Minh vì sao không dùng Long Vương pháo oanh tạc công thành xa rồi, Mãn Chu Tập Lễ ở một bên cũng không cao hứng nổi nữa, cảm giác hưng phấn trên mặt dần dần bị kinh ngạc, khiếp sợ thay thế.

Nguyên nhân quân Minh không dùng Long Vương pháo đánh nổ công thành xa rất đơn giản, bởi vì chỉ cần có công thành xa, Thát tử binh cũng sẽ không thông qua thang mây giản dị đến công thành nữa, mà chọn công thành xa có "tính an toàn" rất cao giết lên đầu thành, bởi vậy, quân Minh chỉ cần phong tỏa ba mươi công thành xa, liền có thể ngăn trở tiến công của Thát tử binh.

Này cùng với trong trận chiến Đại Đồng trước đây, Vương Phác cố ý thả cho Thát tử binh phá đổ một đoạn tường thành trên đạo lý là giống nhau.

Công thành xa nhìn như lợi hại, trên thực tế cũng là nhược điểm lớn nhất của Thát tử binh, là tuyệt địa của Thát tử binh, Mặt Sẹo đi theo Vương Phác lâu ngày, ít nhiều cũng học được một ít chiến thuật tinh túy của Vương Phác, những Thát tử Mông Cổ này xem ra là bị thua thiệt nhiều rồi! Ngắn ngủi không đến nửa canh giờ, hai ngàn Thát tử binh đầu nhập công thành đã thương vong quá nửa.

Những Thát tử binh còn lại rốt cục mất đi dũng khí tiếp tục tiến công, vứt bỏ công thành xa mà chạy.

Cung tiễn thủ Thát tử ngoài trăm bước rốt cục phóng tới đầu tường thành mấy trận mưa tên trả miếng, nhưng lực sát thương lại vô cùng hữu hạn, chỉ có mấy người dân tráng bởi vì lơ là sơ suất đã quên giơ lên ván cửa ngăn đỡ mũi tên mà bị bắn chết.

Mãn Chu Tập Lễ tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn không cách nào chấp nhận được kết quả này, đặc biệt là ngay trước mặt Đa Đạc!

- Đi.

Mãn Chu Tập Lễ bỗng nhiên quay đầu lại, hung tợn rống giận với lính liên lạc phía sau:

- Truyền quân lệnh của bản vương, phái một đội năm ngàn người tiến lên, lần này bất kể thế nào cũng phải đánh đổ được thành Tế Ninh!

- Dạ!

Lính liên lạc lớn tiếng đồng ý, lĩnh mệnh đi.

Trong nháy mắt, tiếng tù và sừng trâu lệnh trầm thấp lần nữa vang lên, Thát tử Mông Cổ bày trận ở đằng xa lại có động tĩnh, càng nhiều Thát tử binh từ trong đại trận phân đi ra, sắp xếp đội hình tán loạn hướng đến thành Tế Ninh chậm rãi áp sát.

Đầu thành Tế Ninh.

Sắc mặt Mặt Sẹo thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Ai da, một lần liền xuất động năm ngàn người công thành? Thát tử binh đây là muốn liều mạng rồi! Thật sự là tà môn, ưu thế của Thát tử binh là kỵ binh dã chiến, bộ chiến công thành trước đến giờ không phải là điểm mạnh của bọn hắn, đầu óc Đa Nhĩ Cổn có phải là bị cháy hỏng rồi hay không? Hay là con mẹ nó ngại dưới tay mình nhiều kỵ binh quá nuôi không nổi?

Có quan quân phụ họa nói:

- Nghe nói Kiến Nô quan ngoại thích uống thiêu tửu, Đa Nhĩ Cổn đoán chừng là uống rượu nhiều quá rồi bị thiêu cho hỏng đầu óc luôn rồi.

- Việc này thật là tà môn.

Mặt Sẹo lắc đầu, giọng trầm trọng nói:

- Xem ra Thát tử binh thật sự tính liều mạng rồi, lập tức thông tri bọn người Ma Can, Hà Ma Tử, Vương Hồ Tử, lệnh cho bọn họ chú ý tiết kiệm đạn dược, cố hết sức thả cho Thát tử binh đến gần rồi mới đánh! Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, nếu không tiết kiệm một chút, chiếu theo đấu pháp hôm nay như vậy, không đến hai ngày toàn bộ đạn dược đã tiêu hao hết, đến lúc đó các huynh đệ cũng chỉ có thể dùng lưỡi lê cùng với Thát tử binh thịt bác rồi.

Lính liên lạc lĩnh mệnh mà đi.

Đúng như Mặt Sẹo lo lắng, Ma Can, Hà Ma Tử và Vương Hồ Tử một chút ý tứ tiết kiệm đạn dược cũng không có, Thát tử binh mới vừa tiến vào cự ly hai trăm bộ, Hỏa thương đội trên đầu thành liền bắt đầu nổ súng rồi, kết quả bởi vì chiến đến hăng hái, đạn dược tiêu hao càng nhiều, Thát tử binh bị sát thương cộng lại cũng không đến hai ngàn người.

Đến buổi chiều, Mặt Sẹo bị buộc phải phá nổ ba mươi công thành xa.

Bởi vì Thát tử binh đã có kinh nghiệm, một bên phái người từ công thành xa tấn công, một bên lại dựng lên thang mây thô sơ áp thành, Trung Ương Quân chú ý được bên này không cố được bên kia, tâm phân làm hai suýt nữa đã để cho Thát tử binh xông lên đầu thành, cuối cùng bất đắc dĩ Mặt Sẹo chỉ có thể hạ lệnh dùng Long Vương pháo oanh tạc công thành xa.

Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời rốt cuộc chuyển tối.

Trong tiếng tù và sừng trâu kéo dài không thôi, nhóm Thát tử binh bắt đầu ủ ê triệt thoái về sau, cung tiễn thủ Thát tử ngoài trăm bộ hướng đến đầu thành bắn ra mấy mũi tên cuối cùng, cũng đi theo rút lui phía sau, tiếng hò hét của tướng sĩ hai quân, tiếng súng dày đặc, tiếng oanh nổ của Long Vương pháo, còn có tiếng huýt gió của mũi tên nhọn vút không đột nhiên ngừng lại.

Gió thu hiu quạnh, thổi tan khói thuốc súng và mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Chiến trường ồn ào náo động rốt cục yên lặng xuống, ngoại trừ thương binh Thát tử nằm lăn ở dưới tường thành thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu rên hấp hối, trên chiến trường không còn nghe được bất luận âm thanh gì khác.

Trong thành Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh.

Mặt Sẹo, Ma Can, Vương Hồ Tử, Hà Ma Tử tương đối im lặng, đám người Ma Can mới vừa đem tình hình chiến đấu tại các môn báo cáo cho Mặt Sẹo, bởi vì có lợi thế của Hỏa thương, thương vong ở các môn cũng không lớn, đám lão binh gần như không có thương vong, chỉ có mấy người lão binh trúng tên bị thương nhẹ, dân tráng thương vong cũng không lớn.

Tuy nhiên, đạn dược tiêu hao rất lớn, lượng tiêu hao xác đạn càng lớn hơn nữa, gần như hao tổn hết một phần ba số lượng đạn dược tồn kho!

Thật lâu sau, Mặt Sẹo thần sắc ngưng trọng mới nói:

- Nói cách khác, trong một ngày hôm nay chúng ta đã tiêu hao hết năm vạn phát đạn và hai ngàn khỏa Long Vương pháo? Chiếu theo tốc độ tiêu hao như vậy, ba ngày sau chúng ta sẽ phải cùng Thát tử binh công kích bằng lưỡi lê thôi!

Ma Can nói:

- Đâm lê công kích thì đâm lê công kích, Trung Ương Quân chúng ta chẳng lẽ sẽ bại bởi Thát tử binh hay sao?

Mặt Sẹo nói:

- Thát tử binh đương nhiên không coi vào đâu, bọn chúng cùng lắm cũng chỉ là dân chăn nuôi trên thảo nguyên thôi, nuôi thả ngựa chăn dê thì bọn chúng lành nghề, chứ nói đến đánh trận giết người bọn chúng hãy còn kém xa, nhưng các ngươi có nghĩ tới không, đây chỉ mới là Thát tử binh, Kiến Nô một quân cũng đều không xuất hiện!

Bọn người Ma Can không nói lời nào.

So sánh với Thát tử Mông Cổ, Kiến Nô lợi hại hơn đâu chỉ gấp đôi? Thát tử Mông Cổ đều là dân chăn nuôi, nhưng Kiến Nô đều là những lão binh thân kinh bách chiến, Trung Ương Quân công kích bằng lưỡi lê với Kiến Nô căn bản là chiếm không được bất luận thượng phong gì, một khi thực sự tiêu hao sạch đạn dược trên người Thát tử Mông Cổ, sau đó Kiến Nô thừa dịp đến công thành, như vậy thành Tế Ninh nhất định sẽ thất thủ!

Vương Hồ Tử bĩu môi, mắng:

- Kiến Nô lũ chó hoang cũng thật giảo hoạt, không ngờ lại lấy Thát tử Mông Cổ đỡ thương cho mình.

Hà Ma Tử cũng nói:

- Đám Thát tử Mông Cổ này cũng đủ ngu ngốc, lại tình nguyện bị Kiến Nô sai khiến như gia súc.

- Được rồi, đừng nói nữa.

Mặt Sẹo trầm giọng nói:

- Lập tức từ trong kho đạn tồn hiện có phân ra một nửa, mấy người các ngươi nghe cho kỹ lời của lão tử, phân nửa số đạn dược này là đặc biệt để lại đối phó Kiến Nô, Kiến Nô nếu vẫn không xuất hiện, thì dù cho Thát tử binh xông lên đến đầu thành cũng không cho sử dụng, đều nghe rõ ràng cả chưa?

- Nghe rõ ràng!

- Lão Đại ngài cứ yên tâm đi, cho dù không có Hỏa thương và Long Vương pháo, Thát tử binh vẫn sẽ như cũ không lên đến được đầu thành.

- Đúng vậy, cứ cho là Thát tử binh thật muốn giết lên đến đầu thành đi, các huynh đệ có phải dùng răng cắn, lấy dương vật đâm cũng tuyệt không đụng tới một nửa số đạn dược lưu lại kia!

Ma Can, Vương Hồ Tử, Hà Ma Tử ầm ầm đồng ý.

- Ừ.

Mặt Sẹo gật đầu, trầm giọng nói:

- Còn nữa, lập tức dùng bồ câu đưa tin đem tình huống của thành Tế Ninh cấp báo cho Hầu gia biết, Đa Nhĩ Cổn phát động Thát tử Mông Cổ không tiếc thương vong tấn công mạnh mẽ Tế Ninh, sự tình này có chút quỷ dị, lão tử không chắc tên nô tài Đa Nhĩ Cổn kia là muốn cái gì đây, cũng chỉ có thể cấp báo chi tiết tình huống cho Hầu gia thôi.

Đại doanh Mông Cổ, hành trướng của Đa Đạc.

Đa Đạc ngồi ghế chủ vị trên cao, vẻ mặt điềm tĩnh, Sát Hãn, Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ, Mãn Chu Tập Lễ bốn người chia nhau ngồi hai bên, sắc mặt trên mặt bọn họ trái lại có chút tối tăm, trên thực tế, đổi lại ai ở vào vị trí của bọn họ sắc mặt cũng sẽ không tốt đẹp gì hơn, sau một ngày ác chiến, thương vong của kỵ binh Mông Cổ không ngờ đã cao tới hơn một vạn người!

Đây chính là hơn một vạn kỵ binh a!

Toàn bộ bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm cũng chỉ mới mười vạn kỵ binh a, cứ tiêu hao như vậy, mười ngày sau toàn bộ tráng đinh trong bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đều chết trận trên sa trường cả rồi, lão ấu phụ nữ và trẻ em ở lại trên đại thảo nguyên cũng khó tránh khỏi số phận trở thành nô lệ của các bộ lạc khác, kể từ đó, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm cũng theo đó bị xóa tên trên đại thảo nguyên rồi.

Thành thật mà nói, Ban Khắc Đồ bọn họ hiện tại đã bắt đầu hối hận, hối hận không nên ở trước mặt Đa Đạc khoe khoang khoác lác, nói không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đánh hạ Tế Ninh báo thù cho Tác Nạp Mục, sớm biết thành Tế Ninh này khó đánh như vậy, có cho bọn họ mượn mười cái túi mật cũng không dám thổi phồng khoác lác như vậy.

Đa Đạc đương nhiên biết bọn họ đang suy nghĩ gì, liền trấn an nói:

- Bốn vị Vương gia không cần nản lòng, hỏa khí của Nam Minh mọi rợ tuy rằng sắc bén, nhưng đạn dược của bọn họ cũng không phải là vô tận, dùng mãi không hết, nếu bổn vương đoán không sai, một hồi chiến đấu kịch liệt hôm nay xong, đạn dược của Nam Minh mọi rợ không sai biệt lắm cũng nên tiêu hao sạch rồi, ngày mai tái chiến, hỏa lực của Nam Minh mọi rợ tuyệt đối không thể dày đặc như hôm nay được nữa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<