Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 198

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 198: Vương Phác gặp rắc rối
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Triều Dương Môn, Mông Nguyên thì gọi là Tề Hóa Môn, sau khi Đại Minh lập quốc đổi tên là Triều Dương Môn, nhưng trong dân chúng thì lại quen gọi là Tề Hóa Môn.

Bên ngoài Triều Dương Môn chính là bến tàu vận chuyển hàng hóa đường sông Kinh Hàng Đại Vận Hà, xa hơn về phía đông bốn mươi dặm chính là bến tàu Bắc Thông Châu. Vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ từ nam cho đến bắc bất kể là ở bờ Thông Châu hay là ở bến tàu bên ngoài Triều Dương Môn cũng đều phải qua Triều Dương Môn rồi mới vào trong thành Bắc Kinh, vì thế, Lưu Bá Ôn còn cố ý khắc ở trên cửa thành một nhánh lúa.

Triều Dương Môn này là điểm xuất phát của quan viên khách thương từ Kinh Hàng Vận Hà rời kinh thành đi phía nam hoặc là từ phía nam vào kinh thành để triều kiến, quan viên khách thương đều phải dừng lại khu vực bên ngoài Triều Dương Môn, cho nên ngay từ đầu Triều Dương Môn chính là một trong những nơi náo nhiệt nhất ở thành Bắc Kinh, hai bên cửa hàng, trà lâu san sát nối tiếp nhau, quanh năm suốt tháng ngựa xe như nước.

Tuy nhiên lúc này cảnh tượng ở dãy phố bên ngoài Triều Dương Môn nhốn nháo vô cùng.

Tất cả cửa hàng, trà lâu tửu quán đều đã đóng cửa từ rất sớm.

Trời vừa chập tối, Thành Quốc Công Chu Thuần Thần vâng lệnh vua bảo vệ Triều Dương Môn đã hiến nó cho giặc rồi, một đội quân hơn ba mươi ngàn Lưu tặc đã từ Triều Dương Môn tiến vào bên trong thành Bắc Kinh, khống chế toàn bộ trong ngoài Ủng thành, tuy rằng lời truyền miệng "Sấm vương đến không cướp bóc của dân" đã truyền khắp toàn bộ Kinh Sư, nhưng vẫn không có dân chúng nào dám đi ra đường chào đón Lưu tặc, ai ai cũng đều trốn trong nhà, chỉ dám đứng ở khe cửa nơm nớp lo sợ nhìn các tướng sĩ quân giặc ở bên ngoài tới lui trên đường cái.

Kỷ luật quân Lưu Tặc quả thật đã khác rất nhiều so với khi vừa mới khởi binh, Lý Tự Thành ra lệnh một tiếng, không ngờ các đội quân Lưu Tặc thật sự không hề dám đụng tới dân chúng Kinh Sư.

Ở nơi này đám Lưu tặc khống chế ngoại ô bên ngoài Triều Dương Môn không lâu, thì ở bến tàu có hơn mười chiếc thuyền nhỏ buồm đen thừa dịp bóng đêm lặng yên đến bến tàu, bởi vì trên bến tàu đậu đầy các con thuyền lớn nhỏ dừng chân ở Bắc Kinh, hơn mười chiếc thuyền nhỏ này tới gần cũng không khiến cho mấy chục tên Lưu tặc gác bến tàu kia chú ý.

Từ trong khoang thuyền nhỏ trong số đó có một cái đầu ló ra ngoài liếc nhìn những người lui tới trên bến tàu, sau đó rất nhanh lại rụt trở về.

Trong khoang thuyền chợt vang lên một âm thanh chán nản:

- Tướng quân, xem ra chúng ta tới chậm rồi, bến tàu và cả Triều Dương Môn đều đã bị Lưu tặc khống chế, con mẹ nó chứ!

- Đừng nóng vội.

Trong khoang thuyền vang lên một âm thanh trầm thấp:

- Hoàng Đắc Công, trước tiên ngươi hãy nấp ở dưới nước đi xử lý thật tốt cái trạm canh gác kia, Thi Lang, lập tức thông báo cho các anh em ở các thuyền còn lại, vây kín đám Lưu tặc kia từ bốn phía, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết hết bọn chúng, nhưng không thể để phát ra âm thanh quá lớn tránh kinh động bọn Lưu tặc trong ngoài cửa thành.

- Vâng!

Trong khoang thuyền có hai tiếng trả lời rất nhỏ, tiếp đó có hai cái bóng từ trong khoang thuyền mò mẫm bước ra.

Rất nhanh, năm mươi mấy bóng dáng lập tức từ hơn mười chiếc thuyền nhỏ mò mẫm đi ra, dựa vào bóng đêm tản ra bốn phía, lặng yên tìm tới hai mươi mấy tên Lưu tặc bảo vệ bến tàu. Hoàng Đắc Công lẩn vào trong nước như cá, từ dưới nước hướng về phía tên lính Lưu tặc trông như một mũi thương đang đứng canh gác ở trên trạm canh gác.

Tính cảnh giác của tên lính canh Lưu tặc này rất kém, gã căn bản cũng không nghĩ đến sẽ có người tới đánh lén bến tàu.

Năm mươi mấy người này là quan quân tinh nhuệ trong trăm người mới tìm được một, và do Vương Phác tự mình chỉ huy!

Lần này Vương Phác vào kinh chỉ là vì cứu người, quá nhiều người ngược lại rất dễ dàng bại lộ mục tiêu, cho nên chỉ dẫn theo ba trăm người, chia ra ngồi mười chiếc thuyền lớn cải trang thành đội vận chuyển lương thực của Tào bang vào kinh.

Đại đội nhân mã vừa mới đến bến tàu Thông Châu, tin xấu từ tiền phương liên tục truyền đến, vì đề phòng bất trắc, Vương Phác đành phải để lại phần lớn nhân mã và mười chiếc thuyền lớn, chỉ dẫn theo năm mươi mấy người chia ra ngồi vào mười ba chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ mò tới bên ngoài Triều Dương Môn, vì thế mới có cảnh tượng vừa rồi.

Hoàng Đắc Công như ma quỷ từ dưới nước đi lên, không một chút thanh âm bám vào cọc gỗ dưới nước bò lên trên tháp canh.

Lợi dụng lúc tên lính gác Lưu tặc xoay người đi tiểu, Hoàng Đắc Công nhào tới, dao găm trong tay nhẹ nhàng vung lên, cổ họng của tên nọ cũng đã bị cắt đứt, Hoàng Đắc Công lại khẽ vươn tay lại ôm lấy cơ thể của gã lính gác Lưu tặc kia, gã lính gác Lưu tặc co quắp vài cái ở trong lòng ngực của y sau đó không động đậy được nữa rồi.

Cách đó không xa, hai mươi mấy tên Lưu tặc vẫn lười biếng như cũ xúm xít vào một chỗ nói chuyện phiếm giải buồn, mọi chuyện xảy ra ở bên này vẫn không hề phát giác.

Vù vù vù...

Một cơn gió thổi qua, mười bóng đen như con báo săn mồi từ trong bóng đêm bốn phía chui ra, hai mươi mấy tên Lưu tặc tuy rằng cũng là những tên lính lão luyện đã trải qua trăm trận chiến rồi, nhưng so với số quan quân tinh nhuệ trăm người mới chọn được một kia rõ ràng không phải là đối thủ, chưa đến một khắc, tất cả Lưu tặc đã phơi thây tại chỗ!

Vương Phác cuối cùng từ trong khoang thuyền chui ra, trầm giọng nói:

- Hòa thượng, ngươi mang theo hai mươi mấy người theo ta vào thành, Hoàng Đắc Công, Thi Lang ở lại, giả trang làm lính Lưu tặc gác bến tàu!

Ba người lên tiếng đáp lại, phân công nhau hành động.

Hoàng Đắc Công và Thi Lang giả trang thành Lưu tặc lính gác bến tàu, Trương hòa thượng thì chọn hai mươi mấy anh em võ nghệ cao cường theo Vương Phác đi thẳng đến Triều Dương Môn, lúc cách Triều Dương Môn còn mấy chục bước, tên tiểu đầu mục Lưu tặc phụ trách gác cửa thành bước tới chắn trước cửa thành, quát to:

- Người phía trước dừng lại, là ai?

Vương Phác lùi về sau nửa bước, đưa mắt liếc về Trương hòa thượng phía sau ra hiệu một cái.

Trương hòa thượng hiểu ý, lập tức bước nhanh đến phía trước, lớn tiếng quát:

- Lão tử là Thiên tướng Kinh Mậu Thành trước trướng của tướng quân Lý Nham, vâng lệnh tướng quân có quân vụ khẩn cấp phải gặp mặt bẩm báo Đại vương, mau cho người của ngươi tránh ra, nếu làm hỏng việc quân cơ đại sự, hừ hừ, tiểu tử ngươi không gánh nổi đâu!

- Lý Nham tướng quân?

Tên tiểu đầu mục Lưu tặc kia bị hù đến sửng sốt:

- Đại quân phía nam không phải vừa mới qua Bảo Định sao, vì sao chỉ trong nháy mắt đã đến Bắc Kinh rồi?

- Mau tránh ra!

Trương hòa thượng rút đao soàn soạt, giận dữ quát:

- Nếu vẫn không tránh ra, đừng trách bố đây không khách khí!

Vương Phác hô lên một tiếng, hai mươi mấy huynh đệ cũng đồng thời rút đao ra lành lạnh dưới bầu trời đêm, tên tiểu đầu mục Lưu tặc gác cửa thành khó tránh khỏi khiếp đảm, theo bản năng nép qua một bên nhường lối, Trương hòa thượng, Vương Phác mang theo hai mươi mấy tên huynh đệ như gió lốc tràn vào bên trong thành, tên tiểu đầu mục há mồm còn muốn nói gì đó nhưng miệng mồm đã bám đầy bụi bậm.

Qua Ủng thành và dãy phố, Vương Phác liền mang theo người đi thẳng đến Tử Cấm thành.

Hai bên phố dài tối đen một màu, tại thời khắc khác thường thay đổi triều đại này, dân chúng Kinh Sư không ai dám đốt đèn, thỉnh thoảng có nhiều đội tuần tra Lưu tặc giơ đuốc cầm gậy đi qua, phần lớn đều ngăn đoàn người của Vương Phác lại để chất vấn, nhưng đều bị Trương hòa thượng giả trang thành Kinh Mậu Thành dễ dàng đánh lừa! Dù sao Lưu tặc cũng quá đông, bốn năm trăm ngàn người, ngoại trừ một vài thủ lĩnh trọng yếu ra, phía dưới ai mà biết được ai chứ?

Cung Thọ Ninh.

Công chúa Trường Bình không ngủ, trên thực tế, thành Bắc Kinh tối nay có mấy người có thể đi ngủ chứ?

Bây giờ công chúa Trường Bình đã mười sáu tuổi rồi, mày liễu cong cong, một đôi mắt to xinh đẹp vừa đen vừa sáng, cả người da thịt trắng muốt như ngọc, thân thể mềm mại dáng vẻ thướt tha, bước đi yểu điệu như nhành liễu trong gió, cả người giống như tiên nữ giáng trần, nếu so sánh với các mỹ nữ khác thì trên người nàng còn có thêm khí chất của một Công chúa hoàng gia.

Nhìn thấy Sùng Trinh Đế tay cầm bảo kiếm máu chảy đầm đìa đi đến, công chúa Trường Bình hoa dung ảm đạm, nàng rất nhanh liền biết vận mệnh của mình, không tự chủ được tiến lên giữ chặt ống tay áo của Sùng Trinh Đế khóc như hoa lê gặp mưa, càng thêm động lòng người, Sùng Trinh Đế nhìn thấy lại càng đau lòng.

Chu hoàng hậu rộng lượng khoáng đạt, có phong thái của một quốc mẫu, Điền quý phi dịu dàng hiền thục, cũng không ỷ vào sủng mà kiêu, các nàng ở trong lòng của Sùng Trinh Đế đều có phân lượng hết sức quan trọng, nhưng nữ nhân mà Sùng Trinh Đế quan tâm nhất ngoại trừ công chúa Trường Bình còn có ai khác nữa!

Công chúa Trường Bình từ nhỏ đã trắng trẻo, đáng yêu vô cùng, Sùng Trinh Đế cho tới bây giờ vẫn luôn xem như báu vật, giống như là ngậm trong miệng sợ tan, giữ ở trong lòng bàn tay sợ vuột mất, đến mức hận không thể hái trăng ở trên cao xuống cho nàng, bởi vậy có thể thấy được, Sùng Trinh Đế lúc trước khi quyết định gả công chúa Trường Bình cho Vương Phác, ông ta đã coi trọng tài năng cầm binh của Vương Phác đến mức nào!

Nước mắt của Sùng Trinh Đế không tự chủ được chảy xuống, nhìn con gái yêu mến nhất thở dài nói:

- Ôi, Như nhi ơi Như nhi, tại sao con phải sinh ra ở nhà đế vương, tại sao phải sinh ra ở nhà đế vương chứ? Nếu con sinh ra ở nhà dân chúng tầm thường, thật là tốt biết bao nhiêu, thật là tốt biết bao nhiêu...

Giọng điệu của Sùng Trinh Đế bi thương, nét mặt cô đơn.

Lúc này Sùng Trinh Đế không phải là Hoàng đế Đại Minh, ông ta chỉ là một người cha bất lực mà lại không có cách nào, trong lòng của ông ta chỉ còn lại áy náy thật sâu và vô tận bi ai, ông ta áy náy không thể bảo vệ đứa con gái mà mình yêu mến nhất, ông ta cực kỳ bi ai muốn tự tay chém giết đứa con gái mình yêu mến nhất...

Thấy một cảnh tượng chua xót như thế, Vương Thừa Ân phía sau Sùng Trinh Đế không kìm nổi xoay người sang chỗ khác mà khóc.

Sùng Trinh Đế thở một tiếng thật dài, rốt cục quyết tâm, tay trái che mặt mình, tay phải giơ kiếm hướng trước ngực công chúa Trường Bình đâm tới, công chúa Trường Bình đau buồn hét lên một tiếng, hai tay càng thêm dùng sức nắm chặt ống tay áo của Sùng Trinh Đế, tựa như người sắp chết đuối bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.

*****

Trong lòng Sùng Trinh Đế vô cùng thảm não, một kiếm này đúng là không thể đâm xuống được nữa rồi.

- Thôi!

Sùng Trinh Đế ném kiếm xuống đất, thở dài một tiếng xoay người thẫn thờ bước đi.

Vương Thừa Ân bước theo hai bước nhưng lại quay trở về, nói với công chúa Trường Bình:

- Công chúa điện hạ, trong cung không thể ở lâu, hay là ngài mau mau xuất cung chạy trốn đi thôi.

- Phụ hoàng.

Công chúa Trường Bình khấu đầu sát đất, nhìn bóng lưng Sùng Trinh Đế dần dần đi xa, buồn bã bi thương khóc ròng nói:

- Hoàng cung chính là nhà của nhi thần, ra hoàng cung có thể đi đâu được chứ?

Sùng Trinh Đế thoáng như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.

Vương Thừa Ân thở dài một tiếng, nói:

- Điện hạ, Thái Tử và hai vị tiểu Vương gia đã đi phủ Quốc trượng rồi.

- Nhưng...

Công chúa Trường Bình khóc không ra tiếng:

- Nhưng bản Công chúa không biết đi đường nào?

Công chúa Trường Bình thuở nhỏ sinh trưởng ở hoàng cung, bình thường đi ra đều có cung nữ thái giám hầu hạ, lại có xe kiệu để ngồi, trong lúc này bảo nàng tự mình một người tìm đến phủ Quốc trượng, nàng thật đúng là không biết được đường đi, nhưng Vương Thừa Ân cũng không có biện pháp, trong cung thái giám cung nữ chạy chạy, tán tán, trốn trốn, ông ta có muốn tìm người dẫn đường cho công chúa Trường Bình cũng tìm không được.

- Ôi.

Cuối cùng Vương Thừa Ân đành dậm chân thở dài một tiếng, đuổi theo Sùng Trinh Đế.

Rời khỏi Thọ Ninh cung, Sùng Trinh Đế lại đi tới điện Chiêu Nhân, lần này ông ta không mềm lòng nữa, chém chết Công chúa Chiêu Nhân vẫn chưa đến chín tuổi còn đang trong giấc mộng trên giường, sau đó lại đến hậu cung chém chết mấy chục phi tần. Lúc này ở tiền điện tiếng chém giết nổi lên bốn phía, Lưu tặc đã tiến sát cung rồi, Sùng Trinh Đế đi cùng với Vương Thừa Ân hoảng sợ trốn lên Môi Sơn, ở đình Thọ Hoàng ngửa mặt lên trời than dài:

- Trẫm đãi sĩ cũng không bạc, hôm nay đến bước này, quần thần không có một người theo cùng?

Cuối cùng, Sùng Trinh Đế rất bất đắc dĩ treo cổ tự tử dưới một cội mai già.

Cung Thọ Ninh.

Công chúa Trường Bình loạng choạng đi ra đại điện, đang lúc đứng ở trên bậc thềm không biết nên đi nơi nào, một tên "Lưu tặc" giơ đuốc cầm gậy bỗng nhiên vọt tới trước mặt, công chúa Trường Bình quá sợ hãi, khi vội vàng muốn tránh vào trong điện thì đám "Lưu tặc" kia đã ùa lên vây nàng vào giữa.

Công chúa Trường Bình đã trưởng thành, sớm đã hiểu chuyện đời, thầm nghĩ chính mình nếu rơi vào tay giặc nhất định sẽ bị làm nhục, đang muốn tự sát để giữ tấm thân trong sạch thì một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên vang lên:

- Công chúa điện hạ!

Công chúa Trường Bình nghe vậy run lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy bóng dáng cao lớn đã đứng ở trước mặt nàng. Người nọ da mặt trắng trẻo, mày kiếm mắt sáng, tuy rằng quần áo rách nát nhưng không giấu được khí khái hào hùng giữa hai đầu lông mày, bộ dáng này nhìn hình như có chút quen mắt, nghĩ kỹ lại lập tức không kìm được vui mừng, oan gia này không phải là Phò mã Đô úy Vương Phác hay sao?

- Ngươi, ngươi...

Công chúa Trường Bình vừa trải qua buồn phiền giờ vui mừng quá đỗi nói không thành tiếng.

Vương Phác vung tay lên, nói với hòa thượng đứng phía sau:

- Hòa thượng, mau đổi quần áo cho Công chúa điện hạ, nơi đây không nên ở lâu.

Trương hòa thượng vẫn không nhúc nhích, hạ giọng nói:

- Tướng quân, việc này... ty chức không dám nghe theo.

Vương Phác hiểu ý không nói gì nữa kéo công chúa Trường Bình vào Tây Noãn các cung Thọ Ninh. Khi hai người trở ra, công chúa Trường Bình đã bỏ đi cung trang sang trọng quý phái trên người, đổi lại là quần áo rách nát đầy mùi mồ hôi của Vương Phác, cũng may công chúa Trường Bình thân thể mềm mại cao dong dỏng, chừng một mét bảy mươi trở lên, quần áo của Vương Phác mặc trên người của nàng mặc dù có rộng thùng thình nhưng vẫn còn tạm được.

Vương Phác để cho Công chúa mặc quần áo rách nát của mình, còn mình chỉ mặc quần đùi, cánh tay để trần, quát với Trương hòa thượng và hai mươi mấy tên huynh đệ:

- Mau, ngay lập tức đi phủ Quốc trượng!

Lúc thay quần áo vừa rồi, công chúa Trường Bình nói cho Vương Phác biết là Thái Tử Chu Từ Lãng và Vĩnh Vương Chu Từ Quýnh, Định Vương Chu Từ Chiếu đã đi phủ Quốc trượng, về phần Sùng Trinh Đế thì lại không biết đi nơi nào!

Vương Phác vốn vẫn còn đang do dự nếu như thấy Sùng Trinh Đế thì có nên đánh ông ta ngất xỉu sau đó ép đi Nam Kinh hay không, nhưng lúc này không thể suy nghĩ nhiều được nữa, bởi vì Lưu tặc đã tiến tới cung với quy mô lớn, căn bản cũng không có quá nhiều thời gian để Vương Phác đi tìm Sùng Trinh Đế rồi, việc cấp bách chính là mau rời khỏi Tử Cấm thành.

Trong cung dù sao không thể so với ngoài cung, Lưu Tặc có thể đi vào cung lục soát nhất định là đầu mục cấp cao dẫn đầu, Trương hòa thượng giả trang thành Kinh Mậu Thành hù được bọn tiểu đầu mục Lưu tặc bình thường, chưa hẳn có thể hù dọa được đại đầu mục Lưu tặc vào cung, nếu chẳng may gặp đầu mục Lưu tặc có địa vị còn cao hơn cả Lý Nham, tùy tiện đặt ra vài câu hỏi không phải sẽ lộ hay sao?

Vận khí của Vương Phác coi như không tệ, dọc theo đường đi gặp phải bọn Lưu tặc đều bận rộn bắt người khắp nơi trong cung, căn bản là không ai bận tâm đến đám người Vương Phác này, rất hiển nhiên, Lưu tặc coi bọn họ thành người của mình, điều này cũng là đương nhiên, trong hoàng cung bình thường ngoại trừ Hoàng đế lão nhân thì chính là thái giám cung nữ, một người đàn ông cường tráng mặc quần áo thô, không phải Lưu tặc còn có thể là ai?

Mọi chuyện không có gì đáng nói, Vương Phác một đoàn hơn hai mươi người liền ra Tử Cấm thành, đi thẳng đến phủ Quốc trượng.

Phủ Quốc trượng.

Khi chưởng ấn thái giám Cao Khởi Tiềm mang theo hơn mười tên tiểu thái giám bảo vệ Thái Tử Chu Từ Lãng, Vĩnh Vương Chu Từ Quýnh và Định Vương Chu Từ Chiếu hoảng sợ đi đến phủ Quốc trượng, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, Cao Khởi Tiềm phái người tiến lên kêu cửa nửa ngày, mới có một gã gia đinh đi tới tường viện lớn tiếng quát hỏi:

- Các ngươi là ai? Nếu các ngươi không đi chúng ta sẽ bắn tên ra!

- Làm càn!

Cao Khởi Tiềm giận dữ quát to:

- Biết chúng ta là ai chăng?

Lão gia đinh kia không hề khách sáo nói:

- Con mẹ nó ai biết ngươi là ai? Cút!

Cao Khởi Tiềm sắc mặt xanh mét, kiềm nén lửa giận nói:

- Các ngươi nghe kỹ cho ta, ta là Ti Lễ Giám chưởng ấn thái giám Cao Khởi Tiềm, nhanh đi mời lão hoàng thân ra gặp chúng ta!

- Hứ.

Tên gia đinh bên trong tường cười lạnh nói:

- Con mẹ nhà ngươi lại còn Ti Lễ Giám chưởng ấn thái giám à? Vậy bố đây chính là Vương Thừa Ân rồi.

- Ngươi...

Cao Khởi Tiềm lại nhịn xuống lửa giận, thét to:

- Có biết ai đang đứng trên bậc thềm hay không? Là đương kim Thái tử gia, là cháu ngoại của lão hoàng thân!

Gia đinh kia không nhúc nhích chút nào, lãnh đạm nói:

- Thái tử gia? Con mẹ nhà ngươi nghĩ lão tử là đứa trẻ ba tuổi dễ dụ dỗ à? Thái tử gia đang yên ổn ở tại trong cung, làm sao sẽ đến nơi này của chúng ta? Bọn xấu các ngươi, nếu còn không đi, chúng ta sẽ thật sự bắn tên đấy!

Gia đinh kia nói vừa dứt tiếng, lập tức có vài chục bóng dáng gia đinh từ trên tường xông ra, trong tay bọn họ không phải cầm súng điểu thì cũng là cầm cung tên, Cao Khởi Tiềm vội vàng che chở Thái Tử Chu Từ Lãng thối lui đến dưới bậc thềm, đứng từ xa hô lớn:

- Lão hoàng thân, lão hoàng thân, ta là Cao Khởi Tiềm, nếu ngài nghe được liền lên tiếng đi...

Thật ra Quốc trượng Chu Khuê trốn ở bên trong tường, đoạn đối thoại vừa rồi giữa gia đinh và Cao Khởi Tiềm ông ta nghe rất rõ ràng, nhưng ông ta vẫn không cho gia đinh mở cửa. Đương nhiên ông ta biết ngoài cửa lớn chính là Ti Lễ Giám chưởng ấn thái giám Cao Khởi Tiềm, cũng biết cháu ngoại của mình, đương kim Thái Tử Chu Từ Lãng đang ở ngoài cửa, nhưng ông ta vì tự bảo vệ mình đã chẳng quan tâm nhiều như vậy.

Đối với Chu Khuê mà nói, Thái Tử Chu Từ Lãng hiện giờ đã thành củ khoai nóng phỏng tay rồi.

Thái Tử mất tích không phải là chuyện nhỏ, đến lúc đó chắc chắn Lưu tặc sẽ khám xét toàn thành, nếu Lưu Tặc tìm ra Thái Tử ở phủ của Chu Khuê ông ta, có thể tha cho ông ta được sao? Chu Khuê này đâu có ngu xuẩn đến mức hy vọng Lưu tặc sẽ đối xử với ông ta như dân chúng ở Kinh Sư, nếu như ông ta không có liên quan đến ai thì ông ta có thể làm phú ông của triều Đại Thuận rồi.

Cao Khởi Tiềm hô nửa ngày cũng không nghe đáp lại trong lòng cũng tuyệt vọng.

Lúc này, vài gã tiểu thái giám lặng lẽ tiến tới trước mặt Cao Khởi Tiềm, một trong số đó hạ giọng nói:

- Cha nuôi, lão già Chu Khuê này là ông ngoại của Thái tử gia, hiện tại ngay cả ông ta cũng không để ý đến Thái tử gia rồi, chúng ta còn có thể làm gì đây? Hơn nữa Hoàng thượng cũng chỉ bảo chúng ta đem Thái tử gia và hai vị tiểu Vương gia đến phủ Quốc trượng, hiện tại người đã đưa đến, không còn là chuyện của chúng ta nữa.

Người kia phụ họa nói:

- Đúng đấy, hay là chúng ta chia ra chạy trốn đi, nếu để cho Lưu tặc phát hiện, toàn bộ chúng ta liền mất mạng.

Có một tiểu thái giám ác độc nhất, bỗng nhiên nói:

- Cha nuôi, không làm thì thôi mà đã làm thì phải làm đến cùng, chúng ta cứ việc trói Thái tử gia và hai vị tiểu Vương gia lại nộp cho Sấm tặc là được! Có lẽ còn có thể lập được công lớn, tương lai còn có thể tiếp tục làm người hầu cho Đại Thuận Vương, ha hả.

Cao Khởi Tiềm tim đập thình thịch, đây quả thật là một ý kiến hay.

Có câu là cây đổ bầy khỉ tan, Cao Khởi Tiềm nhận thấy triều Đại Minh diệt vong là không thể tránh khỏi, bọn họ chỉ là thái giám cũng nên tìm một con đường cho mình, nếu như có thể trói Thái Tử và Vĩnh Vương, Định Vương đi gặp Sấm tặc, có lẽ là một công lớn thật, tương lai khi Sấm tặc lên ngôi, trong cung đương nhiên cần có người hầu, vậy cơ hội của Cao Khởi Tiềm y không phải đã tới rồi sao?

- Cha nuôi, mau quyết định đi.

Tên tiểu thái giám nọ vội la lên:

- Người xem, Lưu tặc đã đến rất gần rồi!

Cao Khởi Tiềm bỗng nhiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy một gã Lưu tặc giơ đuốc cầm gậy từ đường cái lao đến.

Cơ hội sẽ vuột mất, Cao Khởi Tiềm trở nên hung ác, đột nhiên quát:

- Đến đây trói bọn chúng lại cho ta!

Mười mấy gã tiểu thái giám chỉ chờ Cao Khởi Tiềm lên tiếng bèn đồng loạt xông tới, xô ngã Thái Tử, Vĩnh Vương cùng Định Vương xuống đất, đáng thương cho Thái Tử và Vĩnh Vương, Định Vương tuổi vẫn còn nhỏ, không có sức phản kháng, chỉ có Thái Tử lớn tiếng quát lên:

- Cao Khởi Tiềm, tên nô tài nhà ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, phải bị tội gì?

- Ha hả.

Cao Khởi Tiềm cười rũ rượi, âm thanh hung dữ nói:

- Thái tử gia, xin lỗi rồi.

Bên ngoài Triều Dương Môn.

Một đoàn kỵ binh Lưu tặc bốn năm trăm người từ quan đạo lướt nhanh như gió vọt tới trước cửa thành, gã tiểu đầu mục Lưu tặc phụ trách gác cửa thành tiến tới, lớn tiếng quát:

- Dừng lại, các ngươi là ai?

- Ta đây là Kinh Mậu Thành.

Tên tướng lĩnh Lưu tặc dẫn đầu quát lớn:

- Thiên tướng trước trướng Lý Nham tướng quân!

- Cái gì?

Gã tiểu đầu mục Lưu tặc phụ trách gác cửa thành ngạc nhiên nói:

- Sao lại có một Kinh Mậu Thành nữa?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<