Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 179

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 179: Nguyện gánh tiếng xấu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

- Nhanh thôi.

Vương Phác cười nói:

- Tiểu đệ đã đẩy nhanh thời gian chế tạo của xưởng binh khí rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy hôm nay sẽ có thể gom đủ năm trăm cây súng rồi, lập tức vận chuyển đến Trừ Châu.

- Thật sao?

Bạch Liên Giáo chủ cười quyến rũ nói:

- Rốt cuộc còn có chút lương tâm.

- Ông trời thấy mà.

Vương Phác trơ mặt cười nói:

- Tiểu đệ luôn một lòng say mê tỷ tỷ mà.

- Ơ.

Thân thể mềm mại của Bạch Liên Giáo chủ nghiêng một cái bỗng ngồi lên đùi Vương Phác, nồng nhiệt ôm lấy cổ hắn, quyến rũ nói:

- Đồ khốn, nếu không tối nay ngươi đừng đi nữa, ở lại với tỷ tỷ, được không?

Vương Phác nghe xong tim đập thình thịch.

Tuy nhiên Vương Phác cũng là tay già đời trong tình yêu, chứ không phải ngọn đèn cạn dầu, hắn nhanh chóng nhận ra hơi thở của Bạch Liên Giáo chủ đều đặn, ánh mắt trong sáng, không hề có dấu hiệu yêu đương, thần thái quyến rũ kia không phải xuất phát từ nội tâm, chẳng qua là chiêu mê hoặc Vương Phác mà thôi.

Nhìn thấu điểm này, dục vọng trong lòng Vương Phác lập tức tan rã như băng tuyết.

Vương Phác cũng biết, sớm chiều ở cùng Bạch Liên Giáo chủ là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Mục đích của Bạch Liên Giáo chủ đã rất rõ ràng, nàng muốn lợi dụng điều kiện thân thể được ông trời ưu ái cùng tài quyến rũ bẩm sinh để mê hoặc Vương Phác, làm cho Vương Phác phải quỳ dưới váy nàng, sau đó sẽ mượn tầm ảnh hưởng của Vương Phác ở triều Đại Minh để phục vụ Bạch Liên giáo, điểm duy nhất Vương Phác không xác định được là, giả dụ hắn thật dự đầu quân cho Bạch Liên giáo, Bạch Liên Giáo chủ sẽ đối xử với hắn thế nào?

Mục đích của Vương Phác cũng rõ ràng như thế, Bạch Liên Giáo chủ dùng kế mỹ nhân, hắn sẽ dùng kế ly gián.

Chỉ cần Bạch Liên Giáo chủ ở lại bên cạnh Vương Phác, ngăn cách nàng với giáo chúng của nàng thì Vương Phác sẽ có thể thực hiện được quỷ kế của hắn, làm cho Bạch Liên giáo lục đục trong nội bộ, cuối cùng trở thành quân cờ trong tay hắn, muốn sắp xếp thế nào thì tùy, mà Trương Hòa thượng chính là một cái đinh mà Vương Phác cài vào nội bộ Bạch Liên giáo.

Nếu ai xem thường Trương Hòa thượng thì người đó nhất định sẽ chịu nhiều thua thiệt.

Vương Phác biết, Trương Hòa thượng là người tài giả vờ đần độn, nhìn thì lỗ mãng như thực tâm tinh tế, điều khó có được là Trương Hòa thượng luôn tận trung với Vương Phác, lệnh đưa ra tất sẽ thực hiện.

Vấn đề bây giờ là, rốt cuộc là Vương Phác mất phương hướng trong sự dịu dàng của Bạch Liên Giáo chủ trước? Hay là làm tan rã Bạch Liên giáo trước? Vương Phác có thể cảm nhận rõ ràng, sau khi từ Đông Hải trở về, Bạch Liên Giáo chủ đã tăng cường thế tấn công dịu dàng của mình, khiến Vương Phác ngày càng khó chống đỡ.

- Tướng quân, ty chức có chuyện quan trọng bẩm báo.

Vương Phác đang không biết ứng đối thế nào, bên ngoài bỗng vang lên giọng của Tiểu Thất.

Vương Phác thở phào một cái, vỗ nhè nhẹ vào cặp mông đầy đặn mê người của Bạch Liên Giáo chủ, nàng nhõng nhẽo đứng dậy liếc Vương Phác một cái, rồi mới lười biếng đứng dậy từ trên đùi Vương Phác, lắc mông đi vào sau tấm bình phong.

Vương Phác ra khỏi tinh xá, khi Tiểu Thất đang định nói thì Vương Phác liền nháy mắt với gã.

Tiểu Thất hiểu ý, nuốt lại lời định nói ra vào trong bụng, sau đó hai người đi thẳng tới thiên môn của Tiêu Dao Tiên Cảnh, bên ngoài, Lã Lục đã đánh xe ngựa chờ sẵn.

Tiểu Thất đi theo Vương Phác chui vào khoang xe, lúc này mới thì thầm nói;

- Tướng quân, người của Bạch Liên giáo xuất hiện.

- Hả?

Vương Phác khẽ hỏi:

- Ngươi xác định chứ?

- Xác định.

Tiểu Thất khẳng định.

- Mặc dù hai tên này vô cùng cẩn thận, nhưng bốn vị cô nương hầu hạ chúng vẫn moi ra được một số manh mối, tổng hợp tình hình các vấn đề, ty chức có thể khẳng định chúng chính là người trong Bạch Liên giáo, chỉ là không biết mục đích chúng đến Nam Kinh, cũng không biết chúng đã tiếp xúc với Bạch Liên giáo chủ chưa?

- Bọn chúng hẳn là chưa tiếp xúc với Bạch Liên Giáo chủ. Dù sao Bạch Liên Giáo chủ trước giờ chưa hề giấu giếm hành tung của ả, ả tiếp xúc với ai đều dưới sự giám sát của chúng ta, nếu không chúng ta không thể không biết.

Vương Phác phấn chấn nói:

- Như vậy xem ra, tin đồn mà Hòa thượng lặng lẽ tung ra đã phát huy tác dụng rồi, những nhân vật có thực quyền trong Bạch Liên Giáo đã ngồi không yên.

Tiểu Thất cười hì hì nói:

- Thật đúng là không nhìn ra, người thô lỗ như Hòa thượng lại có thể làm được chuyện này.

Vương Phác cười nhẹ nói:

- Chính vì Hòa thượng là người thô lỗ, không giống người biết tính toán, nên lời y nói mới có người tin.

Tiểu Thất nói:

- Tướng quân nói rất đúng.

Vương Phác nói:

- Xem ra đã đến lúc rồi, vừa hay nhân cơ hội lần này áp giải súng kíp để chia cắt Bạch Liên giáo.

Ngoài xe bỗng nhiên vang lên tiếng quát mắng.

Vương Phác vén rèm xe lên, dò hỏi:

- Chuyện gì xảy ra thế?

Lã Lục tiến lên đáp:

- Tướng quân, gặp phải một gã ăn mày, muốn chặn đường ăn xin.

- Ồ, Thượng đế, ta không phải ăn mày.

Một giọng nói gượng gạo bỗng vang lên từ bóng râm bên đường:

- Ta là Truyền giáo sĩ Johan của nước Anh, ta thật sự quen tướng quân các ngươi, vào năm ngoái, hắn từng cứu mạng ta trên biển, ta lấy danh nghĩa của chúa trời thề rằng, ta không nói dối...

- Cút!

Một gã thị vệ sốt ruột cầm đao đặt lên cổ tên ăn mày đó, quát:

- Không cút đi, ông mày bổ ngươi một đao.

- Dừng tay.

Vương Phác cau mày nói:

- Để gã tới đây.

Lã Lục ngạc nhiên kêu lên:

- Tướng quân...

- Câm miệng.

Tiểu Thất cũng thò đầu ra mắng:

- Không nghe thấy lời của Tướng quân sao?

- Vâng.

Lã Lục lên tiếng, phất tay quát:

- Dẫn tên kia tới đây.

Hai gã thị vệ đã khênh tên ăn mày đến trước xe ngựa, Vương Phác soi đèn nhìn kĩ, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Đây chẳng phải là Truyền giáo sĩ Johan sao?

Người này đúng là Truyền giáo sĩ Johan mà Vương Phác từng cứu trên biển, còn tặng Vương Phác một cây súng ngắn, có điều Johan bây giờ có thể nói là cực kỳ nhếch nhác, quần áo vừa rách vừa nát, tóc cũng rối xù, giữa mùa đông nhưng lại vẫn đi giầy cỏ, mặt mũi tím ngắt.

Johan run lẩy bẩy cúi xuống vái Vương Phác, cung kính nói:

- Tướng quân các hạ tôn kính, Johan bày tỏ lòng tôn kính cao cả đối với ngài.

Vương Phác vội vã xuống xe ngựa, đáp lễ:

- Truyền giáo sĩ Johan, sao ngài lại thành ra thế này?

- Ôi.

Johan thở dài, lắc đầu nói:

- Một lời khó nói hết.

Nói xong, Johan liền kể qua một lượt những chuyện xảy ra từ khi họ chia tay ở Nam Kinh năm ngoái, sau đó tới các phủ Tùng Giang, Tô Châu, Phượng Dương truyền giáo, cuối cùng có chút nhụt chí nói:

- Tướng quân các hạ, xem ra lời khuyên chân thành trước kia của ngài là đúng, Thiên chúa giáo không được hoan nghênh ở quý quốc, một năm nay, ta du thuyết qua vô số chính quyền địa phương, nhưng không một vị quan nào muốn giúp đỡ giáo hội.

- Tuy nhiên ngươi cũng không phải không thu hoạch được gì.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Ít nhất ngươi đã học được tiếng Hán lưu loát, không phải sao?

- Đúng, tướng quân.

Johan nói:

- Đây cũng chính là nguyên nhân ta tìm ngài lần này, ta muốn giúp ngài phiên dịch một số sách của phương tây, để đổi lấy ít tiền công, ta định quay về nước Anh.

Vương Phác tiến lên vén màn xe ngựa, mỉm cười nói:

- Lên xe đi, giáo sĩ Johan.

Đề đốc hành dinh, Yến Tử Cơ.

Hậu viện cho cả nhà Vương Phác sinh hoạt đã được xây xong, mấy chị em Trần Viên Viên cuối cùng không cần sống trong lều trúc nữa rồi.

Mặc dù trời đã rất muộn, nhưng đèn trong Tây Sương phòng vẫn còn sáng, Nộn Nương đang chơi đùa cùng với Tiểu Uyển, Trần Viên Viên thì yên lặng ngồi một bên nhìn họ vui đùa, thi thoảng có những tiếng cười trong trẻo vang lên, không khí vô cùng ấp áp, vui vẻ.

Nộn Nương tay cầm chiếc váy Tiểu Uyển tự tay cắt may, đuổi theo Tiểu Uyển cười đùa:

- Tiểu Uyển tỳ tỷ, tỷ hãy mặc vào thử xem đi, dù sao ở đây ngoài tiểu muội và phu nhân ra không có ai khác. Xấu hổ gì chứ, tỷ cứ thử đi.

- Không đâu.

Tiểu Uyển như con nai hoảng sợ chạy đến bên Trần Viên Viên, cầu cứu:

- Viên Viên tỷ, tỷ mau quản lý Nộn Nương đi, con nha đầu này sắp lật đổ cả trời rồi.

- Nộn Nương.

Trần Viên Viên cười sẵng giọng:

- Mau đừng làm ồn nữa.

Nộn Nương lúc này mới cầm nội y sexy đi tới trước mặt Tiểu Uyển, đỏ mặt hỏi:

- Tiểu Uyển tỷ tỷ, bộ quần áo này thật sự là do tỷ cắt may ra à?

- Ừ.

Tiểu Uyển khẽ ừ một tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc ửng đỏ, thẹn thùng nói:

- Tuy nhiên, là tướng quân vẽ ra bản vẽ trước, sau đó ta dựa theo đó cắt may.

Nộn Nương ngoái đầu nhìn Trần Viên Viên, hạ giọng nói:

- Thực không nhìn ra, tướng quân còn có thể nghĩ ra kiểu quần áo kỳ quái thế này. Tuy nhiên kiểu quần áo như vậy cũng chí có đám phụ nữ hư mới dám mặc thôi, nếu là tiểu tỳ chắc chắn không dám mặc. Trừ phi... trừ phi là mặc cho tướng quân nhìn.

Tiểu Uyển lườm Nộn Nương một cái, sẵng giọng:

- Tướng quân cũng đã nói, những bộ quần áo này mặc trong khuê phòng, chứ không cho ngươi mặc đi ra ngoài đâu.

- Tướng quân cũng thật hư.

Nộn Nương ngượng ngùng nói.

- Lại nghĩ ra bộ quần áo khiến người khác xấu hổ thế này.

Đang nói thì bên ngoài Tây Sương phòng vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

- Ơ kìa, tướng quân đã về rồi.

Nộn Nương kinh ngạc, đang định tìm chỗ giấu chiếc nội y sexy trong tay đi nhưng không kịp, cửa phòng mở ra, Vương Phác đã bước nhanh vào, nhìn thấy ba chị em họ không khỏi ồ lên một tiếng, cười nói:

- Các nàng đều ở đây sao? A, Nộn Nương sao nàng đỏ mặt vậy, vừa nãy có phải đang nói xấu gì ta không?

*****

- Đâu có.

Nộn Nương vội giấu chiếc nội y ra sau lưng, khuôn mặt trắng ngần mắc cỡ đỏ bừng lên, khẽ đáp:

- Ban nãy không có.

- Tướng công, chàng bận cả ngày cũng mệt rồi chứ?

Trần Viên Viên đứng dậy, dịu dàng liếc Vương Phác một cái, dặn dò Nộn Nương và Tiểu Uyển:

- Nộn Nương, muội đi bảo người mang hai thùng nước nóng lại đây, Tiểu Uyển muội muội, tối nay sẽ do muội hầu hạ tướng công tắm rửa.

- Ấy, đừng.

Vương Phác trơ mặt, cười nói:

- Tối hôm nay các nàng đừng đi, đều ở lại cả đây đi.

- Tướng công.

Trần Viên Viên quyến rũ nhìn Vương Phác, sẵng giọng:

- Xem ra Nộn Nương nói đúng, chàng đúng là càng ngày càng hư.

Vương Phác một tay ôm lấy thân thể mềm mại mà thơm ngát của Trần Viên Viên, cười nhẹ nói:

- Sơn Tây chúng ta có câu, đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu, ha ha.

- Đáng ghét.

Trần Viên Viên giơ nắm tay trắng ngần ra khẽ đấm vào ngực Vương Phác, miệng nói đáng ghét nhưng đuôi lông mày lại toát ra vẻ vui sướng, hạnh phúc và cả sự thỏa mãn.

Đề đốc hành dinh, ngày kế tiếp.

Vương Phác cười hỏi Johan:

- Johan Giáo sĩ, tối hôm qua ngủ ngon chứ?

Johan đã tắm rửa thay quần áo nên nhìn có sức sống hơn ngày hôm qua, ông ta đứng lên cảm ơn:

- Đa tạ Tướng quân các hạ khoản đãi.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Johan Giáo sĩ, bản tưởng quân muốn giúp đỡ ông lộ phí quay về nước Anh, tuy nhiên, bản tướng quân còn có ý tưởng hay hơn, không biết ông muốn nghe không?

Johan vội hỏi:

- Tướng quân các hạ mời nói.

Vương Phác đáp:

- Jonhan Giáo sĩ đã là tín đồ ngoan đạo của Thiên Chúa giáo, nhất định biết Copernicus, Bruno và Galilei chứ?

- Đương nhiên.

Johan nói:

- Bọn họ đều tôn sùng học thuyết dị đoan, đều là tín đồ của tà giáo.

- Được, bọn họ là tín đồ của tà giáo.

Vương Phác nói tiếp.

- Theo bản tướng quân biết, trong ngục giam của giáo hội các ngươi đã giam giữ rất nhiều tín đồ tà giáo như thế, đúng không?

- Đương nhiên.

Johan nói.

- Ba tín đồ tà giáo mà Tướng quân các hạ vừa nói đều từng vì tuyên truyền học thuyết dị đoan mà bị nhốt vào trong giám ngục của giáo hội, ông Bruno thậm chí còn bị giáo hội tuyên án hỏa hình.

- Tốt.

Vương Phác nói.

- Nếu ông có thể cứu được một tín đồ tà giáo từ trong ngục giam của giáo hội ra và nghĩ cách đưa người đó tới đây, bản tướng quân sẽ trả ông một trăm ao-xơ hoàng kim, còn giúp ông xây một tòa giáo đường! Giả dụ ông có thể đưa một trăm tín đồ tà giáo đến đây, bản tướng quân sẽ trả ông mười ngàn ao-xơ vàng, còn giúp ông xây một trăm tòa giáo đường!

- Ồ, Thượng đế.

Johan trợn tròn mắt, khàn giọng hỏi:

- Tướng quân các hạ, ngài đang đùa với ta sao?

- Không, ta không đùa với ông.

Vương Phác nghiêm nghị trả lời.

- Để ông có thể thuận lợi thuyết phục giáo hội, ta thậm chí có thể cung cấp trước cho ông một trăm ao-xơ hoàng kim. Tuy nhiên có điều kiện tiền đề là tín đồ tà giáo mà ông dẫn tới đây phải giống như Copernicus, Bruno, Galilei, họ phải có học thức phong phú và có học thuyết dị đoan hoàn chỉnh, chứ không phải là... một số kẻ vô lại đầu đường xó chợ.

- Ồ, Thượng đế.

Johan lắc đầu nói:

- Chuyện này không có vấn đề gì, mỗi tín đồ tà giáo bị giáo hội giam giữ đều từng được giáo dục đại học rất tốt, họ đều có học thức phong phú, chỉ là linh hồn của họ bị quỷ Satan mê hoặc nên mới đưa ra học thuyết dị đoan khiến mọi người sợ hãi, Tướng quân các hạ, ngài quả thật cần những tín đồ tà giáo này sao? Chẳng lẽ ngài không sợ học thuyết dị đoan của họ sẽ khiến trật tự thống trị của đế quốc sụp đổ sao?

- Không, ta tuyệt đối không lo lắng điều này.

Vương Phác đáp.

- Nếu ông có thể tuyên truyền ở phương tây, cứ nói Viễn đông có một đế quốc to lớn cực kỳ hoan nghênh tín đồ tà giáo, nơi đó là thiên đường của tất cả tín đồ tà giáo và học thuyết dị đoan, vậy ta sẽ rất vui, giả dụ ông có thể tạo ảnh hưởng lớn ở phương tây, thúc giục tín đồ tà giáo phương tây liên tục lưu vong đế quốc. Ta thậm chí có thể xây một Đại giáo đường thánh Johan cho ông ở Nam Kinh, để ông làm Hồng y Giáo chủ của đế quốc Đại Minh!

Những điều Vương Phác nói đều là sự thật, nếu Johan có thể đưa những "tín đồ tà giáo" đang bị Giáo hội bức hại ở thế giới phương tây kia đến Đại Minh thì xây cho ông ta một Đại giáo đường có là gì chứ? Còn nói Hồng y Giáo chủ chẳng qua là nói đùa, Thiên Chúa giáo không phải quốc giáo của Đại Minh, kể cả Johan trở thành Hồng y Giáo chủ của Đại Minh thì ông ta cũng không nắm được vận mệnh Đại Minh.

Những "tín đồ tà giáo" đó lại có ảnh hưởng to lớn tới tương lai của Đại Minh, bởi vì Vương Phác biết, những "tín đồ tà giáo" hầu như đều là các nhà khoa học vĩ đại.

- Thượng đế, ôi, Thượng đế.

Johan liên tục vạch chữ thập trước ngực mình, lời hứa của Vương Phác đối với ông ta mà nói là quá trí mạng rồi.

Trước khi đến Đại Minh, Johan chẳng qua chỉ là một Truyền giáo sĩ nhỏ bé, nếu Vương Phác thật sự có thể xây một giáo đường khác ở Nam Kinh quy mô như Đại giáo đường thánh Johan, nếu Vương Phác thật sự có thể giúp Johan làm Hồng y Giáo chủ của đế quốc Đại Minh thì Johan sẽ trở thành người cạnh tranh chức Giáo hoàng nhiệm kì tiếp theo!

- Báo...

Lã Lục bỗng nhiên đi vào bẩm báo.

- Bả tổng thủy sư Thi Lang cầu kiến.

- Johan Giáo sĩ, ông cứ suy nghĩ kỹ đi, suy nghĩ xong trả lời cho bản tướng quân cũng được.

Vương Phác dứt lời liền nói với Lã Lục:

- Lục nhi, hãy dẫn Johan Giáo sĩ đi nghỉ ngơi trước đi, rồi mời Thi Lang vào.

- Vâng.

Lã Lục đáp lại một tiếng, dẫn Johan đi xuống.

Hai người vừa đi được một lát thì Thi Lang hiên ngang bước vào đại sảnh, chắp tay nói:

- Ty chức Thi Lang, tham kiến Tướng quân.

- Thi Lang.

Vương Phác gật đầu, cười nói:

- Lại đây, tới trước mặt bản tướng quân.

- Vâng.

Thi Lang đáp lại, sải bước tới đứng trước mặt Vương Phác.

Sắc mặt của Vương Phác dần trầm xuống, cất tiếng hỏi:

- Thi Lang, ngươi có sợ chết không?

Thi Lang ngang nhiên đáp:

- Không sợ.

Vương Phác lại hỏi:

- Có sợ bị oan ức không?

Thi Lang bình thản tự nhiên nói:

- Không sợ!

- Được, vậy mới tốt chứ.

Vương Phác nghiêm nghị nói:

- Bản tướng quân có nhiệm vụ lớn ở đây, ngươi dám nhận không?

Thi Lang đáp:

- Dám.

- Tốt.

Vương Phác lớn tiếng nói.

- Thi Lang nghe lệnh.

Thi Lang quỳ một gối xuống, chắp tay:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Từ hôm nay trở đi ngươi chính là Thủ bị của Trấn Hải vệ, sau khi nhậm chức lập tức chỉnh đốn quân vụ, cắt giảm người già yếu tàn tật, chiêu mộ những binh lính dám chinh chiến... Ngoài ra, còn có một nhiệm vụ bí mật.

Thi Lang nói:

- Ty chức xin nghe Tướng quân chỉ bảo.

Câu nói đầu tiên của Vương Phác là bảo sẽ thăng liền mấy cấp cho Thi Lang, từ một Bả tổng nhỏ thăng tiến thành Thủ bị thống lĩnh thủy sư, trong lòng Thi Lang đã tối tăm trời đất, thế này có bảo gã bán mạng cho Vương Phác cũng đồng ý, gã mặc kệ nhiệm vụ bí mật của Vương Phác là gì, cứ làm theo là được.

Vương Phác nói:

- Sau khi chỉnh đốn xong thủy sư Trấn Hải vệ, ngươi hãy đưa thủy sư ra biển.

Thi Lang nói:

- Ý của Tướng quân là kéo thủy sư ra biển để tiêu diệt cướp biển, lấy chiến đấu thay rèn luyện?

- Không, không phải bảo ngươi đi tiêu diệt cướp biển.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Mà bảo thủy sư của ngươi đi làm cướp biển!

- Hả?

Thi Lang thất thanh hỏi:

- Làm cướp biển?

- Đúng, cướp biển!

Vương Phác nghiêm nghị nói.

- Nhưng không phải để ngươi đi cướp của dân chúng Đại Minh, nếu để bản tướng quân phát hiện ngươi dẫn thủy sư đi cướp bóc bách tính Đại Minh, bản tướng quân tuyệt đối không dễ dàng tha thứ! Ngươi phải dẫn thủy sư đi chém giết Kiến Nô, của cải và phụ nữ đều cần, hiểu chưa?

Thi Lang nghiêm nghị đáp:

- Ty chức hiểu rồi.

- Tốt lắm.

Vương Phác khua tay nói:

- Giờ ngươi có thể tới nha môn Tổng đốc để lĩnh công văn.

- Ty chức đa tạ Tướng quân dìu dắt.

Thi Lang lại quỳ một gối xuống, trang trọng chắp tay vái chào Vương Phác, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Thi Lang biến mất ở ngoài cửa, ánh mắt Vương Phác không khỏi lướt qua một tia dữ tợn, tàn khốc.

Đúng vậy, để Thần phi, Trang phi của Hoàng Thái Cực đi nhảy múa thoát ý, quyến rũ đám thổ hào thân sĩ Giang Nam ra giá cao để chơi gái, làm nhưng vậy có chút bỉ ổi, bảo Thi Lang dẫn thủy sư giả trang cướp biển để cướp sạch của cải và con gái Kiến Nô, Triều Tiên càng quá đáng hơn, đánh giá theo quan niệm đạo đức của người hiện đại, làm như vậy quả không bằng cầm thú, chính là phản nhân loại!

Nhưng đây là những năm Sùng Trinh, đúng vào buổi loạn thế lưu tặc nổi lên, Kiến Nô tàn sát bừa bãi.

Thời loạn lạc mạng người rẻ mạt như chó, đạo đức bao nhiêu tiền một cân chứ? Khi dao mổ của đám Man di kề vào cổ ngươi, ngươi giảng đạo đức với hắn có tác dụng không? Vứt mẹ cái luân lý đạo đức đi!

Khi Kiến Nô cướp quan, Dương Châu thập nhật, Gia Định tam đồ có giảng đạo đức không

Khi Giặc Oa hoành hành duyên hải Đông nam, gian dâm cướp bóc có giảng đạo đức không?

Bức bách Thần phi, Trang phi của Hoàng Thái Cực bán dâm là bỉ ổi, bảo Thi Lang dẫn thủy sư đi chém giết cướp bóc là quá đáng, nhưng làm như thế có thể mang đến nhiều bạc nhất cho Vương Phác trong thời gian ngắn nhất, Vương Phác sẽ có thể dùng số bạc này để luyện một đội quân tinh nhuệ trong thời gian ngắn nhất, có cường binh rồi, Vương Phác sẽ có thể bảo đảm Đại Minh bất vong, Hán tộc bất vong!

Để triều Đại Minh phục hưng, để dân tộc Đại Hán cường thịnh, Vương Phác nguyện gánh tiếng xấu này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<