← Hồi 166 | Hồi 168 → |
Nam Kinh, nơi ở của Mạo Tích Cương.
Nghe nói Mạo Tích Cương ngã bệnh, Phương Dĩ Trí cùng những người bạn tri giao nhiều năm đến thăm viếng.
Mạo Tích Cương là người của Phục Xã cùng Phương Trí Dĩ, Trần Trinh Tuệ, Hầu Phương Vực là Tứ công tử của Phục Xã. Kỳ thật tài học của người này cũng không được tốt lắm, từ năm Sùng Trinh thứ bảy đến năm thứ mười lăm, Sùng Trinh lúc ấy thanh danh của Phục Xã ở Giang Nam đã lan truyền khá lớn, các nho sinh có chút tài học ở Phục Xã đều thi đậu chỉ có Mạo Tich Cương liên tục sáu lần tham gia thi hương Nam Kinh đều không đậu.
Do danh tiếng của Phục Xã nên khiến giám khảo cũng khá khó xử khi loại trừ bài thi, thi liên tục sáu lần không đậu, nhân tố vận may cũng loại trừ ra điều duy nhất có thể giải thích chính Mạo Tích Cương là người không có tài học, văn chương không ra gì hơn nữa nhân phẩm của người này khá xấu xa, gã ta nổi tiếng là Tứ công tử Phục Xã chỉ nhờ vào thanh danh của ông nội và phụ thân gã.
Năm nay thi hương Mạo Tích Cương lại thi rớt trong lòng buồn bực nên ở lại Nam Kinh giải sầu, cả ngày tìm hoa hỏi liễu.
Thủ lĩnh ở Phục Xã là Trương Phổ cố ý tác hợp cho Mạo Tích Cương và Đổng Tiểu Uyển kết duyên cùng nhau. Đổng Tiểu Uyển có đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh xinh đẹp động lòng người, Mạo Tích Cương vừa gặp đã thương từ đó về sau mỗi ngày y đều đến Hàn Tú Trai quấn quýt Đổng Tiểu Uyển. , Trần Đại Nương của Hàn Tú Trai thấy mỗi lần Hàn Tích Cương đến đều đưa mấy lượng bạc sau đó số lần đưa cũng giảm dần.
Cuối cùng Trần Đại Nương cũng không cho phép Mạo Tích Cương gặp mặt Đổng Tiểu Uyển nữa, trở về Mạo Tích Cương vừa giận vừa tức về nhà liền ngã bệnh.
Thư đồng của Mạo Tích Cương là Mính Yên thỉnh mời Phương Dĩ Trí, Hầu Phương Vực, Trần Trinh Tuệ, Hoàng Tông Hi đếnngồi xuống, lạicho ngươi mang nước dâng trà cho mọi người rồilên mới nói:
- Mấy vị công tử, công tử nhà ta bị tâm bệnh, các ngươi nếu có thể nghĩ ra biện pháp để công tử gặp được Tiểu Uyển cô nương thì bệnh mới mong khỏi bệnh được.
Nằm trên giường Mạo Tích Cương trừng mắt nhìn Mính Yên mắng:
- Lắm chuyện.
Phương Dĩ Trí từ năm Sùng Trinh thứ mười ba Sùng Trinh đã đậu Tiến sĩ sau đó được đảm nhiệm chức Nhâm Kiểm Thảo ở Viện Hàn Lâm, là người có địa vị cao nhất một trong năm người có địa vị tối cao ở đây, liền đã khuyên nhủ:
- Tích Cương này, có một câu cách ngôn, nói thế này các chị em xinh đẹp bảo ai không yêu cho được, ngươi mỗi lần đi Hàn Tú Trai chỉ cấp cho họ vài ba lượng cũng khó trách Trần Đại Nương không vui. Tuy nhiên nói gì thì nói Trần Đại Nương này là tú bà nên có con mắt nhìn người rất kém, nhưng Tiểu Uyển cô nương thì chưa hẳn thế.
Hầu Phương Vực nói:
- Nếu ngươi thấy Trần Đại Nương thật sự không vừa mắt, hôm nay chúng ta khuyến khích một vị thổ tài làm chủ mở tiệc tại Noãn Hương Các sau đó mời Tiểu Uyển cô nương đến tiếp khách, như thế ngươi có thể gặp nàng.
Ánh mắt Mạo Tích Cương lập tức sáng lên, nếu thật sự có thể nhìn thấyđược gặp Đổng Tiểu Uyển thì bệnh này của hắn y sẽ tốt hơn lên phân nửa rồi.
- Noãn Hương Các ư?
Trần Trinh Tuệ cười nói:
- Triều Tông, ngươi hẳn nghĩ có thể thừa cơ hội này gặp được Phiến Truỵ Nhi đúng không?
Hầu Phương Vực thích Lý Hương Quân ở trong Phục Xã là chuỵên ai ai cũng biết, Hầu Phương Vực cũng không phủ nhận thoải mái thừa nhận nói:
- Đây không phải là một công đôi việc sao?
Trần Trinh Tuệ nói:
- Nhưng đi đâu tìm một người thổ tài chủ như thếđây?
Hầu Phương Vực nói:
- Việc này đơn giản thôi, không phải có sẵn một người sao?
Mọi người cùng kêu lên hỏi:
- Ai?
Hầu Phương Vực nói:
- Vương phủ Trung Sơn Từ Thanh Quân Từ nhị công tử.
- Là hắn sao?
Trần Trinh Tuệ nói:
- Hắn với và chúng ta không phải là người chung một đường.
Hầu Phương Vực nói:
- Mặc dù Từ Thanh Quân biết không được bao nhiêu chữ nhưng lại cố thích học đòi văn vẻ. Gã ta vì một bức tranh chữ của Mục lão mà treo giải thưởng đến trăm lượng bạc, nếu chúng ta nếu có thể làm được một bức có bút tích của Mục lão như thế không phải một trăm lương bạc trong tay chúng ta sao, khi đó đi Noãn Hương Các cũng không sợ không có bạc.
Mục lão Ttheo như lời Hầu Phương Vực Mục lãochính là thế gia vọng tộc ở Giang Tả tên Tiền Khiêm Ích, hiệu Mục Ttrai nên người ta gọi là Mục lão.
- Triều Tông ngươi nói cái gì?
Hoàng Tông Hi đột nhiên đứng dậy không vui nói:
- Ân sư là đại gia Giang Tả, bao nhiêu người mong có một bức tranh chữ của người mà không được, nếu thật sự có thể cầu đến bút tích ân sư sao chỉ có thể có trăm lượng bạc chứ?
- Khụ khụ.
Hầu Phương Vực ho một tiếng lúng túng nói:
- Thái Xung hãy nghe ta nói cho hết lời đã, ta nói phải bán bút tích của Mục Lão cho Từ Thanh Quân, cũng đâu có nói là bút tích thật của Mục lão, không phải Thái Xung ngươi có thể bắt chước bút tích của Mục lão sao? Ngươi hãy viết một bức, dù sao tên Từ Thanh Quân ngu xuẩn kia cũng không nhìn ra thật giả đâu.
- Như vậy sao được.
Hoàng Tông Hi cau mày nói:
- Vậy không phải là gạt người sao?
Phương Dĩ Trí cau mày nói:
- Nếu làm như vậy sợ không ổn đâu?
- Cái gì không ổn chứ?
Hầu Phương Vực không cho là thế nói:
- Vương phủ Trung Sơn bình thường lấy biết bao mồ hôi nước mắt người dân? Chúng ta lừa hắn mấy trăm lượng bạc có thấm gì?
- Muốn viết thì ngươi viết đi, dù sao ta cũng không viết. Thật sự buồn cười!
Hoàng Tông Hi dứt lời phất tay áo bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa quay đầu lại nói:
- Triều Tông, ngươi thật sự khiến cho người ta thất vọng, thật không nghĩ ngươi là người như vậy.
Phương Dĩ Trí cũng đứng dậy nói:
- Ta cũng nên đi Thiên tìm pháp sư Mã Tự Hoa tìm Trí Hải pháp sư để luận về thiền, ta cáo từ trước.
Trần Trinh Tuệ đứng lên nói:
- Ái chà, Mật Chi, Thái Xung các ngươi đừng đi, đừng đi....
- Định Sinh đừng đuổi theo.
Hầu Phương Vực nhăn mặt nói:
- Bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi, có bọn họ cũng không nhiều, bớt bọn họ cũng không ít, ngươi không nhìn ra sao Mật Chi từ khi đậu Tiến sĩ thì trở nên xa cách, còn Thái Xung không phảichỉ bái Tiềm Khiêm Ích làm sư phụ saothôi, điều này thì có gì hơn người chứ, thật là....
Trần Trinh Tuệ nói:
- Triều Tông, cho dù ngươi muốn lừa Từ Thanh Quân việc này cũng không nên nói ra, ngươi không biết Thái Xung là người có tính tình cương trực, không có gì gidấu diếm được sao?
- Được rồi được rồi.
Hầu Phương Vực nói:
- Bây giờ nói việc này thì có tác dụng gì, Thái Xung không viết thì ta viết, ta muốn gạt tên Từ Thanh Quân xem tiền như cỏ rác ấy, bấy nhiêu chưa đủ bữa ăn sáng của y, hừ!
Đích thật Từ Thanh Quân là tên xem tiền như cỏ rác, một trăm lượng bạc chỉ tiêu trong phút chốc.
Tuy nhiên, ba người Hầu Phương Vực, Mạo Tích Cương và Trần Trinh Tuệ mang theo một trăm lượng bạc vui mừng chạy ù đến Noãn Hương Các nhưng lại khiến cụt mất hứng vì lúc này Vương Phác đã sớm đặt tiệc ở Noãn Hương Các đón tiếp Ngụy Đại Bản cùng Trương Tử An, khách mời ngoại trừ Tiền Khiêm Ích, Tiền Hoành còn có Lý Tổ Thuật, Thường Duyên Linh Ngoại, ngoài ra còn có các danh viện Nam Khúc gò Lý Thập Nương, Lý Hương Quân, Khấu Bạch Môn, Cố Mi cùng Đổng Tiểu Uyển.
- Ơ, đây không phải là Hầu công tử, Trần công tử, Mạo công tử ở Phục Xã sao?
Nghênh đón ba vị chính là Lý Tam Nương của Noãn Hương Các, vì chính Lý Đại Nương đã tự mình thu xếp tiệc rượu và thức ăn trong này.
Trần Trinh Tuệ nói:
- Tam nương, Đại nương đâu?
Lý Tam Nương nói:
- Đại tỷ xuống bếp rồi.
- Sao?
Trần Trinh Tuệ cả kinh nói:
- Bình thương Đại Nương đâu có xuống bếp, hôm nay Noãn Hương Các có khách quý à?
- Đúng thế.
Lý Tam Nương nói:
- Tối nay, Phò mã gia đãi tiệc ở Noãn Hương Các, ngài ấy đãi tiệc đón tiếp các bạn hữu từ xa, có mời Mục lão, Tri phủ Tùng Giang Ngô đại nhân, Thường Tiểu hầu gia và Lý Tiểu hầu gia đều phải tiếp khách. Ồ đúng rồi, Cố Mi cô nương, Bạch Môn cô nương, Tiểu Uyển cô nương cùng Thập Nương muội muội ở Noãn Hương Các, Hương Phiến Trụy Nhi đều được Phò mã gia bao cả rồi.
*****
- Sao?
Hầu Triều Tông vội la lên:
- Hương Phiến Trụy Nhi cũng được bao hết rồi sao? Sao các người có thể làm thế?
Mạo Tích Cương cũng nói gấp:
- Còn Đổng Tiểu Uyển?
- Thì sao?
Lý Tam Nương cười khẩy nói:
- Hầu công tử, ngươi chưa mang sính lễ đến Noãn Hương Các, cũng chưa tặng Hương Phiến Trụy Nhi một lời hứa hẹn. Còn nữa, ta nghe người ta nói ngày mai Phò mã gia sẽ mang sính lễ đến tặng Tiểu Uyển muội muội, có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến nhà Hương Phiến Trụy Nhi đấy.
Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương tái cả mặt, tuy nhiên có tức thì bọn họ cũng không giải quyết được gì.
Tuy rằng có thanh danh ở Phục Xã Giang Nam, dù là công tử của Phục Xã nhưng đối với người buôn bán ở Giang Nam bọn họ chẳng là gì cả, với thân phận như thế sao có thể so sánh với thân phận của Vương Phác, Thường Duyên Linh cùng Lý Tổ Thuật là những người có phân phận là hoàng thân quốc thích chứ!
Bọn họ tiền không có mà quyền cũng không, như thế sao có thể tranh giành với người ta, sao có thể đoạt lại từ tay người ta chứ?
Mạo Tích Cương còn chịu đả kích lớn hơn nữa, đây là lần thứ hai rồi, lần trước ở Ngô Giang Vương Phác đã cướp Trần Viên Viên trước mặt y, không nghĩ đến Đổng Tiểu Uyển cũng lại như thế, chẳng lẽ y và Vương Phác có khắc mệnh với nhau chỉ cần Vương Phác xuất hiện thì ngay tức khắc sẽ có chuyện không may với y.
Nhưng Mạo Tích Cương nào biết được vận hạn của y tối nay mới bắt đầu.
Hai phòng riêng trên lầu Noãn Hương Các, năm cô nương Lý Thập Nương, Cố Mi, Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển cùng Khấu Bạch Môn vừa kéo đàn vừa hát, còn Ngụy Đại Bản cùng Trương Tử An dùng ánh mắt chiêm ngưỡng, Lý Tổ Thuật cùng Thương Diên Linh là lo ăn uống, Tiền Khiêm Ích giáo chủ phong lưu nói góp vui không ngờ cũng thổi một khúc động tiêu.
Trong xương cốt Tiền Khiêm Ích xem thường Vương Phác, Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật nhưng vì họ là hoàng thân quốc thích nên y không dám đắc tội với bọn họ, thậm chí còn ảo tưởng hy vọng những hoàng thân quốc thích này sẽ giúp đỡ y trong con đường làm quan. Tuy Tiền Khiêm Ích rời quan trường đã mười mấy năm nhưng y lúc nào cũng nghĩ đến chuyện một lần nữa quay lại làm quan.
Thời gian trôi qua rượu cũng đã thấm nồng, một gã Cẩm Y Vệ bỗng tiến vào nói nhỏ bên tai Lý Tổ Thuật, Lý Tổ Thuật lại đứng dậy đến nói nhỏ vào tai Vương Phác, hai người liền đứng lên cáo tội cùng mọi người rồi ra một phòng riêng.
Vương Phác hỏi:
- Huynh đệ, đều thấy rõ hả?
Lý Tổ Thuật nói:
- Đại ca yên tâm, Cẩm Y Vệ báo thì không thể sai được.
- Tốt.
Vương Phác cười ha hả nói:
- Không nghĩ tên tiểu tử này sớm đến như vậy, vậy dựa theo trò chơi đã định cứ thế tiến hành đi, chẳng qua chuyển địa điểm Hàn Tú Trai thành Noãn Hương Các mà thôi.
- Đúng thế.
Lý Tổ Thuật cười ha hả nói:
- Xử lý người khác đối với Cẩm Y Vệ chúng ta là sở trường lớn nhất ha ha.
Dứt lời, Lý Tổ Thuật liền hướng hai Cẩm Y Vệ nói:
- Hai người các ngươi lại đây.....
Ở đại sảnh của Noãn Hương Các.
Ba người Trần Trinh Tuệ, Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, thật sự cảm thấy có chút không cam lòng, nữ nhân bản thân yêu thích lại để cho người khác hưởng lạc nhưng dù có ở lại bọn họ cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì, người ta không phải là huân thích thì cũng là cường hào, sao có thể tranh giành tình nhân với họ chứ?
Ngay khi ba người đang do dự một tiểu tỳ bỗng nhiên đến trước mặt Mạo Tích Cương nói:
- Mạo công tử, Tiểu Uyển cô nương cho mời.
- Tiểu Uyển?
Mạo Tích Cương nghe nói vừa mừng vừa lo, vội hỏi:
- Tiểu Uyển hiện ở đâu? Ngươi là ai?
Tiểu tỳ kia nói:
- Tiểu tỳ là nha hoàn ở Noãn Hương Các, Tiểu Uyển cô nương khó khăn lắm mới thoát khỏi sự giằng co của các quan to kia, đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe bọn tỷ muội nói Mạo công tử đến đây sợ công tử hiểu lầm nên cho tiểu tỳ đến dẫn người đi gặp.
Trần Trinh Tuệ nói:
- Tích Cương, nếu được Tiểu Uyển cô nương mời đi gặp thì đi đi, đừng để người ta chờ.
Mạo Tích Cương nói:
- Vậy các ngươi.....
Hầu Phương Vực nói:
- Chúng ta không có việc gì, ngươi mau đi đi.
Mạo Tích Cương nói:
- Ta đi đây, sau khi quay lại sẽ tìm các ngươi uống rượu.
Dứt lời, Mạo Tích Cương theo tiểu tỳ kia đi qua đại sảnh thẳng đến hiên nhà.
Noãn Hương Các có hai viện kết đôi, tiền viện sát đường lầu một là đại sảnh, lầu hai là phòng riêng, hai bên phòng khách đều là phòng của các cô nương Bắc Khúc, hậu viện là phòng của Lý Đại Nương, Lý Thập Nương còn Lý Hương Quân nữa.
Tiểu tỳ kia dẫn Mạo Tích Cương đến một sương phòng tiểu viện ở bên, trong lòng Mạo Tích Cương nghĩ đến việc được hẹn hò cùng giai nhân nên vô cùng thích thú, thậm chí còn không nghĩ Đổng Tiểu Uyển là danh viện Bắc Khúc, sao có thể hẹn hò với mình ở trong phòng cô nương Bắc Khúc chứ? Dù Đổng Tiểu Uyển có lấy thân báo đáp cũng phải sau khi có sính lễ rước về nhà mới được.
Tiểu tỳ kia mở cửa gian phòng chính rồi quay đầu lại cười nói:
- Mạo công tử mời vào.
Không chút suy nghĩ Mạo Tích Cương liền nhanh chóng đi vào, nhưng khi nhìn thấy người trong phòng khiến y bối rối, nơi này không có Đổng Tiểu Uyển chỉ có hai cô nương Bắc Khúc mặc y phục cực nhỏ bé. Mạo Tích Cương vừa bước vào cửa hai cô nương Bắc Khúc này đã nhào đến ôm hai cánh tay Mạo Tích Cương.
- Công tử, mau đến đây.
- Công tử, ta đợi huynh lâu lắm rồi.
Mạo Tích Cương như người si ngốc để tùy hai cô nương Bắc khúc kéo y lên giường sau đó cởi áo trên người y, khi quần lót cuối cùng trên người y chuẩn bị được cởi ra, đột nhiên Mạo Tích Cương bừng tỉnh, y đưa hai tay giữ chặt quần lót mình, la lớn:
- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?
- Công tử, ngươi đừng giả bộ đứng đắn nữa.
- Công tử, không phải chúng ta muốn làm gì, mà muốn ngươi cùng chơi với chúng ta, mau đến đây, thật sự ta không chờ lâu được.....
- Buông ra.
Mạo Tích Cương giãy dụa nói:
- Các ngươi mau thả ta ra.
Theo bản năng Mạo Tích Cương cảm thấy có chuyện không ổn, tuy bình thường không ít lần y đến chơi trên sông Tần Hoài cùng cô nương Bắc Khúc, có đôi khi hứng trí chơi với cả hai người cùng lúc cũng có, nhưng hôm nay y đến tìm Đổng Tiểu Uyển nên không có tâm tư trêu đùa cùng hai cô nương Bắc Khúc này, huống chi việc này cũng có gì đó không ổn.
Hai cô nương Bắc Khúc vừa buông nhẹ tay, Mạo Tích Cương liền nhanh chóng nhặt quần áo trên đất vọt ra ngoài chạy trốn, hai cô nương này cũng chạy đi ra ngoài, vừa đuổi theo vừa hô lớn:
- Người đâu mau tới đây mau tới đây, có khách không trả tiền mà chạy, mau bắt lại.....
Hai gã đại hán cường tráng lập tức vọt theo, liền ấn Mạo Tích Cương ngã xuống đất sau đó không nói gì đấm đá vào y, thật đáng thương cho Mạo Tích Cương, y chỉ là một thư sinh yếu đuối chưa bao giờ nếm qua mùi đau khổ này. Hai gã đại hán ra tay không thương tiếc, khiến bên đùi cùng bộ vị của Mạo Tích Cương đau nhói, y thét lên thảm thiết.
- Cho ngươi chết, tên khốn kiếp này chơi gái không trả tiền còn chạy nữa hả.
- Đánh chết gã đi, đánh cho chết, ta nghe qua ăn uống chùa nhưng chưa nghe nói chơi gái chùa à.
- Ngươi tưởng cô nương chúng ta kiếm miếng ăn dễ dàng sao, dù trời có ghét thế nào cũng để cho người khổ chúng ta một con đường sống.
Hai cô nương Bắc Khúc hét lớn, cộng thêm tiếng la thảm thiết của Mạo Tích Cương ngay lập tức kinh động đến khách làng chơi cùng cô nương từ các phòng bên, bọn họ nhanh chóng ùa ra hành lang xem náo nhiệt, Trần Trinh Tuệ và Hầu Phương Vực đang ở lầu hai định đi vào một gian phòng riêng còn chưa mở cửa cũng đã bị kinh động.
Hai người nhanh chóng đến trước cửa sổ đã thấy Mạo Tích Cương, Trần Trinh Tuệ ngay lập tức định kêu to lên, nhưng lại nhanh chóng bị Hầu Phương Vực bịt miệng lại.
Trần Trinh Tuệ dùng sức tránh thoát Hầu Phương Vực, quay đầu lại quát:
- Triều Tông, ngươi làm cái gì vậy?
Hầu Phương Vực nói:
- Lúc này chúng ta không thể ra mặt được.
Trần Trinh Tuệ nói:
- Vì sao?
Hầu Phương Vực nói:
- Nếu chúng ta không ra mặt thì đó là chuyện riêng của Mạo Tích Cương nhưng nếu chúng ta ra mặt thì đó lại là chuyện của Phục Xã, đến lúc đó chư sinh Phục Xã sẽ truyền chuyện đáng xấu hổ này khắp Giang Nam, ta và ngươi còn thể diện đâu mà xuất hiện trước mặt người khác nữa chứ? Hai vị minh chủ sao có thể buông tha cho chúng ta?
Trần Trinh Tuệ ngẫm nghĩ một chút không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạo Tích Cương bị đánh.
Cách vách phòng bên.
Khi mọi người đang uống rượu hát hò thì trong viện bỗng nhiền truyền đến tiếng ồn ào, Lý Tổ Thuật nhíu mày đứng dậy đến mở cửa sổ ra chửi lớn:
- Con mẹ nó, ai ở đó mà nhao nhao vậy.... . A, đây không phải là Mạo Tích Cương của Phục Xã sao? Sao có thể làm chuyện thất đức vậy, chơi gái còn định không trả tiền?
Lời Lý Tổ Thuật vừa nói xong, các vị cô nương Lý Thập Nương, Khấu Bạch Môn, Lý Hương Quân, Cố Mi cùng Đổng Tiểu Uyển đang ngồi đây đều lộ vẻ kinh ngạc. Vương Phác cố ý liếc nhìn Đổng Tiểu Uyển, phát hiện mặt nàng ngoài kinh ngạc không có thần sắc gì khác, thoạt nhìn biết ngay không có tình ý gì với Mạo Tích Cương cả.
← Hồi 166 | Hồi 168 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác