Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 163

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 163: Bị bắt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Tay đạo cô Ngọc Kinh cầm tú cầu từ sau rèm bước ra, giờ phút mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đã tới rồi.

Dưới sự chú ý của tất cả khách làng chơi, đạo cô Ngọc Kinh giơ tay lên tung quả tú cầu lên trời, tú cầu từ không trong rơi xuống theo hình cong rất đẹp, lập tức rơi về phía Vương Phác, các khách làng chơi trong sân bỗng giống như kẻ điên lao về phía Vương Phác.

Lã Lục và Tiểu Thất liền dang hai tay ra, giống như gọng càng cua bảo vệ Vương Phác ở giữa, mặc cho đám người xông lên mãnh liệt, hai người giống như bàn thạch lù lù bất động.

Vương Phác vươn người lên, giơ tay ra nhẹ nhàng bắt lấy của tú cầu.

Các quan khách trong sân lần lượt phát ra tiếng thở dài tới cực điểm, mọi người nhanh chóng cúi đầu quay đi, hoặc trở về nhà, hoặc tìm đạo cô đẹp chút đi phong lưu khoái hoạt. Mặc dù nói lần này người bắt được tú cầu là công tử bột hình người dạng chó, nhưng trước đó bị tú cầu đập trúng có người nào mạnh hơn hắn không?

Nghĩ tới đạo cô Ngọc Kinh lần này cũng không thể tắt nến lưu khách, tháng sau họ vẫn còn có cơ hội.

Rất nhanh, có một tiểu đạo cô thanh tú khả ái tới trước mặt Vương Phác, bàn tay nhỏ nhắn chỉnh lại thắt lưng, sau đó nói:

- Vị công tử này, xin mời theo tiểu đạo.

Lần này Vương Phác tới Thúy Phù Am vốn chính là tìm đạo cô Ngọc Kinh, cơ hội vào cửa lần này tất nhiên không thể bỏ qua được, vì vậy liền theo tiểu đạo cô bước ra sân sau ni am, trước tiên xuyên qua hai tòa giả sơn, sau đó lại đi qua một hành lang trên đầm sen, cuối cùng dừng lại ở một chiếc chòi.

Cửa sổ của tinh xá mở rộng, đạo cô Ngọc Kinh đang đánh đàn gần cửa sổ, ngon tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng, mặt mày ẩn tình, thể hiện rõ yểu điệu phong tư, tiếng đàn du dương dễ nghe như dòng nước phát ra từ đầu ngón tay nàng, theo gió nhẹ nhàng truyền tới, khiến cho người ta như quên đi thế tục phàm trần.

Một khúc vừa xong, đạo cô Ngọc Kinh duyên dáng đứng dậy, hành lễ với Vương Phác qua cửa sổ, dịu dàng nói:

- Phò mã gia, mời vào trong.

Vương Phác khẽ cười, quay đầu lại phía Lã Lục, Tiểu Thất nháy mắt, hai người đứng hai bên cửa tịnh xá.

Lúc này Vương Phác mới chắp tay sau lưng dưới sự dẫn dắt của tiểu đạo cô tiến vào trong tinh xá, vừa vào cửa liền có một mùi hương thơm xông lên mũi, đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện tinh xá này rõ ràng chính là khuê phòng của đạo cô Ngọc Kinh, cạnh cửa sổ theo thủy là đàn cầm, bên cạnh chiếc đàn chính là bàn trang điểm, trên bàn trang điểm đặt các loại son nước, còn có một chiếc gương hình lăng hoa.

Ở giữa tinh xa đặt một chiếc bàn bát tiên, còn có hai chiếc ghế, trên ghế phủ đệm gấm Tô Châu.

Trên tường bên trái tinh xá còn có một cửa lệch, rèm cửa rủ xuống đã chia tinh xá ra thành hai phòng trong ngoài, có thể thấy trong rèm còn đặt một chiếc giường đẹp, xem ra phía trong rèm cửa chính là phòng khách của đạo cô Ngọc Kinh rồi, chính là không biết vị khách phong lưu nào có thể để đạo cô Ngọc Kinh tắt nên lưu khách tiến vào trong phòng vui vẻ một đêm đây.

Tiểu đạo cô sau khi đưa Vương Phác vào tinh xá liền lui trở ra. Trước khi lui ra còn đặc biệt đóng cửa sổ và cửa chính lại. Đến lúc này, bên trong và bên ngoài đều đã được ngăn cách hoàn toàn, Lã Lục và Tiểu Thất ở ngoài cửa dù có thể nghe được âm thanh bên trong, nhưng lại không nhìn thấy được Vương Phác và Ngọc Kinh đang làm gì.

- Phò mã gia, mời ngồi.

Đạo cô Ngọc Kinh mời Vương Phác ngồi xuống, đích thân rót trà cho Vương Phác.

Vương Phác ngồi xuống, mỉm cười hỏi biện Ngọc Kinh:

- Không biết nên gọi nàng là cô nương hay tiên cô?

Đạo cô Ngọc Kinh lắc lư vòng eo nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, khóe mắt bỗng hiện lên vẻ u oán nói:

- Dù sao cũng là nữ bạc mệnh bán tiếng cười mua vui cho người mà thôi, Phò mã gia muốn gọi thế nào cũng được.

- Ha ha. Cô nương nói đùa rồi.

Vương Phác cười ha hả, hắn không muốn cùng Biện Ngọc Kinh nói về vấn đề này nữa.

Trong đôi mắt đẹp của Ngọc Kinh hiện lên sự giận hờn, hỏi:

- Viên Viên muội tử khỏe chứ?

- À ... rất khỏe.

Vương Phác hiển nhiên không ngờ Biện Ngọc Kinh lại hỏi câu hỏi không phù hợp trong hoàn cảnh này, dù sao Biện Ngọc Kinh và Trần Viên Viên cũng là người trong Bát diễm, dù thế nào thì hai người cũng xem như là tỷ muội, quả thực có chút gì đó rồi. Nghĩ tới đây bất giác Vương Phác có chút lúng túng.

Biện Ngọc Kinh lại hỏi:

- Nghe nói Viên Viên muội tử còn sinh con cho ngài?

Vương Phác càng lúng túng hơn, máy móc trả lời:

- Ồ ... đúng vậy.

Biện Ngọc Kinh gắt giọng:

- Vậy ngài còn có tâm tư tới đấy tìm hoa hỏi liễu sao?

- Khụ ... chuyện này.

- Phò mã gia hãy mau trở về nhà đi, ở đây không phải là nơi ngài nên tới.

- Chuyện đó ....

Quả thực Vương Phác đang không biết nên nói gì. Đúng lúc này, bên ngoài tinh xá bỗng vang lên hai tiếng kêu của vật nặng rơi xuống đất, chợt cửa phòng đóng chặt bị người mở ra nhẹ nhàng, một hình dáng thon dài mang theo làn gió thơm ập vào, Biện Ngọc Kinh bỗng buồn bã, thở dài.

Vương Phác có chút kinh ngạc nhìn về phía hình bóng xinh đẹp xuất hiện đột ngột kia, trang phục màu đen, thân hình mềm mại, trên mặt còn phủ chiếc khắn lụa màu đen, lộ ra làn da trắng như tuyết, lông mày liễu cong cong, đôi mắt đầy tà khí và đen lánh trong veo như hồ nước ....

- Ồ ...

Vương Phác bỗng thốt lên kinh ngạc, tay phải đã đặt lên bàn từ từ hướng người ra phía sau, nhưng trên mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì, nói:

- Vị tiên nữ này rất quen, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?

- Ha ha ha....

Người phụ nữ che mặt xuất hiện đột ngột bỗng cười vang lên, bộ ngực nhô cao như căng phồng lên:

- Phò mã gia trí nhớ thật tốt, đúng rồi, chúng ta đã gặp nhau rồi.

- Thật sao?

Tay phải Vương Phác đã sờ lên chuôi hỏa súng rồi, lúc này mới yên tâm hơn, điềm tĩnh nói:

- Nhưng sao tại hạ lại không nhớ được gì thế? Nếu nói tỷ tỷ là mỹ nhân đẹp như thần tiên này, tại hạ nếu đã gặp qua một lần thì không thể không nhớ được sao? Lạ thật, quả là kỳ lạ.

- Ha ha ha ... còn nghĩ rằng Phò mã gia là một người đa tình phong lưu, đã quên nô gia rồi sao?

Cô gái che mặt lại cười khanh khách, quay lưng về phía Vương Phác, cườiphóng đãng:

- Hóa ra Phò mã gia cũng như những kẻ đàn ông thối tha khác, cũng là bạc tình lang, thật khiến ta không vui.

- Đứng im!

Vương Phác bỗng rút súng ngắn ra, họng súng đen xì đã chĩa thẳng vào ngực nữ lang bịt mặt, cười lớn nói:

- Bạch Liên thánh mẫu, tốt nhất bà không nên tiến về phía trước, nếu không chỉ cần ta ấn nhẹ một cái, ha ha, hình dáng yêu kiều mềm mại của ngươi, còn có khuôn mặt dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia sẽ thay đổi hoàn toàn.

Súng ngắn tùy thân mà Vương Phác mang theo là dựa theo súng kíp mà truyền giáo sỹ Johan phương tây tặng cho hắn để làm ra, dù tầm bắn rất gần, bên trong còn có có đạn, nhưng khoảng cách gần như vậy lại đủ để đốn ngã người phụ nữ che mặt này.

- Ồ

Nữ lang che mặt quả nhiên dừng chân lại, quyến rũ nói:

- Phò mã gia, có lẽ người là người thương hoa tiếc ngọc, nên không thể độc ác bẻ đi một bông hoa chứ?

- Cũng không hẳn là thế.

Vương Phác mỉm cười nói.

- Tại hạ không muốn làm một con quỷ phong lưu dưới đóa hoa mẫu đơn.

- Ha ha ha.

Nữ lang che mặt lại cười rộ lên lần nữa, quyến rũ nói:

- Phò mã gia, ngươi không ngại quay đầu lại nhìn xem.

- Ha ha ha.

Vương Phác lắc đầu nói to.

- Chiêu này chỉ lừa được con nít thôi, tại hạ sẽ không mắc lừa đâu.

- Ối.

Tiếng thở dài nhẹ bỗng vang lên bên tai Vương Phác, tiếp theo đó Vương Phác liền cảm thấy có tiếng đập sau gáy mình, cả người mềm nhũn ngã ra phía sau, trước khi bị bóng tối thôn tính triệt để, Vương Phác cảm thấy mình được Biện Ngọc Kinh đỡ lấy, vòng tay của tiểu nương tử này rất thơm, rất mềm.

Sao Vương Phác không nghĩ tới, một tiểu nương tử yếu mềm như Biện Ngọc Kinh không ngờ cũng giống như Bạch Liên giáo chủ và Hồng nương tử, cũng là cọp cái giấu đầu không để lộ.

- Ngọc nhi.

Bạch Liên giáo chủ nhìn Biện Ngọc Kinh, hạ giọng hỏi:

- Vì sao vừa rồi con không chờ Vương Phác uống hết vài lượt trà mà khuyên hắn quay về nhà? Hại ta vội vàng ra tay, dù giải quyết được hai tên tùy tùng ngoài cửa, nhưng suýt chút nữa đã bị tên tiểu tử thối đánh lén rồi.

Biện Ngọc Kinh ôm Vương Phác, không nói lên lời.

Bạch Liên giáo chủ lại hỏi:

- Ngọc nhi, con hãy nói thật với vi sư, có phải con đã thích tên tiểu tử Vương Phác này rồi?

- Sư phụ, Ngọc nhi không có.

Biện Ngọc Kinh nhíu chặt đôi mày thanh tú, lắc đầu nói.

- Ngọc nhi chỉ là thấy Vương Phác là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, vì Viên Viên muội tử mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, người đàn ông như vậy quả thực không nên .... Hơn nữa hắn bây giờ là hôn phu của Viên Viên muội tử, Ngọc nhi quả thực không nhẫn tâm.

- Không có thì tốt.

Giáo chủ Bạch Liên thở phào một cái. Nhấn mạnh trọng tâm nói:

- Đừng quên con là thánh cô Bạch Liên, tương lai sẽ phải thay vi sư làm giáo chủ. Chúng ta có thể dựa vào bản lĩnh của mình để khiến cho đàn ông thần hồn điên đảo, lại nhất định phải giữ thân như ngọc, càng không được lay động chân tình với bất kỳ người đàn ông thế gian nào, điểm này con nhất định phải ghi nhớ.

Biện Ngọc Kinh cúi đầu, ánh mắt nhìn lên mặt Vương Phác, có chút buồn phiền đáp:

- Ngọc nhi ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ.

Trong mắt giáo chủ Bạch Liên bỗng hiện lên cái nhìn ai oán, hạ giọng nói:

- Ngọc nhi, đó chính là sứ mệnh của chúng ta.

*****

Không biết đã bao lâu rồi, Vương Phác đã tỉnh dậy rồi.

Vương Phác ngẩng đầu lên thấy Bạch Liên Giáo chủ đang ngồi đối diện, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn, chiếc lúm đồng tiền vui buồn lẫn lộn. Bản năng Vương Phác muốn đứng dậy, nhưng lại thấy mình không thể nhúc nhích được, lúc này mới giật mình thấy mình bị người ta trói vào ghế rồi.

- Giáo chủ tỷ tỷ.

Vương Phác khổ sở nói.

- Không cần phải như vậy? Tại hạ chẳng qua là một võ phu tay trói gà không chặt.

- Võ phu sức trói gà không chặt?

Bạch Liên Giáo chủ mỉm cười nói:

- Tiểu tử thối ngươi còn dùng những lời ngon ngọt khiến người khác vui, tỷ tỷ không thể mắc lừa ngươi được.

Vương Phác cười nói:

- Chẳng hay hai tùy tùng của tại hạ thế nào rồi?

- Đệ đệ ngoan quả đúng là hảo hán có tình có nghĩa.

Bạch Liên Giáo chủ nhẹ nhàng nói:

- Mình cũng trở thành thịt trên bàn của người khác rồi mà vẫn còn nghĩ tới tùy tùng của mình, chẳng trách khi ở kinh thành ngươi đều vì thủ hạ của mình mà kháng chỉ đi cướp pháp trường, tỷ tỷ rất thích người đàn ông như ngươi.

Vương Phác nói:

- Rốt cuộc họ thế nào rồi?

- Bọn chúng rất tốt.

Bạch Liên Giáo chủ bỗng nghiêm sắc mặt, nói tiếp:

- Chỉ có điều là tạm thời, giả dụ ngươi không hợp tác với thánh giáo, bọn chúng lập tức bị mất mạng, còn ngươi ... cũng khó mà bảo toàn cái mạng mình.

- Hả?

Vương Phác hớn hở nói:

- Không biết hợp tác thế nào?

Xem ra sự tình vẫn còn cơ hội xoay chuyển, chỉ cần Bạch Liên Giáo chủ muốn yêu cầu Vương Phác, Vương Phác sẽ tự tin khiến cục diện xoay ngược trở lại.

Bạch Liên Giáo chủ nói:

- Luyện binh cho bổn giáo, thay thánh giáo huấn luyện một cánh quân tinh nhuệ, giống như cánh quân tinh nhuệ Đại Đồng của ngươi.

- Nếu tại hạ thay Bạch Liên Giáo chủ luyện ra một cánh quân tinh nhuệ ...

Vương Phác nói đến đây, mắt híp lại nhìn bộ ngực phập phồng của Bạch Liên Giáo chủ, hỏi rất mờ ám:

- Không biết có lợi lộc gì không?

Bạch Liên Giáo chủ liền dùng ngữ khí mờ ám hỏi ngược lại:

- Đệ đệ ngoan, ngươi muốn lợi lộc gì?

Vương Phác hít một hơi dài, hỏi:

- Nếu tiểu đệ đoán không lầm, Ngọc Kinh cô nương hẳn là người của giáo địa Bạch Liên?

- Không sai.

Bạch Liên Giáo chủ nói:

- Ngọc nhi là đệ tử của tỷ tỷ, tương lai là giáo chủ thánh giáo.

- Đúng như vậy.

Vương Phác gật đầu, tiếp tục nói:

- Thường nghe người ta nói Ngọc Kinh cô nương có kỹ thuật nhảy múa rất đẹp, có thể khiến người mù cũng không nhịn nổi mà mở mắt ra. Nếu Ngọc Kinh là đệ tử của tỷ tỷ, xem ra kỹ thuật nhảy múa của tỷ tỷ chắc chắn còn xuất sắc hơn, không biết tiểu đệ có may mắn được tận mắt xem tỷ tỷ nhảy múa không?

Bạch Liên Giáo chủ cười nói:

- Thật sự muốn xem tỷ tỷ nhảy sao?

Vương Phác thành thực gật đầu nói:

- Rất muốn.

Bạch Liên Giáo chủ bỗng nhiên đứng dậy, xoay người tiến tới trước mặt Vương Phác, sau đó nhẹ nâng váy lên ngồi xổm xuống, Vương Phác được thưởng thức nhan sắc ngọc ngà của Bạch Liên Giáo chủ với khoảng cách rất gần. Làn da của Bạch Liên Giáo chủ trắng trẻo, mềm mại, tựa như thịt vải mới lột vỏ, chạm vào tay cảm giác rất tuyệt, nhưng tuyệt vời nhất vẫn là vẻ quyến rũ mê hoặc ẩn chứa ở đuôi khóe mắt của nàng.

- Ngươi có biết sau khi xem tỷ tỷ múa xong sẽ có hậu quả gì không?

Chiếc mũi thon của Bạch Liên Giáo chủ gần như chạm lên mặt Vương Phác. Giống như bạn tình yêu nhau tha thiết chuẩn bị hôn nhau.

- Hậu ... hậu quả gì?

Vương Phác theo bản năng ngả đầu ra phía sau, bị nữ nhân đùa giỡn khiến hắn cảm thấy có chút không quen lắm, đặc biệt là người phụ nữ này lại là người phụ nữ cổ đại. Điều này so với thục nữ trong khuê phòng bị thế tục và tam cương ngũ thường giam cầm còn kém xa. Cùng là phụ nữ cuối thời Minh, sự khác biệt lại lại lớn thế này sao? Chính là vì ả là yêu nữ của Bạch Liên giáo?

- Móc mắt ngươi ra, để ngươi biến thành kẻ mù, ha ha ha ....

Bạch Liên Giáo chủ bỗng đưa hai ngón tay ngọc ngà ra, hung hăng đâm vào mắt Vương Phác, theo bản lăng Vương Phác liền nhắm nghiền hai mắt lại.

Bạch Liên Giáo chủ lại cười ha ha, mang theo một làn gió thơm rời khỏi Vương Phác, đi vài bước lại ngoái đầu lại cười. Đôi mắt rất mờ ám nói:

- Tuy nhiên, nếu ngươi thay thánh giáo luyện ra một cánh quân tinh nhuệ thiện chiến, chuyện gì ỷ tỷ cũng đều theo ngươi, ừ ....

Tim Vương Phác đập thình thịch, thầm nghĩ yêu nữ quả đúng là yêu nữ, bản lĩnh dụ dỗ đàn ông quả nhiên là danh bất hư truyền, so sánh ra thì danh viện Nam Khúc ở bờ sông Tần Hoài còn kém cỏi hơn nhiều.

Vương Phác nói:

- Thay Bạch Liên giáo huấn luyện một cánh quân tinh nhuệ không phải là chuyện gì khó khắn, chỉ có điều tỷ tỷ ngươi múa có thực sự mê đắm lòng người như ngươi nói không?

Bạch Liên Giáo chủ nói:

- Ngươi không tin?

- Không tin.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Trừ phi bây giờ ngươi nhảy một đoạn cho tiểu đệ xem.

- Đồ xấu xa.

Bạch Liên Giáo chủ quyến rũ nói:

- Ngươi vòng đi vòng lại hóa ra là muốn xem tỷ tỷ nhảy. Được, hôm nay tỷ tỷ sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt.

Bạch Liên Giáo chủ lắc chiếc eo thon tới trước mặt Vương Phác nhảy múa.

Yêu nữ này không hổ là Bạch Liên Giáo chủ sở trường là kỹ thuật quyến rũ, động tác nhảy mềm mại nhìn như không xương vậy, nhiều động tác độ khó cao không thể tưởng tượng được mà ả vẫn làm được một cách dễ dàng, điều khiến Vương Phác thích thú nhất lại là trong điệu nhảy này có không ít động tác " không thích hợp với trẻ em"

Tiếc là trang phục bó sát người mà Bạch Liên Giáo chủ mặc là màu đen, làm thiếu đi sắc xuân.

Động tác trêu chọc người nhất trong đó chính là một chân chạm đất, sau đó hai tay ôm lấy chân đùi còn lại giơ cao lên. Động tác này có chút giống như động tác bổ chân trong trượt băng nghệ thuật, váy ngắn vén lên, khiến cho phần kín riêng tư nhất của người phụ nữ đều lộ hết ra, 10 người đàn ông thì có 9 người đều nhìn vào chỗ đó, người còn lại không nhìn vào chỗ đó chắc chắn là ái nam ái nữ.

Bạch Liên Giáo chủ dừng động tác, Vương Phác tán thưởng:

- Điệu nhảy của tỷ tỷ quả nhiên cuốn hút, nhưng lại có chút không được hoàn mỹ cho lắm.

- Không được hoàn mỹ?

Bạch Liên Giáo chủ ngạc nhiên nói:

- Lẽ nào người đã từng xem qua điệu nhảy quyến rũ này rồi sao? Là kiểu nào?

Vương Phác mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ có thể xoay người được không?

Bạch Liên Giáo chủ xoay người theo lời nói, lưng hướng về phía Vương Phác.

Vương Phác lại nói:

- Mời tỷ tỷ giơ hai cánh tay lên, khuỷu tay hướng ra ngoài, hai mu bàn tay ép xuống đỉnh đầu, đúng rồi, chính là kiểu này, sau đó hai chân chụm lại, tưởng tượng vùng eo tỷ quấn quanh chiếc khăn lụa, hai tay tỷ bị trói lại, tỷ chỉ có thể lắc eo, tỷ xoay xoay cho chiếc khăn ở thắt lưng quay xuống ....

Bạch Liên Giáo chủ làm xong tư thế mà Vương Phác nói, sau đó bắt đầu xoay người, Vương Phác nhìn mà không khỏi tim đập thình thịch.

- Chính là nó rồi!

Vương Phác trừng mắt nhìn chiếc mông tròn vểnh của Bạch Liên Giáo chủ đang đong đưa, hung dữ nghĩ, chính là yêu nữ này, bất luận thế nào cũng phải chế phục được yêu nữ này, mặc kệ là bằng cách nào.

- Đồ xấu xa.

Bạch Liên Giáo chủ bỗng quay đầu lại, vừa tiếp tục lắc mông vừa nhìn Vương Phác cười nói:

- Tư thế này ngươi học được ở đâu, quả thực rất hay.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Vẫn còn nhiều tư thế hay nữa, tỷ tỷ muốn học không?

- Muốn ...

Trong đôi mắt đẹp của Bạch Liên Giáo chủ bỗng hiện lên ánh mắt gian xảo, dừng thân hình yêu kiều lại nói:

- Nhóc tinh quái, muốn cho tỷ tỷ mắc mưu, ngươi còn non lắm.

Vương Phác thản nhiên nói:

- Tỷ tỷ không tin thì thôi.

Bạch Liên Giáo chủ cười nói:

- Tin cũng thế, không tin cũng thế, sau này có thời gian từ từ dạy ta một số tư thế mà ngươi biết, còn bây giờ ngươi phải theo tỷ tỷ đi Trừ Châu, thay Thánh giáo luyện binh.

- Đi Trừ Châu?

Vương Phác bỗng cảm thấy đất dưới chân mình đang lay động, bất giác hỏi:

- Chúng ta hiện đang ở đâu?

- Trên thuyền.

Bạch Liên Giáo chủ cười nói.

- Sắp qua sông rồi.

- Hả?

Vương Phác vội la lên:

- Đi Trừ Châu thật sao?

Bạch Liên Giáo chủ quyến rũ liếc nhìn Vương Phác, dịu dàng nói:

- Ngươi nghĩ sao?

Vương Phác nói:

- Giáo chủ tỷ tỷ, tỷ tin ta thì thả ta ra, sau đó tỷ về Trừ Châu chọn 4000 người khỏe mạnh qua sông, ta sẽ huấn luyện họ ở doanh trại Yên Tử Cơ. Nếu tỷ không tin ta, thì tỷ làm gì ta cũng không nói, dù là giải ta tới Trừ Châu, nhưng ta tuyệt đối không thay tỷ luyện bất kỳ tinh binh nào.

Bạch Liên Giáo chủ cười khanh khách nói:

- Nhóc tinh quái, ngươi biến tỷ tỷ thành đồ ngốc sao? Cử 4000 tinh tráng tới để ngươi chặt đầu lập công sao? Ha ha ha, hơn nữa chỉ cần tới Trừ Châu có muốn hay không cũng không phải do ngươi rồi, tỷ tỷ có cách để ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ngươi tin không?

Lời của Bạch Liên Giáo chủ vừa nói xong, bên ngoài khoang thuyền bỗng vang lên tiếng sấm rền:

- Này, các ngươi làm cái gì thế? Dừng thuyền lại, kiểm tra thuyền!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<