Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 160

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 160: Liễu Như Thị
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

- Nữ trung Gia Cát? Ai thế?

Vương Phác liền hỏi, ánh mắt bất giác nhìn về phía sau Trần Viên Viên, phía sau rèm xe của hai chiếc xe đó đúng lúc được mở ra, một người dáng đẹp thướt tha từ trong xe bước xuống, ánh mắt Vương Phác nhìn thẳng vào mặt người đó, kinh ngạc nói:

- Liễu cô nương?

Người đẹp váy xanh chính là tỷ muội phong trần của Trần Viên Viên Liễu Ẩn, hay còn gọi là Liễu Như Thị.

Liễu Như Thị nhẹ nhàng bước lên phía trước hai bước hành lễ với Vương Phác, nói:

- Tiểu nữ tử Liễu Ẩn bái kiến tướng quân.

- Liễu cô nương miễn lễ.

Vương Phác đưa tay ra nâng lên, sau đó quay người nói:

- Xin mời, Liễu cô nương mời vào trong.

Bởi vì Liễu Như Thị là nữ quyến, lại là tỷ muội tốt của kiều thê Trần Viên Viên Vương Phác, Vương Phác trực tiếp mời nàng vào hậu nha hành dinh Đề đốc. Do vì toàn bộ hành dinh Đề đốc đều chưa xây xong, hậu nha nơi ở riêng của Vương Phác cũng chỉ là vài lều trúc sơ sài, miễn cưỡng ghép lại che mưa che gió mà thôi.

- Mời Liễu cô nương ngồi.

Vương Phác đưa tay mời Liễu Như Thị ngồi xuống, quay lại tình tứ nhìn Trần Viên Viên, nhẹ nhàng nói:

- Nương tử, nàng đi đường xa như vậy, chắc mệt lắm rồi phải không?

Trần Viên Viên cười dễ thương, lắc đầu:

- Thiếp không mệt.

Nộn Nương dâng trà thơm lên cho Liễu Như Thị, Trần Viên Viên và Vương Phác, sau đó nói với Trần Viên Viên:

- Phu nhân, để tiểu tỳ bế công tử nào?

Trần Viên Viên bỗng kinh ngạc thốt lên:

- Ây da, thằng nhỏ lại tè rồi.

Nộn Nương tự nhiên cười, nói:

- Phu nhân, tiểu tỳ đi lấy chậu nước ấm tới.

- Không cần.

Trần Viên Viên nói:

- Ta đi cùng em..

Vương Phác nhìn Trần Viên Viên và Nộn Nương đi ra, bất giác đưa tay lên kinh ngạc nói:

- Ây da, chuyện này ....

Câu này nên nói thế nào, không ngờ Trần Viên Viên để Vương Phác và Liễu Như Thị lại mà đi thẳng.

Sao lại tạo cơ hội cho Vương Phác và Liễu Như Thị ở riêng với nhau chứ?

Liễu Như Thị thấy Vương Phác thảng thốt như vậy liền bật cười, nhưng rất nhanh đã được ngưng lại, hạ giọng nói:

- Tướng quân quả là có phúc khí tốt, lấy được người vợ hiền Viên Viên.

- Đúng vậy.

Vương Phác gãi đầu, cười ngây ngô:

- Kiếp trước không biết đã đập biết bao nhiêu chiếc mõ, làm mục nát bao nhiêu kinh thư mới tu được phúc khí này, ha ha.

Liễu Như Thị chỉnh ngay sắc mặt, bỗng hỏi:

- Tướng quân, Liễu Ẩn mạo muội hỏi một câu, về tình hình thiên hạ hiện nay tướng quân có ý kiến gì không?

Như trên đã nói, Liễu Như Thị cũng là một danh viện Tần Hoài.

Liễu Như Thị không phải là người xinh đẹp nhất trong Tần Hoài Bát Diễm, cũng không phải là người có dáng người đẹp nhất, càng không phải tài nghệ xuất sắc nhất.

Nhưng có một điểm chắc chắn, Liễu Như Thị tuyệt đối là người có kỳ vọng nhất, tài học nhất trong Bát Diễm. Một người học cũng phức tạp nhất, có thể nói là biết đủ mọi hạng người, thiên văn địa lý không có gì là không biết, do đó thân phận của nàng ấy rất đặc biệt, có thể xứng ngang tầm với giai tầng sĩ đại phu Giang Nam, cho nên rất rành tình hình thiên hạ như lòng bàn tay.

Vương Phác không kìm nổi liền nhìn Liễu Như Thị.

Lời này của Liễu Như Thị không chỉ mạo muội, quả thực có chút đột ngột, hai người dường như cũng mới gặp nhau lần thứ hai, nhưng tâm sự chính thức thì chưa có lần nào, bất chợt đề cập tới vấn đề sâu như vậy nhiên có chút "thân thiết với người quen sơ".

Nói thực, Vương Phác quen Liễu Như Thị hoàn toàn dừng lại ở mức độ "Tần Hoài bát diễm", cũng chính là nói trong tiềm thức của Vương Phác, Liễu Như Thị chỉ là "bình hoa" đa tài đa nghệ, hắn không ngờ Liễu Như Thị sẽ có ý kiến gì về tình hình thiên hạ hiện nay, càng không ngờ Liễu Như Thị lại đưa ra kiến giải độc đáo mà lại tinh diệu.

Vừa rồi Trần Viên Viên nói với hắn Liễu Như Thị là nữ trung Gia Cát, Vương Phác chỉ xem là lời đùa bỡn giữa vợ chồng.

Vương Phác bật cười ha hả, không trả lời mà hỏi lại:

- Bổn tướng quân có thể nghe cao kiến của Liễu cô nương được hay không?

Liễu Như Thị nhíu mày hỏi:

- Tướng quân không chê bai tiểu nữ đàm luận về đại thế thiên hạ chứ?

Phàm thì người có tài đều tự cho mình là cao, cũng rất nhạy cảm. Nếu họ cảm thấy mình bị người khác xem thường thường sẽ dẫn tới tâm lý ngược lại. Trong lúc giận dữ rất có thể sẽ phẩy tay bỏ đi thậm chí còn trở mặt thành thù! Thời kỳ Tam quốc, Trương Tùng vốn là muốn dâng Tây Xuyên cho Tào Tháo. Kết quả, chính vì sự khinh thường của Tào Tháo mà dâng Tây Xuyên cho Lưu Bị đối thủ của Tào Tháo.

- Tuyệt đối không có ý này.

Vương Phác nhanh chóng phẩy tay, cười nói:

- Bổn tướng quân thực lòng muốn thỉnh giáo Liễu cô nương.

Ngoài miệng Vương Phác nói thực lòng thỉnh giáo, nhưng dáng vẻ của hắn lại cười đùa cợt nhả, cũng có thể xem là thái độ thành khẩn?

- Được rồi.

Liễu Như Thị nhẹ thở dài trong lòng, nói:

- Vậy, tiểu nữ sẽ nói một vài ý kiến về đại thế thiên hạ, xem như là thả con tép, bắt con tôm.

Vương Phác chắp tay nói:

- Mời Liễu cô nương chỉ giáo.

Liễu Như Thị nói:

- Đại thế thiên hạ hiện nay có thể dùng ba câu để khái quát, Kiến Nô ở quan ngoại như hổ rình mồi, lưu tặc ở Trung Nguyên khí thế đã thành, Đại Minh thì đã đã thành thói quen khó sửa rồi.

Vương Phác nghe xong bất giác giật mình, cảm giác xem thường Liễu Như Thị bỗng chốc tan thành mây khói, hỏi nghiêm túc:

- Vậy theo ý kiến của Liễu cô nương, Đại Minh nên ứng phó thế nào?

Liễu Như Thị nói:

- Nếu Đại Minh muốn xoay chuyển tình thế chỉ có tráng sỹ tự chặt cổ tay lui về giữ nửa giang sơn Giang Nam. Trước tiên phải chăm lo dựng nước sau đó mới khôi phục Trung Nguyên.

- Hay lắm!

Vương Phác không kìm được bèn thở dài, ý kiến của Liễu Như Thị có thể nói là rất đúng với suy nghĩ của hắn.

Chân Hữu Tài được Vương Phác xem là cánh tay phải đắc lực dù túc trí đa mưu, quỷ kế đã đoan, nhưng y cũng không thể nhìn ra được đại thế thiên hạ hiện nay, không ngờ người phụ nữ phong trần Liễu Như Thị này lại có thể kiến giải được như vậy.

Vương Phác hỏi tiếp:

- Có thể thỉnh giáo Liễu cô nương hay không, sau khi lui về trấn giữ Giang Nam nên chăm lo việc nước thế nào?

Liễu Như Thị không cần nghĩ ngợi liền đáp:

- Dùng thủ đoạn cứng rắn, chấn chỉnh lại việc đo đạc ruộng đất, thi hành tiên pháp ấn mẫu trưng ngân.

Vương Phác càng thêm kính nể Liễu Như Thị rồi, một người phụ nữ, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ phong trần lại có được kiến giải chính trị sâu sắc như vậy, chỉ dựa vào điểm này nàng ta đã vượt xa đại đa số cánh mày râu trên thế gian này rồi. Chẳng trách Trần Viên Viên muốn gọi nàng ta là nữ trung Gia Cát.

- Ôi.

Vương Phác thở dài, nói:

- Nếu đương kim Thủ Phụ Chu Diên Nho nghe được lời này của Liễu cô nương thì tốt quá.

- Hà cớ gì mà Chu các lão phải nghe được?

Liễu Như Thị nói:

- Có tướng quân ngài nghe là được rồi.

Vương Phác giả bộ ngu ngơ nói:

- Lời này của Liễu cô nương là có ý gì?

- Tướng quân cần gì phải giả bộ hồ đồ?

Trong đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị lộ rõ cái nhìn sắc sảo, cười nhẹ:

- Tướng quân có thể giải thích cho tiểu nữ một chút được không, vì sao phải đưa hơn vạn tinh binh chưa tới vạn dặm từ Đại Đồng tới Giang Nam? Lẽ nào không phải là vì muốn xoay chuyển tình thế sao?

- Khụ.

Vương Phác cố ý lúng túng nói:

- Chuyện này ....

- Tướng quân.

Liễu Như Thị nghiêm mặt nói:

- Tiểu nữ mang cho ngài mấy cuốn sách, hi vọng sẽ giúp được ngài.

- Hả?

Vương Phác ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng hay là sách gì?

Liễu Như Thị nói:

- Sách thì đang ở trên xe của tiểu nữ, tướng quân cho người ra lấy là được.

Vương Phác liền lệnh cho Lã Lục đi lấy sách, Lã Lục nhanh chóng ôm một gánh nặng vào hậu nha, đặt lên bàn.

Liễu Như Thị cởi bỏ gánh sách lấy một cuốn ra, nói với Vương Phác:

- Đây là cuốn "Thiên công khai vật" của Tống Ứng Tinh.

- Thiên Công khai vật của Tống Ứng Tinh?

Vương Phác nghe thấy mừng rỡ, đây chính là cuốn kỳ thư nổi tiếng, ở Đại Đồng hắn đã tìm rất lâu mà không thấy, không tiếc khoản tiền lớn để mua mà không được như ý nguyện. Trong cuốn sách này đã ghi chép lại lượng học vấn lớn như: Máy móc, dệt vải, làm giấy, binh khí, thuốc nổ, diêm sinh, gốm sứ, màu nhuộm, làm muối, ép dầu và các loại ngũ cốc giao trồng nông nghiệp, quả thực có thể gọi là kho tàng kiến thức.

- Liễu cô nương, Tống Ứng Tinh còn sống sao?

- Tất nhiên là còn sống.

Liễu Như Thị nói:

- Liễu lão tiên sinh đang dạy ở huyện Phân Nghi Giang Tây.

- Thật tốt quá.

Vương Phác hưng phấn nói:

- Điều này quả thực là quá tốt.

Liễu Như Thị lại lấy từ trong gách sách ra cuốn sách thứ hai, nói với Vương Phác:

- Tướng quân, đây là "Kiến thức vật lý" của Phương Dĩ Trí.

- Phương Dĩ Trí?

Vương Phác càng hân hoan nói:

- Liễu cô nương quen Phương Dĩ Trí?

Liễu Như Thị gật đầu nói:

- Có duyên gặp mặt vài lần, tỷ thí với nhau về kiến thức vật lý.

Vương Phác liền hỏi:

- Liễu cô nương có biết hiện Phương Dĩ Trí ở đâu không?

Liễu Như Thị đáp:

- Phương tiên sinh là nghiên cứu của Viện hàn lâm, nhưng hiện đang ở nhà mẹ tại quê nhà Đồng Thành.

- Hay quá.

Vương Phác vui không thể nào tả nổi nói:

- Lại là một.

Liễu Như Thị không kìm nổi hỏi:

- Tướng quân, lại là một là sao?

- Hả? Không có gì.

Vương Phác cười nhẹ, nói:

- Liễu cô nương tiếp tục giới thiệu những cuốn sách này của cô đi.

Liễu Như Thị lắc đầu, tiếp tục cầm cuốn thứ ba và nói:

- Đây là "Võ bị chí" của Mao Nguyên Nghi, trong đó có bình luận bí quyết binh lính, chiến lược sát hạch, xây dựng trận thế, quân tư và chiêm độ. Trong đó quân tư 55 quyển, đã ghi chép lại các phương thức sử dụng vũ khí, chiến xa, hạm thuyền hơn 600 loại, rất có ích đối với ngài.

- Thật không?

Vương Phác nhận cuốn [Võ bị chí] từ tay Liễu Như Thị, hỏi:

- Bảo thuyền của thái giám Thất Bảo có được ghi lại trong này chứ?

Liễu Như Thị nói:

- Đương nhiên có, trong sách đã ghi lại kết cấu tường tận của bảo thuyền và công nghệ chế tạo, còn có rất nhiều hình vẽ minh họa chi tiết.

- Ông trời ơi.

Vương Phác mừng rõ nói:

- Liễu cô nương, cô đã giúp bổn tướng quân rất nhiều.

Liễu Như Thị lấy 4 cuốn sách còn lại trong gánh sách ra, giới thiệu:

- Còn có [Thần khí phổ] của Triệu Sĩ Trinh, [Nông chính toàn thư], [Nguyên bản hình hộp] và [Thủy pháp phương tây] của Từ Quang Khải. Những cuốn sách này cũng rất có ích với tướng quân, ngoài những cuốn sách này ra còn có sách y học [Bản thảo cương mục], chỉ tiếc là tiểu nữ đi tìm ở các tiệm sách lớn Giang Nam cũng không thể tìm được.

- Liễu cô nương.

Vương Phác nhìn Liễu Như Thị xoa xoa tay nói:

- Bổn tướng quân không biết nên làm thế nào để cảm tạ cô.

- Ai bảo tướng quân ngài là hôn phu của muội Viên Viên chứ?

Liễu Như Thị cười thản nhiên, nói tiếp:

- Được rồi, bây giờ điều nên nói cũng đã nói hết rồi, tiểu nữ tự nhận thấy có mấy cuốn sách hay cũng đã tặng cho tướng quân rồi, trời cũng không còn sớm nữa, tiểu nữ phải đi rồi, xin cáo biệt ở đây.

- Ạch....

Vương Phác ngạc nhiên nói:

- Liễu cô nương phải đi sao?

- Tiểu nữ là cô gái phong trần.

Liễu Như Thị thản nhiên nói:

- Nếu ở lại doanh trại ban đêm e là sẽ làm ô nhục thanh danh của tướng quân?

- Không sao.

Vương Phác liền nói:

- Bổn tướng quân căn bản không quan tâm tới cái thanh danh chó má gì đó.

Liễu Như Thị cười nói:

- Tiểu nữ chỉ biết dùng sắc nghệ mua vui, hay là tướng quân muốn giữ tiểu nữ lại là muốn vui vẻ một đêm?

- Ách.

Vương Phác bỗng cứng họng:

- Chuyện này ....

Liễu Như Thị hành lễ với Vương Phác, nói:

- Tiểu nữ bái biệt tướng quân.

Vương Phác muốn giữ lại cũng không được, không giữ cũng không được, chỉ còn biết ngây người nhìn Liễu Như Thị quay người bước đi, lúc này mới ý thức được thái độ và ngữ khí vừa rồi của mình đã làm tổn thương người phụ nữ phong trần đầy cao ngạo này, bây giờ xem ra Vương Phác có lòng giữ lại, Liễu Như Thị cũng không chắc đồng ý ở lại

*****

Bóng dáng Trần Viên Viên bỗng xuất hiện ở cửa, chặn đường Liễu Như Thị, vội nói:

- Như Thị tỷ, tỷ không thể đi được, tỷ đã hứa giúp đỡ tướng công nhà ta rồi.

- Viên Viên muội tử.

Liễu Như Thị nhẹ nhàng giữ lấy tay Trần Viên Viên, dịu dàng nói:

- Không phải tỷ không muốn giúp tướng công nhà muội, mà là tỷ có thể giúp cũng đã là những thứ này. Những cuốn sách này đều là sách quý của tỷ cất giữ đã lâu, tin chắc sẽ giúp ích được rất nhiều, được rồi, tỷ phải đi rồi, có chuyện gì mai tới Noãn Hương Các gặp lại, được chứ?

- Tỷ tỷ.

Trần Viên Viên mấp máy miệng, hỏi han:

- Phải đi thật sao?

Liễu Như Thị cười cười, sau đó buông bàn tay bé nhỏ của Trần Viên Viên, xoay người đi ra khỏi lều trúc, ánh ánh đã ngả về chiều, chiếu xuống thân hình nhỏ nhắn của Liễu Như Thị, hình ảnh nhỏ nhắn của cô đổ dài trên mặt đất, hình bóng đan xen, thể hiện sự cô đơn và cô độc, khi sắp bước ra khỏi cửa, dường như có tiếng thở dài từ trong sâu thẳm bay theo làn gió....

- Tướng công.

Trần Viên Viên chạy tới bên cạnh Vương Phác, dịu dàng nói:

- Như Thị tỷ đi rồi.

- Đúng vậy.

Vương Phác đưa tay ra ôm nhẹ Trần Viên Viên vào lòng, nói:

- Cô ấy đi rồi.

- Tướng công.

Trần Viên Viên ngẩng lên nhìn Vương Phác, hạ giọng nói:

- Như Thị tỷ có phải không vui?

- Có lẽ thế.

Vương Phác liền kéo Trần Viên Viên ngồi xuống ghế, nói:

- Nương tử, thôi đừng nói tới Liễu Như Thị nữ, tướng công muốn hỏi nàng một chuyện.

Trần Viên Viên dịu dàng đáp:

- Có phải tướng công muốn hỏi chuyện bên nhà đại ca?

- Đúng vậy.

Vương Phác nói:

- Phía bên đại ca thế nào rồi?

Trần Viên Viên nói:

- Đại ca đã mua được 5000 mẫu thủy điền ở phủ Tùng Giang rồi, y định trồng bông, chờ cho tất cả đều đã ổn thỏa rồi y áp tải nhân sâm, Đông Châu còn có tiền bạc tới Nam Kinh, nhưng đại ca nói số của cải đó quá lớn, trong thời gian ngắn khả năng khó mà đổi thành bạc được.

- Trồng bông?

Vương Phác cau mày nói:

- Bây giờ trồng loại bông gì?

Trần Viên Viên lắc đầu nói:

- Chuyện này thiếp không biết.

- Thôi được rồi.

Vương Phác cười nói:

- Xem ra số tiền này tạm thời cũng không trông cậy được rồi.

- Tướng công thiếu bạc sao?

Trần Viên Viên bỗng mở to đôi mắt đẹp nói:

- Hay là thiếp mượn chút bạc của các tỷ muội?

- Nàng có thể mượn được bao nhiêu?

- Mượn dăm ba ngàn lượng thì được.

- Ha ha, dăm ba ngàn lượng đủ thế nào đươc, ôi ....

Vương Phác bỗng thần sắc biến đổi, ồ lên một tiếng nói:

- Nương tử nàng nói như vậy quả thực đã nhắc nhở ta, mau nói cho tướng công biết một ngày Noãn Hương Các của Lý đại nương có thể kiếm được bao nhiêu ngân lượng?

Trần Viên Viên nghĩ một hồi, nói:

- Cụ thể thì không rõ nữa, nhưng 4 – 500 lượng thì được.

Vương Phác cau mày nói:

- Không thể nào, có chút đỉnh thế sao?

Trần Viên Viên cười nói:

- Vậy tướng công nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu?

Vương Phác nói:

- Ta vốn nghĩ là một ngày nên kiếm được hơn vạn lượng chứ.

- Làm gì nhiều như vậy.

Trần Viên Viên cười nói:

- Nếu hàng ngày có thể kiếm được hơn vạn lượng, chưa đầy nửa năm đại nương có thể thu mua được hết tất cả Câu lan ngõa xá bên bờ sông Tần Hoài lại rồi, tới lúc đó tất cả Nam Khúc, Bắc Khúc 10 dặm Tần Hoài sẽ chỉ có ở Noãn Hương Các thôi.

Vương Phác không tin nói:

- Noãn Hương Các chẳng phải là danh viện Nam Khúc của Lý Thập Nương và Lý Hương Quân sao, một người khách nghe các nàng hát một khúc là đã tiêu hết trăm mươi lượng bạc rồi. Nếu các bữa tiệc đãi khách trong các nhã hiên của Noãn Hương Các mời thêm họ tới góp vui, giá cả càng cao gấp bội, sao mỗi ngày chỉ thu được có vài trăm lượng bạc được?

Trần Viên Viên cười nói:

- Tướng công, hào khách vung tiền như rác không phải là thường xuyên, lái buôn thiết yến đãi khách quý ở Noãn Hương Các mời người tiếp khác, mỗi tháng cũng chỉ có dăm ba lần, bình thường Thập Nương tỷ tỷ và Hương Quân muội muội tiếp đãi đều là một số nho sinh. Những sỹ tử này phần lớn xuất thân nghèo khó, cho bạc còn không đủ một ly trà ấy chứ.

- Đoán chừng đó là những hủ nho hủ lậu nghèo kiết của Phục Xã đúng không? Thật đúng là, không có tiền mà còn đi kỹ viện sao?

Vương Phác nghĩ một hồi, lại nói:

- Vậy ... chẳng phải trong Noãn Hương Các còn có mấy chục cô nương Bắc khúc, cứ coi như mỗi ngày họ chỉ tiếp một lượt khách, cũng chẳng phải đã có mấy chục vị khách làng chơi rồi sao? Cứ xem như mỗi vị khách làng chơi chỉ trả cho họ 10 lạng bạc, cộng lại cũng đã sấp sỉ ngàn lượng rồi, vậy sao chỉ có 4 – 500 lượng được?

Trần Viên Viên như cười như không nói:

- Tướng công, chàng nói gì vậy? Tỷ muội Bắc Khúc đắt nhất cũng mới 5 lượng một đêm thôi.

- Hả?

Vương Phác ngạc nhiên nói:

- Đắt nhất cũng mới 5 lượng bạc. Còn bao đêm?

- Đúng vậy.

Trần Viên Viên ừ nhẹ một tiếng, hạ giọng nói:

- Tỷ muội Bắc Khúc không dễ dàng gì, vốn dĩ họ kiếm được ít, còn bị các chủ chứa lấy đi phần lớn, để lại cho họ thường chỉ có một chút đỉnh thôi, có một số tỷ muội Bắc Khúc đã hoa tàn ít bướm rồi còn không thể kiếm đủ tiền chuộc thân nữa.

Vương Phác vò đầu nói:

- Xem ra nghề này cũng không dễ kiếm tiền như tưởng tượng.

Trần Viên Viên là người thông minh sắc sảo. Vừa nghe Vương Phác nói đã hiểu được ý của hắn, nhẹ giọng nói:

- Tướng công, hay là chàng cũng muốn mở một viện câu lan?

- Đúng vậy.

Vương Phác gật đầu, thở dài:

- Tướng công và Tôn lão đầu bị Vạn tuế gia cử tới Giang Nam luyện binh, nhưng trong tay không có tiền, để tìm ra được con đường sinh tài, tướng công nhà nàng tóc sắp bạc trắng hết rồi. Vốn nghĩ mở thanh lâu là con đường kiếm tiền. Nhưng vừa rồi nàng nói như vậy, xem ra cũng chẳng kiếm được bao tiền.

Trần Viên Viên có chút lo lắng nhìn Vương Phác, hạ giọng nói:

- Tướng công, chàng thực sự muốn mở viện câu lan thì thiếp cũng không ngăn cản, nhưng chàng nhất định không được bức con gái nhà lành làm kỹ nữ nha.

- Nha đầu ngốc.

Vương Phác đưa tay ra âu yếm khuôn mặt Trần Viên Viên, áp mũi mình vào mũi Trần Viên Viên, thân mật nói:

- Nàng nói gì thế, tướng công của nàng là người như thế sao?

Trần Viên Viên cười cười, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay rắn chắc của Vương Phác, nũng nịu nói:

- Nô gia sai rồi, sau này sẽ không nói những lời như vậy nữa.

- Sai thì phải phạt.

Vương Phác cười hì hì nói:

- Tướng công phải dùng hình phạt nào đây.

...............

Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, Nộn Nương đã bưng một chậu nước ấm vào lều trúc, cười nhẹ nói:

- Phu nhân, tiểu tỳ đoán chừng giờ này người cũng tỉnh rồi chứ?

- Nha đầu thối, nói gì thế?

Trần Viên Viên tức giận nhìn Nộn Nương. Khom người muốn ngồi xuống không ngờ hai tay cánh tay mềm nhũn không còn sức nằm ngã xuống đệm, tối qua có lẽ nàng đã bị Vương Phác dày vò, đến giờ toàn thân vẫn còn đau nhức, tứ chi mệt mỏi.

Nộn Nương đặt chậu nước lên kệ rửa mặt, không kìm nổi bật cười:

- Phu nhân, tối qua chắc người đã mệt lắm rồi, nhưng hôm nay khí sắc của người xem ra đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, hì hì.

- Nha đầu chết tiệt.

Trần Viên Viên càng gắt hơn:

- Chờ xem ta trị em thế nào.

Nộn Nương lần lượt lấy cốc xúc miệng và bàn chải đánh răng trên kệ rửa mặt xuống, thời Tống đã có bàn chải đánh răng rồi, làm bằng đuôi ngựa đấy, còn cho thêm muối vào bàn chải, đưa cho Trần Viên Viên nói:

- Phu nhân, người mau đánh răng rửa mặt đi.

Trần Viên Viên cầm bản chải đánh răng và cốc nước xúc miệng, hỏi:

- Hài tử đâu?

Nộn Nương đáp:

- Bà vú dỗ ngủ rồi.

- Tướng công đâu?

- Sáng sớm tướng quân đã dẫn Lục ca và Thất ca đi vào thành rồi.

- Tướng công vào thành rồi, sao em không đi theo? Có lẽ bây giờ em phải bảo vệ bên cạnh người.

- Tướng quân bọn họ nói đi vào thành tắm.

Nộn Nương đỏ mặt nói:

- Đó có lẽ là nơi đàn ông tới. Tiểu tỳ không thể đi cùng được.

Nhà tắm công cộng lớn nhất Nam Kinh nghe nói là Hồng Vũ đế hạ chỉ xây dựng, bởi vì khi đó có lượng lớn dân phu tập kết ở Nam Kinh xây dựng đô thành, vì không có nơi tắm cho tất cả mọi người nên người đầy bọ chét, Hồng Vũ đế liền hạ lệnh cho xây nhà tắm công cộng trong thành, cho các dân phu tắm rửa.

Sau đó đô thành được xây dựng xong, những người dân phu đều rút lui, nhưng nhà tắm công cộng lại được giữ lại.

Kỳ thực, vào thời Tống, trong các thành phố lớn của Trung Quốc đã có nhà tắm công cộng rồi, trong cửa hàng san sát ở "Thanh Minh thượng hà đồ" cũng có một nhà tắm, sau khi Tô Đông Pha tắm trong nhà tắm công cộng đã viết "Như mộng lệnh", từ câu từ "xoa bóp bóp lưng" có thể thấy khi đó đã có các ngành dịch vụ hoàn thiện tẩm quất, bóp lưng rồi.

Tới thời Minh, nhà tắm công cộng ở các thành phố lớn đã trở lên quá quen thuộc rồi, các loại hình dịch vụ trong nhà tắm như tẩm quất, xoa bóp, rửa bàn chân, lấy ráy tai cũng đã hoàn bị rồi, dĩ nhiên những địa phương như vậy, phục vụ trong nhà tắm cũng có được chia ra thành hạng cao thấp quý tiện. Người thượng đẳng và bình dân có mức hưởng thụ dịch vụ khác nhau.

Vương Phác cùng với Lý Tổ Thuật, Thường Duyên Linh tới ngâm mình trong bồn nước nóng.

Trong cuộc đại chiến tối hôm qua, Trần Viên Viên cố nhiên bị dày vò quá sức rồi. Nhưng Vương Phác quả thực cũng mệt muốn chết rồi, nói lửa tốt hỏng than, gái tốt hỏng hán quả không sai chút nào, giữa trong nhà hai đại mỹ nhân như hoa như ngọc, Vương Phác vừa hạnh phúc vừa phiền não, xem ra phải bỏ chút thời gian đi tìm Lý lão cha mua thuốc mới được.

Nhưng có thời đi tắm nước nóng còn nâng cao tinh thần, nhất là toàn thân được xông hơi nóng cũng cảm thấy rất dễ chịu, có thể khiến cho mồ hôi trên người thoát ra lỗ chân lông, khiến cho lỗ chân lông giãn nở ra.

Thường Duyên Linh thoải mái dựa sát bờ, nghiêng đầu hỏi Vương Phác:

- Đại ca, sao bỗng nhiên lại muốn mời các huynh đệ đi tắm hơi vậy?

Vương Phác mỉm cười nói:

- Đại ca có việc muốn nhờ hai huynh đệ giúp đỡ.

Lý Tổ Thuật nói:

- Có việc gì, đại ca cứ căn dặn, đúng thật là.

- Là như này.

Vương Phác nghĩ một hồi, nói:

- Hai huynh đệ cũng biết, tướng sỹ trong doanh trại phần lớn đều là lưu manh, mọi người cũng đều đã 20 tuổi rồi, chính là lúc khí huyết phương cương, đại ca trị quân cực nghiêm, các tướng sỹ hàng năm đều không dám tùy tiện ra ngoài, như vậy luôn bị nhốt trong doanh trại, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới đàn bà.

Lý Tổ Thuật nói:

- Đại ca, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa.

- Được rồi, vậy đại ca nói thẳng.

Vương Phác nói:

- Hai huynh đệ giờ là Thiên hộ Cẩm y vệ, tương lai sẽ chỉ huy Cẩm y vệ, toàn bộ Nam Trực Lệ có thể nói đều là địa bàn của hai vị huynh đệ, cho nên muốn mời hai vị huynh đệ giúp đại ca làm việc ở địa bàn của mình.

- Đại ca, rốt cuộc là việc gì?

Lý Tổ Thuật sốt ruột hỏi:

- Nếu đại ca thấy ai không vừa mắt, chỉ cần nói một câu, tối nay tiểu đệ sẽ đưa người tới xử hắn.

- Không phải trừ khử người nào.

Vương Phác liền nói:

- Mà là muốn mời hai vị huynh đệ chuộc người.

- Chuộc người?

Thường Diên Linh ngạc nhiên nói:

- Chuộc người nào?

Vương Phác nói:

- Mặc kệ các phủ các huyện Nam Trực Lệ có bao nhiêu câu lan ngõa xá, có bao nhiêu kỹ nữ lều hoa, chỉ cần là quyến rũ xinh đẹp, cô nương đang tuổi thanh xuân đều giúp đại ca cưỡng ép chuộc thân!

- Ha ha.

Lý Tổ Thuật cười nói:

- Người khác là cưỡng đoạt dân nữ, đại ca thì cưỡng ép ca kỹ.

- Việc này đại ca đã tìm đúng người rồi.

Thường Diên Linh cười nói:

- Thủ hạ dưới tay tiểu đệ chỉ e là vui chết mất, nhưng đại ca, toàn bộ câu lan ngõa xá của Nam Trực Lệ chưa tới một ngàn cũng chỉ có khoảng 800 nhà thôi, trong đó ca kỹ đang tuổi thanh xuân cũng có vài nghìn người, huynh muốn cả sao?

Vương Phác liền đáp:

- Muốn tất, tiền bạc không phải lo lắng.

- Tiền bạc dễ nói

Lý Tổ Thuật nói:

- Có Cẩm y vệ chúng ta ra tay, thì đại ca có thể mua ca kỹ tốt nhất về với giá rẻ nhất, song đại ca, huynh định mở thanh lâu trong doanh trại sao? Huynh muốn làm thế thật sao? Vậy thì đúng là đã khơi nguồn của triều Đại Minh rồi, tiểu đệ càng muốn lăn lộn cùng huynh, cái chức Thiên hộ Cẩm y vệ này không muốn làm nữa rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-335)


<