Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 155

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 155: Nổ tung tường thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Tháng bảy năm Sùng Trinh thứ mười lăm (tức năm 1642), Lý Tự Thành dẫn năm trăm ngàn đại quân lần thứ hai vây khốn Khai Phong.

Tháng tám, Tôn Truyền Đình nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chuẩn bị triệu tập Tào Biến Giao Tổng binh Tập Ngọc; Bạch Quảng Ân – Tổng binh Kế trấn; Lưu Trạch Thanh – Tổng binh Sơn Đông, Hạ Nhân Long – Tổng binh Thiểm Tây, Tả Lương Ngọc, Mãnh Như Hổ, Tổng binh Đại Đồng Vương Phác, bảy lộ nhân mã tổng cộng ba vạn đại quân để giải vây cho Khai Phong.

Vương Phác xuất phát từ Đại Đồng, qua Thái Nguyên phủ, Chương Đức phủ, Vệ Huy phủ tiến thẳng tới Khai Phong.

Ba đạo nhân mã Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân, Lưu Trạch Thanh đồn trú ở Sơn Đông đi qua Vận Thành, Tào Châu từ Lan Dương bức tiến đến Khai Phong.

Tôn Truyền Đình thì đích thân dẫn tinh binh ba trấn Tả Lương Ngọc, Hạ Nhân Long, Mãnh Như Hổ ra Đồng Quan, dọc theo Hoàng Hà giết tiến đến Khai Phong, ba đạo nhân mã ước định cuối tháng chín hội sư ở dưới thành Khai Phong, cùng nhau đánh lui Lưu tặc.

Cơ cấu chiến lược của Tôn Truyền Đình là rất tốt, nhưng lại quá mức một bên tình bên nguyện rồi.

Từ lúc ở Đại Đồng, Vương Phác từng nói với Tôn Truyền Đình, hiện tại ngân khố quốc gia Đại Minh hư không, tiền lương thiếu thốn, dưới tình trạng hậu cần khuyết thiếu mà tùy tiện triệu tập đại quân đi tiêu diệt Lưu tặc là không sáng suốt đấy, cho dù Tổng binh các trấn miễn cưỡng đồng ý xuất binh, kết quả không những không tiêu diệt được Lưu tặc, còn cổ vũ cho Lưu tặc.

Sự thật chứng minh, phán đoán của Vương Phác là chuẩn xác đấy.

Vấn đề xảy ra trước tiên hoàn toàn là Tôn Truyền Đình tự mình chỉ huy đại quân tây lộ, bởi vì khuyết thiếu lương thảo để cung cấp, Tả Lương Ngọc, Hạ Nhân Long, và Mãnh Như Hổ chỉ có thể tung binh bắt người cướp của, đến lúc này thì đã xảy ra chuyện, quân kỷ trong quân bại hoại, binh lính chẳng những cướp bóc người giàu có, còn không buông tha cả dân chúng cùng khổ, còn tùy ý lạm sát kẻ vô tội, tùy ý gian dâm con gái.

Tôn Truyền Đình đương nhiên không thể dễ dàng dung thứ cho những hành vi hung tàn như vậy, kết quả giữa tướng soái xảy ra xung đột kịch liệt, Tây lộ đại quân được Tôn Truyền Đình ký thác ky vọng chưa kịp tới Khai Phong thì đã tự tan rã, Tả Lương Ngọc lấy cớ truy kích và tiêu diệt Trương Hiến Trung đã xuất quân xuôi nam đến Tương Dương; Hạ Nhân Long, Mãnh Như Hổ cũng lấy cớ truy kích và tiêu diệt Lưu Tông Mẫn mà điều quân trở về Quan Trung.

Vấn đề tiếp theo ngay sau đó xảy ra là Đông lộ quân của Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân, Lưu Trạch Thanh bởi vì lương bổng thiếu thốn, lúc đại quân đi tới Tào Châu đã bất ngờ làm phản, Sơn Đông binh của Lưu Trạch Thanh trong một đêm đã gần như chạy sạch sẽ, tinh binh hai trấn của Tào Biến Giao và Bạch Quảng Ân cũng chạy không ít, ba người đành phải tạm thời đóng trại ở Tào Châu.

Chỉ có quân đội của Vương Phác trên đường đi không xảy ra vấn đề gì, nhưng sau khi tiến tới Phong Khâu bờ bắc Hoàng Hà, Vương Phác cũng không dám tiếp tục xuôi nam nữa, bởi vì năm trăm ngàn đại quân của Lý Tự Thành đã ở ngay bờ nam của Hoàng Hà, nếu Vương Phác dám vượt qua Hoàng Hà, chắc chắn sẽ bị rơi vào vòng vây của Lưu tặc.

Lưu tặc lúc này đã không còn là Lưu tặc của mấy năm trước nữa rồi. Từ khi chiêu mộ được Ngưu Kim Tinh, Tống Hiến Kế, Lý Nham và một nhóm nhân tài, Lưu tặc sớm đã biến đổi nghiêng trời lệch đất, hơn nữa trải qua mấy năm đánh đông dẹp bắc, thâu tóm được tinh nhuệ của La Nhữ Tài, Cách Tả Ngũ Doanh, dưới tay Lý Tự Thành đã có một chi tinh binh có kinh nghiệm chiến trận phong phú.

Trong thời gian ngắn, chi tinh binh này không còn một hai vạn người, mà là mấy chục vạn người!

Hỏa khí doanh dù dũng mãnh thiện chiến đến đâu, Vương Phác cũng không dám lấy bốn ngàn người đi đối chiến với năm trăm ngàn đại quân của Lý Tự Thành đấy!

Trong chính sử, sở dĩ Lý Tự Thành tại Nhất Phiến Thạch bị bại bởi liên quân Ngô Tam Quế và Đa Nhĩ Cổn thật ra cũng không phải bởi vì Lưu tặc không đủ tinh nhuệ, trên thực tế, sau khi đánh chiếm Quan Trung, Lưu tặc được trang bị cũng vô cùng hoàn mỹ, sức chiến đấu này cũng đã trực bức Bát Kỳ Binh của Mãn Thanh rồi, nếu hai quân lấy binh lực ngang nhau tiến hành quyết chiến trực diện, Bát Kỳ binh của Mãn Thanh chưa chắc đã thắng được.

Sở dĩ Lý Tự Thành chiến bại tại Nhất Phiến Thạch, hoàn toàn là bởi vì ông ta quá sơ suất.

Thủ hạ của Lý Tự Thành tuyệt đại bộ phận là quân đội tinh nhuệ phân tán tại các nơi Hà Nam, Quan Trung, Sơn Tây, Kinh Sư. Ông ta chỉ dẫn theo quân đội không đến một trăm ngàn đi tới Sơn Hải quan, binh lực này gần như chỉ bằng một nửa liên quân của Ngô Tam Quế, Đa Nhĩ Cổn, nếu Lý Tự Thành có thể tụ tập lại toàn bộ tinh binh đang phân tán ở các nơi, muốn đập nát hơn mười vạn liên quân của Ngô Tam Quế và Đa Nhĩ Cổn có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Ngoài thành Khai Phong, đại doanh Lưu tặc.

Lý Nham hiên ngang đi vào lều lớn của Lý Tự Thành, ôm quyền hành lễ, nói:

- Đại vương, Hỏa Khí Doanh đã chuẩn bị sắp xếp xong rồi.

- Tốt.

Lý Tự Thành ánh mắt sáng quắc, hướng sáng Ngưu Kim Tinh, Tống Hiến Sách và các tướng sĩ nghĩa quân đang đứng nghiêm trang hai bên, vung tay lên, cao giọng nói:

- Đi, mọi người ra ngoài nhìn một cái nào.

Lý Tự Thành đi ra trước, mọi người đi theo sau cùng đến giáo trường.

Trên giáo trường, ba nghìn tướng sĩ nghĩa quân đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề, khác biệt với nghĩa quân khác chính là, ba nghìn tướng sĩ nghĩa quân này cầm trong tay không phải trường mâu cũng không phải đại đao, mà là thuần một loại hỏa súng, đúng vậy, chính là hỏa súng!

Việc này còn phải nói lại từ đầu.

Lý Nham sau khi từ Thiểm Tây trở về Hà Nam, Lý Tự Thành vốn đã chuẩn bị âm thầm giết y đấy, may mắn có Tống Hiến Sách tận lực bảo vệ, Lý Nham mới không chết, đương nhiên, Tống Hiến Sách tận lực bảo vệ Lý Nham cũng là có tâm tư, bởi vì Lý Nham là một nhân vật, giữ lại Lý Nham có thể kiềm chế Ngưu Kim Tinh chủ tọa quân sư.

Lý Nham cũng không biết mình thiếu chút nữa bị Lý Tự Thành giết, sau khi trở về Hà Nam đã bắt đầu cực lực thuyết phục Lý Tự Thành tổ chức và thành lập Hỏa khí doanh. Lý Nham nói nhiều, một vài tướng lĩnh dưới tay Lý Tự Thành cũng bắt đầu có chút dao động, hơn nữa được Tống Hiến Sách ra sức nói giúp, Lý Tự Thành cũng liền đồng ý.

Lý Tự Thành cấp cho Lý Nham năm nghìn người già yếu, cộng thêm mười vạn lượng bạc ròng trong số tiền tài bao năm qua cướp đoạt được cấp cho Lý Nham mua hỏa khí đạn dược.

Hồng Nương Tử vận dụng quan hệ với hắc đạo, dùng mười vạn lượng bạc mua gần mười ngàn khẩu hỏa súng cùng với mấy chục vạn cân hỏa dược chì hoàn từ Vệ Sở Quân ba tỉnh Nam Trực Lệ, Hà Nam, Sơn Đông. Quân kỷ của Vệ Sở Quân ba tỉnh Nam Trực Lệ, Hà Nam, Sơn Đông đã bại hoại tới cực hạn rồi, họ chỉ cần bạc, mặc kệ nhóm hỏa khí này chảy về đâu?

Duy nhất khiến Lý Nham cảm thấy tiếc nuối chính là, những hỏa súng này đều là Hỏa thằng thương, so sánh với Hỏa thương Hỏa khí doanh của Vương Phác, chẳng những cồng kềnh hơn nữa chất lượng quá kém, mười ngàn khẩu hỏa súng không ngờ chỉ có thể sử dụng không đến ba nghìn chiếc, cộng thêm nghĩa quân trước đây thu được, mới miễn cưỡng gom đủ ba nghìn chiếc.

*****

Tới giữa tháng tám, Hỏa khí doanh của Lý Nham cuối cùng cũng tổ chức thành lập xong, trải qua hơn một tháng huấn luyện bắn tỉa, hiện tại đã có chút thành quả, chỉ thiếu khảo nghiệm thực chiến mà thôi.

Đợi khi Lý Tự Thành, Ngưu Kim Tinh, Tống Hiến Sách, Điền Kiến Tú, Lý Quá và các tướng lĩnh ngồi vào chỗ của mình ở trên đài duyệt binh rồi, Lý Nham mới bước lên trước đài duyệt binh, giơ lệnh kỳ lên vẫy, hai ngàn người già yếu của Hỏa khí doanh liền ôm hi ngàn rối gỗ lên sàn đấu võ, hạ phương trận cách trăm bước phía trước ba nghìn Hỏa khí doanh.

Lý Nham lại cầm lệnh kỳ giương lên, một gã thủ lĩnh nghĩa quân rút yêu đao ra, quát lớn:

- Đội thứ nhất... chuẩn bị!

Hai ngàn người già yếu nhanh chóng rút lui.

Năm trăm tướng sĩ nghĩa quân hàng thứ nhất thì giơ hỏa súng trong tay lên, năm trăm cây hỏa súng nâng một loạt, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào phương trận rối gỗ phía trước.

Lý Nham vung lệnh kỳ lên, thủ lĩnh nghĩa quân trước trận lại vung yêu đao lên, đồng thời rống to:

- Nổ súng!

Năm trăm tướng sĩ nghĩa quân đồng thời đè lên cò súng, ngòi lửa kẹp ở trên cò súng bị đè dược thất dẫn dược, hỏa dược trong dẫn dược thất bốc cháy nhanh nhanh chóng dẫn nổ hỏa dược trong nòng súng, chỉ nghe "rầm rầm rầm...", bên tai vang lên những tiếng nổ không dứt, miệng năm trăm cây hỏa súng đồng thời lóe lên những ánh lửa chói mắt.

Rối gỗ đóng ở phía trước lập tức vang lên những tiếng ‘Bang bang", trên trăm rối gỗ ngã trên đất.

Lý Tự Thành chợt đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm ba nghìn tướng sĩ Hỏa khí doanh ở phía trước, trong mắt toát lên tia sáng sắc bén khó có thể tin được, cây hỏa súng dày như vậy bắn một lượt, Đại La Kim Tiên cũng chắc chắn chết không thể nghi ngờ nha, nếu đổi rối gõ phía trước thành quan quân, một vòng bắn này chỉ sợ có thể bắn chết hơn trăm người.

Trước duyệt binh đài, lệnh kỳ trong tay Lý Nham lại lần nữa giơ lên.

Thủ lĩnh nghĩa quân lại một lần nữa rút yêu đao ra, hét:

- Đội thứ hai... chuẩn bị!

Năm trăm nghĩa quân đội thứ hai nhanh chóng tiến lên hai bước, sau đó động tác chỉnh tề giơ hỏa súng trong tay lên, miệng súng đen ngòm lại nâng lên một loạt, mà năm trăm nghĩa quân hàng thứ nhất vừa bắn xong đã nhanh chóng lùi về mặt sau cùng của đội ngũ, bắt đầu khẩn trương lắp đạn dược lần nữa.

Luân phiên bắn một lượt xong, Lý Tự Thành trong đám tướng lĩnh nghĩa quân đi tới đi tới lui đi trái đi phải đi vòng quanh phương trận rối gỗ, bên trong mùi thuốc súng gay mũi, chỉ thấy hai ngàn rối gỗ đã bị đạn chì bắn cho vỡ nát, khoảng cách gần trăm bước, vài tấm ván gỗ dầy vài tấc không ngờ cũng bị đạn chì hoàn toàn bắn thủng.

Lực xuyên thấu như vậy, không có bất kỳ loại áo giáp nào có thể ngăn cản được!

Nếu hai ngàn rối gỗ này là quan quân Đại Minh, bị luân phiên bắn một lượt này, chỉ sợ thương vong sẽ gần như không còn rồi!

- Đáng sợ, thật là đáng sợ!

Tống Hiến Sách không để lỡ cơ hội, khen:

- Nếu dưới trướng Đại vương có ba vạn hỏa súng binh như vậy, triều Đại Minh diệt vong cũng là dễ như trở bàn tay.

Lý Tự Thành im lặng không nói gì, ông ta vẫn chưa hồi phục lại tinh thần trong khiếp sợ.

Chủ tọa quân sư Ngưu Kim Tinh lại không cho là đúng nói:

- Hỏa súng này tuy rằng lợi hại, nhưng tự chúng ta không tạo ra được, nếu như mua từ trong tay Vệ Sở Quân của Đại Minh thì giá cả quá mức đắt tiền, nếu muốn tổ chức à thành lập Hỏa súng doanh ba vạn người, vậy thì phải tiêu phí bao nhiêu bạc? Số bạc này đã đủ chiêu mộ mấy chục vạn đại quân rồi.

- Không. - Lý Tự Thành bỗng nhiên giơ tay, quả quyết nói:

- Mặc kệ tốn bao nhiêu bạc, Hỏa súng doanh nhất định phải mở rộng!

Lý Nham nói:

- Đại vương, có câu mạt tướng không biết nên nói không nên nói?

- Có chuyện cứ việc nói.

Giọng điệu nói chuyện của Lý Tự Thành đã khách khí hơn.

Lý Nham nói:

- Số hỏa súng này chúng ta có thể mua được thì đã mua toàn bộ rồi, cho dù có thêm bao nhiêu bạc nữa cũng không thể mua được nữa, hơn nữa hỏa súng mà Vệ Sở Quân này sử dụng có chất lượng quá kém, mạt tướng từng gặp hỏa khí còn lợi hại hơn, còn dài hơn, nhẹ hơn, lực sát thương mạnh hơn, lắp đạn thần tốc hơn so với hỏa súng mà chúng ta hiện đang sử dụng.

- Hả?

Lý Tự Thành trầm giọng nói:

- Ngươi nói là Hỏa Khí doanh của Vương Phác?

- Đúng.

Lý Nham gật đầu nói:

- Hỏa khí doanh của chúng ta chọn dùng chính là phương pháp lục đoạn xạ, bắn xong một lượt thì còn bị mất một khoảng thời gian gián đoạn, lúc đó nhất định phải nhờ quân đội khác đến bảo vệ Hỏa khí doanh, nhưng Hỏa khí doanh của Vương Phác thì lại có thể chọn dùng kích pháp tam đoạn xạ, hơn nữa có thể một vòng tiếp một vòng, liên tục không ngừng mà tiến hành bắn.

Lý Tự Thành nói:

- Ý của ngươi là nói chúng ta nhất định phải mua được hỏa thương của Hỏa khí doanh Vương Phác sử dụng?

Lý Nham nói:

- Đại vương, hỏa thương mà Hỏa khí doanh Vương Phác sử dụng chúng ta không thể mua được đấy, ít nhất hiện tại mua không được, cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình tạo ra.

Ngưu Kim Tinh nói:

- Nói nghe dễ dàng nhỉ, bảo ai tạo đây? Lý Nham ngươi có thể tạo ra được không?

Lý Nham nói:

- Mạt tướng đương nhiên không làm được, nhưng trong thành Khai Phong có Binh khí cục của quan quân, thợ thủ công trong Binh khí cục này có thể làm ra được đấy! Đại vương, mạt tướng khẩn xin không cần đào mở Hoàng Hà, không cần dìm Khai Phong.

Mày Lý Tự Thành thoáng chốc cau chặt rồi.

- Hay nhỉ.

Ngưu Kim Tinh hét lớn:

- Đổi tới đổi lui rốt cục lại chuyển tới vỡ đê hủy thành. Lý Nham, đây chính là kế sách phá thành do Đại vương định ra, ngươi mọi cách cản trở đến tột cùng là mục đích gì? Có phải muốn cho Đại vương rơi vào bôi độc bị chúng bêu danh, mà Lý Nham ngươi lại giành được thanh danh dân chúng yêu quý đúng không?

- Đại vương.

Lý Nham vội la lên:

- Dẫn Hoàng Hà nước ngập Khai Phong, chẳng những dân chúng chết không thể tính, Đại vương ngài ngoại trừ được một tòa thành phế thì không chiếm được cái gì, vì sao Đại vương không thẻ nghe theo kế sách phá thành của mạt tướng? Chôn hỏa dược dưới chân tường thành thật sự có thể làm nổ tung tường thành, lúc trước chính Kiến Nô đã làm như vậy để làm nổ tung tường thành Đại Đồng đấy.

- Nói hươu nói vượn.

Ngưu Kim Tinh vội la lên:

- Thành Khai Phong tường cao dầy như vậy, chỉ dựa vào mấy vạn cân hỏa dược cũng nổ tung?

- Đại vương.

Lý Nham vội la lên:

- Mạt tướng nguyện lấy đầu trên cổ để bảo đảm.

Lý Tự Thành nghe vậy không khỏi biến đổi sắc mặt.

Tống Hiến Sách không để lỡ cơ hội góp lời nói:

- Đại vương, mặc kệ kế sách phá thành của Lý Nham tướng quân có hiệu quả hay không, thử xem cũng không sao, nếu không được thì lại tiếp tục đào nước để nhấn dìm Khai Phong cũng không muộn.

- Ừ.

Lý Tự Thành nghe vậy gật đầu nói:

- Vậy thử xem, việc này liền do Lý Nham ngươi toàn quyền phụ trách.

Lý Nham nghe vậy mừng rỡ nói:

- Mạt tướng lĩnh mệnh.

Hai đầu lông mày của Ngưu Kim Tinh toát lên một màu u ám, nhìn Tống Hiến Sách, lại nhìn nhìn Lý Nham, y đột nhiên cảm nhận được một nguy cơ trước nay chưa từng có, Tống Hiến Sách, lại nhìn nhìn Lý Nham mơ hồ có dấu hiệu liên thủ, dường như Lý Tự Thành đã không còn tín nhiệm y như trước rồi, tình cảnh của y đã trở nên hết sức tinh tế rồi...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<