Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 150

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 150: Mang xuống, chém bên đường
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Đại Đồng, Túc Quy lầu.

Kiến Nô bại vong, Lưu tặc lui về Thiểm Tây, cuộc chiến bảo vệ Đại Đồng đã kết thúc trong thắng lợi.

Đại Vương Chu Truyền Tề bao toàn bộ ba lầu của Túc Quy lầu, bày tiệc rượu mời Vương Phác, Trương Tử An, Ngụy Đại Bản, Triệu Lục Cân, Trần Uy, Lý Phúc, Dương Lâm, Triệu Dương và quan văn võ tướng trấn Đại Đồng.

- Chư vị.

Chu Truyền Tề ưỡn cái bụng mập ú, nhìn mọi người một lượt, cao giọng nói:

- Lần này chiến đấu bảo vệ Đại Đồng, Vương Tổng Binh lâm nguy không sợ, chỉ huy kiên định, suất lĩnh quân dân Đại Đồng đánh lui được Kiến Nô, giết hơn bảy vạn tên địch, thu được vô số, đúng là thắng lợi lớn nhất của triều Đại Minh ta từ khi có Liêu sự tới nay, nào, chúng ta cùng kính Vương Tổng Binh một ly.

Đám Trương Tử An, Ngụy Đại Bản, Triệu Lục Cân đều đứng dậy, nâng chén kính Vương Phác từ xa.

- Không dám.

Vương Phác nâng chén đứng lên, lạnh nhạt nói:

- Cuộc chiến đấu bảo vệ Đại Đồng có thể đánh thắng không phải dựa vào một mình Vương Phác ta, mà là dựa vào quân dân Đại Đồng đồng tâm hiệp lực, anh dũng giết địch, đương nhiên, Vương gia và Trương công công khẳng khái giúp tiền, xuất ra lương thực gia quân khao thưởng tam quân, cũng là công lao to lớn.

- Cạn.

- Cạn.

Vương Phác và Chu Truyền Tề chạm mạnh cốc vào nhau, nâng một vòng từ xa, sau đó uống một hơi cạn sạch.

- Vương Tổng Binh.

Thủ bị Sơn Cao Vệ Trần Uy giơ chén rượu đi tới trước mặt Vương Phác, mỉm cười nói:

- Ty chức mời ngài một ly, kính xong chén rượu này, ty chức còn muốn nói suy nghĩ của mình.

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Có lời gì ngươi cứ nói trước, nói xong uống rượu cũng không muộn.

- Được, sảng khoái.

Trần Uy nhếch ngón tay cái lên, nói lớn:

- Vương Tổng Binh, hai kinh mười ba tỉnh của triều Đại Minh đều thiết lập Vệ Sở đồn binh để bảo vệ địa phương, đây chính là quy chế mà Hồng Vũ gia định ra, đến hôm nay đã được hơn ba trăm năm, Vương Tổng binh lại không có ý chỉ của Vạn Tuế gia, cũng không có công văn của Binh bộ, sao có thể đem Vệ Sở Bảo trấn Đại Đồng nói cắt là cắt vậy?

- Thời kỳ phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường.

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Bổn trấn thân là Tổng binh Đại Đồng, là Tổng trấn cao nhất một phương, đương nhiên là có quyền làm vậy!

Trần Uy nói:

- Ý tứ của Vương Tổng binh, là không cần ý chỉ của Vạn Tuế gia và Công văn của Binh bộ?

Vương Phác cười ha hả, lãnh đạm nói:

- Bổn trấn nói, thời kì phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường. Mọi chuyện không cần theo khuôn phép cũ.

Trần Uy nói:

- Vậy ty chức phải hỏi một câu rồi, Đại Đồng này rốt cuộc là của Vương Tổng binh ngươi, hay là của Vạn Tuế gia?

- Đương nhiên là của Vạn Tuế gia.

Vương Phác nói đến đây lại hỏi ngược lại:

- Bổn trấn cũng muốn hỏi lại Trần Thủ bị một câu, vậy Vạn Tuế gia này là Vạn tuế của ai?

Trần Uy không chút nghĩ ngợi, đáp:

- Đương nhiên là của vạn dân thiên hạ rồi.

- Nói rất đúng. - Vương Phác nói:

- Vạn Tuế gia là Vạn Tuế gia của vạn dân thiên hạ, Vạn Tuế gia là quân phụ, thân là quân phụ nào không thương tiếc con dân? Mạnh Thánh nhân cũng từng nói, dân chúng làm trọng, xã tắc đứng thứ hai, quân là nhẹ. Bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần là những việc có lợi cho dân chúng Đại Đồng, bổn trấn cũng có thể buông tay đi làm, Vạn Tuế gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ.

Ngụy Đại Bản nghe xong không khỏi khẽ gật đầu, tuy rằng cách làm của Vương Phác có chút vượt quyền, nhưng đạo lý đích thật là đạo lý như vậy.

Trần Uy lãnh đạm nói:

- Vương Tổng Binh, theo ý của ngài xóa Vệ Sở là suy nghĩ vì dân chúng Đại Đồng, vậy ty chức xin hỏi lại một câu, ngài xóa Vệ Sở quân, nếu chẳng may bọn cướp đường đạo tặc hoặc lưu dân đến gây loạn, hoặc là người Mông Cổ, Kiến Nô phá quan ải xâm nhập vào cướp giết, dựa vào ai để bảo vệ dân chúng Đại Đồng? Ngài là suy nghĩ vì dân chúng Đại Đồng sao?

- Hừ hừ, bảo vệ dân chúng? - Vương Phác lãnh đạm nói:

- Chỉ dựa vào đám thủ hạ ô hợp của các ngươi không chịu nổi một kích mà đòi bảo vệ dân chúng? Một trận chiến ở Yêm Át Hải, hơn một vạn người đấu với ba nghìn kỵ binh Mông Cổ, kết quả người ta mới xung phong các ngươi đã sụp đổ hoàn toàn rồi, trước đó không lâu cho các ngươi áp vận thảo Liêu, cũng là hơn một vạn người, lại để cho bốn ngàn Kiến Nô xông lên làm suy sụp, quân đội bã đậu như vậy mà đòi bảo vệ dân chúng? Các ngươi ngoài đốt giết cướp đoạt, gây họa cho dân chúng ta thì còn có thể làm được gì? Đám bại hoại, cặn bã các ngươi, ngay cả Lưu tặc cũng không bằng đấy, còn mặt mũi kêu gào ở trước mặt bổn trấn, chán sống phải không?

"Bốp"!

Triệu Lục Cân đứng bật lên, ném chén rượu trong tay xuống đất, quát to:

- Người đâu!

Trong tiếng bước chân dồn dập, một đội quan quân hùng hùng hổ hổ đi lên lầu ba, nhanh chóng ngăn chặn cửa ra vào, cửa sổ cùng với lối ra ở cầu thang, vây tất cả mọi người ở đây lại.

- Ha ha ha.

Trần Uy ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, lúc cúi đầu xuống trong con ngươi đã biểu lộ sát khí, nhìn Vương Phác gằn từng chữ:

- Vương Phác, chán sống không phải ty chức, mà là ngươi! Ngươi biết không? Bữa tiệc rượu hôm nay chính là Hồng Môn Yến mà Vương gia bày ra, Vương Phác ngươi nhất định phải chết!

- Vương gia.

Ánh mắt của Vương Phác chuyển ra Chu Truyền Tề, lạnh lùng hỏi:

- Là thế đúng không?

- Khụ... khụ.

Chu Truyền Tề ho khan hai tiếng, đứng lên nói với Vương Phác:

- Vương Tổng Binh, ngươi chưa có ý chỉ cũng không có Công văn của Binh Bộ đã tự tiện xóa bỏ Vệ Sở địa phương, điều này đích xác không hợp với quy chế triều đình, bổn vương thân là Phiên vương tuy rằng không được can thiệp và quân chính địa phương, nhưng cũng có trách nhiệm giữ gìn tôn nghiêm hoàng gia, chuyện coi rẻ Vạn tuế gia ta quả quyết không ngồi yên để nhìn đấy, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, bổn vương sẽ không giết ngươi, bổn vương chỉ áp giải ngươi về kinh sư, giao cho Vạn tuế gia xử lý.

- Ấy... việc này... !

Ngụy Đại Bản mặt khiếp sợ đứng lên, lắp bắp nói:

- Vương gia, là có chuyện gì vậy?

Trương Tử An cũng giống thế không hay biết gì cả, đứng dậy lúng ta lúng túng nói:

- Vương gia, làm như vậy sợ là có chút không ổn đâu?

- Có gì mà không ổn?

Trần Uy lạnh lùng nói:

- Vương Phác không coi kỷ luật ra gì, coi rẻ thiên uy, dù giết hắn cũng không đủ.

- Đúng, giết hắn!

- Giết hắn!

- Giết hắn!

Thủ bị Dương Hòa Vệ Lý Phúc, Thủ bị Thiên Thành Vệ Dương Lâm, còn có Thủ bị An Đông Trung Đồn Vệ Triệu Dương cũng đồng loạt hưởng ứng theo.

Ánh mắt của Trần Uy chuyển sang Triệu Lục Cân, lạnh lùng nói:

- Triệu phó Binh tổng, ngươi còn chờ gì nữa? Động thủ đi.

Ánh mắt của Triệu Lục Cân trở nên mãnh liệt, quát lớn:

- Đến đi.

- Vâng!

Mấy chục trên quan quân vây thành một vòng đồng thời tiến lên trước một bước, ầm ầm đáp lại.

- Bắt bốn nghịch tặc Trần Uy, Lý Phúc, Dương Lâm, còn cả Triệu Dương này lại!

- Vâng!

Mấy chục tên quan quân ầm ầm đáp, nhanh chóng bước lên ấn bốn người Trần Uy ngã xuống đất, một đòn cực nhanh độc, Trần Uy, Lý Phúc, Dương Lâm, còn cả Triệu Dương lập tức bối rối, Chu Truyền Tề cũng há hốc mồm mắt trợn ngược, không dám tin nhìn Triệu Lục Cân, lắp bắp nói:

- Triệu Phó tổng binh, ngươi... ngươi... làm gì...

- Triệu Phó Tổng binh ngươi không muốn sống rồi hay không?

Vương Chiêm Sự ngồi bên cạnh Vương Truyền Tề bỗng đững lên, quát lớn:

- Ngươi dám phản bội Vương gia? Đừng quên dưới tửu lâu còn có ba trăm tử sĩ của Vương gia đang mai phục, chỉ cần Vương gia ra lệnh một tiếng, ngươi và Vương Phác đều sống không được!

- Ha ha.

Triệu Lục Cân cười dữ tợn, chỉ tay vào Vương Chiêm Sự, lại quát lần nữa:

- Người đâu, cũng bắt tên chó đẻ này lại cho ta!

- Vâng!

Hai gã quan quân đáp một tiếng, như lang như hổ nhào tới ấn Vương Chiêm Sự ngã xuống đất. Vương Chiêm Sự giãy dụa không được, nghiêng đầu nhìn Chu Truyền Tề, buồn bã nói:

- Vương gia, Vương gia...

- Người đâu, mau tới, người đâu!

Chu Truyền Tề gấp gáp xé cổ họng hét to:

- Ngươi đâu mau tới...

- Không cần hô nữa, Vương gia.

Vương Phác uống sạch rượu trong chén, đứng lên lãnh đạm nói:

- Ba trăm tử sĩ của ngươi hiện tại đã đến chỗ Diêm Vương gia để uống rượu rồi, dù ngươi có gào to đến trời chúng cũng không nghe được đâu.

- A... ?

Chu Truyền Tề sầu thảm nói:

- Ngươi...

Triệu Lục Cân bước nhanh tới, hỏi:

- Tướng quân, mấy tên chó đẻ cầm đầu này nên xử trí thế nào?

Vương Phác hỏi sơ lược:

- Phạm thượng mưu hại Tổng trấn một phương, ngươi nói nên xử trí thế nào?

- Ty chức hiểu rồi.

Triệu Lục Cân quay đầu lại, quát to:

- Người đâu, mang mấy tên chó đẻ này xuống, chém ngay bên đường.

- Vâng.

Mười mấy tên quan quân ầm ầm đáp lại, kéo đám người Trần Uy, Vương Chiêm Sự đi. Vương Chiêm Sự gào lên như heo bị chọc tiết:

- Vương gia cứu mạng, cứu mạng...

Chu Truyền Tề định quát ngăn lại, nhưng y vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Vương Phác, lập tức nuốt xuống bụng, lúc này y thật sự tin, Vương Phác là nhân vật không sợ trời không sợ đất, ồ không, là nhân vật dám đục thủng ông trời, nếu dám động đến hắn ta, hắn ta nhất định một đao làm thịt Chu Truyền Tề y, không có gì là không thể được đấy.

Người ta nói lỗ mãng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng. Chu Truyền Tề là Phiên vương, bình thường là đi ngang qua Đại Đồng, nhưng lúc này gặp được Vương Phác to gan lớn mất không muốn sống như vậy, thật đúng là trong lòng sợ hãi, ở trước mặt Vương Phác, uy phong Thân vương của Chu Truyền Tề cũng run rẩy không dám làm gì.

- Vương gia, ngài tụ tập một đám phản nghịch Trần Uy, Lý Phúc âm thầm mưu sát bổn trấn, đã xúc phạm điều luật Phiên vương không được can thiệp vào quân chính địa phương!

Vương Phác cười âm hiểm, ánh mắt chuyển sang Trương Tử An, hỏi:

- Trương công công, nếu Phiên vương xúc phạm điều luật can thiệp quân chính địa phương, nên xử phạt như nào?

- Nhẹ thì giam cầm, nặng thì tước bỏ thuộc địa... - Trương Tử An dừng một chút, vội vàng giải thích tiếp:

- Tuy nhiên việc này phải báo cáo về kinh sư, do Tông nhân phủ quyết định, sau đó do Vạn Tuế gia hạ chỉ mới được.

- Giờ đang thời kỳ hỗn loạn, báo cáo kinh sư thì không cần.

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Triệu Lục Cân, ngươi dẫn những người mà Vương gia mời về phủ đi, rồi lại đến trước cửa Vương phủ, cửa sau, cửa hông... khống chế toàn bộ, phái thêm binh lính canh giữ nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào, về phần những cần thiết cuộc sống hằng ngày của Vương phủ, do Đại Đồng phủ phái người cung cấp.

- Vâng!

- Vâng!

Ngụy Đại Bản và Triệu Lục Cân đồng thanh xác nhận. Triệu Lục Cân lại quay sang chắp tay với Chu Truyền Tề:

- Vương gia, xin mời.

Xem như Triệu Lục Cân đã nhìn ra, tuy Vương Phác không lộ liễu xé kỳ tạo phản, nhưng những việc hắn làm kia căn bản là không khác gì tạo phản, hiện tại Vương Phác chính là Thổ Hoàng đế của Đại Đồng, trong tay hắn có tiền có súng, còn có một đội quân dũng mãnh thiện chiến, không đâu địch nổi, đối phó với hắn thì chỉ có con đường chết!

Đợi Triệu Lục Cân áp tải Chu Truyền Tề đi rồi, Trương Tử An mới nói với Vương Phác:

- Phò mã gia, ngài làm như vậy sợ là có chút không ổn đâu?

- Bổn trấn đã nói, thời kỳ phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, đây cũng là suy nghĩ cho dân chúng Đại Đồng, cũng là bảo vệ tốt Đại Đồng cho Vạn Tuế gia.

Vương Phác bỗng thở dài, nói một câu không đầu không đuôi:

- Đương nhiên, việc này công công ngài có thể điều trần chi tiết với triều đình, nếu Vạn Tuế gia trách tội, bổn trấn sẽ gánh vác.

Trương Tử An đảo cặp mắt trắng dã, không phản đối.

Ngụy Đại Bản coi như là một quan tốt, nhưng y đồng thời cũng là người khéo đưa đẩy, Vương Phác đã nói đến nước này, y còn gì để nói nữa? Hơn nữa, ngay cả Chu Truyền Tề cũng đã bị cấm túc rồi, Trương Tử An còn không khuyên được, một Tri phủ nho nhỏ như y dù có lòng can thiệp nhưng can thiệp được không?

Chỉ cần Vương Phác không tạo phản, chỉ cần Vương Phác không làm khó dễ dân chúng Đại Đồng, Ngụy Đại Bản vốn cũng không muốn làm trái Vương Phác.

*****

Ánh mắt của Vương Phác bỗng nhiên chuyển hướng sang Ngụy Đại Bản, mỉm cười nói:

- Ngụy đại nhân.

Ngụy Đại Bản khẩn trương ôm quyền thi lễ:

- Có hạ quan.

Vương Phác nói:

- Việc đo đạc, phân phối ruộng cạn, ruộc nước thuộc các Vệ Sở Bảo phải làm phiền ngài rồi.

Ngụy Đại Bản nói:

- Đây là việc trong nhiệm vụ của hạ quan, hạ quan dĩ nhiên sẽ tận tâm tận lực.

- Ha ha.

Vương Phác cười to, ngồi xuống nói:

- Nên giết đã giết, nên bắt đã bắt, nhưng tiệc rượu này thì không thể lãng phí được. Nào, Trương công công, Ngụy đại nhân, chúng ta tiếp tục uống.

Bắc Kinh, Tử Cấm thành.

Giữa Kiến Cực điện và Càn Thanh cung có môn đạo, tên là Vân Đài Môn, đây là bình đài trứ danh, Hoàng đế triều Đại Minh vẫn có chế độ triệu kiến các đại thần thương nghị ở bình đài. Sùng Trinh Đế từng hai lần triệu kiến Viên Sùng Hoán ở nơi này. Câu mạnh miệng "Năm năm bình Liêu" của Viên Sùng Hoán chính là xuất ra từ nơi này.

Lúc ấy Sùng Trinh Đế vừa mới đăng cơ, chỉ là một thanh niên trẻ tuổi mười tám tuổi, sau khi nghe xong câu nói mạnh mẽ đấy đích thật là nhiệt huyết bị kích động, lập tức bổ nhiệm Viên Sùng Hoán làm Đốc sư Kế Liêu kiêm Binh Bộ Thượng Thư, lại ban thương Thượng Phương bảo kiếm, có quyền lực tiền trảm hậu tấu đối với quan viên địa phương, quyền sinh sát trong tay cực lớn.

Đáng tiếc chính là, Viên Sùng Hoán cuối cùng cũng không thể bình Liêu trong vòng năm năm, ngược lại còn tự chủ trương giết Tổng binh trấn Đông Giang Mao Văn Long, sau khi Kiến Nô không còn lo lắng gì nữa năm sau đã phá quan xâm nhập, Viên Sùng Hoán khuyết thiếu năng lực chỉ huy quân sự liên tiếp chỉ huy quân sự sai lầm, khiến đại quân Kiến Nô thẳng tiến đến kinh kỳ, gây nên một chấn động cực lớn đối với Sùng Trinh Đế trẻ tuổi và dân chúng kinh sư, cuối cùng tự gây ra họa sát thân cho bản thân.

Công bằng mà nói, Viên Sùng Hoán là một nho sinh phong kiến được hun đúc thâm sâu Nho gia Lý học, tư tưởng trung quân trong đầu ông ta sớm đã thâm căn cố đế, ông ta không bao giờ có suy nghĩ không gánh vách trách nhiệm của thần tử Đại Minh để mà chủ động đầu nhập vào Kiến Nô làm nô tài, Viên Sùng Hoán cũng không phải là một quân phiệt tự trọng nắm binh, nếu Viên Sùng Hoán thật sự muốn làm quân phiệt nắm giữ trọng binh, Sùng Trinh Đế muốn giết ông ta cũng không dễ dàng như vậy, ông ta cũng sẽ không ở trong lao ngục mà khuyên Tổ Đại Thọ hồi cứu kinh sư.

Viên Sùng Hoán cũng được coi là một trung thần có nhận thức, bi ai của ông ta ở chỗ ông ta chỉ gánh vác được trăm cân năng lực, lại không biết lượng sức gánh vác trọng trách ngàn cân, cuối cùng bị đè sập, sở sĩ ông ta được một số "Nhà sử học" cổ xúy gọi là anh hùng dân tộc, nhân từ, trí tuệ, đại dũng, đại liêm, thật ra là bởi vì kết cục của ông ta quá thảm, đáng để thông cảm chứ không gì hơn.

Sùng Trinh Đế lại muốn triệu đại thần đến Bình đài, lần này là Tôn Truyền Đình.

Sùng Trinh Đế nhìn Tôn Truyền Đình ngồi trước mặt mình, tâm tình hết sức phức tạp, ông ta cùng lúc hy vọng Tôn Truyền Đình có thể ngăn cơn sóng dữ đánh lui Kiến Nô ngoài thành Bắc Kinh, nhưng về phương diện khác nếu Tôn Truyền Đình thực sự đánh lui Kiến Nô, như vậy Sùng Trinh Đế lúc trước ủng hộ Dương Tự Xương bắt Tôn Truyền Đình vào đại lao chẳng phải là sai lầm rồi sao?

Sùng Trinh Đế hỏi:

- Tôn ái khanh, hai mươi vạn Kiến Nô tập hợp dưới thành Bắc Kinh, thế cục nguy như chồng trứng, không biết ái khanh có thể có thượng sách gì để đánh tan Kiến Nô không?

Tôn Truyền Đình tràn đầy tự tin nói:

- Vạn tuế, Kiến Nô mặc dù có hai mươi vạn, nhưng thần nghĩ nhiều nhất cũng chỉ có mười vạn, nếu Kiến Nô giống như lần trước phá quan xâm nhập vào đánh cướp, muốn bắt người cướp của ở Trung Nguyên, thần chưa chắc đã làm gì được chúng, nhưng nếu Kiến Nô không biết tự lượng sức mình muốn cường công Bắc Kinh, thần lại vô cùng nắm chắc có thể khiến chúng thất bại quay về!

Binh bộ tả Thị lang Nghê Nguyên Lộ hỏi:

- Sao Tôn đại nhân lại dám khẳng định Kiến Nô nhiều nhất chỉ có mười vạn người?

Tôn Truyền Đình nói:

- Kiến Nô chẳng qua chỉ là một bộ tộc dã nhân ở Liêu Đông, nhân khẩu chỉ hơn hai mươi vạn, hơn nữa mấy năm liên tục chinh chiến, tráng đinh trong tộc tối đã cũng chỉ có năm sáu vạn người, hơn nữa cái gọi là Bát Kỳ Quân Hán, và Bát Kỳ Mông Cổ tối đã cũng chỉ 15~16 vạn người, một chiến dịch tại Đại Đồng, Vương Tổng Binh trảm thủ hơn bốn vạn, bởi vậy có thể kết luận, Kiến Nô ngoài thành Bắc Kinh tối đã cũng chỉ có khoảng mười vạn.

Quần thần nghe được liên tục gật đầu, lời nói của Tôn Truyền Đình có lý có cứ, ít nhất nghe rất thuyết phục.

Sùng Trinh Đế nói:

- Cho dù là Kiến Nô chỉ có mười vạn, vậy cũng không phải là nhỏ, ái khanh còn chưa nói kế sách đầy lùi quân địch đấy.

Tôn Truyền Đình nói:

- Kế sách đẩy lùi quân địch của thần rất đơn giản, tất cả dân chúng, súc vật, lương thực các huyện, các phủ kinh sư đều rút vào trong thành, luỹ cao hào sâu không cùng chiến, đợi thời tiết ấm áp, lương thảo Kiến Nô tiêu hao hầu như không còn, không chiến là có thể làm chúng lui binh rồi.

Trần Tân Giáp nói:

- Nếu Kiến Nô cường công thì sao?

Tôn Truyền Đình nói:

- Kiến Nô dám cường công chính là tự mình đi tìm chết, hai trăm khẩu Hồng Di đại pháo trên thành Bắc Kinh cũng không phải ngồi không.

Chu Diên Nho nói:

- Nếu Kiến Nô noi theo chiến dịch Đại Đồng đào đất cho nổ thành thì nên làm gì bây giờ?

Tôn Truyền Đình nói:

- Kiến Nô có thể làm nổ tung thành Đại Đồng là vì quân coi giữ Đại Đồng trước đó đã thiếu sự phòng bị, mà cuộc chiến bảo vệ Bắc Kinh chúng ta đã chuẩn bị trước, sao có thể để Kiến Nô thực hiện được? Lui một bước mà nói, cho dù Kiến Nô thật sự làm nổ tung tường thành thì sao nào, chỉ cần có Hồng Di đại pháo canh giữ, Kiến Nô vẫn không thể vào được thành đấy. Qua sự phân tích thông suốt của Tôn Truyền Đình, Sùng Trinh Đế và nhất ban đại thần rốt cục yên lòng.

Tâm tư của Sùng Trinh Đế rất nhanh liền chuyển tới quốc sách lâu dài sau khi đánh lui Kiến Nô, hỏi tiếp:

- Tôn ái khanh, sau khi Kiến Nô lui binh thì nên làm thế nào?

Tôn Truyền Đình sắp xếp lại một chút suy nghĩ trong đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Vạn Tuế, thần nghĩ việc cấp bách là khôi phục Vạn Lịch tân chính, chỉ có khôi phục Vạn Lịch tân chính ngân khố quốc gia mới có thể tràn đầy. Chỉ có ngân khố quốc gia tràn đầy rồi, mới có đầy đủ tiền lương biên luyện lính mới, mới có thể dẹp yên Liêu sự, tiêu diệt Lưu tặc.

Cái gọi là Vạn Lịch tân chính chính là chỉ năm Vạn Lịch một đạo cải cách do Nội các Thủ phụ Trương Cư Chính lãnh đạo, lần cải cách này bao hàm cải cách lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa), thi hành kỳ thi luật cũ, đo đạc thổ địa, thanh lý vương công hoàng thân, những sĩ lâm cường hào giấu diếm trang ấp cũng thi hành thu thuế theo mẫu chinh ngân một điều tiên pháp.

Đại Minh từ khi lập quốc tới này, hoàng thân quốc thích không phải nộp thuế đấy, sĩ lâm chư sinh trúng tú tài, mặc kệ có trúng cử hay không, có làm quan hay không, điền sản, ruộng đất cũng không phải nộp thuế ruộng cho quốc gia đấy, đến giữa năm Sùng Trinh triều Đại Minh tổng sở hữu 20 vạn hoàng thân quốc thích cùng với gần trăm vạn sĩ lâm chư sinh.

Có thể làm một phép tính đơn giản, nếu chia đều từng hoàng thân quốc thích có điền trang một ngàn mẫu, gần 20 vạn hoàng thân quốc thích sẽ có điền trang 200 triệu mẫu; nếu chia đều từng sĩ lâm chư sinh có được điền trang một trăm mẫu, triệu sĩ lâm chư sinh đã có được điền trang một trăm triệu mẫu, hai loại đã tăng lên điền trang ba trăm triệu mẫu, mà thổ địa toàn bộ triều Đại Minh cũng chỉ có hơn tám trăm triệu mẫu.

Hai tập đoàn đặc quyền khổng lồ này chiếm một lượng lớn thổ địa của cả nước, khiến cho thuế ngân trong ngân khố quốc gia bị xói mòn vô cùng lớn.

Sau Vạn Lịch, triều Đại Minh gặp thiên tai không ngừng, thảm họa chiến tranh liên miên, đến nỗi ngân khố quốc gia hư không, thu không đủ bù chi, triều đình vừa phải dụng binh với Kiến Nô, vừa phải trấn áp Lưu tặc, bất đắc dĩ chỉ có thể tăng thuế, đương nhiên tăng thuế chỉ có thể đổ lên đầu dân chúng bình thường. Lúc này một chuyện hoang đường đã xuất hiện, rất nhiều bách tính nhiều địa phương vất vả một năm rõ ràng không đủ để nộp thuế, bọn họ còn phải bồi thường tiền bằng ruộng đất trồng trọt!

Một lượng dân chúng có ruộng đất không chịu nổi gánh nặng, chỉ có thể bán thổ địa của mình cho những tập đoàn đặc quyền không phải nộp thuế ruộng để nộp thuế, sau đó để họ làm tá điền, bởi vì số lượng giao nộp cho địa chủ còn thấp hơn rất nhiều so với số phải nộp cho quốc gia, dân chúng muốn trồng trọt cho quốc gia chỉ có thể chết đói, nhưng trồng trọt cho địa chủ vẫn còn có miếng cơm ăn.

Điều này tạo thành một loại tuần hoàn ác tính, tập đoàn dặc quyền càng ngày càng có lượng thổ địa lớn, dân chúng bình thường thì càng ngày càng có ít thổ địa, kết quả tạo nên ngân khố quốc gia thu vào tiến thêm một bước thu nhỏ lại, đã tạo nên một bước chuyển biến xấu cho tình trạng tài chính của triều Đại Minh, triều đình bức bách bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục tăng thuế, đám dân chúng vì nộp thuế cũng chỉ có thể tiếp tục bán đất...

Cứ vòng đi vòng lại như thế, tới năm Sùng Trinh thứ mười lăm, hơn phân nửa thổ địa của cả nước đã rơi vào danh nghĩa của hai tập đoàn đặc quyền, thuế đất của vương triều Đại Minh so với lúc kiến quốc đã giảm thiếu gần ba phần tư, với tình trạng tài chính cạn kiệt như thế, lại phải duy trì hoạt động của cơ cấu quan liêu khổng lồ, phải cung cấp nuôi dưỡng gần 20 vạn hoàng thân quốc thích, còn phải chống lại Kiến Nô, chống lại Lưu tặc, nếu Sùng Trinh Đế không phá sản vậy đúng là đã gặp quỷ rồi.

Nhìn mấu chốt xảy ra vấn đề, không chỉ một Tôn Truyền Đình, nhưng vẫn không ai nguyện ý đề xuất.

Sùng Trinh Đế không phải là không muốn khôi phục lại Vạn Lịch tân chính, nhưng gần như không ai ủng hộ ông ta, vì sao các đại thần không ủng hộ Trinh Đế? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì những đại thần này cũng đều là người trong sĩ lâm, sử dụng một câu thuật ngữ hiện đại, những người này đều là người thu được lợi ích, họ sao có thể chịu đồng ý cơ chứ?

Cho nên, khi Sùng Trinh Đế đề xuất muốn khôi phục Vạn Lịch tân chính, Sùng Trinh Đế tuy rằng ở mặt ngoài lãnh đạm không cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn rất kích động đấy, Sùng Trinh Đế vẫn luôn muốn khôi phục Vạn Lịch tân chính, lại bất hạnh không có người để dùng, hiện tại Tôn Truyền Đình đề nghị, Sùng Trinh Đế cũng rốt cục có người để dùng rồi.

Nhưng rất nhanh, Sùng Trinh Đế và Tôn Truyền Đình đã bị đổ một chậu nước lạnh vào đầu.

- Vạn tuế, Vạn Lịch tân chính không thể thi hành được, nếu không chắc chắn thiên hạ đại loạn.

- Vạn tuế, Vạn Lịch tân chính ấn mẫu trưng ngân, đối đãi hoàng thân quốc thích, sĩ lâm quan ngang với dân chúng phố phường bình thường, thật sự là nhục nhã.

- Vạn tuế, nhìn chung các triều đại đổi thay, sĩ lâm chư sinh cho tới bây giờ không phải nộp lương thực, nếu triều Đại Minh ta khơi dòng đầu tiên, chẳng phải khiến lòng của người đọc sách trong thiên hạ lạnh giá sao?

Chu Diên Nho cầm đầu đám đại thần phản đối, kiên quyết chống lại Vạn Lịch tân chính.

Cải cách tân chính Năm Long Khánh – Vạn Lịch có thể được thi hành là vì có những danh thần như Từ Giai, Cao Củng, Trương Cư Chính, Hải Thụy và nhất ban giàu có nhìn xa hiểu rộng, nhưng Sùng Trinh Đế có người nào đâu? Ngoại trừ Tôn Truyền Đình thân mang tội, còn có ai thật sự suy xét thay triều đình, phân ưu cho Sùng Trinh Đế cơ chứ?

Cái gọi là nhiều người tức giận khó phạm, Sùng Trinh Đế cũng chỉ có thể lui mà cầu bước tiếp theo. Cất nhắc Tôn Truyền Đình làm Thái tử Thiếu sư, kiêm hàm Binh bộ Thị Lang, Tả Thiêm Đốc sư Đô ngự sử, Tổng đốc quân vụ năm tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, Kinh Sư, Sơn Đông, Hà Nam, về phần thi hành việc cải cách, cũng chỉ có thể đợi sau khi Kiến Nô lui bình thì mới tiếp tục nghĩ biện pháp.

Thiểm Tây, Mễ Chi.

Lưu Tông Mẫn đang ôm hai nữ nhân uống rượu ở trong lều, nghĩa tử kiêm tâm phúc số một của y là Lưu Thành bỗng tiến vào trong trướng bẩm:

- Nghĩa phụ, Lý Nham đi rồi.

Lưu Tông Mẫn biến đổi sắc mặt, đẩy nữ nhân trong lòng ra, trầm giọng hỏi:

- Đi thật rồi sao?

Lưu Thành nói:

- Đi thật rồi ạ.

Lưu Tông Mẫn nói:

- Mang đi bao nhiêu nhân mã?

Lưu Thành nói:

- Chỉ mang đi năm trăm kỵ binh, tuy nhiên...

- Tuy nhiên thế nào?

- Tuy nhiên Lý Hổ, Lý Huyền còn có Kinh Mậu Thành đều đi theo Lý Nham đi rồi.

- Mấy người này đi rồi càng tốt.

Lưu Tông Mẫn nói:

- Dù sao không một lòng theo chúng ta, giữ lại chỉ vướng tay vướng chân, tuy nhiên Lý Nham này nói đi là đi, bỏ lại hơn hai vạn tinh binh còn có tám ngàn kỵ binh, không ngờ y lại tuyệt tình như thế, khí độ này, quyết đoán này, thật tốt, lão Lưu ta đây thật sự khâm phục y

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<