← Hồi 144 | Hồi 146 → |
Ngày tiếp theo, đại doanh Kiến Nô.
Một buổi sáng sớm tinh mơ, Hi Phúc, Tác Ni, Đồ Lại, Lãnh Tăng Cơ, Đàm Thái, Tháp Chiêm cùng với tướng lĩnh Kiến Nô, thủ lĩnh lớn nhỏ của hai bộ lạc Trát Tát Khắc, Thổ Tạ Đồ Mông Cổ đã tề tụ quanh lều lớn trong quân của Hào Cách, đều yêu cầu vòng tiến về phía bắc, sớm hợp với đại đội nhân mã của Đa Nhĩ Cổn.
Vì cho tới đêm qua, đến tốp chiến mã cuối cùng cũng đã gục xuống. Kiến Nô đã hoàn toàn lâm vào khốn cảnh không ngựa để cưỡi. Nếu không sớm kịp vòng lên phía bắc, đến lúc đó rất có thể là muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.
Hi Phúc quỳ một chân xuống đất chào về phía Hào Cách, gấp giọng nói:
- Chủ tử, không thể đợi thêm được nữa.
- Đúng vậy, không thể đợi thêm nữa.
- Nhất định phải nhanh chóng vòng về Bắc Kinh, hợp với hai vị Nhiếp chính vương.
- Đúng vậy, ở lâu vô ích.
Đám người Tác Ni, Đồ Lại đều bước ra khỏi hàng phụ họa thêm.
Khí thế của mọi người lên cao ép cho Hào Cách phải bất đắc dĩ, lúc y đang định hạ lệnh vòng tiến về phía Bắc Kinh thì bỗng ngoài trướng vang lên tiếng kèn thổi dài. Sắc mặt của Hào Cách đại biến, y trầm giọng hỏi:
- Tiếng kèn ở đâu vậy?
Hào Cách vừa dứt lời thì có Qua Thập Cáp vội vàng vào bẩm báo:
- Chủ tử, không xong rồi.
Hào Cách nhíu mày quát:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Qua Thập Cáp nói:
- Lưu tặc trên núi Lôi Công đã giết sang bên này rồi.
- Cái gì? Chết tiệt, Lưu tặc muốn làm gì?
Hảo Cách cả kinh vội la lên:
- Đi, xem thế nào.
Hào Cách dẫn theo các tướng vội vàng đi lên đài quan sát. Từ xa nhìn lại quả nhiên có thấy đại đội kỵ binh Lưu tặc từ cánh đồng bát ngát phía bắc đang ùn ùn kéo đến. Lúc thấy gần đến đại doanh Kiến Nô, đội kỵ binh Lưu tặc này lại chia làm hai nhánh khác nhau lách vào đại doanh Kiến Nô. Sau đó đi thẳng vào cửa bắc đứng ở đầu trận tuyến.
- Chết tiệt.
Hào Cách tức giận nắm chặt hai tay gầm nhẹ:
- Số chiến mã này đều cướp từ trong tay chúng ta. Bổn vương nhất định không tha cho bọn chúng, nhất định phải nghĩ cách cướp số chiến mã kia về.
- Giết Nô!
- Giết Nô!
- Giết Nô!
Hào Cách vừa dứt lời thì cửa bắc Đại Đồng vẫn đóng chặt bỗng từ từ mở ra. Trong tiếng hô hiệu kéo dài có rất nhiều đội quan quân Đại Minh đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề từ từ đi từ trong ra. Càng khiến cho người ta khiếp sợ là, trận hình của kỵ binh Lưu tặc bỗng nhiên co rút lại, chia ra hai cánh trái phải bảo vệ quân Đại Minh.
- Cái gì?
Hào Cách ngạc nhiên nói:
- Đây... đây là thật sao?
Hào Cách thực sự không thể ngờ, vốn dĩ Lưu tặc và quan quân Đại Minh là kẻ thù không đội trời chung mà giờ thì lại như huynh đệ thân thiết sóng vai chiến đấu.
- Hỏng rồi.
Hi Phúc cũng dậm chân thở dài nói:
- Không ngờ Lưu tặc và quân Minh lại liên thủ với nhau. Có kỵ binh của Lưu tặc bảo vệ hai cánh, Hỏa khí doanh của Vương Phác sẽ không chút ngần ngại mà tấn công vào đại doanh của ta.
- Sợ cái gì?
Hào Cách cả giận nói:
- Bổn vương cũng không tin, 3 vạn đại quân lại không thể ngăn nổi mấy ngàn quân Minh tấn công!
Cửa bắc Đại Đồng.
Quan quân và Lưu tặc bày trận xong. Lý Nham liền dẫn theo Hồng Nương Tử và hơn 100 thân binh chậm rãi đi vào phía sau trận quân Minh. Từ lâu Vương Phác đã thấy cũng khẩn trương dẫn theo Nộn Nương, Lã Lục và mười mấy thân binh chạy ra chào đón từ xa. Hai người ngồi trên lưng ngựa ôm quyền thi lễ, cùng cười vang.
- Lý thủ lĩnh.
- Vương tổng binh.
- Thật không ngờ, chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.
- Càng khiến người ta vui mừng chính là, lần này chúng ta còn là bạn.
Vương Phác ngửa mặt lên trời bật cười ha ha nói:
- Chỉ cần lần này Lý thủ lĩnh hết lòng tuân thủ ước định, chúng ta mãi mãi là bạn bè.
Lý Nham thản nhiên cười nói tiếp:
- Lý Nham nhất định sẽ hết lòng tuân thủ ước định. Cũng hi vọng Vương tổng binh có thể nói lời giữ lời.
- Đương nhiên rồi.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Lý thủ lĩnh, hay là bắt đầu đi?
Lý Nham cũng mỉm cười nói:
- Kính xin Vương tổng binh ra lệnh.
Vương Phác khẽ vuốt cằm, từ từ rút yêu đao giơ lên khỏi đỉnh đầu. Lã Lục theo sát Vương Phác cũng mở cây đại kỳ bay lên phần phật. Vợ chồng Lý Nham, Hồng Nương Tử còn hơn 100 thân binh nhìn thấy cây đại kỳ này không khỏi sửng sốt. Bọn họ chưa bao giờ thấy một cây đại kỳ nào rách nát như vậy.
Lã Lục từ từ mở đại kỳ ra, Mặt Sẹo, Đường Thắng, Triệu Tín còn cả Trương hòa thượng, bốn vị Thiên tổng đứng xếp hàng, sau đó cũng đều rút yêu đao ra. Hơn mười vị Bả tổng cũng rút đao theo giơ lên đỉnh đầu. Gần 4 ngàn hỏa thương thủ tháo súng xuống, ôm nghiêng trước ngực.
Sau 4 ngàn hỏa thương thủ còn có 4 ngàn dân Đại Đồng cường tráng. Mỗi người đều cầm một tấm ván gỗ thật dày trong tay. Lý Nham không khỏi thầm kêu lên một tiếng "lợi hại", thán phục trong lòng. Xem ra đúng là Vương Phác đã có sự chuẩn bị, 4 vạn dân cường tráng này cầm ván gỗ trong tay vừa có thể làm tấm chắn lại vừa có thể dùng để lấp đầy chiến hào phía trước đại doanh của Kiến Nô.
Vương Phác đeo đao về phía trước, cao giọng quát:
- Tấn công!
Lã Lục tay cầm đại kỳ phía sau ra sức mà phất. Mặt Sẹo, Đường Thắng, Triệu Tín, Trương hòa thượng còn cả hơn 10 vị Bả tổng đều giơ đao chém ra, sau đó khàn khàn giọng giống to lên:
- Tấn công!
- Công!
- Công!
- Công!
Trận địa 4 ngàn hỏa thương thủ đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch lập tức bước đều về phía trước. Mỗi bước tiến lên đều hô lớn, tiếng hô vang lên tận trời, làm chấn động cả màng nhĩ con người. Lý Nham lại nghiêng đầu nhìn về phía đội kỵ binh nghĩa quân. Nhìn thấy cảnh này trong lòng y suy sụp, đó là cảnh tượng lộn xộn mất trật tự.
Nghĩa quân hỗn loạn không có trật tự, khác hẳn đội ngũ của quan quân thì nghiêm khắc trật tự, có hàng lối rõ ràng!
Sắc mặt của Lý Nham bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Trình độ huấn luyện Hỏa khí doanh của Vương Phác vượt xa so với tưởng tượng của y. Tuy thời gian này nghĩa quân cũng tăng cường huấn luyện trong núi Lôi Công, nhưng để so sánh với Vương Phác thì chênh lệch quả thực rất lớn.
- Lý thủ lĩnh, ngài nên trở về chỉ huy nghĩa quân tác chiến đi.
Lúc Lý Nham đang quan sát quân bày trận thì bên tai bỗng vang lên tiếng của Vương Phác.
Vương Phác thấy Lý Nham mãi không chịu trở về trong trận Lưu tặc nên đành phải kiên trì nhắc nhở đến cùng. Hợp tác là hợp tác, nhưng dù sao Lý Nham cũng không phải là người của mình, có nhiều thứ vẫn không thể để y nhìn thấy được, nhất là đạn xác giấy – phát minh của Nộn Nương, đây chính là thứ quan trọng như sinh mạng. Sao có thể để Lý Nham nhìn thấy được?
- Ha ha.
Lý Nham cười hơi xấu hổ:
- Vậy thì phải cáo từ rồi.
Vương Phác cũng hạ lệnh đuổi khách đi rồi, Lý Nham đương nhiên là không thể lại mặt dày ở đây được.
Trong tiếng hiệu đinh tai nhức óc, 4 ngàn quân Minh và 8 ngàn Lưu tặc từ từ bước về phía trước. Lúc cách đại doanh của Kiến Nô khoảng 1 mũi tên thì dừng lại. Cung tên của Kiến Nô đương nhiên là bắn không nổi quân Minh và Lưu tặc nhưng súng kíp của quân Minh cũng không thể uy hiếp quá lớn tới Kiến Nô được.
Nhưng quân Minh có đại pháo còn Kiến Nô thì không có.
Kiến Nô chỉ vẻn vẹn có 5 Hồng Di đại pháo thì đã để Đa Nhĩ Cổn mang đến Bắc Kinh rồi.
Vương Phác hạ lệnh, Tiểu Thất liền dẫn theo một đội gia đinh kéo pháo đến trước trận. Bọn gia đinh lấy tốc độ nhanh nhất hạ một cái khoan sắt trên mặt đất rồi cố định hai cối pháo lại, như vậy lúc bắn, cối pháo và cái giá xe mới không bị đánh bay.
Hai cái cối pháo này đã là hàng cổ, hơn nữa cũng chỉ có thể phóng cục sắt, khó mà sát thương được Kiến Nô. Nhưng dùng chúng để mở cửa đại doanh Kiến Nô lại chỉ là một bữa sáng.
Tiểu Thất giơ yêu đao lên rồi chỉ về phía trước lớn tiếng quát:
- Nổ pháo!
Hai gã gia đinh lấy mồi lửa châm vào kíp nổ của nòng pháo. Kíp nổ bay khói lên đen sì, rồi sèo sèo cháy vào nòng pháo. Hai gã gia đinh ra sức chạy được hơn 10 bước thì hai tay che tai nằm úp sấp xuống mặt đất.
- Rầm rầm!
Theo đó là 2 tiếng nổ đinh tai nhức óc, hai luồng khói đỏ lừ từ nòng pháo phóng ra như tia sét bắn về phía viên môn của đại doanh Kiến Nô. Hai luồng lửa kia không bay mà rơi ngay xuống mặt đất, nhưng rất nhanh lại bay liên tục về phía trước. Cuối cùng là đánh về phía viên môn rất nặng nề.
Viên môn lập tức bị sụp đổ, nhiều mảnh vụn bay tứ tung. Hai viên đạn sắt của cối pháo bắn ra vẫn chưa hết uy lực, tiếp tục đụng vào trong trận Kiến Nô. Chỉ trong chốc lát máu thịt của Kiến Nô văng tung tóe, thân thể thiếu tay chân rơi đầy xuống đất. Hai viên đạn sắt này giống như hai lưỡi huyết lê, cày vào trong trận Kiến Nô thật sâu.
Không đợi cho khói bụi của đại pháo bay hết, Vương Phác lại ra lệnh, 4 ngàn dân Đại Đồng cường tráng liền giơ 4 ngàn tấm gỗ vội vàng tiến lên, kết thành một bức tường chắn yếm hộ trên đỉnh đầu của các hỏa thương thủ. Bốn ngàn hỏa thương thủ chậm rãi ép chặt về phía đại doanh Kiến Nô.
Kiến Nô đang ở trong đại doanh đương nhiên là cũng sẽ không chờ chết. Hào Cách vừa ra lệnh thì một luồng mưa tên từ trong đại doanh Kiến Nô vút lên không trung hướng về phía đỉnh đầu Hỏa thương độ, nhưng đã bị tường gỗ của đám dân tráng Đại Đồng cản lại mạnh mẽ, cơ bản là không thể uy hiếp được gì đám hỏa thương thủ.
Rất nhanh, hai quân cách nhau còn chưa đầy 100 bước đã đi vào tầm sát thương của đội súng kíp.
Cung thủ của Kiến Nô cũng đã thay đổi sách lược, không bắn một cách vô vị vào không trung mà nhắm thẳng vào hàng hỏa thương thủ quân Minh phía trước. Điều đáng tiếc chính là mũi tên bắn ra chịu ảnh hưởng quá lớn của tốc độ gió, tỉ lệ chính xác gần như bằng không, còn đạn của đội hỏa thương thủ quân Minh thì lại không chịu ảnh hưởng của sức gió.
Đạn gào thét bắn đi từng hàng, đám cung thủ Kiến Nô ngã xuống từng hàng một, chưa đến thời gian một bữa cơm thì xác của Kiến Nô phía sau đã chồng chất như núi. Đây hoàn toàn là một cuộc giết hại, Hỏa khí doanh của quân Minh chiếm ưu thế về hỏa lực, Kiến Nô cũng không chống đỡ được.
Hậu trận Lưu tặc.
Vẻ mặt của Hồng Nương Tử nghiêm trọng nói với Lý Nham:
- Tướng công, đây thật đáng sợ.
- Đúng vậy.
Vẻ mặt của Lý Nham cũng nghiêm trọng rồi hạ giọng nói:
- Nếu không tận mắt nhìn thấy thì quả thực không dám tin là thật.
- Tướng công, nếu thủ doanh đối diện là nghĩa quân chúng ta thì sao...
Hồng Nương Tử nói đến đây không kìm nổi rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.
- Nương tử không cần lo lắng.
Lý Nham trầm giọng nói:
- Hỏa khi doanh của Vương Phác cố nhiên là lợi hại nhưng cũng không phải là không thể thắng được.
- Ồ?
Đôi mắt sáng quắc của nàng nhìn Lý Nham hỏi:
- Tướng công có cách gì thắng được Hỏa khí doanh của Vương Phác không?
- Tuy không dễ dàng nhưng cách thì không phải là không có.
Lý Nham cau mày nói:
- Lực tấn công của Hỏa khí doanh Vương Phác là rất lớn, quả thực không thể ngăn cản được nhưng cũng có nhược điểm trí mạng. Bởi vì Hỏa khí doanh cần xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi về phía trước cho nên hành động chậm chạp. Nếu đại doanh Kiến Nô đối diện có mấy ổ đại pháo thì Hỏa khí doanh của Vương Phác sẽ tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng!
- Ừ.
Đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời của Hồng Nương Tử ánh lên, nàng vui vẻ nói:
- Tướng công, chàng thật lợi hại, nghĩ được cách giải quyết nhanh như vậy.
*****
Lý Nham lắc đầu cười khổ nói:
- Nhưng đây cũng không phải là cách gì tốt, dù sao đại pháo càng thêm cồng kềnh, di động không tiện, hơn nữa sau khi đánh một pháo xong lại mất thời gian lắp đạn. Trong khoảng thời gian này, Hỏa khí doanh của Vương Phác vẫn có thể xông về phía trước. Thực ra cách tốt nhất là... huấn luyện đội súng kíp.
Hồng Nương Tử ngạc nhiên nói:
- Nhưng chúng ta không có súng?
Lý Nham trầm giọng nói:
- Không có súng thì chúng ta có thể làm. Súng kíp của Vương Phác cũng là do hắn làm ra.
Đại doanh Kiến Nô.
Ba chiến hào trước đại doanh của Kiến Nô đã bị dân Đại Đồng cường tráng dùng tấm ván gỗ lấp đầy. Hỏa khí doanh quân Minh đã giết đến đại doanh Kiến Nô. Mấy trăm viên Long Vương pháo ném vào như mưa rơi. Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, huyết nhục của Kiến Nô trong doanh trại đã văng tung tóe.
Sau khi bị tử thương hơn 3 ngàn cung thủ, người Trát Tát Khắc và người Thổ Tạ Đồ đã hoàn toàn sụp đổ. Hơn năm ngàn Kiến Nô Lưỡng Hoàng kỳ cũng bị nổ làm cho kinh hãi.
Hào Cách đã gấp đến đỏ mắt rồi, mấy lần muốn mang thân binh giết ra ngoài viên môn nhưng lại bị Đàm Thái và Lãnh Tăng Cơ ghì chặt lại.
- Bỏ tay ra!
Hào Cách ra sức muốn tránh khỏi hai người Đàm Thái và Lãnh Tăng Cơ kèm hai bên, lớn tiếng quát:
- Nếu còn không buông tay ra nữa, bản vương sẽ chém cái đầu chó của các ngươi đấy!
- Chủ tử.
Chú cháu Hi Phúc, Tác Ni theo nhau từ trong loạn quân tiến lên quỳ xuống trước mặt Hào Cách, sầu thảm nói:
- Hỏa khí quân Minh thật lợi hại, đại doanh không giữ được nữa rồi.
- Giữ không được thì thôi.
Giọng của Hào Cách khàn khàn quát:
- Không cho kẻ nào chạy trốn.
- Chủ tử.
Tác Ni vội la lên:
- Giữ lại cũng chỉ có thể chết vô ích, hay chạy đi.
- Chủ tử, trốn đi.
- Muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.
Đồ Lại và Tháp Chiêm cũng mang theo đám tàn binh lao đến trước mặt Hào Cách:
- Người Trát Tát Khắc và người Thổ Tạ Đồ chết tiệt đã chạy trốn rồi.
- Người Trát Tát Khắc? Người Thổ Tạ Đồ!
Hào Cách nắm chặt tay hét lớn:
- Bổn vương sẽ không tha cho bọn chúng đâu.
- Đàm Thái, Lãnh Tăng Cơ.
Hi Phúc quả quyết nói:
- Bảo vệ tốt Chủ tử, đi nhanh lên.
- Dạ.
Đàm Thái và Lãnh Tăng Cơ trả lời ầm ầm rồi khởi giá Hào Cách mà đi.
Hi Phúc lại để cho Tháp Chiêm và Tác Ni dẫn theo 300 người chặn hậu, sau đó cùng Đồ Lại dẫn theo số Kiến Nô còn lại đi về phía sau đại doanh. Trước đó, người Trát Tát Khắc và người Thổ Tạ Đồ đã chạy từ sớm. Rất nhanh, cánh đồng bát ngát phía bắc Đại Đồng đã xuất hiện đầy bại binh Kiến Nô, khắp nơi chỗ nào cũng có.
Hậu trận Lưu tặc.
Lý Nham thở phào một cái rồi rút kiếm ra giơ lên đỉnh đầu cao giọng quát:
- Truyền lệnh, toàn quân xuất kích, chém cùng giết tận Kiến Nô!
Lý Nham ra lệnh một tiếng, 8 ngàn kỵ binh Lưu tặc giống như hồng thủy tràn đê đuổi theo càn quét binh Kiến Nô đã tan rã kia.
Lý Nham cũng đang cùng Hồng Nương Tử và hơn 100 kỵ thân binh cùng truy kích. Thái độ đối đãi với Kiến Nô thế nào, cách nhìn của Lý Nham và Vương Phác lại là vô cùng nhất trí. Đương nhiên, động cơ của hai người vẫn khác nhau. Lý Nham muốn cướp áo giáp và binh khí của Kiến Nô, còn Vương Phác thì thực sự đúng là muốn chém cùng giết tận Kiến Nô.
Sau khi phá được đại doanh của Kiến Nô, Vương Phác đã nhanh chóng làm theo kế hoạch điều 2 ngàn con chiến mã từ trong thành Đại Đồng đến. Sau đó giữ lại Triệu Tín, Đường Thắng và hai 2 ngàn người dọn dẹp chiến trường. Mặt Sẹo và Trương hòa thượng cùng với hai Thiên Nhân độinhanh chóng biến thành một đội kỵ binh do đích thân Vương Phác dẫn dắt gia nhập vào đội ngũ đuổi giết Kiến Nô.
Đại quân Kiến Nô của Hào Cách đã hoàn toàn tan tác, bọn họ đã mất hết dũng khí chống cự, chỉ như loài chó chạy trốn trên cánh đồng mênh mông, nhưng hai chân người vẫn không nhanh được bằng với 4 đùi khoái mã. Kỵ binh Lưu tặc và kỵ binh quân Minh rất nhanh đã đuổi kịp họ, rất nhanh họ đã bị loạn đao chém chết.
Lúc trời sắp tối, Vương Phác đã đuổi theo mười mấy tên Kiến Nô lên núi Bạch Đăng.
Lúc này, bên cạnh Vương Phác chỉ còn lại Nộn Nương, Lã Lục và 17 thân binh. Đám kỵ binh còn lại đang đuổi giết Kiến Nô, vì Kiến Nô chạy trốn tứ tung, Vương Phác cũng không thể ngừng chiến mà chia binh lại cho nên cuối cùng cũng chỉ còn lại ngần ấy người bên cạnh.
Mười mấy tên Kiến Nô đã chạy trốn trong tình trạng kiệt sức, lúc chạy đến giữa sườn núi thì đã không thể chạy nổi nữa rồi. Vương Phác đuổi đến rất nhanh, không cần tốn nhiều sức mà giết được mười mấy tên Kiến Nô này.
Lã Lục ngẩng đầu lên nhìn trời rồi nói với Vương Phác:
- Tướng quân, trời sắp tối rồi, chúng ta quay về đi.
Lã Lục không thể không lo lắng cho sự an nguy của Vương Phác. Một khi trời tối, nếu còn đuổi theo Kiến Nô sẽ gặp phải khó khăn, làm không tốt sẽ còn bị Kiến Nô bắn tên lén. Nếu Vương Phác bị thương thì quả là thiệt thòi lớn. Điều quan trọng hơn là, truy sát đã nửa ngày trời, số Kiến Nô còn sống sót mà trở về đại mạc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Vương Phác gật đầu đang định hạ lệnh thu binh thì mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau.
- Ồ?
Nộn Nương cũng nghe thấy tiếng đánh nhau này rồi dịu giọng hô:
- Hình như phía trước có người chém giết. Lã Lục nghiêng lỗ tai vừa nghe liền quả quyết nói:
- Tướng quân, là ở trong sơn cốc phía trước.
- Đi.
Vương Phác vung tay lên cao giọng nói:
- Đi xem một chút.
Vương Phác dẫn theo một hàng 20 kỵ binh vừa bay qua triền núi thì nhìn thấy rất rõ tình hình trong sơn cốc.
Chỉ thấy có 7 gã đàn ông Kiến Nô đang bao vây và không ngừng tấn công về phía một cô gái. Cô gái mặc trang phục đỏ rực rỡ, cơ thể mềm mại thướt tha. Dáng người yêu kiều, không ngờ đó lại là Hồng Nương Tử!
Từ trước đến nay Hồng Nương Tử và Lý Nham như hình với bóng, hiện Hồng Nương Tử lại ở trong này thì Lý Nham đi đâu?
Vương Phác lại trừng mắt lên nhìn liền phát hiện trên cỏ còn có mấy chục thi thể. Có Kiến Nô cũng có Lưu tặc, Vương Phác giật mình lẽ nào Lý Nham lại bị Kiến Nô hạ độc thủ sao?
Lúc này, 7 người đàn ông Kiến Nô kia đã phát hiện ra đám Vương Phác.
Bảy tên Kiến Nô này không phải ai khác mà rõ ràng là Hào Cách, Đàm Thái, Lãnh Tăng Cơ, còn có cả bốn gã thị vệ bên cạnh Hào Cách.
Lúc đầu chạy trốn, Đàm Thái, Lãnh Tăng Cơ có dẫn theo 200 thiết vệ che chở cho Hào Cách chạy về hướng bắc. Vì để che giấu tai mắt, hai người này cùng Hào Cách đổi thành trang phục Kiến Nô bình thường nhưng dọc đường vẫn không ngừng bị Lưu tặc đuổi giết. Vì truy binh không buông tha cho nên Đàm Thái và Lãnh Tăng Cơ chỉ có thể không ngừng phân binh.
Khó khăn lắm mới chạy được đến vùng núi Bạch Đăng, bên cạnh Hào Cách chỉ còn hơn 10 thiết vệ.
Đúng lúc đó, vợ chồng Lý Nham, Hồng Nương Tử đã dẫn theo hơn 30 thân binh đuổi theo Hào Cách. Tình hình của Lý Nham cũng chẳng khác nào của Vương Phác, cũng vì chia binh đuổi giết Kiến Nô mà số thân binh còn lại bên cạnh không nhiều.
Lý Nham nghĩ đến đây là bại binh Kiến Nô bình thường, mà phát động tấn công không một chút suy nghĩ. Nhưng, hai quân vừa tiếp xúc thì thân binh của Lý Nham hơn một nửa đã bị Kiến Nô đánh ngã chồng lên nhau rồi.
Lúc Lý Nham giật mình thấy không ổn thì đã không còn kịp nữa rồi.
Vì sơn cốc kia là tử cốc, Kiến Nô đã chiếm được một nửa cửa cốc. Bọn Lý Nham liền bỏ ngựa trèo lên núi chạy trốn, hoặc phá vòng vây của Kiến Nô ra ngoài sơn cốc. Hồng Nương Tử quyết định rất nhanh, hơn 10 thân binh còn lại bảo vệ Lý Nham chạy trốn còn nàng thì một mình ở lại cản người phía sau.
Hào Cách là một tên quỷ háo sắc, thấy Hồng Nương Tử dung mạo mỹ miều, cơ thể uyển chuyển liền động tà tâm định hạ lệnh bắt sống, kết quả lại bị Hồng Nương Tử đâm chết liên tiếp mười mấy thị vệ. Hào Cách cũng bị Hồng Nương Tử đâm một nhát trúng đùi, đành phải nằm bên cạnh xem cuộc chiến.
Nhưng Hồng Nương Tử vẫn mãi chỉ có một mình, võ công có cao cường đến đâu cũng không thể địch nổi nhiều người như vậy.
Sau khi đâm chết liên tiếp hơn 10 tên Kiến Nô, rốt cuộc Hồng Nương Tử cũng bị kiệt sức, khi nàng không chịu bó tay chờ trói thì đúng lúc này Vương Phác dẫn người đến.
Đàm Thái phát hiện ra đám người Vương Phác trước, y liền hét lớn:
- Chủ tử, hình như viện quân của Lưu tặc đến rồi!
Lãnh Tăng Cơ cũng hét lớn:
- Chủ tử hay là đi nhanh thôi, đừng động vào người phụ nữ này nữa nếu không sẽ đi không nổi đâu.
- Bà nó chứ!
Thấy miếng thịt mỡ đã đến mồm còn để tuột mất. Hào Cách tức giận ánh mắt như bốc hỏa, lập tức để lộ sát khí, hung dữ quát to:
- Người đàn bà mà bổn vương không chiếm được thì kẻ khác cũng đừng mơ mà có được, Đàm Thái, Lãnh Tăng Cơ, còn 4 người các ngươi nữa mau giết ả ta đi.
- Dạ!
- Dạ!
Đàm Thái, Lãnh Tăng Cơ còn cả 4 gã thiết vệ đồng loạt trả lời rồi lập tức tăng thế tấn công, lao về phía trước như mèo vờn chuột. Từng chiêu đều là sát chiêu muốn lấy mạng người khác, vốn dĩ Hồng Nương Tử đã kiệt sức đến lúc này lại càng nguy hiểm, rất nhanh, Hồng Nương Tử đã bị Đàm Thái đâm một nhát kiếm trúng vai trái.
Hồng Nương Tử quỵ một chân lảo đảo rồi ngã xuống đất, dốc hết sức khó khăn lắm mới đỡ được một nhát kiếm Đàm Thái đâm xuống ngực nàng nhưng lại không còn chút sức lực nào để đỡ yêu đao của Lãnh Tăng Cơ chém đến.
Thấy Hồng Nương Tử sắp bị Lãnh Tăng Cơ chém một đao thành 2 đoạn thì bỗng nhiên có một tiếng nổ. Cơ thể của Lãnh Tăng Cơ rung lên như có động đất, sau đó một đầu gục xuống, yêu đao trong tay đang thuận thế giơ lên khẽ xẹt qua đầu Hồng Nương Tử, vừa lúc chém đầu một tên thiết vệ Kiến Nô xuống.
Một súng của Nộn Nương đã giết chết Lãnh Tăng Cơ cứu Hồng Nương Tử một mạng.
- Không hay rồi, là đội súng kíp của quan quân!
Đàm Thái giật mình kinh hãi rồi xoay người bỏ chạy.
Ba tên Kiến Nô còn lại cũng sợ hãi bước lên trước nữa nhấc Hào Cách lên ý đồ chạy trốn.
- Các huynh đệ lên, không được lùi một bước!
Trước khi Hồng Nương Tử lâm vào hôn mê, nàng nhìn thấy Vương Phác đang giục ngựa xuống sơn cốc chỉ huy hơn 10 quan quân đuổi giết mấy tên Kiến Nô đáng chết nghìn lần kia.
Không biết hôn mê mất bao lâu, cuối cùng Hồng Nương Tử cũng đã tỉnh dậy từ trong bóng đêm.
Theo bản năng Hồng Nương Tử muốn ngồi dậy nhưng cảm giác vô cùng đau đớn từ ngực truyền đến. Nàng không kìm nổi liền rên lên, cơ thể mềm nhũn ngã gục xuống đất.
- Cô không muốn chết thì chớ có động đậy.
Một tiếng nói rất không khách sáo vang lên phía sau Hồng Nương Tử, nàng nghiêng người một cách khó khăn thì thấy phía sau có một người đang ngồi ung dung. Mượn theo ánh lửa, nàng nhìn thấy rõ bóng hình của người này, không phải ai khác mà chính là Tổng binh Đại Đồng Vương Phác.
- Vương tổng binh.
Hồng Nương Tử hỏi với tiếng yếu ớt:
- Là ngươi đã cứu ta?
- Nói nhiều.
Vương Phác tức giận nói:
- Không phải ta cứu cô, lẽ nào là thần tiên cứu cô?
- Cảm ơn ngươi.
Hồng Nương Tử vừa nghĩ đến Lý Nham, nàng hơi căng thẳng nói:
- Vương tổng binh, đây là đâu? Ngươi có thấy tướng công nhà ta không?
*****
- Chỗ này là núi Bạch Đăng.
Vương Phác nói:
- Vết thương của cô quá nặng, nếu không cầm máu sẽ chết cho nên đành phải để cô ở dưới chân núi băng bó vết thương trước. Ta không thấy tướng công nhà cô, nhưng cô cứ yên tâm, Kiến Nô đã như chó nhà có tang, bọn chúng chạy trốn cũng không kịp nữa rồi, không có lòng dạ nào mà đi giết tướng công bảo bối của cô nữa đâu.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hồng Nương Tử bỗng trở nên tái nhợt đi.
Nàng nhìn Vương Phác với ánh mắt khó hiểu, hỏi yếu ớt:
- Vương tổng binh, là... là ngươi băng bó vết thương cho ta?
- Đúng...
Vương Phác không hề phân vân, hắn ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của Hồng Nương Tử có vẻ khác thường. Hắn định nói về vết thương của nàng nhìn như thế nào nhưng lại cố nuốt câu sau vào bụng mà thân thiết hỏi han:
- Cô sao vậy, vết thương đau lắm à?
Hồng Nương Tử nghe thấy Vương Phác nói câu "đúng" mà hai mắt tối sầm lại như sắp ngất đi.
- Ôi.
Vương Phác vội nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nương tử, cô sao vậy?
Đôi mắt xinh đẹp của Hồng Nương Tử đã nhắm chặt lại không động đậy.
Vương Phác đưa tay lên mũi xem Hồng Nương Tử còn thở không thì mới yên tâm. Tuy hơi thở của nàng rất yếu nhưng cũng vẫn thở đều, xem ra chỉ là mất quá nhiều máu nên hôn mê.
Dung mạo của Hồng Nương Tử tuy không bằng Trần Viên Viên nhưng thân hình của nàng lại đẹp hơn nhiều.
Lúc Vương Phác đang có suy nghĩ kì quái thì bỗng có một làn gió núi thổi tấm vải đen trùm kín mặt của Hồng Nương Tử. Vương Phác đang định bỏ tấm vải đen đó ra nhưng khi hắn nhìn vào thì lại không khỏi kinh sợ ồ lên một tiếng, giống như tia chớp đánh vào người khiến hắn nhảy dựng lên và nhanh chóng lui về phía sau 3 bước.
Không biết Hồng Nương Tử tỉnh lại từ lúc nào nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng, còn tấm vải đen kia thì che đi cái mũi thon và khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp. Đầu óc Vương Phác liền căng như dây chão, đây không phải là nữ thích khách hôm đó muốn giết hắn ở Tế Ninh sao?
Chẳng trách nhìn lại quen như vậy.
- Là... là cô!?
Vương Phác lại lui về sau 2 bước rồi nhanh chóng như bị dán vào vách động không lui được thêm nữa.
Hồng Nương Tử hỏi với giọng yếu ớt:
- Ngươi nhận ra ta?
Vương Phác gật gật đầu nói:
- Cô chính là 1 trong 2 nữ thích khách kia, chẳng trách nhìn lại quen như vậy. Mùi trên người cô lại càng quen hơn.
Mặt của Hồng Nương Tử bỗng chốc trở nên ửng hồng, trong đầu lại vang lên âm thanh lạnh lùng như bang: Vết thương của ngươi là do hắn băng bó đấy, cơ thể của ngươi đã bị hắn nhìn thấy hết rồi. Ngươi là một nữ nhân thủy tính dương hoa phong lưu như vậy. Ngươi để người đàn ông khác làm dơ bẩn, ngươi còn đâu thể diện mà về gặp tướng công?"
- Cô... Cô tuyệt đối không được làm bậy với ta.
Võ công của Hồng Nương Tử khắc rất sâu trong ấn tượng của Vương Phác. Thậm chí hắn còn quên mất hiện Hồng Nương Tử đang bị trọng thương, nằm bất động trên đống cỏ khô khó mà có thể nhúc nhích được. Hắn vội nói:
- Dù thế nào, ta cũng đã cứu mạng cô.
Hồng Nương Tử thở hổn hển, thấp giọng nói:
- Ta thà không cần ngươi cứu còn hơn.
- Nói thế là thế nào?
Vương Phác nói:
- Người ta nói giơ tay cứu vớt người chết chìm, ta sao có thể thấy chết mà không cứu được.
- Đừng nói nữa.
Hồng Nương Tử nhìn Vương Phác với ánh mắt cầu xin mà lắc đầu nói:
- Ta cầu xin ngươi đừng nói gì thêm nữa.
Vương Phác nói vậy lại khiến Hồng Nương Tử nhớ đến "sự cấp tòng quyền", rồi nàng nghĩ đến Vương Phác giúp nàng băng bó vết thương. Sau đó là không thể tránh khỏi Vương Phác nhìn và sờ vào cơ thể của nàng, điều này khiến nàng muốn chết quách đi cho xong, bởi vì cơ thể của nàng đã không còn được trong sạch nữa rồi.
- Chuyện đó...
Vương Phác suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể hỏi chuyện của cô không?
- Chuyện gì?
Hồng Nương Tử thở phào một cá, i chỉ cần Vương Phác không nhắc đến chuyện cứu nàng nữa là được.
Vương Phác nói:
- Lúc ở Tế Ninh, theo các ngươi chạy trốn còn hai cô gái nữa, đó là hai phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô Hoàng Thái Cực, vậy họ đâu rồi?
Hồng Nương Tử nói với vẻ suy yếu:
- Ta vốn cứ tưởng hai cô gái đó là hai cô gái nhà lành mà ngươi cướp được.
- Trời đất chứng giám.
Vương Phác kêu oan:
- Vương Phác ta là người đường đường chính chính làm sao có thể đi cướp con gái nhà lành chứ?
- Sau này mới biết là không phải, hiểu lầm ngươi rồi.
Hồng Nương Tử thấp giọng nói:
- Hai cô gái Kiến Nô đó đi theo Bạch Liên thánh mẫu rồi, Bạch Liên thánh mẫu nói muốn thu nạp họ làm đệ tử.
- Gì cơ? Bạch Liên thánh mẫu?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Cô nói là Bạch Liên Giáo?
- Đúng, Bạch Liên Giáo.
Hồng Nương Tử nói:
- Ngươi huyết chiến với mấy vạn giáo đồ của Bạch Liên Giáo ở Tế Ninh, chắc chắn là Bạch Liên thánh mẫu sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, sau này ngươi phải cẩn thận một chút.
Hồng Nương Tử cũng không biết vì sao mình lại muốn nhắc nhở Vương Phác.
Lẽ ra nàng phải hận hắn mới đúng bởi vì hắn đã làm bẩn sự trong sạch của nàng. Nhưng không biết vì sao nàng lại hận không nổi, có lẽ đúng như Vương Phác nói. Hắn cứu người chỉ là sự chuyện cấp bách mà thôi. Hắn không sai, huống hồ sau khi Lý Nham dẫn nghĩa quân Thiểm Tây đánh vào Đại Đồng, tất cả những hành động của hắn đều gây cho nàng thiện cảm.
Lý Nham biết Vương Phác đang muốn làm Chư hầu cát cứ một phương cho nên muốn cho Vương Phác sự yên tâm. Nhưng Hồng Nương Tử không biết những chuyện đó. Nàng không muốn biết về chính trị, nàng chỉ biết là Vương Phác đã cứu Lý Nham, cứu hơn 2 vạn sinh mạng của tướng sĩ nghĩa quân, điều này đã đủ rồi, Hồng Nương Tử nàng là một nữ nhân ân oán phân minh.
- Tướng quân.
Lúc 2 người đang nói chuyện thì bỗng có Lã Lục đến bẩm báo:
- Có đại đội kỵ binh đang lên núi.
- Đại đội kỵ binh?
Trong lòng Vương Phác khẽ động, hỏi:
- Là người của chúng ta hay là nghĩa quân của Lý thủ lĩnh?Lã Lục nói:
- Hình như có cả hai.
- Đi.
Vương Phác nói:
- Đi xem thế nào.
Lã Lục và Vương Phác đều đi rồi, Hồng Nương Tử mới bắt đầu lục khắp nơi trong động tìm binh khí.
Cho dù lúc đối diện với Lý Nham, nàng dịu dàng như nước nhưng so với tất cả các cô gái khác nàng là một người mạnh mẽ. Nàng muốn tự sát, nàng cảm thấy bản thân mình đã bị Vương Phác làm nhục. Nàng không thể giết được hắn cho hả giận nhưng cũng không thể nói cho Lý Nham biết chuyện này.
Vì nàng cảm nhận được sự kính trọng của Lý Nham giành cho Vương Phác. Nàng cũng cảm thấy Vương Phác khác với những tổng binh Đại Minh khác. Vương Phác không có địch ý gì với Lý Nham và nghĩa quân Thiểm Tây. Nàng không muốn làm hỏng cuộc hợp tác ăn ý này giữa Lý Nham và Vương Phác cho nên nàng chỉ có thể chọn cách là tự tử.
Nữ nhân chính là nữ nhân, lúc gặp chuyện phiền lòng thường hay suy nghĩ vụn vặt. Nàng nghĩ mình bị kẹp giữa Lý Nham và Vương Phác, không còn mặt mũi làm người nhưng nếu nàng cứ như vậy mà tự sát thì Lý Nham sẽ thế nào? Vương Phác phải giải thích thế nào với Lý Nham? Điều may mắn chính là không đợi cho Hồng Nương Tử tìm thấy binh khí thì Lý Nham và Vương Phác đã cùng nhau dắt tay đi vào.
- Nương tử.
Lý Nham bước nhanh đến trước đống cỏ khô, ngồi xuống bên cạnh Hồng Nương Tử xúc động hỏi han:
- Nàng vẫn ổn chứ?
- Tướng công!
Nàng nấc lên một tiếng, nước mắt tựa giọt trân châu ròng ròng lăn xuống.
- Không sao rồi.
Lý Nham đưa tay lau nước mắt trên mặt Hồng Nương Tử rồi dịu dàng nói:
- Được rồi, bây giờ không sao rồi.
- Đại ca.
Lý Hổ đi lên phía trước, nhìn Vương Phác liếc mắt một cái rồi nói:
- Chỗ này không phải là nơi có thể ở lâu, hay là quay về đại doanh núi Lôi Công trước đi.
- Cũng được.
Lý Nham gật đầu dặn dò:
- Ngươi dẫn người đi làm một cái cáng lót nhiều cỏ khô và da thú một chút.
- Ôi!
Lý Hổ lên tiếng rồi lĩnh mệnh mà đi.
Lúc này Lý Nham mới vái chào Vương Phác thật sâu rồi chân thành nói:
- Vương tổng binh, đại ân không dám nói lời cảm ơn. Một ngày nào đó nếu cần trợ giúp gì, Vương tổng binh cứ việc phái người đến, Lý Nham sẽ dốc lực giúp đỡ.
- Lý thủ lĩnh khách sáo rồi.
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Tất cả cũng vì giết Kiến Nô mà thôi, cứu tẩu phu nhân chẳng qua cũng chỉ là duyên, không dám kể công!
Vương Phác đương nhiên không cho lời Lý Nham nói là thật. Không phải hắn nghi ngờ nhân phẩm, năng lực của Lý Nham mà dù sao Lý Nham cũng không phải là thủ lĩnh cao nhất. Trên y còn có Sấm vương Lý Tự Thành. Lý Nham và Vương Phác cùng phối hợp chặt chẽ ở Đại Đồng, cùng chống chọi với Kiến Nô. Sùng Trinh hoàng đế không làm gì được Vương Phác hắn, lẽ nào Lý Tự Thành cũng không làm được gì Lý Nham?
Rất nhanh, Lý Hổ đã dẫn người mang cáng vào sơn động, đỡ Hồng Nương Tử dậy.
Nhìn Lý Nham dời khỏi hàng, Vương Phác hỏi Lã Lục:
- Nộn Nương đâu? Chúng ta phải đi rồi.
- Tướng công, tiểu tỳ quay về rồi.
Vương Phác vừa dứt lời thì Nộn Nương liền đi vào sơn động, trong tay còn đang nắm thảo dược giơ lên về phía Vương Phác vui mừng nói:
- Tìm được thảo dược cho Lý phu nhân rồi, ngoài bạch dược Vân Nam còn có thuốc trị vết đao rất hiệu quả.
- Được rồi, bây giờ không vội.
Vương Phác đi đến trước mặt Nộn Nương cầm mấy nhánh cỏ bọc vào tấm vải, rồi nhẹ nhàng lau đất bùn trên mặt Nộn Nương. Sau đó quay đầu dặn dò Lã Lục:
- Lục nhi, lập tức triệu tập các huynh đệ, áp giải 2 tên Kiến Nô kia về thành.
- Vâng.
Lã Lục lĩnh mệnh rồi đi.
Đêm ở đại doanh núi Lôi Công.
Bố trí xong tất cả, lý Nham liền cúi xuống nhìn Hồng Nương Tử dịu dàng nói:
- Nương tử, nàng hãy nghỉ ngơi trước đi. Ta bảo nhà bếp làm chút canh, sáng mai bảo Kinh sư huynh vào thành Đại Đồng tìm danh y tốt nhất, nàng sẽ không sao, khỏi rất nhanh thôi.
- Tướng công.
Hồng Nương Tử bỗng nhiên nói:
- Chàng đừng đi, thiếp có lời muốn nói với chàng.
- Nương tử.
Lý Nham khẽ mỉm cưởi, dịu dàng nói:
- Có gì hãy để vết thương của nàng khỏi rồi nói.
- Không được.
Ngữ khí của Hồng Nương Tử tuy yếu ớt nhưng cũng rất kiên quyết:
- Thiếp nhất định phải nói bây giờ.
Lý Nham bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, vậy nàng nói đi.
Mí mắt của Hồng Nương Tử nhẹ nhàng khép lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Nham. Nàng càng không dám tưởng tượng Lý Nham sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng nàng vẫn quyết định nói hết tất cả cho y biết.
- Cái gì?
Sắc mặt của Lý Nham lập tức thay đổi rồi khàn khàn giọng nói:
- Nương tử, nàng nói gì?
Hồng Nương Tử nghe ra giọng điệu của Lý Nham đã thay đổi rất nhiều, trong lòng nàng không khỏi chua xót. Không có người đàn ông nào chịu được điều này, cho dù tướng công có thương nàng bao nhiêu đi nữa thì y cũng không thể chịu nổi điều này. Trong thời đại này người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt, có thể 5 thê 7 thiếp nhưng đàn bà thì không thể được.
- Tướng công, thiếp để cho người ta nhìn thấy hết rồi.
Hồng Nương Tử khép chặt đôi mắt lại, nước mắt lặng thầm chảy xuống.
- Là ai?
Lý Nham ầm ầm quát lên:
- Là mấy tên Kiến Nô sao?
Hồng Nương Tử môi run run, không nói gì, không biết vì sao mà nàng cũng không muốn nói ra Vương Phác. Có lẽ nàng lo sợ Lý Nham sẽ tìm Vương Phác liều mạng. Nàng cảm thấy Vương Phác không xấu, có lẽ còn một nguyên nhân khác. Dù sao nàng cũng không biết bản thân nàng nghĩ gì nữa?
← Hồi 144 | Hồi 146 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác