← Hồi 110 | Hồi 112 → |
Đại viện nhà họ Vương, trong phòng sưởi của phủ Vương Phác.
Tin tức của nhà họ Vương không chậm hơn tin tức của quan phủ, gần như là Ngụy Đại Bản biết được tin tức thì cũng là lúc Vương Phác biết đại quân Lưu Tặc đánh đến Bát Giác Bảo. Cuộc họp kín của Ngụy Đại Bản, Trương Tử An và Đại Vương tạm thời vẫn chưa có kết quả, nhưng Vương Phác đã bắt đầu thảo luận với Chân Hữu Tài làm thế nào để bảo vệ Đại Đồng rồi.
Bảo vệ Đại Đồng, chính là chuyện của Vương Phác, người khác cũng đừng nghĩ muốn.
Vương Phác đã nói rồi, cho dù là triều đình có phái người khác đến làm tổng binh tạm thời trấn Đại Đồng thì hắn cũng sẽ có cách làm mất quyền lực của người đó, người duy nhất thật sự có thể chỉ huy biên quân Đại Đồng chỉ có thể là Vương Phác hắn, tuyệt đối không phải là ai khác. Ở một mẫu ba đất Đại Đồng này Vương Phác hay nói cách khác họ Vương chỉ có thể tin vào chính mình mà thôi.
Lúc này, Vương Phác đang cùng với Chân Hữu Tài quây quanh bản đồ nghiên cứu đối sách.
Ngón tay Chân Hữu Tài chỉ lên bản đồ nói với Vương Phác:
- Tướng quân, người nhìn, đây chính là Bát Giác Bảo, tiến về phía trước khoảng hơn mười dặm nữa là Sóc Châu, từ Sóc Châu men theo sông Tang Can đi về phía đông chưa đến hai trăm dặm là đến cửa sông Lão, rồi lại từ Lão Hà Khẩu men theo bờ sông Thập Lý đi về phía bắc hơn mười dặm chính là Đại Đồng rồi, toàn bộ lộ trình khoảng 300 dặm.
Vương Phác gật gật đầu, không nói gì.
Chân Hữu Tài nói tiếp:
- Hiện tại mặc dù đã là đầu tháng tư rồi nhưng khí hậu ở Đại Đồng vẫn rất lạnh, mấy con sông lớn cơ bản băng vẫn chưa tan hết, đại quân Lưu Tặc hoàn toàn có thể men theo lòng chảo sông đẩy mạnh tốc độ tiến quân, theo ty chức thấy chậm nhất sau lúc trời tối là có thể đánh tới Đại Đồng rồi.
Vương Phác nói:
- Như vậy nói cách khác là chúng ta còn khoảng ba ngày nữa để chuẩn bị?
Chân Hữu Tài gật đầu nói:
- Không sai, chính là như vậy!
Vương Phác hỏi lại:
- Hữu Tài, nếu như ngươi là tổng binh của trấn Đại Đồng, đối mặt với sự tấn công của hơn một trăm ngàn quân Lưu Tặc thì ngươi sẽ làm gì để bảo vệ Đại Đồng?
Chân Hữu Tài nói:
- Không còn cách nào khác, chỉ có thể là "vườn không nhà trống."
- Vườn không nhà trống?
- Đúng, vườn không nhà trống! Di tản toàn bộ dân chúng của phủ Đại Đồng dời vào trong thành, đem tất cả gia súc và lương thực tập trung hết vào trong thành. Sau đó hằng ngày quan phủ sẽ phát cháo cho dân thường, làm như vậy quân Lưu Tặc sẽ không chiếm được bất cứ cái gì, dù chỉ là một hạt gạo, quân Lưu Tặc không tìm được đồ ăn thì sẽ nhanh chóng bỏ chạy sang huyện phủ khác.
Vương Phác cau mày nói:
- Ngươi nói là, trong vòng ba ngày phải di tản toàn bộ dân chúng vào trong thành Đại Đồng, điều này có thể sao?
Chân Hữu Tài nói:
- Vấn đề này không lớn, ngoại trừ mấy vạn quân hộ phân bố ở biên giới ra, hơn một trăm ngàn dân chúng còn lại phần lớn phân bố ở lòng chảo sông Thập Lý, sông Tang Can. Hầu hết các thôn trấn đều cách Đại Đồng không quá một trăm dặm. Trong vòng ba ngày có lẽ sẽ đưa được đại đa số dân chúng vào trong thành.
Vương Phác hỏi:
- Nhiều dân chúng vào thành tị nạn như vậy, chuẩn bị lương thực có đủ hay không?
Chân Hữu Tàinói:
- Giả sử dời 10 vạn dân chúng vào trong thành, cộng thêm ba vạn dân chúng và binh lính có sẵn bên trong thành nữa thì số nhân khẩu bên trong thành Đại Đồng sẽ tăng vọt 13 vạn người, giả sử mỗi người một ngày ăn hết 0, 25 kg gạo thì mỗi ngày số lương thực tiêu hao ít nhất là ba mươi hai nghìn năm trăm kg gạo, coi như là 350 thạch đi thì tám vạn thạch lương thực dự trữ trong sân lớn nhà họ Vương cũng đủ dùng trong chín tháng.
Vương Phác nói:
- Xem ra lương thực như vậy là đủ rồi.
Chân Hữu Tài nói:
- Thật ra ty chức lại lo lắng hai vạn thạch lương thực và hơn năm triệu cân thịt khô dự trữ trong đại doanh núi Lôi Công. Số lương thực và thịt khô này nếu như rơi vào tay của Lưu Tặc, vậy thì Lưu Tặc có thể nấu chung thịt với rau dại, chỉ cần bọn chúng cầm cự được hai tháng, đến lúc đó lúa mì ở ngoài thành cũng đã chín, đến lúc đó thì rắc rối to rồi.
Vương Phác ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Đại doanh núi Lôi Công là pháo đài tự nhiên, dễ thủ khó công, lại có nguồn nước, Lưu Tặc chưa chắc đã đánh được, mặt khác lúc tình thế nguy cấp còn có thể xuất binh uy hiếp Lưu Tặc từ phía sau, rồi cùng với Đại Đồng tạo thành thế "hỗ trợ lẫn nhau", vì vậy tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.
Chân Hữu Tài có chút hiểu ra, đáp lại một cách cung kính:
- Tướng quân thật là có tầm nhìn xa trông rộng, ti chức đúng là thua kém nhiều.
Vương Phác chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài phòng sưởi, rồi hạ giọng nói:
- Mật nghị ở phủ nha có lẽ cũng có kết quả rồi?
- Tướng quân!
Vương Phác vừa dứt lời thì bên ngoài phòng sưởi vang lên tiếng của Lã Lục:
- Tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản Ngụy đại nhân cầu kiến.
Vương Phác quay đầu lại nhìn Chân Hữu Tài, cười nói:
- Ha ha, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay.
Trên mặt của Chân Hữu Tài lộ ra nụ cười xấu xa, hạ giọng nói:
- Tướng quân, lần này là bọn họ muốn cầu cạnh chúng ta, quyền chủ động nằm trong tay của chúng ta, cho nên tướng quân ngài không việc gì phải khách khí, bắt chúng đem ngân khố Đại Đồng và toàn bộ lương thực giao ra. Tốt nhất là để cho lão hoạn Trương Tử An và Đại Vương keo kẹt kia tức ói ra máu.
- Ừ!
Vương Phác gật gật đầu, rất đồng tình nói:
- Hai tên này hút quá nhiều mồ hôi nước mắt của dân chúng rồi, đã đến lúc bắt bọn chúng nhả ra rồi, bọn họ phải hiểu, là quyên góp một phần tài sản hay là đợi đến lúc đám Lưu Tặc kia lẻn vào trong thành được rồi sẽ lấy đi tính mạng của bọn họ điều nào tốt hơn.
Chân Hữu Tài lại nở nụ cười nham hiểm:
- Tướng quân anh minh.
- Đi!
Vương Phác khoát khoát tay, cao giọng nói:
- Chúng ta đi gặp Ngụy Đại Bản nào.
Sóc Châu, trong trướng của Lý Nham.
Bởi vì cần có thời gian truyền tin, cho nên lộ trình của nghĩa quân Thiểm Tây trên thực tế lại sớm hơn nửa ngày so với tin nhận được của quan phủ. Tuần phủ Sơn Tây Uông Kiều Niên đã báo cho Tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản là Lưu Tặc đã đến Bát Giác Bảo rồi, nhưng trên thực tế, nghĩa quân tinh nhuệ do Lý Nham thống lĩnh đã vượt qua Bát Giác Bảo nửa ngày trước, hiện tại đã đánh xuống Sóc Châu rồi.
Nói là nghĩa quân tinh nhuệ là vì Lý Nham đã để lại toàn bộ người già, trẻ em và phụ nữ ở Mễ Chi, chỉ dẫn theo hơn năm mươi ngàn trai tráng xuất chinh.
Dọc theo con đường này thì nghĩa quân đã tiến quân một cách thuận lợi, vượt qua cả sự mong đợi của Lý Nham.
Thời điểm mà Lý Nham đưa ra đường lối tiến quân, thì y cũng đã có chút do dự, bởi vì từ Mễ Chi đến Đại Đồng có hai con đường có thể đi.
Con đường thứ nhất là đi dọc theo biên cương, con đường này khoảng cách gần, nhưng dọc theo đường đi nhan nhản quan quân Đại Minh vệ, sở, bảo thành. Hồng Vũ Đế và Vĩnh Lạc Đế trước sau hai lần đã bố trí dọc theo Trường Thành doanh Cửu Biên rất nhiều cứ điểm quân sự, ở khu vực hẹp dài của Trường Thành số cứ điểm quân sự có thể dùng từ quá nhiều để hình dung.
Con đường thứ hai trước tiên là đánh sâu vào phủ Thái Nguyên từ hướng đông, sau đó lại từ hướng bắc đánh đến Đại Đồng. Như vậy ưu điểm của con đường này là có thể tránh xa những căn cứ quân sự quá nhiều kia, nhưng nhược điểm là khoảng cách lại xa hơn, vốn dĩ lộ trình chưa tới 300 dặm rất có khả năng kéo dài đến năm sáu trăm dặm.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lý Nham quyết định lựa chọn con đường thứ nhất.
Sự thật chứng minh lựa chọn của Lý Nham là chính xác.
Bởi vì trong một thời gian dài không nhận được quân lương, cộng thêm với việc hải nhẫn nhịn sự ức hiếp lăng nhục của các cấp tướng lĩnh nên binh lính Đại Minh ở các cứ điểm đóng tại biên cương sớm đã hoàn toàn mất hết niềm tin vào triều đình, cho nên khi nghĩa quân vừa mới đánh đến, đám binh sĩ thường ngày vẫn phải cam chịu đủ mọi tủi nhục kia liền đứng lên tạo phản. Họ giết chết những tên tướng lĩnh trấn thủ biên cương thường ngày vẫn cưỡi tác oai tác quái cưỡi trên đầu mình, sau đó không hề chần chừ đến nương nhờ đại quân tạo phản.
Thời điểm mà đại quân Lý Nham đánh bại Sóc Châu thì cũng là lúc mà bọn họ công phá được mười mấy cái cử điểm quân sự, ít nhất là hơn tám nghìn quan quân đã quay sang trở thành tướng sĩ của nghĩa quân, mặc dù hơn tám nghìn quan quân này không ít người là quân vệ, sở. Họ đều thiếu trang bị vũ khí lại chưa được huấn luyện nhưng đối với nghĩa quân Thiểm Tây mà nói đám quân vệ, sở này cũng được gọi là "tinh nhuệ" rồi!
Vả lại trong số hơn tám nghìn quan quân này, quả thật cũng có không ít những quân thật sự tinh nhuệ.
Điều quan trọng hơn là đám quân ở biên cương phản bội này lại còn cung cấp cho Lý Nham những thông tin tình báo của Đại Đồng, ví dụ như trấn Đại Đồng có tổng cộng bao nhiêu biên quân? Phủ Đại Đồng tổng cộng có bao nhiêu dân chúng? Có bao nhiêu biên quân được bố trí xung quanh các cử điểm quân sự? Và có bao nhiêu đóng giữ trong thành Đại Đồng?
Đối với một vị tướng lĩnh như Lý Nham mà nói, giá trị của những tin tình báo này thậm chí vượt xa giá trị của bản thân tám nghìn quân binh này.
Nghĩa quân vừa mới đánh hạ Sóc Châu, nhân cơ hội đại quân đang nghỉ ngơi lấy lại sức thì Lý Nham vội vàng triệu tập đám người Mã Thủ Ứng, Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu, Lận Dưỡng Thành, Lý Hổ, Kinh Mậu Thành và Lý Huyền nghị sự.
Lý Huyền vốn là bá tổng của trấn Diên Tuy, bảo Cô Sơn, bởi vì người coi giữ của bảo Cô Sơn muốn mượn tay nghĩa quân giết y, trong lúc tức giận y đã giết chết người coi giữ Cô Sơn, sau đó dẫn theo hơn tám trăm quan quân của bảo Cô Sơn đến đầu quân cho nghĩa quân. Lý Nham không hi vọng đám quan quân thu nhận dọc đường bị năm người Mã Thủ Thành phân chia nên đã tự tạo thêm một cánh quân khác, do Lý Huyền lãnh đạo.
Chờ mọi người đến đông đủ, Lý Nham mới cao giọng nói:
- Các vi tướng quân, hiện giờ đã có thể xác định, tổng binh lực biên quân trấn Đại Đồng có khoảng mười tám ngàn, trong đó tám ngàn quân trú đóng ở đại doanh thành bắc Đại Đồng, còn lại hơn mười ngàn người chia nhau đóng ở hơn một trăm vệ, sở, bảo trong thành, số lượng như nhau.
- Tốt quá rồi!
Mã Ứng Thành lớn tiếngnói:
- Bây giờ chúng ta đã có hơn bảy mươi ngàn quân tinh nhuệ, mà quân coi giữ Đại Đồng cũng chỉ có tám nghìn quân. Quân của chúng ta có ưu thế gấp gần 10 lần số quân của bọn chúng. Ha ha! Trận này chúng ta thắng chắc rồi.
- Không!
Lý Nham lắc đầu và nói:
- Trong thành Đại Đồng không chỉ có tám mươi ngàn quân, mà còn có năm nghìn gia đinh của họ Vương nữa!
- Họ Vương có năm nghìn gia đinh?
Hạ Cẩm nói:
- Ồ, họ Vương này không hổ là người giàu nhất Sơn Tây, nhiều tiền thật, không ngờ lại có thể nuôi được nhiều gia đinh như vậy!
- Vậy thì đã sao?
Mã Thủ Ứng tỏ vẻ không đồng ý:
- Cho dù là có thêm năm nghìn tên gia đinh của họ Vương nữa thì quân sĩ của Đại Đồng cũng sẽ không quá mười ba nghìn quân. Bên ta vẫn chiếm ưu thế áp đảo binh lực.
Lý Nham gật gật đầu, nói:
- Quả thật bên ta là áp đảo về binh lực, nhưng trận chiến này chúng ta vẫn không thể khinh địch, dù sao thì Vương Phác ở ngay thành Đại Đồng. Vương Phác này cũng không phải là một người đơn giản. Tháng tám năm ngoái hắn chỉ dựa vào gần một nghìn gia đinh là phá hủy Thịnh Kinh, còn bắt sống được Hoàng Thái Cực!
- Vương Phác đang ở Đại Đồng?
Mã Thủ Thành có vẻ sợ hãi nói:
- Đây đúng là một nhân vật không đơn giản, chúng ta đúng là không nên khinh thường.
Các tướng còn lại cũng đều gật đầu đồng ý. Đại danh của Vương Phác thì bọn họ đã sớm nghe thấy, thậm chí có thể nói là như sấm bên tai, bởi vì cái danh đó không phải là hư danh. Giao thủ với một nhân vật lợi hại như vậy, đúng là phải luôn luôn cẩn thận.
- Tuy nhiên, các vị tướng quân cũng không cần phải đánh giá cao Vương Phác làm gì!
Lý Nham thản nhiên cười, nói tiếp:
- Vương Phác có lợi hại mấy đi nữa thì cũng chỉ là một người phàm, hắn có thể phá hủy được Thịnh Kinh là vì Kiến Nô quá chủ quan, là vì Kiến Nô hoàn toàn không ngờ được rằng quân Đại Minh có gan phản công, bất ngờ tấn công Thịnh Kinh, còn nữa, Vương Phác có thể bắt sống Hoàng Thái Cực đem về Đại Minh không phải vì hắn có thể thăng thiên độn thổ mà là vì Kiến Nô đang bận tranh giành quyền lực, căn bản là không có tâm trí đi cứu Hoàng Thái Cực về.
- Với thế lực tuyệt đối trước mắt, tất cả các âm mưu quỷ kế đều không có chỗ để dùng.
Trên mặt Lý Nham hiện lên vẻ điềm tĩnh, y tiếp tục nói:
- Trận chiến Đại Đồng lần này, bên ta chỉ cần đánh chắc tiến chắc, không để cho Vương Phác có bất kì cơ hội nào, chúng ta có thể dựa vào ưu thế về binh lực mà thắng lợi sau cùng.
Mã Thủ Ứng lớn tiếng nói:
- Lý Nham huynh đệ, ngươi cứ nói thẳng đi, bây giờ chúng ta nên đánh như thế nào?
Lý Nham điềm tĩnh nói:
- Muốn đánh thắng được trận chiến Đại Đồng, có hai chuyện này rất quan trọng.
Mã Thủ Ứng hỏi luôn:
- Hai chuyện gì?
Lý Nham đáp:
- Chuyện thứ nhất, tuyệt đối không được để hơn mười ngàn biên quân đang đóng quân rải rác ở hơn một trăm cứ điểm quân sự xung quanh Đại Đồng quay trở về trong thành. Tình hình ở con đường này thì mọi người đều đã rõ cả rồi, chỉ cần không để cho hơn mười ngàn biên quân này trở về Đại Đồng thì số quân giữ thành của Đại Đồng sẽ giảm đi mười ngàn, mà quân đội của chúng ta lại nhiều thêm mười ngàn, , khoảng cách binh lực giữa hai bên địch ta sẽ kéo thêm một bước lớn.
Mã Thủ Ứng hỏi:
- Còn gì nữa không?
Lý Nham nói:
- Vẫn còn, chuyện thứ hai đó là không thể để cho dân chúng ở ngoài thành Đại Đồng rút lui vào trong thành. Tuy là quân ta chiếm ưu thế về binh lực nhưng trận đánh này có thể kéo dài vài tháng liền, trước mắt lúa mì ở bên ngoài thành phải hai tháng nữa mới chín, phải cố gắng vượt qua khoảng thời gian này, chúng ta không thể nào không có sự ủng hộ của dân chúng ở ngoài thành.
- Đúng!
Mã Thủ Ứng mặc dù không hiểu lắm về mưu lược của Lý Nham nhưng vẫn tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu nói:
- Hai chuyện mà Lý Nham huynh đệ nói quả là rất quan trọng, các huynh đệ nhất định phải làm thật tốt.
Trên mặt Lý Nham xuất hiện một nụ cười thản nhiên, nói tiếp:
- Vì vậy, vãn bối muốn mời năm vị tướng quân cùng với vãn bối thống lĩnh một đoàn tinh binh xuất phát trước, tranh thủ trong vòng một ngày một đêm hành quân cấp tốc qua hơn hai trăm dặm đánh đến chân thành Đại Đồng. Chỉ có như vậy thì dân chúng của phủ Đại Đồng và cả các biên quân ở các cứ điểm quân sự sẽ không có cách nào vào trong thành Đại Đồng rồi.
- Chuyện này....
Mã Thủ Ứng chau mày nói:
- Vậy ai sẽ thống lĩnh đại quân phía sau?
- Vãn bối vẫn chưa nghĩ đến.
Lý Nham hỏi lại:
- Không biết Mã lão tướng quân có chọn được người thích hợp hay chưa?
Câu hỏi này đúng là đã làm khó Mã Thủ Ứng, ông ta cũng không thể đề xuất thân tín của mình đứng ra lĩnh quân được? Huống chi cho dù ông ta nói ra đi nữa thì bốn người bọn Hạ Nhất Long cũng chưa chắc đã đồng ý, nghĩ đi nghĩ lại Mã Thủ Ứng đề nghị để cho Lý Hổ sẽ thống lĩnh đại quân phía sau. Bốn người Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu và Lận Dưỡng Thành đều có chung suy nghĩ này, cũng liền đồng ý.
← Hồi 110 | Hồi 112 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác