Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 106

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 106: Tìm cớ gì để ở lại?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

- Nương tử, sao nàng lại khóc?

Vương Phác đưa tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm trắng mịn của Trần Viên Viên, ngạc nhiên hỏi:

- Ta đã trở lại, hẳn nàng phải vui mới đúng chứ? Nào, lại đây, cười cho ta xem nào.

Trần Viên Viên vẫn không ngừng rơi lệ, đau lòng đến nỗi giọng nói cũng nghèn nghẹn, buồn bã nói:

- Tướng công, chàng gầy đến như vậy, lần xuất chinh này nhất định là đã chịu khổ rất nhiều?

- Đâu có, tướng công của nàng vẫn rất khỏe mạnh mà.

Vương Phác giơ tay lau nước mắt trên mặt Trần Viên Viên, vừa nói vừa vỗ bịch bịch vào ngực mình, rồi trên khuôn mặt thoáng hiện một nụ cười xấu xa, kề miệng vào vành tai trắng nõn của Trần Viên Viên, nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe được:

- Đừng nghĩ tướng công của nàng gầy, có chỗ không gầy đâu nha, ha ha ha!

- Tướng công, chàng thật đáng ghét!

Trần Viên Viên lườm Vương Phác một cái, rốt cuộc nín khóc, mỉm cười, Vương Phác còn có tâm trạng vui đùa với nàng như vậy, xem ra thân thể cũng không có vấn đề gì. Trần Viên Viên bớt phần lo lắng, quay lại bảo Nộn Nương:

- Nộn Nương, em mau vào phòng bếp sai người xách mấy thùng nước nóng tới cho tướng công tắm đi.

- Dạ.

Nộn Nương giòn giã vâng dạ, vui vẻ như một con chim sơn ca, nhẹ nhàng đi ra.

Đợi Nộn Nương vừa đi khuất, đôi tay Vương Phác lập tức chạy lung tung trên người Trần Viên Viên. Nếu là lúc khác, chắc chắn Trần Viên Viên sẽ không kháng cự, cũng không muốn kháng cự, sẽ để mặc cho Vương Phác muốn làm gì thì làm, tuy nhiên lần này, nàng lại có thái độ khác thường, nhẹ nhàng giữ chặt hai Vương Phác, rồi đưa đôi mắt chan chứa ân tình nhìn hắn, dịu dàng nói:

- Tướng công, chàng đừng trêu thiếp nữa.

- Sao vậy?

Vương Phác kề tai Trần Viên Viên, khẽ hỏi;

- Chẳng lẽ nàng không muốn chuyện đó sao?

- Dĩ nhiên là thiếp muốn, bây giờ đang rất muốn...

Trần Viên Viên liếc mắc đưa tình với Vương Phác, đôi mắt đẹp long lanh như muốn chảy nước, bên tai đỏ ửng cả một mảng, nhẹ giọng nói:

- Nhưng thiếp... thiếp...

Vương Phác dịu dàng;

- Nàng làm sao?

Trần Viên Viên ngẩng mặt lên, hơi thở thơm tho như lan như huệ phảng phất trên mặt Vương Phác, khiến tim hắn đập thình thịch, nếu không phải bởi vì trên người hắn vô cùng bẩn thỉu, đã hơn tháng chưa tắm rửa, hắn đã lập tức đè nàng xuống giường rồi.

Trần Viên Viên khẽ cắn chặt hàm răng ngọc đều tăm tắp vào đôi môi anh đào, vừa thẹn thùng vừa sợ hãi nhìn Vương Phác, hồi lâu lấy hết can đảm hạ giọng nói:

- Tướng công, thiếp có... có...

- Có?

Trong nhất thời, Vương Phác không hiểu, bối rối hỏi lại:

- Nàng có... cái gì?

- Có... là có... chứ gì!

Trần Viên Viên phụng phịu cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, khẽ nói:

- Đại phu nói, sau khi có thai, thiếp không thể tiếp tục hầu hạ tướng công nữa.

- Đại phu nào nói?

Vương Phác hờ hững hỏi lại một câu, đột nhiên hiểu ra, giật mình hỏi:

- Cái gì? Nàng vừa nói cái gì? Nàng có thai?

- Dạ.

Trần Viên Viên đáp, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Một niềm vui thật to lớn trong thoáng chốc tràn ngập trong lòng Vương Phác, hắn bế Trần Viên Viên lên, cười to nói:

- Nương tử, nàng có thai rồi? Ta sắp làm cha rồi, ha ha ha!

Nhìn dáng vẻ vui mừng hoa tay múa chân của Vương Phác, đột nhiên Trần Viên Viên cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.

- Này, Trụ Tử ca, huynh cẩn thận một chút, đừng làm nước bắn ra ngoài.

- Yên tâm đi Nộn Nương, ta sẽ không vẩy nước ra ngoài đâu.

Bên ngoài phòng lò sưởi vang lên giọng nói giòn giã của Nộn Nương và Trụ Tử. Trần Viên Viên vội vàng tránh khỏi ngực Vương Phác sửa sang lại quần áo và tóc tai, vừa quay đầu nhìn lại, Trụ Tử đã xách hai thùng nước nóng hầm hập đi vào.

Theo sau Trụ Tử còn có hai người hầu, bưng một thùng tắm to lớn vào cho Vương Phác.

Nộn Nương theo sau, chỉ huy người hầu đặt thùng tắm xuống, lại bảo Trụ Tử trút nước nóng vào thùng tắm, sau đó thử độ nóng của nước thấy hơi cao, nàng liền sai bọn Trụ Tử đi xách thêm hai thùng nước lạnh đến, dáng vẻ một nha hoàn quản lý của nàng khiến Vương Phác phải liếc nhìn.

Vừa nhìn kỹ, hắn không tranh khỏi sửng sốt.

Lúc mới vào, Vương Phác chỉ tập trung vào Trần Viên Viên, cho nên không để ý tới Nộn Nương, nhưng bây giờ hắn chợt nhận ra, trong tiết trời giá lạnh này, nàng chỉ mặc một chiếc áo vải hoa xanh, đầu kết hai búi tóc, trước ngực phồng to hai khối tròn tròn, một đôi mắt vừa to đen, vừa sáng, đuôi mắt hơi xếch lên, lúc không cười trông cũng như đang cười, hơn nữa da thịt trắng muốt nõn nà, dáng người tha thướt như liễu, thật sự là một tiểu mỹ nhân thập toàn thập mỹ.

Trong lúc Vương Phác ngắm nhìn Nộn Nương, Trần Viên Viên lại quan sát hắn.

Khi Nộn Nương đi tìm xà phòng hoa quế để Vương Phác tắm, Vương Phác hỏi Trần Viên Viên:

- Nương tử, trời lạnh thế này, sao Nộn Nương chỉ mặc một chiếc áo đơn như vậy?

- Sao? Chàng đau lòng rồi à?

Khóe miệng Trần Viên Viên hơi vểnh lên một chút, giọng nói vừa có phần hờn dỗi, vừa có phần trêu đùa.

- Không phải, ta chỉ sợ nàng ấy bị lạnh sinh bệnh thôi.

Vương Phác giải thích:

- Người ta không biết, còn cho rằng chúng ta ngược đãi Nộn Nương đấy.

- Tướng công, chàng yên tâm đi.

Trần Viên Viên thản nhiên cười, nói:

- Từ nhỏ Nộn Nương theo cha tập võ, sức khỏe rất tốt, mùa đông thường chỉ mặc áo mỏng, đã thành thói quen rồi.

- Vậy sao?

Vương Phác gật gật đầu:

- Vậy thì chỉ tại ta quá lo lắng rồi.

Trần Viên Viên vốn còn muốn trêu Vương Phác thêm vài câu, nhưng nghĩ lại mình đã mang thai, gần một năm về sau cũng không có cách nào hầu hạ Vương Phác, trong lòng liền cảm thấy áy náy, dịu dàng nói:

- Tướng công, thiếp có thai, sau này không thể hầu hạ chàng, hay là... chàng thu nhận Nộn Nương đi?

- Cái gì? Nộn Nương ư?

Vương Phác nghe vậy giật mình:

- Nàng ấy vẫn còn là trẻ con mà!

Nộn Nương đúng là một tiểu mỹ nhân, nhưng nàng mới chỉ mười lăm tuổi, thân thể còn chưa phát triển đầy đủ, giống như một củ nhân sâm còn chưa đủ tuổi, dù có quý báu cỡ nào, ăn cũng không có mùi vị gì. Vương Phác cũng không phải là một "ông chú’ trung niên luôn ham thích nàng "Lolita" bé nhỏ, hắn không muốn làm chuyện không nên này.

- Nộn Nương đã mười lăm tuổi rồi, theo luật Đại Minh, đã có thể lập gia đình.

Trần Viên Viên nhếch môi, dịu dàng nói:

- Hơn nữa, Nộn Nương xinh đẹp, khôn ngoan lanh lợi, tướng công lại từng cứu mạng nàng, nhất định nàng sẽ một lòng hầu hạ chàng, có nàng bên cạnh tướng công, thiếp cũng yên lòng.

- Thôi.

Vương Phác vội vàng nói;

- Nàng đừng nói chuyện này nữa.

Đúng lúc đó Trụ Tử xách hai thùng nước lạnh tới, Nộn Nương cũng mang xà phòng hoa quế tới, Trần Viên Viên đành im lặng, tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa, cùng Nộn Nương cởi áo tháo dây lưng cho Vương Phác. Vương Phác coi Nộn Nương như một cô bé, cũng không e dè, nhanh nhẹn cởi áo bào ra, trên người chỉ còn một chiếc quần cụt, nhảy vào bồn tắm.

Trước kia Nộn Nương cũng đã từng phục vụ cho Vương Phác tắm rửa, nàng cũng không có gì lúng túng mất tự nhiên, nhưng hôm nay, không biết do nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Vương Phác và Trần Viên Viên, hay vì nguyên nhân nào khác, khi bàn tay nhỏ bé của nàng xát xà phong lên người Vương Phác, khuôn mặt trắng nõn của nàng chợt đỏ ửng lên.

Vương Phác thoải mái tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau, khi mặt trời lên cao, hắn mới lười biếng bò dậy. Lúc này Trần Viên Viên đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho hắn. Tuy nàng có thai, nhưng vẫn đích thân vào bếp nấu cho Vương Phác món sở trường của nàng là canh hạt sen nấm tuyết. Vương Phác bưng chén ăn một hơi như rồng cuốn, cứ như bị bỏ đói ba tháng rồi vậy.

- Tướng công, chàng ăn từ từ thôi.

Trần Viên Viên dịu dàng khuyên:

- Coi chừng nghẹn đấy!

Vương Phác đang ăn, bỗng nhiên Tiểu Thất bước vào, bẩm;

- Tướng quân, Chân tiên sinh tới.

- Hữu Tài?

Vương Phác hỏi:

- Ngươi bảo hắn vào ngay đi.

Tiểu Thất nhận lệnh chạy đi.

Vương Phác buông bát, đứng dậy nhìn Trần Viên Viên bằng ánh mắt áy náy:

- Viên Viên, ta vừa trở về, mấy ngày nay còn rất nhiều việc, tuy nhiên ta cam đoan với nàng, xong mấy việc này, ta nhất định sẽ ở nhà với nàng, với cục cưng của chúng ta trong bụng của nàng nữa chứ, ha ha!

Trần Viên Viên mỉm cười:

- Tướng công, chàng đi đi, không cần lo cho thiếp.

Vương Phác cũng không ngại có Nộn Nương bên cạnh, lại gần Trần Viên Viên, hôn lướt lên đôi môi đỏ mọng của Trần Viên Viên. Trần Viên Viên chỉ cười, khẽ đánh Vương Phác một cái, rồi hết sức quyến rũ lườm hắn. Nộn Nương che miệng cười khẽ, cúi xuống thu dọn bát đĩa, rồi đi theo Trần Viên Viên vào trong nhà.

Chân Hữu Tài đi như chạy về phía phòng lò sưởi, khi thấy Vương Phác, y không kìm được thổn thức, khóe mắt lấp loáng ánh lệ. Thấy vậy, Vương Phác cũng cảm khái, lúc này nhớ lại ngày đó mình kiên quyết đưa ra quyết định tấn công Tam Bất Lạt Xuyên, thật sự là mạo hiểm, chẳng khác nào đem tính mạng của mình và mấy ngàn tướng sĩ ra đánh cược, suýt nữa tất cả đã không còn sống mà quay về.

- Tướng quân.

Chân Hữu Tài nghẹn ngào:

- Ty chức rất lo lắng, rất lo...

- Ha ha, lo ta sẽ không về được sao?

Vương Phác cười ha hả, kéo Chân Hữu Tài ngồi xuống, nói:

- Ta mạng lớn, không chết được, dù có chết Diêm Vương cũng không dám tiếp nhận, đành phải thả ta về.

Chân Hữu Tài dạ một tiếng, hỏi:

- Dọc đường, tướng quân và các huynh đệ nhất định đã phải chịu nhiều vất vả?

- Có lẽ vậy, chuyện này nói ra thì dài lắm.

Vương Phác nói:

- Trước tiên nói một chút về ngươi đi, hai chuyện kia thế nào rồi?

Chân Hữu Tài nói:

- Khoan nói hai chuyện đó đã, hiện giờ có một chuyện rất gấp cần làm trước.

Vương Phác hỏi:

- Chuyện gì?

Chân Hữu Tài đáp:

- Sáng sớm hôm nay, Trương Tử An đích thân đến cục hỏa dược, nói với ty chức rằng trong cung đã phái Cẩm y vệ đến Đại Đồng, đang ẩn trong đại vương phủ.

Vương Phác cau mày hỏi:

- Tin này có đáng tin cậy không?

- Tuyệt đối tin cậy.

Chân Hữu Tài nói:

- Cho nên, không thể để những lão binh trốn từ biên quân Đại Đồng ra, xuất hiện trước mặt người khác, càng không thể để họ rơi vào tay Cẩm y vệ. Trong số những lão binh đó, có Triệu Tín dẫn theo đội thiên nhân (thiên nhân: ngàn người), Trương Tử An đã báo lên triều đình là họ đã chết ở trận Mạc Nam rồi, nếu để Cẩm y vệ bắt sống được họ, rồi điều tra ra được họ từng theo tướng quân đi qua đại mạc (sa mạc lớn), thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ hết.

- Đúng vậy.

Vương Phác gật gật đầu nói:

- Lúc này Đường Thắng, Triệu Tín và hơn hai ngàn huynh đệ đều đóng quân ở núi Lôi Công, nơi đó không an toàn, nên khẩn trương tìm một nơi khác, hơn nữa nơi đó cũng không liên quan tới Vương gia chúng ta, nếu không sẽ rất dễ bị Cẩm y vệ lần ra!

Chân Hữu Tài chớp chớp đôi mắt nhỏ, cười nói;

- Tướng quân, ty chức đã có kế hoạch rồi.

- Hả?

Vương Phác vội vàng nói:

- Nói nhanh ta nghe.

Chân Hữu Tài hạ giọng nói:

- Núi Khảo Lão!

- Núi Khảo Lão?

Vương Phác hơi giật mình, khựng lại một chút, nói:

- Ý ngươi là...

- Dạ đúng vậy.

Chân Hữu Tài gật đầu nói;

- Để họ chiếm núi làm đại vương, làm thổ phỉ trước rồi tính sau, bây giờ cũng chỉ có biện pháp này.

- Ý kiến hay.

Vương Phác nói;

- Ta phải đến núi Lôi Công.

Chân Hữu Tài nói:

- Ty chức đi với ngài.

- Cũng được.

Vương Phác gật đầu nói;

- Cũng đúng lúc ta có một số việc, tới núi Lôi Công rồi nói sau.

Vương Phác bảo Lữ Lục dẫn người đến chuồng ngựa dắt mấy chục con khoái mã, lại bảo Tiểu Thất chọn mấy chục gia đinh. Đoàn người cưỡi ngựa chạy thẳng tới doanh trại trên núi Lôi Công. Núi Lôi Công cách Đại Đồng mấy chục dặm, chưa tới hai canh giờ khoái mã đã tới nơi. Khi Vương Phác và Chân Hữu Tài tới nơi đóng quân, các huynh đệ vừa mới ăn cơm trưa.

Mấy thiên tổng như Đại Hồ Tử, Đao Ba Kiểm, Đường Thắng, Triệu Tín, Trương hòa thượng và hơn hai ngàn huynh đệ đều bưng bát cơm ngồi chồm hổm trên bãi đất trống vừa ăn bánh ngô trắng, vừa xì xụp húp cháo loãng, trông rất ngon miệng, dáng vẻ như mấy ngàn con quỷ đói giành ăn, khí thế kinh người.

Khi ở trong quân, Vương Phác có một thói quen, dù là ra trận hay đóng giữ đại doanh, nhất định hắn phải đồng cam cộng khổ, ăn chung nồi với binh lính. Hắn làm như vậy không chỉ vì lung lạc nhân tâm, trong lịch sử đã có nhiều tướng lĩnh làm như vậy, mà điều đó còn có một lợi ích, đó là chủ tướng có thể dựa vào tình trạng thân thể của mình mà biết tình trạng của binh sĩ.

Chẳng những ăn chung nồi với binh lính, Vương Phác còn yêu cầu các tướng lĩnh thuộc quyền cũng phải ăn chung nồi với họ. Khi trở về nhà, các tướng lĩnh sinh hoạt như thế nào, Vương Phác không can thiệp, nhưng khi ở trong quân, thức ăn của tất cả mọi người đều bình đẳng, hắn không cho phép ai được hưởng chế độ ăn đặc biệt hơn người khác.

Vương Phác không làm ảnh hưởng mọi người ăn cơm, chỉ bảo Lữ Lục gọi Đường Thắng và Triệu Tín vào hành dinh.

Vừa gặp Vương Phác, Triệu Tín vội nói:

- Nhất định là tướng quân còn chưa ăn cơm trưa, hay là tranh thủ đến nhà ăn đi, nếu đến trễ, sợ là bọn quỷ đói kia đã cướp sạch bánh ngô trắng rồi!

Vương Phác nghiêm mặt nói:

- Chuyện ăn cơm không vội, trước hết nói chuyện công việc đi.

Triệu Tín và Đường Thắng vội nghiêm chỉnh nét mặt, trầm giọng nói:

- Có việc gì tướng quân cứ việc sai bảo.

Vương Phác nói:

- Theo luật Đại Minh, võ quan nhà có đại tang không được dẫn binh ra trận, điều này các ngươi biết chứ?

Hai người gật đầu đáp:

- Dạ biết.

Vương Phác nói;

- Cho nên, theo luật, bổn tướng quân không có tư cách dẫn biên quân xuất chính, nhưng dẫn gia đinh xuất chinh thì coi như không phạm luật. Bởi vậy mà trước khi xuất chinh, Trương công công và bổn tướng quân đã bàn định một kế quyền biến. Kể từ ngày xuất chinh, các ngươi và bốn ngàn tướng sĩ đã không còn là biên quân trấn Đại Đồng, mà là gia đinh của Vương gia chúng ta rồi.

Triệu Tín nói:

- Điều đó ty chức biết, các huynh đệ cũng đều biết.

- Biết là tốt rồi.

Vương Phác gật đầu nói:

- Nhưng hiện giờ có người muốn tố cáo bổn tướng quân với thánh thượng, muốn lấy chuyện đó làm cái cớ để đưa bổn tướng quân vào chỗ chết. Trương công công vừa biết tin, kinh sư đã phái người đến điều tra chuyện này, bất đắc dĩ, đành phải để các ngươi thiệt thòi một chút rồi.

Đường Thắng kêu lên:

- Tướng quân cứ việc nói ra, các huynh đệ nên làm thế nào?

Vương Phác nói:

- Tối nay các ngươi lập tức dẫn các huynh đệ đến núi Khảo Lão làm đại vương một thời gian! Đối với khu vực đó, Hòa thượng tương đối thông thuộc, bảo hắn đi cùng nhóm với các ngươi. Hai người các ngươi nhớ kỹ, sau khi tới núi Khảo Lão, nhất định phải quản lý chặt chẽ các huynh đệ thủ hạ, quân lệnh như sơn, bất cứ kẻ nào cũng không được một mình ra ngoài, càng không được một mình về nhà!

- Rõ!

Hai người đồng thanh đáp:

- Ty chức nhất định quản lý chặt chẽ các huynh đệ.

***

Đại vương phủ, phòng bên.

Đại vương Chu Truyền Tề đang bàn bạc với Vương chiêm sự, Lý chiêm sự của vương phủ.

Chu Truyền Tề nói:

- Vương chiêm sự, Lý chiêm sự, về chuyện trong lúc đang có đại tang, Vương Phác lại vượt quyền tự ý, thống lĩnh biên quân Đại Đồng đánh nhau với người Thổ Mặc Đặc, các ngươi thấy thế nào?

Vương chiêm sự nói:

- Chuyện đó là rất rõ ràng, chỉ với một mình Trương Tử An, làm sao có thể đánh thắng được quân Thổ Mặc Đặc?

Lý chiêm sự nói:

- Trước khi xuất binh, Vương Phác dẫn ba ngàn biên quân đến núi Lôi Công trú quân, huấn luyện hơn một tháng, chuyện này ở Đại Đồng có thể nói là ai ai cũng biết, Vương Phác và Trương Tử An cũng không có ý định giấu diếm ai, thật ra là giấu diếm không được. Theo tại hạ thấy, bọn họ đã bàn mưu tính kế trước rồi, nếu trong cung không phái người điều tra, thì chẳng có chuyện gì cả. Nếu trong cung phái người điều tra, nhất định bọn họ sẽ nói ba ngàn biên quân đó chỉ là gia binh của Vương Phác, Vương Phác dẫn gia binh xuất chinh thì cũng không thể gọi là vượt chức tự quyền được.

- Tuy số lượng ba ngàn gia đinh cũng là hơi lớn, nhưng dù sao Vương gia cũng là nhà giàu nhất Sơn Tây, hơn nữa, Vương Phác lại là đương kim Phò mã, là hoàng thân quốc thích, thật sự cũng không thể coi là vượt quá giới hạn, ít nhất thì đám quan ngự sử trong triều cũng không tìm được cớ gì để hạch tội.

Chu Truyền Tề hỏi;

- Trương Tử An và Vương Phác thật dám làm như thế sao?

Lý chiêm sự nói:

- Sợ là đã làm như vậy.

Vương chiêm sự nói:

- Chỉ cần không để cho bọn Chu Tam bắt được nhân chứng, chuyện này sẽ không ai nói được gì, cuối cùng cũng không làm được gì bọn họ!

Lý chiêm sự nói:

- Hơn nữa Vạn tuế gia cũng không nhất định là thật sự muốn truy xét vụ này, người phái bọn Chu Tam đến Đại Đồng, e là chỉ để tỏ thái độ, bịt miệng một số người trong cung thôi.

Vương chiêm sự nói;

- Lý huynh nói có lý, bất kể Vương Phác có vượt chức tự quyền hay không, nhưng chuyện hắn dẹp yên cuộc làm phản của biên quân trấn Đại Đồng là có thật, chiến thắng của hắn trước người Thổ Mặc Đặc là thắng lợi lớn nhất của Đại Minh chúng ta trong gần trăm năm nay đối với người Mông Cổ, chỉ riêng số dê bò đoạt được cũng đủ để bổ túc quân lương còn thiếu của trấn Đại Đồng, thánh thượng sẽ không thể không tính đến điều này, Trần Tân Giáp và Chu Diên Nho cũng sẽ nắm lấy điều này để ra mặt giải vây cho Vương Phác.

Vương chiêm sự nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ, chuyện xảy ra ở kinh sư mọi người đều đã biết, việc Chu Diên Nho cầm đầu việc tâu lên hoàng đế, ra sức bảo vệ Vương Phác, không phải là chuyện thêu dệt. Rồi việc Trần Tân Giáp vận động khắp nơi sau khi Vương Phác bị giam trong thiên lao, hơn nữa hôn sự giữa Vương Phác và công chúa Trường Bình là do Chu Diên Nho, Trần Tân Giáp, Chu quốc trượng (quốc trượng: cha vợ vua) và Điền quốc cữu (quốc cữu: cậu vợ hoặc anh em vợ của vua) liên kết làm người mai mối, đều là sự thật, cho nên trong mắt thiên hạ, Vương Phác và Chu Diên Nho, Trần Tân Giáp là một phe.

Lý chiêm sự nói:

- Lại phân tích rõ thêm, cho dù Vương Phác bị kết tội vượt chức tự quyền, cùng lắm thì hắn cũng chỉ bị Vạn tuế gia mắng cho một trận, cắt một năm rưỡi bổng lộc, ai cũng biết Vạn tuế gia vốn yêu mến người tài, Vương Phác lại là một tướng tài trăm năm khó gặp, huống chi hắn còn là rể của Vạn tuế gia, không cho hắn cầm binh, thì còn để ai cầm binh? Tại hạ nghĩ, vương gia không cần nhúng tay vào chuyện này, càng không đáng bởi vì chuyện này mà đụng chạm với Vương Phác.

- Ừ.

Chu Truyền Tề gật đầu nói:

- Lý tiên sinh phân tích rất có lý, vậy chuyện này sẽ do hai vị tiên sinh lo liệu, mấy ngày tới cứ cho bọn Chu Tam ăn ngon, vui chơi thoải mái ở Đại Đồng, nếu bọn họ hỏi tới vụ Vương Phác, cứ nói bổn vương đã dẫn người điều tra truy xét rồi, sẽ sớm có tin tức.

Vương chiêm sự và Lý chiêm sự nhận lệnh rời đi.

Ở đại doanh trên núi Lôi Công, hành dinh của Vương Phác.

Chân Hữu Tài đã bẩm báo cặn kẽ hai việc mà Vương Phác giao cho, còn lấy sổ sách mang theo bên mình đưa cho hắn xem, nói;

- Tướng quân, ty chức đã ghi chép rõ ràng các mục trong sổ, tháng giêng năm thứ mười lăm niên hiệu Sùng Trinh, tiền thu vào có ba khoản, một khoản là đại gia bán sản nghiệp của Vương gia được hai triệu một trăm bảy mươi ngàn lượng, một khoản là vàng bạc châu báu lấy được từ Quy Hóa, đưa đến kinh sư bán được một trăm hai mươi ngàn lượng, một khoản là một trăm ngàn lượng bạc do Trương Tử An trả lại. Như vậy, cộng với số bạc còn trong kho là bốn trăm ngàn lượng, có tổng cộng hai triệu tám trăm ngàn lượng!

- Khoản chi có có bốn khoản, một khoản là mua tám trăm khẩu súng kíp đá lửa, tám ngàn viên Long Vương pháo, hết mười bốn ngàn lượng, một khoản là mua nguyên liệu cho xưởng binh khí và cục hỏa dược, hết ba mươi bảy không lượng, một khoản là mua gia súc của Trương Tử An, hết một triệu hai tăm ngàn lượng, một khoản là mua lương thực ở Bắc Thông Châu, hết một trăm hai mươi ngàn lượng, cộng lại chi hết một triệu ba trăm tám mươi ngàn lượng, trong kho còn lại một triệu bốn trăm sáu mươi chín ngàn lượng.

Vương Phác gật đầu, mỉm cười nói;

- Thảo nào bây giờ Trương Tử An tránh không tới gặp ta.

- Thì là vậy.

Chân Hữu Tài cười nói:

- Tướng quân nghĩ xem, khi biên quân Đại Đồng nổi loạn, tướng quân đã giúp ông ta dẹp yên, một trăm ngàn lượng tiền tử là do tướng quân ứng ra, trận tập kích Quy Hóa cũng do tướng quân thực hiện, lại thêm nếu không nhờ tướng quân dãn binh tấn công Tam Bất Lạt Xuyên, dẫn dụ đội kỵ binh của người Khoa Nhĩ Thấm rời đi, Trương Tử An sẽ không có được một con dê, con bò nào. Tướng quân làm nhiều việc như vậy, nhưng bây giờ ông ta hưởng hết lợi ích, ngài nói xem ông ta còn mặt mũi nào đến gặp?

- Ngoài ra, ty chức nghĩ ông ta không dám đến gặp còn vì một chuyện khác, đó là sợ tướng quân đòi bạc của ông ta. Vị hoạn quan này còn lén lút bán một phần dê bò theo giá thị trường cho Ngũ gia, thu lợi hai trăm ngàn lượng bạc, cộng với của chúng ta một triệu hai trăm ngàn lượng, được tổng cộng một triệu bốn trăm ngàn lượng, trừ đi sáu trăm ngàn lượng tiền lương còn thiếu và tiền thưởng của các tướng sĩ, ít nhất ông ta còn lại bảy trăm ngàn lượng, đại phát tài rồi.

Vương Phác cười nói:

- Bạc của Trương Tử An không cần để tâm, chỉ cần lão hoạn quan này còn trấn thủ ở Đại Đồng, khoản bạc đó không bay đi đâu được, sớm muộn gì cũng về tay chúng ta. À, ba xưởng binh khí và hai cục hỏa dược thế nào rồi? Súng kíp đá lửa và Long Vương pháo gắn thêm cán nhất định phải tăng cường chế tạo mới được, tháng tư sắp đến rồi, nhất định phải tranh thủ chế tạo ít nhất hai ngàn súng trước khi Kiến Nô xuất binh mới được.

Chân Hữu Tài nói:

- Mấy ngày trước, ty chức đã hạch toán cẩn thận đối với mấy xưởng kia, chỉ cần có đầy đủ sắt luyện, mỗi tháng ba xưởng binh khí có thể làm ra sáu trăm súng là ít nhất. Nếu Cục hỏa dược có đầy đủ nguyên liệu, cũng có thể sản xuất đủ lượng thuốc nổ. Trước mắt, than củi và diêm tiêu đã có đủ, chỉ có lưu hoàng là chưa mua được đầy đủ.

Vương Phác nói:

- Đại ca của ta là thương nhân, việc mua lưu hoàng giao cho hắn làm đi.

- Dạ.

Chân Hữu Tài nói:

- Lát nữa ty chức sẽ tìm đại gia bàn chuyện này.

Vương Phác nói:

- Còn chuyện này nữa, chúng ta cũng nên trù tính trước.

Chân Hữu Tài hỏi:

- Ý tướng quân là, nên tìm lý do gì để tiếp tục ở lại Đại Đồng chứ gì?

Vương Phác đáp:

- Đúng là chuyện đó. Trăm ngày đại tang sẽ qua rất nhanh, nên phải tìm lý do thích hợp.

Chân Hữu Tài không hổ là quân sư của Vương Phác, việc này y đã nghĩ đến trước rồi, nói;

- Tướng quân, việc này ty chức đã nghĩ kỹ. Trước hết ngài có thể giả vờ bệnh, nếu ngay cả giả vờ bệnh cũng không tiếp tục được nữa, thì hãy cho bọn Triệu Tín, Đường Thắng làm ra một số việc ở thành Đại Đồng, tốt nhất là làm vào ban đêm, như thế tướng quân sẽ ung dung mà ở lại Đại Đồng này.

***

Kinh sư, cung Càn Thanh trong Tử Cấm Thành.

Rốt cuộc Cẩm y vệ phái đi Đại Đồng cũng có tin tức truyền về, Chu Tam cầm một phong thư gắn xi được gởi hỏa tốc từ cách đó sáu trăm dặm, trình lên ty Lễ Giám. Vương Thừa Ân lại tiếp tục trình lên hoàng đế Sùng Trinh, Sùng Trinh xem thư xong, cười nhạt hỏi Vương Thừa Ân:

- Thừa Ân, ngươi đoán được trong thơ Chu Tam nói thế nào không?

Vương Thừa Ân cung kính đáp:

- Nô tỳ thật sự không đoán ra.

- Điều tra nhưng không tìm được chứng cứ!

Hoàng đế Sùng Trinh ném phong thư lên bàn, bực tức lặp lại:

- Điều tra nhưng không tìm được chứng cứ!

Vương Thừa Ân cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.

- Xem ra Vương Phác có quan hệ rất tốt ở Đại Đồng.

Sùng Trinh cười lạnh, nói:

- Tên nô tỳ Trương Tử An thiên vị hắn đã không nói, ngay cả đại vương gia cũng làm chuyện qua quýt đối phó với trẫm, hừ!

Vương Thừa Ân vẫn không dám lên tiếng, y có thể nhận ra tâm trạng phức tạp lúc này của Sùng Trinh, một mặt hoàng đế rất coi trọng Vương Phác, hy vọng Vương Phác có thể cầm quân thật tốt, tiêu diệt Kiến Nô và Lưu tặc cho Đại Minh, nhưng mặt khác, Sùng Trinh cũng rất nghi kỵ đối với Vương Phác, biểu hiện của Vương Phác càng xuất chúng, sự nghi kỵ của hoàng đế càng nặng.

Vương Phác và Trương Tử An làm cái trò xiếc gì, người sáng suốt thoạt nhìn đều biết, căn bản cũng không cần phái người điều tra. Chuyện này nếu là người khác, hẳn đã không coi là gì cả, lẽ ra hoàng đế Sùng Trinh chỉ cười một tiếng là xong, giữa thời buổi loạn lạc thế này, vượt chức tự quyền là cái mốc xì gì? Lập công cho triều đình mới là quan trọng nhất.

Cũng chính vì hiểu rõ như vậy, cho nên Trương Tử An mới dám buông tay để cho Vương Phác dẫn quân xuất chinh, bởi vì Trương Tử An tuy rằng nhất định Vương Phác sẽ gánh chịu chuyện này thay ông ta, Vạn tuế gia cũng sẽ không quá để tâm, dù sao Vương Phác cũng là con rể của Vạn tuế gia mà, nào có chuyện cha vợ gây khó dễ cho con rể của mình chứ?

Hơn nữa, cho dù Vương Phác vượt chức tự quyền, nhưng hắn đã có công dẹp yên cuộc nổi loạn của biên quân, có công đánh thắng người Thổ Mặc Đặc, giải quyết được vấn đề nợ lương của tướng sĩ Đại Đồng mà không cần bộ Hộ đưa bạc ra, đã vậy, trấn Đại Đồng còn nộp vào nội phủ Ty Thược khố tới năm trăm ngàn lượng bạc, làm được mấy việc này, tội lỗi của hắn có lớn cỡ nào cũng hoàn toàn được giải trừ.

Nhưng, Trương Tử An không biết, chuyện này đặt vào trường hợp của Vương Phác, cũng không đơn giản như vậy, chẳng những hoàng đế Sùng Trinh không vui mừng, mà lại còn thêm nghi kỵ Vương Phác.

- Thừa Ân.

Hoàng đế Sùng Trinh lại hỏi:

- Đã phát công văn cho Vương Phác hồi kinh chưa?

Vương Thừa Ân vội đáp:

- Dạ, công văn đã phát đi, mấy ngày nữa mới đến Đại Đồng.

Hoàng đế Sùng Trinh thở phào một cái, không nói gì, chỉ ngẩn người, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Vương Thừa Ân cũng không dám tùy tiện lên tiếng, đứng một bên chờ đợi. Vừa lúc đó, ngoài điện bỗng vang lên tiếng bước chân, Vương Thừa Ân quay lại nhìn lên chỉ thấy Cao Khởi Tiềm chạy một mạch vào đại điện, vẻ mặt kích động, bẩm:

- Vạn tuế gia, có tin mừng!

Hoàng đế Sùng Trinh cau mày hỏi:

- Tin mừng gì?

Cao Khởi Tiềm thở dốc:

- Hồng đại nhân đánh bại bọn Lưu tặc (giặc cỏ) ở trấn Chu Tiên, chém đầu năm vạn tên, vòng vây Khai Phong đã bị phá.

- Thật sao?

Sùng Trinh vui vẻ nói:

- Đường báo (1) đâu? Đường báo của Hồng ái khanh đâu?

Cao Khởi Tiềm nói:

- Đường báo của Hồng đại nhân đã về tới bộ Binh, Trần đại nhân sẽ lập tức vào bái kiến Vạn tuế gia, nô tỳ đến trước để chúc mừng vạn tuế gia.

- Tốt, tốt quá.

Hoàng đế Sùng Trinh không kìm được vui mừng, nói:

- Quả nhiên Hồng ái khanh không làm trẫm thất vọng.

So với một người xuất thân là võ tướng như Vương Phác, một người xuất thân là tiến sĩ như Hồng Thừa Trù khiến Sùng Trinh yên tâm hơn nhiều. Kể từ khi Kiến Nô lui binh khỏi Tùng Sơn, Hồng Thừa Trù liền xây dựng lại tuyến phòng ngự Liễu Tây, biến bốn thành Cẩm Châu, Tùng Sơn, Trữ Viễn, Hạnh Sơn trở thành tuyến phòng thủ kiên cố, hơn nữa lúc đó Kiến Nô đang tranh đoạt vị trí khả hãn, không rảnh dòm ngó phương nam, cho nên tình hình quan ngoại tạm thời yên ổn.

Mà lúc này, bọn Lưu tặc càng ngày càng hoành hành nghiêm trọng ở Hà Nam, sau khi vây hãm Lạc Dương, giết hại Phúc Vương, lần lượt có mấy chục thành trì bị Lưu tặc đánh phá, trừ vài tòa thành lớn như Khai Phong, hầu như cả Hà Nam đã rơi vào sự khống chế của Lưu tặc, hoàng đế Sùng Trinh vội vã phái Hồng Thừa Trù, Tào Biến Giao và Bạch Quảng Ân, khẩn cấp đem quân tinh nhuệ từ quan ngoại về Hà Nam trấn áp Lưu tặc.

Hồng Thừa Trù không hổ là lá chắn của Đại Minh, đại quân của Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân cũng không hổ là biên quân tinh nhuệ, họ đã không để Sùng Trinh thất vọng, vừa tới Hà Nam liền đánh bại Lưu tặc ở trấn Chu Tiên, Tổng binh Ngọc Điền Tào Biến Giao dùng cung tên bắn thủng mắt trái của Lý Tự Thành, khiến Lý Tự Thành suýt bỏ mạng.

Lưu tặc thua chạy ở huyện Giáp, vòng vây Khai Phong không cần đánh cũng tự tan.

Hồng Thừa Trù biết rằng hoàng đế Sùng Trinh lo cho việc nước, luôn luôn nhớ đến tình thế ở Hà Nam, vì vậy mà gấp gáp phát đường báo từ nơi xa xôi cách kinh thành sáu trăm dặm, báo tin đại thắng ở trấn Chu Tiên.

Hai mươi vạn đại quân của Lý Tự Thành, La Nhữ Tài tạm thời đóng quân ở huyện Giáp tỉnh Hà Nam.

Nói là hai mươi vạn, nhưng thật ra thì chiến sĩ tinh nhuệ có sức chiến đấu cũng chỉ chừng năm vạn, số còn lại nếu không phải gia quyến đi theo, thì cũng là lính già yếu. Cuộc đại chiến mấy ngày trước ở trấn Chu Tiên, tuy quan quân thắng, nhưng Lưu tặc cũng không gặp nhiều tổn thất lớn, Hồng Thừa Trù báo lên triều đình là chém đầu hơn năm vạn tên là thổi phồng, chết trận ở trấn Chu Tiên chỉ có chừng năm ngàn tên Lưu tặc, hơn nữa đa số là người già yếu.

Nói cách khác, Lưu tặc chủ động lui quân, chứ không phải bị Hồng Thừa Trù đánh lui.

Lý Tự Thành quyết định lui là có hai nguyên nhân, một là vì Hồng Thừa Trù, có thể nói Hồng Thừa Trù là đối thủ cũ của Lưu tặc, Sấm vương Cao Nghênh Tường chết bởi tay Hồng Thừa Trù, hai tay Hồng Thừa Trù đã dính đầy máu tươi của Lưu tặc, nhưng không thể phủ nhận là Hồng Thừa Trù là một nhân vật rất khó đối phó, so chiêu với một nhân vật lợi hại như vậy, Lý Tự Thành không dám khinh thường.

Nguyên nhân thứ hai khiến Lý Tự Thành lui binh là vì muốn tập kết lực lượng hùng hậu, sau đó sẽ cho Hồng Thừa Trù một cú hồi mã thương đích đáng.

Kể từ khi chiêu mộ được một đám sĩ tử như Ngưu Kim Tinh, Tống Hiến Sách, Lý Nham, Lưu tặc Lý Tự Thành cũng đã thay đổi sách lược chiến tranh trong quá khứ, không còn chạy trốn khắp nơi, vào nhà cướp của mà mỗi khi hạ được một thành trì liền phái binh đóng giữ, rồi lại phái quan lại tiên hành thống trị đối với dân chúng địa phương.

Cho nên, khi Hồng Thừa Trù suất lĩnh biên quân tinh nhuệ của hai trấn Tào Biến Giao và Bạch Quảng Ân đánh tới trấn Tru Tiên, trong tay Lý Tự Thành cũng không có bao nhiêu quân đội, đa số những đại tướng tâm phúc như Lưu Tông Mẫn, Lý Quá, Lý Nham, Lý Song Hỉ, Điền Kiến Tú đang cầm quân bên ngoài, chính chiến công thành chiếm đất ở khu vực xung quanh, Lý Tự Thành không biết kẻ địch là đối thủ cũ Hồng Thừa Trù, chỉ đem số ít quân đội đến trấn Chu Tiên nghênh địch, kết quả là bị thảm bại, suýt nữa mất mạng.

(1) Đường báo: Tin tình báo quân sự, cũng dùng để chỉ công văn được truyền khẩn cấp, liên quan đến tình hình quân đội.

Tuy nhiên Lý Tự Thành cũng không phải là dễ bắt nạt, về chính trị ông ta không phải là người có tầm mắt, cùng lắm chỉ là Lưu tặc, nhưng nhờ trải qua nhiều năm rèn luyện trong chiến tranh, cũng trở nên tương đối già đời về mặt quân sự, sau thất bại liền nhanh chóng ra lệnh rút lui, từ Khai Phong chạy thẳng tới huyện Giáp, đồng thời ra lệnh cho dám đại tướng Lưu Tông Mẫn dẫn quân về huyện Giáp tụ họp, chuẩn bị quyết chiến với quan quân.

Chỉ trong mấy ngày, đám đại tướng tâm phúc Lưu Tông Mẫn lần lượt dẫn quân chạy tới huỵên Giáp, đại quân của Lưu tặc tập trung ở huyện Giáp nhanh chóng gia tăng tới hơn sáu mươi vạn quân, còn có Lão Hồi Hồi Mã Thủ Ứng, Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long, Tả Kim Vương Hạ Cẩm, Cải Thế Vương Hi Nghiêu, Loạn Thế Vương Lận Dưỡng Thành cũng dẫn Cách Tả Ngũ Doanh (1) đến tìm nơi nương tựa.

Tuy nhiên, tin tức tới tai Lý Tự Thành cũng không phải đều là tin tốt.

Trong khi đại quân Lưu tặc không ngừng tập trung ở huyện Giáp, Hồng Thừa Trù cũng đang khẩn trương điều binh khiển tướng, tổ chức thế công chuẩn bị bao vây tiễu trừ đại quân Lưu tặc, Tổng binh Kinh doanh Tôn Ứng Nguyên, Tổng binh Sơn Đông Lưu Trạch Thanh đã dẫn ba vạn đại quân đến Khái Phong, cộng thêm tinh binh hai trấn Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân và quân của Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc, quan quân Đại Minh ở Khai Phong đã tăng thêm mười vạn người!

Đốc sư Thiểm Tây vừa được thăng hàm Binh bộ Thị lang Phó Tông Long cũng sẽ cùng Tổng binh Hạ Nhân Long, Mãnh Như Hổ, Tả Lương Ngọc dẫn tám vạn quân ra Đồng Quan. Tổng đốc Phượng Dương Mã Sĩ Anh, các mãnh tướng Giang Tả (2) như Hoàng Đắc Công, Lưu Lương Tá, Cao Kiệt chỉ huy ba vạn quân đến bắc Dĩnh Châu, hai lộ đại quân cũng đang tiến về huyện Giáp từ hai hướng trái phải ép tới, cùng với đại quân của Hồng Thừa Trù ở Khai Phong phía xa xa, gần như tạo thành một vòng vây.

Sau khi quân thám mã truyền tin tức về tình hình động tĩnh của ba lộ quan quân tới đại doanh ở huyện Giáp, Lý Tự Thành không dám chậm trễ, gấp rút gọi các đại tướng Lý Nham, Lưu Tông Mẫn, La Nhữ Tài cùng với thủ lĩnh của Cách Tả Ngũ Doanh tới bàn bạc đối sách. Đợi mọi người đến đông đủ, Lý Tự Thành để cho Ngưu Kim Tinh nói rõ tin tức về ba lộ quan quân cho mọi người nghe.

Ngưu Kim Tinh vừa dứt lời, La Nhữ Tài liền không chút nghĩ ngợi, nói:

- Bây giờ còn gì nữa mà bàn bạc, hai mươi mấy vạn quan quân từ ba hướng ép tới đây, nhất định chúng ta không ngăn nổi, tốt nhất là mau tránh đi, trước mắt Trương Hiến Trung, đã chiếm Hồ Quảng, chúng ta phải đi Hồ Quảng, đoạt địa bàn của hắn.

La Nhữ Tài có tên hiệu là Tào Tháo, vốn là nhân vật ngang hàng với Cao Nghênh Tường, Trương Hiến Trung. Lúc đó Lý Tự Thành mới chỉ là một đầu mục dưới trướng của Cao Nghênh Tường, nhưng vật đổi sao dời, bây giờ địa vị hai người hoàn toàn tráo đổi, La Nhữ Tài lại trở thành một tướng lãnh dưới quyền Lý Tự Thành.

Ban đầu, La Nhữ Tài đi theo Trương Hiến Trung, nhưng sau đó vì mấy người vợ, Trương Hiến Trung trở mặt với La Nhữ Tài, cho nên trong cơn nóng giận, La Nhữ Tài liền dẫn quân của mình đến nương dựa Lý Tự Thành, bây giờ La Nhữ Tài đề nghị đến Hồ Quảng chiếm địa bàn của Trương Hiến Trung, rõ ràng là có ý trả thù.

Các thủ lĩnh Cách Tả Ngũ Doanh cũng nhao nhao gật đầu hưởng ứng, bọn họ cũng giống như La Nhữ Tài, cũng bỏ Trương Hiến Trung mà tới đây, Trương Hiến Trung tính khí nóng nảy, thích giết người, động một chút là giở đòn hiểm với các huynh đệ thủ hạ, còn thường xuyên bởi vì một chút nhỏ mà ra tay giết người, ít nhiều gì các thủ lĩnh Cách Tả Ngũ Doanh cũng có phần thù hận Trương Hiến Trung.

Tuy nhiên, về mặt quân sự, Lý Tự Thành cũng là tay khá lão luyện, hiển nhiên sẽ không bị La Nhữ Tài và các thủ lĩnh Cách Tả Ngũ Doanh chi phối, y có chủ kiến riêng của mình, theo Lý Tự Thành nhận thấy, Hà Nam là đại bản doanh mà y đã quen thuộc nhiều năm, dân chúng ở đây cũng ủng hộ y, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, y tuyệt đối sẽ không rời bỏ nơi này.

Nhưng lời nói của La Nhữ Tài cũng không phải hoàn toàn không có lý, tuy trên danh nghĩa, đại quân tập trung ở huyện Giáp có hơn sáu mươi vạn, cộng thêm Cách Tả Ngũ Doanh là hơn bảy mươi vạn, nhưng ở đây có quá nhiều phụ nữ trẻ em và người già yếu, tráng đinh đủ sức đánh trận chỉ có chừng ba mươi vạn, gọi là tinh nhuệ thì chỉ có chưa tới mười vạn!

Lý Tự Thành nhận biết rất rõ về thực lực của mình. Nếu như đối thủ của y chỉ là Hồng Thừa Trù ở phủ Khai Phong, y còn có năm phần thắng, nhưng nếu có cả hai lộ đại quân của Phó Tông Long và Mã Sĩ Anh, phần thắng của Lý Tự Thành còn chưa tới một phần mười. Y cũng không cho rằng chỉ dựa vào mười vạn quân tinh nhuệ là đủ để đánh bại ba lộ quan quân vây công.

Lý Tự Thành trợn tròn một mắt, ánh mắt sáng quắc lướt qua trên mặt các tướng lĩnh, trầm giọng hỏi:

- Có ai có ý kiến khác?

- Đại vương!

Đại tướng Lý Nham bỗng bước ra khỏi hàng, ôm quyền thở dài nói:

- Mạt tướng cho là quân ta không thể tùy tiện rút khỏi Hà Nam.

Lý Tự Thành hỏi:

- Vì sao?

Lý Nham lớn tiếng nói:

- Quân ta đã có nền tảng rất tốt ở Hà Nam, dân chúng Hà Nam cũng hận Đại Minh, ủng hộ chúng ta, chúng ta ở đây như ở nhà mình. Được dân chúng ủng hộ, chúng ta không lo nguồn cung cấp lính, không lo lương bổng cho binh lính, nhưng nếu như chúng ta rời khỏi Hà Nam, chúng ta sẽ mất đi căn cơ, trở lại con đường cũ trước kia, luôn phải chạy tới chạy lui khắp nơi, trải qua cuộc sống lang thang, bụng ăn không đủ no, ăn bữa sớm lo bữa tối, chúng ta lại vừa vặn rơi vào trong bẫy của Hồng Thừa Trù.

Lý Tự Thành nói:

- Nhưng Nhữ Tài nói cũng có lý, với thực lực trước mặt của quan ta, rất khó đánh bại ba lộ quân của triều đình bao vây tấn công.

Lý Nham nói;

- Quan quân Đại Minh bao vây tấn công, chúng ta có thể phân hóa tan rã.

- Hả?

Lý Tự Thành vui vẻ hỏi:

- Nói thử xem, làm thế nào phân hóa tan rã?

Lý Nham đáp:

- Đại vương có thể phái một một đội tinh binh gióng trống khua chiêng xuôi nam đến Phượng Dương, làm ra vẻ chuẩn bị đào mồ mả tổ tiên Chu gia lên lần nữa, ba vạn quân của Mã Sĩ Anh nhất định sẽ lui lại.

- Hay!

Tống Hiến Sách khen ngợi:

- Nếu phần mộ của tổ tiên Chu gia lại bị đào, chắc chắn cái đầu trên cổ Mã Sĩ Anh cũng không giữ được. Cho nên, bởi vì bảo vệ đầu mình, nhất định Mã Sĩ Anh sẽ ngoan ngoãn lui về Phượng Dương, tử thủ để bảo vệ phần mộ tổ tiên của Chu gia. Đây là một nước cờ hay!

- Ừ.

Lý Tự Thành gật gật đầu, lại nói;

- Còn về tám vạn đại quân của Phó Tông Long, làm thế nào phân hóa?

Lý Nham đáp;

- Đại Minh liên tục nhiều năm chính chiến, năm ngoái vừa mới bị bại trận ở núi Tùng Sơn, ba đội biên quân Thiểm Tây và biên quân Sơn Tây đã bị điều đi hơn phân nửa, lần này Phó Tông Long lại điều động tám vạn đến Đồng Quan ở phía trước, các phủ Thiểm Tây, Sơn Tây ở phía sau đương nhiên phòng giữ trống trải, hơn nữa hai phủ đó đã ba năm liên tục bị hạn hán lớn, dân chúng không còn đường sinh sống, đại vương chỉ cần phái một viên đại tướng bí mật lẻn vào Sơn - Thiểm, đưa ra một lời hiệu triệu là dân chúng địa phương sẽ hưởng ứng khởi nghĩa vũ trang, tập hợp mà tới, đến lúc đó, Phó Tông Long tự lo không xong, làm sao còn có năng lực tấn công Hà Nam?

Ngưu Kim Tinh nói;

- Nhưng Lý tướng quân có nghĩ tới hay không, phái quân chạy đường dài tới phần mộ của Chu gia ở Phượng Dương, cần phải có thời gian, phái người lẻn đến hai phủ Sơn – Thiểm kích động dân chúng tạo phản, cũng cần một khoảng thời gian, mà ba lộ đại quân của Hồng Thừa Trù, Phó Tông Long và Mã Sĩ Anh bao vây tấn công Hà Nam thì đã lửa sém ngang mày rồi.

- Không nhanh như vậy đâu.

Lý Nham quả quyết nói:

- Ba lộ đại quân của Hồng Thừa Trù, Phó Tông Long và Mã Sĩ Anh tới rất gấp gáp, chắc chắn chưa chuẩn bị đầy đủ lương thảo và đồ quân nhu. Với tính cách cẩn thận của Hồng Thừa Trù, hắn sẽ không tùy tiện phát động tấn công, mạt tướng cho là cần ít nhất hai tháng, quan quân mới có thể bắt đầu tấn công.

Con mắt độc nhất của Lý Tự Thành lóe lên một tia sáng sắc lạnh khiếp người, quát to:

- Lý Quá nghe lệnh!

Lý Quá – đại tướng tâm phúc và cũng là con nuôi của Lý Tự Thành, vội bước lên trước một bước, ôm quyền thưa:

- Có mạt tướng!

Lý Tự Thành nói:

- Dẫn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ bản bộ, lập tức tiến quân về phía Phượng Dương!

- Vâng!

Lý Quá dạ một tiếng to, nhận lệnh ra đi.

Ánh mắt Lý Tự Thành lại lóe lên, quả quyết quát:

- Lý Nham!

Lý Nham vội ôm quyền chắp tay thi lễ:

- Có mạt tướng!

Lý Tự Thành lại quát:

- Mã Thủ Ứng, Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu, Lận Dưỡng Thành!

Những người được Lý Tự Thành gọi, lập tức bước ra khỏi hàng, ôm quyền thưa;

- Có mạt tướng!

Ánh mắt sáng quắc của Lý Tự Thành lướt qua trên khuôn mặt năm thủ lĩnh của Cách Tả Ngũ Doanh, quát lớn:

- Lý Nham làm chủ tướng, Mã Thủ Ứng, Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu, Lận Dưỡng Thành làm phó tướng, mỗi người dẫn binh tinh nhuệ bản bộ xuất phát ngay trong trong ngày, diều quân về Sơn – Thiểm kích động dân chúng làm phản, không được sai sót!

- Vâng!

Lý Nham và bọn Mã Thú Ứng đồng thanh đáp ứng, nhận lệnh rời đi.

Lý Tự Thành phái Lý Nham và bọn Mã Thủ Ứng điều quân về Sơn – Thiểm, có thể nói là tính toán chu toàn, suy xét đầy đủ mọi mặt.

Lý Nham có năng lực, có quyết đoán, có thể nói là đại tướng duy nhất dưới trướng của Lý Tự Thành có khả năng một mình gánh vác một phương, về điểm này, ngay cả người tâm phúc nhất của Lý Tự Thành là Lưu Tông Mẫn cũng không bằng, cho nên có thể nói, ngoài Lý Nham ra, không còn ai khác xứng đáng với vị trí chủ soái nghĩa quân Sơn – Thiểm, phái người khác đi chắc chắn không làm được nhiệm vụ.

Nhưng dù sao thời gian Lý Nham gia nhập dưới trướng Lý Tự Thành cũng chưa lâu, Lý Tự Thành cũng con chưa hoàn toàn tin tưởng Lý Nham, cho nên mới phải phái năm người Mã Thủ Ứng, Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu, Lận Dưỡng Thành làm trợ thủ cho Lý Nham. Năm người Mã Thủ Ứng vừa mới từ rời bỏ Trương Hiến Trung đến gia nhập không lâu, phái bọn họ đi làm trợ thủ cho Lý Nham, Lý Nham sẽ không cảm thấy có áp lực, sẽ không cho rằng Lý Tự Thành phái bọn họ tới là để giám thị mình.

Ngoài ra, Bọn Mã Thủ Ứng đều là những người từng hoạt động ở hai phủ Sơn – Thiểm, có thể dễ dàng phát triển, mở rộng thế lực của mình ở đó. Về điểm này, bọn họ có ưu thế hơn Lý Nham, như thế sẽ tạo thành thế Cách Tả Ngũ Doanh kìm chế Lý Nham, tránh trường hợp Lý Nham một tay che trời ở Sơn –Thiểm, tạo thành vị thế ngang hàng với Lý Tự Thành.

Đừng thấy Lý Tự Thành chỉ xuất thân là một tên lính dịch trạm mà lầm, bởi vì thuật tiết chế kẻ dưới của ông ta rất tài tình.

(1) Một đội quân khởi nghĩa nông dân thời Minh mạt. Do những thủ lĩnh người Hồi Mã Thủ Ứng, Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long, Tả Kim Vương Hạ Cẩm, Cải Thế Vương Lưu Hi Nghiêu, Loạn Thế Vương Lận Dưỡng Thành lập thành năm doanh.

(2) Giang Tả: khu vực phía đông sông Trường Giang, tức Giang Đông.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<