← Hồi 1006 | Hồi 1008 → |
Nhưng ba mươi sáu đại thần từ chức tập thể, bất luận là triều đại nào thì cũng là một chuyện lớn, chỉ có thể coi đây là một sự uy hiếp, một kiểu uy hiếp trắng trợn.
Lý Uyên trừng trừng nhìn vào tập đơn từ chức chất cao ngất, trong ánh mắt lóe lên sự tức giận không thể kiềm chế được. Y đương nhiên biết ba mươi sáu đại thần thành viên quý tộc Quan Lũng này tại sao lại từ chức, đơn giản chính là vì chỉ thị mà bản thân đưa ra hôm qua.
Lửa giận trong lòng Lý Uyên lại một lần nữa không thể nào kiềm chế được. Y đứng dậy, tay vung mạnh "rầm" một tiếng, toàn bộ đống đơn từ chức bị quét rơi xuống đất, rồi rút kiếm chỉ vào những lá đơn đó, giận dữ mắng mỏ:
- Đây còn gì là trật tự của quân thần nữa, rõ ràng là loạn thần tặc tử, lại dám uy hiếp trẫm, bọn họ có phải là không muốn sống nữa?
Phong Đức Di bên cạnh vội vàng khuyên ngăn:
- Bệ hạ bớt giận, bớt giận.
Lý Uyên giận tới mức mặt mày xanh mét, trống ngực đập thình thịch, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tập tấu chương xin từ quan trên mặt đất. Việc đi tuần phía nam mà y đưa ra chỉ là để thăm dò mà thôi. Nếu như có nhiều người phản đối thì đó cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng phản ứng trong tưởng tượng của y là tất cả các quan đồng loạt dâng thư khẩn cầu y từ bỏ kế hoạc đi tuần phía nam. Điều này thì y có thể chịu được.
Y tuyệt đối không thể ngờ rằng quý tộc Quan Lũng không nể mặt y một chút nào. Không ngờ là bọn họ lại đồng loạt từ chức để uy hiếp mình. Điều này khiến y cực kỳ tức giận.
Nhưng cũng trong lúc này, tận sâu trong lòng y lại nảy sinh một nỗi sợ hãi vô hình.
Cơ sở của vương triểu nhà Đường chính là những quý tộc Quan Lũng, chính là do sự ủng hộ hết mực của quý tộc Quan Lũng thì đại Đường mới có thể phát triển lớn mạnh nhanh chóng như vậy, cũng nhờ vậy thì đại Đường và tân Tùy mới cùng nhau trở thành chính thống.
Tầm quan trọng của quý tộc Quan Lũng đối với triều đình nhà Đường không cần nói cũng biết. Lý Uyên biết rõ nếu như dời đô Ba Thục thì tất nhiên sẽ dẫn tới sự bất mãn của quý tộc Quan Lũng. Nhưng hiện tại cũng không phải là dời đô mà chỉ là đi tuần phía nam, đã dẫn đến hiện tượng đồng loạt từ quan của quý tộc Quan Lũng, phản kích thật mạnh mẽ cứng rắn như thế.
Lẽ nào... quý tộc Quan Lũng đã quyết định vứt bỏ đại Đường sao?
Điều này khiến cho trong lòng Lý Uyên như rơi xuống hang lạnh, sự tức giận đã giảm đi một nữa, y ngồi sụp xuống suy nghĩ.
Lúc này, một tên thái giám ở bên ngoài bẩm báo:
- Điện hạ, Tần vương điện hạ đang ở ngoài cung cầu kiến.
Lý Uyên nhất thời không có phản ứng, Phong Đức Di ở bên cạnh nhỏ tiếng nhắc nhở:
- Bệ hạ, là Tần vương điện hạ.
Lý Uyên lúc này mới ngẩn ra, lại là thứ tử Lý Thế Dân tới. Mặc dù Lý Uyên rất giận chuyện Lý Thế Dân tự tiện rời khỏi kinh thành tới quận Phù Phong khống chế quân đội tuy nhiên có Lý Thế Dân đóng quân ở quận Phù Phong nên mới có được lực bảo đảm sự an toàn cho phía Tây Quan Trung. Điều này khiến cho nỗi giận trong lòng Lý Uyên từ chín phần giảm xuống bảy phần.
Điều quan trọng là, Lý Thế Dân dù thế nào thì cũng là con trai trưởng của y. Để con trai y nắm giữ quân đội cũng có lợi cho việc áp chế, gây sức ép đối với quý tộc Quan Lũng. Chính điều này lại khiến cho cơn giận của Lý Uyên giảm xuống năm phần.
Lại cộng thêm thời gian trước đó, Lý Thế Dân đã hai lần dâng thư, vạch trần chiến lược của quân Tùy là trước tiên sẽ tiêu diệt Lý Mật, đem binh áp chế Quan Nội chỉ là tạo thế giả. Sự thực chứng minh, Lý Thế Dân nói hoàn toàn chính xác, làm mất đi một đồng minh tự nguyện trong việc chống lại nhà Tùy như Lý Mật khiến cho Lý Uyên cũng thấy có chút hối hận.
Như vậy lại càng khiến cho nỗi tức giận trong lòng y giảm xuống ba phần. Lúc này thì trong lòng Lý Uyên chỉ còn lại hai phần tức giận đối với thứ tử Lý Thế Dân.
Trong khi đó quý tộc Quan Lũng đồng loạt từ quan để uy hiếp bản thân nên Lý Uyên càng cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng của tình thân. Y thở dài, nói với tên thái giám:
- Truyền y yết kiến!
Lúc này Phong Đức Di đã thu dọn lại tập tấu chương từ quan ở dưới mặt đất, đặt sang một bên, rồi khom lưng thi lễ:
- Bệ hạ, thần xin tránh đi một chút.
Lý Uyên gật gật đầu:
- Đi đi. Tiện thể nghe ngóng cho trẫm, ý kiến của các quần thần khác đối với việc trẫm sắp đi tuần phía nam.
- Vi thần cáo lui.
Phong Đức Di chậm rãi lui xuống. Lý Uyên nhìn tập tấu chương trên mặt đất bên cạnh, y không khỏi cúi đầu thở dài...
Phong Đức Di bước nhanh đi ra khỏi điện Võ Đức, ở trước bậc cầu thang lại vừa khéo gặp được Tần Vương Lý Thế Dân đang vội vàng đi tới. Y vội vã hành lễ nói:
- Tần vương điện hạ, vi thần muốn nhắc nhở ngài.
Lý Thế Dân không có cảm tình gì đối với Phong Đức Di nhưng cũng không hề ghét y. Vì dù thế nào thì y cũng là tâm phúc của phụ hoàng, nên không thể đắc tội. Lý Thế Dân liền chắp tay thi lễ nói:
- Phong công có điều gì nhắc nhở ta.
Phong Đức Di nhìn qua hai bên trái phải nói:
- Hôm nay quý tộc Quan Lũng đồng loạt đệ đơn từ quan, khiến cho thánh thượng rất tức giận. Điện hạ cần phải coi chừng, nhất định không được làm thánh thượng giận thêm.
Trong lòng Lý Thế Dân thở dài. Chuyện này thì y cũng có nghe nói rồi. Y không thể không nói là việc phụ hoàng đi tuần phía nam Ba Thục là một chiêu sai lầm. Lòng người đang bàng hoàng hết sức mà người thì lại dội gáo nước lạnh, làm sao lại không khiến cho quý tộc Quan Lũng thất vọng.
- Đa tạ Phong công công nhắc nhở, ta sẽ cần thận... sẽ không làm cho phụ hoàng ta giận thêm nữa
Lý Thế Dân chính là nhận được tin chiến báo mà vội vàng vào kinh thành gặp phụ hoàng. Một mặt là y muốn báo cáo với phụ hoàng về sự nghiêm trọng của tình hình, triều đình nhà Đường nhất định phải có cách ứng phó. Mặt khác thì y muốn hòa giải với phụ hoàng. Trong hoàn cảnh Đại Đường gặp nguy nan như thế này thì nên lấy đại cục làm trọng, bỏ qua tranh chấp, nhất trí trong ngoài.
Phụ hoàng vẫn còn trẻ khỏe, y và thái tử ai là người kế vị ngôi phụ hoàng thì hoàn toàn có thể sau này hãy bàn, nạn quốc hàng đầu hiện nay trước tiên phải bảo toàn giang sơn Đại Đường.
Lý Thế Dân bước nhanh tới trước cửa ngự thư phòng, thì bước chân đột nhiên có chút do dự. Nếu như phụ hoàng không chịu chấp nhận việc mình hòa giải, nhất định phải đem y giam lỏng thì làm thế nào?
Dù y cảm thấy khả năng xảy ra điều này là không lớn nhưng không phải là không có khả năng. Ngộ nhỡ phụ hoàng nghe theo lời khuyên của thái tử, lại ra hôn chiêu (chiêu thức ngu ngốc) đem nhốt y lại, như vậy thì y sẽ rất thiệt thòi.
Nhưng dù sao thì cũng đã đến rồi, một tên thái giám vào bẩm báo thay cho y, lát sau đi ra nói:
- Điện hạ, thánh thượng truyền ngài vào yết kiến.
Lý Thế Dân ổn định lại tinh thần một chút, lúc này mới tiến vào ngự thư phòng. Y liền quỳ ngay xuống, cung kính dập đầu ba lạy:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, giang sơn vĩnh trú!
Ánh mắt phức tạp của Lý Uyên nhìn chằm chằm vào đứa con phản nghịch. Lúc này, trong lòng y đã không còn tức giận nữa, y chợt nhớ đến người vợ đã mất, tình phụ tử cũng đột nhiên trào lên khiến giọng nói của y cũng trở nên dịu dàng hơn:
- Hoàng nhi đứng lên đi!
- Tạ ơn phụ hoàng!
Lý Thế Dân đứng lên, khoanh tay đứng trước mặt phụ thân.
Lý Uyên lại hỏi y:
- Tam đệ của con sao lại không trở về cùng với con?
Tam đệ chính là Lý Huyền Bá, y luôn luôn đi cùng với Lý Thế Dân. Lý Huyền Bá suy xét vấn đề rất đơn giản, y không muốn đi theo phe thỏa hiệp của Lý Kiến Thành mà lại đồng ý đi theo phái chủ chiến của nhị ca Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân vội khom người nói:
- Tam đệ đi theo Đoàn Chí Huyền trấn thủ Thiển Thủy Nguyên. Nếu phụ hoàng muốn gặp đệ ấy nhi thần lập tức phái người tìm đệ ấy về.
- Như vậy thì không cần nữa. Trẫm chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Lý Uyên lại chuyển đề tài nói:
- Chuyện Lý Mật bị diệt vong chắc hoàng nhi cũng có nghe nói rồi nhỉ!
- Hổi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng nghe nói qua chuyện này. Nhưng nhi thần cho rằng Lý Mật bị giết kỳ thực cũng là chuyện tất nhiên, cũng không có gì là kỳ lạ.
- Vậy là như thế nào?
Lý Uyên không hiểu hỏi.
- Phụ hoàng, nguồn gốc của Lý Mật là quân Ngõa Cương, dân chúng ủng hộ quân Ngõa Cương thì ở trung nguyên, nhưng Lý Mật lại từ bỏ trung nguyên, chuyển đến chiến đấu ở Giang Nam. Cho dù là y đã tiêu diệt đi Lý Tử Thông và Thẩm Pháp Hưng nhưng y lại không nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Giang Nam. Dương Nguyên Khánh chính là nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Đông Sơn mới có thể chiếm cứ phương bắc trong khi chúng ta thì nhận được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng mới có thể ngồi vững ở Trường An. Trong khi đó, Lý Mật thì ngược lại không hề có gì, cũng giống như cây bèo không có rễ, vậy nên y làm sao có thể không bại?
Lý Uyên dần dần nghe những lời con trai nói khiến y có chút không thoải mái. Y lại liếc nhìn tập tấu chương trên mặt đất, lạnh lùng hỏi:
- Con đặc biệt chạy tới đây, chính là muốn chỉ trích ta bỏ đi gốc rễ?
Lý Thế Dân sợ tới mức quỳ sụp xuống:
- Nhi thần không dám, chuyện quý tộc Quan Lũng nhi thần khi vào cung mới nghe nói, nhi thần từ quận Phù Phong tới, kỳ thực có hai chuyện muốn diện kiến phụ hoàng.
- Việc không liên quan tới con thì đừng nên nhắc tới.
← Hồi 1006 | Hồi 1008 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác