Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ hữu tuyết - Hồi 09

Thiên hạ hữu tuyết
Trọn bộ 12 hồi
Hồi 09: Tuyết Chỉ (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-12)


Trong trận chiến của Quyền Lực bang tại Hoán Hoa kiếm phái năm đó, Khang Xuất Ngư là kẻ đầu sỏ. Hơn nữa cha con lão còn hợp lực ám sát Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý và Chưởng thượng danh kiếm Tiêu Đông Quảng, có thể nói là tội ác cực cao.

Khang Kiếp Sinh vốn là một trong “Thần Châu kết nghĩa”, nhưng lại bán đứng Tiêu Thu Thủy, gia hại huynh đệ thủ túc, mấy người Tiêu Thu Thủy từng tha chết cho hắn, không ngờ kẻ này vẫn theo ác làm xấu mà có mặt ở đây.

Chu Thuận Thủy bề ngoài đóng vai Chu Đại Thiên Vương, mà cha con Khang Xuất Ngư và Khang Kiếp Sinh lại là người của Quyền Lực bang, ngày nay hai thế lực không đội trời chung lại cùng ở một nơi giám thị Nhạc Phi!

Tiêu Thu Thủy nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng đã thiêu đốt, bốc lên ngùn ngụt, chợt nghe Chu Thuận Thủy nói:

“Ô? Bên ngoài dường như có tiếng động.”

Khang Xuất Ngư võ công không bằng được Chu Thuận Thủy, làm sao nghe ra được âm thanh gì, bèn nói:

“Sao có thể được, ở đây tường đồng vách sắt, mỗi tầng đều là đầm rồng hang hổ, lấy đâu ra kẻ nào xâm nhập được vào!”

Khang Xuất Ngư cũng cười cười nói hùa theo:

“Nếu có kẻ nào xông vào, lại như đám người lần trước, cuối cùng muốn đem hết đi cho chó ăn còn khó.”

Chu Thuận Thủy vì thương thế chưa lành hẳn, chỉ hành động nhẹ một chút cũng đau nhức không chịu được, vả lại cũng không muốn nhiều chuyện. Bằng không ngày thường lão vốn hành sự cẩn trọng, nhất định đi kiểm tra mới thôi, nay đành phải bỏ qua. Lão liền hừ một tiếng nói:

“Các ngươi không sợ Lý bang chủ đến cướp ngục sao?”

Khang Kiếp Sinh cười nói:

“Ta nghĩ bang chủ dù có hiểu lầm với Tần tướng gia, nhưng đối với Nhạc Phi chẳng thân chẳng thích gì, không đến mức muốn đến nhà lao này đâu!”

Khang Xuất Ngư cũng nói:

“Điều bang chủ muốn là anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ đều cam đứng dưới trướng, nhất hô bá ứng, còn Nhạc Phi là một đại nhân vật tại thế, sao có thể cùng tồn tại với y được? Nên chuyện cướp ngục không có đâu, Thiên Vương lo lắng quá nhiều rồi.”

Kỳ thực Khang Xuất Ngư không biết Chu Thuận Thủy cũng không phải Chu Đại Thiên Vương, vì vậy mới luôn gọi Chu Thuận Thủy là “Thiên Vương”.

Chu Thuận Thủy lạnh lùng nói:

“Lý Trầm Chu chỉ là hạng thất phu thôn dã, mà cũng dám tự lập danh hiệu? Tương lai Thừa tướng đại nhân nhất định có ngày đem binh tới tru diệt hắn.”

Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh hai cha con cùng đồng thanh cung kính nói:

“Tần tướng gia thiên thiên tuế! Tần tướng gia nhìn xa trông rộng, Lý Trầm Chu đáng chết…”

Chỉ thấy hai người, một thì chòm râu đen dài phủ xuống tới ngực, mười phần trang nghiêm; một thì mặt mày anh tuấn, đẹp như người trong tranh vẽ, nhưng hành sự lại chẳng có chút khí tiết nào, đúng là không bằng cả heo chó.

Tiêu Thu Thủy xem mà chỉ muốn nôn mửa một trận, lại nghe Khang Xuất Ngư cung cung kính kính mà nói thêm một câu:

“Vì thế hai cha con tại hạ đặc biệt đến đầu nhập dưới trướng Tần đại nhân…”

Khang Kiếp Sinh như thể sợ cha hắn lấy lòng mất phần, cũng lại thêm một câu:

“Cũng như là đầu nhập dưới trướng Thiên Vương…”

Chu Thuận Thủy hừ một tiếng, lão thân mang trọng thương, sắc mặt vàng vọt, trái ngược với khí độ bồ tát thường ngày, nhưng thần thái thì mười phần ngạo mạn.

Tiêu Thu Thủy nhớ tới trận đánh ở Kiếm lư, Đường Phương kịp thời đánh chặn mới cứu được mình, đánh lui cha con họ Khang; hai kẻ này đúng là một phường già không biết thẹn, trẻ không biết nhục. Đã thế còn tranh nhau cướp đường mà chạy, hoàn toàn không để ý đến tình thân, gian ác đến như vậy đúng là không còn lời nào tả được nữa rồi.

Chỉ thấy bên vách tường có một chén đèn dầu nhỏ, ánh đèn le lói, nhưng lại tự cháy tự sáng… không biết vì sao, trong lòng Tiêu Thu Thủy lại xuất hiện một cảm giác: như thể cả đời hắn chỉ mong được gặp người, người ở ngay trong phòng này, nhưng lại không thấy được nữa, người lại rời đi, đi xa vĩnh viễn không gặp được nữa…

Trong sát na này, Tiêu Thu Thủy trong tâm vô cùng lo lắng, giống như sợ hãi một điều gì đó không rõ ràng, chắc sẽ vĩnh viễn bỏ hắn mà đi…

Ngọn đèn trên bàn đột nhiên lay lắt, mặt đất tối sầm đi. Tiêu Thu Thủy không để tâm gì nữa, hét to một tiếng, hai bàn tay bấu vào kẽ hở trên vách đá, chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm liên hồi, hai phiến cự thạch đã bị đẩy ra hai bên!

Trong lúc ba người bên trong còn đang kinh hoảng thì Tiêu Thu Thủy đã lướt vào!

Lúc này Cừu Vô Ý đã tiến vào gian thạch thất tối đen của tầng lao ngục thứ hai, đang bị cơ quan trong thạch thất cản đường, phải toàn lực ứng phó.

Tiêu Thu Thủy đột nhiên xuất hiện, Chu Thuận Thủy, Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh, ba người ai cũng kinh hãi.

Vách đá nặng nghìn cân kia, vốn không có ai có khả năng đẩy ra được; bọn hắn chỉ thấy ngọn đèn rung chuyển sáng lóe lên, một người như thiên thần đã xuất hiện trước mặt; trong lòng ba người đều bị chấn động không gì so được!

Khang Kiếp Sinh thất thanh kêu lên: “Nhạc gia…”

Hắn tưởng Nhạc Phi phá ngục mà ra! Chẳng những hắn có cảm giác này, mà cả Chu Thuận Thủy và Khang Xuất Ngư cũng không ngoại lệ.

Nhưng hai kẻ này dù sao cũng là cao thủ từng qua sóng to gió lớn, đều ngay lập tức nhận ra Tiêu Thu Thủy!

Ba người bọn hắn, trùng hợp đều từng bại dưới tay Tiêu Thu Thủy.

Trong một sát na, ba người đều ngơ ngẩn. Tiêu Thu Thủy đã bước vụt tới, hỏi một câu:

“Nhạc nguyên soái ở đâu?”

Lúc này ánh lửa đã ổn định, Tiêu Thu Thủy thấy rõ trong gian phòng không có buồng giam, cũng không còn ai khác, nên mới trầm giọng hỏi gấp.

Hắn vừa hỏi xong, cha con họ Khang đồng loạt rút kiếm.

Tiêu Thu Thủy hiện tại đã khác xa quá khứ, chỉ khẽ vươn tay đã tháo bảo kiếm “Như Tuyết” đeo sau lưng xuống, hai tiếng “Đinh đinh” vang lên, một thức “Kim đoạn” xuất ra, hai thanh kiếm trên tay Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh cùng bị chặt đứt.

Hai người kinh hãi lui gấp, Chu Thuận Thủy đã nấp bóng lao tới, tay trái Hổ trảo, tay phải Ưng trảo!

Tiêu Thu Thủy căn bản là không ham đánh, hắn nóng lòng muốn cứu Nhạc Phi, nên lui liền hai bước, song thủ vạch ra hai đường tròn, chặn lại thế tới, rồi hỏi gấp:

“Nhạc tướng quân ở đâu!”

Chu Thuận Thủy tưởng rằng đối phương bị mình bức lui, lão ở dưới Lôi đài từng giao thủ cùng Tiêu Thu Thủy, tự biết người thanh niên này võ công tất nhiên không yếu, nhưng vẫn dưới mình. Hiện tại chính mình thụ thương, không biết được bao nhiêu phần thắng, nay vừa đánh ra một kích đã khiến đối phương thoái lui, tưởng mọi chuyện dễ dàng, liền tiến sát thêm mấy bước mà không chịu nói gì.

Ngày đó trên Cù Đường hiệp, Yến Cuồng Đồ sau khi đánh trọng thương Chu Thuận Thủy lại bị Chu Hiệp Vũ ám toán mà táng mạng. Tiêu Thu Thủy lực chiến đánh lui Chu Hiệp Vũ, lúc đó thì Chu Thuận Thủy đã mê man bất tỉnh rồi. Hàng Bát cứu được lão ta đem đi, nên không biết kết quả cuối cùng ra sao; bản thân Chu Hiệp Vũ lại càng không đời nào nói ra chuyện lão không địch lại nổi một tên hậu sinh tiểu tử mà phải bỏ chạy. Vì thế Chu Thuận Thủy căn bản không biết được Thiếu Vũ chân kinh và Vong Tình Thiên thư của Tiêu Thu Thủy cao đến mức nào.

Lúc này Chu Thuận Thủy lại đánh ra một kích Ưng trảo, một kích Hổ trảo.

Tiêu Thu Thủy tay trái dùng Thiếu Lâm, tay phải dùng Võ Đang thuận thế hóa giải.

Đúng lúc đó, từ lao ngục phía ngoài chợt truyền tới tiếng người náo động, dường như đang có ác đấu. Tiêu Thu Thủy không biết tại sao lại có náo loạn, hắn chỉ sợ lao tốt xông vào thì việc cứu Nhạc tướng quân khó rồi. Lúc đó hắn bỗng liếc thấy Khang Xuất Ngư đang muốn thừa cơ lẻn trốn đi.

…đi gọi cứu binh ư?

Tiêu Thu Thủy trong lòng cuống lên, tay trái xoay một cái, tay phải quét một cái, một đốm lửa trên vách đá đột nhiên bốc cao, bắn vào mặt Khang Xuất Ngư rồi cháy bùng lên, thật giống như một luồng lửa cháy từ liệt dương. Khang Xuất Ngư kêu la thảm thiết liên hồi, một thức “Hỏa duyên” trong Vong Tình Thiên thư này nào phải đơn giản, Khang Xuất Ngư mới vừa ngã vật xuống đất, ngọn lửa đã tắt, mặt mũi Khang Xuất Ngư cũng cháy đen như củi khô.

Nhưng vì Tiêu Thu Thủy phân tâm đối phó Khang Xuất Ngư, hai huyệt “Phượng vĩ”, “Tinh xúc” hai bên sườn bị Chu Thuận Thủy chụp vào; trong một sát na, thân thể Tiêu Thu Thủy bỗng thành như một cây gỗ mục, Chu Thuận Thủy cảm giác trong tay như chụp vào vật gì đó mềm nhũn mục nát; mà Tiêu Thu Thủy đã dùng một chiêu “Thiên Sơn trùng điệp” của phái Võ Đang đánh nhanh xuống!

Nếu là lúc bình thường, nếu Tiêu Thu Thủy để Chu Thuận Thủy bắt trúng huyệt đạo, dù là dùng một thức “Mộc ngoan”, chỉ sợ cũng phải bị trọng thương. Nhưng lúc này Chu Thuận Thủy nội thương chưa lành, phát lực yếu ớt, lại chủ quan khinh địch, lão đột nhiên thấy Tiêu Thu Thủy phản kích thì kinh ngạc, thu tay lùi lại, bỏ qua một thời cơ tốt khó gặp!

Lúc này Khang Xuất Ngư đã chết, Khang Kiếp Sinh sớm đã không biết trốn đi đâu, trong phòng chỉ còn lại một đốm lửa cháy từ đóm bấc trong vũng dầu tàn trên mặt đất. Còn lại hai người Tiêu Thu Thủy và Chu Thuận Thủy, ánh lửa le lói dao động không ngừng chiếu lên khuôn mặt, hai người đứng đối mặt nhau.

Ánh sáng lập lòe soi thấy Chu Thuận Thủy đã đổ mồ hôi, lúc này lão đã hiểu rõ thực lực của Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy trong lòng cũng đang rối loạn, vì hắn nghe thấy tiếng hô chém giết vang lên từ phía ngoài, trong đó có vài thanh âm dường như là từ các huynh đệ kết nghĩa kim lan của hắn phát ra.

…Hồ Phúc, Lý Hắc… Có phải các ngươi không?

…Đường Phương… Muội có đến không?

Nhưng trước tiên nhất định phải cứu Nhạc tướng quân đã!

Nhưng mà nhất định phải trước cứu nhạc tướng quân! Tiêu Thu Thủy quát to:

“Chu Thuận Thủy, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau giao Nhạc tướng quân ra đây!”

Chu Thuận Thủy mồ hôi đổ ròng ròng như vệt móng vuốt chim trên hai má. Chỉ thấy lão ngẩn ra, cười khổ nói:

“Làm gì có Nhạc tướng quân nào! Chỗ này ngươi đã thấy rồi, có giấu Nhạc tướng quân nào!”

Tiêu Thu Thủy lập tức tâm thần mê loạn, quát lên:

“Ngươi nói cái gì?”

Chu Thuận Thủy cười lạnh nói:

“Ta nói ngươi đã tìm nhầm chỗ rồi!”

Tiêu Thu Thủy lớn tiếng hỏi:

“Nhạc tướng quân rốt cuộc là ở đâu!”

Lúc này công lực hắn đâu thể coi thường, khí động đan điền, âm thanh vang dội cả bốn bức tường. Chu Thuận Thủy cũng bị chấn động đến khí huyết lộn ngược, nhưng vẫn cứng giọng nói:

“Nhạc tướng quân sớm đã bị đưa đi Phong Ba đình trảm quyết rồi, ngươi đi chuyến này vô ích rồi!”

Tiêu Thu Thủy cảm thấy như trong đầu “Oanh” lên một tiếng, ngây người ra.

Lúc này, Cừu Vô Ý đã vượt qua gian phòng đầy cơ quan, đang tiến vào mật thất tối đen không thấy đường, tuyến phòng thủ cuối cùng.

Ông ta cũng vừa đúng lúc nghe thấy âm thanh chém giết bên ngoài, cùng với cuộc đối thoại kinh tâm động phách bên trong!

Tiêu Thu Thủy lập tức run rẩy, không tự kiềm chế, lẩm bẩm nói:

“Nhạc tướng quân đã… Phong Ba đình… Phong Ba đình!”

Chu Thuận Thủy đứng sau ánh lửa thâm trầm nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Thủy, cười dữ tợn:

“Vừa đi không lâu. Ngươi trúng kế rồi.”

Tiêu Thu Thủy miễn cưỡng đem hết sức lực tán loạn thu hồi trở lại, gắng gượng tỉnh táo lại nói:

“Ta… Ta muốn đi Phong Ba đình…”

Chu Thuận Thủy cười lớn nói:

“Đại Lý ngục cho ngươi đến nhưng lại không cho đi!”

Vừa nói xong, lật tay ra trảo, song thủ một trước một sau đều chụp vào huyệt “Thần tàng” trước ngực Tiêu Thu Thủy!

Tiêu Thu Thủy nghe thấy Nhạc Phi bị đưa đi Phong Ba đình trảm quyết mà như sét đánh ngang tai, ngơ ngẩn mất hồn, không biết làm thế nào, vốn đã muốn quỳ xuống khóc to một phen, tráng chí tinh thần sa sút đi hết; nhưng lại muốn phát lực đuổi theo, ngăn cản thảm họa Phong Ba đình. Lúc này trảo của Chu Thuận Thủy đã đánh tới!

Lúc này Cừu Vô Ý đã phát hiện “Tái ngoại song manh” bị chế trụ. Ông ta biết rõ hai người này võ công rất cao, vậy mà nay cũng bị chế trụ, lần này người đột nhập vào lao công lực cao thâm đến thế nào cũng có thể tưởng tượng ra rồi!

Ông ta không biết “địch thủ” phía trước lại là bằng hữu, nên sinh tâm giới bị.

Nhưng Tiêu Thu Thủy thì đã đang gặp nguy hiểm sinh tử rồi!

Còn bên phía quần hiệp đang đánh giết, không biết bao nhiêu quan binh đã xông vào! Mấy người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Lâm công tử, bình thường chiến đấu chỉ có tiến không có lùi, nên cũng lại càng cứng cỏi nghênh tiếp.

Thiết Tinh Nguyệt xông lên đầu tiên, đối phương có chừng gần trăm người, kẻ nào kẻ nấy đều gân cổ hô hào: “Lên a! Giết a!” Nhưng chẳng kẻ nào có dũng khí “xông lên” thật như hô hào. Thiết Tinh Nguyệt trông đám tham sống sợ chết này rất không thuận mắt, hai trảo xuất ra, nắm lấy cổ họng hai tên to mồm nhất, “cách cách” hai tiếng bẻ gãy cổ hai tên đó!

Bỗng nghe “hoắc” một tiếng, một mũi Hồng anh thương đã nhắm vào sau lưng hắn đâm tới, hắn quay người lại hét lớn, xuất một cước đá bay Hồng anh thương, xuất một quyền đánh kẻ đó bắn ngược trở lại. Chẳng qua chưa kịp hít thở thì phía trước ba thanh đao, phía sau năm thanh đao, trái phải bảy thanh đao nữa đã cùng giáp kích!

Thiết Tinh Nguyệt luôn mồm quát lớn, đã đánh ngã mười lăm người, nhưng trên người hắn đã chi chít vết máu, có hai vết thương phun máu như suối, ướt đẫm cả quần áo.

Nhưng Thiết Tinh Nguyệt vẫn xông tới, xông về phía trước. Hắn bình sinh tru sát quân Kim, không ngờ ở nơi này lại đánh nhau với chính quan binh Đại Tống. Hắn vừa đánh vừa cảm thấy buồn bực, lại càng xông vào nơi có nhiều địch nhân nhất.

Khâu Nam Cố thấy máu tươi trên người Thiết Tinh Nguyệt chảy đầm đìa, mắt hắn đỏ ngầu lên. Hắn và Thiết Tinh Nguyệt bên ngoài như thể không hòa thuận, chẳng qua chỉ là tranh hơn thua miệng lưỡi, tình cảm thực ra là vô cùng chân thành, nên cũng chém giết lao theo Thiết Tinh Nguyệt.

Chẳng qua là mới giết được vài bước đã không thấy bóng lưng Thiết Tinh Nguyệt đâu nữa; trước sau trái phải đều là bó đuốc, kẻ địch, binh khí. Khâu Nam Cố như một con hổ điên, tay đánh chân đá, đánh cho đối phương người ngựa nghiêng ngả, đánh ngã mười bảy mười tám người rồi còn nhảy vọt lên, cắn đứt cổ họng một tên ngục tốt mới vừa rồi giày xéo một nữ tử!

Lâm công tử mỗi một đao, một kiếm đâm ra đều có người ngã xuống không đứng lên được nữa. Hắn đã đánh giết mở ra một đường máu, nếu hắn muốn thoát đi cũng không phải không làm được, nhưng huynh đệ hắn còn đang liều mình ở đây, hắn sao lại đi?

Hắn hú dài một tiếng, huơ đao múa kiếm tiếp tục chém giết, chưa đầy một khắc áo bào trắng đã nhuộm thành áo bào đỏ.

Lúc này viện binh của đối phương không ngừng kéo đến, bao vây lớp lớp không biết đã có bao nhiêu tầng, bao nhiêu người. Hồ Phúc vốn tâm địa nhân hậu, lòng dạ quân tử, cảm thấy bất nhẫn liền hét lớn:

“Các vị huynh đệ, mọi người đều có cha có mẹ, việc gì phải bức nhau khổ sở thế này?”

Hắn chế trụ mấy người đều không hạ sát thủ, thình lình không đề phòng một kẻ tham công, chém một đao vào cổ Hồ Phúc. Hồ Phúc bất thần cảm thấy đầu nghiêng đi, dưới cằm thấy tê rần, đã bị vạt mất một miếng lộ cả xương. Hồ Phúc đại nộ, xoay tay lại chém một đao, kết liễu kẻ đó!

Lúc này hắn thân thụ trọng thương; nguyên trong quần hiệp thì công lực hắn có thể coi là cao nhất, giờ ngược lại thành ra gặp nguy hiểm nhất! Lý Hắc vô cùng tinh mẫn, trong lúc tác chiến mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, vừa thấy Hồ Phúc thụ thương thì lập tức vừa đánh vừa vận dụng thân pháp linh xảo: xoay, chuyển, nhảy, trượt, thậm chí không ngại chui, lật, bò, gạt, vượt, nhanh chóng đã tới bên cạnh Hồ Phúc. Hai người đấu lưng vào nhau tác chiến, đối mặt hai bề hơn trăm địch nhân, nhưng phòng thủ có thể tạm ổn.

Lý Hắc trời sinh thấp bé, đối mặt với cấm quân tinh nhuệ cao năm thước năm tấc trở lên (cỡ hơn 180cm), chỉ thấy hắn nhỏ như hạt đậu, lúc thì bạo gan nhảy cao lên, lúc thì như hồ lô lăn dưới đất, hạ bàn của cấm quân trên dưới đều bị Lý Hắc chui qua cả. Hắn hí mắt nhìn chuẩn một tên Phó hiến ti là cao thủ dùng song tiên, liền bất thần đánh tới xâm nhập trung môn, vừa ra tay đã bứt hai chòm râu dê của người nọ, người nọ đau đến kêu oa oa. Lý Hắc cười nói:

“Ngươi ngày nào cũng dụng hình với kẻ khác, hôm nay ta nhổ sạch chòm râu của ngươi!”

Còn chưa nói xong, bỗng dưới chân trượt một cái, liền ngã chổng vó xuống đất! Thì ra trong lúc hắn cười nói đắc ý, không để ý mình đang dẫm lên binh khí của đối phương. Kẻ đó tay trái cầm mã tiên, tay phải cầm kim tiên, liền dùng kim tiên quấn vào mã tiên dụng lực kéo mạnh một phát, Lý Hắc ngay lập tức mông đít nở hoa!

May mà hắn thân thủ nhanh nhẹn, cuối cùng không bị kẻ địch băm ra thành tương thịt, kịp thời ngồi dậy tác chiến, Hồ Phúc lần này lại ứng cứu hắn. Hai người lại lưng dựa lưng, một người cằm bị tiện mất một miếng, một người mông lệch ra; Trần Kiến Quỷ nhất nhất quan sát tình hình tác chiến, thấy cảnh hiểm tử hoàn sinh trong đại chiến này thì gập bụng chỉ tay cười lớn.

Một tràng cười này có thể nói là vô cùng liều lĩnh, “bình” một tiếng, sau lưng đã trúng một nhát tam tiết côn ngã chúi về phía trước. May mà nàng ta quyền lộ uy mãnh, liền thừa dịp xông vào trận địa địch, đánh như nước chảy hoa rơi, nhưng chân trái lại bị chém trúng một kiếm, thành ra thọt chân tác chiến, so với hai người Hồ Phúc Lý Hắc lại càng chật vật hơn.

Lúc này quần hiệp đã chém giết đến hồi cao trào, Vạn Gia Chi, Sài Hoa Lộ trên người cũng bị thương vô số nhưng vẫn dũng mãnh tác chiến. Đại Đỗ hòa thượng lực chiến Hàng Bát đang chiếm thượng phong. Thiên thủ kiếm viên Lạn Tuấn Long đánh được một hồi thì chợt nhớ ra còn một tên rùa đen đáng ghét này chưa kịp giết, liền xách kiếm đuổi tới!

Thiết quy Hàng Bát đối phó với một mình Đại Đỗ hòa thượng đã cảm thấy chật vật, nếu không phải Đại Đỗ hòa thượng mới đánh được một lúc đã cảm thấy mệt nhọc thì sớm đã đem hắn kết liễu rồi. Hàng Bát lanh lợi quỷ quyệt, vừa thấy có thêm Thiên thủ kiếm viên, liền quay đầu chạy thẳng!

Đại Đỗ hòa thượng và Lạn Tuấn Long song song đuổi theo, đuổi ra đến bên ngoài lao ngục đột nhiên đến một nơi tuyết trắng phau phau, gió bắc thổi cắt da, nhưng lại không thấy Hàng Bát đâu cả!

Hai người hơi ngẩn ra, bỗng nghe tiếng xuy xuy phá không như mưa rào, thì ra bốn phía có không biết bao nhiêu mũi tên đã bắn về phía hai người bọn họ!

Đại Đỗ hòa thượng hét to một tiếng, tăng bào lật lên, Lạn Tuấn Long lại như hóa ra nghìn cánh tay, nghìn bàn tay, bắt được một mũi tên thì ném ngược lại, liền có một tiếng rên khe khẽ vang lên, chỉ trong chốc lát đã ném ra cả trăm mũi tên.

Đại Đỗ hòa thượng không có thân pháp linh hoạt như Lạn Tuấn Long, may mà hắn có cái bụng biến thành như tấm thuẫn, tên bắn tới bụng hắn như bắn vào bông, toàn bộ bị bật ngược lại, còn có người kêu thảm “oa oa” rồi ngã từ trên cây xuống.

Nếu không phải lần này người truy đuổi là Đại Đỗ hòa thượng và Lạn Tuấn Long thì quả thật vô cùng nguy hiểm. Nhưng đối phương cũng rất nhanh chóng thay người, chỉ mất chưa đến một khắc, Đại Đỗ hòa thượng và Thiên thủ kiếm viên Lạn Tuấn Long, trên người vẫn còn dính mấy mũi tên, đã phải liên tiếp đánh chặn tên liên tục bắn xuống, có thể nói là cũng thập phần hung hiểm.

Nhưng hai người lại thủ cứng trước cửa lao không lùi. Bởi bên ngoài lao có mai phục, hung hiểm đến mức nào, nếu như bọn họ lui khỏi, huynh đệ bên trong vô ý xông ra không khỏi gặp nguy? Vì thế bọn họ thà làm bia đỡ tên cũng không hề tránh đi.

Đại Đỗ hòa thượng cùng Lạn Tuấn Long hai người càng đánh càng nộ, Đại Đỗ hòa thượng chửi lớn:

“Tiên sư bà ngoại nó chứ, con mẹ nó chứ, có gan thì bỏ ám khí, tới đây đánh nhau!”

Ba thanh trường kiếm của Lạn Tuấn Long đồng loạt rút ra, múa thành ba luồng sáng trắng vàng đỏ chuyển động như cầu vồng, mưa gió không lọt qua được, nhưng cũng không kìm được hỏi:

“Này, ngươi là người xuất gia, thế nào mà cứ mở miệng ra là đọc Tam tự kinh thế?”

Đại Đỗ hòa thượng tròn mắt quái dị, hỏi sẵng lại:

“Ngoại hiệu ngươi là Thiên thủ kiếm viên, ta đã từng hỏi qua ngươi là con người hay là con ngựa chưa?”

Lạn Tuấn Long đáp rành mạch:

“Chưa từng!”

Xoẹt một tiếng, một mũi tên lại bắn trúng bụng Đại Đỗ hòa thượng. Đại Đỗ hòa thượng lần này chân khí không tụ, “Đỗ bì công” (công phu da bụng) không đánh bật được ám khí, mũi tên đâm vào thịt ba phân, hắn đau đến kêu lên oa oa, liền tức giận chửi lớn:

“Đồ con rùa, dám làm bị thương cái bụng quý của ta!”

Nói rồi quay sang Lạn Tuấn Long, hung hăng mắng mỏ:

“Ta không hỏi ngươi có phải con khỉ hay không, ngươi đừng quản chuyện đánh rắm của hòa thượng ta!”

Lạn Tuấn Long để mặc hắn vô cớ mắng mỏ một trận, bỗng nhiên kêu lên hoảng hốt, “phốc” một tiếng đã trúng phải một mũi ám khí. Ám khí này phát ra nói về lực hay về kình đều không phải chuyện đùa; Lạn Tuấn Long bị trúng vào tay trái, kiếm thế liền chậm xuống.

Phải biết Thiên thủ kiếm viên Lạn Tuấn Long lợi hại nhất là đôi tay nhanh như tia chớp, nay một tay đã bị thương, liền gặp bất lợi lớn, mà chợt từ một phương vị, ám khí của đối phương kịch liệt tăng cường; ám khí không phát thì thôi, khi phát ra là nhận huyệt chuẩn xác, tốc độ cực nhanh, thủ pháp cực ác!

Mắt thấy Lạn Tuấn Long không cách nào tiếp được, Đại Đỗ hòa thượng một chưởng xuất ra, nhanh nhẹn đỡ lấy ngay ám khí đang nhắm hướng cổ họng Thiên thủ kiếm viên bắn tới!

Đại Đỗ hòa thượng lần này ra tay xem như cứu được tính mạng Lạn Tuấn Long, nhưng thấy lòng bàn tay có chút đau nhức, biết đã bị ám khí đâm vào, liền giơ chưởng ra trước ánh tuyết xem thử, thì thấy một viên thiết liên lê, trên có khắc một chữ “Đường” nho nhỏ!

Hắn vô cùng sợ hãi, cảm thấy chỗ vết thương đã ngứa ran một trận, độc khí từ lòng bàn tay công thẳng lên. Đại Đỗ hòa thượng phải vận công bảo hộ tâm mạch, làm sao còn ngăn cản được ám khí như mưa rào bắn tới?

Lạn Tuấn Long cố nhiên là gắng sức cản lại, nhưng ám khí từ phương vị kia vô cùng ác liệt, cộng thêm tên bắn từ bốn phương quấy nhiễu, dù là Thiên thủ kiếm viên cũng cản không nổi. Lúc này bỗng nghe một tiếng quát to, một bóng người lướt tới, toàn thân như hóa thành một cỗ đao quang ánh vàng kim, tên bắn tới đều bị bật trở lại. Người nọ thở hộc ra một hơi, chém một đao vào gốc một cây du lớn, cây du rung chuyển ầm ầm, một thân hình to lớn từ trên tán cây ngã ra, rơi phịch xuống đất, lõm sâu xuống mặt tuyết!

Người sử kim đao kia chính là Hồ Phúc. Hắn cứu người lúc nguy cấp lại có thần uy lẫm liệt, thường ngày ra tay giúp người khí chất cũng không được như vậy. Hắn tâm địa nhân hậu, từ lâu đã để ý tình hình chiến đấu của các huynh đệ, thấy bên này Lạn Tuấn Long, Đại Đỗ hòa thượng gặp nguy cấp, liền nhận chuẩn vị trí ám khí phát ra cường liệt, một đao đắc thủ!

Người phát ám khi vừa rơi xuống đất, nghe ầm một tiếng như một cơn địa chấn, mọi người đều thoáng lung lay. Hồ Phúc, Đại Đỗ đồng thanh hét to:

“Đường Phì!”

Chỉ thấy ánh tuyết soi rõ một người béo bằng hai Đại Đỗ hòa thượng ghép lại, từ một nửa khuôn mặt như thể quỷ mị mọc ra một nửa khuôn mặt nữ nhân bình thường. Người đó mở cái miệng lớn dính đầy máu, cười dại:

“Chính là bổn cô nương, các ngươi muốn thế nào?”

Đại Đỗ hòa thượng rống lên một tiếng, song chưởng cuồn cuộn như gió bão xuất ra, nhưng chưởng đi được nửa đường thì cơn ngứa bất thần nổi lên, chưởng lực giảm mạnh. Đường Phì lật tay, véo, véo hai mũi thấu tâm châm đánh phá chưởng lực mà vào!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-12)


<