Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ hữu tuyết - Hồi 07

Thiên hạ hữu tuyết
Trọn bộ 12 hồi
Hồi 07: Tuyết Oán (3)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-12)


Phủ Lâm An, nhà ngục Đại Lý. Trên đầu tường, chợt có một bóng người phóng vụt qua, mấy tay thủ binh ngỡ mình hoa mắt, chăm chú nhìn một hồi lại chẳng thấy gì nữa, liền phát buồn bực.

Bọn hắn đồng loạt nhìn thấy, cái bóng kia hình dáng như bóng người, nhưng người làm sao có tốc độ nhanh được như vậy? Vì thế đều cãi nhau om cả lên:

“Ô, là cái gì thế?”

“Hay là có người…”

“Lão Hạ thối chắc hôm qua ghẹo gái hoa mắt lên rồi, người thường có thể ra vào tùy tiện Đại Lý ngục được hay sao?”

“Không phải người, thế chẳng lẽ là thần tiên…”

“Không phải thần tiên, là hồ tiên!”

“Hồ tiên…”

“Là hồ tiên mà lén lút chui vào ngủ cùng, lúc đêm tối lạnh giá một mình ngươi trong chăn đấy, lão Trang! Hà hà hà…”

“À… Hà hà hà…”

Tay thủ binh kia cũng ngộ ra “hồ tiên” là ý tứ gì, liền cười khà khà một hồi.

Bọn hắn tuyệt không biết trong vài câu đàm tiếu cười cợt, “hồ tiên” kia đã lướt qua mười ba cửa khẩu, tới được trọng địa giam giữ trọng phạm của Đại Lý ngục, hiện tại đang ẩn thân trên nóc nhà như một bóng ma, chuẩn bị toàn lực đánh cược một lần.

Bọn hắn đương nhiên không biết.

Đó đương nhiên chẳng phải hồ tiên.

Người nọ là Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy trở về từ Cù Đường hiệp, cứu Đệ nhất cầm nã thủ Hạng Thích Nho và Sáp sí nan phi Tả Khâu Đạo Đình cùng ra, lại giúp hai người bỏ đi hai cánh tay gãy. Sau chuyện này, Tiêu Thu Thủy mới quyết ý đại náo Đại Lý ngục ở phủ Lâm An.

Trong lao có Nhạc Phi!

Vì cứu tướng quân, nghĩa bất dung từ!

Lúc này, lòng bàn tay Tiêu Thu Thủy đang đổ đầy mồ hôi.

Từ cửa ngoài cùng của Đại Lý ngục xông vào đây một mạch, đã qua mười ba trọng quan hiểm địa, nhưng hắn đều không gặp một phần cản trở nào. Nhưng đến chỗ này…

Hắn ngẩng đầu lên, thanh thế trong khu ngục này đáng sợ như núi, lại rất quỷ mị, đứng sừng sững dưới ánh trăng đổ một cái bóng thật dài trước mắt hắn…

Hắn biết rõ nơi đây trong gần nửa tháng qua, vô số anh hùng hảo hán không tiếc đầu rơi máu chảy xông vào.

Nhưng toàn bộ đều phơi thây trên mặt đất này!

Một khoảng sân rộng năm mươi trượng, không có một vật cản nào có thể lợi dụng ẩn thân, bốn phía đông tây nam bắc xung quanh đại lao lát toàn đá xanh to bản, không có gì khác.

Bất luận kẻ nào cũng không thể bay qua khoảng cách mười lăm trượng.

Chưa kể bức tường nhà ngục kia còn cao hai mươi trượng.

Ngay cả Tiêu Thu Thủy cũng không thể.

Thế nên hắn chỉ có bị người ta phát giác.

Hắn bị phát giác hành tung gần như tức khắc, thân ảnh bại lộ ngay dưới ánh trăng.

Kẻ phát hiện ra hắn chính là thủ tốt trên tường nhà ngục.

Khi bọn thủ tốt phát hiện ra hắn, chỉ thấy một bóng người lóe lên.

Đám thủ binh này đều từng thân kinh bách chiến, là hảo thủ ngàn người chọn một, hơn nữa phản ứng cực nhanh, giết người như ngóe, là những nhân vật cùng hung cực ác, nếu không cũng không bị điều tới đây canh gác Thiên hạ đệ nhất lao là Đại Lý ngục này rồi!

Nhưng bọn hắn thấy bóng người lóe lên quá nhanh, không cách nào biết được kẻ đến có phải thù địch hay không.

Nên bọn hắn càng tập trung tinh thần quan sát, nhưng “bóng người” kia lại đã biến mất trong ánh trăng lạnh.

Bọn thủ tốt không biết Tiêu Thu Thủy đã thi triển một thức “Nguyệt ánh” trong Vong Tình Thiên thư, âm thầm tới được chân tường nhà ngục.

Nhưng ngay dưới chân tường cũng có lính gác.

Ánh trăng chiếu không tới được chỗ này vì bị bóng tường âm trầm cắt đứt, nếu thủ tốt trên đầu tường có thể nhìn rõ được, nhất định sẽ phát giác đồng bọn dưới chân tường đều đã ngã xuống.

Tiêu Thu Thủy đã dùng thức “Địa thế” âm thầm tiến vào, nhanh như chớp đánh gục thủ tốt.

Liền sau đó, hắn thi triển Bích hổ du tường, nhắm thẳng bờ tường leo lên.

Hắn vừa ẩn thân trên mặt tường, vừa âm thầm toan tính phải xuất thủ như thế nào để một lần có thể hạ được cả mấy người. Những kẻ này đều là cao thủ, một khi bị đánh động, bốn phương tám hướng đều có viện binh, tình thế ấy cả giao chiến hay thoát thân đều khó, chưa kể còn đánh cỏ động rắn, về sau muốn cứu Nhạc nguyên soái lại càng khó khăn muôn trùng…

Lúc này chỉ nghe thấy thủ binh trên bờ tường đang nói chuyện:

“Kỳ quái, rõ ràng vừa rồi ta thấy có bóng người…”

“Bóng người ở đâu ra, là ánh trăng thôi, mấy ngày nay vô số người đến cướp ngục, chúng ta không khỏi lúc nào cũng ngờ vực.” Một người nói tiếp.

“Làm gì có ai khinh công nhanh như vậy!” Một người nói vẻ trêu chọc.

Tên còn lại cũng cười nói tiếp:

“Những kẻ đến cướp ngục, không phải chết dưới ám khí của chúng ta thì cũng rơi vào cạm bẫy, giống như một đám người hôm trước, toàn bộ bị chúng ta dẫn dụ cho rơi xuống núi đao, đâm vào người phập phập mười bảy mười tám cái lỗ, toàn thân là máu… Ba kẻ đến đêm qua, dầu sôi đổ vào người mà chết thiêu… Đám lớn nhất là bảy tám ngày trước, có cả trăm người, cũng lần lượt làm mồi cho cung tiễn của chúng ta, rơi vào hầm chông thi thể cháy khét… Ha ha ha, còn kẻ nào dám tới!”

“Thế mà những người này đúng là ăn tim gấu mật báo, ngày nào cũng đến cướp ngục, thật là không sợ chết!” Tên còn lại buồn bực lẩm bẩm.

Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ, bọn loài chó các ngươi đương nhiên không biết cái gì gọi là “Gặp nghĩa quyết dũng, dù chết không sợ” rồi, lại khiến cho nhiều hiệp sĩ trung can nghĩa đảm như vậy bỏ mạng tại nơi này…

Tiêu Thu Thủy giận đến không kìm nén được, nhưng nghĩ đến Nhạc Phi, hắn lại cứng rắn ngăn không cho lửa giận bốc lên.

–Vô luận thế nào, trước tiên phải cứu được tướng quân ra rồi hãy nói!

Vì thế hắn mới lén lút xâm nhập vào. Nhưng đại lao này xây bằng đá cẩm thạch vô cùng kiên cố không thể đục thủng, vào ra lại chỉ qua một cửa sập, đáng sợ hơn nữa là đại lao này chỉ có một phòng giam duy nhất nằm ngay trung tâm, chỗ nào cũng có cao thủ canh gác, căn bản là không sao trà trộn vào được.

Tiêu Thu Thủy trong lòng như đang có một quầng lửa thiêu đốt dữ dội: Hoàng đế Đại Tống lại đối xử hèn hạ như thế này đối với tướng quân đã vì hắn mà lập biết bao công lao, mà một tòa lao ngục với trăm ngàn võ lâm hảo thủ này là vì cái gì, chẳng qua chỉ là giam giữ một “Nhạc nguyên soái”, hay cho một Nhạc Phi!

Nghĩ tới đây, nhiệt huyết trong lòng Tiêu Thu Thủy lại trào lên, thầm lập thề nguyện, bất luận thế nào cũng phải gặp Nhạc nguyên soái, bất luận thế nào cũng phải cứu ông ta ra.

Hắn thi triển “Nguyệt ánh”, “Địa thế”, “Phong lưu” ba thức, mượn sự vật xung quanh tránh được tai mắt cao thủ canh ngục, từ từ tiềm nhập đại lao.

Phải biết tòa “Thiên hạ đệ nhất lao” này, là nơi trấn thủ của những tay hảo thủ trong hảo thủ, tuy là năm xưa Yến Cuồng Đồ đích thân tìm đến, cũng bị phát hiện ở thông đạo bị giám thị nghiêm ngặt nhất. Chẳng qua Tiêu Thu Thủy đem sở học Vong Tình Thiên thư mười lăm pháp môn ra phát huy ưu điểm hòa cùng vạn vật, nên một mạch xâm nhập đến ba tầng cuối cùng của đại lao mà không bị phát giác.

Có lúc hắn lợi dụng ánh lửa đuốc lay động trong tay thủ tốt, dùng một thức “Hỏa duyên” che mắt người ta mà nhập lao, có khi tình thế canh gác nghiêm mật không thể xông vào, hắn lại dùng thức “Sư giáo” đi theo sau đội tuần tra, nghiễm nhiên mang dáng vẻ của giáo đầu cấm quân mà tiến vào lao, lại khiến cho lính gác sinh ra ảo giác mà không dám hỏi han nghi vấn gì.

Nhưng đến ba tầng cửa khẩu cuối cùng – qua ba tầng này chính là nơi giam Nhạc nguyên soái – hắn liền biết lần này không khỏi phải xông bừa vào rồi.

Hắn vừa nhìn thấy đám thủ áp, liền biết rõ những kẻ này đều là hảo thủ nhất lưu kinh nghiệm đầy mình, hơn nữa tới ba cửa khẩu cuối cùng này, những kẻ trấn thủ đều mười phần phối hợp, cũng vững vàng không di động, căn bản là không có kẽ hở mà nhập, không có sai sót mà lợi dụng, động thủ một cái là sẽ kinh động toàn lao, thành thế trước sau giáp công, bắt rùa trong hũ.

–Bản thân hắn thì không sao, sợ chính là mất đi cơ hội cứu Nhạc nguyên soái!

Trấn thủ trước cửa tầng lao thứ ba là bốn lão già mặc huyền y. Bốn kẻ này ngồi bất động trên mặt đất không chút phong thanh, mà thực ra cả một cơn gió thổi cũng không thể vượt qua. Ở đây căn bản không ai có thể đi ra, cũng không ai có thể tiến vào.

Bốn người này thủ tại đây, Tiêu Thu Thủy có thể thấy được võ công của họ hẳn nhiên đủ cao để một con muỗi cũng không bay vào được; mà ở nơi này lại không có tạp nhân, cũng không có vệ binh, hắn không có cách nào lợi dụng thâm nhập được.

–Bốn kẻ này không nghi ngờ gì nữa, chính là bốn kẻ bị người trong giang hồ thóa mạ, là thủ hạ hộ vệ thân cận của Tần Cối: Cùng Hung, Cực Ác, Ngạt Độc, Tuyệt Ngoan bốn đại cao thủ.

Tiêu Thu Thủy hiện tại võ công tuy cao nhưng cũng tự biết không thể chỉ trong ba chiêu hai thức mà chế trụ được bốn kẻ này.

Chỉ cần một trong bốn kẻ này đánh động tình hình, việc cứu Nhạc nguyên soái thành khó càng thêm khó.

Tần Cối cho bốn đại hộ vệ của mình tới đây canh gác Nhạc Phi, đương nhiên là xem Nhạc Phi quan trọng như tính mạng của mình vậy – chính là nếu Nhạc Phi không chết, cái mạng lão cũng không thể còn, nên mới không tiếc trọng binh dồn vào đây.

Tiêu Thu Thủy đánh giá tình thế, chợt thoáng nhìn thấy trên bờ tường đá nhà lao có một cửa sổ thông khí nhỏ.

Cửa sổ nhỏ này bao quanh bởi song sắt, nhỏ đến độ không thể thò đầu vào được, chứ chưa nói đến thân thể. Nhưng Tiêu Thu Thủy lại vui mừng quá đỗi. Nguyên là trong mười lăm quyết Vong Tình Thiên thư có một quyết “Thổ yểm”, trong nhà lao toàn đá cẩm thạch kiên cố không áp dụng được, nhưng trọng địa này giam giữ trọng phạm, bất đắc dĩ phải mở một lỗ thông khí, Tiêu Thu Thủy liền có cách xâm nhập.

oOo

Đồng thời ở nơi này, phía ngoài mười mấy tầng nhà ngục giam trọng phạm, là nơi giám ngục ăn ngủ, cũng là nơi trọng binh đồn trú, trong lao nếu có phát sinh gió thổi cỏ lay gì sẽ trực tiếp điều binh. Ở đây bao quanh khu trọng địa của quan gia là một lớp tường gạch vỡ ngói hỏng, rồi mới đến nhà dân. Trong số chút ít nhà dân quanh đây, có một gian nhà tuy đã là nửa đêm nhưng vẫn đốt một cây đèn sáng.

Từ cửa sổ nhìn qua, có thể thấy một đám người, đang tập trung tinh thần ngưng thần nhìn lên một chiếc bàn, trên mặt bàn có một tấm địa đồ căng ra, nhìn như chiến thuật vây thành, mười phần rắc rối, trong đó có không ít chỗ đã dùng bút chu sa đánh dấu lên.

Mười mấy người này, lưng đeo trường kiếm hoặc eo quấn nhuyễn kiếm, hoặc tay cầm binh khí, đích thị là người trong võ lâm. Bọn họ ai nấy sắc mặt ngưng trọng, lắng nghe một người mặc quần áo vá víu rách rưới phân tích tình thế địa đồ.

Lão khất cái ăn mặc vá víu rách rưới này, chính là Bang chủ Cái Bang năm đó tại lôi đài bên dốc Trường Bản bị trọng thương rồi thất tung, “Thần hành vô ảnh” Cừu Vô Ý!

Mà những người đang tập trung tinh thần nghe ông ta nói, đa số là cao thủ Cái Bang bảy, tám túi, cùng các nghĩa sĩ võ lâm, cũng có những kẻ hành tẩu giang hồ đã mấy chục năm mà không biết trời cao đất dày, lại cũng có những người có tình có nghĩa.

Trong số những người này, có Thiết Tinh Nguyệt đang vừa nghe vừa móc mũi, Khâu Nam Cố đang vừa nghe vừa xỉa răng, Đại Đỗ hòa thượng đang ngủ gà ngủ gật, Thi Nguyệt đang đảo tới đảo lui hai con mắt dò xét người trong phòng, Trần Kiến Quỷ vẻ mặt hung tợn, Lý Hắc đứng dưới ánh đèn đã đen lại càng đen, Hồng Hoa đang gãi gãi cái đầu trọc lốc, cùng với Hồ Phúc tuy đang nghe mà một chút cũng không hiểu.

Chính là một nhóm người này:

Kim đao Hồ Phúc, Thiết đầu Hồng Hoa, Thiết đinh Lý Hắc, Diêm Vương thân thủ Trần Kiến Quỷ, Tạp hạc Thi Nguyệt, Đại Đỗ hòa thượng, Thiết khẩu Khâu Nam Cố, cùng Thí vương (Vua rắm) Thiết Tinh Nguyệt!

Bọn họ cùng nhau tập trung lại một chỗ, mà không biết có đại sự sắp xảy ra!

oOo

Tiêu Thu Thủy khẽ tay khẽ chân, không phát ra một nửa tiếng động, trên bức tường kiên cố tựa như đúc bằng sắt kia, từ một lỗ cửa thông gió đầu người không chui lọt, dùng một quyết “Thổ yểm”, dần dần moi ra một lỗ lớn to bằng thân người. Chính hắn đương nhiên không cần cái lỗ phải lớn như vậy, nhưng tính cho Nhạc Phi tới lui, mới phải moi lỗ rộng ra.

Sau đó hắn nhanh nhẹn chui vào.

Hai tầng trọng lao cuối cùng này, thế mà lại không có người canh gác!

–Đương nhiên là không có người gác, nếu có người gác ở đây, mình moi lỗ trên tường để ánh sáng lọt vào rồi lại chui qua, có thể không bị phát hiện hay sao!

Nơi hắn đào lỗ là dưới cửa sổ, mà cửa sổ lại ở mặt sau của nhà ngục, bốn lão già mặc huyền y gác tại cửa trước, bọn họ cho rằng căn bản không ai vào được bằng cửa sổ nhỏ kia, nên không cần gác. Bọn họ cho rằng võ công dù cao đến đâu cũng không thể phá tường mà không phát ra âm thanh.

Nhưng mười lăm quyết Vong Tình Thiên thư không đơn thuần là võ công, mà còn cao diệu hơn cả những loại võ công cao diệu nhất, là vận dụng vạn vật xung quanh.

Tiêu Thuy Thủy dùng quyết “Thổ yểm” để vượt qua cửa khẩu này.

Hắn vào được bên trong rồi, phát hiện đầu tiên chính là trong lao không có người canh gác, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Tới gần chỗ giam Nhạc Phi rồi, lại không có một quân một tốt coi giữ, không kỳ quái hay sao?

Ngay sau đó hắn cũng cảm giác được một thứ cảm giác chưa từng có bao giờ. Có một linh cảm khiến huyết dịch trong cơ thể hắn chảy nhanh hơn, tim đập nhanh hơn… giống như sắp gặp một nhân vật cực kỳ vĩ đại, vậy mà hiện tại thứ hắn nhìn thấy chỉ là cái bóng của chính mình.

Trong lao dường như có một loại khí tức lạnh lẽo u ám, một cỗ gió lạ thổi tới mặt hắn khiến Tiêu Thu Thủy cảnh giác cao độ, nhưng đó không phải chưởng phong.

Tiêu Thu Thủy liền cảm giác được nơi này không an toàn.

Cảm giác của hắn luôn luôn chính xác.

Năm đó hắn chính là dựa vào “cảm giác” trời cho khác hẳn người thường này mà thoát được ám toán của cha con họ Khang tại Hoán Hoa Kiếm lư và cầu Vạn Lý, giờ phút này hắn lại như cảm nhận được sát khí ngày xưa!

Nhưng hắn vì muốn gặp Nhạc Phi mà không tiếc mình đối mặt tất cả hiểm nguy. Hắn thử bước ra một bước, đột nhiên vách tường đối diện tách ra, mấy chục cây cung giương sẵn nhất loạt bắn tên tới!

Trong chốc lát mấy chục mũi tên bắn về phía Tiêu Thu Thủy, nếu là người thường thì không thể có cách nào tránh né được, nhưng Tiêu Thu Thủy chẳng những dịch chuyển trong nháy mắt, tránh được tên bắn, mà còn vận dụng song thủ nghiêm mật như mưa rơi, bắt lấy hết toàn bộ tên vào lòng bàn tay.

Mũi tên là do lò xo trong cơ quan bắn ra, trong một khoảng cách ngắn, lực đạo rất mạnh, nhưng Tiêu Thu Thủy dùng thủ pháp khéo léo tiêu giải hết lực đạo này, tổng cộng hơn bốn mươi mũi tên đều bị hắn tóm vào tay.

Tiêu Thu Thủy muốn bắt lấy những mũi tên này là vì không muốn cho tên bắn trượt hắn rồi bắn vào tường!

Bên kia tường chính là bốn lão huyền y cao thủ.

Làm kinh động đến bốn lão già này cũng không phải trở ngại gì, mà là trong lao biết có người đến phá ngục, sẽ bất lợi cho Nhạc tướng quân, điều này là Tiêu Thu Thủy sợ nhất.

Tiêu Thu Thủy bắt được tên bắn ra, nhưng không bắt được âm thanh “ong ong” mà cơ quan phát ra. Hắn bắt hết mũi tên rồi, đợi yên tĩnh lắng nghe một lúc, bốn kẻ ngoài tường kia dường như không có động tĩnh gì, hắn lại tiến về phía trước một bước, xác định an toàn, rồi nhanh nhẹn bước thêm mấy bước nữa.

Trong vài bước này lại gặp cơ quan: chỉ nghe tiếng “xuy xuy” vang lên, trên đỉnh xà ngang có mấy chục đạo hàn tinh bắn xuống.

Tiêu Thu Thủy trong lòng thoáng nghĩ: “Độc thật!” Hắn ứng biến cực nhanh, vừa thấy trong hàn tinh có ẩn hiện ánh xanh, liền cởi ngay áo ngoài, thu hết hàn tinh bắn xuống vào trong.

Nhưng lúc này bốn kẻ bên ngoài cũng cảm giác được. Chỉ nghe một người nói:

“Bên trong dường như…”

Một người khác kết luận ngay:

“Có người xông vào!”

Một người nữa ngần ngừ nói:

“Không thể nào, sao xông vào được?”

Người còn lại nói ngay:

“Vào nhìn một cái rồi nói sau!”

Người đầu tiên lại bồi thêm một câu:

“Cẩn thận mai phục, không nên để chính mình lại giẫm vào cạm bẫy!”

Người thứ tư nói lớn:

“Ta đương nhiên biết, nếu không sao sống được tới ngần này tuổi?”

Tiêu Thu Thủy nghe đến đây, giật mình, biết rõ nếu cứ xông bừa vào sẽ kích hoạt rất nhiều cơ quan, đối với chính mình cực kỳ bất lợi, hơn nữa chẳng may làm cho địch nhân phát hiện mà đề phòng, thì làm sao cứu được Nhạc nguyên soái nữa? Chi bằng thần tốc chế phục mấy kẻ này, ép hỏi cách tiến vào trong lao thì hơn…

Hắn lập tức hạ quyết định, vừa nghe ngoài cửa có tiếng chìa khóa tra vào ổ, đang muốn dấu mình vào cạnh cửa thì đột nhiên dưới chân tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, mặt đất tách ra một hố lớn, Tiêu Thu Thủy dưới chân mất đi chỗ đứng, hắn ứng biến cực nhanh, lâm nguy không loạn, lập tức tung một chưởng đập vào vách tường, mượn lực phản chấn, thân hình như tờ giấy mỏng lướt qua miệng hố sâu, áp mình vào sau cánh cửa như một con thạch sùng.

Chỉ thấy trong hố sâu là rừng đao sáng loáng, trên mũi đao vẫn còn vết máu, còn có nhiều phần cơ thể người rơi vãi. Tiêu Thu Thủy biết đó là những nghĩa sĩ cảm tử xông vào trúng mai phục mà chết, trong lòng chua chát một hồi, lại thấy một quầng lửa bùng lên thiêu đốt tâm can.

Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh, âm âm một tiếng, cánh cửa sắt đã bị mở ra. Tiêu Thu Thủy theo cửa mở mà kẹp giữa cửa và vách tường, bốn bóng người đứng chặn ở lối ra vào, chỉ nghe một người nói:

“A, thật sự có người xông vào!”

“Thế người đâu?” Một người khác hỏi.

“Sao không thấy ai cả?” Lại một người khác nói.

“Có phải có người xông vào không?” Người cuối cùng hỏi.

“Có nên cảnh báo không?” Người đầu tiên hỏi.

Bọn hắn vừa hỏi vừa đi đến, nghĩ là có người xông vào, nhưng kẻ đó hoặc đã chết dưới mai phục hoặc đã xâm nhập vào phòng tuyến cuối cùng, không nghĩ rằng kẻ xâm nhập đang ở ngay sau lưng…

oOo

Trong gian nhà nhỏ bên kia, việc phân phó đã định, Cừu Vô Ý cuối cùng hít một hơi dài, ngay tại hơi thở sâu này, khí còn chưa thổ ra, lồng ngực ông ta bỗng nhiên căng phồng lên, khiến ông ta trở nên thần quang rạng rỡ, uy phong lẫm liệt, chẳng còn giống lão khất cái năm nào nữa, mà phảng phất như một đại tướng quân rong ruổi sa trường!

Ông ta nói:

“Kế hoạch của chúng ta cứ như vậy mà định, ai có thể xông vào thì xông vào, ai có thể lẻn vào thì lẻn vào, những người khác thu hút lực lượng địch nhân, đánh đến thời khắc tối hậu, người có nhiệm vụ cứu nguyên soái có thể không ra được, nhưng người có nhiệm vụ dò đường thì nhất định phải còn sống mà trở ra, nhớ kỹ những gì dò xét được, đợi các anh hùng chí sĩ, viện quân đến kịp, mới bảo toàn được thực lực. Các vị đều minh bạch chưa?”

Mọi người đều nói: “Đã minh bạch.”

Có người nói: “Vâng.”

Có người nói: “Tạ Cừu bang chủ.”

Chỉ có một người nói:

“Minh bạch cái gì?”

Mọi người đều im bặt, quay ra nhìn người đó. Người đó đang hết sức chăm chú tập trung vào việc móc lỗ mũi như một thú vui, không đếm xỉa đến những gì vừa nói, lại thấy ánh mắt mọi người đều đang dồn về phía hắn, động tác móc mũi của hắn đành phải dừng lại. Người này chính là Thiết Tinh Nguyệt. Hắn đang móc mũi rất vui thú, bỗng nhiên bị mọi người nhìn, tay phải hạ xuống, rất mất hứng, liền nói:

“Nhìn cái gì? Chưa thấy người ta đào vàng bao giờ hả?”

Có mấy người liền nổi đóa lên, Hồ Phúc, Lý Hắc văng giọng chửi bới Thiết Tinh Nguyệt, Thiết Tinh Nguyệt lại vẫn như mọi khi cười hì hì không quan tâm. Hắn trừ Tiêu Thu Thủy và Lương Đấu ra thì chẳng sợ cái gì, giả như là Ngọc Hoàng Đại đế có đến hắn cũng thây kệ, chẳng quan tâm ba tai sáu khó gì. May là Cừu Vô Ý sớm đã hiểu bản tính tay hào kiệt võ lâm này, nên hỏi:

“Thiết lão đệ còn điểm gì chưa minh bạch?”

Thiết Tinh Nguyệt ngoác miệng ra cười nói:

“Không phải không hiểu, mà là chỉ thấy các ngươi đang lãng phí thời gian nói nhảm, cái gì mà kế hoạch công hãm, cái gì mà diệu kế đánh lui, cái gì mà cánh trái cánh phải, cái gì mà tiền phương hậu phương, chúng ta một tháng vừa qua đánh rồi lại đánh, cứu rồi lại cứu, còn không phải đánh không nổi Đại Lý ngục, cứu không ra Nhạc tướng quân, chết ở đây bao nhiêu người hay sao! Còn nói cái gì mà nhiệt tình!”

Lời vừa nói ra, ai nấy đều giận dữ, bảy miệng tám lưỡi thóa mạ ầm cả lên: “Ngươi là sợ chết không dám đi rồi đúng không!”, “Con bà nó, đồ sợ chết cũng dám ngồi đây ngang hàng với chúng ta!”, “Thật không nghĩ tới vua rắm Triều Châu lại là đồ nhát như chuột!”, “Con cháu loài rùa…” Cứ thế chửi mắng đến sôi nổi.

Nhưng ai ngờ càng mắng tợn, Thiết Tinh Nguyệt càng cao hứng, hắn đã lâu rồi không bị người ta mắng dữ dội như thế, nghe mắng tới khoái chí, chớp chớp đôi mắt híp nhìn nhìn những người đang mắng chửi mình, định bụng ngày sau sẽ chửi thi với họ một phen.

Thiết Tinh Nguyệt nói như thế, ngay cả lão bằng hữu của hắn là Khâu Nam Cố cũng thấy tức giận, tóm chặt hắn mà nói:

“Nói thế là ngươi không muốn cùng chúng ta đi cứu Nhạc nguyên soái nữa hả?”

Mọi người đều im lặng, chờ Thiết Tinh Nguyệt trả lời. Ai ngờ Thiết Tinh Nguyệt thở mạnh nhảy phắt xuống khỏi ghế, giơ tay tóm cổ áo Khâu Nam Cố chửi:

“Ngươi mọc ra cái miệng mà không biết nói tiếng người à? Lão Thiết ta mà không đi? Trừ khi là đổi sang họ Khâu! Ta là không thích một đống kế hoạch nào là tấn công, nào là triệt thoái, nào là hậu viện, nào là bảo trì tinh lực a… Muốn liều thì liều.”

Hắn nói xong đưa tay vạch áo “phành” một cái, lộ ra bộ ngực đầy lông, cất giọng đanh thép:

“Chỉ có thể vào, không được lui! Chúng ta phải cứu Nhạc nguyên soái, Nhạc gia gia hắn đảm nhiệm trọng trách lớn, trên thì trung nghĩa, dưới thương bộ hạ, ngày sau minh xét ra là đại hảo nhân trong trời đất! Giờ chịu cảnh lao lý, bị hành hạ dày vò, chịu khổ chịu nhục, thế gian cuối cùng là có thiên đạo thiên lý hay không! Lão giặc trời cuối cùng có mắt hay không! Dù là không có mắt, chúng ta cũng cam lòng đem thân mình ra, có tiến không lui, liều mạng là xong!”

Hắn bình thường nói chuyện luôn cưỡng từ đoạt lý, nhưng phen này nói một hồi lại lẫm liệt đại nghĩa, làm cho mọi người đều phấn chấn hẳn lên, không ai phản bác gì. Mọi người yên lặng một hồi, Cừu Vô Ý mới nói:

“Thiết huynh đệ nói rất đúng, lão ăn mày ta chỉ đông chỉ tây, ngược lại chỉ khiến mọi người bó tay bó chân, không dễ triển khai.”

Ông ta cười khổ, rồi lại nói tiếp:

“Bất quá, Thiết huynh đệ đã biết Nhạc nguyên soái ân sâu nghĩa trọng, việc này phải cẩn trọng mà làm. Nếu hôm nay không phải vì an nguy của Nhạc nguyên soái, không phải chiếu cố đến việc nhiều người hy sinh có đáng giá hay không, Thiết huynh đệ ngươi dám liều mạng xông lên, lão ăn mày ta tuyệt không lui ra sau dù một bước!”

Khâu Nam Cố nghe xong, nhiệt huyết đằng đằng, so với Thiết Tinh Nguyệt ban nãy còn có vẻ sôi sục hơn:

“Cừu bang chủ, ngươi không lui, mồm sắt họ Khâu ta cũng không lui! Nếu như ngươi chết, ta cũng không sống nữa!”

Cừu Vô Ý vuốt râu cười ha hả, mọi người thấy mấy người già trẻ này nói chuyện khẳng khái kịch liệt, đều bị động dung, tuy im lặng nhưng trong lòng đều bốc lên lửa nhiệt huyết hiệp nghĩa! Chỉ nghe Lý Hắc trầm giọng nói:

“Cừu bang chủ, lão nhân gia ngài điều phối hợp lý, đây là đại cục tác chiến, cá nhân không thể hành động lỗ mãng mà hỏng đại sự. Lão Thiết, tiểu Khâu không hiểu chuyện, xin ngài đừng trách móc, nhưng vạn vạn lần không được làm rối loạn trận tiền, nếu không cứu không được nguyên soái mà còn hại mọi người, vạn nhất đại sự không thành, lão yêu nghiệt họ Tần ra tay gia hại Nhạc nguyên soái thì nguy.”

Mọi người nghe đến thế đều cảm thấy lạnh gáy, đều cảm thấy có lý, không khỏi đứng cả lên, vẻ ngưng trọng. Cừu Vô Ý cũng nghiêm mặt nói:

“Ta có tức giận bao giờ đâu? Bất quá Lý huynh nói cũng có lý, quyết không thể lỗ mãng mà làm hại nguyên soái.”

Hồ Phúc gật đầu nói:

“Mọi người chúng ta vẫn là tuân theo chỉ thị của Cừu bang chủ mà hành động.”

Mọi người đều khen hay. Chỉ có một người cất tiếng hỏi, giọng thô lỗ:

“Ngươi cũng hiểu được Cừu bang chủ phân phó như thế nào rồi hả?”

Chỉ thấy người nói chuyện cao lớn cường tráng, mày râu đều dài, chính là “Thiên thủ kiếm viên” Lạn Tuấn Long. Chỉ nghe Hồ Phúc lúng túng đáp:

“Ta… nghe không hiểu.”

Mọi người lại xôn xao. Nguyên lai Hồ Phúc công phu bình ổn, đều là do cần mẫn rèn luyện, hắn tuân theo tôn chỉ “Người ta luyện một buổi, ta liền luyện mười ngày” mà luyện được một thân bản lĩnh, nhưng đầu óc xưa nay trì độn hơn người. Lạn Tuấn Long tương giao với hắn không sâu nhưng cũng hiểu được điều này, nên mới hỏi chọc.

Hồ Phúc đáp vậy, ai nấy đều buồn cười. Lạn Tuấn Long lại hỏi:

“Không hiểu mà cũng đồng tình?”

Hồ Phúc lại ấp úng:

“… Ta không biết, ta chỉ biết là cùng Cừu lão bang chủ đi cứu Nhạc tướng quân, chuyện này nhất định không sai mà… Ta đã quyết định rồi.”

Mọi người nghe hắn giải thích, đều cảm động trước sự chính trực này. Cừu Vô Ý thở dài:

“Kỳ thực chúng ta liều chết cứu tướng quân, tướng quân có chịu ra hay không, vẫn là chuyện chưa biết rõ được…”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại kinh ngạc không thôi. Một người trong số đó là hào kiệt vùng Tương Bắc, vì kính Nhạc Phi mà không tiếc bỏ gia đình tới cứu, người này họ Sài tên Hoa Lộ, ngoại hiệu là “Cấp kinh phong”, nhịn không được lớn tiếng hỏi:

“Chúng ta không màng sống chết, hủy gia tới đây ứng cứu, giả sử Nhạc tướng quân thật sự không muốn ra, chúng ta phải làm thế nào?”

Mọi người nhao nhao tranh luận, Đại Đỗ hòa thượng nói:

“Ta thấy Nhạc nguyên soái không đến mức không chịu đi ra đâu? Bên trong vừa lạnh vừa ướt lại không có đồ ăn ngon, có gì tốt mà lưu luyến!”

Trần Kiến Quỷ cũng không phục mà gặng hỏi:

“Ngài nói Nhạc tướng quân sẽ không chịu đi ra, như vậy không phải uổng phí tâm cơ của chúng ta sao? Ngài nói những lời này có chứng cứ không?”

Cừu Vô Ý thở dài:

“Trước đây tướng quân thường nói với ta: ‘một ngày làm vua, cả đời tôn kính’, nếu Hoàng thượng muốn hắn chết, hắn nhất định không muốn sống tạm bợ lưu lạc giang hồ…”

Tạp hạc Thi Nguyệt ngạc nhiên nói:

“Ông từng gặp qua Nhạc tướng quân…”

Một vị đệ tử tám túi bên cạnh Cừu Vô Ý động thân nói:

“Cừu bang chủ năm đó chính là bộ tướng của Tông Trạch tướng quân, đương nhiên từng gặp qua Nhạc tướng quân!”

(Tông Trạch tướng quân là tướng quân cấp cao hơn cả Nhạc Phi)

Người vừa nói tuy tuổi không lớn lắm, nhưng hắn xưa nay nói một thì không phải là hai, trong võ lâm rất có địa vị, được gọi là “Thoại bất nhị thuyết, chiêu bất quá tam” (Không nói hai lời, không quá ba chiêu), họ Vạn, tên Gia Chi. “Thoại bất nhị thuyết” ý là hắn nói lời có uy tín, “Chiêu bất quá tam” ý là võ công của hắn lợi hại, dưới tay hắn rất ít người có thể qua được ba chiêu, nên mới có danh là “Chiêu bất quá tam”. Nếu không phải tuổi hắn còn quá trẻ, đã sớm được thăng lên làm trưởng lão mười túi của Cái Bang rồi.

Vạn Gia Chi vừa nói ra, rất nhiều người đều động dung, thất thanh nói:

“Cừu bang chủ chính là…”

Thiên thủ kiếm viên Lạn Tuấn Long niên kỷ lớn, chợt nhớ tới một người năm đó ngang dọc sa trường, anh dũng giết địch, thất thanh nói:

“Cừu Tây Môn, Cừu Cửu tướng quân?”

Cừu Vô ý thở dài một tiếng, vê râu nói:

“Chính là lão phu.”

Chúng nhân giờ mới hiểu ra, tại sao một đám võ lâm hảo hán tới cứu Nhạc nguyên soái, ai nấy đều một thân tuyệt nghệ, chẳng nể phục gì nhau, nhưng đều nghe lệnh Cừu Vô Ý; lại hiểu được tại sao Cừu Vô Ý chỉ là một kẻ áo vải mà lại thành thạo phương pháp hành binh bố trận; lại càng hiểu ra thân thế Cừu Vô Ý; thì ra ông ta chính là thanh niên dũng tướng dưới trướng Tông Trạch tướng quân, kỳ thực trong dân gian đồn đại câu chuyện “Nộ động thiên nhan”, chẳng qua là từ việc hoàng đế bài xích trung thần mà thôi.

Cừu Vô Ý nói:

“Ta tại dốc Trường Bản tưởng như đã chết, sau nhờ một cô nương cứu sống. Nàng ta cho ta một viên Dương Cực tiên đan mà người trong võ lâm tha thiết mơ tưởng, nói có thể chữa lành thương thế của ta, chỉ là muốn ta gia nhập Quyền Lực bang. Nàng ta nói Lý Trầm Chu rất coi trọng ta, khuyên ta không cần phải cố chấp, cùng gánh vai chống Kim, đưa Cái Bang gia nhập Quyền Lực bang cũng không có gì là không tốt; hơn nữa Lý Trầm Chu ngày sau mưu việc lớn, khi đem binh đi tác chiến không thể thiếu được kinh nghiệm của lão tướng quân…”

Phần lớn mọi người đều không biết một đoạn sự tình này, nhưng biết Quyền Lực bang đang dần suy thoái như thế nào, nếu thuyết phục được Cừu Vô Ý đầu nhập là như hổ thêm cánh, chuyện đó không cần nghi ngờ gì nữa. Cừu Vô Ý nói tiếp:

“Ta nghe xong câu đó, biết Lý Trầm Chu lòng dạ lang sói, liền cương quyết dù chết cũng không đồng ý, về sau Lý Trầm Chu cũng tới, hắn rất trẻ tuổi, nhìn ta một cái đã nói ngay: ‘Là một lão tử ngạnh cốt, không nên làm khó cho hắn.’ Rồi hắn lệnh cho cô nương áo đỏ kia cho ta uống thuốc…”

Mọi người nghe chuyện một cái thế ma vương, bang chủ Quyền Lực bang lại có lòng tốt với người khác như vậy, đều cảm thấy kỳ quái. Cừu Vô Ý cũng có chút xấu hổ, tự cười giễu mình rồi nói:

“Viên Dương Cực tiên đan đó uống vào còn có hậu quả, cô nương áo đỏ kia lại bảo ta đến núi Đan Hà ăn ‘Thảo trùng’ … cái mạng già này mới còn giữ được.”

“Cô nương áo đỏ” mà Cừu Vô Ý nói tới đương nhiên là Hồng Phượng hoàng Tống Minh Châu. Nàng vì cơ duyên cùng Tiêu Thu Thủy tại núi Đan Hà mà phát hiện ra trong hang núi có “Thảo trùng” giải được dương độc của Dương cực tiên đan, quan hệ nhân quả sau những việc này, đương nhiên là Cừu Vô Ý không thể biết được.

Mọi người nghe nói, một mặt thầm khen Cừu Vô Ý quang minh lỗi lạc, sự tình khốn đốn như vậy cũng thản nhiên kể ra hết, một mặt càng khâm phục cốt cách hào cường bất khuất của ông ta.

“Chỉ là chư vị cũng không cần quá lo lắng, nếu đến lúc đó Nhạc tướng quân không chịu ra, chúng ta đồng loạt quỳ xuống mà khẩn nài, thề sống chết không đi. Tướng quân rất quan hoài đến bộ hạ, lo cho ta sẽ bị đám ác tặc tra tấn lăng nhục, nói không chừng sẽ nghĩ lại mà cùng chúng ta thoát ra khỏi Đại Lý ngục.”

Cừu Vô Ý nói đến đây, ngưng một chút rồi nói tiếp:

“Giờ đã gần đến canh hai, chúng ta nên xuất phát thôi!”

Cừu Vô Ý khinh công cao, cộng thêm Lý Hắc, Hồ Phúc hiện tại võ công đã cao hơn hẳn trước đây, đi trước tiên phong, tất thảy mọi người đều hưởng ứng. Đại Đỗ hòa thượng không ngờ lại cất giọng niệm Phật:

“A mi đà Phật, con bà nó, lần này không nên tốn công vô ích thêm nữa, ra được khỏi đây, ta mỗi ngày đều sẽ thắp hương bái thần, quyết không nuốt lời.”

Lại nghe tiếng một người vang lên:

“Tính thêm ta nữa, liệu có nhiều quá hay không?”

Mọi người binh khí còn đang cầm trên tay lộn xộn, nhao lên muốn động thủ, đang định thổi tắt ngọn nến, thì đã thấy một người nhẹ nhàng từ khung cửa sổ bay vào, áo trường bào rộng thùng thình trắng như tuyết, không phải Đông Hải Lâm công tử thì là ai?

Ngay lúc này lại được cường viện, ai nấy đều đại hỉ, sung sướng không thôi.

Lúc này thế tuyết bên ngoài đang càng rơi càng dày, bốn phía mênh mang một cõi, Lâm công tử phiêu hốt xuất hiện cũng mang theo tuyết ý nồng đậm…

Crypto.com Exchange

Hồi (1-12)


<