Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ hữu tuyết - Hồi 12 (cuối)

Thiên hạ hữu tuyết
Trọn bộ 12 hồi
Hồi 12 (cuối): Tuyết Ý
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-12)


Lúc này sắc mặt Triệu Sư Dung đã chuyển từ đỏ hồng sang trắng bệch, lảo đảo muốn quỵ xuống. Dương Nghi Trung bên ngoài đình thấy vậy liền quát:

“Lên!”

Hắn lập tức thống lĩnh đám quan binh ào lên. Triệu Sư Dung miễn cưỡng chống đỡ, giết được vài tên, sắp không thể duy trì được nữa. Vạn Lý Bình Nguyên phủ phục xuống nhìn năm mảnh thi thể Thiên Lý Cô Mai trên mặt đất, hồi lâu sau mới thong thả ngẩng đầu, hét lớn:

“Cút hết ra ngoài!”

Thân hình hắn tuy bé nhỏ, thanh âm lại vô cùng già nua; một tiếng hét này khiến mười mấy quan binh sợ hãi mà dừng tay, lập tức chạy ra khỏi đình; mười mấy người khác thì sợ đến cứng đờ người. Vạn Lý Bình nguyên chợt lao tới như gió lốc.

Chỉ thấy hắn tay cầm tay trảo, đem mười bảy mười tám tên quan binh kia từng kẻ từng kẻ ném ra khỏi đình, chỉ thêm một câu:

“Bảo vệ xe tù!”

Dương Nghi Trung lúc này mới như tỉnh mộng, rút phắt ra thanh phác tử đao, chạy tới bảo hộ phạm nhân chờ trảm của hắn.

Vạn Lý Bình Nguyên từng bước một tới gần Triệu Sư Dung. Triệu Sư Dung nhìn kẻ có dung mạo như một đứa hài đồng đáng yêu này, từ trong tâm lại bốc lên một trận hàn khí; chỉ thấy “Vạn Lý Bình Nguyên” Kỳ Nhập Tứ lạnh lùng nói:

“Ngươi hại sư đệ ta, giết sư muội ta, ngươi muốn trả giá thế nào đây.”

Triệu Sư Dung cười thảm.

Trong tâm trí nàng chỉ thầm gọi: “Trầm Chu.”

Nàng lại phát hiện giữa nàng và Lý Trầm Chu còn có một khoảng cách vô cùng xa xôi, vừa kính vừa yêu, nhưng không thể nào tới gần được.

Nàng vì cảm giác được điểm này mà khóe mắt đã nhỏ ra mấy giọt lệ trong suốt.

Nàng muốn tự tuyệt kinh mạch, nhưng Vạn Lý Bình Nguyên đã động thủ, hơn nữa hắn ra tay nhanh đến không thể lường được, nhanh hơn nhanh hơn rất nhiều. Đúng lúc Triệu Sư Dung chưa thể hành động gì, hắn đã điểm tất cả những huyệt đạo chi phối hành động trên người nàng.

Nàng lúc này chân tay lạnh cóng, chỉ nghe giọng cười thảm khốc của Vạn Lý Bình Nguyên:

“Ngươi muốn chết? Ta muốn ngươi phải nếm tận khổ sở trong nhân gian rồi mới chết.”

Vạn Lý Bình Nguyên đưa tay xé toạc y phục trên người nàng, Triệu Sư Dung lúc này chỉ hận tự mình không thể chết đi, chết đi thật nhanh.

Mà trong lòng nàng chỉ một mực điên cuồng gào thét tên một người.

— Trầm Chu, Trầm Chu, Trầm Chu…

Đáng tiếc người này đã rời đi quá xa.

Lúc Lý Trầm Chu và Tiêu Thu Thủy tới nơi, Triệu Sư Dung đã không còn ra hình người. Lý Trầm Chu vừa đến Phong Ba đình thì đã cảm giác được rồi, nên tiếng quát hỏi của Dương Nghi Trung hắn căn bản không nghe lọt vào tai.

Hắn phi thân lao lên, phát ra một tiếng rú điên cuồng.

Có hai ba tên quan binh dùng quỷ đầu đao chém về phía hắn.

Ba thanh đao đều chém trúng vào người Lý Trầm Chu, nhưng ba kẻ kia cũng bị nội lực cương mãnh của hắn chấn chết.

Nếu là lúc bình thường, ba tên quan binh kia làm gì có khả năng chạm được vào tay áo Lý Trầm Chu? Thế nhưng hiện tại cả ba thanh đao đều chém trúng hắn.

Lý Trầm Chu điên rồi.

Khi hắn vừa vào trong đình, thân hình trần trụi của Vạn Lý Bình Nguyên cũng lao ra!

Đúng vào sát na này, song chưởng của Vạn Lý Bình Nguyên mãnh liệt đánh tới Lý Trầm Chu!

Lý Trầm Chu không hề né tránh.

Phẫn nộ đã làm hắn quên đi tất cả.

Bởi khi đó hắn nghe thấy thê tử hắn phát ra một hơi thở cuối cùng:

“Trầm Chu…”

Tất cả các âm thanh khác đều câm bặt.

Chỉ có hai âm thanh lớn phá tan sự tĩnh lặng đó!

Hai âm thanh đến từ xương cốt trong người hắn!

Vạn Lý Bình Nguyên đã đánh trúng hắn rồi!

— kẻ này, chính là kẻ vừa rời khỏi cơ thể thê tử hắn!

Nghĩ đến đây, hắn mãnh liệt nhổ ra một miệng đầy máu!

Máu tươi phun đầy trên mặt Vạn Lý Bình Nguyên, trong sát na ấy, hai nắm quyền của Lý Trầm Chu đã đánh nát tất cả hai bên xương sườn trái phải của hắn!

Nhưng thực lực của Vạn Lý Bình Nguyên cũng thực sự không phải chuyện đùa, gặp tình thế này mà hắn vẫn có thể chạy.

Hắn một khi đã chạy, không ai có thể đuổi kịp.

Bởi khinh công hắn là đệ nhất.

Dù cho có thụ thương, hắn vẫn là đệ nhất!

Chính xác là không ai có thể đuổi kịp Vạn Lý Bình Nguyên!

Nhưng vẫn có người có thể “chặn” được hắn!

Kẻ đến trước mặt chính là Tiêu Thu Thủy!

Cổ kiếm “Trường Ca” của Tiêu Thu Thủy, đã hóa thành chiêu “Ngọc thạch câu phần” đâm tới trước mặt!

Vạn Lý Bình Nguyên có nằm mơ cũng không nghĩ đến Trung Nguyên có cao thủ như vậy, hơn nữa không chỉ có một người!

Mà điều đáng sợ hơn nữa là, mấy cao thủ này cũng không cần mạng!

Hắn buộc phải rút ra thanh kiếm giấy!

Kiếm giấy của hắn vừa định đâm ra, bỗng nhiên cảm thấy gió mây cuồn cuộn. Hắn khinh công dù cao cũng không thể chống đỡ được gió, không thể đối địch với mây; kiếm giấy của hắn dù lợi hại cũng không thể đâm trúng gió, không thể giết nổi mây.

Nên thân thể hắn bị một kiếm của Tiêu Thu Thủy đâm suốt từ đầu tới hông.

Đó là một quyết “Vân ế” trong mười lăm pháp môn của Vong Tình Thiên thư.

Lúc Vạn Lý Bình Nguyên chết, Bách Lý Hàn Đình cũng đã chết.

Lý Trầm Chu huy động song quyền.

Đám người Dương Nghi Trung sớm đã bị hai nhân vật như hổ điên này làm cho khiếp vía mà bỏ chạy tứ tán.

Rồi Lý Trầm Chu đứng im một chỗ.

Cứ đứng tại đó.

Đứng im tại đó.

Hắn không nói một câu một chữ nào.

Lúc này sắc trời đang dần tối, trong đám mây xám phía xa dưới chân trời dường như còn một vài tia sáng mặt trời đỏ sẫm.

Hắn đứng trong đình.

Lục phủ ngũ tạng của hắn vì không dùng chân khí bảo hộ, đã bị song chưởng của Vạn Lý Bình Nguyên chấn rời khỏi vị trí; trên vai, trên lưng, trên bụng hắn mỗi chỗ găm một thanh đại đao.

Nhưng hắn không rút đao ra.

Cứ để máu tươi chảy xuống.

Ngoài đình cũng có một người, lồng ngực cũng đang nhỏ máu.

Trong lòng hắn cũng đang nhỏ máu.

— Khâu Nam Cố…

— Triệu Sư Dung…

Hắn bỗng dưng cảm thấy, trước kia vì nghiệp đứng đầu mà một ngày rong ngựa trăm dặm, ngày đó giờ đã trôi xa không còn vết tích…

Cũng không biết đã được bao lâu, người ở ngoài đình cuối cùng cũng cất tiếng nói rồi, hắn hơi bước tới một bước:

“Bang chủ…”

Giọng nói của người trong đình bỗng đột ngột già nua như thể đã trải qua mấy chục năm:

“Đệ đi trước cứu Nhạc nguyên soái đi.”

Ngoài đình, Tiêu Thu Thủy cúi đầu nói: “Vâng.”

Hắn đang định tới chỗ xe tù, trong đình Lý Trầm Chu bỗng nói: “Đợi đã.”

Cả nửa ngày sau mới thấy tiếng Lý Trầm Chu tự lẩm bẩm một mình:

“Muội vì muốn cứu Nhạc Phi mới tới Phong Ba đình, ta đưa muội tới thả Nhạc Phi ra, có được không… Có được không?”

Nói tới đây, giọng Lý Trầm Chu như bị thứ gì đó chặn ở cổ họng, không nói tiếp được. Nhưng rồi hắn vẫn tiếp tục nói một cách ôn nhu:

“Muội… muội không phải sợ… Nơi đó có Liễu Ngũ… Hắn đi trước đợi muội… bảo vệ cho muội… Ta, ta cũng sắp tới rồi… Muội yên tâm…”

Hắn cởi áo bào nhẹ nhàng phủ lên thân hình trần trụi của vợ hắn, rồi ẵm nàng đi về phía xe tù.

Lúc này đã là cuối tháng mười hai, tiết trời lạnh vô cùng, đất trời chỉ thấy một mảng tuyết trắng mịt mùng, xa xa có vài điểm hoa mai.

Lý Trầm Chu ôm di thể Triệu Sư Dung, nói tiếp:

“Ừ… muội muốn cứu Nhạc tướng quân, ta sẽ thay muội thả tướng quân ra, coi như chính là muội cứu… có được không?”

Lý Trầm Chu nghĩ tới ngày đó tại một nơi mọc đầy hoa vàng, hắn và Triệu Sư Dung nằm trên đồng cỏ lúc tịch dương; nhìn thấy con chim mái phụ tình và con chim trống tự tử vì tình, trong lòng đau xót, khóe miệng lại nhỏ máu tươi, nhưng tuyệt không chảy một giọt lệ.

Hắn vừa nghĩ, vừa tới gần xe tù.

Trong xe có một người cao lớn, tóc dài xõa trên vai, ngồi lẳng lặng không động không nói.

Tiêu Thu Thủy bỗng dưng lại có một cảm giác.

Cảm giác thiếu vắng đi một cảm giác.

Thiếu vắng đi cái cảm giác như lúc trong miếu Quan Đế, hay trong Đại Lý ngục, cảm giác như đang đến gần một người mà mình cả đời kính ngưỡng!

Tiêu Thu Thủy vừa cảm thấy có chút không ổn, Lý Trầm Chu đã thong thả bước đến trước tù xa.

Lý Trầm Chu vẫn từ tốn nói chuyện với Triệu Sư Dung không một chút mảy may để tâm tới bên ngoài:

“Ừ… Tiểu Dung nhi… Đây là chuyện tâm đắc của muội… Tự mình giải cứu một đại nhân vật tuyệt thế… Tâm nguyện của muội hoàn thành rồi…”

Lý Trầm Chu đang nói, tâm trí hoàn toàn quay về thời điểm ngày xưa hắn và Triệu Sư Dung mới gặp gỡ, khi đó việc trong bang còn chưa mấy bận rộn, khi hắn mới gặp nàng thì chưa hiểu rõ được như bây giờ, nhưng quý trọng hơn bây giờ…

… Hắn từ rất lâu đã không quý trọng nàng như thế.

— bây giờ quý trọng, có phải đã quá muộn hay không?

Lý Trầm Chu nghĩ đến đó, lại hận người chết không phải là hắn. Tại sao người chết không phải là hắn?

Hắn không dám dùng sức, nhè nhẹ đưa bàn tay mềm mại của Triệu Sư Dung lên mở khóa xích xe tù. Tiêu Thu Thủy lúc này sinh ra ý muốn thức tỉnh Lý Trầm Chu, nhưng cũng không biết chuyện này có chỗ nào không ổn.

Đúng lúc này, xe tù vỡ nát!

Một người từ trong xe tù đứng thẳng lên!

Người này khi đứng dậy, như mây che lấp mặt trời, cao lớn không ai bằng!

Người này chỉ trong một chốc lát khi xe tù vỡ nát đứng lên, quyền trái chưởng phải đã song song đánh vào trước ngực Lý Trầm Chu!

Người này xuất thủ cực nhanh, hơn nữa lại là đánh lén lúc đối phương chưa kịp dự liệu, lại vừa vặn nhằm vào thời khắc tâm trí Lý Trầm Chu chết lặng vì đau thương, toàn tâm toàn ý dành cho người thê tử đã chết mà hắn đang ôm trên mình!

Cũng không biết là không tránh được hay là căn bản không hề tránh né, chỉ nghe tiếng rắc rắc rắc rắc liên tiếp vang lên, xương sườn hai bên trái phải của Lý Trầm Chu bị chấn nát toàn bộ, hai cỗ đại lực còn đánh xuyên ra phía sau hắn.

Vốn hai cỗ lực đạo này đánh tới, chỉ cần mượn lực lao ngược về phía sau là có thể tiêu giải hầu hết kình đạo, nhưng nếu làm như vậy làm sao còn ôm được Triệu Sư Dung, thi thể Triệu Sư Dung sẽ bị văng ra trên mặt tuyết.

Nên một quyền một chưởng kia đánh tới, Lý Trầm Chu hít một hơi thật dài, hai trọng kích này đều đánh cho xương sườn hắn vỡ vụn. Hắn chỉ hơi ngửa người ra, “cách” một tiếng sống lưng gãy đoạn, nhưng hắn vẫn ôm lấy Triệu Sư Dung, không hề buông tay.

Kẻ nọ ngẩn người ra, đã nghe một tiếng gào điên dại!

Một người trong cơn thịnh nộ đã đứng chắn trước mặt Lý Trầm Chu!

Tiêu Thu Thủy!

Tiêu Thu Thủy trong lúc đau khổ điên cuồng, vẫn còn nghe tiếng kẻ kia cười ha hả.

Tiếng cười của kẻ đó oanh oanh như sấm sét. Cười xong hắn mới nói:

“Quyền Lực bang tranh đấu với ta hơn hai mươi năm, hôm nay tính ra đã có kết quả.”

Giọng nói hắn vô cùng đắc ý: “Chu Đại Thiên Vương ta thắng.”

Người này đương nhiên không phải ai khác, chính là Chu Hiệp Vũ.

Lý Trầm Chu lúc này gương mặt trắng bệch như tờ giấy, trong làn gió bấc điên cuồng gào thét, hắn cẩn thận ôm Triệu Sư Dung, quỳ xuống nói:

“Như thế… cũng tốt… Ta có thể… cùng với muội… đi gặp… Liễu Ngũ…”

Hắn nói một chữ lại nôn ra một búng máu, mỗi búng máu nôn ra sắc mặt lại càng trắng bệch. Cuối cùng sắc mặt hắn đã trắng bệch như tuyết.

Tiêu Thu Thủy nhiệt huyết sôi sục, không kìm nén được, quay lại lớn tiếng gọi:

“Bang chủ… Huynh không thể chết được! Cha của huynh chính là Yến Cuồng Đồ, ông ấy… ông ấy đã chết… Huynh nhất định phải tiếp tục sống…”

Thế nhưng Lý Trầm Chu đã đưa gối đỡ ngang lấy Triệu Sư Dung, mặt hắn cúi rủ xuống ngực nàng, chết rồi.

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy giữa trời đất này tất cả chỉ còn lại hai chữ sinh tử, sinh có gì vui, tử có gì buồn! Hắn ngồi phục xuống, đặt hai bàn tay lên vai Lý Trầm Chu, rồi run rẩy kịch liệt nhấc lên!

Hắn không ngờ tới lúc này Chu Hiệp Vũ đã lén tới gần.

Tiêu Thu Thủy bỗng dưng tỉnh ngộ, nhận ra cảm giác năm đó trong sát na bị ám toán tại Chấn Mi các…

Đúng lúc này Chu Đại Thiên Vương xuất thủ!

Tay phải chặt vào huyệt “Đào đạo” sau lưng Tiêu Thu Thủy, quyền trái nện vào huyệt “Tích trung” của hắn!

Tiêu Thu Thủy hét lớn một tiếng, không hề né tránh!

Nếu hắn nhanh nhẹn tránh được, hắn cũng không muốn Chu Đại Thiên Vương đánh không trúng hắn mà trúng vào thi thể phu thê Lý Trầm Chu!

Nên hắn ngửa lưng, một chiêu “Kinh thiên nhất kiếm” đâm ngược trở lại!

Một kiếm này cực nhanh, trời đất chưa thấy bao giờ!

Chu Hiệp Vũ xuất thủ trước, mắt thấy khí thế phá không, chưởng quyền cực nặng đánh trúng Tiêu Thu Thủy!

Nhưng một kiếm của Tiêu Thu Thủy cũng đã đâm trúng ngực trái của hắn!

Chu Đại Thiên Vương phát ra một tiếng kêu kỳ quái, buông tay lùi gấp, kiếm đã vào thịt năm phân!

Tiêu Thu Thủy vặn mình một cái, xoay giữa không trung, hoành kiếm đối mặt Chu Đại Thiên Vương.

Ngực Chu Đại Thiên Vương đã thụ thương, hắn mười phần kinh hoảng khi thấy Tiêu Thu Thủy trọng thương đến thế mà còn có thể phản kích một kiếm có sức mạnh kinh người.

Máu chảy xuống từ lồng ngực như bia sắt của hắn. Chu Đại Thiên Vương hơi chút bất an đứng thẳng dậy, hắn từ khi xuất đạo tới nay từng bao nhiêu lần thụ thương thế này?

— hơn nữa rõ ràng lại còn thụ thương dưới kiếm của một kẻ trẻ tuổi như vậy.

Đúng lúc này, tư thế hoàn mỹ vô khuyết của Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên có sơ hở.

Chỉ thấy Tiêu Thu Thủy hơi có chút hoảng hốt, hạ bàn run nhẹ, rồi lập tức hai chân cũng bất ổn.

Thì ra Tiêu Thu Thủy trong thạch thất đã bị thương dưới trảo của Chu Thuận Thủy, rồi chạy một mạch tới Phong Ba đình đã chảy không ít máu; tận mắt phải thấy cái chết của Lý Trầm Chu và Triệu Sư Dung lại làm hắn khí huyết lộn ngược không cách nào áp chế được; nay lại thêm một quyền một chưởng của Chu Hiệp Vũ. Tiêu Thu Thủy đã chịu nội ngoại thương cực kỳ nghiêm trọng, quả thực không thể miễn cưỡng duy trì được.

Chu Hiệp Vũ hai mắt sáng rực.

Từ lúc giết Yến Cuồng Đồ, biết Thiên Chính, Thái Thiện, Liễu Ngũ, Đường Tống, Đường Tuyệt, Mộ Dung Thế Tình, Mặc Dạ Vũ, Đường Quân Thu, Đường Quân Thương liên tiếp vong mạng; cùng với việc “Tái ngoại Tam quan vương” giết Triệu Sư Dung, Chu Thuận Thủy và Cừu Vô Ý đồng quy vu tận; trong võ lâm cuối cùng cũng chỉ còn lại Lý Trầm Chu, hắn và Tiêu Thu Thủy chia ba thiên hạ!

Ngày nay Lý Trầm Chu cũng bị hắn giết, chỉ còn lại Tiêu Thu Thủy!

Vốn hắn cũng chịu chút thương thế, quả thực có vài phần hoảng sợ, nay xem ra thương thế Tiêu Thu Thủy quả thực nghiêm trọng hơn hắn gấp đôi.

Chỉ cần giết Tiêu Thu Thủy, võ lâm thiên hạ chính là của hắn!

Nghĩ đến đây, hắn liền đem thanh thế lẫm liệt vô cùng mà dứt khoát tiến tới một bước!

Thế nhưng gã thanh niên đang chịu trọng thương thảm hại này bỗng dưng nhướng mày phấn chấn đứng dậy, giữa ngày đông bỗng xuất hiện vài tia nắng mặt trời, kiếm quyết giơ lên, đứng giữa tuyết trắng mùa đông uy nghiêm không sợ.

Chu Hiệp Vũ ban đầu hơi sững sờ, sau lại nở nụ cười dữ tợn.

Ánh mặt trời ngày đông lạnh lẽo chứ không ấm áp.

Hắn biết rõ thanh niên này có thể duy trì tinh thần khí phách như vậy là do đâu.

Vì thế hắn nói:

“Ngươi còn muốn cứu Nhạc Phi cái nỗi gì? Hắn đã chết rồi. Hắn đúng là bị giam trong Đại Lý ngục, các ngươi xông vào lại không cứu hắn ra, Tần tướng gia đã tâu lên, Thánh thượng lập tức đem Nhạc Phi ra xử tử.”

Giọng nói của Chu Hiệp Vũ không hề kích động áp chế, nhưng mỗi một chữ đều như tiếng trống lớn đánh nứt tâm hồn Tiêu Thu Thủy.

Chu Hiệp Vũ mắt sáng rực, còn nói thêm một câu:

“Nhạc Phi bị rút xương sườn mà chết trong ngục!”

Tiêu Thu Thủy rú lên một tiếng lồng lộn, lật kiếm xông tới, tư thế mất hết, vô pháp vô chương!

— Mười lăm quyết Vong Tình Thiên thư, pháp môn quan trọng nhất chính là hai chữ “Vong tình”.

— thế nhưng giờ phút này Tiêu Thu Thủy nào có thể vong tình!

Vì thế hắn vừa xông tới đã bay ngược trở lại.

Chu Hiệp Vũ dễ dàng đánh bay hắn.

Tiêu Thu Thủy rơi ra ngoài hơn trượng, thổ huyết không ngừng.

Chu Hiệp Vũ nở nụ cười:

“Ngươi nhận mệnh đi. Ta họ Chu, gọi là Đại Thiên Vương, ngày sau võ lâm không phải của ta thì không phải của ai hết.”

Tiêu Thu Thủy không biết có nghe hay không, nhưng đấu chí của hắn lúc này cũng như tâm trạng hắn, hoàn toàn tan nát rồi.

Đúng lúc này, bỗng nghe một giọng nói sang sảng:

“Chu Đại Thiên Vương, ngươi điên vừa thôi!”

Một giọng khác nói nhẹ nhàng:

“Tính chuyện ám toán kỹ lưỡng như thế, thực uổng phí cho ngươi một đời tông sư võ lâm.”

Một giọng khác nói nặng nề:

“Đem Thiếu Lâm quyền, Võ Đang chưởng ra đi, chúng ta dùng mười lăm thức Vong Tình Thiên thư dạy dỗ ngươi.”

Người nói chính là Cầm kiếm Ôn Diễm Dương, Địch kiếm Giang Tú Âm, Hồ kiếm Đăng Điêu Lương.

“Tam tài kiếm khách”.

Chu Đại Thiên Vương không nhận ra ba người này.

Ba người Đăng Điêu Lương, Giang Tú Âm, Ôn Diễm Dương bản thân mười phần không màng danh lợi, bọn họ say mê tìm đến cảnh giới cao của âm nhạc, rất ít giao thủ với người khác, vì thế sau khi có được mười lăm quyết Vong Tình Thiên thư thì nhiều lần khảo nghiệm Tiêu Thu Thủy; sau khi tận tình truyền hết mười lăm pháp môn cho Tiêu Thu Thủy rồi thì ẩn cư rừng núi, ngâm xướng vịnh thưởng, tự sáng tạo ra âm nhạc mới, cuối cùng hoàn thành một khúc “Thiên hạ hữu tuyết”.

Chu Hiệp Vũ không biết tên ba người này, đương nhiên không đặt vào mắt.

Hắn vừa ra tay là dùng Thiếu Lâm quyền, Võ Đang chưởng.

Thiên hạ của hắn đã định.

Yến Cuồng Đồ là hắn giết.

Lý Trầm Chu cũng đã chết.

Tiêu Thu Thủy trọng thương.

Chính hắn dù cũng chịu chút thương thế, nhưng thương thế không đáng ngại.

Chẳng qua hắn vốn cảnh giác cẩn trọng, thấy ba người cao thâm khó đoán thì trong lòng cũng có lưu ý, nên ra tay phân lượng tuyệt đối không nhẹ.

Nhiều năm trước hắn đã có thể quán thông hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang; mấy năm gần đây lại dùng hết khả năng đem võ công Võ Đang cùng bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm dung hội vào trong một quyền một chưởng của mình.

Nên quyền chưởng của hắn chiêu thức có vẻ bình thường, thực ra là tinh hoa võ học của hai đại phái.

Chẳng qua là hắn vừa xuất thủ, vẫn phạm phải sai lầm khinh địch.

Đăng Điêu Lương xuất kiếm từ đàn nhị hồ, kiếm pháp u uẩn nhưng nhanh nhẹn; Giang Tú Âm xuất kiếm từ sáo (địch tử), kiếm ý mềm mại mà biến ảo; Ôn Diễm Dương xuất kiếm từ dương cầm (không phải piano mà là đàn dân tộc của Trung Hoa, là đàn dây dùng búa gỗ để gõ), kiếm thế cấp bách mà thâm tình.

Giữa âm thanh của ba loại nhạc khí, Chu Đại Thiên Vương lập tức gặp khốn.

Hắn lúc này mới biết thực lực của ba người này không phải chuyện đùa, không thể xem thường.

Nhưng công lực của “Cầm, địch, hồ” tam kiếm khách không bằng được Chu Đại Thiên Vương. Ôn Diễm Dương, Giang Tú Âm, Đăng Điêu Lương chính vì không muốn chìm đắm trong võ học, nên mới đem võ công truyền hết cho Tiêu Thu Thủy, thoái ẩn chuyên tâm với âm nhạc, giai đoạn này võ nghệ lại càng xao lãng.

Võ công trong Vong Tình Thiên thư là gặp mạnh càng mạnh, nhưng võ công của Chu Đại Thiên Vương một khi phát huy thì Võ Đang bổ sung cho Thiếu Lâm cái nhu kình không đủ, Thiếu Lâm bổ sung cho Võ Đang cái lực đạo cần thiết, cộng thêm kinh nghiệm ứng địch phong phú, Tam tài kiếm khách sao chiếm được phần hơn.

Đúng lúc này, ba người tâm ý tương thông, nhìn nhau một cái, ba thanh kiếm cùng reo lên, sử ra kiếm pháp “Mãn giang hồng”!

Kiếm pháp “Mãn giang hồng” này nguyên là ba người Ôn, Đăng, Giang sáng tạo dựa trên bài từ “Mãn giang hồng” của Nhạc Phi. Bài từ “Mãn giang hồng” được Nhạc Phi đưa vào cái khí thế ngất trời, khí phách chấn nhiếp nhật nguyệt, khi ấy từ trong quân binh lưu truyền xuống dân gian đã được người người hát đến mỏi miệng. Tống Cao Tông về sau ngầm hạ lệnh cấm lưu truyền từ phổ (phần lời hát), dẹp yên không nhắc tới. Tam tài kiếm khách rất yêu thích bài từ này, dù chỉ có từ khúc (phần nhạc) mà thiếu mất từ phổ.

Lúc này ba người chính là muốn dùng trường ca chính khí “Mãn giang hồng” trấn áp Chu Đại Thiên Vương!

Nhưng âm thanh của từ khúc thanh lệ sục sôi cũng khiến cho Tiêu Thu Thủy vốn đã trọng thương ngã xuống mất hết đấu chí cũng phải rung động ngẩng lên.

Tiêu Thu Thủy nghe thấy từ khúc này thì nhớ đến trong số những tác phẩm lưu truyền rộng rãi dân gian, hắn yêu thích nhất cũng chính là bài từ “Mãn giang hồng” này. Phần nhạc của bài từ này đơn giản mà hào sảng, rất thích hợp diễn xướng không có lời ca; tự nhiên như trời đất thuở sơ khai vậy. Tiêu Thu Thủy lúc chưa xuất đạo cũng là người yêu thơ mến nhạc, nay nghe thấy nhạc từ thì kích phát hào tình ngày đó của hắn!

Hắn vùng vẫy gượng dậy, vết thương trước ngực đau nhói lên một trận, thì ra trong lúc gắng sức để vết thương đè vào vật gì đó.

Hắn đưa tay vào trong áo lấy ra một lệnh bài nhỏ, lệnh bài phát ra ánh sáng bạc chói mắt; máu tươi dính vào không ngờ lại hiện ra mấy hàng chữ nhỏ!

Lúc này ánh nắng phản chiếu ánh tuyết lạnh lẽo, thì ra mặt sau của Thiên hạ anh hùng lệnh vốn có khắc mấy hàng chữ, chẳng qua ánh bạc lóa mắt nên không để tâm nhìn kỹ, nay dính máu tươi thì mới hiện ra rõ ràng.

Mấy hàng chữ nhỏ này lại chính là bài từ “Mãn giang hồng” của Nhạc Phi:

“Nộ phát xung quan, bằng lan xứ, tiêu tiêu vũ yết.

Đài vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài khích liệt.

Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.

Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết.

Tĩnh Khang sỉ, do vị tuyết.

Thần tử hận, hà thời diệt!

Giá trường xa, đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.

Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.

Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết.”

(Tóc dựng mái đầu, lan can đứng tựa, trận mưa vừa dứt. Ngóng trời xa, uất hận kêu dài, hùng tâm khích liệt. Ba mươi tuổi cát bụi công danh, tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt. Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu, ích gì rên xiết.

Mối nhục Tĩnh Khang, chưa gội hết. Hận thù này, bao giờ mới diệt. Cưỡi cỗ binh xa, dẫm Hạ Lan nát bét. Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ; khát, cười chém Hung Nô uống huyết. Rồi đây dành lại cả giang sơn, về chầu cửa khuyết.)

Tay cầm tấm lệnh bài vấy máu, đọc đến ba chữ “Triêu thiên khuyết”, nghĩ đến việc Nhạc Phi đã tuẫn nạn, Tiêu Thu Thủy như cảm giác được một cỗ khí khái long trời lở đất không thể nào kìm nén được. Hắn hú dài một tiếng, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu ra mà nhảy vọt lên.

Cũng đúng lúc này, Tam tài kiếm khách đã thất thủ.

Ba người bọn họ dùng khí thế của “Mãn giang hồng” áp chế thế công uy mãnh của Chu Đại Thiên Vương, vốn có thể giành lợi thế; đáng tiếc là ba người về âm nhạc có thể nắm bắt được tâm tình của Nhạc Phi, nhưng về kiếm pháp lại không thể đạt đến cảnh giới như vậy.

Nhất là “Mãn giang hồng” mang hoài bão cô độc, khí tiết cô trung; ba người biến nó thành kiếm pháp thì khí lực chưa đủ tầm. Chu Đại Thiên Vương là nhân vật như thế nào, đánh được một hồi đã hiểu rõ tính tình ba người. Hắn vận kình vào hai cánh tay chịu một kiếm của Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương; một quyền một chưởng thuận thế đánh trúng Giang Tú Âm.

Giang Tú Âm là người võ công yếu nhất trong Tam Tài kiếm khách, chỉ thấy nàng thở hắt ra một tiếng buồn bã rồi ngã xuống, mắt thấy không sống được nữa.

Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương nhất thời nội tâm đại loạn; nguyên là hai người bọn họ từ lâu đã thầm đem lòng yêu thương vị tiểu sư muội này, nhưng ba người một mực sợ làm tổn thương lẫn nhau, đều cố không biểu lộ ra bên ngoài, thà ra vẻ không hay không biết; cứ tiếp tục gắn bó cùng sinh hoạt, cùng soạn tấu, thưởng ngoạn sơn thủy.

Nay Giang Tú Âm đã ngã xuống, Đăng Điêu Lương và Ôn Diễm Dương đều mất hết đấu chí, vừa quay người muốn cứu, Chu Đại Thiên Vương đâu chịu bỏ qua dịp tốt này, “bình bình” hai tiếng đánh trúng vào lưng hai người. Hai người cùng hự lên đau đớn, như diều đứt dây bay ra xa hơn trượng.

Chu Đại Thiên Vương đánh văng ba người, biết ngay ba người này khó toàn được mạng thì vô cùng cao hứng, nghĩ đến việc chính mình dùng quyền chưởng đánh bại cao chiêu của Vong Tình Thiên thư danh chấn giang hồ thì lại càng đắc ý. Trong một khắc này Chu Hiệp Vũ sao có thể kìm nén được sự phấn khích, không khỏi bật cười lớn.

Nhưng trong nháy mắt, một tiếng hét lớn vang lên đã cắt ngang tiếng cười cuồng loạn của hắn.

Tiêu Thu Thủy sừng sững đứng dậy.

Hắn tận mắt thấy Chu Hiệp Vũ đánh trọng thương ba người, chỉ cảm thấy từ trong tâm sinh ra một cỗ hạo khí cao ngất chín tầng trời, như điện giật lan khắp toàn thân. Hắn nghĩ đến ý niệm trong ba chữ “Triêu thiên khuyết”, đem một thức “Nhật minh” trong Vong Tình Thiên thư đánh tới Chu Đại Thiên Vương!

Chu Đại Thiên Vương trong lúc đắc ý, chợt thấy Tiêu Thu Thủy mạnh mẽ đứng lên như thiên thần thì lòng đã kinh ngạc vô cùng.

Trước ngực, hai cánh tay hắn đều đã bị thương. Một kích này của Tiêu Thu Thủy, là một quyết tối hậu “Nhật minh” trong mười lăm pháp môn “Vong tình”, cùng với khí thế mà từ khúc “Mãn giang hồng” đem lại, cộng thêm tu vi công lực của chính hắn; ba cỗ lực lượng hợp thành một mà sử ra một kích toàn lực.

Chu Đại Thiên Vương chỉ thấy trước mắt ánh nắng chói lọi, chói đến hoa mắt, một vầng liệt dương như thiêu như đốt, khiến hắn không có chỗ nào trốn chạy!

Giữa ngày đông sao lại có liệt dương?

— nhưng hắn đã vĩnh viễn không sao tìm được đáp án!

Chu Đại Thiên Vương chết.

Tiêu Thu Thủy chống kiếm xuống đất, máu tươi chảy tràn.

Trên mặt tuyết trắng phau, thoáng cái đã loang lổ mấy điểm máu hồng.

Địch kiếm Giang Tú Âm vì chịu một quyền một chưởng của Chu Hiệp Vũ, đã tuyệt khí rồi. Hai người Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương vì mỗi người chỉ chịu một quyền, một chưởng nên vẫn còn lại một hơi thở.

Hai người khó nhọc bò đến cạnh bên di hài Giang Tú Âm, nhìn nhau cười thảm. Đăng Điêu Lương nói:

“Chúng ta… đã không truyền cho nhầm người.”

Ôn Diễm Dương gật đầu, nói:

“Như vậy cũng tốt… ba người chúng ta cùng chết một nơi, cũng giống như bọn họ.”

Đăng Điêu Lương và Tiêu Thu Thủy đều hướng về phía Ôn Diễm Dương giơ ngón tay chỉ. Chỉ thấy giữa tuyết trắng, Lý Trầm Chu tóc mai trắng phau nằm phục trên mình Triệu Sư Dung, tất cả những gì phát sinh trên thế gian đối với hai người bọn họ đều không còn quan hệ gì nữa.

Đăng Điêu Lương khó nhọc nói:

“Ừ… Thật là tốt…”

Ôn Diễm Dương cố hết sức mà gọi:

“Đăng sư huynh.”

Đăng Điêu Lương ừ một tiếng, Ôn Diễm Dương cười thảm nói:

“Chúng ta… ba người chúng ta… cùng nhau tấu một khúc ‘Thiên hạ hữu tuyết’ được không?”

Đăng Điêu Lương gật đầu, hai người một cầm một hồ xếp bằng ngồi dậy; trên tuyết trắng, bên cạnh Giang Tú Âm mà bắt đầu tấu nhạc. Hai người thần sắc phiêu dật, tiếng nhạc vang lên như thể hết thảy mọi thứ đã trôi qua đều như tuyết trắng khắp nơi. Thế gian này, tất cả cảm tình, danh lợi, đấu tranh, thay đổi… đều trôi qua như mây mù, chớp mắt chỉ còn lại một trời tuyết mênh mông… Tiêu Thu Thủy nghe nước mắt nóng hổi đầy tràn vành mắt, chợt nhạc ngưng dây đàn đứt, Đăng Điêu Lương và Ôn Diễm Dương đã trong tiếng nhạc mà mệnh vong.

Tiêu Thu Thủy hốt hoảng một trận, chợt nghe có tiếng người chạy lại ồn ào huyên náo, thì ra mấy người Hồ Phúc, Lý Hắc, Trần Kiến Quỷ, Thiết Tinh Nguyệt, Đại Đỗ hòa thượng, Lạn Tuấn Long, Hồng Hoa, Thi Nguyệt đã đuổi tới, nhưng tuyệt không thấy Đường Phương.

Thiết Tinh Nguyệt vừa thấy Tiêu Thu Thủy, mừng rỡ vô hạn, kêu lên:

“Lão đại, ngươi vẫn còn ở đây! Đường Phương đã về Thục rồi… Nàng bảo ngươi đừng đi tìm nàng nữa…”

Tiêu Thu Thủy nghe trong ngực đau nhói, quần hào lúc này mới nhìn rõ đương trường thây ngã khắp nơi, Tiêu Thu Thủy cũng thần sắc phờ phạc, toàn thân loang lổ vết máu. Đại Đỗ hòa thượng còn đang ôm ngang thi thể Khâu Nam Cố chạy tới, hắn thủy chung vẫn cho rằng Khâu Nam Cố chưa chết, không chịu đem chôn cất, một mực tụng niệm kinh văn, bất chợt ngừng lại, cúi nhìn thi thể Khâu Nam Cố rồi nói:

“Ta đã vì ngươi niệm ngàn lần kinh văn rồi, lẽ nào ngươi còn không chịu tỉnh…”

Khâu Nam Cố nào có thể trả lời.

Tiêu Thu Thủy nghĩ tới Nhạc Phi, Lý Trầm Chu, Yến Cuồng Đồ, Liễu Ngũ, Triệu Sư Dung, Thiên Chính, Thái Thiện, Cừu Vô Ý, Tả Khâu, ngay cả huynh đệ kết nghĩa rồi cũng quay lưng phản lại mình, đi theo Chu HIệp Vũ, Chu Thuận Thủy, cứ từng người từng người một chết đi. Lúc này trong tai hắn lại như vang lên khúc “Thiên hạ hữu tuyết” mà hai người Ôn Diễm Dương, Đăng Điêu Lương vừa tấu. Trời đất bao la mờ mịt, nhân gian phủ đầy tuyết trắng… Nhưng biết đến khi nào tuyết mới tan?

Tiêu Thu Thủy nghĩ như vậy, hai hàng nước mắt nóng không kìm được mà chảy dài xuống gò má.

Đột nhiên “ong” một tiếng, Trường Ca cổ kiếm sau trận huyết chiến cuối cùng đã không chịu nổi áp lực, tự gãy làm đôi. Tiêu Thu Thủy ảm đạm thở dài, vứt bỏ thanh kiếm gãy, giữa trời đất mênh mang cất bước mà đi, chỉ nghe chúng nhân phía sau thảng thốt gọi: “Tiêu lão đại, Tiêu lão đại…”, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

ĐẠI KẾT CỤC

Crypto.com Exchange

Hồi (1-12)


<