Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 577

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 577: Di Lăng Cấp Biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Lệnh Hồ Phi bị ám sát làm cho phe thái tử Lý Hệ cực kỳ tức giận, thái từ Lý Hệ dâng sớ lên phụ hoàng, yêu cầu toàn thành giới nghiêm lẩn nữa, toàn lực truy bắt hung thù, nhưng Lý Hanh không tiếp nhận kiến nghị của hắn, ngược lại, hắn đối với việc này vô cùng bình thản, chi là truy phong Lệnh Hồ Phi làm Giản quốc công, hạ chi cho đi hậu tang.

Việc này tựa hồ như cử bỏ lơ như vậy, rất nhanh, Lý Phụ Quốc từ trong cung truyền ra tin tức, thánh thượng đã âm thầm triệu kiến Bành vương, Bành vương đà thừa nhận thích sát Lênh Hồ Phi là do hắn làm.

"Thánh thượng khá ư khen ngợi"

Đây là sự bình phẩm của Lý Phụ Quốc đối với thái độ của Lý Hanh, điều này làm cho thái từ Lý Hệ kinh sợ khôn xiết, cái chết của Lệnh Hồ Phi làm cho hắn đánh mất đi triều thần ủng hộ quan trọng nhất, hắn chi có sự ủng hộ của Lý Phụ Quốc và mẫu hậu, Bành vương lại có sự ủng hộ của triều đình, có tông thất, có Kiếm Nam tiết độ sứ, bây giờ cả phụ hoàng cũng khen ngợi Bành vương có khí phách, điều này có nghĩa là gì. Có nghĩa là phụ hoàng đà quyết tâm đôi thái từ rồi.

Thái tứ Lý Hệ nóng ruột tới mức như kiến bò trên chảo nóng, cũng may là phụ hoàng đà đồng ỷ đem quân đội của Ngư Triều Ân rút trờ về Thục Trung, hắn là niềm hi vọng duy nhất của hắn rồi, hắn còn có sự ủng hộ của hai mươi vạn đại quân của Ngư Triều Ân.

Nhung ngay vào lúc này, một tin tức bất hạnh truyền đến: Ở ngay yếu đạo yết hầu buộc phải đi qua khi Ngư Triều Ân lui quân - trọng địa Di Thẳngg đã xảy ra cấp biến.

Trong bóng đêm, một chi quân đội chạy vùn vụt ở giữa rặng núi chằng chịt, lúc này là một đêm đen của mùa hạ, bầu trời giăng đầy mây màu tím sẫm, nhung không có mưa, mặt đất ẩm ướt, nhưng không lầy lội, quân đội lẳng lặng không phát ra tiếng mà tiến quân, thi thoáng có thể nghe thấy tiếng lộc cộc của vó ngựa.

Đây là một toán quân đội hai vạn người, tò Hán Trung xuất phát, đi qua Kim Châu, Phòng Châu, bấy giờ bọn họ đã đi vào địa giới Hiệp Châu, đi thêm hơn một trăm dặm nữa, bọn họ sẽ đi tới đích đến của lẩn hành quân này - Di Thẳngg.

Đây dĩ nhiên là một toán quân đội Bắc Đường, người suất lĩnh toán quân đội này là đại tướng Triệu Sùng Thứ, lúc này năm vạn quân đội của Lý Tự Nghiệp đã tới Hán Trung, quân đội của Lý thịnh cũng ở Nhữ Châu và Dự Châu bố trí hoàn tất, quân Bắc Đường đã hoàn thành sự chuẩn bị tiến công Nam Đường, vận sức chờ phát động, bất kế là tuyến đông hay là tuyến tây, tất cả quân Bấc Đường đều đang chờ đợi một cơ hội, cơ hội này chính là toán quân đội này của Triệu Sùng Thứ, công chiếm Di Lăng, chặt đứt đường lui của quân Nam Đường Tương Dương.

Di Lăng cũng chính là Nghi Xương Hồ Bắc ngày nay, nước đến đây thành di (*tức là hóa nguy hiểm thành bằng an), núi đến đây thành thẳngg (*gò đồi nhỏ), nên có tên gọi là Di Thẳngg, trận chiến Di Lăng thời tam quốc bèn là xảy ra ở noi này.

Nơi đây là cửa vào Tam Hiệp, cũng là yếu địa chiến lược quan trọng nhất từ Kinh Tương đi vào Ba Thục, bóp chặt Di Thẳngg, thì hai mươi vạn quân Nam Đường ở Kinh

Tương bèn sẽ không cách nào rút trờ về Ba Thục, Di Lăng đồng thời cũng là hậu cẩn trọng địa của Nam Đường, Nam Đường ở nơi này đã trừ chất được trăm vạn thạch lương thực và một lượng lớn nhưng vật tư quân dụng như mũi tên lều trại v. V, ... Trước mắt Nam Đường cũng sẽ có hai vạn quân đội trú phòng tại đây.

Có thề giành lấy Di Lăng hay không. Đà trờ thành điểm mấu chốt cho cả chiến dịch Nam Đường, mà nhiệm này đè nặng lên người của người đã từng là chủ tướng Di Lăng - Triệu Sùng Thử.

Triệu Sùng Thử là huynh trường của An Tây thần tiền tướng quân Triệu Sùng Tiết, hắn cũng là lão tướng An Tây, năm xưa hắn và Lý Khánh An cùng tham gia vào chiến dịch Tiều Bột Luật, hắn lúc đó xuất nhiệm Sơ Lặc binh mã sử. Cùng với Tịch Nguyên Khánh, trờ thành tả Hữu đại tướng tâm phúc của Cao Tiên Chi.

Sau đó Lý Khánh An chủ chính An Tây, Cao Tiên Chi điều Kiếm Nam tiết độ sứ. Hắn liền đi theo Cao Tiên Chi đi tới núi non Ba Thục, vẫn trung thành và tận tâm với Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi bị Lý Hanh hạ ngục, rồi ngay sau đó khi được Bắc Đường tạo áp lực thả người, Triệu Sùng Thử bèn là chủ tướng Di Lăng, Tịch Nguyên Khánh thì là chù tướng Tỳ Quy, hai người cùng đường, được sự khuyên bảo của huynh đệ Triệu Sùng Tiết, hai người bọn họ liền dẫn quân nhập Hán Trung, đầu hàng Bắc Đường.

Triệu Sùng Thứ năm nay ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người vừa cao vừa đen, khớp xương to lớn, rất có khí chất quân nhân, nhưng hắn lại là một người khá lặng lẽ, vui giận không hiện rõ ra mặt, làm cho người ta rất khó nắm bắt suy nghĩ của hắn.

Đẻ Triệu Sùng Thử công chiếm Di Thẳngg. Là kiến nghị của Lý Khánh An. Lý Quang Bật vốn dĩ là muốn đế Tịch Nguyên Khánh gánh vác trọng trách này, so với Triệu Sùng Thử luôn trầm mặc ít nói, Lý Quang Bật hiểu rõ Tịch Nguyên Khánh hơn.

Nhung Lý Khánh An lại viết thư nói cho Lý Quang Bật rằng, Tịch Nguyên Khánh có thể chiếm lĩnh Di Thẳngg. Nhung không giữ được vật tư lương thực của Di Lăng, nhung Triệu Sùng Thử lại có thề hoàn thành tốt nhiệm vụ, cho dù Lý Quang Bật vẫn là có chút bán tín bán nghi. Nhung hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Lý Khánh An, bèn đê Triệu Sùng Thử viết ra quân lệnh trạng, mệnh hắn suất lĩnh hai vạn cựu bộ công chiếm Di Thẳngg.

"Chiếm được Di Lăng và quân tư, có thể ghi công đầu. Người có thể thăng làm tướng quân, chiếm không được Di Lăng, tự ôm đầu tới gặp!"

Lúc này Triệu Sùng Thứ vừa mới nhận được tin tức, người nhà của hắn đã được tình báo đường Thành Đô cứu đi. Bây giờ vô cùng an toàn, điều này làm cho Triệu Sùng Thử thờ phào một hơi nhẹ nhõm, không có sự trói buộc của gia quyến làm con tin, hắn có thể tự do mà hả hê tung tác một phen rồi.

Triệu Sùng Thứ nhìn nhìn sắc trời, lúc này đà là canh một rồi, cách Di Lăng còn có khoảng một trăm dặm, người dẫn đường nói với hắn, một đoạn đường phía trước không dễ đi lắm. Theo như tốc độ hiện giờ, đi tới lúc canh tư, cách Di Thẳngg cỡ chừng còn năm mươi dặm. Chỗ đó là một vùng núi cao rừng già. Cực dễ ẩn mình.

"Truyền lệnh quân đội hành quân tốc độ nhanh hơn. Tới canh bốn trú doanh nghỉ ngơi."

Hai vạn quân đội quẩn áo đơn sơ giản lược mà bước đi, không có lương thực quân như, mỗi một binh sĩ chi mang lương khô của ba ngày, bọn họ đa số là bộ binh, nhung cũng có hai nghìn con ngựa miền núi. Chù yếu thồ chở binh sĩ thương bệnh và một số vũ khí cẩn thiết.

Quân đội không đi đường lớn, mà là đi đường nhỏ bí mật trong núi, đường núi uốn lượn quanh co gập ghềnh như vậy, ngoại trừ một số ít nhưng con ngựa miền núi có thể

Qua được, giống như nhưng vật tư to xác như xe ngựa quân nhu đều không thể qua được, từ Hán Trung xuất phát, bọn họ đà liên tục gắng sức hành quân được hai ngày, đều đà có chút mệt mòi rồi.

Toán quân đội này là cựu bộ của Triệu Sùng Thử, đại bộ phận đều là người bản xử Thục Trung, ở quân Kiếm Nam thuộc cánh quân tinh nhuệ, bọn họ không thiện việc cưỡi ngựa, nhung lại thạo cách đánh miền núi, có thể thích ứng với sự hành quân cường độ cao trong vùng núi non trùng điệp cheo leo.

Cho dù còn phải đi tới nửa đêm sau, nhung binh sĩ vẫn là phấn chấn tinh thần, gia tăng tốc độ lên. Đi về phía trước lại tiến vào đường núi gập ghềnh, đường núi gian nan, quân đội đã vượt qua hai trái núi khoảng năm mươi dặm. Cuối cùng đà đi tới được một vùng hiệp cốc, từ nơi này tới Di Thẳngg. Trên căn bản đều là hiệp cốc, có thể men theo một con sông tên là Hoàng Bách Thủy trực tiếp tiến tới sau lung thành Di Lăng.

Quân đội đà ngừng việc hành quân lại, các binh sĩ đều đồng loạt chạy tới ven sông lấy nước ăn lương khô, rất nhiều binh sĩ đều trải túi ngủ ra, không có lều trại, binh sĩ bèn trực tiếp nghỉ ngơi trong túi ngủ. Đã trải qua sự hành quân hai ngày hai đêm, các binh sĩ đều đã mệt mòi khôn xiết rồi. Bọn họ chui vào trong túi ngủ bèn ngủ khò khò, chi lưu lại một nghìn binh sĩ ở bốn phía canh gác tuần tra.

Trong sơn cốc ẩm ước oi bức, muỗi rất nhiều, các binh sĩ đều đà mệt mỏi cực kỳ rồi, cộng thêm có túi ngủ bịt kín, nên mặc cho bọn muỗi có điên cuồng đến mấy cũng không làm gì bọn họ được, chi đáng thương cho hai nghìn chú ngựa miền núi không chỗ ẩn mình, cuối cùng trờ thành đối tượng công kích tập thể của các chú muỗi, cắn đến chúng hí lên đạp vó, đau khổ muôn vàn. Bất đắc dL Triệu Sùng Thử chi đành mệnh người đem chúng dẫn về trên núi chăm sóc, bên trên có một khu đất nham thạch trơ trọi trọc lóc, muồi cực ít.

Canh bốn đã qua. Chân trời đà nổi lên một màu xanh, Triệu Sùng Thử không có chút biểu hiện mệt mỏi nào, hắn ngồi trước một khối đá tảng bằng phẳng, mượn ánh sáng ban mai dìu dịu mà nghiên cửu bản đồ.

Bản đồ của Triệu Sùng Thử không giống như người khác, bản đồ của hắn là bố cục thành phòng của khu vực Di Lăng, hắn đối với nơi đó nắm rõ trong lòng bàn tay, đặc biệt là kho lương Hạ Lao trấn đang chất gìừ lương thảo, nơi đó lại càng là hắn đích thân chi huy kiến tạo.

Nói ra thì khiến hắn có chút cảm khái, lúc trước khi kho lương chọn nơi đặt địa chi, hắn muốn đề lương thảo đặt ở trong thành Di Lăng, nhung thành trì nhỏ hẹp, không có đất trống, hắn bèn muốn đem một phần cư dân trong thành di dỡi đến Hạ Lao trấn.

Thế nhung dân tình Di Thẳngg quá dũng mành, cư dân trong thành không chịu di dỡi, xảy ra giằng co với hắn, vì việc này mà Giám quân Ngư Triều Ân còn đàn hạch hắn với Lý Hanh, làm cho hắn phạt bổng lộc nửa năm, dưới tình trạng bất đắc dĩ, hắn chi đành đem lương thảo sửa lại xây dựng ở Hạ Lao trấn, chỗ đó có một tòa thồ thành để trống.

Khi đó hắn còn căm phẫn bất bình với Cao Tiên Chi. Làm sao mà lại có chuyện để kho lương cách xa chủ thành nhưng hai mươi dặm chứ. Như vậy không chi phân tán binh lực, hơn nữa còn dề bị quân địch tập kích kho lương, Cao Tiên Chi chi là đáp hắn một câu. Không ai tập kích.

Không ngờ rằng núi không chuyển nước chuyển, hôm nay lại là hắn Triệu Sùng Thứ đến tập kích kho lương, kết cục không thể tường tượng này làm cho hắn cảm thấy thế sư như ván cờ.

Cho dù Triệu Sùng Thứ trầm mặc ít nói, nhưng trong lòng hắn lại trong như gương sáng, lúc hắn nhận lấy nhiệm Ị này, trong lòng bèn đã có kế hoạch khái quát rồi, bây giờ kế hoạch của hắn đã vô cùng rõ ràng chi ly rồi, muốn chiếm lấy Di Thẳngg một cách hoàn chinh, tốt nhất là áp dụng gách lược dùng cách tập kích cộng với mưu trí, phải triệt để lợi dụng khoáng cách giữa Hạ Lao trấn và Di Thẳngg thành.

Chù tướng Di Thẳngg tên là Ngư Bảo Bảo, tên gọi rất thú vị, là con nuôi của Ngư Triều Ân, Triệu Sùng Thứ biết người này, người vô cùng binh bình bất tài, căn bản là không có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận gì, hoàn toàn là dựa vào quyền thế của Ngư Triều Ân có được địa vị cao, đối phó với hắn không khó, nhưng quân lệnh trạng mà Triệu Sùng Tiết lập ra cho Lý Quang Bật là toàn thắng, cái nào gọi là toàn thắng, chính là đoạt lấy Di Thẳngg, bảo toàn vật tư, còn phải dốc hết khả năng bắt giữ tà binh, đem quân địch biến thành quân minh, như vậy thì số lượng quân đội của hắn mới tăng lên nhiều được, mới có thể thật sự cắt đứt đường lui của hai mươi vạn đại quân.

Huống chi Triệu Sùng Thứ ở trong quân Kiếm Nam nhiều năm, hắn không muốn giết chóc quân Kiếm Nam quá nhiều.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa nho nhỏ, Triệu Sùng Thứ lập tức đứng lên, theo tiếng vó ngựa phán đoán, đây là thám báo hắn phái ra đã trờ lại.

Lát sau, mấy viên quân sĩ đem một viên xích hầu mang tới, xích hầu quỳ một gói thi một quân lễ: "Xích hầu Vương Bình, tham kiến tướng quân!"

"Những người khác các ngươi đâu?" Triệu Sùng Thứ có chút lo lắng, hắn đã phái ra mười xích hầu đi tới Di Thẳngg, tại sao lại chi có một người quay về thôi?

"Hồi bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ ở bắc Di Thẳngg gặp được thành viên tình báo đường từ Tương Dương rút về, đội chính mang theo bày huynh đệ đi theo bọn họ vào thành rồi, Lý Phương Chính đã đi Hạ Lao trấn, thuộc hạ trờ về bầm báo trước."

Triệu Sùng Thứ mừng rỡ, vội vàng hòi: "Tại sao lại gặp được tình báo đường, có bao nhiêu người rút về, ngươi nói ti mi đi!"

"Hồi bầm tướng quân, người từ bên Tương Dương chạn nạn tới rất nhiều, rất nhiều là gia quyến của trú quân Tương Dương, nghe đồn là Tương Dương sắp có đại chiến, vì vậy gia quyến bọn họ mới triệt về Thục Trung trước, đông tới vạn người, tình báo đường đã đến khoảng hơn sáu mươi người, lèn vào trong đám người chạy nạn rồi, bọn họ nói là phụng mệnh đi tới Thành Đô, là bọn họ nhận ra bọn thuộc hạ trước, đội chính thinh cầu bọn họ hiệp trợ, mọi người bèn cùng nhau vào thành rồi."

Triệu Sùng Thứ lại cẩn thận nhìn nhìn bàn đồ, hỏi: "Thành bào phong hỏa ở phía trước còn tổn tại không?"

Chỗ đi ra của sơn cốc trước mật, có một tòa thú bảo phong hỏa, chính là do Triệu Sùng Thứ xây lên, lúc đó là để đề phòng quân Bắc Đường tò noi này đi ra, Triệu Sùng Thứ biết rằng, tòa thú bào phong hỏa kia không lớn, nhiều nhất chi có thể đóng quân hai mươi người, đây cũng là việc hắn khá là lo lắng.

Xích hầu lắc lắc đầu nói: "Thú báo phong hỏa vẫn còn, nhung đã không còn trú binh nữa, bên trong mọc đầy cô hoang."

"Con mẹ nó!"

Triệu Sùng Thứ thầm mắng một tiếng, tên Ngư Bào Bảo này cả sự phòng ngự tối thiểu nhất cũng không suy nghĩ tói nữa.

Bây giờ mọi thứ đều khá là thuận lợi, quan trọng chính là xem trú quân của Hạ Lao trấn rồi.

Hạ Lao trấn có năm nghìn trú quân, tướng lĩnh thủ quân tên Lý Vân Thư, người Trường An, năm xưa Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu thất bại, Lý Long Cơ bất đắc dĩ bèn đem Cao Tiên Chi từ An Tây điều tới Kiếm Nam, lại đem mấy vạn phủ binh Quan Trung điều tới Kiếm Nam, tên Lý Vân Thư này chính là một đô úy phủ binh lúc đó, theo quân đi vào Kiếm Nam, trong việc binh đình phiến loạn Nam Chiếu khá có công tích, được Cao Tiên Chi đề bạt làm tướng quân, có tư giao rất tốt với Triệu

"Hồi bầm tướng quân, người từ bên Tương Dương chạn nạn tới rất nhiều, rất nhiều là gia quyến của trú quân Tương Dương, nghe đồn là Tương Dương sắp có đại chiến, vì vậy gia quyến bọn họ mới triệt về Thục Trung trước, đông tới vạn người, tình báo đường đã đến khoảng hơn sáu mươi người, lèn vào trong đám người chạy nạn rồi, bọn họ nói là phụng mệnh đi tới Thành Đô, là bọn họ nhận ra bọn thuộc hạ trước, đội chính thinh cầu bọn họ hiệp trợ, mọi người bèn cùng nhau vào thành rồi."

Triệu Sùng Thứ lại cẩn thận nhìn nhìn bàn đồ, hỏi: "Thành bào phong hỏa ở phía trước còn tổn tại không?"

Chỗ đi ra của sơn cốc trước mật, có một tòa thú bảo phong hỏa, chính là do Triệu Sùng Thứ xây lên, lúc đó là để đề phòng quân Bắc Đường tò noi này đi ra, Triệu Sùng Thứ biết rằng, tòa thú bào phong hỏa kia không lớn, nhiều nhất chi có thể đóng quân hai mươi người, đây cũng là việc hắn khá là lo lắng.

Xích hầu lắc lắc đầu nói: "Thú báo phong hỏa vẫn còn, nhung đã không còn trú binh nữa, bên trong mọc đầy cô hoang."

"Con mẹ nó!"

Triệu Sùng Thứ thầm mắng một tiếng, tên Ngư Bào Bảo này cả sự phòng ngự tối thiểu nhất cũng không suy nghĩ tói nữa.

Bây giờ mọi thứ đều khá là thuận lợi, quan trọng chính là xem trú quân của Hạ Lao trấn rồi.

Hạ Lao trấn có năm nghin trú quân, tướng lĩnh thủ quân tên Lý Vân Thư, người Trường An, năm xưa Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu thất bại, Lý Long Cơ bất đắc dĩ bèn đem Cao Tiên Chi từ An Tây điều tới Kiếm Nam, lại đem mấy vạn phủ binh Quan Trung điều tới Kiếm Nam, tên Lý Vân Thư này chính là một đô úy phủ binh lúc đó, theo quân đi vào Kiếm Nam, trong việc binh đình phiến loạn Nam Chiếu khá có công tích, được Cao Tiên Chi đề bạt làm tướng quân, có tư giao rất tốt với Triệu

Triệu Sùng Thứ và Tịch Nguyên Khánh sau khi qua nương nhờ Bắc Đường, Lý Hanh đem quân Giả Sùng Quán điều tới Nam Chiếu, còn đem quân đội của hắn đối tới Di Thẳngg trú đóng, để hắn trờ thành chủ tướng Di Thẳngg, nhung chẳng bao lâu, Ngư Triều Ân bèn đoạt đi quân quyền của hắn, để nghĩa từ Ngư Bào Báo làm chú tướng, đem Lý Vân Thứ giáng làm phó tướng, rất nhanh lại bị biếm làm thủ tướng trấn Hạ Lao.

Vì vậy điều mấu chốt cho lẩn chiếm đoạt Di Thẳngg chính là ở trên người của tên Lý Vân Thư này, còn khi Tịch Nguyên Khánh công đánh Nam Chiếu có hiềm khích với tên Lý Vân Thư này, hai người vi tranh công suýt nữa đã xảy ra nội hấn, thù riêng rất sâu đậm, tinh báo quan trọng này Lý Khánh An đã nắm bắt được, còn Lý Quang Bật lại không biết.

"Tịch Nguyên Khánh có thể chiếm Di Thẳngg, nhưng không thể toàn thắng!" Đây là kết luận mà Lý Khánh An đưa ra, nguyên nhân chính ở ngay chỗ này.

Trong mười người xích hầu mà Triệu Sùng Thứ phái ra, có một xích hầu gọi là Lý Phương Chính, người này là một tiểu binh trong quân đội Đồng Quan, Lý Khánh An đặc biệt đem viên tiểu binh này tò Đồng Quan điều tói Hán Trung, tình báo đường tra ra, tên tiểu binh tên Lý Phương Chính này chinh là cháu trai của Lý Vân Thư, nói chính xác hơn, hắn là con trai ruột của Lý Vân Thư, từ nhỏ đã làm con thừa tự cho đại bá, bèn do hắn đàm nhiệm lấy liên lạc viên kiêm thuyết khách.

Lý Phương Chính hôm nay bảy mươi sáu tuổi, người Trường An, bộ dạng cao cao mập mập, tuấn tú lịch sự, vốn dĩ là một tiểu thương nhân, năm ngoái hưởng ứng lời kêu gọi chống lại An Lộc Sơn mà tòng quân, được phân công tới Đồng Quan làm một tiều binh, nhung hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn lại được Lý Khánh An tiếp kiến, khích lệ hắn vì nước lập công, đồng thời thưởng cho phụ mẫu hắn năm trăm đồng bạc, đồng thời hứa với hắn, nếu có thể thành công thuyết phục cha đè, hắn sẽ được đề bạt làm hiệu úy.

Danh lợi vẹn đôi như hắn giống như đang nằm mơ vậy, nhung điều khiến hắn phấn Khởi hơn là. Sau hai ngày tăng mạnh huấn luyện tình cảm ở tình báo đường, hắn đã bước chân lên hành trình thu hoạch danh lợi.

Trời vừa sáng. Lý Phương Chính đã đi tới Hạ Lao trấn, Hạ Lao trấn ở nơi phía tây thành Di Lăng khoảng hai mươi dặm, là một tòa tiều trấn chi có hơn trăm hộ người ờ, sát bên cửa ra Tây Lăng Hiệp của Trường Giang, bờ bắc Trường Giang, người trong trấn sống ven sông. Nghề chính là đưa đò và đánh bắt cá.

Ờ một nơi phía bắc cách tiểu trấn một dặm, có một chỗ địa thế bằng phẳng, xây lên một tòa thồ thành, vốn dĩ dùng đề trú quân, nhung bây giờ trong thồ thành lại trờ thành trọng địa tổn trừ lương thảo, có lương trừ trăm vạn thạch, đê bảo vệ nhưng loại lương thực này, Di Lăng chù tướng Ngư Bảo Bảo mệnh phó tướng Lý Vân Thư suất năm nghìn quân trú Thủ.

Trên thực tế chính là nhìn hắn mà thấy gai mắt, đem hắn điều khỏi Di Lăng thành.

Quân doanh của Lý Vân Thư ở bên cạnh thổ thành, trời vừa sáng, một người bán hàng rong mặc vải xám áo thô bèn quây gánh đi tới trước cửa quân doanh.

"Đứng lại!'

Binh lính Thủ doanh hét to một tiếng: "Nơi này là trọng địa quân doanh, mau tránh khỏi đây!"

Người bán hàng rong lại không chút hoang mang nói: "Xin bầm báo Lý Vân Thư tướng quân, cử nói là cháu trai của người đã tới rồi."

*****

Lý Vân Thư có nằm mơ cũng không ngờ Lý Phương Chính lại đến, hắn cơ hồ cũng ý thức được gì, bèn lập tức lệnh cho thân binh dẫn hắn vào trong nội trướng của mình.

"Trong lúc binh hoang mã loạn này, con đến làm gì?"

Vừa mới gặp mật Lý Vân Thư đã phú đầu quờ trách, hắn thật sự đau lòng cho hành vi lỗ măng của đứa cháu danh nghĩa mà thực chất lại là con trai ruột rà máu mù này, nhung mặt khác cũng rất giận.

Lý Phương Chính quỳ xuống, "Phụ thân, xin hãy nghe theo một lòi của hài nhi."

Lý Phương Chính tuy đã bị đem cho, nhung hắn vẫn xưng hô Lý Vân Thư là phụ thân, "Phụ thân, hài nhi không phải lỗ măng, hai nhi là vi đại sự mà đến."

"Đợi đã!"

Lý Vân Thư đi đến ngoài cửa trướng, ngó nghiêng quanh quẩn một lúc, lại dặn dò thân binh, "Ta có việc nhà, ai cũng không gập!"

"Đợi đã!"

Hắn kéo rèm xuống, rồi mới lại đi vào trong trướng, hạ thấp giọng xuống."Việc thế này?"

"Phụ thân, hài nhi hiện đang là hiệu úy quân Bắc Đường!" "Con... Tòng quân rồi ư, lúc nào thế? Sao ta lại không biết?"

"Hài nhi đi tòng quân từ năm ngoái, đang trú phòng tại Hán Trung, giờ đã là hiệu úy rồi."

Lý Vân Thu biết việc thăng tiến trong quân An Tây rất khó, phải toàn dựa vào bán lĩnh và quân công, quân đội thông thưởng quân chức cũng khá thấp, nhưng bọn Triệu Sùng Thứ, nếu ở Nam Đường chắc đã được lên chức đại tướng quân từ lâu rồi, nhung quay về Bắc Đường, thì chi mới là một trung lang tướng. Con trai minh tòng quân mới một năm hơn mà muốn thăng làm hiệu úy thì có mà nằm mơ! Trừ khi là...

Nghĩ đến đây, hắn không thể không lo lắng. Hắn ngồi xuống nhìn chằm chằm con trai minh hỏi: "Con hây trà lời thật cho ta, Rõt cuộc thế là thế nào, con đến đây làm gì?"

Lý Phương Chính trước khi đến đây đã nhận được huấn luyện của tình báo đường,

"Phụ thân, con quà thực đã tòng quân rồi, vốn dĩ trú phòng tại Đồng Quan. Mới đây không lâu, quân đội của bọn con đã được điều đến Hán Trung, con cũng đi theo đến đây, hiện đang có hai mươi vạn đại quân Hán Trung tụ tập, Lý Quang Bật được nhậm mệnh làm chinh nam nguyên soái."

"Hai mươi vạn đại quân?!"

Lý Vân Thư giật mình, hắn biết thưởng Hán Trung trú quân là năm vạn, đột nhiên gia tăng thành hai mươi vạn đại quân, vậy không phải nói, Lý Khánh An thật sự muốn đến đánh Nam Đường rồi.

Các tin đồn ngoài lề rất nhiều, căn bàn đều là tin Bấc Đường sắp đến tiến công Tương Dương. Giờ xem ra hóa ra là muốn tiến công Nam Đường toàn diện, tình thế không hay rồi!

"Tam lang, vậy con đến tìm ta làm gì?"

"Phụ thân chắc vẫn cHứa biết, Triệu Sùng Thứ tướng quân đã dẫn năm vạn đại quân đến hà cốc Hoàng Bách, cách phụ thân đã rất cận kề."

"Cái gì?!"

Lý Vân Thư giật này minh, hắn trợn tròn mắt hỏi, "Con nói sao? Triệu Sùng Thứ đã đến rồi ư?"

"Đúng thế! Hài nhi chính là đi theo quân đội đến đây."

Lý Vân Thư có phần hoàng loạn, hắn lật bàn đồ ra chi vào hà cốc Hoàng Bách hỏi: "Co hãy mau nói cho ta biết, quân đội của Triệu Sùng Thứ ở đâu?"

Lý Phương Chính lại lắc đầu nguầy nguậy, "Hài nhi chính là xích hầu của quân Bách Đường, phụ thân nghĩ con sẽ nói sao?"

"Con..."

Lý Vân Thư bất lực ngồi phịch xuống, hắn ngần ngơ nhìn con trai nhỏ nhất của mình, mãi một hồi sau mới khẽ giọng hôi, "Thế con nói thật đi, có phải con đến đê khuyên ta đầu hàng?"

"Con chi muốn hỏi phụ thân một câu, phụ thân giờ là quân Đường hay là phán quân?"

Toàn thân Lý Vân Thư run lên, hắn hiểu ý của con trai mình, quân Đường Trường An, quân Đường Thành Đô, không có gì gọi là đầu hàng, chi là xem ngươi ủng hộ triều đình bên nào, từ mặt tình cám mà nói, Lý Vân Thư là người Trường An, hắn đương nhiên ủng hộ Trường An, chi là Lý Hanh đối xử với hắn cũng không tổi.

Lý Vân Thư vốn vẫn cho rằng hắn bị đoạt quyền biển vị không liên quan gì Lý Hanh, là do Ngư Triều Ân tự ý. Đó giống như tiềm thức của hắn, cũng là một cách tự đánh lừa mình, đường đường một chủ tướng Di Thẳngg bị biển, Lý Hanh làm sao có thể không biết chứ? Tên Ngư Bào Bảo ngông cuồng kia cũng từng chi vào mũi hắn mắng rủa: "Ngươi biết vi sao ngươi xui xèo không? Vì ngươi là người mà Cao Tiên Chi đề bạt lên!"

Có lẽ đó mới là nguyên nhân căn bàn. Lý Vân Thư trong lòng hiểu, chi là hắn không muốn đối mật, không muốn thừa nhận.

【 truyen cua tui đốt net ]

Lý Vân Thư đã hiểu mục đích con trai minh đến đây, chính là muốn hắn đầu hàng, hắn cũng biết binh lực Nam Đường tuy nhiều, nhung kỳ thực lại không ra gi, hơn nữa có hoạn quan như Ngư Triều Ân nắm binh quyền, danh tướng Cao Tiên Chi còn vì bị đế vương nghi kỵ mà bị bức ép bỏ đi, bọn họ làm sao có thể đối kháng với quân Bắc Đường danh tướng đầy rẫy.

Bắc Đường giờ đây đã chuẩn bị đại cử tiến công Nam Đường, Nam Đường đại thế đã qua, hắn còn gì để lưu luyến chứ?

Đầu hàng không phải không được, nhung đầu hàng ai đây? Triệu Sùng Thứ có quan hệ không tổi với hắn, nhung nếu muốn hắn phải đầu hàng Triệu Sùng Thứ, thi có phần...

Trừ khi hắn đã không còn đường khác lựa chọn!

Lúc này Lý Phương Chính rút ra một lá thư trịnh trọng đưa cho phụ thân. Lý Vân Thư vừa liếc sơ thư một phát xong bỗng chốc bừng dậy, chi thấy trên thư có viết: Thiên gách thượng tướng - An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An gửi Di Thẳngg tướng quân Lý Vân Thư.

Tay hắn có phần run run, đây là thư thân bút của Lý Khánh An! Hắn run rầy mờ thư ra, rút thư ra đọc, cẩn thận đọc một lượt xong lại đọc thêm một lượt, cứ sợ mình sẽ đọc thiếu chữ nào.

Phong thưởng và đãi ngộ của Lý Khánh An dành cho hắn khiến hắn thờ phào một hơi dài, ở đoạn cuối thư Lý Khánh An còn hứa hẹn sẽ đưa người nhà tại Thục Châu của hắn rời khỏi, như thế này thì hắn còn gì phái lo lắng nữa chứ?

Hắn huơ huơ thư, có phần đắc ý hỏi con trai: "Lá thư này Triệu Sùng Thứ đã đọc qua cHứa?"

"Thư do Triệu vương trực tiếp đưa cho con, Triệu tướng quân có biết trên người hài nhi có thư, nhung cHứa cho hắn đọc."

"Ừm! Tốt nhất là hắn cHứa đọc qua."

Lòng Lý Vân Thư như nhẹ nhõm hẳn, tâm trạng bỗng chốc cũng vui lên nhiều, cười nói: "Triệu Sùng Thứ muốn ta giúp hắn thế nào, hắn có nói không?"

Lý Phương Chính thấy phụ thân cuối cùng cũng nhận lòi, bỗng chốc mừng rỡ, vội

Nói: "Có! Triệu tướng quân đã truyền miệng, hài nhi vẫn nhớ rõ mồm một, Triệu tướng quân nói, dù thế nào chăng nữa cũng phải dụ được Ngư Bào Bào ra ngoài thành."

"Dụ hắn ra khỏi thành ư?" Lý Vân Thư hơi chau chau mày, phái làm sao mà lừa được hắn đây? Phải nắm được điểm yếu của Ngư Bào Bảo mới mong làm được.

Di Thẳngg là một huyện, cũng là châu trị sỡ tại của Thiểm Châu, nhung Di Thẳng lại không lớn, huyện thành chi có vài vạn dân khấu, cộng thêm số dân ở các thôn trang xung quanh, cả huyện Di Thẳngg dân khẩu không đến mười vạn.

Nhung Di Thẳngg trú binh không ít, có hai vạn đại quân, Ngư Triều Ân lệnh nghĩa tử của minh làm Di Thẳngg chủ tướng, thống soái quân đội Di Thẳngg.

Hai vạn đại quân ngoài năm ngàn quân đội trú phòng Hạ Lao trấn ra, tất cà một vạn năm ngàn người đều toàn bộ trú thủ trong huyện thành Di Thẳngg.

Vốn dĩ huyện thành rất yên ắng, nhung mấy hôm nay lại trờ nên hỗn loạn, nguyên nhân là có hàng vạn dân chạy nạn ùa vào Di Lăng, nào già nào trẻ dắt nhau đến, khiến cả thành Di Thẳngg trờ nên hỗn loạn vô cùng. Hơn nữa những dân chạy nạn này đại đa số là gia quyến của quân phương, Ngư Bào Bào không dám quá hung hăn đuôi đi. Nghĩa phụ của hắn cũng có viết thủ lệnh đến, là hãy cho họ lương thực, để họ sớm quay trờ lại Thục.

Nói thi dễ nhung làm thì khó, nhung dân chạy nạn này đến Di Thẳngg, phảng phất như vào Thục, hi vọng ủng hộ họ chạy nạn đã biến mất, bỗng chốc thả lõng, có rất nhiều người đều sinh bệnh, gần một nữa còn lại càng vì e ngại đường đi Thục Đạo, không nguyện tiếp tục tây hành, chi muốn ở lại Di Lăng, đuổi cũng không được, mà giữ cũng không xong, khiến Ngư Bảo Bảo đau đầu khôn tả.

Khiến hắn thiểu não hơn cà là những người di dân này cứ đi loan tin khắp nơi nào là quân Bắc Đường lợi hại thế nào, nào là toàn là quân chú lực An Tây, quân Nam Đường sớm muộn cũng bị tiêu diệt sạch thôi, khuyên thủ hạ hắn hãy bỏ chạy, khiến trên dưới quân đội lòng quân bàng hoàng, sĩ khí tụt xuống nặng nề.

Chiều ngày đó, một tin khiến Ngư Bảo Bào không thể nhịn được nữa truyền đến, một doanh thủ thành môn phía bắc tông cộng có năm trăm binh sĩ, dưới dẫn dắt của hiệu úy đã tập thể đào tầu. Lúc này Ngư Báo Báo mới ý thức được đề dân chạy nạn vào thành thật là một sai lầm.

"Binh!" Một tiếng ầm vang, ly trà trên bàn bị hắn đập cho tung lên, hắn giận dữ đủng đủng hạ lệnh: "Truyền lệnh tam quan, nếu có ai dám dấy động lòng quân, lập tức chém ngay tại chỗ không tha!"

Ngư Bào Bào ngồi yên không nổi nữa, hắn lập tức trờ lên ngựa, dắt theo đao đi tuần tra xung quanh nội thành, nếu gặp phái ai muốn lung lay lòng quân, hắn phải tận tay giết chết.

Di Lăng vốn dĩ đã nhỏ, bỗng chốc gần hai vạn dân chạy nạn ùn đến, khiến cà huyện thành trờ nên vừa dơ vừa bẩn, hỗn loạn không ra gì, cơ hồ tất cả nhà trống đều bị ở đầy, và còn rất nhiều người không chỗ cư trú bèn tùy tiện dựng lều ven đường, xâm

Chiếm đường phố, khiến các đường phố vốn dĩ thoáng đăng bỗng nhiên trở nên vừa nhỏ vừa chật, nước bẩn đọng lại không thoát, mùi thối rửa bốc lên xung quanh.

Ngư Bảo Bảo tuy không phái hoạn quan, nhung hắn từ nhỏ được sống trong nhung lụa, xung quanh quá dơ bẩn hắn khó mà chịu nổi. Hắn bịt mũi lại, từ trong lều đi ra. Mãi ra đến ngoài bãi đất trống mới thấy không khí thoáng hẳn. Hắn giận dữ quay sang nói với phó tướng Tiêu Đức Quỹ: "Ta thật không chịu nổi rồi, lão gia tử sao lại để bọn điêu dân này trốn về, giờ ta phái làm sao đây?"

Tiêu Đức Quý là phó tướng mà Ngư Triều Ân an bài đến hỗ trợ Ngư Bảo Bảo, tuy hắn cũng không có bản lănh gì, nhung dâu sao cũng xuất thân nhà lính, ít nhiều cũng dẫn được một ít binh sĩ, nhung hắn không ngờ được rằng Ngư Báo Báo tuy tuổi còn trẻ, nhung tham vọng về quyền lực lại cực lớn, hắn gom tất cà quân quyền trong tay, để Tiêu Đức Quý đã trở thành món trang sức.

Tiêu Đức Quý cười mếu nói: "Thiếu soái, đây còn không đến nỗi nào đâu, mới có ba vạn người hơn, sau cùng chi giữ lại một vạn hơn, ty chức thấy phía Hạ Lao trấn còn vất vả hơn, nhiều dân chạy nạn như vậy đến đó đòi lương thực, Lý Vân Thư phải làm sao ứng phó đây?"

"Hắn không ứng phó được thì cút xéo!"

Nhắc đến Lý Vân Thư, sắc mặt Ngư Bào Bảo lại đầy khinh khi, "Nói thực, để hắn gác thù lương thực, ta đây còn không yên tâm nữa là!"

"Hắn dẫu sao là Di Thẳngg chủ tướng thánh thượng đã bổ nhiệm, nếu đuổi hắn đi như thế không hay lắm, tốt nhất là đợi lão gia từ xin thánh thượng hạ chi điều hắn đi."

"Ngưọi nói có lý!" Ngư Báo Bảo chép miệng nói: "Ngày mai ta sẽ viết thư cho lão gia tử, đế người nói với thánh thượng, để ta khỏi phái suốt ngày lo lăng thâp thòm vì hắn."

Ngay lúc này, bỗng có một binh sĩ chạy như bay đến, "Ngư tướng quân! Ngư tướng quân!"

"Ngươi chạy nhanh thế bộ có ma đuổi à?"

Ngư Báo Báo lớn tiếng mắng hắn một câu, "Có việc gì thế?" '

Binh sĩ chạy lên trước hổn hển nói: "Hạ Lao trấn có khói nổng bốc lên, không biết nguyên do gì!"

"Á!"

Ngư Bảo Bảo giật mình, hắn thúc ngựa phóng về phía thành lâu thành tây, Tiêu Đức Quý cũng đi theo.

Hai người họ xuống ngựa dưới chân thành xong bèn một mạch chạy thẳng lên thành đầu. Trên thành đầu đã chen đầy rất nhiều binh sĩ, tất cà mọi người đều nhìn về phía tây. Ngư Bảo Bào xông đến chỗ gò thành, lấy tay dắt trên mắt nhìn về phía tây. Quà nhiên hắn đã nhìn thấy khói nổng cuồn cuộn bốc lên phía Hạ Lao trấn. Bọn họ cách đấy đến năm mươi dặm, năm mươi dặm còn nhìn thấy khói nổng này, có thề tường tượng ra được lửa lớn nhường nào tại hiện trường.

"Đây Rõt cuộc xảy ra việc gì?"

Ngư Báo Bảo phát hoàng nguyền rủa, "Cái con lợn ngốc nghếch Lý Vân Thư kia còn cHứa đưa thư đến sao?"

Trên tường thành tây bỗng chốc trầm mặc, các binh sĩ đại đa số đều là bộ hạ cũ của Lý Vân Thư, Ngư Bào Bào dám công khai thẳngg mạ Lý tướng quân, quả thực khiến họ trong lòng bất măn.

Tiêu Đức Quý phát hiện được bất măn của binh sĩ, hắn vội đứng ra giãi bày: "Hạ Lao trấn là trọng địa lương thào, nếu có thất thoát gì, e rằng Lý tướng quân sẽ không chịu nổi tội này, Ngư thiếu soái chi là lo lắng thay hắn thôi!"

Ngay lúc nào một binh sĩ chi thẳng lên trời hô to: "Mau nhìn kìa, chim câu đã về!"

Quà nhiên trên trời là hai con chim câu mang thư từ phía tây bay đến, đây là tin Lý Vân Thư đưa về. Ngư Bào Bào vội nói: "Mau! Mau lấy thư cho ta!"

Chim câu đã vào thành, chi một chốc sau binh sĩ bèn chạy lên đưa thư cho Ngư Bào Bào. Ngư Bào Bào đã mất hết kiên nhẫn vội mỡ thư ra, hắn bỗng chốc lại lớn tiếng chửi rủa, "Cái tên khốn này, có chút việc nhỏ này mà cũng không bình ổn nổi sao?"

"Thiếu soái, đã xảy ra việc gì thế?" Tiêu Đức Quỹ đi lên hói.

"Có dân tỵ nạn cướp lương thực, kết quà dẫn đến một số binh sĩ tạo phàn, binh sĩ cũng tham gia vào cướp lương. Lý Vân Thư đã khống chế không nổi tình hình, đang cầu cứu ta đây!"

"Thiếu soái, Hạ Lao trấn là trọng địa lương thào, không thề có sơ xuất gì."

"Ta biết rồi, tên ngốc đó ta cũng không cách gì với hắn, hay ngươi dẫn năm ngàn huynh đệ đi chi viện vậy!"

"Thiếu soái, chúng ta không biết được con số dân tỵ nạn và bao nhiêu binh sĩ làm phàn, nếu người nhiều quá, e rằng năm ngàn người trấn áp không nổi!"

"Mẹ nó, không lẽ phải để ta đi sao?"

Lúc này, Tiêu Đức Quỹ bỗng đào mất, hắn bỗng kéo tên Ngư Bào Bảo sang một bên, khẽ giọng cười nói: "Thiếu soái, chúng ta không phải vẫn cứ sầu não vi không có cơ hội sao? Giờ không phái là một lương cơ trời phú để trừ khử tên Lý Vân Thư kia

Ngư Bào Bào lănh hội, hắn vỗ tay một phát, đúng rồi! Sao lại hắn lại không nghĩ ra chứ!

"Được! Ta sẽ đích thân đi trấn áp, thuận tiện cũng dẹp hắn luôn!" Sắc mật Ngư Bào Bào bỗng trờ nên ghê gớm.

Nửa canh giờ sau, Ngư Bảo Bào dẫn theo một vạn quân đội rời khỏi thành Di Thẳngg đi về phía Hạ Lao trấn, lúc này đã là lúc hoàng hôn, theo lộ trình vào thời gian tính toán, họ sẽ đến được Hạ Lao trấn khi vào lúc ngày mai trời sáng.

Hà cốc Hoàng Bách nằm ở ngay chính giữa huyện thành Di Thẳngg và Hạ Lao trấn, Hoàng Bách thủy xông ra khỏi hiệp cốc, cung một nhánh lưu khác gặp nhau, và lại kéo dài mười mấy dặm trên một vùng đồi núi tương đối bằng phăng, cuối cùng mới chảy vào sông Trường Giang.

Cho nên từ Di Thẳngg đến Hạ Lao trấn nhất định phải vượt qua Hoàng Bách thúy. Lúc qua sông Hoàng Bách không cẩn phái tàu thuyền gì, có một cây cầu gỗ có thể trực tiếp thông qua.

Cầu gỗ nằm ở vùng đồi tương đối thấp, vùng này rừng rậm rạp, dân số tHứa thớt, con đường quan đạo hơi hẹp xuyên qua giữa rừng rậm. Do không có nhiều người tại vùng này, thưởng có dã thú xuất hiện, vì thế các khách thương thưởng phải đi cùng đoàn với nhau.

Vào lúc canh một, Ngư Báo Báo dẫn một vạn quân cuối cùng cũng đến cầu gỗ, bất đầu qua cầu, từng nhóm từng nhóm binh sĩ nhanh chóng vượt qua cầu qua bờ bên kia.

Ngư Bào Bào đứng ở chinh giữa đội, hắn có phần nơm nớp lo sợ nhìn về bốn phía. Thời tiết không đến nỗi nào, trên trời đầy sao, không có trăng, đêm sáng, nhung xung quanh lại toàn là cây rừng cao to, rậm rạp không thấy được tận cùng. Đêm yên tĩnh một cách đáng sợ, cả tiếng sâu bọ hay tiếng động vật hoang dã gào thét cũng không có. Không biết đằng sau rừng rậm đen thum thủm này có gì đang tiềm ẩn, khiến hắn chợt rùng mình.

"Truyền lệnh binh sĩ hãy gia tăng tốc độ!"

Ngư Bảo Bảo thức ngựa phóng thẳng lên cầu gỗ về phía bờ bên kia.

Trên cầu chen chúc đâu đâu toàn là binh sĩ, Ngư Báo Báo đã đi qua, phía sau còn có bốn ngàn mấy binh sĩ đang chen lấn trên quan đạo, hai bên rừng rậm cách họ chi có chừng mười bước.

Ngay tại lúc này, chi nghe một tiếng mõ vang lên, trong rừng rậm phía bờ đông đột nhiên vạn tiễn cùng phát, đang ào ào phóng đến phía quân đội Nam Đường không chút phòng bị.

Trên quan đạo tiếng kêu thất thanh thám thiết vang vọng, bỗng chốc đại loạn, chi trong một chốc hàng ngàn người bị bắn ngã. Và đồng thời, quân Nam Đường bờ tay cũng bị phục kích, tiễn như vũ bão, đang rào rào bắn ngã binh sĩ.

Tất cà binh sĩ đều bàng hoàng, thậm chí quên cả bỏ chạy, cũng mấy năm rồi họ hoàn toàn không có chút ý thức về chiến tranh, hoàn toàn không ngờ quân Bắc Đường

"Hồi bầm tướng quân, người từ bên Tương Dương chạn nạn tới rất nhiều, rất nhiều là gia quyến của trú quân Tương Dương, nghe đồn là Tương Dương sắp có đại chiến, vì vậy gia quyến bọn họ mới triệt về Thục Trung trước, đông tới vạn người, tình báo đường đã đến khoảng hơn sáu mươi người, lèn vào trong đám người chạy nạn rồi, bọn họ nói là phụng mệnh đi tới Thành Đô, là bọn họ nhận ra bọn thuộc hạ trước, đội chính thinh cầu bọn họ hiệp trợ, mọi người bèn cùng nhau vào thành rồi."

Triệu Sùng Thứ lại cẩn thận nhìn nhìn bàn đồ, hỏi: "Thành bào phong hỏa ở phía trước còn tổn tại không?"

Chỗ đi ra của sơn cốc trước mật, có một tòa thú bảo phong hỏa, chính là do Triệu Sùng Thứ xây lên, lúc đó là để đề phòng quân Bắc Đường tò noi này đi ra, Triệu Sùng Thứ biết rằng, tòa thú bào phong hỏa kia không lớn, nhiều nhất chi có thể đóng quân hai mươi người, đây cũng là việc hắn khá là lo lắng.

Xích hầu lắc lắc đầu nói: "Thú báo phong hỏa vẫn còn, nhung đã không còn trú binh nữa, bên trong mọc đầy cô hoang."

"Con mẹ nó!"

Triệu Sùng Thứ thầm mắng một tiếng, tên Ngư Bào Bảo này cả sự phòng ngự tối thiểu nhất cũng không suy nghĩ tói nữa.

Bây giờ mọi thứ đều khá là thuận lợi, quan trọng chính là xem trú quân của Hạ Lao trấn rồi.

Hạ Lao trấn có năm nghìn trú quân, tướng lĩnh thủ quân tên Lý Vân Thư, người Trường An, năm xưa Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu thất bại, Lý Long Cơ bất đắc dĩ bèn đem Cao Tiên Chi từ An Tây điều tới Kiếm Nam, lại đem mấy vạn phủ binh Quan Trung điều tới Kiếm Nam, tên Lý Vân Thư này chính là một đô úy phủ binh lúc đó, theo quân đi vào Kiếm Nam, trong việc binh đình phiến loạn Nam Chiếu khá có công tích, được Cao Tiên Chi đề bạt làm tướng quân, có tư giao rất tốt với Triệu

Cùng lúc với Ngư Bảo Báo gặp mai phục, dưới thành Di Thẳngg cũng có một đội quân giá đáo, khiến quân thú Di Thẳngg giật mình, người đến lại là Lý Vân Thư. Hắn hình như đã thọ thương, trông rất ư lết thết, binh sĩ thù hạ cũng không đủ ngàn người.

Tiêu Đức Quý nhận được tin, trong lòng thầm giật mình vội chạy lên thành đầu, dưới ánh lửa hắn nhận ra đấy là Lý Vân Thư.

"Lý tướng quân, thế nào là thế nào?"

Lý Vân Thư phẫn hận đáp: "Ngư quân sứ để dân tỵ nạn trốn về phía tây, không những hùa nhau cướp bóc, còn khuấy động binh sĩ tạo phàn, kết quà hơn nửa binh sĩ đều phàn biến, ta không đủ sức trấn áp, chi đành trốn ra. Tiêu tướng quân, chiều nay ta phát tin cầu viện, vi sao các ngươi không tăng viện?"

Tiêu Đức Quý ngỡ ngàng, hắn kinh ngạc nói: "Ngư thiếu soái đã dẫn quân đến tăng viện cho ngươi, các ngươi không lẽ không gặp được nhau sao?"

"Không thấy!"

Lý Vân Thư cũng rất ư kinh ngạc, "Thiếu soái xuất phát vào lúc nào?"

"Khoáng chừng xế chiều, nhận được tin cầu viện của người thì đi liền, có thể trên được các ngươi đã đi khác đường."

Từ cầu Hoàng Bách đến Di Thẳngg có mấy con đường, rất có khả năng mỗi người đi đường khác nhau, Tiêu Đức Quý không chút hoài nghi, hắn thấy phần lớn thủ hạ của Lý Vân Thư đều bị thương, hơn nữa số người còn không đủ ngàn người, bèn nói: "Lý tướng quân vào thành rồi hăn nói, hãy chữa trị cho huynh đệ nữa."

"Đa tạ Tiêu tướng quân, ta chi cẩn xử lý vết thương chút ít, rồi trờ về Hạ Lao trấn ngay, ta lo lắng cho an toàn của lương thực."

Tiêu Đức Quý hừ một tiếng, trong lòng nghĩ: "Ngươi lo lắng cho an toàn của ngươi trước đã đi!"

Hắn dặn dò hai bên, "Mờ thành!"

Cửa thành từ từ mờ ra, cầu treo được hạ xuống, Lý Vân Thư dẫn quân đội rồng rắn đi vào, Tiêu Đức Quý đi lên nghênh đón. Hắn thấy toàn thân Lý Vân Thư đều bê bết máu, sau lưng còn đang bị mấy cây tiễn cắm vào, không khỏi giật mình, "Lý tướng quân, ngươi bị thương không nhẹ đâu!"

Lý Vân Thư cười lạnh một tiếng, huơ tay ra lệnh: "Bắt lấy hắn!"

Mấy binh sĩ đằng sau hắn lập tức cùng ùa lên, ghì chặt Tiêu Đức Quỹ xuống đất. Tiêu Đức Quý bàng hoàng, sang sàng giọng la toáng lên: "Lý Vân Thư, ý ngươi là ý gì đây?"

Mấy mươi thân binh đằng sau hắn muốn xông lên cứu tiếp, nhưng lại bị binh sĩ của Lý Vân Thư trùng trùng bao vây, còn các binh sĩ khác lại sợ khiếp vía, không biết xảy ra việc gi, ai cũng không dám lên giải cứu.

Lý Vân Thư cao giọng hô hào: "Các vị huynh đệ, Ngư Triều Ân câu kết thái từ phát động chính biến cung đình, thái tử đã thất bại giết đi, ta phụng mật chi thánh thưọaig truy bất Ngư Bào Bảo, không liên quan mọi người, Tiêu Đức Quý có tham gia mưu phàn, đương tru di cửu tộc!"

Tiêu Đức Quỹ lớn tiếng rủa: "Ngươi nói bậy!"

Lý Vân Thư ra hiệu nháy mắt, một binh sĩ lập tức nhanh tay hạ đao, chém bay thủ cấp Tiêu Đức Quý. Đáng thương thay cho Tiêu Đứng Quý còn cHứa biết việc gì đã xảy ra bèn lớ ngớ chết đi. Thân binh của hắn thấy chú tướng đã chết, đều lũ lượt quỳ xuống đầu hàng.

Lý Vân Thư giơ cao đầu người Tiêu Đức Quý lên, một lẩn nữa hô to: "Toàn quân hãy nghe theo mệnh lệnh của ta, lập tức về doanh, ai không chịu quay về xem như tham dự mưu phàn xử trí!"

Những binh sĩ này vốn dĩ đều là bộ hạ cũ của Lý Vân Thư, họ rất ư tin tường Lý Vân Thư, thấy tướng quân đã quay về ai ai đều vui mừng vô cùng, cộng thêm liên quan đến tội mưu phàn chu cừu tộc, các tướng sĩ không một ai dám ở lại, lũ lượt chạy về doanh. Chi một chốc thôi trong ngoài thành môn đã không còn một binh sĩ nào.

Lý Vân Thư thấy hiệu quả rất tốt, bèn đắc ý cười cười, dặn dò con trai ở đằng sau: "Được rồi!"

Lý Phương Chính trương cung, "Vèo!" Một cây tiễn lửa vút vào trong không đêm đen nổ cái "Bùng!". Ánh lừa tung tóe, trông đặc biệt sáng lạn trên không. Lý Vân Thư ngầng đầu quan sát, đây còn là lẩn đầu hắn thấy loại tiễn hỏa dược này, trong lòng không khỏi kinh thán. Tuy đã nghe danh thiên lôi của quân An Tây lợi hại, không lẽ một cây tiễn cũng uy lực thế ư?

Rất nhanh sau đó, Triệu Sùng Thứ mai phục cách đấy vài dặm bèn dẫn một vạn hai ngàn đại quân đến thành Di Thẳngg, đại quân xếp hàng vào thành, Triệu Sùng Thứ xuống ngựa, chấp tay cười nói với Lý Vân Thư ra đón: "Chúc mừng tướng quân lập hạ kỳ công!"

Hai người họ tư giao rất tốt, Lý Vân Thư cũng chấp tay hồi lễ cười nói: "Nếu không có đại quân của Triệu huynh đến đây thì đâu ra công lao của ta?"

Hai người họ nhìn nhau cùng cười phá lên, Triệu Sùng Thứ còn một việc lo lắng, hắn lại hỏi: "Không biết thủ quân phía Tỷ Quy thế nào?"

Lý Vân Thư mỉm mỉm cười, "Triệu huynh yên tâm, Tỷ Quy thành chi có một ngàn quân thú, thú tướng La Quẩn là tâm phúc ái tướng của ta, đã đi theo ta nhiều năm. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân dẫn quân đến đoạt thành Tỷ Quy cho tướng quân, tướng quân thấy thế nào?"

Triệu Sùng Thứ chấp quyền tán thưởng: "Bình định Nam Đường, công đầu thuộc về tướng quân!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<