Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 533

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 533: Việc nước việc nhà
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Một canh giờ sau. chính sự đường ứng theo yêu cầu của Lý Khánh An đã triệu tập một hội nghị khẩn cấp, bao 2ồm sáu viên tướng quốc của chính sự đường và năm vị trọng thần của khu cơ mật. cùng với thị lang, lang trung các bộ, khanh lệnh, thiếu khanh lệnh, ngự sử trung thừa của các tự giám v. v... gần một trăm người tụ tập ở đại sảnh hội nghị Trung thư tỉnh tham gia hội nghị.

Hôm qua nơi này mới tuyển ra tân hữu tướng, hôm nay lại một lần nữa triệu tập hội nghị khuếch đại. ngoại trừ số ích tướng quốc đẳng cắp Trương Quân nhận được sự thông báo từ trước của Lý Khánh An. những người khác đều mơ hồ không biết gì cả. trong đại sảnh hội nghị bàn tán xôn xao, mọi người đều suy đoán rằng, có phải là Lý Khánh An phải phát động chiến tranh toàn diện với An Lộc Sơn rồi hay không, rất có khả năng, tuy rằng Quách Tử Nghi thất lợi. nhưng đại quân Lý Quang Bật lại đã tiến vào Hà Bắc rồi. hơn nữa nghe nói An Lộc Sơn kho thảo liệu bị cháy, kỵ binh tốn thất khổng lồ, vừa lúc là cơ hội tốt để tiêu diệt An Lộc Sơn.

Lúc này, Lý Khánh An và hai người Trương Quân. Thôi Ninh từ cửa hông nhanh bước đi vào trong đại sảnh hội nghị. Lý Khánh An không mặc quân phục, mà là mặc một mãng phục nhất phấm. đầu đội mũ sa. có cách ăn mặc đồng bộ với các đại thần. Bùi Mân cầm lên thiết chùy nhỏ trên bàn. gõ nhẹ lên chuông một cái 'tang!5 một tiếng siòn vang, trong đại sảnh bỗng chốc trở nên im lặng.

Đại sảnh hội nghị tạo thành dáng kết cấu hình quạt, các đại thần căn cử theo sự cao thấp về phẩm giới mà từ từ ngồi ra sau. ở phía trước mặt nhất là sáu vị tướng quốc chính sự đường. Lý Khánh An đứng ở phía trước mặt nhất, có chút giống như bệ diễn thuyết ở đời sau. đây là sự sắp xếp lâm thời, hắn hôm nay có chuyện trọng đại tuyên bố với mọi người.

Trong đại sảnh hội nghị vô cùng yên lặng. Lý Khánh An đi lên trên tiền đài. nhìn mọi người một cái. chậm rãi nói: "Sáng hôm nay, ta đi chợ tây một chuyến, đây là lần đầu tiên trong gần một năm nay ta đi chợ tây, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta muốn mua một món quà sinh nhật cho con gái. ta muốn đích thân đi mua. kết quả ta đi đến hãng gạo của chợ tây, biết được một số sự thật mà ta không thể nào tin được."

Lý Khánh An đem một cái túi gạo giơ lên cao cao: "Đây là một đấu gạo, một nhà năm người có thể ăn khoảng tám ngày, có ai có thể nói cho ta biết, đấu gạo này bây giờ là bao nhiêu tiền?"

Các đại thân người này nhìn mặt người kia. bọn họ đều có lộc gạo, thường thì đều không đi chợ mua gạo, lúc này, Nhan Chân Khanh đứng dậy chắp tay nói: "Hai tháng trước ty chức hỏi qua gia bộc, khoảng ba trăm văn tiền, bây giờ thì không biết."

"Nhan thị lang nói đại khái không sai. hai tháng trước quả thật là ba trăm vãn."

Nói đến đây, tiếng của Lý Khánh An đột nhiên trở nên cao, lớn tiếng nói: "Nhưng bây giờ không phải nữa. bây giờ là bốn trăm văn. một đấu gạo bốn trăm vãn. qua thêm mấy ngày sẽ tiến vào thời gian mua hàng tết. lúc đó một đấu gạo sẽ bán sáu trăm vãn. năm đầu mới tám mươi văn. nhưng bây giỜ giá gạo đã cao lên trời rồi. không biết các vị đại thần có ai là không ăn nôi cơm không?"

Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên lặng. lúc này mọi người đều hiểu rõ, Lý Khánh An hợp không phải là muốn đánh An Lộc Sơn. mà là phải hỏi tới vật giá rồi. thật ra tất cả mọi người đều biết vật giá tăng rất lợi hại. nhưng tương ứng. tiền trên tay mọi người cũng đã nhiều hơn. tiền nhiều hơn. vật giá đương nhiên tăng, đây rất bình thường, mười ngày trước, chính sự đường còn chuyên môn hợp thảo luận qua việc tăng lương cho quan viên và lại viên, vẫn còn chưa thảo luận ra được kết quả. Bùi Tuân Khánh đã gặp phải thích sát vong thân rồi.

Lúc này, Nhan Chân Khanh đứng dậy nói: "Điện hạ! Vật giá tăng vọt. chủ yếu là bắt đầu từ tháng tư. lúc đó triều đình đều một lần bù đủ hết số bỗng lộc khất lại mấy năm của mọi quan viên, kết quả là gây nên sự bùng nồ tăng vọt về vật giá. nhưng bọn ty chức cho rằng đây chỉ là nguyên nhân dẫn dắt. nguyên nhân thật sự chính là tiền bạc An Tây tràn vào một lượng lớn. thêm vào đó Ngô Vương cắt cử Giạng Hoài, làm cho Giang Nam tào vận đình trệ. hàng hóa đố vào Trường An giảm thiếu một lượng lớn. tiền nhiều vật ít. vật giá đương nhiên phải tăng vọt..

Nhan Chân Khanh nói một cách lưu loát, nói thật sự sắc bén. câu nào cũng nói đến aốc rễ cả. rất nhiều người đều lau mồ hôi thay cho hắn. mọi người đều biết nguyên nhân chủ yếu của một lượng lớn tiền bạc An Tây ồ ạt đổ vào, mà Giang Hoài tào vận đình trệ cũng có liên quan đến việc Lý Khánh An trù trừ không xử trí Ngô Vương, nói ra thì Lý Khánh An cũng có trách nhiệm, nhưng lòi này ai cũng không dám nói. nhưng Nhan Chân Khanh lại dám nói thăng.

Nhan Chân Khanh nói đến lời cuối cùng: "Ty chức và Trương thượng thư đã ở bảy ngày trước bèn liên hợp dâng sớ tấu, phải aấp rút trước lúc thu mua hàng tết mờ kho Thường Bình ép lại giá lương, nhưng không may Bùi tướng quốc gặp ám sát. sự việc này đã bị bỏ lỡ, chính sự đường đến nay vẫn chưa có thảo luận."

Lý Khánh An thở dài nói: "Cho đến hôm nay ta mới biết được, dân chúng Đại Đường đều gọi ta là Lý thiên đấu, hôm nay triệu tập hội nghị khẩn cấp, ta chỉ có ba chuyện phải tuyên bố, thứ nhất, lập tức mờ kho Thường Bình bình ôn lại giá lương. Thái phủ tự phải ở trong vòng ba ngày giảm mức giá lương xuống đến trăm văn, số lượng phóng lương không được đặt ngưỡng hạn chế, còn về đà kích gian thương đầu cơ tích trữ lương, do nội vệ phụ trách; thứ hai. ta kiến nghị chính sự đường nhậm mệnh Hinh bộ thị lang Thôi Ninh làm Giang Hoài tào vận sứ kiêm Giang Nam Đông đạo quan sát sứ. toàn quyền phụ trách vận chuyển đường sông; thứ ba, ta sẽ đích thân suất lĩnh mười vạn đại quân tiến công Giang Nam Lý Lân, gấp rút trước đầu xuân sang năm kết thúc chiến dịch Giang Hoài.

Không phải ai cũng tán đồng Lý Khánh An đích thân dẫn binh xuất chinh Giang Nam. mưu sĩ Nghiêm Trang của Lý Khánh An chính là một trong số những người phản đối. Đêm hôm đó Nghiêm Trang đã đến tìm Lý Khánh An.

"Ngươi đến cũng vì muốn khuyên ta ở lại Kinh thành ư?"

Trong thư phòng, Lý Khánh An dừng bút lại, mật mỉm mỉm cười nhìn Nghiêm Trang, sự bình thản của Lý Khánh An khiến Nghiêm Trang có phần không biết nói từ đâu.

"Đại tướng quân, tướng quân không nghĩ rời khỏi Trường An lúc này là không sáng suốt ư? Thuộc hạ thừa nhận, giờ là mùa đông. An Lộc Sem lại gặp phải đòn giáng mạnh đang rụt đầu ngay tại Hà Bắc không dám đi ra. thừa cơ lần này tấn công Giang Nam quả thật là cơ hội tốt, nhưng đại tướng quân không nhất định phải đích thân đến, có thể lệnh Lệ Phi Thủ Du nam hạ. Quân Lý Lân tương đối yếu. hoàn toàn có thể san bằng chi qua một trận chiến, vì sau đại tướng quân nhất định phải đích thân đi mà không lưu lại Kinh thành tạo cơ hội lên ngôi? Đương nhiên, thuộc hạ chẳng qua là một mộ liêu không chức không quyền, không có trọng lượng như các trọng thần trong triều đã khuyên ưướng quân nhưng dẫu sao thuộc hạ đã đi theo tướng quân nhiều năm. thuộc hạ hi vọng tướng quân có thể nghe ta một lần."

Lời Nghiêm Trang có phần kích động, hắn nói liền một mạch hết tất cả bất mãn trong lòng, Lý Khánh An từ khẩu khí của hắn cảm thấy được chút bất mãn trong lòng Nghiêm Trang.

Nghiêm Trang hiện tại vẫn là mộ liêu của Lý Khánh An, chú quản điều phối lương thảo quân giáp, phụ trách hậu cần, nhưng một mặt nào đấy thì Nghiêm Trang vẫn là người không có bất kỳ quan chức nào của triều đình. Trước đây hắn sợ An Lộc Sơn biết hắn vẫn chưa chết, nên không dám lộ diện, nhưng giờ An Lộc Sơn đã tạo phản. Nghiêm Trang cũng chẳng cần phải ai ấu giếm thân phận.

Nghiêm Trang cũng xuất thân tiến sĩ những năm Khai Nguyên, nhưng vì tướng mạo không tốt nên đã bị đẩy ra sau hạch sát của Lại bộ, nhưng cũng không thể vì thế mà dập tắt được nhiệt tình theo đuổi công danh lợi lộc của hắn. Hắn đến nương nhờ An Lộc Sơn. dựa vào tài năng của mình mà được trọng dụng, chỉ tiếc An Lộc Sơn sợ đắc tội Dương gia mà bán đứng hắn. gần như đã giết chết hắn. khiến Nghiêm Trang đã gặp phải đả kích trầm trọng. Hắn theo Lý Khánh An cũng được nhiều năm, cùng với việc Lý Khánh An ngày càng mạnh lên. lòng muốn tòng chính của hắn lại được khơi dậy, nhưng Lý Khánh An lại mãi không tỏ ý gì. Hắn giờ đã sắp năm mươi, đã không còn bao nhiêu tháng năm. tấm lòng khát khao vào quan trường của hắn lại càng cấp thiết.

Hôm nay hắn đương nhiên là đến để khuyên Lý Khánh An đừng rời Trường An. đồng thời hắn cũng muốn thừa cơ hội này tỏ rõ ý nguyện tòng chính của mình.

Lý Khánh An trong lòng hiểu, tài cán của Nghiêm Trang đúng là không tồi, năng lực cũng có, bao nhiêu năm nay thay hắn quản lý lương thảo, bao nhiêu tiền bạc từng qua tay hắn mà Nghiêm Trang cũng chưa từng tham ô một đồng một xu, người như thế nếu để về địa phương làm thái thủ cũng chẳng bao giờ ức hiếp dân lành. Nhưng Nghiêm Trang có một khuyết điểm, hắn cao ngạo, dễ khinh khi đồng liêu, vốn dĩ quan hệ không mấy tốt với quan viên An Tây, nói khó nghe một tí là trượng thế hiếp người. nếu để hắn làm quan trong triều, không biết hắn sẽ còn đắc tội bao nhiêu người. Nhưng nếu để Nghiêm Trang về địa phương thì lại thiệt thòi cho hắn quá.

Cho nên Lý Khánh An vẫn chưa hạ được quyết định, mà ngày hôm nay hắn lại có cách nghĩ. hay là cứ hỏi hỏi bản thân Nghiêm Trang xem sao?

Tuy nghĩ vậy, nhưng Lý Khánh An cũng chẳng vội đi vào vấn đề chính, hắn cười hỏi: " Lời khuyên của tiên sinh, trong lòng ta cũng có tính qua. nếu như tấn công Kinh Tương. ta có thể phái Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn quân nam hạ. nhưng Giang Nam thì khác, nơi đó có mạch kinh tế của Đại Đường. không phải tầm thường. Ta nhất định phải đích thân đi. một là để đàm bào Giang Nam không bị binh tai tàn phá, nữa là cũng muốn lợi dụng cơ hội lần này lôi kéo thêm quan viên Giang Nam. có được sự ủng hộ hộ của họ. Còn về Trường An thì ta lại khá yên tâm, có Trương Quân ở đây, người này không có tài nhạy bén hay bàn lĩnh gì. nhưng việc đấu đá bên trong thì là số một. Ta đã cho hắn câu đó, trong thời gian ngắn hắn không dễ gì giải ra đâu, cho nên ta chẳng sợ gì phía Trường An cả."

"Thế còn phòng ngự thì sao? Đại tướng quân không ở Trường An. về mặt quân sự phải suy nghĩ chu toàn!"

Lý Khánh An gật gật đầu: "Ta biết, ta chỉ lo rằng Lý Hanh Nam Đường sẽ vây Ngụy cứu Triệu áài cứu Lý Lân, cho nên Hán Trung là quan trọng nhất. Thôi Quang Viễn kinh nghiệm không đủ, ta định sẽ đồi bổ nhiệm hắn làm Hán Trung thích sử, để nguyên đại tướng quân Vũ Lâm quân An Bão Ngọc nhậm chức Hán Trung tiết độ sứ. Hắn đã đổi tên là Lý Bão Ngọc, để hắn trấn thủ Hán Trung có thể bào đàm Hán Trung yên ổn. Để phòng Lý Hanh mạo hiềm vào Lũng Hữu, ta đã lệnh đại tướng Mã Toại dẫn hai vạn quân thủ tuyến Vũ Châu, Đãng Châu. Đương nhiên, cần phải đề phòng nhất là An Lộc Sơn. để tránh trường hợp hắn phát động tiến công sét đánh, ta đã phái Lý Tự Nghiệp dẫn tám vạn quâ đến Hà Đông, phối hợp nam bắc với Quách Tử Nghi, có thế khiến An Lộc Sơn khó mà đột phá được tuyến phòng Hà Đông. Cuối cùng ta sẽ dẫn ba vạn quân tinh duệ An Tây tiến quân Từ Châu, tụ hợp cùng bốn vạn quân của Lệ Phi Thủ Du. bảy vạn đại quân đủ để san bằng Giang Nam."

An bài chu mật của Lý Khánh An được tiến hành đằng sau. trong triều căn bàn không ai biết được, thậm chí của Nghiêm Trang cũng không biết, hắn nghe mà ngỡ ngàng. Mãi đến lúc này Nghiêm Trang mới biết Lý Khánh An tiến quân Giang Nam không phải là do cảm hứng nhất thời, mà đã kế hoạch từ lâu. Vật giá Trường An tăng vù vù chẳng qua chỉ là một cái cớ của hắn mà thôi.

Nhưng trong lòng Nghiêm Trang cũng có chút thất vọng, trước đây có bố trí hay kế hoạch quân sự trọng đại Lý Khánh An đều có nói với hắn. thương lượng với hắn. nhưng giờ Lý Khánh An đã không còn thương thảo cùng hắn. nên hắn mới phải chạy đến khuyên giải can ngăn Lý Khánh An đừng thân chinh xuất trận.

"Nếu đại tướng quân đã có an bài chu mật như vậy thì thuộc hạ cũng không còn gì để nói, thuộc hạ sẽ quay về an bài lương thảo ngay, hỗ trợ đại tướng quân xuất chinh thắng lợi!"

Nghiêm Trang thở một hơi dài, đương định cáo từ ra về thì Lý Khánh An lại cười nói: "Chân của tiên sinh giờ thế nào rồi? Có vẻ đã đi lại bình thường được?"

"Đa tạ đại tướng quân đã quan tâm. thuộc hạ mấy năm nay vẫn rất chú ý đến sức khỏe, giờ đã đi lại được như bình thường, nhìn bề ngoài căn bàn không nhìn ra dị thường. nhưng chỉ là không đi được nhiều, đi xa một chút sẽ thấy đi không nỗi, mệt!"

Lý Khánh An gật gật đầu lại cười nói: "Nghiêm tiên sinh đi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?"

Nghiêm Trang nghe hỏi mà tim giật thót, vội nói: "Thuộc hạ từ năm Thiên Bào thứ bảy đi theo đại tướng quân, đến nay đã được tám năm."

"Trong tám năm nay tiên sinh một lòng trung thành với ta, để ta từng bước đi đến ngày hôm nay, tiên sinh đã bỏ không biết bao công sức, những điều này ta đều nhớ. đã mấy lần ta đều muốn để tiên sinh đến địa phương làm quan, nhưng lại lo không thể không có tiên sinh bên mình, trong lòng vẫn mãi mâu thuẫn..

"Thuộc hạ không nỡ rời xa đại tướng quân."

"Nói là nói thế, nhưng tiên sinh là người có hoài bão, ta nên cho tiên sinh một cơ hội, ta muốn để tiên sinh đến Thái Nguyên. xuất nhậm thiếu duẫn Thái Nguyên, không biết ý tiên sinh thế nào?"

Thái Nguyên thiếu duẫn là do Quách Tử Nghi kiêm nhiệm, nhưng Quách Tử Nghi lại chẳng bao giờ hỏi việc chính vụ, Nghiêm Trang xuất nhiệm Thái Nguyên thiếu duẫn trên thực tế là toàn quyền chủ quản chính vụ Thái Nguyên. Nghiêm Trang cảm nhận được khổ tâm của la, vừa không muốn để triều đình bàn tán là hắn dùng người thân cận. nhưng lại không thể để mình thiệt thòi. Trong lòng Nghiêm Trang cảm động, hắn quỳ xuống nghẹn ngào nói: "Tấm khổ tâm của đại tướng quân, thuộc hạ sẽ khắc ghi trong tim!"

Lý Khánh An dìu hắn dậy cười nói: "Ta chắc chừng ba ngày sau sẽ xuất chinh, tiên sinh hãy chuẩn bị lương thảo cho ta thêm một lần cuối rồi đến Thái Nguyên nhận chức! Phía Chính sự đường ta ắt sẽ an bài."

"Đa tạ đại tướng quân!"

Nghiêm Trang cáo từ Lý Khánh An ra về. Lý Khánh An một mình ngồi trên ghế mây mềm. bắt đầu suy tư các chi tiết trong chuyến đi Giang Nam lần này. Kỳ thực Lý Khánh An định sẽ trực tiếp từ Lạc Dương đến Giang Nam. nhưng không Ĩ12Ờ lại xảy ra việc Bùi Tuân Khánh bị ám sát.

Khiến hắn không thể không quay về thu dọn lại loạn cục trong triều. Hiện này thế cục trong triều đã ổn định. An Lộc Sơn lại vì kho cỏ khô bị đốt buộc phải thủ Hà Bắc. Đây chính là cơ hội tốt để hắn đến Giang Nam. cố gắng quay về trước mùa xuân, thời gian đó quân đội đã tu chinh kết thúc, huấn luyện tân binh cũng đã xong xuôi. Quân đội của Quách Tử Nghi cũng đã hồi phục nguyên khí. cũng là lúc hắn bắt đầu rong đuối trên Trung Nguyên.

Lý Khánh An trầm tư không nói gì. lúc này, cửa thư phòng được mở ra. ái thiếp Như Thi của hắn bung một bát trà sâm vào đặt nhẹ trước mặt hắn."Đại lang, uống chút trà sâm. đừng thức khuyanữa. ngù sớm nhé!"

Lý Khánh An xuất binh Giang nam. có lẽ hắn áy náy nhất chi duy nhất là với người nhà. Hắn hầu như không còn chút thời gian dài hơn để ở bên họ, lần này hắn cũng chi ở lại nhà với các nàng được năm ngày, nhưng các nàng lại không ai oán trách gì hắn. vẫn ủng hộ mình như mọi khi.

Lý Khánh An nắm lấy tay Như Thi. ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trên chân mình. Như Thi muốn vùng dậy nhưng lại bị hắn kéo lại, không động được, chỉ đành nói: "Đại lang, hôm nay bà sản đã đến thăm đại tỳ rồi."

"Thế nào rồi? Tình hình Minh Nguyệt thế nào?" Lý Khánh An vội hỏi.

"Bà sản nói đại tỷ không vấn đề gì lớn. chỉ là thai nhi hơi to, nên nói đại tỷ cố gắng đừng hoạt động nhiều, cứ nằm nghỉ ngơi trên giường, đế tránh lệch thai vị, nhất là phải cấm kỵ việc phòng sự."

Lý Khánh An còn định tối nay sẽ đến an ủi thê tử. nói như vậy hắn cũng bỏ ý định này, bèn cười cười thò thẻ bên tai Như Thi: "Vậy tối nay ta phòng sự cùng nàng vậy."

Như Thi tuy đã gả cho Lý Khánh An nhiều năm. nhưng mỗi khi nói về việc này nàng vẫn e thẹn như một tiểu cô nương. nàng ngượng ngùng gật đầu. muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

"Nàng muốn nói gì?" Lý Khánh An cười hỏi.

"Muội... muội muốn sinh thêm một đứa con cho huynh!"

"Ta cũng muốn, tối nay chúng ta cùng cố gắng!"

"ừm."

Mặt Như Thi đỏ bừng, khẽ gật đầu. xong lại hỏi: "Đại lang định lúc nào xuất phát?"

"Ba ngày sau nữa! Ngày đó đúng vào sinh nhật của Đóa Đóa. chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Đóa Đóa trước một ngày."

"Đại lang; Đóa Đóa còn nhỏ, để năm sau đi! Năm sau ba tuổi mình mới tổ chức sinh nhật."

Lý Khánh An biết Như Thi không phải không muốn mừng sinh nhật cho con gái. nàng chỉ lo Lý Khánh An sẽ không về kịp ngày sinh của con trai, mà mừng sinh nhật cho Đóa Đóa sợ Minh Nguyệt sẽ không vui. Trong lòng Lý Khánh An thầm thở dài. đây cũng là lý do mà hắn thích Như Thi nhất, nàng luôn nghĩ cho người khác, thà mình thiệt thòi một chút cũng muốn cho nhà cửa được êm ấm. Hơn nữa hắn sủng ái nàng nhất, nhưng nàng lại chẳng bao giờ vì thế mà ngạo mạn. vẫn rất biết kính trên nhường dưới.

Hắn suy nghĩ một hồi bèn cười nói: "Thế này đi! Chắc sinh nhật Đàn Nhi ta không về kịp thật, để tiểu gia hỏa cùng Đóa Đóa tổ chức chung ngày."

"Và Tư Việt nữa!" Như Thi nhắc nhở, "Tiểu nha đầu cũng sinh tháng mười hai, hay là cử tổ chức chung."

"Vậy được! vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo, việc này nàng đi bàn với Minh Nguyệt, để Như Họa và Minh Châu làm chân sai vặt chắc hai nàng ấy cũng sẽ đồng ý."

Như Thi đứng dậy cười nói: "Vậy được, muội sẽ đi thương lượng cùng đại tỷ ngay, Đại lang cử bận việc mình trước, đợi một hồi muội sẽ đun nước cho huynh ngâm chân."

Lý Khánh An cười phá lên."Ý muội là hối ta đi ngủ sớm chứ gì!"

"Huynh nghĩ mếu mó rồi!"

Như Thi gõ khẽ lên đầu hắn. lườm hắn một cái xong bèn nhanh chân bước khỏi thư phòng. Lý Khánh An từ từ tựa vào ghế mây. Hắn nghĩ đến những người vợ của mình, tuy theo lễ chế hắn có thể cưới nhiều nữ nhân hơn. nhưng như vậy hắn sẽ trở thành một con ngựa giống, một cỗ mấy chuyên để sinh con. Nghe nói rất nhiều hoàng đế đều rất thân bất do kỹ, mỗi đêm phải ngủ cùng ai đều do nội thị an bài. khổ không tả nổi. Nếu hắn cũng như vậy, ngoài cảm giác mới mẻ nhất thời, chắc sẽ không còn cảm nhận được sự dịu dàng quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng như của Như Thi. Hắn thật sự không muốn mất đi quá nhiều.

Hắn bỗng nhớ đến Dương Ngọc Hoàn, hắn để lại nàng một minh cô đơn tại Lạc Dương, không biết giờ nàng thế nào? Lần này đi ngang qua Lạc Dương, hắn nhất định phải đến thăm nàng.

*****

Như Thi nhẹ nhàng khoan thai đi về phía nội phủ, tâm trạng của nàng rất tốt. nàng cảm thấy mình thật may mắn. già cho một đấng lang quân tốt. cũng không phải bởi vì Lý Khánh An quyền khuynh thiên hạ. mà là sự thương yêu bảo bọc của Lý Khánh An đối với nàng và muội muội, hắn không giống những quyền quỷ khác, xem nữ nhân như hàng hóa. lúc mới bắt đầu có cảm giác mới mẻ. đợi đến khi chán rồi thì bị cho vào lành phòng. hoặc là tặng người khác, những chuyện như vậy nàng đã nghe nhiều lắm rồi. nhưng Lý Khánh An không là như vậy, mình và muội muội theo hắn mau mười năm rồi. hắn vẫn yêu thương như xưa. không có nửa chút ghét bỏ, điều này khiến cho Như Thi vừa cảm động lại vô cùng hạnh phúc, đêm nay nàng nhất định phải hầu hạ trượng phu cho thật tốt. tận tâm mà hầu hạ.

Phòng của Minh Nguyệt nằm ở chính giữa của nội trạch, cũng là một sân viện độc lập, tuy rằng chiếm đất rất lớn. nhưng bố trí rất đơn giản, không có kỳ hoa dị thảo, không có hồ nước hòn giả sơn. cũng không có đình đài lầu các. thì cũng chỉ có hai dãy phòng vô cùng đơn giản như vậy thôi, hơn nữa mức tiêu dùng hằng ngày cũng giống như những gia đình bình thường vậy, những trang sức son phấn của nàng cũng đều là mua từ tây thị. mà không phải từ từ chợ đông nơi chuyên buôn bán những món hàng xa xì mua.

Tất cả những phu nhân của các đại thân đến bái phông nàng cũng đều cảm thấy vô cùng xấu hồ, có người kính nể. nhưng cũng có người châm chọc nàng học theo thê tứ Vương Màng Kinh, kỳ thật Như Thi hiểu Minh Nguyệt nhất, nàng biết Minh Ngaiyệt cũng không phải là do trời sinh cần kiệm, nàng cũng là thiên kim tiêu thư của gia đình giàu có, sinh ra đã cao quý, nàng cố gắng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, từ lúc trước ở An Tây. nàng đã sống vô cùng đạm bạc. đối xử tử tế với người hầu, quần áo của Lý Khánh An đều do tự tay nàng may, mỗi năm đến mùa đông còn dẫn dắt phụ nữ gia quyến An Tây may giày vớ cho tướng sĩ. rất được tướng sĩ quân An Tây kính yêu.

Nếu nói Minh Nguyệt cố tình làm như thế. kỳ thật cũng không sai, nàng chính là muốn mình trở thành hoàng hậu. mẫu nghi thiên hạ. trở thành người vợ hiền của Lý Khánh An.

Nhưng Như Thi cũng hiểu được, Minh Nguyệt tuy rằng đối xử tử tế với kẻ dưới, đối xử tử tế với gia đình quân nhân, đối xử tử tế với dân chúng, nhưng tính cách của nàng cũng có mặt rất ương ngạnh của mình, ranh giới tận cùng của nàng chính là không để cho người khác uy hiếp đến địa vị vợ chính thất của nàng. Như Thi còn nhớ rõ năm ấy vì chuyện của Ngọc Nô, Minh Nguyệt và Vũ Y đã trở mặt nhau rồi. nguyên nhân căn bản chính là hôn sự của Ngọc Nô nên do ai đến quyết định, sau đó Vù Y chủ động nhận sai, Minh Nguyệt cũng liền thuận ý của nàng, đem Ngọc Nô tác hợp cho Lôi Vạn Xuân.

Đó chính là nguyên tắc của Minh Nguyệt, chỉ cần không đụng chạm đến ranh giới của nàng, nàng hết thảy đều rất khoan dung, hết thảy đều dễ nói chuyện, nhưng một khi đã động chạm đến ranh giới của nàng, nàng liền kiên quyết không nhượng bộ, lần này Bùi Uyển Nhi chính là một ví dụ, trên việc của Bùi Uyển Nhi. Như Thi lại kiên quyết đứng về phía Minh Nguyệt. nàng cũng cho rằng Bùi gia đã làm quá đáng, mới vừa gả con gái sang, đã muốn đoạt vị trí chính thê của người ta. việc này gọi là gì.

Như Thi vừa nghĩ. vừa đi vào sân viện của Minh Nguyệt, hai viên nha hoàn vội vàng thi lễ: "Tứ phu nhân đã tới!"

"Chủ mẫu của các ngươi có ở đây không?"

"Dạ có, đang ở trong sương phòng nói chuyện với Dung cô nương."

Như Thi gật gật đầu. liền đi về hướng sương phòng, chỉ cần Minh Nguyệt không ở tẩm phòng, thường thì Như Thi đến đều không cần bẩm báo, sương phòng là trong ngoài hai gian, phòng trong đèn sáng, Minh Nguyệt do thân thể nặng nề. dễ dàng mệt mỏi. thông thường sớm đã ngủ rồi. nhưng mấy ngày nay Lý Khánh An trở về, nàng cũng aượng mình, để cho mình ngủ tối một chút.

Như Thi đi vào gian ngoài, vừa muốn đầy cửa đi vào. nhưng lại nghe thấy câu hỏi của Minh Nguyệt: "Ngươi khẳng định là Vương gia đã đem nữ nhân đó giấu ở Lạc Dương rồi sao?"

Như Thi cả kinh, rụt tay lại, chỉ nghe nữ hộ vệ Lý Dung nói: "Thuộc hạ cũng chỉ nghe thân binh của Vương gia nói thôi. Vương gia lần trước đi đến Lạc Dương, đem nữ nhân dẫn đi rồi. liền giấu ở Lạc Dương."

Như Thi tâm niệm đột chuyền, chẳng lẽ là nói Dương quý phi, lúc này, lại nghe trong phòng Minh Nguyệt cúi đầu thở dài: "Hắn làm sao lại có thể làm như vậy được!"

Lý Dung lại nói: "Phu nhân, không bằng thừa dịp lần này Vương gia xuất chinh Giang Nam. thuộc hạ đi Lạc Dương một chuyến, đem nữ nhân đó giết đi, xong hết mọi chuyện."

Như Thi chấn động, trong lòng la thầm: "Đừng!"

Chỉ nghe Minh Nguyệt lại thở dài: "Chuyện này hãy để ta suy nghĩ lại, ngươi đi trước đi!"

"Vâng ạ!"

Lý Dung xoay người đi ra, Như Thi vội vàng trốn ra phía sau bình phong, một lát sau, chờ Lý Dung đi xa rồi, nàng mới đi ra, bình tĩnh lại một chút.

Gõ gõ cửa: "Đại tỷ, là muội!"

"Như Thi. vào đi!"

Như Thi đẩy cừa đi vào, chỉ thấy Minh Nguyệt ngồi ở trên ghế bành ngẩn người ra, thấy nàng tiến vào, cũng có chút tinh thần lơ đểnh, Như Thi tiến lên ngồi xuống nói: "Đại tỷ, vừa rồi muội đã nghe thấy các người nói chuyện rồi."

"Ai!" Minh Nguyệt thở dài một tiếng nói: "Như Thi, muội nói xem. hắn về nhà mới vài ngày, lại phải vội vã xuất chinh, thực sự có aấp như vậy không? Ta hoài nghi là hắn không nỡ người phụ nữ ở Lạc Dương đó, mới phải đi gấp như vậy."

"Đại tỷ, muội cảm thấy người phụ nữ đó cũng đáng thương, một người cô đơn lè loi, người họ Dương cũng gần như chết sạch cả rồi, nếu đại lang thật sự thích nàng, tỷ hãy để cho nàng vào nhà đi!"

Minh Nguyệt lắc đầu: "Muội thật là khờ, nói ngốc như vậy, đồi lại là bất cứ một người phụ nữ nào ta đều có thể cho nàng vào nhà, nhưng người phụ nữ này là ai, Dương quý phi a! Ta nếu thật sự đế cho nàng vào nhà, thì đại lang không bị nước miếng của ké sĩ trong thiên hạ dìm chết mới là lạ. ai! Ta vì thanh danh của hắn. cả ngày khố công suy nghĩ. nhưng hắn lại không tự quản thúc được chính minh, đàn ông a!"

Trầm mặc một chút. Như Thi rốt cục cũng lấy hết can đàm hỏi: "Đại tỷ khôngphải thật sự để cho Lý Dung..."

"Điều này thì không đến mức, nếu thật sự giết nàng ấy, một khi bị đại lang biết được, muội cũng biết tính khí xấu của người đó rồi. hắn sẽ từ ta ngay, ta mới không ngốc như vậy, hơn nữa, trong bụng ta có con nhỏ, tùy tiện giết người, sẽ gây thêm tội nghiệt cho bọn nhỏ, ta chỉ khuyên bảo đại lang, hiện tại thì không thể làm đường hoàng rồi, đừng tường ở Lạc Dương là có thể dẫn nữ nhân rêu rao khắp nơi, đợi sau này nếu hắn thật sự đăng cơ rồi, có lẽ sẽ có biện pháp thôi."

Như Thi thật sự rất thương cho Dương Ngọc Hoàn, nghe Minh Nguyệt không giết Dương Ngọc Hoàn, nàng liền yên tâm rồi. nhưng câu nói cuối cùng của Minh Nguyệt thì nàng lại sinh lòng hiếu kỳ, liền hỏi: "Vì sao sau khi đăng cơ rồi thì có biện pháp?"

"Đây là sự bển thiu trong hoàng cung, muội cũng đừng hỏi nữa."

Như Thi tựa như con nít vậy, lắc lắc cánh tay của Minh Nguyệt, vừa cười vừa năn ni nói: "Đại tỷ, tỷ hãy nói với muội đi! Muội rất tỏ mò mà!"

Minh Nguyệt bị nàng dày vò đến không còn cách nào khác, đành phải cười nói: "Thôi được! Ta nói cho muội nghe, nhưng muội không được nói cho người khác biết."

"Yên tâm đi! Miệng của muội rất kín tiếng!"

Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi bèn nói: "Kỳ thật ta cũng chỉ là xem được từ trong một quyển dã sử bút ký thôi, trong đó nói, Tiêu hoàng hậu của Tùy Dương đế sau khi được Thái Tông hoàng đế từ Đột Quyết đón trở về, liền được nuôi dưỡng ở trong cung, Thái Tông thường xuyên đến hỏi thăm, trong sách nói Tiêu hoàng hậu đó dù đã hơn năm mươi tuổi. nhưng vẫn vô cùng kiều mỵ, mỹ mạo tuyệt luân, Thái Tông trước ở trước khi là thần từ của Tùy đã thầm ngưỡng mộ nàng, cái gọi là ở trong cung dường lão, chăng qua là dấu nhẹm không cho người ta biết..."

Như Thi lập tức che miệng lại, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: "Đại tỷ, đây không phải là thật chứ!"

"Khó nói, tuy rằng là dã sử. nhưng ta tin nó là sự thật, giống như đại lang, Dương Ngọc Hoàn đó cũng lớn hơn hắn vài tuổi lận, lại từng là quý phi. hắn không phải cũng mê mẩn đến chết đi được sao?"

"Đại tỷ, tỷ không phải đã nói. đem Dương Ngọc Hoàn cũng..."

Minh Nguyệt gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Thế biết phải làm sao bây giờ? Chỉ có như vậy, sau này đem Dương thái hậu dưỡng lão ở trong cung, hắn muốn đi thăm, thì cứ mặc hắn đi đi! Người ngoài cũng khó mà nói cái gì. ta là người ưa sĩ diện, nuôi ở bên ngoài, ta khó mà để mất mặt nổi."

Hai người nói vài câu. Như Thi bỗng nhiên nhớ tới chính sự. vội vàng cười nói: "Tỳ xem ta trí nhớ của muội kìa. đem chính sự cũng bỏ quên rồi."

"Chuyện gì?"

"Đại lang nói hắn ba ngày sau xuất chinh, muốn trước khi xuất chinh cùng tổ chức sinh nhật chung cho bọn nhỏ cùng một lúc. hắn kêu muội tới bàn với đại tỷ một chút, cụ thể nên tổ chức như thế nào?"

"ừm! Tên này còn nhớ đến con gái của mình, coi như còn có chút lương tâm. thôi được! Chuyện này chúng ta ngày mai cùng nhau thương lượng, ta thật sự có chút mệt mỏi, muốn ngủ rồi, đại lang liền nhờ cậy muội cả rồi."

Như Thi vội vàng gọi nha hoàn của Minh Nguyệt tới hầu hạ. nàng nhớ tới việc phải nấu nước cho Lý Khánh An. liền vội vàng đi khỏi.

Lý Khánh An nếu đã quyết định ba ngày sau xuất chinh, hắn liền bắt đầu bận bịu công việc, trời còn chưa sáng liền thức dậy đi đến quân doanh ở bên ngoài thành, sau khi trời sáng hãn không bao lâu. Minh Nguyệt triệu tập gia nhân ở khách đường mờ cuộc họp. thương lượng việc tổ chức sinh nhật chung cho ba đứa nhỏ.

Đón sinh nhật là cách nói của Lý Khánh An, lúc mới bắt đầu mọi người đều cảm thấy quái dị. thời gian lâu rồi, cũng thành thói quen, đi theo mà cùng nhau nói sinh nhật, hơn nữa sinh nhật cũng không có thể tùy ý thay đổi. nhưng mà mọi người cũng biết đây là việc sắp đặt cho tiện thôi, cũng không so đo nữa.

"Mọi người hãy nghe ta nói, ta sớm đã xem xét ngày, ngày mai hoặc ngày mốt chính là ngày tốt. chúng ta sẽ định vào ngày mốt. cũng đúng vào ngày sinh nhật của Đóa Đóa. còn có hai ngày thời gian, mọi người chịu vất vả một chút, dựa theo biện pháp của năm trước tổ chức sinh nhật cho bọn nhỏ."

Đề nghị của Minh Nguyệt được mọi người nhất trí tán thành. Vũ Y là lần đầu tiên tố chức sinh nhật cho con gái, nàng cũng đặc biệt tận tâm. liền cười nói: "Ta nói nếu đã là ba đứa nhỏ làm chung một lúc, vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị nhiều bánh ngọt một chút, hãy đem biếu cho mỗi nhà mỗi hộ trong phường một phần, cũng giống như lúc trước ở Toái Hiệp vậy, đại tỷ xem như vậy được không?"

Minh Ngaiyệt suy nghĩ một lúc nói: "Được thì cũng được, ta chỉ lo lắng tin tức truyền ra ngoài rồi. sẽ có rất nhiều đại thần đến tặng lễ vật, như vậy thì không còn ý nghĩa nữa."

"Vậy thì treo cái bảng ở trước cửa. xin miễn tặng lễ!"

Mọi người người này một lời người kia một câu. lúc này, một ả nha hoàn tiến vào bẩm báo nói: "Phu nhân. Bùi lão phu nhân đã tới. đang ở trước cửa đó!"

Bùi lão phu nhân chính là mẫu thân của Minh Ngaiyệt Bùi phu nhân. Minh Nguyệt sửng sốt một chút, mẫu thân tới làm cái gì? Nàng vội vàng dặn dò nha hoàn tiếp mẫu thân đến phía sau trạch. Minh Châu cũng đòi đi. nhưng Minh Nguyệt ngăn nàng lại, cười nói: "Có rất nhiều việc của muội phải làm đây, muội hãy ở lại đây."

Nàng lại nói với mọi người: "Cử dựa theo biện pháp của năm trước mà làm. Như Thi đi tìm ra tờ đơn ra. mọi người phân công nhau đi mà làm đi! Năm nay cố gắng náo nhiệt một chút."

Minh Nguyệt dặn dò xong, liền vịn vào nha hoàn đi về phía sau trạch...

ở phía sau trạch. Bùi phu nhân đang vừa uống trà vừa suy nghL hôm nay bà có hai việc tìm đến con gái. hai việc cũng đều là việc khó giải quyết.

"Mầu thân, nương hôm nay sao lại qua đây vậy?"

Minh Nguyệt xuất hiện ở trước cửa. Bùi phu nhân vội vàng đứng dậy đi lên đờ lấy con gái cười nói: "Ta đến xem con a! Mắt thấy con sắp phải sinh rồi. ta chuẩn bị dọn tới chăm sóc cho con."

"Nương chịu qua đây, thì còn gì bằng. ai! Lần này mang thai mệt hơn lần trước, con cảm giác lại là con trai rồi."

Bùi phu nhân đờ con sái chậm rãi ngồi xuống. cười nói: "Là con trai thì tốt quá rồi. đại lang chính là ít con trai, con sinh cho hắn hai đứa con trai, là công thần của Lý gia hắn. thì sẽ không ai có thể uy hiếp địa vị của con rồi."

Minh Nguyệt khó khăn mà ngồi xuống, lúc này thần sắc của Bùi phu nhân rất nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua cậu của con tới tìm ta rồi. vì việc của Uyển Nhi."

Minh Nguyệt cười xòa nói: "Uyển Nhi có chuyện gì a! Còn kinh động đến cả cậu nữa."

"Cậu của con giải thích với ta. lần trước buộc tội phụ thân con là ý của Bùi Tuân Khánh. Uyển Nhi vốn không hề hay biết, cô ấy cũng không có ý đó5 con hiền lầm cô ấy rồi. cậu của con thỉnh cầu con đối xử tử tế với Uyển Nhi."

Minh Nguyệt sa sầm mặt xuống, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Nói cử như là con ngược đãi nàng ấy vậy, xin mẫu thân thay con chuyển cáo với cậu. con đối với tất cả tỷ muội đều đối xử bình đăng như nhau cả. chuyện trong nhà con tự khắc con biết xử lý tốt. nếu nàng ấy đã gả đến Lý gia. vậy thì nhà bên mẹ đè cũng đừng có can thiệp chuyện của Lý gia. như vậy sẽ dễ gây hiếu lầm thêm."

Bùi phu nhân thở dài nói: 'Thanh quan khó xử việc nhà. cậu con cũng vậy, ai! Chuyện này ta mặc kệ rồi. nhưng mà còn có một việc, con nhất định phải nghe lời của mẹ."

"Chuyện gì?"

"Về chuyện muội muội của con. tuổi của nó cũng thật sự là không thể kéo thêm được nữa."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<