← Hồi 421 | Hồi 423 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Thả Mạt thành vốn dĩ là một tiểu thành, từ năm Võ Tắc Thiên Trường Thọ nguyên niên, Đại tướng Đường triều Vương Hiếu Kiệt sau khi thu hồi được An Tây, nhà Đường bèn lũ lượt tiến hành việc xây dựng lại Thả Mạt thành. Mười mấy năm sau, Thả Mạc thành đã trở thành một tòa thành cỡ trung trì chu vi gần hai mươi dặm, thành cao năm trượng, Đặc biệt là ba năm trước sau chiến dịch Tát Bì Trạch, Lý Khánh An một lần nữa hạ lệnh tiến hàng tăng cường gia cố tường thành Thả Mạt.
Thả Mạt thành của lúc này đã trở thành một trong những hùng thành của An Tây, cao đến bày trượng, thành rộng năm trượng, có thể đi song hành ba chiếc xe ngựa, đặc biệt là sông hộ thành ở ngoài thành, nối thông với sông Thả Mạt, rộng ba trượng, sâu hai trượng, hai tòa thành môn nam bắc treo lên chiếc cầu treo lơ lửng, đã trở thành một tòa thành trì dễ thú khó công, Quân Đường lúc này đã ý thức được quân tướng Thổ Phồn phát động tiến công đối với An Tây, bọn họ đã từ bó phòng thù của những tiểu thành là Lan thành, Ni Nhưỡng thành, Nỗ Chi thành, Điên Hợp thành, Thất Truân thành, đem toàn bộ binh lực đều tập trung đến Thả Mạt thành, trong thành Thả Mạt lúc này đã có hơn bảy ngàn quân Đường, đã tồn trữ một lượng lớn các quân giới lương thực, đủ để giữ thành một năm.
Khi quân Đường của Tát Bì thành rút trở về Thả Mạt thành không bao lâu, thám báo quân Đường bèn đã truyền đến tin tức, ba vạn đại quân của quân Thổ Phồn đã đến ngoài xa hai mươi dặm.
"Tang! Tang! Tang' Tiếng cánh báo inh tai vang lên khắp toàn thành, quân Đường từ bốn phía đăng lên tường thành, ở bốn góc của tường thành, quân Đường đã dựng lên bốn mươi chiếc máy ném đá hạng nặng, lại phát động hơn bốn ngàn nam tử thành Thả Mạt, cho bọn họ mặc lên áo giáp và quân phục của quân Đường, cũng lao vào tham dự trong việc phòng ngự của thành trì, còn có mấy nghìn phụ nữ trẻ tuổi, bọn họ sẽ đưa nước đưa cơm cho quân dân trên thành, Đây là một trận chiến dịch vô cùng quan trọng, nếu Thả Mạt thành bị chiếm đóng, vậy lãnh thổ An Tây phía nam sa mạc Đồ Luân sẽ toàn bộ bị người Thổ Phồn chiếm lĩnh.
Một khắc giờ sau, bóng hình đại quân Thổ Phồn đã xuất hiện tại cuối ốc đảo, Ba vạn quân Thổ Phồn được chia làm ba phương trận, đang từ từ tiến quân đến thành Thả Mạt, Cách thành ba dặm đại quân Thổ Phồn đã bắt đầu cắm trại, rất rõ ràng là chúng đang chuẩn bị cho trận chiến công thành Thả Mạt.
Trận chiến tấn công thành vốn dĩ không phải sờ trường của chúng, bọn chúng không có vũ khí tinh xảo để công thành, nhưng mấy năm nay quân Thổ Phồn từ thợ thủ công người Hán bắt cóc được đã học được không ít kỹ thuật tiên tiến, bọn chúng cũng có thể chế tạo được một số loại vũ khí công thành cỡ lớn.
Lần này Thổ Phồn từ Lhasa vượt đường xá xa xôi đến đây, phải vượt qua nhiều dãy núi cao khiến chúng không thế mang theo các loại vũ khí hạng nặng như máy ném đá, chùy công thành.. , chỉ có thể mang theo vài trăm chiến thang mây.
Dù cho Thổ Phồn không muốn công thành, nhưng Thả Mạt thành lại là chướng ngại chúng không thể vượt qua. Chúng không thể để cho trọng binh chủ lực có thể ở ngay sau lưng minh. Vậy chẳng khác gì là mối nguy hiếp lớn cho chu cấp hậu cần của mình, và cũng sẽ cắt đứt mọi đường lui của chúng.
Quân Thổ Phồn đã bắt đầu cặm cụi dựng lều trại ngoài thành ba dặm, và lắp đặt thang mây. Còn chủ tướng Thượng Gia Tố của Thổ Phồn dưới sự hộ tống của vài trăm tinh binh Thổ Phồn đã tiến sát thành trì để thám thính tình hình phòng ngự thành Thả Mạt, Thượng Gia Tố là một lão tướng quân kinh nghiệm phong phú, Thả Mạt thành được phòng ngự nghiêm ngặt khiến hắn không khỏi chau mày. Muốn công hạ thành Thả Mạt trước tiên phải vượt qua sông hộ thành, ngoài ra tường thành cao tận bày trượng, nếu muốn leo lên e rằng không dễ dàng, nhưng những điều này quân Thổ Phồn đều có thể khắc phục, quan trọng là biết người biết ta, rốt cuộc quân Đường có bao nhiêu binh lực trong thành Thả Mạt?
Hắn nheo mất lại nhìn chằm chằm vào quân Đường trên thành đầu. Vị trí của hắn nằm ở thành nam, trên thành đầu đứng đầy binh sĩ, chí ít có bốn năm ngàn người, Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy chừng vài ngàn người trên thành đông, Nghĩ thế không khỏi khiến Thượng Gia Tố lạnh người, vì nếu tính như thế quân Đường trong thành chắc có hơn vạn binh sĩ.
Với tỉ lệ 3:1 khi công thành, như thế sẽ rất bất lợi cho quân Thổ Phồn, Thượng Gia Tố thầm nguyền rủa Thượng Tức Đông Tán, nếu cho bảy vạn người đến công thành Thả Mạt, tỉ lệ 7: 1 khi công thành, đoạt thành Thả Mạt cũng không thành vấn đề gì, Nhưng giờ Thượng Tức Đông Tán bản thân đi đánh Thổ Hỏa La, còn hắn thì phải đến gặm khúc xương khó xơi An Tây này, Hắn chỉ có ba vạn người, dù hắn bất chấp hi sinh đoạt hạ thành Thả Mạt đi chăng nữa thì chí ít hắn cũng phải tổn thất hơn nữa, vậy đằng sau nữa thì sao? Hắn lấy gì đi tấn công Vu Điền, lấy gì đi đánh Sơ Lặc?
Thượng Gia Tố trầm tư một hồi, nếu hắn không thể đánh một trận ra hồn thì Thượng Tức Đông Tán tuyệt không nhận lời cho gia tăng quân số, Nghĩ thế hắn bèn cho quay đầu ngựa quay trở về đại doanh của mình.
Trên thành đầu, Hạ Lâu Dư Nhuận cũng đã chủ ý được động tĩnh của quân Thổ Phồn, hắn lo lắng nhất chính là ba vạn quân Thổ Phồn này chẳng qua là tiền quân, mà chủ lực thực sự còn ở phía sau, Đây là đặc điểm đánh trận của quân Thổ Phồn, chúng thích phái một phần tiền quân tiến công ở phía trước, sau đó chủ lực sẽ ở sau, Nếu ba vạn người chỉ là tiền, vậy quân Thổ Phồn phía sau chí ít có bày tám vạn.
Chỉ dựa vào mỗi Thả Mạt thành và bày ngàn binh mã của hắn căn bàn không đỡ nổi tấn công của mười vạn đại quân Thổ Phồn, nếu thật sự bị quân Thổ Phồn công hạ Thả Mạt thành, vậy An Tây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, Hạ Lâu Dư Nhuận vì thế mà nơm nớp lo sợ mấy hôm nay, và hắn cũng đã để các châu Hà Tây gửi thư bồ câu đi, Hắn hi vọng Lý Khánh An có thể nhận được cấp báo của hắn, và đến chi viện thành Thả Mạt càng sớm càng tốt.
Nhưng đã mấy ngày qua đi, xích hầu quân Đường vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin gì của hậu quân chủ lực Thổ Phồn, từ đầu chí cuối đều chỉ có đội quân ba vạn người này, Điều này quả thực lại giúp Hạ Lâu Dư Nhuận nhen nhóm hi vọng trong lòng. Nếu như chỉ có mỗi ba vạn người, vậy hắn có sức áữ được thành Thả Mạt không bị mất.
Lúc này, có một chấm đen nhỏ xuất hiện cuối chân trời trên không trung thành Thả Mạt, Hạ Lâu Dư Nhuận chỉ một chốc đã nhìn thấy chấm đen đó, Trong lòng hắn mừng rỡ, đây chắc chắn là bồ câu mang thư hồi đáp trở về.
"Hạ Lâu tướng quân!"
Một binh sĩ giơ cao thư chạy như bay vào, "Đây là thư từ Túc Châu, đại tướng quân có tin tức truyền đến."
"Hãy mau đưa thư cho ta!"
Hạ Lâu Dư Nhuận đi bước lại lên phía trước nhân ngay lá thư trong tay binh sĩ, Đấy là ống thư bổ câu dài nhỏ màu đỏ, biểu trưng của tình huống khẩn cấp, Trên đầu ống thư có một vòng màu hoàng kim, đây là dấu ấn của An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An, cho nên vừa rồi binh sĩ nhìn cái đã nhận ra ngay đây là thư của Lý Khánh An gửi đến. Ngoài ra thường phía dưới ống thư đều có khắc địa điểm gửi, trên ống thư này có khắc hai chữ "Túc Châu".
Kỳ thực không cần xem Hạ Lâu Dư Nhuận cũng đã đoán được quân tình đại khái, Lý Khánh An đã đến Túc Châu, cách đây gần cả ngàn dặm, nhưng Hạ Lâu Dư Nhuận vẫn mở thư ra đọc ngay, chỉ thấy trong đấy chỉ có vỏn vẹn một câu do Lý Khánh An thân bút viết: "Thủ thành Thả Mạt trong bốn ngày, thăng quan một cấp, tam quân trọng thưởng, thủ không được bốn ngày, trảm!"
Chỉ vỏn vẹn một câu mà Hạ Lâu Dư Nhuận nghe nhiệt huyết bừng bừng, Lý Khánh An cho hắn thời hạn bốn ngày, bốn ngày, dù có phải liều chết hắn cũng phải cố thủ!
Ngay tại lúc này, tiếng trống đùng đùng trong đại doanh Thổ Phồn đã vang đến, chỉ thấy vài ngàn quân Thổ Phồn đang xông ra khỏi doanh trại, Bọn họ tay cầm kiếm cầm cung, và cả giáo trường sắc bén, giơ cao thang mây và ván gỗ dài xông về phía thành như sóng nước vỡ bờ. Tiếng trống báo trận của quân Đường cũng kịp thời được vang lên, bốn ngàn quân Đường bắt đầu bày binh bố trận trên thành đầu, nghiêm chinh nghênh chiến. Trận chiến thám thính đầu tiên của quân Thổ Phồn sau khi đến thành Thả Mạt được hai canh giờ đã chính thức được vén màn.
Cách Tát Bì Trạch một trăm tám mươi dặm về phía nam, sắc trời vẫn chưa tối, trên khoảng đất trống giữa rừng thông, đội chính Lâm Mục đương dẫn mười lăm tên lính tuần tra quân Đường đang vây quanh một gò đất, dưới gò đất này đã chôn vùi xác của người huynh đệ đã hi sinh, Đây đã là binh sĩ quân Đường thứ sáu trong đội của họ hi sinh.
Tối hôm trước, hắn không may gặp phải bầy sói trên cao nguyên, sau trận chiến chống đỡ đẫm máu, bầy sói để lại hơn trăm xác đồng loại bỏ chạy, nhưng đội tuần tra cũng phải trả giá quá đắt, bốn binh sĩ bị cắn chết, hai binh sĩ trọng thương; kết quả rồi cũng không cầm cự nổi qua đêm ấy, lần lượt chết đi.
Theo quy củ của quân Đường, binh sĩ trận vong đều sẽ đem xác đi thiêu, mang tro cốt về cho người nhà họ, nhưng do đại quân Thổ Phồn vừa mới đi qua, rất có khả năng chúng vẫn còn ở phụ cận, nếu đem thiêu xác sẽ tạo khói đen, ngoài mấy chục dặm vẫn có thể nhìn thấy, nên đành phải đem chôn xác họ tại đây.
"Thấp nhang đi!" Lâm Mục trầm giọng nói.
Hắn cắm một nhánh cây vào mộ phần, tiếp theo sau đó các binh sĩ khác cũng cắm nhánh cây gỗ vào mộ, đây là cách cầu nguyện cho chiến hữu đặc biệt của họ.
Mười sáu quân sĩ Đại Đường cùng vây quần lại lẳng lặng nhìn sáu chiến hữu sẽ mãi mãi ngủ lại trong khu rừng thông cao nguyên, những nấm mồ này chính là chốn về cuối cùng của họ.
Không biết bao lâu sau, Lâm Mục bèn rút ra một chiếc túi da đưa cho hỏa trường của binh sĩ trận vong nói: "Đồ của hắn đều được đựng trong đây! Đừng quên mang theo một ít tóc của hắn về."
Lâm Mục thở dài một tiếng đi ra khỏi rừng thông, Hắn ngồi lại trên tảng đá to, nhìn về núi Côn Luân trắng xóa phương xa, sự hi sinh lần lượt của thủ hạ khiến lòng hắn nặng trĩu.
Hắn vẫn có dự cảm, quân Thổ Phồn không chỉ có ba vạn người, bọn họ nhất định còn cả một đoàn quân ở đằng sau, Dự cảm này khiến hắn không chịu bỏ nhiệm vụ, mà vẫn tiếp tục truy tìm về phía tây nam, dù cho không tìm thấy đại quân Thổ Phồn thì hắn chắc cũng sẽ tìm ra căn cứ hậu cần của quân Thổ Phồn.
Theo thói quen của quân Thổ Phồn, một đội quân ba vạn người xuất chinh thì chắc chắn phía sau còn có một đội quân du mục có số người tương đương, cả người già trẻ nhỏ đều có, Đây kỳ thực là cả bộ lạc cùng đi theo trai tráng trong bộ đi viễn chinh, chỉ có điều tốc độ họ hơi chậm, nên sẽ ở phía sau, Bọn chúng thường sẽ chọn nơi cạnh hồ để cư trú, cách quân Thổ Phồn chừng trăm dặm.
Lâm Mục biết phía trước hai mươi dặm có hồ Ô Lan, trong hồ có địa nhiệt, vì ảnh hưởng của địa nhiệt mà cỏ xanh nơi ấy đặc biệt rậm rạp, cho dù là mùa đông thì bầy cừu vẫn có thể tìm được cỏ cho ngày đông, Lâm Mục nghi ngờ hồ Ô Lan chính là cứ điểm hậu cần của quân Thổ Phồn.
Lúc này, binh sĩ lần lượt đi ra, hỏa trường nói: "Lâm đội chính, đã thu dọn xong rồi, chủng ta đi thôi!"
Lâm Mục gật gật đầu, đứng dậy nói: "Đi thôi! Đi hồ Ô Lan."
Mười sáu binh sĩ quân Đường cùng lũ lượt lên ngựa phóng về phía tây nam.
Cách hồ Ô Lan tám dặm, kỵ binh quân Đường xông lên một ngọn đổi không cao aần đấy, hồ Ô Lan trong xanh như hòn ngọc bích lồ lộ trước mắt họ, quân Đường lũ lượt kéo chiến mã lại, họ vô cùng bàng hoàng trước tình cảnh trước mắt.
Chỉ thấy bên cạnh hồ Ô Lan được đóng đầy lều trại, đâu đâu toàn các bầy gia súc chen chúc, xem ra đây quả là trọng địa hậu cần của người Thổ Phồn, nhưng đây cũng chẳng phải nguyên nhân khiến hắn kích động, mà là một đội quân kỵ binh Thổ Phồn đông lúc nhúc đang hòa tốc phóng về hướng này, Đội ngũ này kéo dài đến năm sáu dặm, chí ít có hai vạn người.
Trong lòng Lâm Mục trở nên phấn khởi vô cùng, quả nhiên bị hắn đoán đúng, quân Thổ Phồn lại có thêm hai vạn quân chi viện đến. Vậy quân Thổ Phồn sắp vào thành Thả Mạt sẽ lên được năm vạn.
Đây là một tình báo cực kỳ quan trọng, Lâm Mục khẽ thốt lên một tiếng: "Rút mau!"
Hắn vừa dứt lời thì bỗng từ đâu có vài cây tiễn sắc nhọn phóng đến, một tên binh sĩ quân Đường thét lên tiếng thảm thiết rồi ngã xuống ngựa, Chi kịp thấy trong khu rừng phía nam không xa đang có một đội kỵ binh đông đảo ào, còn phía bắc của quân Đường cũng xông ra một đội kỵ binh Thổ Phồn, hai đội kỵ binh này cộng lại đến một ngàn năm sáu trăm người.
Bọn chúng là quân trú phòng ngoại vi doanh trại của Thổ Phồn, lúc lính tuần tra quân Đường phóng ngựa đi qua vùng đồng hoang cách đấy mười mấy dặm thì đã bị thám tứ ẩn mình trong rừng của chúng phát hiện. Chúng cũng chẳng vội già ngăn chặn lại, đợi khi quân Đường áp sát gần hồ Ô Lan thì chúng mới đánh gọng kềm hai phía nam bắc, chặn hết đường lui của mười sáu tên lính tuần tra quân Đường, và trùng trùng bao vây họ lại.
Lâm Mục tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn cũng chẳng có gì hoảng hốt. Liếc mắt nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy phía góc đông nam chỉ có không đến trăm tên lính Thổ Phồn đứng chặn, có lẽ do phía đông nam có hai vạn đại quân Thổ Phồn đương tức tốc phóng đến, nên phía đó nhân số tương đối ít, hơn nữa nếu đột phá được vòng vây của chúng phía bên cạnh chính là một khu rừng.
"Hãy đi theo ta!"
Lâm Mục thét to một tiếng, hắn giơ cao giáo trường liều mình phóng thẳng về góc phía đông nam. Hàng trăm tên binh sĩ Thổ Phồn kêu gào, giơ cao chiến kiếm nghênh chiến, Gươm giáo tương đấu, tiếng kêu lẻng kẻng. Sức mạnh của Lâm Mục cực lớn, hắn một giáo xuyên thẳng vào lồng ngực của tên bách phu trường Thổ Phồn đánh ngã hắn xuống ngựa. Ngay lập tức, hắn rút hoành đao nghiêng người chém xuống, đao nhanh như chớp, một tên lính Thổ Phồn khác cũng kêu thảm một tiếng, Đầu hắn bị bổ làm đôi, chết tươi tại chỗ.
Lúc này, cung tiễn quân Thổ Phồn phóng ra như mưa, năm tên quân Đường đi sau đều bị trúng tiễn, chiến mã ngã đổ, binh sĩ quân Đường ngã nhào, ngay lập tức có vài trăm tên binh sĩ Thổ Phồn xông lên dùng loạn đao phanh thay năm binh sĩ quân Đường ấy.
Mười tên quân Đường cuối cùng cũng đã đến thời khắc chỉ mành treo chuông, bọn họ chỉ có cách mở con đường máu mới mong sống nổi. Mười tên quân Đường phảng phất như nhưng con hổ nổi cuồng đi theo đội chính của họ liều chết xông vào đoàn quân Thổ Phồn đông đảo.
Giáo trường của họ xuyên thấu lồng ngực của quân Thổ Phồn, hoành đao chém đứt cổ chúng, Khi giáo trường bị đánh gẫy, thì họ chuyển sang dùng đao, dùng răng cắn, dùng đao ngắn, dùng tất cả những gì có thể, Hắn họ trợn trừng đỏ ngầu, tiếng thét như sấm. Chỉ trong một chốc, gần trăm tên lính Thổ Phồn góc đông nam bị giết còn lại ba mươi mấy người, có điều binh sĩ quân Đường cũng không ngừng bị trúng tiễn của quân Thổ Phồn kêu ré lên rồi ngã nhào xuống ngựa, và ỵ như rằng sẽ bị quân Thổ Phồn hung man chặt đầu tức khắc.
Lại hai trăm mấy tên quân Thổ Phồn nhảy vào trận chiến, bọn chúng hung tàn vô cùng, xếp thành mười mấy tiêu đội không ngừng xông vào tấn công quân Đường, hòng đánh cho họ tan rã ra thành từng người riêng lẻ, rồi vây lại giết chết.
Tên binh sĩ quân Đường trẻ tuổi nhất kia không may ngã xuống chiến mã, hắn té nhào xuống đất, ngay lập tức, vài chục tên lính Thổ Phồn lập tức cùng ập đến như bầy sói đói, ai ai mặt mày ghê tởm nhìn chằm chằm đầu người của cậu. Cậu thanh niên này năm nay cùng lắm được mười sáu. Đứng trước cái chết, cậu phát hoảng khóc thét lên: "Cha, mẹ, hãy cứu con!"
Lâm Mục gào to: "Không được khóc!"
Hắn liều mạng huơ đao chém chết một tên lính Thổ Phồn hòng đi cứu tên quân Đường thiếu niên kia, nhưng chỉ nghe một tiếng kêu thất thanh ré lên. Hắn biết việc gì vừa xảy ra, nên đành biết cuộc. Kiếm của vài chục tên quân Thổ Phồn cùng chém vào quân Đường trẻ kia, cả xác thịt của tan tác. Một tên binh Thổ Phồn còn giơ cao đầu người và tim gan hắn lên cười ha hả đắc ý.
Lúc này phía quân Đường chỉ còn lại bốn người, họ trơ mắt nhìn cậu lính trẻ chết thảm mà không làm gì được, Lâm Mục và ba tên quân Đường khác đều cắn toạt cả môi, họ thét to như điên như cuồng, dùng hết sức lực cuối cùng ra sức đâm chém, rửa mình bằng máu giặc, giết chết hết tên giặc này đến tên giặc khác, để rồi cuối cùng cũng mở ra được con đường máu, nhất cử xông ra khỏi vòng vây.
Nhưng đội chính Lâm Mục lại cố ý thả bước chậm lại, để chống đỡ truy kích của quân Thổ Phồn thay cho ba thủ hạ mình. Lúc này người hắn đã bị trúng ba tiễn, bụng bị một kiếm xẻ ngang, cả ruột cũng chảy ra ngoài. Hắn một tay ôm ghì vào bụng, một tay huơ đao chém giết. Mình mẩy chiến mã của hắn cũng be bét máu me, xem ra khó mà chống đỡ nổi nữa, "Bụp!" một tiếng, nó ngã quỵ xuống, Lâm Mục bị hất đi té sõng xoài. Hắn đã không còn đứng lên nổi, gắng gượng lắm mới quỳ được một chán lên, dùng cán đao chống đỡ thân mình đứng dậy.
Ba tên quân Đường đã xông ra khỏi vòng vậy kinh hoảng, quay mình định trở về tiếp cứu, Lâm Mục lớn tiếng chửi rủa: "Cút! Cút nhanh! Hãy quay về báo tin cho lão tử!"
Ba tên binh sĩ kia gào to một tiếng, rồi quay người xông vào rừng. Lúc này, ba mươi mấy tên quân Thổ Phồn đã vây bủa lấy Lâm Mục, bọn chúng giơ cao kiếm từng bước tiến sát vẻ hắn, Lâm Mục cười thảm một tiếng, lẩm ba lẩm bẩm nói: "Lão tử tuyệt không chết dưới tay của các ngươi!"
Nói xong, hắn tự xoay ngược hoành đao, đâm mạnh vào lồng ngực của mình.
*****
Ánh hoàng hôn của An Tây như màu máu, trong đại doanh Thổ Phồn, tiếng trống giục giã vẫn đang 'tùng! tùng!' vỗ vang, một vạn năm nghìn quân Thổ Phồn như sóng trào xô cao, vỗ ập tới phía thành Thả Mạt, đây đã là lần công thành thứ ba trong vòng ba ngày của quân Thổ Phồn.
Trong đợt tiến công dò thám của ngày đầu tiên, quân Thổ Phồn chưa thể xông phá mưa tên dày đặc của quân Đường, tử thương mấy trăm người mà bại lui, Lần tiến công thứ hai, quân Thổ Phồn bị máy ném đá của quân Đường đánh đến xương gãy gân bong, tử thương nghìn người, buộc phải khua chiêng tạm thời thu binh.
Sau hai lần dọ thám, Thổ Phồn đã hiểu được các nước phòng thủ của quân Đường, xa thì phòng ngự bằng máy ném đá và máy nó, còn gần thì có cung tên, lúc này, Thượng Gia Tố đã nhận được tin tức, lại một cánh viện quân hai vạn người từ Lhasa qua đây đã đi đến đại doanh Thổ Phồn.
Sự đi đến của hai vạn viện quân này làm cho quân Thổ Phồn sĩ khí tăng mạnh, có sự hậu thuẫn của hai vạn người này, Thượng Gia Tố cũng lòng tin tăng mạnh, việc này đã khiến hắn có đủ binh lực năm vạn người, hắn bèn có thể tập trung binh lực, có thể nhất nhất công phá hết các thành bào của quân Đường, Lúc này thám tử của hắn cũng đã truyền đến tin tức, thủ quân của quân trấn Vu Điền không nhiều, cũng chính là nói, chỉ cần công chiếm được Thả Mạt trấn, toàn bộ phía nam sa mạc Đồ Luân đều bị quân Thổ Phồn chiếm lĩnh, cánh cửa lớn của An Tây cũng sẽ được mở toan ra.
Chính là sự đi đến của hai vạn viện quân làm cho Thượng Gia Tố đã hạ quyết tâm, phải không tiếc bằng mọi giá, chiếm lấy Thả Mạt thành.
Trong tiếng trống tiến công ầm ầm, một vạn năm nghìn đại quân Thổ Phồn chia làm ba phương trận, cùng nhau hướng về quân Đường tuyến đầu đẩy mạnh, nhân số dày đặc, từ trên vùng cao nhìn đi, quân Thổ Phồn màu đen dày đặc chi chít, đông như một đám kiến, bao trùm cả nguyên mảnh đất ngoài thành Thả Mạt.
"Tiến lên!" Trong tiếng trống, đại tướng Thổ Phồn cao giọng hô lên.
"Giết vào thành trì!"
"Tiến lên!"
Trong tiếng hò hét như sấm dội, đại quân Thổ Phồn tiến vào Thả Mạt thành như dời núi lấp bể, Lần này quân Thổ Phồn đã sử dụng rất nhiều vũ khí công thành, trước hết là bè, cũng chính là mười cây đại thụ cột vào nhau, những cây đại thụ này đều là cây dương đốn được từ vùng ốc đảo phụ cận, vừa thăng vừa dài, mỗi một cây đại thụ đều dài bốn năm trượng, giữ lại các chạc cây, sau khi đem chúng cột chặt lại, bèn trở thành cầu tàu tạm thời, làm cho quân Thổ Phồn có thể xông qua sông hộ thành, mấy trăm quân Thổ Phồn vác lấy một chiếc bè chạy vội, nó đồng thời cũng có thể chế ngự cung tiễn cũng như máy nỏ của quân Đường.
Tiếp theo là bì đấu, đây vốn dĩ là vũ khí phòng ngự của người Hán chế ngự cây lăn đá ném, bây giờ cũng đã bị người Thổ Phồn học được, cái gọi là bì đấu chính là một cái giá dùng gỗ thô dựng nên, bên trên đã che phủ mấy tầng da bò, da bò quết lên một lớp dầu trơn thật dày, rất trơn trượt, lại có góc lệch nhất định, khi cự thạch đập lên da bò, thì dễ bị bật lực trượt bay, cho dù không phải là mỗi phiến cự thạch đều có thể phòng ngự được, nhưng chí ít có thể phòng ngự được bốn thành cự thạch bắn ra.
Một chiếc bì đấu rộng ba trượng, dài năm trượng, phía dưới có trang bị bánh xe gỗ, có thể từ từ đẩy đi, mà ở phía dưới một chiếc bì đấu thì ẩn giấu được ba bốn trăm binh sĩ Thổ Phồn.
Trong tiếng trống chiến, một vạn năm nghìn đại quân Thổ Phồn đã phát động, bè, bì đấu, thang dài cùng với đại quân Thổ Phồn rầm rộ đã hội tụ thành một đợi nước lũ màu đen đồ sộ cuốn đến thành trì.
Trên đầu thành, quân Đường đã chuẩn bị sẵn sàng, hai mươi chiếc máy ném đá hạng nặng hai bên đông tây kêo cả kẽo kẹt kéo căng ra, trong túi ném da đã đặt lên một phiến đá cự thạch nặng một trăm mười cân, mỗi một chiếc máy ném đá cần một trăm năm mươi người kéo đây, quân Đường không thế nào chia ra nhiều binh lực như vậy, bèn do quân Đường chỉ huy, ba nghìn dân phu của thành Thả Mạt phụ trách kéo đẩy máy ném đá.
Đại quân Thổ Phồn càng lúc càng gần, đã bước vào được vạch tám trăm bước, nếu như là chiếc máy ném đá loại siêu lớn của hai trăm người thì có thể ném bắn được rồi, nhưng máy ném đá của Thả Mạt thành hơi nhô, tầm bắn chỉ có năm trăm đến sáu trăm bước xa, tướng Đường phụ trách chỉ huy máy ném đá là lang tướng La Thắng Quân, đây cũng là một tướng lĩnh thuộc dạng thực chiến từ tiểu binh từng bước từng bước đi lên chức vị tướng quân, hắn là thủ tướng của thành Tát Bì, được lệnh của Hạ Lâu Dư Nhuận, thiêu hủy Tát Bì thành, rút lui về Thả Mạt thành.
La Thắng Quán dõi theo làn sóng tiến công của quân Thổ Phồn từng từng bước từng bước ép sát thành trì, mũi giáo tiền quân đã đến bảy trăm bước rồi, máy nỏ của quân Đường đã bắn ra, Ba trăm chiếc thiết tiền dài bốn thước và vô số tên nhỏ dày đặc cùng nhau bắn về phía đại quân Thổ Phồn, trong quân Thổ Phồn khắp nơi người ngã ngựa đổ, mấy trăm binh sĩ Thổ Phồn bị bắn ngã, dục vọng xạ kích mãnh liệt lôi cuốn lấy La Thắng Quân, nhưng cờ đỏ trong tay hắn cuối cùng vẫn không phất xuống, cờ đỏ không phất xuống, hai mươi quân Đường chỉ huy thủ bèn không dám hạ mệnh lệnh xạ kích.
Sáu trăm bước, quân Thổ Phồn cuối cùng đã bước vào tầm bắn của máy ném đá, cờ đỏ trong tay La Thắng Quân cuối cùng đã phất xuống, "Bắn!" Hai mươi quân Đường chỉ huy thủ gần như là đồng thời xé tiếng thét to.
Máy ném đá hạng nặng đã phát động, hai mươi chiếc đòn bẫy dài dài vung ra, đem hai mươi phiến đá tảng to đập vào trong trận doanh Thổ Phồn, Cự thạch phát ra tiếng rít vít vít, xoay nhanh trong không trung, tốc độ cực nhanh mà xuất hiện trên đỉnh đầu của quân Thổ Phồn, binh sĩ Thổ Phồn gào lên liên hồi, đồng loạt né dạt sang hai bên, hoặc là núp vào trong bì đấu.
'Uỳnh!' một tiếng va mạnh, cự thạch đập xuống, cát bụi tung bay, mấy binh sĩ Thổ Phồn trốn tránh không kịp, bị đập thành thịt vụn, sức xông kích mạnh mẽ làm cho cự thạch tiếp tục quay tròn, trực tiếp xông vào trong đám đông binh sĩ Thổ Phồn, nhất thời tiếng thảm kêu inh ỏi, mười mấy binh sĩ bị đập chết, máu bắn tung tóe, toàn khối cự thạch bị nhuốm thành màu đỏ.
Lại là một tiếng vang to, một khối cự thạch đập trúng vào bì đấu, 'bùng' một tiếng chấn động mạnh, sự trơn trượt của bì đấu làm cho cự thạch bị mài đi góc cạnh không thể nào đánh hết lực, trượt bay ra ngoài hơn hai mươi mấy bước, khối cự thạch này không đạt được hiệu quả.
Nhưng bì đấu không phải là mỗi một khối đá lớn đều có thể chịu đựng được, điều này còn quyết định ở trình độ nhẵn bóng của bản thân khối đá, nếu như khối đá thô ráp sồ sề, vậy thì bì đấu sẽ rất khó phát huy hiệu quả.
Lại một tiếng đập mạnh, cùng với tiếng xé toạt của khung giá, một chiếc bì đấu bị đập sụp, mấy trăm binh sĩ Thổ Phồn giấu mình dưới bì đấu loạng choạng bỏ ra, không ít người bị cột gỗ đổ sụp đập thương, đau đớn rên rĩ dưới bì đấu.
Đợt phát bắn lần hai của máy ném đá được tiếp tục, hai mươi khối đá ở trên không xoay tròn, rít gió đập tới, đập đến các binh sĩ Thổ Phồn người ngã ngựa đổ, máu thịt bay tứ tung, bì đấu vỡ vụn, bè gãy đứt. Sát theo đó là đợt phát bắn lần ba, lần bốn.. , mỗi một đợt ném đá phát bắn bèn có mấy trăm người thương vong, cho dù máy ném đá uy lực cực lớn, nhưng dù sao số lượng ít, không thể hình thành sức sát thương cực lớn, hơn một vạn đại quân Thổ Phồn đã kéo ùa đến dưới thành, trên thành quân Đường vạn tiễn cùng bắn, tên như mưa đá nước trút, che trời lấp đất mà bắn đi phía quân Thổ Phồn.
Quân Thổ Phồn giơ khiêng nghênh đỡ, không ngừng có người trúng tên chết thảm, trong cơn mưa tên, mấy nghìn binh sĩ Thổ Phồn mang các chiếc bè dài mấy trượng 'ầm!' lên đặt vào trên sông hộ thành, bắt đầu bỏ lên phía trên, đã hình thành hai mươi mấy chiếc cầu cây tạm thời, Từng chiếc từng chiếc thang rộng lớn cao tám trượng kê lên trên đầu thành, từng đám từng đám binh Thổ Phồn hung hãn xông lên thang, bắt đầu bỏ lên phía trên, mưa tên của quân Đường bắn nghiên mà đến, gỗ lăn đá ném đập xuống dưới đầu, từng lớp từng lớp binh sĩ Thổ Phồn kêu thảm từ trên chiếc thang ngã xuống, trên người bị tên bắn trúng, đầu bị đập nát, dưới tường thành tử thi chất đống như núi, tiếp theo đó lại có binh sĩ Thổ Phồn điên cuồng leo lên thang, bất chấp tất cả mà xung phong.
Lúc này, trong đại doanh Thổ Phồn lại một lần nữa vang lên tiếng trống, lại một vạn kỵ binh Thổ Phồn lao đến như bay, cát bụi mù mịt, Bọn họ là dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua trong đoạn từ bốn trăm bước đến tám trăm bước trong khu tầm bắn của cự thạch và máy nỏ, cự thạch rít gió mà đến, từng lớp lóp kỵ binh đập nhào, tên của máy nó mạnh mẽ nhanh nhẹn, một mũi tên bèn có thể bắn xuyên qua hai đến ba người, chiến mã hí lên thê thảm, binh sĩ ngã nhào, dưới đá tảng, khắp nơi đều là thi thể và máu me thê thảm đến mức không dám nhìn.
Giờ phút này, quân Thổ Phồn đã đưa vào hai vạn năm nghìn binh sĩ công thành, trận chiến công phòng thành trì đã bước vào giai đoạn gay cấn nhất.
Vào lúc trận chiến công thành ở thành Thả Mạt bước vào ngày thứ ba, bốn vạn chủ lực kỵ binh của quân Đường đã đi đến biển Bồ Xương cách thành Thả Mạt khoáng ngoài xa năm trăm dặm. Biển Bồ Xương cũng chính là sông Lop Nor ngày nay, Lop Nor của triều Đường vẫn là một vùng biển cả rộng lớn bát ngát, độ mặn cũng không lớn như ngày nay, xung quanh sinh trưởng cây ngô đồng và lùm cây thân gỗ thấp có sức sống rất mạnh mẽ.
Biển Bồ Xương của triều Đường là con đường nam chí tuyến tất yếu phải đi qua của con đường tơ lụa tây tuyến. Từ Sa Châu ra Dương Quan đi sang hướng tây ba trăm dặm bèn đi đến được biền Bồ Xương, sau đó tiếp tục men theo sông Thả Mạt đi hướng tây nam, bèn có thể đi đến Thả Mạt thành, ở dọc đường có một vùng ốc đảo rộng lớn, là nơi chu cấp quan trọng của thương nhân cũng như quân đội, cũng chính là Tân Cương Nhược Khương huyện ngày nay, quân Đường ở nơi đó đã tu kiến bốn tòa tiểu thành là Nỗ Chi, Điền Hợp, Bồ Đảo và Thất Truân, trở thành một căn cứ quân sự quan trọng của quân Đường, chiến dịch Bá Tiên trấn đối với Thổ Phồn vào năm Thiên Bảo thứ mười một trên lịch sử chính là xảy ra ở nơi này.
Khi bốn vạn quân của Lý Khánh An đi đến vùng ốc đảo này, sấc trời đã từ từ tối rồi, ba vạn quân Đường từ Lũng Hữu chạy sốt vó ngựa kéo đến, đã trải qua thời gian gần một tháng, mắt thấy sắp phải đi đến chiến trường, Lý Khánh An ngược lại không còn vội vã nữa, để làm hết khả năng duy trì thể lực tác chiến của quân Đường, Lý Khánh An hạ lệnh quân Đường trú đóng ngay tại chỗ, sau khi nghỉ ngơi một đêm mới xuất phát.
Dưới màn đêm, tướng sĩ quân Đường hành quân mệt nhoài đều đã đi vào giấc ngủ, chỉ có hơn một nghìn binh tuần canh đi tuần tra ở bốn bề đại doanh, Trong đại doanh, trong đại trướng chủ tướng của Lý Khánh An vẫn đèn đuốc sáng trưng, một chiếc sa bàn không lồ rộng ba trượng, dài năm trượng đã ghép xong, đặt ở giữa đại trướng, chiếc sa bàn này thâu tóm hết ngoại trừ Sindh ra toàn bộ đất khống chế của toàn quân An Tây, là thành quả do gần ngàn binh xích hầu An Tây mất gần một năm mới chế tạo thành.
Bên sa bàn Lý Khánh An và mấy đại tướng tùy quân đang thương nghị quân tình, Lần này Lý Khánh An từ Lũng Hữu trở về, không hề đi cao nguyên phía nam của Kỳ Liên sơn, mà là xuyên qua vào Đại Đấu Bạt cốc, tiến vào Cam Châu. Chính vì đã đánh một vòng lớn, làm cho nhật trình hành quân của bọn họ trễ đi vài ngày, nhưng Lý Khánh An càng suy nghĩ đến sức chiến đấu và cấp dưỡng của quân Đường, vì vậy sau khi ba vạn quân Đường tiến vào Hà Tây, lại đem theo năm vạn con chiến mã, đồng thời Lệ Phi Thủ Du của Hà Tây lại chia ra một vạn tinh nhuệ đi theo Lý Khánh An cùng đi đến An Tây.
Lý Khánh An đứng trước sa bàn trầm tư rất lâu, hắn đang suy nghĩ toàn bộ chiến cục, Trận chiến Thả Mạt thành chỉ là một khâu trong toàn bộ chiến cục, hắn biết rằng người Hồi Hột nhập xâm hang ổ của người Cát La Lộc, gần như là đem người Cát La Lộc chém tận giết tuyệt, nhưng phía nam có thành Y Lệ, bảy tòa thành bảo thành Cung Nguyệt do quân Đường xây dựng, Toái Hiệp lại có hai vạn quân bắc tiến, kỵ binh Hồi Hột rất khó đột phá tuyến phòng ngự này.
Hắn đã hạ lệnh sáu vạn liên quân tam hồ chia binh hai lộ, một lộ do quân Cát La Lộc đi phía bắc Kim Sơn ngăn chặn lại đường lui của người Hồi Hột, một lộ khác do quân Đồng La và quân Sa Đả đi phía nam Kim Sơn đi đến Huyền trì, từ chính diện ngăn chặn quân Hồi Hột tiến vào Bắc Đình, nhưng để ngăn chặn người Hồi Hột lại thừa cơ xuất binh tiến công Bắc Đình, sáu nghìn quân Hán của Thôi Càn Hữu bèn lưu lại Bắc Đình.
Từ một mức ý nghĩa nào đó, người Cát La Lộc bị chém tận giết tuyệt cũng phù hợp với kỳ vọng của hắn, cứ đề những người Hồ trên thảo nguyên này đi tàn sát lẫn nhau.
Tuy An Tây đã gặp phải nam bắc giáp công, cục thế vô cùng bất lợi, nhưng Lý Khánh An cũng đã phát hiện một số chỗ kỳ diệu của việc địch quân đại cừ tiến công, chủ yếu chính là binh lực của kẻ xâm nhập không nhiều, Hồi Hột chi phái ra ba vạn người, loại xuất binh này không giống như việc tiến công mang tính chiến lược, có một thứ ý nghĩa là nhân lúc cháy nhà mà đi hỏi của thì đúng hơn, điều này cũng đã chứng thực được phán đoán của Lý Khánh An, quân Hồi Hột trải qua sự cắt giảm suy yếu nhiều năm, đã không còn sức lực phát động chiến tranh xâm Đường quy mô lớn nữa, vì vậy chỉ có thể phái ra ba vạn người, tiến hành một sự tiến công với hình thức đánh lén cường đạo.
So với việc nam xâm của quân Hồi Hột, Lý Khánh An chủ tâm nhiều hơn đến lần tiến công An Tây này của quân Thổ Phồn, rất hiển nhiên, đây là sự hỗ trợ lẫn nhau với việc tiến công Lũng Hữu của quân Thổ Phồn, đây là sách lược nhất quán của quân Thổ Phồn, mấy lần phát động chiến dịch xâm Đường, người Thổ Phồn thường đều là hai tuyến đông tây song song tiến hành, từ việc quân Thổ Phồn đã xuất động ba vạn quân tiến công Thả Mạt thành xem ra, nhân số tựa hồ có chút ít ỏi, bọn họ rất có thể còn có ý đồ chiến lược khác nữa.
Lúc này, đại tướng An Bảo Chân ở một bên thấp giọng nói: "Đại tướng quân, ty chức có một điểm kiến nghị."
An Bảo Chân chính là em trai út của Vũ Lâm đại tướng quân An Bảo Ngọc, năm nay chỉ có hai mươi bốn tuổi, tuổi trẻ tài cao, hắn mười bảy tuổi tòng quân ở Lũng Hữu, năm xưa đi theo Lý Quang Bật cùng đến An Tây, từ một đội chính từ từ tích công thăng làm trung lang tướng, rất được sự yêu thích của Lý Quang Bật, lần này Lý Khánh An từ Lũng Hữu tây quy, Lý Quang Bật chia binh một vạn đi theo, hắn đã tiến cử An Bảo Chân cho Lý Khánh An.
Lý Khánh An cũng rất yêu mến vị tướng quân trẻ tuổi này, hắn bèn gật đầu cười nói: "Ngươi nói đi."
An Bảo Chân luôn đi theo Lý Quang Bật ở Thổ Hỏa La, hiểu rất rõ tình thế ở bên đó, hắn bèn khom người nói: "Đại tướng quân, ta nghi ngờ chủ lực của quân Thổ Phồn là muốn tiến công Thổ Hỏa La, sau khi Lý tướng quân từ Thổ Hỏa La trở về Lũng Hữu, quân Đường của Thổ Hỏa La chỉ có tám nghìn người, chủ yếu trú phòng ở mấy mỏ bạc lớn, Thổ Hỏa La chỉ có quân đội bản địa hơn bốn vạn người, sức chiến đấu của bọn họ rất yếu, sẽ không phải là đối thủ của quân Thổ Phồn, hơn nữa quân Thổ Phồn tiến công Thả Mạt, ty chức lo lắng mục đích cuối cùng của bọn chúng là Sơ Lặc, chiếm cứ Sơ Lặc, ngăn chặn quân Đường An Tây chi viện Thổ Hỏa La, ty chức thiên kiến, xin đại tướng quân suy xét."
Lý Khánh An không nói gì, thật ra điều hắn nghĩ đến cũng là khả năng này. Bây giờ thế lực của quân Đường đã từ Bắc Đình hướng tây nối tiếp đến Hà Trung, hướng nam trải dài đến Sindh, nếu như hắn là tán phổ Thổ Phồn, vậy thì nếu muốn trường kỳ kháng chiến với quân Đường, thì bắt buộc phải lựa chọn một căn cứ địa có lợi nhất, Thổ Hỏa La rõ ràng là một lựa chọn tốt nhất không cần bàn cãi, hướng bắc có thể đánh Toái Hiệp, hướng tây có thể công Hà Trung, hướng đông có thể chiếm An Tây, hướng nam có thể xuống Sindh, hơn nữa lại nối liền nước non cao nguyên Thổ Phồn, cho dù không thủ được cũng có thể lui về cao nguyên, ngoài ra, Thổ Hỏa La thịnh sản lương thực, cũng có thể cung cấp nguồn hậu cần dồi dào không cạn kiệt cho quân Thổ Phồn.
Nghĩ vậy, hắn bèn lấy qua mấy lá cờ nhỏ, theo thứ tự cắm lên trên Đại Bột Luật và Thổ Hỏa La, sở dĩ không cắm Tiểu Bột Luật, là vì hắn biết được, quân Thổ Phồn không qua được Sa Di hà.
Lý Khánh An đã khẳng định chiến lược tây chinh của quân Thổ Phồn, đánh An Tây là phụ, đánh Thổ Hỏa La mới là chính.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của một quan quân tuần tra: "Đại tướng quân, đội tuần canh của chúng ta ở trong chốn hoang dã ngoài năm mươi dặm phát hiện ra hai binh sĩ quân Đường, bọn họ đều thân mang trọng thương, thân thể vô cùng suy yếu, nhưng bọn họ nói có tình báo quan trọng phải bẩm báo với đại tướng quân."
*****
Hai người bị thương được quân Đường phát hiện chính là hai tên binh sĩ còn sống sót trốn ra khỏi hồ Ô Lan của đội tuần tra, Họ vốn dĩ có ba người cùng trốn, lúc quân Thổ Phồn đuổi theo lại có một người bị bắn chết, cuối cùng còn lại hai người họ, Bọn họ trốn về đến Tát Bì thành nhưng lại phát hiện Tát Bì thành đã bị thiêu hủy, quân Đường đã không biết đi đâu, bọn họ lại tiếp tục đến Thả Mạt thành, nhưng Thả Mạt thành chiến sự đang hồi gay gắt, hai người họ căn bàn không cách nào về thành nên đành phải quay đầu đến Nỏ Chi thành, cuối cùng do thể lực không cầm cự nổi ngã gục ngất giữa thào nguyên, May mà bị xích hầu quân Đường phát hiện, nếu không e rằng đã trở thành miếng mồi ngon của bọn sói hoang.
Mười mấy tên thân binh dừng cáng khiêng hai tên lính tuần mình mẩy máu me này vào đại trướng trong quân, hai tên lính này giờ cũng đã tinh lại, họ nhìn thấy Lý Khánh An, bèn sắng sượng đòi đứng dậy quỳ lạy.
Lý Khánh An đi lên ghì hai người họ lại nói: "Hai ngươi đều bị thương trên người, đừng có đứng dậy nữa!"
"Đa tạ.. , đại tựớng quân, bọn thuộc hạ là tuần tra Tát Bì thành, có.. , có quân tình quan trọng phải bẩm báo."
Giọng nói của hai người đều vô cùng yếu ớt, từng chữ nói ra đều rất khó khăn, Lý Khánh An gật gật đầu nói: "Hãy nói quân tình quan trọng trước, sau đó lập tức đi liệu thương, Công tích của các ngươi ta sẽ luận thưởng sau."
"Bọn thuộc hạ không cần thường.. , chỉ là tình báo vô cùng quan trọng, không trực tiếp nói với.. , đại tướng quân, sẽ có lỗi.. , với các anh em đã hi sinh..
Một binh sĩ đã nói không nên lòi, một binh sĩ khác tiếp tục nói: "Hồ Ô Lan là hậu cần trọng địa của quân Thổ Phồn, bọn họ còn có hai vạn trọng binh chi viện Thả Mạt thành, xin đại tướng quân hãy tức tốc phát binh hồ Ô Lan."
"Ta biết rồi, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đã, hãy điều trị cho khỏe đã rồi kể lại việc các ngươi đã gặp phải sau."
Lý Khánh An khoát tay, thân binh lập tức khiêng hai người họ xuống. Còn hắn vội quay người đứng lại trước sa bàn, truy tìm hồ Ô Lan mà bọn binh sĩ đã nói, Cách Tát Bì Trạch chừng một trăm tám mươi dặm, dưới chân Côn Luân, nằm ven vùng bồn địa Sài Đạt Mộc, là nơi buộc phải qua khi đi đường phía nam Kỳ Liên Sơn từ Lũng Hữu đến An Tây.
Lý Khánh An đã đánh trận nhiều năm với quân Thổ Phồn, hắn rất ư hiểu tập tính của chúng. Lúc ban đầu người Thổ Phồn đều theo chế độ bộ lạc, một trận chiến sẽ do cả bộ lạc cùng tham dự, nam nhân đi đánh giặc phía trước, nữ nhân và gia quyến già trẻ sẽ ở hậu phương không xa, một khi quân Thổ Phồn bị đánh bại, các gia quyến hậu phương thường đều chạy không kịp mà trở thành tù binh của quân Đường, Đây luôn là nỗi đau của người Thổ Phồn.
Mấy năm nay cũng có nghe nói nội bộ Thổ Phồn có chút cải cách, xây dựng được hệ thống "nô" là nhân viên chuyên chức hậu cần quân sự, Ty cũng là tùy tùng du mục đi theo, nhưng đã không còn là gia quyến tùy tùng trước đây, bọn họ kỳ thức chính là nô bộc của người Thổ Phồn, phần lớn đều là thanh niên trai tráng, trong họ còn có nô lệ người Hán bị bắt cóc từ Đường triều, nhưng nhiều hơn nữa là thanh niên của các dân tộc thiểu số Thổ Hỗn, Man, Khang, Đáng Hạng...
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, quân viễn chinh Thổ Phồn từ Lhasa xuất phát, vượt qua cao nguyên, nếu không có một đội hậu cần lớn mạnh đi theo, bọn họ căn bản không cách nào viền chinh, Có thể nói, chi viện hậu cần sau lưng của người Thổ Phồn chính là sinh mạng của họ, đấy cũng chính là lý do vì sao người Thổ Phồn phải vội vã đánh chiếm Thổ Hỏa La để làm căn cứ hậu cần.
Lý Khánh An trầm tư một hồi, xong hắn bèn vẫy tay gọi An Bảo Chân bên đứng bên đại trướng, An Bảo Chân thấy đại tướng quân gọi mình vội đi lên khom người: "Có mạt tướng!"
"An tướng quân, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ."
An Bảo Chân đại hỉ, hắn biết đấy là việc gì, lập tức quỳ một chân xuống nói: "Mạt tướng tuân lệnh!"
Lý Khánh An không nhịn nổi phì cười, hắn còn chưa nói là việc gì thì tên này đã tuân lệnh rồi, bèn gật gật đầu nói: "Ta cho ngươi năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ, ngươi lập tức đi đến hồ Ô Lan, quét sạch sào huyệt của bọn quân Thổ Phồn cho ta, Trên đường nếu gặp được đội ngũ vận chuyển bổ cấp ngươi cũng tuyệt không được thả họ sống sót."
"Mạt tướng hiểu, mạt tướng sẽ xuất phát ngay."
An Bảo Chân hành một quân lễ xong lập tức vội vã lui xuống, Lúc này Lý Khánh An lại quay sang nói với các quan tướng khác: "Truyền lệnh của ta xuống, đại quân canh ba xuất phát!"
Dù cho sắc trời đã dần tối, nhưng trận chiến quyết liệt ngoài thành Thả Mạt vẫn được tiến hành, Thượng Gia Tố đã trước sau cho ba vạn đại quân vào công thành. Dù cho lúc này trời đã tối, đều không có lợi cho song phương tác chiến, nhưng trận chiến đã được tiến hành đến thời khắc sôi sục, ai cũng không muốn dừng lại.
Gần hai vạn năm ngàn người đại quân Thổ Phồn đã toàn bộ vượt qua được hộ thành hà, dưới thành thi thể chất cao như núi, những dòng máu lan chảy xuống sông hộ thành đã nhuốm đõ nước trong đó thành một màu đỏ thắm của chết chóc.
Quân Thổ Phồn dưới thành vạn tiễn cùng phát, trên dưới thành bỗng chốc tiễn phóng như vũ bão, đan xen thành tấm lưới chằng chịt. Quân Thổ Phồn giơ cao khiêng chắn, mặc cho đá gỗ lăn xuống đập lên xác đồng đội leo lên thang leo thành tiến công lên thành, Mỗi một thời khắc, mỗi một thoáng chốc đều có binh sĩ Thổ Phồn trúng phải tiễn, bị đá to và gỗ lớn đập phải cho mẻ đầu sứt trán thét lên thảm thiết ngã xuống.
Trên thành đầu, mười mấy tên quân Đường cùng cố thủ tại một gò thành, ba bốn người đương đánh chống đỡ với binh sĩ Thổ Phồn định tiếp tục trèo lên thành, còn các binh sĩ quân Đường khác bắt đầu bắn tiễn hai bên những binh sĩ đã lên tới đầu thành, có kẻ thì giơ cao đá tảng to ném xuống binh sĩ Thổ Phồn đang gào thét.
Lúc này, một tên quân Đường rú lên thảm thiết, hắn bị trúng một tiễn vào trán từ phía dưới bắn lên, ngã nhào xuống, một quân Đường khác lập tức đi lên thay thế vị trí của hắn, Sau gần một canh giờ quyết chiến, quân Đường cũng bị tổn thất trầm trọng, thương vong hơn ngàn người, phần lớn đều bị tiễn bắn chết, cũng có một phần do xông lên đánh nhau với quân Thổ Phồn mà trận vong.
Lúc này, một tên quân Đường tìm được một cây xiên sắt đến, xỉa ngay vào thanh chắn ngang của thang leo thành gắng sức đẩy ra ngoài: "Các ngươi mau đến giúp ta!" Hắn lớn tiếng gào lên.
Mười mấy tên quân Đường bỏ bắn tên, lũ lượt đi lên giúp hắn, moi người cùng hô to: "Một, hai, ba!"
Chiếc thang leo thành hạng nặng được dựng lên từ từ đẩy ra ngoài. Thang leo thành dừng ngưỡng ra sau, trọng tâm được đẩy ra, trên thang có gần trăm tên binh sĩ Thổ Phồn phát ra tiếng kêu thảm thiết, có người từ trên thang rơi xuống, phần lớn người cũng thang bị hất ra ngoài xa, "Đùng!" Tiếng vang ầm trời, thang bị đẩy văng ra, ngã xuống vờ tung, Hơn trăm người trên thang hoặc chết hoặc thương đã không còn động nổi.
Nhưng tại góc phía tây của thành, quân Đường lại xuất hiện nguy cơ. Tường thành dài gần trăm trượng ở đây là nơi đặt máy ném đá, quân Đường không nhiều, chủ yếu chỉ có ba trăm tên quân Đường và hàng ngàn tên dân phu canh gác. Tướng lĩnh chỉ huy công thành của Thổ Phồn đã phát hiện được sơ hở phòng thủ này, hắn lập tức hạ lệnh cho cỗ thang leo thành lăng lặng thay đổi lộ trình, sửa thành tấn công góc này, và lại điều thêm sáu trăm tên kỵ binh tinh nhuệ Hồng bài quân nặng ký nhất, cũng chính là cấm vệ quân của tán phổ Thổ Phồn. Bọn họ là ba vạn người được chọn ra từ mấy mươi vạn đại quân, người nào người ấy thân cao sức mạnh, tác chiến hung hãn. Lần tây chinh này Thổ Phồn tán phổ cũng phái tám ngàn Hồng bài quân tham dự vào trận chiến thành Thả Mạt này.
Sắc trời đen tối như mịt, trong trận hỗn chiến Hạ Lâu Dư Nhuận vẫn chưa phát hiện được ý đồ của quân Thổ Phồn, vài trăm tinh nhuệ của Thổ Phồn tức tốc leo không ngừng leo lên, dân phu canh gác phía đoạn phía tây thành nam đã bắt đầu hỗn loạn, Bọn họ không dám ném đá tảng xuống, có kẻ dùng giáo trường đâm bừa trên thang thành, lớn tiếng nhỏ tiếng la thét, cả góc thành bỗng chốc loạn cả lên.
Chỉ trong một chốc, mười mấy quân Thổ Phồn cùng xuất hiện trên thành đầu phía tây, đứng đầu là một bách phu trưởng Thổ Phồn hung hãn cực kỳ, Mới vừa leo lên hắn đã cho ngay kiếm phủ đầu chém bay đầu tên dân phu trước mặt. Mặt hắn được bôi hắc sa, trông hung hãng ghê tởm, Mấy tên dân phu khác trên gò thành nhìn thấy hắn đã hồn bay phách lạc, vội bỏ giáo trường quay lưng bỏ chạy, Trên thành đầu bỗng chốc trống vắng, mấy tên quân Đường bên cạnh thấy tình hình khán cấp vội cùng xông lên, nhưng tên bách phu trưởng này đã nắm được thời cơ trong chốc lát này, hắn nhảy phóc cái lên thành đầu, tay trái cầm khiêng chắn, tay phải cầm kiếm chém liên tay, chỉ trong một chớp mắt lại ba tên dân phu chết dưới tay hắn, Hắn thấy binh sĩ quân Đường xông lên bèn hét to một tiếng nhảy xuống lỗ châu mai hỗn chiến cùng quân Đường.
Lúc này, lại có thêm mười mấy tên binh sĩ Thổ Phồn xông lên lỗ hổng này trên thành đầu, những tên binh sĩ này đều người bận áo giáp xích, thân cao sức lớn, tướng mạo hung hăng, bọn chúng xông vào đám dân phu như lang như hổ, chỉ một chốc đã có bốn năm chục dân phu bị giết chết. Bọn dân phu hoảng hốt khiếp đảm vội quay lưng bỏ chạy, Trên thành đầu bỗng chốc loạn lên.
Phần phòng ngự của thành đoạn tường thành này do La Thắng Quân phụ trách, hắn đương dẫn hơn ngàn tên quân Đường tác chiến với ba mươi mấy cỗ thang leo thành của quân Thổ Phồn, bỗng nghe tiếng kêu thảm thiết inh ỏi, có binh sĩ quân Đường hô to: "Người Thổ Phồn đã leo lên thành."
La Thắng Quân quay đầu, trong màn đêm đen tối. hắn nhìn thấy quân Thổ Phồn đang như đản kiến núc nhúc xuất hiện trên thành đầu góc thành phía tây. Hai ngàn mấy dân phu bị đánh cho bỏ chạy tứ tán, chỉ còn lại vài chục tên quân Đường đang chiến đấu quyết liệt cùng chúng. Hắn bỗng chốc vừa kinh vừa nộ, lớn tiếng thét lên: "Quân Đường đệ nhất doanh đi theo ta!"
Hắn giơ cao giáo trướng dẫn theo bốn trăm mấy quân Đường hô hào xông đến, Lúc này quân Thổ Phồn từ chỗ hở của thành tây đã leo lên gần hai trăm người, và đang có lượng lớn quân Thổ Phồn đang không ngừng ồ ạt từ đây lên thành, nhưng quân Thổ Phồn đã phạm phải một sai lầm, lúc lên thành thành công họ đã không lập tức đi chi viện cho đồng đội mình ở các góc thành khác, mà chỉ lo đứng phá hủy máy ném đá tại chỗ.
Đương nhiên có thể tiêu hủy máy ném đá sẽ rất có lợi cho việc tấn công sau này, cách làm của họ cũng chẳng có gì không ổn, nhưng phàm việc gì cũng có trước sau nặng nhẹ, trong thời khắc quan trọng này, tiêu hủy máy ném đá chẳng khác chi hành động bỏ cái đầu lấy cái đuôi.
Lúc này La Thắng Quân đã dẫn vài trăm người ập đến, bọn họ nào đao chém tên bắn, đánh cho hai trăm tên quân Phồn kia trở tay không kịp, trường thương của La Thắng Quân huơ múa như hoa rơi, chỉ trong chớp mắt đã xuyên thủng yết hầu cả ba tên quân Phồn, Tên bách phu trưởng leo lên thành đầu đầu tiên vừa hô to một tiếng, La Thắng Quán đang đứng trên gờ thành bên hông lập tức nhảy ập xuống tựa đại bàng hạ cánh, hắn vừa trở mình một nhát đâm xuyên qua lồng ngực tên bách phu trưởng đó từ bên hông đôn bài. Sau một tiếng kêu thảm, thân hình vạm vỡ của bách phu trường Thổ Phồn bị xỉa lên cao, La Thắng Quân chi hất cán thương một cái, "Đi chết đi!"
Bách phu trưởng Thổ Phồn bị hất tung ra ngoài thành, đi cùng tiếng kêu thảm thiết thất thanh của hắn là tiếng "đùng" té nhào xuống hộ thành hà.
Cái chết của bách phu trưởng Thổ Phồn khiến quân Đường sĩ khí lại càng cao thêm, bọn họ tiếng tiếp anh dũng giết địch, đánh cho quân Thổ Phồn liền liền lùi binh, quân Đường tức tốc phong tỏa con đường mở rộng về bốn phía của quân Thổ Phồn, dồn họ vào một góc thành tây.
Hạ Lâu Dư Nhuận sau khi máy ném đá bị đổ mới biết quân Thổ Phồn đã leo lên thành tây, hắn bỗng chốc nổi cơn lôi đình, ngày thứ tư còn chưa đến, không nhẽ Thả Mạt thành đã bị công hạ ư?
"Tên chó La Thắng Quân đâu rồi?"
Hắn giận dữ gào ầm lên: "Đi nói với hắn, trong vòng một khắc giờ mà không đánh được quân Thổ Phồn xuống thì cầm đầu hắn đến gặp ta!"
Lúc này cục thế cực kỳ bất lợi cho quân Đường, năm vạn đại quân của Thổ Phồn đã toàn bộ ùa lên, Trong đó ba vạn quân tiến công thành nam, tuy thương vong thảm trọng nhưng hai vạn mấy người cũng đủ công hạ thành, hơn nữa hai vạn quân Thổ Phồn này còn đang không ngừng lãm le vùng thành bắc, như có đại quân ập đến bắt cử lúc nào, Lúc này Hạ Lâu Dư Nhuận không thể không từ bảy ngàn quân Đường kia rút hai ngàn người cho đến thành bắc phòng ngự, còn quân Đường thành nam cũng đã chết hơn một ngàn người, chỉ còn không đến bốn ngàn người đang khó khăn cố thủ. Bốn ngàn người chống lại sự tấn công điên cuồng của hai vạn đại quân Thổ Phồn. Trong đêm, cung tiễn của quân Đường khó mà nhắm chuẩn được, và càng khó đè nén lại tấn công của quân Thổ Phồn, nếu không nhờ tường thành vừa cao vừa kiên cố e rằng quân Đường lúc này đã đại bại.
Hạ Lâu Dư Nhuận chỉ hận mình binh lực không đủ, hắn càng hận bọn khốn nạn trong Chính sự đường Toái Hiệp. Toàn một lũ nho gia hủ bại, một tháng trước hắn đã xin một đợt chấn thiên lôi, Lý Khánh An cũng đã cho phúc đáp từ Trường An, phê chuẩn cho hắn một trăm cây chấn thiên lôi, nhưng sự tình lại bị hỏng trong tay bọn khốn Chính sự đường Toái Hiệp, nhất là cái tên Bùi Miện chủ quân quân giới, hắn cứ giữ mãi phê chuẩn của Lý Khánh An, đến hôm nay cả cái bóng của chấn thiên lôi còn chưa thấy. Nếu có chấn thiên lôi thì dù mười vạn quân Thổ Phồn hắn cũng chẳng có gì sợ!
"Giết cho ta! Giết một tên lính Thổ, ta thưởng hai mươi đồng tiền bạc!"
Hắn trút hết lửa giận trong bụng lên mình quân Thổ Phồn, nhưng quân Thổ Phồn cũng đủ để bình ổn sự tức giận trong lòng, đợi khi Lý Khánh An đến hắn còn phải cáo thêm một trạng nữa.
Mệnh lệnh của Hạ Lâu Dư Nhuận đã truyền đến thành tây, La Thắng Quân không khỏi cười khổ, kêu hắn đánh thế nào đây? Một khắc giờ mà đánh lui được quân Thổ Phồn xuống thành đầu, có thể ư?
Mày La Thắng Quân chau lại, dù cho quân Thổ Phồn đã bị quân Đường dồn vào một góc, nhưng cùng với số quân Thổ Phồn không ngừng tràn lên thành đầu, phạm vi thế lực của chúng đã càng lúc càng to, không những như thế, góc tây của thành nam đã trở thành một góc hở để quân Thổ Phồn mở phòng ngự của thành Thả Mạt, càng lúc càng nhiều quân Thổ Phồn lan đến hướng này. Mà La Thắng Quân lại chẳng có viện quân, tình thế đã đến lúc tương đối nguy hiểm, nếu như quân Thổ Phồn còn tiếp tục khuếch trương thêm ba bốn bước nữa, bọn chúng thế nào cũng có thể tràn lên thêm gần trăm người, lúc ấy, lực lượng hai quân sẽ có chuyển biến. Một khi quân Thổ Phồn đột phá được lỗ hổng này, dù cũng như để vỡ nước tràn, sẽ khó mà khống chế được người Thổ Phồn nữa, Thả Mạt thành lúc ấy e là sẽ bị công phá.
Trận chiến tàn khốc vận tiếp tục được tiến hành, trong đêm tối song phương vẫn đang hỗn sát lẫn nhau, binh sĩ hai bên đều có cầm đôn bài, tay kia là hoành đạo hoặc trường kiếm, tiếng va chạm giữ đôn bài và đôn bài, hoành đao và trường kiếm, tiếng chen lấn, tiếng hò tiếng hét, trận đấu đã đến thời kỳ gay gắt, khắp nơi thi thể chồng chất, có người vẫn còn chưa chết thì cũng là chiếc xác sống run lẩy bẩy dưới chân đối phương, nghẹt thở thân vong sau tiếng van lạy. Song phương giờ đã không còn cách nào dùng đao kiếm, chỉ dùng đao dùng đoản kiếm đâm nhau, dùng đấm nắm. Tiếng va chạm binh khí lẻng kẻng, tiếng xẻ máu đứt thịt, tiếng rên rĩ, tiếng thở hổn hển hấp hối...
Quân Hồng bài của Thổ Phồn mạnh mẽ vô cùng, quân Đường bị chúng dồn lùi từng bước, nhưng quân Đường lại phản kích trong cảnh cùng lại đẩy lại quân Thổ về, song phương như ngọn gió chưa rõ hướng, lúc tràn về hướng này, lúc lại quay đầu hướng kia.
Lúc này, La Thắng Quân toát cả mồ hôi ra, hắn vắt cạn óc nghĩ cách, dùng cung bắn cũng không còn được, hai bên đều quá đông, lại có đôn bài chắn đỡ, cung tiễn tuyệt không thể bắn tới, trừ khi tạt nước, hoặc may còn có thể tạt được vào.
"Nước!"
Trong đầu La Thắng Quân như chợt lóe sáng, hắn lập tức nghĩ ra một cách, bọn họ có đấy! Chỉ do vừa rồi bọn dân phu rã ra bỏ chạy mà chưa kịp lấy ra.
Hắn lâp tức quay sang nói khẽ với một tên đội chính, đội chính nghe xong huơ tay, "Đi theo ta!"
Hai mươi mấy binh sĩ lập tức đi theo đội chính chạy đến ngôi nhà đá cách đấy vài chục bước. Trong đấy là nơi có đặt một ít linh kiện của máy ném đá, thường do bọn dân phu canh giữ. Do bọn dân phu đã bỏ chạy, máy ném đá cũng mất đi tác dụng, trong nhà đá bèn bị khóa lại bỏ trống không ai canh gác, nhưng trong đó còn có một thứ vốn dĩ họ cũng chuẩn bị dùng để bắn.
Bọn binh sĩ bèn lôi ra từng chiếc túi da từ trong nhà đá. Túi hơi nặng, trong đó chứa đầy loại dịch thể loãng. Bọn họ chạy vội lên, ôm chắc túi da đổ dịch thể vào phía quân Thổ Phồn. Chỉ thấy từng làn dịch thể màu đen tràn ra khỏi túi, tuôn đầy lên đầu lên người binh sĩ Thổ Phồn. Loại dịch thể đen này chính là dầu hỏa, tuy sử dụng chấn thiên lôi chịu sự khống chế nghiêm ngặt, nhưng dầu hỏa lại là thứ được phân cấp cơ bản trong quân Đường, Mỗi tòa thành đều có, Thả Mạt thành vốn dĩ dùng nó làm đạn lửa, nhưng vẫn còn chưa kịp sử dụng thì đại quân Thổ Phồn đã ập đến, nó bị bỏ quên không ai động đến, trong lúc chiến trận căng thẳng cũng chẳng ai nhớ ra nó.
Nhưng trong lúc khẩn cấp La Thắng Quân lại bắt chợt nhớ ra tác dụng lợi hại của dầu hỏa, chỉ trong một chốc, một trăm mấy túi dầu hỏa đã đổ hết lên người bọn quân Thổ Phồn, mùi hôi nồng của nó sặc thẳng vào mũi khiến quân Thổ Phồn bắt đầu lao nhao, quân Đường đã có phần không chống đỡ nổi, dần dần lùi về sau.
Lúc này, một ngọn đuốc được ném thẳng vào đại quân Thổ Phồn, "Phừng!". Trong quân trung Thổ Phồn bỗng chốc bừng lên ngọn lửa phừng phựt. Loại dầu hỏa này không phải là dầu thô trực tiếp khai thác, đây là thành phẩm được tinh luyện mà quân Đường học được từ kỹ thuật của Byzantium, dễ cháy hơn. Tuy không bằng Lửa Hi Lạp nhưng cũng hơn hẳn dầu thô.
Lửa lớn đã lan hết khắp góc thành tây chỉ trong chớp mắt, bốn năm trăm binh sĩ Thổ Phồn như ong vỡ tổ liều mình hốt hoảng phóng vội ra ngoài. Quân Đường lúc này đã không ngăn nổi khát vọng muốn sống của chúng, đã bị chúng xông ra mở được lối ra rộng gần cả trượng, Rất nhiều binh sĩ Thổ Phồn tắm mình trong lửa gào rú phóng ra từ đường đó. Bọn chúng lúc này đã không phải chỉ vì một lòng tác chiến, đại hỏa thiêu trên mình, toàn thân bốc cháy, rất nhiều người trong bọn chúng dang rộng hai tay chỉ vừa chạy được vài bước bèn ngã nhào xuống. Lửa to thiêu chúng co người lại, mấy mươi binh sĩ quân Đường cũng bị đại hỏa dây phải, họ lăn đùng dưới đất giẫy giụa, kêu gào thảm thiết.
Bốn năm trăm binh sĩ Thổ Phồn hơn nửa bị thiêu sống, một phần binh sĩ Thổ Phồn trên cầu thang lên thành ở một góc không bị dầu hỏa tấn công cũng kinh hãi vạn phần. Mắt thấy lửa to sắp lan đến, bọn chúng hòng muốn từ cầu thanh xuống thành, trong lúc chen lấn hỗn loạn không ngừng có ngừng bị hất xuống cầu thang, kêu thét inh òi té nhào xuống thành.
Biến cố của thành tây khiến tất cả binh sĩ bàng hoàng, ngọn lửa hừng hực này đặc biệt chói mắt trong đêm đen, dầu hỏa đã hoàn toàn đảo ngược tình thế tại thành tây, và cũng đã đảo ngược cục diện của cả trận chiến. Ban đầu chỉ các mười mấy chiến thang leo thành bị thiêu cháy, tiếp liền sau đó là vài chạy thang leo thành gần tường thành cũng trước sau bị dầu hỏa của quân Đường thiêu cháy. Ngọn lửa đang cháy đỏ rực trên và dưới thành, lửa diệm ngất trời, cả màn đêm đen bỗng sáng trưng như ban ngày. Chính lúc đó, trong đại doanh quân Thổ Phồn vang lên tiếng chuông thu binh.
Trong tiếng chuông thu binh trĩu nặng, đại quân Thổ Phồn lại rút về doanh như thủy triều hạ, Quân Đường trên thành đầu mừng rỡ hoan hỉ, Hạ Lâu Dư Nhuận kích động đến mức lệ rơi tràn mi, hắn lẩm bẩm tự nhủ: "Ba ngày, mới ba ngày, lão tử sắp thăng quan rồi!"
← Hồi 421 | Hồi 423 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác