Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 370

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 370: Nghênh chiến An Tặc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Lý Dự đi thẳng về ngự thư phòng. Lúc này đã là thời khắc xế chiều, Lý Bí đã trở về phủ đệ của mình, Lý Dự một mình ngồi lại trên vị trí của mình, hắn lập tức dặn hoạn quan hai bê: "Lập tức đi mời Lý thượng thư qua đây!"

Hoạn quan vừa đi, Lý Dự mới ngả lưng một chút, đưa hai xoa nhẹ thái dương thì hắn bỗng nhớ ra Vương Cúng còn ngồi chờ cầu kiến bên ngoài bèn vội hạ lệnh: "Mau mời Vương tướng quốc vào đây!"

Một lát sau, Vương Cũng vội vàng đi vào, vừa vào đến hắn đã khom người thi lễ:

"Thần tham kiến điện hạ!"

"Tướng quốc, khanh nói có việc khẩn cấp tìm trẫm, là việc gì thế?"

"Điện hạ. thần phát hiện một chút manh mối, dù cho là Thục vương hay Kinh vương, bọn họ đều mình triết bảo thân không chịu liều mạng, thần bèn nghĩ, cho dù họ đấu đá thế nào đi chăng nữa. dù cho có chiến thắng đi chăng nữa nhưng vị trí Đông Cung sau này cũng chỉ có một, như thế thì họ sẽ chia như thế nào? Nếu thần không đoán sai thì vị trí này sẽ đã được định cho Thục vương, vậy giữa Thục vương và Kinh vương sẽ có mâu thuẫn, cho nên thân có một kế này, có thể li gián hai người họ. chí ít để Kinh vương rút quân Kinh châu. Như vậy, quân đội của Mạnh Vân tướng quân sẽ có thể rút về Trường An phòng thủ, không biết điện hạ có đồng ý không?"

Lý Dự hào hứng gật đầu cười nói: "Vậy khanh nói thử xem, chúng ta sẽ li gián như thế nào?"

"Điện hạ có thể phong Thục vương làm Tần vương, như thế bên ngoài sẽ có một ảo giác tưởng giữa điện hạ và tổ thượng hoàng đã đạt thành thỏa hiệp nào nấy, tương lai sẽ do Thục vương vào làm chủ Đông Cung, Kinh vương chắc chắn sẽ vì thế mà lòng sinh hiềm khích. Sau đó, điện hạ lại phái người giả làm Dự Chương thái thú thượng thư. nói Ngô vương Lân dẫn tám vạn đại quân đi xuống dọc theo sông Dự Chương tiến quân về phía Kinh Thương, cho Dương Quốc Trung một ảo giác, đồng thời chúng ta cũng tuyên dương rộng rãi tại Hán Trung, đề Kinh vương đa nghi kia lo lắng là địa bàn mình sắp bị diệt. Tiến hành sóng đôi như thế thần tinh rằng Kinh vương nhất định sẽ rút quân."

Lý Dự suy ngẫm một lúc, Lý Mạo này quả thật là một người đa nghi, cách này quả không tồi, có thể áp dụng. Hắn lập tức vui vẻ nói: "Phương pháp này trẫm tiếp nhận, trẫn sẽ hạ lệnh ủy quyền tướng quốc toàn quyền xử lý việc này. Việc Thục vương nên phong Tần vương ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ."

Vương Cũng thấy Thánh thượng chịu tiếp thu ý kiến mình bèn vui vẻ ra về, chỉ một chốc sau lại có hoạn quan đến báo, "Lý thượng thư đã đến!"

Lý Dự vội dặn: "Mau mời hắn vào!"

Trong lòng hắn đầy mong mỏi, hắn phải bàn kỹ với Lý Nghiễn làm sao để mở rộng thanh lý việc tông thất quyền quý thâu tóm ruộng đất.

Sau khi đại quân của Lý Khánh An chiếm Lương Châu cũng không dừng lại bao lâu. đại quân lại tiếp tục thẳng tiến, mục tiêu của hắn là Hội Châu. Chiều hôm đó, sau hai người vượt sông, tám vạn đại quân của Lý Khánh An đã có năm vạn qua sông Hoàng Hà. Cùng với sắc trời dần tối, gió trên mặt sông lại càng mạnh, nước xiết sóng cao, Lý Khánh An bèn hạ lệnh dừng việc qua sông, hai quân dừng lại đóng trại tại ven sông Hoàng Hà.

Lý Khánh An đã qua sông, đại quân của hắn được đóng tại khoáng đất trống rộng rãi cách sông Hoàng Hà chừng năm dặm. Hội Ninh huyện của Hội Châu cách đấy chỉ còn sáu dặm. thấm thoát đã có thể nhìn thấy tường thành xám xịt. Lúc này Hội Ninh huyện cũng đã bị An Tây chiếm lĩnh, trên tường thành có phong hỏa đài cao chót vót, già sử có địch quân đến tập kích, phong hỏa đài sẽ có thể lập tức báo cho đại doanh quân Đường cách đấy vài dặm hay.

Trong đại doanh rất yên tĩnh, các binh sĩ sau một ngày thao luyện đều đã đi nghỉ từ sớm. Đèn trong đại trướng của Lý Khánh An vẫn sáng trung, mười mấy vị tướng lãnh cấp cao đương tập hợp đầy đủ ở đây cùng thương thảo chiến dịch với An Lộc Sơn. Lúc này, ý chỉ của triều đình vẫn chưa được truyền đến đây, nhưng tin quân đội An Lộc Sơn đã qua sông Hoàng Hà từ Diên Châu đã nằm trên bàn Lý Khánh An.

Trận chiến với An Lộc Sơn này là chắn chắn, đó không chỉ là trận chiến cần thiết cho tranh đoạt Quan Nội Đạo, mà còn là trận chiến đông chinh đầu tiên của An Tây quân. Hai mãnh hồ tranh đấu, kẻ dũng mãnh ắt thắng. Bao nhiêu năm nay, tranh cãi về quân phiệt có thực lực mạnh nhất của quân Đường rốt cuộc là quân Phạm Dương hay quân An Tây đến nay vẫn chưa ngớt. Do quân An Tây vốn ở vùng Tây Vực xa xôi, cách Trung Nguyên quá xa nên không được người đời hiểu nhiều, nên ngoài một số quan viên triều đình ra. dân chúng Đại Đường cơ hồ đều công nhận quân Phạm Dương của An Lộc Sơn mạnh hơn An Tây quân. Đây là điều mất thấy tai nghe của nhiều người.

An Lộc Sơn có ba mươi vạn đại quân, từ Hà Bắc đánh thẳng đến Hà Đông, sát khí đằng đằng, đoàn quân hùng hậu trãi dài đến đường chân trời này quả thực khắc sâu trong lòng quân dân Đại Đường, còn quân An Tây chỉ là một sự tưởng tượng xa vời. Bọn họ ở tận Toái Hiệp, và chỉ tác chiến với dị tộc. trước giờ chưa bao giờ lộ diện tại Trung Nguyên, nên khó được dân Đường biết đến.

"Các vị tướng quân, đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta vào Trung nguyên. và cũng là trận chiến liên quan đến quân An Tây ta. Dã tâm lang từ của An Lộc Sơn, lúc ở Hà Đông thì ức hiếp bóc lột dân chúng, khiến dân Hà Đông lầm than kêu trời kêu đất. Cho nên việc đánh bại giặc An không chỉ là mong mỏi của dân nhân Đại Đường, mà còn là mong mỏi của quân An Tây ta. Ta được tình báo mới nhất, đại quân vượt sông của An Lộc Sơn lần này có khoáng chín vạn người, cũng xấp xi quân ta, lần này chính là một thử thách của quân An Tây ta, cho cả Đại Đường thấy ai mới thực sự là đội quân mạnh nhất Đại Đường."

Lởi lẽ kêu gọi động viên chiến tranh của Lý Khánh An đơn giản nhưng hiệu quả. các quan quân trong trướng ai ai cũng xoa tay xoa chân đợi chờ trận chiến, nhất là đại tướng Ngô Dung Hà Đông năm xưa đã đầu hàng Lý Khánh An thì lại còn nôn nóng hơn ai hết. Hai vạn bộ chúng thủ hạ của hắn đều là người Hà Đông, phụ mẫu và vợ con đều ở tại Hà Đông, bây giờ người nhà của họ đều rơi vào tay An Lộc Sơn, và cũng có tin loan rằng có không ít người đã bị hãm hại dưới tay An Lộc Sơn, ai ai cũng hận An Lộc Sơn thấu xương, chỉ mong có ngày được đánh tiến về quê hương.

Lúc này, Lý Khánh An mới hỏi: "Bây giờ các ngươi ai nguyện làm tiên phong, thay đại quân mở đường phía trước?"

Nghe thế, Ngô Dung bèn đứng dậy nói: "Ty chức nguyện ý!"

Lý Khánh An thấy tinh thần hắn kích động bèn mỉm cười nói: "Ta sợ ngươi dẫn binh đi quá xa sẽ trực tiếp đánh về đánh Thái Nguyên."

Lời nói đùa của Lý Khánh An khiến mọi người trong trướng cười phá lên. Lúc này. đại tướng Điền Trân cũng đứng dậy nói: "Đại tướng quân, vị trí tiên phong này ngoài ty chứ ra thì còn ai?"

Mặt Ngô Dung đỏ bừng, hắn lập tức quỳ một chân xuống thỉnh cầu: "Phục tùng quân lệnh là bôn phận của người lính, ty chức nếu đã nguyện làm tiên phong thì tuyệt không dám tự tiện hành động, ty chức nguyện ý dùng đầu mình để đảm bảo!"

Điền Trân cũng không nhượng bộ: "Ty chức cũng nguyện ý dùng đầu mình để làm đảm bảo, nếu có thất thoát gì thì xin hãy chém ty đầu chức tạ tội!"

Lý Khánh An gật gật đầu nói: "Được! Ta sẽ bổ nhiệm hai ngươi làm tả hữu tiên phong, mỗi người dẫn năm ngàn tinh binh đi trước mở đường cho đại quân ta ở sau!"

Lúc này, một tên binh sĩ chạy thủ thỉ bẩm báo vài câu bên tai hắn. Lý Khánh An nghe xong cười nói: "ý chỉ triều đình đã đến. mọi người đi về chuẩn bị trước, đợi ba vạn quân sang sông, đại quân sẽ lập tức hành động."

Các quân quan nghe lệnh xong lũ lượt kéo nhau ra về, xong thân binh cũng nhanh chóng thu dọn đại trướng, chỉ một chốc sau thì quân quan trực bèn dẫn Bùi Mân đi vào.

Bùi Mân là cậu ruột của Minh Nguyệt, có quan hệ khá tốt với Lý Khánh An. Lý Dự phái hắn đến chính là lợi dụng quan hệ giữa hắn và Lý Khánh An để đạt được mục đích của mình.

Bùi Mân vừa đi vào đã chấp tay cười nói: "Đại tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp!"

Lý Khánh An cũng vội hoàn lên nói: "Cậu quá khách sáo rồi. nào nào nhanh nhanh mời ngồi!"

Hai người cả khách và chủ cùng ngồi xuống thì thân binh đã mang trà nóng lên. Bùi Mân nói: "Nghe nói Minh Nguyệt đã sinh một cậu con trai, chúc mừng cháu rễ."

Lý Khánh An cười mếu nói: "Nói ra thì thật hổ thẹn, cháu năm nay đã ba mươi hai tuổi, đến nay mới được đứa con trai, rất nhiều người tuổi cháu đã làm tổ phụ rồi! Con cháu không vượng. thật có lỗi với tổ tông!"

"Cháu đừng nói thế, cháu trường kỳ chinh chiến bắc nam tất không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, nhưng cháu đã đánh hạ không biết bao nhiêu bờ cõi cho Đại Đường ta. không những thu phục Toái Hiệp, mà còn đuổi quân Đại Thực qua bên kia sông Oxus. khôi phục thống trị Đại Đường với Hà Trung. Cháu không biết thôi, triều đường Trường An nghe tin mà phấn khởi nhường nào! Dân chúng Trường An cũng thế, không chỉ nể phục cháu mà đồng thời còn rất thích tiền bạc An Tây của cháu. Ha ha! Ta là Hộ bộ chủ quản cũng rất thích nó!"

Sự vui tính của Bùi Mân khiến hai người chuyện trò khá vui vẻ. không khí trong đại trướng cũng trở nên nhẹ nhàng. Lúc này. Bùi Mân vừa hớp ngụm trà vừa bắt đầu đi vào vấn đề chính.

"Cháu biết vì sao ta lại tận trung là Thánh thượng không?"

Bùi Mân thở dài nói tiếp: "Vụ án Hoắc Quốc công chúa vừa xảy ra. tất cả bọn ta đều nghĩ cùng lắm là lệnh bắc bà ta hoàn trả lại ruộng đất. sau đó sẽ coi như không có gì. Từ cổ chí kim quyền quý phạm pháp thì chẳng phải đều xử như thế. nhưng vạn vạn không ngờ Thánh thượng lại tịch thu hết điền khế gia sản Hoắc Quốc công chúa, và dùng đó làm mở đầu bắt đầu thanh tra tất cả ruộng đất tông thất đã chiếm hữu trong Quan Trung, và đã có bảy nhà bị tịch thu. Năng động như thế hoàn toàn khác với sự yếu đuối của người trước đây, khiến cho người ta hiểu ra, người thật sự đang xử lý có thói xấu xã hội của Đại Đường. chỉ một chốc lại khiến triều thần bắt đầu có ý muốn ủng hộ người."

"nhưng như thế e rằng sẽ chuốc họa sát thân với người thôi, sẽ khó mà lâu dài được!"

"Sát thân vì nghĩ, cái chết thì có đáng là chi?"

Lý Khánh An không tán đồng với cách làm của Lý Dự. hắn biết Lý Dự chú yếu là vì bước cùng cực về tài chính nên mới phải đi đến bước này, nhưng hắn thấy Bùi Mân sùng bái Lý Dự đến thế nên cũng không nói gì, chỉ cười cười cho qua.

"Lần này cậu đến đây chắn có trọng chức trên người?"

Bùi Mân gật gật đầu. rút thánh chỉ của Lý Dự trong người ra đưa cho Lý Khánh An nói: "Lễ tiết rườm rà thì miễn đi. đây là ý chỉ chính thức mà Thánh thượng đưa cho cháu, cháu tự mình đọc đi!"

Lý Khánh An cầm thánh chỉ lên đọc lướt thật nhanh. Đúng như hắn dự liệu, Lý Dự đã phong hắn làm Quan Nội Đạo an phú sứ, hi vọng hắn có thể xuất binh nghênh chiến An Lộc Sơn.

Bùi Mân ở bên cạnh cũng nói lời khuyên can: "Tục ngữ có câu danh chính thì ngôn mới thuận, cháu là An Tây tiết độ sứ, đã không có chiếu thư của Thánh thượng, lại không có thỉnh nguyện của bá quan, nhưng lại vượt qua sông Hoàng Hà đến Quan Lũng, nói truy cứu đến cùng thì hắn cũng sẽ có cớ đế nói thôi, nói là nhất thời tức giận nên mới làm thế thì cũng có thể được. Còn Cao Tiên Chi, hắn có ý chỉ của tiên đế, Quách Tử Nghi là phụng triệu vào Kinh, hai người đều có lý có căn để người khác không thể nào nói gì được. Chi duy có cháu và Ca Thư Hàn là tự tiện vào Kinh, khó mà cha được miệng lưỡi của đời. Có điều giờ đã khác rồi. hiền đệ đã nhận thánh chỉ, phụng chỉ đi thảo phạt An Lộc Sơn. Một khi đánh bại An Lộc Sơn. cháu sẽ có thể lập công với xã tắc, khiến người thiên hạ tín phục. Cháu ả. đây chính là cơ hội để cháu lập uy, đánh bại An Lộc Sơn, cháu sẽ trở thành đại diện của chính nghĩa."

Dù cho Bùi Mân liền liền dùng lời lẽ thiện ý dỗ dành, hết lời khuyên can. nhưng Lý Khánh An cũng chẳng mấy chịu nghe. Hắn chau mày lại nói: "Lời của cậu quả có lý, nhưng cậu cũng phải biết, đại quân của An Lộc Sơn vượt sông lần này lên đến chúi vạn người, lại do An Lộc Sơn đích thân dẫn dắt. còn cháu chỉ có tám vạn. binh lực của cháu vẫn yếu thế hơn. Tuy nói quân An Tây thiện chiến, nhưng quân Phạm Dương trường kỳ tác chiến với Khiết Đơn. thực lực cũng chẳng yếu hơn. cháu lần này mà đối đầu với Phạm Dương thì đều là quân tinh duệ, dốc hết sức quyết chiến thì ắt đây sẽ là trận huyết chiến, tướng sĩ phải dùng tính mạng để đổi. Nếu thất bại, cháu chỉ có thể rút về An Tây, phải mất vài năm cũng chưa chắc phục hồi được. Giá này quá lớn, nếu Thánh thượng chỉ cho cháu vài lời cổ vũ thế thôi, thì cháu khó mà phục chúng được."

Bùi Mân hiểu ý của Lý Khánh An. bây giờ đang đàm phán điều kiện, hắn lập tức nói: "Trước lúc đi, Thánh thượng đã đồng ý, chỉ cần An Tây quân chiến thắng lần này, cháu sau này sẽ được phép phong thườa quan tước cho tướng sĩ, Thánh thượng đều sẽ nhất nhất phê chuẩn, và cháu sẽ được thực phong vạn hộ với chức tước Triệu vương, cháu có thể không biết, thân vương tuy phong vạn hộ nhưng đấy chỉ là danh nghĩa, trên thực tế cao nhất chỉ có ba thiên hộ, còn ngươi sẽ là vạn hộ đầu tiên."

Lý Khánh An uống một ngụm tra. chậm rãi nói: "Vạn hộ hay không vạn hộ cháu cũng chẳng để tâm. dẫu sao lý tưởng cả đời của cháu là tu thân trị quốc bình thiên hạ. nếu nói về tướng chức thì cháu giờ đã là An Tây tiết độ sứ, đánh bại Đại Thực, lãnh thồ mở mang cho Đại Đường đâu chi ngàn vạn, có thể nói là bách chiến bình thiên hạ, còn kẻ phàm dung như Dương Quốc Trung lại vào chức hữu tướng bao nhiêu năm nay. Lý Khánh An bất tài, nhưng vẫn muốn tự tiến cử. nguyện xin thay thế Dương Quốc Trung."

Bùi Mân ngỡ ngàng, hắn không ngờ là điều kiện của Lý Khánh An lại là chức hữu thừa tướng. Một hồi sau, hắn mới do dự nói: "Vậy còn An Tây thì sao?"

Lý Khánh An cười cười, "Năm xưa Lý Lâm Phổ chẳng phải cũng kiêm nhiệm cả An Tây tiết độ sứ đó sao?"

"Việc này..."

Bùi Mân trẫm ngâm một lúc bèn nói: "Cháu rễ, việc này hệ trọng, ta không có quyền nhận lời cháu, ta sẽ lập tức đi về bẩm báo với Thánh thượng."

Hắn cũng đứng dậy chấp tay nói: "Vậy tax in cáo từ trước."

Lý Khánh An cũng đứng dậy nói: "Binh quý thần tốc, chiến cơ không thể để mất, cháu có thể xuất binh nghênh chiến An Lộc Sơn trước. Đê tỏ thành ý của. cháu nhờ cậu chuyển lời cho Thánh thượng. Cháu nếu được làm hữu thừa tướng. trong vòng ba năm cháu sẽ thay người bình ôn chư hầu đã tách ly của thiên hạ này, đê trả lại một vùng trời trong xanh cho Đại Đường. Sau đó cháu sẽ trở lại An Tây, cháu và người sẽ dùng Hoàng Hà về tây làm biên giới, ai nấy tự quản một phương giang sơn."

Bùi Mân nghe mà không khỏi lung lay, cao giọng nói: "Được! Ta nhất định sẽ thuyết phục Thánh thượng, ta cáo từ đây!"

Lý Khánh An thi lễ mỉm cười, "Cậu đi cẩn thận!"

Hai ngày sau. tám vạn đại quân của Lý Khánh An đã chinh binh hoàn tất, một vạn quân tiên phong được đại tướng Điền Trân và Ngô Dung dẫn dắt chia hai đường đi, một nam một bắc đi về Túc Quan huyện và Binh Cao huyện của Nguyên Châu.

Lần này An Lộc Sơn vượt sông Hoàng Hà tây chinh tổng cộng có chín vạn đại quân, với tiên phong là đại tướng Sử Tư Minh, do An Lộc Sơn đích thân thống lĩnh đại quân. Còn phía Đồng Quan thì do con trai hắn An Khánh Thụy và đại tướng Thái Hi Đức tiếp tục tấn công, nhưng binh lực chỉ có ba vạn. chủ yếu binh lực đều tập trung để vượt sông tây chiến.

An Lộc Sơn từ Diên Châu vượt sông, sau khi vượt sông nghỉ ngơi chinh đốn hết ba ngày rồi lại lập tức tiếp về phía tây. Lúc này đại quân của An Lộc Sơn đã từ huyện Hoài An Khánh Châu đi qua Khánh Châu, Ninh Châu và Kinh Châu đi vào khu vực Quan Trung. Kỳ thực phải mất khoảng năm ngày, nhưng An Lộc Sơn rất cẩn trọng, hắn cũng chẳng vội vào kinh, mà chỉ phái người vào kinh để liên hệ với các tâm phúc tại Kinh thành của mình như bọn Lưu Lạc Cốc, để hiểu cục diện phát triển của Trường An. sau đó mới tìm cơ hội vào Kinh.

Nhưng An Lộc Sơn vào Khánh Châu chưa được bao lâu thì đã nghe nói đại quân của Lý Khánh An qua sông tại Hội Châu. Tin này khiến hắn cảm thấy hồi hộp. Hắn không ngờ cả Lý Khánh An cũng đã từ An Tây đến đây, quân An Tây nếu đã vượt sông Hoàng Hà vậy hai quân cùng Quan Nội Đạo vào Quan Trung, ngõ hẹp tương phùng, xem ra sẽ khó mà tránh được một trận ác chiến.

Nếu nói Đại Đường vẫn còn đối thủ khiến hắn phải nể thì có lẽ chỉ còn quân An Tây của Lý Khánh An. Hắn và quân An Tây đã từng giao thủ nhiều năm. năm xưa Lý Khánh An với thân phận hiệu úy vào Kinh, vừa được phong trung lang tướng không được vài ngày thì đã bức ép mình đánh què chân con trai An Khánh Thụy, và lại đại bại Sử Tư Minh trong thọ yến của Quắc Quốc phu nhân. Hai việc này khiến hắn ấn tượng khó phai. Hắn lúc ấy đã ý thức được Lý Khánh An tuyệt không phải là cá chép trong ao. Nhưng hắn không ngờ, cuối cùng Lý Khánh An lại trở thành An Tây tiết độ sứ. và còn là hậu duệ của thái tử Kiến Thành, phong tước Triệu vương thống lĩnh ba vạn đại quân An Tây.

Nếu An Lộc Sơn biết được tương lại sẽ có một ngày Lý Khánh An trở thành địch thủ mạnh nhất của mình thì chắc năm xưa hắn sẽ bất chấp thủ đoạn giết chết Lý Khánh An. tuyệt không cho hắn cơ hội.

Thời gian không thể quay lại được, An Lộc Sơn hối hận không kịp chỉ có thể phấn chấn tinh thần, chuẩn bị quyết chiến thắng bại một trận cùng quân An Tây. Kỳ thực đây cũng là trông chờ trong lòng hắn, nếu hắn có thể đánh bại quân An Tây, vậy thiên hạ này hắn còn phải sợ ai? Hắn sẽ có thể quét ngang thiên hạ. một chân đập bay tông tộc Lý thị. An Lộc Sơn hắn sẽ lên ngôi vua. kiến lập Đại Yến vương triều. Đây là giắc mơ aần mười năm nay, áấc mơ này có thể thực hiện hay không thì còn phải đê trận chiến này quyết định.

Đại quân của An Lộc Sơn đóng tại Hoài An huyện, do quân An Tây đến đây mà hắn không tiếp tục nam hạ mà chuẩn bị đương đầu quyết sống chết một trận cùng quân An Tây.

An Lộc Sơn đứng trên tường thành của huyện Hoài Ân nheo đôi mắt nhỏ của mình ngắm nhìn địa hình bốn phương. Đây là vùng đồi núi, đâu đâu đều có đồi núi thấp, phía trước vài dặm còn có dòng Bạch Mã, nước sông rộng khoảng năm trượng, thấp thoáng thấy được cây cầu nối hai bờ nam bắc. Giờ đương là mùa hạ. thời tiết nóng bức, trên mặt sông như được phủ lên một lớn khói phú dầy đặc.

An Lộc Sơn chau mày, chi tay nói: "Phái người đi tháo gỡ cây cầu kia cho ta. chi nhìn thôi đã chướng mất."

Lúc này, đại tướng Điền Càn Chân bên cạnh cẩn trọng kiến nghị: "Đại soái, thuộc hạ cho rằng nơi đây không phải là nơi tốt để quyết chiến cùng Lý Khánh An."

"Vì sao?" An Lộc Sơn lườm hắn hỏi.

"Vì thược hạ cảm thấy địa hình vùng này bất lợi, nếu không có thành trì chống địch, lại không có núi hiển để dựa dẫm. một tòa tiểu thành lại không phải đường chắc chắn phải đi ngang khi vào Trường An. Đại soái trấn thủ tại đây tuy là chờ địch đến, nhưng giả sử Lý Khánh An không đi qua đây mà lại chờ chực lại chúng ta trên được vào Quan Trung ở phía nam thì chúng ta có nên đi không?"

Điền Can Chân là đại tài văn võ song toàn ít ỏi dưới chướng An Lộc Sơn, hắn nhìn ra được An Lộc Sơn có phần sợ hãi trước Lý Khánh An. Trong khi bóng của Lý Khánh An còn chưa thấy thì đã phái người đi dỡ cầu. Chỉ hành động này đã để lộ sự sợ hãi của hắn. nên hắn không dám nam hạ. chi dám trấn thủ tại tiểu huyện này để có thể ở gần Hoàng Hà hơn, đợi một khi bỏ chạy thì cũng nhanh nhẹn hơn.

Nhưng Lý Khánh An thì làm sao lại có thể ngoan ngoãn mà đến đây? Đó là việc chắc chắn không có, hắn nhất định sẽ giành chiếm lấy vùng địa thế có lợi, như Nguyên Châu của Lũng Sơn Quan. Đàn Tranh hạp, sau đó sẽ chực chờ lại quân Phạm Dương đi qua. Chỉ tiếc là An Lộc Sơn tuy qua sông sớm hơn Lý Khánh An, nhưng lại cứ sợ trước sợ sau, hành quân chậm chạp đế An Tây giành tiên cơ.

An Lộc Sơn mãi không thốt lên được lời nào, mưu sĩ của hắn Cao Thương đã khuyên hắn nam hạ càng sớm càng tốt, nhưng hắn đã không nghe, giờ Điền Càn Chân lại khuyên như thế, An Lộc Sơn thật có phần lung lay.

Lúc này, chỉ thấy một đội kỵ binh xích hầu từ xa đến. chỉ một chốc đã đến dưới thành, người quân quan đi đầu đã lớn tiếng hô hào: "Đại soái, tám vạn quân An Tây đã dừng lại đóng quân tại huyện Bình Cao Nguyên Châu, không còn tiếp tục đông tiến."

Điền Càn Chân thầm thở dài. quả nhiên như hắn đã dự liệu!

*****

Cũng giống như An Lộc Sơn coi trọng Lý Khánh An. Lý Khánh An đồng thời cũng cực kỳ coi trọng An Lộc Sơn, cực kỳ coi trọng trận chiến này, trận chiến này hắn không thể thua, cũng giống như hắn nói với Bùi Mân vậy, một khi hắn thất bại, hắn chỉ có thể trở về An Tây, mấy năm không thể trở mình lên được.

Đây là một trận chiến ngang tài ngang sức, là một chiến dịch coi trọng thiên thời, địa lợi. nhân hòa, nếu có chút sơ sầy, đều sẽ là nguy hiểm chí mạng.

Lần này An Lộc Sơn mượn cớ tử thương(*con chết, tang con), tấn công ồ ạt vào Quan Trang, tuy chưa phất cờ tạo phản, nhưng thật sự đang làm việc phản nghịch, trước là ngang nhiên tấn công Đồng Quan, sau là vượt sông vào Quan Nội. dã tâm lang sói của hắn đủ tỏ rõ như ban ngày, người trong thiên hạ không ai không biết.

Danh không chính tắc ngôn không thuận, danh nghĩa của việc xuất binh cực kỳ quan trọng, cho dù An Lộc Sơn có thể che mắt bịt tai, bất chấp sự dị nghị của thiên hạ. nhưng binh thủ hạ của hắn thì sẽ canh canh trong lòng, chưa chắc chịu theo hắn tiến hành hành động phản nghịch, không chịu dốc sức liều mạng cho hắn. cứ như vậy, sĩ khí và sức chiến đấu của quân đội hắn sẽ giảm mạnh, đây là điều tất nhiên, thủ hạ của An Lộc Sơn chưa hẳn hoàn toàn là Hồ binh, đại bộ phận vẫn là Hán binh, tướng lĩnh người Hán cũng không phải là ít. vào lúc vương triều Đại Đường vừa từ Khai Nguyên thịnh thế đi ra. bèn ngang nhiên thực hiện việc tạo phản, là tuyệt đối không đắc nhân tâm được.

Tuy nhiên Lý Khánh An lại không dám lơ là. hắn một mật phái người đi Trường An ra sức tuyên truyền hắn là phụng chỉ thảo phạt An Lộc Sơn. để cầu lấy được sự ủng hộ của dư luận, đồng thời phái người đi châu huyện khắp nơi liên hệ quan phủ địa phương, khuyên nhủ dân chúng sơ tán. một mặt khác, hắn lại phái ra một lượng lớn xích hầu kéo đến các nơi trong Quan Nội, nhất là đi dán chặt mắt vào ba quân đang giằng co ở Phượng Tường, để phòng ngừa bọn họ từ phía sau lưng tập kích mình.

Lúc này tuy là đầu hạ. nhưng vầng thái dương nóng như lửa, ánh nắng nóng cháy nấu chảy mặt đất, thân mang khôi giáp vũ khí mấy chục cân hành quân, sẽ cực kỳ hao tổn thể lực, thời tiết như vậy, ai có thể nhàn nhã chờ chực, kẻ đó sẽ chiếm lấy thiên thời.

Từ lúc bất đầu. Lý Khánh An bèn phát hiện An Lộc Sơn đã phạm phải một sai lầm. hắn lại ở Khánh Châu chờ đợi mình, mà không đi chiếm cứ địa thế có lợi nhất là Nguyên Châu.

'Lương thu bát nguyệt Tiêu Quan đạo, bắc phong thổi đoạn Thiên Sơn thảo'

('Mùa thu tám tháng lối Tiêu Quan, gió bấc thổi đứt cỏ Thiên san' - người dịch Bùi Hạnh cẩn. Việt Anh - "Bài ca khèn Hồ, tiễn Nhan Chân Khanh đi sứ Hà Lũng")

Đông Hàm Cốc, nam Hào Võ, Tây Tán Quan, Bắc Tiêu Quan, từ xưa chính là bốn quan ải lớn của Quan Trung, Tiêu Quan ở đây không phải là Tiêu Quan huyện của phương bắc hơn hai trăm dặm xa. mà là điểm giao hội giữa cửa núi Lục Bàn và đường cũ Tiêu Quan nằm ở chừng ba dặm xa phía tây nam huyện Bình Cao (nay là huyện cố Nguyên), phía sau kề sát núi Lục Bàn. phía nam nắm giữ nhất hiệp tam quan nổi tiếng phía bắc Quan Trang: Đàn Tranh hiệp, Lục Bàn quan. Lũng Sơn quan. Ngõa Đình quan, địa thế rộng mở, tiến có thể công, lùi có thể thủ, ở vị trí cao mà ngóng xuống, chiếm cứ địa hình có lợi nhất.

Tin tức hiện tại là. tiên phong của An Lộc Sơn vẫn chưa đi tới Bình Cao huyện, để nhanh chân một bước chiếm lĩnh địa hình có lợi nhất nơi này, đại tướng quân An Tây tiên phong Điền Trân và Ngô Dung suất quân dọc đường chạy nhanh, vòng qua Khuất Ngô Sơn. ngày đêm hành quân, nhất định phải nhanh hơn quân tiên phong của An Lộc Sơn. chiếm lĩnh tòa quan ải quan trọng nhất này.

Cùng lúc đó, phó tướng Sử Tư Minh của An Lộc Sơn cũng phái thủ hạ đại tướng Tiết Hao dẫn quân một vạn. đêm sao bay nhanh đến huyện Bình Cao, cũng với ý đồ chiếm lĩnh vùng quan ải này.

Trời vừa tờ mờ sáng, tiên phong quân An Tây đi tới trấn Úy Như ngót năm mươi dặm xa phía tây bắc huyện Bình Cao. trấn Úy Như vì nằm sát với sông Úy Như mà có tên này, nhân số khoảng hơn bốn trăm hộ, có thể xem là một tòa đại trấn.

Vào tiết đầu hạ. tròi sáng khá sớm. trong trấn đã vô cùng náo nhiệt, khắp nơi là nông dân dậy sớm vội đi ruộng mạch phía đông thị trấn thu hoạch, mắt thấy đã sắp đến mùa thu hoạch, trong ruộng mạch đã là một màu vàng óng.

Khi một vạn quân An Tây tiến vào thị trấn, ngôi trấn nhỏ này bỗng chốc im phăng phắc, nhà nhà đóng cửa bế hộ, mọi người lo sợ từ khe cửa nhìn ra ngoài, e sợ toán quân đội này xông vào dân trạch mặc sức cướp bóc vơ vét. có người trong số họ nhận được tin tức, ở Hồ Lô trấn phía đông sông Úy Như và thôn Trường An phụ cận. đêm qua gặp phải sự cướp bóc của một đoàn quân đội. gian dâm đốt giết. Hồ Lô trấn và bốn thôn trang phụ cận gần như đều trờ thành ngôi thành ma. chỉ có mười mấy thanh niên trai tráng bơi qua sông Úy Như mới có thể may mắn thoát khôi.

Dần dần. dán chúng trên trấn đã thả lòng tâm trạng căng thẳng, toán quân đội này hình như vẫn xem như quân kỷ nghiêm minh, không quấy nhiễu bọn họ, rất nhanh, bọn họ bề đã biết được rằng, toán quân đội này lại là quân An Tây, quân An Tây ờ Đại Đường thanh danh cực tốt. không bao giờ xảy ra việc nhiều dân. đã bắt đầu có người ra cửa đi nghe ngóng tin tức.

Sau khi quân An Tây tiến vào trấn Úy Như, bèn có được thời gian nghỉ ngơi một canh giờ, các sĩ binh một đêm hành quân, người ngựa đều đã mệt mỏi cùng cực, đơn giản đi chăm cho ngựa chiến ãn một chút, bèn đồng loạt ngã người ngủ khò khò, dưới một gốc cây hòe lớn ở phía đông thị trấn. Điền Trân và Ngô Dung đang thương lượng hành động của bước tiếp theo.

Tuyến đường hành quân của hai người vốn dĩ không giống nhau, nhưng sau khi vượt qua núi Khuất Ngô, hai người lại hội binh một chỗ, tập trung binh lực nhanh một bước chiếm lấy Tiêu Quan, hai người quan tước tuy như nhau, nhưng thâm niên của Điền Trân già hơn nhiều, tuổi tác cũng lớn. vì vậy Lỷ Khánh An mệnh lệnh Điền Trân làm chủ tướng tiên phong. Ngô Dung làm phó tướng.

"Ngô tướng quân, ta có một loại linh cảm. quân đội của An Lộc Sơn rất có thể ờ phụ cận chúng ta."

Điền Trân đứng trên một phiến đá lớn. ngóng nhìn về phía đông, hắn là mạch đao tướng trử danh của An Tây, thân hình cao to vạm vờ. đôi cánh tay đặc biệt dài, chi là trên khuôn mặt có một vết sẹo đao vừa dài vừa sâu. quẹt qua nsuyên khuôn mặt bên trái của hắn. nhìn trông rất khiếp sợ, đây cũng là kỳ niệm mà hắn lưu lại trong chiến dịch Khwarezm. trận chiến dịch tanh máu đó, trên người hắn may mắn không bị thọ thươns. nhưng vết sẹo đao trên mặt này lại trông thật rợn người. phá đi tướng của toàn bộ khuôn mặt hắn.

Ngô dung gật đầu: "Cách huyện Bình Cao càng gần. khả năng chạm mặt quân đội An Lộc Sơn càng lớn. chúng ta phải cần thận sấp đôi."

'Thật ra chiếm lĩnh Bình Cao huyện không quan trọns. quan trọng là chiếm lĩnh Tiêu Quan, đợi xích hầu truyền đến tin tức, chúng ta lập tức tiến lên. phải dốc hết sức kéo tới Tiêu Quan."

Lúc này, mấy viên binh sĩ dẫn theo một người già vội vã chạy đến. binh sĩ tiến lên nói: "Điền tướng quân, Lý Chính trong trấn đã tới. hắn có tin tức của quân An Lộc Sơn."

Điền trân mừng rỡ, vội nói với binh lính: "Mời Lý Chính đến đây hỏi chuyện."

Lý Chính của Úy Như trấn chính là một người già trạc khoảng sáu mươi tuồi, hắn tiến lên quỳ xuống: "Tiểu dân Úy Như trấn Lý Chính Tào Kiến khấu kiến tướng quân."

Điền Trấn vội vàng đỡ hắn dậy, cười nói: "Lý Chính không cần đa lễ, mau mau mời ngồi!"

Tào Lý Chính đứng dậy nói: "Binh sĩ của các ngài nói cho tiểu dân biết, các ngài muốn biết tin của quân đội An Lộc Sơn. có phải là quân đội An Lộc Sơn hay không tiểu dân không biết, nhưng đêm hôm qua. Hồ Lô trấn ở bờ đối diện đã có một toán quân đội đi tới, đốt giết cướp bóc, giày vò mãi đến nửa đêm mới bình ổn trở lại, bây giờ bọn họ có phải đã rời khỏi, chúng tôi cũng không biết."

Điền Trân và Ngô Dung nhìn nhau, bây giờ quân đội xuất hiện, nếu không phải là bọn họ, thì tất nhiên sẽ là quân đội An Lộc Sơn. Ngô Dung vội hỏi: "Xin hỏi Lý Chính, bọn họ có bao nhiêu quân đội."

"nghe người nhảy qua sông nói. ít nhất có năm sáu ngàn người, có lẽ còn nhiều hơn."

"Vậy phụ cận có chiếc cầu nào qua sông không?"

Tào Lý Chính trong lòng vẫn không nguôi sợ hãi nói: "Vốn dĩ ở chỗ phía trước này ba dặm có một tòa cầu. nhưng lâu năm thiếu tu sửa. vào tháng trước đã sập rồi, vốn dĩ quan phủ nói sẽ nhanh chóng sửa lại, nhưng đến nay vẫy không có động tĩnh gì. cũng may là như vậy, quân đội bờ đối diện mới không thể qua sông, bây giờ mọi người qua SÔng. chỉ có thể dựa vào đưa đò."

"Vậy chiếc cầu gần nhất là ở đâu?"

"ở huyện Bình Cao ngoài xa năm mươi dặm. ở phụ cận đây cũng không còn chiếc cầu nào."

"Đa tạ Lý Chính

Điền Trân vội nói với Ngô Dung: "Bất kể đối phương có khởi hành chưa, chúng ta đều phải lập tức xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất kéo đến Tiêu Quan, nếu không chúng ta sẽ làm lỡ đại sự."

Lúc này, Tào Lý Chính bên cạnh tiếp lời nói: "Đi Tiêu Quan thật ra có một lối đi gần. có thể tiết kiệm một canh giờ, ngựa CŨng có thể đi qua. tiểu dân có thể tìm mấy người trẻ tuổi dẫn các ngài đi."

Điền Trân quá đỗi vui mừng. lập tức hạ lệnh nói: "Gọi các huynh đệ thức dậy, lập tức xuất phát!"

Quán sĩ An Tây đang trong cơn ngủ mê đồng loạt bị kêu tỉnh, bọn họ bất chấp cơ thể mệt mỏi. đem hành Lý thu dọn đơn giản, bèn trở mình lên ngựa xuất phát.

Song song với thời gian xuất phát của quân An Tây, quân đội An Lộc Sơn ở bờ đối diện cũng đã dẫn trước bọn họ eần một canh giờ, với khoảng cách gần mười dặm. toán quân đội này của An Lộc Sơn do đại tướng Tiết Hao thống lĩnh, cũng đồng thời là một vạn người. Hán Hồ mỗi bên một nửa. người Hồ đại đa số là người Đột Quyết nương nhờ Phạm Dương, còn có bộ phận người Khiết Đan và người Hề, những dân tộc thiểu số này tác chiến cho An Lộc Sơn. là vì của cải và nữ nhân, mà chủ tướng Tiết Hao của bọn họ cũng là một người cực kỳ tàn độc, trị quân không nghiêm. từ Diên Châu dọc đường qua đây, Tiết Hao bèn phóng túng binh sĩ cướp bóc gian dâm. đã mang lại tai nạn nghiêm trọng sâu sắc cho dân chúng dọc đường, nhưng đồng thời cũng làm cho tốc độ hành quân của bọn họ chậm đi rất nhiều, đi được bốn ngày ba đêm. vẫn còn chưa đến Bình Cao huyện.

Vốn dĩ Tiết Hao bị Sử Tư Minh hối thúc, nhanh chóng chiếm lĩnh Bình Cao huyện. Bình Cao huyện lại là nơi hiện diện châu trị của Nguyên Châu, nhân khâu đông đúc. giàu có trù phú. Tiết Hao và bộ hạ của hắn sớm đã thèm nhỏ dãi rồi, cũng muốn với tốc độc nhanh nhất chiếm lĩnh huyện Bình Cao, đề phòng các con dê béo chạy mất. không ngờ đêm hôm qua. một thủ hạ của hắn đã hiến cho hắn một nữ tứ xinh đẹp trên huyện Hồ Lô, trong lúc hành gian hắn lại bị nữ tử bóp thương phía dưới, Tiết Hao cả giận đùng đùng, một kiếm giết chết nữ tử. lại hạ lệnh máu rửa Hồ Lô trấn và thôn trang xung quanh, bọn họ ở Hồ Lô trấn đã tung tác khắp cả đêm. làm lỡ đến năm canh giờ.

Có lẽ chính là sự an bài run rủi của tạo hóa. trời xanh không thể nào để cho bọn họ chiếm hết lợi ích. chính vì sự chậm trễ năm canh giờ này, đã thay đổi số mệnh của quân đội An Lộc Sơn. cũng đã làm xoay chuyển toàn chiến cục.

Lúc này, Tiết Hao cũng nhận được tin tức của xích hầu. bờ đối diện đã phát hiện tông tích của quân An Tây, hắn lúc này mới vội vã thức dậy. thét lên hạ lệnh binh sĩ cấp tốc tiến lên. nhưng do quân đội của hắn cướp đoạt một lượng lớn của cải. dẫn bỏ dắt lừa. mỗi người đều lỉnh khỉnh quá tải, trên ngựa của rất nhiều binh sĩ còn chờ cả nữ nhân, tốc độ hành quân không thể tăng nhanh. Tiết Hao ba lần hạ lệnh bỏ lại của cải nữ nhân, nhưng không có một ai nghe lệnh. Tiết Hao cả giận, liên tiếp giết chết ba tướng lĩnh người Hồ không nghe mệnh lệnh. Hồ binh lúc này mới sợ hãi. đồng loạt bỏ lại những của cải to như trâu, lừa và nữ nhân, mà để lại vàng bạc châu báu. bắt đầu tăng tốc tiến lên hướng huyện Bình Cao.

Hai toán đại quân rầm rộ chạy đi trên hai bờ sông Úy Như. kẻ đuổi người chạy, gần như là cùng nhau thẳng tiến, đều là vì nhanh chân chiếm lấy nơi hiểm yếu chiến lược, một vùng này là rặng núi cuối cùng của núi Lục Bàn. thế núi nhấp nhô, hành quân gian nan. không giống như ở bình nguyên có thể phóng ngựa lao đi như bay, cần phải vượt qua hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác, lộ trình năm mươi dặm. mà đã hao phí thời gian một ngày, nhưng quân An Tây đã có được sự giúp đỡ của người địa phương. từ một con đường tắt trực tiếp đi thẳng Tiêu Quan.

Khi sắc trời từ từ tối dần. Tiêu Quan chủ bảo hùng vĩ kiêu kỳ đã có thể thấy rõ dưới bóng đêm. một viên xích hầu đi tới bẩm báo: "Điền tướng quân, trên Quan Tiêu chủ bảo chỉ có ba trăm quân Quan Trung trú giữ. quân đội An Lộc Sơn vẫn còn chưa kéo đến."

Lại một viên xích hầu báo lại: "Quân An Lộc Sơn đã sắp tới huyện Bình Cao, cách chỗ này của chúng ta chưa tới mười dặm."

Điền Trân cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm, hắn lau mồ hôi một phen cười nói với Ngô Dung: "May mà chúng ta chọn đường gần. nếu không, đã bị quân An Lộc Sơn giành trước rồi."

Lúc này, trong lòng Ngô Dung đã toát ra một ý niệm to gan trong đầu, hắn kề sát tai của Điền Trân nhỏ giọng nói mấy câu. Điền Trân chau tít mày lại, một lúc lâu. hắn quyền chưởng đập vào nhau nói: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. cứ như vậy làm!"

Quân đội An Lộc Sơn cuối cùng đã ở lúc màn đêm buông xuống, vắt kiệt sức kéo đến Bình Cao huyện. Tiêu Quan chính là ở ngoài xa ba dặm phía tây nam huyện Bình Cao, lúc này, thành trì ở phía không xa có thể thấy rõ, cửa thành đóng kín. tiền quân đột nhiên dừng lại; Tiết Hao thét lên: "Tại sao dừng bước?"

"Tướng quân, các huynh đệ muốn vào thành!"

"Nói xàm!"

Tiết Hao nổi giận đùng đùng. chửi to nói: "Cướp tiền cướp nữ nhân quen rồi sao? Nhìn thấy thành trì là muốn vào, hãy vòng qua thành cho ta. kéo đến Tiêu Quan."

Nghe nói không thể vào thành, các Hồ binh đều nháo nhào cả lên: "Tướng quân đã từng nhận lời, vào thành Bình Cao nghi phép ba ngày, tại sao bây giờ lại nói lời không giữ lời?"

Tiết Hao không dám chọc giận đám binh Hồ vô pháp vô thiên này, chỉ đành nhẫn nhịn hô to: "Các huynh đệ nghe đây, bây giờ chúng ta phải nhanh chân hơn quân An Tây đoạt lấy Tiêu Quan, đây là mệnh lệnh của sứ đại tướng quân, nếu để lỡ đi quân cơ, ai cũng không chịu hết tội được, ta nhận lời với mọi người, hãy chiếm giữ Tiêu Quan trước, rồi quay lại ta mới đi cướp tiền cướp nữ nhân, để cho mọi người ai cũng thu hoạch đầy ắp mà trở về.

ở đây Tiết Hao cưỡng bức kiêm dụ dỗ xuống; bọn lính cuối cùng buông tha cho tiến công bình cao huyền, vạn phần bất mãn địa nhiễu thành mà đi.

Dưới sự uy bức lẫn dụ dỗ của Tiết Hao, các binh sĩ cuối cùng đã từ bỏ đi vào tiến công huyện Bình Cao, bất mãn muôn vàn vòng qua thành mà đi.

Qua khỏi huyện Bình Cao, đường đi lập tức trở nên vô cùng hiểm trở, một tòa nối tiếp một tòa thạch đôn to lớn cũng giống như từng con từng con quái thú to xác, đứng sừng sừng trong màn đêm. quân Phạm Dương đêm qua gần như cả đêm chưa ngủ, lại gấp gáp hành quân một ngày, mọi người đều đã có chút kiệt sức rã rời, tuy vận vẫn phải vượt núi băng lĩnh, tiến về quan ải hùng vĩ ngoài xe ba dặm. ba dặm đường tuy không dài. ở vùng đất bằng vượt qua là được, mà ở nơi đây, lại trở nên vô cùng gian nan. ngựa không thể cưỡi nữa. chỉ có thể dắt ngựa cuốc bộ hành quân. ít nhất phải đi nửa canh giờ.

Các binh sĩ tiếng oán hận tiếng kêu la. hùng hồ mà mon men sờ soạng hành quân tiến lên trước, lúc này, một viên thám báo kéo tới bẩm báo nói: "Tiết tướng quân, ngoài xa sáu dặm tây bắc đã phát hiện tiền phong quân An Tây, khoảng ba nghìn người, bọn họ đang liều mạng chạy nhanh về Tiêu Quan."

Tiết Hao thất kinh, hắn tưởng rằng quân An Tây vẫn còn ở ngoài xa mười mấy dặm. hắn gấp đến thét to một tiếng: "Truyền lệnh các huynh đệ gia tăng tốc độ, một trăm huynh đệ nào tới trước được Tiêu Quan chủ bảo, mỗi người thường ba nữ nhân, một ngàn quan tiền."

Dưới sự kích thích của tiền và nữ nhân, các binh sĩ thủ hạ của hắn bắt đầu nghêu ngao điên cuồng phóng về phía Tiêu Quan, vốn dĩ đã mệt mỏi khôn cùng, nhưng bây giờ ai nấy đều bừng tỉnh gấp trăm lần. một vạn người trong sơn cốc rầm rộ hiên ngang lao đi Tiêu Quan ở ngoài xa ba dặm.

Nhưng vào lúc cách Tiêu Quan chủ bảo vẫn còn hai dặm. bọn họ đã đi vào một khe núi dài chừng một dặm rười, sau khi đi ra khỏi khe núi. chính là một lối đi chật hẹp thông ra chủ bảo ở phía trên, lối đi rộng chưa tới một trượng, nhiều nhất đi được ba người cùng lúc, có thể nói là một người giữ quan ải. vạn người không thể vượt qua.

Sự hiểm trở của Tiêu Quan chính là ở chỗ này, khắp nơi đều là triền núi nối liền nhấp nhô, kéo dài mãi đến dãy núi Lục Bàn cao vút. một nhánh núi của núi Lục Bàn ở chỗ này trũng xuống, địa hình phá nát. hình thành một vùng khe cốc to lớn. rộng hơn mười dặm. dài chừng mấy trăm dặm. cửa tam quan và Đàn Tranh hiệp nổi tiếng chính là nằm trong này, Kính Thủy chảy đến Quan Trung cũng bắt nguồn từ nơi này.

Mà Tiêu Quan chính là quan ải đứng đầu của liên tiếp những quan ải này.

Tiết Hao ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào rặng núi đen ngòm hai bên. trong lòng hắn có chút bất an. nơi đây là vùng đất tốt để đánh mai phục, trên núi hai bên có thể mai phục một lượng lớn quân đội. mà quân đội của mình hành quân tiến lên trong khe núi hẹp dài này, không có bất kỳ sự ngăn trở nào, cả một bóng cây cũng không có, hắn âm thầm hối hận. mình chi lo giành trước chiếm lĩnh Tiêu Quan, mà lại không nghĩ tới quân An Tây có thể sẽ có khả năng mai phục.

Nhưng bây giờ đã quá muộn, đại đội chủ lực của hắn toàn bộ đều đã tiến vào khe núi. chỉ có thể chịu trận mà nhanh chóng vượt qua nơi này.

Tiền quân tăng nhanh tốc độ, mau chóng đi khỏi khe núi!"

Ngay lúc tiền quân An Lộc Sơn vừa đi ra khỏi khe núi. đột nhiên, khắp nơi vang lên tiếng mõ, trong màn đêm. hàng vạn mũi tên cùng bắn tới. tên mưa dày đặc như châu chấu, che trời lấp đất bắn vào trong đại quân An Lộc Sơn không hề phòng bị gì cả. nhất thời tiếng thảm kêu. tiếng rên la vang khắp sơn cốc, từng tảng từng tảng đá to lớn bị bẳy xuống, ào ào mà đập xuống trên đầu của binh sĩ trong khe núi. đập đến máu thịt be bét, thi thể ngổn ngang khắp nơi.

Tiết Hao biết đã trúng phải mai phục, gấp đến hắn dậm chân hô to: "Trấn tĩnh! Trấn tĩnh!"

Nhưng không ai nghe lời hắn nữa. bọn họ căn bản là quân kỷ không nghiêm. ở trước giờ khắc sinh tử. lại càng không ai chịu suy nghĩ vì người khác, trong quân An Lộc Sơn rối loạn hẳn lên. một vạn đại quân vùng vẫy trong mưa tên. chen nhau mà chạy trốn về nơi vừa đi qua. bọn họ giẫm đạp lên nhau, khóc thét van nài. tử thương cực kỳ thảm trọng...

Trên triền núi, Điền Trân nhìn vào đám đông người dày đặc ở bên dưới, không khỏi tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc không thể mang theo mấy quả chấn thiên lôi đến. nếu không, đó mới gọi là đã ghiền."

Ba ngày sau. bảy vạn đại quân chủ lực của Lý Khánh An đã đến được huyện Bình Cao, Điền Trân dẫn theo mấy trăm binh sĩ và một đoàn quan địa phương thứ sử. huyện lệnh Nguyên Châu đã hầu chờ ở ngoài thành.

Điền Trân tiến lê thi một quân lễ nói: "Mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, nhanh một bước chiếm lĩnh được Tiêu Quan, bây giờ một vạn quân đội đều phân bố ở Tiêu Quan và các quan ải phía nam của nó, không có bất kỳ rủi ro nào."

Lý Khánh An gật đầu cười nói: "Nghe nói các ngươi ở giờ phút cuối cùng quan trọng nhất đã từ bỏ tiến vào Tiêu Quan, mà là phục kích quân An Lộc Sơn giành thắng lợi. rất có quyết đoán, ta phải tuyên dương các ngươi thật tốt."

"Hồi bẩm đại tướng quân, đây là sách lược của Ngô tướng quân, tướng quân còn dẫn ba nghìn người giả dạng nghi quân, thành công lừa gạt được xích hầu của quân An Lộc Sơn. đây là công lao của Ngô tướng quân."

"Tốt lắm! Ngươi có công mà không tự phụ. nhường công lao cho đồng liêu, hai người các ngươi ta đều muốn ban thường, ta bây giờ muốn biết, chiến quả cuối cùng thế nào?"

"Bẩm báo đại tướng quân, một vạn quân tiên phong của An Lộc Sơn. bị chúng ta giết chết hơn năm ngàn người, bắt sống ba ngàn, cuối cùng chỉ có không đến hai ngàn người chạy thoát, đáng tiếc là chủ tướng Tiết Hao của họ cũng đã trốn thoát.

Lý Khánh An trẫm ngâm trong chốc lát bèn hạ lệnh nói: "Toán quân đội này dọc đường phóng lửa giết người gian dâm vô độ, những nơi đi qua đều trở thành thành ma, thật là tội ác tày trời, truyền lệnh của ta, ban ngàn tên bắt sống toàn bộ chặt đầu, để răn đe bạo quân của An Lộc Sơn."

*****

Bình Cao huyện cách Trường An chẳng qua là vài trăm dặm, trận đối đầu lần một của Lý Khánh An và An Lộc Sơn như không cánh mà bay, loan khắp toàn thành Trường An. và khu vực Quan Trung. Nhất là sau khi quân An Tây chiếm lĩnh Tiêu Quan, nắm trong tay con đường vào Quan Trung của An Lộc Sơn. lại càng khiến người Trường An phải vỗ tay khen hay. Khắp phố phường Trường An đều đánh trống thổi kèn. pháo nổ ầm ầm. Thời khắc này, về một mặt nào nấy, quân An Tây gần như trở thành thần hộ vệ của dân chúng Quan Trung.

Cùng với việc quân An Tây tham chiến, giá gạo Trường An tụt liền liền. Từ tám trăm văn đấu gạo mà cuối cùng chỉ còn lại một trăm năm mươi văn. khiến hàng trăm hộ đại thương gia đã trữ sẵn gạo phải tán gia bại sản, dân chúng Trường An không ai không vẫn tay khen hay.

Còn một mật khác, quyết định Lý Khánh An cho chém giết ba ngàn tù binh đã gây ra trận tranh cãi lớn. Cơ hồ các tửu quán đều đang bàn luận về sự kiện này, có người tán thành, kẻ phản đối, cũng có người lo lắng Lý Khánh An giết người quá thẳng tay, nhưng lại có kẻ kiên quyết ủng hộ. Đại quân An Lộc Sơn đi đến đâu đều cho cướp của giết người, hãm hiếp phụ nữ, giết hại người già, tất cả các hành vi bạo ngươi kia đều khiến người ta phẫn nộ, nhất là đội quân của Tiết Hao lại càng tàn bạo vô đối. nơi nào hắn đi qua đều bị san làm bình địa. một ngàn ba trăm hộ bình dân tại Mã Lĩnh huyện không một ai thoát được, hàng ngàn phụ nữ bị hà hiếp đến chết, cũng như Lý Khánh An đã thượng thư với triều đình."Không trừng phạt tội trạng của bọn chúng, trời đất cũng không tha."

Trong Đại Minh cung, Lý Dự từ từ đặt bàn tấu chương của Lý Khánh An lên bàn. hắn bất giác thở dài một tiếng. Quân An Tây có thể cắt đứt con đường nam hạ của quân Phạm Dương đây quả là một tin tốt lành. Hai hôm nay tâm trạng hắn khá tốt. tin tốt lành cứ nối đuôi nhau. Kế phản gian của Vương Cũng đã có hiệu quả, quân Kinh Châu rút khỏi Hán Trung, quân đội của Mạnh Vân và La Chính Nghĩa cũng trên đường trở về Kinh thành.

Tuy Lý Bí khuyên Lý Dự thừa cơ hội Thục Trung trống vắng lệnh Mạnh Vân đánh thẳng vào Thục Trung. đứt đường lui của Cao Tiên Chi, nhưng tả tướng Vương Củng và Binh bộ thượng thư Trần Hy Liệt lại kiên quyết phản đối. Trần Hy Liệt cho rằng quân đội Quan Trung huấn luyện chưa đủ. một khi Cao Tiên Chi trở lại Thục Trung thì đội quân này cũng sẽ bị tiêu diệt. Vương Củng cũng nói thẳng, với cách dùng binh cẩn thận của Cao Tiên Chi. hắn tuyệt không thể xuất động toàn bộ quân lực, Thục Trung chắc chắn vẫn còn binh dự bị. Bây giờ Trường An trống vắng nên để lại binh lực bảo vệ Trường An.

Lý Dự cuối cùng cũng tiếp nhận kiến nghị của Vương Cũng và Trần Hy Liệt, lệnh Mạnh Vân bảo vệ Trường An. lần đầu tiên không nghe khuyến cáo của Lý Bí.

Một tin tốt lành khác mà Lý Dự nhận được từ Lý Nghiễn. Lý Nghiễn cùng trưởng tôn Trường Thụy dẫn năm ngàn quân đã công phá liền bày đại trang viên tại huyện Kinh Dương và Vân Dương, dập tắt ba đợt mưu đồ tạo phản của trang đinh, kẻ chủ mưu nghi vương Lý Toại tự sát không thành bị áp giải về Kinh. Trong bảy trang viên chiếm địa rộng lớn này, Lý Nghiền tịch thu được lương thực gần năm trăm vạn thạch, nhất là trong trang viên Bạch Thủy Hà của Vân Dương huyện, binh sĩ còn thu được tài sản mà mười tám hộ tông thất Trường An đã tàng trữ tại đây, tổng cộng là bốn trăm hai mươi vạn quan, gồm vô sô các loại vàng bạc châu báu.

Tin này giúp Lý Dự vui mừng khôn xiết, hắn hạ lệnh vận chuyển phần lớn tiền lương về quốc khố, hàng vạn khoảnh đất đai lại được phân bổ lại cho canh nông.

Lý Dự xem xong tấu chương của Lý Khánh An, với yêu cầu đề xuất một trăm vạn thạch quân lương và một trăm vạn quan tiền, hắn bèn phê chuẩn hoàn toàn không chút do dự. Hắn giờ tiên và lương đều có, chỉ cần Lý Khánh An có thể giúp hắn tiêu diệt được quân An Lộc Sơn. nếu thế hắn tuyệt không tiếc của gì.

Lý Dự vừa đặt bút xuống vừa cười nói: "Trẫm phát hiện từ khi Lý Khánh An tham chiến, tình hình đã thay đổi theo hướng ngày càng có lợi cho triều đình. Tên Lý Khánh An này quả là phúc tinh của trẫm."

Lý Dự thấy Lý Bí không nói gì hắn bèn đi thẳng đến bên cửa sổ ưỡn thẳng lưng, vừa nhìn bầu trời trong xanh vừa tràn trề chí khí nói: "Nếu theo đà tiến triển này thì cho trẫm thêm hai tháng nữa. trẫm sẽ có thể giải quyết được vấn đề thâu tóm ruộng đất của Quan Trung, sau đó hạ thủ với Hà nam phủ. trẫm tin rằng chỉ cần một năm thôi sẽ có thể gia tăng thêm hai trăm vạn hộ tự canh nông, mang lại thu nhập tài chính ổn định cho triều đình. Đại Đường trong tay trẫm cũng có thể từ từ trở lại trung hung."

So với phấn khởi của Lý Dự. Lý Bí lại thấy không mấy lạc quan. Hắn phát hiện Lý Dự đã đi lên con đường cùng hoàn toàn rạng nứt với tông tộc. Sau từng lần tịch thu tài sản và ruộng đất. hắn gần như đang lạc vào thú vui cướp đoạt này, và hầu như là không ngừng nghỉ. Đây tuyệt không phải tư tưởng bình thường của một bậc đế vương, mà ngược lại. giống hành vi của một thủ lĩnh phe cánh tạo phản thấp hèn. Lý Bí cảm thấy Lý Dự đang từng bước đi lên con đường bị cô lập, không còn ai. Vì thế, đã mấy lần Lý Bí khuyên giải Lý Dự. nhưng đều không được Lý Dự quan tâm.

'Trẫm đã cho thanh lý nhà của Hoắc Quốc công chúa, giờ cũng không ngại gì cho thanh lý thêm một trăm phủ để Hoắc Quốc công chúa. Trong mắt trẫm. nó cũng chẳng có gì khác nhau."

Đây chính là đáp án Lý Dự cho hắn.

"Sư phụ. ngươi đang lo lắng điều gì?" Lý Dự thấy hắn nãy giờ vẫn im thin thít, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi.

Lý Bí cười khổ nói: "Điện hạ nếu đã xem trọng Lý Khánh An. vậy điều kiện hắn đưa ra. điện hạ có chấp thuận không?"

"Ý sư phụ là chi chức hữu thừa tướng của hắn ư?"

"Đúng! Điện hạ thực sự muốn phong hắn làm hữu thừa tướng ư?"

Lý Dự gật gật đầu. đáp như đinh đóng cột: "Đúng thế! Trẫm quả thật định phong hắn làm hữu thừa tướng. Trong lòng trẫm biết rõ, việc thay đổi chế độ đất đai tuyệt không thể rời khỏi sự ủng hộ của quân đội mạnh. Lý Khánh An tuy có dã tâm. nhưng hắn cũng giống trẫm. đều phản đối việc thâu tóm đất đai. Từ các việc hắn làm tại An Tây, trẫm có thể nhìn ra. hắn nhất định ủng hộ trẫm trong việc thay đổi chế độ đất đai. Có quân đội hắn ủng hộ, trẫm nhất định có thể gầy dựng lại trinh quan Đại Đường."

Lý Dự lại nhìn nhìn cửa sồ bên ngoài, hắn nhìn từng đám mây trắng trên không, phảng phất như đấy là thiên quốc lý tưởng của mình: người cày có ruộng, người ở có nhà. người bị xử trảm một năm không quá mười, ai ai cũng lễ phép nhường nhịn, gặp của rơi không lấy, dân chúng nhà có lương thực dư. con cháu đầy nhà. kẻ làm quan kho lương dồi dào, xe cô tấp nập dẫn các phồn quốc thiên hạ kính ngưỡng Đại Đường đến Trường An.

Hắn thở dài một hơi. giọng đầy thương cảm nói: "chỉ cần cho trẫm thêm ba năm trị vì. như thế. dù là hắn đề xuất muốn có xả tắc Đại Đường thì trẫm cũng nguyện ý dâng tặng giang sơn cho hắn."

Lý Bí không nói được lời nào, hắn phảng phất như hôm nay mới thật hiểu về Lý Dự. trong Lý Dự như con phượng hoàng sáng rực, vì lý tưởng sẵn sàng tự thiêu hủy sinh mệnh của mình.

Một chốc sau. Lý Bí khẽ hỏi: "Nếu điện hạ đã quyết định phong hắn là hữu tướng quốc, vậy bước tiếp theo của điện hạ là gì?"5

Lý Dự cũng chẳng buồn quay lại, lạnh toanh nói: "Bước tiếp theo, trẫm định sẽ hạ thủ với Dương gia."

Mấy ngày nay, trong đại quân An Lộc Sơn quân tâm bất ổn, Lý Khánh An cho chém giết ba ngàn tù binh đã làm chấn động quân Phạm Dương, có người phẫn nộ nguyền rủa, nhưng nhiều hơn nữa là bàng hoàng bất an. Thông thường mà nói, thường song phương giao chiến sẽ thiện đãi tù binh để mong nhiều người đầu hàng hơn nữa, nhưng Lý Khánh An lại làm ngược lại. Hắn cho giết tù binh để biểu hiện khí thế mạnh mẽ tự tin của mình, mà sự tự tin này lại khiến binh sĩ An Lộc Sơn khiếp sợ liệu mình có phải là đối thủ của quân An Tây không?

Tâm trạng của An Lộc Sơn vốn dĩ cũng ỉu xìu không kém, thất bại trong tranh đoạt Tiêu Qaun. An Lộc Sơn cuối cùng đã ý thực được sự nghiêm trọng của vấn đề, đây không chỉ bị Lý Khánh An cắt đứt con đường vào Quan Trung, hơn nữa sau lưng lại là Hoàng Hà. tám vạn đại quân chỉ có thể lên tàu đê trở lại Hà Đông, nhưng Lý Khánh An sẽ cho hắn cơ hội ung dung qua sông ư? Kỳ thực hắn đã không còn đường lui, chỉ có triệt để đánh bại Lý Khánh An, thì hắn mới có cơ hội trở lại Hà Đông.

Tuy hi vọng như thế, nhưng An Lộc Sơn lại không còn chút tự tin. Một vạn binh tinh duệ của hắn đã dễ dàng bị tiêu diệt, tuy nói là vì nôn nóng muốn tranh đoạt thành bảo mà trúng phải mai phục, nhưng nghe binh sĩ trở về tưởng thuật, thương vong của An Tây quân chẳng qua là hai ba trăm người, và còn là vì lúc đuổi theo tù binh mà song phương giao thủ. chứ trong quá trình mai phục, quân An Tây thậm chí từ đầu chí cuối còn không lộ diện, chi dùng cung tiễn bắn tia, và còn một lượng lớn binh sĩ chết vì do giẫm đạp lên nhau, dùng cái chết của một trăm người đồi lấy một vạn quân bị diệt vong. Hắn không khỏi nghĩ đến vũ khí hỏa lôi thần bí nhất trong tay Lý Khánh An. Bao nhiêu năm nay hắn đã làm đủ cách nhưng vẫn không được biết về nó, nghe nói đó là một loại đá trong núi Thông Lĩnh, châm lửa thì có thể nổ. nhưng liệu có ai có thể nói cho hắn biết, loại đá này nằm ở đâu trong Thông Lĩnh?

Tin tức bất lợi dồn dập khiến An Lộc Sơn không còn chút tự tin, hắn dốt mình trong đại trướng, thậm chí cũng chẳng buồn đi ra để củng cố lại lòng quân.

"Đại soái, Cao tiên sinh đã đến." ngoài trướng vang lên tiếng bẩm báo của thân binh.

An Lộc Sơn ỉu xìu nói: "Hãy đề hắn vào đây!"

Màn vén lên. mưu sĩ Cao Thượng của hắn đi vào. Mấy hôm trước Cao Thượng đi đến Hoàng Hà hối lương, sáng hôm nay mới kịp quay lại. Vừa về đến thì nghe tin Tiết Hao thảm bại, nhưng trong mắt Cao Thương, thắng bại là việc binh gia thường sự. cái tên gốc Tiết Hao này dọc đường cướp bóc để lỡ quân cơ thì sao có thể không bại?

Cao Thượng không phải để tâm binh bại, điều hắn quan tâm là lòng quân liệu có thể ổn định được không, và còn ý chí tiêu điều của An Lộc Sơn. đấy mới là điều tồi tệ nhất. Vừa vào đến đại trướng. Cao Thương bèn nói: "Đại sư có phải bị Lý Khánh An đánh cho sợ hãi rồi không?"

An Lộc Sơn thở dài thiu não nói: "Ta chi hối hận sao lúc trước không nghe lời khuyên của tiên sinh, cố chấp muốn vượt Hoàng Hà. Bây giờ xem ra việc vượt Hoàng Hà là một quyết định sai lầm nhất, ta thật sự quá nôn nóng."

Cao Thượng liếc An Lộc Sơn một phát, bệnh lớn nhất của An Lộc Sơn là không chịu được thất bại, chỉ cần ngã một lần là tinh thân suy sụp, hoàn toàn không quan tâm đến tiếp theo sẽ phải làm gì nữa. Cao Hao bèn kiên nhẫn khuyên hắn nói: "Kỳ thực lần này không phải do Lý Khánh An lợi hai, thuộc hạ khi nghe nói Sử Tư Minh phái Tiết Hao làm tiên phong hỏa tốc giành Tiêu Quan thì thuộc hạ đã biết hắn chắc chắn sẽ thua."

"Vì sao?" An Lộc Sơn một chốc lại thấy tinh thần dồi dào, vội hỏi.

Cao Thượng khẽ thở dài nói: "Dùng binh thì phải biết tướng, nếu đi trấn áp tạo phản, giết người để lập uy Tiết Hao không tồi, tên này đủ tàn nhẫn ra tay thẳng thừng, mỗi trận chiến đều cho quân mặc sức cuớp bóc, xem mạng người như sâu bọ. nhưng nếu đề tên này hành quân ngàn dặm đi tập kích giành quan ải thì chắc chắn là lầm người. Đại soái có thấy tên này dọc đường nào giết người cướp của. chặng đường đi ba ngày mà hắn phải mất đến bốn ngày ba đêm. Lúc đi qua huyện Mã Lãnh hắn còn cho đồ thành hết một đêm. đề người như thế này liệu có thể giành được quan ải không? Hắn dọc đường gây không ít tội ác. lại làm chậm trễ thời gian hành quân, nhưng khi hắn phát hiện sắp bị nhỡ việc quân cơ bèn bất chấp tất cả phóng bạt mạng, thậm chí cả cho xích hầu đi tra thám dọc đường cũng không chờ nổi, người như thế này sao lại có thể không bại? Nếu đồi thành Điền Càn Chân đi đoạt quan, thuộc hạ tin rằng kết quả sẽ hoàn toàn khác, kẻ thua chắc chắn phải là An Tây quân. Cho nên nói chúng ta thua là do bản thân mình, chứ không phải do bị quân An Tây đánh bại."

Cao Thượng bài bàn phân tích, An Lộc Sơn vừa nghe vừa gật gù. Lòng tin của hắn lại từ từ trở lại. Hắn vỗ mạnh bàn mắng lớn: "Hay cho tên Sử Tư Minh, ta phái hắn làm tiền quân, thế mà hắn lại chọn người như thế ư? Ngay cả đạo dùng người căn bàn hắn cũng không biết ư!?"

Cao Thượng lẳng lặng lấc đầu, cười khổ: "Đại soái để Sử Tư Minh làm đại tướng tiền quân cũng là một quyết định sai lầm!"

An Lộc Sơn ngạc nhiên hỏi: "Vì sao tiên sinh lại nói thế?"

"Đại soái quên rồi sao? Sử Tư Minh là cứ gặp 'An'tất bại!"

An Lộc Sơn bỗng chốc hiểu ra, tên An này không phải An Lộc Sơn hắn mà là Lý Khánh An. Sử Tư Minh sợ Lý Khánh An cứ như chuột sợ mèo, sao mình lại có thể quên mất điều này. Hắn vỗ mạnh vào trán nói: "Ta biết sai rồi, lập tức triệu Sử Tư Minh quay về."

An Lộc Sơn cũng có một ưu điểm lớn. đó là hắn rất chịu khó nghe lời can gián. chỉ cần mưu sĩ nói có lý, hắn sẽ đều nghe theo. Cao Thượng thấy hắn đã tiếp thu kiến nghị của mình, trong lòng cũng an ủi phần nào bèn cười nói: "Thuộc hạ có một kế này, có thể để Lý Khánh An mất đi ưu thế địa lợi."

An Lộc Sơn đại hỉ. vội nói: "chỉ cần tác chiến với Lý Khánh An trên đồng bằng thì ta không sợ hắn."

Cao Thượng gieo cặp mắt bé tí của mình lại, mỉm cười nói: "Ta đoán Lý Khánh An muốn mượn việc đánh bại đại soái để lập oai, chứ không đơn giản là muốn đuổi đại soái về Hà Đông. Nếu đã như thế, chúng ta có thể lợi dụng dã tâm diệt quân Phạm Dương của Lý Khánh An để dụ rắn rời hang."

"Không biết tiên sinh định sẽ dụ như thế nào?"

"Rất đơn giản, chúng ta có thể loan tin đồn tại các châu huyện xung quanh, nói quân Khiết Đơn tấn công Phạm Dương, và phải tuyệt đối khắc ghi, tin này tuyệt không thể để binh sĩ biết được, chỉ có thể loan tin tại châu huyện, để xích hầu An Tây biết, sau đó đại soái chiêu hồi Sử Tư Minh, bắt đầu từ từ rút quân, thuộc hạ tin rằng Lý Khánh An nhất định sẽ đuổi theo."

An Lộc Sơn chau mày hỏi: "Nếu bị hắn biết tõng thì sao?"

Cao Thượng lắc đầu cười nói: "chỉ cần hắn muốn diệt quân Phạm Dương, thì dù hắn có biết tổng hắn cũng sẽ đuổi theo."

"Còn nếu hắn không đuổi theo?"

"Vậy chúng ta cứ thế rút quân về Hà Đông, bảo tồn thực lực."

Chiều ngày hôm sau, đội quân đóng tai phía nam huyện An Định của Sử Tư Minh đã rút quân về bắc. Và đồng thời, đại quân An Lộc Sơn đã bất đầu chuẩn bị nhổ trại, rút về phía đông.

Tin này lập tức loan nhanh như gió truyền đến tai quân An Tây đang đóng tại huyện Bình Cao. Đồng thời, còn có tin đồn rằng Khiết Đơn tấn công Phạm Dương, quân sĩ Phạm Dương hoang mang bất ổn.

Trong đại doanh của Lý Khánh An, Nghiêm Trang từ Hội Châu vừa đến. vừa vào đại trướng đã cười lớn nói: "Đại tướng quân, đây chắc chắn là chủ ý của Cao Thượng, để quân Phạm Dương giả vờ rút lui làm mồi nhử quân An Tây đuổi theo."

Nghiêm Trang thấy Lý Khánh An đang dùng viết than cùng thước đứng tính toán gì đó trước bản đồ, bèn tiếp tục nói: "Thuộc hạ rất am hiểu An Lộc Sơn, nếu hắn thật sự muốn rút quân, hắn chắc chắn sẽ lệnh Sử Tư Minh tiến quân Bình Cao huyện, chứ không phải rút về. Đây là sách lược thường thấy của hắn. đại tướng quân đừng có để bị trúng kế."

Lý Khánh An đặt bút xuống, hắn ngẩng đầu lên thở dài nói: "nhưng dù hắn có định rút thật hay giả đi chăng nữa ta cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Tên Cao Thượng này nhìn thấu tâm can ta, ta quả thật không thể để An Lộc Sơn chạy mất, ta thừa nhận ta không thể thua trong keo này."

Người mà cả đòi này Nghiêm Trang hận nhất chỉ có mỗi mình Cao Thượng, hắn nghe Lý Khánh An tán thưởng Cao Thượng trong lòng cực khó chịu, bèn nói: "Đại tướng quân không phải nâng hắn lên như thế, ta có một kế này có thể để hắn tự khiêng đá đến bỏ chân mình."

Lý Khánh An nhìn ra Nghiêm Trang không vui trong lòng, bèn mỉm cười nói: "Tiên sinh cứ nói. ta rửa tai xin nghe!"

Nghiêm Trang trầm ngâm một lúc nói: "Kế này của Cao Thương có một khuyết điểm lớn nhất, nếu để lời đồn của hắn cho binh sĩ mình biết, sẽ tạo thạnh khủng hoàng lo lắng, đại tướng quân có thể lệnh xích hầu nghĩ cách đưa tin đồn này vào đại doanh của An Lộc Sơn. để hắn gậy lưng đập lưng ông."

Lý Khánh An gật đầu cười cười: "Kế này của tiên sinh quả thật quá hay, nhưng vẫn chưa đủ khí thế. Trận chiến này của ta không chỉ là muốn tiêu diệt chín vạn đại quân của An Lộc Sơn, mà còn muốn thu phục Hà Đông. Dù cho Cao Thượng dùng kế gì đi chăng nữa thì ta vẫn phải nghênh chiến. Có lẽ tiên sinh không biết được, ta đã an bài sẵn một đội kỳ binh tại Trương Dịch."

Dừng lại một lát. Lý Khánh An lại tiếp tục: "Nhưng không sao, kế sách của tiên sinh có thể hỗ trợ, cứ đùa với An Lộc Sơn tí, há chẳng phải cũng thú vị không kém."

Nghiêm Trang trẫm ngâm một lúc bỗng cười nói: "Ta và Cao Thượng quan hệ vốn không được tốt. đấu đá bao nhiêu năm nay, chỉ cần chột được cơ hội lại không khỏi muốn đả kích hắn vài câu. thế mà làm thuộc hạ quên bén mất chính sự phải chạy vội đến đây."

"Có việc gì tiên sinh cứ nói."

Nghiêm Trang đi đến trước bản đồ, thấy Lý Khánh An dùng bút than vẽ một đường dài trên thảo nguyên phía bắc kéo dài đến phía đông. Hắn không khỏi bàng hoàng, đường chỉ đen kia khiến hắn có cảm giác mình phảng phất vừa gặp một đội quân đang phóng trên thảo nguyên, trong lòng hắn cũng có chút manh mối.

Hắn lập tức quay trở lại thực tại, chỉ vào bản đồ nói: "Đại tướng quân mỏi xem. lần này đại quân An Lộc Sơn vào Quan Nội Đạo, thuộc hạ đoán bọn chúng có hai ý. Một là muốn vào khống chế triều đình Quan Trung, nếu sách lược này không thành công thì bọn chúng sẽ bỏ sang phương án hai, chiếm lĩnh Quan Nội Đạo. Đất đai vùng Quan Nội Đạo phì nhiêu, dân số đông đúc, lại cách căn địa cao nguyên ngăn trở với đồng bằng Quan Trung, núi rừng liên miên, sẽ khó mà đi từ nơi này đến nơi kia. An Lộc Sơn tuy chi lưu một lượng quân ít ỏi thì đã có thể chiếm lĩnh vùng đất phì nhiêu này, và không đến ba năm sẽ có thể sờ hữu mười vạn đại quân. Chiếm được nó cũng chẳng khác gì đặt một thanh đao sắc dọn trên đầu Trường An. lúc nào cũng có thể ập vào Quan Trung, chi tiếc là An Lộc Sơn không ngờ An Tây quân lại đến, làm vỡ mộng hắn. Nhưng với đại tướng quân thì đầy là một cơ hội ngàn năm có một. đại tướng quân phải lợi dụng cơ hội này phái một đội quân đến đóng tại Quan Nội Đạo, cho mộ binh và tập huấn tại đây, đê lập nền tàng vững chắc cho đại tướng quân sau này xưng bá Trung Nguyên."

Lý Khánh An nghĩ nghĩ bèn nói: "Tiên sinh nói thật không sai, ta cũng có ý này, vì thế mà ta đã xinh trạch vạn tiền lương của Thánh thượng chính là để chiêu mộ binh sĩ. nhưng ta muốn biết, tiên sinh nói An Lộc Sơn cần ba năm mới luyện được mười vạn quân, vậy ta thì cần bao lâu?"

Nghiêm Trang giơ ngón cái lên: "An Lộc Sơn tàn nhẫn bạo ngược, dân chúng hận hắn thấu xương, nên hắn cần ba năm. Còn đại tướng quân quảng bá nhân nghĩa, thu phụ dân tâm nên chỉ cần một năm. Hơn nữa binh lực chiêu mộ được còn không chỉ mười vạn. Nói tóm lại, dù có bị nói là mặt dày đi chăng nữa. vô liêm sĩ đi chăng nữa thì vùng đất này cũng phải chiếm lấy."

Lý Khánh An trẫm ngâm một lát, bỗng cười phá lên: "Ta xém ti quên mất. ta aiờ là Quan Nội Đại an phú sứ. an ủi dân chúng, thu phụ dân tâm chính là phận nội sự của ta!"

Cùng với việc quân Phạm Dương rút quân, chủ lực An Tây cũng rời khỏi huyện Bình Cao dời dần với hướng Đông. Lý Khánh An lệnh Ngô Dung làm Bình Cao chủ tướng, dẫn một vạn quân phòng thủ Tiêu Quan và các quan khẩu quan trọng khác. Lý Khánh An thì dẫn bày vạn đại quân đi về hướng Khánh Châu, đại quân không vì quân đội An Lộc Sơn rút về hướng đông mà đuổi theo bạt mạng, ngược lại. lại dùng phương án chậm mà chắc, đi vững từng bước.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<