Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 357

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 357: Trận chiến vây thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


chủ soái quân Đại Thực Haman Barmakids cũng là con cưng của danh môn Ba Tư, gia tộc Barmakids. Hắn là em trai của Khalid, quyền thần số một của đế quốc, năm nay mới ba mươi hai tuổi, bèn đã trở thành Tổng đốc Iraq của Vương triều Abbsid. Hắn cũng từng tham dự vào trận chiến sông Tiaris nổi tiếng, từng tham gia vào trận chiến vây khốn Damascus. sau khi thành được phá, hắn đích thân suất lĩnh năm nghìn dũng sĩ chiếm lĩnh hoàng cung Damascus. Với xuất thân cao quý, phong thái lịch thiệp và tài quân sự thiên phú trác tuyệt, khiến cho hắn hai mươi tám tuổi đã trở thành thủ lĩnh quân cận vệ của Khalifah Abbsid, khi Mansur đăng cơ, hắn lại nhoáng một cái lắc mình trở thành Tổng đốc Iraq nổi đình nổi đám.

Không thể phù nhận, con đường mây xanh thẳng tiến của hắn có quan hệ rất lớn với thân thế thuộc danh môn. gia tộc Barmakids trở thành gia tộc cao quý nhất của đế quốc Abbsid. khiến trên người Haman như khoác lên ánh hào quang tựa kim cương. Hắn tuổi trẻ, anh tuấn, khí chất tao nhã. địa vị tôn quý, ở trong vũ hội của giới thượng lưu Damascus. chỉ cần hắn xuất hiện, hắn bèn sẽ trở thành tiêu điểm thu hút mọi sự chú ý tại nơi đó, trở thành đối tượng được vô số các phu nhân tiểu thư ưu ái vây quanh.

Lần này Haman thay thế Ziyad trở thành chủ soái quân đông chinh của Đại Thực, đó cũng là một sự sắp đặt tinh tế của Mansur. Haman và Ziyad cũng đều cùng xuất thân từ Ba Tư, nếu Haman ở trên chiến trường cũng có thể lấy được chiến tích lẫy lừng. như vậy hắn sẽ có thể thay thế được Ziyad trở thành một vinh dự của người Khurasan.

Nhưng Khalid lại kiên quyết phản đối đệ đệ đảm nghiệm chủ soái quân đông chinh, hắn biết rõ Haman không thích hợp trở thành đối thủ của Lý Khánh An. Lý Khánh An và quân Đại Thực đã trải qua vô số cuộc chiến đấu kịch liệt, đối với sự tác chiến của quân Đại Thực rõ như lòng bàn tay, mà Haman lại chưa từng có kinh nghiệm tác chiến với quân Đường, cho dù hắn có tài quân sự thiên phú, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Khánh An.

Khalid kiên quyết phản đối làm cho Mansur cũng có chút do dự. nhưng người duy nhất có thể đối kháng được với Lý Khánh An là Abu Muslim thì đã bị hắn giết rồi, nếu không dùng Haman. thì ai có thể gánh nổi trọng trách này?

Dưới sự lần lựa khuyên can của Mansur, Khalid cuối cùng cũng đồng ý để Haman đảm nhiệm chủ soái, nhưng hắn có một điều kiện, hắn đề cứ nguyên phó Tổng đốc Syria Sa Y Hách (*Shaikh) làm phó tướng cho Haman. Shaikh là chú tướng quân đoàn thứ hai của quân Syria, từng tham gia vào trận chiến Đát La Tư. Hắn đi theo Muslim trốn thoát được vận mệnh bị bắt giữ làm tu binh, trở về Syria xuất nhận chức phó Tổng đốc. Hắn có kinh nghiệm phong phú trong thực chiến, nhưng hắn ở trong cuộc nội loạn của Vương triều Abbsid đầu năm nay lại chọn sai phe, đi theo lão Ali thúc thúc của Abbsid đối kháng với Mansur, sau khi lão Ali thất bại, Shaikh bị bãi miễn hết thảy chức vụ. trục xuất hồi hương.

Khalid biết kinh nghiệm và tài năng của hắn. bèn đề cử hắn làm phó tướng của Haman. Mansur cho dù không thích, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng điều kiện này.

trải qua gần một tháng rưỡi hành quân. Haman cuối cùng cũng dẫn đại quân đến sông Amul. Lúc này có mấy tên bại binh trốn trở về. Haman bèn biết được tin quân Đường đã chiếm lĩnh Khwarezm, đồng thời cũng biết được chủ soái quân Đường ở Khwarezm. chính là Lý Khánh An.

Lúc này, Haman cũng không có vội vàng mà vượt qua sông Amul hắn đang chờ đợi Shaikh đến, Haman cũng không phải xuất phát từ lòng tôn trọng đối với phó tướng Shaikh của hắn. trái lại, xuất thân cao quý như hắn, trước giờ vốn không xem xuất thân thấp hèn như Shaikh ra gì cả. hơn nữa phe phái của hai người cũng khác nhau, gia tộc Barmakids thở phụng Thập Hiệp phái (*ghia Islam), mà Shaikh thì lại là phái Sunni Muslim (*), điều này càng khiến cho Haman rất phản cảm với Shaikh, sự phản cảm này cũng là xuất phát từ sự bất mãn với huynh trưởng của hắn. Haman sở dĩ chờ đợi Shaikh đến, là bởi vì đồ dùng quân nhu lương thảo đều ở hậu quân của Shaikh. hắn không thể không chờ đợi.

[(*) Sunni Muslim: Hồi giáo Sunni là nhánh lớn nhất của đạo Hồi, còn được gọi là ghl as-Sunngh. Gần 9 trong 10 tín đồ Hồi giáo trên thế giới là Sunni và còn lại là Shia, Shmadiyya và Kharijite. ]

Ba ngày sau, bốn vạn hậu quân của Shaikh cũng tới Phong thành hội hợp cùng với chủ lực của Haman. như vậy, chủ lực của quân Đại Thực đã đạt tới mười vạn đại quân, thanh thế lớn. nhưng Shaikh lại vô cùng lo lắng. vừa đến Phong thành liền vội tìm tới Haman.

"Thống soái điện hạ. ngài không có nhận được thư của ta gửi cho ngài sao?"

Shaikh ở sáu ngày trước từng viết một lá thư gửi cho Haman. xét thấy quân Đường đã nhìn thấu chiến thuật của Khalifah. hắn hy vọng quân chủ lực tạm thời rút về biển Caspi, chờ đợi bước quyết định tiếp theo của Khalifah. Shaikh năm nay ước chừng năm mươi tuổi. dáng người thấp bé, diện mạo xấu xí. so với dáng vẻ thanh nhã tuấn tú của Haman hoàn toàn tương phản, nhưng Shaikh thân kinh bách chiến, kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, là một lão tướng vô cùng cẩn trọng. Hắn cho rằng một trận chiến không phải một ngày hai ngày có thể chấm dứt. rất có khả năng, sẽ kéo dài liên tục mấy tháng thậm chí một năm. ở trong thời điểm cấp thiết, phải căn cứ tình thế biến hóa mà kịp thời điều chỉnh sách lược, vốn dĩ hắn ủng hộ sách lược của Mansur, dùng quân Khurasan đến kiềm chế quân Đường chủ lực. sau đó chủ lực bên ta sẽ tiến vào chiếm giữ Khwarezm. được tiếp viện lương thực từ Khwarezm, mới ven theo sông Amul đi xuống phía nam tập kích bất ngờ Hà Trung. Đây tuyệt đối là một một sách lược cực kỳ cao minh, khiến cho quân Đường roi vào hai đầu đều bị động. Nhưng điều kiện tiên quyết của sách lược này là không thể bị quân Đường nhìn thấu, một khi bị nhìn thấu rồi. quân Á rập sẽ bị lâm vào một hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, lúc đó thì nhất định phải thay đổi sách lược.

Cho dù Shaikh hy vọng sách lược này cuối cùng có thể thành công được, nhưng sự thật lại là. sách lược này vẫn là bị quân Đường nhìn thấu, quân Đường đã giành trước một bước, chiếm lĩnh Khwarezm. như vậy trong kế hoạch vốn định ban đầu liền sẽ xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng, bọn họ rất có thể không có được sự tiếp viện lương thực từ Khwarezm. mười vạn đại quân sẽ lâm vào khốn cảnh tiến thối lưỡng nan.

Haman lạnh lùng nhìn hắn một cái, trên người lão đàn ông già xấu xí này toát ra ra một mùi cơ thể nồng nặn khiến cho hắn cảm thấy muốn nôn, sự chán ghét về mặt sinh lý khiến cho hắn vô cùng phản cảm với Shaikh. Cho dù hắn đối với mình rất ư cung kính, không dám cãi lại ý của mình, nhưng đó cũng không thể thay đôi thành kiến của Human đối với hắn. mà loại thành kiến này trên một mức độ rất lớn là sự kéo dài nỗi bất mãn đối với huynh trưởng Khalid. huynh trưởng kiên quyết phản đối hắn làm chủ soái quân đông chinh, điểm này Haman tuyệt đối không thể tha thứ.

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, tướng quân Shaikh."

Haman chán ghét Shaikh. nhưng hắn vẫn giữ lấy một phong thái lịch sự tao nhã. điều này xuất phát từ nền giáo dưỡng cao quý của hắn. rít gào như sấm. đó là biểu hiện của kẻ thấp hèn. hắn khinh thường điều đó.

Shaikh vội la lên: "Thống soái điện hạ. lương thực của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì nửa tháng, nếu quân Đường chiếm lĩnh Khwarezm. chúng ta sẽ không có lương thực bổ sung, sẽ rơi vào thế bị động rất lớn."

"Lương thực mang thiếu, đó là trách nhiệm của ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu được điểm này, tướng quân Shaikh" Ngữ khí của Haman vẫn lạnh như băng, bèn giống như đang nói đến một việc chẳng hề liên quan gì đến hắn cả.

Shaikh hết chỗ nói rồi, tuy rằng mang bao nhiêu lương thực là quyết định của hắn. nhưng Haman lại là một kẻ theo chủ nghĩa duy vũ khí hạng nặng, hắn kiên trì phải mang một lượng lớn vũ khí hạng nặng, chính những thứ vũ khí hạng nặng đó đã chiếm cứ quá nhiều chỗ của đồ dùng quân nhu. khiến cho lương thực không thể không mang ít đi, mà hiện tại tên công tử trác táng này lại đem trách nhiệm đùn đẩy cho mình. Shaikh có chút phẫn nộ rồi.

Cũng giống như Haman xem thường hắn, hắn cũng xem thường tên danh môn quý tộc được xung là 'Ngôi sao danh dướng của đế quốc' này, hắn xưng Haman là công tử trác táng, bởi vì hắn suốt ngày chìm đắm trong yến tiệc giao tế của xã hội thượng lưu, mà không phải là cùng ăn cùng ở với các binh sĩ, cho dù là giả vờ cũng được, nhưng một ngày cũng không có, chiến công của hắn chẳng qua là sau khi phá thành soái quân chiếm lĩnh hoàng cung Damascus. từ đó mà phù lên một lớp hào quang chói mắt nhất, do đó được xưng là danh tướng, hắn đã vấy bẩn lên hai chữ 'danh tướng', Shaikh một mực tôn sùng danh ngôn của Abu Muslim: danh tướng thật sự không phải là bạn có thể giết chết bao nhiêu kẻ địch, mà là có mấy binh sĩ chịu bán mạng cho bạn. '

Shaikh khấc chế sự phẫn nộ trong lòng, nói: "Chúng ta hành quân phải đi qua đại sa mạc Karakum. dọc đường không chu cấp gì, bất luận là mang bao nhiêu lương thực đều không có ý nghĩa. Khalifah mới quyết định đến Khwarezm trước, có được sự chu cấp lương thực, sau đó mới nam hạ Hà Trung, nhưng bây giờ quân Đường đã chiếm lĩnh Khwarezm, kế hoạch chu cấp của chúng ta thất bại, vậy thì có phải là nên thay đổi kế hoạch, lùi về biển Caspi, chờ đợi phương án mới, nếu như chúng ta hấp tấp kéo qua đó như vậy, không hiểu một chút gì về quân địch, vậy chúng ta ất sẽ chuốc lấy thất bại.

"

"Ai nói ta không hiểu chút gì về quân Đường!"

Haman gia tăng ngữ khí. hắn bất mãn thái độ nói chuyện của Shaikh với mình, cao giọng nói: "ngươi mới qua đây biết gì chứ? Quân Đường chỉ có ba vạn người, mà chủ soái Lý Khánh An của bọn họ chính là ở ngay Khwarezm, đây là cơ hội nghìn năm một thuờ, nếu như bất được Lý Khánh An. vậy thì những mãnh đất Hà Trung, Sindh bị chiếm lĩnh đều sẽ quay về hết, chúng ta có mười vạn đại quân, gấp ba lần quân Đường, ngươi lại có thể nói ra những lời ê chề như vậy, Shaikh tướng quân, ta vì ngươi cảm thấy hổ thẹn!"

Shaikh đã không còn khấc chế được sự phẫn nộ trong lòng, hắn đã đánh mất lý trí, vung cánh tay gầm lên nói: "Lý Khánh An là miếng mồi ngọt lịm, chính là để gạt tên đại ngốc như ngươi đi mắc câu."

'Câm miệng cho ta!'

Haman bị chọc giận, vỗ vào bàn đứng dậy, bộ ngực thon nhỏ như nữ nhân phập phồng dữ dội. hắn hung hãn nhìn chằm chằm vào Shaikh, gằn lên từng chữ: "Ta nói một lần cuối với ngươi, ta là chủ soái, nên đánh thế nào do ta quyết định, ngươi dám vượt quyền nữa, ta sẽ giết ngươi!"

Đúng lúc người Ả Rập sắp sửa vượt sông Amul sự bị chiến của thành Khiva đang tiến hành sát sao gấp rút. hai hôm nay, Lý Khánh An liên tiếp nhận được tin tức khiến người ta vui mừng, một tin là sáu vạn quân Đường Toái Hiệp tinh nhuệ đã đi tới Hà Trung, trong đó hai vạn quân chi viện quân Đường Na Sắc Ba, còn bốn vạn đại quân khác thì kéo quân đến Khwarezm chi viện cho hành động quân sự của chủ soái Lý Khánh An.

Còn có một tin tức khiến người ta vui mừng là việc tư của Lý Khánh An. thê tử Minh Nguyệt của hắn đã sinh hạ một đứa con trai cho hắn. Toái Hiệp toàn thành hoan hỉ ăn mừng, quân đội Toái Hiệp dùng phương thức thư bồ câu đem tin hỏa tốc truyền đến Hà Trang. Lý Tự nghiệp lập tức mệnh người đưa thư dùng tốc độ nhanh nhất đem tin tức đưa tới Khwarezm

Tin tức này làm cho Lý Khánh An mừng rỡ như điên, hắn lập tức hạ lệnh, đem tiền của hai mươi đại hộ Muslim và một nửa của cãi trong quốc khố Khwarezm thu nạp được ban thưởng cho tướng sĩ ba quân, để tất cả quân Đường chia sẻ sự vui mừng của hắn. nhất thời ba quân tiếng hoan hô như sấm dậy, sĩ khí phấn chấn hẳn lên.

Sáng sớm. Lý Khánh An đi đến đầu thành thị sát việc tu sửa tường thành. Khwarezm sở hữu công tượng kiến trúc ưu tú nhất thiên hạ. thành Khiva thủ phủ của họ cũng xứng danh là thành trì kiên cố nhất thiên hạ, hai mươi quả chấn thiên lôi gần như đồng thời phát nổ, chỉ tạc hủy một số lỗ châu mai trên bề mặt tường thành và đài đá của máy ném đá, còn chủ thế của tường thành lại không chút tổn hại nào, ngoài ra chú yếu là tu sửa cửa thành, khi chùy công thành to lớn va đập cửa thành, tường thành xung quanh đã bị một chút tôn thất.

"Đại tướng quân mời xem những ngói tường này, thật khiến người ta trầm trồ!"

Bạch Hiếu Đức đi đến trước một miếng ngói thành đá vôi, nhè nhẹ vỗ vào tàng đá vôi to dài đến một trượng, rộng năm thước, cao ba thước này. tảng đá vôi lớn bóng lưỡng phăng phiu, đều tăm tắp giống như đậu hủ dùng dao gọt vậy.

"Ta thật sự nể phục bọn họ, bọn họ từ đâu tìm thấy vật liệu đá này, xung quanh đều là sa mạc, công tượng của bọn họ có thể đem đá lớn xây đến mức kín mít sát sao như thế, mấy vạn tàng đá lớn xây nên. thì đã trở thành một trái núi đá rồi."

Lý Khánh An gật đầu. hắn nhìn vào mấy nghìn công tượng xây dựng đang bận rộn này, nói: "Đợi đánh trận xong, chúng ta có thể dẫn một số công tượng quay về, để bọn họ đem tài nghệ xây dựng thành đá truyền cho Đại Đường, còn sự cung nước thoát nước của thành trì bọn họ, đều là ống nước lớn làm bằng đất nung, dẫn nước vào thành, quả thật không tồi, đáng để chúng ta học tập."

Lý Khánh An lại đi lên tường thành, trên tường thành mấy nghìn dân phu đang khuân vác đá tàng lớn, có Áo giáo đồ, cũng có giáo đồ Muslim. tuy bọn họ cũng dốc sức như nhau, động cơ lại hoàn toàn không giống nhau, Áo giáo đồ là vì bảo vệ thành trì. bảo vệ sự tôn nghiêm mà bọn họ cuối cùng đã có được, còn giáo đồ Muslim lại là để tranh thủ thêm một chút lương thực nuôi dưỡng gia đình, miếng lương bọn họ mỗi ngày chia được chỉ là một nửa của Áo giáo đồ, nếu không ra ngoài làm việc kiếm lương, thì phải để cả nhà nhịn đói mà thôi.

Đá lớn là đem trạch tử của hoàng cung và hai mươi đại hộ Muslim phá hủy mà có được, có đến mười mấy vạn tàng, đây là vũ khí của máy ném đá, trên tường thành bắc bị nô san bằng, các loại công sự càng là bận rộn tu sửa. chủ yếu là xây dựng lại lỗ châu mai và lắp đặt máy ném đá loại to, lần này quân Đường đã mang theo năm mươi chiếc máy ném đá hạng nặng, lần lượt lắp đặt ở bốn đầu thành, từ trên cao chia xuống, có thể ném ra trên nghìn bước, còn có hai trăm chiếc khung nỏ, các loại mũi tên tính theo tiêu chuẩn mỗi binh sĩ mang ba lọ tên, bèn đã có trên ba trăm vạn tiễn, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Lúc này, Lý Khánh An từ trên đầu thành đột nhiên nhìn thấy Arslan. hắn xuất hiện trong một con hẻm phố gần sát tường thành bắc. mặt một chiếc trường bào tơ lụa màu trắng có viền vàng, đầu đội miện vàng, tay cầm quyền trượng, dưới sự bảo hộ dày đặc của mấy chục thị vệ, đang từng hộ từng nhà hỏi thăm dân chúng của hắn. Arslan có được sự ủng hộ của Áo giáo đồ, ở ba ngày trước đã chính thức đăng cơ. mà vào lúc đăng cơ suýt chút là bị một giáo đồ Muslim thích sát. giáo đồ Muslim hận hắn thấu xương, đây cũng là một thứ tâm lý kỳ lạ. bọn họ không hận quân Đường đã chiếm lĩnh Khwarezm. lại hận Arslan đã bán đứng lợi ích của bọn họ, dẫn sói vào nhà.

"Đại tướng quân, đi xem một chút không?" Bạch Hiếu Đức vừa cười vừa hỏi.

Lý Khánh An lắc đầu. nói: "Hắn hiện tại là quốc vương. ta đi thì hắn phải hướng ta mà khom lưng hành lễ, sẽ ảnh hưởng đến uy tín trong dân chúng của hắn. thôi vậy, buổi chiều ta sẽ bàn với hắn thêm về vấn đề an trí di dán. ta muốn chiêu mộ thêm ba vạn dán phu hiệp trợ chúng ta giữ thành, chắc là không có vấn đề gì thôi!"

Bạch Hiếu Đức nghĩ nghĩ nói: "Hẳn là vấn đề không lớn. trong thành hiện tại có ba mươi mấy vạn dân cư. trong đó hai mươi vạn là Áo giáo đồ, từ trong bọn họ chọn ra ba vạn dán phu. ty chức cho rằng vấn đề không lớn."

Lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ bước nhanh đi lên trước, khom mình hành lễ nói: "Đại tướng quân, tướng quân tìm thuộc hạ sao?"

Lý Khánh An ôm bờ vai của hắn. đem hắn dìu đến một bên. thấp giọng cười hỏi: "Thế nào, vương miện kia tạm được chứ!"

Lệ Phi Nguyên Lễ nhếch môi cười lên hắc hắc."Không tồi, nhất là viên bảo thạch trên vương miện ta rất thích, chỉ là thuộc hạ không ngờ đại tướng quân thật sự đem trang sức của hoàng hậu cũng ban thưởng cho ta. ta thay nương tử đa tạ đại tướng quân rồi.

Lý Khánh An mỉm cười nói: "Trang sức là sự ban thưởng đối với việc siết chặt quân kỹ, vốn dĩ ta lo lắng ngươi sẽ phóng túng binh sĩ. nhân cơ hội đuôi cố người Khwarezm mà sẽ ồ ạt gian dâm cướp bóc, không ngờ chỉ xảy ra mười vụ gian dâm. hơn nữa sau đó ngươi trách đánh họ ngay trước mặt mọi người, bảo vệ sự nghiêm khắc của quân kỷ, điều này nói rõ ngươi đã tiến bộ, sự ăn năn hối lỗi ở Ninh Viễn quốc rất có hiệu quả. Lão Lệ. ngươi đã thông qua thử thách của ta."

Lệ Phi Nguyên Lễ ánh mắt trợn tròn, miệng mở rộng ra cả nửa ngày cũng không thể khép lại, hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc phái hắn đi vùng châu thổ biển Aral, lại là thử thách của Lý Khánh An dành cho hắn.

"Đại tướng quân, cái này... này."

Hắn nửa buổi trời cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Lý Khánh An vỗ vào vai hắn cười nói: "Đùng cái này, cái nọ nữa. ta thử thách ngươi là sẽ không nói cho ngươi biết trước đâu. bây giờ ta phải giao cho ngươi một nhiệm vụ mới."

Lệ Phi Nguyên Lễ tinh thần phấn chấn hẳn lên. ưỡn thẳng sống lưng nói: "Ty chức biết là nhiệm vụ gì. nhất định sẽ quét sạch tiền chu cấp của bọn họ, quyết không làm cho Đại tướng quân thất vọng."

"Tốt lắm! Ta cho ngươi ba nghìn kỵ binh, phối thêm cặp ngựa, ngươi nếu như có thể xử lý tiền chu cấp của người Đại Thực, ta sẽ tiến cử ngươi làm Cao Xương huyện công. Cam Châu đô đốc. quán quân đại tướng quân, nhưng nếu ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy thì ngươi xách đầu tới gặp ta!"

giữa trưa hôm sau. thám báo truyền đến tin tức. mười vạn đại quân của quân Đại Thực đã vượt qua khỏi sông Amul thành Khiva cách sông Amul chỉ có hai mươi dặm. cũng chính là nói. chủ lực quân Đại Thực đã tới rồi.

Lý Khánh An lập tức kéo đến đầu thành, nhìn ngóng về phía xa. lúc này, tiếng trống của đầu thành bắt đầu đánh vang, đây là tháp viễn vọng của quân Đường đã phát hiện quân Đại Thực, tháp viễn vọng là một tòa tháp nhọn cao hai mươi trượng, chót vót đến tận mây. ở đỉnh cao của tháp nhọn, có một đài viễn vọng có thể dung nạp hai người. hai binh sĩ quân Đường nhãn lực cực tốt đang đảm nhiệm viễn vọng viên ở đây.

Lý Khánh An cũng đã nhìn thấy, tận cùng chân trời tây có lẽ là mặt sông đóng băng sáng trắng. nhưng phán quang trên mặt băng đã không nhìn thấy nữa. chỉ thấy một làn đường đen nho nhỏ, dài chừng mấy dặm. gần như đã phủ kín cả mặt sông, khi làn đường đen càng lúc càng gần. đại mạc cát vàng mịt mù trước đó đã trở thành đại dương màu đen. đây chính là mười vạn tinh nhuệ người Ả Rập đến từ Syria. Iraq và Armenia, có kỵ binh, có bộ binh, tiếng trống to lớn vang lên ầm ầm. mười toán quân đoàn vạn người giống như hải triều che trời lấp đất, nhấp nhỏ tiến lên. tiếng bước chân đạp theo tiết tấu của trống giục, rung chuyển đất trời, trường mâu dày đặc hình thành nên một mảnh rừng nhìn không thấy bến bờ, một lá cỡ đen to lớn có thêu ngôi sao và trăng lười liềm đang bay phất phơ ở trên mảnh rừng trường mâu. phía sau đoàn quân thì là mấy vạn con lạc đà. chúng đang thồ lương thực, nước sạch, lều bạc và các thứ quân nhu.

Lý Khánh An nhìn vào mấy vạn con lạc đà. hắn bỗng nhiên phát hiện mình đã tính sai, người Đại Thực kỳ thật không thiếu lương thực.

Vương triều A Bạch Tư thở phụng màu đen. mười vạn đại quân ở ngoài xa mười dặm bắt đầu hạ trại, chỗ thị lực có thể đạt đến. khắp nơi là lều bạc màu đen và màu đỏ sậm. hợp thành một cự trận hình trăng lưỡi liềm to lớn. đây chính là phong cách của Haman. hắn chưa bao giờ bao vây toàn thành trì. mà là tập trung một mặt. dùng binh lực lớn mạnh nhất ưu thế nhất đè bẹp phòng ngự của quân địch.

*****

Haman lạnh lùng nhìn bức tường thành cao vời kia, đây chính là thành Khiva được mệnh dạnh là đại môn biển mặn Aral ư? Không ít gì cả đâu, mười vạn đại quân thành Damascus rồi cũng sẽ công phá nó, một đô thành tiểu quốc thì làm sao có thể càn nổi đại quân đế quốc?

Haman chẳng để Khiva vào trong mất. hắn quả thật muốn xem thử cái tên Lý Khánh An được Khalifah xung làm kẻ cường địch lớn nhất của người Ả Rập kia mặt mũi ra sao. nghe nói hắn cũng cỡ tuổi mình, vậy liệu hắn có là đối thủ của mình không đây?

Haman ngạo mạn ngẩng cao đầu, trong mất hắn tên Lý Khánh An này hoàn toàn không lợi hại như tưởng tượng, chỉ dựa vào một tòa thành kiên cố mà muốn dùng ba vạn quân Đường để chống đối mười vạn đại quân ư? Hắn hừ mạnh một tiếng quay đầu nói với Shaikh vẫn im lặng nãy giờ: "Đây chính là Lý Khánh An mà ngươi sợ như sợ cọp đấy ư? Ta xem chẳng qua là một tên ngốc không biết gì về binh pháp mà thôi."

Shaikh vẫn kiên định ý kiến: "Ngươi cứ đánh một trận rồi biết rõ."

"Hừ! Ta sẽ! Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ thấy binh sĩ Iraq đã công thành thế nào!" Haman quay đầu ngựa đi về hướng đại doanh.

Bắt đầu từ lúc chiều cho đến lúc khuya, trong doanh trại quân Đại Thực đều bận rộn túi bụi với việc chuẩn bị vũ khí công thành, từng chiếc máy ném đá, xe leo thành đồ sộ đều được xuất động, hàng ngàn binh sĩ hô hào chung sức kéo chiếc chùy công thành dài mười trượng lên lắp vào giá gỗ.

Hàng ngàn con lạc đà thồ theo hóa đạn khổng lồ đến giữa trung tâm của doanh trại. Loại đạn nhược này là do Abu Muslim phát minh để chống đối lại với hỏa lôi của Đại Đường. Loại hỏa đạn này thật chất là bình đựng dầu hỏa bằng gỗ, trong đó là hỏa dầu mà người Đại Thực đã phát minh ra nhờ nghiên cứu trong lúc phá già ngọn lửa Hi Lạp. Trên thực tế đó là một đầu dầu mỏ đã được điều chế, hỏa lực cực mạnh, được đựng trong quả cầu gỗ, bên ngoài quấn thêm một lớp vài tẩm dầu hỏa. Đây cũng là một loại vũ khí uy lực cực lớn. hỏa diệm có thể thiêu hủy tất cả. Haman là người theo chủ nghĩa vũ trang, hắn chẳng bao giờ xem Abu Muslim ra gì, nhưng với loại vũ khó này hắn quả thật phải tán thưởng Abu Muslim. Hắn đã gọi nó là thiên hòa. chuyên dùng đế đối phó thiên lôi của Đại Đường.

Trong màn đêm, Haman nhìn vào tòa thành chìm trong bóng tối đó, khuôn mặt tuấn tú của hắn không khỏi nở nụ cười ghê tởm, hắn lẩm bẩm: "Lý Khánh An, chiến thắng ngươi ta sẽ có thể vượt qua được Abu Muslim. Ngươi hãy đến tỉ thí cùng ta nào! Ngày hôm nay ta đợi chờ đã quá lâu!"

Trên thành đầu quân Đường đang vừa khẩn trương vừa hồi hộp, bọn họ phải dời những cổ máy ném đá nặng đến thành bắc, mà trên thành đông có ba tòa thạch bào kiên cố, năm trăm quả chấn thiên lôi đều được để ở đấy. Để tiện vận chuyển, quân Đường đã kéo một dây cáp giữa thành bắc và thành đông; phía đông cao, phía bắc thấp, nên sẽ dễ dàng chờ chấn thiên lôi đưa qua thành bắc với tốc độ nhanh nhất. Cạnh mỗi cỗ máy ném đá đều đặt năm quả chân thiên lôi. Theo nguyên tắc phòng hờ. cạnh mỗi máy ném đá đều có một thùng gỗ to cao gấp rưỡi người, trong đó đựng đầy nước, để phòng khi ném thất bại sẽ dùng nước xử lý chấn thiên lôi khẩn cấp mà không làm tổn thương đế binh sĩ phía mình.

Ngoài chấn thiên lôi ra. một vạn cây đại tiễn giường nỏ có trợ lực của hỏa dược đã được sẵn sàng. Chúng được cất trong các rương sắt. một trăm giường nỏ cũng đã được bố trí sẵn. Hàng vạn tên quân Đường đang tranh thủ thời gian ngủ nghi, ngày mai sẽ là một trận chiến sống chết gay gắt. Tại một góc tường thành phía đông bắc, Lý Khánh An đang đứng nhìn chằm chằm đại doanh quân Đại Thực. Hắn thấp thoáng có thể nhìn thấy sự tấp nập trong đại doanh kia. Bầu trên đêm trên đại doanh ấy còn thấp thoáng những chiếc bóng đen khổng lồ, trông như những con quái thú đang đăm đe thành trì trong bóng tối. Mười vạn quân Đại Thực đã tập trung tại thành bắc, mà bỏ qua tiến công các cửa thành khác. Vậy lạ họ sẽ tập trung lực lượng để công thành. VỊ chủ soái của Đại Thực này là người vừa khai chiến sẽ phát động tấn công lôi đình, hơn nữa người này rất thông minh, biết quân Đường từng tấn công thành bắc, nên tường thành thành bắc này chắc chắn không bằng nơi khác.

Đồng thời, hắn lại không cho vây thành môn của nam thành, để quân Đường có một con đường rút. chính là để triệt tiêu toàn bộ quyết tâm chống đối của quân Đường. chỉ cần quân Đường rút đi. vậy trong sa mạc rộng lớn này, binh lực lại thua đối phương, quân Đường chỉ có một kết cục là bại trận thảm hại. Đây cũng là một chủ soái biết dùng binh của Đại Thực. Lý Khánh An đang từng chút đoán ra thực lực đối thủ. hắn đã biết được chủ soái đối phương là một người ham công háo danh, một chủ soái không biết dùng chiến lược. Người này không biết được sự thất bại của hắn sẽ mang lại hậu quả gì cho Đại Thực, chỉ biết mỗi việc Lý Khánh An hắn có trong thành bèn đại cử cho công thành. Dần dần. miệng Lý Khánh An hé lộ một nụ cười thần bí. Nếu đối phương đã nôn nóng như thế, vậy hắn cũng chẳng ngại tỏ ra yếu đuối trước mặt đối phương thêm chút lửa để hắn bị ngủ quên trong chiến thắng!

Nghĩ đến đây Lý Khánh An lại quay đầu trầm giọng hạ lệnh: "Truyền lệnh của ta xuống. cho thu chấn thiên lôi về, và rút bớt một nửa máy ném đá và giường nỏ, chỉ để lại phòng ngự ít nhất trên thành đầu."

Vào lúc canh năm. phía đông vừa chuyển sắc, trời đã dần sáng thì ngay lúc này lính gác quân Đường đã phát hiện địch tình, quân doanh Đại Thực đã có động tĩnh, hàng trăm máy ném đã hạng nẵng đã bắt đầu rời doanh tiến lại gần hướng đầu thành. Cùng lúc ấy, tiếng trống báo hiệu tấn công của quân Đại Thực cũng bắt đầu vang lên nhưng tiếng sấm giữa ban mai.

Đây là bài bản công thành thường thấy của quân Đại Thực, dùng máy ném đá để mở đường, giáng đòn nặng đánh cho quân đội thù thành của địch tan tác rồi đại cứ công thành. Thường thì họ sẽ dùng chùy công thành phá cửa thành, còn gần trăm cỗ máy ném đá này chính là bước đầu tiên của quân Đại Thực. Chúng đang từ từ đi dọc theo các bãi đất trong giữa sa mạc tiến lại gần thành Khiva. Mỗi một máy ném đá đều cao ba trượng ngang tầm như của phía quân Đường, cự thạch ném ra cũng đạt được khoảng cách tám trăm bước, và cần hai trăm người để thao tác. Hàng trăm cỗ máy đang từ từ di chuyển. Haman cũng đứng giữa đội ngạo mạn nhìn tòa thành trì mà thành đầu đã bị hắn dùng hỏa đạn khổng lồ đốt cho bạc cả màu.

ngay lúc này, ngoài thành đầu phát ra tiếng động lạ. tiếp liền sau đó không trên bắt đầu xuất hiện các chấm đen cùng tiếng động chói tai càng lúc càng gần- hàng trăm mũi tên sắt vèo vèo phóng đến. có tên ngang qua đầu mọi người, có tên bắn trúng máy ném đá. những bộ máy ném đá đi trên cùng đều bị trúng tiễn mà đứt băng tải mà hỏng toàn bộ. Haman cũng xém chút trúng tiễn, cây tiễn ấy đã xẹt ngang qua đầu hắn làm cho chiến mã kinh hoảng mà giơ cả hai chân trước lên sào rú ầm L may thay có mười mấy thân binh vội dìu hắn xuống ngựa: "Thống soái đại nhân, hay mau vào doanh!"

"Không!"

Haman đẩy thân binh ra. hắn nhìn chằm chằm vào mười mấy chấm đen đang phóng ngang không trung, đó là cự thạch mà quân Đường ném tới."Đùng!" Một tiếng rơi mạnh xuống làm cát bụi xung quanh bay lên cuồn cuộn. Lại một tiếng vang ầm cùng tiếng thét thảm thiết liền sau đó, mấy máy ném đá đều bị quân Đường phá cho tan bành, thương vong ít nhất vài trăm người.

"Số lượng của họ không nhiều, không phải sợ hãi!" Haman gào to một tiếng: "Phát xạ thiên hỏa!"

Vài chục tên quân sĩ Đại Thực tay cầm đuốc lửa đốt bắt đầu đốt cháy những quả cầu bông kia. Sau khi bông đã tầm dầu lập tức bừng cháy biến thành những quả cầu lửa khổng lồ. các binh sĩ bắt đầu hô to, máy ném đá hoạt động phát nó đi. Hàng chục quả cầu lửa khổng lồ bừng bừng khí thế xuyên qua không trung phóng thẳng về hướng tường thành."Đùng!" Một tiếng nổ vang to. một quả cầu lửa đã trúng tường thành. Quân Đường lũ lượt hét lên rồi nằm sắp xuống. Vài tên quân Đường do chạy không kịp đã bị quả cầu lửa rơi trúng lập tức bị cháy thành ngọn đuốc sống. Võ gỗ vỡ tung, lượng lớn dầu hỏa tràn ra lại gặp vải bông đang cháy, hòa diệm cứ thế mà dọc theo dòng chảy hỏa dầu tràn ra tử phía. Chu vi mười mấy trượng bỗng chốc trở thành biển lửa. Mười mấy quân Đường đã bị lửa thiêu sống, mười mấy cố máy ném đá hạng nặng và giường nỏ cũng bị ngọn lửa nuốt chửng. Và bi thảm nhất là hơn hai người quân Đường đang bỏ chạy tứ tán. có kẻ bị lửa nuốt chứa thiêu thành than, mà phần lớn quân Đường do giáp sắt và tốc bị cháy xén. lăn lốc dưới đất rên rỉ thảm thiết.

Lúc này, bờ thành phía bắc lửa vẫn chưa kịp cháy đến. mấy máy ném đá hạng nặng đương phát cự thạch. Bạch Hiếu Đức sốt ruột đỏ hoe cả mắt. hắn quay sang Lý Khánh An nhảy nãy thét lên: "Đại tướng quân, nếu đá tàng không có hiệu quả chỉ bằng chúng ta mau đổi sang dùng chấn thiên lôi?"

Lý Khánh An nhìn quân Đường kêu gào bỏ chạy trong lửa. dù thế nào đi chăng nữa giờ vẫn chưa phải là lúc dùng chấn thiên lôi, môi hắn chảy cả máu vì nghiếng răng nhưng hắn vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không được dùng chấn thiên lôi, truyền lệnh toàn bộ quân Đường rút ra khỏi thành bắc."

chỉ một chốc sau. phía đông của thành bắc cũng bị trúng đạn của mười mấy đạn lửa. cả thành bắc đều bị chìm trong biển lửa.

CHƯƠNG 409: TRẬN CHIẾN VÂY THÀNH (Trung - 2)

Haman nhìn ngọn lửa ngất trời trên tường thành, nhìn các binh sĩ quân Đường bị thiêu sống không ngừng rơi xuống thành đầu rên rỉ thảm thiết giữa ngọn lửa mà không khỏi đắc ý cười to. Hắn lập tức hạ lệnh: "Lệnh cho quân đoàn một, hai, ba và bốn ập tức phát động tấn công, nhất định phải đoạt được thành Khiva trước trưa nay."

"Thống soái điện hạ. chúng ta không thể điều quá nhiều binh lực vào, đạn hóa lôi của quân Đường vẫn chưa được dùng, như thế chúng ta sẽ bị tổn thất nặng nề!"

Shaikh xông lên thỉnh cầu: "Thống soái điện hạ. chúng ta chỉ có thể điều một quân đoàn đi trước để thám thính thực lực của quân Đường."

"Tướng quân Shaikh. xem ra ngươi đã già rồi, trận chiến thành Đát La Tư làm cho ngươi trở nên nhát gan như thỏ đế, ngươi đã nhìn thấy chưa? Máy ném đá của quân Đường đã bị thiêu hủy!"

Hắn lại một lần nữa đắc ý cười phá lên. Quân Đường thì có gì đáng sợ chứ? Phen này hãy xem hắn bất sống Lý Khánh An như thế nào!

Từng quả cầu lửa lại xẹt qua không trung, bay qua đầu của binh lính Đại Thực phóng thẳng lên phía thành đầu. Trên thành đầu lửa cháy hừng hực, bốn bề inh ỏi tiếng hò hét ầm ĩ của quân Đại Thực, bốn vạn quân Đại Thực phát động tấn công. Trên bãi cát mênh mông dưới chân thanh đâu đâu được bố đầu quân đội Đại Thực, bọn chúng được xếp thành bốn phương trận lớn, trông như bốn tấm thám đen dày, từng tiếng hô từng bước đi của chúng cũng cực kỳ đồng đều, khí thế kéo theo sát khí cuồn cuộn đang từ từ tiến lại gần thành Khiva. rừng giáo rậm rạp nhấp nhỏ theo từng bước tiến của đại quân, từng chiến xe leo thành trong như những ngọn núi nhỏ đang từ từ tiến lên giữa quân đoàn.

Khác với thang mây của quân Đường, người Đại Thực dùng xe leo thành, nó cũng giống như xe lâu của quân Đường, thường sẽ cao năm đến sáu trượng, được dựng thành từ những khúc gỗ to. nhưng để tấn công được tường thành cao mười trượng của Khiva, xe leo thành của người Đại Thực được làm cao hơn, đế rộng năm trượng bọc bằng da bỏ sống, dưới đáy có bánh xe gỗ, phải dùng ba trăm con lạc đà mới kéo đi nổi, trông như một con quái vật đồ sộ. Ngoài ra, trên xe leo tường còn có thể chờ thêm hơn trăm người ở phần đinh xe. sau khi kéo căng tấm ván gỗ to có bọc da bỏ phía trên sẽ có thể phòng hộ được cung tiễn của quân địch, đồng thời. trên tấm ván này cũng có khai thông lỗ bắn tiễn, cứ chốc chốc lại đồng loạt phóng tiễn lên tường thành. Khi xem leo thành chỉ còn cách tường thành một trượng, tấm ván gỗ khổng lồ được thả xuống để tạo thành cầu gỗ rộng cho binh sĩ Đại Thực xông lên thành đầu. Xe leo thành có hiệu quả rõ ràng trong lúc công thành, nhưng khuyết điềm cũng quá rõ đó là sẽ trở thành tấm bia lớn cho máy ném đá đến phá hủy nó.

Khi quân Đại Thực gần tiến đến sát tường thành, cầu lửa cũng ngùng phát. Đó là chắn chắn, vì nếu không sẽ làm tổn hao đến quân đội của chính chúng, hơn nữa như thế cũng khó mà leo thành được. Cùng với việc hỏa đạn ngưng phóng, hóa diệm cũng bắt đầu lụi tắt dần. Lúc này, đám đông dân phu cùng ùa lên thành đầu. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn nước lạnh để hạ nhiệt cho thành đầu, và vận chuyển những thi thề quân Đường bị cháy đen đi, lại dùng cát dập tắt lửa vẫn đang bập bùng đâu đấy.

Và cùng lúc ấy, một vạn quân Đường cũng lập tức từ hai bên tường thành đông tây cùng đi vào trận địa bắc thành. Hàng trăm cỗ máy ném đá nhỏ linh hoạt hơn lập tức được lắp ráp sẵn sàng. Quân Đường chờ đợi chính là khoảnh khắc ngắn ngủi này, nếu mất thời kỳ hoàng kim này thì không những kế hoạch phản kích của Lý Khánh An thất bại, mà cả thành Khiva sẽ phải đối diện với hiểm nguy bị công phá. Đấy còn phải trông chờ vào tố chất cực cao của quân Đường, dùng tốc độ nhanh nhất để đi vào trạng thái chiến đấu trong thời gian ngắn nhất.

Trên thành đầu im phăng phắt, tám ngàn quân Đường đã đặt sẵn cung tiễn, một trăm phát đạn thiên lôi đầu tiên đã được đặt vào máy ném đá chỉ chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng sẽ lập tức bắt đầu phản công.

Ánh mắt Lý Khánh An gay gắt nhìn bốn vạn đại quân đang trùng trùng vây kín dưới chân thành, chí ít có hai vạn đại quân của Đại Thực đã đi vào tầm bắn. Hai mươi chiếc xe leo thành chỉ còn cách tường thành không đến mười trượng. Hắn thậm chí còn nhìn rõ từng khuôn mặt đằng đằng sát khí đang ngồi trên xe. Thời cơ phản kích đã chín muồi, Lý Khánh An cắn răng hạ lệnh: "Phản kích!"

Tiếng trống đùng đùng vang lên. từ trên thành bỗng chốc hàng vạn mũi tên cùng bắn. vèo vèo phóng xuống dày đặc như trút nước xông thẳng đến hàng ngàn quân Đại Thực đi đầu chưa kịp trở tay. Quân Đại Thực lần lượt ngã gục. người ngựa cùng bị tiêu diệt. Phản kích của quân Đường lại khiến quân Đại Thực thêm hưng phấn, chúng hô hào xông lên. có nhóm cùng ùa lên đẩy xe leo thành, bánh xe lộc cộc vang dội. khí thế binh sĩ Đại Thực dưới thành hùng hực công kích. nhưng ngay tại lúc này, trên trời bỗng xuất hiện vài chấm đen. đó chính là chấn thiên lôi của Đại Đường. Trong phạm vi khoảng hai trăm bước, một chấn thiên lôi đang bốc khói trắng từ trên trời rơi xuống. Tất cả quân Đại Thực này đều lần đầu tiên gặp phải loại vũ khí hình cầu dẹp này, chúng đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn. Bỗng nhiên, một chấn thiên lôi nổ tung ngay trên đầu giữa đoàn quân Đại Thực, chỉ thấy một tia sáng màu vàng xẹt qua. tiếng liền sau đó là tiếng nô kinh thiên động địa. khói đen mịt mù. Vài chục tên quân Đại Thực ở dưới đã bị nổ tan xác. và vài trăm tên quân Đại Thực gần đấy cũng bị hất bay đi, thương vong vô số. Sauk hi vỏ sắt bên ngoài nổ tung, kèm theo trong đó là hàng trăm viên bi sắt tẩm thuốc độc bắn ra bốn phương tám hướng, lại một loạt tiếng kêu thét thảm khốc vang lên.

Tiếp liền sau đó chín mươi chín chấn thiên lôi liên tục bùng nổ giữa đoàn quân Đại Thực, tiếng động vang trời chấn động khắp sa mạc. Cảnh tượng bùng nổ kiến binh sĩ Đại Thực bàng hoàng như điên như dại, bọn chúng vứt lại vũ khí bỏ chạy tán loạn, người đạp người. chiến mã hoảng loạn giẫm lên binh sĩ chạy tứ tán. nhưng bọn họ cũng không đi đâu được, xung quanh toàn sự chết chóc, chiến trường bỗng chốc trở thành địa ngục, nơi nơi toàn mảnh xác bị nổ tung của đồng đội. xác thịt lẫn lôn. máu chảy thành sông. Trong phạm vị hai trăm buốc quân Đại Thực đã gặp phải đại nạn hủy diệt. Chúng như nương mạch sau cơn bão, ngã đồ hàng loạt cơ hồ không còn ai đứng vững nổi, chỉ có kẻ còn sống sót giãy giụa rên rỉ giữa vũng máu thịt. Hai mươi cổ xe leo thành đã có mười hai cổ bị phá hủy, xác xe đồ sộ ngã nghiêng bên cạnh xác chết la liệt cùng máu thịt ngốn ngang.

Đợt tấn công đầu tiên của quân Đường đã diệt sạch hai quân đoàn của Đại Thực, gần hai vạn người thương vong. Quân Đại Thực trước giờ chưa thấy qua loại vũ khí nào ghê gớm nhường này. Trong chiến trường thảm khốc này, quân đội phía sau, sau khi thử người một lát lập tức bỏ chạy bán mạng, cả binh sĩ đang điều khiển máy ném đã cũng kinh hoàng vô cùng mà bỏ chạy theo. chỉ trong một chốc đã binh bại như núi đổ.

Trong khoảnh khắc bùng nổ kia. tim của Haman như ngừng đập, hắn thật sự không dám tin vào những gì mình đã nhìn, đã nghe thấy. Sao trên đời này lại có loại vũ khí hung hàn như thế. Hắn không tài nào tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm giác trong lòng. Vị thống soái trẻ tuổi này bỗng chốc thấy lạnh xương sống, hắn thậm chí thấy tuyệt vọng. Ả Rập không nên đối địch với Đại Đường.

Có điều những ý tưởng này chỉ lóe qua trong đầu, lòng kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn tiếp nhận sự thất bại này. Không! Hắn vẫn chưa thất bại.

Haman rút bảo kiếm ra hô hào: "Không được bỏ chạy! Bắn thiên hỏa đạn thiêu sạch quân Đường, truyền lệnh tất cả đại quân cùng lên. kẻ nào rút lui chém không tha!"

"Thống soái điện hạ. ngài không thể làm việc hồ đồ như thế, ngài sẽ hủy cả đế quốc chúng ta."

Shaikh lớn tiếng thét lên sau lưng hắn. Shaikh đã nhìn ra sách lược của Lý Khánh An. sẵn sàng bỏ dùng các cỗ máy vũ khí lớn để làm mồi nhử quân đội Ả Rập cùng tiến lên. rồi dùng thiên lôi giết hàng loạt. chỉ tiếc là Haman lại không nhìn ra. Shaikh chỉ nghĩ thôi đã sốt hết ruột gan.

"Điện hạ. tuyệt không thể đề đại quân cùng xông lên. chúng ta sẽ bị giết toàn bộ."

Haman phảng phất như không còn tỉnh táo, hắn chỉ ngay mũi kiếm vào Shaikh mắng rủa: " Câm miệng cho ta ngay, con chó già bẩn thỉu!"

Shaikh như bị đánh một đòn đâu. nước mắt giản giụa trong khoét mắt hắn. Xong rồi. đế quốc Abbisd xem như hủy trong tay tên ngốc này rồi. Không kiềm nổi. hắn ngưỡng cao đầu thở dài: "Khalifah điện hạ. anh minh cả đời của điện hạ cuối cùng lại bị hủy vì dùng người sai lầm."

trong lúc Haman hạ lệnh, tiếng trống tiến công của quân Đại Thực đùng đùng vang lên. hàng trăm quả hỏa đạn đang bốc cháy vù vù phóng về phía thành đầu của quân Đường. Lần này quân Đường đã tức tốc tản đi, cả thành đầu bỗng chốc lâm vào biển lửa ngất trời.

Bảy vạn đại quân Đại Thực dưới tiếng trống khích lệ lại lần nữa dũng mãnh xông pha về phía thành Khiva. Vài chục chiếc xe leo thành lại từ từ tiến về trước, chùy công thành lúc này cũng đã xuất hiện. Cùng năm trăm con lạc đà cũng được từ từ tiến lại gần thành môn.

*****

Lần này quân Đại Thực đã không cho quân Đường bất kỳ cơ hội nào, đạn đốt cháy một đợt nối tiếp một đợt ném ra. không chỉ trên đầu thành đốt lên ngọn lửa lớn ngút trời, ngay cả trên vách tường thành và trong thành cũng ánh lửa rợp trời, nhưng quân Đường vẫn lặng lẽ. không có bất kỳ phản kích nào, quân đội Đại Thực càng lúc càng gần. một lần nữa tiến vào trận địa thảm khốc nhất, không ít binh sĩ Đại Thực bắt đầu cứu viện chiến hữu vùng vẫy trong vũng máu. tức tốc khiêng họ ra khỏi chiến trường.

'Ầm ầm!' một tiếng, một chiếc xe đăng thành cuối cùng đã áp sát nơi phía tây xa không có ánh lửa thiêu đốt. tấm gỗ to lớn đặt xuống, hơn một trăm binh sĩ Đại Thực tay cầm khiêng đỡ và trường mâu ùa lên đầu thành như ong vỡ tổ, la thét xông đi đầu thành tây, xe đãng thanh đã hình thành nên một con đường bắt nối. càng nhiều binh sĩ Đại Thực từ cầu thang bên trong leo trèo lên trên, cuồn cuộn đổ dồn lên trên tường thành.

Nhưng hai nghìn nỏ tiễn thủ quân Đường đã chờ đợi nhiều giờ, khi quân Đại Thực vừa xông qua góc thành, lập tức nghìn tên cùng bắn ra. mưa tên dày đặc phong tỏa hết đường tiến lên của binh sĩ Đại Thực, trong bảy mươi bước, nỏ tiễn mạnh đến bắn thủng khiêng chắn của họ, binh sĩ Đại Thực nhất thời từ thương vô số, binh sĩ xông lên đợt đầu tiên gần như toàn quân bị diệt, bọn họ đồng loạt thoái lùi. bị ép vào trong một góc nhỏ hẹp của thành bắc.

Đúng lúc này, ác mộng của quân Đại Thực lại giáng lâm một lần nữa. từ hai cánh của đầu thành đông và đầu thành tây đồng thời bắn ra mấy chục quả chấn thiên lôi. chúng tuy không thể bắn ra tám trăm bước xa giống như máy ném đá của Đại Thực, nhưng xa nhất lại có thể bắn ra năm trăm bước, hơn nữa là năm trăm bước, ba trăm bước và hai trăm bước đều có, xa gần trước sau. ba cự ly đan xen nhau, trong quân Đại Thực dày đặc đó phát nổ dữ dội, giống như trong đại dương đen ngòm dấy lên vô số bọt sóng màu máu. từng lớp từng lớp lớn sĩ binh Đại Thực bị nổ banh, binh sĩ Đại Thực gào thét thảm kêu. ngay sau đó lại là mấy chục quả chấn thiên lôi ném tới. liên tiếp nối đuôi nhau phát nổ dữ dội trong đám đông, máu thịt tung bay, tử thi ngổn ngang, tử thương cực kỳ nghiêm trọng.

Haman đã ở trong trạng thái bán điên cuồng, hắn nhìn từng tốp từng tốp lớn quân đội bị giết chết, mắt đỏ ngầu lên. khán giọng mà ra sức gào to: "Máy ném đá tiến lên. đem thành đông và thành tây đốt thành đất trắng!"

Một viên quan quân hoảng hốt. tiến vội lên nói: "Emir điện hạ. quân đội của ta đã công lên thành, không thể mở rộng tiến công."

"Khốn kiếp!"

Haman nổi giận lôi đình, một nhát kiếm đâm chết quan quân, vung trường kiếm đang vấy máu rống to: "Máy ném đá tiến lên. phát bắn đạn đốt cháy!"

Máy ném đá ầm ầm tiến lên. lại tiến lên được khoảng hai trăm bước, 'uỳnh!' một cái bắn ra đạn đốt cháy, mấy chục quả cầu lửa cháy hừng hực bay ngang không trung, vượt qua tường thành bắc. hướng về hai phía đầu thành đông tây đánh úp mà tới. Trên đầu thành tây. hỏa cầu to lớn bắn rít tới, ở sát chỗ quẹo nhất, có một nghìn binh sĩ quân Đại Thực đã xông lên đầu thành đang núp ở phía sau chỗ quẹo tiến hành trận chiến cung tiễn với quân Đường, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng lửa lớn lại cháy đến trên đầu của họ, mấy chục quả cầu lửa đập vào trong chỗ ẩn náu của bọn họ, trong phút chốc, đầu thành bị biển lửa nuốt chửng, sĩ binh Đại Thực rống lên thảm thương. mấy trăm người lửa giơ tay chạy tán loạn, chưa chạy được mấy bước, bèn ngã lăn quay, nhưng ảnh hưởng lớn nhất lại là xe đãng thành, bốn chiếc xe đăng thành vừa áp sát đầu thành bị cầu lửa đập trúng, lập tức nhóm lên ngọn lửa lớn hừng hực. mấy nghìn quân Đại Thực tụ tập trong xe đăng thành trở nên rối loạn, giẫm đạp nhau mà bỏ chạy xuống dưới, chậm một bước liền bị lửa lớn nuốt chửng, toàn bộ bị thiêu sống mà chết trong xe đãng thành.

Ngoài xa trăm bước của đầu thành tây, cung nỏ thủ của quân Đường cũng gặp phải sự tấn công của lửa rực. thoáng chốc, mấy trăm binh sĩ quân Đường bị biển lửa nuốt đi. binh sĩ quân Đường đồng loạt rút lui ra sau. một ngọn lại một ngọn lửa to vồ tới, lửa cháy đã dồn sát máy ném đá trên đầu thành, mà bên cạnh máy ném đá có chấn thiên lôi, nguy cơ bắt đầu xuất hiện.

Lúc này một binh sĩ chạy như bay tới. lớn tiếng la lên: "Đại tướng quân có lệnh, chấn thiên lôi lập tức rút lui xuống thành! Đại tướng quân có lệnh, chấn thiên lôi lập tức rút lui xuống thành!"

Tình huống vô vàn nguy cắp. mấy nghìn binh sĩ đồng loạt ôm lấy chấn thiên lôi chạy nhanh xuống thành, máy ném đá không thể rút đi, loáng chốc bị ngọn lửa lớn ngấu nghiến. ngọn lửa của quân Đại Thực rợp trời phủ đất ập tới, cả một vùng phía bắc của thành Khiva đều chìm trong ngọn lửa lớn cháy rực, trong thành khắp nơi hỗn loạn, cư dân kinh sợ muôn vàn kêu thét rút về thành nam. không ít dân chúng chạy trốn không kịp, bị ngọn lửa ăn tươi nuốt sống, 'bùng!' một tiếng nổ to, một quả chấn thiên lôi phát nổ trong ngọn lửa thiêu đốt. đã đánh sập đường thông xuống dưới thành, hơn bốn trăm quân Đường cuối cùng không còn đường chạy, chết thảm trong tay của ngọn lửa.

Tuy phòng ngự của quân Đường đã gặp phải sự áp chế cực lớn. nhưng quân Đại Thực cũng đồng thời không thể tiến công, lúc này, mười lăm chiếc máy ném đá hạng nặng của quân Đường ở trong thành phản kích, từng quả chấn thiên lôi vượt qua tường thành, hướng vào binh sĩ Đại Thực dày đặt ở ngoài thành ném bắn ra. khi một quả chấn thiên lôi đen bóng bay ra. binh sĩ Đại Thực lập tức kinh hoàng vô cùng, tranh nhau chạy thục mạng ra phía sau. nhưng quân Đại Thực quá dày đặc. mỗi một quả chấn thiên lôi phát nổ, luôn có mấy trăm người bị oanh tạc chết thảm.

Binh sĩ Đại Thực một lần lại một lần lui xuống, nhưng lại một lần tiếp nối một lần bị mấy nghìn quân áp trận đuổi trở về, Emir điện hạ có nghiêm lệnh, phải không tiếc bất kỳ giá nào chiếm lấy thành Khiva. bắt sống Lý Khánh An.

Lúc này, Haman tất cả cơ hội đều aừi gấm vào trên chùy công thành, hắn cũng phát hiện, thiên lôi quân Đường từ trong thành bắn ra đa số tập trung ở hai bên. còn vùng ở giữa thành trì gần như là không có, điều này đã mang lại một tia hi vọng công hạ cửa thành cho hắn.

Mặt đất bị rung động mạnh, mấy nghìn binh sĩ Đại Thực liều mạng đẩy mạnh chùy công thành từng bước từng bước di chuyển lên phía trước, vốn dĩ năm trăm con lạc đà kéo nó đã bị chiến sự thảm liệt làm khiếp sợ đến liệt đi. không chịu ra sức thêm nữa. chỉ phải dùng sức người thay thế. chiếc chùy công thành này càng to xác hơn nhiều so với chiếc mà quân Đường đã sử dụng, chỉ là thân chùy đã đến mười trượng, cộng với khung gỗ, dài đến mười lăm trượng, cao đến bốn trượng, cần phải có ba nghìn người mới đầy được.

Chiếc chùy công thành này chính là vũ khí lợi hại năm xưa đánh hạ Damascus. người Ả Rập xưng tên nó là 'ác ma', do hai nghìn công tượng ở Khufa (*Khố Pháp) chế tạo, năm xưa. hai mươi vạn quân đội của A Bạch Tư (*Abbsid) vây đánh Damascus mãi không được, cuối cùng chính là nhờ chiếc chùy công thành này công phá cửa thành của Damascus.

Ba nghìn binh sĩ Đại Thực hò lên một cách có tiết tấu. chùy công thành ầm ầm di động về trước, hai quả cầu lửa rơi xuống trước cửa thành, lửa cháy rực trời, chùy công thành tiến lên trong trận cháy và tiếng phát nổ.

Lúc này, một quả chấn thiên lôi rơi vào trong đám người bên cạnh chùy công thành, phát nổ lên dữ dội, luồng khí mạnh nổ bay mấy trăm người, đinh sắt xanh thãm thẳm bắn ra tử tung, tiếng thảm kêu trỗi lên liên hồi. chùy công thành nghiêng mạnh về bên bên trái, xích sắt lắc rắc vang lên. thân chùy to lớn lắc lư qua hai bên. sợ đến hai viên quân Đại Thực đồng thanh hô to, thánh Allah phù hộ, chùy công thành cuối cùng đã ổn định trở lại.

Chùy công thành tiếp tục tiến lên. lại đi được trăm bước, cuối cùng đã tới được cửa thành. Lúc này, hơn hai nghìn binh sĩ Đại Thực ra sức kéo xích sắt. rống to lui bước ra sau. thán chùy bị từ từ kéo cao, một viên quan quân giơ cỡ phất xuống, chúng quân cùng nhau thả xích, thân chùy đập mạnh về phía cửa thành, giống như một đòn giáng mạnh làm rung chuyển đất trời, 'uỳnh!' một tiếng nổ trầm, trái tim của mỗi người gần như là sắp bị chấn động đến rơi ra ngoài, cửa thành luy lay dữ dội. ngói thành vừa mới tu sửa lại một lần xuất hiện ra khe hở.

Trong thành, trên cửa thành do bốn lớp đá vôi xây nên. cho dù là vậy, sức công phá to lớn vẫn làm cho bốn lớp đá vôi trước sau lắc lư. giống như đang động đất vậy, hai tảng đá vôi ở ngoài bìa rơi xuống, suýt chút là đập chết quân Đường ở phía dưới.

Một viên hiệu úy quân Đường thấy tình thế không ồn. nhanh chân chạy về phía sau. hắn xông qua chỗ lửa cháy, rất nhanh đã tìm được Lý Khánh An đang chỉ huy ném chấn thiên lôi.

"Đại tướng quân, kẻ địch dùng chùy công thành công cửa. sức mạnh quá to lớn. cửa lớn e là không chống đỡ được!" Ban nãy Lý Khánh An cũng đã cảm thấy sự rung động dưới chân, tuy nhiên, tháp viễn vọng đứng sừng ngay giữa thành trì chiếm diện tích quá lớn. đã che đi tuyến đường tiến công, làm cho máy ném đá hạng nặng không thể ném bắn vào giữa cửa thành, mà tháp viễn vọng bốn bề đều là lửa cháy bốc lên không trung, thế lửa cực nhanh và mạnh, máy ném đá không thể dời lên trước. Lý Khánh An cũng không thể không thở dài. liệt hỏa cầu của quân Đại Thực quả thật quá mãnh liệt, còn dầu lửa trào ra từ trong hỏa cầu không phải là thứ dầu mỏ đặc dính của quân Đường, mà là một loại xăng nhẹ giống như hậu thế đã qua tinh luyện, hòa lực càng nhanh mạnh hơn nữa.

Lúc này, lại một sự lắc lư dữ dội. chùy công thành lại là một đòn giáng nặng. Lý Khánh An chau tít mày lại, hắn biết ngói thành vừa tu sửa xong vẫn chưa khô hết. e là không thể nào chống đỡ đòn đập mạnh của chùy công thành, hắn lại ngước đầu lên nhìn về phía đầu thành, hòa cầu vượt qua đầu thành bay tới hình như đã yếu đi, máy ném đá của người Đại Thực có lẽ cũng không chịu đựng được sự ném bắn thường xuyên.

Hiện tại chỉ còn một cách, hắn dứt khoát mệnh nói: "Xích hầu doanh số một phái người lên thành, sức người ném bắn chấn thiên lôi."

Lập tức có mấy trăm dũng sĩ mang các thùng nước dội từ đầu xuống, lại gánh khối băng và cát mịn. dùng chăn bông bó chặt mấy chiếc thùng gỗ có đựng chấn thiên lôi. nhất tề gánh chúng chạy về đầu thành bắc.

Tuy rằng mục tiêu tiến công chủ yếu của Đại Thực đã chuyển về hai bên đông tây và trong thành, nhưng hỏa dầu trên đầu thành bắc quá nhiều, hòa dầu khắp mặt đất vẫn đang cháy hừng hực. ngọn lửa cao đến hơn một người.

Các binh sĩ cùng khối băng và cát mịn nhanh chóng đắp ra một con đường thẳng tắp, nối liền với phía trên cửa thành, mấy trăm binh sĩ quân Đường xếp thành một hàng người dài tít. chịu đựng sự thiêu đốt của ngọn lửa ở phía sau lưng, mang ba quả chấn thiên lôi nhanh chóng truyền lên trước lỗ châu mai. chín viên quân Đường sáp gần lỗ châu mai ngồi xốm xuống, dùng đao nhỏ cạy thùng gỗ ra. ba người một nhóm, hai người khiêng ra chấn thiên lôi vỏ sắt nặng hơn bốn mươi cân.

Ngay lúc này, quân Đại Thực phía dưới lại là một tiếng hô đồng thanh, quan quân hiệu úy hô to một tiếng: "Mau ngồi xổm xuống!" sợ đến quân Đường ôm chấn thiên lôi ngồi phắt xuống, chỉ nghe thấy một tiếng 'ầm!' vang thấp, tiếng vang thấp này làm cho trái tim mỗi người đều gần như sắp nổ tung, đầu thành lưng lay dữ dội. mấy mươi quân Đường đứng không vững, rơi vào trong lửa đỏ, thoáng chốc toàn thân bốc lửa. cả đầu tóc cũng bốc cháy, quân Đường xung quanh luống cuống tay chân, kéo họ qua dập đánh, cho dù như vậy, vẫn còn mười mấy người thảm kêu bị đốt chết.

chỉ nghe thấy trước cửa thành quân Đại Thực đồng thanh hoan hô. cửa lớn đã bị tông ra. để lộ ra cự thạch chống cửa xanh um ở bên trong, lúc này chỉ cần giáng thêm một đòn nữa. cửa lớn sẽ bị phá vỡ, quân Đại Thực từ bên ngoài bèn có thể khiêng đá tảng đi, đại quân sẽ đánh vào trong thành.

Tình thế đã đến thời khắc vô cùng nguy ngập, nhưng trời xanh đã sắp đặt để Lý Khánh An thay đổi lịch sử. ngay lúc quân Đại Thực chưa dứt tiếng hoan hô, chỉ thấy từ đầu thành ném xuống ba quả hình tròn dẹp đen bóng, đang bốc khói trắng, rơi vào trên tấm đế của chùy công thành, mấy trăm binh sĩ Đại Thực xung quanh sợ đến gan nứt tim tan. ai nấy hồn bay phách lạc. quay đầu là chạy, nhưng đã muộn, một trong những quả chấn thiên lôi đã phát nổ ra dữ dội, nổ đến hơn trăm binh sĩ xung quanh bay lên. hai quả chấn thiên lôi còn lại bị nổ bay, rơi vào trong đám đông phía sau. liên tiếp phát nổ, khắp nơi là tay chân thi thể đẫm máu và khối thịt tung tóe.

Tấm đế của chùy công thành bị nổ ra. mười mấy chiếc cột bên to lớn đã nứt gãy, khung chùy đã không còn chịu đựng được chiếc chùy công thành nặng đến mấy vạn cân. đổ sụp ầm ầm. xích sắt bay loạn sạ. đường kính là một trượng, thân chùy dài đến mười trượng rơi xuống, đem hơn trăm binh sĩ Đại Thực đập thành thịt vụn.

những người may mắn sống sót còn sót lại hô to một tiếng, quay đầu chạy ra phía sau. chùy công thành đổ sụp làm cho tình thế chiến tranh xảy ra sự nghịch chuyển, quân Đại Thực sĩ khí hạ thấp, không còn lòng dạ đề chiến đấu tiếp nữa. còn chủ soái Haman bị chấn động đến há mồm trợn mắt. hắn nhìn vào binh sĩ bị đạn hỏa lôi của quân Đường nổ đến trở nên rải rác phân tán. quân đoàn sớm đã rối đội hình, bảy vạn binh sĩ gần một nửa đã biến mất. còn thành Khiva vẫn đứng sừng sững trong biến lửa. hắn cuối cùng đã ý thức được mình đã phạm phải tội tày trời.

"Rút... quân!"

Hắn lửa giận công tâm. trước mắt chợt tối sầm lại. đã lập tức ngất đi.

Đây là một trận chiến cực kỳ thảm khốc, đôi bên không xảy ra việc giáp lá cả. mà là ai nấy đều sử dụng vũ khí bạo tàn nhất phát động công kích với đối phương, nhưng số người từ trận của binh sĩ Đại Thực vượt xa so với quân Đường, quân Đường bị lửa lớn thiêu chết cháy thương tuy gần ngót ba nghìn người, nhưng số từ trận một buổi sáng của quân Đại Thực đã vượt qua bốn vạn. vì điều này quân Đường đã tích lùy ném ra hơn bốn trăm quả chấn thiên lôi.

Trận chiến công thành khốc liệt ngày đầu tiên cuối cùng đã đến hồi kết, trên đầu thành. Lý Khánh An dõi theo quân Đại Thực từ từ rút lui. có thể nhìn thấy rất rõ, trong số quân Đại Thực rút lui có mang theo một lượng lớn các thương binh. ít nhất có đến vạn người.

Lý Khánh An híp mắt lại. vẻ mặt phức tạp, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì?

Chiến tranh đã bình ổn. quân Đại Thực rút về đại doanh ngoài xa mười dặm. nhưng không khí vẫn bay đến mùi tanh hỏi nồng nặc của thi thể bị đốt khét, rất lâu vẫn không tan. trong trận địa quân Đại Thực, khắp nơi đều nằm la liệt những binh sĩ quân Đại Thực bị thương, không ngớt có người chết đi bị khiêng đi. rất nhiều người cơ thể trúng độc dịch bắt đầu phát tác, vết thương đen thủi sưng to, chảy nước mũ. các quân y Đại Thực đã bận không ngoi tay. các binh sĩ chỉ có thể tự mình giải quyết, dùng đao cắt bỏ phần thịt bị trúng độc, thậm chí có người chặt đứt cả cánh tay, tiếng thảm kêu vang lên không dứt. sĩ khí hạ thấp đến cực độ.

Trong soái trướng. Haman đôi mắt thất thần nằm trên giường, quan nội vụ đang báo cáo với hắn chiến báo vừa thống kê được, binh sĩ trên chiến trường không trở về có ba vạn chín nghìn người, trong đại quân lui về lại có một vạn sáu nghìn thương quân, không ngừng có người trọng thân chết đi. những người còn lại gần như đều đã mất đi sức chiến đấu.

Một trận chiến đấu hơn nửa buổi trời, mười vạn đại quân của hắn liền đã từ thương gần phân nửa. tuy biểu hiện bề mặt là hắn đã chiếm thế thượng phong, quân Đường bị đạn hòa dầu của hắn đánh đến không có sức đánh trả. nhưng trên thực tế, hắn mới là kẻ thảm bại thật sự.

Haman trong lòng đau xót cùng cực. hắn đột nhiên cổ họng hơi ngọt, một ngụm máu phun ra ngoài, mấy viên quân y vội vã thay hắn cầm máu.

Haman khoát tay, tiếng nói vô cùng yếu ớt nói: "Đi mời tướng quân Shaikh tới đây!"

Một viên thân binh đi ra. lát sau. mời phó tướng Shaikh tướng quân đi vào, Shaikh sa sầm nét mặt. lặng thinh không nói tiếng nào.

Haman thở dài nói: "Shaikh tướng quân, việc quân lương lần trước, ta sở dĩ không nghe ý kiến của tướng quân, là do ta cho rằng chúng ta có mấy vạn con lạc đà. thật sự không thể được thì có thể giết lạc đà làm quân lương, nhưng ta không nói rõ bèn đã trực tiếp giáo huấn tướng quân, là ta không đúng, ta cáo lỗi với tướng quân!"

Đây e là lần xin lỗi đầu tiên trong suốt một đời của Haman. sắc mặt của Shaikh cuối cùng đã dịu đi một chút, hắn ngẩng đầu lên trời thở dài một tiếng, nói: "Ta thật sự không hề khiếp sợ hỏa lôi của quân Đường, bởi vì hỏa cầu thiêu cháy của chúng ta hoàn toàn không thua kém uy lực của nó, điều ta khiếp sợ chiến là chiến thuật của Lý Khánh An. điện hạ chắc là cũng tận mắt chứng kiến rồi. thật ra quân Đường có máy ném đá hạng nặng y như chúng ta. nếu như bọn họ vừa bắt đầu đã dùng máy ném đá hạng nặng phát bắn đạn hỏa lôi về phía chúng ta. vậy thì chúng ta căn bản là không có cơ hội bắn ném hỏa cầu thiêu cháy, nhưng mà bọn họ không dùng, đây chính là điểm đáng sợ của chiến thuật Lý Khánh An. thà đế mình nằm vào thế bị động công phòng, cũng phải thu hút quân đội chúng ta đại cứ áp sát. sau đó hắn lại dùng hỏa lôi sát thương một số lượng lớn binh sĩ của chúng ta. đây chính là sách lược của Lý Khánh An. tiêu diệt năng lực hữu sinh của chúng ta. điện hạ có nghĩ đến hậu quả của việc này không?"

Haman cúi đầu xuống, không nói năng gì. Shaikh liếc hắn một cái. lại chậm rãi nói: "Ta cũng là sau này mới nghĩ thông, bởi vì Lý Khánh An biết được mâu thuẫn nội bộ của chúng ta. giết chết một lượng lớn quân đội trung thành với Khalifah. như vậy sức mạnh khống chế đế quốc của Khalifah sẽ suy yếu đi5 như vậy thì Ziyad của Khurasan cũng sẽ tương ứng mà trở nên lớn mạnh, đế quốc của chúng ta rất có thể sẽ xuất hiện nội chiến, như vậy thì Ai Cập trung thành với lão Ali sẽ bị chia cắt. còn có Tây Ban Nha và thế lực tàn dư của vương triều Umayyad (*ủy Mã Á), thế lực của chúng không hề yếu, đế quốc sẽ lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, đây chính là chiến lược của Lý Khanh An."

"nhưng mà... nhưng mà chúng ta bất luật thế nào cũng không phải là đối thủ của hỏa lôi của quân Đường, hỏa lôi của bọn họ thật sự quá lợi hại." sắc mặt Haman trắng bệch, thì thào thấp giọng nói.

"Không! Ta đã nói rồi, hỏa lôi của quân Đường không hề lợi hại, mà là mưu lược của Lý Khánh An lợi hại."

Shaikh thấy Haman đến bây giờ vẫn còn chấp mê bất ngộ, vẫn chỉ nhận thức được vũ khí. hắn không khỏi vô cùng đau đớn nói: "Chúng ta hoàn toàn có cơ hội đánh bại hắn. chỉ cần lúc bắt đầu chúng ta giả vờ quân lương không kham nổi mà rút quân, như vậy Lý Khánh An muốn tiêu diệt chúng ta, thì chỉ có thể bị ép mà đuổi theo chúng ta. có lẽ hắn từ bỏ thành trì rút về nam, chỉ cần dụ hắn rời khỏi Khiva. chúng ta lại phái quân chật đứt đường lui của hắn. chủ lực mới đại cứ phản công, vậy thì tác chiến trong sa mạc. binh lực của ta sẽ chiếm ưu thế, quân Đường cho dù có chấn thiên lôi cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta, trận chiến này chúng ta tất thắng, đáng tiếc a! Chúng ta bị kế sách dụ địch của hắn đánh lừa, không nắm bất được cơ hội chiến thắng này."

sắc mặt của Haman trắng bệch đến mấy lần. nữa buổi trời hắn mới có chút oán trách nói: "nhưng lúc đó ngươi không nói ra kế sách này, ngươi chỉ nói là quân lương không đủ, nếu không ta cũng sẽ không đại cứ công thành."

Shaikh lặng thinh, thật ra hắn cũng là sau này mới nghĩ đến sách lược này, nhưng đã quá trễ, lúc bắt đầu hắn cũng không nhìn rõ mục đích thật sự của Lý Khánh An. sau này mới từ từ hiểu ra. chỉ là Gia Cát Lượng của việc đã rồi mà thôi.

Hai người đều không nói năng gì. đại trướng trở nên yên tình, một lúc sau. Haman khàn giọng nói: "Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Tiếp tục rút quân dụ hắn ra đây sao?"

Shaikh lắc đầu: "Bây giờ đã có chút trễ rồi, năm vạn chọi ba vạn. sĩ khí hạ thấp, còn mang theo nhiều thương binh như vậy, chúng ta không hề chiếm ư thế, mà hỏa cầu thiêu đốt của chúng ta cũng sắp dùng hết rồi, cung tiễn của quân Đường trên cơ bản vẫn chưa sử dụng, cho dù là giao chiến trong sa mạc. chúng ta vẫn chưa chắc là đối thủ của họ, bây giờ, chúng ta chỉ có thể thật sự rút quân, nhân lúc hắn không phòng bị, rút quân ngay trong đêm."

"Vậy chúng ta có thể đợi viện quân của Khalifah đến không."

"Không! Không! Không đợi viện quân của Khalifah đến. viện quân của quân Đường đã tới trước rồi, lúc đó thì chúng ta mới thật sự phải toàn quân bị diệt, chúng ta phải rút đi, như vậy mới có thể bảo toàn phân nửa binh lực."

Haman trầm tư chốc lát. cuối cùng gật đầu nói: "Thôi được! Chúng ta rút quân ngay trong đêm."

Đúng lúc này, một binh sĩ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào cấp báo: "Emir điện hạ. không... không xong rồi, kỵ binh quân Đường đánh tới rồi."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<