Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 334

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 334: Viển Chinh SINDH
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Càn Đà La (*Gandhara) cũng thuộc một trong chư quốc Thổ Hỏa La, nhưng không giống với các nước Nguyệt thị, nó không bị người Đại Thực chinh phục, dãy núi Khánh Đô Khố Thập (*Hindu Kugh) trải dài cao ngút đã ngăn chặn vó ngựa sắt của người A Rập đông tiến. Gandhara là một đất nước nông nghiệp truyền thống. trong sơn cốc khổng lồ, đất đai phì nhiêu và nguồn nước dồi dào đã làm cho Gandhara sản xuất ra nhiều lương thực và hoa quả, cũng đã nuôi sống phần đông dân cư nơi này.

[(*) Càn Đà La (*Gandhara. Gandhara. Gandha-vati) là một vùng miền Tây bắc Ấn Độ, ngày nay thuộc về Afghanistan và một phần của Pakistan. Ngày xưa Càn Đà La là một trung tâm văn hoá nghệ thuật Phật giáo. Trong thế kỉ thứ 1, 2, Phật giáo Đại thừa cũng bắt đầu xuất hiện tại đây. Ngày nay, các đạo trường Phật giáo không còn bao nhiêu dấu tích vì bị phá huỷ trong thế kỉ thứ 5. Theo kí sự của Huyền Trang thì đạo Phật tại đây đã bị huỷ diệt trong khoáng thế kỉ thứ 7. ]

Gandhara thuộc phái thân Đường, trong mấy chục năm qua. quốc vương Gandhara mấy lần khiển sứ giả nhập Đường yết kiến, đã nhận được ban thưởng của triều đình Đại Đường, được phong làm Thổ Hỏa La diệp hộ, nơi này lại là thánh địa Phật giáo, khắp nơi đâu cũng thấy cây bồ đề cao to như chóp và phật tự rực rỡ huy hoàng. tăng lữ. nông dân. thương nhân lai vãng. ở đây đã trở thành một quốc gia giàu có mà yên tĩnh.

Hạ tuần tháng tám, Lý Khánh An soái lĩnh một vạn ba nghìn quân viễn chinh Đại Đường và hơn hai nghìn quân đội của Hộ Mật Quốc đi đến hoàng thành của Gandhara - Purusapura. Gandhara quốc vương Thất Lý Ca La (*Srimangala) dẫn theo hoàng hậu và mấy chục quan viên xuất thành mười dặm nghênh tiếp.

Đại đội quân Đường từ từ ngừng bước chân đi lên, Bạch Ca (*Barca) nhanh chân đi mấy bước, dẫn theo một đoàn người đông đảo quỳ ở trước ngựa Lý Khánh An. hắn tâm trạng thấp thỏm không yên. nói: "Hoan nghênh đại tướng quân giá lâm tệ quốc, tệ quốc nguyện vì quân Đường cung cấp mọi sự tiện lợi."

Từ nơi đây tiếp tục hướng nam là tiến vào Sindh, cũng chính là đích đến của quân Đường trong cuộc nam chinh lần này, Gandhara sẽ trở thành căn cứ của quân Đường nam hạ. đặc biệt là nơi đây sản xuất nhiều lương thực, nó có thể cung cấp quân lương thiết yếu cho quân Đường, Gandhara rất quan trọng đối với cuộc nam chinh của Lý Khánh An. thái độ của quốc vương Gandhara vẫn khá kính cẩn phục tùng, cũng bày tỏ ý nguyện của bọn họ chịu dốc toàn lực tương trợ quân Đường, về điểm này Lý Khánh An vô cùng hài lòng, hắn nhảy xuống ngựa, tiến lên đỡ Barca dậy, cười nói: "Đa tạ quốc vương điện hạ đã ủng hộ quân Đường, lần nam chinh này của quân Đường chính là vì muốn đem thế lực của Đại Thực đuổi ra khỏi Sindh và Punjab, đây cũng là vì để Gandhara không bị bàn tay của Đại Thực vấy vào, vì vậy ta hi vọng lần nam chinh này đồng thời cũng sẽ trở thành quốc sự của Gandhara, hi vọng các ngươi cũng có thể dốc một phần sức lực."

Hộ Mật vương từ đem ý của Lý Khánh An phiên dịch lại cho Srimangala, hắn phiên dịch rất chuẩn. đã làm cho Srimangala nghe hiéu ý trong lời nói của Lý Khánh An, chính là để cho Gandhara đồng thời xuất binh, hiệp trợ quân Đường công đánh Sindh, nhưng Gandhara không phải là Hộ Mật Quốc, Hộ Mật Quốc nằm ở khu vực miền núi, xuất binh chỉ là vì tình cảm. còn Gandhara một khi hiệp trợ quân Đường, cũng có nghĩa là bọn họ công khai đối kháng với người Ả Rập, nếu như mai này quân Đường rút đi, người Đại Thực trở về lại Sindh. Gandhara sẽ trở nên nguy hiểm. Srimangala cảm thấy rất khó xử, hắn không chịu xuất binh hiệp trợ. hắn thà ra tiền ra lương, dốc hết sở hữu của quốc gia. nhưng lời này hắn lại không thể nói rõ ra trước, nói quá rõ ràng trái lại sẽ làm quân Đường sinh nghi.

"Đại tướng quân, lương thực súc mã. Gandhara sẽ dốc hết tất cả trợ giúp quân Đường."

Ngữ khí của Srimangala tuy cung kính, nhưng thái độ thoái thác của hắn lại làm cho Lý Khánh An rất không thích. Lý Khánh An cũng không nói toạt ra, bèn điềm đạm nói: "Việc này về sau hẵng nói!"

Hắn không còn bận tâm đến Srimangala, quay đầu lệnh nói: "Đại quân trú đóng ngay tại chỗ, nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày."

Các kỵ binh quân Đường đồng loạt xuống ngựa, dỡ bỏ các loại vật tư. các túp lều trại rất nhanh đã xuất hiện trong bình nguyên rộng lớn bên cạnh sông Tín Độ hà (*sông Sindhu), Srimangala trong lòng thấp thỏm không yên, Lý Khánh An đã không còn ngó ngàng đến hắn nữa. hắn hồi thành cũng không phải, ở lại nơi đó cũng không phải, quan trọng hơn là bọn họ đã vì quân Đường chuẩn bị xong nơi trú doanh, nhưng quân Đường căn bản là không ngó ngàng hắn, mà là tự mình quyết định nơi trú đóng, đại doanh của bọn họ vừa lúc đánh gãy con đường nối liền Gandhara đến Khách Bố Nhĩ (*Khabul). làm cho người vãn lai không còn đường để đi, Srimangala trong lòng vừa sốt ruột vừa hối hận, hắn không biết mình nên giải thích với Lý Khánh An như thế nào.

Thê nữ và hạ thần của Srimangala đều hồi thành rồi.

Srimangala như một nam nhân vô gia cư, ở trước đại doanh quân Đường đi lại loanh quanh, hắn muốn bàn bạc một lần nữa với Lý Khánh An. đây không thể nào trách hắn, người Thổ Hỏa La đều là như vậy. dùng cách nói bây giờ. chính là chủ nghĩa thực dụng và chủ nghĩa cơ hội điển hình, ai mạnh họ theo kẻ ấy, bây giờ triều Đường cũng muốn rờ rẫm Thổ Hỏa La. thắng thua cuối cùng vẫn chưa phân rõ, hắn làm sao có thể toàn lực ủng hộ Đại Đường, nếu lỡ Đại Thực thắng thì sao?

Lúc này, một binh sĩ quân Đường từ trong đại doanh đi ra, lên trước chắp tay thi lễ nói: "Quốc vương điện hạ, đại tướng quân nhà ta mời ngài vào trong."

Srimangala mừng rỡ, Lý Khánh An cuối cùng lại cho hắn cơ hội rồi, hắn vội đi theo binh sĩ đi vào đại doanh.

Trong đại doanh, một viên thám báo vừa từ Sindh trở về, mang theo tin tức của Hạ Diên Tự trở về, Hạ Diên Tự đã tìm thấy cụm kho lương lớn nhất của Sindh. nơi đó có bốn trăm vạn thạch lương thực và hai nghìn vạn Dinar tiền bạc mà người Đại Thực vơ vét được từ Sindh và Punjab, bây giờ được ba vạn quân đội địa phương của Sindh trông coi. ngoài ra còn có hai nghìn quân Đại Thực, mà Sindh tông đốc Ben Ibrahim đang soái lĩnh chú lực quân Đại Thực ở Puniab trấn áp phản loạn người La Kỳ Phổ Đặc (*Rajput).

Điều làm cho Lý Khánh An cảm thấy hứng thú là. Hạ Diên Tự bây giờ lại trở thành tổng quản của một trong những kho lương, đảm nhiệm chức vụ của đại đội trưởng quân Sindh. thủ hạ có một nghìn người, nguyên nhân là hắn đã thành công giành được tín nhiệm của một viên quan quân Sindh. mà thúc thúc của viên quan quân này lại là một tướng lĩnh cao cấp trong quân Sindh.

"Đại tướng quân. Hạ Diên lữ soái rất lo lắng Sindh xảy ra bạo loạn, làm lương thực gặp phải tổn thất, lữ soái nói những binh sĩ này đều không đáng tin cậy, nếu như xảy ra bạo loạn, bọn họ sẽ dẫn đầu cướp tiền cướp lương, lữ soái khẩn cầu đại tướng quân mau chóng phát binh Sindh."

Lý Khánh An khép lại báo cáo của Hạ Diên Tự, cười nói:

"Hạ Diên tướng quân có số làm quan a! ở chỗ ta chỉ là một lữ soái nho nhỏ, ở Sindh. mới có thời gian mấy ngày đã bay đến vị trí đại đội trưởng, đó tương đương với lang tướng của Đại Đường ta chứ chẳng vừa. xem ra ta đây đã mai một nhân tài rồi."

Lời nói bông đùa của Lý Khánh An nghe đến binh sĩ mồ hôi đầy trán, hắn vội vàng thay Hạ Diên Tự giải thích nói:

"Trong quân Sindh căn bản là bát nháo ô hợp, không hề có bất kỳ quy củ và quân chế nào, mọi thứ đều là huyến thống và quan hệ, chỉ cần là người Rajput. cho dù là binh non vừa mới tòng quân, cũng có thể soái lĩnh những lão binh người hạ đăng dày dặn kinh nghiệm. Hạ Diên tướng quân và bọn họ ngôn ngữ còn chẳng thông nữa! Vậy mà đã thăng quan rồi."

Lý Khánh An hiểu được ý của hắn. hắn là đang nói chế độ dòng giống của Thiên Trúc, Lý Khánh An cười xòa bèn hỏi nói:

"Ý ngươi là. các ngươi là thuộc loại người thượng đẳng?"

"Vâng! Bọn họ đều cho rằng bọn thuộc hạ là người Quỹ Sương (*Khusan), thuộc Sát Đế Lợi (*Kshatriya/ Kashtriya), vì vậy vị tướng quân của bọn họ đã hào phóng cho Hạ Diên tướng quân một quan chức đại đội trưởng."

Lý Khánh An gật gật đầu."Ta biết rồi. ngươi tạm thời đi nghỉ ngơi trước, ta còn cần ngươi dẫn đường, nghỉ ngơi và chỉnh quân hai ngày, đại quân liền nam hạ Sindh."

Báo tin binh thi một quân lễ rồi lui đi. lúc này, thân binh lại dẫn Gandhara quốc vương Srimangala vào, Srimangala quỳ xuốn. dập đầu thỉnh tội với Lý Khánh An nói: "Nô tội đáng muôn chết, kháng lại mệnh lệnh của đại tướng quân, đặc biệt đến lĩnh tội!"

Phiên dịch bên cạnh nhỏ giọng nói. vẻ mặt của Lý Khánh An trở nên lạnh lùng đứng lên."ngươi cũng biết ngươi có tội sao?"

"Nô biết! Cho nên đến đây thỉnh tội."

Lý Khánh An nhìn hắn một lúc lâu. mới chậm rãi nói: "Ta là chủ của An Tây. còn không từ gian nan. soái cánh quân của vua nam hạ. chính là muốn vì các ngươi giải trừ nỗi khổ bị người Đại Thực nô dịch, có lẽ các ngươi cho rằng Gandhara không bị người Đại Thực chiếm lĩnh, vì vậy có thể không hề chỉ. nhưng nếu như không có quân Đường ở Hà Trung khống chế người Đại Thực, ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn là quốc vương Gandhara nữa sao?"

"Nô biết, nếu không có đoàn quân của vua ngăn chặn người Đại Thực đông tiến, bây giờ Gandhara đã sát nhập vào Sindh rồi."

"ngươi cũng biết thế, nhưng ngươi lại tiếc thân, không chịu phái quân đội hiệp trợ quân vua. cả tiểu quốc như Hộ Mật cũng không bằng, quốc vương điện hạ. ngươi đã làm ta rất thất vọng a! Nếu không phải là ta nghĩ cho ngươi thêm một cơ hội nữa. bây giờ quốc vương của Gandhara có lẽ đã không phải là ngươi nữa rồi."

Sự uy hiếp trắng trợn của Lý Khánh An làm cho Srimangala cả đầu mồ hôi đầm đìa. hắn liên tục dập đầu. một câu cũng không dám nói nhiều, quy củ của An Tây là thà bất kính với Đại Đường hoàng đế, cũng không thể đắc tội chút nào với An Tây Tiết độ sứ. An Tây Tiết độ sứ giết những quốc vương bọn họ giống như giết một con gà vậy.

'Thôi được! Nể tình ngươi đã biết sai, tha cho ngươi một lần."

Lý Khánh An sắc mặt thoáng dịu đi, liền lệnh nói: "Lần tấn công Sindh này, ta muốn Gandhara dốc hết toàn quốc lực, bao gồm tiền lương và quân đội, tự ngươi nói, ngươi chuẩn bị ra bao nhiêu?"

Lần này, Srimangala không dám có chút gì che giấu, trong lòng hắn tính toán một chút, bèn nói: "Trong quốc khố của nô vẫn còn một trăm vạn thạch lương thực, có thể cho hết quân Đường. còn có sáu nghìn cân vàng, nô cũng nguyện cống hiến làm quân hưởng, còn về quân đội. Gandhara có thể ra năm nghìn quân voi và hai vạn bộ binh, đi theo quân Đường tác chiến."

Nói đến tượng quân, chợt nhắc nhở Lý Khánh An. hắn lập tức hỏi: "Sindh và Punjab có bao nhiêu voi nuôi bằng nhân công?"

"Chắc phỏng chừng có mấy vạn con! Ven bờ sông Sindhu rất nhiều thôn trang hầu như nhà nhà đều nuôi voi."

Srimangala nghĩ đến tổn thất của mình, đau lòng vạn phần, trả lời câu hỏi của Lý Khánh An cũng không còn tinh thần nữa, Lý Khánh An hiểu rõ tâm ý của hắn. bèn mỉm cười với hắn nói: "Quốc vương điện hạ chịu trợ binh quân vua. từ đó có thể thấy lòng trung thành đối với Đại Đường, ta sẽ không bạc đãi ngươi, sau khi chiếm được Sindh và Punjab, ta sẽ sát nhập bọn họ vào Gandhara. thành lập vương quốc Sindh nghìn dặm lãnh thổ, ngươi sẽ là quốc vương nhiệm kỳ đầu tiên."

Srimangala mắt trợn tròn cả lên. hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Gandhara của hắn lại có thể sát nhập luôn Sindh và Punjab, nhưng bây giờ hắn lại thật sự nghe thấy, Lý Khánh An muốn đem Sindh và Punjab đưa cho hắn. hắn vỗ vỗ trán của mình, nhỏ tiếng hỏi: "Đại tướng quân không gạt nô chứ!"

Nghe xong lời phiên dịch, Lý Khánh An mặt trầm xuống, có chút không vui nói: "Ta là Đại Đường Triệu vương. Chính sự đường tướng quốc, đường đường một An Tây tiết độ sứ, không lẽ ta còn gạt ngươi sao?"

Srimangala lần này thật sự tin tưởng rồi. hắn kích động đến nỗi dập đầu bùng bùng nói: "Nô nguyện vì đại tướng quân tận sức khuyển mã."

"Đương nhiên, để đề phòng người Đại Thực cuốn gói trở lại. quân Đường sẽ trú binh Sindh. giúp đỡ ngươi huấn luyện quân đội, chống cự sự xâm lấn của người Đại Thực, về điểm này, ta phải nói trước với ngươi."

Srimangala có chút khôi phục lại một ít lý trí, hắn hiểu rõ ý của Lý Khánh An. Sindh và Punjab kỳ thục vẫn là thuộc về triều Đường, chẳng qua là để hắn thay Lý Khánh An bưng trên tay, cho dù như vậy, Srimangala vẫn là vui mừng khôn xiết, triều Đường chỉ lấy phần mà họ muốn lấy, phần mà họ không muốn lấy vẫn là thuộc về mình.

"Đại tướng quân, nô lập tức trở về điểm binh!"

"Đi đi! ngày mốt giờ ngọ, đại quân đúng giờ xuất phát."

Sông Sindhu cũng chính là sông Ấn Độ (*gọi tắt là sông Ẩn) ngày nay, chảy qua toàn lãnh thổ của Pakistan, lưu vực sông Sindhu của một nghìn ba trăm năm trước là kho lương lớn nổi tiếng thế giới. Nơi đây đất đai màu mỡ, ánh nắng và nguồn nước đều vô cùng đầy đủ. thêm vào đó dân số đông đúc, làm cho nơi đây trở thành căn cứ lương thực quan trọng của người Đại Thực, trước khi người Đại Thực đông tiến, toàn bộ khu vực bắc Thiên Trúc đều là người La Kỳ Phổ Đặc (*Rajput) thống trị, người Rajput là chúng tộc mới do người Quý Sương (*Khusan), Hung Nô, Cổ Gia La (*Gujar/ Gujarat) cùng với dân tộc ngoại lai An Tích (*Parthia) một vùng Thổ Hỏa La dung họp với thổ dân bản địa mà thành, ở bắc Thiên Trúc chiếm cứ địa vị thống trị, thuộc giai cấp Sát Đế Lợi (*Kshatriya/ Kashtriya), thống trị hàng nghìn hàng vạn người thổ dân bản địa.

người Rajput không phải là vương quốc thống nhất, mà là chia tách ra làm ba mươi sáu tiểu quốc, hỗn chiến với nhau.

Sau khi người Đại Thực đông tiến, nơi bị chinh phục đầu tiên sẽ là Sindh và Punjab, một bộ phận người người Rajput bị ép sửa tín ngưỡng đạo Islam. người Đại Thực từng hứa hẹn bọn họ, sẽ không cần nộp tô thuế nữa, nhưng do đế quốc Đại Thực liên tục thất bại cho Đại Đường. thêm vào đó triều Đường đã bắt đầu trực tiếp tiến hành mậu dịch với Byzantium, đây làm cho thương thuế của Đại Thực giám mạnh, ép bức người Đại Thực không thể không hủy bỏ hứa hẹn ban đầu, giáo đồ Muslim của Sindh vẫn phải nộp thuế, những dân chúng khác thì phải gia tăng việc nộp tô thuế, để bù đắp tôn thất tài chính của Đại Thực.

Chính sách trọng thuế của Đại Thực đã ááng một đòn nặng nề về chính trị cho sự thống trị Sindh và Punjab của họ, người Rajput cực kỳ bất mãn. dưới sự cố ý xúi bẩy của một số quý tộc và đại địa chủ, rất nhiều khu vực đều bùng lên khởi nghĩa, trong đó khới nghĩa của thành Adiputra của Punjab là kịch liệt nhất, nguyên quốc vương bị ủng hộ đăng cơ trở lại. công khai đối kháng người Đại Thực.

Sindh tổng đốc Ibrahim tức giận dị thường, đích thân dẫn tám nghìn quân Đại Thực và năm vạn quân nô bộc Sindh đi Adiputra trấn áp khời nghìa. để đàm bảo lương khố lớn của Sindh không gặp phải tổn thất, Ibrahim lại từ các nơi điều về ba vạn quân nô bộc Sindh bảo vệ an toàn của lương khố, do phó tổng đốc Ben Raaaed thống lĩnh.

Ba vạn quân đội này đều là đến từ các nơi ở Sindh. thuộc các phe phái riêng lẽ, trong đó một vạn quân đội đến từ thành A Di Địch La (*Amidilo) ở phía bấc Sindh phụ trách trấn thủ lương thảo phía đông, Hạ Diên Tự bèn đảm nhiệm một chức đại đội trưởng trong cánh quân này.

Đại đội trưởng là quân chế của người Đại Thực, do Khalifgh nhiệm kỳ cuối cùng Mạch Nhĩ Vượng đời thứ hai (*Malik II) của vương triều Umayyad (*ủy Mã Á) mô phỏng quân chế La Mã sửa lại mà thành, tiếng A Rập gọi là Kurds. một quân đoàn do mười đại đội hợp thành, phía dưới lại có trung đội và tiểu đội, Hạ Diên Tự bèn đảm nghiệm đại đội trưởng của một đại đội bên trong đó. nắm giữ một nghìn binh sĩ.

Nói ra cũng khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Tô Ma La (*Sumaroo) - bạn vong niên mà Hạ Diên Tự dùng một mảnh tơ lụa và một ly sứ đã kết giao được lại có một thúc thúc làm quân đoàn trưởng, gọi là Á Đô Đức La (*Jadot Droz), do một trong số những đại đội trường mắc chứng bệnh lỵ nghiêm trọng, ở nửa đường tới đây chết tức tưởi, Jadot Droz bèn đế cho cháu trai Sumaroo của mình kiêm nhiệm chức vụ của đại đội trưởng chết vì tiêu chảy này, Sumaroo bèn tiến cử Hạ Diên Tự đảm nghiệm phó thủ của mình, trong sự nhìn nhận huyết thống. Jadot Droz tri thức uyên bác khẳng định Hạ Diên Tự là thuộc người Mã Kỳ Đôn (*Macedonia), có một quan hệ thân thích nào đó với tổ tiên của hắn. cũng chính vì quan hệ thân thích ngớ ngẩn này, đã làm Jadot Droz hủy bỏ chức kiêm nhiệm của cháu trai, thay vào đó nhậm mệnh Hạ Diên Tự làm đại đội trưởng.

Còn về ngôn ngữ không thông không hề quan trọng, quan trọng là phải đề phòng binh sĩ tự ý trộm lương.

Hạ Diên Tự là một người trẻ tuổi cực kỳ thông minh, chỉ trong thời gian nữa tháng ở chung với Sumaroo, hắn đã học được một chút tiếng Sindh. đã có thể tiến hành đối thoại đơn giản.

Trời vừa sáng. Hạ Diên Tự đã được thông báo, hắn phải đi họp trong đại trướng của quân đoàn trưởng, thời gian đã đến đầu tháng chín, nhưng thời tiết của Sindh vẫn oi bức dị thường, mười mấy tướng lĩnh tụ tập một nơi, trong đại trướng tràn ngập một mùi hỏi thối. Hạ Diên Tự đã quen rồi, hắn đi đến bên cạnh Sumaroo ngồi xuống, cười hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Sumaroo là một người không có chí lớn. hắn không hề để ý Hạ Diên Tự đã đoạt đi chức kiêm nhiệm của hắn. hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phía bắc truyền đến tin tức, người Gandhara lại xâm nhập Sindh quy mô lớn. quân đoàn trưởng bèn nóng lòng họp mọi người lại thương nghị đối sách."

Hạ Diên Tự thoắt nghĩ một cái. bèn lập tức hiểu ra. đây làm sao là người Gandhara gì đó xâm lấn. rõ ràng chính là quân Đường đã đến. trong lòng hắn âm thầm kích động, nhưng hắn không hé lộ một chút sắc mặt nào, đảo mắt nhìn xung quanh một cái. nói: "Vậy quân đoàn trưởng đâu? Tại sao không thấy mặt ngài?"

"Quân đoàn trưởng cũng đi họp rồi. để chúng ta chờ ở đây."

Một việc mà Hạ Diên Tự đau đầu nhất chính là Sindh làm việc vô cùng lề mề, một việc rất đơn giản, bọn họ cần dùng thời gian rất dài để giải quyết, hội họp đặc biệt lâu. đại đa số thời gian đều qua đi trong đợi chờ, ít nhất phải đợi nửa ngày.

Hạ Diên Tự vẫn là tính sai. hắn từ sáng sớm đợi mãi đến trời tối, ở trong đại trướng dùng hai bữa cơm. lại ngủ được một giấc, ở trong cơn mơ màng bị lay tỉnh, quân đoàn trưởng đã họp xong trở về.

Gia tộc của Jadot Droz đời đời nắm giữ thành Amidilo ở phía bắc, bản thân hắn là một lão quân bĩ (tên lưu manh trong quân đội) trạc khoảng năm mươi tuổi, có lợi ích gì tuyệt đối không thể thiếu được hắn. có rắc rối. thì cũng tuyệt đối không nhìn thấy được bóng dáng hắn. hắn để một bộ râu xồm rậm rạp, có một cặp mắt nhỏ tinh khôn, đến nỗi mà mắt hắn thường bị che bởi râu. cho người ta một cảm giác khó nắm bắt.

"Hôm nay họp lâu hơn một chút, chủ yếu là mọi người đều không ai nhường ai. mọi người ai cũng muốn ở lại canh giữ kho lương, mà không chịu đi đánh trận với người Gandhara thấp hèn. điều đó sẽ làm nhục thân phận người thượng đẳng của chúng ta."

Thật ra người Gandhara cũng là người Rajput. nếu xét về huyết thống, thậm chí còn chính thống hơn cả bọn họ, chỉ là bọn họ tìm cớ không chịu đi bán mạng mà thôi.

"Vậy kết quả thì sao?" Sumaroo lớn tiếng hỏi. hắn đang chuẩn bị lấy thêm một bà vợ, chẳng có thời gian đi đánh trận đâu đấy.

"Kết quả mọi người đều không chịu đi. người Ả Rập đã tức giận. bèn để mọi người rút thăm."

"Vậy ngươi đã rút được cái gì?"Tất cả mọi người đều ngồi thẳng lưng lên. vô cùng quan tâm vận may của quân đoàn trưởng của họ.

Jadot Droz đắc ý mỉm cười, "Các ngươi cho rằng ta sẽ rút trúng sao? Chúng ta ở lại nơi đây, để những người khác đi đánh trận."

*****

Trong đại trướng bỗng chốc hoan hô sấm dậy, những người khác đều đi rồi, có nghĩa là lương thực và tiền của trong lương khố này đều thuộc về họ rồi.

Hạ Diên Tự lại âm thầm kêu khổ, đánh trận với quân Đường. bọn họ bèn có thể thừa cơ quay về đội ngũ, phen này rắc rối rồi, lúc này mọi người đều quay về ngủ rồi, Jadot Droz lại gọi hắn lại: "Sumaroo, Diên Tự. hai ngươi ở lại, ta có lời nói với hai ngươi."

Đợi mọi người đi hết, Jadot Droz mới thấp giọng nói với hai người họ: "Ta nhận được tin. sự việc e là không đơn giản như vậy, có thể không phải là người Gandhara đánh tới, mà là quân đội của triều Đường đã đến rồi."

"người triều Đường!"

Sumaroo mở bừng đôi mắt ra. vội nói: "Vậy bọn họ có khi nào mang rất nhiều tơ lụa và đồ sứ. như vậy không phải là không đáng tiền rồi sao?"

Hắn lo lắng mảnh tơ lụa và đồ sứ trong tay mình có khi nào rớt giá hay không, Jadot Droz trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: "Đồ ngu! Quân đội triều Đường sẽ không mang theo tơ lụa hay đồ sức gì tới, bọn họ chỉ sẽ giết sạch hết chúng ta."

"Vậy quân đoàn trưởng cho rằng chúng ta nên làm thế nào?" Hạ Diên Tự hỏi.

"Ta cho rằng chúng ta nên lấy đi hai nghìn vạn Dinar tiền bạc trong kho lương, trở về thành Amidilo làm địa chủ."

Jadot Droz cười nham hiểm nói.

Trong đại trướng hơi tối, Hạ Diên Tự cùng mấy tên thủ hạ đang khẩn trương thảo luận đối sách. Tình hình bây giờ tương đối nguy cấp, phó đô đốc Sindh Lạp Cát Đức (*Raased) dẫn hai vạn quân đến nghiên chiến với quân đội Gandhara, còn nhiệm vụ bảo vệ kho lương được giao lại cho Á Đô Lắc La, nhưng tên này lại có dị tâm, muốn chiếm đoạt tiền thuế rồi rút. chỉ cần quân đội của hắn mà rút, vài trăm vạn thạch lương thực trong kho sẽ bị dân bản địa cướp sạch, vậy khi quân Đường vào Sindh sẽ phải đối đầu với hiểm nguy thất bại.

"Lữ soái, hay chúng ta cho người phán lại Jadot Droz đi. để hắn ở lại bán mạng cho quân Đường!" La Kỳ nói.

Hạ Diên Tự lắc lắc đầu: "Người này là kẻ phản phúc điển hình, nếu quân Đường không kịp đến Chabro, mà tổng đốc Sindh lại trở về thì hắn nhất định sẽ lại trở về với phe phái cũ. rất khó mà đoán được cách nghĩ thật của hắn lắm. Ta chỉ lo thân phận chúng ta bại lộ mà bị hắn hãm hại."

"Vậy Sumaroo thì sao, ta thấy người này cách nghĩ tương đối đem giản, lại khá dễ khống chế, hơn nữa hắn rất được lòng mọi người, cả đại đội trưởng còn phải nể mặt hắn."

Hạ Diên Tự cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, Sumaroo đúng là không tồi, có thể thử xem, nhưng người này lại có nhược điểm là nhút nhát, nhất định phải tính toán chu toàn đã, mọi người lại thương nghị thêm một hồi, quyết định tối hôm đó sẽ hành động.

Sumaroo dẫn đại đội dương phụ trách gác kho bạc, trong kho bạc có hai ngàn hai trăm vạn tiền bạc Dinar, là tiền thuế hai năm của Sindh và Punja. vốn định sẽ chuyển về Đại Thực, nhưng do phản loạn tại Punjab mà tạm hoãn. Giữa đêm, Hạ Diên Tự dẫn hai tên thủ hạ trực tiếp xông vào chỗ ở của Sumaroo.

"Có việc gì thế này? Giữa đêm chạy đến làm ta giật cả mình!" Sumaroo bị Hạ Diên Tự làm thức giấc, hắn vừa dụi mắt vừa cằn nhằn.

"Ngươi không muốn phát tài ư?"

Hạ Diên Tự quá hiểu Sumaroo, vào thẳng vấn đề nói ra thứ Sumaroo yêu nhất, chỉ nghe thôi hắn đã phấn chấn tinh thần, tỉnh táo hắn. cười tít mắt hỏi: "Ta sao lại không muốn phát tài, ta cả mơ cũng muốn được cưới ba bà vợ!"

"Ngươi cũng chẳng ra gì quá đi, ta nói phát tài là ngươi có thể cưới ba trăm bà vợ."

Mắt Sumaroo trợn tròn, hắn bỗng nghĩ ra gì đấy vội hỏi:

"Đợi đã. ngươi không phải đang nói về việc của kho bạc đấy chứ? Đó sẽ không có phần cho chúng ta, chú ta không phải nói rồi sao? Chúng ta có thể lấy lương thực, nhưng cả kho bạc đều thuộc về hắn!"

"Không! Không phải, ta đang nói tơ lụa và gốm sứ Đại Đường, tất cả những thứ đến từ Đại Đường sẽ đều do ngươi khống chế, ngươi sẽ trở thành thương nhân số một của Sindh. và cũng chính là người giàu nhất Sindh. không lẽ ngươi không muốn ư?"

"Ta trở thành người giàu nhất của Sindh ư?"

Sumaroo lẩm bẩm: "Sao lại có thể như thế được!"

"Sao lại không thể? chỉ cần ngươi nghe theo an bài của ta, ngươi không những trở thành giàu nhất Sindh. mà còn sẽ trở thành Ksatriya (* giai cấp thống trị)."

"ngươi?" Sumaroo kinh ngạc nhìn Hạ Diên Tự, hắn bỗng cảnh giác hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta nói thật cho ngươi biết! Kỳ thực ta là tiên phong của quân Đường."

"Quân Đường?!"

Sumaroo giật mình nhảy dựng lên, hắn bàn năng định mở miệng la toáng lên nhưng đã bị Hạ Diên Tự kịp thời bịt miệng hắn lại. Hạ Diên Tự dùng đao kề sát cổ họng hắn. nhỏ giọng nói: "Ngươi mà dám la, ta sẽ giết chết ngươi ngay!"

Mất Sumaroo lộ vẻ sợ hãi, hắn ngoan ngoãn gật đầu. Hạ Diên Tự rút đao lại, bỏ tay bịt trên miệng hắn xuống, cười nói: "Không lẽ lão huynh thật sự muốn bán đứng ta sao?"

Sumaroo lắc đầu vội nói: "Lão đệ! Ngươi mau đi đi, chú ta rất hận người Đường, nếu bị hắn biết thì chỉ sợ các ngươi sẽ mất mạng thôi."

"Vì sao?"

"Chú ta có hai người con trai đến Đại Đường làm mậu dịch, nhưng kết quả bị thổ phỉ Đại Đường giết chết, không còn quay lại nữa. hắn thề là sẽ phải báo thù cho con trai mình."

Hạ Diên Tự trầm mặc một lát nói: "Ta muốn để ngươi thay thế vị trí quân đoàn trưởng của chú ngươi, ngươi có muốn thế không?"

Sumaroo hoảng hốt khoát tay từ chối: "Không! Không! Ta không làm quân đoàn trưởng được đâu, các ngươi tìm người khác đi."

Nói xong hắn bèn định dậy định đi, nhưng Hạ Diên Tự lại lôi hắn ngồi xuống, thành khẩn nói với hắn: " Sumaroo lão huynh, kỳ thật ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội phát tài thôi. Quân Đường lần này có năm vạn đại quân đến. năm xưa ở trận chiến Đát La Tư quân Đường cũng chỉ dùng bảy vạn đại quân đánh bại mười mấy vạn binh tinh duệ của Đại Thực hơn đứt quân Sindh. người Đại Thực tại Sindh chỉ có tám ngàn người. mà Thổ Hỏa La cũng bị quân Đường chiếm, như thế này thì Sindh và Punjab nhất định sẽ rơi vào tay quân Đường, nếu ngươi chịu giúp quân Đường bảo vệ kho lương thực này, vậy phần thưởng của ngươi sẽ lớn hơn bất kỳ ai. Nhưng nếu ngươi nguyện ý, ngươi thậm chí có thế làm quốc vương của Sindh. Nếu ngươi chỉ muốn có tiền thôi, quân Đường sẽ thưởng cho ngươi vô vàn nhung lụa và gốm sứ. và còn cho ngươi một tòa thành nữa. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi. Đây sẽ là thời khắc có thể thay đổi cả cuộc đời ngươi! Cơ hội này không biết bao nhiêu người muốn có được, bây giờ nó đang trước mắt ngươi. vì ngươi đã từng giúp ta nên ta mới báo đáp ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ cho con cái và vợ ngươi đi! Lão huynh Sumaroo."

Mắt Sumaroo dần dần sáng lên. hắn hiểu nhiên là đã động lòng. Hắn cũng bắt đầu ý thức được đây là một cơ hội vạn năm hiếm có. Hắn cũng chẳng muốn làm quốc vương gì. chỉ cần phát tai. trở thành phú ông lớn nhất vùng Sindh này.

"Nhưng ta làm sao đối phó với thúc thúc, người là thúc thúc của ta!"

"Thúc thúc của ngươi thì không cần ngươi động thủ, ngươi chỉ cần khống chế được quân đoàn giúp ta. giữ lại lương thực thì xem như ngươi đã thành công."

Dừng lại một hồi. Hạ Diên Tự lại hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, nhược điểm lớn nhất của thúc thúc ngươi là gì?"

Một lúc sau. Sumaroo mới khẽ tiếng nói: "Hoàng kim và bảo thạch, nhìn thấy hai món này thì người bỏ cả mạng cũng được."

Sumaroo nghĩ đến việc mình sẽ bán đứng chú mình mà trong lòng như bị phủ lên một lớp bụi u ám. nhưng nghĩ đến sự bủn xỉn của chú mình, hắn có đến vài trăm người vợ, nhưng mình thì chỉ có mỗi một mụ vợ, lại còn rất xấu xí; nghĩ thế thôi trong lòng đã thấy bất mãn. Ba trăm người vợ xinh đẹp đang đợi hắn đây!

Hắn thở dài một hơi nói: "Ta không biết mình phải đang làm một việc ngốc ngếch nhất đời mình không đây!"

Hạ Diên Tự vỗ mạnh lên vai hắn. nhìn chằm chằm vào ánh mắt hơi ngượng ngùng của hắn nói: "Không phải, ngươi đang làm một việc sáng suốt nhất trong cả cuộc đời ngươi, chẳng mấy chốc ngươi sẽ được báo đáp thôi."

Jadot Droz giữa đêm bị Hạ Diên Tự gọi dậy, hắn bực bội hỏi: "Việc gì?"

"Quân đoàn trưởng, thủ hạ của thuộc hạ đã phát hiện vật này trong một nhà kho."

Hạ Diên Tự đưa một chiếc túi nặng trĩu cho hắn. Jadot Droz vừa mở túi ra. mắt hắn bỗng chốc trợn tròn, trong đấy toàn vàng óng ả cùng đá quý thượng hạng lấp lánh.

Giọng hắn rung rung vì quá kích động."Còn nữa không?"

"Còn không ít? Thuộc hạ chỉ tùy tiện lấy vài miếng."

Sự tham lam làm mở mắt của Á Đô Đức La. và cũng trầm trọng làm giảm trí tuệ của hắn. Hắn vội mặc áo vào nói: "Ngươi mau dẫn ta đi xem!"

"Quân đoàn trưởng. đừng nhiều người quá. cũng không thể để lộ tin tức."

'Ta biết rồi, ngươi mau dẫn ta theo."

Jadot Droz chỉ dẫn theo năm người thủ hạ bèn vội vàng đi theo Hạ Diên Tự đến kho mà hắn gác giữ.

"Chỗ các người có tất cả bao nhiêu người biết chuyện."

"Không nhiều lắm. chỉ khoảng ba bốn người."

"Bảo bọn chúng câm miệng lại, ta sẽ chia cho các ngươi mỗi người một phần."

"Rõ thưa quân đoàn trưởng."

Hạ Diên Tự dẫn Jadot Droz đến trước cửa kho, chỉ có lác đác vài tên xích hầu thủ hạ của hắn đang đứng canh gác ngoài cửa. Hạ Diên Tự vừa nháy mắt ra hiệu với họ, mấy tên quân Đường này lập tức mở cửa.

"Quân đoàn trưởng, mời vào trong! ở bên trong có một núi hoàng kim và đá quý chất đống."

Jadot Droz nhìn thấy bên trong kho tối om. vốn vẫn đang do dự. tự dưng nghe nói đến có hoàng kim và đá quý chất đống lập tức không còn biết lo lắng gì. hắn bước nhanh vào trong kho.

Kho rất lớn. trong đấy chất đầy từng bao từng bao lương thực. Jadot Droz thắp sáng đuốc đi xuyên qua từng dãy lương thực trong kho. Hạ Diên Tự đi trước dẫn đường."Quân đoàn trưởng, cẩn thận, nó ở ngay phía trước."

Bất tri bất giác, hắn cùng năm thủ hạ đã theo Hạ Diên Tự đi vào sâu trong kho, cửa lớn đã bị đóng lại từ lúc nào. Lúc này, Hạ Diên Tự chỉ vào một góc tối nói: "Đấy! Chính là là chỗ đó, toàn là hoàng kim và đá quý!"

Lòng Á Đố Đức La kích động vô cùng, hắn nhìn thấy chút sáng óng ả trong màn đêm. mắt hắn giờ phảng phất như nhìn thấy toàn các thành vàng và đá quý chất đống. Đây chính là kho báu của quốc vương Sindh đã cất hàng trăm năm ở đây ư? Ánh mắt hắn toát lên sự tham lam vô đáy, hắn từ từ bước đến. Dưới ánh đuốc chiếu rọi, màn đêm dần dần lùi lại.

Jadot Droz bỗng dừng chân lại. hắn thừ người ra. bóng tối đã biến mất. trước mắt hắn chẳng có vàng cũng chẳng có đá quý, mà là một con người - một binh sĩ có nụ cười lạnh lùng trên môi. trên tay hắn đang cầm cái gì đấy tựa cung tiễn, và nó đang chỉ vào trán hắn. cái ánh sáng lúc nãy chính là mũi tên này.

Á Đô Đức ra phát hoảng vội buông tay đánh rơi bó đuốc trên tay. Nhưng trong cái tích tắc trước khi nó kịp chạm đất thì một cây tiễn nỏ được phóng thẳng tới trước mặt hắn. tiếng thét thảm thiết vang vọng mãi trong kho. Tiếp liền sau đó là năm tiếng thét thảm khét. chỉ một chốc, nhà kho lại trở lại với vẻ yên lặng ban đầu.

Ngày hôm sau. Sumaroo triệu tập hết mọi người đến. hắn giơ cao quân phù của Jadot Droz nói với họ, thúc thúc của hắn đã đến Punjab báo cáo với tống đốc, bây giờ quân đội tạm thời do hắn chỉ huy. Quân kỷ của lính đánh thuê Sindh vốn dĩ khá lỏng lẻo, tuy không phải do chính miệng Jadot Droz thông báo, nhưng các đại đội trưởng đều không mấy để tâm. bọn chúng có mơ cũng không nghĩ là quân đoàn trưởng đã bị khử. Thêm vào đó là do Sumaroo khác được lòng mọi người, lại hào phóng hơn ông chú bủn xỉn của hắn nhiều, nên mọi người đều biểu thị nguyện ý nghe chỉ huy của hắn.

Hạ Diên Tự mạo hiểm thành công. Hắn cũng lập tức phái người đến bẩm báo với Lý Khánh An. kho lương chính của Sinhdh đã trong tay họ, thỉnh cầu quân Đường hòa tốc đến tiếp quản.

Quân đội Đại Đường và Gandhara suốt chặng đường đều thế như chẻ tre không ai cản nổi, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã đi đến thành Đa Lan Gia Tư.

Đa Lan Gia Tư thành là một tòa thành lớn rất có ý nghĩa chiến lược, nó nằm bờ tây sông Sindh. rất đông dân. là vùng đất phì nhiêu nhất Sindh. chuyên sản lương thực và bông vải. Tại thành Đa Lan Gia Tư có một kho lương khổng lồ, có chứa hai trăm vạn thạch lương thực, vải bông chất cao như núi.

Thành Đa Lan Gia Tư vốn dĩ có hai vạn quân trấn thủ, nhưng trước khi quân Đường đến một ngày lại có thêm hai vạn viện binh Chabro đến Đa Lan Gia Tư.

Sáng sớm hôm đó, hai vạn quân Gandhara tiên phong đã đến đồng bằng cách thành Đa Lan Gia Tư mười dặm. Raased tổng đốc Sindh quyết định xuất thành nghênh chiến. Hắn dẫn bốn vạn đại quân từ từ bố trận trên thảo nguyên rộng lớn.

Trong bốn vạn đại quân đó có năm ngàn quân Khurasan Đại Thực, ba vạn năm ngàn người còn lại đều là quân đánh thuê Sindh. trong đó có ghi vạn lính tượng, đây chính là đội quân lợi hại nhất Sindh. do năm ngàn con voi khoác chiến giáp to khỏe tố thành, trên lưng mỗi con voi có cõng theo bốn binh sĩ. một người phụ trách điều khiển voi. hai cung binh, một lính ném mâu.

Tiếng tù và vang lên giữa thảo nguyên, năm ngàn quân Đại Thực từ từ cho dừng chiến mã. Ragged ngóng về doanh trại quân Đường ở xa. trong mắt lộ vẻ lo âu. Raeaed từng tham gia trận chiến Đát La Tư mà theo Muslim trốn về Khurasan. Hắn vẫn nhớ như in sự mạnh mẽ của quân Đường, đặc biệt là tiếng nổ kinh thiên động địa cuối cùng kia vẫn thường xuất hiện trong từng cơn ác mộng mỗi khi đêm về. Hiện giờ quân Đường tấn công Sindh khiến lòng hắn đầy lo lắng cho tiền đồ Sindh. Thế lực của Đại Thực liệu có như lúc ở Hà Trung sẽ bị quân Đường đuổi ra khỏi Sindh và Punjab không?

Ragged không mấy tin tướng vào quân đánh thuê Sindh. hắn biết trong tâm can người Sindh rất nhu nhược, cùng với quân kỳ lỏng lẽo của chúng. Năm xưa vương triều Oa Mã Oa chỉ cần năm ngàn kỵ binh đã có thể đánh bại sáu vạn quân Sindh. vậy chúng làm sao mà chống đối với quân Đường?

Ragged thở dài, hắn hiện giờ chỉ duy nhất hi vọng là quân Đường đừng quá nhiều, mà chủ lực là quân Gandhara là chính, như thế may ra chúng còn có một tia hi vọng.

"Tướng quân. Đại Thực chúng ta đánh trận đầu ư?" Một quan quân nhỏ tiếng hỏi.

"Không!" Ragged từ từ lắc đầu, "Để lính tượng đi lên làm tiên phong."

"Uuuu.. Tiếng tù và ngất trời, vài trăm con voi cong vòi lại phát ra tiếng rú inh ỏi.

"Đùng! Đùng!"

Năm ngàn con voi dưới sự điều khiển của người cưỡi voi. chúng hất vòi. khí thế hừng hừng xông vào trận doanh của quân Đường.

Quân địch phát động tấn công trước, quân Gandhara rút lại về sau. để lại đại trận của một vạn tám ngàn quân Đường.

Mười tám ngàn người này đều là kỵ binh, cung kỵ, mâu kỵ xen kẽ nhau lên trận, sát khí đằng đằng. Đây đều là tinh duệ trong quân An Tây.

Đằng trước đội ngũ. ba trăm bộ giường nỏ đã sẵn sàng. loại giường nỏ này rất to, cánh cung dài một trượng năm thước, thân nỏ tám thước, có trương lực mười bốn thạch, đã vượt quá kỳ lục mười hai thạch của nỏ trung Đường, hơn nữa thân nỏ có thể cùng lúc lắp chín cây tiễn, chủ tiễn dài ba thước, đều được làm bằng sắt tinh luyện. Hai bên chủ tiễn có bốn cây tiễn nhỏ, một cung chín tiễn đây là giường nỏ tiên tiến nhất Đại Đường hiện nay, nhất là thiết kế tinh tế của dây huyền, thông qua một đòn bẩy dài trợ lực có thể dễ dàng cho phép hai người cùng kéo huyền.

Đây là hung khí quân Đường chuyên dùng để đối phó kỵ binh, cũng chính là chuẩn bị đặc biệt của Lý Khánh An giành cho nam chinh lần này. Sức mạnh khó lường của giường nỏ đù xuyên qua thân thể một chú voi to khỏe, đủ đánh vỡ đầu chúng.

cùng với việc đàn voi càng lúc càng đến gần. mặt đất như rung chuyển vì chúng, cát bụi mù mịt. thấp thoáng đã có binh sĩ trên lưng voi bắt đầu phóng tiễn về hướng này.

Khí thế áp người của năm ngàn con voi khiến chiến mã của quân Đường bắt đầu bất an không yên. các kỵ binh nhà Đường phải không chế lại chiến mã. ánh mắt đầy hưng phấn và kỳ vọng. Trận chiến với voi, đấy sẽ mang lại cảm giác mạnh nhường nào!

Tám trăm bước, đã đi vào tầm bắn của giường nỏ, Lý Khánh An lạnh lùng dổi theo đàn voi đang tiến lại gần. hắn nhìn thấy rất rõ, đàn voi này tuy mạnh nhưng những binh sĩ trên lưng nó lại chỉ là bọn ô hợp, cách quân Đường gần cả ngàn bước mà đã bắt đầu phóng tiễn?

Hắn vẫn đang đợi chờ, đợi kỵ binh voi đi vào vùng năm trăm bước - tầm bắn lợi hại nhất của giường nỏ. Bọn voi này sẽ là công cụ vận chuyển lương thực lý tưởng của hắn. giết chết chúng có phần hơn tiếc, giờ phút này hắn lại có phần thương hại cho đàn voi này.

"Bắn!"

Bảy trăm bước, Lý Khánh An bèn hạ lệnh cho phép bắn.

Ba trăm bộ giường nỏ lập tức phát tiễn, hai ngàn bảy trăm cây tiễn sắt cùng phóng thẳng vào bầy voi. Giường nỏ là vũ khí đánh xa lợi hại nhất của quân Đường, có thể đạt đến tầm bắn cả ngàn bước, nhưng do nó hơi nặng nề và bắn đi hơi chậm, nên thường chỉ dùng để thù thành, nhưng nó lại là khắc tinh của voi. Thường cung nỏ đều khó mà xuyên thẳng được làn da dày của chúng. nhưng nỏ tiễn của giường nỏ lại khác.

Trên chiến trường, bỗng chốc vang đầy tiếng kêu thám thiết của voi, cả trăm con voi đi đầu bị nỏ tiễn xuyên qua thân thể, đầu, mình. Hai chân chúng quỵ xuống, đau khổ té nhào.

Ngay tại lúc này, đợt nỏ thứ hai được phát, tiễn sắt phóng ra như mưa trút, lại một trăm con voi thảm thiết sào rú, đè bẹp binh sĩ Sindh đang trốn chạy tứ tán dưới thân. Nhìn thấy đồng loại bị chết thảm làm những con voi trong đám còn lại khiếp đảm, chúng điên cuồng kéo nhau quay đầu bỏ chạy.

"Chiến đấu vì Đại Đường!" Bọn họ cao giọng hô hào, "Đại Đường kỵ binh tung hoành thiên hạ!" Kỵ binh thế như lôi đình, chỉ một chốc đã đuổi kịp nhưng tượng kỵ binh đào tẩu. còn thủ lĩnh của chúng đang phóng đi ở phía trước nhất, hắn lại đặt tiễn kéo cung, một lần nữa muốn thể hiện bàn sẳc anh hùng, liên tiếp bốn tiên. Bốn binh sĩ Sinhd trên voi thà thiết thét lên ngã nhào xuống.

Hắn đi lại như gió, trăm bắn trăm trúng, mỗi tiễn hắn xuất đều có binh sĩ Sindh ngã gục. Một vạn tám ngàn quan kỵ binh quân Đường chia làm hai tấn công từ hai bên đoàn đại quân voi, sự uy dũng của chủ soái đã khích lệ tinh thần họ rất nhiều, cung tiễn của cung kỵ binh lại được bắn ra như trút cắm đầy trên mình voi. Binh sĩ Sindh sợ vỡ mật. thậm chí tiễn còn chưa đến, chúng đã ngã xuống voi để rồi bị bọn voi phát hoàng giẫm nát.

Lúc này, tiếng chương của đại doanh quân Đường lại được vang lên. vội vã và dồn dập. Đây là tín hiệu cảnh báo, Lý Khánh An lúc này mới phát hiện lại có một đội kỵ binh Đại Thực từ bên hông như nước vỡ bờ phóng về phía quân Đường.

"Kỵ binh cánh tả nghênh chiến!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<