Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 320

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 320: Nguy cơ ló dạng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Trên sự kiện Thọ Dương Sử Tư Minh cũng phải chịu trách nhiệm của chủ tướng. lúc này hắn không dám biện bạch, chỉ đành thấp giọng đáp: "Ty chức ghi nhớ, nếu còn có xảy ra sự kiện đồ thành, xin đại soái hỏi tội ty chức."

An Lộc Sơn sắc mặc hơi dịu lại, gật đầu nói: "Đi đi! Hôm nay nếu ta đã đến. có thể sắp xếp khao thường tam quân, để các tướng sĩ nhớ ân đức của ta."

Sử Tư Minh chắp tay hành lễ xong bèn lui xuống, An Lộc Sơn lại cười nói với Cao Thượng: "Tiên sinh mời lên xe, ta có chuyện thương lượng với tiên sinh."

Cao Thượng trong lòng hiểu rõ, hắn cũng không chối từ, bèn lên xe ngựa của An Lộc Sơn. lên xe xong, Cao Thượng thở dài nói: "Có một điểm đại soái cần phải nói rõ với chư vị đại tướng, đại soái vào Hà Đông chỉ là tiếp nhận chức vị Tiết độ sứ Hà Đông. không phải là tạo phản chiếm cứ Hà Đông, nếu không đại tướng một khi hiểu sai ý, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

An Lộc Sơn ngẩn người. vội vàng hỏi: "Lời này của tiên sinh có nghĩa gì?"

"Đại soái ở Hà Đông rải binh quá rộng, gần như mỗi châu đều có quân đội đóng quân, vụ án trộm cướp của dân, gian dâm phụ nữ lâu lâu lại xảy ra. khó mà nghiêm cấm. điều này làm cho quan viên các châu huyện Hà Đông đã này sinh sự hoài nghi nghiêm trọng đối với động cơ của đại soái, một số châu huyện đã nhen nhóm xuất hiện việc chiêu mộ nghĩa quân, thuộc hạ lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, các châu huyện Hà Đông sẽ dấy lên số đông phản kháng, không chỉ Hà Đông khó bảo toàn, Hà Bắc cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó đại soái không những không chiếm được Hà Đông, hơn nữa còn sẽ đánh mất cả Hà Bắc, được không đủ để bù mất a!"

An Lộc sơn trầm ngâm lát sau. gật đầu nói: "Tiên sinh nói không sai, ta nếu đã tiếp nhận chức vụ Hà Đông Tiết độ sứ. quả thật không nên đóng quân quá rộng, vậy thì y theo lời tiên sinh, thu hẹp quân đội đến châu huyện quan trọng, đồng thời nghiêm túc quân kỹ."

Cao Thượng thấy An Lộc Sơn tiếp nhận sự khuyến cáo của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy an lòng, bèn cười nói: "Thật ra đại soái không cần lo lắng phía bên triều đình, chỉ cần đại soái có thể giữ aìn sự bình ổn của Hà Đông, không nhúng tay vào chính vụ địa phương, thuộc hạ nghĩ triều đình rất nhanh sẽ thừa nhận đại soái kiêm nhiệm Hà Đông Tiết độ sứ, triều đình cũng là cần có sĩ diện."

"Sĩ diện ta sẽ cho triều đình, nhưng cái ta cần tuyệt đối không chỉ là một Hà Trung thôi, tiên sinh có hiểu không?"

"Thuộc hạ đương nhiên hiểu được!"

Cao Thượng khẽ vuốt chòm râu ngắn cười nói: "Thuộc hạ đã căn cứ trên thời cục trước mắt đã nghĩ xong ba sách cho đại soái, có thể bảo đảm đại soái cuối cùng nhập chủ Quan Trung, ngồi ôm thiên hạ."

An Lộc Sơn mừng rỡ, đây chính là mục đích thật sự của hắn đến Thái Nguyên, hắn vội vàng phấn chấn tinh thần nói: "Tiên sinh mời nói."

"Kế chia viễn trung cận ba sách, thuộc hạ xin nói cận sách trước, bây giờ quân đội Quan Trung đã bị Lý Long Cơ dẫn đến Sóc Phương, nay đang giằng co ở Thanh Cang Lĩnh, chúng ta chi bằng thừa cơ hội này nhập chủ Quan Trung, khống chế triều đình, ép thiên tử mà lệnh chư hầu."

Không đợi Cao Thượng nói xong, An Lộc Sơn liền vỗ tay cười to nói: "Kế sách của tiên sinh, chính hợp ý ta, ta lập tức phái binh nhập Quan Trung."

"Không! Không! Không!" Cao thượng vội vàng xua tay, "Không thể trực tiếp phái binh, đây có khác gì tạo phản, hơn nữa Đồng Quan vẫn còn một chút quân trấn giữ, chưa chắc có thể công vào. thuộc hạ có một kế che trời vượt biển, có thể thực hiện kế hoạch này."

"Làm sao che trời vượt biển, tiên sinh mời nói!"

Cao Thượng híp mắt cười nói: "Lần trước quan viên Trường An không phải than thở dân tị nạn Hà Đông nhập Quan Trung, lén giết rất nhiều trâu cày sao? Đại soái chi bằng lấy đó làm cớ, đưa một bầy trâu cày và ngựa vào kinh, cứ nói là sự bù đắp của Hà Đông, sau đó một con trâu một con ngựa mỗi con phái một dân phu chăm sóc, như vậy, ba nghìn con trâu và ba nghìn con ngựa, thì có sáu nghìn người đi theo vào kinh, đại soái hiểu không?"

"Hay! Hay cho một kế lừa trời vượt biển."

An Lộc Sơn khen ngợi nói: "Như vậy ta đã có sáu nghìn quân đội vào Quan Trung, trong đó có ba nghìn kỵ binh, ta cũng phải cùng theo vào kinh."

"Đại soái chi bằng hoãn chậm lại, có thể để Khánh Tự vào kinh trước, đại soái lĩnh ba vạn quân đợi ở ngoài Đồng Quan, chỉ cần Khánh Tự khống chế được triều đình, đại soái bèn có thể phụng chỉ tiến kinh."

"ừm! Không tồi, kế sách hay, vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó chính là trung sách, đại soái đã khống chế triều đình, có thể úng lập Lý Dự làm để, đại soái làm hữu tướng, mệnh Khánh Tự về Hà Bắc cầm quân, đợi thời cục ổn định lại. mới để Lý Dự chết bất đắc kỳ tử, đại soái lập một ấu để, vậy thiên hạ há chẳng phải nằm trong lòng bàn tay của đại soái rồi sao? Đại soái mới lấy lòng nhân sĩ thiên hạ. ép uy nghiêm của thiên tử bình định chư hầu, đợi thời cơ chúi mùi, bèn có thể mệnh Lý thị nhường lại giang sơn, xây dựng lại triều đại mới, đây là viễn sách, cứ cận trung viễn tam sách như vậy, có thể từ từ là thực hiện, thiết không thể nóng vội hấp tấp, càng phải chú ý thu mua lòng người. đây cũng chính là nguyên nhân mà thuộc hạ nhiều phen xin đại soái nghiêm túc quân kỳ."

"Tiên sinh sao không nói sớm, bây giờ một lời nói làm ta như bừng tỉnh cơn mê. tốt lắm. ta nhất định làm theo, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm trâu."

Cao Thượng cười nói: "Không cần tìm trâu gì đâu, chẳng qua là một cái cớ đưa cho triều đình mà thôi, vào kinh rồi hẵng giải thích, trâu tìm không được, đều đổi sang ngựa rồi. có gì không được?"

An Lộc Sơn vỗ ót một cái, thất thanh cười nói: "Ta thật sự ngu xuẩn, còn định đi tìm trâu thật ấy chứ, vậy được, ta mệnh Khánh Tự lập tức vào kinh."

Hắn lập tức lệnh nói: "Hãy để An Khánh Tự lập tức tới gặp ta!"

Lúc này Cao Thượng lại bổ sung nói: "Nếu muốn kế hiến trâu thành công, vẫn phải hạ chút công phu mới được, hơn nữa. đại soái ở trong triều lực lượng quá yếu. cũng có thể nhân cơ hội này lôi kéo một nhóm triều thần, đại soái chi bằng suy nghĩ một chút, trong triều ai thích hợp nhất?"

phủ đệ của Binh bộ Thượng thư Trần Hi Liệt cũng ở Vụ Bàn phường, cách Độc Cô gia không xa, chỉ cách hai con đường, mấy hôm nay. tâm trạng của Trần Hi Liệt khá bất an, hắn đi theo Trương Quân phản đối Lý Dự đăng cơ, hắn là sợ Lý Long Cơ lại tỉnh trở lại, nhưng phản đối xong rồi, hắn lại hối hận. vạn nhất Lý Long Cơ không tỉnh lại, hắn há chẳng phải đắc tội với Lý Dự? Từ sau khi Lý Khánh An dẫn binh tiến kinh, hắn bèn chìm đắm trong tâm trạng thấp thỏm bất an.

Cho dù Trần Hi Liệt ở Thanh Cang Lĩnh quan hệ rạn nứt với Dương Quốc Trung, bày tỏ trung thành hiến sức cho Lý Hanh, nhưng hắn sau khi vào triều lại làm một chuyện ngu xuẩn, đó chính là không chịu nổi sự lôi kéo của Trương Quân, đi theo hắn cùng nhau phải đối Lý Dự đăng cơs việc này làm cho Trần Hi Liệt hối hận không thôi, nói cho cùng vẫn là vì năm xưa hắn phản bội Lý Lâm Phổ. đi theo Dương Quốc Trung mà lưu lại họa căn. hắn cũng giống như một nữ nhân không ngừng tái giá. cứ muốn tìm một tấm chồng tốt nhất, nhưng liên tục gả đi mấy lần đều thất vọng rồi, hắn mới cuối cùng sực phản ứng. tấm chồng tốt chưa chắc muốn lấy hắn nữa.

vấn đề là. quan trường không thể so với hôn nhân, nữ nhân tái giá cuối cùng vẫn có thể xuất giá được, nhưng chính khách thất tiết thì chưa chắc có tiền đồ nữa. Lý Dự chắc chắn sẽ không tha thứ hắn. hắn thậm chí còn không bằng Dương Quốc Trung. Trần Hi Liệt tâm ý nguội lạnh rồi. nhưng trong lòng hắn trước sau vẫn có chút không cam tâm. kết thúc cuộc đời quan trường của mình dễ dàng như vậy sao? Hắn nằm mơ còn muốn làm mấy năm hữu tướng nữa!

Hai hôm nay Trần Hi Liệt cũng không còn lòng nào thượng triều nữa. hắn suốt ngày nhốt mình trong phòng mượn rượu giải sầu. than vàn vận mệnh bất công, sáng hôm nay, Trần Hi Liệt đang trốn trong thư phòng uống rượu, đột nhiên có người đến báo, binh bộ Cát thị lang cầu kiến.

Trần Hi Liệt là Binh bộ thượng thư. Cát Ôn chính là phó thủ của hắn. giao tình của Trần Hi Liệt và Cát Ôn rất tốt. khi xưa bọn họ cùng nhau hiến sức cho Lý Lâm Phổ, thường cùng nhau uống rượu bàn luận chính sự. sau này Lý Lâm Phổ đô đài. bọn họ mạnh ai nấy đi, Cát Ôn đã nương nhờ An Lộc Sơn. trở thành người phát ngôn trong triều đình của An Lộc Sơn. Trần Hi Liệt đã nương nhờ Dương Quốc Trung, thì lại bị bãi miễn Tả tướng; giáng làm Binh bộ thượng thư.

Cho nên. Cát òn tuy rằng là phó thủ của Trần Hi Liệt, nhưng danh vọng và thực quyền của hắn ở trong triều lại cao hơn Trần Hi Liệt, hắn có hậu đài lớn là kẻ nắm giữ quân quyền An Lộc Sơn. không ai dám đắc tội hắn. Trần Hi Liệt thì bị rút đi cột sống, thay đổi thất thường, các triều thần đều ghét bỏ hắn.

"Hỏi hắn có chuyện gì?"

Trần Hi Liệt có chút không vui. Cát Ôn bình thường không đến tìm hắn. lúc này lại đi tìm mình, hắn không hề có tâm trí xử Lý triều vụ chút nào.

"Cát thị lang nói. không liên quan đến triều vụ, chỉ là đến thăm lão gia."

"Nói hắn biết, sức khỏe ta rất tốt. không cần thăm viếng." lời vừa vuột miệng. Trần Hi Liệt tâm niệm chuyển qua. đắc tội người như vậy không ổn. hắn lại dịu giọng lại: "Thôi được! Mời hắn đến thư phòng của ta."

Trần Hi Liệt vùng vẫy ngồi dậy, mệnh thị thiếp nhanh chóng quét dọn thư phòng, mang hết bình rượu ly rượu đi, lại đốt chút hương liệu, nhưng cho dù vậy, khi Cát Ôn vừa bước vào phòng, vẫn ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.

Không cần phải nói, Cát Ôn chính là phụng mệnh của An Lộc Sơn đến lôi kéo Trần Hi Liệt. An Lộc Sơn đã nhắm trúng Trần Hi Liệt, tư cách rất già. lại không giống như Trương Quân có mối quan hệ day dưa trăm nghìn mối với thân vương nào đó, bối cảnh đơn giản, hơn nữa hắn từng nương nhờ Dương Quốc Trung, có lẽ rất dễ lôi kéo.

An Lộc Sơn ở Trường An có hai tâm phúc, một là thiên tướng Lưu Lạc Cốc, hắn không nằm trong trung tâm quyền lực, không thuộc thể hệ quan trường, tương đương với chủ nhiệm văn phòng đại diện trú kinh của An Lộc Sơn. rất nhiều hoạt động hắc ám phi pháp chính là do Lưu Lạc Cốc đi làm.

Người còn lại chính là Cát Ôn. Cát Ôn quan làm đến chức Binh bộ thượng thư. vị cao quyền trọng, hắn là người phát ngôn trong quan trường của An Lộc Sơn. rất nhiều phương án sách lược liên quan đến An Lộc Sơn đều do Cát Ôn đề xuất với triều đình, chẳng hạn. An Lộc Sơn lấy cớ người Đột Quyết biên cảnh khó quản thúc, yêu cầu sắp xếp họ vào trong quân, nhưng lại không thuộc vào biên chế bình thường của quân Phạm Dương, để án quan trọng này chính là do Cát Ôn đề xuất, sau khi dâng báo lên Lý Long Cơ cuối cùng được phê chuẩn.

Cũng chính vì sự thành công của việc này, làm cho An Lộc Sơn càng thêm tín nhiệm Cát ỏn. trở thành tâm phúc của hắn.

Lần này Cát Ôn đến lôi kéo Trần Hi Liệt cũng là nhận được thư đích thân do An Lộc Sơn viết, luôn dặn đi dặn lại hắn. nhất thiết phải lôi kéo Trần Hi Liệt vào được trong phe cánh của mình.

Cát Ôn vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nếu như ban đêm ngửi được mùi rượu còn lý giải được, nhưng bây giờ là buổi sáng. Trần Hi Liệt rất giỏi việc dường thân, không ngời lại uống rượu như vậy, Cát Ôn trong lòng bèn đã chắc chắn, sự lôi kéo hôm nay, có chín phần có thể thành công.

"Thuộc hạ Cát Ôn tham kiến tướng quốc!"

Cát Ôn vừa bước vào cửa bèn gập người thi một lễ, Trần Hi Liệt khoát tay nói: "Cát thị lang không cần khách sáo, mời vào ngồi đi!"

Cát Ôn ngồi xuống, thị thiếp dâng trà cho hai người họ, Trần Hi Liệt có chút men say, vội vàng uống mấy ngụm trà nhuận hầu. lúc này mới đằng hắng một tiếng nói: "Lão phu hai hôm nay thân thể không khỏe, không có thượng triều, không biết trong triều đã xảy ra chuyện gì? Binh bộ có việc lớn gì không?"

Cát òn chỉ về hướng bắc cười nói: "người xảy ra chuyện chính là sống ở gần Trần tướng quốc, Trần tướng quốc có thể không cảm thấy sao?"

"Ta sao mà không biết được cơ chứ? Hai hôm nay Độc Cô phủ trước cửa đông như trẩy hội. trọng thần vi thần đến từng tốp từng tốp, ài. người ta chính là gió chiều nào rạp chiều đó! Không giống như ta. cách gần như vậy, ta chính là không chịu đi, cho dù ra ngoài cũng phải vòng đường. làm người nên có chút khí tiết mới được."

Trần Hi Liệt ngửa mặt lên trời thở dài. phảng phất người trong thiên hạ đều là khí tiết không giữ được, duy chỉ có hắn Trần Hi Liệt là ngạo tuyết một nhành mai vậy, thật ra. nếu Lý Khánh An thật sự đến thăm cửa hắn. e là hắn cả giày cũng không kịp mang mà chạy ra nghênh đón rồi, chỉ hận là Lý Khánh An căn bản là không hề có lòng đến viếng cửa hắn.

Cát Ôn trong lòng khinh bỉ. ngoài miệng lại nói nương theo: "Trần tướng quốc xưa giờ là triều thần mẫu mực, là rường cột của Đại Đường ta. nếu triều thần ai ai cũng giống như Trần tướng quốc, thì Đại Đường ta cũng không đến nỗi suy yếu đến nước này, lòng người bạc bẽo a!"

Sự nịnh nọt của Cát Ôn làm cho trong lòng Trần Hi Liệt vô cùng thoải mái, hắn híp mắt lại. khẽ vuốt hai chòm râu bạc dài có phong thái tiên gia. ha hả cười to.

"Cát thị lang quá khen rồi, ta chỉ là không nguyện đứng chung hàng với phường tiểu nhân, nên mới ở nhà tĩnh dưỡng, ai! Trong triều tràn ngập hắc khí. đã không còn chốn dung thân của ta nữa."

Cát Ôn thấy Trần Hi Liệt chủ động khơi chuyện, bèn nương theo lời hắn nói: "Triều đình làm sao có thể không có Trần tướng quốc, kỳ thật người làm đại sự. không chỉ phải giống Trần thượng thư tiết khí thanh cao, cũng phải giói vận dụng các điều kiện có lợi cho mình, ở phương diện này, cá nhân thuộc hạ thì cảm thấy Trần tướng quốc hơi kém hơn Trương thượng thư một chút."

Câu nói này của Cát Ôn tuy có chút khó nghe. nhưng đã điểm trúng yếu hại của Trần Hi Liệt. Đúng vậy! Trương Quân mới là kẻ đầu sỏ phản đối Lý Dự đăng cơ, nhưng Lý Khánh An chẳng những không xem hắn là kẻ địch, mà còn đích thân lên cửa viếng thăm, điều này đã làm cho Trần Hi Liệt vô cùng căm giận. tuy hắn cũng hiểu rõ nguyên cớ trong đó, nhưng hắn chính là không chịu đối mặt. cũng chưa từng nghĩ tại sao Trương Quân được xưng làm lật đật không đổ trên quan trường.

Đây chính là nhược điểm của nhân tính, đại đa số người gặp phải trắc trở thường hay đổ trách nhiệm cho người khác, cứ cảm thấy người khác đã gây ra sự thất bại của mình, mà chưa bao giờ chịu tự kiêm điểm lại mình, Trần Hi Liệt cũng là như vậy, hắn vì đắc tội với Lý Dự mà hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng hắn lại không thừa nhận là mình lập trường không chắc, mà là trách cứ Trương Quân rắp tâm bất lương. xui khiến hắn phạm sai lầm, hoặc là oán trách vận mệnh không may và sự bất công của ông trời, tóm lại, hắn là không suy nghĩ đến vấn đề của mình.

Mãi đến hôm nay Cát Ôn thẳng thắn điểm trúng yếu hại của hắn, lúc này mới làm cho Trần Hi Liệt có chút tỉnh ngộ, hắn cúi đầu lặng thinh.

Cát Ôn lại chộp lấy cơ hội nói tiếp: "Tuy rằng Trương thượng thư có các mối quan hệ do lão tướng quốc để lại. nhưng thuộc hạ cho rằng nguyên nhân thật sự là hẳn rất áỏi lôi kéo các lực lượng các bên. chẳng hạn như bản thân hắn chính là lãnh tụ văn nhân Trường An, lại nắm giữ Hộ bộ thời gian dài, bây giờ Hộ bộ ngoại trừ Tả thị lang Bùi Mân ra. còn lại đều là người của hắn. vì vậy Dương Quốc Trung đến nay vẫn khó vào Hộ bộ, không chỉ có vậy, điều quan trọng hơn là hắn có sự ngoại viện lớn mạnh."

"Ý ngươi là nói Kiếm Nam Cao Tiên Chi và Dĩnh vương?"

"Đúng! Đây mới là nguyên nhân thật sự hắn dám dẫn đầu phản đối Lý Dự. hắn kỳ thật là vì Dĩnh vương sáng tạo cơ hội đăng cơ, chỉ cần Lý Dự không đăng cơ được, một khi Dĩnh vương soái quân kéo về, hoàng vị này thì chưa chắc là của Lý Dự nữa. thì Trương thượng thư sẽ là Hữu tướng quốc, Vương Cũng có Lý Khánh An làm chỗ dựa, Tả tướng cũng chạy không khỏi, chỉ có Trần tướng quốc lực lượng mỏng manh, đến lúc đó sẽ hai bàn tay trắng."

nguyên nhân Trần Hi Liệt cũng biết, chỉ là hắn không chịu đối mặt, bây giờ bị Cát Ôn vạch ra trong phút chốc. Trần Hi Liệt không khỏi mọi suy nghĩ đều hóa cát bụi, trong lòng hắn vô cùng chán nản, thở dài nói: "Ta chuẩn bị cáo lão hoàn hương, không muốn làm quan nữa."

Cát Ôn thấy Trần Hi Liệt không ngờ lại có chút tính khí trẻ con. nói đến gió thì là mưa, hoàn toàn không hề có lòng dạ sâu sắc khó dò như Trương Quân, hắn không khỏi buồn cười trong bụng, liền chuyển đề tài nói: "Thật ra Trần tướng quốc hoàn toàn có cơ hội giằng co với Trương thượng thư. thậm chí còn có thể chấp chính sự bút. đăng lên vị trí Hữu tướng, Trần tướng quốc tại sao lại dễ dàng bỏ cuộc?"

Trần Hi Liệt tinh thần phấn chấn hẳn lên. vội vàng chắp tay nói: "Xin Cát thị lang vui lòng chỉ giáo!"

Cát Ôn cười mà không nói, Trần Hi Liệt lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Cát Ôn là chỉ An Lộc Sơn. hắn tâm niệm chuyển rất nhanh, trong thiên hạ này người duy nhất có thể giằng co với Lý Khánh An, thì chỉ có An Lộc Sơn thôi, lần này An Lộc Sơn chiếm đoạt Hà Đông. gây ra rất nhiều tranh cãi, nhưng Trần Hi Liệt lại không cho rằng việc đó có gì sai, Lý Khánh An không phải cũng chiếm đoạt Hà Tây hay sao? Triều thần tại sao không nói hắn?

Nếu mình có thể có được sự ủng hộ của An Lộc Sơn, thì Trương Quân đáng là gì, Vương Cũng đáng là gì, Dương Quốc Trung lại đáng là gì? Trần Hi Liệt tuy có lòng lập bài vị, nhưng lại không làm chuyện lập bài vị, giây phút này, bàn tính thay đổi thất thường của hắn lại trỗi dậy, hắn phút chốc chắp tay nói: "Nếu có thể có được sự ủng hộ của Đông Bình quận vương, ta nguyện vì ngài hiến sức. xin Cát thị lang thay ta chuyển cáo Đông Bình quận vương. Trần Hi Liệt nguyện vì ngài hiến chút sức mọn khuyên mã."

Ngay cả Cát Ôn cũng không ngờ Trần Hi Liệt lại đáp ứng nhanh nhẩu như vậy, vốn dĩ hắn còn cho rằng Trần Hi Liệt phải bàn bạc một chút về điều kiện chẳng hạn, xem ra hắn thật sự là cùng đường rồi, Cát Ôn bất giác âm thầm khinh bỉ sự hèn mọn của nhân phẩm người này, không ngờ còn là Binh bộ Thượng thư nữa chứ!

Nếu Trần Hi Liệt đã quyết định nương nhờ An Lộc Sơn. Cát Ôn cũng không vòng vo tam quốc nữa, hắn lấy ra một lá thư nói: "Đây là thư đích thân Đông Bình quận vương viết cho Trần tướng quốc, ngài cần vận chuyển trâu cày và ngựa vào kinh, xin Trần thượng thư nhất thiết phải đạt thành việc này."

Trần Hi Liệt đón lấy thư nhìn qua một lượt, hắn trầm ngâm chốc lát nói: "Việc như vậy thường phải thánh thượng đồng ý mới được, nhưng thánh thượng không có ở đây, Dương tướng quốc cũng không có ở đây, thật ra chỉ cần các bộ tự trưởng quan phê chuẩn là được, ngựa và tạp súc đều do Thái bộc tự quản lý, Thái bộ Tự khanh Đạt Hề Tuần là môn sinh của ta. việc này ta có thể bảo hắn phê chuẩn, ta là Binh bộ thượng thư, ta sẽ mệnh Đồng Quan đại soái Vương Tư Lễ thả trâu ngựa vào quan."

(Trong lịch sử. Trần Hi Liệt quả thật đã đầu hàng An Lộc Sơn, trở thành Môn hạ Thị trung của Đại Yến Quốc của An Lộc Sơn. )

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<