Vay nóng Tima

Truyện:Thiên hạ - Hồi 227

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 227: Sóng gió lúc vào thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Lý Cầu cuống quít phản đối nói: "Đại tướng quân công khai đi bái phỏng Lượng vương điện hạ, chỉ sợ sẽ làm Thánh thượng không thích, như vậy sẽ bất lợi đối với Đại tướng quân đấy!"

Lý Bí lắc đầu, "Trước khác nay khác rồi! Nếu là lúc đông cung mới bị phế mà đi bái phỏng, quả thật không ổn, nhung hiện tại vụ án bùa thuật của đông cung đã chân tướng rõ ràng, đông cung vô tội, hiện tại sứ quân lại thể hiện rõ lập trường của mình, chỉ có thể cho thấy sứ quân là vị trung thần, trong lòng Thánh thượng hẳn là hiểu rõ, cho dù sẽ có chút không vui, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng việc này đối với Lượng vương thì không nhỏ chút nào, có thể làm cho Lượng vương lại nổi trội hẳn lên, lời và hại trong đó, sứ quân có thể tự mình cân nhắc lấy."

Lý Khánh An vui vẻ cười nói: "Lời đề nghị của tiên sinh thật họp ý ta!"

Hắn lại nói với Lý Cầu: "Phiền tiểu vương gia thay ta mang câu nói với Lượng vương điện hạ, nói là ngày mai ta có nghi thức vào thành, mong ngài nhất định phải tham gia!"

Lý Cầu đi rồi, Lý Bí liền vừa cười vừa nói với Lý Khánh An: "Sứ quân có thể hiểu được thâm ý của ta chứ?"

Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: "Tiên sinh kỳ thật là đang hóa giải lòng nghi ngờ của Thánh thượng, đúng không!"

"Đúng là như thế, sứ quân mang đến một lượng lớn phẩm vật tiến cống Thánh thượng, tuy rằng có thể lấy được lòng của ngài, nhưng độ mạnh còn chưa đủ, cho nên ta khuyên tướng quân lần này vào kinh không ngại kiêu ngạo một chút, tỷ như mối hận ngày cũ, có thể đi ra sức đánh một trận, để giải mối hận trong lòng!"

Lý Khánh An có chút không rõ ý tứ của hắn, liền vội hỏi: "Xin tiên sinh giải thích tận tường!"

Lý Bí khẽ cười nói: "Ngày xưa Hán cao tổ sau khi giết Hàn Tín, Tiêu Hà liền ra sức đoạt ruộng đất của dân, tự phá hoại danh dự của mình; Thủy hoàng phạt Sở, Vương Tiễn dẫn sáu mươi vạn đại quân xuất Quan Trung, lại năm lần phái người quay về đòi ruộng tốt, đủ loại hành động như thế đều là cách họ tự bảo vệ mình. Cho nên ta khuyên Đại tướng quân quay về kinh kiêu ngạo ương ngạnh, thật ra cũng là cách tương tự như thế mà thôi, chỉ có như vậy Thánh thượng mới đánh tan lòng nghi ngờ của ngài, nếu sứ quân chiêu hiền đãi sĩ, mua danh chuộc tiếng, thì mới thật sự là nguy hiểm."

Lý Khánh An ha hả cười to, thành tâm thi lễ với Lý Bí: "Lời nói của tiên sinh ta nhớ kỹ rồi, ngang ngược thì thật sự không cần, kiêu ngạo mạnh tay chính là bản sắc của ta."

(*xin nói rõ một chút, trong lịch sử Lý Cầu là con trai thử tư của tiền thái tử Lý Anh, Khánh vương không có con, năm Thiên Bảo thứ mười một Khánh vương mất, sau đó Lý Cầu mới làm con thừa tự của Lý Tông, gọi là Tự Khánh vương. )

Trưa hôm sau, đoàn người Lý Khánh An đã đến ngoài thành Trường An, nhưng do quân số hắn dẫn theo đông đảo, Binh bộ đã an bài cho quân đội của hắn được trú tạm tại quân doanh ngoài thảnh.

Độc Cô Minh Nguyệt không có đi theo hắn vào doanh. Sau khi đến Trường An, nàng bền dẫn theo Vũ Y, và chị em Như Thi, Như Họa về phủ. Binh sĩ trong doanh đang bận rộn thu thập đồ đạc. Quan viên của Binh bộ vừa rời khỏi, mấy quan viên của sờ Điển Cửu Thái Bộc Tự và một đoàn tạp dịch lại vừa đến. Tiếp theo sau đó, mười mấy tên hoạn quan cũng cưỡi ngựa đến. Quan viên Thái Bộc Tự đến để an bài vài ngàn con lạc đã và chiến mã theo đoàn quân của Lý Khánh An hồi Kinh, số lượng cỏ khô dùng đế nuôi vài ngàn con lạc đã chiến mã này cũng đạt đến con số kinh người. Đây là một lượng việc làm lớn tự dưng rơi vào đầu bọn quan viên Thái Bộc Tự.

Còn hoạn quan của Nội Thị Tỉnh đến là để liệt kê danh sách các chiến lợi phẩm mà Lý Khánh An cống lên cho Lý Long Cơ. Đây là vật riêng giành cho Lý Long Cơ, triều đình sẽ không can thiệp, Nội Thị Tỉnh sẽ phụ trách.

Mọi người trong doanh trại ra ra vào vào rất ư bận rộn. Lý Khánh An trong đại trướng đương thương thảo việc vào thành cùng Binh bộ Thị lang Cát ôn. Lý Khánh An lúc về đến Bắc Đình đã kịp thời nhận được chỉ ý trong triều, Lý Long Cơ vì muốn biểu dương thành tích của hắn nên có ý tổ chức nghi lễ vào thành một lần cho hắn, để tỏ rõ vinh quang.

Nhưng do đường Bắc Đình và Trường An xa xăm, phải tốn không ít thời gian mới về đến Kinh thành. Những chỉ tiết cụ thể vẫn chưa được xác định. Bây giờ hắn đã đến Trường An, nhưng Lý Long Cơ vẫn ở Hoa Thanh cung chưa kịp quay lại, khiến nghi lễ vào thành phát sinh biến cố.

Cát Ôn trước còn là Thiếu khanh Đại Lý Tự đã là cánh tay trái phải đắc lực của Lý Lâm Phổ. Hắn và La Hi Thích được mệnh danh là "La kiềm Cát võng". Năm ngoái khi Lý Lâm Phổ dần lâm vào thế đi xuống, trở bệnh triền miên, người của đảng Tướng quốc mới biết Lý Lâm Phổ đại hạn sắp đến liền lũ lượt tự tìm đường riêng. Cát ôn không đương nhờ Dương Quốc Trung đương là tâm phúc số một của Thánh thượng, mà nương nhờ vào An Lộc Sơn vốn có quan hệ hữu hảo với hắn, trở thành người phát ngôn trong triều của An Lộc Sơn. Cùng với quyền lực không ngừng đi lên của An Lộc Sơn, được phong làm quận vương Đông Bình, Cát ôn cũng vì thế mà được nhờ phúc, thăng chức làm Binh bộ Hữu thị lang.

Nghi thức vào thành của Lý Khánh An lần này, Cát ôn là người phục trách chính. Lý Long Cơ mãi chưa quay về khiến hắn cũng khó xử. Hắn biết trong đây chắc chắn có uẩn khúc, chính là do Dương Quốc Trung làm. Sự thật lúc Lý Khánh An qua Phụng Tường, hắn đã đưa thư cho Thánh thượng tại Hoa Thanh cung, nhưng thư hắn đưa đi vẫn như bặt vô âm tín, không chút tin tức phản hồi.

Lúc Lý Khánh An đến huyện Võ Công, hắn lại cho đưa thêm một lá thư, nhưng vẫn không có tin tức, mãi đến hôm trước Thánh thượng phái người đến hỏi hắn, Lý Khánh An đã về chưa? Cát ôn mới biết, thư hai lần hắn cho đưa đi, Thánh thượng căn bản không nhận được, vậy rốt cuộc nó đã đến đâu?

Cát Ôn đã tra hỏi cẩn thận người đưa thư, mới biết thư được giao cho Trung lang tướng Bùi Hiểu Vũ Lâm quân gác Hoa Thanh cung, sau đó sẽ do Bùi Hiểu trình lên. Vấn đề chính là ở chỗ Bùi Hiểu, mà Bùi Hiểu lại là em vợ của Dương Quốc Trung, là em trai của Bùi Nhu vợ hắn. Đây cũng là một thủ đoạn của Dương Quốc Trung để dùng danh nghĩa là gia tăng an toàn phòng vệ, bất kỳ vật phẩm nào từ bên ngoài đều phải qua kiểm tra của Vũ Lâm quân, cả tấu chương từ triều đình cũng như thế. Như thế, Vũ Lâm quân vô hình chung đã trở thành một tấm màn chắn cho việc Lý Long Cơ tiếp xúc với bên ngoài. Dương Quốc Trung đã thông qua Vũ Lâm vương Trung lang tướng Bùi Hiểu để có cơ hội biết được nội dung của các bản tấu sớ.

Còn những tấu chương bất lợi cho Dương Quốc Trung có đưa được vào hay không thì chỉ có trời mới biết. Trong lòng Cát ôn hiếu rõ. Thư hắn đưa nhất định sẽ bị quân Vũ lâm Bùi Hiểu chặn lại. Điều này khiến hắn giận dữ vô cùng, nhưng hắn lại không nguyện ý vì Lý Khánh An mà trở mặt với Dương Quốc Trung.

"Đại tướng quân, ta có cách nghĩ là tướng quân đứng vào thành nữa, hãy chờ ở ngoài vài hôm, đã có người bẩm báo với Thánh thượng, đoán chắc trong vòng vài ngày nữa sẽ quay lại, xin tướng quân đứng nôn nóng."

Lý Khánh An không nói gì, Lý Long Cơ cứ câu ra câu vào toàn là cử hành nghi lễ vào thành cho mình, nhưng khi mình đến Trường An, người lại đến Lệ Sơn chưa về. Đây đúng là nực cười. Trong tình hình này nếu không phải là quan viên không hoàn thành nhiệm vụ, thì là Lý Long Cơ hắn không có lòng. Có điều, Lý Khánh An nhìn thần sắc Cát Ôn có vẻ không tự nhiên, liền đoán trong sự việc này còn có ẩn tình.

Mật Lý Khánh An lập tức trầm lại, hắn đứng lên nói: "Cát thị lang, An Tây tướng sĩ ta rời tổ quốc cả vạn dặm, xả thân liều mình chiến đấu vì Đại Đường, nên được vinh dự này. Lúc nhận được ý chỉ của Thánh thượng tại Bắc Đình sẽ cử hành nghi thức vào thành cho An Tây quân, ta đã cho truyền tin này khắp An Tây. Lòng quân và dân đang sôi sục đợi chờ, không ai không cảm tạ hoàng ân, nhưng bây giờ quân An Tây đã đến Trường An, Thánh thượng lại có thể ở Hoa Thanh cung, hủy chuyến vào thành lần này của ta thì cũng thôi, nhưng Cát Thị lang lại nói mọi việc không đổi. Ta thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc là triều đình không nguyện ý, hay Hoàng Thượng cố ý an bài? Nếu là hoàng thượng an bài như thế, ta không gì để nói. Nhưng nếu là triều đình cố ý gây khó dễ, vậy ta sẽ đi tìm Thánh thượng. Nếu thế này thì mặt mũi sĩ diện quân An Tây ta còn đâu? Xin hãy cho ta một câu trả lời thích đáng, để bảy ngàn binh sĩ An Tây bỏ mình được một câu trả lời thích đáng."

Nói xong, Lý Khánh An hừ mạnh một tiếng, bước nước đại đi thẳng khỏi lều: "Bị mã! Ta phải đến Hoa Thanh cung!"

Cát Ôn hoảng hốt đuổi theo, gọi với lại: "Xin Đại tướng quân bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Lý Khánh An dừng chân lại, cười lạnh lùng: "Không nhẽ là do Cát Thị lang ngươi cố ý gây khó dễ An Tây quân ta?"

"Xin người đứng nói thế, ta vốn không thù không oán với Đại tướng quân. Gia yến Lý Tướng quốc năm xưa ta còn ngồi chung với Đại tướng quân, có nói có cười. Sau này ở dịch trạm Hàm Dương bắt Tướng quân cũng là phụng mệnh mà hành, chứ bản thân ta hoàn toàn không chút bất mãn với Tướng quân."

"Hừ! Nếu đã không liên can Cát Thị lang, vậy Cát Thị lang tốt nhất đứng xen vào! "

Lý Khánh An nói xong nhảy phóc lên ngựa, nhìn thân binh xung quanh hạ lệnh: "Đến Hoa Thanh cung!"

Cát Ôn hoảng quá vậy kéo dây cương chiến mã của hắn lại: "Đại tướng quân xin chờ đã!"

Hắn lấm lét nhìn sang hai bên, xong nhỏ giọng nói: "Kỳ thực việc này là do Dương Quốc Trung làm!"

"Dương Quốc Trung?"

Mắt Lý Khánh An nheo lại, "Việc này nói thế nào?"

Cát Ôn thờ dài, xong liền kể lại đầu đuôi sự việc Bùi Hiểu tự ý chặn lại thư tín. Cuối cứng rút ra bản sao của thư tín gửi về hai lần trước đưa cho Lý Khánh An nói: "Đây là bán sao của thư tín hai lần trước, trên đấy đều có ghi ngày tháng, có thể làm bằng chừng."

Khánh An thấy hắn cả bản sao cũng chuẩn bị cả, trong lòng không khỏi nực cười, liền nói: "Nếu đã như thế, Cát Thị lang vì sao không bấm báo rõ việc này với thánh thượng, đàn hạch Bùi Hiểu tự ý chặn lại văn thư quan trọng."

Cát Ôn cười khố: "Quan trọng là không có chừng cứ chừng mình là do Bùi Hiếu làm. Ta chỉ có thể chừng mình mình đã báo tin, nhưng vấn đề xảy ra tại khâu nào, ta lại không dám tự ý phát ngôn. Xin Đại tướng quân thứ lỗi."

"Vậy được! Việc này tạm thời cứ thế, có điều ta quả thực phải đến Hoa Thanh cung thuật chức, nếu Cát Thị lang còn có việc khác, vậy ta xin đi trước đây."

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Lý Khánh An lại không đưa trả hai bản sao kia cho Cát Ôn. Hắn chắp tay chào Cát ôn, xong liền dẫn ba trăm thân binh phóng đi.

Cát Ôn dõi theo bóng hình của Lý Khánh An, trong mắt dần lộ đắc ý, lẩm bẩm: "Dương Quốc Trung, khắc tinh của ngươi đã quay về rồi!"

Năm xưa Cát ôn và Dương Chiêu cùng là thủ hạ của Lý Lâm Phổ. Lúc Dương Chiêu vào Ngự Sử Đài, mọi việc đều không rảnh rọt, Cát ôn đã là sư phụ của hắn. Trong vụ án Vi Trang, hắn đã một tay chỉ bảo Dương Chiêu làm thế nào để ép cung, làm thế nào để gá họa hãm hại. Bây giờ Dương Quốc Trung lại có thể trở thành Tướng Quốc, còn Cát ôn hắn vẫn phải nhìn sắc mặt của kè khác mà hành sự, điều này khiến hắn đố kỵ. Đúng! Là đố kỵ. Đây là một loại bản năng của con người, chỉ là được biểu hiện mãnh liệt trong con người Cát ôn hơn thôi. Hai năm nay, hắn đã từng giờ từng khắc chú ý hành vi cử chỉ của Dương Quốc Trung. Dương Quốc Trung sơ hở quá nhiều, hắn có thể nắm được cán của hắn vài lần, nhung Ngự Sử Đài lại không dám ra tay, và bản thân hắn cũng không dám. Hắn biết mình thấp cổ bé họng, không đủ sức để đắc tội người kế vị Lý Lâm Phổ này.

Lần này Lý Khánh An vào triều, Dương Quốc Trung lại một lần nữa ngang nhiên giở thù đoạn với hắn, liệu hắn có thể nhẫn nhịn được không? Cát ôn chống mắt mong đợi diễn biến tiếp theo.

Hoa Thanh cung, đây là biệt cung của Lý Long Cơ, và cũng là cung suối nước nóng nối tiếng, nằm dưới chân núi Lệ Sơn, là một khu kiến trúc hùng vĩ, suối nước nóng mượt mà dòng chảy. Noi đây vốn là noi nghỉ ngày đông lý tưởng nhất của Dương Ngọc Hoàn. Mỗi khi mùa đông đến, cây cối héo tàn, tuyết phủ trắng xóa đất trời, trong Hoa Thanh cung lại ấm áp như xuân, ca vũ thanh bình. Lý Long Cơ và Dương quý phi sẽ tận hưởng đủ vinh hoa phú quý phồn hoa của dân gian, không màn đến chuyện chính

Bây giờ đã là xuân tháng hai, đương là lúc đầu xuân vẫn chớm lạnh, theo thường lệ, giữa trung tuần tháng hai, thời tiết ấm hơn mới quay trở lại Trường An. Nhưng Lý Long Cơ vì phải cử hành nghi lễ vào thành của Lý Khánh An, mà không thể không chuẩn bị thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Kinh.

Trong Hoa Thanh cung nội bỗng chốc loạn cả lên, nơi nơi toàn rương hòm hỗn loạn. Bọn cung nữ và hoạn quan đều bận rộn chuẩn bị thu dọn đủ các thứ vật phầm. Nhưng bầu không khí hôm nay có phần cồ quái, tất cả cung nữ và hoạn quan đều đặc biệt thận trọng, thở cũng không dám quá dùng sức.

Ngự thư phòng trong cung thấm thoát vang lên tiếng quát giận dữ của Lý Long Cơ: "Các ngươi điều tra kỹ cho trầm, rốt cuộc là ai to gan thế này, dám chặn cả tấu chương triều đình. Việc này nếu các ngươi không làm rõ, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!"

Trong Ngự thư phòng, Vũ lâm quân tà hữu Đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Thụy và Trần Huyền Lễ đương quỳ sụp dưới đất, trán đổ đầy mồ hôi, căng thẳng không dám thốt lên lời nào. Việc khiến Lý Long Cơ nổi giận chính là Cát ôn đã báo tin, Lý Long Cơ vừa được tin, Lý Khánh An đã đến Trường An, Cát ôn trước đó đã gửi liền hai bức thư báo, thế mà đều bị Vũ lâm quân giữ lại.

Việc này khiến Lý Long Cơ nổi cơn lôi đình, việc này không nhưng khiến người khó đối diện với quân An Tây, mà là có người dám dối gạt người, tự ấy lấy đi quyền được biết sự tình của hoàng đế. Người nhất định phải làm rõ, nghiêm trị các tên dám cả gan này.

"Các ngươi đi đi! Đi điều tra cho trẫm, trẫm cho các ngươi thời gian một ngày, nếu không điều tra rõ, thì các ngươi hãy tự kết liễu đi!"

"Thần tuân chỉ!"

Trường Tôn Toàn Thụy và Trần Huyền Lễ cùng lạy nhận chỉ, xong bèn rời khỏi Ngự thư phòng. Lý Long Cơ mặt mày vẫn đen sì. Hai năm nay do không hoang dâm vô độ khiến người già hơn thấy rõ. Trên mặt, trên tay người ngày càng nhiều vết nám của tuồi già. Tính tình người cũng trở nên nóng nảy, và cố chấp. Việc nào người nhận định rồi thì tuyệt không chịu thay đối. Các khuyến cáo và kiến nghị của đại thần, người chẳng chịu nghe vào.

Cùng với thân thề già nua, sứ khỏe của Lý Long Cơ cũng không như trước. Với việc trong triều, người hầu như không đoái hoài gì, phần lớn quyền lực đều rơi vào tay Lý Lâm Phổ và Dương Quốc Trung, nhất là Dương Quốc Trung. Người cho phép hắn trực tiếp đến tấu với mình, tất cả mọi việc tấu trình đều được phê chuẩn. Còn việc thinh tấu của Lý Lâm Phổ, người thường sẽ thêm một câu, thương lương với Dương Thượng thư mà tiến hành.

Dù Lý Long Cơ vẫn không đoái hoài gì đến việc triều chính, nhưng hai việc này người vẫn không thể qua quít cho qua, một là ngôi vị hoàng đế, hắn xem trọng hơn so với trước đây. Sự kiện Đông Cung bỏ trống đã hai năm nay, người vẫn chưa lập lại thái tử, người thậm chí còn nối giận vì Cao Lực Sĩ từng biểu thị nên lập thái tử. Có thể trong chiếu chỉ người sẽ chỉ định người kế vị đại thống, nhưng bây giờ người vẫn còn quyến luyến vói ngôi vị hoàng đế hơn bao giờ hết. Tuy biết sớm muộn cũng phải lập, nhưng giờ có thể làm được một người qua một ngày, người vẫn mãi không chịu thương lượng việc này cùng các đại thần.

Sự kiện thứ hai là quân quyền. Đây là quyền lực người phải nắm chắc trong tay, dù là Dương Quốc Trung cũng đứng hòng có thể lấy đi một ly quân lực từ tay người. An Lộc Sơn Phạm Dương, Bình Lư; Ca Thư Hàn Lũng Hữu, Hà Tây, Cao Tiên Chỉ Kiếm Nam, An Tư Thuận Sóc Phương; Lý Khánh An Bắc Đình, An Tây; Trương Tề Khâu Hà Đông; Sáu vị đại thần biên cương này nắm trong tay cả triệu quân đội đều trực tiếp do người quản lý.

Hơn nữa trong sáu người này đều có phẩm chất Lý Long Cơ rất thích, đó là can đảm cầu tiến, giúp người khai biên mờ thổ. An Lộc Sơn đả kích người Khiết Đơn và Hề phía Đông Bắc, bánh trướng lãnh thổ Đông Bắc; Ca Thư Hàn không ngừng tiến quân về phía Thồ Phồn phúc địa, đưa biên giới của Đại Đường mở rông về phía tây biên giới Thổ Phồn cả ngàn dặm; Cao Tiên Chỉ dùng binh đắc lực, đánh bại Nam Chiếu, năm ngoái đã thu phụ Diêu Châu, và một lần nữa họp Kiếm Nam và An Nam lại làm một; Lý Khánh An thì khỏi phải nói, hắn thu phục Toái Hiệp, triệt để tiêu diệt Đột Kỵ Thị, đánh bại Đại Thực, lấy lại Hà Trung.

Chiến công hiển hách của những đại lại biên cương này đã làm hùng tâm tráng chí của Lý Long Cơ thỏa mãn, dần đưa công tích của hắn lên tầm thời Thái Tông, khiến hắn trở thành Thiên khả hãn vượt trội hơn cả Thái Tông. Để có được nhiều cương thổ hơn, Lý Long Cơ gần như không toàn tâm toàn sức ủng hộ sáu vị quan to biên cương này. Tài sản lương thực quốc khố không đủ để chỉ trả quân phí, hắn liền cho phép họ tự chiêu mộ tiền tài lương thực. Trong đó, An Lộc Sơn, Lý Khánh An và Ca Thư Hàn ba người, hắn còn cho quyền được phép tự đúc tiền tệ. Tất cả những điều này cũng chỉ vì muốn thỏa mãn dã tâm bành trướng lãnh thố không ngừng của người.

Nếu dùng cách nhìn của thời nay mà nói, Lý Long Cơ đã mắc phải triệu chừng hoang tưởng tuồi già nhẹ. Chỉ vì muốn chừng tỏ ước mơ Thiên khả hãn của người, mà đã bắt đầu thoát khỏi tình hình quốc gia Đại Đường. Người đời Đường không hiểu, nhưng sự cố chấp ngông cuồng của Lý Long Cơ khiến người hiểu chuyện thật sự lo lắng vô cùng.

Cao Lực Sĩ chính là một trong số đó. Từ khi thái tử bị truất, quyền lên tiếng của Cao Lực Sĩ cũng không còn hữu dụng như trước. Đã mấy lần lão khuyên Lý Long Cơ nên lập thái tử sớm, nhưng lần nào cũng bị người giận dữ khiến trách. Và người còn bãi bỏ cả quyền được phê bản tấu của lão, bãi bõ tất cả quyền lực. Ngoài ra, cả quyền giám quân, Lý Long Cơ bắt đầu từ năm ngoái cũng tước cả việc nắm quyền giám quân cảu Cao Lực Sĩ, mà tự tay nắm quyền, giám quân sẽ trực tiếp bẩm báo với người. Nhưng vấn đề là Lý Long Cơ cán bản không có tâm tư hỏi thăm tình hình của giám quân, chỉ đến khi nhớ ra thì hỏi thăm vài câu. Như thế, vô hình chung khiến quy cử giám quân ba ngày bẩm báo một lần do Cao Lực Sĩ gầy dựng lên bị phá hoại.

Và đáng nói hơn nữa, Lý Long Cơ có nhớ ra cũng không trực tiếp đi hỏi Cao Lực Sĩ, mà để cho một hoạn quan tâm phúc khác Ngư Triều Ân đi hỏi, để Ngư Triều Ân trở thành người liên lạc giám quân của người.

Đại quyền của Cao Lực Sĩ mất sạch, chỉ vì có những việc vẫn không thể thiếu lão, nên người mới còn giữ lão lại bênh mình; nếu không, Cao Lực Sĩ cũng đã xin cáo lão về nhà.

Tuy quyền lực không còn, nhưng lòng Cao Lực Sĩ hiểu hơn ai hết. Việc Lý Long Cơ nối cơn lôi đình không phải là vì có người dám chặn tấu chương của người lại, chỉ là vì người ngày thường việc gì cũng không hỏi han quan tâm, một khi vấn đề xuất hiện khiến người bị mất mặt, nên lần này mới nổi cơn tam bành.

Ai đã chặn thánh chỉ lại, điều này còn phải hỏi ư? Ai chù quản phòng ngự ngoại vi ngoài Hoa Thanh cung? Bùi Hiểu, đấy là do Dương Quốc Trung cố tình an bài. Lúc trước là do Lý Long Cơ hắn tự đồng ý, không lễ người không biết rõ Dương Quốc Trung là ai? Bây giờ gặp chuyện, người lại ép Trưởng Tôn Toàn Thụy và Trần Huyền Lễ đi điều tra, chẳng qua là tháo gỡ hết mọi trách nhiệm của Bùi Hiểu mà thôi.

Trong lòng Cao Lực Sĩ bi lương, sùng tín Dương gia của hoàng thượng đã đến nước này, cả một trung lang tướng nhò bé mà cũng phải bảo vệ. Nếu biết thế, năm xưa đã không đưa Dương Ngọc Hoàn đến bên người, hoặc may còn tốt hơn.

Lý Long Cơ bỗng lườm sang chỗ lão hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

"Thần nghĩ, nếu Lý Khánh An đã đến Trường An, hay hoàng thượng cứ tuyên hắn đến gặp, rồi tính việc vào thành."

Lý Long Cơ gật gật đầu, thế này cũng khả thi, liền nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Lý Khánh An đến."

*****

Hoạn quan đi tuyên chỉ vẫn còn chưa xuất phát, Lý Khánh An đã đi đến bên ngoài Hoa Thanh cung, Hoa Thanh cung không chỉ là một tòa cung điện, ngoài cung điện ra còn bao gồm đất rừng chiếm diện tích mấy trăm khoảnh, cách Hoa Thanh cung khoảng ba dặm, Lý Khánh An bèn bị Vũ Lâm quân ngăn lại.

Gần trăm viên Vũ Lâm quân xếp thành chữ nhất, dùng cung tên nhắm thẳng vào hắn, một viên quan quân chạy như bay đến, kiêu ngạo hét lên: "Đây là hoàng gia trọng địa, những người nhàn tạp, nhất loạt tránh ra!"

Lý Khánh An tiến lên chắp tay cười nói: "Ta là An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An, đến cầu kiến Thánh Thượng, xin thông báo một tiếng."

Nghe được ba chữ 'Lý Khánh An', các Vũ Lâm quân lập tức nghiêm túc kính cần hẳn, thu hồi cung tiễn, vị quan quân kia lại biến sắc, chiến mã lui lại về phía sau mấy bước, quan sát từ trên xuống dưới một lúc, "Ngươi chính là Lý Khánh An?"

Lý Khánh An cũng lập tức biết hắn là ai rồi, Bùi Hiểu, cậu em vợ của Dương Quốc Trung, kè to gan làm càn tự ý lưu giữ thư từ, xem tuổi tác của hắn cũng chẳng qua hai mươi bốn, hai mươi lăm tuồi, tuy bận quân trang, trên người không hề có chút khí chất của quân nhân, hơi hóm lưu manh phố chợ ngấm vào trong xương tủy.

Bùi Hiểu là mùa hạ năm ngoái từ Thành Đô phủ đến Trường An, trước thời gian này hắn là Binh tào Tham quân sự của Kiếm Nam tiết độ sứ phủ, ăn choi đàn đúm cờ bạc, không gì không làm được, ỷ vào quyền thế của Dương Quốc Trung hoành hành tại quê nhà, là một mối ung nhọt trong quân Kiếm Nam, sau khi Cao Tiên Chỉ xuất nhiệm Kiếm Nam tiết độ sứ, không dung nạp được hắn, bèn đuổi hắn ra khỏi quân doanh, Bùi Hiểu bèn đến Trường An nương tựa Dương Quốc Trung, dựa vào một chút kinh nghiệm của hắn ở Kiếm Nam tiết độ sứ phủ, rất nhanh đã thăng làm Vũ Lâm quân Trung lang tướng.

Thăng quan quá dễ, thêm vào đó Dương gia ở Trường An quyền thế ngập trời, khiến cho hắn càng trở nên ngông cuồng tự đại, không ai bì nổi.

Lý Khánh An không biểu lộ thần sắc chỉ mỉm cười nói: "Chính là ta, xin vị tướng quân này thay ta bầm báo với thánh thượng, ta có quân quốc đại sự."

"Thật không? Ngươi có chuyện gì?" Hắn đã hỏi ra một câu hắn không nên hỏi.

Lý Khánh An lập tức sa sầm mặt xuống, phẫn nộ quát lên: 'To gan! Ngươi là thứ gì, lại dám ngông cuồng như thế."

Lý Khánh An đội nhiên trở mặt dọa đến Bùi Hiểu toàn thân run lên, thanh đao trong tay roi xuống đất, hắn đến Trường An nửa năm hơn, vẫn chưa ai dám quát lớn hắn như vậy, cho dù đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Tự cũng là nhẹ lời nhò tiếng, dùng một khẩu khí thương lượng mà nói chuyện với hắn, Lý Khánh An lại dám ngang nhiên quát mắng hắn trước mặt mọi người, làm cho đao của hắn roi xuống đất, làm bẻ mặt hắn trước mặt mọi người.

Bùi Hiểu thẹn quá hóa giận, hắn chỉ vào Lý Khánh An, chống nạnh mắng to: "Quân tặc đày ải đến từ An Tây, ngươi cả gan dám vô lễ với lão tử, biết điều thì cút xa một chút, nếu dám lôi thôi một câu, lão tử sẽ bắn chết ngươi."

Lý Khánh An cười lạnh một tiếng: "Có gan thì ngươi cứ bắn, ta chờ ngươi!"

Nói xong, hắn tháo bội đao xuống, xa xa ném cho thân binh, đi hai bước về trước, khinh khi hừ lên một tiếng nói: "Ngươi không phải là muốn bắn chết ta sao? Làm đi! Ta để cho ngươi bắn, đứng như mẹ kiếp nó giống như chó chỉ biết sủa."

"Tên khốn nạn!"

Bùi Hiểu nổi giận, cả mặt hắn đỏ bứng, máu dồn cả lên đỉnh đầu, nhất thời mất đi lý trí, giương cung nhắm ngay Lý Khánh An bắn ngay một phát tên.

Lý Khánh An sớm có chuẩn bị. Hắn lệ tay nhanh mắt, nghiêng người bắt được mũi tên, đứng lúc này, từ phương xa chạy đến mấy con ngựa, trên ngựa là hoạn quan đi tuyên chi, hoạn quan nhìn thấy Bùi Hiểu dùng tên bắn Lý Khánh An, sợ đến hắn hô to: "Dừng tay!"

Bùi Hiểu bắn ra một mũi tên, trong lòng hắn lập tức hối hận, hắn tuy rằng lỗ mãng, nhưng cũng biết Lý Khánh An không phải người thường, bây giờ tên lại rơi vào tay của Lý Khánh An, trong lòng hắn chợt nảy sinh một chút sợ hãi, không dám nói thêm câu nào, rút ngựa lui sang một bên.

Hoạn quan giục ngựa tiến lên, hướng Lý Khánh An thi lễ nói: "Lý sứ quân, ta phụng lệnh của Hoàng Thượng, đặc biệt triệu ngài vào yết kiến."

Lý Khánh An đung đưa mũi tên một cái, chỉ vào Bùi Hiểu cười lạnh nói: "Vị quân gia này nói nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn thấy thánh thượng vậy, kêu ta không cần vào cung, ta bây giờ rất khó xử, rốt cuộc ai là thánh thượng."

Bùi Hiểu sợ tới mức biến đồi cả sắc mặt, hô lớn: "Lý Khánh An, ngươi ngậm máu phun người, ta nói câu này khi nào chứ!"

Lý Khánh An trứng mắt, trong ánh mắt đó lạnh như băng, nhìn thẳng vào Bùi Hiểu: "Nếu là như vậy, ngươi dám cùng ta đi đối chất trước mặt Thánh Thượng không?"

Hoạn quan trong lòng thờ dài, Bùi Hiểu này ngang ngược ngạo mạn có tiếng, bây giờ không ngờ lại đắc tội với Lý Khánh An, hắn vội vàng lựa lời khuyên nhủ: "Lý sứ quân sao lại chấp nhặt với hắn làm gì? Mau theo ta đi gặp Thánh Thượng đi!"

"Vậy được, ta đi hỏi thánh thượng xem, người này rốt cuộc là người nào? Một trung lang tướng cỏn con mà đã có thể thay thánh thượng làm chủ rồi."

Nói xong, Lý Khánh An xoay người xuống ngựa, đem tên ném xuống đất, nói với mấy viên Vũ Lâm quân: "Làm theo phép công, đến lục soát người của ta đi!"

"Không cần!"

Xa xa lại chạy đến mấy con ngựa, trên ngựa chính là tả Vũ Lâm quân đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Tự, hắn đi lên trứng mắt nhìn Bùi Hiếu một cái, thi lễ với Lý Khánh An nói: "Đại tướng quân để binh khí xuống là được, chuyện soát thân tự khắc có thị vệ cung đình làm, đại tướng quân mời theo ta vào cung."

Trường Tôn Toàn Tự đã đến, Lý Khánh An lại không muốn đi nữa, hắn chỉ vào Bùi Hiếu nói: "Người này lấy mũi tên phạm thượng, theo quân quy phải chém, Trường Tôn đại tướng quân không phải là muốn bao che người này chứ?"

Trưởng Tôn Toàn Tự đã đến từ sớm rồi, Lý Long Cơ mệnh hắn trong vòng một ngày tìm ra kẻ ngầm giữ lại sớ tấu trong triều, làm cho hắn cực kỳ khó xử, hắn dĩ nhiên biết rằng chính là Bùi Hiểu gây ra, nhưng tên Bùi Hiểu này là cậu em vợ của Dương Quốc Trung, hắn không dám đắc tội, hắn vốn dĩ định tìm mấy tên thủ hạ của Bùi Hiểu gánh tội thay, không ngờ vừa lúc tận mắt chừng kiến Bùi Hiểu bắn tên vào Lý Khánh An.

Trưởng Tôn Toàn Tự phản ứng cực nhanh, hắn lập tức ý thức được Lý Khánh An muốn lấy chuyện này ra để nổi loạn, dĩ nhiên, Lý Khánh An không hề là nhằm vào một tên Trung lang tướng còn con, Lý Khánh An là nhằm vào Dương Quốc Trung, nếu đã như vậy, nếu hắn vẫn còn chiếu theo ý định ban đầu, bắt hai tên tiểu lâu la gánh tội, một khi Lý Khánh An đem chuyện này xé ra, vậy hắn có thể sẽ phạm phải tội khi quân

Cho dù bắt Bùi Hiểu sẽ đắc tội Dương gia, nhưng không bắt Bùi Hiểu rủi ro sẽ lớn hơn, hơn nữa Bùi Hiểu chính là một mối ung nhọt mà Dương Quốc Trung cài vào trong Vũ Lâm quân, nếu không sớm trừ khử đi, sau này sẽ nguy hại càng dữ dội hơn, bản thân mình tại sao lại không lợi dụng cơ hội lần này thù tiêu người này đi chứ?

Trưởng Tôn Toàn Tự trong lòng nhanh chóng cân nhắc lời và hại, hắn lập tức quyết định thực tế bẩm báo thánh thượng, nếu thánh thượng vẫn tha bổng Bùi Hiểu, vậy hắn sẽ nghĩ cách đem người này đuổi ra khỏi Vũ Lâm quân, ý niệm nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Toàn Tự lập tức nối giận đùng đùng, chỉ vào Bùi Hiểu quát lên: "Người đâu, bắt hắn lại cho ta!"

Lập tức xông lên mấy viên Vũ Lâm quân, lôi Bùi Hiểu xuống ngựa, trói hắn lại, Bùi Hiểu sợ đến sắc mặt nhợt nhạt, gấp đến vờ họng kêu gào: "Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, tỷ phu ta là Dương tướng quốc."

Lý Khánh An chợt vỡ nhẽ: "À! Thì ra là Dương tướng quốc sai ngươi làm việc này, vậy vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi, ngươi đi giải thích với thánh thượng đi!"

Hắn ra hiệu mắt với Trưởng Tôn Toàn Tự, bèn trở mình lên ngựa, chạy về phía Hoa Thanh cung.

Trước cung môn, Lý Khánh An trở mình xuống ngựa, đi theo hoạn quan tiến về trong cung nội, cung nội khắp nơi đang thu dọn vật phẩm, đâu đâu cũng bừa bộn, đi qua một lối hành lang khúc khuỷu, nơi này là nơi nối liền cung nội và cung ngoại, ngự thư phòng của Lý Long Cơ chính là ở sát cạnh trong cung nội.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Dương quý phi: "Những đồ đạc ngày đông này thì không cần mang theo nữa, dù sao cuối năm vẫn phải đến, mang về cũng chẳng dùng đến, hãy để lại ở đây đi!"

Lý Khánh An nghiêng đầu một cái, chỉ thấy trong phiến điện bên cạnh, Dương quý phi đang căn dặn mấy cung nữ thu dọn đồ đạc, Dương quý phi cũng có chút linh cảm, thoáng mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Lý Khánh An.

Trong mắt nàng hiện lên một nét mừng rỡ: "Lý tướng quân!"

Nàng vội vàng tiến lên nói: "Lý tướng quân, tướng quân về lúc nào vậy?"

Lý Khánh An khom mình hành lễ, "Thần tham kiến quý phi nương nương."

"Tướng quân là sư phụ của ta, không cần khách khí như vậy, mau miễn lễ!"

Lý Khánh An nhận được thư từ của Minh Nguyệt, biết được Dương quý phi rất ư yêu mến chiếu cố Minh Nguyệt, lại thấy nàng vẫn còn nhớ năm xưa việc mình dạy nàng ném tên, trong lòng không khỏi có chút cảm động, bèn cười nói: "Đa tạ nương nương quan tâm, thần là hôm nay trời vừa sáng mới đến Trường An, vừa lúc bệ hạ triệu kiến."

Dương quý phi gật gật đầu cười nói: "Vậy tướng quân đi bận việc chính sự trước, đợi một chút ta sẽ nói với bệ hạ, tướng quân có thể lưu lại dùng bữa tối."

"Đa tạ nương nương, thần cáo từ trước."

Lý Khánh An xoay người đi theo hoạn quan hướng ngự thư phòng mà đi, Dương quý phi nhìn theo bóng dáng đĩnh đạc hiên ngang của hắn, không khỏi thầm thở dài: "Không tồi! Càng có khí thế của nam nhi đại trượng phu rồi."

Một khắc giờ sau, Lý Khánh An đi vào trong ngự thư phòng ở Hoa Thanh cung của Lý Long Cơ, hắn cung kính nghiêm trang thi một lễ: "Thần Lý Khánh An tham kiến hoàng đế bệ hạ, nguyện ngô hoàng bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lý Long Cơ đã hơn một năm không gặp được Lý Khánh An, hắn tỉ mỉ quan sát Lý Khánh An một phen, thấy hắn so với hồi trước, trở nên chừng chạc hơn, trầm tĩnh hơn, hắn bất giác nhớ đến tình hình hắn của mấy năm trước khi cùng Sử Tư Mình đại chiến ném tên, Lý Khánh An lúc đó hào sảng siêu dật, khí thế toát vẻ lấn lướt, còn hắn bây giờ tính cách điềm đạm, lại càng tăng thêm mấy phần dáng dấp của một đại tướng.

Trong mắt Lý Long Cơ lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu áy náy nói: "Lý tướng quân, trầm vốn dĩ muốn cử hành cho khanh nghi thức vào thành, nhưng bởi vì một số tình hình đặc biệt, làm cho trầm đến bây giờ vẫn ở trong Hoa Thanh cung, trẫm thật có lỗi a!"

Lý Khánh An khom người nói: "Tấm lòng ban ân của bệ hạ, thần và tướng sĩ An Tây đều khắc ghi trong lòng, thần nghĩ có thể đặt ờ phía sau này, đợi thần vì bệ hạ thu phục Thố Hỏa La, lúc đó, thần mới chờ đợi sự ân sủng của bệ hạ."

Lý Khánh An nhắc đến Thồ Hỏa La, làm cho tinh thần của Lý Long Cơ phấn chấn hẳn lên, hắn vội vàng nói: 'Trẫm cũng đang định hỏi khanh, khanh đối với việc thu phục Tochari (*Thồ Hỏa La) có kế hoạch gì không?"

Trong lòng của Lý Khánh An sớm đã có phương án suy tính, hắn mỉm cười nói: "Bệ hạ, trước hết thần phải nói rõ một điều, Đại Thực rút khỏi Hà Trung không phải là kết quả mà thần giành thắng lời trong cuộc chiến Đát La Tư."

"Lý tướng quân cứ tiếp tục nói, trẫm rửa tai lắng nghe."

"Bệ hạ, Đát La Tư nằm ở phía bắc Thạch Quốc, cách Samarkand (*Tát Ma Nhĩ Hãn) xa đến nghìn dặm, nếu Đại Thực có lòng giữ lấy Hà Trung, bọn họ hoàn toàn có thể tiếp tục gia tăng binh lực Hà Trung, thần sau một trận đại chiến cũng vội chờ nghỉ ngơi và chỉnh đốn binh ngũ, nhưng sự thật là khi thần lĩnh quân đi đến Samarkand, quân Đại Thực đã toàn bộ rút đi, theo thần được biết, đó là do người Sogia (*Túc Đặc) đã bùng nổ khởi nghĩa quy mô lớn, còn vương triều ủy Mã Á lại đông sơn quật khởi ở Tây Ban Nha xa xôi, làm cho người Đại Thực không còn sức nào trấn áp khởi nghĩa người Sogia, bọn họ mới bị ép phải từ bò Hà Trung, nhưng thần cam đoan, trễ thì một năm, quân Đại Thực nhất định sẽ cuốn đất trở lại, lúc đó mới là sự đọ sức thật sự bắt đầu giữ Đại Đường ta và quân Đại Thực, vì vậy thần đối với kế hoạch Tochari là trước khi Đại Thực bắt đầu tấn công lại Hà Trung, tiên hạ thủ vi cường, công chiếm Tochari, từ Tochari uy hiếp Khurasan (*Hô La San), đề bọn họ có mối lo ở hậu phương, không dám toàn sức tấn công chư quốc."

Nói xong, Lý Khánh An lấy ra báo cáo công việc mà hắn viết ra dào dạt vạn chữ, trình cho Lý Long Cơ: "Bệ hạ, quá trình tường tận của trận chiến Taraz (*Đát La Tư) và toàn bộ kết hoạch của thần đều có trong báo cáo, bệ hạ có thể từ từ đọc tận tường."

Thái giám Ngư Triều Ân tiến lên đón lấy tấu chương, chuyển cho Lý Long Cơ, Lý Khánh An bất chợt khẽ quét nhanh mắt quanh ngự thư phòng, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao không thấy Cao Lực Sĩ rồi, mà lại trở thành Ngư Triều Ân?

Hắn không biết, Cao Lực Sĩ đã bị Lý Long Cơ điều khéo đi kiểm tra tiến triển việc quay về Trường An, lúc Lý Long Cơ tiếp kiến Lý Khánh An, không hi vọng Cao Lực Sĩ có mặt ở đây.

Lúc này, Lý Long Cơ đã mở ra báo cáo công việc, đang xem ở đoạn việc xử trí của Lý Khánh An sau cuộc chiến đối với chư quốc Sogia, hắn có chút hiếu kỳ hỏi: "Trong báo cáo của khanh có nói đến hội nghị liên tịch này là sao?"

Lý Khánh An cười nói: "Bệ hạ, nói đơn giản một chút là đoàn kết các nước Sogia lại, cùng nhau đối phó Đại Thực, đề tránh bọn họ mỗi nước một niềm riêng, cuối cùng bị Đại Thực tiêu diệt từng nước một, việc khu vực Hà Trung chống lại Đại Thực không thể hoàn toàn dựa vào quân Đường, chủ yếu còn phải dựa vào bản thân họ, kỳ thực quân An Tây không chỉ phải đối phó Đại Thực, còn phải đề phòng sự tập kích bất chợt của Thổ Phồn và Hồi Hột, chiến tuyến rất dài, vì vậy lần này thần về Trường An báo cáo công việc, cũng là muốn đề xuất một số kiến nghị cho triều đình."

"Nói nói xem, khanh có đề nghị gì?"

"Thần có ba đề nghị!"

Lý Khánh An nhanh chóng sửa sang lại một chút ý nghĩ nói: "Thứ nhất hy vọng triều đình có thể đem An Tây đô hộ phủ dời tới Toái Hiệp, lấy Toái Hiệp làm trung tâm, như vậy không chỉ có thể khống chế An Tây Bắc Đình, càng có thể nam hạ Tochari, tây tới Hà Trung, toàn diện bao quát hết."

Lý Long Cơ trầm ngâm chốc lát, phương án dời An Tây đô hộ phủ sang tây của Lý Khánh An phải nói là phủ họp tình thế trước mắt, cũng là khả thi, nhưng mà việc này còn phải do Chính sự đường thảo luận.

"Vậy đề nghị thứ hai là gì?"

"Bệ hạ, đề nghị thứ hai là táng cường việc dời dân người hắn sang Tây Vực, thần cho rằng nguyên nhân Đại Đường ta luôn không thể khống chế trường kỳ đối với Lĩnh Tây chính là Lĩnh Tây ngoại trừ Toái Hiệp ra, các noi khác về cơ bản đều không có người Hán, điều này mới dẫn đến những khu vực này không có sức tụ họp hướng tâm đối với Đại Đường, ngược lại, nếu người Hán dời ồ ạt sang tây, bọn họ có thể mang văn hóa của Trung Nguyên đến Lĩnh Tây, làm cho Lĩnh Tây từ từ Hán hóa, như vậy, Đại Đường ta bèn có thể trường kỳ khống chế Tây Vực, không còn có nỗi lo có các tiểu quốc xa rời phản bội, đồng thời cũng có thể giảm thiếu mâu thuẫn tạo thành từ việc thôn tính đất đai của Trung Nguyên.

Câu nói cuối cùng của Lý Khánh An đã nói trứng tâm sự của Lý Long Cơ, một hai năm nay vì thôn tính đất đai mà gây ra việc nông dân tạo phản xảy ra ùn ùn không ngớt, các nơi không ngừng truyền ra việc nông dân mất đất chiếm núi làm vua, vào ràng làm cướp, làm cho triều đình sứt đầu mẻ trán, nếu như thật sự có thể thông qua di dân giảm thiếu mâu thuẫn của Trung Nguyên, đây quả là một thượng sách, nhưng mà Dương Quốc Trung cũng không ngừng nhắc nhở hắn, không thể để cho Lý Khánh An khống chế nhân khẩu quá nhiều, như vậy binh lực hắn nắm trong tay sẽ càng thêm tăng vọt, từ đó dấy lên hậu quả nghiêm trọng.

Thôi vậy, việc này giao tiếp cho Chính sự đường thảo luận thêm, hắn không muốn can thiệp quá mức, Lý Long Cơ bèn cười nói: "Vậy việc thứ ba là gì?"

"Bệ hạ, việc thứ ba là một việc nhỏ, thần khẩn cầu bệ hạ cho phép tiền bạc lưu thông ở Đại Đường, việc này tuy nhỏ, nhưng lại liên quan đến lợi ích thiết thân của mấy vạn tướng sĩ An Tây, thần khẩn cầu bệ hạ suy xét!"

"Vì sao lại liên quan đến lợi ích thiết thân của tướng sĩ An Tây?" Lý Long Cơ có chút kỳ lạ hỏi.

"Từ khi bệ hạ để quyền An Tây đúc tiền, để chỉ trả cho ban thưởng và quân phí của An Tây, nhưng trên thực tế, vật liệu đồng của An Tây rất ít, mỗi năm đúc tiền đồng nhiều nhất ba vạn quan, còn bệ hạ cho ban thường của quân An Tây đã đến sáu mươi vạn quan, để giải quyết vấn đề nan giải này, thần bèn quyết định đúc tiền bạc có giá trị cao hơn để chỉ trả ban thưởng, Lĩnh Tây mỏ bạc rất nhiều, sản lượng bạc nhiều vượt xa đồng, vì vậy thần đã đúc được ba vạn quan tiền bạc, dùng để chỉ trà ban thưởng, nhưng An Tây vật tư thiếu thốn, phải thông qua thương nhân từ Trung Nguyên đến đây, nếu như mấy món tiền đồng này không thể lưu thông ở nội địa, các thương nhân sẽ không tiếp thu tiền bạc, thế này thì ban thưởng trên tay các binh sĩ bèn trở thành tiền phế, điều này sẽ ánh hưởng cực lớn đến sĩ khí, thần vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ bỏ ra tiền vàng và tiền bạc lưu thông ờ Trung Nguyên."

Hạ chỉ bỏ ra tiền vàng bạc lưu thông ở Trung Nguyên, đối với Lý Long Cơ mà nói, quả thật là một chuyện rất nhỏ, Đại Đường vào thời kiến quốc sơ khai, bèn đã đúc được một lô tiền vàng bạc, chính là chuẩn bị phối họp lưu thông tiền đồng, chỉ là vì số lượng quá ít, vì vậy không thể lưu thông được, điều bây giờ hắn quan tâm không phải là vấn đề lưu thông tiền vàng bạc, mà là Lý Khánh An một năm có thể khai thác luyện ra bao nhiêu bạc nén? Có thể mỗi năm tiến cống triều đình một phần không?

"Đại tướng quân, vấn đề hạ chỉ bỏ ra tiền vàng bạc không lớn, nhưng trẫm lo lắng số lượng quá ít, không có ý nghĩa gì, trẫm muốn hỏi khanh, An Tây mỗi năm có thể khai thác bao nhiêu mỏ bạc? Có thể giúp đỡ giải quyết khó khăn tài chính của triều đình không?"

Suy nghĩ của Lý Long Cơ nằm trong dự liệu của Lý Khánh An, hắn dĩ nhiên đồng ý tuôn bạc cho Trung Nguyên, từ đó từng bước nắm giữ mạch máu kinh tế của Đại Đường.

"Bệ hạ, An Tây do nhân khẩu ít ỏi, thợ mỏ không nhiều, vì vậy sán lượng bạc trắng mỗi năm khai thác tinh luyện là mười lăm đến hai mươi vạn cân, thần trong điều kiện bảo đảm thu chỉ quân phí, đồng ý mang tất cả bạc trắng còn lại toàn bộ dâng hiến cho bệ hạ."

"Đó là bao nhiêu? Khanh phải nói cho ta biết một con số chính xác."

Lý Long Cơ về mặt tiền thì không chút mơ hồ, còn Lý Khánh An thì nói rất rõ ràng, những món bạc trắng này là đưa vào tiền riêng của hắn, hắn làm sao không quan tâm được.

"Lần này thần hồi kinh báo cáo công tác, đặc biệt mang lại cho bệ hạ một lô lớn những chiến lọi phẩm, trong đó thì đã có bạc trắng hai mươi vạn cân, đây là tâm ý của thần dâng cho bệ hạ, sau này thần sẽ mỗi năm giao nộp cho bệ hạ bạc trắng bảy vạn cân, nếu như bệ hạ có thể di dân An Tây họp lý, để táng cường số lượng thợ mỏ, thần có lòng tin mỗi năm sẽ phụng cấp cho bệ hạ bạc trắng mười vạn cân."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<