Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 224

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 224: Mỗi người một nỗi lòng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Trong hoàng cung Damascus. A Bố Mộc Tư Lâm thẳng người quỳ trên mặt đất, lúc này mọi lời bào chửa đều trở nên rỗng tuếch bất lực, hắn đã thất bại, bại một cách thê thảm, trước sau mười ba vạn đại quân chỉ còn lại hơn một vạn người, hắn không còn cách nào giao phó với Khalifah.

Hình như duy chỉ có một cái chết mới có thể tạ tội, nhưng Mộc Tư Lâm lại không muốn chết, vì vậy hắn không lựa chọn tự sát, mà là đơn thương độc mã đi tới hoàng cung Damascus, hắn phải cược một phen, cược A Bạch Tư không dám giết hắn, bởi vì Khurasan mà không dám giết hắn.

Mộc Tư Lâm đã quỳ rất lâu, nhưng A Bạch Tư vẫn không nói lời nào, mười ba vạn đại quân toàn quân bị diệt, vùng đất Hà Trung cũng đánh mất, đây là sự thảm bại đầu tiên kể từ khi hắn đăng ngôi đến nay, thất bại thảm hại, lửa giận ngút trời ở mấy ngày trước hắn đã trút qua rồi.

Trên bục thang của cung điện vẫn còn vết máu của cung nhân bị đánh chết, bây giờ lửa giận của hắn đã có chút dịu lại, thất bại đã không thể cửu vãn, hắn đang suy nghĩ sự an bài về sau, bao gồm cả việc xử trí đối với A Bố Mộc Tư Lâm.

Ở bên cạnh Mộc Tư Lâm, lửa giận trong mắt của Mansur (Mạn Tô Nhĩ) gần như là muốn nuốt chửng Mộc Tư Lâm, ba vạn quân Syria của hắn cũng toàn quân bị diệt, hắn hận không thể một đao siết chết Mộc Tư Lâm.

lúc đó khi hắn đem quân đội giao cho Mộc Tư Lâm, Mộc Tư Lâm thật sự vỗ ngực bảo đảm đem quân đội nguyên vẹn trả lại hắn, ngoài ra cho thêm một vạn tù binh quân Đường cho hắn.

còn bây giờ thì sao? Cả bóng dáng của tù binh quân Đường cũng chẳng thấy, quân Syria của hắn lại trở thành tù binh, cho dù sự giận dử của Mansur đã sắp không thế ức chế được nữa, nhưng ở trước mặt Khalifah, lửa giận của hắn có lớn đến đâu cũng phải chịu đựng.

"Vậy binh sĩ bị quân Đường bắt đi phải làm sao?"

A Bạch Tư cuối cùng đã mở miệng, tiếng nói của hắn khàn khàn, thấm đẫm mội nổi mệt nhoài: "Còn Tề Nhã Đức tướng quân, Khurasan Tồng đốc các hạ, ngươi đã nghĩ ra đối sách chưa?"

"Khalifah bệ hạ, thuộc hạ muốn dùng tù binh quân Đường lần trước bắt được đi trao đổi."

"Ngươi cho rằng khả thi được không?"

Ánh mắt của A Bạch Tư từ từ trở nên nghiêm khắc hẳn lên, lần trước chẳng qua bắt sống hơn một nghìn hai trăm quân Đường, lần này quân Đại Thực bị quân Đường bắt đi hơn hai vạn người, quân Đường sẽ nhận lời lấy hai mươi đổi một sao?

"Khalifah bệ hạ, đi trao đổi với chủ soái của quân Đường có lẽ không được, nhưng nếu là đi trao đổi với hoàng đế của bọn họ, chúng ta nói nhiều một chút những lời nịnh hót, làm cho họ nỡ mặt nỡ mày, lại lấy một số thư từ thê nữ nhớ nhưng trượng phu cho quan văn của bọn họ xem, thuộc hạ nghĩ từ mặt đạo nghĩa mà nói, hoàng đế và quan văn đại thần của bọn họ có lẽ sẽ đồng ý."

Nét mặt của A Bạch Tư có chút dịu lại, hắn cũng cho rằng Mộc Tư Lâm nói cũng có lý, người Đại Đường tự xung là đạo nghĩa, không chừng vì mặt mũi mà thật sự thả người, hắn lại trầm tư chốc lát, bèn nói: "Tuy là nói thắng bại là chuyện thường tình của binh gia.

Nhưng lần thất bại của ngươi quả thật làm cho chúng ta tổn thương thực lực rất lớn, hơn nữa còn đánh mất cả khu vực Hà Trung, những điều này đều là trách nhiệm của ngươi, nhưng mà nể tình ngươi lập hạ đại công khi tiêu diệt vương triều Uy Mã Á.

Ta chuẩn bị cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi về Khurasan chuẩn bị thật kỹ đi! Ta hi vọng ở tương lai không xa có thể nghe thấy tin mừng ngươi thu phục Hà Trung thắng lợi."

Tâm trạng thấp thòm của Mộc Tư Lâm cuối cùng đã được xóa tan, A Bạch Tư không giết mình, cho dù trách nhiệm đánh mất Hà Trung không phải ở hắn mà là do A Bạch Tư, là A Bạch Tư thất bại trong việc xử lý thánh nữ Áo giáo mà dẫn đến khởi nghĩa lớn của người Sogia (Túc Đặc), bây giờ không ngờ lại đẩy trách nhiệm cho hắn.

Nhưng Mộc Tư Lâm không biện bạch gì, hắn khấu đầu một cái mạnh rồi lui xuống ngay, A Bạch Tư nói đúng, bây giờ nói gì cũng vô dụng, chỉ có sớm ngày thu phụ Hà Trung, hắn mới có thể có quyền nói chuyện.

Mộc Tư Lâm lui xuống, trong đại điện bốn bề im lặng, A Bạch Tư liếc Mansur một cái, cười nhạt một cái nói: "Tại sao không nói gì, là kỳ lạ ta tại sao lại không nhân cơ hội này giết hắn đi, đúng không?"

Mạn Tô Nhĩ gật gật đầu."Thuộc hạ nghĩ đây là một cơ hội."

"Ngươi cho rằng ta không muốn giết hắn sao?"

A Bạch Tư khẽ thở dài, nói: "Tuyên chiến với Đại Đường chính là sai lầm lớn nhất mà ta mắc phải, đế quốc vừa mới xây dựng nên, nội bộ không yên, bên kia Ai Cập chiến sự chưa dứt, ta đã gấp gáp đi gây thù hằn, dẫn đến sự thám bại trong cuộc chiến Đát La Tư.

Hà Trung cũng bị vụt mất, bài học này nếu ta không tiếp thu, lại giết thêm Mộc Tư Lâm, khó nói là Khurasan cũng sẽ theo đó tạo phản, vì vậy ta chỉ có nhịn, đợi cục thế bình ổn lại mới đi xử lý hắn."

"Nếu Khalifah không còn có ý thủ địch với Đại Đường, vậy tại sao còn để Mộc Tư Lâm thu phục Hà Trung nữa?"

"Trước khác nay khác, khi đó quân Đường Chỉ có chiếm Toái Hiệp và Toshkent, ta còn có thể nhịn, nhưng bây giờ quân Đường đã chiếm Samarkand, nếu ta còn nhịn thêm nữa. quân Đường sớm muộn gì cũng sẽ tấn công Sind (*Tín Đức), hơn nữa đê quân Đường tiêu hao một chút thực lực của Khurasan, lúc đó mới xử lý Mộc Tư Lâm, ta cũng dễ dàng hơn một chút, ngươi hiêu chứ?"

Mansur lúc này mới vỡ nhẽ ra. mượn tay quân Đường làm suy yếu Khurasan, quả nhiên cao mình, hắn trịnh trọng thi một lễ khen nói: "Mưu tính sâu xa của Khalifah bệ hạ, thần đệ còn kém quá xa."

A Bạch Tư mỉm cười, lại tiếp tục nói: "Nhưng mà Mộc Tư Lâm nói cũng có lý, muốn đòi lại tù binh, đi Trường An có lẻ có hiệu quả hơn Toái Hiệp, Mansur, đệ hãy vất vả đi Trường An một chuyến, đi yết kiến hoàng đế của bọn họ, mang theo một lá thư của ta, phải để tư thế thấp một chút, dùng hết khả nãng thỏa màn lòng háo danh của bọn họ"

"Thần đệ hiểu rồi, việc này thần đệ nhất định sẽ làm tốt, ngoài ra, đệ kiến nghị hãy thả một bộ phận tù binh của bọn họ, đê tỏ thành ý."

"Được, việc này giao cho đệ làm, ngoài ra, nếu thỏa mãn lòng háo danh của bọn họ nếu còn không đủ, ta cho phép đệ tùy cơ ửng biến, có thể đáp ửng một số điều kiện thích đáng của họ mục đích chi có một, mau chóng đòi lại binh sĩ tù binh của ta."

Mansur nhận lời xong, đang định lui xuống, lúc này A Bạch Tư đột nhiên nghĩ đến một việc lớn, lại gọi hắn lại, lạnh lùng nói: "Còn nữa. vũ khí bí mật kia của quân Đường đệ phải nghĩ cách lấy được, thậm chí bất kỳ giá nào cũng phải lấy được cho ta."

...

Trường An, khi ánh nắng ban mai đầu tiên của mùa thu vừa hé ra từ kẽ mây, tiếng vó ngựa dồn dập trên đường lớn đã phá tan sự yên tĩnh của ngõ phố, từng đội Vù lâm quân trên đại lộ Chu Tước chạy qua chạy lại, đuổi các người đi đường trên phố ra ven đường chờ đợi.

Trên phố lớn nhất loạt không được thông hành, trên đường lớn không chỉ là người đi đường, cũng chen đầy dân chúng kéo đến xem náo nhiệt, mọi người xì xầm bảo nhau, có người nói là quân An Tây đã khải hoàn trở về.

Phải cử hành nghi thức vào thành long trọng, nhưng cách nói này lập tức bị người khác bác bỏ, từ Toái Hiệp đến Trường An ít nhất cũng phải mất hai tháng, quân đội làm gì mà có thể trở về kịp được, rất nhanh có người đã đoán được chân tướng.

không cần nói. chắc chắn giống như năm ngoái, thánh thượng và quý phi nương nương phải đi ôn tuyền Cung nghĩ đông, không phải sao, đã xuất động cả Vũ lâm quân kia mà, cách nói này rất nhanh đã được chứng thực, các nha dịch của Kinh triệu phủ và hai huyện Trường An, Vạn Niên lúc duy trì trật tự đã tiết lộ chân tướng, là thánh thượng và nương nương đi Hoa Thanh cung, cũng giống như năm ngoái vậy.

Tin tức này truyền ra, dân chúng nhất thời nhiệt tình sôi sục, vùng vẫy chen lên trước, không ít người năm ngoái đã lấy được không ít lợi lộc, tiền vàng vung vãi kia, kim hoàn ngọc thoa mà đội người Dương gia đánh mất dọc đường đều là hàng thượng hạng, nhặt được một cái, bèn có thể đáng giá mấy chục quan tiền, trên đường lớn la hét ầm ĩ huyên náo, mọi người khắp nơi đều sôi trào hẳn.

Lúc này hướng Chu Tước môn vọng lại tiếng trống nhạc mở đường, còn có tiếng chiêng liên hồi, đây là đội mở đường Vũ Lâm quân đã đến, từng đội Vũ Lâm quân chạy như bay mà đến. to tiếng hét: "Ven đường nhường đường, không được ồn ào!"

Mặt đường sôi sục từ từ bình lặng trở lại, ai nấy ngẩng đầu ngóng nhìn, chờ đợi đội ngũ thánh thượng đi đến, cùng với việc Vũ Lâm quân ngày càng dày đặc, tiếng trống nhạc cũng càng ngày càng gần.

Bắt đầu có đội ngũ của hoạn quan xuất hiện, từng đội hoạn quan to nhỏ y phục chỉnh tề tay bưng các loại đồ vật khác nhau, nét mặt nghiêm túc, bước đi về phía trước, đội ngũ hoạn quan có đến hơn hàng nghìn người, ở phía sau họ đi đến đội ngũ cung nữ đồ sộ, đây cũng là một đội ngũ khá bắt mắt. mênh mông hoa trăm dặm.

lụa là tranh sắc thắm, y phục diễm lệ xa hoa, như trăm hoa ngày xuân, muôn hồng nghìn tía. nét kiều hiền thục dịu dàng, mặt hoa vóc dáng gọn gàng thắm tươi; cuối xuân xiêm áo rạng ngời. công vàng lân bạc ôm người thướt tha, trên đầu đâu không có? điểm trang mái tóc chim hoa, khít khao dây chạm ngọc ngà quấn lưng, sau lưng nào có thấy?

Nét đẹp ma mị diễm lệ của đội ngũ cung nữ đã làm dấy lên đầy đường tiếng hoan hô, tiếng trống tiếng hô quát không ngớt. trang phục của cung đình luôn dẫn đường cho xu thế lưu hành của Trường An, hôm nay thịnh hành kim vũ linh, ngày mai cả nước tước võng tận; năm nay áo da báo, năm sau bách thú cùng rên rỉ.

Sau khi đội ngũ cung nữ đã đi hết, bèn là đội công chúa tông vương, nhưng thu hút ánh nhìn của mọi người nhất là đội ngữ của Dương gia, Dương Thị tam phu nhân, Dương gia nhi lang, bọn họ nằm ở vị trí trung tâm của chủ đội, các nam nhân ai nấy ngựa báu yên vàng, y phục hoa quý sáng ngời, còn các nữ nhân thì trang điểm xinh đẹp, châu báu đầy cả đầu.

Hương phấn trên người theo gió phiêu tán, mấy dặm có thể ngửi thấy, xe ngựa của Dương thị tam phu nhân càng là xa hoa dị thường, xe ngựa dùng vàng ròng chế tạo, khảm đầy bảo thạch châu báu, mỗi đi một bước đều sáng loáng bắt mắt, biến hóa vạn nghìn lần, Dương gia chính ở vị trí phía trước long liễn của Lý Long Cơ, có thể thấy vị trí đó cao quý, hơn cả tông thất nữa.

Sau xe ngựa của ba quốc phu nhân, long liễn của Lý Long Cơ và dương quý phi cuối cùng đã xuất hiện, long liễn do mấy trăm lực sĩ kéo đây, khảm ngọc dát vàng. sừng sững nguy nga, so về hoa lệ, long liễn vẫn không bì được với xe ngựa của ba quốc phu nhân, nhưng nó dùng một khí thế uy nghiêm cao quý áp đảo tất cả.

Long liễn bị bức rèm dày dày che khuất, nhìn không thấy bóng dáng của Lý Long Cơ và quỷ phi nương nương, hai bên đứng đầy hoạn quan và cung nga hầu cận, ở hai bên long liễn, là mấy nghìn thị vệ kỵ binh cầm giáo, nghiêm mật bảo hộ an toàn cho thánh thượng và nương nương.

Trên long liền, tâm trạng Lý Long Cơ đặc biệt sảng khoái, ba ngày trước hắn nhận được chiến báo từ Hà Trung xa xôi truyền đến, quân Đường ở Thạch Quốc Đát La Tư đại bại quân Đại Thực, rồi huy binh Túc Đặc cửu quốc, đem thế lực của Đại Thực đuổi ngay về phía tây ô Hử hà.

Đây là thắng lợi lớn nhất từ năm Thiên Bảo trở lại đây của Đại Đường, cho dù Lý Khánh An trong thư nhanh bồ câu nói rất nhẹ nhàng, nói trận chiến này chỉ là màn mở đầu đọ sức giữa Đại Đường và Đại Thực, nhưng Lý Long Cơ từ việc so sánh số lượng binh lực bèn đã biết đây là một trận đại thắng, Đại Đường có thể dùng năm vạn quân đánh bại mười vạn quân Đại Thực, công lao của Lý Khánh An, đủ để sánh ngang với Ca Thư Hàn.

Sau khi tâm trạng sảng khoái xong, sự nghi hoặc của Lý Long Cơ lập tức lại ập đến, nên ban thưởng Lý Khánh An ra sao? Hai ngày nay hắn luôn suy nghĩ đến việc, trù trừ không quyết định dứt khoát được, nhưng không phải là công lao của Lý Khánh An không thể nào phong thưởng, ngang hàng hắn với Ca Thư Hàn là được.

Mấu chốt là Lý Khánh An là kẻ ủng hộ trung thành của tiền thái tử, hắn chưa hề tỏ thái độ trước việc Lý Hanh bị phế đông cung, thậm chí trong sự thẩm phán sau khi hắn vào ngục cũng không có bất kỳ ý hối cãi nào, tiền thái tử Lý Hanh cũng là một trong những người nằm trong danh sách lựa chọn đông cung của hắn.

Lý Long Cơ đã biết được chân tướng của vụ việc, Lý Hanh đã thắng thắn đưa ra chửng cứ cho hắn, quả thật là bị Lý Tông vu oan, chỉ là việc xấu trong nhà không thê truyền ra ngoài, việc này Lý Long Cơ cũng là âm thầm đề hận trong lòng, không có công khai.

Xuất phát từ một tấm lòng áy náy, Lý Long Cơ lại nghĩ đến những thứ tốt đẹp của tiền thái tử, hắn lại nhen nhóm ý nghĩ khôi phục vị trí đông cung của Lý Hanh, nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu, trong số những người lựa chọn vào đông cung của hắn, Lý Hanh chỉ là xếp ở cuối cùng, còn người xếp ở vị trí đầu tiên, lại là hoàng trưởng tôn Lý Thục, đây là lựa chọn mà Lý Long Cơ đã nghĩ tới từ trước.

Tất cả những người con hắn đều không hài lòng, duy chi có trưởng tôn thâm trầm độ lượng, khoan dung nhưng quả đoán, làm cho Lý Long Cơ vô cùng yêu thích, đây cũng là nguyên nhân thật sự mà Lý Long Cơ lâu rồi cũng không thể định ra người kế vị thái tử.

"Tam lang đang nghĩ ngợi điều chi?"

Dương quý phi bên cạnh nhìn thấy Lý Long Cơ lúc thì thoải mái cười to, khi thì mày nhăn như tít, bèn quan tâm hỏi: "Nếu Tam lang trong triều có việc, vậy chúng ta trể mấy ngày mới đi Thanh Hoa cung."

"Không cần đâu, thật ra cũng không phải việc lớn gì, trẫm chỉ là đang phân vân nên phong thưởng Lý Khánh An thế nào thôi."

Dương quỷ phi nghĩ một chút kiến nghị nói: "Vậy chi bằng giống như lần trước, cho hôn thê của hắn nhà đẹp ruộng tốt? Hoặc là Tam lang đích thân chủ trì đại hôn của hắn, ban cho hắn vinh quang."

"Chủ trì đại hôn có thể được, nhưng cho vị hôn thê của hắn ruộng tốt nhà đẹp thì không cần."

Lý Long Cơ vừa cười vừa lắc đầu nói: "Lần này không giống như lần trước, lần trước là thu phục Toái Hiệp, chỉ là có công lao, có thể mượn tay của thê tử hắn, còn lần này lại là đánh bại quân Đại Thực, đoạt lại Túc Đặc cửu quốc, giành được thắng lợi mang tính chiến lược, có thể nói công ở xã tắc, nhất định phải chính thức phong thưởng cho chính hắn, còn tướng sĩ tam quân, cũng đồng thời phải cho ban thưởng, trẫm khó xử a!"

Dương quỷ phi cười nói: "Ta thấy Tam lang có chút nghĩ ngợi nhiều rồi đó, bản thân Lý Khánh An vẫn còn chưa về, đợi sau khi hắn về rồi, đưa ra báo cáo chính thức, Tam lang mới đi thương lượng với các đại thần, không phải là giải quyết xong rồi sao?"

Lý Long Cơ cười ha hả: "Nương tử nói quả không sai, quả thật là ta đã lo nghĩ nhiều rồi, đi ôn Tuyền cung trước, đi tắm nước nóng thật thoải mái đã."

Đội ngữ rầm rộ hiên ngang đi xa, đội Vũ Lâm quân thả lõng quản chế, dân chúng hai bên đường ùa lên, đồng loạt tranh giành trâm cài trang sức vất vãi trên mặt đường, cùng với tiền đồng khắp mặt đất do hoạn quan ném ra, trên đại lộ Chu Tước khắp nơi trở nên hỗn loạn.

...

Chạng vạng hôm nay, một dòng mấy nghìn người của Lý Khánh An cuối cùng đã tiến vào Ngọc Môn Quan, Lý Khánh An lần này hồi kinh đã mang theo một nghìn kỵ binh, tính cả thương nhân Túc Đặc, không đến ba nghìn người, nhưng lạc đà thay bọn họ mang theo vật tư lại gần một vạn con, chỉ là cỏ chẳn cung cấp từ các châu huyện dọc đường đã làm cho các quan phủ không ngừng kêu khổ.

Trận chiến Đát La Tư lần này, Lý Khánh An từ trong tay người Đại Thực đoạt được một khối vật tư lớn, cũng bao gồm rất nhiều vật phẩm quý trọng, các loại vật phẩm may mặc, hồng bảo thạch, thanh kim thạch, gương đồng, liêu châu, hương liệu, còn có lều trại lông cừu thượng hạng, cùng với ba mươi mấy con tuấn mã Ả Rập tốt v. v...

Những xa xỉ phẩm này Lý Khánh An chuẩn bị dâng cho Lý Long Cơ, ngoài ra còn có một phần hậu lễ, chính là hai mươi vạn cân bạc nén.

Sắc trời đã dần tối sầm lại, đội ngũ đã ở ven sông Mình Thủy đóng hạ doanh trướng, Lý Khánh An đang ở trong đại trướng toàn tâm toàn ý viết thuật báo cáo, ở một bên khác của lều trại, tỷ muội Như Thi Như Hoa đang bận rộn thu dọn vật phẩm, Vũ Y thì ngồi trước đàn, chống cằm nhìn chăm chú Lý Khánh An, có vẻ có chút thần thái bất ổn, không biết nàng đang suy nghĩ gì?

Lần này, ba người bọn nàng đều cùng Lý Khánh An đi về Trường An, một mặt dĩ nhiên là rời khỏi Trường An thời gian khá dài, muốn trở về xem xem, còn một mặt khác, bọn họ cũng phải đi gặp Độc Cô Mình Nguyệt một cái, do Độc Cô Mình Nguyệt chính thức tiếp nạp bọn họ vào cửa môn của Lý gia.

"Lý lang, huynh có thể đi cỡi ngựa cùng muội trong chốc lát không?"

Vũ Y ngồi đến bên cạnh Lý Khánh An, thấp giọng năn nỉ hắn nói: "Trong đại trướng chán phát hoảng, huynh đi ra ngoài cùng muội đi!"

"Được! Đợi ta viết xong vài chữ này đã."

Lý Khánh An viết như bay cho xong một đoạn, buông bút xuống đứng dậy cười nói: Đi thôi!"

Vũ Y nhất thời mặt mày hớn hở, nàng vội quay sang hai nàng đang bận nói: "Như Thi Như Hoa. ta và Lý lang ra ngoài đi dạo một chút, rất nhanh sẽ trở về."

Như Thi ừ một tiếng, Như Hoa lại cười nói: "Vũ Y tỷ, đừng đi xa quá, coi chừng bị sói ăn thịt đấy."

Lý Khánh An cười hì hì nói: "Bản thân muội cẩn thận một chút, đêm nay sói phải đến ăn thịt muội!"

Như Hoa mắt đẹp khẽ liếc: "Thật không? Vậy thì đến thử xem, đêm nay muội đang định giết một con sói, để nếm thử chút thịt rừng."

'Thôi! Đừng làm người ta thẹn."

Tiếng của Như Thi thé lên: "Hai người này thật là, tán tỉnh nhau như bên cạnh không có ai vậy, xem muội và Vũ Y tỷ ra gì chứ. khúc gỗ sao?"

Lý Khánh An cười lên ha hả, kéo lấy tay của Vũ Y đi ra ngoài, hai người họ vừa đi ra, nụ cười của Như Thi đã biến mất, khẽ thở dài.

"Tỷ, sao thế?" Như Họa kỳ lạ hỏi: "Tỷ thở dài làm gì?"

Như Thi lắc đầu, "Không có gì, muội đừng hỏi."

"Cái gì nào! Ai nấy đều lo âu phiền muộn, Vù Y tỷ cũng vậy, tỷ cũng vậy, dọc đường mặt ũ mày chau, giống như là đi pháp trường vậy, có đến nỗi như thế không?"

Như Họa có chút giận dỗi không thôi: "Muội thật không hiểu tỷ lo lắng điều gì? Nhà này là do đại ca làm chủ, tỷ cho là đại ca là hạng người nào, đường đường An Tây tiết độ sứ, trong tay nắm giữ hàng vạn hàng nghìn đại quân, đừng nói chỉ là một hoàng thân lụi tàn, nàng ấy cho dù là công chúa, cũng phải nghe lời đại ca, muội thì không tin hai ta đi theo đại ca mấy năm nay, đại ca sẽ đối xử vô tình vô nghĩa với hai ta."

Như Thi lại thở dài nói: "Lời tuy nói như vậy, nhưng dù sao nàng ấy là con dâu chính, nếu nàng nhìn chúng ta không vừa mắt, nàng sẽ có quyền đuổi chúng ta đi, đại ca lại không phải ngày nào cũng ở nhà, đợi huynh ấy trở về, gạo đã nấu thành cơm rồi, đại ca cũng sẽ không thể làm gì được nữa."

"Đuổi ra thì đuổi ra, cùng lắm thì chúng ta đi làm thương nhân, cửa hiệu lá trà muội mở ở Bắc Đình ngày vào đấu vàng, nói thật, muội thật muốn một mình tự do tự tại, tỷ, tỷ đừng lo lắng nữa.

Bây giờ chúng ta lại không phải là bé gái mồi côi không nơi nương tựa như hồi xưa nữa, còn sợ là không nuôi sống nổi chính mình nữa sao?"

Cho dù muội muội nhìn rất thoáng, nhưng Như Thi vẫn không thể giãi tòa nỗi lòng, tâm nguyện duy nhất của cả đời nàng chính là mãi mãi ở chung với đại ca, ngoài điều này ra, nàng chẳng muốn đi đâu cả.

"Thôi, không nói chuyện này nữa, tỷ nghĩ Minh Nguyệt tỷ là một nữ tử thông tình đạt lý, tỷ ấy có lẽ có thể đón nhận chúng ta, nhưng còn Vũ Y tỷ, Hài!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<