Vay nóng Tima

Truyện:Thiên hạ - Hồi 220

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 220: Quyết chiến Đát Thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Ban đêm, gió gấp trăng đen, mật đất trắng xóa một màu làm nổi lên một màu trắng u mình điêu tàn, đột nhiên, mấy dặm xa ngoài đại doanh quân Đường truyền đến âm thanh ầm ầm vang dội, dường như mặt đất cũng run chuyển theo vậy, cơn chấn động to lớn làm cho quân Đường đều bừng tinh từ giấc mộng.

Lý Khánh An khoác một áo bào ngoài đi ra, hỏi gấp nói: "Đã phát hiện điều gì?"

"Dưới ánh trăng có vô số điểm đen nhỏ di động về bên này, nhìn không rõ, nhưng mặt đất run lên dữ dội."

Lý Khánh An suy tư một chút, lập tức lệnh nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, chuẩn bị hai trăm chiếc xe nỏ, lại lệnh thêm năm trăm xích hầu kỵ binh xuất doanh, ngoài ra, mệnh các binh sĩ lập tức rời khỏi doanh trướng, lui đến hậu doanh."

Đại doanh của quân Đường cũng bận rộn hẳn lên, các binh sĩ đồng loạt chạy ra doanh trướng, lui đến hậu doanh, lại tháo dỡ một phần doanh trướng, hình thành dãy cách ly, lúc này, xe nỏ hai trăm bước đã đấy đến trước rào chắn, trên rào chắn có lỗ chuyên dùng để xạ kích, năm trăm xích hầu kỵ binh từ đại doanh chạy ra như bay, chạy nhanh ra phía xa.

Lúc này, việc tập kích đêm của người Đại Thực đã bắt đầu rõ ràng, là năm mươi chiếc máy ném đá to lớn. do hàng nghìn con lạc đà kéo chờ, đi theo gần ngàn viên binh sĩ phụ trách khởi động, đang áp sát đại doanh quân Đường, phía xa còn thấp thoáng vô số quân Đại Thực, số người không rõ.

Trong tình huống như vậy, Lý Khánh An không muốn vội vã xuất doanh ứng chiến, chỉ sắp xếp xe nò uy lực to lớn và tầm bắn cực xa đi ứng phó, đã đủ dư dả rồi.

Theo việc máy ném đá ầm ầm ép sát đến bảy trăm bước, xe nỏ của quân Đường đột nhiên phát bắn, xe nỏ quân Đường lần này không phải dùng túi thép phát bắn thiết tiễn chín tấc, mà là dùng đại tiễn ba thước, loại đại tiễn này dùng đê công kích vật nặng vô cùng lợi hại, dùng để công thành có thể làm cho đá thành rạn nứt, lầu thành sụp xuống, tầm bắn có thể đạt đến nghìn bước.

Theo việc hai trăm chiếc xe nỏ đồng thời phát bắn, hai trăm cây đại tiễn nhanh chóng bắn vào quân Đại Thực, sức bắn mãnh liệt vô cùng, chi nghe phía xa truyền đến tiếng 'crắc!" và tiếng thảm kêu của binh sĩ.

Gần hai mươi chiếc máy ném đá bị đánh trúng, khung gỗ bể ra, chẳng chốc mất đi sức chiến đấu, nhưng những chiếc máy ném đá còn lại tiếp đi về phía trước.

Khi cách đại doanh quân Đường còn sáu trăm bước, ánh lửa đột nhiên hiện lên, Mấy chiếc máy ném đá ở phía trước đã bắn phát mạnh ra, sáu quả cầu lửa to lớn xoay vòng trong không trung, rít gió ném mạnh về phía đại doanh quân Đường, một tiếng ầm vang dội.

Mấy chiếc lều trống bị va trúng, doanh trướng sập xuống, hỏa cầu lăn qua, mấy chiếc doanh trướng bốc lên ngọn lửa ngòm ngụt, lửa mượn thế gió, lửa diệm xông thiên, cầu lửa to lớn vẫn còn đang thiêu đốt, thiêu cháy ánh lửa màu lam nhạt quỳ dị, mười mấy viên quân Đường xách thùng nước xông lên, đem nước tát vào cầu lửa, nhưng cầu lừa không hề sợ nước, thiêu đốt càng hừng hực hơn.

Lý Khánh An đột nhiên nhớ tới Bái Chiếm Đình (*Byzantium) một loại lửa Hi Lạp cực lợi hại, có thể đốt trên mặt biển, quân Đại Thực rất có thể đã có được công thức chế tạo loại lửa này, hắn lập tức la to: "Dùng bùn đất dập lửa!"

Lúc này đợt xe nỏ thứ hai của quân Đường đã phát bắn, lại là hai trăm cây đại tiễn bắn đi, tiếng nổ kích trúng, đã rã khung ra, lúc này, máy ném đá của quân Đại Thực chỉ còn lại năm chiếc, năm quả cầu lửa to lớn lại rít gió quệt qua phía trên rào chắn, lăn lốc trong đại doanh quân Đường mà nó va vào, lại có mười mấy chiếc lều trướng bị đốt cháy, ánh lửa rợp trời liên kết lại thành một dãy.

Gần nghìn viên quân Đường đang ra sức cứu lửa, đợt hỏa cầu đầu tiên đã bị quân Đường dùng bùn đất dập tắt, mấy trăm người đem từng bao bùn đất đổ xuống trên cầu lửa, rất nhanh đã hình thành nên một đống đất.

vùi hỏa cầu ở phía dưới, nhưng lều trướng đang cháy lại bén lửa ở lều trướng bên cạnh, nhất thời, cả một góc tây nam ánh lửa rợp trời, mấy trăm túp lều bị đốt cháy, thế lửa kết lại thành một dãy, quân Đường đã dỡ bỏ toàn bộ lều bạt ở xung quanh lửa lớn, ngãn chặn lại sự lan tràn của thế lửa.

Lúc này, Lý Khánh An hét lớn một tiếng."Bắn tiếp!"

Lại là hai trăm mũi đại tiễn dày đặc bắn đi năm chiếc máy ném đá cuối cùng, chi nghe thấy một chuỗi tiếng đồ ầm và tiếng thảm kêu khi binh sĩ Đại Thực bị bắn trúng, năm chiếc máy ném đá cuối cùng toàn bộ bị phá hủy, lúc này một viên xích hầu từ bên hông men theo một con đường an toàn chạy gần.

Một mũi tên bắn tình báo vào đại doanh, trong tình báo lại hiển thị, quân Đại Thực có bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ mai phục phía sau, chỉ đợi kỵ binh quân Đường đi ra rồi toàn bộ tiêu diệt.

Sự thận trọng không xuất chiến của Lý Khánh An là chính xác, thà một phần đại doanh bị tổn hại, cũng không thể dễ dàng đi ra trúng mai phục của quân địch.

Năm mươi chiếc máy ném đá toàn bộ tịt ngòi, xe nỏ lập tức thay túi thép lên, dùng để bắn phát thiết tiễn chín tấc, trong chốc lát, tên như mưa xả, tên như châu chấu rợp trời, một trận binh khí hút máu tàn khốc đã bắn giết hơn ba nghìn quân Đại Thực trong vòng sáu trăm bước.

Những quân Đại Thực còn lại sợ đến hồn phi phách tán, quay đầu bèn chạy trốn ra xa, lúc này, đại tướng quân Tề Nhã Đức thấy tập kích ban đêm bất lợi, chi đành thu binh hồi doanh.

Ngọn lửa lớn của quân doanh quân Đường cháy mãi đến hơn một canh giờ, mới từ từ tắt lịm, đã tử thương hơn hai mươi người, vật tư có chút tổn thất nhỏ, Lý Khánh An nhìn vày quân Đường bị đốt cháy một phần, sắc mặt xanh ngất, lát sau, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Có qua mà không lại, không phải lễ!"

...

Vào lúc canh ba, sáu vạn đại quân rầm rộ hiên ngang xuất phát, lúc này đại doanh quân Đường cách chủ doanh quân Đại Thực ngoại thành Đát La Tư chi có mười lăm dặm, gió lạnh rét buốt, đại quân đen nghịt rợp tròi, kỵ binh, cung nỏ binh, khiêu đãng binh, trọng giáp mạch đao binh dàn trận thành từng lớp, nhưng ở giữa đoàn quân, còn có một toán xa đội thần bí.

Do năm trăm chiếc xe hợp lại, xe dài khoáng ba trượng, rộng hai trượng, cao một trượng năm, ngoại hình giống hệt xe Container hậu thế, phía ngoài bọc khinh giáp da gất, không sợ cung tiễn, mỗi chiếc xe do bốn con ngựa kéo chờ, đội quân khinh giáp này là sát khí bí mật của quân Đường, chưa đến đại chiến cuối cùng cũng sẽ không lấy ra.

Vào đêm hôm nay, quân Đại Thực đã lấy ra vũ khí bí mật của bọn họ: lửa Hy Lạp, bây giờ là lúc mà quân Đường phản kích.

Vào canh bốn, đại đội sáu vạn quân Đường đã đi tới nơi năm dặm ngoại thành Đát La Tư, bên cạnh Đát La thành có một con sông nhỏ, gọi là Đát La Tư hà, mật sông đã kết thành một lớp băng dày, chính ngay ở bờ đối diện con sông, đặt sừng sững các liên doanh trài dài vô tận. Đát La Tư tiểu thành chính ở trong các liên doanh này, trở thành doanh trung chi thành.

A Bố Mộc Tư Lâm sớm đã nhận được bẩm báo, Tề Nhã Đức đêm công Đường doanh thất bại, mà phản kích của quân Đường lập tức kéo đến, Mộc Tư Lâm đã mấy tháng không chăm chút râu của hắn nữa, râu mọc lởm chờm, chòm râu tua tủa của hắn dựng ngược lên.

Đây là một nét mặt muốn cười, có lẽ hắn cảm thấy chủ soái quân Đường này có chút tính khí trẻ con, vừa mới bị tập kích ban đêm, đêm dài chưa qua, hắn lại quay đầu đến trả đũa rồi.

Nhưng đôi mày can chặt của hắn lại lộ rõ tâm trạng hồi hộp trong lòng của hắn, sáu vạn quân Đường chủ lực đi tới, đây không phải là sự trả đũa đơn giản, không lẽ đây là sự đi tới quyết chiến? Chỉ là dùng danh nghĩa trả đũa để mê hoặc chính mình.

A Bố Mộc Tư Lâm chưa hề bởi vì đối thủ trẻ tuổi mà xem thường hắn, ngược lại, hắn càng có một sự kính nể tri giao, hắn không thể phủ nhận, vị chủ soái quân Đường này là đối thủ mạnh nhất duy nhất mà hắn gặp được, cho dù là Cao Tiên Chi đánh qua một trận ở chỗ người Nguyệt Thị cũng không bì kịp với hắn.

Cao Tiên Chi chỉ là một tướng quân, chỉ là một người quân sự, có thể mưu lược một cuộc chiến một trận đánh, nhưng vị chủ soái quân Đường này lại là mưu lược toàn cục, toàn diện xuất kích ở các mặt quân sự, chính trị, tôn giáo trong việc tranh đoạt toàn khu vực Hà Trung, cuối cùng mới quyết chiến với hắn.

Một khi hắn thua cuộc chiến này, hắn rất có thề sẽ đánh mất toàn bộ Hà Trung, A Bố Mộc Tư Lâm thở một hơi dài, hắn cảm thấy chũ soái quân Đường này có một phong thái của một quân vương, hắn quả thật chỉ là một tướng lĩnh biên cương quân Đường sao?

A Bố Mộc Tư Lâm bất giác dùng bút trên cuốn dê da sử dụng văn tự Ả Rập viết lên một hàng chữ 'Lý Khánh An 'Crắc!" một tiếng, bút lông ngỗng bẻ thành hai đoạn, hắn đứng dậy, giữa môi răng rít ra hai chữ: "Xuất chiến!"

Quân Đại Thực đã nghinh chiến rồi, khi quân Đường còn ở trên dặm đường chinh chiến, A Bố Mộc Tư Lâm đã hạ lệnh quân Đường bước qua sông nhỏ, quân Đại Thực chia làm tả. trung, hữu tam quân, ba vạn trung quân quân Kurangan (*HÔ La San) do A Bố Mộc Tư Lâm đích thân thống soái, tả quân là ba vạn quân Syria, do đại tướng Khalid thống lĩnh, còn hữu quân là bốn vạn quân Sogia (*TÚC Đặc), do đại tướng Tề Nhã Đức thống lĩnh, mười vạn đại quân lấy quân đoàn làm đơn vị, tự mình phân bố ra thành hàng thành dãy.

Quân Đại Thực rợp trời nhìn không hết tầm mắt, các ngọn đuốc đã hình thành nên một vùng biển lửa, kéo dài mười mấy dặm, đã dàn ra mười vạn đại quân, máy ném đá to lớn sừng sững trong quân đội.

Như từng con quái thú dũng mãnh cực kỳ. tiếng còi hú thấp trầm không ngừng vang vọng trên không đoàn quân, khích lệ sĩ khí, nhân vật đứng thứ ba của đế quốc A Bạch Tư, A Bố Mộc Tư Lâm ánh mắt lạnh lùng, hắn tay cằm vương kiếm mà A Bạch Tư ban cho hắn, lạnh lùng chờ đợi chủ lực quân Đường đi đến.

Thời khắc sắp đến bình minh là tối đen nhất, bóng tối hun hút giống như ma cảnh, bầu trời mây đen che kín, gió lạnh rít lênư, phía xa một đường sáng miên man, càng lúc càng gần, kéo ra một biển lửa ngợp trời khuất đất.

Quân Đường ở ngoài ba dặm xa từ từ ngừng lại, nhận được tình báo của xích hầu, Lý Khánh An nhanh chóng làm một sự điều chinh chiến thuật, cung nỏ quân và mạch đao quân dày đặc của tướng quân Đường điều đến phía tả, dùng tư thế phòng ngự ứng phó quân Khurasan và quân Syria, còn kỵ binh tiến công thì bố trí ở phía hữu, đối phó với quân Sogia thực lực khá yếu của quân Đại Thực.

Nhược điểm của quân Đại Thực này, lúc ở trận chiến Toái Hiệp lần đầu Lý Khánh An đã phát hiện ra rồi, sau đó lúc Lý Quang Bật và Tề Nhã Đức đánh trận chiến Đông Tào, Lý Khánh An lại một lần nữa xác định sự tồn tại nhược điểm này.

Hắn đã suy đoán ra sự tồn tại của nhược điêm này là bởi vì do sự kỳ thị thâm căn cố đế của quân bản thồ Đại Thực đối với người Sogia gây ra, ở bên trong này vừa có sự ngạo mạn của kẻ chinh phục, vừa có sự kỳ thị tôn giáo, tướng sĩ tầng lóp trung thấp của bọn họ đều không chịu hỗn hợp tác chiến với người Sogia, cho dù là chủ soái Mộc Tư Lâm cũng không thề làm gì được.

về phần đội chiến xa bí mật nhất trong quân Đường, Lý Khánh An lại tàng ẩn ở áữa đoàn quân, không đến thời khắc mấu chốt hắn cũng sẽ không tung ra.

"Phương trận bộ binh xuất chiến!" Mộc Tư Lâm vung chiến kiếm lên, tiếng trống thấp trầm đột ngột đánh vang trong bầu không Đát La Tư."Tùng! Tùng! Tùng!" Tiếng trống run trời động đất.

Phương trận bộ binh Macedonia của hai sư đã xuất chiến, là từ trung quân Khurasan do A Bố Mộc Tư Lâm soái lĩnh xuất trận, tám vạn trọng bộ binh tay cầm trường mâu khiêng to và năm nghìn kỵ binh bảo vệ cánh hông cho họ xông đến trung phong quân Đường, bọn họ càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy đến lao thăng vào quân Đường.

Mắt của Lý Khánh An nheo lại. trong bóng đen, hắn đã nhìn thấy một rừng ngọn mâu nhọn bị ánh lửa chiếu sáng.

"Mạch đao quân nghênh chiến!"

Lý Khánh An một tiếng rống to, năm nghìn mạch đao quân đã xuất chiến, bọn họ dàn trận đón đầu bộ binh phương trận xông ùa đến, thân hình cao to vạm vỡ của bọn họ kết thành một dãy, aiống như rặng núi Côn Lôn nguy nga, một rừng đại đao khua lên lóe sáng, thì là sông băng nứt đổ từ trên núi Côn Lôn.

Hai quân va vào nhau ầm ầm, sát khí ngập cà chân trời, A Bố Mộc Tư Lâm khoát tay, lệnh nói: "Máy ném đá lửa lên, đánh ta trọng bộ binh quân Đường."

Máy ném đá to lớn long lỡ bị mấy nghìn binh sĩ kéo ra, thân hình khổng lồ đen bóng như ma quỷ đi lại trong bóng đêm.

Lý Khánh An cũng hạ mệnh lệnh: "Chiến xa xuất chiến!"

Năm trăm chiến chiến xa thần bí từ trong đội ngũ quân Đường chạy ra, dưới sự bảo vệ của năm nghìn kỵ binh, lao đi như bay đến cánh tả của phương trận bộ binh Đại Thực.

...

"Uỳnh!" Một tiếng vang trầm đục, gần một vạn tín đồ Áo giáo, Bái hỏa giáo đến từ các nơi Damascus ở trên quảng trường quỳ xuống, ở phía trước quảng trường, một đài sỗ to lớn cao năm trượng, thánh vật Quang minh chi nhãn dưới ánh lửa nhấp nháy ánh sáng của thần thánh, trong bóng đêm thật bắt mắt biết bao, dường như còn sáng hơn cả sao sáng ở chân trời.

Các tín đồ Quang minh hướng về con mắt của chủ thần Ghura Mazda của bọn vô cùng thành khẩn lễ bái, trong miệng niệm tụng kinh văn trong "Kinh Avesta" thần thánh của bọn họ.

ở bên cạnh con mắt Quang Minh thánh nữ Y Lai - Câu Lan đang kề cận, nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, quỳ ở bên cạnh Quang minh chi nhãn, đôi mắt nàng thanh khiết mà sáng ngời, kiên nghị nhìn vào một viên sao sáng trong bầu trời đêm, nàng đưa hai tay ngang thì thào cầu nguyện với chủ thần của nàng.

Trong đài cao dưới thân nàng đã chất đầy cũi gỗ có quét dầu trơn, mười mấy cận vệ quân tay cầm bó đuốc đợi mệnh ở một bên, nhưng ở mặt tả của đài gỗ có một chiếc cầu vàng được chế tạo bằng vàng, Câu Lan có thể đi qua cây cầu vàng này rời khỏi ngọn tháp lừa bất cử lúc nào.

Trên một bục phẳng ở đằng xa đối diện trực tiếp với tháp gỗ, Khalifah của đế quốc A Bạch Tư là Ngải Bố A Bạch Tư đang dùng ánh nhìn lạnh lùng dõi theo Câu Lan công chúa cử hành nghi thức tôn giáo, hắn sớm đã nhìn thấu dụng ý của nàng, nếu nàng đã chịu xả thân vì giáo, thì hãy để cái chết của nàng và sự hũy diệt của thánh vật Quang minh đi cảnh cáo những tên dị giáo đồ chấp mê bất ngộ kia đi!

Nhưng điều A Bạch Tư hi vọng nhìn thấy hơn là, sự kinh sợ với tử thần làm cho Câu Lan bước lên chiếc cầu vàng kia, điều này so với việc hủy diệt thê xác của nàng lại càng đả kích lòng tin của Áo giáo đồ hơn, hắn phải thông qua chinh phục trái tim của thánh nữ Câu Lan đi chinh phục toàn bộ người Sogia.

A Bạch Tư đã ra hiệu tay cho châm lửa, một viên binh sĩ đem đuốc cắm vào đống cũi, 'Bùng! ' một tiếng, ngọn lửa vút trời, hàng ngàn giáo đồ Quang minh thét lên kinh hãi, đều không hẹn nhau đứng dậy cả lên.

Câu Lan không chút sợ hãi đón lấy ánh mắt lạnh như băng của A Bạch Tư, nàng đã từng nói, nàng cho dù chết, cũng tuyệt đối không phản bội tín ngưỡng của mình.

"Các tín đồ của thánh Ghura Mazda! Vật mà các ngươi nhìn thấy chính là Quang minh, là totem trong lửa của Quang minh chi nhãn...

Trên quảng trường vang vọng tiếng nói kiên định mà rõ ràng của Câu Lan: "Thánh nữ Câu Lan miếu thánh Samarkand. sẽ đi theo Quang minh chi nhãn cùng trở về bên cạnh chủ thần, các tín đồ, hãy cùng ta vì mảnh đất đa tai đa họa của chúng ta mà chúc phúc đi!"

Hàng vạn tín đồ từ từ quỳ xuống, bọn họ rung rang nhiệt lệ lễ bái thánh nữ của họ, ngọn lửa càng đốt càng mạnh, đã nuốt chửng cả tòa đài cao, chiếc cầu vàng trong ánh lửa hừng hực từ từ bị nung chảy, cuối cùng đổ xuống ầm ầm.

A Bạch Tư thẹn quá hóa giận, hắn oán hận dậm chân một cái, xoay người mà đi.

Quang minh chi nhãn trong ánh lửa ngùn ngụt phát ra ánh sáng kỳ dị, ngọn lửa sắp nuốt chửng Câu Lan, khi cái chết gần kề, nàng từ từ rút ra thanh đao nhỏ ở thắt lưng, nhìn chằm chằm vào ba chữ 'Lý Khánh An' trên chuôi đao.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng hết sức mạnh cuối cùng la lên với tin đồ trên quảng trường: "Người Đại Thực có thể hủy diệt thể xác của chúng ta, nhưng nó không thể chinh phục được tín ngưỡng của chúng ta, các tín đồ của thánh Aramazd, vì sự trường tồn của chủ thần chúng ta, vì tín ngưỡng của chúng ta, đấu tranh đi!"

Giáo đồ Hỏa giáo đã tận mắt nhìn thấy thánh vật bị hủy cùng cái chết của thánh nữ tại Damascus, Cuối cùng bọn họ bộc phát phản kháng, nhưng chăng bao lâu sau đã bị quân đội tàn khốc trấn áp, nhưng ngọn lửa phản kháng đã bị đốt cháy.

Thánh nữ Cự Lan trước lúc chết đã hô hào phản kháng, nó đã được truyền đi đến giáo đồ Quang minh giáo ở khắp mọi nơi, Giáo đồ Hỏa giáo tại Na sắc Ba đã bạo động, tại Bukhara đã diễn ra khởi nghĩa lớn của giáo đồ Hỏa giáo, và vài chục vạn giáo đồ tụ tập trước miếu thần Damascus để cầu nguyện cho thánh nữ Câu Lan.

Tiếp liền sau đó cuộc cầu nguyện này được tín đồ phẫn nộ diễn tiến thành đại khởi nghĩa, Bọn họ giết quân gác Đại Thực, cướp lương thực quân đội, đốt quân dụng phẩm.

Cơn sóng khởi nghĩa đã ập đến Túc Đặc cửu quốc, Ngay lúc này, Tây Ban Nha cũng xảy ra khởi nghĩa, Vương thân cuối cùng của vương triều Oa Mã Á La Hách Mạn đã lại phất lên lá cờ Oa Mã Á vương triều Tây Ban Nha.

Phía đông và tây của vương triều A Bạch Tư cùng bùng lên ngọn lửa hừng hực, còn đại quân của hắn lại đang lâm vào trận chiến triền miên với quân Đường, khiến hắn lo lắng vạn phần, Điều hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, Vương triều của hắn nội chiến chưa dứt, nhưng lại lâm vào khốn cảnh hai tuyến tác chiến.

Trong lúc cơn sóng khởi nghĩa của người Túc Đặc dấy lên khắp nơi tại Hà Trung, chiến dịch tại Đát La Tư thành cũng đến hồi quyết chiến.

Năm mươi chiến xa của quân Đường đột ngột xuất hiện, khiến A Bố Mộc Tư Lâm giật mình, một bóng tối không lành đang bao trùm lấy lòng hắn.

Chiến xa quân Đường thế như sấm chớp, tốc độ nhanh chóng, chi một chốc đã phóng đến cánh trái của quân bộ binh, Hai ngày kỵ binh Đại Thực đương xếp hàng ngàng tạo trận tuyến, bảo vệ điểm yếu của phương trận.

Chiển xa dàn thành hàng chữ nhất quay lưng lại với bộ binh, nắp và ván chắn phía sau đã được dỡ lên, để lộ chân tướng bên trong xe, Trong đó có sáu binh sĩ, hai người cầm tấm khiên khổng lồ, sau khiêng là một máy ném đá nhỏ, Tay ném của loại máy này rất ngắn, và được phát đạn nhờ bàn xoay, có thể ném một viên đá nặng năm cân đến khoảng cách bốn trăm bước.

Ngay trong cái thời khắc bên trong xe được bộc lộ, quân Đường bỗng chốc bộc phát công kích, Vài trăm bọc đen được ném lên, Trên bao vẫn bốc khói, từ trên đầu hai ngàn kỵ binh kia phóng xuống, Các kỵ binh Đại Thực ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo, họ kỳ lạ không biết trong bọc đang đựng thử gì, Chúng điển hình không phải đá, vậy đó sẽ là gì?

*****

Nhưng quân Đại Thực trước giờ chưa từng nghĩa sẽ phải đối diện với ác ma như thế này, Con ác mà này vẫn được khóa trong phòng luyện đơn, mãi đến khi Lý Khánh An vượt không gian đến đây, mở phóng thích nó ra ngoài.

Vài trăm bọc bốc khói được lũ lượt phóng vào đội kỵ binh, Chỉ trong một chốc, trong đội kỵ binh từng đám lửa sáng cháy bừng, từng tràn tiếng nô động trời nối liền nhau, Từng đám kỵ binh bị nổ bay đi, tan xương nát thịt, máu thịt và tàn chi bay tử tán.

Từng làn khói đen bốc lên trời, Đội kỵ binh đông đảo kia bỗng chốc như bốc hơi, xung quanh chỉ còn la liệt xác chết, nơi đội bộ binh đã đứng kia bị nồ một lỗ to, thương vong vài trăm người, Cả chiến trường bỗng chốc trơ người bàng hoàng.

chỉ có chiến mã là kinh hoàng gầm rít lên, lôi theo xác chết của kỵ binh trận vong phóng đi, Chiếc đuôi ngựa dài mặc sức phóng đi trong khói thuốc trông tựa chiến mã đến từ địa ngục tối tăm.

A Bố Mộc Tư Lâm trợn tròn mắt, hắn không khỏi dùng tay ôm chặt đầu thốt lên: "Ôi. chân chủ!"

Hàng trăm bọc hỏa dược đã làm chết chín trăm mấy kỵ binh, số người bị thương không đếm xuể, đang nằm rên rỉ trên sàn, Còn lại ba trăm mấy kỵ binh còn nguyên vẹn, nhưng cũng đã hồn bay phách lạc, Chúng không nghĩ đến bảo vệ cánh bên của bộ binh, thúc chiến mã phóng bạt mạng về phía trận địa.

Lúc này, hai bên phương trận Macedonia đã lộ rõ nhược điểm, Lôi Vạn Xuân phụ trách tấn công hai bên cánh gầm lên một tiếng giận dừử: "Đi theo ta. xông lên!"

Hắn huơ chiếc đại chùy của mình phóng về hai bên cánh bộ binh Đại Thực, "Giết!" Ba ngàn quân Đường sau lưng hắn cũng phát ra tiếng gầm như lôi đình cùng lũ lượt kéo đến hai bên cánh yếu nhất của bộ binh.

Lúc này, năm trăm chiến xa đã lẳng lặng biến mất, Sau khi đưa người Đại Thực vào một cơn ác mộng kinh hoàng, chúng đã lặng lẽ rút lui, phảng phất như chưa từng có gì xảy ra.

Ánh mắt của A Bố Mộc Tư Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào đội xe thần bí này, Sức sát thương không lồ của chúng khiến hắn bàng hoàng, Rốt cuộc đó là gì? So với nó, hỏa cầu khổng lồ của hắn thật đúng là nhỏ bé đáng thương.

"Mộc Tư Lâm tướng quân, bộ binh phương trận đã bị tan rã!" Có người lớn tiếng hô.

"Cái gì?"

Mộc Tư Lâm quay đầu nhìn về phía bộ binh, chỉ thấy phương trận bộ binh vốn chặt chẽ giờ như một nắm cát rã, Kỵ binh quân Đường đương từ cánh bên xông vào phương trận, Đấy là điểm yếu chết người của bộ binh phương trận, Đội quân vốn dũng mãnh giờ trở thành con cừu non chờ chết, Dưới sự phán công ác liệt của quân Đường, từng người một thảm thiết bỏ mình.

Lôi Vạn Xuân sức thần bỗng nhiên bộc phát, hắn huơ chiếc đại chùy của mình xông pha trong trận bộ binh, Dưới đại chùy của hắn, không biết bao nhiêu binh sĩ Đại Thực đầu rơi máu đô, xương gãy thịt nát.

Ba ngàn quân Đường sau lưng hắn thì chia làm từng một trăm người làm một nhóm, kẻ dọc người ngang, đao chém tiền phóng chia rẽ trọng bộ binh kia, vô tình giết chết kẻ địch đã hỗn loạn, đao hoành máu tươm, Dưới sự xung kích của kỵ binh Đường tại phía cánh, phương trận tổ chức nghiêm ngặt của quân Macedonia đã tan rã, Bọn họ bỏ chạy tứ tán, quân tâm hoàn toàn biến mất.

Mộc Tự Lâm đau khổ nhắm tịt mắt lại, Hắn bỗng dưng nghĩ ra điều gì, lại nhìn về phía kỵ binh Túc Đặc, Bên đó cũng đang chiến đấu quyết liệt, bốn vạn kỵ binh Túc Đặc cùng một vạn tám ngàn tên kỵ binh quân Đường đang hỗn chiến, dù cho kỵ binh Túc Đặc số lượng nhiều hơn đối phương gấp bội, nhưng bọn họ vẫn bị không ngừng lấn áp, không phải do vấn đề trang bị không bằng, mà là sĩ khí kỵ binh Túc Đặc quá thấp, căn bản không có tâm chiến đấu.

"Dùng máy ném đá đánh trung phong đối phương!"

Mộc Tư Lâm lớn tiếng thét lên, Sau khi vũ khí bí mật kia của quân Đường xuất hiện đã giáng đòn đả kích mạnh vào sĩ khí quân Đại Thực, Bây giờ hắn nhắt thiết phải đoạt lại chiến cơ. May ra lửa Hi Lạp của hắn có thể mang lại chuyển biến cho hắn.

Hàng trăm cỗ máy ném đá to lớn được lốc cốc đẩy lên trên, Quân Đại Thực toàn trận tuyến cùng hợp sức đẩy cho chúng tiến thẳng, Tám trăm bước, đi vào phạm vi bắn của xe nỏ.

Quân Đường đã chuẩn bị xong bốn trăm chiếc xe nỏ, cung huyền được kéo, đại tiễn vào rãnh, "Phóng!" Lệnh vừa hạ, bốn trắm xe nỏ đồng thời phát tiễn, nhưng chiếc tiễn lớn màu đen phóng đến máy ném đá cao to.

"Đùng!" Một tiếng nổ vang, một máy ném đá bị tiền lớn đánh trúng, tay đẩy bị gãy.

"Đùng!" Lại một tiếng nổ khổng lồ, giá gỗ lớn rơi xuống, binh sĩ phía dưới hét toáng lên. chạy tứ tán.

Sau một làn nò phát đòn, hai mươi mấy máy ném đá mất đi sức chiến đấu. nhưng máy ném đá của người Đại Thực quá nhiều, lại phân bố khá xa. khó mà có thể tiêu hủy trong một lúc, Ngay lúc này, máy ném đá của quân Đại Thực lại bắt đầu phát tác.

Vài chục quả cầu lửa lớn lại vạch qua bầu trời vừa hửng sáng phóng thẳng đến hướng quân Đường, Vài trăm quân Đao thuẫn của Đại Đường đã bị trúng hỏa cầu, thương vong thảm trọng, vô số người toàn thân bốc cháy, thảm thiết kêu thét phóng đi, chẳng bao lâu sau đã gã gục, Hàng trăm lá cờ lớn bị thiêu rụi chi trong chớp mắt.

Lý Khánh An nổi giận đùng đùng chiến đao chỉ thẳng, thét lên: "Toàn quân thẳng tiến!"

Quân Đường toàn diện xuất kích hiên ngang phóng về phía quân Đại Thực, Trong lúc phóng quân Đường tiền phát như mưa rơi, phủ đầu ập đến, Bầu trời vừa hừng sáng đã bị phù đầy màu đen, Do cự ly quá gần, máy ném đá của quân Đại Thực đã mất đi tác dụng, Quân Khurasan, Syria hô to xông vào mưa tiễn của quân Đường.

Hai bên đụng độ bắt đầu chém giết, chiến tranh đã đến hồi sôi sục, Lúc này, Mộc Tư Lâm lại thấy chi đội chiến xa thần bí kia, Chúng ở phía cánh phải quân Đường, xung quanh nó là năm ngàn kỵ binh Các La Lộc.

Thấy thế trong lòng hắn không khỏi đứng tim, Hắn vui mừng thầm nghĩ: "Người Các La Lộc, huynh đệ Các La Lộc, hãy bắt cóc đội xe đó qua đây, ta sẽ cho các ngươi mọi thử, các ngươi muốn gì cũng được!"

Hắn đã được tin mật của thám từ Đột Quyết, người Các La Lộc nguyện ý phối hợp với quân Đại Thực trên chiến trường.

Mưu Thích Tư Hàn đang nhìn về hướng này từ xa xa, hắn hình như hiểu được tâm ý của Mộc Tư Lâm, Hắn hét to một tiếng, một ngàn tên kỵ binh Các La Lộc bảo vệ năm mươi chiến xa đi đi về phía cánh trái quân Đại Thực, nơi sờ tại của quân Syria.

Mộc Tư Lâm vui mừng khôn xiết, chiến xa đã thoát ly khỏi đại đội quân Đường, Nói rõ người Các La Lộc đã bắt cóc được chúng, hắn lớn tiếng hô hào: "Mau đến ứng tiếp, chiếm lấy chiến xa!"

Lúc này hắn hoàn toàn quên mất uy lực của chiến xa, phảng phất như chiến xa đã trở thành vật trong túi của mình, phảng phất như nhìn thấy bản thân dùng vũ khí đầy sức hủy diệt khống lồ này của quân Đường san bằng bức tường thành cao chót vót kiên cố của thành Congtantinople.

Năm mươi chiến xa xông đến cánh trái quân Đại Thực, chỉ trong một chốc đã bị hàng vạn kỵ binh Syria bao vây, Bọn chúng chen chúc vào nhau bị kỵ binh vây trùm tại giữa, phảng phất như ba mươi con cừu non tội nghiệp rung rẳy đợi chờ cái chết.

Còn kỵ binh Các La Lộc đã tránh xa chiến xa, giơ cao lá cờ Đại Thực màu đen phóng về phía sau kỵ binh Syria, Mười mấy kỵ binh Syria xông lên, dùng đao chém đứt cửa xe của hai trong số đó, chỉ thấy trong xe không có quân Đường. mà chờ đầy nhưng bọc giấy dầu màu đen. mỗi bọc đều được cột chặt lại, Không ai biết trong đó có gì, bọn chúng lại phá cửa các xe khác, bên trong vẫn y như thế.

Các binh sĩ nhìn nhau, không ai biết đấy là gì.

Lý Khánh An từ xa xa trông thấy, hắn kéo ngựa lại cười lạnh lùng, thời khắc quyết định đã đến.

Chỉ thấy trên xe ngựa lập tức có năm mươi phu xe tay cầm đuốc lửa đứng lên, Ai nấy thần sắc nghiêm túc, trong mắt đều vẻ bi tráng, Họ nhanh như phốc cắm đuốc lửa vào chiến xa.

Tiếng nổ động trời đủ khiến đất trời rung rẳy, Tiếng gào của con ác quỳ thần chết, hỏa diệm của nó phóng ra trộn lẫn với sõi sắt và mảnh sắt đã tẩm độc đang ngang nhiên nuốt chửng cả một vùng xung quanh.

Trên chiến trường dù là quân Đại Thực hay quân Đường đều chưng hửng, không đứng vững nối, Còn có kẻ bịt tay kêu hét, quỳ gục xuống đất, Khi quả nấm khói đen xì khổng lồ kia phóng lên không, cánh trái của quân Đại Thực đã không còn.

Năm mươi xe hỏa dược đen tập trung nổ tung sản sinh ra uy lực chưa từng có trong lịch sử, Năm ngàn binh sĩ Syria bao vây nó đều trở thành vật tế cho con ác ma chiến tranh này.

Uy lực kinh hoàng của nó thậm chí cả Lý Khánh An cũng không thể tưởng tượng nổi, hắn cũng bị chiến mã giật mình của mình hất tung xuống đất, Quân Đường cũng bị tồn thắt, nặng nề nhất là một ngàn quân Các La Lộc đi đầu, bọn họ không ai sống nổi, Ngoài ra, còn có hơn hai trăm quân Đường bị sõi sắt đánh trung mà chết.

Bao nhiêu năm sau, khi nhà sử học viết đến trận chiến Đát La Tư không khỏi đều trở nên nghiêm trang, không biết nên xuống bút thế nào.

Chiến dịch Đát Đa Tư đã kết thúc trong tiếng nổ trời long đất lờ của đạn dược, Người Túc Đặc bị bại trước, sự tan rã của họ dẫn đến sự sụp đổ của quân Khurasan, Binh sĩ Đại Thực binh bại như núi đổ, quân Đường đuổi theo truy sát, máu chảy thành sông.

xác chết khắp nơi, Vô số binh sĩ Đại Thực đã quỳ xuống xin hàng, Trận chiến này, sáu vạn quân Đường nhất cử đánh ta mười vạn quân Đại Thực, giết chết hơn bốn vạn người, bắt tù binh ba vạn, vật tư tài sản đoạt được vô số, A Bố Mộc Tư Lâm dẫn vài ngàn tàn binh trốn về phía sông Syr Darya.

Khói lửa vẫn tiếp tục ngập tràn trên chiến trường, quả cầu lửa của Đại Thực dẫn đến đại hỏa giờ vẫn đang bốc cháy, Những xác chi, và chân tay gãy rải rác khắp mặt đất, những lá cờ bị thiêu hủy lẫn lốc khắp nơi, máy ném đá tan tành, cùng từng đội quân Đại Thực giơ tay đầu hàng cúi gầm mặt bị quân đường áp giải đi qua.

Lý Khánh An lặng lẽ nhìn nơi bị năm ngàn chiếc xe đạn dược phát nổ, nơi ấy giờ đã hình thành một chiếc hố to, trong hố toàn một màu đỏ tươi, mà không khỏi thở dài, Trong lòng hắn nặng trĩu không chút vui mừng của kẻ chiến thắng.

Lúc này, một đoàn quân Đường áp giải một cao quan Đại Thực đến, Hắn đã thọ thương, trên người trúng ba mũi tên, lúc đi ngang qua Lý Khánh An, hắn dừng bước dùng tiếng Đột Quyết hỏi: "Ngươi chính là Lý Khánh An của Đại Đường ư?"

Khánh An liếc hắn một cái rồi khẽ gật đầu.

"Ta muốn hỏi ngươi, ngươi dùng một vũ khí ác ma như vậy mà không thấy hổ thẹn ư?"

Khánh An cười nhạt: "Chiến tranh vốn dĩ đã là tàn khốc, năm xưa khi Byzantium (*Bái Chiêm Đình) hỏa thiêu hàng vạn hải quân người Hi Lạp, sao ngươi lại không khiển trách họ?"

Tên cao quan Đại Thực này bỗng chốc á khẩu, Lý Khánh An cười cười lại hỏi: "Ngươi là ai?

Cao quan ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: "Ta là Tổng đốc Samarkand, Tề Nhã Đức- Bổn- Sát Li Hách."

...

Ba ngày sau, A Bố Mộc Tư Lâm vượt qua sông Syr Darya, hắn không còn phải chạy trốn, bắt đầu triệu tập bại binh, Suốt hai ngày liền, bại binh từ thành Đát La Tư lần lượt chạy đến, Hắn tổng cộng chiêu tập được một vạn ba ngàn người, trong đó có tám người quân Khurasan của hắn, hai ngàn quân Syria, còn lại ba ngàn là binh sĩ Túc Đặc.

Trong lòng hắn bi ai vô cùng, trận chiến Đường Thực này, hắn trước trước sau sau điều hắn mười ba vạn đại quân, tám vạn con ngựa, ba vạn con lạc đà, quân tư tiền bạc, lương thực tổng cộng nhiều vô số kể, nhưng để rồi cuối cùng còn lại một vạn ba ngàn người, chiến mã không đến bảy ngàn, lạc đà vài trăm, toàn bộ vật tự lều trại bị thiêu húy tổn thất.

Lần này, hắn làm sao đối mật với A Bạch Tư Khalifah đây? Mộc Tư Lâm thở dài, lẩm bẩm: "Nếu để nhục nhã bị Khalifah xử tử, chi bằng chiến tử trên sa trường."

Hắn rút mạnh kiếm ra, muốn tự vẫn, Nhưng thân binh hắn hoảng quá vội ùa lên ôm chằm lấy lưng và tay hắn nói: "Tổng đốc, do quân Đường đã dùng yêu thuật chúng ta mới đại bại, Khalifah sẽ thứ tha cho chúng ta."

"Yêu thuật?" Mộc Tư Lâm bỗng tinh thấn phấn chấn, Đúng! Sao hắn lại có thể quên được, đây là cái cớ tốt nhất, thiên lôi của quân Đường trong một chốc đã làm nổ chết năm ngàn binh sĩ Syrian, thế còn không phải yêu thuật ư?

Hắn đã tìm được lý do đề sống tiếp, liền vội cho giết vài trăm con chiến mã làm lương thực, dẫn theo đám tàn quân đi về phía Samarkand, Đến lúc về đến cách Samarkand, hắn gặp được sứ giả đưa tin của A Bạch Tư phái đến.

"Tổng đốc các hạ, quân đội Hà Trung đã toàn bộ rút về Khurasan, Khalifah có lệnh, từ bỏ tác chiến cùng quân Đường, lập tức rút quân về Khurasan!"

Mộc Tư Lâm ngỡ ngàng, "Đã xảy ra việc gì?"

Sứ giả cười khổ: "Người Túc Đặc Hà Trung xảy ra đại bạo loạn, quân đội chúng ta không trấn áp được, đành phải rút về Khurasan, Dư đảng của Oa Mã Á lại bắt đầu nổi dậy lại tại Tây Ban Nha, Khalifah cần đại quân đi trấn áp, lệnh cho người lập tức dừng chiến tranh với Đường Đường, bỏ Hà Trung, dẫn quân đội quay vê Damascus."

"Cái gì?"

Mộc Tư Lâm thốt lên, Nhìn về phía Hà Trung xa xôi, một ngụm máu tươi bỗng thổ ra khỏi miệng, cuối cùng hắn ngã gục trên đất.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<