← Hồi 148 | Hồi 150 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Binh sĩ dẫn người đến lên trước, không ngờ lại là đông chủ của Trường An Nhiệt Hải cư Thường Tiến, Lý Khánh An khẽ cười nói: "Thường đông chủ, tha hương gặp cố nhân, dạo này vẫn khỏe chứ?"
Thường Tiến vội vàng thi lễ nói: "Tướng quân, ta kỳ thật là đến từ Toái Hiệp, lần trước sau khi từ biệt Trường An, ngày thứ ba ta cũng lên đường quay trở về Toái Hiệp, có việc trọng đại muốn bẩm báo tướng quân."
Lý Khánh An gật gật đầu, "Nơi này không phải là nơi nói chuyện, đến phủ ta hãy nói."
Đội ngũ lại tiếp tục đi tới, Thường Tiến lên một con ngựa, đi theo phía sau, nét mặt của hắn có vẻ vô cùng mâu thuẫn, hình như có điều gì muốn nói nhưng lại không chịu nói.
Phủ đệ Lý Khánh An bây giờ náo nhiệt lên rất nhiều, thân binh của hắn lần lượt đi chợ nô lệ Cao Xương và Đôn Hoàng thu mua một nhóm gia bộc và nha hoàn, có gần ba mươi người, đại bộ phận đều là người Hán.
Nhóm gia bộc này vào phủ từ hồi nửa tháng trước, đã dần dần thích ứng cuộc sống trong phủ. Sự xuất hiện của bọn họ làm cho trong phủ tràn trề sức sống.
Lý Khánh An đi đến trước cửa phủ, thấy trước cửa có chiếc xe ngựa đang đậu, lập tức có một người đàn ông trung niên từ trong phủ chạy ra, cười nói: "Lão gia, là con gái của Dương đô hộ đến tìm Vũ Y cô nương học cầm."
Người đàn ông trung niên này họ Tương, nay là quản gia trong phủ của Lý Khánh An, hắn là người Phượng Tường, vốn dĩ là quản gia của phủ Khánh Châu thứ sử Châu Tuyên, năm ngoái do Châu Tuyên bị bắt quả tang lãnh tội, cả nhà bị lưu đày Tây Châu, Tương quản gia và mười mấy người hầu già đi theo chủ nhân cùng nhau tới Bắc Đình, Châu Tuyên đầu năm bệnh tử, phu nhân liền giải tán người hầu, mọi người chia năm xẻ bảy, Tương quản gia và mấy người hầu nô bộc nữ chuẩn bị quay về nội địa, nhưng lại e ngại mã tặc ở hành lang Hà Tây, vừa lúc nghe nói Bắc Đình tân Tiết độ sứ đang tuyển nhận người hầu, hơn nữa điều kiện khoan dung, có tiền tiêu vặt hàng tháng, làm đầy ba năm là có thể trả về thân tự do, mọi người liền cùng nhau vào làm ở phủ đệ Lý Khánh An.
Tương quản gia này vô cùng tinh tường tháo vát, kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã có thể sắp xếp quản lý Lý gia đâu vào đấy gọn gàng ngăn nắp, làm cho Lý Khánh An cảm thấy rất ư hài lòng.
Lý Khánh An gật gật đầu, bèn nói với hắn: "Mau đi mời Nghiêm tiên sinh đến ngoại thư phòng cho ta!"
Tương quản gia một tiếng nhận lời, chạy vội đi, mọi người vào phủ, các thân binh đều tự tàn đi, Lý Khánh An thì dẫn Thường Tiến đi vào ngoại thư phòng, ngoại thư phòng thiết lập ở trung viện, có một cánh cửa nhỏ liên thông với nhà trong, quan lớn bình thường đều chia nội ngoại thư phòng, nội thư phòng là nơi chủ nhân nghỉ ngơi đọc sách, thuộc không gian riêng tư của đàn ông, không cho phép người ta dễ dàng tiến vào, nội thư phòng của Lý Khánh An cũng chỉ có một mình Như Thi có thể vào, thu xếp quét dọn cho hắn.
Còn ngoại thư phòng thì xử lý một số công vụ, là nơi tiếp đãi các khách quan trọng, và nội thư phòng chỉ có hai gian phòng đối xứng với nhau, ngoại thư phòng thì rộng lớn hơn nhiều, có bốn gian phòng gồm chỗ xử lý công việc, phòng họp, phòng sách. v. v.. thật ra là một tòa tiểu viện riêng độc lập.
"Thường đông chủ mời ngồi thoải mái!"
Lý Khánh An đi vào trong nhà cởi bỏ áo khoác ngoài, tùy ý mắc vào giá áo, hắn cùng Thường Tiến ngồi xuống, một nha hoàn bưng ba chén trà vào, lúc này, hai viên thân binh khiêng một chiếc ghế mây vào, trên ghế mây có Nghiêm Trang ngồi trên đó, vừa vào cửa hắn liền cười nói: "Tại hạ đang ngâm chân mà! Lại cố tình gọi tại hạ đến."
Hiện giờ Nghiêm Trang đang ở trong đông viện của Lý Khánh An, Lý Khánh An đặc biệt tìm cho hắn một danh y trị liệu vết thương ở chân, chữa trị được một tháng, rất có hiệu quả, ít ra là có thể dìu dắt nhích đi từng bước, không giống hồi trước chỉ ngồi liệt trên giường, chẳng động đậy được tí nào, vì việc này, trong lòng Nghiêm Trang dâng tràn niềm cảm kích với Lý Khánh An.
Hai viên thân binh đỡ lấy hắn, từ từ ngồi xuống, khiêng chiếc ghế mây đi, Lý Khánh An áy náy cười xòa, giới thiệu Thường Tiến với hắn nói: "Vị này chính là người mà ta đã từng nói với tiên sinh, thường đông chủ Nhiệt Hải cư, mới đến từ Toái Hiệp."
Nghiêm Trang từng nghe Lý Khánh An nói qua việc Toái Hiệp Hán Đường hội, bèn chắp tay với Thường đông chủ: "Thường đông chủ, nghe nói đã lâu."
Lý Khánh An lại giới thiệu với Thường Tiến nói: "Vị này chính là tham mưu của ta Nghiêm tiên sinh, thường đông chủ có điều gì cứ nói đừng ngại."
Thường Tiến hiểu được ý của Lý Khánh An, hắn cũng đáp lễ lại với Nghiêm Trang, lúc này mới nói với Lý Khánh An: "Lý tướng quân, ta vừa đến Toái Hiệp, liền nghe nói một chuyện lớn, trong nước Đại Thực đã xảy ra nội chiến nghiêm trọng, quân khởi nghĩa của Hô La San đã đánh tới phần bụng của Đại Thực."
"A Bạch Tư!" (Vương triều Abbsid là một vương triều của để quốc Khalifgh - đạo Islam, là một vương triều thế tập thứ hai chính trị giáo phái hợp nhất của đế quốc Ả Rập, do cờ hiệu của vương triều Abbsid màu đen, nên trong sử sách Trung Quốc gọi vương triều này là "Hắc Y Đại Thực"") Lý Khánh An thốt ra, Thường Tiến nhất thời ngây ngẩn cả người, thủ lĩnh quân khởi nghĩa Hô La San quả thật tên là A Bạch Tư, tại sao hắn lại biết được?
"Ta cũng là cách đây không lâu nghe một Hồ thương người Túc Đặc có nói qua một chút."
Lý Khánh An nhẹ nhàng lướt đi để che giấu sự tiên tri của mình, hắn cười xòa nói: "Ý của Thường đông chủ là để ta nhân cơ hội cướp lấy Toái Hiệp, đúng không?"
Thường Tiến gật gật đầu: "Đúng vậy, Đại Thực nội chiến, bọn họ tất nhiên không rảnh để tâm phương đông, đây là cơ hội ngàn năm một thuở của Đại Đường tiến quân Thống Lĩnh lần nữa, tướng quân nhất định phải nắm bắt lấy."
"Chính mà không có ý chỉ của triều đình, ta cũng không tiện tự ý động binh!"
Trong lòng Thường Tiến rất bồn chồn, hắn nhịn không được quỳ xuống, khấp đầu mạnh mấy cái, khóc nói: "Toái Hiệp mất Đường đã gần ba mươi năm rồi, người Hán Toái Hiệp không lúc nào là không nuôi hi vọng quay về Đại Đường, như trẻ con ngóng cha mẹ, tướng quân nhẫn tâm sao đặng?"
Lý Khánh An vội vàng nâng hắn dậy, trấn an hắn nói: "Thường đông chủ hãy nguôi lòng, ta nếu đã là chủ của Bắc Đình, thu phục Toái Hiệp đó là bổn phận của ta, ta cũng biết hiện tại cơ hội khó có được, nhưng chuyện trọng đại như xuất binh Toái Hiệp, bất luận thế nào cũng phải bẩm báo triều đình trước đã, chỉ là một đi một về như vậy, cộng thêm triều đình thương nghị, ít nhất cũng phải mất thời gian hai ba tháng."
"Lý tướng quân, chi bằng ngài cứ tận dụng ngõ tắt của Hán Đường hội, bọn ta có tuyến đường bồ câu đưa thư nghiêm ngặt bí mật, ở Qua Châu, Cam Châu, Lương Châu, Lũng Hữu, Phượng Tường đều không có điểm chuyển đổi bồ câu, có chuyên gia phụ trách, từ Bắc Đình truyền thư đến Trường An, nhanh nhất chỉ cần bảy ngày là có thể tới nơi."
Lý Khánh An ngẩn ra, cười nói: "Chỉ cần bảy ngày sao?"
"Không sai, từ có một lần nhanh nhất, chỉ dùng năm ngày."
Lúc này Nghiêm Trang bên cạnh cười hỏi: "Nếu chúng ta muốn truyền thư đến Dương Châu, có thể làm được không?"
"Có thể! Thậm chí xa nhất như Nghiễm Châu cũng có thể."
"Quả nhiên rất khá."
Nghiêm Trang ra hiệu mắt với Lý Khánh An cười nói: "Tướng quân, thuộc hạ cho rằng có thể lợi dụng đường tắt của Hán Đường hội, như vậy mới tranh thủ được thời gian."
Lý Khánh An hiểu ý của Nghiêm Trang, công văn tới lui giữa An Tây Bắc Đình và Trường An, chủ yếu thông qua dịch trạm, đường bồ câu thành lập khá gian nan, trước mắt chỉ có một con đường, dùng vào việc Giám quân Biên Lệnh Thành gửi thư mặt cho Lý Long Cơ, không ngờ Hán Đường hội lại cũng có một con đường, điều này đã làm cho Lý Khánh An động lòng.
"Được, ta sẽ đi viết thư ngay."
Lý Khánh An cười nói với Thường Tiến: "Không chỉ là lần này, về sau ta sẽ thường xuyên tận dụng con đường này, thay ta truyền tin tức của Trường An."
"Tướng quân cũng là thành viên Toái Hiệp Hán Đường hội, có thể tận dụng thoải mái."
0O0 Chương 173: Mùa Xuân Đi Săn Thiên Sơn (Thượng -2) oOo
Thường Tiến lui xuống, Nghiêm Trang lập tức nói: "Tướng quân, ta xem Hán Đường hội này không phải chỉ muốn khôi phục Toái Hiệp đơn giản như vậy, không ngờ lại thiết lập các điểm điệp báo ở các nơi Đại Đường, có ý đồ gì chứ?"
Lý Khánh An gật đầu nói: "Ta cũng cảm giác được, hình như bọn họ còn có mục đích ẩn rất sâu bên trong nữa."
Hắn cười lạnh một tiếng nói: "Muốn lợi dụng ta, hừ! Lý Khánh An ta dễ dàng bị lợi dụng như thế sao? Nếu ta đoán không sai, Hán Đường hội này sẽ có hành động lớn ở Bắc Đình, tiên sinh hãy chú ý việc này, hãy moi ra chân tướng cho ta."
"Ha ha! Ta thích nhất là làm chuyện âm mưu mờ ám này, giao cho ta, không thành vấn đề."
Nghiêm Trang vừa cười vừa nói tiếp: "Nhưng mà Đại Thực nội chiến, quả thật là cơ hội tốt để thu hồi Toái Hiệp, tướng quân phải bắt lấy cơ hội này."
Lý Khánh An chắp tay ra sau chậm rãi bước đi qua lại trong phòng, hắn nhớ rất rõ, Hắc Y Đại Thực thay thế Bạch Y Đại Thực (Vương triều Al-Umawiyyun (Al-Andalus) là một vương triều thế tập đầu tiên của đế quốc Ả Rập, là vương triều do thế giới Islam thống trị, vì cờ hiệu có màu trắng, nên sử sách Trung Quốc gọi là "Bạch Y Đại Thực"") phát sinh sau một hai năm trước trận chiến Đát La Tư, trận chiến Đát La Tư nổ ra ở năm Thiên Bảo thứ mười, như vậy hiện tại năm Thiên Bảo thứ tám quả thật chính là thời khắc nội chiến Đại Thực kịch liệt nhất, đây quả là một cơ hội, nhưng thời cơ xuất binh thật sự vẫn còn chưa tới.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi nói: "Trước ngày ta sắp đi một ngày, Thánh Thượng triệu kiến ta, đã đồng ý ta có thể trực tiếp tiến công Toái Hiệp, không cần nhận được sự đồng ý của triều đình, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tiến công Toái Hiệp tốt nhất, việc cấp bách trước mắt, vẫn là phải đoạt lấy quân quyền của Tây Châu, thật sự lấy được đại quyền của quân chính Bắc Đình."
Nghiêm Trang mày mặt cau lại thành một khối, lo lắng nói: "Nhưng ta rất lo là An Tây Cao Tiên Chi sẽ xuất binh Toái Hiệp trước, cướp đi cơ hội của tướng quân."
Nhưng Lý Khánh An đã bình thản cười nói: "Tiên sinh nghĩ rằng Thổ Phồn đã đánh mắt Tiểu Bột Luật, bọn họ mà chịu từ bỏ cho Thổ Hóa La sao?"
Nghiêm Trang ngây ngẩn cả người, hắn không hiểu rõ ý của Lý Khánh An.
Đêm hôm đó, Lý Khánh An bèn viết một bức thư ngắn trên tấm sa lụa, cất vào trong ống thư bồ câu, giao cho thân binh, bảo hắn dùng con đường đưa tin tình báo của Hán Đường hội, tức tốc đưa cho Trường An Cao Lực Sĩ.
Thời gian qua rất mau, thoáng cái đã đến cuối ba tháng, hội săn mùa xuân mỗi năm một lần lại sắp đến, mấy ngày này, các nhân vật đầu não của các quân các tộc người của Bắc Đình đều đến Kim Mãn huyện. Y Châu đô đốc Hàn Chí và Tây Châu đô đốc Triệu Đình Ngọc mỗi người cũng trước sau dẫn năm trăm quân đến, Sa Đà Diệp hộ cốt Đốt Chi, đại vương tử Mưu Thứ La Đa và nhị vương tử Mưu Thứ Tư Hàn của Cát La Lộc mỗi người cũng đều dẫn trăm người đến Kim Mãn huyện, ngoài ra, các tộc còn lại, như người Ô Tôn, người Đột Quyết, người Khương, người Đột Kỵ Thi của bản địa Bắc Đình, cùng với các dũng sĩ cưỡi ngựa bắn cung tuyển ra từ các huyện, cũng lần lượt nối đuôi nhau đến Đình Châu, hai ngày trước đại hội đi săn mùa xuân, tất cả mọi người tham gia đi săn mùa xuân trên cơ bản đều đến đông đủ. Kim Mãn huyện tụ tập gần hai nghìn người đại biểu đến từ các nơi.
Mọi người đóng quân ở vùng ngoại ô Kim Mãn huyện. Dương Phụng Xa đã hoạch ra đủ hết các chỗ, mọi người đều tự dựng doanh trại, hơn ngàn chiếc lều trại liên kết thành một dãy, người hô ngựa hý, trông thật hùng tráng.
Ngày này giờ ngọ, trên quan lộ ngoại thành Bắc Đình, một đội kỵ binh từ phía đông chạy nhanh đến. Ở giữa là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, hắn là một viên hoạn quan, tên là Vương Đình Phương, là Giám quân chi sứ của quân Bắc Đình, sở dĩ gọi là chi sứ, là bởi vì Bắc Đình An Tây đều thống nhất do Biên Lệnh Thành làm Giám quân, Biên Lệnh Thành thường trú quân Quy Tư, bèn an bài Vương Đình Phương làm chi sứ Bắc Đình.
Vương Đình Phương đã vào Bắc Đình thành, trong thành không cho phép phi ngựa, hắn liền xuống ngựa bước nhanh đi về phía phủ nha của Lý Khánh An. Vương Đình Phương trước nhất là tiểu hoạn quan hầu hạ Cao Lực Sĩ, là tâm phúc của Cao Lực Sĩ, năm Thiên Bảo thứ năm được phái đi An Tây làm Trung sứ Phán quan, là trợ thủ của Biên Lệnh Thành, lần này Cao Lực Sĩ chỉ định do Vương Đình Phương làm Bắc Đình Giám quân chỉ sử, hắn đã nhận được mật lệnh của Cao Lực Sĩ, toàn lực ủng hộ Lý Khánh An.
Vương Đình Phương đi đến trước cửa, hỏi thân binh nói: "Tướng quân các ngươi có trong phủ không?"
"Có!"
"Thay ta thông báo tướng quân các ngươi, ta có thủ dụ khẩn cấp của Thánh Thượng.
Thân binh đi vào, lát sau đi ra mời Vương Đình Phương vào trong phòng, Lý Khánh An đang phê duyệt công văn, thấy hắn tiến vào, liền đứng lên cười nói: "Vương trung sử mang đến Thủ dụ của Thánh Thượng sao?"
"Đúng thế!"
Vương Đình Phương chắp tay thi lễ, lấy ra thủ dụ của Lý Long Cơ, đặt trên bàn Lý Khánh An: "Tướng quân xin tự mình xem."
Thủ dụ không phải thánh chỉ, thánh chỉ phải trải qua Trung thư Môn hạ thêm dấu ấn, tuy rằng Hàn lâm cũng có thể phát thánh chỉ, nhưng ý chỉ để cập đến chính vụ quân quốc phải do Trung thư tinh phát ra, cho nên Thủ dụ chẳng qua là thư riêng của Lý Long Cơ mà thôi, không có hiệu lực pháp luật, nếu là châu huyện Trung Nguyên, hoàn toàn có thể không ngó ngàng đến, nhưng biên cương có chút khác biệt, bởi vì Tiết độ sứ do Lý Long Cơ bổ nhiệm, cho nên thủ dụ cũng quan trọng như nhau.
Thủ dụ cũng là dùng bồ câu đưa tới, viết trên một tấm sa lụa mỏng tanh, Lý Khánh An mở ra, mặt trên là nét bút do chính Lý Long Cơ tự tay viết, chỉ có một câu: "Cho phép dụng binh với người Cát La Lộc."
Đây là trả lời cho thư mặt nữa tháng trước của Lý Khánh An, hắn lúc ấy trong thư viết: "Thần muốn chiếm giữ phía tây Toái Hiệp cho bệ hạ, nhưng Cát La Lộc và Sa Đà xung đột không ngừng, ảnh hưởng đại kế tây tiến của thần, thần nghĩ Thiên triều ta trấn an Cát La Lộc đã lâu, khiến cho Cát La Lộc trong lòng nảy sinh kiêu ngạo, đối xử lơ là với Bắc Đình quân phủ, hiện nay dần dần bành trướng ra, tràn đầy dã tâm với Toái Hiệp, thần định làm suy yếu Cát La Lộc, cắt đứt dã tâm tham vọng của chúng, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Thấy Lý Khánh An cất Thủ dụ đi, Vương Đình Phương thấp giọng hỏi nói: "Lý tướng quân thật sự muốn dụng binh với người Cát La Lộc ư?"
Lý Khánh An gật đầu nói: "Tấm lòng trùng kiến quân trấn Toái Hiệp của Thánh Thượng đã định, hiện Đột Kỵ Thi suy bại, Cát La Lộc lại dần dần lớn mạnh, chúng làm sao có thể không nghĩ đến việc cướp lấy nơi trù phú Toái Hiệp, cho nên trước hết phải làm suy yếu người Cát La Lộc, dập tắt dã tâm của chúng, nhưng mà chuyện này là cơ mặt, trừ hai ta biết ra, không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả Biên giám quân, nếu không làm hỏng đại sự của Thánh Thượng, chúng ta không gánh vác nổi đâu."
"Ta hiểu, cũng bái phục mưu tính sâu xa của Lý tướng quân, ta nguyện toàn lực hiệp trợ Lý tướng quân, thực hiện đại kế của Thánh Thượng."
Lý Khánh An cười hắc hắc: "Không chỉ phải thực hiện đại kế của Thánh Thượng, một số khó khăn cá nhân của Vương trung sử, ta cũng sẽ hết sức giúp đỡ, ta biết Vương trung sử gia cảnh nghèo khó, đã phái người đi Thái Nguyên mua nhà tậu ruộng cho cha mẹ anh trai và chị dâu của Vương trung sử, đây là một chút tâm ý của ta. Vương trung sử muôn vàn đừng từ chối."
Vương Đình Phương xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã bị ép tịnh thân vào cung, ở trong cung thu nhập ít ỏi, tuy rằng được thả ra ngoài An Tây làm Giám quân, nhưng ở trên có Biên Lệnh Thành, lợi ích có cũng không tới phiên hắn, thấy Lý Khánh An công tư trọn vẹn đôi đường, hắn trong lòng mừng rỡ, vội vàng khom mình hành lễ: "Vậy đa tạ Lý tướng quân rồi."
"Vương trung sử không cần khách khí, chỉ cần chúng ta không làm lỡ quân quốc đại sự, trung thành với Thánh Thượng, lo lắng một chút nhu cầu cá nhân một cách thỏa đáng cũng là hợp tình hợp lý, đây cũng chỉ là lẽ thường tình thôi!"
Vương Đình Phương cười đến mắt tít lại thành một khe nhỏ, Lý Khánh An đã nói trúng tim đen của hắn, hắn giơ ngón tay cái lên: "Lý tướng quân cao kiến đó!"
Đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một viên binh sĩ chạy vội tới bẩm báo: "Tướng quân, không hay to rồi, người Sa Đà và người Cát La Lộc đánh nhau rồi!"
Có lẽ do Dương Phụng Xa nhất thời sơ suất, lúc hắn phân chia nơi đóng doanh, lại đem chỗ cắm trại của người Cát La Lộc và người Sa Đà đặt liền kề nhau, người Sa Đà là ngày hai mươi lăm tháng ba đến Kim Mãn huyện, đóng doanh trước, còn người Cát La Lộc chậm hai ngày đến, cũng đã đóng doanh trại xong, lúc mới bắt đầu, lưỡng Hồ chỉ là trợn mắt giận dữ nhìn nhau, cơ bản an nhiên vô sự, nhưng bởi vì mấy con chó săn của người Sa Đà chạy tới địa bàn người Cát La Lộc không về, người Sa Đà đến trước cửa đòi lại, kết quả bị người Cát La Lộc ở ngay trước mặt người Sa Đà, một đao giết chết mấy con chó săn, còn ngậm cát bắn bóng mắng to: "Chó Sa Đà còn dám đến địa bàn Cát La Lộc lần nữa. Sẽ là kết cục này."
Cái chết của ba con chó săn đã làm dấy lên xung đột đổ máu giữa người Sa Đà và người Cát La Lộc, lúc Lý Khánh An đuổi tới nơi đóng trại, quân Đường đã tách hai tộc ra, tuy rằng không xảy ra tai nạn chết người, nhưng mỗi bên đều có mười mấy người bị thương, hơn nữa không ít người bị thương nghiêm trọng.
*****
Bầu trời đang lớt phớt mưa phùn, nơi doanh đóng trú trở thành một đống hỗn độn, lều trại bị hất tung, bát bồn bị đập nát, khắp nơi vứt đầy dính đầy quần áo lầy lội và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, nơi nào cũng có thể thấy được vết máu tươi loang lỗ, một đội kỵ binh quân Đường giương cung bạt kiếm, tách đám Người Sa Đà và người Cát La Lộc ra.
Người Sa Đà và người Cát La Lộc trợn mắt nhìn nhau thù hận, bọn họ rút kiếm chấp đao, đằng đằng sát khí, mười mấy người người bị thương nằm trong vũng máu thống khổ mà rên rỉ.
Lúc này, một viên quân Đường hô lớn: "Lý tướng quân tới rồi!"
Chỉ thấy một đội kỵ binh nhanh như điện chớp mà đến, Lý Khánh An mang khỏi mặc giáp, mặt trầm như nước, hắn cưỡi ngựa dẫn đầu xông đến, gầm lên một tiếng nói: "Ai dám cả san ở ngay tại Bắc Đình của động võ!"
Sa Đà hiệp hộ Cốt Đột Chi cuống quít nói: "Sứ quân, thật ra không là chúng tôi vô lễ, là người Cát La Lộc giết chó săn của chúng tôi trước, còn nhục mạ người Sa Đà chúng tôi là chó."
Lý Khánh An ánh mắt lạnh lùng nhìn sang người Cát La Lộc, Cát La Lộc đại vương tử Mưu Thích La Đa hừ một tiếng thật mạnh, ngạo mạn ngoảnh đầu đi nơi khác, nhị vương tử Tư Hàn vội vàng tiến lên khom người nói: "Là người Sa Đà xâm nhập vào bãi cô của Cát La Lộc chúng tôi, giết người của bộ tộc chúng tôi trước, chúng tôi đã đè nén lắm rồi."
Cốt Đột Chi giận dữ, chỉ trích: "Tám năm trước giết người Sa Đà chúng tôi, cướp phụ nữ, con trẻ của người Sa Đà chúng tôi, thủ lĩnh Sa Đà chính là chết dưới đao của các người, chẳng lẽ các người đã quên rồi sao?"
Mưu Thích La Đa nổi giận, mắng to: "Chó Sa Đà, tám năm trước đã dễ dãi cho các ngươi quá, lần này ta phải diệt sạch bọn người cho hả."
"Câm mồm!"
Lý Khánh An sầm lên một tiếng, hắn phóng ngựa tiến lên, dùng roi ngựa chỉ vào hai bên người Hồ nói: "Các ngươi có gì mối hiềm khích gì ta mặc kệ, từ hôm nay trở đi, người Sa Đà và người Cát La Lộc ai dám sinh sự nữa, thì là miệt thị Đại Đường ta, ta sẽ phát binh thảo phạt ngay."
Hắn lại mệnh lệnh thủ hạ: "Đem bọn họ tách ra đóng quân, không được tới gần nhau."
Người Sa Đà và người Cát La Lộc đều im lặng hết, Lý Khánh An lại nhìn thoáng qua đại vương tử Mưu Thích La Đa, thấy hắn đầy vẻ khinh miệt, không khỏi âm thầm cười nhạt một tiếng, lại nói: "Ta lặp lại lần nữa, từ hôm nay trở đi, không được gây chuyện lần nữa, đừng xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai, không tin thì hãy thử một lần xem."
Nói xong, hắn liền quay đầu ngựa nhắm hướng Bắc Đình thành phi nước đại mà đi, không hề hỏi đến điều gì nữa, Mưu Thích Tư Hàn nhìn theo bóng dáng của Lý Khánh An, đôi mày nhăn thành một đống, hắn dường như nghĩ đến có cái gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nói rõ ra được.
Ngay lúc hai bên người Hồ đang đánh nhau đó, Tây Châu đô đốc Triệu Đình Ngọc đi tới phủ của Trình Thiên Lý, Triệu Đình Ngọc ước chừng ba mươi lăm sáu tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng bóc, có cái mũi dài quặp như mũi chim ưng, Triệu Đình Ngọc nguyên là tướng quân Kim ngô vệ, năm Thiên Bảo thứ năm điều đến Bắc Đình, ở Trường An hắn thuộc phe Khánh Vương, sau khi Trình Thiên Lý tranh đoạt chức An Tây Tiết độ sứ thất bại, cũng trở thành người của phe Khánh Vương, chính vì vậy nguyên nhân này, hai người qua lại với nhau rất gần gũi, sau này bèn phát triển thành quan hệ thông gia, đệ đệ của Triệu Đình Ngọc lấy con gái của Trình Thiên Lý.
Do việc thông gia cưới hỏi được tổ chức tại quê nhà, cho nên rất ít người ở Bắc Đình biết chuyện này, chỉ có người làm quan đã lâu như Dương Phụng Xa, mới từ trong các loại công văn qua lại đó phát hiện được các dấu vết này.
Lần này Triệu Đình Ngọc đến Bắc Đình, thật không phải vì cuộc đi săn vào mùa xuân này, mà là lấy cớ này, tìm đến Trình Thiên Lý thương lượng bước tiếp theo của phương án.
Xem từ vẻ bên ngoài, thì mâu thuẫn của Bắc Đình hình như là mâu thuẫn của Trình Thiên Lý và Lý Khánh An, trên thực tế, Trình Thiên Lý cũng không có quyền lực gì, nhất là không có quân quyền, cho nên mâu thuẫn thực sự của Bắc Đình là mâu thuẫn giữa ba đô đốc nắm quyền. Y Châu đô đốc Hàn Chí đã tỏ vẻ chấp nhận sự lãnh đạo của Lý Khánh An, có thể bỏ qua, mâu thuẫn thực sự, chính là mâu thuẫn giữa Triệu Đình Ngọc và Lý Khánh An, quân Thiên Sơn của Triệu Đình Ngọc có năm nghìn người, là một đội quân lực lượng dũng mãnh, đó cũng là điểm mà hắn dám đối kháng với Lý Khánh An.
Hắn là đại diện lợi ích của Khánh Vương ở Bắc Đình, sự đối kháng của hắn với Lý Khánh An, trên thực tế chính là một sự đối kháng của Khánh Vương và Thái tử.
Lần này hắn dẫn dắt năm trăm thân binh đến Đình Châu, đóng quân trong quân doanh độc lập ở bên ngoài Kim Mãn huyện, năm trăm thân binh lúc nào cũng không rời xa bên cạnh hắn, cảnh giác dị thường, đại quân ở Tây Châu của hắn cũng giao cho tâm phúc ái tướng là Long Tiềm Phi thống lĩnh, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng điều không được quân Thiên Sơn.
Trong thư phòng, Trình Thiên Lý vẻ mặt nghiêm trọng, một phong thơ đặt ở trước mặt hắn, là bức thư do đích thân Khánh Vương viết, trong thư nêu rõ ra, yêu cầu bọn họ tiếp tục đối kháng với Lý Khánh An, cũng trấn an bọn họ, hắn đã ở trước mặt Thánh Thượng tranh thủ một chức tiết độ phó sứ, về phần chức danh này là cho Trình Thiên Lý hay là Triệu Đình ngọc, thì trong thư không có nêu rõ.
"Nghe nói Hàn Chí đã đầu phục Lý Khánh An." Thật lâu sau, Trình Thiên Lý nói với một giọng khàn khàn.
So với mấy năm trước, Trình Thiên Lý đã già nua đi rất nhiều, hắn năm nay mới bốn mươi lăm tuổi, tóc đã trắng hơn phân nửa, vận làm quan của hắn quả thật không được tốt lắm. Ở An Tây thì đấu với Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi thăng tiến rồi, hắn nghĩ tận các biện pháp, không tiếc nương nhờ Khánh Vương, mới như nguyện mà được điều đến Bắc Đình, nhậm chức phó đô hộ, Khánh Vương cũng đã từng hứa với hắn, về sau hắn sẽ trở thành đô hộ của Bắc Đình.
Hắn ngày ngày trông mong, không ngờ rằng cuối cùng điều trông mong được lại là Lý Khánh An làm chủ Bắc Đình, hắn chịu một cú sốc rất nặng, chỉ vừa đúng một tháng, mà tóc đã bạc trắng rồi, Lý Khánh An đến chủ chính Bắc Đình hơn một tháng này, hắn gần như chuyện gì cũng đều chẳng quan tâm hỏi han tới nữa, cả ngày sa vào trong tửu sắc, sức khỏe cũng suy nhược đi rất nhiều.
Triệu Đình Ngọc thẳng lưng hẳn lên, hắn liếc nhìn Trình Thiên Lý một cái, thấy hắn cả người toát ra một mùi rượu nồng nặc, ánh mắt sợ sệt lờ đờ, trong lòng không khỏi rất bất mãn, liền lạnh lùng nói: "Ngươi cho là Hàn Chí thật sự nương nhờ Lý Khánh An sao? Hắn cũng giống như chúng ta, không muốn cho Lý Khánh An đụng vào quân Y ngô của hắn, chẳng qua là hắn biết che đậy tốt hơn một chút thôi, người thật sự nương nhờ Lý Khánh An, là Dương Phụng Xa, không biết là ngươi làm như thế nào ấy, nắm được chứng cớ của hắn trong tay, mà lại khống chế không được hắn."
Triệu Đình Ngọc nói chuyện không khách sáo chút nào, không vì Trình Thiên Lý là nhạc phụ của đệ đệ hắn mà tỏ ra khiêm tốn, trên thực tế, Tây Châu đô đốc của hắn là từ tam phẩm hàm. Phó đô hộ của Trình Thiên Lý chẳng qua chỉ là chính tứ phẩm, còn thấp hơn hắn nửa cấp, trong phe của Khánh Vương, địa vị của hắn cũng cao hơn Trình Thiên Lý.
Trình Thiên Lý có chút bẽ mặt, chịu không nổi hắn khẽ mắng một tiếng: "Ngươi biết cái đếch gì, Lý Khánh An là ngự sử trung thừa, có quyền giám sát, nếu hắn không điều tra, những thử chứng cớ của Dương Phụng Xa chẳng là cái thá gì cả."
"Nhưng ngươi quá sa đọa rồi."
Triệu Đình Ngọc dùng ngón tay gõ thật mạnh xuống bàn: "Hãy nhìn ngươi bộ dạng của ngươi hiện giờ xem, ngươi là phó phó đô hộ Bắc Đình, cho dù không có quân quyền, nhưng việc quân hộ lương thực thì ngươi có thể quản rồi chứ! Nhưng ngươi cái gì cũng đều bỏ mặc hết, ngươi làm cho điện hạ thất vọng lắm rồi."
"Ta thật sự quá mệt mỏi, ta cảm thấy là chúng ta có thể đấu không lại hắn."
Thân thể suy yếu ăn mòn ý chí của Trình Thiên Lý, niềm tin của hắn ngày một mắt dần hãn, hắn thở dài, chán nản nói: "Thánh Thượng không những cho hắn quân quyền, lại còn cho hắn cả quyền giám sát, thậm chí đến doanh điền sử cũng cho hắn nốt, tập hợp tất cả quân chính đại quyền trong một người hắn, hắn muốn tóm cổ ta còn không dễ dàng sao! Ngươi còn đỡ, có quân đội có thể dựa vào, ta thì có cái gì chứ?"
"Không thể nói như vậy được, ngươi là người của Khánh Vương điện hạ, là vì ích lợi Khánh Vương mà tranh đấu, ngươi lo lắng quá nhiều cho chính mình rồi, trình đô hộ, ngươi cũng đừng quên, ngươi đã từng thề độc trước mặt Khánh Vương đấy."
Nghĩ đến việc đã từng thề độc trước mặt Khánh Vương, Trình Thiên Lý cả người không khỏi rùng mình một cái, thật lâu sau, hắn cố lấy lại tỉnh táo nói: "Thế bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Cái gì cũng đừng làm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thư nhậm chức của triều đình đến đây thôi, chỉ cần chúng ta cũng có thể lấy được chức tiết độ phó sứ, vậy thì sẽ hoàn toàn không sợ hắn nữa rồi."
"Nhưng mà, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."
Triệu Đình Ngọc lạnh lùng cười nói: "Hắn hiện giờ đang bị sự mâu thuẫn của người Cát La Lộc và người Sa Đà làm cho sứt đầu mẻ trán đấy! Nào có tâm tư để ý đến chúng ta. Sau khi xuân săn này kết thúc, ta lập tức quay về Tây Châu, ngươi phải tĩnh tâm lại đấy, không được đắm chìm trong tửu sắc nữa."
"Xuân săn!" Trình Thiên Lý thở dài một tiếng: "Đi săn thú thật ra cũng không tồi."
Chương 174: Mùa Xuân Đi Săn Thiên Sơn (Hạ-2) 0O0
Xuân săn là hoạt động thư giãn truyền thống của quan chức ở Bắc Đình, vào tháng ba tháng tư hàng năm, cảnh xuân tươi đẹp, cao thủ về cưỡi ngựa bắn cung ở Bắc Đình cùng tụ hợp tại Thiên Sơn, dùng việc đi săn để so tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung.
Khu vực săn bắn nằm ở phía nam của huyện Luân Đài, cũng chính là vùng Ô Lỗ Mộc Tề ngày nay(Ô Lỗ Mộc Tề, là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tiếng Duy Ngô Nhĩ đọc là Urumchi), nơi này là phía bắc Thiên Sơn, rừng cây rậm rạp, rất nhiều sông ngòi, thảo nguyên màu mỡ, có rất đông động vật hoang dại, lang, hùm, cừu a-ga(Ovis anrnion), nguyên linh (linh dương Tây Tạng), mã lộc (hươu đỏ), hồ ly, nga hầu linh(còn gọi là linh dương) vân vân, năm đó Lý Khánh An chính là ở bên kia Thiên Sơn bắt được một con hắc báo, tấm da hắc báo đó đến nay vẫn còn treo tại gian ngoài thư phòng của Lý Lâm Phổ.
Vào lúc giữa trưa, đội ngũ săn bắn rầm rộ xuất hiện trên thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, bởi vì số người quá đông, đội ngũ săn bắn liền chia làm ba đội, ba vị đô đốc mỗi người dẫn dắt một đội. Phân bố tại khu săn bắt rộng lớn đến ba bốn trăm dặm, quân Hàn Hải của Lý Khánh An dẫn theo Sa Đà và Cát La Lộc, cùng với Bắc Đình văn võ quan lớn và dũng sĩ của ba huyện Đình Châu, ước chừng hơn 800 người, trên trời chim ưng đi săn lượn lờ chung quanh, chó săn sủa vang, ngựa phi nước đại, trong phút chốc hơn ngàn kỵ binh cuốn qua đồng bằng.
"Lão phu tán gẫu phát thiếu niên cuồng, tả khiên hoàng, hữu kình thương, cẩm mạo điêu cừu, ngàn kỵ cuốn bình cương."
(Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng
Dắt chó vàng
Khiền ưng xanh
Mũ gấm áo chồn
Ngàn kỵ phóng non bằng)(đây là một câu thơ trích trong bài Giang thành tử - Đi săn ở Mặt Châu của Tô Thức - còn gọi là Tô Đông Pha)
Lý Khánh An sảng khoái cười to, hắn cưỡi một con ngựa Cao Xương cao to, hùng tráng màu nâu, tay cầm cung liệt hòa. Phóng như bay xông lên một ngọn đồi cao, phía sau có mấy trăm kỵ mã phóng theo.
Trên đồi núi gió bắc phần phật, một con chim ưng săn mồi thu cánh hạ xuống, đậu trên đầu vai hắn, Lý Khánh An dõi mắt trông về phía xa. Phía trước là rừng cây rậm rạp, phía bắc là thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, một con sông như dải ngọc uốn lượn chảy xuôi phía trên thảo nguyên, chảy thẳng xuống Đình Hải cách đó trăm dặm.
Thủ lĩnh Sa Đà là Cốt Đột Chi chạy như bay lên trước, cao giọng cười nói: "Nghe danh thần tiễn vô song của Lý Sứ quân đã lâu, có thể cho chúng tôi đây mở rộng tầm mắt không?"
Phần lớn bọn quan viên Bắc Đình đều chỉ nghe nói Lý Khánh An là An Tây đệ nhất tiễn, nhưng chưa từng thấy hắn thể hiện qua tài bắn cung của mình, nghe vậy cũng đồng loạt tán thành.
"Sứ quân, bắn một phát đi!"
Lý Khánh An cũng không chối từ, liền vui vẻ nói: "Thôi được, vậy ta đành bêu xấu trước mọi người vậy."
Hắn rút ra một chiếc tên dài có khắc tên của hắn, ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu, đúng lúc này, trên bầu trời phía rừng rậm xa xa bay lên mấy con diều hâu, đang lượn lờ hướng bên này bay tới, đó là chim ưng đi săn đã xâm nhập địa bàn của chúng nó, bọn chúng bay đến để đuổi đi.
Dẫn đầu là một con hùng ưng to lớn. Sải cánh có thể tới chừng năm thước, hình thể so với tất cả chim ưng săn mồi đều lớn hơn nhiều.
"Đây là ưng vương!" Vài tên ưng nô đều kích động đến nổi la lên.
Hùng ưng giống như bị kẻ xâm lấn vô lễ chọc giận, nó giương cánh từ trên đỉnh đầu kẻ xâm lấn rít gió bay qua, gây nên một loạt tiếng kêu kinh ngạc, Mưu Thích La Đa chán nản buông cung tiền, hắn muốn bắn hạ con ưng vương này, tiếc rằng tốc độ quá nhanh, hắn nắm bắt không được tiêu điểm, không chỉ có hắn, tất cả dũng sĩ đều lộ ra vẻ thất vọng, con ưng vương này không có khả năng bị tên chinh phục.
Lý Khánh An không có giơ cung, mà là co rút lại con ngươi quan sát đứa con kiêu ngạo của trời này, đây là một con chim ưng vừa mới trường thành, mỏ nhọn hoắc mà gấp khúc, có bộ lông màu xám tro, các móng vuốt nhọn và sắc rất ư mạnh mẽ.
Hắn đã động lòng rồi, cũng giống như kỵ binh yêu ngựa tốt, tướng lĩnh ở biên cương đối với chim ưng đều có một mối khao khát đặc biệt, chim ưng cũng là một biểu trưng cho thân phận địa vị, có thể thu ưng vương làm binh, đó cũng là một ước mơ của Lý Khánh An.
Hắn chậm rãi kéo căng dây cung, hắn biết, ưng vương sẽ còn trở lại để khoe ra uy lực, quả nhiên, ưng vương bay lượn ở trên không trung, các con chim ưng thợ săn đều đồng loạt bay tản ra bốn phía xa xa, chúng nó e sợ khí thế của chim ưng vương này.
Ưng vương cất lên một tiếng kêu sắc nhọn kéo dài, giống như phát ra tiếng hoan hô của sự chiến thắng, nó lại một lần nữa bay lượn xuống, từ trên núi thét gào mà qua, ngay lúc nó xẹt qua trong nháy mắt đó, mũi tên dài mạnh mẽ của Lý Khánh An lao vút ra, giống như một tia chớp, hướng ưng vương ập tới.
Chỉ nghe một tiếng rên rỉ, thân thể ưng vương đột nhiên trầm xuống, thân nó không ngừng rơi xuống, lượn lờ như một chiếc lông chim từ trên không trung rồi rớt xuống, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, gần như mỗi người đều thấy cả rồi, trên cánh của ưng vương cắm một chiếc tên dài, nó cố ý muốn bay trở về rừng rậm, nhưng nó đã không còn sức lực nữa rồi.
Ưng vương kêu lên một tiếng đau khổ, cuối cùng rơi xuống thảo nguyên cách đó ba trăm bước, những con chó săn vừa sủa vừa lao tới hướng của ưng vương, Lý Khánh An phóng ngựa bay đi, lớn tiếng quát: "Tránh ra, không được đụng đến nó!"
Hắn giương cung bắn tên, tên như lưu tinh, lát sau, mấy con chó săn đã lao đến bên ưng vương lần lượt bị bắn chết, bọn chó săn khiếp đảm quá, vừa hú vang vừa đồng loạt hướng tứ phía bỏ chạy.
Lý Khánh An xuống ngựa, chậm rãi đến gần chim ưng vương này, hùng ưng hai mắt đỏ như máu, căm tức nhìn hắn, trong miệng phát ra từng đợt hú bi phẫn thê lương, nó muốn lao về phía con người đã bắn hạ nó, nhưng nó đã không còn sức nữa.
"Tướng quân, chim ưng vương này giao cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân có thể huấn luyện nó."
Ưng nô Mạnh Ngũ Lang trong mắt lóe ra vẻ kích động khát khao, Lý Khánh An gật gật đầu: "Hãy chữa lành vết thương cho nó, con chim ưng này ta muốn đích thân huấn luyện nó."
Mạnh Ngũ Lang quăng ra chiến lưới nhỏ, trùm lấy ưng vương lại, cẩn thận bắt lấy nó, giơ lên thật cao, trên núi đồi lập tức vang lên tiếng hoan hô vang dội.
Lúc này, từ phương xa con ngựa chạy như bay mà đến, kỵ binh ở trên ngựa lớn tiếng bẩm báo: "Tướng quân, phía trước cách đây ba mươi dặm có đàn linh dương, có đến ngàn con."
"Tốt!"
Lý Khánh An xoay người lên ngựa, lấy ra một chiếc còi hiệu ra sức thổi lên, tiếng còi hiệu trầm thấp vang vọng khắp đất trời, đó là hiệu lệnh xuất phát đi săn, cung dài của hắn chỉ về phía đông, các kỵ binh hò hét lên một tiếng, từ trên núi rít gió lao xuống, đi theo Lý Khánh An nhắm hướng đông bay nhanh mà đi.
Đây là mấy đàn linh dương sinh sống tại phía bắc Thiên Sơn đã qua nhiều đời, có hơn một ngàn con, mùa xuân là mùa sinh sôi nảy nở của chúng nó, bọn chúng đang tụ tập ở bên bờ sông uống nước, bỗng nhiên, xa xa thấp thoáng truyền đến tiếng chó sủa làm kinh động đến chúng nó, bọn chúng cảnh giác ngẩng đầu lên, đồng loạt hướng về phía rừng rậm chạy đi.
Nhưng đã quá chậm rồi, một đội kỵ binh từ ven rừng rậm sáp đến, cắt đứt đường lui của bọn nó, ngay sau đó bốn phương tám hướng đều có kỵ binh vây quanh, đoạn tuyệt tất cả các ngõ mà chúng có thể tháo chạy, kỵ binh bắt đầu không ngừng thu nhỏ lại vòng vây, đàn linh dương hoảng sợ tháo chạy ra bốn phía.
Cuộc vây săn thảm thiết bắt đầu rồi, kỵ binh vừa quát vừa xông đến gần đàn linh dương, tên bay như vũ bão phóng tới, không ngừng có linh dương trúng tên ngã xuống đất, theo đó cuộc săn bắn chính thức mở ra, đội ngũ vốn có ban đầu dần dần tách ra cả, các kỵ binh đều tự vây trận, hưng phấn mà giương cung đắp tên, bắn về phía đàn linh dương đáng thương, tiếng quát tháo, tiếng vó ngựa ồn ào, chó săn cắn xé bọt nước văng khắp nơi.
Đúng lúc này, trong đoàn kỵ binh bỗng nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, thủ lĩnh Sa Đà, cốt Đột Chi từ trên lưng ngựa rớt xuống. Phía sau lưng hắn bị cắm một mũi tên lang nha.
Biến cố đột ngột đó làm mọi người sợ ngây người, cuộc săn bắn dần dần yên lặng trở lại, bỗng nhiên, mười mấy kỵ binh Sa Đà điên cuồng hét lên đánh về phía Mưu Thích La Đa, Mưu Thích La Đa sắc mặt xanh mét, tay cầm cung tên, trên mặt còn chưa tiêu tan nụ cười ranh mãnh, hắn rốt cục cũng bắt được cơ hội rồi.
Người Cát La Lộc đều xúm lại, rút đao giận dữ hướng về phía nhóm người Sa Đà đang xông đến, trong mắt Lý Khánh An hiện lên một tia cười nhạt, cung dài của hắn vung lên, mấy trăm quân Đường chạy như bay mà lên, tách nhóm người Sa Đà và người Cát La Lộc sắp bùng nổ xung đột ra.
Sự việc ngoài ý muốn của loài người đã cứu lấy đàn linh dương, mấy trăm con linh dương bắt lấy thời cơ, trốn vào bên trong rừng rậm.
Lý Khánh An giục ngựa tiến lên, cốt Đột Chi đã được quân y cứu lên rồi, dù cho hắn đã tránh kịp lúc, nhưng tên của Mưu Thích La Đa vẫn bắn trúng phía sau lưng hắn, làm sinh mạng hắn bị đe dọa.
"Lập tức quay về nơi đóng chân!"
Lý Khánh An lạnh lùng quét mắt về phía hai tộc Hồ một cái, nói: "Xem ra, ta nhất định phải thay các ngươi thanh toán nợ cũ rồi."
Chương 174: Mùa Xuân Đi Săn Thiên Sơn (Hạ-3) 0O0
Trong một chiếc lều lớn màu trắng, mười mấy người Cát La Lộc và người Sa Đà ngồi đối mặt nhau, hận cũ cộng thêm thù mới, niềm thù hận trong mắt bọn họ phụt ra, cốt Đột Chi vì trọng thương không thể đến tham gia cuộc giảng hòa này, do con trai hắn là Chu Tà Tận Trung đến thay, chu Tà Tận Trung tay cầm chuôi đao, khớp xương vặn đến kêu lên "răng rắc!" Hận không thể một đao chặt đầu của Mưu Thích La Đa xuống, lịch sử sao lại giống y như thế, tám năm trước, tổ phụ của hắn cũng bị trọng thương dưới mũi tên của tù trưởng Cát La Lộc là Mưu Thích Hắc Sơn, ba tháng sau bèn mắt, tám năm sau. Phụ thân hắn lại bị thương nặng dưới mũi tên của con trai Mưu Thích Hắc Sơn. Phụ thân có thể sống nổi hay không, vẫn còn chưa biết được, mối huyết hải thâm thù của người Sa Đà với người Cát La Lộc chỉ có thể dùng máu mà rửa.
Mưu Thích La Đa không chút bận tâm, hắn vốn không có lòng dạ nào mà tới tham gia cuộc xuân săn chó má này, hắn toàn tâm toàn ý muốn giết đến đồng cỏ Kim Sơn, chỉ muốn bầm thây Người Sa Đà chết tiệt ra trăm mảnh, nhưng mũi tên hôm nay thành công, mới làm hắn cảm thấy không uổng chuyến đi Bắc Đình lần này.
Mưu Thích Tư Hàn bên cạnh hắn thì lại lo lắng vô cùng, sự việc mà hắn vẫn thấp thoáng cảm thấy không được ổn, vừa rồi đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, là đồng cỏ Kim Sơn, đồng cỏ Kim Sơn vẫn còn trong tay người Sa Đà, nhưng Lý Khánh An lại nói ai xảy tội ở đây bèn xuất binh đánh kẻ đó, thế đồng cỏ Kim Sơn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ người Cát La Lộc không thể lấy lại nó sao?
Lúc này, Lý Khánh An mở miệng nói: "Cát La Lộc và Sa Đà vốn đều cùng một bộ tộc, hôm nay lại gây ra sự thù sâu như biển thế này, làm cho bổn tướng quân khó xử quá!"
"Sứ quân!" Chu Tà Tận Trung vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lý Khánh An lại khoát tay chặn hắn lại.
"Vì sự hòa thuận, yên tĩnh của Bắc Đình, bổn tướng quân quyết định điều đình cho hai tộc các ngươi, ta tận lực cố gắng làm cho công bằng công chính, nhưng có một câu nói xấu ta muốn nói ra trước, thật ra hôm trước ta cũng đã nói qua. Sau khi ta đưa ra quyết định rồi, không cho phép bất cứ bộ tộc nào gây sự nữa, nếu không chính là bất kính với Đại Đường, ta sẽ phát binh thảo phạt ngay, các ngươi có nghe thấy không?"
Lý Khánh An nhìn bọn họ một lượt, hắn nói với Chu Tà Tận Trung: "Bên Sa Đà hãy tỏ thái độ trước đi!"
Chu Tà Tận Trung trước đó đã được phụ thân dặn dò, hắn vội vàng nói: "Sa Đà sẽ phục tùng theo lệnh của Sứ quân."
"Còn Cát La Lộc?" Ánh mắt Lý Khánh An nhìn thoáng qua, nhìn vào Mưu Thích La Đa nói.
Mưu Thích Tư Hàn vội vã muốn mở miệng, nhưng Mưu Thích La Đa hung hãn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi không có tư cách đại biểu cho Cát La Lộc để nói chuyện."
Mưu Thích Tư Hàn lập tức câm luôn, Mưu Thích La Đa xoay cổ mấy cái. Ồm Ồm nói: "Thái độ của Cát La Lộc chúng tôi rất đơn giản, nếu Lý tướng quân xử trí công bằng, chúng ta phục tùng, nếu Lý tướng quân xừ trí không công bằng, thì thứ cho chúng tôi không thể chấp nhận."
Lời nói ngạo nghễ đó của hắn, làm cho các quan lớn Bắc Đình bên cạnh Lý Khánh An, người nào người nấy sa sầm mặt xuống. Dương Phụng Xa và giám quân Vương Đình Phương nhìn nhau. Dương Phụng Xa hừ một tiếng nói: "Phụ thân ngươi Hắc Sơn cũng là ý này sao?"
"Dương đô hộ, nếu phụ thân đã phái ta đến, thì ta đây có toàn quyền đại diện cho Cát La Lộc."
"Vậy được rồi! Bây giờ ta sẽ đến điều đình."
Lý Khánh An đứng lên, nói với Chu Tà Tận Trung trước: "Theo ta được biết, lần này mâu thuẫn trở nên gay gắt, là do người Sa Đà tấn công Cát La Lộc trước mà gây ra, ta muốn biết. Sa Đà tại sao lại tấn công người Cát La Lộc?"
"Hồi bẩm tướng quân, tám năm trước, Bắc Đình gặp trận bão tuyết lớn, tổ phụ ta đi tìm người Cát La Lộc khẩn xin, mong bọn họ xem là người cùng tông tộc với nhau mà cho phép người Sa Đà chúng tôi tránh đông tại đồng cỏ Kim Sơn, vốn dĩ đồng cô Kim Sơn cũng không phải là sở hữu của người Cát La Lộc, chỉ là bị bọn họ chiếm đoạt mà có, tổ phụ ta cũng vì xuất phát từ lòng tôn trọng mới tìm bọn họ, không ngờ bọn họ không những chỉ cự tuyệt, mà còn thừa dịp người Sa Đà không để phòng, mà quy mô vây giết, tổ phụ ta chết dưới tên của bọn họ, hơn năm trăm người du mục Sa Đà bị giết, một ngàn ba trăm người phụ nữ và trẻ em Sa Đà bị cướp đi, bao gồm cả mẫu thân của ta, mối huyết hải thâm thù này, chúng tôi đã đợi tám năm rồi."
Lý Khánh An gật gật đầu, lại hỏi Mưu Thích La Đa: "Lời nói của người Sa Đà, các ngươi có ý khác không?"
Mưu Thích La Đa khùng khục cười to: "Đúng vậy, người Sa Đà nói không sai chút nào, tám năm trước ta đã giết mấy trăm tên Sa Đà cẩu, đoạt lấy phụ nữ của bọn nó, chúng ta chơi thỏa thích rồi, bèn bán cho người Hồi Hột, việc này có xá chỉ đâu, trên thảo nguyên vốn là kẻ mạnh sẽ làm vương, bọn người Sa Đà giết người Cát La Lộc, ta cũng đành chịu, ta sẽ không giống bọn đàn bà đi tìm người đến phân xử điều giải, ta sẽ phản công lại mà giết tận người Sa Đà, có bản lĩnh, người Sa Đà hãy giết sạch chúng ta, đây cũng là nguyên nhân chúng tôi tôn sùng lang sói, muốn sinh tồn trên thảo nguyên, chính là xem ai là kẻ mạnh hơn."
Lý luận lang sói trắng trợn của Mưu Thích La Đa gây nên một loạt những tiếng hừ mạnh. Vương Đình Phương nhướng mày, nhỏ giọng nói với Dương Phụng Xa: "Người này tất sẽ xảy mầm tại họa cho người Cát La Lộc."
Mưu Thích Tư Hàn rất khẩn trương, ra sức đá đại ca một cước, thấp giọng trách cứ: "Đại ca làm sao lại có thể nói như vậy được!"
"Cẩu tạp chủng, ngươi câm miệng cho ta!"
Mưu Thích La Đa không chút lưu tình mở miệng mắng chửi ầm lên. Sắc mặt Mưu Thích Tư Hàn soạt một cái trở nên trắng bệch, hắn cúi đầu, trong mắt vụt lóe qua một tia oán độc.
Lý Khánh An xem thấy cả, hắn không lộ vẻ gì tiếp tục nói: "Nếu mối thù hận của hai bên đã không thể tiêu trừ được, ta đây cũng chỉ có thể dùng sức mạnh để cưỡng chế mà thôi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, không cho phép hai nhà các ngươi tự trả thù nhau nữa, hai vị thủ lĩnh liên tiếp của người Sa Đà bị thương, các phụ nữ và trẻ em bị đoạt, cho dù các ngươi có hận đến đâu đi chăng nữa, ta cũng không cho phép các ngươi trả thù nữa, còn người Cát La Lộc, không được trả thù người Sa Đà nữa, hai nhà từ đây dừng tay, ta lặp lại lần cuối cùng, ai dám động thủ lần nữa, chính là bất kính với Đại Đường, đừng trách ta xuất binh chinh phạt."
Nói xong, hắn vẫy tay một cái, hai viên thân binh khiêng ra một cái bàn, trên bàn bày đặt một tờ khế ước được viết bằng tiếng Đột Quyết, Lý Khánh An một tay chỉ Chu Tà Tận Trung nói: "Nói miệng không bằng cớ, viết biên nhận làm chứng, các ngươi ký tên trước đi!"
Chu Tà Tận Trung không biết dùng bút, hắn cắn ngón tay cái một miếng, ở bên dưới phần người Sa Đà ấn một dấu tay.
"Đến các ngươi rồi."
Hai viên thân binh lại đem cái bàn khiêng tới chỗ trước mặt Mưu Thích La Đa, Mưu Thích La Đa cầm lấy khế ước nhìn nửa ngày, Mưu Thích Tư Hàn bên cạnh nhịn không được nói: "Đồng cỏ Kim Sơn thì sao?"
Mưu Thích La Đa cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn ngẩng đầu lên giận dữ hét: "Thế đồng cỏ Kim Sơn của chúng tôi thì sao?"
Lý Khánh An lạnh lùng nói: "Đồng cỏ Kim Sơn cũng thôi, các ngươi giết thủ lĩnh người Sa Đà, chơi phụ nữ của bọn họ cũng thôi, đó đã đều là chuyện quá khứ rồi. Ân ân oán oán của các ngươi trong quá khứ ta mặc kệ, ta chỉ quản về sau, không cho phép bất kỳ bên nào các ngươi động binh đao lần nữa."
Chu Tà Tận Trung mừng rỡ, ý của Lý Khánh An chính là thừa nhận hiện trạng, đồng cỏ Kim Sơn màu mỡ mấy trăm dặm đó thuộc về sở hữu của người Sa Đà.
"Nói chó má thứ mẹ ngươi!"
Mưu Thích La Đa giận tím mặt. Xé nát tờ khế ước, đá ngã lăn cái bàn, lớn bước quay đi, những người Cát La Lộc còn lại cuống quít đi theo sau hắn, chỉ để lại Mưu Thích Tư Hàn một người ở lại trong lều, Mưu Thích Tư Hàn thở dài một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Lý Khánh An vẫn nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, lúc này mới lạnh lùng nói với các quan lớn Bắc Đình: "Các ngươi cũng thấy rồi, ta có lòng thay bọn họ giải hòa, nhưng người Cát La Lộc không cảm kích, nhất định phải bức ta động võ."
Hắn quát lớn một tiếng: "Người đâu!"
Lập tức đi lên mấy viên binh sĩ, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh: "Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, lệnh Y Châu đô đốc Hàn Chí, tây Châu đô đốc Triệu Đình Ngọc mau chóng tới gặp ta."
Trình Thiên Lý bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy đại sự không ổn rồi, trước mắt hắn biến thành một mảng màu đen.
← Hồi 148 | Hồi 150 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác