Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 269

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 269: Vạn mã bôn tập
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Từ khi Gia Luật Thuần đảm nhiệm hoàng đế đến nay, Nữ Chân với Khiết Đan đã hoàn toàn đình chiến, tất cả mọi người bận đối phó địch nhân của mình. Chủ yếu nhất chính là Hoàng Long quá mạnh mẽ kiên cố, người Khiết Đan vốn dĩ có cơ hội khởi chiến thực sự không cách nào lấy được Hoàng Long phủ. Đương nhiên năm đó A Cốt Đả cũng là không có cách gì lấy Hoàng Long phủ, dùng ám chiêu mới có được Hoàng Long phủ,

Đồng thời, Âu Dương còn biết rõ, Gia Luật Đại Thạch rối rắm rồi, có lẽ đã rối rắm, hoặc là sắp rối rắm.

Sự thật là Gia Luật Đại Thạch đang chuẩn bị rối rắm, hắn đang gặp mặt một khách nhân. Gia Luật Đại Thạch ngồi ở trên ghế, nhìn người đứng trước mặt mình thật lâu sau đó nói:

" Mời ngồi."

" Cảm ơn đại nguyên soái."

Người tới không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi xuống một bên.

" Vũ Hư, ta biết rõ ngươi."

" Cảm ơn đại nguyên soái."

" Người Hán các ngươi chính là chua như vậy, đặc biệt là đám người đọc sách các ngươi."

Gia Luật Đại Thạch hỏi:

" Người Khiết Đan chúng ta thích trực tiếp sảng khoái, có chuyện gì cứ nói đi."

Vũ Hư gật đầu nói:

" Sớm nghe nói đại nguyên soái là một người sảng khoái, mặc dù Tống Liêu trở mặt, nhưng khí độ đại nguyên soái vẫn không thể không khiến cho kẻ hèn này bội phục. Nghe nói uy danh đại nguyên soái."

" Nói chính sự."

Gia Luật Đại Thạch nghĩ. Âu Dương dầu sao cũng là trạng nguyên, người ta cho tới bây giờ còn không có dáng vẻ này. Hoặc là xưng huynh gọi đệ, hoặc là nghiêm chỉnh, không có việc gì trước tiên khách khí vuốt mông ngựa, vô cùng nhàm chán.

" Được, Gia Luật đại nguyên soái đúng là sảng khoái."

Vũ Hư thấy Gia Luật Đại Thạch có khuynh hướng sắp bùng nổ bèn ngậm miệng, trong lòng khinh thường: Man di không có văn hóa. Từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ nói:

" Đại nguyên soái xin mời xem."

Thân binh nhận lấy thư, Gia Luật Đại Thạch mở ra xem xong trầm tư thật lâu mới mở miệng hỏi:

" Ta được lợi gì?"

Vũ Hư nói:

" Vậy thì xem đại nguyên soái muốn lợi lộc gì?"

" Các ngươi có thể cho chỗ tốt gì?"

" Làm hoàng đế Liêu quốc như thế nào?"

" Hoàng đế bù nhìn?"

Gia Luật Đại Thạch khinh thường cười nói:

" Nếu như là bảo Khiết Đan dời xuống phía Tây, ngược lại còn chút suy nghĩ."

" Ừm, chuyện này sợ rằng không thể. Thái thượng hoàng không có đáng giá như đại nguyên soái nghĩ đâu."

Vũ Hư nói:

" Hoặc là có thể ngưng chiến kỳ hạn nhất định, để đại nguyên soái ung dung đem binh lực di chuyển đến Đông Kinh?"

" Người Tống các ngươi chính là quá nhiều âm mưu. Quân ta chuyển đến Đông Kinh, các ngươi có thể không mất tay chân có được Thông Châu và cửa khẩu phía bắc Lâm Hoàng."

Gia Luật Đại Thạch nói:

" Lỡ như các ngươi lại ngậm đuôi đuổi theo, Khiết Đan ta chẳng phải là vạn kiếp bất phục?"

" Kẻ hèn nhậm chức Tiết Độ Sứ quân đạo Tây Bắc, kẻ hèn biết rõ Đông Kinh hoang vu, nếu như cần thiết, có thể cung cấp thêm một ít vật tư giúp đỡ."

Vũ Hư cười nói:

" Kẻ hèn nghe nói quân Liêu bây giờ là miệng ăn núi lở."

" Hàn Thế Trung giỏi lắm, bài toán như ý gõ thật vang."

Vũ Hư hỏi ngược lại:

" Vậy không biết, đại nguyên soái nghĩ đến điều gì?"

" Các ngươi rút lui ra khỏi Lâm Hoàng."

" Không có khả năng."

Vũ Hư nói:

" Đây chẳng phải là nói cho người trong thiên hạ, bên trong có vấn đề sao?"

Gia Luật Đại Thạch cười nói:

" Các ngươi còn muốn trong sạch?"

" Đại nguyên soái, trong thư viết là đại nguyên soái giúp giết một người, là giết ai? Giết Âu Dương đại nhân, hay là giết Vũ Hư ta đây?"

" Ngươi không sợ chết?"

" Sợ chết thì đã không đến rồi."

Vũ Hư nói:

" Đại Tống luôn luôn là quan không sợ chết, võ tướng không tham tiền."

" Ha ha, lời này thật thú vị. Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, ta suy nghĩ vài ngày sau sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Gia Luật Đại Thạch đọc thư buồn cười, hỏi Lý Xử Ôn bên cạnh:

" Âu Dương này muốn cứu người, Hàn Thế Trung muốn giết người, Tống Triều cũng rất thú vị."

Lý Xử Ôn cười nói:

" Âu Dương cứu người là mặt ngoài, Hàn Thế Trung giết người lại là âm thầm. Hai chỉ lệnh rất kỳ quái cũng xuất phát từ hoàng đế bọn họ, đây quả thật là rất thú vị."

Gia Luật Đại Thạch hỏi:

" Vậy ngươi cảm thấy Âu Dương muốn cứu người sao?"

" Ta thấy Âu Dương nhất định là muốn cứu. Nếu không sẽ không mua chuộc người bên ngoài trước. Xem ra hắn cũng là lo lắng hoàng đế bọn họ hạ độc thủ, cho nên cứu thông báo tin tức trước. Đáng tiếc hắn không thể lường được, những người hắn cứu ra bị Hàn Thế Trung bắt giam cả rồi. Tương lai được chuyện, những người này nhất định là phải diệt khẩu."

" Ừm, rất có đạo lý."

Gia Luật Đại Thạch ngẫm lại sau lại hỏi:

" Ngươi cảm thấy cùng ai hợp tác thì lợi ích nhiều hơn?"

" Ta chỉ biết là, người muốn giết, sẽ không cho ngươi lợi ích. Chúng ta thất sách nhất là để Âu Dương cứu bọn người bên cạnh thái thượng hoàng."

Lý Xử Ôn nói:

" Cứ như vậy, những người kia có thể bịa đặt nói: Thái thượng hoàng đã chết trong tay người Khiết Đan. Đại quân tiếp cận, chúng ta giết cũng không phải, không giết cũng không phải. Bọn họ bây giờ phái người cùng chúng ta đàm phán, đã hy vọng có thể mượn tay của chúng ta để nói rõ người là chúng ta giết, cho nên lợi ích hữu hạn phải nắm bắt."

" Vậy Âu Dương..."

" Âu Dương là kẻ có tiền, dùng tiền cũng rất lợi hại."

Lý Xử Ôn nói:

" Tướng quân xem, nếu tương lai lên bắc, muốn lung lạc các tộc, chiêu binh mãi mã mua lương, cũng đều cần không ít tiền."

" Ừm."

...

" Không thể nào."

Âu Dương một hơi từ chối:

" Một trăm năm mươi vạn quan bạc trắng hoặc là hoàng kim, rất vô nghĩa. Dương Bình tiền trang bên trong biên cảnh Liêu nhiều nhất chỉ có mười mấy vạn quan tồn kho, chẳng lẽ ta còn sai ngươi từ Dương Bình vận chuyển đến sao?"

*****

Gia Luật Đại Thạch nói:

" Ta có thời gian."

" Ta không có thời gian."

Âu Dương nói:

" Hoàng thượng đã cấp ta hai tháng."

" Được rồi, nếu Âu đại nhân thật muốn cứu thái thượng hoàng, còn có một biện pháp."

Gia Luật Đại Thạch duỗi ra một đầu ngón tay:

" Mười kho lương thực."

" Đi đâu kiếm?"

Âu Dương khinh bỉ.

" Ngươi là khâm sai, từ quân lương điều động đến chút, Hàn Thế Trung dám có ý kiến sao?"

" Sau chuyện này ta liền xui xẻo rồi."

" Trung quân ái quốc thôi mà."

" Nói thật thì, lương thực không được."

Âu Dương nói:

" Lương thực là Tông Trạch trực tiếp quản lý, hắn sẽ không cho ta mặt mũi."

" Vậy... Ngươi có thể cho cái gì?"

" Ừm..."

Âu Dương suy nghĩ một hồi nói:

" Ngựa tốt, một vạn con ngựa."

"...."

Lần này đổi lại Gia Luật Đại Thạch suy tư, Khiết Đan bây giờ bộ kỵ là hai đối ba, ngựa vẫn đang khuyết thiếu. Còn có di chuyển vật tư cũng đều cần ngựa. Nhưng so với ngựa, Gia Luật Đại Thạch tất nhiên càng cần lương thực. Có điều Gia Luật Đại Thạch cũng biết. Lương thực quản lý càng chặt chẽ. Là trực thuộc bộ đội cảnh vệ quan hậu cần phụ trách quản lý, muốn điều động quả thật gặp khó khăn. Ngựa thì không giống như vậy, bởi vì ngựa không thể nào chất đống tồn kho, sớm đã phân cho bên dưới.

Hậu cần quân Tống là như vậy, lương thực dựa theo kho tính, sau khi chỉ định điểm xây dựng, hậu cần sẽ phải bảo đảm khẩu phần lương thực trong kho bao nhiêu ngày. Mỗi quân lấy lương thực các địa phương không giống nhau. Mà lương thực quân đội lấy từ trong kho ra, là bản thân quân đội chịu trách nhiệm phái người đến. Cho nên Âu Dương nói có thể làm được đã phái ngựa đến quân đội rồi, Gia Luật Đại Thạch vẫn tin tưởng. Dù sao Âu Dương là khâm sai quang minh chính đại lại là ân sư của Hàn Thế Trung.

Điều kiện này của Âu Dương là phi thường có thành ý, so với các loại đề nghị của Vũ Hư đều có âm mưu mà nói, đề nghị của Âu Dương với chỉ có lợi, với Tống chỉ có hại. Vì cẩn thận, Gia Luật Đại Thạch không có lập tức trả lời Âu Dương, mà lại định ngày hẹn Vũ Hư.

Quả nhiên, lời nói Vũ Hư luôn để lại chỗ sơ hở. Tỷ như muốn quân mã thì được, nhưng người Tống điều khiển ngựa không thành thục, cho nên muốn một vạn cin ngựa, cũng chỉ có thể là một vạn kỵ binh đưa tới. Muốn quân lương cũng có thể, nhưng quân lương đều ở bên phía Lâm Hoàng, hoặc là người Liêu ở trạm kiểm soát đến lấy, hoặc là người Tống đưa vào trạm kiểm soát. Mặc dù Vũ Hư nhìn qua rất có thành ý, nhưng Gia Luật Đại Thạch luôn cảm giác không ổn.

Rồi sau đó được Lý Xử Ôn nhắc nhở, Gia Luật Đại Thạch tỉnh ngộ, người Tống là muốn nhân cơ hội đưa tiền chuộc mà đánh lén mình, để cho mình bị thiệt thòi, bản thân giận dữ dĩ nhiên là giết Tống Huy Tông, rồi sau đó người Tống tội danh đổ hết lên đầu mình, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Vì vậy Gia Luật Đại Thạch đáp ứng đề nghị của Âu Dương. Một vạn con ngựa trao đổi Tống Huy Tông, ở biên cảnh một tay giao ngựa một tay giao người. Quân Tống lui về phía sau hai mươi dặm, người Liêu tiến đến nhận ngựa của quân Tống.

Âu Dương không lo lắng Gia Luật Đại Thạch giở trò quỷ, thứ nhất, chữ tín của Gia Luật Đại Thạch vẫn tương đối tốt, cùng với người liên hệ, chữ tín của Âu Dương cũng luôn khá tốt. Thứ hai, Gia Luật Đại Thạch nếu lật lỏng nhận ngựa không thả người, Tống Huy Tông này cho dù giết chết, cũng không có tác dụng gì.

...

Thương lượng chút chi tiết, sau khi định ngày xong. Gia Luật Đại Thạch sai người tiễn đoàn người Âu Dương rời khỏi. Âu Dương đến Cẩm Châu, liền bảo Hàn Thế Trung chuẩn bị quân mã. Hàn Thế Trung ngẩn người vội nói:

" Đại nhân, quân mã không thể dễ cho thế được."

" Hàn nguyên soái, ngươi là quá không quan tâm thời sự rồi. Bây giờ một con ngựa trong nước bán mười lăm quan."

Âu Dương nói:

" Đem hàng hóa kéo lương chất lên chúng, những con ngựa này bây giờ giá bán mười ban quan. Ngươi nếu như muốn, trở về ta hai mươi quan bán trao tay ngươi mười vạn con. Hơn nữa, nếu không cho, ta bảo Lý Tứ điều ngựa làm gì."

Đối với chiến tranh Tây Hạ, ngựa quân đạo Tây Bắc gia tăng mãnh liệt, nhưng về sau suy nghĩ đến chiến thuật, tác dụng chi phí và ngựa, quân mã bắt đầu giảm ít. Phải biết rằng bớt nuôi một con ngựa, có thể bớt dùng một phần ba sương quân. Bây giờ chiến pháp tương đối tiên tiến, phòng ngự trận chính là mỗi người một cái xẻng. Ngay tại chỗ đào chiến hào, ngựa giẫm không vào, còn có thể tránh né tên đá. Trận hình tiến công thành đẩy mạnh, súy thủ pháo, trọng pháo giống như trời mưa, bảo đảm hỏa lực dày đặc, sát thương và duy trì liên tục. Còn có chống lại Liêu quốc, bởi vì người Liêu biết chôn địa lôi, kỵ binh công kích tổn thất khá lớn. Cho nên cấm quân tạo thành đơn vị hoàn toàn trang bị ngựa, và bộ đội hoàn toàn không trang bị ngựa. Quân đội cũng bắt đầu phân hoá chức năng, hình thức ban đầu của binh chủng trọng cũng xuất hiện như trọng pháo binh, bắn đạn binh, kỵ binh, công binh.

Bởi vì Đại Tống chiếm được hai mảnh đất nuôi ngựa rộng lớn đưa cho thương nhân quản lý, còn vừa buôn bán lại vừa liên tục mua ngựa vào, đồng thời kinh tế trong nước ủ rũ, luồng nhiệt dân gian mua ngựa giảm xuống, rất nhiều người ngược lại đem ngựa cầm cố, cho nên số lượng ngựa tồn kho vẫn tương đối lớn. Đương nhiên Âu Dương nói mười lăm quan là tương đối vô nghĩa, thương nhân hắc, định chắc giá hai mươi quan, đây cũng chính là một loại lũng đoạn giá cả thương nhân hình thành liên minh.

Triệu Ngọc vô sỉ hơn, cũng ngượng ngùng bảo Âu Dương bỏ ra số tiền này. Hơn nữa Triệu Ngọc cho tới bây giờ cũng không vô sỉ. Âu Dương tương đương gián tiếp kích thích kinh tế trong nước, có khả năng nhất định vực dậy giá ngựa, nâng cao nhiệt tình chăn nuôi của thương nhân.

Một vạn con ngựa hai ngày đã tập hợp đầy đủ, đến thời gian giao dịch, quân Tống lui quân. Gia Luật Đại Thạch nghe thấy thám báo báo cáo cũng bội phục Hàn Thế Trung tiến thoái đều được. Chiến tuyến triển khai quy mô lớn như thế, nhưng vẫn tiến có thể công, lùi có thể thủ. Không có lộ ra một tia sơ hở, hai ngàn Liêu binh đi bộ đến bên quân Tống, mang một vạn con ngựa này rời khỏi. Lúc quay về, Gia Luật Đại Thạch cũng thả Tống Huy Tông ra, một đội quân Tống sớm đã chờ đợi tiếp dẫn, tránh khỏi vạn mã, từ bên trái mà đi. Hai bên cũng đều cẩn thận, sự thật chứng minh hai bên đều rất có chữ tín.

Sau khi giữ lời rồi thì làm thế nào đây? Đương nhiên là kiếm tiện nghi. Một trận pháo vang lên, kỵ binh trái phải quân Tống xung phong tiến lên. Gia Luật Đại Thạch cười cười, công kích hai mươi dặm... Nhưng không ngờ, đột nhiên một tiếng nổ mạnh, vạn con ngựa tiền chuộc chấn kinh chạy tứ tán tứ phía.

Gia Luật Đại Thạch giận dữ, mẹ nó, ngựa Tống không ngờ đều chưa từng trải qua chiến trường, thậm chí không có kinh nghiệm huấn luyện căn bản nhất. Chiến mã, cho dù là ngựa thồ cũng phải từng trải qua huấn luyện nổ mạnh và hỏa diễm chứ, nếu không một quả súy thủ pháo nổ mạnh cũng có thể khiến một đội kỵ binh tán loạn. Mà ngựa trải qua vài lần nổ mạnh thì cũng giống như con người, có chuẩn bị tâm lý và sức miễn dịch.

Không qua thời gian mấy ngày, Âu Dương làm sao có thể gom góp được nhiều ngựa chưa từng ra trận như vậy chứ? Đáp án chính là, người ta chắc chắn làm gian làm dối, sớm đã có chuẩn bị rồi.

*****

Nhưng Âu Dương lại không có làm gian, giao dịch hai bên đã hoàn thành, quân Tống cũng quả thật lui ra phía sau hai mươi dặm. Có điều đám ngựa tán loạn này xông thẳng về phòng tuyến bên phía mình, kỵ binh kẻ địch sẽ nhân cơ hội bám sát theo đó, nói không chừng, phòng tuyến thứ nhất của Thông Châu cứ như vậy bị người khác đánh bại.

Gia Luật Đại Thạch ứng biến rất nhanh, lập tức hạ lệnh:

" Súy thủ pháo."

Dùng bạo trị bạo, một loạt uy lực không lớn, thanh âm không nhỏ, nổ mạnh, khiến ngựa hoặc quay đầu, hoặc chạy trốn. Gia Luật Đại Thạch hạ mệnh lệnh lần nữa củng cố phòng tuyến, chờ củng cố phòng tuyến xong, Gia Luật Đại Thạch đã phát hiện bi kịch của mình, hai lộ kỵ binh trái phải của người ta không phải là đến tấn công phòng tuyến của mình, mà là đi dẫn ngựa. Đáng tiếc, đại quân của Hàn Thế Trung đã bắt đầu áp gần tiếp viện, bỏ lỡ cơ hội chiến thắng. Đương nhiên cũng bỏ lỡ cơ hội lấy ngựa.

Ngựa tại sao sẽ bùng nổ chứ? Gia Luật Đại Thạch cũng có đáp án, là quân Tống giả làm người Liêu trà trộn vào hai ngàn người. Hai ngàn người là rất nhiều người, mọi người không biết lẫn nhau cũng không kỳ quái. Lại là địa bàn người ta, trong lòng tất nhiên khẩn trương. Lại thêm xua đuổi ngựa là phải tản ra, cho nên âm thầm cũng là tình huống bình thường.

Có điều đừng hiểu lầm, người đưa ra cái chủ ý này không phải là Âu Dương, mà là Hàn Thế Trung. Hắn không mong muốn kẻ địch có thêm một vạn con ngựa, vì thế Tả Tư suy nghĩ ra được cách này. Dù sao cũng không có tổn thất, rất giỏi đã đánh một đòn rồi.

Chiến tranh cũng không phải như mọi người xem phim, hai nhóm người xông vào đánh nhau, ai chết hết ai thua. Như Hàn Thế Trung phải suy nghĩ địa hình có thể triển khai đội ngũ hay không, có khả năng có kẻ địch mai phục hay không, mình có thể mai phục hay không. Lộ tuyến truy kích kẻ địch, phòng thủ lộ tuyến rút lui. Cũng chỉ có hai bên đều là dũng sĩ mới có thể dây dưa lẫn nhau, Hàn Thế Trung và Gia Luật Đại Thạch đều sẽ lợi dụng đủ mọi thủ đoạn để phá hỏng tướng lãnh tiến công của kẻ địch. Một nhóm người lao ra, người ta rút lúi chia hai đường, chia binh truy kích, người ta có phục binh chặn đường rút lui của ngươi tập kích trọng pháo, trước sau không biết rõ tình hình, cho dù phía trước biết rõ tình huống vẫn phải chuyển đến giúp đỡ phía sau. Lợi dụng lực lượng bộ phận lớn hơn đối thủ đả kích bộ phận kẻ địch yếu kém, còn phải suy nghĩ trọng điểm đả kích. Không phải là vừa xung phong, lính hậu cần mặc kệ vật tư cũng cầm vũ khí xông thẳng lên phía trước.

Cho nên Hàn Thế Trung không có tiếp tục tiến công. Nếu tiếp tục tiến công phải chiếm lĩnh một vài trận địa quan trọng, thành trấn quan trọng, yếu đạo giao thông. Như vậy mới bảo đảm kẻ địch sẽ không vòng đến phía sau mình, sẽ không để cho kẻ địch hô ứng ba góc. Hai bên vẫn là tiến hành đối nghịch, mãi đến khi có một bên bắt đầu tiến công cục bộ hoặc là rút lui.

...

Rượu an ủi nhất định là phải có, một vạn con ngựa bắt trở về bảy ngàn, cũng là một thắng lợi. Chuyện Tống Huy Tông tuy rằng rất phiền toái mọi người, nhưng tính khí vẫn rất lợi hại. Bất quá đối với Hàn Thế Trung cũng là tương đối khách khí. Cũng không phải hắn sợ Hàn Thế Trung, hắn không biết sợ, mà xác thực là thưởng thức Hàn Thế Trung. Rượu qua ba tuần đã ngâm một bài thơ, sau đó viết trên cây quạt đưa cho Hàn Thế Trung. Thơ có bi tráng da ngựa bọc thây, cũng có thu hoạch công thành danh toại.

Hàn Thế Trung giới thiệu từng người tướng lãnh dưới trướng mình cho Âu Dương và Tống Huy Tông quen biết, những người này phần lớn không có tham gia khoa cử, phần nhỏ là binh sĩ cất nhắc, một số nhỏ là hương dũng đầu nhập vào, bộ phận chủ yếu là thân quân vốn dĩ bên cạnh Hàn Thế Trung. Đây dường như là lệ cũ thành tục, nhưng Âu Dương biết rõ như vậy thật không tốt, bởi vì trong lịch sử Nhạc Phi bị giết hại cũng là bởi vì hình thức như vậy. Nhạc gia quân, nói khó nghe chút chính là quân phiệt, Nhạc Phi không phải là đang sử dụng người triều đình phái tới, mà lại đề bạt bố trí thân tín thành tướng lãnh chủ yếu. Điều này tuy rằng khiến lực gắn kết của Nhạc gia quân tăng cường, cũng bởi vì tài năng của Nhạc Phi, khiến cho lượng lớn tướng lãnh có tài cán được cất nhắc.

Nhưng như vậy lại đi ngược lại thể chế một quốc gia bình thường, quân đội bình thường, là triều đình phái người cho ngươi, ngươi từ mỗi người bọn họ lựa chọn ra cương vị tương đối quen thuộc. Chứ không phải có cương vị trống thì cất nhắc thân tín để bổ sung vào, một cấp mang một cấp, tạo thành binh không biết triều đình quốc gia, chỉ biết là đi theo lão đại đi nhầm tư tưởng. Không phải nói Hàn Thế Trung không thể cất nhắc, mà là trước khi cất nhắc phải trình báo triều đình, phái tướng lãnh bẩm triều đình lập hồ sơ, nói đó là một nhân tài gì đó. Về phần triều đình có cho ngươi hay không, hoặc là phái đến địa phương khác, là triều đình nói mới tính. Chứ không phải giống như Hàn Thế Trung, dùng quyền lợi đại soái cất nhắc trước, sau khi lên cương vị mới đưa công văn đến triều đình. Đương nhiên triều đình tạm thời sẽ không bất mãn, nhưng sau khi tạo thành quy mô, thì tương đối có thể bất mãn.

Tống Huy Tông lão luyện chính trị, nương tửu lực rất không khách khí hỏi:

" Hàn tướng quân, hơn mười tướng lĩnh này đều rất tài giỏi, điểm này ta tin tưởng. Có điều ta muốn hỏi, bên này có mấy người là quân đạo Tây Bắc, mấy người là quân đạo Vĩnh Hưng đề bạt lên?"

" Cái này... Hồi bẩm thái thượng hoàng, mạt tướng hổ thẹn đại nguyên soái, mặc dù thống lĩnh bốn lộ, nhưng..."

Hàn Thế Trung không biết nói như thế nào.

" Ngươi cảm thấy bọn họ ở với ngươi rất lâu, chịu khổ lại vất vả, vào sinh ra tử, quả thật vừa có tài năng. Cho nên đề bạt cũng là ắt hẳn. Hơn nữa ngươi cũng có quyền lợi như vậy. Ngươi chờ một chút."

Tống Huy Tông hô:

" Bây đâu."

" Có."

Ngoài phòng một thân binh ôm quyền đi vào.

" Ta hỏi ngươi."

Tống Huy Tông nói:

" Bây giờ bảo ngươi chọn, không làm binh về nhà, có được hay không?"

Thân binh sững sờ một hồi rồi nói:

" Đại nguyên soái đối với ta giống như huynh đệ, tất nhiên phải đem hết toàn lực bảo vệ đại nguyên soái."

" Đi xuống đi."

Tống Huy Tông nhìn người vài bàn lớn hỏi:

" Còn các ngươi? Các ngươi cảm kích Hàn đại nguyên soái đề bạt hay không? Từ một tiểu tướng đề bạt đến dưới trướng đại nguyên soái. Các ngươi cảm kích Hàn đại nguyên soái chứ?"

" Đương nhiên là cảm kích."

Một đám tướng lãnh không thèm suy nghĩ."

Chỉ có một tên người trẻ tuổi đứng lên ôm quyền nói:

" Mạt tướng chỉ biết nghe theo quân lệnh giết địch đền nợ nước, không biết cảm kích."

" Ngươi là..."

" Mạt tướng Ngô Lân."

Âu Dương chen vào nói:

" Ca ca ngươi có phải là phó tướng Ngô Giới quân lộ Hà Bắc không?"

" Đúng vậy."

" Ngồi xuống."

Tống Huy Tông nói:

" Hàn Thế Trung, nhiều tướng lãnh như vậy chỉ có một người phục quân lệnh, chứ không phải phục quân lệnh của Hàn Thế Trung, ngươi vui không?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<