← Hồi 252 | Hồi 254 → |
Điều này hoàn toàn có thể, phía Liêu quốc đã có gần mấy mươi vạn binh của quân lộ chủ lực Tây Bắc và quân lộ chủ lực Vĩnh Hưng. Không chỉ có thể phòng thủ, mà còn có thể đủ sức tiến công.
Triệu Ngọc lại nói:
Thiếu, sẽ update sau
*****
Âu Dương ngồi xuống, nhận trà rồi hỏi:
"Công Công, ông đi pha trà hay là đi tắm mà chậm như vậy?"
"Nước này phải được chú trọng."
Cửu Công Công liếc nhìn Âu Dương với vẻ khinh thường.
Âu Dương cầm tách trà và uống một ngụm, không cảm thấy có gì khác biệt, lại uống thêm ngụm nữa, vẫn không có cảm giác.
"Nói tiếp nào."
Triệu Ngọc nói:
"Lần này khanh lập được đại công, lại không phạm bất cứ sai lầm nào, nếu không thưởng cho khanh thì Trẫm cũng khó ăn nói, khanh muốn Trẫm thưởng gì nào?"
Âu Dương suy nghĩ rất lâu rồi nói:
"Vi thần không biết."
Mình chẳng thiếu thứ gì cả.
"Tự mình nghĩ đi."
Vấn đề này Triệu Ngọc cũng thấy rất nhức đầu. Âu Dương sai phái quá nhỏ, ngồi lên chức quan lục phẩm đã là cao lắm rồi. Phong tước thì càng không được, làm gì có tri huyện nào được phong tước bao giờ.
"Hay là Bệ hạ mời vi thần dùng bữa đi."
Ở hiện đại thì sẽ làm như vậy, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, sau đó mời nhau một bữa cơm là cách cảm ơn và liên lạc hữu nghị vô cùng phổ biến.
"Dùng bữa? Chẳng phải là quá tùy ý rồi sao?"
Triệu Ngọc cười rồi hỏi:
"Hay là Trẫm ban Lý Sư Sư cho khanh?"
Âu Dương đổ mồ hôi. Cửu Công Công lại ho khan, nhắc nhở lúc nói chuyện với bề tôi, Triệu Ngọc không được tùy ý như vậy được.
"Vậy thì bàn lại."
Triệu Ngọc nói:
"Ngươi lui đi."
....
Trương Tam hỏi:
"Đại nhân, Hoàng Thượng không giữ người lại dùng bữa sao?"
"Hoàng Thượng nói ăn cơm quá tùy ý rồi."
"Âu đại nhân."
Một cung nữ nói:
"Hoàn Nhan công chúa có lời mời, mong Âu đại nhân qua đó một chuyến."
Âu Dương nói:
"Có việc gì thì bảo nàng ta ngày mai tự đến dịch quán tìm ta."
"Vâng!"
Thấy cung nữ rời đi, Lý Tứ cười lạnh, nói:
"Không biết lại muốn làm trò gì nữa đây."
Từ lúc âm mưu kia bị phá hỏng, đám người Trương Tam thấy nếu không có việc gì thì không cần gặp Hoàn Nhan Lan. Còn Hoàn Nhan Lan thì vẫn bị giam lỏng trong cung.
Sáng hôm sau, trong sự giám sát của hai tên nội thị vệ, Hoàn Nhan Lan bước đến dịch quán. Lúc Âu Dương mới quen Hoàn Nhan Lan, nàng ta có nước da ngăm đen, bây giờ thì lại vô cùng trắng trẻo, trắng đến mức có chút quá đà, như không còn hạt máu vậy. Âu Dương chào hỏi:
"Mời công chúa ngồi. Không biết công chúa có chuyện gì cần sai bảo?"
"Ta muốn trở về Kim quốc."
"Không cho công chúa trở về?"
Âu Dương hỏi.
Nội thị vệ chắp tay nói:
"Là mệnh lệnh của Đại Nội."
"Đúng ha, Kim quốc có gì tốt chứ, ăn không ngon, mặc không ấm, ở đây có thể chọn áo gấm, tơ lụa tùy thích, cũng có thể mặc sức ăn các món sơn hào hải vị."
Âu Dương nói:
"Không khéo mang cái mạng tặng luôn cho họ thì toi."
Hoàn Nhan Lan nhìn Âu Dương rồi nói:
"Niệm tình chúng ta đã từng là bằng hữu, xin ngươi hãy nói với Hoàng Thượng để cho ta về."
"Cái này, thật ra thì ngươi đã hiểu nhầm rồi."
"Âu Dương nắn ngón tay.
"Hiểu nhầm gì cơ?"
Âu Dương rất xin lỗi, nói:
"Là ta nói với Hoàng Thượng không được để cho ngươi về Kim quốc, đây chính là đã nể giao tình của chúng ta ngày trước rồi đó."
"Ngươi..."
Hoàn Nhan Lan không nói được một lời nào.
Âu Dương nói:
"Ngươi đừng trách ta, ngươi là tù trưởng chân chính của bộ tộc lớn thứ hai trong các bộ tộc Nữ Chân, lại có khả năng chinh phạt, thiện chiến, hiểu rõ kết cấu nội bộ của Đại Tống ta, để cho ngươi du lãng vài năm, ngươi biết được những tin tình báo gì thì chính ta đây cũng không dám khẳng định. Cho nên ngươi không thể trở về Kim quốc."
"Làm thế nào thì ngươi mới đồng ý để ta rời đi?"
Âu Dương suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Căn bản không thể nào. Có lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, ít nhất thì ta cũng sẽ không thả một người có thể trở thành kẻ địch của mình. Đợi đến khi Kim quốc biến mất, ta nhất định sẽ thuyết phục Hoàng Thượng thả ngươi về."
"Hừ."
Hoàn Nhan Lan xoay người rời đi.
Âu Dương kéo một tên nội thị vệ đến và hỏi:
"Đối xử với nàng ta tốt một chút, nàng ta có yêu cầu gì thì phải tận lực đáp ứng. Phải đặc biệt để ý, người nữ nhân này có chút ma mãnh, đừng để nàng ta chạy mất đấy."
Nội thị về chắp tay nói:
"Đại nhân yên tâm."
.... .
Ở Đông Kinh, Âu Dương đến thăm Thái Hư Tử. Một năm qua, dưới sự chỉ đạo của hắn, chính lệnh của Lý Cương đã được phát triển. Vả lại cũng có vài quan đại thần ủng hộ Lý Cương. Rồi đến thăm Tiểu Thanh, Tiểu Thanh được gả cho một Trạng Nguyên. Âu Dương biết tên Trạng Nguyên này, là một thanh niên khá tài hoa. Nhưng sau khi nói chuyện với tên Trạng Nguyên này, Âu Dương thấy năm đó mình kiên quyết không làm Phò Mã là một lựa chọn vô cùng chính xác.
Phò Mã là gì? Mọi người đều biết, nhưng nhiều người lại không biết rằng: Phò Mã thực ra chỉ là một chức quan. Tên đầy đủ là Đô Úy Phò Mã. Là một hư chức, theo tục lệ thì Phò Mã không được cử đi sai phái, nghe thì có vẻ rất oai phong, nhưng thực ra cũng chỉ là một trạch nam, phải luôn ở bên vợ. Không có chuyện gì thì phải dẫn vợ đi thăm hỏi các Vương Gia, vv, là một chức vị khá nhàm chán.
Âu Dương thất tinh thần và trạng thái của vị Phò Mã kia không tốt cho lắm, làm gì cũng không tập trung. Bình thường thì tự mình viết sách, vẽ thư pháp để giải sầu. Không giống những gì thấy trên ti vi, công chúa có thể quản lý quan viên, thậm chí lúc không vui thì cũng có thể cách chức quan viên. Trên thực tế công chúa không có quyền thay đổi quan viên, nếu nói nhiều thì sẽ bị buộc tội là can thiệp vào chuyện triều chính. Lúc Triệu Ngọc làm công chúa nhận được sự đãi ngộ khá tốt, giống như bây giờ quan viên địa phương không ai dám không thuận theo Tống Huy Tông vậy, có một nhân tố chính trị nhất định. Công chúa không có việc gì để làm, Phò Mã thì càng không, mỗi ngày ăn cho no, uống say đợi chết là hết, vì Phò Mã thuộc nội quan, không thể can dự vào việc triều chính. Âu Dương cảm thán, một thanh niên vốn có nhiều đất dụng võ lại cứ như vậy mà bị người ta hủy đi, thà chỉ làm Trạng Nguyên thôi thì tốt biết mấy.
Tiểu Thanh vẫn cư xử với Âu Dương rất nhiệt tình, giờ nàng ấy đã là mẹ của một đứa trẻ rồi. Bất kể Phò Mã có thích hay không, Phò Mã cũng phải bước qua tiếp khách. Trong lúc nói chuyện, Âu Dương mới biết vì sao tên Phò Mã này lại thảm như vậy rồi. Vì lúc nào Tiểu Thanh cũng so sánh phu quân của nàng ấy với mình, nói hôm nay Âu Dương làm cái gì, ngày mai lại làm cái gì, đều là chuyện đại sự cả. Lại nhìn người bên cạnh mình mà xem, không có chút tiền đồ, đều là Trạng Nguyên, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Nam nhân như thế thì có sống cũng bằng thừa.
Sau đó là đi thăm Vương Văn Khanh, theo thông lệ, mội lần đến Đông Kinh là phải cúng tế cho các tướng sĩ đã tử nạn trên con đường tơ lụa. Nếu không phải bắt buộc thì Âu Dương sẽ không đi thăm bất kì vị quan nào ở kinh thành cả.
*****
Đến ngày mười một tháng mười hai, Triệu Ngọc lên đường. Lần này rất đơn giản, chỉ dẫn theo tám tên nội thị vệ tinh nhuệ và hai cung nữ, đến Cửu Công Công cũng không đi cùng. Nhưng ở Thượng Cốc và Dương Bình thi lại có cấm vệ quân của Đông Kinh trú đóng, đề phòng khi có biến. Triệu Ngọc không muốn có nhiều người biết về hành tung của mình, chỉ ngồi trên xe ngựa chở khách - một loại xe rất phổ biến ở Dương Bình, nội thị vệ và Âu Dương cưỡi ngựa theo sau. Mãi đến sáng ngày mười bốn mới tới được Dương Bình, Âu Dương cho người đặt chỗ ở quán rượu lớn(nhà hàng - khách sạn) Kim Tôn. Tuy Trân nương chưa từng nhìn thấy Triệu Ngọc, chẳng biết người ta thế nào, nhưng thấy Âu Dương cung kính như vậy thì biết lai lịch của người này không nhỏ. Do vậy liền sai người tiếp đãi tận tình.
Trân nương kéo tay Âu Dương và hỏi:
"Ai thế?"
Âu Dương đáp:
"Ngươi sẽ không muốn biết đâu."
Từ trước tới nay, khi Triệu Ngọc đến Dương Bình là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt. Lần đầu tiên đến xem đại hội thể dục thể thao, kéo theo sự mâu thuẫn giữa nha môn và cấm vệ quân. Lần thứ hai chính là vụ án "thi thể chết chìm", lần thứ ba là đến tăng thuế.
Sau khi sắp xếp cho Triệu Ngọc đâu vào đấy, Âu Dương cũng không về nhà, lập tức đi đến tổng bộ của ngân hàng tư nhân Dương Bình ở vùng Bạch Vân. Mọi người đều đã đọc báo, biết Âu Dương sớm đã từ hồ Động Đình trở về từ lâu, nên nhìn thấy cũng không thấy có gì kì lạ, nói mấy câu chúc mừng vô cùng khách khí. Âu Dương vừa khách sáo đáp lễ vừa tìm Tô Thiên đang làm việc ở lầu sáu của ngân hàng.
"Đại nhân?"
Âu Dương vội dặn dò thư ký:
"Đi lấy một chậu nước đến cho đại nhân rửa mặt."
Một thân một mình, lặn lội đường xá xa xôi đến tìm mình gấp như vậy, xem ra không phải chuyện tốt.
Âu Dương rửa mặt, uống một ngụm trà, nhỏ giọng nói:
"Địa chủ đến rồi, bây giờ đang ở Kim Tôn."
".... ."
Tô Thiên rít một hơi lạnh, hỏi:
"Không phải vì buổi họp ngày mai đó chứ?"
"Uhm, chính vì buổi họp ngày mai, địa chủ muốn tăng thuế rồi."
"....... ."
Tô Thiên toát mồ hôi, hỏi:
"Tăng bao nhiêu?"
"2, 5 phần so với tiền thuế cũ."
"Người ta có thể đích thân đến, cho dù là tám phần, cũng chẳng có ai dám không đồng ý."
Tô Thiên cười khổ.
Âu Dương nói:
"Đúng vậy. Ta với ngươi bàn bạc xem, có thể vơ vét được chút lợi ích nào về không, bằng không, cho dù chúng ta không có vấn đề gì, thì người bên dưới nhất định sẽ rất bất mãn.
Tô Thiên hỏi:
"Tăng thuế để làm gì?"
"Chiêu công đánh nhau."
"Uhm..."
Tô Thiên nói:
"Thế thì muốn tăng thuế cũng không phải không xong, nhưng địa bàn đánh hạ phải miễn thuế ít nhất năm năm, nếu đánh vào hàng hóa của chúng ta thì dễ bán, nắm không được thì tổ chức hội nghị, thống nhất đánh thuế bổ sung vào giá cả thương phẩm."
"Được, ngươi hãy bàn bạc với mọi người một chút."
Âu Dương nói:
"Những chuyện này vẫn phải khơi thông trước là tốt nhất, nhưng đừng để mọi người biết địa chủ đã đến rồi. Ngày mai phải để mọi người giật mình, nếu không địa chủ sẽ trách ta lắm lời."
Tô Thiên than thở:
"Ta chỉ hi vọng người ta nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi."
"Như nhau cả thôi."
.......
Buổi chiều, Âu Dương đến thăm Triệu Ngọc, Triệu Ngọc ở trong một sân riêng, có sơn tuyền dẫn xuống một cái hồ nước nhỏ, vô cùng thanh nhã. Lúc bước vào thì thấy Hồ Vạn Tam, Vương chưởng quỹ, còn có Hồ Hạnh Nhi đang nói chuyện cùng với Triệu Ngọc. Âu Dương hỏi:
"Tình huống gì đây?"
"Con gái của Hồ chưởng quỹ nghe nói có bằng hữu của đại nhân đến chơi, nên đặc biệt dẫn theo cha của mình và Vương chưởng quỹ đến làm quen."
Nội thị vệ nhỏ giọng đáp.
Làm quen cái rắm, từ phía Tô Thiên, Âu Dương biết được mấy ngày nay Hồ Hạnh Nhi đều thượng thoán hạ khiêu* để mở rộng tiêu thụ bảo hiểm. Mọi người cũng rất để mặt mũi cho Hồ Vạn Tam, ít nhiều cũng mua lấy vài suất. Đặc biệt là sự kiện khởi nghĩa ở hồ Động Đình vừa qua đã giúp cho Hồ Hạnh Nhi có nhiều thị trường để đẩy mạnh tiêu thụ.
*Thượng thoán hạ khiêu: hiểu nôm na là chạy đôn chạy đáo.
Triệu Ngọc thấy Âu Dương cũng đến rồi thì chỉ tay vào chỗ ngồi ở bên cạnh mình rồi nói:
"Âu Dương, đến đây ngồi đi."
"Đại nhân."
Hai trưởng quỹ đứng dậy và nói vài lời khách sáo. Hồ Vạn Tam nói:
"Sớm đã được nghe đại nhân khải hoàn trở về, chúc mừng, chúc mừng."
Âu Dương nói lời khách sáo:
"Khiến mọi người phải đợi ta hơn mười lăm ngày, thật hổ thẹn trong lòng."
Hồ Vạn Tam nói:
"Hổ thẹn cái gì chứ, đại nhân vì nước vì dân, sao có thể mang ra so sánh với đám thương nhân chỉ lo làm ăn như bọn ta được chứ. Bằng hữu của đại nhân nói rất đúng, quốc gia ổn định, mọi người mới có thể chuyên tâm làm ăn."
Vương chưởng quỷ tiếp lời:
"Đúng vậy, Ngọc nương nói rất đúng. Tống khai quốc đã gần trăm năm, Liêu, Tây Hạ vẫn nhìn Đại Tống ta với đôi mắt thèm thuồng. Nay Tống triều phát triển hưng thịnh, đương nhiên cần phải giải quyết vấn đề này một cách nhất lao vĩnh dật*. Đừng nói là quyên ít tiền, cho dù Vương mỗ có ba năm liền không kiếm tiền, Vương mỗ cũng không tiếc."
*Nhất đao vĩnh dật: một lần hành động, mãi không còn phải đắn đo, suy nghĩ.
"Vương chưởng quỹ, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Âu Dương đổ mồ hôi, đừng có nói lung tung, người này đến là để tăng thuế đó.
Triệu Ngọc kéo tay áo Âu Dương, bảo hắn ngồi bên cạnh mình, nói:
"Xem ra Vương chưởng quỹ và Hồ chưởng quỹ thật sự mang trong mình xương máu của một Hán nhân. Âu Dương, ta cũng thấy đề nghị lần trước của ngươi rất tốt."
"Đề nghị gì?"
Triệu Ngọc vươn bốn ngón tay cầm tách trà lên và uống một ngụm, cười khẽ rồi không nói gì nữa. Thật là đúng khi đã quyết định đến đây, thương gia yêu nước như vậy, nếu mình nâng thuế lên bốn phần, thì có thể có được một trăm hai mươi vạn cấm vệ quân tinh nhuệ rồi. Một trăm hai mươi vạn cấm vệ quân được trang bị hỏa khí, hoàn toàn có thể quét sạch Kim - Liêu một cách dễ dàng.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Bốn phần trọng áp, sợ vật giá sẽ phải tăng cao. Thương nhân đương nhiên sẽ không chịu áp lực này, họ sẽ chuyển áp lực đó lên người tiêu dùng. Triệu Ngọc căn bản không hiểu kinh tế, cho dù ngươi muốn nâng giá cả lên gấp nười, người bị hại cũng không phải là mấy trưởng quỹ đảm trách việc lưu thông hàng hóa.
← Hồi 252 | Hồi 254 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác