Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tống - Hồi 252

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 252: Thành bại tại nữ nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Sau khi chuyện này xảy ra, tin tức không hề được truyền đi, mọi người thực sự nghĩ rằng Đỉnh Châu gặp phải ôn dịch. Triều đình rất khen ngợi cách xử trí nàycủa Lưu Kỵ. Cho rằng trong người hắn có phong thái của một nhân tướng. Nhờ chuyện này mà cuối cùng Lưu Kỵ cũng thoát khỏi hào quang của hàn Thế Trung, trở thành một đại tướng thống soái được mọi người tán dương. Bất kể là người của mình hay là kẻ địch, đều không có ai thích kẻ trắng đen rõ ràng. Trái lại, người ta khá tôn trọng một người như Lưu Kỵ -người mang trong mình vầng sáng nhân nghĩa.

Tình hình của địa phương cũng ngoài dự liệu của Lưu Kỵ, do từ bỏ truy kích mà quay sang cứu chữa bệnh cho mọi người, khiến ôn dịch được kiểm soát mà bách tính hồ Động Đình cứ cảm ơn hắn mãi không thôi. Mọi người đều gọi hắn là Lưu Công. Có người mắc bệnh được Lưu Kỵ chữa khỏi mà hết lòng cảm kích, nguyện ý dẫn quân Tống đi truy kích Chung Tương.

Thời gian lại kéo dài hơn một tháng, mãi đến trung tuần tháng mười, sau khi phá vỡ một thủy trại của Chung Tương, Tống Giang mới bắt sống được Chung Tương cùng đám vợ con của hắn. Khởi nghĩa của Dương Ma, Chung Tương tuyên bố thất bại. Quân chính phủ lại một lần nữa trấn áp được lực lượng vũ trang tà ác phi chính phủ.

Nhưng kinh tế, nhân văn, kiến trúc và thành trì ở khu vực hồ Động Đình đều vướng phải sự hư tổn chưa từng có từ trước tới nay. Năm huyện và một châu của Đàm Châu, cùng với năm huyện của Đỉnh Châu đều bị hư hỏng, thiêu rụi. Thương nghiệp ngừng trệ, kinh tế cũng đình trệ, muốn khôi phục lại như cũ chắc phải cần đến mấy năm, thậm chí là mấy mươi năm. Số dân chúng vô tội bị sát hại càng khiến cho người ta kinh hãi hơn. Mặc dù cuộc khởi nghĩa của Chung Tương không phải là cuộc khởi nghĩa với quy mô lớn nhất, nhưng lại là cuộc khởi nghĩa nông dân có sức phá hoại lớn nhất. Chính quyền Ngụy tấn công trên diện rộng vốn là việc hiếm thấy trong lịch sử cổ đại.

Âu Dương vừa nhìn thấy Chung Tương liền cho hắn một bạt tai. Chung Tương mắng:

"Tham quan."

"Giờ ta không có hơi mà nói chuyện đạo lý với ngươi."

Âu Dương nhìn chiếc long bào ở bên cạnh và nói:

"Ngươi điên rồi nên mới muốn làm Hoàng Đế. Ngươi nói cho bản tham quan nghe xem, vì sao lại muốn làm Hoàng Để? Nếu câu trả lời của ngươi khiến bản tham quan vui vẻ thì hôm nay coi như xong. Nếu câu trả lời của ngươi khiến ta không vui, thì ta sẽ khiến cho từng đứa con trai, con gái của ngươi phải chết thảm trước mắt ngươi."

"Hừ."

Chung Tương cười lạnh, đáp:

"Phúc sào chi hạ, an hữu hoàn noãn. *.

*Phúc sào chi hạ, an hữu hoàn noãn: Một điển cố trong Tam Quốc Chí, nói về Khổng Dung bị Tào Tháo bắt, xin cho hai con nhỏ vô tội được sống, hai đứa con tuy còn nhỏ nhưng đã nói câu nói trên, ý là tổ chim đã bị phá, trứng còn nguyên vẹn được sao?

"Chết đến nơi mà còn mạnh miệng."

Âu Dương hỏi Lưu Kỵ:

"Ngươi thấy thế nào?"

"Theo pháp luật Đại Tống, chắc chắn Chung Tương sẽ bị xử giảo, phơi thây bảy ngày."

Lưu Kỵ nói:

"Lẽ nào đại nhân còn muốn biến phế thành bảo sao?"

"Nói đúng rồi."

Âu Dương cười nói:

"Long bào của tên này chúng ta đã sưu được rồi, nhưng tài sản của hắn thì vẫn chưa thấy đâu, còn có Chung Tử Ngang- con trai trưởng của hắn đến nay chưa rõ tung tích nữa."

Lưu Kỵ nói:

"Tà tâm không dứt, vẫn vọng đồ Đông Sơn tái khởi."

Khi công phá một thủy trại cuối cùng, phát hiện ra còn thiếu Chung Tử Ngang và mấy tên cận vệ của tên này. Còn thiếu cả kho báu mà theo tính toán của Âu Dương, giá trị của nó thuộc hàng trăm vạn không biết đã đi về hướng nào rồi. Qua tìm hiểu mới biết, lúc ở Đỉnh Châu, Chung Tương đã bí mật vận chuyển tài sản bí mật của mình đến một nơi nào đó ở hồ Động Đình. Nghe đâu còn chinh tập ba mươi mấy thợ thủ công, nhưng lại không có ai nhìn thấy binh sĩ vận chuyển và thợ thủ công. Cho nên Âu Dương mới có hứng thú cùng Chung Tương gặp mặt như thế này. Trong dự liệu của hắn, Chung Tương là một con vịt chết với cái mỏ cứng ngắc. Nhưng Âu Dương lại không thể giết chết Chung Tương, nếu không triều đình sẽ không vui.

Chung Tương là người có kiến thức, nghị lực và sự can đảm, Âu Dương biết mấy thủ đoạn của mình chẳng có tác dụng gì lớn đối với hắn. Trong lúc hắn đang trầm tư, nghĩ phải làm thế nào để đối phó với Chung Tương thì Lưu Kỵ nói:

"Đại nhân, ta thấy số tiền này chúng ta không lấy ra được rồi. Chỉ có thể bảo ngân hàng tư nhân để tâm đến thôi."

Âu Dương nói:

"Trăm vạn này chỉ là cái đinh trong mắt ta thôi, cái ta lo lắng là tên Chung Tử Ngang vẫn còn muốn làm mưa làm gió trong tương lai kia."

"Nếu là vậy thì ta có kế này."

...

Ngày thứ hai, tổng diệt (Bộ tổng chỉ huy diệt trừ phiến loạn) thông báo, treo thưởng cho Chung Tử Ngang và thân gia của Chung Tử Ngang hơn trăm vạn. Ngày thứ hai sau khi thông báo được đưa ra, đầu của Chung Tử Ngang được đưa đến trước mặt Chung Tương.

Chung Tương không dám tin vào mắt mình:

"Không thể nào, họ sẽ không phản bội Tử Ngang."

Họ ở đây là mấy tên cận vệ.

"Đúng là họ sẽ không làm như thế."

Lưu Kỵ nói:

"Ta cũng rất bái phục những anh hùng hảo hán không vì tiền tài mà bán rẻ anh em như vậy. Nhưng họ không làm, người nhà của họ sẽ làm. Vừa dán thông báo treo thưởng, người nhà của các cận vệ đã liên lạc với chúng ta, còn cung cấp thói quen sinh hoạt của các cận vệ nữa. Có kẻ ham đánh bạc, có kẻ nghiện rượu, cũng có kẻ háo sắc. Có một kẻ còn có gian tình với đại tẩu góa chồng của mình nữa kia. Người đàn bà đó đến tìm bọn ta, nói chỉ cần bọn ta giúp họ sửa hộ tịch, cao chạy xa bay, hơn nữa không làm hại đến người đàn ông của cô ta, cô ta sẽ dẫn ta đến tìm tên cận vệ giàu tình cảm kia."

Âu Dương bổ sung:

"Tên cận vệ đó lo lắng đại tẩu thường xuyên bị đại ca mình đánh đấp, đã lén lút lẻn vào trong nhà, **nữ yêu căn bản không có bí mật gì. Tuy không nói cho đại tẩu của mình biết nơi mình náu thân, nhưng lại hẹn ước thời gian gặp lại. Nam nữ si tình thật. Sau khi bọn ta bắt được tên cần vệ kia, hắn nhất quyết không chịu khai, sau cùng dưới sự nhu tình cộng thêm việc dọa sẽ tự sát của đại tẩu, hắn cuối cùng cũng đồng ý rồi, dẫn bọn ta đến nơi mà hắn cùng đám huynh đệ ẩn thân."

"Nữ nhân, haha, đúng là nữ nhân."

Chung Tương ngấn lệ chảy dài.

"Nam nhân nguyện vì nữ nhân mà chinh phục thế giới, nữ nhân vì thế giới mà chinh phục nam nhân."

*****

Âu Dương vỗ vỗ vào khuôn mặt của Chung Tương rồi nói:

"Tiểu tử, sức mạnh của thứ tình cảm nam nữ còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của gã nam nhân chỉ biết chơi đùa với nữ nhân như ngươi đấy. Lưu tướng quân, nếu không có đại tẩu kia thì phải làm thế nào?"

"Vậy thì chỉ có thể tốn thêm một khoảng thời gian nữa. Cận vệ cũng là người, lúc nào cũng lo lắng cho người nhà của mình. Năm nay có thể không ló mặt ra, nhưng năm sau thì sao? Sớm muộn cũng sẽ có ngày lòi ra."

Lưu Kỵ cười, nói:

"Ta cũng không ngờ công lao lại rơi lên người bọn ta."

......

Đầu của Chung Tử Ngang đại diện cho sự kết thúc chính thức của lần diệt trừ quân phiến loạn này. Lưu Kỵ là Đông Kinh cấm vệ quân, đương nhiên không thể ở lại lâu, ngày hôm sau liền áp giải cả nhà Chung Tương lên đường. Âu Dương ở lại thêm vài ngày nữa, chủ yếu là để liên lạc với thương nhân, địa chủ và quan phủ, nghiên cứu một số biện pháp để bảo vệ địa phương. Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cũng đồng thời quyên góp cho địa phương tam mươi vạn quan, trong đó có một nửa là đầu tư để khôi phục và xây dựng lại bản địa, trợ cấp cho các thương nhân tử nạn có tên trong hiệp hội thương nghiệp, một nửa còn lại là để sử dụng cho vũ trang nhân dân. Ngân hàng tư nhân Dương Bình cũng cho vay không lợi tức với tổng số tiền là ba trăm vạn để giúp đỡ hồ Động Đình khôi phục nền móng thương nghiệp. Động thái này nhận được sự khen ngợi của Triệu Ngọc và các triều thần.

Cuối tháng 11, Âu Dương mới rời khỏi hồ Động Đình, dưới sự bảo vệ của mấy trăm cấm vệ quân giao nộp ý chỉ. Trong hơn nửa năm qua, Liêu - Kim - Tống duy trì tình trạng giằng co, quân Tống cũng thử lợi dụng sông Địch, nhưng do Da Luật Đại Thạch dặn dò mà dòng nước ở phía Bắc sông Địch không có cách nào đi thuyền. Hơn nữa binh lực, trang bị vẫn chưa được điều chỉnh tốt, lại thêm sự tổn thất nghiêm trọng của hạm đội Hàng Châu trong giai đoạn trước, cần phải chỉnh đốn lại, cho nên trước giờ vẫn không khai chiến. Liêu quốc cần thời gian để mượn binh, lại ở trong trạng thái hai phía đều có địch, nên cũng không chủ động tiến công. Thái độ của người Nữ Chân là tọa sơn quan hổ đấu, dù đã không còn nể mặt Liêu quốc nữa, nhưng Tông Hàn vẫn luôn ước thúc thuộc hạ không được tấn công.

Nhìn chiên tranh giữa Tây Hạ, Tống, Liêu, rất nhiều người coi việc tiêu diệt đối phương làm mục đích. Đa phần là tranh đấu để chiếm lĩnh một miếng đất và mấy thành lũy. Đánh rồi lại hòa, hòa rồi lại đánh. Mọi người cũng quen với tiết tấu như thế này. Nhưng các binh sĩ có hiểu biết đều biết, năm tới sẽ là năm quan trọng nhất trong tác chiến quân sự của ba nước.

Nhưng sách lược lại có chút biến hóa, Da Luật Thuần tuy có một người vợ mạnh mẽ, nhưng bản thân hắn vẫn là người có tài năng quân sự. Nghe theo ý kiến của Da Luật Đại Thạch, từ từ rút một lượng binh sĩ từ Cẩm Châu đến phủ Đại Định và Thông Châu, tránh cho Đại Tống chuẩn bị cho cuộc hội chiến lâu dài ở Cẩm Châu. Da Luật Đại Thạch cho rằng Cẩm Châu dựa biển, quân Liêu không có hạm đội, không có cách nào tiếp nhận quân địch tấn công từ hai phía, lui về đất liền còn có thể chi năm xẻ bảy ưu thế của quân Tống.

.... .

Trở về Đông Kinh giao nộp ý chỉ, lần này khá ngoại lệ, không có trực tiếp đến yết kiến, từ sáng đến gần tối vẫn không tuyên triệu Âu Dương. Âu Dương hỏi thăm tiểu thương trước Hoàng Cung mới biết, Đồng Quán trở về rồi. Từ sáng, Đồng Quán thượng triều, đi đến giờ này vẫn chưa chịu ra. Âu Dương vừa tới dịch quan đăng ký thì có người trong cung đến, tuyên mình vào yết kiến.

Nhưng trong ấn tượng của Âu Dương, Hoàng Đế rất ít khi tuyên triệu bề tôi vào yến kiến lúc dùng bữa tối, trừ phi có chuyện gì lớn. Như lần đầu tiên chiến tranh với Tây Hạ, điều động hậu cần bảo vệ, cấm vệ quân vùng ven đến để đàm luận suốt cả một đêm. Âu Dương đoán là có chuyện lớn xảy ra.

Triệu Ngọc có chút mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy Âu Dương thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, tâm tình cũng không tệ, hỏi:

"Khanh uống gì?"

"Trà đi."

Làm gì có đồ uống nào ngon đâu mà nói. Cô ca, bia tươi, cà phê đều không có, chẳng lẽ lại bảo hạm đội Hàng Châu khơi dòng đến Nam Mỹ, để trong những năm tháng mình còn sống có thể uống được một tách cà phê?

Triệu Ngọc phất tay, Cửu Công Công đích thân bước vào. Thật ra Âu Dương không thích đồ ăn thức uống do Cửu Công Công làm cho lắm, cảm thấy có chút buồn nôn, vì sao lại buồn nôn thì không nói rõ được. Triệu Ngọc nói:

"Lần này khanh làm rất tốt, các quan đại thần đều khen ngợi hết lời. Điều hiếm thấy nhất là không cần phải phế binh mã gì đó mà vẫn có thể làm nên chuyện, Trẫm đang suy nghĩ xem có nên xếp khanh làm Đại Nguyên Soái hay không?"

"Hôm nay tâm tình của Bệ hạ rất tốt à nha."

"Đương nhiên, báo Hoàng Gia của khanh còn không biết phải không?"

Triệu Ngọc nói:

"Tám bộ Địch Liệt của Ty thống quân Tây Liêu Ô Cốt Địch Liệt tự lập vương, đồng thời nối liền quân đạo Tây Bắc theo hướng Nam. Đường lui của Liêu quốc bị cắt đứt, tương lai chỉ có thể rút lui về Đông Kinh."

Âu Dương hỏi:

"Còn gì nữa không?"

"Còn nữa, tướng quân Liêu - Lý Xử Ôn lén lút liên lạc với Đồng Quán, dự định sẽ đầu hàng Đại Tống. Còn có một chuyện lớn nữa."

Triệu Ngọc chỉ tay vào tấm bản đồ trước mặt mình và nói:

"Đến đây xem đi."

"Vâng!"

Âu Dương bước đến bên cạnh Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc chỉ vào bản đồ rồi nói:

"Hạm đội Hàng Châu đang vận chuyển quân chủ lực Hà Bắc đến sông Áp Lục thuộc cảnh nội Cao Ly."

Âu Dương cả kinh:

"Bệ hạ muốn hai bên khai chiến?"

Qua sông Áp Lục chính là núi Trường Bạch, chiếm lĩnh núi Trường Bạch thì có thể uy hiếp phủ Hoàng Long.

"Đúng vậy."

Triệu Ngọc gật đầu:

"Trẫm dự định sẽ bổ nhiệm Nhạc Phi làm tướng quân trấn hải, từ hướng Nam của Nữ Chân đổ bộ lên Tô Châu, làm rối loạn sự quản lý của Nữ Chân, uy hiếp Kim Đô Liêu Dương phủ."

Âu Dương không giấu được sự nghi ngờ:

"Sao đột nhiên Bệ hạ lại......"

"Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi là một minh quân. Hơn một năm qua, do căn bản không có chiến trận nên cuộc sống của người Nữ Chân được cải thiện không ít. Đồng Quán nói không thể để họ cải thiện, mà phải để họ thiếu thầy, thiếu thuốc, thiếu lương thực."

Triệu Ngọc nói:

"Trẫm thấy điều này rất có lý, vả lại hiện nay Kim Liêu rất khó có thể khai hỏa chiến tranh với quy mô lớn. Cho nên quân lộ Hà Bắc sẽ di chuyển đến sông Áp Lục, không nhất định phải đánh, chỉ cần họ tập kết binh lực, từ bỏ sản xuất là đủ rồi. Ép họ lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, tranh đoạt nhân khẩu, của cải và lương thực với người Liêu."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-298)


<