Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 222

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 222: Lừa gạt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Vấn đề khổng lồ, Âu Dương vốn định tiền tuyến đánh tiền tuyến, nhưng tình huống trước mắt không chắc sẽ họa lây tới Dương Bình hay không. Âu Dương trầm tư một hồi nói:

" Ngươi và ta cùng nhau lên Đông Kinh, chuyện này không phải chúng ta có thể giải quyết. Chỉ sợ cũng không phải là hoàng thượng có thể giải quyết."

Triển Minh vội nói:

" Đại nhân, nếu như không có một kế hoạch có thể thực hiện, chúng ta đi diện thánh như vậy, chỉ sợ rằng ảnh hưởng thật lớn. Hơn nữa việc này truy cứu tới vẫn là chuyện đại nhân gây ra, là đại nhân tiếp dẫn hai vạn người Nữ Chân tiến vào nội địa Đại Tống."

" Chết tiết, vốn dĩ để ở quân đạo Tây Bắc làm sao sợ bọn họ tạo phản. Nhưng thật không biết lúc nào những người này đã chuyển đến vùng Tiểu Tần Lĩnh nội địa Đại Tống này."

Âu Dương ngồi trở lại ghế dựa:

" Kế hoạch, kế hoạch thế nào? Trừ phi có thể từ trong nhiều người Nữ Chân như vậy tìm ra đầu lĩnh, âm thầm bắt đi cả đám, như vậy mới có thể trong thần không biết quỷ không hay giải quyết chuyện này."

Triển Minh đề nghị:

" Có phải là trực tiếp bắt Hoàn Nhan Lan và Kim Đại, tiến hành ép hỏi?"

" Ta tin tưởng bọn họ tất nhiên có suy nghĩ đến điểm này, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, ngược lại còn có thể đả thảo kinh xà. Haizz... Là lỗi của ta, lúc trước không có đồng hóa bọn họ, đã đem bọn họ đưa vào đây. Nếu quả thật bởi vì như vậy mà phá hỏng căn cơ Đại Tống, ta chính là tội nhân dân tộc."

Âu Dương thực áy náy, bản thân dẫn dắt thương nhân đi theo con đường lợi ích, không tiền thì kiếm, không có nhân công thì ra nước ngoài tìm. Làm việc không thông qua đầu óc, làm cho cục diện trước mắt khó giải quyết như thế. Một khi bạo động rồi, thì cho dù bị trấn áp xuống, bản thân làm sao đối mặt với những dân thường vô tội chết oan kia?

Triển Minh nói:

" Đại nhân, nếu không có kế hoạch trực tiếp diện thánh, lỡ như hoàng thượng khủng hoảng, hậu quả tạo thành có thể càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa chuyện như vậy, nàng tất nhiên chuyên quyền độc đoán, nghe không được ý kiến của người khác."

Âu Dương ngẫm lại nói:

" Chuyện không tầm thường tìm người không tầm thường, ngươi theo ta lên kinh tìm tên vô lại kia."

" Vô lại?"

" Đúng, một tên lường gạt, nếu hắn có thể lừa gạt được vị trí quốc sư Kim quốc, với tính nết người Kim có lẽ khá là hiểu rõ."

Âu Dương nói:

" Không vội lên đường, miễn cho khiến người hoài nghi. Ngươi mất tích lâu như vậy, sẽ có người có suy nghĩ, nghỉ ngơi trước một hai ngày, rồi sau đó đường đường chính chính lên kinh, mang theo lão sư phụ đặc biệt nghiên cứu trọng pháo kia nữa."

" Vâng."

Triển Minh rất bội phục Âu Dương, có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy.

...

" Ai nha Âu đại nhân tự mình đến thăm lão đạo à."

Thái Hư Tử quả thực có chút kinh ngạc.

Âu Dương vừa tới, trùng hợp Lý Cương được hoàng đế triệu kiến gặp mặt, sau khi chào hỏi xong, xông thẳng vào tướng phủ, chạy thẳng đến tiểu viện. Chỉ thấy tạp mao kia đang ngồi ở ghế thái sư trong hồ nước câu cá. Bên tay trái là dưa hấu, bên tay phải là rượu trái cây, sau lưng tiểu nha đầu phẩy quạt, cuộc sống qua ngày hết sức dễ chịu.

Bởi vì ở bên hồ nước, Thái Hư Tử rất cảnh giác nhảy dựng lên:

" Ấy? Còn mang theo một cao thủ, chẳng lẽ muốn mạng nhỏ của lão đạo hay sao?"

Âu Dương đẩy hắn ra, tự mình nằm xuống trên ghế thái sư đong đưa. Triển Minh tương đối có lễ phép ôm quyền nói:

" Chào đạo trưởng."

" Vẫn là người trẻ tuổi này có lễ phép."

Thái Hư Tử liếc mắt nhìn Âu Dương:

" Tiểu tử này... Lão đạo cảm giác bất lực quá."

" Ta mỗi tháng cho ngươi hai trăm quan tiền tiêu vặt, ngươi mới có thể mời được nha hoàn, mới uống được rượu, ăn được dưa hấu."

Âu Dương nói:

" Thế nào cũng tính ta là ông chủ của ngươi, có thể đừng một câu tiểu tử này tiểu tử nọ được chứ?"

" Ừm, ngươi là có chuyện van xin ta giúp."

Thái Hư Tử nói:

" Ngươi khi còn bé tính kế lão đạo, lúc van xin lão đạo giúp, chính là biểu lộ thái độ ban ân huệ to lớn như thế này đây."

Thử nghĩ xem, lần đó điều kiện là khiến mình nổi tiếng, nhưng cảm giác giống như là mình cầu hắn vậy.

" Đạo trưởng càng ngày càng thông minh..."

Thái Hư Tử ngắt lời nói:

" Đừng, ta thà rằng ngươi gọi ta là tạp mao. Ngươi kêu lên đạo trưởng, ta nổi hết da gà."

" Tiểu cô nương, ngươi đi xuống trước đi."

Âu Dương căn dặn:

" Triển Minh canh chừng viện khẩu."

" Tiểu tử ngươi xem đây là nhà của mình ngươi sao?"

Thái Hư Tử tức không để đâu cho hết nói:

" Lão đạo chính là Lý tướng cung phụng, nói như thế nào nơi này lão đạo cũng giống chủ nhân hơn ngươi."

Triển Minh nói với nha hoàn:

" Đi thôi, vị này chính là Âu Dương Âu đại nhân, có quan hệ rất thân thiết với Lý đại nhân."

" Vâng."

Nha hoàn hành lễ ra khỏi viện tử.

Thái Hư Tử không hài lòng nói:

" Có rắm thì phóng."

Âu Dương nằm ở trên ghế nhắm mắt lại nói:

" Hai chúng ta xem ra chỉ có mỗi ngươi là có bản lĩnh, ta lăn tới lăn lui vẫn chỉ là quan tép riu, ngươi ngược lại đã từng làm quốc sư Kim quốc."

" Nếu muốn thì ta ngươi đổi thử đi."

" Trước mắt chứ, huynh đệ ta có chuyện phiền toái, muốn lão ca nghĩ biện pháp."

" Xin hãy gọi ta là tạp mao."

Thái Hư Tử vẻ mặt cảnh giác.

Âu Dương không để ý tới nói:

" Chuyện này ta nói, ngươi không giúp đỡ, huynh đệ ta chỉ có thể ngày này sang năm đi bái tế ngươi."

Thái Hư Tử thấy Âu Dương một chút cũng không có nói đùa vội hỏi:

" Vậy đừng nói."

Nói giỡn không đến mức theo Dương Bình chạy tới đây, Âu Dương trước đó vài ngày Đông Kinh hồi lâu, cũng chẳng đến thăm mình."

" Nếu ngươi không nghe, ngày này sang năm ta tuyệt đối sẽ không đi bái tế ngươi."

Triển Minh rút đao ra, lập tức lại tra đao vào vỏ, một quả bổ làm hai nửa. Thái Hư Tử thấy rõ ràng vội lau mồ hôi lạnh, tiểu tử này xem ra là đùa thật. Nếu là đùa thật, ngay cả bản thân hắn cũng không giải quyết được, xem ra chuyện này không phải là đơn giản như vậy. Thái Hư Tử lập tức hồi hộp:

" Đầu tiên nói trước, ta hết sức, nhưng ta không bảo đảm có thể thành."

" Ồ, nếu không thể thành, sang năm chỉ có thể là Triển Minh đến bái tế hai ta."

Thái Hư Tử khóc ròng nói:

" Ông nội, ngươi không thể buông tha ta sao? Ta từ Tống đến Kim, lại từ Kim đến Tống, không phải là muốn sống qua chút cuộc sống phú quý thôi sao?"

" Tiết Bính điên rồi."

Thái Hư Tử ngẩn người. Âu Dương tiếp tục nói:

" Ta ra giá cao bảo ngươi mang hắn về, sống chết cũng được."

" Cẩu Nữ Chân, thật sự dám xuống tay."

Thái Hư Tử cắn răng, hắn là rất rõ ràng Tiết Bính có bao nhiêu nghị lực.

Âu Dương nói:

" Đúng, chỗ ta cũng là khốn cục Nữ Chân, ta hi vọng lão ca có thể liên thủ với ta làm vụ mua bán lưu danh thiên cổ này."

Thái Hư Tử khinh bỉ nói:

" Nói đi, chẳng lẽ lão đạo còn có thể không nghe sao?"

" Lão ca quả thật người đáng yêu nhất đương đại."

Âu Dương đem những gì Triển Minh điều tra, và mình suy đoán nói một lượt.

...

Thái Hư Tử không có bị âm mưu như thế hù dọa, gật đầu nói:

" Khi lão đạo làm quốc sư Kim quốc, Hoàn Nhan A Cốt Đả với vẫn rất tin tưởng. Nhưng lại có một việc vẫn luôn gạt lão đạo. Lão đạo tò mò, nói với hắn nếu như có chuyện lớn có thể giúp hắn san sẻ bớt ưu lo. Hoàn Nhan A Cốt Đả sau khi suy nghĩ cuối cùng cự tuyệt lão đạo, hắn uyển chuyển nói, đây là chuyện của người Nữ Chân, vẫn là để cho thần trí người Nữ Chân giải quyết. Xem ra hắn là lo lắng lão đạo có người nhà ở Trung Nguyên, sợ lão đạo trở mặt. Xem ra Tiết Bính cũng là đã biết chuyện không nên biết."

" Lão ca, ngài thần cơ diệu toán ta là bội phục. Có điều quan tâm trước mắt là phải làm gì?"

Âu Dương nhỏ giọng nói:

" Bên kia có hai vạn người là ta đưa vào."

Thái Hư Tử vuốt chòm râu nói:

" Khó trách lão đạo thấy ngươi có tai ương lao ngục."

" Nói chính sự."

" Không vội không vội."

Thái Hư Tử lôi Âu Dương đi, mình ở trên ghế thái sư suy nghĩ một hồi rồi duỗi một ngón tay ra:

" Kế sách hiện nay, chỉ có một biện pháp, đó chính là rút củi dưới đáy nồi."

Âu Dương gật đầu:

" Thành ngữ này ta trái lại cũng thường dùng, cũng không biết là có ý gì."

" Trạng nguyên chậc chậc..."

Thái Hư Tử rất phúc hậu giải thích:

" Trị tận gốc, nhổ cỏ nhổ tận gốc. Lão đạo hỏi ngươi, chuyện này căn cơ từ đâu?"

" Đương nhiên là Kim quốc. Chỉ có Hoàn Nhan A Cốt Đả mới có thủ đoạn vô sỉ hèn hạ như vậy. Kim Liêu nếu quả thật có liên hợp, chắc chắn cũng là Kim quốc cúi đầu trước Liêu quốc."

Đây là tất nhiên, một khi Liêu quốc cảm giác địch ý của Tống, Kim nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa... Không phải chứ, nam nhân ma quỷ của Hoàn Nhan Lan Hoàn Nhan Yến là cháu trái Hoàn Nhan A Cốt Đả thích nhất, cũng đưa ra làm vật hy sinh sao? Hoặc là... Âu Dương hỏi:

" Lão ca, ngươi nói Hoàn Nhan A Cốt Đả có thể là giả chết hay không, làm Đại Tống ta mất cảnh giác? Dù sao tài học khí phách của hắn, hoàng thượng vẫn kiêng kỵ mấy phần."

" Có đạo lý, rất có đạo lý."

Thái Hư Tử gật đầu:

" Dựa vào khôn khéo của A Cốt Đả, hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ đến A Cốt Đả có thể nhìn thấu dã tâm của Tống Triều, nhưng vẫn cùng Tống diệt Liêu, chắc chắn còn có chừa đường rút. Nếu Hoàn Nhan A Cốt Đả chết rồi, thì giải quyết nghi ngờ của tin người chết. Mặt khác sợ mọi người không tin, còn đem tin người chết làm cho thần thần bí bí. Nhưng theo như ngươi nói, ngay cả hoàng thượng cũng đã biết tin Hoàn Nhan A Cốt Đả chết. Cho nên lão tiểu tử này giả chết có thể khả năng rất cao."

" Trong thật có giả, trong giả có thật, nhìn thật giống như thật, nhìn giả giống như giả."

Âu Dương gật đầu:

" Chính là thủ đoạn cao siêu trong lừa gạt. Lão ca nói rút củi dưới đáy nồi, vậy rút như thế nào đây?"

" Tuyệt tự"

Thái Hư Tử ngồi xuống nói:

" Nếu Kim quốc không tồn tại, bọn họ còn có thể tạo phản sao? Lại thêm một chút thủ đoạn của ngươi, trấn an bọn hắn tiến hành phân hoá, phân bọn họ ra thành nhiều loại, dùng người Nữ Chân quản người Nữ Chân, cuối cùng phân tán để đồng hóa."

" Kim quốc không tồn tại? Là có ý gì?"

Thái Hư Tử cười hắc hắc nói:

" Tiểu tử, trong tay ngươi có báo hoàng gia. Muốn hoàn thành ván cờ này, phải sao cho ngay cả người Tống cũng tin tưởng Kim quốc đã không tồn tại nữa. Nhưng đây chỉ là điều kiện tiên quyết, còn phải phòng ngừa Hoàn Nhan Lan với Kim Đại, hoặc là những người khác nắm giữ những người Nữ Chân trung thành này, cho nên vẫn phải lừa gạt lần hai."

...

Triệu Ngọc vội hỏi:

" Lừa gạt lần hai là gì?"

" Lừa gạt lần hai, để mười hai bộ tộc Hoàn Nhan của người Nữ Chân tàn sát lẫn nhau."

Âu Dương nói:

" Hoàn Nhan Nữ Chân có mười hai bộ tộc, Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng là dựa vào mười hai bộ tộc này mà phất lên. Gia tộc lớn nhất đương nhiên là Hoàn Nhan A Cốt Đả, đại bộ tộc thứ hai là Hoàn Nhan Lan dẫn đầu. Một khi tạo ra chuyện bọn họ tàn sát lẫn nhau, mà những người Nữ Chân đang ở Tống kia đều biết được tin này, không chỉ có sẽ nghi kỵ lẫn nhau, hơn nữa có thể còn tự giết lẫn nhau. Đây là lừa gạt lần hai, phải thi hành sớm một bước so với lừa gạt lần một, như vậy cho dù là Hoàn Nhan Lan hay là những người liên lạc khác muốn liên lạc với các binh sĩ trung thành Nữ Chân, những binh lính kia cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ."

" Tiếp tục"

" Lừa gạt thứ ba, lừa gạt bọn họ đã bị bỏ quên, bị người vứt bỏ. Điều thứ ba phải liên hoàn với điều thứ hai."

Âu Dương giải thích:

" Chẳng hạn như hai người lao động đều làm một việc, trong lòng bọn họ rất cân bằng. Nhưng một trong số đó đột nhiên được con gái địa chủ vừa ý, trở thành con rể nhà giàu, liền thành một lão bản. Mà còn một người khác tuy rằng vẫn làm việc như trước kia không có gì đổi mới, nhưng ở trong lòng sẽ bắt đầu bất mãn, thậm chí nhân tính trở nên âm u đến mức có thể sẽ hãm hại người con rể nhà giàu kia, để hắn trở về làm việc như mình mới cảm thấy thoải mái."

Đạo lý mà Âu Dương giảng rất dễ hiểu, nhưng nội dung trong đó chính là vấn đề sâu xa của xã hội tiêu chuẩn. Ở trên mạng một số người tuổi khá lớn luôn miệng bảo bọn họ tương đối nguyện ý trở lại thời đại cách mạng văn hóa. Bởi vì tất cả mọi người đều nghèo giống nhau, sẽ không bởi vì giàu nghèo chênh lệch mà bất mãn.

Ở trong hiện thực rất nhiều người gặp phải chuyện cha mẹ mình vì mình không có tiền đồ hoặc là không đủ tiền đồ mà luôn nói XX con nhà ngươi ta bây giờ đang làm gì đó, hàng năm có thể kiếm nhiều bao nhiêu đó. Lại nhìn học sinh tiểu học bây giờ đã phải bởi vì cha mình lái xe mà cảm thấy xấu hổ.

Còn đứa trẻ giai cấp có xe lại so ô tô của ba mình lái với người ta tốt hơn hay xấu hơn, món đồ chơi tốt xấu ra sao, sinh nhật tiêu phí nhiều hay ít hơn người khác. Người cổ đại cũng không thuần phác như vậy, thiện lương một chút thì sẽ là hâm mộ, trung lập thì sẽ ghen ghét, còn xấu xa thì muốn làm mấy chuyện xấu để phá hủy.

Nhân chi sơ tính bản thiện hay là ác đây? Ở nước ngoài rất nhiều cơ cấu đều khuyên bảo mọi người bớt tham gia các hội đồng học ở đại học, vì để mọi người giữ tâm tính tốt đẹp nhất định, bởi vì rất nhiều người nhìn không thấy người khác so với mình xui xẻo bao nhiêu, cũng bởi vì rất nhiều người nhìn không thấy người khác so với mình tốt hơn bao nhiêu. Cho dù bạn lựa chọn như thế nào, đều sẽ ảnh hưởng đến độ hạnh phúc của bản thân.

Triệu Ngọc gật đầu, tâm tình khẩn trương của nàng đã khá hơn nhiều. Vừa mới bắt đầu biết các Đông Kinh không xa có ít nhất bốn vạn chiến sĩ Nữ Chân, khả năng tương lai sẽ đến mức mười vạn bạo quân, nếu không phải là Âu Dương ở trước mặt nàng có thể sẽ bối rối đến mức trực tiếp phái cấm quân Đông Kinh đi bao vây tiêu diệt.

Nhưng chỉ cần có Âu Dương ở đây, lòng nàng cũng cảm giác tốt hơn nhiều, không có chuyện gì mà người trẻ tuổi này không giải quyết được. Âu Dương có sự ổn trọng và tư duy vượt xa tuổi tác của mình. Âu Dương tiếp tục nói:

" Lừa gạt thứ tư, chúng ta trước phải làm cho bọn họ xác định rõ mình là một phần tử của bộ tộc, chứ không phải là một phần tử của Nữ Chân. Kế hoạch ban đầu của ta là dùng chiêu thức thông gia, chúng ta đem con gái của một tên thương nhân có thế lực gả cho một bộ tộc trong số đó, rồi sau đó để hắn thống lĩnh quản hạt. Nhưng về sau ngẫm lại, sợ rằng không có con gái thương nhân sẽ nguyện ý động phòng với lao công người Nữ Chân, sơ hở quá nhiều. Cho nên vi thần tự mình tham dự lừa gạt thứ tư, đi tìm ân nhân cứu mạng. Vi thần cảm kích vị ân nhân này, kết nghĩa với người đó, mà lao công Nữ Chân kia dĩ nhiên là nghe lời người đó."

Triệu Ngọc hỏi:

"Bên Hoàn Nhan Lan thì sao?"

" Khống chế Hoàn Nhan Lan chỉ cần khống chế hành tung trôi nổi bất định của nàng là được rồi."

Âu Dương nói:

" Hoàn Nhan Lan trên danh nghĩa dù sao cũng là công chúa Đại Tống, bệ hạ có thể tặng một phủ công chúa cho nàng, quang minh chính đại phái nội vệ ở bên người nàng bảo vệ. Vi thần lo lắng sợ rằng không chỉ có một Hoàn Nhan Lan ở ngoài sáng, có lẽ còn có những người dẫn đầu tư liệu khác nữa."

" Này quả thật có chút khó làm."

" Nhưng may mắn vi thần trong tay có một lá át chủ bài. Bọn họ thông báo cho bọn họ, chúng ta thông báo cho chúng ta, chúng ta sẽ đi rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp công khai đổi đi người liên lạc của bọn họ."

Triệu Ngọc vừa nghe cũng rất là kinh ngạc:

" Ngươi có người nào có thể làm cho bọn họ tin tưởng hơn so với người liên lạc sao?"

" Quốc sư Kim quốc"

Âu Dương nói:

" Người này là bạn cũ của ta, ở Kim quốc đi lừa gạt... Trở thành quốc sư đã mười năm, có thể nói là pháp lực vô biên, rất nhiều người Nữ Chân đều thờ phụng hắn làm thần minh. Đồng thời cũng là người Hoàn Nhan A Cốt Đả vô cùng kính trọng. Kim quốc bởi vì một chuyện. Không cách nào nói rõ với người ngoài rằng người này đã phản bội, cho nên thân phận của hắn vẫn có thể lợi dụng. Nói uy vọng chỉ sợ không kém Hoàn Nhan Lan, bệ hạ biết rõ, người càng không có học thức, lại càng tin tưởng vào thần minh. Tất cả những chuyện không thể giải thích đều giao cho thần minh làm ra."

" Lời này không thể nói với bên ngoài."

Triệu Ngọc vội vàng cảnh cáo Âu Dương nói chuyện không giữ miệng, tôn giáo là một trong các công cụ thống trị chính trị, đạo giáo nổi dậy là bởi vì đạo lý Hoàng lão vô vi (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa). Phật giáo nổi dậy là bởi vì khuyên bảo bách tính nhân quả luân hồi. Cơ Đốc Giáo nổi dậy là bởi vì nó tán dương nhân quyền bình đẳng, phù hợp với hình thức và lợi ích xã hội hiện tại. Triệu Ngọc hỏi:

" Nếu là quốc sư Kim quốc chắc hẳn biết không ít chuyện."

Âu Dương biết rõ Triệu Ngọc là hỏi cái gì, cười khổ nói:

" Bệ hạ, bằng hữu của ta đi làm Kim quốc quốc sư là bởi vì ở Tống và Liêu không đảm đương nổi quốc sư. Hắn làm quốc sư mục đích lớn nhất chính là được ăn được uống được vui chơi."

"..."

Triệu Ngọc sau một hồi im lặng nói:

" Thật không nghĩ tới Hoàn Nhan A Cốt Đả kiêu hùng như thế không ngờ lại nghe lời một tên lường gạt."

" Bệ hạ, Hoàng đế Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ anh minh như thế nhưng vẫn cầu thuốc trường sinh. Đường Thái Tông Lý Thế Minh thánh minh như vậy nhưng vẫn ăn cái gọi là tiên đan. Quỷ thần nói thật ra là khó có thể miêu tả được, lại thêm bạn cũ của vi thần có chút thủ đoạn giang hồ. Hoàn Nhan A Cốt Đả nói mưu lược thì có, nhưng các kỹ xảo giang hồ một chút cũng không quen thuộc. Cho nên mắc mưu cũng chẳng có gì lạ. Đặc biệt vi thần đi đến Kim quốc một chuyến kia, được vị bạn cũ này lợi dụng một chút, kết quả là giá trị bản thân tăng gấp trăm lần."

Hàn huyên một hồi như vậy, Triệu Ngọc đã hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh như thường. Triệu Ngọc nói:

" Mấy lừa gạt này lý luận suông quả thật đơn giản. Trẫm tin ngươi không phải là người nói bốc nói phét, nhưng nếu có sự cố ngoài ý muốn, ngươi có bố trí gì không?"

" Vì sự an toàn của Đông Kinh, vi thần cũng không dám khinh suất, cho nên trước khi vi thần bố trí, bệ hạ phải làm một chuyện. Chính là đem một vạn cấm quân Đông Kinh đổi với quân Tây Bắc, bảo Lưu Kỹ Lưu tướng quân trở về thống lĩnh."

Âu Dương nói:

" Còn có chuyện nữa, chính là muốn phái mật sử đến Liêu, ký kết tác chiến liên hiệp chống Kim. Người Kim không tin Đại Tống ta sẽ diệt Liêu giữ Kim, nhưng người Liêu chưa chắc sẽ không tin Đại Tống ta sẽ diệt Kim giữ Liêu. Một khi ký kết, chính là đánh một canh bạc, Kim và Liêu cùng nghi, cho dù bọn họ có hiệp nghị hay không, đều sẽ nghi kỵ lẫn nhau mấy phần. Chúng ta chính là muốn quấy đục nước, càng đục càng tốt. Dù sao quan hệ Tống Liêu so với quan hệ Liêu Kim vẫn tốt hơn."

" Ừ"

Triệu Ngọc gật đầu. Năng lực Lưu Kỹ nàng cũng biết. Có một danh tướng kinh nghiệm sa trường như vậy đến Đông Kinh tọa trấn, Đông Kinh sẽ rất ổn thỏa. Âu Dương càng cẩn thận sợ phe phái cấm quân xa lánh mà bảo Lưu Kỹ dẫn theo một vạn bản bộ. Về phần Lưu Kỹ tại sao tới Đông Kinh, vậy càng đơn giản. Diệt Tây Hạ, công lao của Lưu Kỹ rất lớn, để hắn điều nhiệm kinh thành đảm nhiệm cấm quân Đô Chỉ Huy Sứ cũng là một loại phần thưởng khích lệ tướng sĩ đã phục vụ quên mình. Triệu Ngọc hỏi:

" Lưu tướng quân một khi tới Đông Kinh, có thể có lực uy hiếp lớn hay không?"

" Bệ hạ, chuyện này chúng ta vốn đã định sẽ không dùng chiến tranh để giải quyết. Nếu Lưu tướng quân thật có thể uy hiếp bọn họ, ngược lại là chuyện tốt. Hơn nữa lại nói tin tức bế tắc, bọn họ chưa hẳn đã có thể biết chuyện ngoài vài trăm dặm."

Âu Dương nói:

" Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ dụng tâm làm việc."

" Ngươi gây ra chuyện, ngươi có thể không dụng tâm sao?"

Triệu Ngọc nói:

" Thương nhân trục lợi không có gì đáng trách, nhưng lại làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc là người nào đã đem hai vạn người Nữ Chân từ quân Tây Bắc điều đến Tiểu Tần Lĩnh?"

" Cái này... Bệ hạ, bọn họ không thuộc phạm vi quản lý của quan phủ. Đều là thương nhân xử lí. Việc cấp bách vẫn là làm thỏa đáng chuyện trước mắt."

"Ừ, về sau sẽ tính toán rõ ràng với ngươi sau."

Triệu Ngọc nói:

" Tiểu Cửu, cầm thánh chỉ."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<