Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 221

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 221: Âm mưu chân chính
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

" Không chỉ có thủ thành, kỳ thật phục kích cũng khá là dễ dùng. Từ trên cao nhìn xuống, tập hợp trăm khẩu súng..."

Đồng Quán nói:

" Trọng pháo vận chuyển không tiện, súng này có thể bổ khuyết. Âu đại nhân, thứ này có tác dụng cục bộ."

Âu Dương vui vẻ nói:

" Quận Vương, dựa theo quy củ, xin mời Quận Vương ký tên đánh giá, rồi sau đó chúng ta định giá rồi báo lên... Vũ khí toàn bộ đã do cục chế tạo Đông Lôi sản xuất, thứ Âu Dương bán chính là độc quyền."

Đồng Quán lắc đầu nói:

" Đại nhân không biết, bổn vương chỉ phụ trách đánh giá, báo cáo đánh giá phải giao cho Xu Mật Viện, do Xu Mật Viện khai giá. Không phải là do đại nhân khai giá..."

" Người nào định ra quy định xúi quẩy này?"

" Tông Trạch, Tông đại nhân..."

Đồng Quán cười nói:

" Đại nhân hẳn là tin tưởng công chính của Tông đại nhân, đúng không?"

Âu Dương cười khổ:

" Đương nhiên là tin tưởng."

" Tông đại nhân còn nói, quân xưởng Dương Bình hỏa dược ra giá quá cao. Hiện nay đang phái người từ chi phí vật liệu hỏa dược, lương bổng nhân thủ Dương Bình, để ước định giá cả hỏa dược quân xưởng Dương Bình, giá cả đem tấu lên cho bệ hạ."

Đồng Quán bổ sung:

" Tông đại nhân lo lắng đến tâm tình của các lão sư phụ, đệ đơn xin bệ hạ phái các đại học sĩ xuống, hơn nữa triều đình còn tiến hành trợ cấp."

Choáng, Tông Trạch chết tiệt thận trọng từng bước, đem không gian lợi nhuận của mình từng bước giảm bớt, còn muốn xê dịch xử lý tiền lương của kỹ thuật viên cao nhất. Nếu mà như vậy thì có thể ép chết giá cả hỏa dược. Âu Dương cảm giác mình đặc biệt chán ghét con người chính trực giống như Tông Trạch, còn có Lý Cương, còn có chính mình. Tông Trạch Tông Trạch sẽ không nhớ mình đã giúp hắn, nhưng vẫn giúp đỡ hắn trở thành trông nom hậu cần.

Cũng không phải chứ... Lôi Trạch ngươi lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể tính toán chi phí và không gian lợi nhuận.

Bản thân đang muốn ngủ, trùng hợp có người đưa gối tới. Một tên nội vệ tiến vào sảnh nói:

" Quấy rầy các vị đại nhân, hoàng thượng cho mời Âu đại nhân tiến cung diện thánh..."

Âu Dương dù sao không có tâm tình ở nơi này, căn dặn:

" Lão sư phụ, ngươi đi theo Đồng đại nhân làm báo cáo định giá."

Triệu Ngọc tìm Âu Dương chỉ có một việc, đó chính là quốc khố trống không. Đương nhiên bây giờ vẫn là có tiền, nhưng Triệu Ngọc vớ một phần báo cáo:

" Đây là người bộ đầu tư trẫm mượn tiền trang Dương Bình làm. Trải qua dự tính của bọn hắn, dựa theo Tông đại nhân mong muốn, và các hạng mục chi trả, quốc khố không cách nào thỏa mãn."

" Nói cách khác, bệ hạ căn bản không có tiền đầu tư."

Âu Dương cẩn thận hỏi:

" Ý bệ hạ là?"

" Mấy ngày hôm trước, trẫm và Lý tướng, Hộ bộ thương lượng. Biện pháp thứ nhất là tăng thuế, biện pháp thứ hai là đình chỉ miễn thuế giúp đỡ quân đạo Tây Bắc. Biện pháp thứ ba cũng chỉ có thể tiết kiệm khoản chi quân sự..."

Triệu Ngọc lắc đầu:

"Biện pháp thứ ba trẫm không mong muốn, đúng lúc ngươi tới Đông Kinh, trẫm tìm ngươi thương lượng một chút."

Khó trách Tông Trạch liều mạng tiết kiệm thu chi thế, hóa ra là trong quốc khố thật không có tiền. Nghĩ cũng phải, Tống Huy Tông để lại một cục diện rối rắm, quốc khố vốn là chẳng còn lại bao nhiêu. Mấy năm trước Triệu Ngọc thượng vị lại miễn thu thuế Đông Nam. Mặc dù thương nghiệp bắt đầu phát triển, nhưng Tây Bắc bắt đầu dụng binh, rồi sau đó lại kiến tạo đại công trình hạm đội Hàng Châu. Càng đòi mạng đương nhiên là bổng lộc quan lại, ngay cả tiểu tri huyện như Âu Dương cũng có tiền sai bảo hai người hầu. Tuy nhiên năm ngoái tịch thu được một lượng tiền lớn, nhưng mà tiền trang phục của Hà Bắc Đông Lộ, Vĩnh Hưng quân lộ đều là cần tiền, còn phải trữ hàng quân lương, nuôi quân mã, đối với bộ tộc thiểu số như Đại Lý, Thổ Phiên tiến hành chính sách trấn an. Mà lỗ hổng thu thuế thương nghiệp rất nhiều, tỷ như đặc quyền cử nhân cũng khiến quốc khố tổn hao lượng lớn tiền bạc. Rồi sau đó dân gian còn có các biện pháp rửa tiền di dời tài chính trốn thuế, thuế vụ thương nghiệp lại không có hình thành quản lý thống nhất, cho nên quốc khố càng nghèo túng!

Âu Dương nói:

" Kỳ thật còn có một biện pháp, không chỉ có không động dân sinh, cũng không cần tổn thất hậu cần tiếp tế."

Triệu Ngọc vui mừng hỏi:

" Biện pháp gì?"

" Bệ hạ có thể vay tiền tiền trang Dương Bình..."

Triệu Ngọc ngẩn người:

" Trẫm còn phải đi vay tiền?"

" Bệ hạ, tỷ như bệ hạ có thể mượn một vạn vạn quan tiền. Chia ba năm trả lại, theo như cho vay ưu đãi nhất tổng cộng phải trả một vạn hai ngàn vạn quan. Quốc khố năm ngoái thu thuế tổng ngạch hình như là ba vạn vạn quan, bệ hạ hàng năm trả bốn trăm ngàn là được rồi. Hơn nữa năm thứ nhất không cần trả. Bệ hạ xem phía nam quân đạo Tây Bắc sang năm không có miễn thuế, mà lúc đó hàng năm ít nhất có thuế lợi hai ngàn vạn, quốc khố bổ sung thêm một ít, thoải mái trả nợ."

Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại:

" Cũng chính là trẫm đem tiền sau này chuyển thành xài bây giờ? Ừm... Đề nghị này cũng không tồi..."

" lúc này trước hết để Hộ bộ làm ra kim ngạch số tiền cần dùng. Tỷ như dự tính thu vào là một trăm quan, dùng cho bổng lộc phải cần năm mươi quan, vậy bệ hạ có thể tính ra muốn mượn bao nhiêu tiền, muốn mượn bao nhiêu năm."

Âu Dương nói:

" Thật ra thì quân vương vay tiền dân gian đều có ghi chép. Thời Chiến Quốc, Chu Noãn vương nhu nhược vô năng, nhưng lòng mang hùng tâm. Mưu đồ liên kết sức mạnh với Sở, Yến tấn công Tần quốc, nhưng lo quân lương không đủ, bèn vay tiền phú hào trong nước, đồng ý sau khi khải hoàn sẽ hoàn trả vốn lẫn lời. Không ngờ, chưa kịp cùng Tần quốc giao chiến, Chu vương đã sợ mà rút lui, chi phí hao tổn rất nhiều, các chủ nợ ngày ngày tụ tập trước cửa cung mắng chửi, khiến trong lòng run sợ, bức hắn phải trốn trên đài cao trong cung, không dám đi xuông, người sau thấy thế bèn gọi đài này là 'đài trốn nợ'."

Triệu Ngọc cười nói:

" Ha ha, biết tên vua vô năng nhát gan kia."

Âu Dương nói:

" Bệ hạ là quân vương yêu dân, không đành lòng giống như thái thượng hoàng, chiếm đoạt đất đai, trưng thu thuế má, làm cho người người oán trách. Bạo dân một năm cũng vô số. Nếu làm giống như thái thượng hoàng, không khác gì mổ gà lấy trứng. Còn bệ hạ vay tiền dân gian là chân chính làm được như Đường Thái Tông nói: Dân là nước, quân là thuyền. Bệ hạ yêu dân như con, tấm lòng nhân đức tất nhiên bốn biển đều biết. Hơn nữa dân gian cũng sẽ không nói bệ hạ nghèo binh mặc võ."

Triệu Ngọc khẽ gật đầu hỏi:

" Nếu trẫm trả không nổi... Có phải là cũng phải rúc vào đài trốn nợ không?"

Đây là lo lắng duy nhất của nàng.

" Đương nhiên không cần, chỉ cần có kế hoạch tỉ mỉ... chẳng hạn như đem thuế của hai châu Hàng, Dương đặc biệt dùng cho trả nợ, tỷ như thuế thu nhập trà cũng dùng để trả nợ. Chỉ cần có kế hoạch thiết thực, sẽ là tuần hoàn tốt đẹp. Bệ hạ cần dùng tiền căn bản không cần nhịn. Đợi ngày đó tứ hải thái bình, bệ hạ cho dù muốn tiêu tiền, sợ rằng cũng không có chỗ để tiêu."

" Ừm..."

Triệu Ngọc căn dặn:

" Phái người truyền Tô Thiên và Hộ bộ yết kiến."

Âu Dương vội hỏi:

" Bệ hạ, lúc này quốc khố có tiền, giá hỏa dược..."

Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói:

" Trẫm cũng đã nói với Tông đại nhân, ngươi dùng tiền đều không xài vào chỗ riêng tư. Nhưng Tông đại nhân... Tính tình hắn ngươi cũng biết rõ. Trẫm cũng sợ hắn ba phần, người như thế lại không dám quát lớn quát lớn, nhưng hắn sẽ cùng ngươi tích cực đến cùng. Cho nên giá cả hỏa dược phải giảm xuống."

"..."

Âu Dương cảm giác Triệu Ngọc càng ngày càng biết dùng người, quả thật đem Tông Trạch ném ra ngoài, ngươi thực không nói gì. Âu Dương cũng sẽ không ngu ngốc đến nói đạo lý với Tông lão đại. Có điều dẫu sao Triệu Ngọc đồng ý vay tiền dân gian rồi.

Chớ xem thường một bước nhỏ này, nhưng tuyệt đối là một bước dài của người Trung Quốc, mấy ngàn năm nay ngoại trừ hoàng đế thời Chiến Quốc xui xẻo kia, bất cứ triều đại nào khi quốc khố trống rỗng, cũng lựa chọn chọn dùng hai thủ đoạn, tăng thuế hoặc là ban hành lượng lớn tiền tệ không đáng giá. Thời điểm Tống Huy Tông là ban hành lượng lớn tiền dẫn cướp đoạt tư bản dân gian. Dân chúng Trung Quốc vẫn luôn đều như vậy, thuế tăng, càm ràm hai câu, bọn họ căn bản không biết thuế thu dùng để làm gì, chỉ là rất nghiêm túc biết rằng: Nộp thuế quang vinh. Nhưng bọn họ lại không suy nghĩ, chuyện tốt vinh quang tại sao phải rơi xuống trên đầu mình?

Một bước này chính là tiêu chí quan trọng của hình thức tư bản ban đầu, tương đương Triệu Ngọc ở trên trình độ nhất định thừa nhận tư bản tư hữu hóa. Một mặt nguyên nhân cũng là thế lực thương nhân lớn mạnh và cống hiến với quốc gia, kẻ thượng vị xử lý những vấn đề này, sẽ bởi vì lực ảnh hưởng của thương nhân sâu sắc, mà suy nghĩ đến thái độ của thương nhân.

" Còn có mọt chuyện..."

Triệu Ngọc nói:

" Trẫm nghe được một tin, ngươi và Lan công chúa lén lút tiếp xúc có phần thân thiết phải không? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng nàng lại ám sát ngươi sao?"

" Bẩm bệ hạ, là vi thần cầu nàng cứu người..."

" Cứu người?"

Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại hiểu rõ:

" Hóa ra là có người rơi vào trong tay người Nữ Chân, là ai vậy?"

"..."

Âu Dương vội suy nghĩ có nên nói thật hay không.

Triệu Ngọc nhìn ra cớ sự trong đó, vì vậy truy vấn:

" Là ai?"

Âu Dương thành thực trả lời:

" Tiết Bính!"

" Tiết Bính? Tên này có chút quen tai."

Triệu Ngọc nghĩ một lát lắc đầu hỏi:

" Là ai?"

"... Bệ hạ nếu không nhớ rõ, vi thần thấy cũng không cần hỏi. Việc này vi thần sẽ xử lý."

Triệu Ngọc cũng không có tâm tư hỏi tới những thứ này:

" Đồng đại nhân muốn làm khâm sai đi sứ Kim quốc, trẫm vẫn cho rằng để ngươi ở Dương Bình không có việc gì, dường như có chút lãng phí nhân tài. Không bằng ngươi thay mặt Đồng đại nhân đi một chuyến đi..."

" Bẩm bệ hạ, Dương Bình chính vụ bận rộn, sự vụ quân xưởng bận rộn, Triển Minh lại vừa xin nghỉ nửa năm, còn phải chuẩn bị thi đấu bóng đá..."

" Không đi thì không đi, Hoàn Nhan A Cốt Đả không phải là đã chết sao?"

Âu Dương cả kinh:

" Bệ hạ làm sao biết?"

" Kim nói như vậy."

Triệu Ngọc nói:

" Tuy rằng nay chúng ta liên minh với Kim chống Liêu, nhưng ngươi còn có thương hội ràng buộc, buôn bán đến Kim quốc phải khống chế."

Âu Dương gật đầu:

" Bây giờ làm ăn trên biển cơ bản đều là do thương hội Đông Nam làm. Vi thần sẽ dặn dò một tiếng với bọn họ. Những thương nhân này tuy rằng đặt lợi ích lên đầu, nhưng đều có lòng yêu nước."

" Ừ, ngươi lui ra đi."

Trải qua mấy lần gặp gỡ bí mật, Đại Tống rốt cuộc đã phái ra Đồng Quán đảm nhiệm khâm sai. Không thể phủ nhận, Đồng Quán vô cùng hiểu rõ thánh ý. Hắn đã sớm hiểu rõ, Triệu Ngọc và Tống Huy Tông có sự chênh lệch về bản chất, nịnh nọt với Triệu Ngọc, hoặc là kiểu cũ, chứ giao hảo với người bên cạnh Triệu Ngọc để được nói tốt, đều không thể được. Có thể được hay không chính là dựa vào thành tích. Như Âu Dương vậy, thành tích thi phải tốt, liên tục mấy năm không nộp thuế, bây giờ cũng là hết lừa gạt đến hãm hại người khác. Triệu Ngọc sao lại không biết? Chẳng qua là không quá coi trọng mà thôi.

Đồng Quán sau khi dẫn Quân Cơ xứ vẫn rất ra sức, quả thật cũng nhận được hồi báo tương đối cao. Cũng không phải ai cũng có thể làm khâm sai được. Ngay cả Âu Dương muốn đi, cũng chỉ là thân phận tùy tùng. Rất nhiều người cho rằng Đồng Quán đã thất thế, sau hơn năm mươi tuổi mới nghênh đón mùa xuân thứ hai.

Âu Dương đến cửa cục chế tạo, bên trong đã đàm luận xong. Âu Dương nhìn Đồng Quán lòng có cảm xúc. Đồng Quán nhiệt tình nghênh đón, thuận tiện phái người dẫn Âu Dương đi lòng vòng trong cục chế tạo Đông Kinh. Đồng Quán đi rồi, Âu Dương nhận lấy báo cáo đánh giá vắn tắt từ một đồ đệ của thợ cả. Tùy tiện xem xét, liền biết Đồng Quán thổi phồng hơi nghiêm trọng. Khuyếch đại một số tính năng và uy lực của vũ khí, tăng khu vực tác chiến của vũ khí. Âu Dương cười cười gấp lại báo cáo, người này quả thật biết làm người. Dựa theo những căn cứ mà hắn nói này, Tông Trạch cho dù keo kiệt đến đâu, cũng có thể để Âu Dương kiếm được một ít. Người như vậy tuy rằng tai họa quốc gia, nhưng Âu Dương cảm thấy nhìn hắn so với Tông Trạch thuận mắt hơn.

Âu Dương lưu lại Đông Kinh bốn ngày, quả nhiên như hắn dự đoán, Tông Trạch một chút ý tứ mời hắn ăn cơm chiêu đãi đều không có. Tuy rằng Tông Trạch có ăn bớt, nhưng quyền bán vũ khí độc quyền hơn hai trăm vạn quan, yêu cầu này tuy rằng không đạt tới dự tính của Âu Dương, nhưng theo như tình hình trước mắt vẫn tương đối hài lòng. Một bản vẽ đổi lại hai trăm vạn quan, đủ để chứng tỏ cho dù ở Đại Tống, khoa học chính là sức sản xuất, những lời này là chân lý.

Một chuyến này, tâm tình Âu Dương rất tốt. Nhưng trở lại Dương Bình lại không được hoàn hảo cho lắm. Hoàn Nhan Lan đã về tới Đại Tống, bảo Kim Đại giao một phong thư cho Âu Dương, phía trên nói:

" Tiết Bính năm sau điên rồi, không có người sẽ làm khó hắn nữa, nàng đã đã muốn chiếu cố cuộc sống thường ngày của Tiết Bính, coi như là thực hiện lời hứa."

Âu Dương rất tức giận, một bên là tức giận thủ đoạn của người Nữ Chân, một bên dạ tức giận Triệu Ngọc không ngờ lại đã quên Tiết Bính là ai. Bởi vì từng trải qua nhiều chuyện với nhau, lại có ân xả thân cứu mạng. Âu Dương quyết định bất kể như thế nào phải đem Tiết Bính trở về, cho dù là mang cỗ thi thể trở về tốt xấu gì hồn cũng về cố thổ được.

Âu Dương lập tức tìm được người liên lạc với Tư Gia ở Dương Bình, bảo hắn đem một phong thư mang cho Tư lão gia tử. Nội dung trong thư là hi vọng Tư Gia có thể mang Tiết Bính về Dương Bình.

Điều kiện là hắn sẽ tìm các cổ đông cần thiết đề cử Tư Gia gia nhập liên minh thương hội, trở thành thành viên của ghế nghị sĩ.

Cuối tháng năm Tư lão gia tử tự tay viết thư hồi âm tỏ vẻ nhất định sẽ cứu Tiết Bính ra.

Tháng sáu, Triển Minh trở về. Nhà cũng không về lập tức định ngày hẹn Âu Dương.

" Đại nhân, xảy ra phiền toái lớn rồi."

Phiền toái gì, không vội từ từ nói."

Triển Minh nói:

" Đại nhân, ta nửa năm qua theo dõi Kim Đại ba lần, trong đó số lần hắn đi đến Tiểu Tần Lĩnh vô cùng nhiều. Hơn nữa ở đó ngẩn ngơ chừng mười ngày thậm chí là nửa tháng."

"Tiểu Tần Lĩnh?"

Âu Dương sau khi ngẫm lại:

" Đó là địa phương khai thác than, khai thác vàng với khai thác sắt."

Tiểu Tần Lĩnh ở vào khoảng năm trăm dặm phía Tây Đông Kinh, xung quanh có ba phủ bảy châu. Chủ yếu là khai thác dưới lòng đất, sản xuất các sản phẩm cần vàng, than đá với sắt.

" Đại nhân nói không sai."

Âu Dương nói:

" Bên kia có không ít lao công Nữ Chân, Kim Đại đi đến đó có phải là thăm bọn họ không? Năm trước Hoàn Nhan Lan không phải nói rất quan tâm bọn hắn sao? Ta cũng đã bắt chuyện qua với thương hội."

" Đại nhân bên kia không phải là có không ít lao công, mà là có một lượng lớn lao công Nữ Chân. Đại nhân còn nhớ rõ mấy năm trước Hoàn Nhan Lan tìm đến đại nhân, thỉnh cầu mở mua bán buôn lậu với Kim không?"

Âu Dương gật đầu:

" Nhớ rõ, lúc ấy bởi vì Tây Bắc lao công khan hiếm, cho nên Kim quốc đưa hai vạn thanh niên trai tráng tới đây, chúng ta cũng cấp cho bọn hắn một số lớn vật tư."

" Mà nay hai vạn người này đều ở Tiểu Tần Lĩnh."

Triển Minh nhỏ giọng nói:

" Ở Tiểu Tần Lĩnh người Nữ Chân đã đạt đến hơn bốn vạn người. Hơn nữa một hai năm này lao động Nữ Chân đến Đại Tống càng ngày càng nhiều. Đại nhân chẳng lẽ người cũng không cảm giác thấy kỳ quái sao?"

" Như vậy xem ra quả thật có điểm kỳ quái. Có điều... Ngươi đừng nói là những người này muốn bạo loạn chứ?"

Âu Dương cười nói:

" Vậy cũng cũng có chút buồn lo vô cớ. Bốn vạn người Nữ Chân không thể nào đều giữ bí mật được cả, thương hội bên này ngay cả một chút tin tức phong phanh cũng không có nghe nói. Ta nghe nói Ngô Khất Mãi so với Hoàng đế còn tương đối thiết thực hơn, bởi vì rút khỏi Đông Kinh, vơ vét nhân khẩu dĩ nhiên là sẽ ít người đi một chút, để cho bọn họ tới làm công kiếm khoản thu nhập thêm cũng có khả năng."

Triển Minh nói:

" Nếu như là ta muốn làm loại chuyện này, chắc chắn cũng sẽ không đem bí mật nói cho tất cả người Nữ Chân. Nhưng chỉ cần cài bốn mươi người hoặc là một trăm người trung thành vào. Người Tống khinh thường lao công Nữ Chân đến heo chó cũng không bằng, oán khí tích lũy tháng ngày. Chờ ngày nào đó thời cơ chín muồi, những người này liền liên hiệp cùng nhau động thủ, quân tiên phong có thể bức thẳng đến Đông Kinh. Còn có, những lao công của Cao Ly, Liêu, Nhật Bản, Tháp La bị áp bách sớm đã hận chết người Tống. Nếu bọn họ hưởng ứng bạo loạn... Đại nhân, nơi đó xung quanh ngoại trừ Đông Kinh có mười vạn cấm quân ra, phần lớn là sương quân làm việc tay chân cùng với bách tính không có gì khác nhau...

Âu Dương vừa nghĩ vừa nói:

" Đại Tống ta liên minh với Kim tấn công Liêu, lúc chiến sự say sưa, người Nữ Chân đột nhiên quay lại giơ cao ngọn giáo, xuyên thẳng đến Hà Bắc Đại Tống ta. Người Liêu lúc này tất nhiên sẽ không làm khó người Nữ Chân, hơn nữa rất có thể bọn họ đã bí mật hình thành nhận thức chung, vậy thì sẽ tạo thành cục diện lấy một địch hai. Lúc này nội bộ mâu thuẫn, Đông Kinh có nguy cơ. Nếu như tản binh tự cứu, vậy Kim, Liêu liền tiến quân thần tốc. Nếu như không tản binh tự cứu, Đông Kinh rơi vào tay giặc, Hoàng thượng trở thành vua mất nước. Mà phụ cận Đông Kinh không chỉ giàu có và đông đúc, hơn nữa còn có cục chế tạo, còn có xưởng quân Dương Bình. Đại Tống quần long vô chủ, Nhạc Phi với Hàn Thế Trung căn bản sẽ chọn hồi binh cần vương (cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn), hoặc là bảo vệ Tổ quốc. Lại thêm hậu cần bị chặt đứt..."

Âu Dương hít một hơi lạnh:

" Âm mưu này thật là độc. Sớm biết người Nữ Chân âm hiểm, không ngờ lại âm hiểm đến như vậy. Nếu có quyết đoán cùng với Liêu quốc biến can qua thành tơ lụa (dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau), liều chết một kích là có thể dễ dàng chia cắt thổ địa trung nguyên ta."

" Đại nhân thường nói không có kẻ địch vĩnh viễn, mà nay dã tâm của Đại Tống người qua đường đều biết. Cho nên bọn họ liền chơi chiêu liều chết để tái sinh..."

Triển Minh đồng ý:

" Có điều chúng ta không có chứng cớ..."

" Chuyện như vậy còn muốn có chứng cớ sao?"

Âu Dương cau mày:

" Đồng Quán lúc này hẳn là đã ký tên lên công văn hợp tác, hơn nữa điều phối binh lực ba đường cấm quân chủ công ta cũng nói cho người Nữ Chân. Bây giờ mấu chốt nhất chính là Liêu Kim có phải là đã hợp tác với nhau. Nếu bọn họ đã hợp tác, chúng ta cho dù bây giờ động thủ cũng là vô cùng bất lợi."

" Ta tin tưởng Liêu Kim rất khó hợp tác. Hơn nữa lại nói ít nhất bây giờ có thời gian chuẩn bị."

Triển Minh nói:

" Cho dù Liêu Kim liên hợp xuôi nam, Đại Tống ta còn có lực phòng thủ. Nếu muốn trước tiên làm rõ bọn họ có hợp tác hay không, sợ rằng tương lai cục diện càng khó thu thập."

Âu Dương gật đầu nói:

" Bây giờ còn có một chỗ khó, làm sao để đối phó với người Nữ Chân ở Tiểu Tần Lĩnh. Nếu phái ra cấm quân, đầu lĩnh nhất định sẽ ý thức được đã bị bại lộ, rồi sau đó hô hào nổi dậy. Trừ phi có thể phái ra mười vạn cấm quân biên cương đến vây sát, nếu không dựa theo việc bọn họ quen thuộc với địa lợi, rất khó có phần thắng. Lại có đi đâu tìm mười vạn cấm quân tới đây chứ?... Bởi vì phía bắc chuẩn bị chiến sự, phía nam và khu biên cảnh chỉ có đóng vài cấm quân."

Triển Minh bổ sung:

" Không chỉ có Tiểu Tần Lĩnh, tất cả sản nghiệp các nơi đều có Nữ Chân Nữ Chân. Tiểu Tần Lĩnh chẳng qua là tương đối tập trung một chút mà thôi. Hoàn Nhan Lan du thuyền Đại Tống, lại có thân phận công chúa, liên lạc không phải là quá đơn giản sao? Ra lệnh một tiếng, bốn bề liền nổi dậy, nói không chừng còn thiên hạ đại loạn. Tống Giang vạn người qua hơn một năm bất bình tích tụ lại không nói, còn từ ba mươi sáu người phát triển đến vạn người, huống chi là những người Nữ Chân xem tánh mạng của mình như chuyện bình thường này. Hai vạn người dám đánh bảy mươi vạn người, đây chính là dũng khí đến mức nào cơ chứ. Đừng nói sương quân, cho dù cấm quân Đông Kinh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của bọn họ, trừ phi là quân Tây Bắc với quân Vĩnh Hưng."

Hai lộ quân này đã từng đánh trận, qua các trận khổ chiến và huyết chiến của quân Vĩnh Hưng, ý chí so với quân Tây Bắc chỉ mạnh hơn không yếu chút nào.

" Không thể điều động biên quân, nếu không người ta sẽ đi trước một bước bạo loạn."


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<