Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 172

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 172: Một năm rồi lại một năm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

" Bẩm bệ hạ hạm đội này không giống như cấm quân, phần lớn là đối với thuyền bè qua lại đông đúc ở quốc hải khác, làm sao phân biệt đâu là thuyền bè của nước mình? Cho nên vi thần đã nghĩ biện pháp này. Chỉ có điều, vi thần cảm thấy vẫn là phải thiết kế một vài hình vẽ, cũng chính là quốc kỳ Đại Tống."

" Trẫm biết, trong hiến pháp ngươi dâng tấu vào những năm trước đã từng nói rồi. Trẫm trở về sẽ để cho Lễ bộ chọn lọc điều lệ."

Triệu Ngọc cười nói:

" Chữ Nhạc Phi này cũng khó nhìn quá."

" Bẩm bệ hạ, chữ Đại Tống này là vi thần viết. Bây giờ đang trên thuyền, một trạng nguyên như vi thần, khiến bệ hạ chê cười rồi. Có điều các quan viên đều hết sức tán thưởng, nói chữ của vi thần vô cùng thần thái, trong chữ có ý, chính là hiếm thấy chỉ trích..."

Triệu Ngọc cười nói:

" Nhìn không ra, Âu Dương ngươi cũng không biết xấu hổ như thế. Được rồi, trẫm ngày mai trở về kinh. Ngươi trở về Dương Bình hậu ký phải đem hành trình hạm đội Hàng Châu lần này viết tấu dâng lên."

" Vâng, vi thần cáo lui."

Ngày hôm sau, Triệu Ngọc trở về kinh. Ngày thứ ba, đoàn tuần tra cũng rời khỏi. Âu Dương đến Thượng Thư tỉnh giao nộp thánh chỉ, rồi sau đó trở lại Dương Bình bắt đầu viết biểu chương. Mà Âu Dương không ngờ, tranh chấp thương nghiệp khó giải quyết đang ở Dương Bình đợi hắn xem xét quyết định.

Bị cáo là Nhữ Dao của Nhữ Châu thương hội Đông Nam. Nguyên cáo là Định Dao của Định Châu thương hội Dương Bình. Định Dao tố cáo Nhữ Dao dùng thủ đoạn hèn hạ lôi kéo hai sư phụ của mình, dẫn đến tiết lộ bí mật kinh doanh. Định Dao lấy sứ trắng làm thương hiệu, sản phẩm bình thường đều là thương phẩm sa hoa, men trắng in hoa, men trắng khắc hoa và men trắng vẽ hoa, độc đáo thú vị. Gối đầu Âu Dương dùng chính là sản phẩm của Định Dao, đồ án bên trên quả thật sinh động.

Mà Nhữ Dao là một trong năm lò gốm nổi tiếng Đại Tống, được khâm định làm sứ ngự dụng cung đình. Điểm đặc biệt nằm ở chỗ men mỏng mà óng ánh, nước men to mà thưa thớt. Được người đời xem như là "như ngọc, không phải ngọc, hơn cả ngọc", thuộc loại lựa chọn cấp cao sử dụng.

Đối mặt Định Dao lên án, Nhữ Dao toàn bộ phủ nhận, nói chỉ là chưởng quầy quen biết hai vị sư phụ, biết hai vị sư phụ về hưu, giữ lại uống chén rượu, không có quan hệ lợi hại nào khác. Về phần Nhữ Dao tại sao kỹ thuật men trắng in hoa, men trắng khắc hoa và men trắng vẽ hoa lại nâng cap đến trình độ của Định Dao, chưởng quầy giải thích nói, chính là bản thân đầu tư lượng lớn tiền tài và nhân viên nghiên cứu, tốn hao hai năm mới có thành quả như vậy.

Hai vị sư phụ cũng trình diện, nói mình tuyệt đối không có ăn hối lộ của Nhữ Dao, cũng không tiết lộ và chỉ dạy Nhữ Dao những kỹ thuật in vẽ kia.

Vốn việc này là do thương hội Đông Nam đặt ở Dương Bình xử lý và hiệp thương thương hội Dương Bình, nhưng hai bên liên hợp tra xét thật lâu, cũng nói không rõ ràng rốt cuộc ai đang nói dối. Nếu nói Định Dao cũng không phải là không có lý do, hai người sư phụ sau khi về hưu hai tháng sau, kỹ thuật in vẽ của Nhữ Dao đột nhiên nâng cấp đến một trình độ cao. Mà vốn liếng của Định Dao chính là in vẽ tinh mỹ, hôm nay cơ mật thương nghiệp bị tiết lộ, khiến cho tổn thất không cách nào lường được, tất nhiên không làm.

Định Dao là lò dân, Nhữ Dao là lò quan, vốn sẽ không có xung đột lẫn nhau. Nhưng thương nhân nói động đại thần triều đình, lò quan tiêu thụ bên ngoài. Mà tương đương, triều đình cũng từ lò dân đặt hàng đồ sứ. Định Dao sở dĩ nổi danh, cũng chính là số ít lò dân được chỉ đinh cung cấp đồ sứ cho triều đình trong lịch sử.

Âu Dương hỏi một ngày, kéo đầu não thương hội hai bên vào mật đàm. Chu Bình tỏ thái độ trước tiên:

" Danh dự Nhữ Dao tuyệt đối là tin tưởng. Hơn nữa quả thật hai năm trước bắt đầu nghiên cứu kỹ xảo in tranh."

Thương hội Dương Bình Tô lão gia bên này thì lại nói:

" In tranh này là kinh nghiệm tích lũy trăm ngàn năm nay, tuyệt đối không phải là một năm hai năm có thể nghiên cứu ra được. Lại nói hai vị sư phụ của Định Dao, cũng đã làm đồ đệ mười lăm năm, luyện đến tay cũng chai rồi, mới có tư cách in tranh trên đồ sứ. Nhữ Dao nói vẽ thì có thể vẽ, nếu không phải có cao nhân chỉ dạy vun đắp, không thể đạt được đến tiêu chuẩn này."

Chu Bình nói:

" Nếu Tô lão gia tử nói như vậy, vãn bối chỉ có thể là để chưởng quầy đem toàn bộ họa sĩ Nhữ Dao mời đến Dương Bình?"

" Chu cô nương, nói chuyện cần gì phải khích nhau, chúng ta là đôi bên cùng bàn bạc, đương nhiên muốn công chính công bình."

Tô lão gia nói:

" Theo như cách nhìn của lão hủ, mặc kệ sự thật như thế nào, muốn Nhữ Dao từ bỏ kỹ thuật này chỉ sợ là không thể nào. Định Dao bên kia chắc chắn cũng rõ ràng. Cho nên chỉ muốn thay mặt Định Dao thương lượng giá cả."

" Nhữ Dao không sai, tại sao phải đền tiền?"

" Chu cô nương, phong cách in tranh này không phải là một sớm một chiều có thể thay đổi. Không có chuyên gia dẫn dắt vô tư huấn luyện, chỉ sợ Nhữ Dao không có được tiêu chuẩn này. Tin vịt nhất định là có."

" Tô lão gia tử..."

" Dừng lại, nếu đã đến chỗ ta, đương nhiên ta làm chủ."

Âu Dương lắc đầu:

" Bạch Liên, tiễn khách."

"Dạ!"

Âu Bình ở bên cạnh Âu Dương nói:

" Thiếu gia?"

" Châu Bình này cũng không phải là người có bản lĩnh gì."

Âu Dương cười khổ:

" Bọn họ cũng không nghĩ tới, cho dù Nhữ Dao có sai hay không, Nhữ Dao nhất định phải chịu tiếng xấu thay cho người khác."

Âu Bình ngạc nhiên nói:

" Tại sao?"

" Việc này dân gian lan truyền nhất định là lỗi của Nhữ Dao, cho dù ta phán Nhữ Dao thắng. Đây là nhận thức truyền thống của dân gian. Nếu không trừng trị Nhữ Dao, thương gia đều ỷ vào tiền, thế lực để phá hư loại trừ, chỉ sợ sớm muộn sẽ đến bước đường cạnh tranh không lành mạnh. Cho nên ai đúng ai sai đều không quan trọng, quan trọng là nếu như không có chứng cứ rõ ràng, Nhữ Dao ắt phải gánh tiếng xấu rồi."

" Chứng cớ? Thiếu gia muốn chứng cớ gì?"

Âu Bình hỏi.

" Chuyện này không có chứng cớ."

Hai sư phụ cho dù ngược lại nói mình bị mua chuộc, cũng không đáng tin lắm. Quan trọng nhất là, nếu lại đào bới chứng cớ, hao phí thời gian không nói, Nhữ Dao tất nhiên không cách nào sản xuất bình thường, mà Nhữ Dao là lò quan, đặt hàng không ngừng, ngừng thời gian lâu, tất nhiên sẽ làm lỡ ngày xuất hàng."

Âu Bình nghe ra chút ý tứ:

" Thiếu gia ý là, nguyên nhân chủ yếu khiến hai nhà tranh cãi là vì đều là thương gia cung ứng cung đình."

" Có thể là Định Dao muốn nuốt trọn đơn đặt hàng nên hãm hại, cũng có thể là Nhữ Dao muốn chiếm lấy thị trường của Định Dao. Nếu như là vế trước, chúng ta sẽ tìm chứng cớ, chỉ sợ làm lỡ ngày xuất hàng của Nhữ Dao, hơn nữa vô cùng hao phí thời gian."

Âu Dương nói:

" Định Dao nếu như là hãm hại, chiêu này chính là một hòn đá ném hai chim."

Âu Bình hỏi:

" Thiếu gia, Nhữ Dao thật sự là trộm kỹ thuật sao? Hắn không nghĩ đến hậu quả sao?"

" Hắn cũng có lợi, nếu quả thật là trộm, chẳng khác gì trộm kỹ thuật một môn, nhiều nhất một hai năm này sinh ý không tốt, nhưng sóng gió qua đi rồi, hắn có thể nói, đã chế tài xong rồi, có thể quang minh chánh đại sản xuất. Bọn họ rất hiểu, thương hội lớn hơn nữa, cũng không thể khống chế lưu thông sản phẩm kỹ thuật bọn họ hiện có."

Âu Dương quay đầu nhìn Âu Bình ha ha cười hỏi:

" Biết tại sao nói với ngươi nhiều vậy không?"

Âu Bình đỏ mặt, nói quanh co hồi lâu mới nói:

" Thiếu gia làm sao biết Chu Bình bảo ta đến thăm dò tâm tư đại nhân? Có điều, ta bảo đảm sẽ không nói cho nàng biết."

Âu Bình vội thề.

" Không cần, ngươi còn không tin được, ta tin ai? Có điều ta muốn ngươi đem nguyên văn chuyển lời đến nàng. Như vậy nàng sẽ có được phương án có lợi cho hai bên."

" Phương án gì?"

Định Dao có thể thay thế Nhữ Dao kết thúc thời hạn không hoàn thành. Lại tỷ như Nhữ Dao ở lĩnh vực nào đó có thể cho Định Dao một ít cổ phần, để Định Dao mang tới kỹ thuật chính thống, so ra vẫn tốt hơn hình tượng bây giờ.

Hoặc là hai nhà có thể cùng mở một xưởng nào đó, lợi dụng sở trưởng hai nhà, tạo ra đồ sứ tốt nhất. Ta trùng hợp nghĩ đến, đối ngoại của con đường tơ lụa này, đồ sứ vẫn là quan trọng nhất. Nhóm thương đội đầu tiên quân đội hộ tống vào tháng tám năm nay đã phải lên đường rồi...

Bắc Quân lộ quyết định dùng thương đội để đến dò xét Cơ Đốc cùng quốc gia Hồi Giáo, xem thái độ của bọn họ đối với Đại Tống. Con đường tơ lụa này nếu như chỉ đến Ả Rập thì quả là không có tiền đồ, muốn đi thì phải đến Âu, Ấn Độ, Hy Lạp. Afghanistan đã bị một vạn xấp tơ lụa mê hoặc, đã cho phép quân đội Tống Triều ra vào tự do trong khu vực cho phép. Hộ tống thương đội chính là ba nghìn tinh binh, rồi sau đó còn có bốn vạn tinh nhuệ kỵ binh phối hợp tác chiến phía sau hơn trăm kilomet. Ngày nay quân Tây Bắc đang đối với những thương nhân muốn tiền không muốn mạng này tiến hành chiêu mộ chuẩn bị thời cơ chín muồi thì ra Afghanistan vào Ba Tư. Ba con đường tơ lụa lục địa, nhưng đều không ngoại lệ phải lấy Hắc Hãn hoặc là Afghanistan làm điểm khởi đầu.

Đợt tranh cãi buôn bán này trải qua Âu Dương điều hoà, còn có Châu Bình, Tô lão gia câu thông, cuối cùng Nhữ Dao cùng Định Dao đạt thành hiệp nghị. Hai bên không cho phép đối với lĩnh vực của đối phương tiến hành đột phá cũng chính là Nhữ Dao không được sử dụng kỹ thuật vẽ của Định Dao. Đồng thời hai kì thành lập Nhữ Định Dao trường, Nhữ Dao chiếm được sáu phần cổ phần trong đó. Nhữ Định Dao là sự kết hợp đồ sứ cao cấp giá trị cao nhất do hai nhà sản xuất.

Tranh cãi buôn bán Âu Dương xử lý qua rất nhiều, nhưng khó giải quyết như vậy vô cùng ít. Mà nguyên nhân khó giải quyết không phải bởi vì chút cạnh tranh mờ ám của hai lò, mà là vì Châu Bình dốc hết sức bao che nguyên nhân. Âu Dương đối với điểm này rất không hài lòng, mặc dù trên mặt không nói cái gì, nhưng viết một phong thư cho Chu An, mấy câu bên trong, nội dung là Âu Dương cho rằng tương lai nếu như Châu Bình tiếp nhận đại chưởng quỹ thương hội Đông Nam thương gia nam bắc tất nhiên như nước với lửa. Chu An hồi âm, tỏ vẻ hiểu rõ, hơn nữa trong thư viết chuyện Châu Bình chuyên tâm phát triển đường bưu chính nam bắc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Âu Dương đã là hai mươi ba tuổi. Ở Dương Bình hắn đã trở thành tri huyện sáu năm rưỡi. Một năm nay, Âu Dương đều rất lặng lẽ, Triệu Ngọc dường như cũng đã quên người này, không hề tuyên hắn vào kinh.

Có điều chẳng hạn như khen thưởng năm trước cho tới bây giờ đều chưa có hạ xuống.

Chiến lược đối ngoại của Tống cũng lấy được thành quả chiến đấu sơ bộ. Bộ tộc Tây Hạ bởi vì trong nước nghèo khó làm cho mâu thuẫn, cùng với sự phát triển nhanh chóng của quân Tây Bắc, bắt đầu liên lạc với quan viên Tống về chuyện dọn trở lại. Hai nước một năm nay đều rất thái bình mặc dù ở thảo nguyên Hà Tây ngẫu nhiên có một đội ngũ nhỏ giằng co và xung đột, nhưng không có tạo thành chiến tranh.

Liêu quốc đã cắt nhường ra năm châu trong mười sáu châu Yến Vân, để đổi lấy vũ khí, lương thực cung ứng của Tống cho Liêu. Từ năm đó trong nước Liêu lại bạo phản lần nữa, cuối cùng Thiên Trá Đế giết thứ tử, mới trấn an được, nhưng nội chiến đã làm cho dân chạy nạn khắp nơi, trong nước tình hình căng thẳng.

Liêu quốc không tốt người Kim cũng không tốt được. Nước Kim bán ra một lượng lớn sức lao động cho Đại Tống để đổi lấy vật tư, làm cho số lượng thanh niên trai tráng trong nước giảm hẳn.

Khiến Kim, Liêu cùng nhau tức giận chính là hạm đội của Tống, tất cả thuyền đánh cá rời bến đánh bắt đều phải đăng ký ở Tống, giao nộp thuế phú. Nếu không một khi phát hiện ra, hạm đội Hàng Châu sẽ đánh cho thuyền chìm, cũng phạt người chèo thuyền bị cưỡng bức lao động ba năm trở lên.

Chính sách này không chỉ có áp dụng với Liêu, Kim, mà còn có Cao Ly và Nhật Bản. Mấy tiền thuế này triều đình đương nhiên cũng không để vào mắt, hơn nữa sẽ tạo thành sự phân tranh với các nước xung quanh. Nhưng Âu Dương dâng tấu chương thuyết phục Triệu Ngọc, lý do dâng tấu chương rất đơn giản, để rèn luyện hạm đội. Giống như trước kia ở biên cảnh Tống, Liêu, người Tống thường bị cướp đoạt, Kim, Liêu đối với sự sinh tồn của dân chúng cũng không quá quan tâm.

Hạm đội Tống đã đổ bộ lên Cửu Châu Đảo của Nhật Bản, trước binh sau lễ, tại Cửu Châu tìm ra một mảnh đất để quân Tống đến cư trú, để cung cấp tiếp tế cho hạm đội tuần tra. Mà còn thương nhân thì bắt đầu liên lạc với các Đại Danh lớn nhỏ của Nhật Bản, bắt đầu khai thác bạc trắng từ Nhật Bản. Các Đại Danh lớn nhỏ ở Nhật Bản gần trăm Đại Danh liên tục nội chiến, cho nên liên hệ với ai đều cũng rất sung sướng đáp ứng yêu cầu của Tống. Hơn nữa còn tạo điều kiện cho Tống, đối địch với Đại Danh tiến hành bắt buôn lậu trên biển. Cùng năm, Tống bắt đầu đóng quân ở Nhật Bản, bảo vệ thương nhân không bị đạo tặc cướp bóc, còn bạc trắng máu tanh cũng bắt đầu liên tục không ngừng vận chuyển về Tống. Ngành vận chuyển đường biển của Tống vào năm nay đột nhiên tăng mạnh.

Mà ở Constantinople tuyến phía Tây của con đường tơ lụa thì lại không thuận lợi như vậy...

Ba nghìn quân Tống đang đối nghịch với gần mười vạn Thập Tự Quân.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<