Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 171

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 171: Biểu diễn hải quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Quan phục chuẩn bị cho Âu Dương lại có chút phiền toái, mặc dù đã thăng về thất phẩm, nhưng phía sau đi theo đều là lục phẩm ngũ phẩm, cũng có chút không ra thể thống gì. Nhưng việc này không phải Âu Dương không thể đảm nhiệm. Dựa theo nhiều người hồi báo, Âu Dương là một người duy nhất có thể biết được chọn lựa người chiến đấu cho hạm đội Hàng Châu. Đương nhiên, bọn họ không biết là, Âu Dương mỗi lần lên lớp trọng điểm đều phải nói lý thuyết. Cuối cùng Triệu Ngọc rõ ràng không biết, trực tiếp phê chuẩn, để cho nhóm người này nhanh chóng lên đường.

Lộ thường trực hai tư, Giám Tư và Soái Tư, Giám Tư phân làm Tào Tư, Hiến Tư và Thương Tư. Soái Tư chính là Kinh Lược An Phủ Tư. Trưởng quan là An Phủ Sứ. Mà Tiết Độ Sứ là võ quan cao nhất của các lộ. Đương nhiên phức tạp trong chức quan đời Tống khá là phức tạp.

Nhạc Phi bây giờ là thị lang Kinh Lược An Phủ Soái Tư. Quan này không tính lớn, trên mặt các lão già bên trên đều thông minh, Nhạc Phi muốn làm gì thì làm đó, không can thiệp và hỏi đến chuyện hạm đội. Hải Châu, Dương Châu, Phúc Châu là ba quân cảng lớn và quân doanh của hạm đội Hàng Châu. Nơi đoàn kiểm tra tới trước chính là Hải Châu, theo kế hoạch hạm đội xuôi nam đi theo nghênh đón, cho đến khi đến Phúc Châu, kết thúc tuần tra.

Quan viên các Tư khác đều tới đón tiếp, lão đầu Soái Tư thoái thác thân thể của mình không khỏe, để Nhạc Phi thay thế tiếp đãi. Mà ở quân doanh Hải Châu xem xét, Âu Dương liền không vui. Âu Dương hỏi:

" Vì sao không thống nhất phục sức?"

"?"

Mọi người không rõ.

" Đất liền là đất liền, biển là biển. Hải quân đường nhiên phải có phục sức thống nhất của mình."

Thật ra Âu Dương với trang phục cấm quân cũng không hài lòng lắm. Áo khoác của bộ này, mặc vào đẹp mắt, vừa chạy bộ đã phất phới theo gió, nhưng không thực dụng. Âu Dương nói:

" Thuỷ thủ ở biển, quần áo tất nhiên phải chịu mòn dễ giặt, còn giày, nếu giày vải, gặp nước biển, tất nhiên thấm nước, đợi xoay một vòng trở về, chân này cũng biến thành thịt khô rồi."

Nhạc Phi vội hỏi:

" Tiên sinh người xem thế nào?"

" Ừm... Theo ta được biết, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình ở Tây Lương châu có giày da gia công, không ngại thì đi đặt mấy vạn đôi đi."

" Đại nhân nói chí phải."

Một đám quan viên phụ họa.

Âu Dương biết bọn họ nghĩ cái gì, nhất định là nghĩ xưởng giày da buôn bán không tốt, cho nên bản thân lấy tư làm công. Âu Dương cười nói:

" Có điều, cũng cần các ngươi đặt mới được."

Vốn định chiếu cố các ngươi, các ngươi đã muốn nghĩ như vậy, thì tự mình nghĩ biện pháp đi.

Cảng không có vấn đề gì khác, không xa chính là hậu cần chi viện sương quân doanh. Binh lực cảnh vệ ba nghìn bộ kỵ hỗn hợp. Âu Dương chỉ là nói:

" Người chọn vài điểm, tương lai vận chuyển trọng pháo thiết lập pháo đài gia tăng phòng ngự cảng."

Dựa theo tiêu chuẩn trước mắt, chỉ cần công nghệ chế tạo tăng tiến, đại pháo vẫn có thể bắn rất xa rất xa.

"Dạ"

Phụ trách ghi chép của Soái Tư đáp một tiếng. Có điều cũng nhìn ra được, Nhạc Phi có dồn tinh lực đến phòng thủ cảng. Đội thuyền phải sửa chữa, tiếp tế, một khi bị đánh lén, chỉ có thể là dựa vào lực lượng phản ứng nhanh đường bộ để phòng ngự.

Tiếp theo Âu Dương cùng bộ phận quan viên leo lên hạm chỉ huy - hiệu Nhạc Phi, quan viên khác đều tự phân công đến đội thuyền. Dựa theo suy nghĩ của Âu Dương, tên gọi của tất cả đội thuyền dùng thuyền trưởng để mệnh danh. Mỗi thuyền tạo thành đội hình làm tám chiến thuyền, hai chiếc tàu tiếp tế. Âu Dương trước tiên đi qua kiểm tra, thuyền trưởng đều là quen biết, hơn nữa là đệ tử bài vở cũng không tệ lắm. Có điều có hai chiếc chiến thuyền không hề có tên, hỏi thăm biết được, hai thuyền này còn chưa định thuyền trưởng, tạm thời do soái hạm trực tiếp chưởng quản. Âu Dương gật đầu, nguồn mộ lính vấn đề không lớn, nhưng nguồn tướng thì có chút trống rỗng. Hơn trăm tiến sĩ này, không thích hợp không nằm ở số ít.

Thuyền này vừa mở một canh giờ, đại bộ phận quan viên đã ngã gục. Nhạc Phi hỏi thăm Âu Dương:

" Tiên sinh, có phải là cho thuyền chậm lại không? Đệ tử mới vừa lên thuyền cũng hôn mê mấy ngày, biết được mùi vị trong đó."

" Thuyền này là để đánh trận, cũng không phải du lịch."

Âu Dương nói:

" Ta xem đây không giống là trận hình chiến đấu?"

" Tiên sinh minh xét, đây là làm cho đẹp mắt thôi."

Nhạc Phi nói:

" Đương nhiên không thể dàn thành một hàng chữ nhất. Tiên sinh thấy đó, hai chiếc kia là chiến hạm bên trái hướng mười giờ, một khi có cảnh báo, đầu tiên là rời khỏi hạm đội vòng qua từ mặt mười giờ. Trong đội hình chiến đấu, đương nhiên là ưu tiên bảo vệ tàu tiếp tế cùng kỳ hạm. Lúc này nếu để diễn luyện trận hình, đệ tử sợ các vị vị đại nhân thân thể chịu không nỗi. Tiên sinh yên tâm, đệ tử tất nhiên không dám có một ngày lười biếng."

" Chỉ có điều ta muốn xem."

Âu Dương cười ha hả nói:

" Gần đây không phải có không ít thuyền buôn lậu sao? Lát nữa bao vây một con thuyền cho ta xem."

" Tiên sinh, nhưng mà những thuyền kia..."

Nhạc Phi nhỏ giọng nói:

" Triều đình có dặn dò riêng."

" Bắt, không đánh chìm."

" Vâng, tiên sinh."

Nhạc Phi hạ lệnh:

" Nổ pháo, tín hiệu cờ, tất cả đội thuyền chuẩn bị tùy thời tiếp địch. Vọng thủ lên đài."

" Vâng."

Âu Dương thấy rất đã, nổ pháo, vọng thủ của chín chiến hạm còn lại đi lên vị trí quan sát. Rồi sau đó tín hiệu cờ vung lên, mười thuyền bắt đầu đều tự tiến vào vị trí. Về phần các quan viên vẫn còn đang chóng mặt... Dù sao cũng không phải mình chóng mặt.

Cũng là vận khí tốt, mới đi một canh giờ, thì có thân binh Nhạc Phi đến phòng thuyền trưởng báo cáo:

"Báo hướng chín giờ trước thuyền hiện không rõ thuyền, nghi là thuyền hàng."

" Nói với các huynh đệ, đây là tiên sinh khảo sát năng lực tác chiến của chúng ta. Xem thuyền thành chiến hạm địch, không cho phép nã pháo đánh trúng thuyền địch."

Tiếp theo còn phối hợp, thuyền nào đó bảo vệ tàu tiếp tế, thuyền nào đó hợp tác bao vây, thuyền nào đó chiếm đoạt thượng phong để đề phòng viện quân địch, thuyền nào đó chiếm đoạt lên thuyền, thuyền nào đó phối hợp tác chiến.

Âu Dương nghe mới lạ, những tín hiệu cờ này vẫn là bọn Nhạc Phi dựa vào căn cơ của chính mình để thiết kế ra, có tiền đồ. Âu Dương khen:

" Tốt, người đâu, đi kéo sử quan ghi chép đã hôn mê dậy."

" Tiên sinh, nhờ có ngài dạy bảo tín hiệu cờ, nếu không chủ tướng ta đây cũng không thể hạ được mệnh lệnh phức tạp như thế. Cũng không thể nào khiến toàn bộ đội hình phối hợp."

" Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở bản thân."

Hạm đội vừa động, vài quan viên lớn lên bên biển cố nhịn khó chịu lên boong tàu quan sát. Vừa rồi trông thấy phía tây xuất hiện một chấm đen, ba thuyền đứng trước một chia làm ba. Một thuyền đi chậm, hai thuyền bên cạnh bao vây xung quanh, trước sau xem thuyền kia thành kẻ địch. Mà thấy bên cạnh, tàu tiếp tế gắt gao bám theo kỳ hạm, còn có ba thuyền thành hình tam giác tiến hành bảo vệ.

'Oành' một tiếng, vị trí trái phải hai bên mạn thuyền của tiền đội dòng nước chợt bắn ra một chuỗi đạn pháo, rơi xuống thương thuyền vị trí không xa, dấy lên bọt nước. Nhạc Phi giới thiệu:

" Nếu thuyền địch bị bao vây, nhất định sẽ đổi hướng thuyền với ta. Lúc này thuyền ở phía trước phát lực, đuổi theo thuyền tiếp giáp khoảng cách gần nhất. Đệ tử cho thuyền tiếp giáp an bài móc sắt, dây thừng. Một khi móc trúng, có thể dựa vòa nhân lực trực tiếp lại gần. Thân thủ tốt, thậm chí có thể trực tiếp lay động thuyền địch."

Quả nhiên, thuyền trước đột nhiên dụng lực, chen vào đầu thương thuyền. Hai thuyền giao thoa, sóng nước đánh ập vào nhau, thương thuyền lắc lư bất định. Mà quân Tống thì có chuẩn bị. Hơn mười mấy dây thừng ném lên boong tàu. Rồi sau đó hơn mười hán tử vừa hô khẩu hiệu, nhanh chóng kéo hai thuyền vào nhau. Tiếp theo đó là xông lên thương thuyền.

Nhạc Phi giới thiệu:

" Tiếp chiến chính quy, tất nhiên còn có tổ hỏa cung thủ, tiếp cận tiếp cận thuyền, sau hai đợt tiễn cầm binh khí chuẩn bị lên tàu. Như vậy vừa lên có thể khiến cho địch chuẩn bị trên boong tàu rối loạn. Còn có tiên sinh ném thủ pháo, cũng ở vị trí hai thuyền phù hợp ném ra. Đệ tử đối với trận chiến boong tàu rất có tự tin. Trước mắt chủ yếu là kéo hạ buồm không thuần thục, ảnh hưởng thời gian đội thuyền phản ứng. Đệ tử đang tiến hành gia tăng huấn luyện đối với phương diện này."

" Nhạc Phi, qua bên nói chuyện."

Âu Dương kéo Nhạc Phi đến một bên nói:

" Thật ra... Ta đang xem náo nhiệt, về phần vào trong đó có huyền cơ gì, làm sao phối hợp lẫn nhau, ngươi biết là tốt rồi. Hơn nữa người triều đình tới, cũng chính là đến xem thành tích bề ngoài của hạm đội Hàng Châu này. Tiếp đãi thượng cấp thế này, Cao Cầu biết, lúc hắn huấn luyện cấm quân, mười vạn cấm quân Đông Kinh cùng nhau múa đao, đó thật là đẹp mắt. Thái thượng hoàng đúng là vô cùng thoả mãn. Người thường xem náo nhiệt, thành thạo xem lề lối. Triều đình với hạm đội Hàng Châu có hai yêu cầu, uy vũ, còn có thể đánh thắng trận. Đánh thắng hay không, cũng không ai biết, vậy cần phải xem tương lai ngươi có thành tích mới có thể nói. Nhưng thế này quả rất đẹp mắt..."

Nhạc Phi khó xử nói:

" Tiên sinh, ngài là người làm chuyện thực tế, phải làm thế nào?"

" Nhạc Phi à, ngươi ngẫm lại xem, ngươi bên này không ngay ngắn náo nhiệt uy phong một chút, triều đình sẽ coi trọng hạm đội này sao? Tư chất tiếp tế về sau sẽ còn sẽ nghĩ tới hạm đội Hàng Châu sao? Cho dù là đặt xong năm mươi chiếc chiến thuyền khác đang chế tạo kia, cũng có thể chậm trễ thời hạn."

Âu Dương nói:

" Có một điểm ngươi phải học hỏi Hàn Thế Trung người ta. Quan lại triều đình tất cả do ngươi tiếp đãi, ít nói ít sai, sai rồi cũng là người khác. Như vậy thì sẽ không bởi vì chuyện này khiến quân lộ Tây Bắc bị người lo lắng. Còn nữa chính là phải uy vũ, Hàn tướng quân nhưng mà có ba trămy trượng đội chuyên môn, đều là hán tử năm thước bảy tấc, bình thường cũng không luyện giết địch, chỉ luyện chạy bộ, hô khẩu hiệu, đặc biệt qua mặt quan lại tuần tra bên trên. Ngươi xem ngươi vừa rồi bày những thứ thực chiến kia để làm gì? Cũng biết là thương thuyền, cờ xí múa may, mười thuyền phá sóng lao tới, gõ trống khua chiêng. Cảnh tượng đẹp mắt là được."

Nhạc Phi giật mình chợt hiểu ra:

"Đa tạ tiên sinh, Nhạc Phi đã hiểu rõ."

" Hiểu rõ cái gì?"

Âu Dương hỏi ngược lại.

" Ý tiên sinh là triều đình đã thấy được chiến thắng, nhưng trước khi giành được chiến thắng tất nhiên phải nhìn xem phong thái của hạm đội. Nếu hạm đội không thể để cho những người ngoài nghề kia thấy vậy hài lòng, tương lai của hạm đội này tất nhiên sẽ không được coi trọng. Phải đánh thắng trận, không chỉ có đánh thắng trận mà hơn nữa còn phải chú ý đến suy nghĩ và cái nhìn của người triều đình."

Âu Dương gật đầu:

" Trẻ nhỏ dễ dạy."

Hắn sớm đã nhìn ra, Nhạc Phi chính là thuộc loại người phải cụ thể. Nhìn hiện đại quốc gia nào mà không có đội danh dự. Để làm cái gì? Chính là để biểu diễn, phải nói sức chiến đấu của những người này không bẳng cả đầu bếp của quân đội chính quy.

Nhạc Phi lo lắng nói:

" Nhưng lần này..."

Âu Dương khoát tay:

" Lần này ta lớn nhất, nhưng không có khả năng mỗi lần đều là ta tới. Sau này ngươi cũng đừng tự mình tiếp đãi, để các quan văn tới đón. Ngươi cứ nói ngươi huấn luyện bận rộn."

Nhạc Phi sau khi gật đầu ngẫm lại đã hiểu ra:

" Khó trách tiên sinh bảo các đệ tử làm cho bọn họ say tàu thì ra là muốn cho bọn họ biết rõ sự gian khổ của các sĩ tốt ở trên biển."

" Ừ, điều cuối cùng, hôm nay chỉ là quy mô đơn giản, không có chuyện gì thì đánh trận thử. Thứ nhất để các binh sĩ luyện tập, thứ hai cũng có chút thành tích để triều đình nhìn. Ta biết rõ, ngươi không thích làm bộ làm dáng, nhưng ngươi phải nhớ hạm đội Hàng Châu này muốn mạnh hơn không thể thiếu được sự ủng hộ của triều đình."

Nhạc Phi cung kính hỏi:

" Xin tiên sinh nói rõ."

" Năm mươi thuyền uy phong bát diện đang bày trận ở lãnh thổ biển Cao Ly, Liêu, Kim"

Âu Dương nói:

" Ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, Phúc Châu chúng ta không đi, ngươi để hạm đội Hàng Châu tới đây gặp nhau, rồi sau đó trực tiếp lên bắc, thứ nhất để trình diễn, thứ hai cũng là để khảo nghiệm năng lực của các ngươi."

" Đệ tử đã hiểu rõ."

Nhạc Phi hô:

" Người đâu, phái thuyền lên bờ..."

" Chậm đã."

Âu Dương nói:

" Lại bảo người ta chế tạo gấp gáp năm mươi lá cờ lớn. Nền xanh chữ đỏ, trên viết Đại Tống, giắt ở đỉnh thuyền mỗi thuyền. Sau này các hoạt động như tuần tra thường lệ, bảo vệ thương thuyền, thuyền buôn lậu... Lá cờ kia ngươi nếu như có thêm sáng ý tốt gì thì cứ tự mình sửa lại."

...

Tốn hao không ít thời gian, cũng may Âu Dương là lão đại tuần tra lần này, không có người nói nhảm. Năm mươi thuyền rốt cuộc đã toàn bộ hội họp tại phụ cận Đăng Châu. Rồi sau đó một đường lên bắc, đi dạo qua ven biển Nhật Bản rồi vào eo biển Triều Tiên. Rồi sau đó về phía tây, đi dạo nửa bán đảo Triều Tiên, đi qua Khai Thành của Cao Ly, Tây Kinh đến hải vực Kim quốc. Cuối cùng tiến vào Bột Hải, ở hải vực nước Liêu tuần tra một lần rồi về trụ sở Hải Châu.

Mỗi khi đến hải cảng của một thành thị, dựa theo căn dặn của Âu Dương, đều sẽ phái ra thuyền bé cập bờ, dưới sự dẫn dắt của thuyền trưởng đến gặp người phụ trách địa phương trình ra ' danh thiếp ngoại giao hải quân Đại Tống', bên trong viết hải quân Tống sẽ không gián đoạn không định giờ tiến hành tuần tra với hải vực phụ cận, dẹp bắt buôn lậu, không phản đối ngư dân bắt cá, nhưng sẽ tiến hành điều tra trên các thuyền đánh cá. Đây kỳ thật chỉ là một tờ danh thiếp thị uy. Đội tàu lúc rời khỏi còn theo lệ cho nổ pháo trên thuyền, uy vũ đồ sộ, khiến tất cả các hải cảng đều sợ hãi.

Một vòng điều tra này tiêu phí ba tháng, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng. Kim, Liêu, Cao Ly đều có suy nghĩ phát triển hải quân, hơn nữa cũng nắm rõ ràng tuyến hàng hải, tình hình cảng, kinh tế địa phương, thậm chí là tình hình đóng quân địa phương ở Nhật Bản, Cao Ly, Kim, Liêu/ Đương nhiên, cũng phải trả giá rất lớn, có tám chiếc chiến thuyền mắc cạn, trong đó hai chiếc tổn hại nghiêm trọng đã chìm nghỉm, trong đó sáu chiếc xem tình hình phải tu bổ đến nửa năm. May là đã sớm nghĩ đến tình huống như vậy, cũng không có binh sĩ nào gặp nạn. Các vật liệu tu bổ như gỗ đều đã chuẩn bị đúng lúc đúng chỗ. Mặc dù không có phát sinh chiến đấu nhưng một chuyến này đối với chư tướng của hạm đội Hàng Châu thu lợi không cạn.

Mấy tháng gian khổ trên biển, một đám quan lại vốn là có nhiều câu oán hận, chỉ có điều Âu Dương dù sao cũng là lão đại lần này, người ta cũng không nói chuyện, mình ăn nhằm gì. Còn có khả năng bị hắn dâng tấu chương làm khó dễ, vậy thì sẽ làm trễ nãi con đường làm quan mất. Kết quả là mọi người cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Khiến tất cả mọi người không ngờ chính là Triệu Ngọc thế nhưng lại suất lĩnh không ít đại thần Hải Châu nghênh đón hạm đội Hàng Châu. Vinh hạnh đặc biệt này khiến Nhạc Phi cảm động không thôi. Dâng tấu chương trách mình, nói do mình thích làm việc lớn, kết quả làm cho hạm đội tổn thất thảm trọng. Triệu Ngọc không nói chuyện, lúc ban thưởng tiệc rượu lại nói, Nhạc Phi không chỉ có công, hơn nữa còn có công lớn. Về phần tổn thất của đội thuyền, kia là không cách nào tránh khỏi. Ngoài ra trừ Điện Suất, Mã Suất và Bộ Suất, trang bị thêm Hải Suất. Bổ nhiệm Nhạc Phi làm Đô Chỉ Huy phó sứ hải quân Đại Tống. Về phần Đô Chỉ Huy Sứ do Tăng Bố của Xu Mật Viện đảm nhiệm. Nhưng người sáng mắt đều biết, đây là biện pháp ngại Nhạc Phi tuổi quá nhỏ mà nắm quyền lớn. Còn quyền lợi thực tế toàn bộ đều ở trên người đích thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi này.

Lịch sử Nhạc Phi bị giết, một nguyên nhân quan trọng trong số đó là binh quyền quá lớn. Mà còn chủ tướng biên đội Lương Hồng Ngọc do có Triệu Ngọc bật đèn xanh, thủy chung đều hướng về Triệu Ngọc. Mà đổi thành một chủ tướng tạo đội hình khác là Lý Bảo, có cảm kích nhưng lại do Chu An của hiệp hội buôn bán Đông Nam dìu dắt. Như vậy quan hệ trong quân tương đối phức tạp, đối với phân luồng binh quyền có ưu đãi rất lớn.

Buổi biểu diễn vẫn còn tiếp tục, đã làm phải làm nguyên bộ. Nhạc Phi đỏ mặt dẫn dắt tất cả các thuyền trưởng tuyên thệ ở Hải Châu, trung với Đại Tống, trung với Hoàng đế, bảo vệ hải cương, từ trên biển đánh dẹp tất cả các quốc gia đối địch.

Triệu Ngọc phi thường hài lòng, so sánh với lục quân, hải quân nàng tương đối không lo lắng hơn, hải quân này trọng yếu nhất chính là hậu cần, mà ba vạn hải quân nếu lên lục địa, thì giống như là cá xa nước, Triệu Ngọc đã có vài phần tính cách của Hán Vũ đế.

Âu Dương về sau mới biết được Triệu Ngọc vì sao không có một chút ý tứ trách tội Nhạc Phi, lại thăng quan cao cho hắn như vậy. Hóa ra sau khi Nhạc Phi đi một vòng kia, Nhật Bản, Cao Ly, Kim đều phái đặc phái viên đến đây chầu mừng. Mà còn đàm phán với bên Liêu thì thuận lợi vô cùng, mà nay người có tầm nhìn xa trông rộng đều nhận thức được, thực lực của Kim, Liêu, Tống đối lập thành Tống, Liêu hoặc là Kim. Đại Tống thành công lợi dụng sức sản xuất cường đại của mình, trong khoảng thời gian ngắn đã dựng đứng được hai cường quân.

Không có sức sản xuất thì hết thảy đều không bàn nữa. Ví dụ như hỏa khí, nếu không phải là Đại Tống có đầy đủ hỏa dược để Âu Dương lãng phí thì cũng không có khả năng tạo ra được vũ khí. Còn có vật tư, thợ... Đều là trụ cột của sức sản xuất. Thương nhân giàu có, chính là quốc khố phong phú, không có điểm này nào có quyết đoán xây dựng hạm đội. Hàng Châu cũng vậy, nếu không phải là học từ Âu Dương cách đào lấy nhân tài để mình sử dụng thì căn bản cũng giao không ra được hàng đủ tư cách. Hơn nữa Âu Dương mang đến tư tưởng sản xuất tiên tiến, sử dụng các phương pháp khoa học kỹ thuật tiến bộ như bản vẽ các loại, giàu mành không phải là mộng mơ.

Cũng bởi vì mấy thứ này mà khoa cử năm nay, ngoại trừ tiến sĩ khoa ra, các khoa minh toán (hiểu rõ toán học), minh tự (hiểu rõ văn tự), minh pháp (hiểu rõ pháp luật), minh kinh (hiểu rõ kinh sách)... Cũng nhận được sự chú ý. Đặc biệt là khoa minh toán, đã có thương nhân lén liên lạc cùng với những này thí sinh này, nguyện ý bao phí tổn để cho đi đào tạo sâu ở đại học Dương Bình, sau đó sẽ làm việc cho nhà mình. Hoặc như xưởng đóng tàu, vẽ bản đồ, đo đạc... đều đã tìm sẵn, hiệu suất được nâng cao rất nhiều. Cho dù là cục chế tác ở Đông Kinh cũng vô cùng cần nhân tài.

Triệu Ngọc ở Hải Châu tuyên Âu Dương, đầu tiên là chắc chắn hết thảy mọi chuyện đều do hắn chủ đạo. Rồi sau đó nói:

" Âu Dươngm triều đình cố ý tiếp nhận đại học Dương Bình. Trẫm cũng ý định tương lai những tiến sĩ khoa cũng phải đi học đại học, đủ tư cách mới cho công danh. Ngươi xem thế nào..."

" Hồi bẩm bệ hạ, bệ hạ không bằng xây một chỗ đại học hoàng gia ở Đông Kinh, bên trong tập trung nghiên cứu, học thuật làm một thể. Nhân tài là mấu chốt nhất."

" Xây dựng một chỗ?"

Triệu Ngọc gật đầu:

" Đề nghị được. Âu Dương, ngày hôm qua Lương Tướng quân gặp trẫm, nàng nói với trẫm ngươi thế nhưng lại mấy tháng này cũng không nói câu nào với nàng."

Âu Dương trả lời:

" Bệ hạ minh xét, gió biển quá lớn, cuống họng vi thần quá nhỏ."

" Giả bộ hồ đồ. Nhìn ra được Lương Tướng quân đối với ngươi vẫn có chiếu cố."

Triệu Ngọc nói:

" Ngươi sẽ không suy nghĩ?"

Âu Dương đáp:

" Bệ hạ, cũng bởi vì vi thần cũng có nhớ nhung, cho nên mới ủng hộ nàng. Nhi nữ tình trường, nàng cũng đảm đương không nổi chức tướng quân này. Nếu như bệ hạ cũng vậy, lập gia đình sinh con rồi, rất nhiều Vương gia họ Triệu còn có thể để bệ hạ ngồi ở trên ghế rồng sao? Đến lúc đó tất nhiên sẽ thành cục diện thiên hạ đại loạn. Lương Tướng quân cũng như vậy, từ xưa cá và tay gấu không thể đều có được. Nhìn vi thần, ngày nay có chút thành tựu nhưng cũng là hy sinh vui đùa, mấy lần từ trong hiểm cảnh chạy trốn ra được. Nếu như vi thần chỉ biết sống phóng túng, sợ cũng không có thể có cơ hội nói chuyện thân cận với giống như như lúc này."

" Nói không sai."

Triệu Ngọc nhẹ nhàng cười một tiếng:

" Trẫm làm sao lại cảm thấy càng xem Lương Tướng quân càng thuận mắt, hóa ra là giống với trẫm, đều là một người cơ khổ. Ngoài ra, trẫm hỏi ngươi, treo lên cờ xí Đại Tống này là chuyện gì xảy ra vậy?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<