Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 167

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 167: Võ cử kinh biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Hoàn Nhan Lan dường như không thay đổi, trên mặt vẫn là lạnh như băng, biểu tình không nhiều lắm, bề ngoài giống như mỹ nữ do người Hàn Quốc tạo ra, cũng chẳng mang theo tùy tùng, độc thân một mình. Mà còn sau lưng Âu Dương lại có hai người Trương Tam và Lý Tứ võ công tương đối khá. không có biện pháp, không sợ kẻ trộm trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.

Âu Dương chắp tay nghênh đón:

" Hoàn Nhan quận chúa, đã lâu không gặp, mời ngồi."

" Đúng vậy, đã lâu không gặp. Dương Bình này lại một ngày một dạng. Ta cũng suýt nữa lạc đường."

Hoàn Nhan Lan khách khí một câu rồi ngồi xuống, thái độ vẫn tương đối hữu hảo.

"Pha trà đi."

Âu Dương nói một tiếng.

" Tới rồi"

Lương Hồng Ngọc bưng hai chén trà đi lên:

" Mời dùng trà."

Âu Dương vội vàng đứng lên nói:

" Phu nhân sao lại tự mình dâng trà."

" Hoàn Nhan cô nương là bạn cố tri, hơn nữa lại nói Hồng Ngọc có hôm nay cũng phải cảm tạ Hoàn Nhan cô nương."

Lương Hồng Ngọc đem trà để ở trước mặt Hoàn Nhan Lan nói:

" Hoàn Nhan cô nương mời dùng."

Âu Dương sửa lại:

" Phu nhân nói sai rồi, là Hoàn Nhan quận chúa."

" Cám ơn"

Hoàn Nhan Lan miễn cưỡng cười, bưng lấy trà uống một ngụm.

Lương Hồng Ngọc ngồi ở bên cạnh Âu Dương hỏi:

" Không biết quận chúa đến nhà có công vụ gì không?"

" Công vụ thì không có, chỉ là ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn tới Dương Bình thăm cố nhân mà thôi."

" Cũng đã sớm nghe quan nhân nói đến, quận chúa chính là nữ trung hào kiệt, cũng đã ở Dương Bình nhiều ngày. Mà nay Dương Bình biến hóa lớn, không bằng Hồng Ngọc mang quận chúa đi thăm thú một chút?"

Hai nữ nhân nói chuyện với nhau, Âu Dương liền ở một bên uống trà, trong lòng đang nghiền ngẫm nguyên nhân Hoàn Nhan Lan đến thăm. Người Liêu ngày nay hỏa khí mặc dù nói không hơn loại phổ thông nhưng cũng là rất có uy lực.

Đặc biệt là loại pháo súy thủ dễ dàng mang theo, sử dụng đơn giản, hoàn toàn triệt tiêu ưu thế vũ khí lạnh của người Nữ Chân. Năm sau lại thêm thuốc nổ bao chuyên dụng để công thành, càng làm cho người Nữ Chân sợ hãi.

Cho dù cửa thành bền chắc đến đâu, hai bao thuốc nổ tất nhiên có thể phá hủy được. Thân là Vạn Lý Trường Thành mà Trung Quốc bảo là có thể bảo vệ chống xâm lược, nhưng đến thời đại văn minh hỏa khí, Vạn Lý Trường Thành liền thành chỉ để bài trí. Người Nữ Chân chỉ biết vũ khí lạnh, cũng chỉ có vũ khí lạnh đương nhiên chịu không nổi đả kích như vậy, cho dù là sĩ khí vẫn chịu tổn thất.

Nhưng người Nữ Chân rất quái dị, bọn họ không cầu có được vũ khí giống như Liêu, nhưng lại hi vọng Liêu không có vũ khí giống như bọn họ. Về điểm này Âu Dương thực không rõ, về sau ngẫm lại mới giật mình chợt hiểu ra, thời Minh triều đã có pháo nở hoa uy lực cực lớn.

Nhưng đến Thanh triều lại chế không được, cách điều chế hỏa dược Thanh mạt so với thời Minh còn không bằng, chuyên gia cho ra đáp án là đã bị đánh mất, từ điểm này có thể thấy được suy nghĩ của người Nữ Chân.

Âu Dương không biết suy nghĩ của mình đại khái là đúng, nhưng Thanh triều người đông không phải Tống thì cũng là Nữ Chân. Đối mặt với sự nhiệt tình của Lương Hồng Ngọc, Hoàn Nhan Lan rốt cuộc nói:

" Âu Dương, có thể một mình tâm sự hay không?"

Âu Dương không có trả lời, tay đè chuôi đao của Trương Tam rồi nói:

" Hoàng thượng có chỉ, Âu đại nhân không được một mình hội kiến người Kim. Nếu không một đám thị vệ toàn bộ đều bị hỏi tội sung quân."

Này thì có, có điều không phải là thánh chỉ, mà là thủ dụ cho Triển Minh. Triệu Ngọc sợ Âu Dương đầu toàn là về lợi ích, bị người Kim ăn mất.

Hoàn Nhan Lan lắc đầu:

" Ta không có mang vũ khí."

Lý Tứ nói:

" Triển đại nhân không mang vũ khí vẫn có thể chém giết một con mãnh hổ."

Lương Hồng Ngọc cười nói:

" Quận chúa bỏ qua cho, này hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chúng ta cũng không thể không nể mặt Hoàng thượng. Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng."

Hoàn Nhan Lan ngẫm lại, cũng chỉ có thể như vậy:

" Mục đích tới đây lần này của ta là hi vọng xưởng quân Dương Bình đình chỉ cung ứng hỏa khí với Liêu."

" Phì"

Lương Hồng Ngọc bật cười nói:

" Quận chúa, ngài không phải là đang nói đùa đó chứ? Xưởng quân của quan nhân nhà ta này mỗi tháng có thể có mấy chục vạn bạc vào túi. lúc này nói không bán là sẽ không bán sao... Hơn nữa lại nói, triều đình cũng đã đồng ý. Có điều ta nghe quan nhân nói triều đình cũng rất tốt bụng, loại pháo súy thủ này Kim quốc cũng có thể mua được."

Kim quốc? Kim quốc căn bản mua không nổi. Tài lực Kim quốc so với người Liêu tương đương Tây Hạ so tài lực với Đại Tống. Hoàn Nhan Lan không biết, Tống quốc bây giờ đang tìm cách để Kim, Liêu cân đối.

Người Kim nếu thua quá thảm vậy đàm phán liền không có biện pháp tiếp tục tiến hành. Đàm phán của Phủ Lâm Hoàng vẫn đang tiến hành. Mà nay Tống đã trở về châu nghèo nhất trong mười sáu châu Yến Vân kia - Mạc châu.

Mà nay đang đàm phàn về châu nghèo thứ hai. Triệu Ngọc cũng đã suy nghĩ cẩn thận, tiền quốc khố có, chủ yếu là đất đai và thành tựu. Trong lịch sử người nào quản ngươi châu này nghèo hay giàu, chỉ cần thu về được là đã có công lao rồi.

Mà nay Kim quốc bị đánh cho rất thảm, Tống bên này cũng có chỗ lo lắng. Đồng Quán hạ mật thư cho Âu Dương, bảo hắn nghĩ chút biện pháp để người Kim có chút sức hoàn thủ.

Tốt nhất có thể phản ngược lại hạ một hai cái thành của người Liêu, như vậy thì dễ thở hơn. Mà nay chiến lược do Quân Cơ xứ đặt ra chính là: Lợi dụng quan hệ Kim - Liêu, dùng tiền tài hoặc là một cái giá lớn khác cầm lại mười sáu châu Yến Vân.

Âu Dương nghĩ đến biện pháp chính là buôn lậu, thứ nhất bởi vì miễn thuế nên có thể giảm xuống giá cả tiêu thụ, thứ hai sẽ không khiến cho Liêu bất mãn. Nhưng ưu đãi vẫn là có...

Kim, Liêu năm ngoái đánh bốn trận, Liêu một bại ba thắng, rất chiếm ưu thế. Duy nhất thua một lần là bị bí mật đánh úp doanh trại địch, rồi sau đó bị đuổi theo trăm dặm.

Nhưng ngay cả người Liêu cũng không ngờ chính là người Nữ Chân thu được không ít hỏa khí nhưng mà không có lấy ra dùng, cũng không tiến hành nghiên cứu.

Hoàn Nhan Lan cười thảm một chút hỏi:

" Người Kim lúc này còn có gì đáng giá để Âu Dương ngươi ham muốn sao?"

" Có chứ."

Âu Dương nói.

"Có gì?"

" Nhân khẩu."

Âu Dương giải thích:

" Bây giờ không dùng đến, nhưng không lâu sau sẽ dùng."

" Hừ, ngươi cho dũng sĩ Nữ Chân của chúng ta là cái gì?"

Hoàn Nhan Lan giận. Trong lịch sử nhân khẩu Kim quốc cực nhỏ, cuối cùng Kim quốc bởi vì nhân khẩu thiếu hụt, đến Nhật Bản bắt mấy trăm người về làm lao động. Âu Dương nói về nhân khẩu với người Kim tương đương với hỏi con cọp ngươi có bán da hay không.

Âu Dương buông tay:

" Quận chúa, ngươi cũng biết ta là người làm ăn. Người làm ăn chú ý đến việc xuất ra phí tổn ít nhất thu về được thành quả cao nhất. Triều đình đã phủ quyết đề nghị lấy đất đai đổi lại vũ khí của các ngươi. Ta và ngươi đều biết, danh dự của Hoàng đế A Cốt Đả Hoàng đế cũng không được tốt lắm. Nếu ngươi không thể đưa ra phương án có lợi gì, ta nghĩ chúng ta không cần phải nói nhiều thêm nữa."

Hoàn Nhan Lan hỏi:

" Ngươi còn nhìn trúng chỗ tốt gì của người Nữ Chân chúng ta nữa không?"

" Chỉ có nhân khẩu, hơn nữa còn là lao động khỏe mạnh. Đại Tống Tây Bắc lộ bên kia bởi vì thực hiện hoà đàm nên rất nhiều bộ tộc đã đi theo người Tây Hạ rồi, mà nay những địa phương kia sức sản xuất thiếu hụt nghiêm trọng. Hơn nữa Tây Bắc là nơi lạnh khủng khiếp, người Trung Nguyên cũng không tình nguyện lên đó. Mặc dù triều đình bây giờ sửa lưu vong đến Tây Bắc, nhưng quận chúa cũng biết, đó là như muối bỏ biển. Mà nay Đại Tống thái bình yên ổn, muốn bắt người đi thật không dễ dàng. Nếu Kim quốc nguyện ý cung cấp hai vạn thanh niên khỏe mạnh, đi Tây Bắc lao động không hoàn lại trong ba năm, điều kiện này chúng ta có thể chậm rãi thương lượng. Việc xuất khảu hỏa khí với người Liêu là triều đình nói ra nên không tính, nhưng ta có thể trì hoãn thời hạn xuất xưởng. Nếu Kim quốc có yêu cầu, ta còn có thể mở lộ tuyến buôn lậu trên biển. Có điều, nói đi phải nói lại, phải có một điều kiện tiên quyết, chuyện này thuộc loại lén giao dịch, Đại Tống hoặc là Dương Bình đều sẽ không thừa nhận có chuyện buôn lậu xảy ra."

Âu Dương nhắc nhở:

" Hai vạn người, ba năm. Từ khi Sử Tiết Đoàn các ngươi tới Tống cũng đã nửa năm, thật ra thời gian ba năm trôi qua rất nhanh. Sau ba năm những người này vẫn là người Kim."

Với một quốc gia quân sự mà nói, hai vạn người chính là hai vạn dũng sĩ. Hoàn Nhan Lan cảm giác rất đau xót, quốc gia nghèo khó đến độ phải bán dân lao động. Âu Dương bên này cũng có tính toán, dựa theo tiền lương ở Tây Bắc bây giờ, một lao động thanh niên tiền lương một tháng là hai quan tiền.

Vậy ba năm chính là bảy mươi hai quan. Hai vạn người chính là một trăm bốn mươi bốn vạn bạc. Không những giảm bớt sự thiếu hụt sức lao động hơn nữa còn có thể vét được một số tiền lớn. Lại nói ba năm sau có trả hay không... A Cốt Đả đã làm mồng một, mình không thể làm mười lăm sao?

Âu Dương nói:

" Đương nhiên, hàng hóa vận chuyển trên biển này vẫn phải có tiền, hai vạn người này chỉ là một điều kiện tiên đề để chúng ta bắt đầu tín nhiệm lẫn nhau."

" Ngươi không đi làm cường đạo quả thật là quá phí phạm nhân tài."

Âu Dương cười nói:

" Ta là dao thớt, người là thịt cá. Nói thật với ngươi, nếu đổi thành ý của cá nhân ta, chờ người Kim bị đánh đến không chịu được sẽ để Kim quốc nhập vào bản đồ Đại Tống. Ta tin tưởng người Nữ Chân hiểu rõ tương lai người Khiết Đan sẽ trả thù như thế nào. Mà khi đó người Khiết Đan đã mỏi mệt, quốc gia cũng bởi vì chiến tranh mà nát thành một đống. Chỉ có điều ánh mắt người trong triều quá thiển cận, một lòng nhớ thương mười sáu châu Yến Vân."

"..."

Hoàn Nhan Lan không nói lời nào.

Âu Dương nói:

" Nhưng mà nay ta quả thật không có cách gì. Nếu ngươi đồng ý những điều khoản này, có thể liên hệ trực tiếp với Trương Huyền Minh Trương đại nhân. Nếu không có chuyện gì khác, quận chúa xin mời."

Kim quốc thống khổ nhất chính là tiến vào đánh giằng co với Liêu quốc, hai bên thù hận sâu, đã là cục diện không chết không ngừng. Mà còn thống khổ nhất chính là Tống Triều không chỉ có bàng quan hơn nữa còn làm ngư ông đắc lợi.

Mà nhóm tham gia võ cử tướng lĩnh này đều là người trẻ tuổi, lớn nhất không quá ba mươi lăm tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi. Có xuất thân tướng môn, có xuất thân thương nhân, có xuất thân sĩ tộc.

Hàn Thế Trung cùng Lưu Kỳ hai tướng quân công lao vĩ đại khiến cho dù là sĩ tộc cũng có hứng thú với võ cử. Huống chi lần này là chọn lựa quan tướng hạm đội Hàng Châu.

Mặc dù mọi người không biết chủ tướng có phải là cũng từ đây sinh ra không, nhưng quy định hạm đội Hàng Châu khá cao, Thiết Soái tư hạm đội Hàng Châu, chính là Kinh Lược An Phủ Tư, chính là đại quan tam phẩm. Tướng lĩnh bên dưới cũng là lục phẩm trở lên, cho dù là phó tướng cũng có đãi ngộ thất phẩm.

Tống Triều mặc dù trọng văn khinh võ, nhưng tiền lương lại không phải tính như vậy. Tể tướng chính nhất phẩm mỗi tháng ba trăm quan bổng lộc. Mà Tiết Độ Sứ võ quan chính nhị phẩm đã có bốn trăm quan, hơn nữa mỗi tháng tiền dùng chung của trọng quân lộ đạt đến bạc vạn có thể chi phối.

Cho dù đến Nam Tống, về sau kinh tế túng quẫn, bổng lộc quan viên chỉ còn một nửa, nhưng võ tướng vẫn được chiếu cố cho toàn bộ. Chức vị nóng đỏ con mắt thế kia, ai không muốn cướp?

Võ cử lần này cũng là có quy định, bất luận người tham gia ứng tuyển là ai cũng phải phù hợp điều kiện dưới đây. Thứ nhất: Đề cử của thân hào nông thôn có danh vọng ở địa phương. Hoặc là đề cử cấp huyện trở lên. Phàm là người mua danh, sau này sẽ truy cứu người đề cử. Thứ hai, con cháu quan tướng.

Con cháu võ quan trên cửu phẩm có trong danh sách triều đình đều có thể tham gia. Phàm là tứ phẩm trở lên sai phái quan tướng cần phải đề cử một người tham gia. Thứ ba, người tham gia cần phải biết ngàn chữ.

Điều kiện rất rộng, nhưng lại có ép buộc đề cử, lần này tham gia võ cử nhân số không ngờ vượt hơn ngàn người, chuyện này có thể nói là một lần tuyển chọn nhân tài có quy mô lớn nhất từ khi Tống khai quốc đến nay.

Âu Dương lén cùng chủ khảo Đồng Quán liên hệ, hai người bàn tính ba ngày, lập ra một bộ quy tắc tuyển chọn. Người người muốn chào hỏi cùng Đồng Quán, nhưng nội vệ phụ trách hàng ngày, ngoại trừ hoàng đế chỉ có Âu Dương có thể nhìn thấy Đồng Quán, ai cũng không có cách gì.

Mà Âu Dương cũng có người lôi kéo làm quen, chỉ có điều bên cạnh hắn đi theo không ít phóng viên, vừa thấy có người lôi kéo làm quen thì đã phỏng vấn trước: Ngươi tham gia võ cử tên gì? Kết quả Âu Dương cũng là sinh vật chớ lại gần.

Mà phó chủ khảo là Hàn Thế Trung, Xung Sư Trung, còn có một đám người Xu Mật Viện cùng Lễ bộ làm nền. Hàn Thế Trung hiển nhiên thành thục rất nhiều, sau khi trở về cũng chẳng đi hỏi thăm Âu Dương, bất kỳ khách đến thăm tất cả đều không gặp. Xung Sư Trung ngược lại là có mở cửa tiếp đãi, nhưng tuổi tác đã cao, mọi người gặp rồi mới biết, loại lão tướng quân này cũng chỉ là thêm cho có màu.

Một ngày trước khi bắt đầu, mọi người cũng nhìn thấy rõ. Chủ khảo chính thức thật ra là ba người, Đồng Quán, Hàn Thế Trung, còn có Âu Dương. Đồng Quán phụ trách nhận người, Hàn Thế Trung phụ trách xem xét năng lực, Âu Dương phụ trách đưa ra đối sách. Mà mỗi người đều có người Ngự Sử đài giám thị toàn bộ quá trình. Tống Triều đối với thái độ nghiêm trị gian dối không phải bình thường.

...

Sàn vật Đông Kinh, hơn một ngàn hán tử toàn bộ thay trang phục cấm quân đứng thẳng ở sàn vật cấm quân, mỗi người sau lưng còn có một số hiệu, phía trước là một cái bàn còn có tờ giấy dùng đá chặn xuống, nước và mực.

Trên đài ngồi ba mươi mấy chủ phó giám sát, còn đoàn phóng viên Âu Dương dẫn theo thì đứng ở bên cạnh. Đồng Quán nhìn hai bên một chút, đứng lên hô:

" Ta chính là chủ khảo lần này Đồng Quán. Vị này chính là phó chủ khảo Hàn Thế Trung Hàn tướng quân..."

Những người được gọi tên lần lượt đứng dậy.

Giới thiệu tiêu tốn không ít thời gian. Sau khi giới thiệu xong Đồng Quán ngồi xuống, cũng không nói chuyện cũng không nói lời nào. Mặt trời hừng hực nửa canh giờ, sau khi người trên đài uống vài chén nước ô mai. Đồng Quán lại đứng lên, từ phía sau lôi ra một người nói:

" Kẻ làm tướng, lệnh truyền mà làm. Ngôn ngữ thượng tướng, tất nhiên phải nghe kỹ càng. Quân tình khẩn cấp phức tạp, một chữ có thể sống, một chữ có thể chết. Bây giờ các ngươi viết chức quan của vị đại nhân ta tóm trong tay này, còn có tên nữa. Người trao đổi thì thầm, đuổi khỏi trường thi. Bắt đầu."

Lý Dật Phong lau mồ hôi nói:

" Đại nhân, đây không phải vô nghĩa sao? Ba mươi mấy người làm sao nhận ra được. Hơn nữa lời nói của Đồng Quán còn mang theo khẩu âm địa phương."

" Trong quân truyền đạt tin tức, thường xuyên bởi vì các loại nguyên nhân làm cho tin tức không cách nào truyền đạt đầy đủ, khẩu âm cũng là một nguyên nhân đáng nói."

Âu Dương nói:

" Có điều người nọ không phải là quan, là tới một bách tính mượn từ ngoài kinh. Đề này kiểm tra rất thâm. Kiểm tra đầu tiên là lực chú ý, có phải là thực sự có người có thể ghi nhớ hay không. Thứ hai kiểm tra khả năng quan sát, qua nét mặt của người này để xem người này là ai, ngươi cũng biết, động tác vừa rồi kia của Đồng Quán thô lỗ hung bạo, có ai có thể đối xử như vậy với đồng liêu của mình không? Đồng Quán trước đó đã nhắc nhở, lệnh truyền mà làm. Nhưng mà hôm nay mệnh lệnh không chính xác thì làm thế nào được? Người bị loại bỏ đợt này chính là, người ghi sai thân phận bách tính. Mà qua cửa lại là người giấy trắng, ghi đúng, hoặc là phân tích đúng."

Lý Dật Phong chợt nói:

" Ta hiểu rồi, chính là trong tình huống quân tình không rõ ràng, ngươi có thể phân tích, có thể yên lặng quan sát, nhưng tuyệt đối không thể đoán."

" Ừm, ở đây viết sai thì chỉ là một đề bài, nhưng sau khi lãnh binh mà đoán sai, có thể phải chết mấy vạn người."

Âu Dương lại giải thích:

" Nộp giấy trắng là ổn trọng, không dễ dàng hạ bút. Tướng lãnh như Đồng Quán nói sẽ lập tức trải sẵn đường lui, vì đủ loại khả năng xuất hiện tình huống mà chuẩn bị."

Một tiếng chuông vang lên, hơn mười người cấm quân tiến vào trường thi. Đem người liếc trộm đáp án của người khác lôi xuống khỏi trường thi. Đồng Quán nói:

" Về sau làm tướng lĩnh, các ngươi là không thể nào lại dựa vào người khác. Ngươi dẫn đầu một vạn binh mã đang hành quân, rồi sau đó không rõ địch tình, chẳng lẽ các ngươi cũng có thể làm gian? Kẻ làm tướng, không có may mắn, thu bài."

*****

Nhóm đầu tiên bị loại bỏ một trăm ba mươi người. Bên kia sau khi xem qua bìa thi, Âu Dương bảo người mang lại đây. Xem bài của Nhạc Phi cùng Lý Bảo, Lý Bảo không ngoài ý muốn giao giấy trắng, tính cách của con người này không biết là không biết, sẽ không miễn cưỡng lừa gạt mù mờ.

Còn bài thi của Nhạc Phi thì lại chuẩn xác viết lên quan hàm, danh tự của người này. Nhìn ra được Đồng Quán cũng có chút kinh ngạc, bảo Nhạc Phi đi đến trước mặt, lần lượt hỏi tỉ mỉ vài vấn đề, khiến hắn giật mình chính là, không ngờ Nhạc Phi có thể nói ra quan hàm cùng danh tự của hơn phân nửa người bên này.

Dựa theo hiện đại để giải thích, đại não sẽ tự động loại bỏ một vài tin tức nhàm chán bản thân xem là không quan trọng, mà giới thiệu nhân vật nhàm chán như vậy muốn ghi nhớ nhiều như thế, chỉ có một cách, chính mà miễn cưỡng bản thân ghi nhớ.

Chuyện này nhất định phải là người có sức chú ý vô cùng tập trung mới có thể làm được. Rồi sau đó còn phơi năng một giờ, cho dù là miễn cưỡng ghi nhớ, cũng sẽ bởi vì trí nhớ ngắn ngủi mà quên mất. Cái này cần chút chuyên nghiệp, quan sát tỉ mỉ, sau khi gọi tên, có thể quan sát được chỗ khác biệt giữa hắn và người khác.

Đồng Quán trị quân rất nghiêm khắc, nếu không cũng sẽ không khiến Tây Quân trở thành tinh nhuệ. Lập tức cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục nói:

" Thủ hạ của ta có ba chính tướng, mười hai phó tướng, bốn mươi hai giáo úy, còn có một vạn hai ngàn quân sĩ. Bây giờ đánh thắng trận rồi, một chính tướng nhổ cờ, một chính tướng bảo đảm lương đạo, một chính tướng bảo vệ chủ tướng. Bây giờ triều đình ban cho ngươi một vạn quan tiền, ngươi phải phân phối tiền này như thế nào. Hơn nữa nói rõ lý do phân phối, bắt đầu."

Âu Dương nói:

" Quyền lợi phân phối đây là học vấn thâm sâu nhất. Rất nhiều trận điển hình khi xưa đã nói rõ, chiến lợi phẩm phân phối hợp lý hay không hợp lý, là tiêu chuẩn của một đội quân có sức chiến đấu hay không. Ngươi nghĩ ngươi giết mười quân địch đạt được một quan, người khác giết ba người cũng đạt được một quan, có người sợ chết núp ở hậu phương, cũng có được một quan, tâm lý mọi người sẽ cân đối sao? Mà triều đình không thể nào chia nhỏ ban thưởng như vậy được, vậy thì phải xem chủ tướng suy nghĩ như thế nào."

Lý Dật Phong gật đầu:

" Đại nhân, thật ra chủ yếu nhất chính là ba chính tướng phân phối như thế nào phải không?"

" Chính tướng phó tướng có chiến công rõ ràng, chỉ riêng không có chiến công rõ ràng chính là những quân sĩ này. Chính tướng cho dù không nhận được tiền, binh bộ cũng sẽ ghi chú. Còn quân sĩ không nhạn được tiền thì thật sự cái gì cũng không có. Những tướng lãnh này đều hiểu rõ, ban thưởng của bên trên tốt nhất đều cho quân sĩ, phân phối chia đều cho chính tướng cho thuộc hạ, hay là dựa theo công lao để xét duyệt, hoặc là nói ba tướng nhận định công lao lớn nhỏ. Quan trọng nhất thật ra là lý do phân phối. Tại sao phải chia đều? Tại sao phải cho tướng nào đó nhiều chút?"

" Nếu đại nhân chia thì sao?"

" Ta sẽ chia đều."

Âu Dương cười ha hả nói:

" Lúc ấy Lưu tướng quân lại rất không hài lòng phương án phân phối của ta. Cuối cùng ta để hắn làm chủ."

" Thu bài."

Lần này Đồng Quán đưa qua ba bài thi, có thể đưa qua, tức là hắn tương đối xem trọng ba bài thi này. Người già thành tinh, để tránh hiềm nghi, bài thi hắn nhìn trúng đều đưa cho Hàn Thế Trung cùng Âu Dương xem. Mà Âu Dương bên này còn có báo Hoàng Gia đưa tin, cần đưa ra bài thi xuất sắc nhất. Dù sao đây là yêu cầu của quần chúng.

Bài thứ nhất là Lý Bảo, hắn chủ trương là tam tướng đều có công lao, thiếu một thì cũng không thể nào có chiến thắng. Ở trong quân đội vốn là các tư có chức trách riêng. Cho nên hắn ý kiến là đem ban thưởng chia đều cho tam tướng, tam tướng sẽ phân chia cho thuộc hạ.

Bài thứ hai là Nhạc Phi, Nhạc Phi cho rằng công thành nhổ trại là lấy máu thịt để đoạt lấy, mức độ nguy hiểm và mức độ quan trọng cao hơn hai cương vị còn lại, mà trong ba chức, cương vị nhổ cờ không có người mong muốn đảm đương nhất.

Cho nên hắn cho rằng, nhổ cờ nên ban thưởng nhiều hơn. Hơn nữa nói rõ, từ xưa quá trình công thành có ngợi khen, chẳng hạn như người đầu tiên tiến vào thành trì, người đầu tiên lên tường thành, liên quan đến sĩ khí toàn quân.

Bài thứ ba là của một ứng cử viên hai mươi tuổi tên Mộc Thạch. Âu Dương vừa xem đã giật mình, Mộc Thạch này không ngờ là cử tử Dương Bình đề cử. Nhưng mà bản thân lại không hề có chút ấn tượng nào.

Có điều cũng khó nói, từ sau khi phân chia công việc, chuyện này đã do Cam Tín làm chủ. Nhạc phụ Cam Tín lại có danh tiếng kia, chưa chắc sẽ vì một hai loại người bình thường mà nói với mình.

Âu Dương nhìn đáp án, trên đó viết, quân Tào ghi công, ban thưởng cần lấy cá nhân làm chủ. Trước tiên chọn một phần ban thưởng cho tướng sĩ anh dũng nhất, sau đó lại lấy tổn thất để đạt công mà luận.

Cho dù nhổ cờ, nhưng phải trả một cái giá thảm trạng thì cũng thưởng ít. Cho dù vận chuyển lương thảo nhưng cẩn trọng, cũng có thể được trọng thưởng. Mộc Thạch còn nói, ở trong quân đội, không có khả năng để thuộc cấp lựa chọn khả năng cương vị, xác nhận chủ tướng phân phối.

Ba người mặc dù ý kiến không thống nhất, nhưng cách nhìn mỗi người đều có lý riêng. Ở trong cấm quân Đại Tống mặc dù có phân biệt, nhưng ban thưởng có lúc phân, có lúc lại không phân. Cũng không có quy định văn bản rõ ràng.

Tại chỗ chấm bài thi tiêu tốn thời gian rất nhiều. Chờ xong ba vòng mặt trời cũng ngã về tây. Nhìn thấy nhóm người này tố chất thân thể không có trở ngại. Từ buổi trưa đến mặt trời lặn, chỉ có mười mấy người ngất xỉu.

Rất nhiều người nói quân Tống huấn luyện nặng hơn quân Mỹ, mặc dù cũng có rất nhiều người cũng không đồng ý, nhưng cũng có thể biết quân Tống rèn luyện vẫn tương đối gian khổ. Đây thật ra là cửa thứ tư, kiểm tra thể chất. Thân là một tướng lĩnh mà muốn nghỉ ngơi trước quân sĩ, đó là điều không thể.

Cao Cầu làm Thái úy, cấm quân Đông Kinh múa may đều là làm dáng, cùng nhau hô khẩu hiệu cùng nhau múa đao vô cùng đẹp mắt. Sau đại hội thể dục thể thao Dương Bình, cấm quân Đông Kinh mới bắt đầu làm chuẩn theo hai lộ quân Đông Tây.

Vấn đề là thể chất binh sĩ là một tiêu chuẩn rất lớn cân nhắc thực lực trong quân Tống. Người Tống thiếu chiến mã, cho nên thể chất bộ binh tỏ ra càng quan trọng hơn.

Vì vậy ngày võ cử đầu tiên cho dù là đã xong, mười chỉ đi ba, điều này làm cho rất nhiều người đều cho rằng nhóm quân nhân này tố chất cũng không tệ. Dựa theo ý của Âu Dương, vì bảo đảm công bình.

Tất cả cử tử toàn bộ một gian mà ngủ, thức ăn cung ứng một ngày ba bữa. Do cấm quân Đông Kinh phụ trách quản lý. Bất luận kẻ nào không được đập cửa quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Cách này của Âu Dương cũng không phải là không băn khoăn, lúc trước văn cử võ cử, trước sau trong khoa cử đều có một chút người khôn vặt thắp đèn cầu kiến, suy tính vì con đường làm quan tương lai có thể kết giao thêm vài tri kỉ.

Thậm chí trước khoa cử xảy ra chuyện say rượu không cách nào tham gia thi cử. Có vài người tất nhiên cũng sẵn lòng thêm vài bằng hữu, nhưng có số người thì lại vấn đề mặt mũi, miễn cưỡng tiếp đãi khách mà thôi.

Bên Đồng phủ này, Đồng Quán, Hàn Thế Trung cùng Âu Dương Chính đang thảo luận, Cửu công công đích thân tới hiện trường. Ngự Sử đài cũng phái người đến giám thị hội nghị lần này.

Hàn Thế Trung nói trước:

" Trong ba người này mạt tướng cảm thấy Mộc Thạch có điểm quái dị. Từ trên lý lịch thấy, người này cũng có kinh nghiệm binh nghiệp, nhưng dưới mặt trời gay gắt lại thẳng như tùng, hiển nhiên là có kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm. Hắn trả lời tinh tế, không phải người từng tòng quân thì không thể làm được, người này là người huyện Dương Bình, Âu đại nhân kính xin để tâm."

" Không có vấn đề, hạ quan đã phái người trở về Dương Bình điều tra tổ tông mười tám đời của người này."

Đồng Quán gật đầu nói:

" Còn có Nhạc Phi, hiển nhiên là từng tập võ. Người đề cử giới thiệu nhìn ra, hắn mười hai tuổi, một thương trong tay, vô địch một huyện. Nhân tài bậc này dường như đưa ra biển có chút lãng phí. Nếu quả thật có bản lãnh như thế, nương tựa dưới trướng Hàn tướng quân, đợi một thời gian, tất nhiên là một viên mãnh tướng."

Âu Dương nói:

" Mãnh tướng càng dũng mãnh, nhiều nhất một người đánh mười người. Quận Vương mang binh nhiều năm, cũng là bày mưu nghĩ kế, uy danh truyền xa."

Đồng Quán cười nói:

" Chê cười rồi. Như Âu đại nhân nói, chúng ta chọn soái trước, sau chọn tướng. Nếu như thật sự để một soái xông vào trận địa địch, vậy thì ai sẽ chỉ huy binh mã."

Cửu công công một bên xen vào:

" Lý Bảo thì sao?"

Sử viết, Lý Bảo, sinh mất không rõ, năm 1139 cũng chính là vài chục năm sau tập hợp dân chúng kháng Kim. Có uy vọng này phỏng chừng hẳn là ít nhất là trung niên. Sau khi thất bại nương tựa Nhạc Phi, được bổ nhiệm làm thông lĩnh lộ Hà Bắc.

Nói rõ hắn có tuổi nhất định. Kim đế Hoàn Nhan Lượng chia binh bốn lộ quy mô tấn công Tống, trong đó từ đường biển binh 7 vạn, chiến thuyền hơn 600 chiếc, ý đồ đánh chiếm Lâm An. Lý Bảo được phong làm phó tổng quan Mã Bộ quân lộ Chiết Tây, dẫn thủy quân 3000 người, chiên thuyền 120 chiếc đón đánh soái thuyền quân Kim.

Giao Tây hiện đội tàu quân Kim đang bỏ neo tránh gió, hắn lợi dụng quân Kim không thiện thuỷ chiến, nhược điểm chiến thuyền buồm mỡ dễ đốt, thừa lúc quân Kim không chuẩn bị, mượn nhờ gió nam, dùng các loại binh khí như hỏa tiễn, hỏa pháo sử dụng hỏa công, sau đó dùng đoản binh đánh nhau kịch liệt, nhất cử toàn diệt soái thuyền quân Kim.

Về sau không hỏi chính trị, không người hãm hại, chết già. Có thể nói người này là hải chiến đệ nhất nhân Trung Quốc, thực lực cách xa như thế, hơn nữa còn đạt được chiến tích toàn diệt, cuối cùng gián tiếp bức tử Kim hoàng.

" Theo như hôm nay mà thấy, người này biểu hiện không kém hơn hai người kia."

Ba người sau khi ngẫm lại, Hàn Thế Trung hạ quyết định nói:

"Thấy người đề cử nói, người này rất có khí tiết, lúc tham gia quân ngũ ở tào vận tư, cấp trên ra lệnh cho hắn gác hai ngày, hắn không chỉ có tuân thủ không lười biếng hơn nữa quan trọng nhất là hắn không hỏi vì sao phải gác hai ngày. Tính tình người này mạt tướng rất là thưởng thức."

" Hàn Tướng quân, ngươi muốn vớt lấy người sao?"

Âu Dương cười:

" Hai vị, nếu các ngươi muốn vớt người, các ngươi sẽ vớt người nào?"

Hàn Thế Trung nói:

" Lý Bảo, người này tính tình xứng đáng làm một viên mãnh tướng. Trung với cương vị công tác, để chỗ nào cũng đều yên tâm."

Đồng Quán cười nói:

" Vậy bổn vương chỉ có thể chọn Nhạc Phi. Với võ nghệ như thế, phái đi làm tướng, lúc đánh địch có thể có bất ngờ thần kỳ, vai trò của hắn không thể đo lường được."

Âu Dương nói:

" Vậy Mộc Thạch kia không ai muốn sao?"

Hàn Thế Trung nói:

" Người này vẫn chưa hiểu rõ, nhưng tính cách của hai người Nhạc, Lý thể hiện trên giấy rất sôi nổi. Nếu ta với Quận Vương không nhìn lầm, Mộc Thạch giấu diếm kinh nghiệm binh nghiệp rất có khả nghi."

" Ừ, người đề cử viết chính là huyện nha..."

Âu Dương đứng lên nói:

"Vậy đi, ta sẽ đi hỏi thăm vị Mộc Thạch này."

" Cũng tốt."

Hàn Thế Trung nói:

" Có điều để phòng ngừa vạn nhất, đại nhân vẫn nên mang theo thị vệ."

" Được."

Tuy rằng ba người đều không nói, nhưng đều nghi ngờ người này có thể là mật thám. Sau khi Dương Bình phát triển, người muôn hình muôn vẻ từ các nơi tăng thêm rất nhiều. Không giống những địa phương khác, người nào mới đến mấy bà tám truyền tai nhau rồi ai cũng biết. Dương Bình có nạn dân, người mới đến ngược lại là một chuyện rất bình thường.

Cửu công công nói:

" Chúng ta cùng đi với Âu đại nhân chứ?"

Hắn có mang theo hai gã nội vệ võ công tốt, hơn nữa lại nói hắn xuất cung mục đích chính là Triệu Ngọc muốn hắn hiểu rõ ba người này. Lúc trước bởi vì cấm quân đóng cửa, mình không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy. Bây giờ Âu Dương đã đề xuất, hắn đương nhiên sẽ có hứng thú.

...

Chỗ nghỉ ngơi của các võ sĩ chính là mượn sương phòng để đó không dùng ở cung Ðông Đức vùng ngoại ô. Âu Dương cùng với Cửu công công đến, thủ vệ còn không cho tiến vào. Mãi đến khi Âu Dương đưa ra thủ dụ của Triệu Ngọc, lại thêm Chỉ Huy Sứ cấm quân nhận ra đúng là Cửu công công, lúc này mới cho đi vào. Cửu công công cười đắc ý:

" Âu đại nhân, chúng ta đôi khi có thể so với ngươi có mặt mũi hơn."

" Đa tạ Cửu công công."

Nói nhảm, ngươi đi Dương Bình xem thử, ngươi nếu có thể mượn được một đồng tiền coi như ngươi lợi hại.

Hơn mười mấy sương phòng sắp xếp chỉnh tề, trên cửa treo bài tử, ngoài cửa mỗi phòng đều có một cấm quân đang đứng thẳng. Lần này phô trương có thể thấy được triều đình vô cùng xem trọng lần thi võ này. Cấm quân tránh ra, Âu Dương gõ cửa:

" Mở cửa"

"..."

Bên trong không có thanh âm.

Cửu công công hỏi:

" Có thể nào đang ngủ hay không? Nếu không ngày mai rồi lại nói sau?"

" Mở cửa"

Âu Dương tăng thêm âm lượng, các sương phòng xung quanh có không ít người vươn đầu ra xem, nhưng sương phòng đánh số 197 này vẫn không có một điểm động tĩnh nào cả.

Âu Dương hỏi cấm quân:

" Người bên trong đã rời khỏi rồi sao?"

Cấm quân trả lời:

" Hồi bẩm đại nhân, không có. Có điều sau khi dùng xong bữa tối thì vẫn không có ra ngoài."

Có điểm kỳ quặc, Âu Dương phất tay, hai gã nội vệ hiểu rõ, một tên nội vệ tay nắm lấy chuôi đao, một tên khác trực tiếp nhấc chân đá văng cửa ra. Trong sương phòng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, trên bàn có một chút phẩm hóa trang mà người hành tẩu giang hồ thường dùng. Trong sương phòng không khí có chút oi bức, nhưng trên giường lại có một người dùng chăn bông bó chặt thân thể mình, chỉ chừa cái đầu lộ ra ở bên ngoài.

" Có phải là ngã bệnh?"

Âu Dương nhìn Cửu công công, cũng khó nói. Tuy rằng lúc trước ít người chóng mặt, nhưng sau khi trở về không ít người đều có dấu hiệu bị cảm nắng. Nơi này cũng đã an bài thái y.

Cửu công công gật đầu, một tên nội vệ tiến lên, nhẹ nhàng giật cái chăn mấy cái, nhưng bị người nắm lại. Quay đầu lại nhìn Âu Dương một cái, Âu Dương gật đầu, nội vệ dùng lực kéo chăn mền xuống. Nhưng không ngờ, người trong chăn sức lực không nhỏ, nội vệ kéo như vậy không ngờ lại không có suy suyển tí gì.

Bởi vậy ai cũng nhìn ra có điều không đúng, hai gã nội vệ lập tức tuốt đao ra khỏi vỏ. Ngoài cửa cấm quân đã ra cảnh báo, lập tức có cấm quân tuần tra ở bên ngoài đợi lệnh.

Lúc này, người trên giường đột nhiên ngồi dậy, rồi sau đó chăn bị nhấc lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Âu Dương.

Âu Dương vừa thấy, suýt nữa hôn mê. Thượng Đế ơi... Đầu năm nay thật là chuyện gì đều có thể xảy ra. Chẳng hạn như mình xuyên qua, chẳng hạn như người này thế nhưng lại là... Lão bà của mình. Họ Lương tên Hồng Ngọc.

Lương Hồng Ngọc sao lại ở nơi này? Đương nhiên là sẽ ở nơi này. Nàng đã sớm biểu đạt lý tưởng của mình với Âu Dương là muốn kiếp sống trên ngựa chiến. Mà còn triều đình lần này tổ chức thi tuyển võ tướng đã sớm khiến lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn. Vốn cũng không dám đi, về sau không biết như thế nào nghe xong chuyện xưa về Hoa Mộc Lan càng nghĩ càng có đạo lý. Lại thêm Âu Dương thường xuyên nói người phải có lý tưởng, phải sống có giá trị của mình vân vân, vì vậy liền cắn răng liều mạng làm luôn.

Cửu công công trầm mặt nói:

" Âu đại nhân, ngươi có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?"

" Chuyện này... Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."

Âu Dương mồ hôi đổ như thác nước Lư Sơn, bà cô ơi có gì cứ nói thẳng chứ, chẳng lẽ ngươi liền chắc chắn ta sẽ không đáp ứng sao? Tuy rằng lần này thi võ không có nói rõ con gái không thể tham gia, nhưng lúc này thay đổi dung mạo đi tham gia khoa cử là tội lớn. Cứ hết phiền toái này đến phiền toái khác sao ngài không lo lo lắng lắng một chút chứ?

" Hiểu lầm?"

Cửu công công nói:

" Lời này giữ lại nói với Hoàng thượng đi. Âu đại nhân, Âu phu nhân, mời lên xe ngựa."

...

Lương Hồng Ngọc khiếp đảm nói:

" Quan nhân..."

" Ngươi không suy nghĩ đến hậu quả sao."

Âu Dương thở dài, cũng là một thanh niên không đến hai mươi tuổi, đặt mình trong hoàn cảnh người khác tuổi này bản thân chính mình chắc là không biết nghĩ đến hậu quả là cái gì. Nếu không cũng sẽ không bị người ta lừa gạt đi nằm vùng. Lúc trước trên phim ảnh đã thấy nhiều, thú vị còn rất kích thích. Âu Dương cười khổ:

" Ngươi nói chuyện này truyền đi có phải là giai thoại hay không, hay là trò chê cười?"

Hắn đương nhiên biết rõ Lương Hồng Ngọc là nữ nhân có lý tưởng, ở bên tai mình nói không dưới một nghìn lần rằng việc duy nhất muốn làm là lãnh binh đánh trận. Hắn vẫn luôn không để ở trong lòng, dù sao cũng là nữ nhân phong kiến, hơn nữa lại nói còn đã kết hôn, không có làm cho bụng nàng lớn thật là một chuyện vô cùng sai lầm.

Chuyện này có bao nhiêu phiền toái? Hẳn là vô cùng phiền toái. Mới vừa thoát khỏi ảnh hưởng tiêu cực từ việc mình chưởng binh, lại không ngờ lão bà của mình lại chạy đến hạm đội chủ tướng. Phiền toái nhất là biết giải thích thế nào với Hoàng đế đây? Nói không cẩn thận để lão bà chạy ra ngoài? Đây đối với Âu Dương mà nói tuyệt đối không phải là câu chuyện được mọi người ca tụng gì, mà là trò cười. Đương nhiên, Âu Dương không quan tâm nhưng ngươi không quan tâm không có nghĩa là bọn quan viên không quan tâm. Âu Dương ruồi bọ có nhỏ đi nữa cũng là sĩ tộc, sĩ tộc sẽ không thể nhìn được loại chê cười này.

" Hồng Ngọc không có nghĩ nhiều như vậy. Thực xin lỗi quan nhân."

Lương Hồng Ngọc cũng biết là lần này chơi bị lớn. Có điều lần đó nàng không phải cũng đã chơi lớn hay sao?

...

Triệu Ngọc đêm khuya bị đánh thức, vốn rất không vui. Nhưng nghe nói chuyện này xong, nhìn hai người dưới điện cũng là không biết nên khóc hay cười. Âm thầm bội phục khí phách của Lương Hồng Ngọc, có sự quyết đoán như mình lúc quyết định soán vị năm đó. Khuỷu tay Triệu Ngọc chống long ỷ, tay đỡ đầu:

" Trẫm còn tưởng có phải là có người tạo phản ở Đông Kinh hay sao mà có người to gan quấy rầy trẫm như vậy. Không nghĩ tới là đôi uyên ương nhà các ngươi..."

Cửu công công vội nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này nếu không giải quyết tốt, kỳ thi võ ngày mai khó có thể tiến hành."

" Không trách ngươi, trong cung cô tịch, có chuyện này giải sầu thật cũng không tệ."

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương, ngươi nói trước đi."

"Người xưa nói, người không phải là thánh hiền, ai có thể không sai lầm. Phu nhân vi thần lại là thành phần khó nuôi nhất trong lời thánh nhân kia..."

" Hừ cái gì tiểu nhân và nữ nhân là hai người khó nuôi nhất. Hỗn trướng!"

Triệu Ngọc nói:

" Lương Hồng Ngọc dám một mình tòng quân nhập ngũ lá gan này trẫm bội phục. Với tiểu nhân có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm chính là tiểu nhân sao? Hay là cho rằng cấm quân tướng lĩnh đều là tiểu nhân?"

" Vi thần là tiểu nhân."

Âu Dương đổ mồ hôi, đây là do Khổng Tử nói, ngươi đi tìm người ta mà hỏi đi.

" Không nói với ngươi. Lương Hồng Ngọc, ngươi nói, ngươi vì sao phải một mình tham gia thi võ?"

Lương Hồng Ngọc nói:

" Thiếp thân tổ tiên đều là tướng lĩnh của Đại Tống, tằng tổ phụ, tổ phụ, phụ thân, huynh trưởng nhiều thế hệ đều làm tướng. Bởi vì gia phụ phạm tội, Lương gia chỉ còn lại một mình thiếp thân. Thiếp thân là thân nữ nhi, lại là phụ nhân. Quan nhân đối đãi với thiếp thân rất tốt, vốn không dám vọng tưởng. Chỉ trách thiếp thân nhất thời hồ đồ, lúc này lại tiếp xúc với tuyển võ, thiếp thân trằn trọc nhất thời bị xung động, xin bệ hạ thứ tội."

Âu Dương nói:

" Bệ hạ niệm tình vi phạm lần đầu, không bằng phạt ít tiền."

Vấn đề mà có thể dùng tiễn để giải quyết thì không còn là vấn đề nữa.

Triệu Ngọc không để ý tới, hỏi Cửu công công:

" Lương Hồng Ngọc tham gia thi tuyển biểu hiện như thế nào?"

" Hồi bẩm bệ hạ, chủ phó giám khảo rất khen ngợi."

Cửu công công trả lời.

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương, ngươi thường nói công chính công bằng đối đãi với mọi người. Trẫm bây giờ phân tích với ngươi, Lương Hồng Ngọc có ba chuyện không nên, một là không nên giấu diếm phu quân, hai không nên sửa đổi dung mạo, ba không nên giả tạo công văn. Trẫm nói có lý không?"

"Có lý."

" Hai với ba này đều là chuyện thuộc về luật pháp. Dựa theo pháp luật, Âu Dương ngươi xem tiền tài như cặn bã, trẫm cũng không muốn truy cứu. Nhưng điều thứ nhất thì như thế nào đây? Nhà bất hòa, nước không thịnh vượng, đây là Âu Dương ngươi nói nếu trẫm dung túng thì các nhà khác ở Tống phải làm sao? Làm một người phụ nữ lại không tòng phu tòng tư mà lại tham gia thi võ. Ngươi nói lần này phải xử thế nào?"

Âu Dương chỉ có thể nói:

" Xin bệ hạ chỉ rõ."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<